Phần 15
Được sự chỉ dẫn của Huệ, hai ngày sau Đinh tìm tới nhà Trang, người bạn gái của Vinh trong Chợ Lớn. Nàng ở một ngôi biệt thự nho nhỏ ngay đường Nguyễn Trãi, nơi có nhiều vườn ươm cây và bán hoa kiểng.
Đinh nhìn đồng hồ. Mới có chín giờ sáng. Căn nhà đóng cửa im iìm Đinh chắc chắn vào giờ này chủ nhân của căn nhà đang ngủ thật ngon giấc, vì cô ta là một vũ nữ thì ỉàm sao có thể dậy sớm được. Làm nghề lấy đêm làm ngày, lấy ngày làm đêm thì giờ này làm sao có thể gặp cô ta chứ.
Đinh quan sát chung quanh căn nhà thật kỹ càng. Chàng để ý từng chậubông treo trước ngõ cho tới những cây kiểng trồng chung quanh vườn. Bỗng Đinh để ý thấy trước cửa nhà có một chiếc xe hơi thật sang trọng, mới tinh.
Đinh suy nghĩ không biết chiếc xe này của Trang hay của Vinh đây. Chàng nghĩ Trang chỉ là một cô vũ nữ thì làm gì có một số tiền lớn như vậy mà mua nổi chiếc xe này. Còn Vinh từ trước tới giờ chỉ nghe y sống luẩn quẩn trong cái xóm lao động nghèo khổ kia thì lấy tiền đâu mà mua được chiếc xe loại này cơ chứ. Suy nghĩ mãi cũng không thể nào đoán được chiếc xe ấy là của ai. Tuy nhiên, nhất định chủ nhân của chiếc xe đó phải là người ở trong cái biệt thự nho nhỏ này.
Như vậy thì chủ nhân của chiếc xe này là ai vậy? Chàng tính đi vòng qua ngả sau. Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ, thì thào nhưng nghe thực rõ. Âm thanh vi vút trong màng tai Đinh.
- Xin... cậu... qua... đây...
Đinh giật mình, vì chàng đã tới đây một lúc khá lâu mà không thấy ai. Chàng không biết người nào đang gọi chàng bằng cái giọng rờn rợn như đang rên rỉ trong cơn hấp hối của một người sắp chết vì đau đớn đó. Chàng nhìn về hướng phát ra tiếng nói ấy.
Đằng sau Đinh, phía bên kia đường có một cây me thực lớn. Chàng đã nhìn thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ, đang ngồi tréo chân như thiền định, dựa lưng vô gốc cây me. Ông ta bận quần áo thực sang trọng. Chắc chắn bộ đồ lớn phải thực đắt tiền. Nhìn qua chiếc cà vạt thắt đúng kiểu và cây gài bằng một hột xoàn lớn thì phải biết ông ta là một người thật khá giả. Đó là chưa kể tới chiếc đồng hồ vàng lóng lánh những hột xoàn, cũng như chiếc nhẫn nơi tay ông chắc chắn không phải là loại ít tiền rồi. Vậy mà ông ta ngồi bệt dưới đất nơi thưa thớt đân cư này kể cũng lạ lùng.
Đinh băng qua đường, tiến tới gần ông lão, hỏi:
- Cụ là ai, sao lại ngồi đây. Hình như là cụ không được khoẻ phải không...
Ông lão nhìn Đinh với đôi mắt sáng như sao, nhưng hình như có vẻ mệt mỏi lắm.
- Cậu tới đây tới gần đây, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu...
Đình vội vàng tới thật gần, chàng ngồi xuống sát cạnh bên ông, hỏi:
- Cụ có sao không, tôi có thể giúp cụ được chuyện gì ạ?
Ông lão thở hổn hển một hồi rồi nói:
- Tôi là Chế Mạc Triết, bác ruột của Chế Mạc Sô.
Đinh ngỡ ngàng tới bần thần vì tự nhiên lại gặp nhân vật này ở đây. Như vậy ông này lại có thể là những đầu mới chàng đang truy lùng hay sao. Chưa kịp trả lời, ông lão đã nói tiếp một cách hết sức mệt mỏi:
- Tôi biết cậu là Đinh, đang học hỏi về linh hồn học phải không? "
Nghe ông lão nói, Đinh càng hoang mang tới khờ khạo Chàng lắp bắp hỏi:
- Xin lỗi cụ, tại sao cụ lại biết cháu rõ như vậy?
Vừa lúc ấy, ông lão ho lên sặc sụa một hồi, mặt mày đỏ gay và miệng ọc ra một bụm máu. Nhưng ông vẫn ngồi yên và thực thẳng, hình như thân thể không hề nhúc nhích. Đinh vội vàng nói:
- Để cháu đưa cụ đi nhà thương nhé.
Ông lão lắc đầu, từ từ nói:
- Khỏi khỏi cần. Không kịp nữa đâu. Để tôi phải nói hết cho cậu nghe đã. Tôi là bạn bè thân thiết cửa ông Trung. Ông Trung là người nhà của cậu đó...
Từ ngạc nhiên này, tới ngạc nhiên khác. Đinh hấp tấp hỏi:
- Ủa, tại sao cháu chưa bao giờ nghe thấy bác Trung nói gì về cụ cả?
Ông lão mỉmcười, nụ cười đầu tiên gặp Đinh, nhưng khuôn mặt ông méo xẹo tới thảm thương.
