Trang 7/9 đầuđầu 123456789 cuốicuối
kết quả từ 49 tới 56 trên 72

Ðề tài: Đường Vào Tình Yêu [ Sưu Tầm ]

  1. #49
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Default Hãy đón nhận tình cảm người khác dành cho bạn

    Bạn là người trao gởi tình cảm hay là người nhận lãnh tình cảm? Với bạn việc bày tỏ tình cảm của mình với người khác và việc nhận lấy tình cảm của người khác dành cho mình, việc nào dễ dàng hơn? Mặc dù việc để cho người khác bày tỏ tình cảm nghe như khá dễ dàng thế nhưng trên thực tế điều đó làm cho không ít người trong chúng ta bối rối.

    Tôi là một trong số những người đó. Vâng, tôi thuộc tuýp người có thể giúp đỡ mọi việc cho những người xung quanh. Thế nhưng khi nhận được sự bày tỏ tình cảm và lòng biết ơn của họ tôi lại cảm thấy lúng túng. Thỉnh thoảng khi có người nào đó khen ngợi, tôi phải nỗ lực rất lớn chỉ để đơn giản là cảm ơn và bày tỏ tình thân ái. Khi một người khác muốn mua tặng tôi một tấm vé xem phim, rửa chén bát giúp tôi hay tặng tôi một món quà thì tôi muốn “trả lễ” lại ngay lập tức.

    Tại sao việc chấp nhận tình cảm của người khác lại khó khăn đến như vậy?

    Bởi vì để nhận tình cảm từ một người nào đó đòi hỏi bạn phải cảm thấy xứng đáng và thoải mái với chính mình. Bạn phải tin tưởng rằng họ có tình cảm với bạn bởi vì chính bản thân bạn xứng đáng được yêu chứ không phải vì những việc bạn làm hay những món quà bạn tặng cho họ.

    Bạn hãy mở lòng và đón nhận những tình cảm ấy dù cho đôi khi nó có thể làm cho bạn bị tổn thương. Và để giữ những tình cảm ấy, bạn phải học cách giao tiếp mềm dẻo và bạn có thể bảo vệ bạn tránh được sự tổn thương về mặt tình cảm.

    Hãy để cho người khác yêu bạn. Lần sau nếu có người nào đó muốn khen ngợi bạn hay làm một điều gì đó tốt đẹp cho bạn thì bạn hãy hít một hơi thật sâu nhận lấy những tình cảm tốt đẹp ấy. Tự cho phép mình cảm nhận được lòng tốt của người khác sẽ giúp bạn dễ chịu hơn. Để yêu một ai đó hay tự yêu chính mình bạn phải có khả năng trao tặng tình yêu và biết cách nhận lấy.

  2. #50
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Default Luôn chờ em cúp máy trước...

    Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

    Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

    Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

    Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"

    Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
    Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

    "Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

    Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

  3. #51
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Exclamation Có cánh chuồn nào trên vai em không? (st)

    Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

    Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

    Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

    Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

    Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?". Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng!".

    Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?". Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng!".



    o O o


    Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

    Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

    Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

    Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.



    o O o


    Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

    "Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…", nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

    Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.



    o O o


    Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

    Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

    Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

    Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.



    o O o


    Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

    Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

    Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?". Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

    Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!".

    Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."



    o O o

    thay đổi nội dung bởi: Hàn Cát Nhi, 22-09-2006 lúc 11:18 PM

  4. #52
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Lightbulb Con bọ tình yêu






    Cha chồng tôi đứng tựa vào cái cuốc làm vườn của ông, nói: “Nếu không giải quyết mấy con bọ này, thì vụ mùa năm nay con chẳng thu hoạch được củ khoai nào đâu”. Gia đình tôi vừa mới dọn về đây và trồng vụ khoai tây đầu tiên nên chẳng có chút kinh nghiệm nào. Tôi nghĩ, đơn giản chỉ cần trồng, đến lúc thì thu hoạch, chứ biết đâu phải cực khổ vất vả hàng giờ dưới cái nóng mùa hè oi ả này kia chứ.

    Đứng bên bờ ruộng, nhìn theo những luống khoai tây trải dài tít tắp, tôi cảm thấy mình thật kém cỏi, tự hỏi không biết có nên nói cho cha biết là tôi chẳng biết làm cách nào để diệt mấy con bọ đó hay không.

