Ngày xưa hai đứa!
Những câu hát ấy vô tình vang lên trong không gian vắng lặng càng làm cho tôi nhớ về anh,nhớ về những kỷ niệm của tuổi học trò đầy mơ mộng, trong sáng.
"Kỷ niệm ngày xưa hai đưa, thoáng đâu đây mối tình đắm say
Kỷ niệm ngày xưa hai đứa, nói yêu nhau thật lòng lâu lắm!
Đôi tim bé như say, khẽ nguyện cầu mình bên nhau mãi
Em khóc ước vai anh, sẽ thật buồn khi ta mất nhau."
Những câu hát ấy vô tình vang lên trong không gian vắng lặng càng làm cho tôi nhớ về anh,nhớ về những kỷ niệm của tuổi học trò đầy mơ mộng, trong sáng. Ngày ấy, chúng tôi ngây thơ và vụng dại quá, dù biết rằng thương nhau nhiều lắm nhưng chẳng bao giờ dám nói với nhau một lời thương nhớ,một lời hứa hẹn nào cả.
Mỗi ngày, gặp nhau ở lớp chỉ dám trao cho nhau một ánh mắt ấm áp, một nụ cười thật khẽ như để cùng động viên cho nhau vượt qua khó khăn cùng hướng đến tương lai tốt đẹp. Nhưng sự im lặng dường như chưa bao giờ đáng tin cậy cả, bên nhau bao năm, tôi biết tình yêu của mình đang lớn dần lên từng ngày nhưng khi hai đứa xa nhau thì mọi thứ chấm hết hoàn toàn. Khi không có điều kiện ở gần nhau nữa,thì những kỷ niệm trao cho nhau khi xưa không còn là gì cả.
Mất hết thật rồi, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu mơ ước của tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa khi anh ra đi, anh đi trong im lặng, không một lời hứa hẹn cũng không một lời chia ly, để rồi từng ngày, từng ngày suốt năm năm qua, tôi vẫn nhớ nhung, vẫn ôm ấp một bóng hình mà tôi biết đã không còn là của mình nữa. Tôi không quên anh hay tôi không chấp nhận được rằng,anh đã quên tôi, lẽ nào anh là người vô tình thế sao? Làm sao anh có thể bỏ lại tôi cùng những kỷ niệm êm đềm, bỏ lại tất cả mà ra đi không luyến tiếc như thế...
Anh có biết hay không sao hững hờ tình tôi không thấy
Nơi đây vẫn riêng tôi nhớ mong hoài hình bóng xưa
Con tim bé thơ ngây thôi thật lòng cùng anh phút đầu
Sao giây phút thơ ngây nay vội vàng quên mất rồi
Năm năm, một khoảng thời gian khá dài có thể khiến cho con người quên đi nhiều thứ nhưng dường như nó quá ngắn ngủi đối với tôi khi những kỷ niệm ngày nào vẫn còn nguyên vẹn, những nụ cười, những lời nói của anh vẫn như còn quanh quẩn bên tôi.
Bao nhiêu lần tôi tự nhủ với lòng mình rằng hãy quên anh đi, mọi thứ đã là quá khứ rồi nhưng cũng bấy nhiêu lần chính tôi là người làm trái lại điều đó. Tôi vẫn khao khát một ngày nào đó anh lại về bên tôi, cùng tôi xây đắp những ước mơ tưoi đẹp mà tôi đã thêu dệt nên, cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm tươi ngày nào để tôi có thể nói với anh thật nhiều, thật nhiều những lời yêu thương cái điều mà ngày xưa tôi không làm được ấy... Nhưng rồi tôi như bừng tỉnh trong giấc mơ của chính mình, nước mắt lại lăn dài khi chợt nhận ra rằng, ngày xưa mãi mãi vẫn là ngày xưa...
Kỷ niệm ngày xưa hai đứa,đã xa nhau thật rồi có hay
Dại khờ vì anh không nói, nói yêu nhau khi còn hai đứa
Hôm nay đứng trông theo, bóng một người về nơi xa ấy
Anh có biết hay không,tiễn anh về tình tôi mất rồi...
Nguyễn Thị Minh Nguyệt