-
- o 0 o -
http://2.pik.vn/201611946534-e5a2-47...baff57c466.jpg
Mình chỉ là một con người nhỏ bé
Mình chỉ là một con người nhỏ bé
chỉ là một đứa trẻ
biết khóc và cười…
Mình đã vui biết bao nhiêu khi yêu thương một con người
thấy bình yên với từng câu chào nói
thế giới ngoài kia có ồn ào cũng không bao giờ đủ sức để thay đổi
vì lòng mình có một khoảng tối
vừa được thắp lên…
Mình nghĩ ra muôn vàn cách để bắt đền
một con người trước kia bỏ rơi mình ngày đêm phải chờ đợi
cô đơn từng là thứ mình cần vào những giờ đau và những giây cồn cào đói
đôi khi không thể bước đi nổi
mình chờ được buông tay…
Nên giờ mình muốn được ánh mắt đó dõi theo hàng ngày
không phải là tất cả nhưng phải là điều quý giá
con người ta bao dung với một cuộc đời xa lạ
rồi ích kỷ với thứ mình nắm trong tay vì cứ ngỡ như đã
thuộc hoàn toàn về mình…
Nào đâu biết mình đã lắp yêu thương ấy lên một mũi tên
và bắn ra khỏi trái tim mình mong chờ được nguyên vẹn
mình đã quên cuộc đời ai cũng có một cái hẹn
với riêng nỗi niềm mình tự cảm nhận
về tự do…
Mình chỉ là một con người nhỏ bé
chỉ là một đứa trẻ
đến bao giờ?
-
- o 0 o -
http://2.pik.vn/20162a211a19-698b-49...a72cefaad4.jpg
Mình đã ngồi đó và nhìn vào bóng tối
Mình đã ngồi đó và nhìn vào bóng tối
lòng chỉ mong mỏi
được chết đi…
Mình sẽ tan biến như một giọt nước rơi xuống mặt hồ đầy
không bóng chim tăm cá
một con người thiết thân và chỉ vài giây phút sau thôi đã thành xa lạ
những niềm vui ngày nào giờ mệt lả
trong giấc ngủ quên…
Ở trong bóng tối kia mình có thể sẽ bình yên
với những đớn đau không còn cảm giác
chưa bao giờ hình dung một ngày mình ngồi đây với nước mắt
vì một người mình yêu thương nhiều nhất
giữa bao nhiêu con người…
Mình không muốn chào tạm biệt bất cứ ai hay bất cứ tiếng cười
từng thoát ra từ tháng ngày hạnh phúc
lặng lẽ rời xa như một ngọn gió mùa đông sót lại khi chạm vào mùa hè nóng bức
mình chỉ là một vết nứt
trên con đường rất xa…
Có lẽ mình chưa bao giờ hiểu được giá trị của quãng đời mình đã đi qua
cho những tổn thương ngày nào biến thành mạnh mẽ
mình phải đau trước khi được bình yên ngồi lắng nghe một câu chuyện kể
và cười như thể
mình là người vô can…
Mình ngồi đó và nhìn vào bóng tối
nhìn thật rõ ràng…
-
- o 0 o -
http://2.pik.vn/20169d87f703-891e-46...2824e1ba9c.jpg
Đừng đi đâu nữa
Đừng đi đâu nữa
khi tim mình đã không nỡ
thì đừng đi…
Để mai sau chúng ta khỏi phải hối tiếc vì
bỏ lại một yên bình để kiếm tìm một thứ mình chẳng hề biết trước
như từ chối mang theo một chiếc dù khi mùa mưa vừa về đến
mình sẽ bị ướt
và rồi thở than…
Nếu có ai đó dũng cảm trong cuộc đời này là bởi họ chấp nhận được hoang mang
lúc nhìn quanh thế giới đang vui nhưng mình lẻ loi cũng không hề cay đắng
thảy một viên sỏi xuống mặt hồ rồi để cho mặt hồ tạo sóng
nếu mình là một chiếc chong chóng
sao có thể tự xoay?
Đừng đi đâu nữa
sẽ khỏi phải loay hoay…
Sao lại mất thêm nhiều tháng năm cho thứ mình đang có
con người tham lam mãi đến khi ở trong bóng đêm với một cây nến nhỏ
rồi chờ một người đến thắp lửa
nhưng chờ hoài như một ngày mùa đông chờ một cơn nắng đổ
sẽ đến trong giấc mơ…
Đã sẵn ở đây một chiếc ghế ngồi xuống mà không cần đợi chờ
một người tự tay giúp mình sắp cuộc đời ngăn nắp
ngày nào đau đều có những viên thuốc
ngày nào buồn cũng có những tiếng cười đến trước
và đậu xuống trên vai…
Đừng đi nữa
vì cuộc đời đâu có quá dài…
-
- o 0 o -
http://2.pik.vn/201625755f0e-b3f8-4a...986d37ebcf.jpg
Có năm tháng chúng ta đã ngồi với bóng nắng ở bên đường…
Có năm tháng chúng ta đã ngồi với bóng nắng ở bên đường
và nhớ một người mình thương…
Mình đã từng ước gì được dừng lại tất cả nỗi buồn
rồi sẽ mặc quần jean, áo sơ mi và mang giày xuống phố
mình đi lại những quán quen mình đã từng đến đó
mà tim bình yên như một cơn gió
thổi vào lãng quên…
Dù có một lúc nào chúng ta bỗng chùn lòng vì được gợi nhắc một cái tên
gọi cho nhau thiết tha hơn tất cả
con người ta đớn đau vì đến cuối cùng sau khi mặc cả
chấp nhận mình trả giá
vẫn không thể có được điều mình cần…
Có năm tháng chúng ta đã ngồi với bóng tối ở bên cạnh bàn chân
và nhớ một người mình oán ghét…
chúng ta cứ lùi thật sâu khi ai đó hỏi han về nước mắt
đào xới mãi như con dã tràng xe cát
mặc kệ cuộc đời có ra sao…
Câu nói lạnh lùng nhất khi gặp lại là: “Xin chào!”
