lèm ơn post típ đi :dapcom: :cry:
Printable View
lèm ơn post típ đi :dapcom: :cry:
Chế Bồng Lai , đích thực là một người biết hưởng thụ !
Bất cứ người nào trẻ tuổi như gã , thành đạt như gã , giàu có như gã , ko ít thì nhiều đều nghĩ đến cách hưởng thụ !
Một người thích hưởng thụ , vào những ngày hè oi bức như vầy , thường ko mấy khi ra đường , mà muốn nhốt mình luôn trong phòng làm việc .
Chế Bồng Lai cũng ko ngoại lệ .
Từ sáng đến tối , gã cứ ngồi lì luôn trong phòng làm việc .
Nói phòng làm việc , thực ra nó được bài trí , sắp xếp đầy đủ mọi tiện nghi như chính một căn nhà riêng , vì họ Chế ko thích di chuyển nhiều . Gã cho việc di chuyển như thế là quá thừa thải , tốn nhiều thời gian , trong khi thời gian đối với gã mà nói , quí như vàng như ngọc .
Đã giống với nhà riêng , đương nhiên bên cạnh gã cũng có đám người giúp việc túc trực , hầu hạ bất kể ngày đêm , bất kể yêu cầu nào gã đưa ra dù khó khăn đến đâu , đều phải được thực thi triệt để , nhanh chóng .
Yêu cầu của gã vào đầu ngày hôm nay đối với đám người giúp việc này là giám sát con hẻm số 35 , bằng bất cứ giá nào , phải biết Hàn Thế Du đi đâu , với ai ?
Chế Bồng Lai đang ngồi trong phòng chờ đám " đàn em " gã mang " kết quả " về .
Một người trong lúc đang ngồi chờ một việc gì , thường hay đem sở thích của mình ra hưởng thụ , họ Chế ngoài các món ăn chơi " tứ đổ tường " ra , gã còn đặc biệt tỏ ra si mê sưu tập đồ cổ .
Thứ đồ cổ mà Chế Bồng Lai đang cầm trên tay là một pho tượng đồng đen , ko lớn lắm , từ những hoạ tiết trên pho tượng , có thể đoán đây là một bức tượng nữ thần của người Chăm - Pa xưa .
Chế Bồng Lai nhìn pho tượng si dại , ánh mắt gã hiện lên vẻ tôn kính , một sự tôn kính tột bậc như một môn đồ đối với bậc tôn sư khai hoá .
sao bạn Vũ không viết tiếp vậy? đã 2 năm rồi mà! ko có đoạn kết là sao? mà bạn Vũ viết hay thiệt đó, giống như bạn là người chứng kiến vậy. Nếu có thể thì bạn viết tiếp nhé, ủng hộ bạn đấy!
Bộ truyện này , khi lập đề cương , Vũ dự định viết trực tuyến ,khoảng 3000 trang , tương đương 11 hay 12 tập gì đó. Nhưng ,lực bất tòng tâm , lâu nay Vũ vừa làm , vừa đi khảo sát các địa danh , vừa thu thập các dữ liệu cổ cũng như tân ,tốn biết bao thời gian ,và chợt cảm thấy viết tiểu thuyết thật ... thiên nan vạn nan , để viết được đã khó , viết hay càng khó hơn , coi bộ Vũ sẽ gởi " đề cương " lên mạng , nhờ bà con viết hộ quá ! hehe
Hic, bạn viết tiếp đi mà, tôi đọc thấy hay quá chừng mà h lại dừng ư?
Ôi zời, đọc truyện này sao mà đau tim quá, cứ ngừng, cứ ngừng rội lại ngừng, mèn ợi:( đọc truyện mà chỉ mong cho Vân và Kiều đến với nhau, ui ui, nói túm lại là TRUYỆN NÀY HAY, sao hem post tiếp nhỡ, chờ kiểu này khéo mình biến thành hươu cao cổ lai người mất.........
Truyện rất cuốn hút bạn à, đã lâu không đọc truyện dài.Nhưng phải thú thật là càng đọc thi lại càng muốn biết phần sau như thế nạo Có lẽ mô tuýp truyện này không giống bất cứ truyện nào mình đã từng đoc.Quả thực mình thấy nội dung rất mới mẻ ,đưa người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khạc Tuy hồi đầu (tất nhiên là cả dòng titre )khiến mình cứ nghĩ là một truyện tình sướt mướt ủy mỵ chứ. Mình nghi cô Sương gì đó là một người không đơn giản nhỉ ,có phải là người đã viết mấy bài thơ?hay là người phụ nữ hay cải trang Đọc mấy trang đầu mình còn tưởng là anh chàng Y Vân này thích Sương thật chứ , không chừng anh ta cũng đã cảm thấy điều gì lạ rồi cũng nên.
Hi vọng là tác giả sớm post ,chứ phải chờ đợi lâu thía này đúng là cực hình nhỉ. Mong tác giả thấu hiểu cho bàn dân giền truyện như bọn tớ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!
Hi , đây mới chỉ là phần đầu thôi , do viết trực tuyến , nên có đôi chỗ rời rạc , mong bà con thông cảm cho Vũ nha ! Còn ai là tác giả bí ẩn có biệt danh " TTTT " kia ư ? Đó là Trầm Thị Thu Tịch , trước từng là thành viên của băng " TTTT " , biệt danh Tịch " phù thủy " , dưới thời Mai Hùng Phi còn làm đại ca băng này. Khi ấy , Tịch có biệt danh" phù thủy " vì giỏi tài cải trang , giả giọng , nên ko ai biết mặt thật của cô ta . Cô ta thầm yêu Mai hùng Phi , nhưng ko dám bày tỏ , chỉ lặng lẽ ôm ấp trong lòng , cho đến khi băng "TTTT " tan rã , Mai hùng Phi đi tù , thì cô ta cũng như cái bóng , mất tích luôn. Những bài thơ của Tịch được viết trước và sau ngày cô ta mất tích , và đó là một bí ẩn...