Trang 4/9 đầuđầu 123456789 cuốicuối
kết quả từ 25 tới 32 trên 66

Ðề tài: Tổng hợp thơ Nguyễn Phong Việt

  1. #25

    Default

    - o 0 o -






    Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời ...



    Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...

    Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm
    thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách
    chỉ như thế đã là hạnh phúc...

    Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
    chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
    chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
    để chờ một bàn tay đến mở ra...

    Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoa
    chiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mát
    chiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắng
    chiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chổ để yêu thương một ai khác
    ngoài một con người...

    Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời
    tự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộn
    nhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốn
    của một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắt
    cho đến khi bắt gặp một tình yêu...

    Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau
    như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy
    như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối
    như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi
    bất cứ điều gì cũng cam tâm!

    Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim
    những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ
    những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ
    những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ
    những ngày dài thật dài...

    Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai
    người có khi không phải thấy hối tiếc
    người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết
    người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?

    Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
    chờ một người đến ngồi và đọc sách...

    17-09-2008
    thay đổi nội dung bởi: Má Lúm, 16-04-2010 lúc 12:26 AM

  2. #26

    Default

    - o 0 o-





    Khóc đi


    Khóc đi
    Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
    không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm
    hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống
    khóc đi...
    Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
    như một lần làm đứa bé lạc mẹ
    chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quị ngã
    như một lần rơi khỏi vách núi cao...

    Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau
    và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc
    khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt
    khóc đi...

    Để biết cảm ơn số phận đã mang ta đến với cuộc đời này
    dù một lời cảm ơn kèm ngàn lời oán trách
    khi tình yêu dạy cho ta biết thiên đường
    rồi chỉ ra lối thoát là địa ngục
    biết phải làm sao đây?

    Quên một lần ta biết đứng trên đôi chân này
    hãy nằm xuống khóc cho gần mặt đất
    hay thử leo lên núi cao cận kề những vì sao sáng
    ngửa mặt khóc cho gần bầu trời

    Đừng lau nước mắt và đừng thở ra niềm vui
    gom hết lại những quãng đời tăm tối
    cả những nhớ thương lẫn đau nhói
    những giận dỗi hoài nghi...

    Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
    khóc đi...

  3. #27
    Still Beautiful ┼ Ms. KIu ┼'s Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    132

    Default

    - o 0 o -





    Khi ta mỉm cười và nói...



    Khi ta mỉm cười và nói – không sao
    là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

    Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
    ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...

    Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
    những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
    những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
    những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
    mãi đến tận cuối đời...

    Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
    tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
    xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
    rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
    biết đến bao giờ mới mở ra?

    Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?
    là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

    Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
    ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

    Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
    trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
    trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
    trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
    ta có thật lòng yêu?

    Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
    thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
    ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
    lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
    ta kiệt sức vì lo toan…

    Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơn
    là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

    Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
    sao ta không chọn lựa để quên?

    Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
    chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

    Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
    chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?

    Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đau
    là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…
    thay đổi nội dung bởi: Thiên Thần Bay, 27-04-2009 lúc 03:20 AM
    Em đã quên đi những giọt nước mắt mình từng xuôi theo những mùa yêu xưa, bỏ đi những tự kỉ đã qua, em lại hiền lành nhìn anh, trong veo, và tha thứ hết, tất thảy những lỗi lầm, cả của em, và của anh...

  4. #28
    Still Beautiful ┼ Ms. KIu ┼'s Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    132

    Default

    - o 0 o -





    Rồi sẽ có lúc con cần phải trở về


    Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về
    cần được khóc và cần lau nước mắt
    con đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệt
    chỉ ước mình là dòng nước mà thôi...

    Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đời
    những đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kín
    con không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuống
    cứ lạnh lùng để lớn lên...
    Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thương
    những giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mị
    trải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩ
    ai tốt hay không tốt với mình?

    Đã hơn một lần con gục ngã trên đường
    Và ước chi con người ấy đến giúp
    ước chi con người ấy chỉ hỏi han một câu đơn giản nhất
    - V. sống có vui không?
    (Con sẽ chắp tay mà tạ ơn
    dù khổ đau hiện rõ trong mắt nhìn...)

    Biết rằng ai cũng muốn sống cho hạnh phúc của chính mình
    nhưng con muốn được sống cho hạnh phúc của người khác
    muốn cả việc được chết đi để quãng đời còn lại của người ấy thanh thản
    muốn được nhìn người ấy đi hết con đường
    muốn được người ấy nhận ra mình- chỉ- một- lần- biết- yêu- thương...

    Cảm giác bất lực đã khiến con từng ngày trở nên lặng câm
    thui thủi mà sống
    con ghét cay ghét đắng cái gọi là số phận
    cho con biết yêu một con người
    và rồi xô con xuống ngày tháng của đơn côi...

    Đã không còn biết lòng mình buồn hay vui
    khi ước mơ trong tim đã chết rồi!

    Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về
    cần được khụy ngã để được nâng đỡ như cuộc đời ấu thơ...



    thay đổi nội dung bởi: Thiên Thần Bay, 27-04-2009 lúc 03:33 AM
    Em đã quên đi những giọt nước mắt mình từng xuôi theo những mùa yêu xưa, bỏ đi những tự kỉ đã qua, em lại hiền lành nhìn anh, trong veo, và tha thứ hết, tất thảy những lỗi lầm, cả của em, và của anh...

  5. #29
    Still Beautiful ┼ Ms. KIu ┼'s Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    132

    Default

    - o 0 o -





    Về nhà đi.

    Về nhà đi.
    Bỏ lại hết những gì đau đớn nhất
    những ngày vui đến trào nước mắt
    những lần cô đơn như cuộc đời khất thực
    lật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu...
    *
    Về nhà đi
    đêm không còn hơi ấm để chia sẻ nữa đâu
    ngày bây giờ sa mạc hoang hóa
    những trái chín trên cành cũng rơi về miền đất lạ
    những sông suối đã hơn một lần mặn hơn biển cả
    chỉ còn nước mắt ngọt trên môi...

    Con người ấy đã theo gió đi rồi
    để mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối
    - Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lại
    đã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi...
    tận xa xôi...
    *
    Về nhà đi
    không thể tự nuôi mình mãi bằng những cuộc rong chơi
    bao nhiêu vực sâu đâu chỉ dành cho mình ta gieo xuống
    bao nhiêu nghĩa trang đâu phải dành cho riêng ta đến chết
    bao nhiêu nén tâm hương đâu chỉ dành cho một cuộc đưa tiễn
    dù ai cũng chỉ sống một cuộc đời...

    Có những con đường đã đợi sẵn ta từ lúc còn trong nôi
    những bông hoa nở ra vì ta tuyệt vọng
    những ngọn cỏ úa vàng khi ta nói yêu một con người hơn cuộc sống
    (để rồi ta luôn tự hỏi tại sao là định mệnh
    khi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu...)

    *
    Về nhà đi
    con đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đau
    mùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khác
    bỏ lại hết những núi cao và mây trắng...
    những vực sâu và đá tảng...
    cho một lần thảnh thơi...
    *
    Về nhà đi
    ở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười...


    Em đã quên đi những giọt nước mắt mình từng xuôi theo những mùa yêu xưa, bỏ đi những tự kỉ đã qua, em lại hiền lành nhìn anh, trong veo, và tha thứ hết, tất thảy những lỗi lầm, cả của em, và của anh...

  6. #30
    Still Beautiful ┼ Ms. KIu ┼'s Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    132

    Default

    - o 0 o -





    Và chúng ta đã mất đi


    Và chúng ta đã mất đi...
    Những lần đầu tiên yêu thương trọn vẹn
    những khóc cười theo bản năng của con người sinh ra để hướng thiện
    những ngón tay chạm vào đâu cũng có thể tha thứ được
    những cái lắc đầu khi không cần thấy phải hối tiếc
    những ngày chờ đợi một mong nhớ đến điên người mà không cần biết
    mình đang sống vì ai?

    Và chúng ta đã mất đi...
    những buổi sáng nhiều nắng cùng mây trời
    cứ mắc nghẹn lo toan trên bàn ăn bày sẵn
    mang theo mình mỗi ngày một chiếc khăn mà chẳng thể nào lau hết những hoài nghi chạm mặt
    sợ cả cái cách bản thân đứng nhìn trong bất lực
    không thể đưa tay ra mà không cần điều kiện
    ta đang sống vì ai?

    Tình yêu đó đến một lần rồi mãi mãi không bao giờ đổi thay
    như giọt nước cuối cùng đã hóa thạch
    như con đóm đóm cuối cùng đã biết cười khi chết đi cho ánh sáng lịm tắt
    như trăm ngàn điều đắng cay cũng không đánh chìm nổi ước mơ hạnh phúc
    nhưng mà nào đâu biết...
    trái tim đã đập nhịp nghi ngờ?

    Bầu trời bắt đầu ngày tháng ấy với những cơn mưa
    để cho người biết dành riêng trong lòng một chỗ trú
    để chúng ta bàng hoàng nhìn thấy hoàng hôn khi bình minh ngoài kia vừa mới tỉnh ngủ
    muốn ngăn lại những tiếng thở dài nhưng tiếng thở đã dài hơn dòng sông mùa lũ
    chúng ta như bông hoa chỉ muốn sống một cuộc đời bất tử…
    từ lúc mới gặp nhau?

    Những gì phải kiếm tìm dạy cho ta cách làm quen với nỗi đau
    tìm thấy – khóc, không tìm thấy- cũng khóc
    khi ở bên cạnh nhau hóa ra là khi đáng sợ nhất
    chúng ta quen với ánh sáng và rồi bất thần chỉ còn biết câm lặng
    không dám hỏi lúc bóng tối trở về trong ngàn lần chớp mắt
    người đang sống vì ai?

    Lúc trái tim đập nhịp nghi ngờ mới biết rằng chúng ta không có quyền gì với vận may
    điềm báo trước chỉ là cách nói khác về số phận
    người bước đi với đôi bàn tay giấu tận sâu vào trong ngực
    ta mỉm cười và người thì khóc
    ta nói chạy đi mà người thì bước chậm
    còn có thể níu giữ được gì?

    Và chúng ta đã thật sự mất hết chẳng còn chi
    những hồn nhiên đáng cho hơn là nhận
    một tình yêu đáng được giữ gìn nhưng lại vuột mất…

    Từ đó chúng ta ngàn lần không còn tin vào định mệnh!

    (SG, 04/1/2009)

    Em đã quên đi những giọt nước mắt mình từng xuôi theo những mùa yêu xưa, bỏ đi những tự kỉ đã qua, em lại hiền lành nhìn anh, trong veo, và tha thứ hết, tất thảy những lỗi lầm, cả của em, và của anh...

  7. #31
    Still Beautiful ┼ Ms. KIu ┼'s Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    132

    Default

    - o 0 o -





    Như chưa bắt đầu


    Không phải ước mơ thì đừng rơi nước mắt
    không phải 1 ngày dài thì cũng đừng bắt mình khó nhọc
    không phải niềm vui thì đừng tỏ ra hạnh phúc
    không phải nỗi buồn thì cũng đừng dang tay chào vực thẳm.
    Có thể người 1 nơi nào đó vẫn giữ giùm ta phần kí ức
    như hoa cúc nở suốt ngàn đêm trắng
    dù mùi hương tan mất
    nhưng nụ hoa vẫn sống…

    Như chưa bắt đầu yêu
    ngày ta nhìn thấy nắng
    hân hoan sưởi ấm mình theo làn gió về từ mùa Đông rét mướt
    thế giới là 1 viên ngọc châu.
    Như chưa bắt đầu yêu
    ngày ta nhìn thấy tuyết
    cứ muốn con đường dài ra mà không mong ai đưa tiễn
    để biết thương mình và bàn tay…

    (Nhưng rồi)
    Có 1 quãng đời thức dậy trong ta sáng nay
    có 1 quãng đời trưa nay bỗng biến mất
    có 1 quãng đời chiều nay khiến ta buồn muốn khóc
    có 1 quãng đời đêm nay như 1 người bạn
    gọi ta về sẻ chia!

    Như chưa bắt đầu quên
    nhìn 1 chiếc lá cũng nghĩ về bóng mát ngày xưa
    nhìn 1 hạt mưa cũng nhớ về nụ hôn ấm cúng
    nhìn những tình nhân và thấy mình đơn độc
    nhìn lại mình và-thấy-mình-đang-sống…

    Nhưng đã bắt đầu quên
    kí ức cùng lắm chỉ là 1 ngọn nến nếu ta muốn thổi tắt
    mưa mặc mưa, bóng mát kệ bóng mát
    tình nhân mặc tình nhân, còn mình (ít ra 1 lần) đã muốn chết
    đã quá tử tế rồi còn gì…
    Nắng của ngày mai vẫn nắng lên đi
    Còn tuyết rơi, biết đâu đấy…

    Như chưa bắt đầu yêu ta sẽ yêu lại
    Như chưa bắt đầu ta cần bắt đầu lại…







    thay đổi nội dung bởi: Thiên Thần Bay, 27-04-2009 lúc 05:48 AM
    Em đã quên đi những giọt nước mắt mình từng xuôi theo những mùa yêu xưa, bỏ đi những tự kỉ đã qua, em lại hiền lành nhìn anh, trong veo, và tha thứ hết, tất thảy những lỗi lầm, cả của em, và của anh...

  8. #32
    Still Beautiful ┼ Ms. KIu ┼'s Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    132

    Default

    - o 0 o -





    Không có một thiên đường


    Tôi để dành tiền mua một thiên đường
    từ ngày người con gái nói
    muốn sống một cuộc đời hạnh phúc

    Tôi gom lại những lon nước đã uống
    những tờ báo cũ rồi vẫn chẳng dám cho ai
    kiệm cả bịch ni lông sũng nước
    chờ một buổi sáng gặp bà ve chai

    Đêm tôi nằm nghe gió ngoài trời
    bớt xài quạt máy
    vệt kem đánh răng dùng một nữa cũng đủ vậy
    cuộc đời con bao kẻ khó khăn!

    Thỉnh thoảng người con gái hỏi thăm
    tôi có hạnh phúc ?
    đừng để ý làm gì

    Có lần thèm thứ cảm giác ăn chơi
    tôi vục mặt vào bồn nước
    sặc gần chết...
    nhưng không sao tôi cần một thiên đường

    Khi người con gái nhắn tin
    thiên đường làm gì có
    làm ơn đừng để dành tiền nữa
    người con gái phải đi...

    Tôi không biết làm sao vào lúc này
    một thiên đường không có người con gái

    Chẳng ai có để bán cho tôi một thiên đường như vậy ?





    Em đã quên đi những giọt nước mắt mình từng xuôi theo những mùa yêu xưa, bỏ đi những tự kỉ đã qua, em lại hiền lành nhìn anh, trong veo, và tha thứ hết, tất thảy những lỗi lầm, cả của em, và của anh...

Trang 4/9 đầuđầu 123456789 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 4 tv xem bài này. (0 thành viên và 4 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •