hay wor
ước em được như chị
.................................................. ..............................................
Printable View
hay wor
ước em được như chị
.................................................. ..............................................
chèn ơi.............thèng cha Đức ko ngờ ích kỉ ghê gớm.
ko ngờ Đức lại thay đổi như thế..tội nghiệp Thanh Nguyên wa'
không biết khi nào Thanh Nguyên mới tìm được hạnh phúc thật sự ???
hồi hộp wa' đi mất....................
truyện hay wé, post tiếp đi bạn :D
mèng ợi Sao chưa post tiếp vây. Thanh Nguyên thật là tội nghiệp, tôi nghĩ TN sẽ tìm được người tốt thôi, Nhưng tôi không nghĩ là thằng cha Đường Văn đâu. Tôi nghĩ TN sẽ đến 1 nơi rất xa, nơi ấy làm cho tâm hồn của Thanh Nguyên bình yên và hạnh phúc, không phải lo lắng gì. Post tiếp đi cha nôi.
Đường văn đi ra cửa , " xoảng , xoảng " những tiếng đổ vỡ sau lưng anh , Nguyễn Đức lồng lên :
- Đuổi việc thằng bảo vệ nào cho gã ấy vào đây !
Toán nhân viên sợ hãi im phăng phắt bởi ông chủ của họ lúc này như một người điên... Ngọc Linh đến ngay lúc đó , cô sợ hãi đứng nhìn Nguyễn Đức , chưa bao giờ cô thấy anh dễ sợ như vậy.
- Em đến đây làm gì?
Đức hét lên :
- Đi về đi !
Anh thô bạo đẩy Ngọc Linh ra ngoài đóng sầm cửa lại . Ngọc Linh cố gắng gượng lại , bấu tay vào tường . Càng ngày cô càng thấy sợ Nguyễn Đức , hình ảnh một " bạch mã hoàng tử " , một Nguyễn Đức cô yêu say đắm hoàn toàn tan biến .
Làm sao cô nói với anh , bé Hải nhớ mẹ không chịu ăn không chịu uống sữa , nó cứ bò lê vòng quanh cái cũi sắt gọi mẹ cho đến khi mệt mỏi gục xuống ngủ. Lòng căm thù của Nguyễn Đức quá sâu sắc , cho nên dù muốn yêu chính giọt máu của mình tạo ra , anh tthanhf ra trở nên người khắc bạc.
Quên cả việc đau lòng , Ngọc Linh chạy vội theo Đường Văn . Cô bắt kịp lúc Văn định lên xe đi.
- Anh Văn !
Nhận ra Ngọc Linh , Đường Văn vui mừng :
- Chị Ngọc Linh ! Bé HẢi như thế nào ?
- Bé cứ khóc ... Ngọc Linh ngần ngại - Tôi thương bé lắm , nhưng tôi không biết cách chăm sóc trẻ con . Còn mẹ chồng tôi và Nguyệt Ánh , họ chỉ thích chơi với bé khi bé vui đùa , bé khóc hay tè ra trong quần là họ đẩy ra ngay .
Đường Văn nghe lòng mình đau nhói , nếu Thanh Nguyên nghe được câu nói này , cô sẽ khóc to lên , đau đớn vật vã .
- Cám ơn chị đã cho tôi biết điều này .
- Lúc nãy tôi thấy anh Đức giận dữ lắm , tôi không hiểu anh đã nói gì với anh ấy. Đường Văn thở dài :
- Tôi có hơi nóng khi nói là tại sao Thanh Nguyên chọn tôi mà không trở lại với anh ta. Anh ta luôn cho Thanh Nguyên cảm giác sợ hãi .
Ngọc Linh ngậm ngùi . Chính cô cũng đang có cảm giác đó . Đường Văn ngắm Ngọc Linh. Xem ra cô là người phụ nữ nhân hậu , thấu tình đạt lý , tại sao anh không nhờ cô . Đường Văn thấp giọng.
- Mấy ngày nay rồi , Thanh Nguyên có chịu ăn uống gì đâu , cô ấy quá nhớ con. Chị có thể cho cô ấy gặp bé Hải giây lát không ?
Ngọc Linh sợ sệt nhìn lên lầu cao , nơi có Nguyễn Đức đang phát tiết cơn điên của anh trên đó. Cô lắc đầu :
- Tôi sợ anh ấy lắm .
Tại sao cô phải sợ Nguyễn Đức ? Cô không thấy cô là một công cụ cho Nguyễn Đức lợi dụng cô trả thù Thanh Nguyên sao ?
- Tôi biết .
- Đừng để anh ta lợi dụng cô , cô là vợ anh ta mà .
Anh bảo tôi phải làm sao ?
Giọng Ngọc Linh cam chịu thụ động . Đương Văn thương hại :
Cô cứ bảo với anh ta là cô không biết chă sóc trẻ con .
- Vô ích ! Anh ấy bảo tôi nên tập nuôi trẻ con , cả mẹ chồng tôi cũng bảo tôi như vậy .