như thể chúng ta là người dưng lần đầu đối diện
miệng sẽ cười thật vui nhưng lòng thì dọn sẵn một nỗi niềm đưa tiễn
nếu con người ấy là một điều hối tiếc
thì mình cần phải vui…
Có năm tháng chúng ta đã ngồi lại với mây trời…
-
-
- o 0 o -
http://2.pik.vn/20161e379610-abf1-4a...9317d3866d.jpg
Một vạn dặm bắt đầu từ hôm nay
Một vạn dặm bắt đầu từ hôm nay
thôi không còn những đau khổ lưu đày…
Mỗi buổi sáng lại được nhìn thấy đời mình trong lòng bàn tay
quên hết đi những chặng đường gian khó
mình đã qua- đã xa một giấc mơ bé nhỏ
nắm tay một con người rồi bước vào giông gió
mà không hề sợ ngã
dù một chút mảy may…
Một vạn dặm bắt đầu từ cơn say
khóc cho hết yêu thương còn cất giữ…
Mình đã từng là trang giấy cho người ta viết lên bao nét chữ
đã từng là cánh tay gối lên đầu cho người ta tựa ngủ
đã từng là ly nước trong những ngày người ta héo rũ
đã từng là một câu nói đầy đủ
-sẽ bình yên!
Một vạn dặm bắt đầu từ một tiếng cười rất hiền
lẳng lặng bước vì mình cần phải đổi khác…
Chắt chiu mỗi bao dung ngay cả khi không mượn vay nước mắt
cuộc đời ai cũng ít niềm vui và nhiều cay đắng
mình phải nhường phần may mắn
dù mình vẫn thiết tha…
Một vạn dặm rốt cuộc là bao xa
để cho mình biết yêu thương mình như vốn đã
để cho mai này ai gặp lại mình cũng có thể mỉm cười chia sẻ
để cho trái tim mình không còn thuộc về một người xa lạ
mà vẫn yên vui…
Một vạn dặm cho hành trình trở lại làm người…
-
- o 0 o -
http://2.pik.vn/201693216aa1-c7f7-48...35204b230e.jpg
Thôi, cứ gom hết những mệt mỏi để trở về…
Thôi, cứ gom hết những mệt mỏi để trở về
mặc kệ ngày còn nắng hay mưa
Mình sẽ không thể nào ngừng lại những mơ ước đã từng mơ
mỗi dấu chân đều thấy cần trả giá
có những lần soi gương và mỉm cười với một người xa lạ
mình chỉ như một chiếc lá
chẳng biết lúc nào phải rơi…
Nên mình cần trở về với một mái ấm của một quãng đời
nghe từng giọng nói ở phía sau cánh cửa
cuộc đời mình từ đó đã sinh ra rồi bước đi hăm hở
đôi lần nghĩ không về nữa
lúc nhìn thấy phía trước là đường chân trời…
Giữa một thế giới mà không phải ai cũng xem ai là một con người
thì lo toan chỉ làm nhiều thêm những bất hạnh
có những thân quen hôm nay ngày mai đã trở lạnh
giữ một chút vô tư và đùa cợt
để khiến mình bớt lại ít đắng cay…
Mình trở về và ngủ vùi dù không cần phải tạm biệt một cơn say
gột rửa hết mọi hoài nghi khi rửa mặt vào buổi sáng
đợi một bữa ăn cùng nhau cùng những lời hỏi han đơn giản
được sống một cuộc đời khác
với cuộc đời ngoài kia…
Thôi, cứ gom hết những mệt mỏi để trở về
với những con người vẫn xem mình là đứa trẻ thơ!
-
- o 0 o -
http://2.pik.vn/2016796e8ff7-dfd5-49...5a649f1a24.jpg
Cho những thương nhớ này về với ngày xưa
Cho những thương nhớ này về với ngày xưa
ngày chúng ta chưa biết ngoảnh mặt bao giờ…
Ngày chúng ta mỉm cười với tất cả ước mơ
biết trong lòng chỉ toàn là gió mát
ai làm mình đau cũng chỉ giận hờn nhanh như từng cái nháy mắt
nghĩ cuộc đời đơn giản
như một đứa trẻ con…
Chúng ta đi qua những ngày có nỗi buồn
mà bàn chân chưa lúc nào rón rén
ai có hỏi cũng trả lời không còn cách nào khác
không thể nào để cho nước mắt
của ngày hôm nay lại tiếp tục rơi xuống vào ngày mai…
Những lần hoang mang chúng ta nghĩ về một giấc ngủ thật dài
nơi mình có thể thấy một bông hoa giữa khô cằn sỏi cát
hay một giọt mưa trên lá non trong vắt
mình như một câu hát
cất lên trước khi giai điệu bắt đầu…
Sẽ có cách gì để con người chẳng thể bước đi mau
cho thơ ấu dài hơn và trưởng thành ngắn lại
xoay ngược chiếc đồng hồ, kéo lùi đêm trước khi bình minh tới
hay để trong trái tim mình có một dòng suối
chảy róc rách rộn vang…
Cho những thương nhớ này trở về
lúc mình không còn tin vào nhân gian!