Chương 9
Chuyện thầy Hiển mất làm xôn xao cả trường. Nhất là những lớp thầy đã từng dạy, học trò nhốn nháo đòi nghỉ để đưa đám thầy.
Khởi đầu từ bác Năm gácđan. Được tin thầy Hiển mất từ phòng giám hiệu lan ra, ông vội vã lên lớp tìm con, tay vắt sẵn một giải tang trắng. Thế là tin thầy Hiển mất lan nhanh khắp các lớp, dù đang giờ học.
Khôi nhìn sang Uyên, vẻ mặt bàng hoàng đau đớn. Khôi đứng lên:
- Thưa cô cho phép chúng em đi đưa thầy.
Cô giáo văn xua tay:
- Các em cứ bình tĩnh, chờ chỉ thị của Ban giám hiệu.
Ở lớp bên, thầy Hiệu phó đã kịp thời có mặt để giữ trật tự.
- Tôi yêu cầu ông Năm ra khỏi lớp. Việc ông là dưới cổng chứ không phải ở đây. Chuyện gì đã có nhà trường lo.
Ông Năm sầm nét mặt đi ra nhưng vẫn còn đứng ở cửa lớp chờ con. Thầy Hiệu phó nói với cả lớp học đang ồn, giận dữ:
- Tôi xin nhắc lại, những trò nào vô kỷ luật sẽ bị đuổi, khỏi cần ra hội đồng kỷ luật. Việc thầy Hiển mất đã có ban giám hiệu tổ chức. Vả lại thầy Hiển nghỉ dạy, nhà trường chỉ cử một số thầy và một số em đi phúng điếu là đủ rồi. Chúng ta không được phép lãng phí việc học chung toàn trường.
Một trò mạnh dạn đứng lên:
- Thưa thầy, nhưng thầy Hiển đã từng là phụ trách chính lớp em.
- Chính hay phụ gì cũng như vậy, thầy Hiệu phó dứt khoát, thầy Hiển đã nghỉ dạy.
Tiếng ồn nhỏ râm ran khắp lớp. Khắp lớp những trò đã từng học thầy Hiển đều biếu tỏ thái độ rõ rệt. Riêng một số như Thọ thì dửng dưng như không. Nó ghé sát tai một bạn nói nhỏ:
- Ông Hiển chết là hết. Ba tao không ưa gì ổng. Nói ổng là trí thức thời thượng, ưa phản kháng dỏm. Bỏ dạy đi đạp xe cũng là phản kháng dỏm.
Không bình tĩnh nổi, bác Năm gác dan xông vào lớp nắm tay đứa con lôi ra:
- Nghĩa, mày đi ra theo tao.
Đứa con trai tên Nghĩa mau mắn ra theo bố. Xổ tung chiếc khăn tang trước lớp, ông Năm quấn lên đầu cho con. Giọng rắn rỏi, ông dằn từng tiếng oang oang trong khắp lớp như cốt để cho mọi người cùng nghe:
- Một chữ mày học cũng mang ơn thầy. Thầy mày chết cũng như cha mày chết, mày phải đi đưa cho trọn lễ nghĩa.
Thầy Hiệu phó nóng mặt, lớn tiếng quát:
- Một lần nữa tôi yêu cầu ông Năm xuống nhà ngaỵ Ông không có nhiệm vụ gì ở đây cả.
Ông Năm càng to tiếng hơn:
- Tôi chỉ làm nhiệm vụ dạy dỗ con tôi cho nó biết Lễ Nghĩa. Ở thời đại nào, văn minh tiên tiến tới đâu, học hành tới cái gì gì đi nữa thì Lễ Nghĩa cũng phải học trước.
Các lớp bị kích động bởi lời thức tỉnh của người gác dan già. Bấy lâu nay cứ tưởng một phiến đá sắp đóng rêu trước cổng trường là bác, nào ngờ trong tim vẫn ủ sâu một ngọn lửa tình người nóng bỏng. Bác Năm khiến mọi người xúc động. Và càng xúc động hơn nữa với mảnh tang trắng quấn ngang trán đứa con bác dắt theo dọc các hành lang lầu trên lầu dưới. Không ai bảo ai, những học trò cũ của thầy Hiển ùa theo, mặc cho nhiều điều đe dọa kỷ luật có thể bị thi hành nặng nhất.
Khôi, Việt cùng Uyên, Ngà và các bạn khác cũng bỏ học đi theo bác Năm. Đám tang thầy Hiển với đám học trò cũ đầy xúc động. Ai cũng nghĩ bác Năm sẽ vật vã, khóc lóc kể lể nhiều bên linh cửu người quá cố nhưng tuyệt nhiên không. Đi sau hết đám học trò là người đàn ông già, tay cầm mũ chậm chạp theo từng bước, mắt cúi sâu. Cho đến khi gần về, một cảnh tượng đầy thương tâm bất ngờ làm ai cũng muốn rớt nước mắt. Bác Năm cứ ôm chặt lấy đứa con trai lớn của thầy Hiển chừng mười một tuổi mà khóc, khóc mãi không thôi. Không ai rõ nguyên do, chỉ mờ đoán rằng hình ảnh người con đã khiến bác Năm bật nhớ một người cha bất hạnh là thầy Hiển mà từ nay bác không còn thấy nữa. Thực ra cái nguyên do sâu xa khiến một người già phải bùi ngùi đau đớn đến thế phải đợi mãi đến khi được nghe bác Năm kể lại sau đó với đám học trò:
-... Thấy thầy Hiển cứ có mãi một manh áo sơ mi tới trường, tết năm ngoái bác có biếu thầy một xấp vải Ka-tệ Phải làm mặt giận thầy mới nhận chọ Bác thấp thỏm mong đợi có ngày sẽ thấy thầy mặc tấm áo mới đi dạy, ngày nào đứng ở cổng bác cũng đợi. Đợi mãi rồi cũng buồn, buồn mãi rồi muốn giận. Có lẽ thầy Hiển chỉ nhận để vừa lòng bác, rồi đem xếp xó. Ai ngờ mãi đến hôm đưa đám thầy, bác mới nhìn thấy xấp vải bác biếu ngày ấy đã dành để may áo cho con - Giọng bác Năm lạc hẳn đi, nghẹn ngào - Các cháu mỗi người đều có một người cha, mấy ai trong các cháu có lần nghĩ đến tình phụ tử cao vời như thế, bao la như thế...
Khôi buồn biết chừng nào sau đó. Thầy Hiển không những là người thầy mà còn là một người cha, luôn có một tấm lòng rộng mở. Thầy đã cho Khôi biết bao điều về Nhân Trí Lễ Nghĩa, những điều chẳng ghi trong môn học nào, những điều chỉ thấy ở những Tâm hồn lớn.
Khôi đem khoe với Uyên cuốn "Những Tâm Hồn Cao Thượng" mà thầy Hiển đã tặng mình năm ngoái, với lời đề tặng nơi trang đầu:
Tặng trò Khôi
Hãy Sống Là Một Tâm Hồn Lớn.
Thầy Hiển.
Nét chữ thênh thang, rắn rỏi và đầy tự tin đã gây ấn tượng mạnh đối với Uyên. Ấp cuốn sách vào ngực, Uyên muốn lặng người đi trong giây lát vì xúc động.
- Uyên cầm về đọc và nhớ giữ kỹ cho Khôi, mình quý cuốn sách này lắm đó.
- Uyên cũng đọc cuốn này một lần rồi. Nhìn nét chữ thầy cũ sao mình thấy thương tâm quá. Một con người đầy sức sống như thầy sao sớm...
- Trong đời sống đâu thiếu những điều nghịch lý, thầy chẳng nói với Uyên như thế đó sao. Làm sao chế ngự hết được, đó là việc làm của mỗi thời, Khôi nghĩ thế.
Uyên định hỏi Khôi thêm điều gì, nhưng nghe tiếng cười khúc khích ở phía dãy bàn cuối lớp, Uyên lại thôi. Lại bọn nhỏ An nhỏ Dung ưa chơi trò ghép đôi. Cái trò đùa cũ rích này Uyên chúa ghét. Nào là có "tình ý", nào là "tình trong như đã"... làm cho giao tiếp bạn bè khác phái mất tự nhiên, vướng vất trong quan hệ lứa đôi hẹp hòi. Đã có bạn gái phải khóc tức tưởi giữa lớp vì phân bua không lại với những "khẩu đại bác miệng" vô cùng tàn nhẫn tấn công.
- Còn gì để chối nữa, một lá thư tình xanh mướt kẹp trong cuốn sách cho mượn rõ ràng mắt tao trông thấy.
- Tao còn đọc được nét chữ nghiêng nghiêng nhòe nhoẹt nướt mắt nhớ thương thương nhớ...
- Em nhớ anh vô cùng, ngủ không được, học không vộ Cứ cái đà này có ngày em thành trái chuối khô chết mất.
- Rồi chàng hồi âm ra sao?
- Hỡi em ơi xin em đừng vội làm trái chuối khô khi tình ta còn đang hồi lai láng. Vì chính trái tim anh đây cũng đang đau đớn bởi yêu em dô... Ô... dàng...
Đào thương kép độc được tưởng thưởng bằng những tràng pháo tay hoan hô cuồng nhiệt. Trong khi vai chính chỉ có việc khóc đợi hạ màn.
Uyên luôn muốn phản đối chuyện này. Nhưng biết làm sao được, chuyện quan hệ giữa nam nữ vẫn thường là đề tài thú vị nhất trong những lớp lớn. Thật buồn tẻ biết mấy khi một trăm trang sách hay một giờ phim ảnh chỉ toàn nhân vật nam hay toàn nhân vật nữ. Nó sẽ ngắn xủn, cụt ngủn khi tác giả đặt hai cục đá gần nhau bởi chẳng có gì để nói. Ông An- đéc-xen đã nặn ra hai hình nhân bằng bánh nhưng vẫn không quên gắn thêm hai hạt hạnh đào làn hai trái tim. Những cái bánh hình người nam và nữ ấy được đặt trong tủ kính. Nhưng vì để gần nhau lâu ngày, hi cái bánh đã yêu nhau. Yêu nhau mà không nói được nên cả hai đã vỡ ra, hai hạt hạnh đào rớt ra. Thế là An- đéc-xen đã có chuyện "đôi tình nhân bằng bánh" để kể.
- Nam châm cùng cực đẩy nhau, nam châm khác cực hút nhau. Nguyên tắc chế tạo tàu tốc hành chạy trên đệm từ trường hiện đại nhất cũng có gì mới mẻ đâu. Tự bao giờ nam châm vẫn đặc tính ấy, tự bao đời nam nữ vẫn đặc tính ấy.
- Đừng tưởng mình có trái tim ghép nhân tạo bằng plastic có thể tháo rời được, em gái ạ. Hãy coi chừng có ngày bị "ngoặm" một cái đau điếng thì đừng có hỏi "ủa" tại sao!
Thật buồn cười. Toàn những kẻ chưa từng đặt chân vào tình trường lại luận đề về tình trường sành sỏi như đã được cấp bằng. An đấy, Dung đấy. Chúng cười đùa bỡn cợt vô tội vạ và luôn được hưởng ứng cuồng nhiệt mỗi khi chúng dựng sân khấu nơi đâu - Có những kẻ đã nhận được học vị "tiến sĩ lứa đôi" ngay tại "đại học" quán chè hay góc sân trường một cách rất xứng đáng.
- Quả cau nhỏ nhỏ, cái vỏ vân vân. Nay anh học gần, mai anh học xạ Chữ Trung dành để phần chạ Chữ hiếu phần mẹ, đôi ta chữ Tình. Nào ai nói gì đâu, ca dao tục ngữ cả đấy. Học đi, học đi và đừng bao giờ nịt áo ngực chặt quá, trái tim bị ép có ngày nó nổ tung ra. "Bùm" một cái, vơ lại không kịp.
Học trò con gái vẫn "sinh" thơ văn "tùm lum" như vậy. Đang tuổi bẻ gẫy sừng trâu thì nhằm nhò chi ba cái râu lún phún của các cậu trai mới lớn. Cho nên trong lớp đã "mọc" ra không biết bao nhiêu Bà Rằng Bà Rí. Và hễ có một sự kiện nào được gọi là "ngấp nghé" xảy ra trong lớp thì các Bà Rằng Bà Rí đã kịp gọi nhau ới ơi "cho mượn cái gầu sòng". Bồng bồng cõng chồng đi chơi, đi qua chỗ lội đánh rơi mất chồng. Bạn trai cùng lớp chỉ là những con nai tơ, nếu không biết ngơ ngác thì chỉ sa vào bẫy cười cho một nhóm tóc dài nghịch ngợm.
Cho dù có bản lãnh tới đâu Uyên cũng không dám nghĩ là sẽ thách thức đám đông dư luận ồn ào kiểu đó.