- Cô không thấy thiệt thòi sao ? Ngọc Linh , cô hãy cứng rắn lên và cho Thanh Nguyên gặp con cô ấy .
Ngọc Linh do dự rồi gật đầu :
- Thôi được ! Ngày mai tôi bế bé Hải đi bác sĩ , phòng mạch nào và giờ , tôi sẽ điện thoại cho biết sau. Anh cho tôi số điện thoại của Thanh Nguyên .
Đường VĂn mừng rỡ :
- Cám ơn cô.
- Anh Đức !
Ngọc Linh rụt rè cô sắp nói với Nguyễn Đức để xin anh chô cô làm cái việc qua mặt anh , mà chắc chắn nếu anh biết được , anh sẽ nổi lôi đình . Nhưng hà cớ gì cô phải sợ anh , chịu làm người mẹ trẻ ngay khi vừa mới kết hôn . Đường Văn nói đúng , cô đã quá yêu chồng mình mà chịu thiệt thòi .
Nguyễn Đức đưa áo cho Ngọc Linh máng lên móc :
- Em muốn nói gì?
- Em muốn bế bé Hải ngày mai lên trạm xá phường uống Vitamin A , ngày hôm qua nhân viên y tế bảo như vậy .
Nguyễn Đức gật đầu :
- Thì cứ bế đi , bảo tài xế đưa đi !
- Thôi ,em đi với Nguyệt Ánh .
- Ừ .
Ngọc Linh vui mừng. Vậy là cô giúp được Thanh Nguyên rồi . Cô không hề ghen với Thanh Nguyên , bởi vì Thanh Nguyên không trở về với Đức , cô mới có cơ hội lấy người đàn ông mình thương , dù Đức làm cho cô thất vọng. Hãy cố gắng cảm hóa anh ấy , giữ hạnh phúc gia đình .
Chờ Ngọc Linh máng áo lên móc xong , Nguyễn Đức mới hỏi :
- Thằng bé có quấy nữa không ?
- Dạ , cũng chút chút , em đang tập cho nó quen với em .
- Sau này em đừng có đến công ty , công việc em là ở nhà và lo cho bé Hải giùm anh. Tuyệt đối không được để Thanh Nguyên gặp con nếu không có lệnh của tòa án , em nghe rõ chưa ?
Ngọc Linh chột dạ cúi đầu dạ khẽ :
- Em đã bỏ quần áo mặc nhà trong phòng tắm ,anh đi tắm đi . À , anh ăn cơm , em đi hâm lại thức ăn nghen?
- Anh ăn cơm với khách hàng rồi .
Nguyễn Đức đi vào phòng tắm đóng cửa lại . Ngọc Linh hồi hộp lấy điện thoại gọi cho Thanh Nguyên.
- Ngày mai , tám giờ , tôi và bé Hải đến trạm xá phường , chị hãy đến đó nhé .
Ngọc Linh nghe tiếng Thanh Nguyên mừng rỡ :
- Vâng vâng , cám ơn Ngọc Linh .
Thanh Nguyên nhảy cẫng lên , cô ôm cổ Đường Văn :
- Anh Văn ! Ngày mai mình gặp được bé Hải rồi anh Văn ơi . Em mừng quá .
Đường Văn vui mừng nhấc bổng Thanh Nguyên lên đôi cánh tay chắc khoẻ của anh :
- Đừng khóc nữa Nguyên nhé ! Nhìn em khóc mà anh đau cra lòng .
Mắt Thanh Nguyên long lanh ngấn lệ , trông cô đẹp tuyệt vời làm trái tim Văn ngẩn ngơ , bồi hồi...
Ngọc Linh nhìn trước nhìn sau , rồi đi vào trạm xá , có Thanh Nguyên và Đường Văn đang đợi ở đó .
Thanh Nguyên bật dậy , cô lao về phía Ngọc Linh và ôm choàng bé Hải .
- Hải ơi , mẹ nhớ con...
Nhận ra mẹ thằng bé ôm cứng ngắt , Thanh Nguyên xúc động hôn tới tấp lên mặt nó .
- Bé Hải ! Con nhớ mẹ không ?
Đường VĂn lay nhẹ vai Thanh Nguyên :
- Em ngồi xuống ghế này đi đã .
Thanh Nguyên vui quá , cô tíu tít mừng con , trong lúc Văn lo thủ tục nhận Vitamin A của phường . Nửa giờ trôi qua , hạnh phúc được gặp con khiến Thanh Nguyên không muốn rời xa con , cô khẩn khoản :
- Ngọc Linh , ở nán lại nửa giờ nữa đi nghen !
Ngọc Linh lo lắng :
- Em sợ anh Đức hay người ta biết , sau này em khó mang bé Hải ra ngoài . Chị ráng đợi đến ngày hai mươi đi , chị cũng gặp bé Hải mà .
Thanh Nguyên ứa nước mắt :
- Đối với tôi , mỗi ngày xa con dài như một thế kỷ vậy.
- Chị yên tâm , em cũng biết cách săn sóc trẻ con mà .
- Ngọc Linh !
Một tiếng quát giận dữ , bé Hải đang nằm trong vòng tay Thanh Nguyên bị lôi mạnh ra thô bạo . Nguyễn Đức hầm hầm :
- Anh không ngờ là em dám qua mặt anh như vậy . Về !
Tay bế bé Hải mặc cho nó khóc thét lên. Nguyễn Đức quát Ngọc Linh :
- Về !
Ngọc Linh sợ điếng người , cô không ngờ Nguyễn Đức đến trạm xá , nên vội chạy theo anh. Đường Văn ái ngại chạy đuổi theo :
- Anh Đức ! Là do tôi và Thanh Nguyên chủ động đi tìm NGọc Linh. Thật ra , Thanh Nguyên quá nhớ con , anh không nên giận dữ.
Đẩy mạnh Ngọc Linh té ngồi vào xe , Nguyễn Đức bế Hải ngồi vào. Anh đóng mạnh cửa , ra lệnh cho tài xế :
- Đi !
Thanh Nguyên đau khổ đứng nhìn theo , cô lo sợ cho bé Hải và Ngọc Linh , khi Nguyễn Đức nổi giận , những lúc đó anh giống như người điên vậy .
Mà quả thật Nguyễn Đức đang nổi cơn điên , anh xem hành động của Ngọc Linh như sự lừa dối . Tay bế bé Hải , một tay Đức lôi tuột Ngọc Linh lên lầu vào phòng đóng cửa lại , mặc cho bà Nguyệt Thu lo lắng bên ngoài :
- Đức ! Có chuyện gì vậy con ?
Nguyệt Ánh lôi tay bà Nguyệt Thu lại để theo dõi chuyện bên trong. Bé Hải khóc thét lên từng hồi , giữa tiếng quát tháo giận dữ của Nguyễn Đức :
- Cô có biết là việc làm của cô là chống lại tôi không ? Tôi muốn thằng bé phải quên mẹ nó , con đàn bà xấu xa. ( chả biết ai xấu hơn ai , bực cái nhà Nguyễn Đức này quá ) Tại sao cô chống lại tôi ? Hả , tại sao ?
Một tiếng " hả " và " tại sao " , Nguyễn Đức lắc mạnh vai Ngọc Linh như điên , tưởng chừng như anh sẽ bóp nát Ngọc Linh ra hàng trăm mảnh mới thỏa mãn cơn điên của mình . Nhưng Ngọc Linh không còn thấy sợ Nguyễn Đức nữa , cô hất mạnh anh ra , mắt đổ lửa nhìn Nguyễn Đức :
- Anh Văn nói không sai , anh không hề yêu em. Anh sử dụng em như một công cụ của anh , tình yêu và sự thất vọng từ Thanh Nguyên khiến anh trở nên điên cuồng bạc ác , chứ vốn dĩ con người anh không tàn nhẫn độc ác.
Ánh mắt cô rực lửa giận dữ , một thái độ đầu tiên của sự chống đối khi giọt nước tràn ly. Nguyễn Đức tức giận giơ cao tay lên toan tát tai Ngọc Linh.
- Anh cứ đánh em đi vì em đã nói không sai chứ gì ?
Bàn tay hùng hổ của Nguyễn Đức vừa giơ cao lên từ từ bỏ xuống. Anh đi lại kéo cửa lao ra ngoài . Bà Nguyệt Thu và Nguyệt Ánh vội đi vào :
- Tại sao con lại dám làm như vậy hả Ngọc Linh ?
Ngọc Linh chùi nước mắt , cô đi lại bế bé Hải lên. Nó tiểu ra ướt cả nệm giường , vừa thay quần áo cho nó , Ngọc Linh vừa trả lời mẹ chồng :
- Con làm sai hay sao mẹ ? Mẹ chưa thấy bé Hải mừng như thế nào khi gặp mẹ nó đâu , cả Thanh Nguyên cũng vậy , hai mẹ con cứ ôm chặt lấy nhau không rời .
Nguyệt Ánh châm biếm :
- Con người dơ bẩn như cô ta mà cũng biết yêu con nữa sao ? Còn cái thằng chó này nữa , hãy quên con mẹ hư hỏng của mày đi !
- Cậu không nên nói như vậy ! Con gà còn biết che chở cho con nó khi gặp diều hâu , con chó con xa mẹ kêu ăng ẳng suốt đêm trong nhà lạ , làm con người sao không có tình mẫu tử . Mẹ ! Mẹ hãy khuyên anh Đức trả bé Hải lại cho Thanh Nguyên.
Bà Nguyệt Thu lạnh lùng :
- Con nghĩ Đức chịu nghe lời con ?
- Đó là tình nghĩa vợ chồng. Tuy rằng hai người đã không còn chung sống với nhau cũng không nên cư xử đoạn tình đoạn nghĩa như vậy .
Ghét cái Gia Đình nhà Nguyễn Đức quá , cả nhà đều đểu giống nhau , còn đoạn cuối , mai sẽ tepy hết.