- Tánh bác Trung nhà cậu kỳ cục lắm. Ông ta ghét cay, ghét đắng những người có nhiều tiền.
Đinh hỏi:
- Vậy thì chắc cụ giàu lắm phải không?
Vừa hỏi xong, Đinh nhận thấy ngay là câu hỏi này quả thật không đúng lúc. Nhưng chàng cũng vẫn chưa nhận định được ông lão tnlớc mặt là hạng người nào.
Có liên quan gì tới chiếc hộp sắt mà chàng đang tìm hiểu hay không.
Chế Mạc Triết nghe Đinh hỏi lại mỉm cười trả lời:
- Tôi là chủ nhiều công ty có giao dịch trên toàn thế giới. Công cuộc làm ăn cũng khá phát đạt.
Đinh thấy ông cụ này bắt đầu nói những câu mà chàng vừa cho là thừa thãi trong lúc cơn đau đang hành hạ ông ta. Thì giờ quí báu này đối với ông bây giờ có lẽ phải kêu người ta gọi xe cứu thương hay thân nhân gì mà trăng trối, chứ đâu đi nói chuyện triết lý vụn như thế này được. Bởi vậy nên Đinh im lặng để cho ông ta độc thoại Thấy chàng không nói gì, Chế Mạc Triết lại tiếp:
- Cậu có nghĩ là tiền bạc làm nên tất cả không?
- Theo tôi thì nó có thể là vạn năng và cũng có thể là vạn ác? Vấn đề là ở chỗ cái nhìn và nhu cầu của mọi người như thế nào.
Tới đây Đinh lại càng thấy ông cụ này đi quá xa vào một vấn đề vô bổ. ít nhất là trong lúc này với cả chàng và ông ta. Chàng cố lái câu chuyện sang một ngả khác.
- Thưa cụ, xin cho phép cháu hỏi. Cụ vớibác Trung là bạn bè như thế nào, từ bao lâu rồi?
- À chúng tôi cùng xuất thân trong những gia đình thật nghèo khổ, ở miền Trung. Có nhiều khi không đủ tiền mà ăn cháo nữa! Theo tôi thì nghèo không phải là tội lỗi và giàu có cũng chưa hẳn là phúc lộc đáng mừng. Bởi vì, nghèo giàu còn tùy thuộc vào hành động của mình trong cuộc sống để xử dụng đồng tiền có trong tay mới là đáng kể. Hơn thế nữa, đồng tiền mà mình làm ra bằng cách nào mới là đáng nói.
Một lần nữa, Đinh lại thấy ông cụ này cứ vướng mắc tư tưởng vào sự giàu nghèo và tiền bạc mãi, chàng nói:
- Thưa cụ, cháu chẳng có chút mặc cảm nào về tiền bạc cả. Giàu nghèo có làm thay đổi được gì về tư tưởng chân chính của mình đâu. Tại sao người ta cứ
băn khoăn về vấn đề này để làm gì chứ?
Chế Mạc Triết gật gù:
- Cậu nói đúng ý tôi lắm. Nhưng ông Trung nhà cậu lại không nghĩ như vậy. Bởi vậy mới có vấn đề !
- Thưa cụ, vấn đề ra sao ạ?
Chế Mạc Triết thở dài, ngước mặt nhìn về phía xa xa, từ từ nói tiếp:
- Lúc mà tôi và Trung còn nghèo khổ thì chúng tôi gặp một chuyện lạ.
Đinh thấy câu chuyện có vẻ bây giờ mới bắt đầu chàng nôn nóng hỏi:
- Thưa cụ chuyện gì đã xảy ra ạ?
Chế Mạc Triết thở hổn hển một hồi rồi nói:
- Vào một đêm thật tối trời, chúng tôi gặp một người trên sườn núi. Ông ta chỉ có một nửa thân người!
Đinh sững sờ hỏi:
- Một người mà chỉ có một nửa thân người thôi hay sao. Thưa cụ, nửa trên hay nửa dưới?
Chế Mạc Triết nói:
- Không phải nửa trên, cũng chẳng phải nửa dưới.
Đinh chưng hửng, hỏi:
Như vậy là thế nào?
- Ông ta chỉ có một bên phía trái thôi!
- Như vậy là một xác chết, chứ không thể nào là một người chỉ có phân nửa như vậy mà sống được.
- Cũng chưa hẳn là một xác chết, nhưng cũng không phải là một người sống.
- Không lý là một con ma...
Chế Mạc Triết gật đầu.
- Đúng là một con ma. Nói đúng hơn là một hồn ma, và là một hồn ma rất thê thảm!
- Thưa cụ, câu chuyện cụ và bác Trung gặp hồn ma đó rồi ra sao nữa?
- Nó nhờ chúng tôi làm một việc?
Đinh hồi hộp hỏi:
- Hồn ma đó lại nhờ cụ và bác Trung làm cái gì đó nữa hay sao?
- Phải, hồn ma đó nhờ chúng tôi trả thù cho nó.
- Trả thù à?! Con ma này bị người ta giết hại hay sao?
- Đúng như vậy. Kẻ giết hồn ma đó là một tên phản quốc. Làm tay sai cho Pháp, bán đứng đội du kích của một đảng phái quốc gia yêu nước. Y đã cưa đôi người Trung Đội Trưởng này trong một nhà máy cưa gỗ.
Đinh rùng mình nói:
Thủ đoạn này tàn nhẫn quá !