Còn Khôi thì nghĩ gì nhỉ. Nghĩ gì thì nghĩ, chắc chắn không bao giờ Khôi bằng lòng đễ mình lẫn trong đám đông bạn bè. Một cái gì là Khôi lầm lì ít nói, học giỏi và rất trực tính. Đây có phải là phần nào dáng dấp của Một Tâm Hồn Lớn? Uyên không rõ điều này cũng như Uyên không thể hiểu những nghịch lý trong đời sống sao ta cứ phải luôn chạm mặt. Và thầy Hiển, một người thầy tài giỏi, đáng kính, yêu nghiệp hơn ai hết lại sớm phải lìa bỏ sân trường và học trò của mình trong một hoàn cảnh đáng thương tâm như thế. Chắc chắn là chẳng ai muốn nhưng đây đâu phải là một trường hợp điển hình.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 10:
Khôi đã bàn với Tùng trưởng lớp và một số bạn khác, tất cả đều đồng ý là toàn lớp sẽ quyên góp tiền để giúp Vỹ mua một cái kiếng cận. Vỹ cận nặng. Đeo vừa kính của một bạn tới năm độ. Nhưng vì không có đủ điều kiện mua, suốt mấy năm học Vỹ luôn ngồi sát bảng và khi đọc sách cứ phải dúi mũi xuống bàn. Vất vả trong việc học nhưng Vỹ lại luôn có khả năng trội vượt hơn bất cứ bạn nào, bất cứ môn nào. Ý định đã lâu, nhưng phải đợi đến hôm nay Vỹ cáo bệnh xin nghỉ học mới thực hiện được. Phải tế nhị một chút, cô Chi bảo vậy. Toàn lớp đã góp được một số tiền tạm đủ giao cho cô chủ nhiệm, thiếu chút đỉnh cô sẽ bù vào đấy.
Khôi, Tùng và một bạn gái khác được giao nhiệm vụ đi thăm hỏi và đem quà tặng của lớp tới cho Vỹ. Nhưng nhiều bạn chỉ quen nhà Mai, bạn cùng đường cùng bàn với Vỹ. Nên muốn kiếm nhà Vỹ phải tới nhà Mai trước đã.
Thế là có chuyện lý thú ly kỳ được thuật lại sau đó. Nhóm được cô chủ nhiệm cử đi thăm bạn không phải chỉ có ba, mà đã lên tới năm bảy bạn tình nguyện. Trong số đó có An, "tiến sĩ tâm lý lứa đôi". Lại chuyện lứa đôi. Uyên gạt đi:
- Làm gì mà các bạn cứ phải leo trèo vào đời tư người ta mãi thế.
- Im miệng. Sắp đến lượt ta bắc thang hỏi thăm tới nhà người rồi đấy.
Uyên muốn thách thức nhưng lại thôi. Biết người biết ta chưa chắc gì đã được yên ổn, dại gì.
An đã tập hợp được đoàn kịch nói quanh mình và bắt đầu diễn xuất:
- Ta biết mà, dầu dấu giếm kín đáo cách mấy cũng đâu qua được mắt tạ Cứ thấy con Mai trắng nhìn Dũng Kều chớp chớp quay đi là ta biết liền anh chị đã có tình ý với nhau rồi. Quả đâu có sai, tới nhà kiểm tra ta bắt tại trận.
- Thủ phạm đã thú nhận tất cả tội lỗi?
- Đâu dễ dàng vậy. Này nhé, từ đầu hẻm đi vào ta đã nhác thấy một bóng thanh niên cao kều đang chụm đầu với một thiếu nữ tròn trĩnh trắng trẻo.
- Minh họa rõ nét.
- Hai con chim bồ câu đang trao đổi nhai nhai cười cười nói nói ngay trước hiên nhà rất ư là vui vẻ. Bỗng đâu gã thợ săn xuất hiện.
- Một loạt súng chát chúa sau đó.
- Trễ mất rồi. Một con chim đã vụt baỵ Bóng thanh niên cao kều đã biến mất vào sau nhà.
- Hiện trường hoàn toàn mất tang chứng.
- Không hẳn thế. Mai Trắng đỏ nhừ mặt khi bọn ta tới. Quan sát kỹ tình trường thì đâu đâu cũng có vết tích: Hạt cóc, hạt ổi, hạt nho hạt nhãn, hạt xoài hạt mít... cỡ phải hàng ký lô dưới thềm nhà không ít hơn. Chừng ấy chứng tỏ quan hệ của anh chị đã quá đậm đà.
Cuộc thẩm vấn bắt đầu:
- Hình như bạn có ý định sưu tầm hạt giống phải không?
- À, bọn trẻ chúng vừa tụ họp chơi ở đây đấy mà.
- Con cái nhà ai cũng nhơn nhớn đây. Lại có cả đầu lọc thuốc lá thơm nữa.
Mai vờ như không nghe, lo tiếp các bạn khác. Ta bèn mở cuộc truy lùng.
- Mai để mình ra phía sau chút nhé.
