Cái nhìn
Bỗng dưng trong một chiều hôm
Hàng xóm xõa tóc, hồn nhiên môi cười
Cạnh nhà có một thằng tôi
Bỗng dưng ngơ ngẩn đánh rơi ...cái nhìn.
Trần Thành Nghĩa
Cái nhìn
Bỗng dưng trong một chiều hôm
Hàng xóm xõa tóc, hồn nhiên môi cười
Cạnh nhà có một thằng tôi
Bỗng dưng ngơ ngẩn đánh rơi ...cái nhìn.
Trần Thành Nghĩa
Ta muốn quên mà sao chẳng dễ quên
Ta đành say cho dù chẳng muốn say
Ta phải khôn bởi đã qua khờ dại
Nhưng khờ dại ta thấy thanh thản hơn...
Nữ sinh Đồng Khánh
Nữ sinh Đồng Khánh ngày xưa
Xui hoàng hôn tím trang thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Xui dòng Hương cất giọng hò xa xôi
Nữ sinh Đồng Khánh dạo chơi
Phấn thông vàng rải ngát trời Thiên An
Trống trường Đồng Khánh vừa tan
Trên đường phơi phới từng đàn bướm bay
Gió vờn tà áo khẽ lay
Nữ sinh Đồng Khánh thơ ngây mỉm cười
Bóng ai khuất nẻo phố rồi
Vô tư đâu biết có người nhìn theo
Âm thầm một cánh phượng reo
Nữ sinh Đồng Khánh trong chiều nhặt hoa
Bâng khuâng ngắm áng mây qua
Cảm thương một cánh chim xa lẻ đàn
Mùa thu thả chiếc lá vàng
Nữ sinh Đồng Khánh mơ màng lắng nghe
Trầm ngâm trong quán cà phê
Nhạc buồn chạm mái tóc thề chấm vai
Nữ sinh Đồng Khánh nhớ ai
Mi cong khẽ chớp mắt nai thẫn thờ
Đâu còn là chuyện ngày xưa
Nữ sinh Đồng Khánh bây giờ là em !
Mai Văn Hoan
Ta muốn quên mà sao chẳng dễ quên
Ta đành say cho dù chẳng muốn say
Ta phải khôn bởi đã qua khờ dại
Nhưng khờ dại ta thấy thanh thản hơn...
Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối
Thanh Nguyên
Thầy văn học đọc câu phương ngôn
“Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối”
Có đúng thế không, hở bạn bè cùng tuổi,
Lứa đôi bắt đầu yêu?
Sáng nay em gởi gì qua ánh mắt nheo
Mà khiến anh đêm về khó ngủ
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ
Ngắn vô cùng - không đủ để nhìn nhau
Đừng ai hiểu lầm ai đó muốn làm cao
Dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác
Thì ra, thầy bảo mà đúng thật
Khi biết yêu trước tiên mình tự dối mình
Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đến đúng một cái tên
Tự dưng em quá chừng xấu hổ
Má đỏ bừng và không cười nói nữa
Có ai hỏi :"hắn đấy à ?"
Vội đáp : "còn lâu !"
Và anh thì có khác gì đâu
Cũng bối rối vội vàng phủ nhận
Ai lại dám tỏ bày niềm xúc động
Nên bất ngờ phải nói "có" thành "không"
Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung
Sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía ?
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
Chỉ sợ anh chê : con bé ấy lười !
Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn ngang qua căn nhà em ở
Chỉ cần một cái nhìn…hai đứa sẽ ngủ ngon
Nhưng bạn bè ơi
Đừng tìm hiểu gì hơn
Em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng gió
Anh sẽ giải thích, anh đi ngang qua căn nhà đó
Như đi ngang qua bao căn nhà khác trên đường
Khi biết yêu, ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường
Dù sự thật có rất nhiều thay đổi
Mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối
Nhưng là sự nói dối vụng về trẻ nít rất dễ thương
Và dĩ nhiên đáng được khoan dung
Hãy tha thứ cho những người
Vì bắt đầu yêu
Nên bắt đầu nói dối
Ta muốn quên mà sao chẳng dễ quên
Ta đành say cho dù chẳng muốn say
Ta phải khôn bởi đã qua khờ dại
Nhưng khờ dại ta thấy thanh thản hơn...
còn trong trang thivien đó Phong Linh , thơ của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh có rất nhiều.. từ từ sưu tầm nha.. có gì nhờ Quang giúp thì nhắn tin LNQ sẽ hết mình vì LNQ cũng thích tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh nỗi bậc như Kính Vạn Hoa v...v.......
Bài thơ "Thơ viết ở biển" là của Hữu Thỉnh