Chế Mạc Triết kể tiếp:
- Sau khi cuộc chiến chấm dứt. Tên Việt gian này không những không bị bắt, mà còn trở thành một tên có thế lực rất mạnh và giàu có tại địa phương đó nữa.
- Con ma ấy đã xuất hiện để nhờ các ông báo thù rồi phải không?
- Phải, nhưng chúng tôi không đủ tư cách để đối đầu với tên Việt gian này.
Như thế thì bất công quá.
- Không hẳn như vậy đâu. Hồn ma này rất linh thiêng, đã báo mộng cho chúng tôi biết là sẽ dẫn dắt kẻ thù tới sườn núi chúng tôi gặp hồn ma hồi trước cho chúng tôi ra tay.
- Rồi chuyện gì xảy ra?
- Tôi đã y lời hồn ma báo mộng, cùng với anh Trung tới chỗ hẹn và giết chết tên Việt gian đó bên sườn núi. Câu chuyện không kết thúc ở đó. Vì chúng tôi tìm được trong mình tên Việt gian này một số tiền cũng như hột xoàn thật lớn lao. Phải nói là một gia tài địch quốc lúc bấy giờ.
- Cụ và bác Trung làm gì với số tiền đó?
Lúc ấy Trung đang là một đạo sĩ nghèo. Còn tôi cũng chẳnghơn gì anhta. Bởi vậy tôi mới bàn với Trung là chúng tôi chia hai số gia tài của tên Việt gian này.
- Bác Trung có chịu không, việc chia chác ra sao?
Trung không chịu dùng của mà ông ấy cho là bất nghĩa ấy, và đề nghị đem cho cơ quan từ thiện hết để làm phước.
- Cụ nghĩ sao?
- Làm sao tôi có thể bỏ được cơ hội tốt như thế này, trong lúc tôi nghèo kiết xác chứ.
- Như vậy đã có cuộc tranh chấp phải không?
- Cũng không hẳn như thế.
- Vậy thì kết quả ra sao?
- Tôi đề nghị chia ra làm ba phần, tôi một phần, Trung một phần và cho cơ quan từ thiện một phần.
- Bác Trung có chịu không?
- Không?
- Rồi cụ làm thế nào?
- Trung bỏ đi, nên tôi bèn chia ra làm hai phần, một nửa cho cơ quan từ thiện và một nửa là phần của tôi
- Từ đó cụ trở nên giàu có phải không?
- Đúng vậy, nhưng tôi mất đi một người bạn tốt.
- Cụ có hối hận không?
Chế Mạc Triết trầm ngâm, nói:
- Tôi không nghĩ là mình làm sai tại sao lại hối hận? Nhưng bây giờ quả báo đã tới, có lẽ tôi không sống được lâu hơn nữa mà hưởng của cải hiện có của mình... !
Đinh vội vã nói:
- Không sao đâu, để cháu đưa cụ đi nhà thương ngay.
Chế Mạc Triết lắc đầu lia lịa, nói:
- Không giúp ích gì được tôi đâu. Bấtcứ bệnh viện nào cũng vô ích thôi. Tôi không phải bị bệnh mà bị trúng tà.
Đinh hỏi:
- Tại sao cụ lại bị trúng tà ở đây chứ?
Chế Mạc Triết than:
- Vì thằng Sô, cháu tôi ấy mà ?
Thầy Sô đã bị chết trong cuộc bố ráp của cảnh sát rồi cơ mà.
Chế Mạc Triết nghiêm nét mặt hỏi:
- Cậu nghĩ là cảnh sát có thể giết nổi Chế Mạc Sô hay sao?
- Cháu cũng đã nghĩ là vụ này có nhiều nghi vấn, vì báo chí nói thầy Sô chạy ra ngả sau và chết vì đứng tim.
- Cậu cô tin được người như thằng Sô mà sợ cảnh sát tới đứng tim mà chết hay không?
- Có thể là không. Nhưng cháu không có bằng chứng gì là thầy Sô tự nhiên mà chết được.
- Làm sao tự nhiên mà chết được. Nó chết trên ngôi mộ đó. Điều này chưa đủ để nói lên là có liên quan tới thế giới vô hình hay sao?
- Dạ, cũng có thể như vậy.
- Không phải là có thể mà chắc chắn là như vậy.
- Chỉ có thế mà cụ cũng quả quyết được là thầy Sô chết vì ma quỉ hay sao? Không phải thầy Sô từng là một thầy Bùa nổi tiếng à?
- Đúng, nó biết rất khá về thế giới vô hình. Nhưng cậu đâu có biết tôi chẳng những là bác nó, mà còn là sư phụ nó nữa. Những phép thuật mà nó có là do tôi
truyền lại. Bởi vậy nên nó mới biết vẽ bùa bắt ma chứ. Đinh chưng hửng. Thì ra là thế, hèn gì ông lão này ăn nói mạnh miệng như vậy. Chàng nói:
- Chiếc hộp sắt mà thầy Sô cho cháu...
Chế Mạc Triết ngắt lời Đinh.
- Chiếc hộp đó giam giữ một con ma nữ. Đó là một con ma nữ dâm dật có một không hai trên đời này.
Đinh hỏi ngay:
- Tại sao cụ biết?
Đó là hành động gian ác của thằng Vinh với con ma nữ dâm dật này.
- Ồ, anh Vinh bạn của cô Trang trong căn nhà này à?