Ta biết nhà Mai chỉ mấy bước là đụng sau. Tội phạm đang nép đâu đó ở kẹt tủ hay góc nhà, đứng ngoài còn nghe tiếng hắn hồi hộp thở, cần gì phải lục soát lâu.
- Thế là tóm gọn.
- Hù dọa nhau chơi vậy chứ, ai lại làm thế. Bạn bè cùng lớp hàng ngày chạm mặt nhau, lẽ nào. Biết là biết vậy thôi. Tội nghiệp mặt cô nàng cắt không còn một giọt máu.
- Mi tàn nhẫn quá.
- Ta tàn nhẫn vừa, nếu không...
- Nếu không thì sao?
- Thì Dũng Kều hôm nay đã chả dám đi học.
Uyên có ý kiến:
- Mình thấy chuyện này có thể tạm kết thúc, không nên ghim bừa bãi những mũi tên vào tim kẻ khác một cách vô tội vạ.
- Lý do?
- Mình thấy tình cảm của họ thành thật. Cả Dũng và Mai không phải là những bạn ham vui. Có điều là Mai phải kéo Dũng ra khỏi khu ổ chuột. Những tay ngồi bàn cuối lớp toàn a dua theo thằng Thọ, cả lớp ghét lây.
Tình cảm chớm nở bao giờ cũng đẹp. Ở trái tim là một cây đàn lớn, chỉ khẽ chạm vào là mãi ngân nga tưởng đến vô tận. Những rung động chân thành, trong sáng và luôn có ý hướng tới. Nó làm cho người đẹp hẳn ra, tất cả tươi hơn lên và mọi việc đều trở nên ngọt ngào, dễ dàng. Nó có thể nói dối ngon lành dù chưa bao giờ nói dối, để tới một nơi hẹn đúng giờ. Nó có thể ngốt mấy thau quần áo giặt, lau chùi suốt nhà trên nhà dưới, bếp núc xoong chảo sạch bóng... để lát nữa được thoải mái chuyện trò với ai. Nó có thể nhịn ăn sáng, bớt tiền hớt tóc, thậm chí không ngần ngạy "vay nóng" cả em út để có hai ly kem hay cái vé xem phim ở một rạp nào đó. Thông minh và cũng dại khờ tột bực là nó. Thế nó là cái gì nhỉ? Xin đừng vội gọi là Tình Yêu, cho dù thực sự nó mang dáng dấp của tình yêu. Khẽ thôi, nhẹ thôi, nhỏ thôi bởi rất mong manh dễ vỡ. Người ta phải vẽ hàng trăm chiếc dù, hàng ngàn cái ly bên ngoài lô đặc biệt này. Nhưng vẫn không đến được địa chỉ. Mấy thuở những mối tình mỏng manh sương khói này đến được nơi hẹn của trăm năm. Còn lại chỉ là những mảnh vỡ dễ thương của một thời vụng dại khi nhìn lại.
Hãy tưởng tượng một Dũng cao kều, hơi ngu ngơ một tí, bên cạnh một Mai trắng trẻo, mũm mĩm. Nếu lên hình trông cũng ngộ nghĩnh lắm chứ. Cái đẹp trong hạnh phúc chưa chắc đã phải là nét hài hòa, có thể là ở sự bù đắp. Uyên không nhớ đã nhặt được ý nghĩ ấy ở đâu, hình như trong một tờ báo phụ nữ chuyên đề nào. Rất nhanh Uyên nghĩ tới Văn. Cái anh chàng có thế mà bị tổn thương nặng. Tự bữa Uyên cố tình về cùng với Khôi một đoạn đường, thế là biệt tăm bóng dáng chàng ta ở cổng trường. Một chút thích thú xen lẫn với lòng trắc ẩn, Uyên sợ mình đã không thành thật với mình. Có phải Uyên đã coi thường tình cảm của Văn? Không, Uyên không có ý ấy. Uyên chỉ tiếc sao Văn và mình lại không có thể nói chuyện bình thường, tự nhiên được như các bạn khác trong lớp. Như Khôi chẳng hạn. Mà biết có chuyện gì để nói được nhỉ, để Văn cứ câm lặng mãi ở cổng trường mỗi trưa tan học. Một lời nào đó đã nằm sẵn trong quan hệ này, có phải hiểu như vậy? Uyên không đợi đâu. Một trăm một ngàn lần Uyên không đợi. Đừng bao giờ nói ra câu ấy, Văn ạ. Nếu không sẽ biến mất cả Uyên cả Văn, cả những gì chúng ta nghĩ rằng sẽ có...
- Chị Uyên nè, Chuyên làm Uyên giật mình, con bé đang vừa nằm vừa học trên giường, nhổm dậy: Chị Uyên nè, tuần tới đám bạn lớp em tổ chức picnic ở Thủ Đức đấy.
- Ừ.
- Em sợ mẹ không cho.
- Thì cứ hỏi.
- Tại tuần trước em lỡ xin tiền mẹ may cái áo.
- Tao không biết.
- Hay là chị xin mẹ dùm em đi.
- Tao không biết.
- Nói chuyện với chị rõ chán. Chuyên lầm bầm, cái bà này độ rày hay dở chứng. Rồi con bé vùng vằng bỏ xuống nhà.
Còn một mình với căn phòng vắng lặng. Uyên thấy đầu óc mình bị trôi đi đâu đâu. Cái thời khóa biểu nhòa nhòa trước mắt với những giờ học, có bao giờ Uyên nghiêm túc được suốt tuần. Học. Học. Mơ mộng ít thôi mi ơi. Những câu "tự ngôn" được lặp đi lặp lại nhiều lần chỉ có nghĩa thú nhận là mình đã mất tự chủ hoàn toàn. Phải làm sao quân bình được, nếu không sẽ đổ nhào tất cả, sách vở và bạn bè. Nên hay không nên ghi nhật ký? Uyên có một tập giấy hàng kẻ nhỏ và đã đôi ba lần ghi những suy nghĩ tản mạn của mình trong đó, rồi đọc lại thấy... cải lương quá. Quên đi. Có dịp nghỉ nào đi chơi xa một chuyến cũng haỵ Ờ nhỉ, tại sao lại không tổ chức một cuộc picnic kiểu bỏ túi như những năm trước. Có đàn, có vợt vũ cầu và trò chơi cóc nhái, mèo chuột... để về ran cả mặt, rát cả họng rồi ngủ lăn ra với nguyên bộ quần áo nhàu nát suốt một ngày. Mới đó mà đã xa rồi. Tưởng tới nhưng Uyên cũng chẳng lấy gì làm hào hứng. Mười bảy tuổi nào đã lớn, nhưng cũng chẳng còn nhỏ nhít gì để tung tăng hồn nhiên mãi.
Cây bút hờ hững trong những ngón taỵ Uyên viết vòng vo, nguệch ngoạc những mẫu tự vô nghĩa trên trang giấy nháp.
Có nỗi buồn mơ hồ nào tìm đến. Lúc này Uyên ước gì có một cơn mưa. Mưa thật to.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 11:
Chủ Nhật. Uyên quyết định theo nhóm bạn của Chuyên đi picnic Suối Tiên. Đoàn xe đạp trai có gái có, quần áo đầy màu sắc và lỉnh kỉnh những thứ đeo theo cho một ngày ở ngoài trời. Các cô cậu gọi nhau í ới, chờ nhau, đua nhau, cười nói và cãi nhau um sùm cả một đoạn đường. Đạp theo sau cùng Uyên cảm thấy mình thật lạc lõng. Khi không lại cuốn theo đám lóc nhóc gì đâu. Chẳng lẽ quay trở về. Nhưng ra đến xa lộ Uyên thấy mình nhẹ nhõm và có lý không để giam mình mãi trong thành phố. Gió. Uyên bung mái tóc để hứng lấy cái mát rượi của ban mai giữa trời rộng.
Một nỗi nôn nao, rộn rã nào đang đợi Uyên, có phải?
Đoàn xe đạp rẽ vào con đường đất hẹp, qua những lùm cây và những bãi cỏ rộng. Đây đó đã có từng tốp lớn nhỏ từ phương nào đến chia nhau chiếm lãnh, dựng xe, trải khăn và bày các trò chơi hoặc ca hát tập thể.
Lẫn trong đám đông này ư? Uyên chỉ ngồi với đám bạn của nhỏ em một lát rồi đứng lên. Những trò chơi thật buồn tẻ. Những bài hát đều nhịp vỗ chẳng có gì hào hứng. Uyên tách rời đám đông men theo khe nước cạn với những ý nghĩ vụn vặt, lộn xộn. Tiên cảnh gì ở đây với những gò mối đùn cao và một dòng suối trơ cát với sỏi.Hay có Tiên ông Tiên nữ nào đã đến tắm nơi đây? Tiên nào thì tiên hẳn cũng nghèo nàn quyền phép để chốn này chẳng bao giờ có thể được gọi là cảnh. Uyên cúi xuống gỡ một ngọn cỏ từ những kẽ chân rồi ném xuống dòng nước. Giờ này những bạn bè mình ở thành phố đang làm gì nhỉ? Dạo phố, chọn vải hay chen chúc ở một rạp nào đó có lẽ. Còn chuyện gì đang chiếm lấy những cái đầu họ? Mốt nào mới nhất, kỳ thi tới, tình yêu và những mơ mộng không đâu. Có thể tất cả.
Cúi xuống bờ thấp, Uyên vớt nước đong lên bàn tay và bỗng giật mình quay lại.
- Uyên còn nhớ tôi?
Văn hiện ra bất ngờ quá đỗi. Ngỡ ngàng, cuống quýt, Uyên bỏ chỗ đứng dậy.
- Tôi không làm phiền Uyên chứ?
Dựa lưng vào một thân cây ven bờ, Uyên đã lấy lại được bình tĩnh:
- Ai cho phép Văn đến đây vậy?
- Tình cờ thôi.
Văn đáp lại nụ cười nhỏ của Uyên và cảm thấy bạo dạn hơn.
- Uyên không thích chơi với các bạn cùng lớp à?
- Bạn của nhỏ em đấy chứ. Uyên đi cho vui vậy thôi. Lớp Văn chắc hay tổ chức picnic lắm nhỉ?
- Chưa bao giờ.
- Bây giờ bao giờ rồi.
- À, tôi cũng chỉ đi cho vui vậy thôi.
Có tiếng reo khẽ trong đầu Uyên. Như thế không phải là tình cờ chốn này. Đã có cả một đoạn đường dài từ nhà tới đây. Một lời thú tội diễu cợt khó xử. Công bình mà xét thì Văn cũng biết chế ngự để tự ái vừa phải, để có lần "tình cờ" này. Dù sao cũng trên vai Uyên một lớp, Văn đâu còn mãi... ngu ngơ trên đồng cỏ non.
- Uyên nè, chắc Uyên nhiều bạn lắm nhỉ.
- Nhiều. Nhưng Uyên muốn còn nhiều hơn nữa.
Im lặng. Văn ngập ngừng.
- Tôi muốn nói tới bạn trai cơ.
Hươ tay trên những ngọn cỏ thấp, Uyên lơ đãng nhìn xuống mặt nước:
- Bạn là bạn. Bạn trai hay bạn gái Uyên cũng muốn có một quan hệ thật trong sáng. Uyên chán bạn bè cứ phải nhìn nhau vướng vít, tình bạn hạn hẹp dễ bị vỡ lắm.
Bứt một cọng cỏ, Uyên đưa lên môi cọ nhẹ:
- Người ta bảo bạn bè tốt như một cuốn sách hay, nó làm cho mình giá trị thêm. Phải thế không, Văn?
- Hẳn nhiên rồi.
Văn đáp và không biết mình đang nghĩ gì. Uyên vừa mở ra trước mặt mình một trang sách, có điều gì đó phải đọc lại ở Uyên mà mình không ngờ.
- Văn xem này, Uyên đã vén ống quần lội xuống nước và đứng trên một gò đất nổi giữa dòng, lòng suối mùa này trơ cát, thế mà chỉ ít tháng nữa mưa xuống nước cuồn cuộn như lũ, thấy mà sợ.
- Đến lúc ấy thì tôi đã rời trường rồi.
Bắt chước Uyên, Văn cũng vén ống quần lội xuống. Họ lũi chân đi chậm trong nước, cách nhau ngoài dăm bước.
Uyên không quay lại:
- Các ông con trai rời trường cũ là quên luôn.
- Tại vì họ không có gì để nhớ.
- Chắc Văn cũng vậy.
Uyên nói rồi quay lại nhìn người con trai ở sau mình một cái rất nhanh. Thật nhanh, Văn cũng đáp luôn:
- Nếu trường tôi học không có Uyên.
Uyên quay hẳn người lại làm một cái bĩu môi thật dài, thật cường điệu, rõ nét chê bai một điều tán tỉnh thường tình của các ông con trai mà Uyên đã lường để biết trước được.
- Uyên không tin à?
- Tin chứ. Uyên tin cả sự chung thủy của những trái tim... làm bằng cát.
- Uyên làm như mình lớn lắm vậy.
Cả hai cười nhỏ. Họ vẫn tiếp tục đi trước sau trong dòng nước chỗ cạn chỗ sâu.
- Uyên vẫn có tiếng là kém thông minh đấy Văn ạ.
- Đủ rồi Uyên. Thông minh quá chỉ làm mình khổ thêm.
- Cám ơn bậc tiền bối đã cho muội một lời khuyên bổ ích.
Uyên dấu nụ cười ranh mãnh rồi cúi xuống lượm một viên đá cuội tròn trĩnh dưới chân mình, đưa lên ngắm nghía.
- Thưởng cho Văn đấy, Uyên nói và trao vội vàng viên cuội cho Văn, dòng suối thưởng chứ không phải Uyên đâu nhé.
Nhận viên cuội giữa lòng tay, Văn tung lên cao rồi hứng lấy thích thú:
- Trông nó đẹp như một viên ngọc.
Nghiêng mái tóc Uyên nhìn Văn:
- Cứ coi như nó là một viên ngọc ước đi, thì Văn ước gì nào?
Văn nhìn sâu trong vùng mắt Uyên:
- Văn sẽ ước mình có một Tình Yêu.
Tình Yêu. Uyên hơi chao người, cúi xuống bối rối.
- Có thể là hơi sớm với tuổi của Văn đấy. Nói nhanh rồi Uyên quay đi tiếp tục những bước chân quấn nước và cát, cố nén những xúc động. Văn vừa bước theo vừa đưa tay bứt những cọng hoa cỏ ven suối:
- Tình yêu làm gì có tuổi bao giờ.
- Có đấy. Người đàn ông thường nói tới sự nghiệp trước, ở đâu đó người ta đã chép như vậy mà.
Văn vẫn tiếp tục bứt những cọng hoa cỏ ở trong tầm tay.
- Cũ rồi. Bây giờ người ta không còn tích lũy những điều tương tự trong bộ nhớ của máy vi tính nữa.
- Kệ cái máy vi tính của Văn. Làm ơn bấm nút cho nó nhảy qua đi. Nhảy lung tung hình vuông, hình tròn, đa giác lục giác gì cũng được. Miễn là đừng... Văn ạ, hãy giữ một khoảng cách để nâng niu những gì chúng ta đang có, để còn dám nghĩ những gì chúng ta có thể có ở ngày mai.
Im lặng. Chân Uyên vẫn bước.
- Uyên đang nhĩ gì vậy?
- À, Uyên chẳng nghĩ gì cả.
- Còn điều ước của tôi?
Uyên bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Văn:
- Điều đó quá tải đối với một viên cuội tầm thường. Văn cho Uyên mượn lại viên ngọc của Văn đi.
Uyên nhận lại viên cuội trong tay Văn rồi tung lân cao, rơi chùm xuống lòng suối, lẫn vào với trăm ngàn những viên cuội khác chìm trong dòng nước.
- Một tỷ năm sau hãy tìm lại nó Văn ạ. Khi đó nó có thể trở thành viên ngọc ước thực sự đấy.
Uyên cười thành tiếng và đùa mạnh nước dưới chân, như không cần biết đến cái nhìn trách móc của Văn. Uyên vô tình lắm Uyên biết không.
- Văn đang nghĩ gì vậy?
- Tôi đang nghĩ nếu mình cứ lội mãi ở dưới suối thế này thì sao nhỉ?
- Thì sẽ hết ngày Chủ nhật.
- Thế thôi à?
- Nếu thích thì mình sẽ có đầy một túi cua và ốc.
- Vui nhỉ.
- Vui chứ, nếu mình quên được cả bài học và những kỳ thi sắp tới.
- Tặng Uyên này.
Nãy giờ Văn đã gom được một bó nhỏ những cọng hoa cỏ ven suối và trao cho Uyên.
- Cái gì thế?
- Đây là "sự nghiệp" của tôi nãy giờ.
- Cám ơn Văn.
Uyên cuối xuống và để những bông cỏ lí tí mơn man trên má mình thích thú. Trông Uyên thật dễ thương.
- Uyên này... Văn ngập ngừng khẽ chạm vào tay Uyên, từ lâu tôi muốn nói...
Ngước nhìn lên rồi hốt hoảng buông rớt những cọng hoa cỏ, Uyên vùng bỏ chạy.
Đừng bao giờ nói những lời ấy, Văn. Hãy giữ cho chúng ta một khoảng cách. Hãy nâng niu những gì chúng ta đang có để nghĩ rằng nó sẽ mãi đẹp. Chân Uyên dẫm bừa trên bùn cát, sỏi đá và rẽ nước bắn tung toé. Cứ thế Uyên chạy.
Để lại mình Văn đứng ngu ngơ giữa dòng.