    Như đọc được suy nghĩ của tôi, cha nói tiện thể sẽ mua giúp tôi thuốc diệt sâu bọ khi ông vào thị trấn. Việc còn lại tôi phải làm chỉ là phun thuốc vào mấy cái cây mà thôi. Tôi cẩn thận đọc hướng dẫn cách sử dụng, rồi mặc quần dài, áo tay dài, mang ủng cao su, găng tay, đội mũ và đeo mặt nạ, giữa trưa hè nóng bức đi lên đi xuống dọc theo những luống khoai để phun thuốc. Một tuần sau, tình hình cũng chẳng khá hơn là bao. Tôi nghĩ ra một cách, bảo mấy đứa nhỏ bắt sâu và trả công cho chúng mỗi con một xu. Nhưng sau khi bắt được đầy một thùng kem bốn lít, các con tôi chẳng còn chút hứng thú nào với mấy con bọ. Vậy là một lần nữa tôi lại tiếp tục công việc xịt sâu bọ đáng ghét này, và cứ phải làm đi làm lại mãi suốt cả mùa hè, tự hỏi tại sao ông trời lại sinh ra mấy con bọ phá hoại này chứ.

    Sau khi thu hoạch xong vụ mùa đầu tiên, tôi hầu như quên bẵng chuyện sâu bọ cho đến khi tiếp tục trồng vụ thứ hai. Tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến chuyện phun cái thứ thuốc độc kia vào khoai của mình. Chẳng phải khi còn ở thành phố chúng tôi cũng mong muốn được ăn thức ăn sạch đó hay sao. Thế là tôi tự quyết định dẹp bỏ mấy chai thuốc sâu, rồi tự mình đi bắt sâu.

    Một buổi sáng nọ, cha đến mang theo một cái thùng và một thanh gỗ khiến tôi ngạc nhiên quá đỗi: “Làm cách này dễ hơn”, cha nói: “Chỉ cần vỗ nhẹ cái lá, con bọ sẽ rớt ngay vô thùng.” Và cứ thế, chúng tôi cùng nhau làm việc cho đến tối, cả khu vườn của tôi và của ông, hết ngày này sang ngày khác. Và chính ở đó, tôi đã được nghe rất nhiều, rất nhiều câu chuyện của ông.

    Những câu chuyện về dòng sông, về gia đình ông, về cha mẹ ông, về thời niên thiếu, và về công việc đồng áng của ông, tất cả luôn được bắt đầu bằng: “Cha còn nhớ khi đó…”. Thỉnh thoảng, chúng tôi dừng lại lau mồ hôi và thắc mắc: “Mấy con bọ này có ích lợi gì không biết?”

    Cứ đến mỗi mùa gieo hạt là tôi và cha lại cùng nhau làm công việc bắt sâu cần mẫn này. Thời gian trôi đi, bước chân cha ngày càng chậm chạp nhưng những câu chuyện “Cha còn nhớ…” thì không bao giờ chấm dứt.

    Rồi cô con gái của tôi cũng bắt đầu tham gia công cuộc truy lùng sâu bọ cùng với tôi và ông nội. Lúc đó, cha chồng tôi đã tám mươi tuổi, thế nhưng ông vẫn cố gắng để luôn có mặt trên đồng ruộng cùng với hai mẹ con tôi.

    Khi căn bệnh ung thư của cha trở nặng, ông không thể nào ra đồng mỗi ngày được nữa. Nhưng thỉnh thoảng tôi đến thăm cha và vẫn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện.

    Mùa hè năm sau, chỉ còn tôi và con gái ra đồng. Chúng tôi nói về những kế hoạch trong tương lai của con gái, về những mơ mộng tuổi mới lớn của nó. Và thỉnh thoảng những câu chuyện lại nhắc đến ông nội và được bắt đầu bằng: “Còn nhớ khi ông…”. Những câu chuyện dường như không bao giờ kết thúc.

    Con gái tôi rời nhà lên thành phố. Đồng ruộng giờ đây chỉ còn lại mình tôi. Mùa hè đến, tôi lại bắt đầu công việc bắt sâu quen thuộc, và trong mỗi bước chân tôi lại ngẫm nghĩ: “Mình còn nhớ khi…”, những câu chuyện giờ đây tôi chỉ nói với chính mình. Tôi nhớ lại những kỷ niệm về cha chồng hồi ông còn sống và cùng làm việc với tôi, về tình cảm cha con thân thiết mà đến giờ tôi vẫn còn cảm nhận được. Tôi nhớ khoảng thời gian làm việc cùng con gái, cùng nói về những ước mơ, những hoạch định tương lai của nó.