- Phải, chính hắn. Thằng cháu tôi đã kết nghĩa anh em với nó.
- Anh Vinh đã làm gì mà liên quan tới chiếc hộp sắt đó
- Nó giết cặp nam nữ hết sức tàn nhẫn, mà họ lại là những người anh em sống chết của nó.
- Có chuyện này thực sao?
- Phải?
- Nhưng có liên quan gì tới thầy Sô đâu.
- Thằng Sô là người chuyên luyện ma, nuôi quỉ. Nó biết được ở đâu có những oan hồn dữ dằn thì không thế nào bỏ qua được. Hai người bị Vinh sát hại từng là những tướng cướp lừng danh, tàn ác và hung dữ hơn người. Khi chết đi lại vì một tay em dưới trướng thì làm sao mà nhắm mắt được, cho nên mới thành quỉ về đòi mạng.
- Làm sao thầy Sô biết được chuyện này?
- Thằng Sô thường dùng những cô gái giang hồ, luyện bùa nuôi ma. Đám này cũng lại là em út của thằng Vinh nên biết chuyện chém giết của Vinh hơn ai hết. Bởi vậy mới tới tai thằng Sô, mặc dù chuyện này thằng Vinh không bao giờ cho thằng Sô hay.
- Tại sao Vinh lại giết chết anh em của anh ta?
- Cái đó chắc cậu phải tìm tới những cô gái giang hồ trong xóm thằng Vinh ở hỏi họ, có lẽ đám đó rõ hơn tôi nhiều.
- Dạ, cháu đã từng gặp vài cô trong đó.
- Như vậy muốn biết chuyện chém giết của Vinh thì hỏi ngay các cô này là rõ hơn cả.
- Như thế có nghĩa là thầy Sô đã bắt hai con ma này nhốt vô cái hộp sắt đựng bánh Trung Thu đem cho cháu?
- Đúng như vậy, nhưng trong đó chỉ có một con ma nữ thôi.
- Còn con ma đực thầy Sô không bắt bỏ luôn trong hộp đó hay sao?
- Không phải là không muốn bắt con ma đực đó, mà là vì không đủ khả năng nên bắt không được. Con ma này công lực caothâm và dữdằn, cỡ thằng Sô không làm gì nổi nó. Bởi vậy, khi nghe tin cậu cũng là một cao thủ trong làng nghiên cứu thế giới vô hình, nên nó mới biếu cậu con ma nữ đó. Với chủ ý một công đôi ba việc.
Đinh thắc mắc hỏi dồn:
- Cháu chưa hiểu ý cụ muốn nói gì?
Chế Mạc Triết lắc đầu.
- Có gì đâu. Thằng Sô định bán cái cho cậu. Bởi vì nếu cậu giữ cái hộp sắt có con ma dâm nữ đó thì con ma đực kia sẽ tới tìm cậu mà đòi. Nó hy vọng cậu có thể thu phục được con ma đực đó.
Đinh thực thà.
- Cháu có biết gì đâu. Nếu như thầy Sô mà còn không trị nổi con ma đực kia thì cỡ cháu làm sao địch nổi nó. Nhưng nó đã giết thầy Sô, tại sao lại không tìm tới cháu hả cụ?
- Nó đã tới rồi, và tới ngay hôm cậu đem con ma dâm nữ đó về. Nhưng số cậu may mắn. Con ma đó đã gặp ông Trung nên phải bỏ chạy.
Đinh nhớ lại ngày đem chiếc hộp sắt về nhà và những chuyện xảy ra ngày hôm đó trước khi chàng và Thảo đưa bác Trung vô nhà thương.
- Thì ra hôm đó bác Trung bị đau vì đấu với con ma đực tìm tới nhà cháu.
- Con ma đực đó không phải là địch thủ của ông Trung đâu. Nhưng ông Trung cũng chưa làm gì được nó.
Đinh vừa tính hỏi thêm thì Chế Mạc Triết lại ho lên sù sụ và ọc ra một bụm máu thực lớn. Lần này máu chảy dài xuống áo ông đỏ lòm.
Ông ta bắt đầu run rẩy và có vẻ đuối sức lắm rồi. Đinh nói thực mau:
- Tại sao cụ ra nông nỗi này?
Chế Mac Triết thều thào:
- Cũng tại thằng Sô, nó không nên chỉ bắt con ma dâm nữ. Không bắt thì thôi, nếu bắt thì phải bắt cả hai. Tới khi lỡ chuyện biết mình không đủ công lực, tính đẩy qua cho cậu cũng không xong. Bởi vậy trước khi chết, y có cho tôi hay bằng mọi giá phải bắt được con ma đực này.
Nói tới đây, Chế Mạc Triết lại ho lên sặc sụa. Xong, ông ta lại thều thào nói tiếp, hình như cố nói thực mau cho hết câu chuyện.
- Thằng Sô biết rằng bây gíờ chỉ có tôi mới may ra có thể chếngự được con ma đực kia. Nhưng quả thực là ý trời. Tôi tới đây cũng chẳng làm nên trò trống gì mà còn mang hại vào thân nữa.
- Như vậy là con ma đực đó lại một lần nữa thoát thân rồi hay sao.
- Đúng, quả là ý trời. Chính tôi cũng không ngờ được chuyện này lại xảy ra như vậy.
- Còn Vinh và cô bạn gái của anh ta bây giờ ở đâu?
