đọc xong thật sự phải nói là cực.... cực ghét Giản Chiến Nam luôn đó !!!
Printable View
đọc xong thật sự phải nói là cực.... cực ghét Giản Chiến Nam luôn đó !!!
ôi tên đáng ghét = ="
Hehe, vắng bóng cũng hơn 2 năm rồi, vẫn thường theo dõi nhưng ít khi online, không ngờ vẫn còn có người nhớ mình :hum::hum::hum:Trích:
Bạn Josephin vẫn mê truyện như ngày xưa
hehe, cái này thì chắc rồi, không thì 1 người như Giản Chiến Nam đâu có rảnh mà giữ 1 người bên cạnh mình suốt 6 năm đâuTrích:
đọc xong mấy chap này ghét Giản chiến Nam cực luôn
bạn nói cũng đúng, ông này nhiều tiền quá nên hơi có vấn đề
về sau chắc ông này yêu Mạc Mạc thiệt ấy nhỉ
Giản Chiến Nam đứng tại chỗ, trên mặt âm u không rõ, con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng, hình dáng Mạc Mạc đã sớm biến mất ở trước mắt, trong đầu đều là dáng vẻ của Mạc Mạc. Kiểu tóc mới nhất, nuôi dài 15 năm đã bị cắt ngắn, lúc cô nhìn anh, ánh mắt xấu hổ không còn nữa, lúc tàn thuốc rơi vào tay anh mới bất chợt hồi tỉnh, đem điếu thuốc vứt vào thùng rác.
Giản Chiến Nam đi lại phía cửa sổ, nhìn xuống dưới đất, liền nhíu mày có chút phiền toái, đôi mắt đen âm trầm nhìn phong cảnh dưới lầu, người đi về phía xe. Từ độ cao như vậy nhìn xuống, người trên mặt đất đều nhỏ bé hẳn lại, nhưng mà anh vẫn nhìn thấy, một mạt thân ảnh màu lam nhạt tồn tại ở trên đường…giống như đang khóc, tay anh không kìm được chạm lên kính thủy tinh lạnh lẽo, lòng một trận khó chịu…Mạc Mạc.
Lúc này Nhã Nhi bước vào phòng, một đầu cuộn sóng tóc dài, một đôi mắt mê người khiến lòng người say mê, dáng cao tiến về Giản Chiến Nam, mùi nước hoa dịu dàng, tựa vào trong ngực anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, cuối cùng hôn trụ lên bạc thần anh (môi đó mà), dịu dàng nỉ non: “Chiến Nam,anh…có khỏe không?”
Giản Chiến Nam nhắm lại mắt, đuổi đi hình ảnh Mạc Mạc luôn ở trong đầu anh, bị động đổi thành chủ động, hôn đôi môi đỏ mọng của Nhã Nhi, nhưng mà không có một chút dục niệm, tay đẩy Nhã Nhi ra, nhìn thẳng vào mắt Nhã Nhi, quen thuộc mà lại xa lạ, một đôi mắt hồn nhiên quấy động nhiều năm, vì cái gì, giờ phút này cảm thấy có chỗ không đúng, “Anh còn phải làm việc, em có thể đi shopping quanh đây.”
“A, vậy lúc nữa cùng nhau ăn cơm trưa.” Nhã Nhi không giữ, không làm nũng, thức thời rời đi, cô hiểu biết Giản Chiến Nam, khi nào thì nên làm nũng, khi nào thì nên thức thời, cô nắm chắc tốt lắm, nhưng mà tâm của anh, còn có thể nắm chắc được sao?
***
Đau rồi, khóc rồi, còn có thể làm cái gì, chỉ thống khổ còn sống, vẫn là khoái hoạt còn sống, Mạc Mạc lựa chọn điều phía sau. Đem tất cả đau xót, thật sâu chôn chặt một góc tối dưới đáy lòng, làm cho tâm ổn định, thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất , từng chút, từng chút đem toàn bộ cảm tình chôn xuống, trở thành quá khức, cô tin tưởng, mọi việc rồi sẽ ổn hết, tất cả những gì không thoải mái đều sẽ đi qua hết.
Cô là Mạc Tiểu Hữu, một lần tình cảm thất bại thì tính cái gì, cô sẽ không bị đánh gục. Mạc Mạc giống như nhớ lại Mạc Mạc trước kia, cô lại cười dịu dàng tuy nhiên tươi cười thiếu đi cái gì, ánh mắt của cô vẫn xinh đẹp, thật giống như biết nói chuyện, nhưng mà, ẩn chứa một mạt u buồn.
Người khác nhìn không ra nhưng ba mẹ Mạc Mạc cùng bạn tốt Cầm Tử đều biết, Mạc Mạc kỳ thật không vui vẻ. Dù sao cô cũng thực kiên cường, cô cố gắng quên, không suy sụp, vì chính ước mơ của mình mà cố gắng, cố gắng học tập, vì thi cử sắp tới, ngày qua ngày, đảo mắt đã tới mùa đông, cũng nghênh đón trận tuyết lớn đầu mùa.
Mạc Mạc đang cùng ba mẹ đi dạo, mẹ gần nhất đã thay đổi, không còn đi chơi mạt chược, yêu thích khiêu vũ, thơ ca, chỉ cần Mạc Mạc rảnh đã bị mẹ lôi kéo tham gia chơi cờ.
Mạc Mạc biết, mẹ là lo lắng cho cô, muốn cô vui vẻ. Cuối cùng Mạc Mạc đi xong quân cờ, mẹ thua, nét mặt già nua không hài lòng, Mạc Mạc cười trộm, ôm lấy cổ mẹ, thơm thơm lên mặt mẹ: “Mẹ, mẹ thua nha, đêm nay phải ngủ cùng với con.”
Lăng Nguyệt Hồng điểm cái trán Mạc Mạc: “Quỷ nha đầu, mẹ nhớ rõ con đã sớm cai sữa, vì cái gì mà cứ quấn quýt lấy mẹ?”
Mạc Mạc cười: “Ba phê chuẩn rồi, ai bảo mẹ thua đâu?”
Đang nói, bên ngoài liền truyền tới tiếng chuông cửa, Mạc Mạc đứng dậy đi mở cửa, 10 giờ sáng, là ai nhỉ, mở cửa, Mạc Mạc nhìn thấy Cầm Tử đứng trước cửa nhà.
“Cầm Tử!”
“Tiểu Hữu!”
Mới vài ngày không gặp, hai người gắt gao ôm lấy, Lăng Nguyệt Hồng cũng mỉm cười tiếp đón: “Cầm Tử, sao lâu rồi mới thấy đến?”
“Bác gái khỏe.” Cầm Tử vội chào hỏi, sau đó hấp tấp nói: “Bác gái, chúng cháu đang muốn đi trượt tuyết, muốn rủ cả Mạc Mạc, không có người ngoài, đều là người nhà của cháu, làm cho Mạc Mạc theo giúp cháu ra ngoài thư giãn thôi, bác gái đồng ý nhá.”
Lăng Nguyệt Hồng cũng nghĩ Mạc Mạc ở nhà cả ngày sẽ buồn, đi ra ngoài cùng bạn bè vui chơi cũng tốt, liền cười nói: “Bác không có ý kiến, nhưng mà có tiện không? Có người lớn đi cùng không?”
“Rất tiện, thực rất tiện, đều là chị em gái của cháu. Người đều hơn 20 tuổi giúp chúng cháu giải trí, người rất lớn. Hì hì, Mạc Mạc theo tớ đi, mấy ngày nay tớ đều nhớ cậu, cậu nhanh lên một chút, mặc nhiều một chút, bọn anh còn ở bên ngoài chờ đó.” Ánh mắt Cầm Tử quả thật uy hiếp Mạc Mạc, dám không nói đi, tớ liền tuyệt giao, tuy nhiên hai người đều biết, dù không đi cũng không có tuyệt giao, nhưng Mạc Mạc đã bị Cầm Tử đẩy về phía phòng ngủ, thay quần áo.
Một trận luống cuống tay chân, Mạc Mạc thật ấm, đeo bao tay nghe mẹ bên cạnh dặn dò, cùng Cầm Tử ra ngoài, mẹ cô đưa cho cô một tấm card, làm cho cô thật vui vẻ đi chơi.
Bên ngoài gió thổi trong trẻo mà lạnh lùng, tuy mặc nhiều nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh. Cùng Cầm Tử ra khỏi khu nhà nhỏ, nhìn đến một chiếc xe màu đen lộ rõ vẻ việt dã, Cầm Tử mở cửa xe, để Mạc Mạc lên trước rồi mới tự mình lên xe. Mạc Mạc lúc này mới nhìn thấy trên xe đầy người, không chỉ chị em Cầm Tử mà còn có anh em trai, một xe chở 6 người.
Cầm Tử vỗ vỗ bả vai Mạc Mạc, lí lắc giới thiệu: “Đây là chị em tốt nhất của em, Mạc Tiểu Hữu, cùng học một khoa, thành tích rất tốt, kia, đây là chị họ, đây là em họ, đây là anh họ, cái kia, cái kia…” Cầm Tử đứng dậy, tay chỉ về phía người đang ngồi bên cạnh ghế lái xe: “Đây là anh trai tớ, Tô Thiệu Cẩn.”
Nam nhân đầu cũng không hồi, tựa hồ đang ngủ, Cầm Tử không hài lòng, tay véo lỗ tai anh: “Tô Thiệu Cẩn, giả vờ cái gì, phải có lễ phép biết không, mau lại đây chào hỏi.”
Cầm Tử nói chuyện làm Mạc Mạc không xen vào được câu nào, các vị huynh đệ, tỷ muội cũng không chen ngang được, ngay cả cơ hội cho nhau hỏi thăm cũng không có. Cầm Tử nổi tiếng nói chuyện nhanh, cho nên mọi người thản nhiên cười, khiến người ngồi ghế trước của xe cuối cùng tỉnh ngủ, có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, vẻ mặt đang dương dương lên lại nhìn thấy Mạc Mạc hiện lên vẻ kinh ngạc, cuối cùng trở nên cổ quái, sau đó cũng cười.
Mạc Mạc nhìn thấy Tô Thiệu Cẩn quay đầu xong, cũng sửng sốt một chút, sau khi lục lọi trí nhớ một chút, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng lên, là anh, như thế nào chính là anh? Nhìn thấy khuôn mặt nam nhân tuấn tú có nụ cười rất nhiều hàm nghĩa, Mạc Mạc hận không thể tìm được cái thùng nào để chui vào.
Cầm Tử nhìn thấy ánh mắt của Mạc Mạc cùng Tô Thiệu Cẩn, hay là hai người này có JQ?? (theo mình là có tình ý, giống tiếng sét ái tình :D )
cuối cùng cũng có chap mới....... mà mình thấy bên truongton post nhìu lém rùi mà bạn
Cái bà Nhã Nhi này thấy ghét,jose đoán là lúc đầu Giản Chiến Nam thích bà này, sau bị bà này đá ( haha, hơi bất ngờ ) , ông này đau khổ , gặp ngay Mạc Tiểu Hữu nên theo đuổi, bây giờ yêu thật rồi mà không biết ( chán ổng ghê )
Ủa mà cái ông Tô Thiệu Cẩn là ai vậy ta, jose bỏ sót phần nào à =.=''
Mạc Mạc cố gắng không nhìn thấy nam nhân trước mắt Tô Thiệu Cẩn, song cô không thể quên được, anh chính là gã đàn ông ở bệnh viện suýt chút nữa hại cô đau mắt. Lần đầu tiên từ khi lớn lên cô nhìn thấy bộ phận thân thể nam nhân như thế, cũng bởi vì những ngày gần đây cô luôn bị bi thương bao phủ, cho nên nhất thời cũng quên mất tình huống ở bệnh viện khi đó, nếu không phỏng chừng đã bị ám ảnh suốt.
Nhưng mà, có chết cô cũng không nghĩ gặp lại người mà cô kêu biến thái, lại còn là anh trai của bạn tốt nữa chứ, giờ phút này cô bắt đầu thấy mây đen dầy đặc, vừa uất ức lại vừa xấu hổ.
Xe bắt đầu chạy về hướng khu trượt tuyết, dọc đường đi Mạc Mạc bảo trì trấn định, làm cho mình không nhớ tới tình huống kia, cùng với Cầm Tử và anh chị em cô ấy nói chuyện, cũng may Tô Thiệu Cẩn không có phản ứng gì khác thường, chỉ tựa vào ghế giống như đang ngủ nên Mạc Mạc mới đỡ xấu hổ. Tuy vậy, không gian trong xe cũng khá nhỏ khiến Mạc Mạc có chút bức bí, cho mãi đến khi xuống xe ở khu trượt tuyết, Mạc Mạc mới thấy thông thoáng hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên Mạc Mạc đi chơi trượt tuyết nên cái gì cũng không biết, dù sao cũng có Cầm Tử giúp cô thuê quần áo cùng dụng cụ trượt tuyết. Lúc ở phòng thay quần áo, Cầm Tử kéo tay Mạc Mạc, vẻ mặt tò mò hỏi: “Mạc Mạc, không phải cậu biết anh tớ Tô Thiệu Cẩm đấy chứ?”
Mạc Mạc mặt đỏ lên, trực giác nói: “Không biết!”
Cầm Tử vẻ mặt không tin: “Thật sự không biết à? Ánh mắt cậu không nói thế nhé. Tớ như thế nào cảm nhận được đốm lửa cháy đâu. Ê! Ê, xem cậu kìa, sao mặt đỏ thế? Trời trời, cậu nói vậy ai thèm tin chứ.”
Mạc Mạc không nói gì, thừa nhận có biết, nha đầu Cầm Tử kia khẳng định sẽ truy hỏi làm sao quen biết, nhưng mà, một màn kia, có đánh chết cô cũng không nói, cuối cùng bất đắc dĩ đối với Cầm Tử nói: “Bà tám của tôi ơi, biết cậu rất thích buôn chuyện nhưng cũng không nên tò mò chuyện của người bạn thân nhất của cậu chứ. Đi nào, mau ra ngoài nào, tớ còn không biết trượt đâu, cậu phải nhanh dạy tớ.”
Cầm Tử bị Mạc Mạc như vậy lừa qua cũng không từ bỏ, không hỏi được từ miệng Mạc Mạc vậy thì về sẽ hỏi Tô Thiệu Cẩm. Hai người cứ thế đi ra khỏi phòng thay đồ, mọi người đã nhanh chóng chơi trượt tuyết nhưng vẫn còn Tô Thiệu Cẩn đang đứng ở đó, tựa hồ chờ nhóm cô.
“Anh, em đi qua chỗ mọi người, anh dạy Tiểu Hữu nhé, anh bị thương vừa khỏi, cũng không nên vận động nhiều, vừa lúc anh có thể dạy Tiểu Hữu, như vậy sẽ không nhàm chán, nhớ dạy từ từ nhé.” Cầm Tử nói xong liền đi luôn, đem hai con người vốn đã xấu hổ ở lại, giờ không khí lại càng thêm xấu hổ.
“Khụ,… Việc kia…” Tô Thiệu Cẩn muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ, Mạc Mạc lại vội vàng nói: “Em… Em cái gì cũng quên…!”
Này không phải giấu đầu lòi đuôi, Mạc Mạc cắn cắn môi mình, sao cô lại vô ý thế, nói xong mặt càng đỏ hơn. Tô Thiệu Cẩn lại làm vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Quên cái gì? Chẳng lẽ em trước kia có gặp qua tôi?”
“A?! Không có! Không có!” Mạc Mạc thấy biểu tình của Tô Thiệu Cẩn giống y như thật, không biết anh cố ý chọc ghẹo cô hay là thực sự quên tình huống anh và cô gặp nhau. Dù sao lúc ấy chính mình khóc thật khó nhìn ra nhân dạng, hơn nữa, lúc sau tạo hình của cô hoàn toàn thay đổi, nói không chừng anh không nhận ra cô thật, này có phải thực may mắn không.
“Thật vậy chăng? Tôi như thế nào lại cảm thấy em có điểm quen quen.” Tô Thiệu Cẩn tiếp tục nói.
Anh ta cố ý mà, Mạc Mạc tiếp tục nhìn anh, nhưng mà biểu tình kia nhìn thực vô tội, một chút đều không giống đang trêu đùa cô, bất quá tình cảnh này cô thà chết không thừa nhận là lựa chọn tốt nhất. “Em chưa từng thấy anh, có thể em giống người của công chúng đi, nên anh nhìn mới thấy quen quen, ha ha…” Mạc Mạc cười chống chế.
Tô Thiệu Cẩn vẻ mặt trầm tư, thật giống như cố gắng nhớ xem đã gặp qua Mạc Mạc ở nơi nào, đột nhiên bừng tỉnh nói: “Không đúng, a, tôi nghĩ ra rồi, thời điểm tôi nằm bệnh viện, có một cô gái khóc lóc chạy vào phòng bệnh tôi nằm, tuy khuôn mặt khóc còn muốn dọa người nhưng cùng em thật có điểm giống, đương nhiên em so với cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều lần.”
Oài, Mạc Mạc thật sâu hoài nghi anh cố ý mắng cô, cô so với nhị sư huynh trư bát giới xinh đẹp? Hai giả thiết này có thể so sánh với nhau không, so với trư bát giới xinh đẹp, cô đáng giá cao hứng yêu, này so với thảo luận tiểu phẩm Triệu Bản Sơn còn có vẻ tốt hơn, xuyên mã giáp là vương bát, cởi mã giáp là người nhà vương bát không có mặc quần áo, anh ta rõ ràng cố tình trả thù cô mắng anh ta biến thái mà.
Mạc Mạc đeo kính trượt tuyết, thật giống như ngụy trang, ngửa đầu nhìn Tô Thiệu Cẩn, lấy dũng khí nói: “Thật không? Anh nói như vậy làm em cũng thấy anh có điểm quen, lần trước nhìn thấy một kẻ đang cầm tiểu con sâu, cùng anh thật giống, nhưng mà lại quên mất đã thấy ở nơi nào.”
“Em xác định là con sâu?”
“…” Mạc Mạc đờ người.
Cầm sâu? Tô Thiệu Cẩn nghĩ đến tự tôn nam tính bị như vậy biến thấp, sắc mặt một trận trắng xanh sau, lộ ra một mạt tà cười, một phen bắt lấy Mạc Mạc, đi về phía sau cô, ung dung nói: “Tôi hôm nay thật tốt dạy em trượt tuyết, không uổng công phí chúng ta như thế hữu duyên.”
“A…!” Mạc Mạc kinh hô một tiếng, người đã bị anh đẩy về phía trước trượt đi, thân thể mất thăng bằng, dưới chân vừa trượt, phía sau anh thả lỏng tay, Mạc Mạc liền ngã lăn ra tuyết.
Thầy dạy chưa xong trò đã chết, Mạc Mạc ngồi dậy, tức giận đầy mặt nhìn Tô Thiệu Cẩn, chỉ thấy vẻ mặt anh cười vô tội, hàm răng trắng ở dưới tuyết tỏa sáng, khi dễ cô không biết trượt, đáng giận nam nhân.
Mạc Mạc miễn cưỡng đứng lên, cự tuyệt Tô Thiệu Cẩn dạy cô, cô chính là có một người quật cường, không thèm nhờ Tô Thiệu Cẩn dạy, nhìn người xung quanh trượt như thế nào rồi học theo, vô số lần vấp ngã, vô số lần đứng lên. Tô Thiệu Cẩn thật cũng không tái miễn cưỡng, chỉ là không nhanh không chậm đi theo phía sau Mạc Mạc, nha đầu kia, thật đủ kiên cường.
Trời xanh không phụ lòng người, Mạc Mạc cũng học xong cơ bản, có thể vững vàng trượt, có điểm cảm giác thành công, cũng có chút kích động, mải vui chơi cũng quên luôn sự không thoải mái lúc trước.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi phải về mà Mạc Mạc vẫn quyến luyến không thôi, cùng lắm, lần sau có cơ hội lại đến cũng được. Trên đường trở về, tâm tình cũng tốt rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sáng ngời dị thường, Cầm Tử cũng thật cao hứng, rốt cục nhìn đến trên mặt Mạc Mạc có điểm tinh thần, xem ra đi chơi cũng là một chuyện tốt.
Trở lại thành phố trời đã muốn tối, Mạc Mạc không muốn về nhà, còn muốn ở lại cùng chơi với mọi người. Cầm Tử bảo cô phải cùng đi ăn cơm chiều, cơm xong rồi đi hát K (karaoke đó), la hét khản cổ, dù sao đã đi cả 1 ngày cũng không vội trong chốc lát phải về ngay.
Mạc Mạc không yên tâm, gọi điện thông báo cho mẹ biết, Lăng Nguyệt Hồng nghe khẩu khí của Mạc Mạc có điểm sáng lạn, tâm tình hẳn không tồi, lòng bà cũng rộn ràng, chỉ dặn Mạc Mạc trước 8h tối về nhà là được, hơn nữa, Mạc Mạc ở cùng chỗ với Cầm Tử bà cũng yên tâm.
Cầm Tử đề nghị đi ăn hải sản, Tô Thiệu Cẩm phải mời khách, các vị huynh đệ, tỷ muội liên tục phụ họa theo. Tô Thiệu Cẩn là người lớn nhất trong cả hội, cho nên cũng hung hăng nhận trách nhiệm, ý kiến nhất trí, một đoàn người lí lắc đi vào một gian phòng trong nhà hàng hải sản.
Mạc Mạc đi ở cuối cùng, hốt hoảng giống như nhìn thấy một mạt thân ảnh quen thuộc ôm lấy một nữ nhân tiến vào một gian phòng khác. Tâm Mạc Mạc không kìm được lại đau đớn, cố lắc lắc đầu, sẽ không như vậy xảo. Hơn nữa, dù đó là anh, cũng không quan hệ, cô cứ như vậy an ủi chính mình, tự bảo với bản thân rồi sẽ tốt, tâm tình vừa rồi thật tốt lại lặng lẽ biến mất…