    Một mùa trồng khoai nữa lại đến, lần này tôi không chỉ có một mình. Bên cạnh tôi lúc này là cậu cháu trai của tôi được mẹ cho về đây nghỉ hè. Thằng bé chỉ mới có bốn tuổi và chỉ biết nói tiếng Pháp. Tuy chẳng hiểu tôi nói gì, nhưng nó rất hăng hái khi tôi đưa cho nó chiếc thùng và thanh gỗ và nhanh chóng tham gia cùng tôi. Chúng tôi cùng nhau bước dọc theo những luống khoai, đôi mắt thằng bé mở to đầy kinh ngạc. Tôi bắt một con bọ rồi bỏ vào chiếc thùng của nó. Thằng bé có vẻ thích thú và bắt đầu hăng hái hơn, đầu ghé sát vào luống cây, mắt chăm chú tìm kiếm những con bọ. Hai chúng tôi cùng nhau làm việc đầy phấn khích mặc dù hai dì cháu chẳng ai hiểu ai nói gì.

    Và cho đến lúc này tôi mới chợt hiểu vì sao ông trời lại sinh ra những con bọ.

  5. #53
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Question Đừng nói "không bao giờ"


    "Em có muốn cùng anh sang Anh Quốc nghỉ mát một tuần không?", tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trong bức thư điện tử mà không tin nổi vào mắt mình. Đó là bức thư của Mel, một người đàn ông góa vợ mà tôi mới quen được sáu tháng nay.
    Tôi trả lời thư ngay lập tức: "Rất cảm ơn vì lời mời chân thành của anh, nhưng tôi rất tiếc phải từ chối. Được làm bạn với anh tôi rất vui, nhưng đi chơi xa với một người đàn ông không phải là chồng mình thì tôi e là không được hay cho lắm. Vả lại, tôi chưa có passport."
    Người chồng yêu quý của tôi đã qua đời cách đây ba năm. Tôi tự làm dịu đi nỗi đau bằng cách đọc sách, viết văn, tham gia công tác ở nhà thờ, và thi thoảng đi thăm con cái. Nhưng rồi tôi vẫn cảm thấy cô đơn và nhớ những ngày tháng cùng vui với bạn bè.
    Tôi đã gặp Mel trong bữa tiệc của một người bạn. Anh ấy rất thu hút, thông minh và rất lịch lãm. Hai tuần sau đó, tôi quá đỗi ngạc nhiên khi anh ấy gọi điện đến mời tôi đi ăn tối.
    Tôi phát hiện ra mối quan hệ này mở ra cho tôi một viễn cảnh mới. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thường xuyên cùng nhau đi dự tiệc và gặp gỡ bạn bè của nhau. Sau một thời gian dài tự trói buộc mình trong nỗi cô đơn, tôi đã trở lại với cuộc sống đầy ắp tiệc tùng và những buổi xem kịch, xem hát.
    Chúng tôi thoải mái kể cho nhau nghe về người bạn đời đã quá cố của mình và cả những tháng ngày hạnh phúc, đẹp đẽ sống với họ. Cả hai chúng tôi đều nhất trí với nhau rằng chẳng thể nào tìm ra được một tình yêu đúng nghĩa như vậy lần thứ hai trong đời, nên chúng tôi cùng thỏa thuận sẽ luôn là bạn tốt của nhau và sẽ không bao giờ kết hôn lần nữa.
    Thế nên, tôi mới cảm thấy hơi bị sốc khi đọc lời mời đi Anh Quốc của Mel và thắc mắc không biết anh ấy đang nghĩ gì. Chắc chắn lời từ chối của tôi sẽ khiến cho mối quan hệ này bị rạn nứt, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi Mel gọi điện thoại cho tôi.
    "Anh đã nhận được hồi âm của em rồi. Hãy quên chuyện chuyến đi đi nhé!"
    Có cảm giác như được giải tỏa, tôi nói: "Cảm ơn vì đã hiểu cho em."
    "Nhưng cuộc hẹn tối mai thì vẫn còn đúng không?"
    "Tất nhiên". Sau cùng thì anh ấy chẳng thấy ngại ngùng gì, vậy thì cớ gì tôi phải ngại.