- Vinh chết rồi, cũng vì cố bảo vệ hai đứa nó mà tôi phải vong mạng. Nhưng cuối cùng thì cũng chỉ cứu được cô gái. Còn con ma đực kia lại tuột khỏi tay tôi.
- Nếu vậy con ma này dữ dằn quá đi. Không biết nó sẽ còn giết hại bao nhiêu người nữa.
Chế Mạc Triết lại ho lên một hồi. Máu ọc ra miệng ông ta có vòi. Nhưng ông cố nói:
- Cậu Đinh à, cậu tới đây kịp thời. Coi như cậu có duyên với tôi, nên lời của tôi nói cậu phải nhớ cho kỹ.
Đinh hấp tấp nói:
- Dạ... dạ, thưa cụ cứ chỉ bảo.
Chế Mạc Triết có vẻ hài lòng, cố nói:
- Tuy cậu nghiên cứu linh hồn học, nhưng kinh nghiệm đấu với hồn ma vẫn còn nonlắm. Cho nên đừng chọc tức con ma đực kia, hãy lấy chiếc hộp bằng bạc tôi đựng trong thùng xe kia gặp thầy San và dẫn cô Trang tới ông ta bảo là tôi nhờ ông ta tiếp... tiếp dùm một tay mới... được.
Nói tới đây Chế Mạc Triết nấc lên một tiếng rồi tắc thở thân hình buông ngã xuống nền đất lạnh.
Phần 16
Đinh không ngờ rồi cuối cùng cũng phải trở lại với sư phụ Thảo. Lời trăn trối của Chế Mạc Triết càng làm choĐinh thán phục người thầy bùa vui tính đó. Chàng đã lấy chiếc hộp bằng bạc trong xe của Chế Mạc Triết và dẫn Trang lại nhà thầy San ngay trưa hôm đó. Chàng nhớ lại lời thầy San nói như đùa chơi.
- Cái số của anh đào hoa nên còn phải lận đận lắm. Tôi muốn biết rõ tung tích cặp ma nam nữ này nên mới bảo anh đi kiếm tên Vinh. Bây giờ y lại chết rồi. Theo lời Chế Mạc Triết chỉ còn mấy cô gái giang hồ trong xóm tên Vinh biết về vụ này, nên anh cũng chỉ còn nước tới gặp các cô nàng này mà thôi. Tôi có muốn giúp anh thì cũng chỉ thông cảm cho cái số đào hoa của anh mà che mắt con bé học trò bướng bỉnh của tôi là cùng.
Đinh không hiểu thầy San có biết gì về đêm chàng ngủ lại nhà Ngần và Huệ không. Nhưng theo cái lối nói chuyện của ông, chàng có linh cảm khó cớ thể qua mặt ông ta về vụ này. Tuy nhiên, dù muốn hay không, chàng cũng phải gặp Ngân ít nhất một lần nữa. Câu chuyện Vinh giết cặp nam nữ đó và thân thếcủa họ bây giờ có thể Ngân đã hiểu rõ.
*
* *
Buổi trưa hôm nay trời nắng chang chang. Hơi nóng tỏa đầy con hẻm nghèo nàn trong khu Khánh Hội này dữ dội. Đã có chủ tâm phải ngủ lại nhà Ngân nên Đinh thuê xe taxi tới đó. Chàng lững thững đi thẳng vô nhà nàng. Bước qua cây cầu gỗ ọp ẹp, tự nhiên Đinh thấy hồi hộp lạ thường. Không biết nàng có nhà không. Khi chạm vào cánh cửa biết là không có khoá. Đinh lên tiếng gọi hai ba lần không thấy ai trả lời. Chàng nhớ lại lời Ngân nói khi đi vắng thì cửa chỉ khép hờ chứ không có khoá. Chàng đứng chờ một lúc thấy không có ai về nên lững thững đi trở ra. Hy vọng có thể tìm gặp Ngân hay Huệ đang rước khách ngoài đầu hẻm hoặc trong mấy quán cà phê.
Chàng đã đi lên đi xuống mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng cả Ngân lẫn Huệ đâu. Đinh thấy hơi mỏi chân nên vô quán cà phê bữa trước gặp Ngân ngồi uống nước. Chàng cũng có hy vọng may ra Ngân ghé ngang qua đây. Anh chàng phổ ky hình như nhận ra chàng là ai nên cười hì hì kiểu hiểu biết sự có mặt của chàng ở đây là gì. Y nham nhở hỏi:
- Anh Hai ăn cái gì, hay là uống cà phê sữa nhe.
Đinh cũng mỉm cười, nói:
- Cho tôi tô hủ tiếu mì đi, cà phê sữa nữa càng tốt.
- Dạ... dạ có ngay.
Sau khi Đinh ăn hết tô hủ tiếu mì, chàng bắt đầu nhâm nhi ly cà phê sữa thì chợt thấy Ngân đi ngang với một người đàn ông lạ. Chẳng phải nói, Đinh cũng biết ngay là Ngânđã tìmđượckháchvề ngủ đêmnay. Chàng nhìn theo nàng cho tới khi khuất hẳn vô khúc quẹo trong xóm. Bỗng có tiếng nói ngay bên cạnh:
- Anh Hai muốn kiếm em út hả, thiếu gì. Đâu có phải chỉ có con nhỏ đó trong xóm này.
Đinh quay lại đã thấy tên phổ ky đứng cạnh chàng từ hồi nào. Có lẽ y nhớ hôm chàng bao Ngân uống cà phê và về ngủ với nàng nên hôm nay thấy chàng nhìn theo Ngân đi với người khác mới nói với chàng như có ý mách nước. Đinh mỉm cười, hỏi:
- Bộ chú biết nhiều mấy cô đó lắm hả?
Anh phổ ky cười hì hì.
- Trong xóm này, có đứa nào không tới đây ăn hủ tiếu của tôi chứ. Con nhỏ đó mà ăn nhằm gì, còn nhiều đứa trẻ đẹp gấp mấy lần tụi đó nữa. Anh Hai có muốn
không, tôi bảo xấp nhỏ kêu dùm ngay.
Biết là y hiểu lầm mục đích chàng tới đây, nhưng Đinh cũng cười cười nói:
- Tôi khoái con nhỏ đó vì nó kể cho tôi nghe câu chuyện thầy Sô gì gì đó, rùng rợn mà vui lắm.
Anh phổ Ky cười ha hả, nói:
- Tưởng chuyện gì, chuyện thầy Sô bắt ma phải không, ai mà không biết. Chắc anh Hai ở xa tới chứ gì. Để tôi gọi con nhỏ Lệ đi với anh Hai cho coi. Nó còn biết nhiều chuyện bí mật ghê gớm của thầy Sô hơn nữa kìa.
Rồi như muốn cho Đinh tin mình là người sành sỏi, y nói tiếp:
- Anh Hai đâu có biết, con Lệ vì biết nhiều về thầy Sô quá mà phải trốn về quê. Tới bây giờ nghe tin ông ấy chết rồi mới dám mò lên làm ăn đó. Con Ngân mà biết cái gì.
Đinh chợt nhớ lại câu chuyện của Ngân về vụ thầy Sô mướn nàng và Lệ luyện ma Hời ở Đống òng Cộ. Tự nhiên chàng có ý định muốn nghe thêm về vụ này.
- Thiệt vậy sao, chú kêu dùm tôi cô đó đi nhe.
Nói xong không để cho y trả lời, chàng dúi vô tay anh ta xấp giấy bạc, rồi nói tiếp:
- Chú tính tiền cà phê hủ tiếu đi, khỏi thối.
Anh phổ ky cầm tiền, cười hềnh hệch chạy vội vô trong thì thào gì với một đứa nhỏ đứng đó, và chỉ vài phút sau, thằng nhỏ dẫn một cô gái tới bàn Đinh. Cô ta nhìn chàng mỉm cười, Đinh hiểu ý nói ngay:
- Em uống cà phê nhé.
Dạ, anh Hai kêu cho em ly cà phê sữa hột gà đi.
Đinh chưa kịp quay qua, anh phổ ky đã la lớn:
- Một ly cà phê sữa hột gà, có ngay, có ngay...
Đinh hỏi:
- Em tên Lệ à?
- Dạ.
- Em biết cô Ngân không?
Lệ nhìn Đinh như dò hỏi.
- Biết, mà có chi không anh Hai.
- Hôm trước, cô Ngân nói chuyện thầy Sô cho anh nghe. Có nhắc tới tên em.
Lệ cười khúc khích, nhìn Đinh nói:
- Con hà bá, chuyện ấy mà cũng nói ra nữa. Nó làm em sợ hết hồn, phải trốn về quê, tưởng phải ở dưới đó làm ruộng luôn rồi chứ.
Đinh làm bộ nói:
- Bộ có chuyện ấy nữa hay sao vậy em. Làm gì mà dữ vậy?
Lệ vô tình nói:
- Chắc anh ở chỗ khác nên không biết. Ở vùng này ai không biết tiếng thầy Sô cơ chứ. Không cần nói tới vụ bùa ngải của ông ta, chỉ cần ông ấy có một người em như đại ca Vinh thôi cũng đủ cho người ta nói tới tên ông ta là sợ rồi.
Đinh nói lảng qua chuyện khác, chàng không muốn Lệ nới nhiều về vụ đó tại đây.
- Thì họ cũng là người thôi. Làm ba cái vụ đó có ai chết bao giờ đâu.
Chàng không ngờ Lệ lại cười khúc khích, nói:
- Anh đâu có biết hôm đó thầy Sô trói em lại, hành hạ em tới ba ngày ba đêm ở trong cái hang ấy, chết lên chết xuống chứ có đùa đâu.
Đinh cũng cười hì hì, cố khơi chuyện:
- Ông ta già như vậy rồi mà còn làm nên trò trống gì cơ chứ. Với lại Ngân cũng nói với anh hai đứa tụi em đi chung với nhau mà.
- Hai đứa hay mười đứa thì cũng vậy thôi. Bộ con Ngân không nói với anh sao. Ông ta dùng ngải thoa vô đó làm nó cứng lên như khúc gỗ mấy ngày liền. Con Ngân còn đỡ, nó to con mà la nghề cũng lâu rồi. Còn em mới mười sáu, lên đây chưa đầy một năm, đụng ba cái vụ đó Bà hú!
Đinh làm bộ hù Lệ:
- Anh cũng có ngải và còn khoẻ gấp mười thầy Sô tối nay em phải coi chừng.
Lệ phát lên cười ha hả:
- Em chấp hai người như anh, có cả bùa nữa chứ nói gì tới ngải thôi mà làm em sợ nổi.
- Có thật không đó?
