-
Không quen với không khí ồn ào, náo nhiệt của những buổi tiệc, lại thêm tâm tư bất ổn nên Trân Trân có cảm giác người cô sắp bệnh trầm kha đến nơi vậy.
Chiều nay cũng như ba, bốn buổi chiều trước.
Tại nhà riêng của Gia Nguyên cùng Phương Giao, lại tổ chức yến tiệc linh đình để kỉ niệm sinh nhật của bà chủ nhỏ.
Đã hàng trăm lần dặn lòng “cố mà quên”,”cố mà xem Gia Nguyên như một người anh trai không hơn không ké, nếu cần cô sẽ xem Gia Nguyên của cô ngày nào là một người dưng xa lạ”. Vậy nhưng khi vừa mới bước xuống xe, thấy Gia Nguyên từ trong đi ra… Trân Trân nghe chân mình cứ ríu cứng lại, bước thấp, bước cao… Cũng may mà cô đã đi xăngđan, nêu không cô chả hiểu mình sẽ bước lên bậc tam cấp, dẫn vào gian đại sảnh khá cao kia bằng cách nào, để không phải làm trò cười cho thiên hạ nữa.
Gia Nguyên không giấu được sự mừng rỡ khi thấy Trân Trân đến:
- Vào đi Trân ! Anh cứ ngỡ em không đến được ! Mẹ bảo em bận ôn thi.
Lơ đãng đưa mắt ngó xung quanh, Trân Trân lắc đầu nhạt nhẽo:
- Bận thì có bận thật nhưng em không thể để chị Phương Giao buồn được.
Gia Nguyên cười tươi:
- Anh biết, anh biết em rất thương chị Phương Giao.
Trân Trân vẫn như giọng điệu vừa rồi:
- Chị Phương Giao rất tốt với em, dĩ nhiên em phải thương yêu chị ấy thôi.
- Thế còn anh ? _ Gia Nguyên nheo mắt.
“ Nếu tôi nói ra sự thật liệu anh có can đảm mà nghe không ?” Bất giác Trân Trân nhếch môi trước điều thầm nghĩ của mình.
Cũng may vừa lúc đó có mọt người khách đến gọi Gia Nguyên. Anh vội vã bỏ đi sau khi đã dặn dò:
- Tan tiệc, nhớ ở lại, anh có chuyện muốn nói với em, nha Trân.
Trân Trân lặng thinh, cô tìm vào trong chào chị Phương Giao va dì Phương Minh xong, ngồi chơi cùng họ một lát, cô xin phép được ra ngoài.
Chọn một chiếc bàn kê tận góc xa nhất, tối nhất và ít tiếng ồn ào nhất, Trân Trân ngồi xuống ghế, lơ đễnh nhấp từng ngụm nước trái cây lạnh tê tái cả răng.
Đã đến lúc chủ nhân ra nói đôi lời cùng quan khách. Trên chiếc bục “dã chiến”, ngoài Gia Nguyên, Phương Giao, còn có cả dì Phương Minh và thím của anh.
Dẫu lòng mang đầy trắc ẩn trước hình ảnh trước mắt song Trân Trân không thể không thừa nhận một điều: Gia Nguyên và Phương Giao thật xứng đôi.
Trái với Phương Giao, Gia Nguyên ăn mặc thật giản dị nhưng không kém phần trang nhã, có phần nổi trội trong đám quan khách đến dự. Chiếc cà vạt màu thẫm thắt thành nút nhỏ ngay ngắn ở cổ áo. Bên ngoài là bộ veston màu trắng làm rõ nét hai bờ vai rộng. Còn Phương Gia với thân hình như một g\người mẫu được vận bên ngoài bơi bộ trang phục màu tím than lấp lánh nhũ với những đường viền màu trắng làm tăng thêm bội phần làn da trắng mịn màng như tuyết của cô. Tất cả đã tạo nên nét hài hoà vừa trẻ trung, vừa quý phái sang trọng.
Thừa nhận một điều đúng, nhưng vẫn đau lòng, dù sự đau lòng, hơn ai hết, Trân Trân đã biết rõ, cô đang làm một việc rất có lỗi với những người đã tận tâm, tận lực cưu mang cô suốt từ ngày ấy tới giờ.
Buồn rầu, Trân Trân đứng lên, có lẽ cô nên tìm cách để rời khỏi nơi này, nếu không muốn mọi người phát hiện ra bộ mặtthảm sầu của cô.
Nhưng cô chưa kịp thực hiện ý định của mình thì một thanh âm đàn ông không gọi là quen, song cũng chưa hẳn là lạ đã giữ Trân Trân lại:
- Không ngờ được gặp cô.
Trân Trân quay phắt người, mặt cô biến sắc:
- Giám đốc Trần ?
Trân Trân bối rối vô cùng khi nhận ra Dương Trần, giám đốc ngân hàng Hoa Á, nơi mà cô đã ký thác điều tối bí mật của mình.
- Tại sao ông lại có mặt ở đây ? _ Cô ấp úng.
Dương Trần hơi nhíu mày trước vẻ thảng thốt đến lạ lẫm của cô gái mà mỗi lần gặp đều đều để lại trong anh những cảm nhận khá đặc biệt về bao điều ở nơi cô, tuy vậy anh cũng lấy giọng ôn tồn để trả lời:
- Tôi được chủ nhân mời, thế còn cô ?
Không nên để anh ta biết mối quan hệ của cô và chủ nhân buổi tiệc hôm nay được, nếu không bí mật của cô sẽ khó lòng mà giấu kín. Nhủ thế, Trân Trân vội đáp:
- Tôi ư ? Cũng như ông thôi, tôi được mời tới dự tiệc.
- À ! Ra vậy. _ Dương Trần chợt nhếch nhẹ môi cười mà chỉ có anh mới hiểu:
- Nhưng này ! Hỏi thật nhé ! Mọi người đến dự tiệc, ai nấy đều vui vẻ, tươi tắn, còn cô sao lại rút ra đây ngồi bí xị thế ?
-Ông dựa vào đâu lại cho rằng tôi đang không vui, tôi đang bí xị ?
-
Trân Trân thoáng đỏ mặt.
Dương Trần nheo nheo mi:
- Dựa vào gương mặt và ánh mắt của cô.
- Chỉ dựa vào gương mặt và ánh mắt một người mà ông đã vội kết luận thế ư ? Ông có thấy là ông đã quá võ đoán không ?
- Tôi võ đoán hoặc vội vàng không, tự cô có thể trả lời được mà.
- Ông nói thế là có ý gì ?_ Trân Trân chột dạ.
- Tôi chẳng có ý gì hết. _ Dương Trân nhún vai._ Tôi chỉ thấy sao nói vậy thôi.
Trân Trân mím nhẹ môi, sau đó buông thõng:
- Ờ ! Thì cứ cho là tôi không vui đi. Cho là ông nói không sai đi, nhưng ông hỏi để làm gì ? Và nếu tôi không trả lời, ông sẽ không phật ý chứ ?
- Dĩ nhiên là không rồi ! _ Châm cho mình điếu thuốc, hít một hơi, rồi tựa lưng vào cột, Dương Trần cười nhạt:
- Thuận miệng hỏi chơi chứ chẳng có mục đích gì hết !
- Này ! Khoan đã !
Khước từ sự thân thiện của Dương Trần, thế nhưng khi thấy anh dợm người định bỏ đi, Trân Trân đã gọi giật anh lại.
- Cô còn cần gì ở tôi ?
- Giám đốc Trần à ! Ông khoan đi đã, có được không ?
- Có việc gì à ?
- Có ! Tôi có việc muốn nhờ ông. _ Trân Trân bỏ lửng câu nói.
- Cô nói đi ! Đừng ấp a ấp úng hoài thế ! _ Dương Trần có vẻ sốt ruột.
Trân Trân vẫn do dự, hai tay cô đan chạưt vào nhau như muốn che giấu sự bối rối của mình, cuối cùng, cô lên tiếng, giọng nhỏ xíu:
- Tôi muốn ông, đừng bao giờ để ai biết được việc tôi đã tới ngân hàng của ông nhé.
- Cô gọi tôi lại cũng chỉ nói điều ấy thôi ư ? _ Dương Trần không khỏi ngỡ ngàng nhưng rồi anh phẩy tay:
- Cô cứ an tâm, đó là nguyên tắc của ngân hàng, cô không cần dặn dò, tôi cũng không nói, có điều tôi lấy làm lạ đấy.
- Ông lạ về việc gì ?_ Trân Trân thở nhje.
Giọng Dương Trần bỗng trở nên nghiêm nghị:
- Lẽ ra tôi không nên hỏi cũng không nên thắc mắc, nhưng vẻ lo âu thái qua của cô khiến tôi phải lên tiếng. Tôi cảm thấy lạ ở chỗ… có tiền gửi ngân hàng là điều đáng hãnh diện đối với mọi người về sự giàu có của mình, nhưng sao cô lại sợ người khác biết, đó là do cô khiêm tốn hay vì lí do nào khác ? Và người cô muốn giấu thật ra là ai ?
- Nè ! Ông hỏi vậy là sao ? _ Trân Trân không khỏi nổi cáu lên khi kịp hiểu ra ý nghĩa câu hỏi của Dương Trần.
- Chả lẽ ông hoài nghi về nguồn gốc số của cải ấy ?
Dương Trân im lặng một lúc, lát sau mới lên tiếng:
- Tôi đã nói rồi, tự cô khiến tôi không có cách nghĩ nào khác hơn.
- Ông…! _Trân Trân tròn xoe mắt, tức tối:
- Tôi.. tôi… rất tiếc vì đã tới ngân hàng của ông ! được, nếu ông muốn thế thì tôi thấy mình cũng không cần phải giấu, tôi sẽ tỏ thật cùng ông, nhưng ông phải hứa với tôi một việc.
- Cô nói đi !
- Ngoài tôi và ông ra, tôi không muốn có người thứ ba biết chuyện này.
- Được, tôi hứa ! _Dương Trần gật nhanh.
- Thật ra số của cải ấy là của mẹ tôi, bà đã để lại cho tôi. Tin hay không là tuỳ ở ông.
Trân Trân chợt thở ra, gịong cô buồn hẳn đi khi kể lại cho Dương Trần nghe về cái chết của ba mẹ mình, nguyên nhân khiến cô phải mang số tiền của mình đến gửi ngân hàng:
- Tôi giấu kín là do lời trăn trối của mẹ tôi, thật tình đến giờ phút này tôi vẫn không cớ gì mẹ tôi lại yêu cầu như vậy. Ông tưởng giấu diếm thế này tôi vui lắm sao ? Ông có biết tôi khổ sở, áy náy đến chừng nào khi hằng ngày phải nhờ vả người khác trong lúc tôi vẫn có khả năng tự nuôi mình không ?
Trân Trân thở hắt ra:
- Dì Phương Minh và chị Phương Giao càng tốt tôi càng ray rứt, nhưng tôi còn biết làm sao hơn.
Bao nhiều điều, Trân Trân kể lể với Dương Trần, chưa đủ sức để thuyết phục anh, ngặt nỗi khi nhìn thấy vẻ thống khổ hiện rõ trong mắt cô, trái tim anh bỗng như mềm nhũn ra. Nhìn cô, anh dịu giọng:
- Xin lỗi ! Tôi không cố ý gợi lại chuyện không vui của cô đâu !
Trân Trân ngắt lời Trần:
- Tôi không cần ông xin lỗi ! Tôi chỉ cần ông hiểu rõ vấn đề hơn thôi.
- Thật ra, việc tôi hiểu hay không cũng không cần thiết. Như tôi đã nói: bảo mật là nhiệm vụ của tất cả mọi ngân hàng chớ không riêng gì Hoa Á.
Dừng một lát, Dương Trần nói tiếp:
- Chắc cô không còn việc gì nữa chứ ?
- Không ạ !_ Trân Trân gật nhanh.
- Vậy thì cô ngồi đây chờ tôi một lát nhé !_ Dương Trân nhẹ nhàng.
-
ahh, làm ơn đi mà, post tiếp đi :( hay quá!!!!
Chị Phương ơi, chị xinh xinh ơi ^^ chịu khó chút giùm em nhá :) ^^
-
Hi chuột nhóc, mừng là cũng còn có người theo dõi truyện này, :huglove:
************************************************
- Để làm gì ? _Trân Trân hơi ngạc nhiên trước câu nói của Dương Trần.
Dương Trần nghiêng đầu:
- Thì cô cứ ngồi đó đi ! Tôi sẽ trở lại nhanh lắm.
- Được ! _ Trân Trân đam ra tò mò muốn biết là chuyện gì. _ Tôi sẽ ngồi đây chờ ông.
Trân Trân vô cùng bất ngờ, khi chưa đầy 5 phút sau, Dương Trần đã trở lại, trên tay anh là chiếc khay với hai đĩa thức ăn với khá nhiều món.
Buổi tiệc hôm nay tổ chức dưới hình thức tự ăn, tự chọn, tự chơi nên khách đến dự cũng tự phục vụ lấy.
Trước đôi mắt ngỡ ngàng của Trân Trân, Dương Trần điềm nhiên đặt chiếc khay xuống mặt cô, rồi nói:
- Cô ăn đi ! Thú thật, quá nhiều món ăn, tôi lại không rõ khẩu vị của cô, nên đành lấy hết cho chắc, hy vọng cô không chê !
Thấy Trân Trân nhăn mặt, Dương Trần vội hỏi:
- Cô sao thế ?
- Không sao cả !
- Không sao là được rồi !
Trao nĩa và muỗng cho Trân Trân, Dương Trần nhướng mày:
- Mời cô !
Và cũng rất là tự nhiên, Dương Trần đã quên khuấy đi mất là có Trân Trân bên cạnh, anh cúi xuống với đĩa thức ăn của mình.
Sự tự nhiên của Dương Trần đã khiến cho Trân Trân thấy cô cũng chẳng cần phải khách sáo làm gì, sẵn bụng đang đói meo, vậy là cô cũng cúi xuống một cách cắm cúi không kém gì Dương Trần, có điều cô chỉ "giải quyết" được lưng một nửa đĩa còn Dương Trần thì sạch nhẵn.
Buông nĩa, Dương Trần lau miệng bằng chiếc khăn giấy thơm khi không quên trao một chiếc cho Trân Trân:
- Sao cô ăn ít vậy ?
Dương Trần không khỏi kêu lên khi thấy đĩa thức ăn của Trân Trân còn khá nhiều:
- Cô không hợp khẩu vị thật à? Hay không đói?
- Cả hai đều không phải ! _ Trân Trân lắc đầu và cô chợt cười nhỏ, thú nhận:
- Tôi đang đói, thức ăn lại rất ngon, tôi cũng đã cố, nhưng nhiều quá, tôi không sao dùng hết.
Đang nói, Trân Trân bỗng nín bặt ngẩng lên với cảm giác nhột nhạt. Bắt gặp đôi mắt của Dương Trân đang nhìn mình chăm chú. Cô hơi bối rối:
- Ông nhìn gì ghê thế ?
- Tôi nhìn cô đấy ! _ Dương Trần tỉnh bơ phác tay, buông gọn:
- Tôi không ngờ khi cô cười lại dễ thương đến vậy. Gặp nhau ba lần cả thảy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười.
Ngỡ Dương Trần trêu già, Trân Trân xụ mặt:
- Tôi không thích bị đùa vậy đâu.
- Ai bảo với cô rằng tôi đùa ! Là tôi nói thật đó chứ ! Chẵng lẽ từ trước tới giờ không ai cho cô biết điều ấy sao?
Trong phút chốc đôi mắt của Trân Trân thoáng tối đi, trước câu hỏi của dương Trần. Đan chặt hai tay vào nhau, cô ngập ngừng:
- Thật ra cũng có... nhưng đã lâu lắm rồi, tôi không nghe ai nói thế nữa cả !
- Bạn bè cô hở ?
- Không, ba mẹ tôi và một người nữa.. Mà thôi. _ Trân Trân cười buồn._ Đừng nhắc những chuyện không nên nhắc. Cảm ơn ông về đĩa thức ăn, xin phép ông nhé.
- Này ! Cô đi đâu vậy ? _ Dương Trân fnhíu mày.
- Đi về !
- Sao lại về lúc này ? Cô không chờ dì Phương Minh cũng về ư ? Hơn nữa, khách dự vẫn còn đống, cô là người nhà, bỏ về ngang... cô không thấy ngại sao ?
Trân Trân mím nhẹ môi:
- Tôi không thích đám đông, dì Phương Minh và chị Phương Giao rất rõ điều đó, hẳn họ không nỡ trách tôi.
- Cô nói thế nghĩa là cô vẫn nhất định phải về ngay bây giờ ?
- Đúng vậy ! Chào ông nhé ! Hẹn gặp lại.
Môt lần nữa Trân Trân lại trở vào trong xin phép dì Minh, Phương Giao để được về sớm với lí do: ôn bài. Sau đó cô nhanh chóng ra cổng đón xe.
Một chiếc, rồi hai chiế, rồi ba chiếc đi qua đều có người, Trân Trân vô cùng thất vọng, cô không ngớt nhìn đồng hồ đeo tay của mình rôi thở dài. " Cứ đứng đây mãi thì trước sau gì cũng bị Gia Nguyên phát hiện thôi ".
Không thể đứng ì ra đó, cũng không đón được xe, chỉ còn cách lội bộ... Càng về khuya xe càng ít, người càng thưa... Lâu lâu một vài gã đàn ông vút qua để lại sau lưng những tiếng cười hô hố khiến Trân Trân lo sợ đến thót tim.
" Nếu biết trược lúc chiều mang xe đi thì giờ đây đâu phải lang thang, lếch thếch thế này "
Còn đang lo âu, còn đang tự trách... Bỗng một tiếng xe phanh gấp từ phía sau lưng khiến Trân giật bắn cả người, suýt nữa cô đã hét lên và bỏ chạy, cũng may mà cô kịp trấn tĩnh, kịp nhận ra kẻ vừa xuất hiện là ai...
- Giám đốc Trần à ! _ Thở hắt ra một hơi dài, cô rên lên._ Tôi sắp rớt tim vì ông đây !
- Không ngờ cô nhát thế ! _ Dương Trần phì cười._ Vậy nếu tôi không đến thì một chốc nữa không chừng tim cô sẽ không sắp mà là rớt hẳn rồi cũng nên. Nhưng nè, gì thì gì, cô lên xe đi rồi nói.
- Lên xe ? Ông bảo tôi lên xe ông ?
- Phải !
- Để làm gì ? _ Trân trân tròn xoe mắt.
- Thế cô nghĩ tôi mời cô lên xe để làm gì ? _ Dương Trần chau mày._ Chẳng lẽ cô còn chưa muốn về nhà sao ? Bộ cô không cảm thấy con gái như cô, đêm hôm tối tăm đi lang thang vậy là ngu hiểm lắm sao ?
- Ai bảo với ông là tôi không thấy ? _ Trân trân có vẻ ấm ức._ Chỉ vì tôi không đón được xe thôi. Tôi không nghĩ dạo này xe taxi lại đắt khách thế, không ít xe đã chạy qua nhưng chiếc nào cũng không còn đèn Fozhine nữa.
- Như vậy thì cô còn chần chừ gì mà chưa chịu lên xe để tôi đưa về ? _ Dương Trần so vai._ Hay cô muốn tôi gọi Gia Nguyên tới ?
- Gia Nguyên ? _ Trân Trân suýt đã nhảy nhỏm lên._ Sao bỗng dưng ông nhắc đến anh ấy ? Anh ấy có liên quan gì đến việc này ?
- Còn sao nữa ?_ Dương Trần hơi nhếch môi. _ Môht, hai Gia Nguyên nằng nặc nhờ tôi đưa cô về. Anh ấy cũng nhờ tôi nhắc lại cùng cô, tối nay anh ấy bận quá, nay mai rảnh rỗi, anh sẽ đến tìm cô để làm rõ một vấn đề gì đấy !
- Tôi chẳng có gì để phải làm rõ cả ! Tôi cũng không muốn gặp anh ấy ! _ Trân Trân lắc đầu nguầy nguậy như đang có Gia Nguyên trước mặt.
- Anh em cô có điều hiểu lầm nhau à ? _ Dương Trần không khỏi thắc mắc.
- Ông đừng có hỏi ! _ Trân Trân vẫn lắc đầu lia lịa._ tôi sẽ không nói đâu.
Liếc nhẹ về phía Trân Trân, Dương Trần xua tay:
- Được rồi ! Cô không nói cũng chẳng sao. Thật ra, không phải chuyện tôi, tôi nghe cũng chẳng ích lợi gì.
Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên Trân Trân để cho một người đàn ông xa lạ chở, và cũng là lần đầu tiên cô ngồi loại xe gắn máy phân khối lớn thế này .
Chả hiểu nhà chế tạo xe có ý gì khi tạo dáng cho yên xe, cứ chúi nhủi cả người tới trước, trông dị vô cùng .
Đã vậy mà khi Dương Trần nhấn ga, Trân Trân lại phải một phen hến hồn hết vía khi cô ngã sấp vào lưng anh, và hai tay cô ôm choàng vào eo anh thật hết sức tự nhiên. Một cảm giác là lạ êm ả len nhje vào hồn cô trước sự đụng chạm chớp nhoáng này, mà cô không sao lý giải nổi. Có phải vì cô chưa từng được ngồi sau lưng một người đàn ông một cách gần gũi thế này .
Mỗi ngày đi đi về về, Trân Trân vẫn thấy những cặp tình nhân chở nhau âu yếm, tựa vào nhau trên những chiếc xe đắt tiền, đại loại như chiếc xe cô đang đi . Những lúc như vậy, cô thường ngó lơ sang chỗ khác, trong lúc lòng bồi hồi.Không hiểu Gia Nguyên của cô giờ đang ở đâu và có khi nào cô có được cái diễm phúc như các cô gái ấy không nhỉ .
Xe đã chay ở vận tốc đều hơn, êm ái hơn và Trân Trân cũng đã tỉnh táo hơn, cô vội vàng ngóc đầu dậy, rút mạnh tay ra khỏi vòng ôm, nhưng Dương Trần đã giữ tay cô lại:
- Cô cứ ngồi im thế, nếu không muốn bị rơi xuống đường .
Không thể rút tay ra được, nhưng Trân Trân vẫn cố ngồi xích ra. Hai người lại rơi vào vào im lặng .
Đi với Dương Trần, quả là Trân Trân đã làm một việc rất bạo phổi, nhưng chẳng còn cách nào khác, thà đi với anh ta còn hơn là phải đi với Gia Nguyên .
Nhớ đến Gia Nguyên, Trân Trân không thể không thở dài xót xa. Dầu gì anh cũng không phải vô tình với cô, anh đã quan tâm nên mới nhờ đến sự hỗ trợ của giám đốc Trần. Nhưng sự quan tâm này cô không cần đến, điều cô cần vĩnh viễn anh không mang lại được, cũng như mãi mãi anh sẽ chẳng biết cô cần gì.
Dương Trần quả là người chu đáo, đưa Trân Trân về đến nhà, anh chưa vội bỏ đi ngay, anh cẩn thân chờ cho cánh cổng được mở ra, chờ cho Trân Trân vào bên trong anh mới nổ máy xe, nhưng trước khi bỏ đi anh chợt buông thõng một câu vô thưởng, vô phạt mà phải mấy phút sau Trân Trân mới hiêu được:
- Những gì không phải của mình thì chớ nên cưỡng cầu.
*******************************************
Cuối cùng cũng đi được nửa chặng đường, mừng hú hồn:so_funny:
-
chị ơi, em khâm phục chị quá ^^
đánh máy được từng này cơ mà!!! em chịu, chẳng bao giờ có đủ kiên nhẫn :)
em sẽ xem đây là món quà chị dành tặng cho mọi người ^^ (món quá ý nghĩa quá chứ :) )
-
Dạo này, tan học xong, Trân Trân không vội về nhà ngay cho đúng giờ, đúng khắc như trước đây nữa.
Dì Minh hỏi tới thì Trân Trân trả lời là cô bận học nhóm hoặc đến nhà bạn chơi.
Thật ra, thì Trân Trân chẳng học nhóm, học tổ chi hết, cô cũng chẳng hề tới nhà một người bạn nào. Cô chỉ có người bạn duy nhât, đó là Mỹ Linh, nhưng cô bé cũng đã ra nước ngoài du học mấy tháng nay rồi.
Cô cho xe chạy lòng vòng các đường phố Sài Gòn. Chạy chán, cô lại cho xe vào bãi, và việc làm tiếp theo của cô là lang thang đến các cửa hàng sách, các siêu thị lớn nhỏ trong thành phố.
Vào tay không, khi trở ra cũng tay không, cô không mua một món gì cả.
Nhưng về nhà ư ?
Cô rất sợ khi ngày ngày ra vào chạn trạn Gia Nguyên và chứng kiến hạnh phúc đầm ấm dư dả của anh. Và cô cũng rấ sợ lý trí của mình không vững vàng, để rồi trong một giây nào đó lý trí bị đè bẹp bởi thứ tình cảm lầm chỗ, như vậy mối quan hệ tốt đẹp của cô và gia đình này, từ trước đến giờ sẽ trở thành một con số không to tướng ngay, thậm chí còn có những điều tệ hại hơn nữa xảy ra mà Trân Trân chưa thể hình dung ra được.
Cũng như mọi hôm, Trân Trân lại về muộn. Cô thở phào nhẹ nhõm khi biết trong nhà không còn một ai.
Dùng cơm xong, Trân Trân ôm tập vở ra chiếc võng sau vườn để ôn bài. Cả tuần nay, kể từ khi Gia Nguyên về, cô đã không ra đó. Hoặc là đi lang thang, hoặc là cứ chui rúc trong phòng.
Thế nhưng “ mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, người tính không bằng trời tính.
Con đường từ nhà dẫn ra khu vườn cây phải trải qua một lối sỏi trải dài. Một viên sỏi cồm cộm dưới chân khiến Trân Trân đau nhói, cô cúi xuống xem xét, đến lúc ngẩng lên thì Gia Nguyên đã đứng trước mặt cô tự bao giờ.
Mặt Trân Trân thoáng tái nhanh, cô lắp bắp:
- Chẳng phải là anh đã tới công ty rồi sao ?
Gia Nguyên mỉm cười:
- Không sai, anh đã tới công ty và từ công ty anh về đây. Anh về là vì cần gặp em.
- Gặp em ? _ Trân Trân cụp mi._ Để làm gì chứ ?
Thay vì trả lời Trân Trân, thì Gia Nguyên lại chỉ tay vào chiếc băng đá kê dưới tán xoài, và nghiêm giọng:
- Anh có chuyện muốn nói với em. Chúng ta lại đằng kia đi, được không ?
Trân Trân đã những muốn khước từ, vậy mà không hiểu sao cô lại gật đâud:
- Vâng ! Được !
Khi cả hai đã ngồi yên, Gia Nguyên lại lên tiếng, trong mắt anh có đôi chút thắc mắc:
- Em thay đổi nhiều quá, Trân Trân à !
Trân Trân cười gượng:
- Từ lúc gặp lại anh Nguyên đến giờ, anh cứ luôn miệng bảo em thay đổi là sao ? Thật ra, nếu có thay đổi thì cũng là chuyện rất bình thường thôi. Ngày xưa, em là con nít, chỉ thíhc vòi vĩnh, phá phách, còn bây giờ em đã lớn rồi, chẳng lẽ anh muốn em cũng phải vậy ?
Gia Nguyên nhăc mặt:
- Đừng giả vờ nữa Trân Trân ! Em dư biết anh đang đề cập đến vấn đề gì mà.
Trân trân cúi đầu, nhìn mấy viên đá cuội dưới chân. Gia Nguyên thẳng thắn nhưng lại quá vô tình, cô biết nói sao bây giờ ?
Nâng mặt Trân Trân, Gia Nguyên hạ giọng:
- Hãy cư xử với anh như ngày nào, cho anh biết, anh đã làm gì để em giận đến nỗi không muốn nhìn mặt thế ? Anh nghĩ không đơn giản chỉ vì sự bặt tin của hai anh em chúng ta. Thành thật mà trả lời với anh đi Trân.
“ Cho anh biết anh đã làm gì ư ? “ Trân Trân thở dài một mình.” Nếu nói được thì cô đã nói rồi, đâu cần ôm lấy nỗi niềm riêng tư buồn, rồi rầu rĩ thế này chứ ?”
Phải đợi Gia Nguyên gặng hỏi đôi ba lần,Trân Trân mới trả lời, giọng cô như vỡ ra:
- Đó là do anh nghĩ, anh đoán thế này, thế kia. Riêng bản thân em, em thấy không có gì để nói với anh hết. Anh chớ ép em mãi thế.
- Anh không ép em !
Gia Nguyên cau mày:
- Tự em thì có! Em thử nghĩ xem: Lẽ ra anh em ta bao nhiêu năm xa cách.Giờ được găp lại nhau, em nên vui vẻ mới phải, đằng này chẳng những em nhạt nhèo với anh, tìm mọi cách để tránh mặt anh. Kể cả mẹ và Phương Giao, em cũng không ngoại lệ. Thái độ kỳ quặc của em,anh thật không sao hiểu nổi.
Nghe nhắc đến dì Phương Giao và Phương Giao,Trân Trân không khỏi hốt hoảng:
- Thế dì và chị đã nói gì về em?
Gia Nguyên lắc đầu:
- Họ chưa nói gì cả,có thể họ chưa nhận ra.Nhưng nếu em cứ tiếp tục thế này,sớm muộn gì họ cũng sẽ biết ra thôi.
- Ôi ! Nếu vậy thì không được đâu! _Trân Trân thảng thốt.
Chép miệng một cái,Gia Nguyên thấp giọng:
- Em đã biết lạ không được thì bản thân em làm sao đi chứ!
Mặt Trân Trân cứng lại,cô ỉu xìu:
- Em không biết,em cũng không thể.
- Một mình em…không thể, nhưng bên, nhưng bên cạnh em còn có anh kia mà. Lúc nào hoặc hoàn cảnh gì, trong anh, em luôn là 1 đứa em gái mà anh quý trọng thương yêu nhất.
- Chỉ là em gái thôi ư? _ Trân Trân thở mạnh.
- Đúng vậy! Anh chưa từng có em gái nhưng anh biết mình phải lamg gì để xứng đáng là người anh tốt của em.
- Em không cần ,không cần những thứ ấy đâu.
****************************************
Ơ, ai post truyện cũng phải đánh máy như thế mà, đâu có sẵn đâu em:blushing:
-
Nỗi buồn suốt mấy ngày qua cộng với sự tuổi thân khiến Trân Trân không kiềm giữ được nữa, và cô đã bật khóc. Vừa khóc cô vừa tuôn chạy.
Gia Nguyên say phút ngỡ ngàng, anh cũng vội đuổi theo:
- Trân Trân! Trân Trân ! Em sao vậy ! Nghe anh nói đã…
Bịt tai tai lại, Trân Trân nói một cách khó khăn:
- Em không nghe ! Không nghe gì hết. Anh đi đi, cứ để mặc em.
- Làm sao anh có thể bỏ mặc em chứ? Chúng ta là anh em, lo lắng , quan tâm đến em là bổn phận của anh.
Hai tiếng “anh em “cứ không ngớt dược Gia Nguyên lặp đi lặp lại mãi khiến Trân Trân không giữ bình thường được nữa.Gạt mạnh tay Gia Nguyên, cô ôm mặt chạy nhanh vào nhà. Hình như cô đã va vào một người nào đó, nhưng cô mặc kệ…
Gia Nguyên đuổi theo đến tận phòng cô, nhưng cô đã nhanh tay khoá kín chốt trong.
Gọi mãi không được, điện thoại công ty lại giục, Gia Nguyên đành bỏ đi.
Khi biết Gia Nguyên đã đi rồi, Trân Trân lại bổ nhào ra giường tiếp tụcg khóc, khóc với hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô để rơi nước mắt vì một thứ tình cảm không thể đặt tên ,một thứ tình cảm mà trăm ngàn lần nghe qua ai cũng cho là vớ vẩn, mù quáng, thậm chí là vô duyên nữa.
Khóc chán chê rồi cũng phải nín.Vừa lúc chuông đồng hồ thong thả gõ dài năm tiếng.
Không một lời nhắc nhở nào chính xác và có tác dụng với Trân Trân hơn, dụi ngay những giọt lệ con hoen má bằng một bên cánh tay áo,Trân Trân phóng ngay khỏi giường.
Năm giờ ba nươi cô có giờ học ngoại ngữ ở trung tâm ĐTH, cô không thể vắng mặt được. Nhưng đến lúc đứng trước khung kiếng Trân Trân khựng lại, cô không khỏi thảnh thốt:
- Thôi chết rồi!Mi mắt sưng to như hai quả trứng gà thế này thì còn học hành gì nữa?
Đến trường cũng chẳng xong, ở nhà lại không ổn, dì Phương Minh sẽ đặt vấn đề ngay. Cuôí cùng Trân Trân đành rầu rĩ ôm tập, xách xe ra đường với cặp kính mát màu râm to đùng.
Và cứ thế, Trân Trân cho xe chạy loanh quanh qua rất nhiều nẻo đường, một cách vô ý thức. Sau rốt, Trân Trân ghé vào một quán cà phê không quen nằm ở lưng chừng đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa.
Thấy bàn trống, Trân Trân bước tới ngồi phịch xuống. Cô cảm nhận đđược rất nhiều cặp máe đang dõi cô chăm chú. Có lẽ họ đang nghĩ cô là một con bé ”quậy tới trời” với bảng thành tích ăn chơi dầy cộm nên mới yên hùng một thân một mình lấc cấc, bụi bặm vào quán dành riêng cho các cặp tình nhân yêu nhau da diết.
-
Tui mún bít kết cục lắm rồi đó bạn. Hihi. Thế nên cố gắng post thường xuyên nhé TP. :)
-
Nhưng mặc họ, họ nghĩ gì cũng chẳng can chi đến Trân Trân, tự nhủ thế cho đỡ run, cô hắng giọng gọi cà phê.
Cô gọi cho mình ly cà phê đen không đường.
Mỹ Linh vẫn thường baỏ cô:
- Bao giờ mi buồn, cứ tìm đến quán cóc nào đó, gọi một ly cà phê đen không đường. Uống vào mi sẽ thấy thấm thía “tình đời, tình người “ngay.
Thấm thía đâu chẳng thấy, chỉ biết khi nhận tách cà phê từ một cô phục vụ khá dễ thương, nhưng ăn mặc lại khá “nghèo nàn” mang tới, Trân Trân đưa ngay lên môi, nhấp một ngụm khá lớn.
Vị cà phê dắng chát, đắng còn hơn cả những chén thuốc bắc mà ngày xưa, mỗi khi mắc bệnh, Trân Trân vẫn thường bị mẹ è cổ ra ma đổ vào, đắng cả môi, răng.
Nhả ra thì… mặt mũi nào ? Còn nuốt vào lại tái tê đầu lưỡi.
Không nén đuợc, cô kêu lên nho nhỏ:
- Ơi ! Đắng gì mà đắng giữ vậy hở trời ! Làm sao mà nuốt nổi chứ ?
- Uống thứ này vào ngay đi. Cô sẽ không còn cảm giác đắng nữa.
Không cần biết đó là thứ nước gì và của ai, Trân Trân đón lấy, ực một hơi dài… thật dài, hơn nửa ly là ít.
- Ái chà ! Nước xí muội mới ngon làm sao ! Nhưng của ai nhỉ ?
Trân Trân từ từ ngẩng lên. Đôi mắt xưng húp của cô… nhướng cao:
- Giám đốc Trần ! Sao lại là ông ?
Phải ! Người vừa đưa cho Trân Trân ly nước mằn mặn, ngòn ngọt ấy chẳng ai khác, chính là giám đốc Trần.
- Lần nào gặp cô, tôi cũng nghe duy nhất câu nói ấy. Chẳng lẽ cô không còn câu nào hay hơn sao ?
Kéo ghế ngồi xuống cạnh Trân Trân, Dương Trần thản nhiên hỏi.
- Cũng bởi ông thôi ! _ Trân Trân cười trừ, gượng gạo._ Anh bảo ông luôn tạo cho tôi những tình huống bất ngờ nhất. đúng ! Quả là ông khiến tôi bất ngờ quá.
- Bất ngờ kèm theo cảm giác khó chịu chứ gì ? _ Dương Trần hơi nheo mắt.
Trân Trân thành thật:
- Lần đầu thì có, những lần sau thì không.
- Cụ thể ?_ Dương Trần nghiêng đầu cười cười.
Tránh đôi mắt của Dương Trần, Trân Trân nói:
- Có gì lạ đâu ! Cụ thể như hôm gặp nhau ở ngân hàng, nếu không nhờ ông thì tôi đã phải xách của nợ ấy bên mình thêm không biết bao lâu nữa. Rồi buổi tiệc tối hôm ấy, ông lại đến kịp lúc. Ông đã nói không sai, nếu ông chậm trễ thêm giây lát nữa thì tim tôi đã rớt ở gốc cây nào rồi. Còn hôm nay…
- Khoan đã !_ Dương Trần chặn ngay lời Trân Trân._ Nếu cô cho rằng tôi đến kịp lúc, vậy tại sao khi tôi mời cô lên xe, cô lại có vẻ do dự ?
- Ông nhất định phải biết à ?
- Ừm ! _ Nhìn gương mạưt hơi ửng đỏ của cô gái trước mặt, Dương Trần gậ đầu.
- Thú thật với ông… _ Trân Trân bối rối, cô ngập ngừng._ Đấy là lần đầu tiên tôi đi xe với một người đàn ông đấy.
Trân Trân chợt bẽn lẽn khi nhớ lại cảnh tượng ngồi xe của mình hôm ấy.
- Dị bắt chết, không vì mấy gã đàn ông bất lịch sự hoặc giả như ban ngày…_ Trân Trân mím môi._ Có lẽ tôi chịu… không ngồi lên ttrên chiếc xe kì gục ấy đâu.
- À ! Ra thế !_ Suýt nữa là Dương Trần đã cười to lên, anh hỏi riếp sau khi đã cố nuốt tiếng cười vào lòng:
- Còn hôm nay thì sao ?
- Hôm nay hở ? _ Một lần nữa Trân Trân lại đỏ mặt._ Nếu lúc nãy không có ly xí muội kịp thời của ông, có lẽ tôi đã làm trò xiếc cho thiên hạ xem rồi.
Dương Trần ngó Trân Trân:
- Không uống được cà phê, vậy tội gì lại hành hạ môi, lưỡi, răng miệng của mình đến thế làm chi ?
- Gì mà hành hạ… Ông dùng từ nghe phát khiếp !
- Còn không phải à ? _ Dương Trần nhíu mày:
- Rõ ràng là cô không hề biết uống cà phê và rõ ràng là vị giác của cô không thích ứng với loại nứơc uống này. Nếu không nó đâu đã phản ứng bằng những cái nhăn mặt, cau mày, nhíu trán đến khó coi thế !
Trân Trân nuốt nước bọt. Trong bóng tranh tối tranh sáng của ngọn đèn hoa, cô vẫn cảm nhận được nụ cười của Dương Trần.
Bậm môi lại, cô nóng mặt… Nói ngang cho đỡ mắt cỡ:
- Ai bảo với ông là tôi không biết uống cà phê, tự đôi khi con người ta có những phản ứng đột xuất vậy mà. Không tin thì ôgn cứ cờ xem, những lần sau gặp ông hãy nhìn cho thật kĩ nhé, coi tôi gọi gì.
- Cô nói thế nghĩa là chúng ta vẫn còn có thể gặp nhau lại ở các quán cà phê như vậy nữa chứ gi ? _ Dương Trần mỉm cười:
- Cô đã nói được thì phải làm được đấy !
- Dĩ nhiên là thế ! _ Trân Trân chớp nhẹ rèm mi cong._ Chỉ có điều, con người ta đôi lúc khôg phải hễ muốn là được.
- Trân Trân à ! _ Giọng chợt nhiên rầu rĩ của cô khiến Dương Trần xót xa, và sự xót xa ấy làm cho anh không hỏi không được, nhất là khi bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của cô ngay từ lúc mới bước vào quán.
- Có phải cô đang gặp chuyện rắc rối gì lắm không ?
- Ông hỏi để làm gì ? _ Thở dài, Trân trân quay mặt đi.
- Đừng nghĩ là tôi tò mò chuyện không phải của mình._ Dương Trần xua tay._ Dẫu sao đang buồn có người tâm sự vẫn đỡ hơn.
- Nhưng tôi không thể tâm sự với ai hết. _ Trân Trân buồn thiu.
- Tại sao ?_ Dương Trần cau mặt.
Trân Trân có vẻ bối rối vì bị anh hỏi tới.
- Vì đây là chuyện riêng tư mà.
Dương Trần nhún vai:
- Chuyện riêng tư lại càng nên tìm người tâm sự, cô không nghe người đời thường nói, xảy ra chuyện thì người trong luôn “oán”, người ngoài “sáng” hơn sao ?
- Vẫn biết là vậy, song…_ Trân Trân ngập ngừng:
- Nghe tôi nói xong chắc chắn rằng ông sẽ cười vào mặt tôi ngay, thậm chí ông còn cho tôi là kẻ ngu xuẩn ngốch nghếch nữa. Với lại… _ Trân trân ngắc ngứ. _ Người ta chỉ tâm sự với người thân của mình, còn tôi với ông… đôi ba lần gặp gỡ.
Khẽ lắc đầu, Dương Trần bảo:
- Có những trường hợp chỉ gặp nhau một lần thôi cũng đủ lắm rồi.
- Nhưng nhỡ ông vui miệng…
- Tôi không có thói quen đó. Đàn ông lắm chuyện trên đời này… không nhiều đâu. Và tôi có thể khẳng định, trong cái số không nhiều ấy, không có tôi.
Thấy Trân Trân làm tinh vò vò chéo khăn trải bàn vẻ suy nghĩ, anh trầm giọng nói tiếp:
- Cô nói đi ! đoan chắc với cô, nói xong, cô sẽ nhje nhõm nagy.
- Nhưng chuyện không có gì, lại dài dòng…_ Trân Trân dấn dứ: _ Ông có thời gian không ?
- Những ai tới quán cà phê ngồi, đều đã chứng tỏ họ đang rảnh rỗi cả._ Dương Trần hiền lành ngó Trân Trân:
- Một ly nước có đầy mấy, chỉ cần ta nhấp một ngụm thôi là nó đã vơi đi rồi. Nỗi buồn rầu cũng tương tự vậy, trút dần, bứt bỏ từng chut, đến lúc nào đó nó cũng cạn thôi ! Còn cô bảo chuyện không có gì. Nếu không có gì thì đôi mắt cô đâu đã sưng húp thê kia.
- Được !_ Trân Trân lên tiếng sau một thoáng tránh né.
- Nếu ông đã chẳng ngại thì tôi thấy cũng không cần giấu giữ làm gì. Là thế này ông ạ.
Rồi bằng giọng buồn thiu, Trân Trân kể cho Dương Trần chuyện cô và Gia Nguyên, những kỉ niệm thời thơ ấu, những tình cảm vụng dại nhưng sâu lắng trong cô suốt bao năm qua và giờ là cuộc gặp gỡ đầy ngỡ ngàng, ngang trái.
- Ông hãy nói đi ! _ Trân Trân kết thúc câu chuyện bằng tiếng thở dài:
- Có phải tôi đã tự làm khổ lấy mình không và có phải ông cho rằng tôi đã quá ngốc nghếch không ? Yêu những thứ mơ hồ, trân trọng những điều không hề có, đau một nỗi đau không đáng để mà đau.
- Đối với chuyện tình cảm không ai dám cho rằng khôn ngoan hay ngốc nghếch cả, nhưng cô biết nghĩ vậy thì sự việc vẫn chưa đến nỗi nào. Cô biết nghĩ tất nhiên cô biết cách giải quyết, để có thể dừng lại. Những gì không phải là của mình sẽ vĩnh viễn không phải, gượng ép sẽ làm khổ không chỉ cho người khác mà còn cho cả bản thân mình. Hơn nữa… _ Nhìn Trân Trân một cái, Dương Trần nói:
- Có khi nào cô chịu khó suy xét rằng, tình cảm cô dành cho Gia Nguyên, không hẳn là tình yêu, mà đơn thuần chỉ là tình cảm anh em… hơn bình thương một chút thôi không ?
- Ông nói vậy nghĩa là sao ?
-
Uhm truyện này ngày càng hay đó tiếp đi bạn :)