    Tối hôm sau, anh ấy đến, một tay mở cửa xe cho tôi còn tay kia đưa cho tôi một tờ giấy, nói: "Tình cờ hôm nay ghé bưu điện nên tiện thể lấy cái này cho em".
    Đó là một tờ đơn xin cấp giấy thông hành. Cái gì vậy chứ? Tại sao lại đưa tôi thứ này? Người đàn ông ranh mãnh này! Tôi quyết định không nói gì, nhét tờ giấy vào ví và chuyển sang đề tài khác.
    Nhưng tôi cảm thấy cũng vui vui vì anh ấy đã nhọc công đi lấy cho tôi tờ đơn này nên sau đó tôi đã điền đầy đủ thông tin, dán hình và nộp 75 đô lệ phí làm hộ chiếu mà không thèm nói gì cho anh ấy biết.
    Trong một bữa tiệc nọ, bạn bè mời chúng tôi tham gia một câu lạc bộ khiêu vũ. Tôi rất thích, nhưng Mel thì không. "Hồi trẻ anh chỉ chơi kèn cho người ta nhảy, chứ chẳng bao giờ nhảy cả."
    "Anh vốn dĩ là nhạc công nên anh sẽ học nhảy nhanh thôi".
    Mặc dù ban đầu có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng cuối cùng Mel cũng đồng ý đến học nhảy cùng tôi, và lần đầu tiên chúng tôi đứng gần nhau như thế. Khi ở trong vòng tay anh, tôi thấy trái tim mình tan ra và… có chút hối hận vì giữa chúng tôi chỉ có một mối quan hệ trong sáng. Nhưng tôi lại chẳng dám thú nhận vì sợ rằng anh ấy sẽ nhắc nhở tôi về thỏa thuận "không bao giờ kết hôn lần nữa" của cả hai.
    Rồi anh ấy bắt đầu mang đến kẹo và hoa, lúc đó tôi biết giữa chúng tôi đã có một điều gì khác. Tôi biết anh ấy cố tránh đề cập đến chuyện hôn nhân, nhưng tôi cũng biết có một tình yêu đã nảy nở giữa hai chúng tôi. Nhưng cả hai đều giữ im lặng cho đến một hôm anh ấy mời tôi đến nhà ăn tối.
    Mọi thứ đều rất tuyệt, từ chén dĩa ly tách cho đến tấm khăn trải bàn trắng tinh, và còn có cả hoa hồng nữa chứ. Trước khi ăn, tôi thú nhận với anh là mình đã đăng ký và nhận được hộ chiếu. Khi tôi đưa nó cho anh xem, tôi thấy ánh mắt anh sáng lên, miệng nở một nụ cười tinh quái.
    Các món ăn đều rất ngon và chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ. Lúc dùng tráng miệng, anh hỏi: "Sally, nếu anh hỏi em có đồng ý lấy anh không, em sẽ trả lời thế nào?"
    "Anh vẫn chưa hỏi em chuyện đó mà?", tôi giật mình trả lời thật nhanh, cảm thấy hơi ngại ngùng.
    "Chẳng phải anh vừa mới hỏi đó sao?"
    Cảm thấy quá bất ngờ, tôi lắp bắp: "À, thì…, cũng có thể".
    Anh ấy có vẻ thất vọng, nhưng không đề cập đến chuyện đó nữa. Còn tôi thì do quá lúng túng nên cũng chẳng biết nói gì thêm. Chúng tôi dọn dẹp mọi thứ rồi anh ấy đưa tôi về nhà.
    Suốt đêm hôm đó, tôi nằm thao thức suy nghĩ về đề nghị của anh ấy. Tôi đã từng kết hôn với một người đàn ông tuyệt vời. Mel cũng rất tuyệt. Vậy thì trong cuộc đời mình, người ta có thể kết hôn hai lần với hai người đàn ông tuyệt vời được chăng?
    Sáng hôm sau, anh ấy gọi điện đến. "Tối hôm qua anh đã cầu hôn em, và em đã nói là có thể. Anh muốn một câu trả lời dứt khoát hơn, như là đồng ý chẳng hạn."
    "Nhưng còn thỏa thuận của hai chúng ta?"
    "Thôi quên nó đi!"
    "Quên cái gì?" Tôi mỉm cười, trong lòng trào lên một niềm vui sướng.
    "Chúng ta hãy bay sang Anh Quốc hưởng tuần trăng mật và… đừng có bao giờ nói "Không bao giờ" nữa nhé!"

  6. #54
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Default Hãy hát đi, Ve con!

    Mỗi năm đến hè, dân cư loài Ve vẫn hay thường tổ chức cuộc thi giọng ca hay. Ai thắng cuộc sẽ được trao giải "Micrô vàng mùa hè", đây cũng là giải thưởng danh giá nhất, chứng tỏ đẳng cấp chuyên nghiệp của cá nhân thí sinh tham dự nói riêng và cộng đồng dân cư nơi chú Ve ấy sống nói chung.

    Do đó, khi thời tiết rục rịch sang mùa cũng là lúc các chú Ve sầu nô nức tập dợt để đến ngày thi tranh tài cùng nhau. Nhưng năm nay cơ cấu giải thưởng có khác chút, thể thức thi cũng khác luôn. Năm nay, từng khu phố Ve thi với nhau chứ không phải tự cá nhân ai muốn thi thì thi. Giải thưởng này nhằm tôn vinh hợp âm mùa hè đặc trưng của cộng đồng Ve.

    Cuộc thi được diễn ra với qui mô thật to lớn và nhộn nhịp hẳn, đi đâu cũng nghe xôn xao bàn tán về cuộc thi. Năm nay ban giám khảo đã cho từng khu phố Ve bốc thăm để thi đấu. Ve cây nhãn sẽ thi với Ve cây bàng, Ve cây phượng thi với Ve cây bã đậu, Ve cây me sẽ thi cùng với Ve cây chùm ruột…

    Cuộc thi diễn ra sôi nổi suốt mấy ngày liền, ngày nào mọi người cũng nghe ra rả những âm thanh náo động cả một khoảng trời. Hôm thì nghe ầm ào phát ra từ cây phượng, hôm lại lao xao phía cây chùm ruột… Những dàn hợp âm ấy vang lên lanh lảnh, inh ói, nhặng xị cả một khoảng không mùa hè.

    Nhưng mùa hè thì hay có mưa. Mà hổng mưa sao gọi là hè được. Thế là, xảy ra một chuyện thật đáng tiếc cho khu phố Ve cây bàng.

    Khu phố Ve cây bàng có anh Ve lửa. Gọi anh là Ve lửa vì trên lưng anh có vệt sọc màu lửa. Bữa trước đội Ve cây bàng của anh đã xuất sắc qua được vòng bán kết, và đang chờ ngày thi trận chung kết quyết định. Từ bữa đó, chiều nào anh cũng ra sức luyện tập để chuẩn bị cho buổi biểu diễn cuối cùng. Anh siêng năng, cần mẫn tập luyện, quyết chí phải cùng với khu phố mình đoạt lấy giải nhất. Cả những chiều mưa anh cũng chẳng bỏ tập bao giờ. Cố sức quá, thế là anh ốm. Ban đầu anh nghĩ anh chỉ ốm thường thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Nhưng qua hôm sau thì anh không thể nhấc nổi cánh của mình lên, dù cố gắng cách mấy anh cũng chẳng hát nổi một câu nào cả. Tự dưng anh thấy buồn quá chừng, thấy sao mà chán hết mọi sự. Không chán sao được, cố gắng quá, hy vọng quá mà tự nhiên cái bệnh hà. Anh Ve lửa buồn hiu buồn hắt. Làm kiếp Ve sầu mà bảo anh không thể biểu diễn thì chi bằng làm… con gì khác đi chứ làm Ve làm gì.

    Cư dân Ve cây bàng biết tin anh bị ốm, mọi người kéo đến hỏi thăm anh, khuyên anh dưỡng sức cho mau khỏe. Nhưng mà coi bộ anh Ve lửa hổng khỏe kịp rồi. Giờ, cứ nhấc cánh lên là anh ho sù sụ à.

    Ngày thi đấu gần kề rồi, bệnh anh Ve lửa có giảm thì cũng giảm xíu xiu à, khỏe lên chút, nhưng mà nói chuyện thì vẫn còn thều thào thều thào chớ nói gì là hát hò. Chẳng ai bảo ai, Ve cây bàng bèn phải tìm một anh Ve khác thay thế anh Ve lửa thôi. Mà khổ nỗi, cũng chẳng còn ai có thể thay thế cả. Đây là cuộc thi tập thể, các chú Ve đều thi hết rồi, đội hình biểu diễn không thể vắng mặt anh Ve lửa được. Các chú Ve khu phố cây bàng bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ lại bỏ cuộc, đã qua được vòng bán kết rồi mà. Chút xíu nữa thôi, là có cơ hội giành cái micrô vàng mùa hè rồi. Tội tình gì mà phải bỏ cuộc! Mọi người bối rối quá đi, lo lắng quá đi. Cả ngày cả đêm cứ cãi nhau inh ỏi xem phải tính thế nào đây.

    Gần nhà anh Ve lửa có chú Ve con. Ve con bé xí xi (thì Ve… con mà). Bình thường chú không quan tâm đến hội hè, đình đám lắm vì chú nghĩ cuộc thi ấy là của người lớn, chú không thèm quan tâm làm gì (quan tâm cũng đâu được đi thi đâu). Ngày nào chú cũng rong chơi cùng bạn Dế cơm và bạn Bươm bướm xinh xinh thôi. Bữa nọ, đang nhức đầu vì cứ mãi suy nghĩ đến cuộc thi, anh Ve lửa thấy bức bối quá, nằm trên giường bệnh mà cứ nghĩ ngợi kiểu này hoài chắc… xụi luôn quá, anh muốn thử đi dạo quanh vườn nhà cho thoải mái chút, vận động chút cho khỏe. Anh đứng tựa cửa hàng rào nhìn mặt trời buổi chiều lặng dần. Ve lửa cố tạo ra một hợp âm hòa cùng thiên nhiên, nhưng không gian im lặng và anh biết mình còn phải dưỡng bệnh dài dài. Anh ngồi nghĩ mông lung, anh thấy chú Ve con đang lào xào đùa giỡn với dế cơm và bươm bướm. Anh nghe tiếng Dế cơm rủ một đứa bạn nào đấy, khi đứa bạn Dế xuất hiện, nó lại réc lên inh ỏi khiến cho chú Ve con giật cả mình . Chú Ve con liền vang lên những tiếng èo èo vui tai lắm. Anh Ve lửa cười thầm, rõ là con nít, cũng chỉ là mới vỡ giọng thôi. Anh lắc đầu và cười, rồi anh khẽ nói:

    - Ve con này, con không thể gáy như bạn dế được đâu.

    Ve con nhìn anh và nói:

    - Con đâu cần phải gáy như bạn dế đâu, con đang cho bạn ấy biết, con cũng có khả năng như bạn ấy chớ bộ!

    Ve lửa khuyên răn:

    - Con cần tập luyện, chứ con cứ phát ra những tiếng è è ấy nghe mắc cười lắm .

    Ve lửa nói xong, nghĩ chắc tụi nhỏ sẽ im lặng chấp nhận lời nhận xét của mình. Nhưng cậu Dế cơm nói:

    - Tiếng è è đâu có sao đâu nè, bọn cháu thích là được rồi. Chú không thấy là âm thanh này nghe hay hay lắm sao!

    Bây giò Ve lửa bắt đầu chú ý hơn đến tiếng è è của Ve con. Tự nhiên Ve lửa như phát hiện ra điều gì đó, chạy một mạch sang nhà trưởng nhóm biểu diễn, chẳng mấy chốc cả đòan biểu diễn đến tập trung trứơc sân nhà Ve con. Họ yêu câu Ve con hát lại cho họ nghe, sau đó là những tiếng phê bình, nhận xét . Đêm ấy cả khu vực cây Bàng tự nhiên xôn xao khó hiểu lắm.

    Trưa hôm sau, trận chung kết bắt đầu trong sự nô nức háo hức của cộng đồng họ Ve. Không khí buổi trưa ấy căng thẳng và gây cấn biết chừng nào. Hôm nay Ve cây bàng thi đấu bằng sự cổ vũ nhiệt tình của cư dân Ve, chắc vị họ biết trước một đội đương kim vô định như Ve cây phượng, trận đấu này đáng giá biết bao nhiêu. Sau khi đội hình được dàn ra, các nhạc công hai đội bắt đầu tranh nhau từng giai điệu, từng âm thanh, từng tiết tấu. Bên nào cũng cố sức chơi hết khả năng của mình, Ve cây phượng vẫn giữ phong thái ung dung, tự tin của một nhà vô địch. Riêng đội Ve cây bàng, hợp âm của họ ban đầu hùng hồn, lúc sau lại như trầm lắng xuống, rồi vang lên những tràng è è pha lẫn những tiếng phụ họa của các nhạc công, làm sân khấu như vỡ ra. Bản nhạc hôm nay có gì đó kỳ lạ mà thu hút quá. Chú Ve con xuất hiện giữa các anh Ve, ban đầu hơi khớp (toàn là người lớn không mà) nhưng rồi chú tự tin lên, và rồi chú hát è è bằng tất say mê. Khán giả bắt đầu hét lên: "Hát đi nào Ve con, hát nào!".

    Buổi biểu diễn ấy được kết thúc bằng một tràng cổ vũ cũng… è è từ khán giả. Đương nhiên rằng, giải thưởng năm nay thuôc về Ve cây bàng với dàn hợp âm cực kì độc đáo ấy. Chú Ve con hôm ấy cũng thấy tự hào lắm lắm, ai dè đâu mình lại được giải.

    Về phần anh Ve lửa, anh nói với mọi người rằng, tiếng è è đấy có nghĩa lắm. Hợp âm Ve vang lên bao nhiêu thì tiếng è è vang đệm theo, nhắc nhở một mùa hè hè hè đã về rồi đấy. Micrô vàng năm này là hợp âm từ chú Ve con với những tiếng è è è, gọi hè đang về, gần gũi và rộn rã tiếng Ve.

    Chẳng có lý do gì lại không trao giải cho một chú Ve con biết gọi hè hè hè cả!



    o O o


    Bạn thân mến!

