-
Vũ Nguyên ngắt lời:
--Em trách anh đó phải không?
--Em không trách, em muốn anh bình tĩnh và có thời gian suy nghĩ.
--Anh đã suy nghĩ kỹ, và anh sắp xếp đâu đó cả rồi.
Tử Lan im lặng. Hình như đối với Vũ Nguyên, cuộc sống là một sự sắp xếp, tính toán rõ ràng. Ngay cả trong tình yêu cũng là sự cân nhắc, mọi thứ đều có thời khóa biểu của nó. Người đàn ông này hoà hợp với cô ở chỗ nào? Tử Lan không biết được.
Mà nền tảng của hôn nhân trước hết phải là sự hòa hợp giữa hai tâm hồn.
Lúc hai mươi, người ta quan niệm về tình yêu khác với khi người ta hai mươi bốn.
Vũ Nguyên lay cô:
--Em nghĩ gì vậy Lan? Hình như trong đầu em bận bịu một ý nghĩ nào đó, em không còn sôi nổi như hôm qua nữa.
--Em không biết em ra sao nữa anh Nguyên ạ!
--Thôi được, có lẽ anh đã vội vàng với em quá. Em cứ suy nghĩ về những đề nghị của anh, nhưng hãy nhanh lên nghe Lan.
"Ngay cả trong hôn nhân, anh cũng xem đó là một kế hoạch của cuộc sống, như bao nhiêu hợp đồng làm ăn của anh. Giống như anh đang ký kết với em một hợp đồng chung sống lâu dài, trái tim anh còn những rung cảm tình yêu không?" - Tử Lan nghĩ thầm, buồn nản. Ngao ngán vì ngôn ngữ của Vũ Nguyên.
--Em nghĩ gì vậy Lan? Sao em nhìn anh có vẻ.. hình như anh thay đổi lắm phải không?
--Em không biết do anh thay đổi, hay ngày xưa em chưa hiểu hết anh, quả thật là bây giờ em thấy...
--Thấy sao, em nói nhanh đi.
--Anh không giống như ngày xưa.
--Tất nhiên, làm sao anh giống ngày đi học được, nhưng em phải tin, chỉ có tình yêu đối với em là không thay đổi. Trước sau gì anh cũng yêu em, dù em có thay đổi gì đi nữa.
Rồi Vũ Nguyên cau mày:
--Anh không ngờ em có thái độ thế này, anh đã hình dung ngày mình gặp lại sẽ là ngày đánh dấu một bước ngoặc trong đời anh, vì có người vợ như em anh sẽ hạnh phúc hoàn toàn. Thế mà em... em làm anh lo ngại quá. Em còn yêu anh không Lan?
Tử Lan chỉ biết ngồi yên nhìn chàng.
Vũ Nguyên hiểu cái nhìn của cô theo nghĩa khác:
--Vậy là anh sung sướng lắm rồi.
Rồi chàng đỡ Tử Lan đứng lên:
--Mình về đi em. Ngày mai anh phải đi công tác sớm. Thứ bảy tới anh sẽ qua thăm em.
--Em chờ anh, nhưng.. anh có bận gì không?
--Bận gì cũng bỏ. Anh sẽ qua với em, lúc đó em trả lời dứt khoát với anh được không? Một tuần lễ chờ em suy nghĩ, đối với anh, thật là dài. Nhưng anh tin là em sẽ đồng ý.
"Anh chủ quan quá, tự tin quá. Bởi vì mẫu người như anh sinh ra là để đjat cho được đìêu mình muốn, ngay cả trong tình yêu cũng vậy. Anh chưa hề biết thất bại và cũng chẳng bao giờ hiểu được nỗi đau của người khác đâu". - Tử Lan nghĩ lẩn thẩn cô không hay mình thở dài.
o0o0o0o0o
Ngôi nhà có dàn hoa tím vẫn đóng kín cổng. Tử Lan đứng yên phân vân, rồi mạnh dạn bấm chuông.
Người đàn bà mở hé cửa, thò đầu ra rồi cười vui vẻ:
--Ủa, Tử Lan đây phải không? Vô đây chơi đi con!
--Dạ, có anh Khang ở nhà không dì Năm?
--Thằng Khang chưa về, chắc chiều nay nó bận gì đó, con vô đây, vô đây chờ nó đi, nó sắp về tới bây giờ.
Không để Tử Lan kịp suy nghĩ, bà mở rộng cửa:
--Thằng Khang mà gặp con chắc nó mừng lắm, con đếnthăm nó hả? Sao lâu nay con không tới chơi? Từ lúc con Trâm chết tới giờ tự nhiên cũng không thấy con luôn, lâu lâu nhớ, dì Năm cũng nhắc hoài.
Tử Lan loay hoay dựng xe dưới gốc cây hoa sứ, bà dì của Minh Khang đi lăng xăng vào phòng khách, mở tủ lạnh bê ra đĩa trái cây đặt xuống bàn, rồi ấn Tử Lan ngồi xuống.
--Ngồi đây, ăn nho đi con, lát nữa nó về tới liền. Dì Năm nhớ hồi đó hai đứa bay hay đòi ăn nho.
--Dạ, thôi, thôi, con chỉ ngồi một tí là về, phiền dì Năm quá.
Bà xua tay:
--Ôi, phiền gì? Ngồi đó chờ dì Năm đi.
Bà đi ra nhà sau, rồi mang lên ly nước Tử Lan thấy buồn cười:
--Con ăn không hết đâu dì Năm ơi.
--Sao lại không hết, phải ăn cho hết chứ, ăn đi con.
Bà ngồi xuống, lại rối rít:
--Sao con không ăn gì hết vậy, ăn đi cho dì năm vui, phải hôm qua con tới chơi, vui lắm, hôm qua thằng Khang kéo về một đám bạn, tụi nó ca hát tới khuya rồi ngủ luôn ở đây, nhậu nữa. Sáng nay dì Năm mới dọn dẹp xong.
--Ủa, sao thằng Khang lâu về vậy nhỉ? Nhưng mà chắc về ngay thôi, con tìm nó có chuyện gì không? Chà, lâu lắm rồi con mới đến đây à, nhiều lúc dì Năm nhớ quá chừng, không có con Trâm thì con đi một mình, lâu lâu ghé chơi với dì Năm cho vui, ở nhà quanh quẩn cũng buồn.
--Dạ.
--Tội nghiệp con Trâm há con, còn trẻ vậy mà chết thật là tức, nó đẹp chứ, nhưng con cũng đẹp, chắc con nhinh hơn nó nhiều à. Hồi nó chết dì Năm thương quá, mà thằng Khang cũng buồn rầu. Ở nhà lo chuẩn bị cho tụi nó đám cưới thì đùng một cái nó lại bệnh. Thiệt buồn quá.
Tử Lan nghe nhói nhói:
--Lúc con Trâm mất, thằng Khang nó bỏ ăn bỏ ngủ luôn, làm trong nhà cũng sợ, không ai dám nhắc tới tên con Trâm trước mặt nó. Bây giờ dì Năm cũng không dám nhắc, nhắc nó khổ tội nghiệp, thấy hai đứa thương nhau quá mà.
Bà chép mịêng:
--Dì Năm sợ là thằng Khang không chịu cưới vọ nữa chứ, làm sao nó quên con Trâm cho được.
Tử Lan cảm thấy như nghẹt thở, cô ngồi im, rồi chịu không nổi, Tử Lan đứng bật dậy:
--Dạ, bây giờ con phải đi công chuyện, thưa dì Năm con về.
--Sao về gấp vậy con, ở đây chơi, nó sắp về bây giờ.
--Dạ thôi, con bận lắm.
--Vậy hả, để nó về dì Năm nói lại với nó, nghe có con tới thăm nó mừng lắm.
"Không thể như vậy được, không thể để cho mọi người biết mình tới đây để làm gì, Minh Khang sẽ cười vào mũi mình, ở đây đâu có ai đón nhận mình, mình không thể trơ trẽn như vậy được". Cô cố lấy vẻ thản nhiên:
--Dạ con chỉ tới nhắn anh Khang là có một người quen nhờ anh ấy tới nhà khám bệnh, con đi công chuyện sẵn ghé nhắn giùm thôi.
--Vậy hả? ờ... ờ... để về dì Năm nói với nó.
-
Tử Lan hấp tấp dẫn xe ra đường, cô chạy lang thang qua những đường vắng. Cảm giác khổ sở còn tăng gấp bội.
Tử Lan cũng không giải thích được vì sao cô đến tìm Minh Khang. Cô muốn níu kéo, hy vọng vào một điều gì đó. Cô muốn kiểm tra lại tình cảm mà Minh Khang đã thố lộ. Muốn nhặt tìm ở chàng một cử chỉ, một thái độ nào đó để vững tin rằng tình cảm kia là có thật.
Giá mà biết phải đón nhận cảm giác bẽ bàng thế này, thà chiều nay cô đừng đến đó.
Chiều nay thứ sáu, có lẽ cái bồn chồn quay quắt đã lên đến đỉnh cao. Gần một tuần qua Tử Lan cứ loay hoay phân tích tình cảm của mình đối với Vũ Nguyên. Và cô nhận ra rằng tình yêu đã chết từ lúc nào đấy, chút rung động cuối cùng đã bị dập tắt thảm hại, không cách gì cô khơi lại được ngọn lửa đã lụi tàn trong tim.
Và đồng thời, Tử Lan cũng nhận ra rằng cô yêu Minh Khang đến quay quắt tuyệt vọng.
Giá mà chiều nay gặp Minh Khang, Tử Lan sẽ hạ mình mà thố lộ tất cả mối tình không thỏa đang hành hạ cô. Rồi có ra sao thì ra, Minh Khang có cười ngạo nghễ hay thương hại gì cũng mặc, miễn là cô được trút cái gánh nặng yêu thương đang đè nặng trong tim.
Giờ phút nầy thì khác rồi. Bà dì đáng kính của Minh Khang đã giúp cô thức tỉnh cơn mơ, đã gí vào mặt cô sự thật bẽ bàng, và cô lấy làm nhẹ. Vì ít ra cô đã không thực hiện ý nghĩ điên khùng của mình.
Tính tự ái kiêu ngạo không cho phép Tử Lan van xin được bố thí tình cảm dư thừa. Càng nghĩ cô càng giận Minh Khang đến hết sức mà cô có đựơc.
Bóng đêm chụp xuống, thành phố lên đèn,. Tử Lan lang thang ra bờ sông. Gió đêm không dập tắt được ngọn lửa đốt cháy rừng rự ctrong lòng cô. Cô đi lơ mơ giữa những con người dạo chơi nhởn nhơ, ngơ ngẩn khùng điên làm sao.
Cô đi, đi mãi cho đến khi mệt mỏi rã rời, cô về nhà, cài cửa phòng và chui vào mền khóc rưng rức.
Chiều thứ bảy cô đón Vũ Nguyên bằng tâm trạng nặng nề. Bởi vì cô biết mình sắp nói với Nguyên cái điều chàng không thích nghe.
Vũ Nguyên nhìn quanh:
--Sao hôm nay nhà vắng vậy Lan?
--Mẹ em đi công việc rồi, nhà chỉ có mình em thôi.
Chàng nhìn Tử Lan quan sát:
--Sao mắt đỏ hoe vậy, em khóc phải không?
--Không, em bình thường.
--Anh không tin.
Tử Lan đẩy ly nước về phía Vũ Nguyên:
--Anh uống nước đi.
--Em làm như anh lạ lắm vậy.
Vừa nói chàng vừa đứng lên, đến ngồi cạnh Tử Lan, cô hơi hoảng ngồi im thin thít, Vũ Nguyên choàng qua người cô, kéo vào lòng thì thầm:
- Anh muốn chính em.
Tử Lan nhắm mắt, để mặc đôi môi chàng lướt trên mặt, trên cô. Cô không nghe cảm giác gì khác ngoài một nỗi buồn, một tâm trạng hụt hẫng.
Tử Lan vẫn ngồi yên trong lòng Vũ Nguyên, bị khuôn mặt chàng che khuất cô không thấy bóng người con trai đi vào.
Bị khựng lại trước cảnh diễn ra trước mặt, Minh Khang quay người, lặng lẽ đi nhanh ra cổng.
Tử Lan không hay biết rằng chính vì cô đến tìm hôm qua, cô đã làm khơi dậy niềm hy vọng trong lòng Minh Khang, và chiều nay chàng đến tìm cô cũng với tâm trạng nhặt tìm dò xét.
Vũ Nguyên chợt buông Tử Lan ra, nhìn cô đăm đăm:
--Hình như em chẳng mấy xúc động với anh, có không Lan?
Tử Lan quay mặt đi:
--Em.. em không biết.
Vũ Nguyên thẳng người lên:
--Anh cảm thấy em có một cái gì đso thay đổi.
Chàng cười khẽ:
--Anh có cảm tưởng trong tay anh, em trở thành một pho tượng vô cảm, không còn là em của ngày xưa nửa.
--...
--Hay vì em đã thấy xa lạ với anh, em nói đi!
--....
--Nói đi, em làm sao vậy?
Tim Tử Lan đập mạnh, cả người căng thẳng, phải nói hết, phải thú nhận tất cả rằng cô không còn yêu Vũ Nguyên nữa. Nhưng đều ấy đâu phải là dễ nói. Tử Lan không biết làm cách này, bàn tay cứ vô tình xoắn vào nhau.
--Em còn thương anh không, nói thật đi Lan.
Tử Lan cúi gầm mặt, không dám nhìn Vũ Nguyên:
---Thú thật là... em cảm thấy.. em chỉ mến anh như một người anh.
--Có nghĩa là....
--Anh giúp em, bây giờ.. thật tình là em không còn.. yêu nữa, chỉ thấy mến.
Vũ Nguyên lặng người:
--Không thể như vậy được!
--...
--Em nói thật đó phải không? Em không đùa chứ?
--Dạ, em không đùa, không ai đùa giỡn những chuyện thế này cả.
Vũ Nguyên:
--Thế tại sao lần gặp trước, em tỏ ra dồn dập với anh, em làm cho anh hy vọng, em muốn đùa với anh phải không?
Chàng gằn giọng:
--Nói đi !
Tử Lan nuốt nước miếng:
--Em xin lỗi anh, em không cố ý như vậy. Đừng nhìn em lệnh lạc như vậy anh Nguyên.
--Thế anh phải giải thích thái độ của em ra sao, chỉ một tùân lễ người ta có thể thay đổi tình cảm nhanh vậy à? Trong khi suốt ba năm qua anh chung thủy với em. Còn em thì sao? Anh phải hiểu sao về bản chất chung thủy của con gái đây?
--Anh bình tĩnh nghe em nói đi. Thú thật, lúc đầu gặp lại anh em mừng lắm. Nhưng rồi em hiểu, em chỉ choáng ngợp vì sự bất ngờ, vì ảo tưởng, em cứ tưởng em yêu anh mà không hề biết rằng em chỉ yêu những kỷ niệm của chúng ta.
Vũ Nguyên nín lặng. Rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tử Lan:
--Em là như vậy đó sao? Trong khi anh là con trai mà anh vẫn giữ chung thủy với em. Còn em? Cái lần gặp cuối cùng ở trường, anh đã dặn em ra sao, em nhớ không?
--Em nhớ, em nhớ rằng anh đã bảo em hãy kiên nhẫn chờ đợi.
--Lúc ấy em bảo chờ anh suốt đời. Lời hứa của em đã giúp anh vượt qua mọi trở ngại, anh làm tất cả để có được ngày hai đứa là của nhau. Sao em quên lời hứa của em vậy? Chỉ mới ba năm mà!
--Ba năm, đó là khoảng thời gian ngắn ngủi đối với sự chờ đợi, hy vọng. Nhưng cũng là quá dài với một mối tình tuyệt vọng. Trong mấy năm đó em còn gì chờ đợi với anh? Vợ anh đã có con với a nh, làm sao em dám tin anh ly dị? Và suốt một thời gian dài anh chẳng cho em một tin tức. Cuối cùng em hiểu rằng suốt đời, em chỉ là người thừa thãi trong cuộc đời anh. Anh hiểu cho em, em chỉ là con người tầm thường, em cần được yêu thương. Em không thể nào sống bằng ảo tưởng.
Không chịu nổi sự xúc động bị đè nén, Tử Lan khóc nức nở. Vũ Nguyên chỉ biết im lặng nhìn cô. Chàng hãy còn choáng váng trước ngọn roi của sự thật.
Giọng chàng lạc đi:
--Anh vẫn không tin em thay đổi, nói thật với anh đi Lan, em còn nghĩ đến anh không?
--Còn, nhưng chỉ bằng tình bạn.
--Còn những kỷ niệm của hai đứa? Em không còn nhớ về thời mình yêu nhau sao? Tại sao ngày xưa em dám cho anh cái quý nhất để giữ chân anh, bây giờ anh cho em một tình yêu trọn vẹn và cuộc sống đầy đủ thì em lại từ chối?
--Tại vì em đã tuyệt vọng về anh. Và anh biết không, ngày xưa em yêu con người nghèo khổ, đầy nghị lực và tự trọng. Bây giờ anh khác rồi.
-
--Anh không khác gì hết, bây giờ hay đến mười năm nữa thì anh vẫn yêu em như lúc trước.
--Em cám ơn anh, nhưng em không xứng đáng nữa, quên em đi anh Nguyên.
--Anh không cần những lời khuyên hay an ủi của em. Chỉ muốn biết bây giờ em nghĩ gì về anh.
--em quý mến anh.
--Làm sao em có thể quên tình yêu được chứ, anh không tin?
--em không quên tình yêu cũ đâu anh Nguyên ạ, nhưng em không tìm lại hình ảnh của anh ngày xưa nữa. Khi anh bỏ em để cưới vợ, anh đã làm sụp đổ niềm tin của em. Lúc ấy em còn quá ngu ngốc để có thể đánh giá. Bây giờ em hiểu ra rồi, anh đã xúc phạm tình cảm thiêng liêng của em để chạy theo danh vọng, điều đó làm đổ nhào sự kính trọng đối với anh. Xin lỗi vì em đã nặng lời, nhưng đó là sự thật anh Nguyên ạ!
Vũ Nguyên gục đầu trên tay im lặng. Tử Lan cũng cảm thấy khổ tâm. Cô không thể dửng dưng nhìn chàng đau khổ, dù sao họ đã có quá nhiều kỷ niệm với nhau, làm sao cô có thể không thương Vũ nguyên cho đựơc. Nhưng cô không thể sống với Vũ Nguyên bằng tình thương hại, trái tim cô bây giờ đã hướng về Minh Khang mất rồi.
Cô nhìn Vũ Nguyên, cố tìm lại hình ảnh đã làm cô rung động, nhưng không đựơc nữa. Ngày xưa cô yêu chàng sinh viên nghèo, vừa học vừa lao lách kiếm tiền, cô yêu người con trai tự trọng chạy trốn tình yêu trong nỗi khắc khoải. Bây giờ thì khác. Trước mắt Tử Lan chỉ còn là người đàn ông thành đạt, người đàn ông bị tham vọng làm mù quáng, chỉ biết lao theo đồng tiền và đang chà đạp trả thù con người. Có lẽ chỉ có tình yêu với cô là điểm sáng trong tâm hồn đen tối của chàng mà thôi.
Tại sao ngày xưa cô không nhìn ra bản chất của Vũ Nguyên? Cô hiểu trong Vũ Nguyên, bao giờ thiên thần cũng dắt tay cùng quỷ sứ. Và cô không sao hòa hợp được phần đời thực dụng của chàng.
Vũ Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Tử Lan:
--Chẳng lẽ bây giờ anh mất em thật rồi sao? Anh không tin như vậy. Em có biết nếu mất em rồi anh khổ thế nào không Lan?
Tử Lan dịu dàng:
--Mất em, anh chỉ mất một phần nhỏ thôi. Cuộc sống đã đem đến cho anh sự thỏa mãn lớn hơn là tình yêu.
--Nhưng rồi cần có em, đừng bỏ anh, mình đã có nhiều kỷ niệm với nhau mà, em quên được sao?
--Không, không bao giờ em quên được kỷ niệm cũ, nhưng hiện tại đã khác rồi, cuộc sống đã làm em mất anh rồi, hay tại ngày xưa em chưa hiểu hết anh? Em không biết, Nhưng bây giờ, mình nên xem nhau như bạn đi anh.
Vũ Nguyên bỗng ngẩng phắt đầu lên, lạnh lùng:
--Với anh, mọi thứ đều quá rõ ràng, nếu không yêu nhau nữa, thì cứ đường ai nấy đi, anh không thích cái trò biến tình yêu thành tình bạn. Những thứ tình cảm vớ vẩn ấy chỉ có trong tiểu thuyết. Thực tế là thực tế, nếu em không chấp nhận tình yêu của anh thì thôi, coi như mình không còn gì hết.
Chàng đứng dậy, chìa tay ra:
--Chúc em tìm đựơc một người vừa ý.
tử lan đặt trong tay chàng. Cô bàng hoàng với ý nghĩ đây là cái bắt tay vĩnh biệt. Nhưng tự trong thâm tâm cô thấy mình thanh thản.
Cô đứng tựa vào cánh cổng, nhìn theo dáng Vũ Nguyên cho đến khi chàng hút bóng. Hình ảnh cuối cùng của chàng là cái dáng ngẩng cao đầu. Đó là tính cách rất "Vũ Nguyên". Chàng chưa bao giờ biết cúi đầu trước cuộc sống. Cho dù chàng nếm trải nỗi thất bại cay đắng.
Tử Lan tin rằng chàng sẽ chẳng có thời gian ngẫm nghĩ về cuộc tình đã mất, chàng còn bận lao vào cuộc sống kia mà.
o0o0o0o0o
Sáng chủ nhật, Tử Lan đến nhà cô bạn trong trường. Tự nhiên cô vào đường đến nhà Minh Khang. Cô cũng không biết mình đi ngang đó làm gì, hình như có một nỗi khao khát mơ hồ nào đó. Chẳng bao giờ cô đến tìm Minh khang đâu, nhưng cô muốn nhìn thấy ngôi nhà biết bao quen thuộc ấy. Vâng, cô chỉ đi ngang qua mà thôi.
Từ đàng xa, Tử Lan đã thấy bóng người phụ nữ lui cui quét trước cổng. Cô biết ngay là Dì Năm. Khi Tử Lan đi tới, dì Năm cũng vừa ngẩng đầu lên, thấy Tử Lan bà cười tít mắt, bắt buộc cô phải dừng lại, bà đứng vịn đầu xe:
--Ôi, Tử Lan đây mà, con đi đâu vậy, đến thăm thằng Khang hả? Vô đây con.
--Dạ không, không phải, con đến nhà nhỏ bạn.
--Ối dào, thăm bạn cũng đâu có gấp, phải vô chơi với dì Năm một lát đã lâu ghê con không tới chơi đó nghe, gặp con dì Năm mừng quá, vô đây mà, vô đây.
Không để cho Tử Lan từ chối, bà kéo tay cô đi vào. Miệng vẫn không ngớt:
--Lâu không gặp dì Năm nhớ con quá, sao mà không chịu tới đây chơi, gặp con là thằng Khang mừng lắm. Con thiệt là tệ.
Bà lôi tuột Tử Lan vào nhà, miệng gọi lớn:
- Khang ơi, có Tử Lan đến chơi nè!
Trong phòng khách, Minh Khang và cô bạn gái cùng quay ra cửa. Tử Lan điếng người nhận ra Huyền Trinh, cô run bắn lên.
Một thoáng ngạc nhiên trong mắt Minh Khang, rồi chàng lên tiếng:
--Tử Lan vô đây chơi.
Tử Lan dở khóc, dở cười, cô đâm ra giận Dì Năm đẩy cô vào tình trạng lố bịch này.
Cô máy móc ngồi xuống cạnh Huyền Trinh. Minh Khang giới thiệu:
--Đây là Huyền Trinh, còn đây là Tử Lan.
Hai cô gái khẽ gật đầu chào nhau, Huyền Trinh lên tiếng:
--Chị Lan làm gì?
--Mình đi dạy.
--Nhà chị chắc ở gần đây hả?
--Cũng không gần lắm, phía bên kia chợ lận.
Một không khí yên lặng chụp xuống. Tử Lan gai gai người trước đôi mắt tò mò, dò xét của Huyền Trinh. Cô nhìn quanh:
--Dì Năm đâu rồi anh Khang?
--Chắc Dì mới ra nhà sau.
--Lan ra sau chơi với dì Năm một lát, lâu quá không tới thăm dì ấy, xin phép anh.
Minh Khang gật đầu:
--Lan cứ tự nhiên.
Tử Lan đứng dậy:
--Chị Trinh ngồi chơi nghe.
Huyền Trinh cười, gật nhẹ đầu. Tử Lan đứng dậy đi ra nhà sau, cố ngăn cho mình đừng khóc.
Dì Năm đang lui cui trong bếp, thấy Tử Lan bà ngẩng lên:
--Sao con không ngồi trên đó chơi, dì đang làm bánh cho con nè.
--Thôi con muốn ở dưới này chơi với dì Năm.
Vừa nhìn Tử Lan bà vừa gỡ những miếng bánh ra khỏi khay.
Người đàn bà trò chuyện như được gặp đối tượng, bắt đầu từ chuyện này đến chuyện khác. Tử Lan biết bà rất thích cô và hài Trâm, bây giờ không còn Hài Trâm nữa, bà chuyển tình cảm dành hết cho Tử Lan. Với đầu óc chất phát, bà thương những người bạn của Minh Khang một cách tự nhiên như trong gia đình. Hơn năm mươi tuổi, chưa có gia đình, bà sống hồn nhiên như đứa trẻ. Tử Lan biết Minh Khang rất thương bà Dì, nhưng chàng cũng rất sợ cái tính nói nhiều của bà, ít khi nào Minh Khang đủ kiên nhẫn ngồi nghe bà nói chuyện, thế nên có bạn bè chàng đến bà mừng như tìm được một người tri kỷ.
Tử Lan ngồi im, nào cô có nghe dì Năm nói gì, đầu óc cô để đâu đâu, hình ảnh Minh Khang và Huyền Trinh bên nhau làm cô thấy đau nhói, cô chỉ muốn đi ra khỏi tình trạng tệ hại của mình, đi lang thang đâu đó cũng được, còn hơn ngồi đây thật là cực hình đối với cô.
Chưa bao giờ cô cảm thấy căm thù Minh Khang như lúc này.
Cô nhìn dì Năm, bà mãi lôi những chuyện từ đời Hùng Vương dựng nước ra mà nói say sưa, cô thấy giận dì Năm. "Bộ dì không biết anh Khang đang tiếp bạn sao mà kéo con vào đây, để bây giờ con khốn khổ thế này".
Hình như trời muốn thử thêm sức chịu đựng của Tử Lan. Dì Năm bắt đầu rề rà qua chuyện Minh Khang:
--Con biết con Trinh chứ? Bạn bè chắc biết nhau hết hả? Con Trinh cũng dễ thương hả con?
Tử Lan gượng cười:
--Dạ, con biết Huyền Trinh sơ sơ thôi. Trinh làm gì hả Dì Năm?
--Đâu có làm gì, nó thi rớt đại học rồi đi học thêm Anh văn. Con nhỏ thương thằng Khang lắm con, ngày nào cũng đến đây chơi.
Tử Lan không dám hỏi tới nữa, cô sợ đón nhận thêm những cay đắng, nhưng Dì Năm cứ vô tình:
--Kỳ đó nó nằm bệnh viện, thằng Khang điều trị, đến khi hết bịnh cứ đến tìm hoài, nó còn con nít lắm - Bà ngồi lại gần Tử Lan thì thầm - mà gia đình con nhỏ đó giàu lắm nghe con, ba má nó làm cái gì mà có xuất khẩu đó. Dì Năm cũng không rành lắm, thằng Khang cưới con Trinh là bên kia bỏ tiền ra giúp nó xây dựng bệnh viện tư, người ta giàu hé con.
--Dạ.
tử Lan thu hết can đảm:
--Chừng nào anh Khang đám cưới hả Dì Năm?
--Ôi, dì đâu có biết, thằng Khang đâu có nói, nhưng chắc phải qua năm tới à, lo gì kịp.
-
Tim cô nhói lên đau đớn, cô định đứng dậy, Dì Năm đã đặt tay lên tay cô:
--Mà sao kỳ, lúc này thằng Khang tệ lắm con, bày đặt nhậu nhẹt say sưa lung tung, lúc trước nó đâu có la cà tới tối mới về, về là thấm mệt - rồi bà chép miệng - cái thằng đi làm sanh ra tật xấu, mai mốt dì Năm nói con Trinh nó kềm lại mới đựơc.
Tử Lan cúi mặt, cô mím môi quay mặt đi, giấu những giọt nước mắt chực trào ra. Không chịu nổi nữa, cô đứng dậy:
--Dạ, bây giờ con về.
Dì Năm lắc đầu nguầy nguậy, xua tay:
--Sao lại về sớm vậy, ở đây nào, trưa nay ăn cơm với dì Năm cho vui.
--Dạ thôi, con phải về, con có hẹn với bạn con.
Cô đi nhanh lên nhà trên, đưa tay quẹt nhanh nước mắt.
Cô nghe tiếng Huyền trinh cười nói hồn nhiên, vui vẻ. Giọng nói nhí nhảnh, liến thoắng kia như xoáy vào tim cô nỗi đau buốt giá. Thấy Tử Lan đi lên. Huyền Trinh ngừng nói đưa mắt tò mò hướng về phía cô.
Tử Lan cười chào hai người.
Minh Khang đứng dậy nhìn Tử Lan, lịch sự tiễn cô ra cửa, cô không kịp dấu đôi mắt đỏ hoe của mình, hình như chàng ngạc nhiên.
Tử Lan ra về với tâm trạng đau khổ cùng tận. Cô thấy tuyệt vọng chán ngán cho tình đời.
Minh Khang rồi cũng như Vũ Nguyên, cũng thích vươn lên bằng đôi chân của người khác. Vậy mà cô đã nhìn chàng rất cao. Với Tử Lan tâm hồn thanh cao của chàng vượt xa những tính toán tầm thường ích kỷ phi nhân cách. Giờ thì gần như thần tượng đã sụp đổ.
Cùng với nỗi đau thất tình, cô thấy một chút khinh thường chàng bác sĩ hào hoa ngụy trang kia.
Cuộc sống của Tử Lan vẫn bình lặng, niềm vui duy nhất của cô bây giờ là học trò và những trang giáo án. Tử Lan cố gạt bỏ những ý nghĩ đau đớn về mối tình đổ vở, ông trời như đùa cợt, thử thách cô. Cứ mỗi lần cô đi ngang qua nhà Minh Khang thì họ lại gặp nhau, thành phố này quá nhỏ bé nên họ khkông thể tránh nhau như lòng họ mong muốn.
Trưa nay trên đường về, xe cô chợt bị xút dây sên, Tử Lan ngồi bên đường loay hoay với mớ sắt dính dầu nhớt, cố gắn vào liếp xe, nhưng cô cứ lóng cóng. Tử Lan bặm môi, bực bội.
Một tiếng xe thắng két bên cạnh. Tử Lan ngẩng lên thấy Minh Khang đang dựng xe rồi lẳng lặng ngồi xuống gắn dây sên cho Tử Lan, vẻ mặt thản nhiên như giúp một người lạ bên đừơng, xong chàng đứng dậy, không cần nghe lời cám ơn, lạnh lùng phóng xe đi.
Tử Lan đứng yên, bàng hoàng ngớ ngẩn, nhưng không tin chuyện vừa xảy ra là có thật.
Suốt mấy ngày sau, cô còn vương vấn về cuộc gặp ngắn ngủi ấy, niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn trong lòng.
Buổi chiều, vừa ra khỏi cổng, Tử Lan đã thấy Vũ Nguyên đứng đón. Cô ngạc nhiên vô cùng. trong thâm tâm Tử Lan nghĩ sẽ không bao giờ Vũ Nguyên còn tìm đến cô nữa. Cô thấy hoang mang.
Vũ Nguyên nhìn cô như cầu khẩn:
--Anh đi công tác về và đến thăm em, mình tìm một quán nước nói chuyện đi em.
Cô đi bên Vũ Nguyên một cách máy móc, họ vào quán nước đối diện với cổng trường. Tử Lan ngồi xuống ghế, ngước lên cô vô tình nhận ra Minh Khang ngồi ở bàn đối diện, bên cạnh một người bạn. Cô lúng túng chưa biết nên chào hay không khi đôi mắt họ gặp nhau. Minh Khang khẽ gật đầu chào cô, như một người chỉ quen biết. Tử Lan cắn môi, không hiểu sao cô thấy lúng túng.
Vũ Nguyên không để ý về mặt kém tự nhiên của cô, cũng không thấy Minh Khang. Chàng rút một điếu thuốc bình thản:
--Em không ngờ anh tới đây phải không?
--Em chỉ hơi ngạc nhiên.
--Ngoài điều đó ra, em còn thấy gì khác không? Anh chờ thấy ở em một chút vui mừng. Vậy mà em lạnh với anh quá.
--....
Vũ Nguyên buồn rầu:
--Sau lần gặp đó, anh nghĩ là không nên tìm đến em nữa. Nhưng bây giờ trở về, anh không sao nén được nỗi nhớ em, hy vọng tất cả điều em đã nói chỉ là vì giận hờn mà thôi. Anh không chịu được ý nghĩ đã mất em Lan ạ.
Tử Lan nói khẽ:
--Quên em đi anh Nguyên, em thật tình khuyên anh đó. Rồi cô cúi mặt nhìn xuống bàn, cảm thấy đôi mắt Minh Khang đang quan sát từng cử chỉ của cô. Dù biết chẳng còn gì với Minh Khang, cô vẫn không muốn chàng hiểu lầm cô thế này. Tử Lan khẽ thở dài.
Giọng Vũ Nguyên vẫn buồn buồn:
--Em suy nghĩ chưa Lan? Anh không sao tin được em đã hết yêu anh. Nếu không còn nghĩ đến anh thì em đã tới với tình cảm khác rồi. Vậy thì em xua đuổi anh làm gì, em muốn thử thách anh phải không?
--Không, không phải vậy. Đối với em một là yêu, hai là từ chối. Em không có bày ra những chuyện thử thách đâu anh.
--Nhưng tại sao lại như vậy? Lúc mình mới gặp lại, em vẫn còn yêu anh kia mà.
--Đó là sự lầm lẫn của em, em không hiểu được mình lúc ấy. Sau đó em mới hiểu. Trong những ngày xa anh, lúc nào em cũng chỉ nhớ đến kỷ niệm mà thôi. Thực tại bây giờ đã khác rồi.
--Nhưng anh vẫn vậy, anh vẫn yêu em như lúc mình còn đi học kia mà.
Tử Lan liếc nhìn về phía bàn bên kia, cô mong Ming Khang về cho rồi. Nhưng chàng cứ ngồi lì đấy, vẫn nói chuyện với người bạn bên cạnh và đôi mắt vẫn không bỏ một cử chỉ của cô.
Thấy Tử Lan im lặng, Vũ Nguyên nắm tay cô lắc nhẹ:
--Em nghĩ gì vậy?
--Em chỉ muốn nói để anh hiểu em.
--Anh hiểu em muốn nói gì rồi, nhưng anh không tin. Em có biết anh khổ tâm thế nào không? Suốt hai năm qua, lúc nào anh cũng nghĩ em chờ đợi anh. Thế mà bây giờ lại khác... Anh không chịu được sự thật đó!
Tử Lan dịu dàng:
--Anh hiểu dùm em, bây giờ em không thể khơi lại tình cảm cũ nữa. Anh hãy lập gia đình và quên em đi anh Nguyên.
Vũ Nguyên khăng khăng:
--Anh không muốn nghe em nói như vậy, em đã hiểu hết em chưa, có khi nào sau này em hối hận không? Anh cho em một thời gian nhìn kỹ lại lòng mình đó.
Tử Lan lắc đầu:
--Em không muốn anh mất nhiều thời gian vì em. Anh còn phải lo cuộc sống nữa, đừng vướng bận về em anh Nguyên.
-
hay nhỉ ^^ M và TL liệu có wa cái hỉu lâm? post tiếp đi bạn
-
--...
--Mình về đi anh.
Vũ Nguyên vẫn ngồi yên, nhìn cô:
--Bây giờ em tiếc cả thời gian cho anh nữa sao?
--Anh đừng nghĩ vậy, chỉ tại chiều nay em phải đi công việc cho mẹ em.
--Thôi được, coi như tạm chia tay với em.
Rồi cả hai đứng lên, Tử Lan không ngăn không được, cô kín đáo liếc về phía bàn Minh Khang. Đôi mắt kia vẫn đăm đăm quan sát cô. Tử Lan nhìn thẳng vào mặt chàng, một chút thách thức, rồi quay người đi ra cửa.
Tử Lan đứng lặng trước mộ Hài Trâm, lòng buồn man mác. lâu lắm rồi cô không đến đây, tự nhiên cô thấy như mình có lỗi với Hài Trâm.
Bây giờ nằm sâu dưới lòng đất, Trâm đã yên phận, cô trả lại cho đời tất cả những khổ đau cùng niềm hạnh phúc. Trâm đã dửng dưng với thế giới con người. Yên ổn quá! Còn Tử Lan thì vẫn phải sống và nếm trải những nỗi đắng cay thất vọng.
Cô suy nghĩ miên man về những kỷ niệm với Hài Trâm.
Trước khi ra đi, hài Trâm còn cẩn thận đặt vào đời Tử Lan món quà quí báu. Trâm tưởng sẽ mang lại cho Tử Lan niềm hạnh phúc ngọt ngào, làm sao Trâm biết được bây giờ cô đau khổ thế nào.
Tử Lan nghe lòng trống trải!
Cô nhìn xung quanh, cỏ mọc ngập lối đi. Cây "forgetmenot" đã rũ chết tự lúc nào. Quang cảnh nơi đây buồn làm sao, tỉnh lặng làm sao.
Chỉ có nơi của cuộc sống, con người vẫn còn làm khổ nhau.
Tử Lan ngồi xuống bực thềm. Nhớ những ngày cô và Minh Khang ngồi ở đây, kể cho nhau nghe về kỷ niệm, tâm sự về những ý nghĩ sâu thẳm và cùng tìm thấy một sự an ủi mênh mông. Bây giờ.. cái giá phải trả cho những giờ phút êm đềm đó là nỗi đau nát tim.
Bầu trời mây xám giăng phủ, những cơn gió rung giật mấy hàng cây. Trời bỗng tối sầm. Tử Lan đứng lên, lủi thủi đi về.
Cô lang thang ngoài phố, dưới cơn mưa tầm tã, với cõi lòng trống trải cô đơn, cô để mặc nước mưa tuôn xuống mặt, và hát, hát một cách đau đớn bài hát yêu thích của mình, rồi cô khóc, nước mưa hoà với nước mắt... như dìm tâm hồn đắm chìm trong nỗi buồn sâu thẳm.
Cô về tới nhà lúc đường phố lên đèn. Cả người ướt đẫm, run lập cập. Mẹ cô đứng đón ở cửa, lo lắng:
--Con đi đâu về mà ướt hết cả người vậy?
--Dạ, con đến nhà bạn con, lúc về gần đến nhà thì mưa, con dầm mưa về luôn.
Cô chạy nhanh vào phòng thay đồ, cả người vẫn run rẩy. Cô chui vào mền.. thiếp đi. Đêm ấy, Tử Lan lên cơn sốt cao, mê sảng nói lẩm nhẩm suốt đêm, đến gần sáng mẹ cô sợ quýnh quáng vội đưa vào bệnh viện. Tử Lan vẫn mê man không hay biết.
Buổi sáng Minh Khang vào nhận ca, thấy danh sách có tên Tử Lan, chàng vội xuống giường bệnh. Thấy Minh Khang, mẹ cô không dấu được vẻ mừng.
--Tử Lan sao vậy bác?
--Chiều qua nó đi chơi về, mắc mưa. Đến tối nó lên sốt cao quá, nói mê sảng hoài, bác vội đưa vào đây.
--Tử Lan có tỉnh lại lần nào không bác?
--Có, hồi sáng nó tỉnh được một chút, bác cho uống đựơc miếng sữa rồi nó mê luôn tới bây giờ. Tử Lan bỗng cựa mình, rồi mở mắt, cô thấy khuôn mặt Minh Khang cúi xuống, bên cạnh là vẻ mặt lo lắng của mẹ cô, Tử Lan định hỏi, nhưng cô chóng mặt quá, cô nhăn nhó rên khẽ:
--Con đau đầu quá mẹ ơi.
Tử Lan nhắm mắt lại.
Minh Khang bảo cô y tá chuẩn bị mọi thứ, rồi đích thân lo truyền dịch cho Tử Lan. Mẹ cô đứng ở cuối giường theo dõi những cử chỉ tận tụy của chàng, bà thấy yên tâm.
Tử Lan ngủ một giấc đến chiều, cô thức dậy, có vẻ tỉnh táo hơn. Tử Lan ngơ ngẩn nhìn quanh, cô thấy Minh Khang đứng bên giường, mặc áo blue, trên có đeo ống nghe. Cô hiểu mình đang ở bệnh viện.
Thấy Tử Lan mở mắt, Minh Khang có vẻ mừng, chàng mở miệng, nhưng Tử Lan lập tức nhắm mắt lại, xoay người nằm nghiêng. Chàng cũng im lặng.
Mẹ cô bước tới:
--Con thấy trong mình ra sao rồi?
Tử Lan điềm nhiên nói chuyện với mẹ, xem như không có mặt Minh Khang ở đó.
--Con bệnh gì mà phải vô đây vậy mẹ?
Mẹ cô chưa kịp trả lời thì Minh Khang chào bà, rồi đi thẳng vào phòng trực.
Những ngày sau, ngày mấy lượt chàng đến thăm cô, vẻ mặt bình thản. Ngoài những câu hỏi thăm bình thường như những bệnh nhân khác, Tử Lan không nhận được gì ở Minh Khang ngoài thái độ lãnh đạm gần như lầm lì xa cách. Cô cũng tự ái xem Minh Khang như người lạ. Cô chỉ muốn mau mau thoát khỏi cái nơi đáng ghét này mà thôi.
Trưa nay mọi người đều ngủ, dãy phòng yên lặng như tờ. Tử Lan đi thơ thẩn ra ngoài hành lang. Cảm thấy mình có thể đi bộ thêm hàng cây số, thế mà vẫn cứ lẩn quẩn ở xó xỉnh này, côđâm ra hết sức buồn bực.
Cô y tá ngồi một mình ở bàn, ngó vớ vẩn ngoài trời, thấy Tử Lan cô ta mỉm cười:
--Sao trưa chị không ngủ?
--Ngủ không được chị ạ, ở đây hoài buồn quá.
Tử Lan ngồi xuống chiếc băng dài, nhìn cô y tá:
--Chị thấy tôi có thể xuất viện được chưa? Sao ở đây muốn về khó quá.
--Chị khỏe như vậy về cũng được, tại bác sĩ Khang không cho đó, chứ mấy bệnh nhân khác là cho về được rồi.
Rồi cô ta tò mò:
--Chị là người nhà của bác sĩ Khang hả?
Tử Lan lắc đầu:
--Đâu có.
--Vậy mà tôi tưởng chị là thân nhân của ông ấy chứ, thấy bác sĩ có vẻ đặc biệt quan tâm đến chị quá.
Tử Lan tò mò:
--Quan tâm làm sao hả chị?
--Thì bác sĩ hay đến thăm bệnh cho chị, nhiều lúc không phải ca trực ông ấy cũng vào thăm chừng, tôi tưởng người quen vậy mà.
--Vậy à, chắc tại mẹ tôi nhờ ông ấy lo dùm.
Cô ngồi im, nghĩ ngợi. Có nghĩa là Minh Khang quan tâm đến cô nhiều hơn là những gì chàng biểu hiện trước mặt cô. Tự nhiên Tử Lan thấy cảm động.
Cô buột miệng hỏi:
--Hình như bác sĩ có vợ rồi phải không chị?
--Chưa phải là vợ, nhưng chắc cũng sắp cưới, thấy người đó hay đến tìm bác sĩ lắm.
Tử Lan im lặng, tình cảm yếu mềm bay đi mất, nhường chỗ cho cảm giác giận ghét dày vò. Giá mà lúc này Minh Khang khám bệnh cho cô nhỉ? Cô sẽ hất ống nghe qua một bên và bảo thẳng vào mặt chàng rằng đừng có làm phiền cô nữa, rằng cô căm ghét tất cả những săn sóc quan tâm đến cô. Và nếu được, cô sẽ bảo thẳng rằng chàng là đồ đểu và cô đã biết rõ cái tính giả dối của chàng, giá mà nói ra đựơc tất cả điều đó, cô sẽ nhẹ nhàng biết bao.
Tử Lan đi về giường, ngồi bó gối gặm nhắm cảm giác tức giận.
Hình như ở đằng kia có ai hỏi thăm cô, giọng nói rất quen. Tử Lan ngẩng đầu nhìn về phía ấy. Cô nhảy vội xuống giường chạy ra.
Đứng trước mặt cô là Hồng Chi, Tử Lan tưởng như mình nằm mơ. Cô nhào tới ôm chầm Hồng Chi:
--Trời ơi, Chi đi đâu vậy? Sao Chi biết mình ở đây?
Cô đứng né ra, nhìn Hồng Chi từ đầu đến chân. Cảm thấy ngạc nhiên. Chi tròn trĩnh hơn lúc đi học, nét mặt không còn vẻ u buồn triền miên nữa, đôi mắt lấp lánh như lúc nào cũng cười. Tử Lan ngắm nghía y phục của Hồng Chi, rồi khẽ thốt lên:
--Chi thay đổi nhiều quá, thật ngoài sức tưởng tượng của mình. Lúc này Chi làm gì, kể cho mình nghe đi.
Tử Lan kéo Hồng Chi đến giường, cả hai ngồi tựa vào tường. Hồng Chi cười nhẹ nhàng:
--Mình ở đây với Lan đến sáng mai, chịu không?
--Ôi, thật không, mình mừng quá, sao Chi biết mình ở đây?
--Mình đến nhà, mẹ Lan chỉ đường cho mình tìm. Tối nay mình ở đây với Lan cho bác ở nhà nghỉ.
Tử Lan siết tay Hồng Chi:
--Mình mừng quá.
--Mình cũng vậy, nhiều lúc mình nhớ Lan muốn chết.
--Bây giờ kể với mình đi. Chi thay đổi nhiều lắm đó.
--Chắc vậy, mình sắp có chồng rồi.
--Anh ấy làm gì, ở đâu, tên gì?
--Tên Quang, ở Úc về.
--Vậy là Việt kiều?
--Ừ.
--Hai người quen nhau trong trường hợp nào vậy?
Hồng Chi cười:
--Trường hợp cũng hay hay. Anh Quang là anh của một đứa học trò mình chủ nhiệm. Lần đó về nước, anh ấy đi họp phụ huynh cho thằng bé. Lúc tan họp mình giữ anh ấy lại và mắng vốn tơi bời.
--Sao vậy?
--Vì thằng bé phá phách không chịu được, mình khổ sở vì nó lắm.
--Rồi anh ấy nói sao?
--Anh Quang bảo sẽ giáo dục nó.
--Rồi sao nữa?
--Sau đó anh ấy hay đến tìm mình hỏi thăm tình hình học của thằng bé. Ban đầu thì đến lớp. Sau đó đến phòng tìm, lúc đó mình không biết anh ấy là Việt kiều. Đến khi anh ấy đi và gởi thư về mình mới biết.
--Chuyện của Chi cũng hay hay, rồi sao nữa?
--Anh ấy bảo yêu mình, và cuối năm nay trở về cưới nếu mình đồng ý. Lan biết không, lúc đó vừa vui vừa sợ, mình có cảm tình với anh ấy mặc dù chưa đến nỗi gọi là yêu, mình biết chỉ có anh Quang mới làm đời mình vươn lên mà thôi.
--Mình hiểu, Chi đồng ý đi, sống với nhau rồi sẽ yêu thôi. Nhưng Chi có kể quá khứ với anh Quang không?
--Có, anh ấy bảo chuyện đó không quan trọng.
--Anh Quang là người tốt đó.
Hồng Chi tư lự:
--Thật ra thì mình không ham sống ở nước ngoài Lan ạ, nếu bảo mình yêu quê hương thì có vẻ chính trị quá. Nhưng thật sự là vậy, mình thích sống ở đây hơn.
Cô thở dài:
--Nhưng ở đây mình không chịu nổi sự mặc cảm. mình nghĩ đi xa rồi sẽ chôn đựơc quá khứ và sống thanh thản hơn.
--Miễn Chi có hạnh phúc là mình mừng rồi, nhớ lại lúc đi học mình thương Chi quá.
--Bây giờ mọi cái đó không còn ám ảnh mình nữa. Mình sung sướng lắm.
Rồi cô vén tóc Tử Lan, ngắm nghía:
--Còn Lan, bệnh gì mà thấy tỉnh queo vậy?
Tử Lan thở dài:
--Hôm trước thì hơi nặng, nhưng bây giờ hết rồi, ở đây mình bực chết được, đòi về thì người ta không cho, chắc mình trốn về quá.
--Thôi người ta không cho thì chắc còn bệnh, chịu khó ở đây cho người ta theo dõi đi nào
-
Truyện hay quá, mọi người post tiếp đi
-
dần dần mọi gút mắt đều đc mở ra hết, rồi số phận của TL sẽ ra sao nhỉ ^^