Lệ đưa ngón tay ra móc ngoéo thực trẻ con.
- Cá đi
- Cá thế nào? . . .
- Anh làm em sợ, chơi khỏi trả tiền.
Đinh cười hề hề.
- Nhưng nếu anh thua thì sao?
Lệ nói thực nhanh:
- Chỉ cần sáng ra bao em ăn hủ tiếu là được rồi.
- Xong rồi, bây giờ em muốn đi đâu?
- Anh muốn đưa em đi đâu cũng được, nhưng mà sáng mai phải đưa về đây, và trả tiền trước cho má nuôi em đã.
Đinh gật đầu. Lệ quay ra phía sau ngoắc một người đàn bà đứng bên ngoài quán từ hồi nào. Bà ta chạy lại ngay, Lệ nhìn Đinh, chàng hiểu ý, hỏi người đàn bà bao nhiêu và đưa cho bà ta ngay. Bà ta vui vẻ bảo Đinh:
- Ngày mai mấy giờ anh Hai đưa em nó về cũng được.
Đinh đưa Lệ về nhà chàng, vì bác Trung còn nằm trong nhà thương và Thảo cũng vừa đi Đà Lạt với ba nàng từ hồi sáng. Căn nhà rộng như một cái lâu đài không người ở.
Lệ có vẻ hơi khớp sợ khi bước vô nhà. Nàng không ngờ Đinh lại ở một cái nhà sang trọng và to lớn như vậy Trong căn xóm lao động nghèo nàn tại Khánh Hội, Lệ ngổ ngáo bao nhiêu, tự nhiên bước vô đây, nàng trở nên rụt rè và ngơ ngác bấy nhiêu. Lệ trở về với bản tánh của một cô bé nhà quê mới lên tỉnh. Nàng níu lấy Đinh nói nho nhỏ:
- Bộ anh ở đây thiệt hả?
Đinh bật cười, nói:
- Không, đây là nhà ai anh đâu có biết. Tụi mình vô đại thôi.
Lệ lại tưởng thật, đứng dừng lại, níu lấy Đinh, nhìn dáo dác:
- Anh đừng nói chơi nghe anh. Coi chừng chủ nhà kêu lính bắt đó.
Đinh im lặng, chàng cố làm cho thần kinh Lệ căng thẳng hơn. Từ từ đưa nàng vô phía trong nhà rồi làm bộ sợ sệt, kéo Lệ nép sát phía sau một cánh cửa lớn. Đúng như dự đoán của chàng, người Lệ bắt đầu run run thực sự, nàng lại nói nho nhỏ:
- Sao anh ẩu quá vậy, ở xóm em thiếu gì phòng. Dưng không lôi em vô đây làm gì hả?
Đinh vẫn không nói gì, chàng ôm cứng lấy nàng, hôn lên bờ môi mũm mĩm nhỏ như một đồng tiền. Lệ hơi kiễng chân lên hôn lại, nhưng chỉ một lúc sau, nàng xô Đinh ra nhè nhẹ, thì thào:
- Thôi về đi anh, ở đây ghê quá hà.
Đinh luồn cả hai tay vô người nàng, cúi xuống nói nho nhỏ:
Sao lúc ngồi trong quán cà phê, em nói chấp hai người như anh cũng không sợ mà.
- Em không sợ là cái vụ ấy thôi, chứ cái vụ này ghê quá hà.
Đinh cố nói thực nhỏ bên tai nàng:
- Bất quá thằng chủ nhà bắt gặp thì cũng chỉ thêm có một người như anh nữa thôi chứ có gì đâu mà sợ.
Lệ nhảy tưng tưng, kêu lên nho nhỏ:
- Trời ơi, nó mà bắt gặp bây giờ thì bà hú. Thôi anh ơi, về nhà má nuôi em chơi cũng được. Khỏi phải trả tiền phòng đâu.
Đinh lắc đầu.
- Không, nhất định anh phải chơi em tại đây.
Lệ nói như muốn khóc, khi Đinh kéo nhẹ hàng nút áo trước ngực nàng ra.
- Anh Hai ơi, thôi mà. Đừng có dỡn kiểu này nữa, chúng mình về đi.
- Về đâu chứ, đây là nhà anh mà.
Vừa nói Đinh vừa kéo hẳn áo Lệ xuống, nàng vội vàng đưa tay giữ lại, cố năn nỉ Đinh:
- Em xin anh mà, về đi anh. Anh muốn chơi em thế nào cũng được. Đừng có vô nhà người ta như thế này mà.
Đinh cúi xuống hôn lên bộ ngực con gái chắc nịch, nhỏ nhắn rồi làm bộ mở he hé cánh cửa đứng bên cạnh, nhìn vô trong phòng, nói:
- Hình như phòng này khống có ai, chúng mình vô trong đi.
Lệ níu cứng lấy Đinh, không cho chàng di chuyển. Đinh bèn cúi xuống bế bổng nàng lên đưa vô phòng. Chàng nhìn mặt mũi nàng xanh dờn mà tội nghiệp, cười
lớn:
- Anh nói chơi với em thế thôi, chứ đây là nhà anh. Hôm nay không có ai ở nhà đâu, đừng có sợ nữa.
Lệ vẫn chưa tin hẳn lời Đinh, nàng hỏi lại:
- Anh nói thiệt không đó?
- Chứ em tưởng anh điên hay sao mà dám vô nhà người ta hả.
Chàng chỉ bức hình treo trên tường nói:
- Em không tin thì nhìn xem hình ai treo trên tường kia.
Lệ nhìn theo tay Đinh, thấy bức hình chàng thực lớn treo trên tường. Nàng ôm ghì lấy chàng, cắn vô cổ Đinh thực mạnh rồi la lên:
- Ghét anh quá đi, từ nãy tới giờ làm người ta hết hồn hết vía à.
Đinh kéo mạnh quần áo Lệ rơi lả tả xuống sàn nhà. Nàng mỉm cười bám lấy chàng mà không níu kéo như lúc nãy nữa, nhưng trống ngực vẫn còn đập thình thịch, chứng tỏ Lệ vẫn còn hồi hộp.
Thân thể Lệ phơi trần dưới ánh đèn lồ lộ. Nhỏ nhắn và bé bỏng làm sao. Đinh không hiểu sao nàng có thể sống bằng cái nghề này quá sớm như vậy. Chàng kéo mặt nàng lên nhìn thực sâu vào đôi mắt như nai tơ thì thào:
- Em còn sợ không?
Lệ nhí nhảnh nói: '
- Còn chút xíu thôi.
- Sợ cái gì nữa chứ?
Vừa nói Đinh vừa rà bàn tay xuống dưới. Lệ cười mím chi:
- Ba cái vụ đó em đâu có sợ.
Em nhỏ nhắn như thế này làm sao chịu nổi?
- Em mười sáu rồi mà.
- Mười sáu thì sao?
- Mười sáu rồi đâu có ăn nhằm gì ba cái vụ ấy nữa chứ. Mấy đứa bạn em ở nhà quê mười lăm là chúng nó đã có con hết rồi.
- Thế em biết vụ đó từ hồi nào?
- Lâu rồi, từ năm đó, lúc em lên đây đi ở cho má nuôi mới có hơn mười bốn thôi.
- Lần đầu tiên còn nhỏ tuổi như vậy mà em không sợ à?
- Sợ chứ anh, em khóc gần chết mà đâu có thoát.
- Tại sao?
- Hôm ấy má nuôi nói đi với ông già đó lên Chợ Lớn lấy đồ. Em đâu có biết bà ấy bán trinh em cho ông ta. Tới khi vô nhà, ông ta đè em xuống mới vỡ lẽ ra là bị dụ đi phá trinh. Em khóc lóc, dẫy dụa, nhưng ông ta to con và khoẻ quá nên đành chịu trận. Y banh hai chân em ra như xé gan xé thịt, máu ra ướt cả đùi.
- So sánh lần đó và lần thầy Sô đưa em tới cái hang ở Đồng Ông Cộ, lần nào em sợ hơn?
- Hôm thầy Sô thì không có đau đớn mấy, chỉ thấyran rát, nhưng sợ hơn nhiều. Còn hôm bị phá trinh đâu có sợ gì, chỉ bị đau quá trời trời thôi. Hơn nữa, ba cái vụ ấy, ở nhà má nuôi em cũng thấy mấy chị làm hàng ngày, đâu có gì mà sợ.
Với thầy Sô tại sao lại sợ?
- Ông ấy là một con quỉ chứkhông phải con người đâu anh.
- Tại sao?
- Anh đâu có biết, ông ta thường hay vắng nhà một thời gian dài. Những lúc đó, ông ta sống dưới các ngôi mộ trong lòng đất.
- Sao em biết?
- Sở dĩ em phải trốn về quê là vì vụ này. Hôm đi với con Ngân còn đỡ. Mấy tuần sau đó, ông ta gạt em lên Biên Hoà lựa trái cây dùm. Lúc đầu em đâu có chiu
đi, sau đại ca Vinh nói với má nuôi em giúp dùm ông ta ít bữa, nên emphải theo ổng đi. Sau khi về được nhà, em trốn về quê luôn.
- Ông ấy làm gì em?
- Anh muốn nghe chuyện ấy à?
- Em làm anh tò mò rồi.
- Vậy để em kể cho anh nghe nhé.
Nói xong, Lệ từ từ kể lại hết vụ thầy Sô đưa nàng lên Biên Hoà. Tưởng là đi lựa trái cây, thực ra ông ta đưa nàng đi đào một ngôi mộ cổ tại một bìa rừng. Lệ vừa là món Đồ cho ông thoả mãn thú tính, vừa là người phụ tá đào mộ. Nghe xong câu chuyện, Đinh biết ngay thầy Sô thuộc hạng người nào. Chàng có đọc trong một cuốn sách y học; thấy có một loại người chỉ thích làm tình với đàn bà bên cạnh những xác chết ở các nơi hoang vắng. Họ là người bị mắc một thứ bệnh tâm thần về tình dục. Thì ra ngoài nhưng thứ bùa ngải mà thầy Sô học được của người bác là Chế Mạc Triết, ông ta đã lợi dụng vào những phép thuật này, tạo ra những chuyện hoang đường để đỉ tìm thú vui xác thịt, thỏa mãn thú tính trong trạng thái bệnh hoạn này.
Sáng hôm sau, Đinh đưa Lệ về. Chàng không vô xóm, nhưng nói với Lệ nhắn dùm Ngân tới nhà chàng tối nay. Lệ vui vẻ cầm tờ giấy bạc Đinh vừa dúi vào tay nàng và hứa nhất định nói với Ngân những gì chàng muốn.