Văn hóa rượu của người TQ thật là kỳ lạ, dường như ko để vài người say trên bàn rượu thì ko thể hiện được sự hết mình của chủ và khách. Thảo nào có câu cửa miệng rằng: "Anh ngà ngà, tôi ngà ngà, đúng lúc chúng ta ký hợp đồng." Phía Chu Cù thi nhau chúc rượu LT và Cục trưởng Lương, hôm nay người của Cong ty 2 đến đông, mỗi người mấy chén, hai vị khách ko kịp đáp lễ, chẳng mấy chốc, Cục trưởng Lương đã mặt đỏ tía tai xưng anh gọi em với Phó Giám đốc Trương và nói những câu rất hào phóng, làm gì òn Giám đốc trương và nói những câu rất hào phóng, làm gì còn vẻ giữ ý như lúc mới đến, thông thường đây chính là điều mà người chủ bữa tiệc mong muốn đạt được nhất. LT uống cũng ko kém Cục trưởng Lương, mặc dù mặt cũng hơi đỏ, nhưng ít nhất đầu óc vẫn tỉnh táo, cười nói bình thường. TV ko biết tửu lượng của anh đến đâu, hồi nhỏ họ thường ăn cơm với nhau, anh ko bao giờ chạm vào giọt rượu nào, có quá nhiều thay đổi, đều là học được sau khi rời xa cô.
Bí thư chi bộ vừa mới xong LT ba chén, LT vừa nhấp ngụm trà, THC lại nâng chén đứng dậy, "Đến lượt tôi mời Viện phó nhé, sau này mong có sự chỉ giáo của anh trong công việc." Trong tay anh cầm chai rượu, loại rượu mạnh 56 độ, trong đó ít nhất còn phân nửa, LT khẽ chau mày.
"Sao vậy, mặc dù chúng ta ko phải là bạn cũ, nhưn ngoài việc nể tình Thư ký TV ra, Viện phó Lâm cũng phải quan tâm đến anh em chúng tôi nữa chứ?" THC nửa đùa nửa thật, Phó Giám đốc Trương và mọi người thi nhau gật đầu và khen là phải.
LT lại uống trà, cũng ko nói gì, chỉ rót vào chén rượu bằng mức với THC, "Ko dám chỉ giáo, mọi người học hỏi lẫn nhau mà thôi."
TV liếc THC một cái, LT vừa uống ba chén, còn chưa kịp thở, giờ lại cố ép làm gì?
Nhưng THC mặt vẫn tỉnh bơ, ko thèm nhìn cô.
Lúc LT nâng chén, anh khẽ chau mày, TV nghĩ đến việc từ nhỏ dạ dày anh đã ko tốt, sốt ruột quá cô chẳng còn kịp để ý gì nhiều, trước khi đại não kịp phản ứng đã đứng dậy ngăn lại, "Thôi cứ uống từ từ, việc gì phải gấp vậy."
THC nhìn cô tỏ ý cười cười, "Đúng là lớn lên cùng nhau có khác, tửu lượng của Viện phó khá lắm, việc gì em phải bênh và xót anh ấy đến thế."
TV cắn môi, cô thấy buồn vì lời nói của anh, và tự nhiên cũng cảm thấy bực mình. Anh đã nói như vậy thì cô sẽ bênh ra mặt cho anh xem, và thế là cô mỉm cười, "Nói vì tình cảm lớn lên cùng nhau, vậy thì chén rượu này của anh Trợ lý, em sẽ uống thay Viện phó, cũng ko sao chứ?"
Cô rót đầy rượu vào chén, ko đợi ai nói gì bèn chạm chén với THC, ngửa mặt uống một hơi, cô uống vội quá, sặc rượu mặt đỏ bừng, quay đầu ra ngoài ho sặc sụa. Nỗi hối hận và chán nản đang từ từ gặm nhấm THC, bề ngoài anh tỏ vẻ như ko có chuyện gì xảy ra, nhưng lại nhanh tay rút ngay tờ giấy ăn trên bàn. Nhưng LT đã đứng ngay dậy và bước đến, vỗ lưng cho TV, trách: "Có phải anh ko uống được đâu." Bắt đầu từ lúc LT đứng dậy, bàn tay rút tờ giấy ăn của THC liền dừng ngay lại, tờ giấy lặng lẽ bị vo viên trong lòng bàn tay anh, k oai nhìn thấy.
Sau khi được LT vỗ lưng, TV đã bớt ho hơn, cô hạ thấp giọng nói với LT: "ko sao đâu, anh về chỗ đi." Phần lớn mọi người đều chứng kiến cảnh này với vẻ thích thú, chỉ có Chu Cù lặng lẽ ngồi nhìn, ko nói câu nào.
Lúc kết thúc mọi người tiễn nhau đến cổng khách sạn, ngoài TV, còn lại mọi người đều lái xe riêng đến. Chỉ có THC và cô ở trong khu tập thể của công ty, Chu Cù nói: "Hiếu Chính, hay là cậu đưa TV về, đi đường cẩn thận đó nhé."
THC nói: "Dạ em xin lỗi, Giám đốc, em còn có việc phải đi, ko biết Viện phó ở xa ko, hay là phiền Viện phó đưa TV về vậy."
TV lạnh lùng nhìn anh, miệng vẫn mỉm cười.
"Dĩ nhiên là ko có vấn đề gì, TV, thôi chúng ta về đi, tạm biệt các vị nhé."
Sau khi mọi người lên xe rời khách sạn, TV lắc đầu nói với LT: "Anh uống nhiều rồi, em bắt taxi cũng được."
Ko để cô nói gì thêm, LT liền túm tay cô kéo về phía xe của mình.
"Lãnh đạo Viện Kiểm sát mà cũng lái xe sau khi uống rượu à?" TV ngồi bên cạnh LT, ngửi thấy hơi rượu thoang thoảng trên người anh.
LT nhún vai, "Anh ko thích uống rượu, nhưng xã hội là vậy, hình như nếu ko chạm một chén, công việc ko thể triển khai, giao lưu, tiếp xúc với mọi người, chiêu đãi khách khứa cũng có thể gọi là một phần của công việc. Mấy năm nay về nước cũng đã quen dần, uống xong vẫn phải về nhà, chỉ biết nhắc mình cố gắng lái xe chậm lại."
TV nói bằng giọng châm chọc: "Liệu em có thể lý giải thành, anh đang phải thỏa hiệp vì sự nghiệp chính nghĩa của cách mạng?"
LT nói: "Chính nghĩa chỉ là nói một cách tương đối mà thôi."
Nghe thấy vậy, TV lại nhớ đến những điều Chu Cù nói với cô, bất giác cúi đầu nói: "Có rất nhiều chuyện em ko tài nào hiểu được."
"Có những chuyện ko hiểu được là tốt." LT điềm nhiên nói.
"Thế thì em sẽ ngày càng ngốc đi."
LT liền cười: "Anh cũng mâu thuẫn lắm, có lúc nhìn thấy em giống người lớn, bắt đầu biết đối phó với mọi chuyện, anh cảm thấy rất vui và yên tâm, nhưng nhiều lúc lại muốn em vẫn là cô bé TPL coi trời bằng vung như ngày xưa."
TV cũng cười theo, "Em có quá nhiều thầy giáo rồi, ko thể ko trưởng thành được." Có một câu cô ko nói ra lời: "LT, ko phải anh cũng đã cho em một bài học rồi đó sao?"
Dường như anh cũng đoán được ẩn ý của cô, ko nói gì nữa.
Theo yêu cầu của cô, anh dừng xe ở cổng tập thể công ty, TV nói: "Em tự đi vào được, anh cũng về sớm đi."
LT gật đầu, nhìn cô, bất ngờ buông ra một câu: "Thực ra cậu ấy ko hợp với em."
TV sững người, "Cậu ấy, cậu ấy là ai?" Dây an toàn đáng ghét lại bị kẹt, ko tài nào cởi ra được.
LT ko thèm để ý đến vẻ giả vờ của cô, đưa tay ấn nhẹ vào nút mở, dây an toàn mở ra, nhưng dường như trái tim cô lại bị một sợi dây nhỏ và dài từ từ thắt lại.
"Lúc đầu anh cũng ko dám khẳng định cậu ta là người anh đã gặp ở ký túc của em ba năm về trước, nhưng nhìn cử chỉ, vẻ mặt của em, anh đã hiểu tất cả. Em vẫn thích cậu ta đúng ko? Nhưng cậu ta ko phải là người em có thể gửi gắm cả cuộc đời."
Kể cả cô ko cho rằng những điều anh nói là sai, nhưng đây ko phải là những điều hiện giờ cô muốn nghe, đặc biệt những câu nói này lại xuất phát từ miệng anh. Mặt TV biến sắc, "LT, anh có tư cách gì mà sắp đặt cuộc sống của em?"
Cô nói chuyện vẫn ko thích vòng vo vấn đề, nhưng rõ ràng là LT ko bị cô chọc tức, anh vẫn bình tĩnh nói: "Anh được tiếp xúc với nhiều người hơn em. Có thể THC là người có tài, nhưng một người mà ngay cả bản thân cậu ta cũng ko có cảm giác an toàn thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho em."
"Anh ấy ko thể đem lại hạnh phúc cho em, còn anh, anh có thể ko?" Cô cười khẩy.
"Nếu muốn biết câu trả lời, tại sao em ko thử?" Anh nhướn mày.
TV liền nổi cáu ngay, "Những kẻ ngông cuồng như các anh, lúc nào cũng tỏ ra tốt với em, các anh có biết em cần gì ko? Đã bao giờ hỏi em muốn sống thể nào chưa? Nói thì hay như thế, ra vẻ như rất quan tâm đến hạnh phúc của em, thực ra các anh đều là những kẻ ích kỉ! người thứ nhất rồi người thứ hai đều đi, điều này chẳng có gì quan trọng, em ko trách hai người, nhưng đi rồi sao còn quay lại. Anh ấy chẳng tốt đẹp gì, anh cũng vậy. LT, anh có dám nói rằng năm đó anh bỏ đi mà ko nói nửa câu là vì em, quay về đã ba năm mà ko hề hỏi han cũng là vì em ko? Tình cảm kéo dài 17 năm của em với anh, 17 năm em coi anh là người quan trọng nhất của em, ngoài bố mẹ em ra, ko ai gần gũi em hơn anh, nhưng anh thì sao? Chỉ với một câu ko biết phải đối mặt như thế nào mà bỏ rơi em bảy năm, kể cả là xảy ra chuyện của mẹ em với bố anh, mình ko làm được người yêu, nhưng chẳng lẽ ko yêu nhau thì phải cạn tình cạn nghĩa với nhau ư? Anh về nước ba năm, nếu anh cho em một lời hỏi thăm, nếu anh cho em dựa vào đôi vai anh một phút, thì hôm nay chúng ta đã ko đến nước này. Nào là thấy em hạnh phúc anh phải ra đi, các anh đã tính toán quá chi li rồi, em sợ những người thông minh như các anh."
Cô khóc một cách mệt mỏi, LT đưa tay lau nước mắt cho cô, bị cô gạt phắt ra. "Anh về đi, Viện phó Viện Kiểm sát."
Cô đẩy cửa bước xuống.
LT nói với sau lưng cô: "Những điều em nói đều rất đúng trước kia anh cảm thấy có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu, nhưng sau này mới phát hiện ra rằng, chỉ có những kỷ niệm ngọt ngào thuở nhỏ như em bị ngã rồi ôm anh khóc, giống như khi anh luyện thư pháp em ngồi bên cạnh nghịch ngợm để mực rây đầy mặt... Anh ko tự nhận hôm nay anh trở nên vĩ đại đến nhường nào, nhưng ít nhất câu nói anh muốn đem lại hạnh phúc cho em ko phải là giả dối. Vi Vi, thế giới này có quá nhiều con người bạc bẽo, kể cả em tìm một người xa lạ, anh ta cũng chưa chắc đem lại được cuộc sống mà em cần. Anh sẽ đi, chỉ có điều em nên biết rằng, hôm nay người đưa em về, ko phải là một Viện phó Viện Kiểm sát."
TV chạy lên phòng, đột nhiên cô cảm thấy nhớ Thử Bảo. Con người còn ko bằng một con mèo, ít nhất bạn tốt với nó, nó cũng tốt với bạn.
Hành lang cũ kỹ tối om, cô mò mẫm đi lên trên, lấy chìa khóa ra mở cửa, nghe thấy bước chân từ xa vọng lại, ngẩn người cầm chìa khóa đứng ở đó, bất giác trong lòng như đang chờ đợi. nhưng tiếng bước chân đó lại gần, hóa ra là một người hàng xóm về khuya. Cô lại cười mình, lắc đầu, mở cửa bước vào.
Chơi với Thử Bảo được một lát, tắm gội xong, mở cửa sổ, gió đêm lướt nhẹ qua mặt, TV mới cảm thấy mình lại được sống, lúc mở cửa đặt túi rác ra ngoài cửa, Thử bảo đã rình sẵn chạy vụt qua khe cửa hé mở.
"Thử Bảo quay lại!" TV sốt ruột cất tiếng gọi.
Trước sự nóng lòng muốn quay rở lại tự do, lúc này Thử bảo đâu còn để ý đến tiếng gọi của cô, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ngoài cầu thang. TV sợ nó ko tìm được đường về nhà, vội quay về phòng khoác thêm áo rồi đuổi theo.
Khu tập thể của tập đoàn Kiến trúc TQ ko nằm ở trung tâm, TV lại ở trong dãy nhà tập thể cũ nhất, đặc biệt, đằng sau dãy nhà là mấy quả đồi nhỏ chưa khai phá gì, cỏ mọc um tùm, cô sợ nhất là Thử Bảo chui vào đó, sẽ ko tìm thấy đường về.
Chắc hôm nay là ngày rằm, trăng vừa tròn vừa sáng. Dưới ánh trăng, TV nhìn thấy cái mông nặng nề của Thử Bảo thấp thoáng ở khu thể thao ngoài trời phía trước, chạy qua đó sẽ đến ngay khu đồi đằng sau. TV ko dám nghĩ nhiều, vừa gọi nhỏ Thử Bảo, vừa đuổi theo sau. Do dụng cụ chơi thể thao ở khu vực này đã quá cũ kỹ, lại hẻo lánh nên rất ít người lui tới, TV đứng cạnh thanh xà đơn, nóng ruột nhìn xung quanh. Vừa quay người thì nhìn thấy có một bóng người thấp thoáng khiến cô sởn hết gai ốc, "Ai đó?"
"Anh..." Người đó vội vàng đáp, dường như ko ngờ đã làm cô giật mình.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, TV bực mình gắt lên: "Ko có việc gì chạy đến đây làm gì? Anh bị thần kinh à!"
Anh nói với vẻ mỉa mai: "Cuối cùng thì em cũng ko gọi anh là anh trợ lý nữa."
TV chưa kịp hoàn hồn, thở dốc, "Đừng nói với em là anh đi dạo ở đây nhé." Công ty sắp xếp cho anh ở tại khu nhà mới, dãy 11, ở đó có trồng nhiều cây xanh, đẹp nhất khu tập thể của công ty. "anh bận như thế, đến đây làm gì?" Cô tưởng giọng mình rất bình thản, giống như kể cho một người xa lạ nghe một câu chuyện ko có gì quan trọng, nhưng khi thốt ra lời mới thấy cảm giác chua xót xen lẫn mỉa mai ko thể che giấu.
Anh ko nói gì.
TV cười đau khổ, tiếp tục tìm Thử Bảo.
"Rất nhiều lần, anh ko dám lại gần, sợ sẽ gặp em, nhưng lại sợ ko nhìn thấy ánh đèn phòng em."
Anh luôn như vậy, lấy chân di cô xuống đất, còn trách, em đứng thấp quá, anh ko nghe thấy tiếng em nói.
TV mỉa mai: "Có phải tòa nhà của anh sắp hoàn công mà ko sai lệch một cm nào nên anh bắt đầu thấy nhớ sai số một cm đúng ko?"
Anh vẫn im lặng, ko thanh minh gì. Thế là cô quay đầu lại, "Nếu em ko xuống, anh sẽ đứng mãi ở đây ư? Kể cả anh đứng mọc rễ ở đây thì cũng làm được gì? TQ lớn như vậy, anh đã công thành danh toại trở vể, sao anh còn quay về Tập đoàn Kiến trúc TQ, mà lại chọn Công ty 2. Có phải cảm giác áo gấm về làng này khiến anh thấy rất tự hào đúng ko? Nói thực, em coi thường cái vẻ vinh quang đó của anh."
THC nói: "Sau khi từ công trường trở về, phòng Nhân sự hỏi anh, cậu muốn về đơn vị nào nhất. trong lòng anh nghĩ, đâu cũng được, miễn là ko phải Công ty 2. Vì thế khi anh buột miệng nói "Công ty 2", bản thân anh cũng ko dám tin vào tai mình. Bắt đầu từ ngày ra đi, anh đã biết anh ko còn tư cách gì đứng ở bên em, nếu chỉ được phép nhìn, thì được nhìn gần một chút cũng là quá tốt. Anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc, nhưng lại sợ em hạnh phúc."
LT nói đúng, thực ra THC là một người ko hề có cảm giác an toàn. Một đứa trẻ bị ép lớn lên, cho dù bề ngoài điềm tĩnh, kiêu ngạo thế nào, cũng vẫn chỉ là đứa trẻ. Đứa trẻ này luôn làm những việc mà mình cho là đúng, kết quả lại làm tổn thương chính mình và người khác.
Đột nhiên TV nhớ đế câu nói của Ng Ng: "Tớ trưởng thành rồi, còn anh ấy thì chưa."
Anh chầm chậm bước đến bên cô. TV tựa người vào thanh xà đơn, thanh sắt lạnh lẽo cho cô một điểm tựa.
Ba năm qua, đã rất nhiều lần cô tưởng tượng ra cảnh này, khi một lần nữa đứng trước mặt cô, anh nói: "vi Vi..."
Cô đã nghĩ cho mình rất nhiều lựa chọn, hoặc giả mỉm cười như ko có chuyện gì xảy ra, hoặc bỏ đi mà ko thèm quay đầu lại. Nhưng cô đã đánh giá mình quá cao, khi cảnh này thực sự xảy ra, cô cũng giống như bao cô gái mềm yếu khác, mong muốn duy nhất, chỉ là khóc.
Khi cô từ từ cúi đầu trước mặt anh, chầm chậm nhắm mắt lại, hơi thở của anh đã kề sát bên môi. Trước khi từ bỏ suy nghĩ, cô thầm nghĩ, đúng cũng được, sai cũng xong, thôi cứ để anh như vậy.
Nhưng, tất cả chỉ tại ánh trăng sáng quá, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ đến sân bóng rổ tĩnh mịch trong trường đại học những năm về trước, cô cũng ngẩng đầu như thế này trong vòng tay của anh, đêm đó, trăng cũng sáng như đêm nay. Cô đã từng nói, đó là ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời cô, nhưng sau này cô mới biết, ánh trăng dù sáng, nhưng vẫn lạnh lẽo.
"Ko" Cô quay mặt đi trước khi đôi môi kia chạm tới. THC cũng như người chợt bừng tỉnh sau giấc mơ, khẽ rùng mình, bất ngờ buông cô ra.
Một tiếng mèo kêu khó nghe vọng đến, TV liền dõi theo tiếng kêu, Thử Bảo đang ngồi trên thảm cỏ ko xa nhìn họ, hai mắt sáng rực trong đêm tối.
Cô chạy đến, nó ko chạy nữa, chắc là đã mệt, nên ngồi đợi cô.
"Thử Bảo, ta về nhà thôi."
Hôm đó TV ngủ rất sớm, trước khi lên giường cô đã kéo hết rèm cửa, cô sợ mình sẽ ko kìm được và ngó đầu ra. Cô ko biết anh về từ lúc nào. Hôm sau hai người gặp nhau trong thang máy, đang là giờ cao điểm, đứng trong thang máy đều là đồng nghiệp, TV cùng mọi người chào hỏi theo lệ, cuối cùng nhìn anh và nói: "Chào anh Trợ lý."
Anh vẫn chỉnh tề như mọi bận, áo sơ mi trắng phẳng phiu, nụ cười hòa nhã, ánh mắt xa cách. Giữa những đồng nghiệp với vẻ mặt uể oải, ánh mắt còn đang ngái ngủ, vẻ lạnh lùng của anh giống như một bức tường, vô hình ngăn anh với mọi người.
Anh nhìn TV, đáp lại lời chào của cô: "Xin chào."
Thang máy dừng ở tầng 6, anh cúi người nhường cô ra trước, TV vội ra hiệu, "Dạ mời anh ạ." Anh cười rồi bước ra trước, TV bước theo sau, sau đó hai người về phòng làm việc của mình.
Mọi chuyện đem qua, tựa như một giấc mơ ko để lại dấu vết gì.
Nhưng kể từ hôm đó, mỗi lần về muộn, khi bước về phía cầu thang, bước chân của TV đều chững lại, cô ko bao giờ nhìn về hướng đó, nhưng ánh đèn trong phòng luôn sáng đến tận đêm khuya.
Ban ngày gặp nhau trong giờ làm việc, ko ai có thể đối xử với nhau một cách lịch sự hơn họ, rất nhiều công việc Chu Cù giao phó đều cần hai người góp sức hoàn thành, TV làm việc nhanh nhẹn, THC cẩn thận, chu đáo. Chu Cù là người luôn yêu cầu cao trong công việc, nhưng với TV và THC, anh cũng phải khen ngợi hiệu quả công việc của họ. Chỉ có các nhân viên phục vụ thường nói: "Chị Vi, những lúc chị và anh trợ lý ngồi cùng nhau, nếu dùng máy quay, chắc chắn có thể làm giáo trình lý tưởng nhất cho môn học lễ nghi giao tiếp."
Có lúc trong giờ họp, thỉnh thoảng TV ngẩng đầu trong khi ghi chép, cô lầm tưởng rằng ánh mắt anh đang nhìn về phía cô, nhưng khi cô vô tình nhìn sang phía anh, luôn thấy ánh mắt anh chỉ lướt qua cô mà thôi.