    Có khi, người ta chẳng cần biết bạn là ai, chẳng cần biết khả năng của bạn là đến đâu, người ta chỉ chú ý xem bạn đang làm gì và làm với thái độ thế nào... Vì vậy, một lúc nào đó, bạn hãy thử đặt mình vào vai một chú Ve, để gọi một mùa hè bằng tất cả sự say sưa mà xem.

    Làm công việc gì đâu có quan trọng, quan trọng là thái độ mà ta làm công việc đó kìa.
    :tim::tim::tim::tim::tim::tim::tim:
    thay đổi nội dung bởi: Hàn Cát Nhi, 26-09-2006 lúc 11:02 PM

  7. #55
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Cd Món quà ngày Valentine






    Cũng giống như nhiều thầy cô khác, tôi luôn cố gắng hết sức để cho tất cả các học sinh của mình đều cảm thấy chúng được quan tâm đặc biệt. Tôi chưa có con nên tôi xem chúng như là con của tôi vậy. Với tôi, có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với thế giới của bọn trẻ trong một năm học ngắn ngủi. Tôi có thể đến xem một trận đấu bóng chày, hay tham gia một buổi biểu diễn khiêu vũ. Tôi luôn muốn dạy cho học sinh của mình biết rằng mỗi đứa đều có những điểm đặc trưng riêng của mình. Trong suốt một năm làm chủ nhiệm ở khối lớp Năm tôi đã thấy được tầm quan trọng của những bài giảng và những việc làm của mình.

    Vào khoảng cuối tháng Một, tôi bắt đầu thấy những mảnh giấy nhỏ được chuyền tay qua lại trong lớp. Điều này thật lạ vì các em có rất nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau khi tham gia hoạt động trong lớp và cũng rất lạ vì ngay cả những đứa không chơi thân với nhau cũng chuyền giấy cho nhau. Cũng không rõ là đứa nào khởi xướng và đứa nào mới là đứa nhận giấy chỉ thấy chúng cứ chuyền tay hết đứa này đến đứa khác.

    Những mẩu giấy chuyền tay nhau được vài ngày thì bị tôi bắt được. Rồi tôi thuyết giảng cho bọn chúng một bài về sự thiếu tôn trọng thầy cô trong khi tôi đang cố dạy học cho chúng thì chúng lại chuyền giấy cho nhau. Tôi không đọc những mẩu giấy đó mà vất luôn chúng vào thùng rác.

    Sau khoảng một hay hai tuần gì đó, mọi việc có vẻ lắng xuống và tôi nghĩ là mình có lẽ đã chấm dứt được chuyện này. Bước sang tháng Hai, mọi người đều hướng đến ngày lễ Tình Yêu, nhưng tôi thấy bọn trẻ chẳng nhắc gì đến ngày lễ này. Giáo viên thủ công dạy cho các em làm nhưng phong thư thật lớn để đựng những tấm thiệp valentine vào đó, còn tôi thì đưa cho chúng danh sách tên các bạn trong lớp để chúng có thể ghi vào thiệp. Vào hôm trước ngày lễ thánh, các em xin phép tôi cho tổ chức một bữa tiệc. Tôi bảo rằng tôi sẽ cho chúng một tiếng vào cuối buổi học ngày mai và chúng đồng ý. Nhưng rồi chúng lại nằn nì xin thêm nửa tiếng nữa, tôi bảo: "Chuyện đó để ngày mai tính còn bây giờ tiếp tục học thôi!"

    Vào ngày Valentine, chúng tôi hoàn thành tiết học buổi sáng một cách thuận lợi. Tôi cũng lấy làm ngạc nhiên vì sự điềm tĩnh của bọn trẻ và cũng nghĩ xem là bọn trẻ con mới lên mười này làm gì trong ngày lễ Tình Yêu chứ. Trước khi các em đi ăn trưa, tôi bảo rằng chúng có thể tổ chức tiệc sau bữa trưa. Và cuối cùng thì cũng có đứa tỏ ra mừng rỡ.

    Khi tôi đến nhà ăn để đón các học trò của mình thì chẳng thấy chúng đâu. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi khi thầy hiệu phó bảo rằng giáo viên dạy nhạc đã dẫn chúng đi rồi. Tôi đi một vòng đến phòng học nhạc rồi trở lại nhà ăn thì gặp thầy dạy nhạc đang đứng ở trước cửa chờ tôi. Cả nhà ăn đã được dọn dẹp trống trơn chỉ còn mỗi một chiếc ghế đặt ngay giữa phòng. Các cô cậu học trò của tôi thì đang đứng ngay trên một cái sân khấu ở trước mặt, còn thầy dạy nhạc thì dẫn tôi đến chỗ chiếc ghế duy nhất ở giữa phòng.

    Candi, cô học trò nhỏ nhút nhát của tôi nói vào micrô: "Tụi con muốn làm một cái gì đó thật đặc biệt cho cô vì cô đã làm cho chúng con những điều tuyệt diệu. Tụi con đã đưa ra rất nhiều ý kiến và cuối cùng quyết định rằng có lẽ đây là điều mà cô sẽ thích nhất. Tụi con sẽ tổ chức một chương trình biểu diễn tài năng xem như là một món quà dành tặng cho cô. Hy vọng là cô sẽ thích nó!

    Tất cả các em đều tham gia biểu diễn: có khiêu vũ, hát, múa, chơi piano, kể chuyện - mỗi đứa trình diễn một tiết mục. Tôi ngồi xem mà không thể nào tin nổi toàn bộ những tiết mục này đều do bọn trẻ dàn dựng. Có người dẫn chương trình, đồ dùng sân khấu, cảnh trí và cả những trang thiết bị nữa chứ. Tất cả những mẩu giấy chuyền tay nhau trước đây đều dành cho việc chuẩn bị buổi ra mắt này. Chúng chỉ nhờ thầy dạy nhạc giúp xin phép cho sử dụng sân khấu và giúp chúng điều chỉnh âm thanh mà thôi.

    Sau buổi biểu diễn kéo dài một tiếng đồng hồ dành cho một vị khán giả duy nhất đang ngồi dưới mỉm cười mà nước mắt rưng rưng là tôi, tất cả bọn trẻ đứng trên sân khấu đồng thanh nói: "Chúng con biết món quà có giá trị nhất mà chúng con dành cho cô phải là một cái gì đó của riêng chúng con. Chúc mừng cô nhân ngày lễ Tình Yêu!"

    Tôi chưa bao giờ cảm nhận được nhiều tình cảm yêu thương đến vậy vào ngày Valentine - dành cho các em học sinh và cả cho một người giáo viên như tôi.

  8. #56
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Cd 16 Cách tỏ tình qua tem thư

    Dưới đây là những cách tỏ tình qua con tem mà ở Mỹ và Nhật người ta đã tổng kết được, có thể dùng tham khảo cho các bạn Việt Nam. Bài này chỉ dành cho những ai đang yêu, có người yêu nhưng muốn nữa, sắp có người yêu, những ai xa vợ, xa chồng. Nói chung, không khuyến khích trẻ em dưới 16 tuổi đọc cái này.

    1- Đầu con tem dán ngược: Anh yêu em tha thiết, em có yêu anh không?
    2- Đầu con tem quay sang phải: Nếu như em rời xa anh, anh sẽ vô cùng đau khổ
    3- Đầu con tem quay sang trái: Anh mong đợi em đến bên anh
    4- Đầu hai con tem dán ngược: Em đón nhận tình yêu của anh
    5- Đầu con tem hơi nghiêng sang phải: Anh quan tâm đến mọi việc của em
    6- Đầu con tem hơi nghiêng sang trái: Xin lỗi em, em có tha thứ cho anh không
    7- Đầu hai con tem nghiêng sang trái: Em không còn giận anh nữa
    8- Hai con tem dán dính liền nhau: Anh rất hân hạnh được làm quen với em
    9 Một con tem dán phía trên bì, một con dán phía dưới: Cho dù cách xa muôn trùng cũng không thể ngăn cách được đôi ta.
    10- Một con tem dán mặt trước, một con tem dán mặt sau: Tôi đã có bạn đời, hic
    11- Hai con tem dán đối đầu với nhau: Anh phát điên nếu khi thấy em cười đùa với người khác
    12- Hai con tem dán để hở một kẽ nhỏ ở giữa: Bất kể trắc trở gì cũng không thế chia rẽ đôi ta
    13- Hai con tem đều nghiêng về phía trái: Anh mong sao chỉ có hai chúng mình bên nhau
    14- Một con dán xuôi, một con dán ngược: Tại sao chúng ta chỉ có thể bắt tay nhau thôi. (Thế thôi chứ còn muốn làm gì nữa )
    15- Ba con tem dán liền nhau: Em có yêu anh không, anh mong đợi em trả lời
    16- Một con dán bên phải, một con dán bên trái: Em cho anh biết câu trả lời dứt khoát của em.

    Nếu bạn có người yêu, hoặc sắp yêu, hoặc vợ hay chồng đang ở xa, hãy gửi ngay cho ho những lá thư nồng cháy nhất với một trong số cách dán tem trên

Trang 7/9 đầuđầu 123456789 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •