-
Chương 48
IXIĐÔRA
Mặt trời vừa mới nhô ra khỏi đường chân trời, chiếc đĩa tròn như một tấm mộc bằng vàng mười rực rỡ trên đồng cỏ. Những tia vàng của nó xuyên qua rừng rậm, rải rác đây đó những trảng cỏ. Vô số những giọt sương còn lơ lửng trên những cây xiêm gai, chúng đọng trên những chiếc lá hình lông chim, làm cành cây trĩu xuống. Cây như than khóc vì chia tay với đêm, với ngọn gió mát trong lành ẩm ướt, như sợ hãi đón cái nóng thiêu đốt của ban ngày. Bầy chim đã ríu rít trong các cành lá – không lẽ chúng có thể ngủ trong ánh bình minh như vậy! Chắc gì ở một nơi nào đó, ngoài đồng cỏ Tếchdát, có thể gặp trong một buổi sáng sớm như thế một con người sảng khoái. Nhưng ở miền này, lúc mặt trời mọc là thời gian dễ chịu nhất trong ngày và rất hiếm người giờ này còn ở trong chăn hay một mình trong căn phòng của mình.
Trên bờ sông Lêông, khoảng ba dặm phía dưới đồng biên Inđ có một người coi thường giấc ngủ vì cái thú đi dạo trong rừng. Người đó không đi bộ mà cưỡi một con ngựa rất nóng nảy, nó không thích người ta kìm cương nó. Mô tả như vậy chắc bạn sẽ tưởng rằng kỵ sĩ là một người đàn ông. Nhưng vì ở đây là miền Nam Tếchdát, nơi những người Mếchxich – Tây Ban Nha sinh sống, nên kỵ sĩ đó hoàn toàn có thể là đàn bà. Sự giả định này không mẫu thuẫn gì cả với chiếc mũ vành rộng trên đầu kỵ sĩ, cả với chiếc xerap rủ trên vai tránh khí lạnh buổi sáng sớm, cả cách ngồi trên yên theo kiểu đàn ông, kiểu ngồi ngựa mà ở Châu Âu người ta cho là khó coi đối với phụ nữ.
Hãy quan sát kỹ hơn một chút, bạn sẽ quả quyết đúng thực đó là một phụ nữ. Bạn hãy nhìn lên đôi tay bé nhỏ đang giữ dây cương, nhìn bàn chân nhỏ nhắn nơi bàn đạp, nhìn thân hình phụ nữ duyên dáng hiện lên thậm chí dưới chiếc xerap nặng nề và cuối cùng là bộ tóc đẹp rực rỡ cuộn lại thành một búi dưới vành chiếc xombrêrô.
Giờ đây không nghi ngờ gì nữa, trước mắt bạn là một người phụ nữ, mặc dầu nàng có một số thói quen rất khác thường đối với phụ nữ. Đó là đônha Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx.
Nàng đã qua tuổi hai mươi, mà theo cách hiểu của người Mếchxich, người ta không còn cho nàng là trẻ nữa. Là một cô gái tóc đen nồng nhiệt, nàng rất mực xinh đẹp. Nhưng sắc đẹp của nàng, đó là sắc đẹp của một con hổ cái, nó gởi lên sự e sợ hơn là một tình thương yêu dịu dàng.
Bạn hãy nhìn vào mắt nàng, bạn lập tức cảm thấy ở nàng một trí tuệ xuất sắc đối với phụ nữ, tính cứng rắn sự quả quyết, lòng can đảm vô hạn biểu hiện trên khuôn mặt kiều diễm. Trên những đường nét thanh tú dịu dàng không một bóng dáng của sự yếu đuối, không một biểu hiện nhút nhát. Màu hồng đậm trên làn da bánh mật trông rực rỡ đến nỗi dường như nó không thể mất đi thậm chí trong những giây phút nguy hiểm chết người.
Cô gái đi một tmình trong thung lũng bên rừng cây của con sông Lêông. Xa xa nhìn thấy rõ một dinh cơ, đó là ngôi nhà nàng đang rời xa, dinh cơ của bác nàng, đông Xilviô Martine nơi mà nàng vừa rời khỏi cổng không lâu.
Nàng Mếchxich trẻ tuổi ngồi thoải mái vững vàng trên yên. nàng cưỡi một con ngựa rất nóng tính, nó thường hay nhảy dựng lên, nhưng bạn chớ lo sợ cho nàng kỵ sĩ trẻ. Nàng biết điều khiển nó một cách điêu luyện.
Nhẹ nhõm, vừa với sức phụ nữ, một chiếc lắcxô được treo trên mỏ yên, nó được cuộn lại cẩn thận: rõ ràng Ixiđôra đã không tiếc thời gian dành cho nó và chắc chắn là nàng biết sử dụng nó. Đúng như vậy. Nàng biết tung nó lên với sự khéo léo của một tay săn ngựa hoang lành nghề. Ixiđôra tự hào vì tài nghệ của mình – đây là một trong những thú tiêu khiển của nàng
Nàng không đi theo con đường lớn dọc bờ sông mà theo rìa con đường mòn từ dinh cơ của bác nàng tới con đường lớn và nàng chỉ đi tới đỉnh đồi gần nhất – hay nói đúng hơn đó là bờ dốc của con sông..
Con đường mòn rất dốc – nó dốc đến nỗi mà con ngựa bắt đầu thở nặng nhọc. Cuối cùng nữ kỵ sĩ đã lên tới đỉnh dốc, nơi con đường lớn đi ngang qua bên cạnh.
Ixiđôra kéo dây cương, nhưng không phải để cho con ngựa nghỉ ngơi mà vì nàng đã đạt được mục đích chuyến đi của mình.
Gần con đường là một khoảng trống rộng chừng hai hoặc ba akr, nó được phủ đầy cỏ. Đó đúng là một đồng cỏ thu nhỏ lại, hoàn toàn không giống khoảng rừng mà Ixiđôra vừa đi khỏi. Vây quanh khoảng trống về mọi hướng mọc toàn những bụi cây có gai. Đi khỏi khoảng trống có ba con đường mòn mờ mờ cắt qua những bụi gai.
Đến giữa khoảng trống, Ixiđôra kéo dây cương và vỗ về vào cổ con ngựa để trấn an nó. Mặc dù chắc gì điều này là cần thiết - dốc dựng đứng làm con ngựa mệt nhoài đến nỗi nó không còn chồm ra phía trước và không hề tỏ ra nóng ruột.
- Ta tới sớm hơn giờ đã định! - Nữ kỵ sĩ trẻ tuổi thốt lên vừa lấy ra trong chiếc xerap một chiếc đồng hồ vàng – Có thể chàng sẽ không đến chăng? Ôi chỉ cần chàng đủ mạnh để đi tới đây!... Ta run lên rồi. Hay là con ngựa của ta đang thở? Ồ không, đó là cơn run đang hành hạ ta. Ta chưa bao giờ phải hồi hộp như thế này. Đấy là nỗi khiếp sợ? Đúng, có lẽ. Lạ lùng làm sao, ta lại sợ con người mà ta yêu quí, con người độc nhất mà ta đã yêu! Bởi không thể gọi là tình yêu được những gì ta đã trải qua với Đông Miguel. Đó là sự tự lừa dối. Thật hay là ta đã thoát khỏi nó! Trong hạnh phúc của mình, ta đã nhận ra hắn là thằng hèn, sự phát hiện này đã hạ người hùng trong mộng tưởng của ta khỏi cái bệ của nó. Ta vui vì điều này làm sao! Giờ đây ta căm thù Đông Miguel, bởi vì hắn ta hình như đã trở thành… Lạy mẹ rất thánh, không lẽ đó là sự thật, hắn đã trở thành thằng ăn cướp! Nhưng ta cũng không sợ phải gặp hắn thậm chí ở nơi đơn độc này. Chúa tôi, sợ người mà mình yêu, đồng thời lại không hề khiếp hãi người mà mình căm thù sâu sắc, bởi biết rằng hắn tàn nhẫn và xảo quyệt! Thật khó quá! Không thể hiểu được! Dù sao trong đó cũng có một cái gì đó không giải thích được. Ta run lên không phải vì sợ hãi trước nguy hiểm mà vì sợ sự hiện diện của người mình yêu. Đó là lý do vì sao ta run rẩy. Vì sao ta không thể nào ngủ yên vào ban đêm từ ngày Moric Giêran cứu ta thoát khỏi bọn say rượu. Ta chưa bao giờ nói với chàng những tình cảm của ta. Vả lại ta không biết chàng sẽ đón nhận sự tự thú của ta như thế nào. Nhưng dù sao chàng cũng cần phải biết. Ta không thể chịu đựng hơn nữa sự mơ hồ nặng nề này. Ta sẽ thất vọng, thậm chí có thể chết, nếu những mơ ước của ta đánh lừa ta… A! Ta nghe thấy tiếng vó ngựa! Một con ngựa đang phi trên đường. Đấy là chàng? Đúng rồi! Ta thấy qua những hàng cây bộ quần áo dân tộc rực rỡ của chúng ta. Moric Giêran thích mặc bộ đồ này. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nó rất hợp với mặt chàng. Lạy mẹ rất thánh! Ta quấn mình trong chiếc xerap, trên đầu ta là chiếc xombrerô. Chàng lại tưởng ta là đàn ông mất! Đả đảo sự giả trang xấu xí này. Ta là phụ nữ, và chàng phải thấy trước mặt mình là người phụ nữ.
Trong khoảnh khắc, Ixiđôra hất chiếc xerap và chiếc mũ ra khỏi mình, thậm chí trên sân khấu biến hóa chắc gì đã nhanh hơn. Và trên nền những bụi cây gai dày đặc vẽ nên một thân hình phụ nữ nhẹ nhõm và cái đầu tuyệt đẹp, xứng đáng được Kanôva tạc tượng.
Tì chân trên bàn đạp, hơi nghiêng người về phía trước, nữ kỵ sĩ kiều diễn ngóng đợi.
Bất chấp tất cả, nàng không để lộ ra một chút sợ hãi, môi nàng không run lên, khuôn mặt nàng không tái đi. Trái lại trong cái nhìn đăm đăm của nàng về phía trước – là tiếng gọi của tình yêu kiêu hãnh. Tiếng gọi của con chim ưng cái, đang chờ đợi con chim ưng của mình.
Nhưng khuôn mặt nàng bỗng dưng thay đổi đột ngột. Nàng đã nhận ra người kỵ sĩ đang tiến gần lại. Những hình thêu vàng làm nàng nhầm lẫn. Kỵ sĩ bận bồ đồ Mếchxich – không phải là Moric Giêran mà là Miguel Điac.
Niềm vui trên mặt nàng thay bằng nỗi chán nản. Cô gái ngồi phịch xuống yên, thở dài, tiếng thở dài rứt ra từ lồng ngực. Gần như một tiếng kêu tuyệt vọng. Trên khuôn mặt nàng không phải là sự khiếp sợ mà là sự thất vọng và nỗi bực tức.
Sói đồng lên tiếng trước.
- Ái chà, đây là cô xenhorita! Ai mà ngờ lại gặp cô ở một nơi vắng vẻ như thế này - một bồng hông giữa những bụi gai!
- Thì sao, nói chung, việc gì đến ngài, Đông Miguel Điac?
- Câu hỏi kỳ lại, xenhorita ạ. Tất nhiên, chính cô cũng biết đây là việc của tôi. Cô biết quá rõ là tôi yêu cô đến mất trí. Tôi đã ngu ngốc khi thú nhận điều này và tuyên bố mình là nô lệ của cô. Vì vậy tình cảm của cô mới nguội lạnh đi nhanh chóng như vậy.
- Ngài nhầm rồi, Xenhor ạ. Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi yêu ngài. Nếu tôi đã nói rằng tôi khâm phục nghệ thuật đi ngựa của ngài, thì ngài không có quyền hiểu lời tôi khác đi. Và ngoài ra, điều này đã xảy ra từ ba năm trước. Lúc bấy giờ tôi chỉ mới là một cô bé, trong lứa tuổi mà những cái đó gây nên xúc động mạnh mẽ, khi chúng ta còn ngu dại, đến nỗi coi trọng sự hào nhoáng bên ngoài hơn những phẩm chất của tâm hồn. Nhưng giờ đây, tôi đã trở nên già dặn hơn, và hoàn toàn tự nhiên rằng tôi đã đánh giá nhiều thứ khác đi.
- Quỉ tha ma bắt, nhưng tại sao cô lại gây nên cho tôi những hy vọng hão huyền? Cô có nhớ cái ngày đóng dấu súc vật, khi tôi đã kiềm chế được con bò đực điên rồ nhất và chinh phục được con ngựa hoang dã nhất của cha cô không? Không một vakerô nào dám tới gần nó. Ngày ấy cô đã nhìn tôi, mỉm cười với tôi tràn ngập yêu đương. Đừng chối cãi điều này, đônha Ixiđôra! Tôi khá hiểu con người và tôi có thể dễ dàng đoán được cảm giác và ý nghĩ trên gương mặt cô. Nhưng giờ đây cô đã thay đổi. Tại sao vậy? Bởi vì tôi đã bị chinh phục bởi vẻ quyến rũ của cô, bởi vì tôi đã ngu ngốc thú nhận điều này. Và cô, như thói thường của đàn bà, đã mất sự quan tâm tới kẻ bị chinh phục. Đúng như vậy, xenhorita ạ, đừng chối cãi!
- Không, không phải như vậy, Đông Miguel Điac ạ. Tôi chưa bao giờ bằng một lời nói hay một cái nhìn công nhận tình yêu với ngài. Đối với tôi đơn giản ngài chỉ là một kỵ sĩ tài ba, và một vakerô can đảm. Ít nhất là theo cảm giác của tôi lúc bấy giờ. Nhưng bây giờ ngài đã trở thành người như thế nào? Ngài có biết người ta nói gì về ngài ở đây và ở Riô-Granđ không?
- Tôi không cho rằng phải trả lời những điều vu khống bởi những tên phản bội hay những kẻ thù dối trá. Tôi đến đây để yêu cầu được giải thích chứ không phải để đưa ra những lời giải thích.
- Lời giải thích của ai?
- Của cô, Đônha Ixiđôra kiều diễm ạ!
- Ngài quá tự tin đấy, Đông Miguel Điac, Xenhor ạ, ngài chớ quên rằng ngài đang nói chuyện với ai! Hãy nhớ rằng tôi là con gái…
- … Của một trong những ông chủ giàu có và kiêu hãnh nhất vùng Ta-maulipac và cháu gái của một chủ đồn điền không kém phần kiêu ngạo ở Tếchdát. Tôi đã nghĩ hết mọi điều. Tôi cũng nhớ có một thời nào đó tôi đã làm chủ một cái trại, nhưng bây giờ tôi chỉ là một tay chăn ngựa. Mẹ kiếp! Nhưng cũng chưa phải là tai họa! Cô không phải là loại đàn bà có thể khinh bỉ một con người vì hắn không giàu có. Một tên săn ngựa nghèo khổ cũng có thể mong chờ sự khoan dung của cô như một chủ nhân của hàng trăm gia súc. Tôi có bằng chứng về sự khoan dung đó của cô.
- Bằng chứng nào? – Cô gái vội hỏi, lần đầu tiên nàng tỏ ra lo sợ - Bằng chứng sự khoan dung ấy ở đâu, cái bằng chứng mà ngài đã có lòng tốt nghĩ ra đó?
- Trong lá thư đắm đuối này. Nó đây, trong tay tôi đây, nó được ký tên bởi Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx. Bức thư cũng gửi cho một người săn ngựa nghèo khổ như tôi. Cô nhất thiết phải cầm lấy nó làm gì? Cô có thể nhận ra nó từ xa kia mà?
Nàng đã nhận ra bức thư. Cái nhìn nảy lửa ném vào Điac nói lên điều này.
- Làm sao nó lại rơi được vào tay ông? – Ixiđôra vừa hỏi vừa cố giấu sự phẫn uất của mình.
- Điều đó không quan trọng. Nó đã ở trong tay tôi, và trong tay tôi đã lâu. Không phải để cô biết rằng cô đã thôi quan tâm tới tôi - Đối với tôi điều này đã rõ như ban ngày – Nhưng để chứng tỏ rằng cô đã say mê người khác. Cô đã yêu hắn, rõ quá rồi còn gì. Cô mơ tưởng nhìn vào cặp mắt đẹp của hắn. Cô hãy biết cho rằng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy chúng nữa đâu.
- Thế là thế nào, Đông Miguel Điac?
Giọng nàng run lên, dường như nàng sợ hãi câu trả lời.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên: vẻ mặt Sói đồng trông rất dễ sợ.
Nhận thấy sự sợ hãi của nàng, hắn nói:
- Mối nguy hiểm đối với cô là hoàn toàn có thể. Nếu tôi bị mất cô, đônha Ixiđôra ạ, thì cô cũng sẽ không thuộc về ai cả, cả Moric-Muxtangher cũng vậy.
- Thế đấy!
- Phải! Chính thế. Hãy hứa với tôi rằng cô sẽ không bao giờ quan tâm tới hắn nữa, hoặc là cô sẽ không đi khỏi được nơi đây!
- Ngài đùa, Đông Miguel!
- Không, tôi nói hoàn toàn nghiêm chỉnh, đônha Ixiđôra à.
Không còn nghi ngờ gì vào sự thành thật của những lời lẽ này. Mặc cho sự sợ hãi của cô gái Mếchxich, cái nhìn của hắn ánh lên sự quả quyết tàn nhẫn và lạnh lẽo, và tay hắn đặt vào chuôi dao găm.
Đến Ixiđôra gan dạ cũng phải run sợ. Nàng đã nhận thức được mối nguy hiểm đang đe dọa nàng, thậm chí thoát khỏi nó không phải là dễ. Ngay từ đầu, cuộc gặp gỡ đã làm nàng lo lắng, nhưng nàng hy vọng sự xuất hiện của Moric sẽ cắt đứt cuộc nói chuyện và chuyển nó sang một hướng khác.
Nàng Mếchxich trẻ tuổi căng tai ra nghe ngóng xem có tiếng vó ngựa vang lên hay không, thỉnh thoảng nàng ném cái nhìn vào đám cây về hướng mà nàng chờ đợi tiếng động.
Giờ đây niềm hy vọng đó đã tan vỡ. Bởi lá thư đã ở trong tay tên Mếchxich, có nghĩa là nó không tới được địa chỉ nó cần phải tới. Chờ đợi sự cứu viện là uổng công, nàng cũng nghĩ tới việc chạy trốn. Nhưng điều này gắn liền với nhiều khó khăn và nguy hiểm chết người. Nàng có thể quay ngựa phóng đi, nhưng khi đó có khả năng nhận một viên đạn từ sau lưng, bởi cái báng súng lục cách tay Sói đồng cũng không xa hơn cái chuôi dao găm.
Ixiđôra hoàn toàn đánh giá được tình thế hiểm nghèo của mình. Bất cứ một người đàn bà nào ở vào tình thế của nàng cũng phải hoảng hốt, nhưng Ixiđôra Kôvarubiô thậm chí không để lộ một chút xúc động nào về mối nguy hiểm đang đe dọa nàng.
- Vớ vẩn! Nàng kêu lên làm bộ không tin – Ngài đùa đấy, xenhor ạ. Ngài muốn dọa tôi. Ha ha ha! Tại sao tôi lại sợ ngài nhỉ? Tôi đi ngựa cũng không kém gì ngài. Và lắcxô tôi tung cũng nhẹ nhàng và xa như ngài. Hãy xem, tôi sử dụng nó khéo không này!
Mỉm cười khi nói những lời này, cô gái gỡ chiếc lắcxô ra khỏi yên và bắt đầu quay nó trên đầu dường như nàng đang trình diễn nghệ thuật của mình.
Điac không đoán được rằng nàng có ý định hoàn toàn khác. Hắn ngỡ ngàng trước hành động của Ixiđôra và lặng lẽ nhìn nàng.
Chỉ khi tên Mếchxich cảm thấy chiếc thòng lọng đã quấn chặt quanh khuỷu tay hắn mới hiểu ra tất cả, tự vệ thì đã muộn. Chỉ một khắc sau tay hắn đã bị ép chặt vào sườn làm hắn không thể lấy được cả dao lẫn súng.
Hắn muốn thoát khỏi vòng dây, nhưng trước khi hắn kịp giật lấy lắcxô thì một cú giật mạnh làm hắn nhào ra khỏi yên và nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
- Thế nào, Đông Miguel Điac – Ixiđôra kêu lên, sau khi quay ngựa đi – Đe dọa tôi nữa đi! Chớ có tháo ra! Ngài mà chỉ động đậy một ngón tay thôi là tôi sẽ phi về phía trước! Quân độc ác nham hiểm! Mặc dầu mi rất hèn nhát, nhưng mi muốn giết ta, ta đã đọc thấy điều này trong mắt mi. Nhưng vai trò của chúng ta đã thay đổi, và bây giờ…
Không nghe thấy câu trả lời, nàng lặng im và không rời mắt khỏi con người đang nằm trên mặt đất.
Sói đồng nằm bất động. Cú ngã từ trên ngựa làm hắn ngất lịm.
Hắn không chỉ không nói được mà còn không cảm giác được gì nữa. Hắn gần như chết rồi.
- Ôi, Thánh nữ! Không lẽ ta đã giết hắn! – Nàng kêu lên sau khi lùi ngựa lại một chút, nhưng nàng không hề quay lại và trong tư thế lúc nào cũng có thể phi đi được – Ta chẳng muốn điều này, mặc dầu ta hoàn toàn có quyền - Bởi hắn đã định giết ta… Hắn chết rồi hay hắn giả vờ để lừa ta tới chỗ hắn nhỉ? Hãy để cho kẻ khác giải quyết điều này. Bây giờ ta có thể mạnh dạn mà đi về nhà - Hắn chẳng theo ta được. Bọn đầy tớ trong dinh cơ sẽ đến gỡ dây cho hắn. Chúc mọi điều tốt lành, Đông Miguel Điac.
Nói những lời này xong, Ixiđôra lấy từ trong xắc cốt ra một chiếc dao găm nhỏ, cắt sợi dây gần mỏ yên và rõ ràng không hề cảm thấy lương tâm cắn rứt, nàng phi thẳng về nhà, chẳng buồn giải phóng cho Điac đang nằm trên mặt đất khỏi chiếc lắcxô.
-
Chương 49
LẮCXÔ ĐƯỢC GỠ RA
Con chim ưng bồn chồn bay vút lên bầu trời và cất tiếng kêu… Giọng nó đầy tức giận và kinh sợ, nó đã rời cành cây cụt trên cây bạch dương già và bay đi rình mồi.
Đôi cánh hùng mạnh chỉ cần vẫy một cái là đã lượn cao trên không. Nó soi mói nhìn khoảng rừng cây mọc xung quanh. Trên khoảng cỏ trống một con người có lẽ đã chết rồi nằm sóng xoài tên mặt đất, bên cạnh một con ngựa lồng lên hý ầm ỹ. Trong vùng cây rậm chim ưng nhìn thấy hai nữ kỵ sĩ. Một nàng đầu trần, làn tóc tung bay trong gió, ngồi trên yên theo kiểu đàn ông, đang phi nước đại rời khỏi khoảng cỏ trống. nữ kỵ sĩ kia cưỡi một con ngựa đốm sao đang phi tới khoảng trống đó. Nàng ngồi yên trên chiếc yên kiểu phụ nữ, bận bộ váy áo đi ngựa và đội một chiếc mũ rộng vành. Nàng phi chậm rãi hơn và có vẻ rất lo lắng.
Đó là những gì mà con chim ưng nhìn thấy từ trên cao.
cả hai nữ kỵ sĩ, chúng ta đều quen. Nàng rời khỏi khoảng cỏ trống là Ixiđôra Kovarubiô đơ Lox-Lianox, còn nàng đang tiến tới khoảng cỏ trống là Luiza Pôinđekter.
Tại sao nàng thứ nhất rời khoảng cỏ trống chúng ta đã rõ. Chỉ còn phải giải thích, tại sao nàng thứ hai lại đi tới đó.
o0o
Sau cuộc nói chuyện với Zep Xtump, nàng krêôl trẻ tuổi quay về phòng mình, nàng quì xuống trước tượng Đức Mẹ và cầu nguyện. Như tất cả những người krêôl, nàng là tín đồ Thiên chúa giáo, nàng tin tưởng tuyệt đối vào sự phù hộ của Đức Mẹ. Lời cầu nguyện của nàng kỳ lạ và buồn thảm: nàng cầu xin Đức Mẹ bảo vệ con người bị người ta coi là kẻ đã giết em trai nàng.
Nàng luôn luôn tin tưởng rằng chàng vô tội trong vụ giết người khủng khiếp này. Nếu trong nàng nảy sinh dù là một nghi ngờ nhỏ nhất, trái tim nàng sẽ không sao chịu đựng nổi một thử thách như vậy.
Nàng không cầu xin Đức Mẹ tha tội cho chàng, nàng xin ơn trên bảo vệ lấy chàng khỏi những kẻ thù.
Những tiếng nấc làm nghẹn lời cầu nguyện. Luiza yêu em trai một cách âu yếm, và cái chết của người em làm nàng bị chấn thương mạnh. Nhưng nỗi buồn này không ngăn nổi một tình cảm khác còn mạnh hơn tình ruột thịt. Cay đắng vì cái chết của em trai, nàng lại cầu nguyện để người mình yêu được cứu thoát.
Khi đứng lên, cái nhìn của nàng tình cờ rơi vào chiếc cung, nó thường giúp nàng đưa những tin tức âu yếm cho người tình.
“ồ, nếu ta có thể gửi một mũi tên để báo cho chàng biết sự nguy hiểm nhỉ!”
Ý nghĩ này gợi lên những ý nghĩ khác: dấu vết những lá thư bí mật của họ có còn lại ở nơi họ trao đổi những mũi tên không?
Luiza nhớ lại, lần cuối cùng Moric bơi qua sông, thay vì vượt qua bằng thuyền. Chiếc lắcxô của chàng có lẽ còn lại ở mấu cây cụt.
Hôm qua, quá xúc động vì tai họa, nàng đã không nghĩ tới điều này.
Chiếc lắcxô có thể tố cáo những cuộc gặp gỡ ban đêm của họ mà theo như nàng nghĩ, chỉ có bản thân họ biết được mà thôi.
Mặt trời đã lên khá cao, chiếu ánh sáng rực rỡ qua kính cửa. Luiza bèn mở toang cửa để đi xuống vườn, tới nơi có chiếc thuyền. Nhưng nàng dừng lại trên thềm nhà vì nghe thấy những giọng nói vọng từ trên gác thượng xuống.
Hai người đang nói chuyện: cô hầu phòng Florinđa và chàng xà ích da đen, mà khi vắng chủ nhà họ đã quyết định lên thở hít khí trời trên sân thượng.
Phía dưới có thể nghe rõ từng lời, nhưng Luiza rất ít quan tâm tới câu chuyện của họ. Chỉ khi vọng tới tai nàng một cái tên quen thuộc nàng mới chú ý lắng nghe.
Họ nói về ngài Giêran. Moric Giêran, đó là tên ông ta. Họ nói rằng ông ấy là người Iếclăng, nhưng nếu thật như vậy thì ông ấy hoàn toàn không giống thế, không giống những người Iếclăng mà tôi đã gặp ở Niu Oclêăng. Ông ấy giống một ngài lịch sự, một chủ đồn điền. Ông ấy giống như vậy đấy!
- Plutôn, anh không nghĩ rằng ông ta đã giết cậu Henri chứ?
- Cô lại còn nghĩ ra cái gì nữa đấy! Ông ấy giết cậu Henri! Có thể cô còn nói rằng tôi giết cậu Henri chăng? Nói gì lạ vậy… Ôi, nhìn kìa, Florinđa! Ông ấy đấy, mờ quá. Nhìn đi, Florinđa, nhìn phía kia kìa!
- Phía nào?
- Phía kia kìa, bờ bên kia ấy. Thấy chưa, người đàn ông cưỡi ngựa! Đó là Moric Giêran, chính người đã tặng cô Luiza con ngựa đốm sao ấy. Chính là con người mà bây giờ tất cả đang đi tìm. Họ không tìm ông ấy ở đằng kia. Hôm nay tất cả đi tìm ở đồng cỏ cơ!
- Thế anh không mừng à, Plutôn! Em tin rằng ông ta không có lỗi. Ông ta đẹp và can đảm như vậy. Không đời nào có thể…
Luiza không nghe tiếp nữa, nàng quay vào nhà và chạy lên sân thượng. Khi chạy lên các bậc thang tim nàng đập mạnh đến nỗi tiếng đập của nó dường như át cả tiếng bước chân nàng. Khó khăn lắm nàng mới che giấu được sự hồi hộp của mình trước những người hầu.
- Tại sao các người nói to thế. Các người nhìn thấy cái gì vậy? – Luiza hỏi, cố giấu tình cảm của mình bằng vẻ nghiêm khắc giả tạo.
- Cô Luiza, cô hãy nhìn kia kìa! Một ngài trẻ tuổi lịch sự…
- Ngài trẻ tuổi lịch sự nào?
- Chính người mà người ta đang đi tìm đấy, chính cái người…
- Ta chẳng nhìn thấy ai hết…
- Giờ ông ấy khuất sau hàng cây rồi. Cô nhìn kia kìa! Đó, chiếc mũ đen, chiếc áo khoác nhung với những chiếc cúc bạc lấp lánh. Ông ấy đấy. Chính là ngài trẻ tuổi lịch sự!
- Có lẽ anh nhầm rồi đấy, Plutôn ạ. ở đây rất nhiều người ăn mặc như vậy. Khoảng cách lại quá lớn để có thể nhận ra người, đặc biệt là bây giờ, khi hầu như không nhìn thấy được… Thôi được, Florinđa, chạy nhanh xuống nhà chuẩn bị cho ta chiếc mũ và bộ đồ đi ngựa. Ta muốn đi. Còn anh, Plutôn, đóng yên con Luna, nhanh lên! Ta sợ rằng mặt trời đã lên quá cao rồi đấy. Nào, nhanh lên! Nhanh lên!
Những người hầu tụt xuống cầu thang gác xong, Luiza liền chạy tới bên lan can, nàng thở khó nhọc vì quá hồi hộp. Bây giờ chẳng còn ai quấy rầy nàng quan sát xem ai đang đi trên đồi, giữa những bụi cây rậm.
Nhưng muộn mất rồi, người kỵ sĩ đã bị che khuất.
“Giống lắm, hình như đúng là chàng. Nếu đó là Moric Giêran, thì chàng đến đấy làm gì nhỉ?”
Và trái tim nàng thắt lại. Nàng nhớ, có lần nàng đã tự hỏi mình như thế.
Nàng không ở lại trên sân thượng nữa. Mười phút sau nàng đã ở bên bụi cây nơi mà người kỵ sĩ đã đi qua.
Nàng đi nhanh, chăm chú nhìn về phía trước.
Vượt lên bờ dốc trên thung lũng Lêông, Luiza bỗng ghìm ngựa. Vẳng tới tai nàng là những giọng nói của ai đó.
Nàng lắng tai nghe. Mặc dầu không nghe rõ từng tiếng, nhưng có thể phân biệt được hai giọng: đàn bà và đàn ông. Giọng nói của người đàn bà, đàn ông nào vậy? Trái tim nàng đau nhói.
Cô gái tiến lại gần. Dừng lại lần nữa… nàng nghe ngóng.
Họ nói bằng tiếng Tây Ban Nha. Điều này chẳng làm nàng yên tâm. Nếu nói với Ixiđôra Kovarubiô đơ Lianox thì phải nói tiếng Tây Ban Nha. Nàng krêôl biết thứ ngôn ngữ này vừa đủ để hiểu ý nghĩa câu chuyện. Nhưng nàng còn ở quá xa để có thể nghe rõ từng lời. Những giọng nói vang lên kích động, dường như những người nói đang giận dũ. Chắc gì điều này làm Luiza khó chịu.
Nàng tiến gần thêm nữa, lại kéo cương ngựa và lắng nghe. Không nghe thấy giọng người đàn ông nữa. Giọng người đàn bà vang lên rõ rệt và cứng cõi, như đang dọa nạt.
Sau đó là sự im ắng, rồi đến những tiếng vó ngựa dồn dập. Sau nữa lại vang lên giọng người đàn bà, lúc đầu lớn tiếng, như hăm dọa, sau đó nhỏ đi như đang nói một mình, sau đó lại im ắng, tiếng vó ngựa nhỏ dần đi, dường như con ngựa đang phi nước đại xa dần.
Đó là tất cả, có chăng là còn thêm tiếng kêu của con chim ưng đang lượn trên khoảng không, bị những tiếng người giận dữ lấp mất.
Những giọng nói vọng lại từ khoảng trống khá quen thuộc với Luiza: cái này liên quan tới những kỷ niệm vô giá. Cô gái dừng lại lần nữa. Nàng sợ đi tiếp, sợ nhìn thấy sự thật cay đắng.
Nhưng cuối cùng nàng cũng hết do dự và bước vào khoảng cỏ trống.
ở đó có một con ngựa đóng yên cương đang chạy quanh quẩn. Một người nằm trên mặt đất, hai tay bị trói cứng lại bằng chiếc lắcxô. Bên cạnh là chiếc mũ Xômbrerô và chiếc xerap, nhưng rõ ràng là không phải của người ấy. Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?
Người đàn ông bận bộ đồ Mếchxich rất đẹp. Trên mình ngựa là chiếc yên kiểu Mếchxich.
Trái tim Luiza tràn ngập nỗi vui mừng. Người kia đã chết rồi hay còn sống, nhưng hiển nhiên người mà nàng nhìn thấy trên sân thượng không phải là Moric Giêran.
Đến phút cuối cùng, bằng tất cả trái tim mình nàng hy vọng rằng đó không phải là chàng, và hy vọng của nàng đã thành sự thật.
Nàng lại gần và nhìn con người đang nằm sóng sượt. Nàng nhìn vào mặt hắn đang ngửa lên trời. Nàng có cảm giác mình đã gặp con người này ở một nơi nào đó, mặc dầu nàng không tin chắc vào điều này lắm.
Nhưng rõ ràng hắn là người Mếchxich. Không chỉ là quần áo mà cả những nét trên khuôn mặt cho thấy một kiểu người Mỹ - Tây Ban Nha.
Nàng thấy diện mạo của hắn rất đẹp.
Nhưng không phải điều này khiến nàng nhảy ngay xuống ngựa cúi xuống phía hắn với vẻ quan tâm. Nàng vội đến giúp hắn, vừa vui mừng vì hắn không phải là người mà nàng sợ phải gặp ở đây.
- Có lẽ, anh ta còn sống – Nàng nói thầm – Đúng, anh ta còn đang thở.
Vòng lắcxô thít chặt lấy hắn. Một thoáng, Luiza đã tháo được, vòng dây nhẹ nhàng lơi ra.
“Giờ đây anh ta có thể thở được rồi. Nhưng ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Họ tung lắcxô vào anh ta khi anh ta đang ngồi trên ngựa và lôi anh ta xuống đất chăng? Có lẽ đúng vậy. Nhưng ai đã làm điều này chứ? Ta nghe thấy giọng phụ nữ ở đây. Ta không thể nhầm được… Nhưng ở đây lại có chiếc mũ đàn ông và chiếc xerap nữa, mà chúng không phải của anh ta. Có thể ở đây còn một người đàn ông khác cùng đi với người đàn bà chăng? Nhưng chỉ có một con ngựa đi khỏi nơi đây… A, anh ta đã tỉnh! Chúa lòng lành! Ta sẽ biết ngay bây giờ.”
- Ngài dễ chịu hơn chứ, thưa ngài?
- Xenhorita, cô là ai vậy? – Đông Miguel Điac vừa hỏi vừa ngước đầu lên hoảng hốt nhìn xung quanh – Cô ta đâu rồi?
- Ngài nói về ai đấy? ở đây tôi không nhìn thấy ai ngoài ngài cả.
- Mẹ kiếp! Lạ quá! Không lẽ cô không gặp một người đàn bà đi con ngựa xám à?
- Tôi có nghe thấy giọng một phụ nữ khi đang đi tới gần đây.
- Nói đúng hơn là giọng của một con quỉ cái, bởi vì Ixiđôra Kovarubiô đơ Lox Lianox là một con quỉ chính cống!
- Không lẽ cô ta làm như vậy?
- Con mụ đáng nguyền rủa! Đúng đấy!... Bây giờ nó ở đâu? Nói cho tôi biết, Xenhorita.
- Tôi không biết. Xét theo tiếng vó ngựa của cô ấy, cô ấy đi xuống đến chân đồi rồi. Có lẽ vậy, bởi vì tôi đi lên từ phía khác.
- A!... Xuống chân đồi, có lẽ nó về nhà… Cô thật nhân từ, Xenhorita ạ, cô đã cởi trói cho tôi, tôi tin rằng cô đã làm điều này. Cô làm ơn giúp tôi ngồi lên ngựa được không? Tôi hy vọng rằng tôi có thể ngồi vững trên yên được. Dù thế nào thì tôi cũng không nên ở lại đây lâu hơn. Kẻ thù của tôi cách đây không xa… Lại đây Karlitô! - Hắn gọi con ngựa và huýt lên một tiếng sáo lanh lảnh - Đến gần đây, đừng có sợ Xenhorita xinh đẹp này. Cô ấy không chơi dữ với chúng ta đâu. Nào, lại đây đi, ngựa của ta, đừng sợ!
Con ngựa nghe thấy tiếng huýt sáo, chạy lại bên ông chủ đã gượng đứng dậy được.
- Nếu cô giúp tôi, Xenhorita nhân từ ạ, thì tôi có thể ngồi lên yên. Chỉ cần tôi ngồi được lên yên thôi là tôi không còn sợ ai đuổi theo hết.
- Ngài nghĩ vậy ư, nhưng ai sẽ đuổi theo ngài cơ chứ?
- Ai mà biết được? Tôi đã nói với cô rằng tôi có kẻ thù. Thêm nữa lại là kẻ thù rất nguy hiểm… tôi cảm thấy rất yếu. Cô không từ chối giúp đỡ tôi chứ?
- Tôi sẵn lòng giúp đỡ ngài, với sức lực của tôi.
- Tôi rất biết ơn cô, Xenhorita ạ!
Với sự gắng sức của nàng krêôl trẻ tuổi, người Mếchxich đã ngồi được lên yên. Tuy lảo đảo nhưng hắn vẫn giữ được thăng bằng.
Kéo cương xong, hắn nói:
- Tạm biệt, Xenhorita! Tôi không biết cô là ai. Tôi chỉ biết rằng cô không phải là người Mếchxich. Cô là người Mỹ, tôi nghĩ vậy… Nhưng điều này chẳng sao. Cô rất nhân từ, cũng như rất xinh đẹp. Nếu có dịp nào đó thì Miguel Điac này sẽ đền ơn sự giúp đỡ của cô.
Nói xong, “Sói đồng” quất cương, khó khăn lắm hắn mới giữ được thăng bằng và vì vậy, ngựa của hắn chỉ đi bước một.
Mặc dầu vậy hắn cũng nhanh chóng đi khuất, băng qua khoảng trống, rồi biến đi sau những bụi cây theo một lối mòn mờ mờ.
Nàng krêôl trẻ tuổi tưởng như tất cả chỉ là một giấc mơ. Nó có vẻ lạ lùng hơn là khó chịu.
Nhưng ảo ảnh nhanh chóng tan biến đi khi nàng nhặt được bức thư mà Điac đánh rơi và đọc nó. Bức thư gửi Xenho Đông Morixiô Giêran và ký tên “Ixiđôra Kovarubiô đơ Lox Lianox”.
Luiza leo lên yên ngựa cũng khó khăn gần như người Mếchxich mới ra đi kia.
Trên con đường ngược lại về Kaxa Đel Korvô, khi đi qua dòng Lêông, nàng dừng ngựa lại giữa dòng và lặng lẽ như hòn đá nhìn xuống mặt nước đang sủi bọt dưới chân nàng rất lâu. Vẻ tuyệt vọng in trên gương mặt nàng. Nỗi tuyệt vọng mà thiếu chút nữa thì dòng nước Lêông đã khép lại trên đầu nàng.
-
Chương 50
CUỘC CHIẾN ĐẤU VỚI BỌN SÓI RỪNG
Hoàng hôn tím sẫm miền Tếchdat buông xuống mặt đất, khi mà kẻ bị thương vượt con đường khổ ải xuyên qua những bụi gai rậm tới được dòng nước.
Chàng thỏa mãn cơn khát, nằm sóng sượt trên cỏ quên hết mọi sự lo lâu.
Chân bị thương, nhưng cơn đau không ghê gớm quá mức. Giờ đây, chàng chẳng còn nghĩ được gì về tương lai, chàng đã quá mệt.
Chàng chỉ muốn một điều: nghỉ ngơi, và ngọn gió mát lành, lay động những tán lá hình lông chim của cây xiêm gai ru chàng ngủ.
Những con kền kền bay đi kiếm chỗ ngủ trong những đám cây rậm. Dù chỉ tạm thời, thoát khỏi sự có mặt của bầy chim dữ, chàng nhanh chóng thiếp đi.
Chàng ngủ không lâu. Vết thương lại đau nhói lên làm chàng thức giấc. Chính là cái đau, chứ không phải tiếng tru của lũ sói không để cho chàng ngủ tới sáng.
Chàng không sợ chó sói, chúng đang lùng sục xung quanh. Chúng cũng như loài chó rừng, chỉ tấn công những người chết và người đang hấp hối, mà chàng biết rằng vết thương của chàng chưa phải đã là chết người.
Đêm kéo dài một cách nặng nề, người tuyệt vọng kia cảm thấy như ngày sẽ không bao giờ đến.
Cuối cùng rồi buổi sớm cũng đến, nhưng nó cũng chẳng mang lại niềm vui. Cùng với nó những con chim đen lại xuất hiện, còn lũ chó sói thì không chịu bỏ đi. Trên đầu chàng, trong ánh sáng rực rỡ của ngày mới, những con kền kền bay lượn, còn xung quanh chàng khắp nơi vang lên tiếng gầm gừ ghê tởm của lũ sói.
Chàng trườn tới dòng nước và lại uống.
Chàng cảm thấy đói và nhìn xung quanh tìm kiếm thức ăn.
Cách đó không xa có một cây hồ đào. Trên những cành cây, cách mặt đất khoảng sáu fút, những trái hồ đào treo lủng lẳng.
Người bị thương đã trườn được đến bên gốc cây, mặc dầu chàng đang đau đớn đến cùng cực.
Chàng dùng nạng đập được một ít hồ đào và cơn đói đã dịu đi.
Làm gì tiếp theo nữa đây?
Khó lòng đi khỏi đây. Chỉ một cử động nhỏ cũng khiến chàng đau đớn không chịu nổi.
Cho đến bây giờ chàng cũng không biết, cái gì đã xảy ra với chân chàng. Nó đã sưng vù đến nỗi chàng mất cả cảm giác. Chàng cho rằng đầu gối của chàng đã bị giập nát hoặc là đã bị gãy rồi. Dù thế này hoặc thế khác thì cũng còn phải rất lâu chàng mới đi lại được. Vậy chàng phải làm gì bây giờ?
Con người bất hạnh này hầu như không còn hy vọng được giúp đỡ. Bởi chàng đã kêu cho đến khản cả tiếng, nhưng cũng không ai nghe thấy cả, nhưng dầu vậy, thỉnh thoảng cũng vẫn vang lên giọng khàn đặc của chàng, tuy chỉ là những tia hy vọng yếu ớt để chống lại nỗi tuyệt vọng.
Đành phải ở lại. Đi đến kết luận này rồi, chàng nằm xoài ra cỏ, quyết định chờ đợi, khi còn đủ hơi sức.
Chàng vận dụng tất cả sức mạnh ý chí, để chịu đựng nỗi đau đớn, nhưng dù vậy đôi khi từ môi chàng vẫn buột ra tiếng rên rỉ.
Bị hành hạ bởi nỗi đau đớn khổ sở, chàng không để ý những gì xảy ra xung quanh. Những con chim đen vẫn cứ lượn vòng trên đầu như trước, nhưng chàng đã quen và không chú ý thậm chí cả khi tiếng rít của đôi cánh vang lên ngay trên đầu chàng.
Nhưng cái gì vậy? Những tiếng động nào mới vậy
Những tiếng chân nhỏ sột soạt trên bờ cát dòng suối, kèm theo những tiếng thở hổn hển.
Người bị thương nhỏm lên xem.
“A, chỉ là những con chó sói” – Chàng nghĩ, sau khi thấy khoảng chục con chạy tới chạy lui trên bờ.
Từ trước tới nay chàng trai không hề sợ loài động vật hèn nhát này. Chàng khinh bỉ chúng. Nhưng giờ đây chàng lo lắng khi nhận thấy những cái nhìn hung bạo và những hành động đe dọa của chúng. Không nghi ngờ gì nữa, chúng đang chuẩn bị tấn công. Chàng nhớ lại, người ta đã kể cho chàng rằng giống vật này bình thường thì hèn nhát và vô hại. Nhưng chúng lại lăn xả vào người khi thấy họ yếu ớt và không thể tự vệ được, đặc biệt khi mùi máu kích động chúng.
Chàng thì khắp người bị gai xương rồng cào xước. Quần áo của chàng vấy đầy máu. Mùi nặng nề này tỏa ra trong không khí oi nồng, và bọn sói không thể không đánh hơi thấy. Rõ ràng mùi máu khêu gợi lũ thú, làm chúng phát cuồng lên.
Dù thế nào đi nữa chàng trai cũng thấy rõ rằng chúng chuẩn bị tấn công mình.
Chàng chẳng có vũ khí nào ngoài con dao găm của thợ săn mà chàng may mắn còn chưa đánh mất. Khẩu súng săn và súng lục buộc vào yên ngựa thì con ngựa đã mang chúng chạy đi mất rồi.
Người bị thương rút dao ra, tỳ trên đầu gối phải, chuẩn bị tự vệ.
Chỉ chậm một phút thôi thì chắc đã muộn, hăng lên bởi mùi máu, và do sự tàn bạo bẩm sinh, cuối cùng lũ sói xông thẳng vào người bị thương.
Sáu con sói cùng một lúc bập răng vào chân, tay và người chàng.
Vùng lên gạt chúng ra, chàng đâm liền mấy nhát. Một hoặc hai con bị thương, chúng rít lên, lùi lại. Nhưng những con khác lại xông vào…
Cuộc chiến đấu trở nên nguy kịch và tuyệt vọng. Một vài con bị chết, nhưng số còn lại tiếp tục tấn công. Chúng như càng trở nên hung dữ hơn.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu. Những con sói lao qua nhau để bấu vào con mồi. Con dao hoa lên, hạ xuống, nhưng tay người bị thương đã yếu đi, và những cú đánh trả ngày càng ít trúng mục tiêu.
Chàng đã kiệt sức rồi. Cái chết đã nhìn vào tận mắt…
Chính trong giây phút khốc liệt đó, chàng trai rú lên. Thật lạ lùng đây không phải là tiếng kêu tuyệt vọng mà là tiếng kêu vui mừng. Đáng ngạc nhiên hơn nữa, khi nghe thấy tiếng kêu của chàng, lũ sói rút lui hết.
Cuộc chiến đấu chấm dứt. Sự im ắng ngự trị một lúc. Nhưng không phải tiếng kêu của người bị thương là nguyên nhân của sự thay đổi đó.
Đó là tiếng vó ngựa và tiếp theo là tiếng chó sủa rất to.
Người bị thương tiếp tục la hét kêu cứu. Con ngựa hình như đã tới rất gần. Làm sao người kỵ sĩ lại không nghe được tiếng kêu của chàng.
Nhưng không có hồi âm, người kỵ sĩ đi lướt qua.
Tiếng vó ngựa xa dần… Niềm tuyệt vọng lại xâm chiếm chàng trai.
Còn lũ thú dữ, sau khi lấy lại can đảm, tiếp tục lăn xả vào tấn công.
Cuộc chiến đấu khốc liệt lại bùng lên. Người bất hạnh đã mất hết hy vọng và mặc dầu tiếp tục tự vệ, chàng chỉ còn là tù binh của sự tuyệt vọng.
Bỗng nhiên lũ sói lại bỏ con mồi: lại xuất hiện một nhân vật mới, người bị thương lấy lại được tinh thần.
Kỵ sĩ không đáp lại lời cầu xin của chàng, nhưng con chó đã đến cứu nguy. Một con chó lớn, sủa ầm ĩ, nhảy xồ ra khỏi bụi cây.
- Bạn ơi, bạn ơi! Phúc đức làm sao!
Sau khi nhảy ra khỏi rừng, con chó liền thôi sủa, nó nhe răng nhảy xổ vào lũ sói đang lùi lại vì sợ hãi.
Nhưng con chó đã ngoạm được một con sói. Nó lắc mạnh như lắc một con chuột cống, một giây sau con sói đã quằn quại dưới đất với cái lưng bị gẫy gập.
Một con khác cũng bị chung số phận. Vật hy sinh thứ ba không có: bọn sói hoảng sợ, tru lên, cúp đuôi chạy mất. Tất cả bọn chúng đã khuất sau những bụi cây rậm.
Chàng trai không còn nhìn thấy gì nữa. Sức lực còn lại của chàng chỉ đủ đưa tay, mỉm cười ôm lấy kẻ cứu mình và âu yếm thì thầm điều gì đó, rồi chàng rơi vào cõi mông lung.
-o0o-
Nhưng rồi chàng tỉnh lại rất mau.
Chống cùi tay nhỏm dậy nhìn quanh, chàng chứng kiến một bức tranh máu me khủng khiếp. Nhưng nếu chàng không bất tỉnh nhân sự thì chàng đã là nhân chứng của một cảnh tượng còn khủng khiếp hơn nhiều.
Trong thời gian chàng ngất đi, một kỵ sĩ đã đi ngang qua khoảng trống. Chính tiếng vó ngựa đã làm lũ sói sợ, chính kỵ sĩ đó đã bỏ qua lời cầu xin cứu vớt. Kỵ sĩ tới quá chậm, và không phải tới để cứu giúp. Mà rõ ràng chỉ để cho con ngựa uống nước.
Con ngựa tiến đến gần dòng nước, uống xong, nó đi qua phía bờ bên kia, nó phi qua khoảng trống và khuất sau những đám cây rậm rạp.
Kỵ sĩ không để ý gì đến cái thân hình người nằm sóng xoài, chỉ có con ngựa là thở phì phì khi nhìn thấy nó và sợ hãi chạm vào xác những con chó sói.
Con ngựa không lớn lắm, nhưng thân hình tuyệt đẹp. Không thể nói được gì về người kỵ sĩ – Nó thiếu mất cái đầu.
Nói đúng hơn, nó có đầu, nhưng không phải ở chỗ thường thấy. Nó nằm trên mỏ yên trước, dường như người kỵ sĩ đang giữ nó trong tay.
Cảnh tượng thật rùng rợn!
Khi người kỵ sĩ không đầu đi qua khoảng trống, con chó tiễn người kỵ sĩ bằng tiếng sủa tới tận mép rừng. Nó đã chạy theo kỵ sĩ rất lâu, lang thang qua những nơi mà người kỵ sĩ đã lang thang.
Nhưng bây giờ nó từ chối cái tình bạn không kết quả đó. Nó quay lại với người bị thương và nằm xuống cạnh chàng.
Tỉnh lại, người bị thưong hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra.
Sau khi vuốt ve con chó, chàng lấy chiếc áo choàng phủ lên đầu để che nắng và ngủ thiếp đi.
Con chó nằm bên chàng cũng mơ màng, nhưng nó thường tỉnh, ngóc đầu lên và gầm gừ giận dữ, khi những con kền kền quạt đôi cánh quá gần người bị thương.
Chàng trẻ tuổi mê sảng. Từ môi chàng thốt lên những lời kỳ dị, lúc thì thề thốt yêu đương, lúc thì những lời rời rạc về một tội ác nào đó.
-
Chương 51
HAI LẦN SAY
Chúng ta hãy lần nữa trở về ngôi nhà đơn độc trên sông Alamô, nơi mà những con bạc đã tới làm cuộc đỏ đen dưới mái nhà khi chủ nhân đi vắng.
Gần tới trưa ngày hôm sau mà chủ nhà vẫn chưa quay trở lại. Tên hầu ngựa cũ xứ Balibalax vẫn là người độc nhất ở trong ngôi nhà. Hắn vẫn còn nằm lăn lóc trên sàn nhà như trước. Thật ra, từ lúc chúng ta nhìn thấy hắn lần cuối, hắn đã kịp tỉnh lại, nhưng giờ đây hắn lại say như chết sau khi lại hướng tới tửu thần.
Để giải thích tất cả, cần phải kể lại những gì xảy ra tiếp tục từ cái đêm mà những kẻ lạ mặt phải chạy ra khỏi nhà một cách bất ngờ.
Hình ảnh ba tên da đỏ man rợ, ngồi quanh bàn say sưa cờ bạc làm Felim tỉnh rượu.
Mặc cho sự khôi hài rõ ràng của những gì đã trải qua, Felim chẳng hề thấy tý gì buồn cười và hắn đã chào đón bọn khách không mời mà đến bằng tiếng rú hãi hùng.
Nhưng những gì tiếp theo thì không có gì đáng buồn cười. thêm nữa, những gì cụ thể tiếp theo thì hắn không thể nào tưởng tượng nổi. Hắn chỉ nhớ rằng ba chiến binh mình mẩy loang lổ kia bất ngờ chấm dứt cuộc chơi, vứt tung những lá bài ra sàn. Sau khi nhảy xổ đến chỗ hắn, chúng vung dao lên. Người thứ tư đột nhiên nhập bọn, và cả lũ chen lẫn nhau chạy ra khỏi lều.
Tất cả những điều đó chỉ diễn ra trong khoảng hai mươi giây. Khi hắn hoàn hồn thì trong lều chẳng còn một ai.
Hắn mơ hay tỉnh? Khi say hắn nhìn thấy tất cả những điều này trong mơ ư? Điều này đã xảy ra thật hay là một hiện tượng siêu tự nhiên không thể nhận thức được, giống như các hiện tượng khác đã xảy ra vào những ngày hôm ấy?
Không, mọi sự không thể đánh lừa hắn được. Hắn nhìn thấy những người rừng quá gần. Hắn nghe rõ bọn chúng nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ lạ tai. Ngoài ra, những lá bài còn nằm la liệt trên sàn nhà.
Felim không dám nghĩ đến chuyện nhặt lên dù là một trong những lá bài đó để xác định là chúng có thực hay không. Hắn đủ tỉnh táo nhưng không đủ can đảm để làm việc đó. Có lẽ hắn tin những lá bài này sẽ đốt cháy những ngón tay của hắn chăng? Hắn cho rằng những lá bài này chính là của bọn ma quỉ dữ.
Mặc dầu những ý nghĩ lẫn lộn trong đầu, Felim vẫn nhận thức được rằng ở lại trong lều là nguy hiểm. Những con bạc bôi mặt kia có thể quay lại để tiếp tục cuộc đỏ đen. Chúng để lại không chỉ những lá bài mà còn có cả những trang bị của những kẻ đi săn. Đúng ra có một cái gì đó buộc chúng bỏ đi bất ngờ, nhưng chúng có thể quay lại cũng bất ngờ như vậy.
Nghĩ vậy người Iếclăng quyết định hành động. Sau khi tắt nến để không ai chú ý, hắn len lén lẻn ra khỏi lều.
Hắn không dám đi qua cửa. Mặt trăng chiếu sáng bãi cỏ trước nhà. Bọn người rừng có thể ở đâu đó rất gần.
Hắn chui qua bức tường sau nhà, sau khi gỡ những tấm da ngựa gắn vào giữa những cây cột.
Lọt ra ngoài rồi, Felim trườn đi trong những bóng cây tối.
Hắn chưa kịp đi xa thì đã để ý thấy phía trước có cái gì đó đen đen. Hắn nghe thấy tiếng những con ngựa gặm hàm thiếc và gõ móng. Felim dừng lại và giấu mình sau gốc cây trắc bá.
Người Iếclăng nhanh chóng xác định rằng đó là những con ngựa. Hắn cảm giác hình như có bốn con. Chúng, không còn nghi ngờ gì nữa, thuộc về bốn gã chiến binh đã đánh bạc trong lều của chàng Muxtanger. Rõ ràng lũ ngựa bị buộc vào những gốc cây. Có thể chủ của chúng ở đâu đó gần đây…
Nghĩ vậy, Felim muốn quay lui. Nhưng bỗng nhiên hắn nghe thấy những tiếng rú vọng đến từ phía đối diện. Những tiếng rú thất thanh và khiếp đảm.
Sau những tiếng kêu khủng khiếp là tiếng chó sủa. Sau đó là sự im ắng, tiếng cành cây gãy răng rắc. Rõ ràng là có những người nào đó đang chạy ào ào qua các bụi cây trong cơn kinh hoàng.
Felim tiếp tục lắng nghe. Tiếng động lớn dần. Những kẻ chạy trốn chạy về phía cây trắc bá. Cây mọc đầy chồi non, Felim trốn trong bóng tối của chúng.
Tên hầu chỉ vừa kịp ẩn mình thì bốn tên lạ mặt hiện ra không hề dừng lại, chúng bổ nhào tới bầy ngựa.
Khi chạy ngang qua, chúng lắp bắp với nhau những lời mà gã Iếclăng này không thể hiểu được, nhưng trong giọng của chúng nghe rõ sự kinh hoàng. Sự vội vã cuống cuồng của bọn người này càng khẳng định sự nhận định của hắn. Rõ ràng chúng đang chạy trốn một kẻ thù nào đó làm chúng sợ chết khiếp.
Cạnh cây trắc bá là một khoảng trống không lớn lắm được ánh trăng chiếu sáng. Bốn tên chạy trốn phải đi qua khoảng trống để đến nơi buộc ngựa. Và khi chúng rơi vào dải ánh sáng của mặt trăng, Felim nhìn thấy rõ những tấm lưng màu đỏ của chúng.
Hắn nhận ra đó là bốn tên da đỏ đã xộc vào căn lều của chàng Muxtanger.
Felim ẩn mình cho đến khi tiếng vó ngựa của chúng đã leo lên đỉnh dốc, rồi xa dần về phía đồng bằng cho đến lúc không còn nghe thấy nữa. Rõ ràng rằng bọn người kia không còn ý định quay trở lại.
Bấy giờ hắn mới rời nơi trú ẩn, văn vẹo đôi tay và than thở:
- Thánh Patric vinh quang! Thế này là thế nào? Bọn quỉ này cần gì ở đây? Mà ai đuổi theo chúng cơ chứ? Rõ ràng đã có kẻ nào đó đã dọa chúng. Không lẽ là nó? Ta thề, chính là nó. Ôi Chúa, đó là cái gì chứ?
Nỗi sợ gặp người kỵ sĩ khó hiểu kia khiến Felim lại chúi đầu vào gốc cây. Hắn run lên và đợi thêm một lúc nữa.
- Rốt cuộc, chắc đấy chỉ là một trò đùa của cậu Moric. Cậu trở về nhà, cậu muốn dọa ta. Thật là hay, cậu đã kịp thời hù cho bọn da đỏ kia một mẻ, chính chúng đã cướp và giết chúng ta. Cầu Chúa, đấy chính là cậu ấy! Chỉ có điều lâu quá rồi ta không nhìn thấy cậu… Bao nhiêu thời gian rồi nhỉ? Ta nhớ rằng, ta uống cũng đã khá, đến bây giờ vẫn còn choáng… không biết chúng có tìm thấy cái chai của ta không nhỉ, cái bọn da đỏ ấy? Ta nghe nói chúng cũng ưa thứ nước này không kém gì chúng ta, những người da trắng. Ôi chà, nếu chúng tìm thấy cái chai ấy thì chắc rằng chẳng còn lấy một gịot! Cần phải quay lại kiểm tra mới đươc. Bây giờ ta chẳng còn sợ chúng nữa. Chúng chạy xa đến nỗi dấu vết của chúng đã mất hẳn.
Ra khỏi chỗ nấp, Felim quay lại lều.
Hắn đi thận trọng, một vài lần dừng lại xem có ai ở gần đây không.
Vừa đi hắn vừa trấn an trí tưởng tượng còn khá tốt của mình. Felim vẫn sợ cuộc gặp gỡ mới với kỵ sĩ không đầu, người đã hai lần xuất hiện bên cạnh căn lều và bây giờ, có thể đã ở trong lều rồi.
Nếu không có cái hy vọng sẽ tìm được “một vài giọt” có lẽ hắn đã không dám về nhà cho đến tận sáng, nhưng sự mong muốn được uống dù sao cũng mạnh hơn nỗi sợ hãi, và Felim, mặc dù còn do dự, cũng cứ bước vào căn lều tối om.
Hắn không đốt nến – mà điều này cũng chẳng cần thiết: hắn biết khá rõ căn lều, và đặc biệt là nơi để chiếc chai.
Những chiếc chai không còn ở chỗ cũ nữa.
- Quỉ bắt chúng đi! - Hắn kêu lên buồn bã – Hình như chúng đã mò ra rồi! Nếu không, tại sao nó không chòn ở chỗ cũ nữa? Ta đã để nó vào đây cơ mà. Ta nhớ rất rõ là ta đã để nó vào đây… Chà, ra mi ở đây, của quí của ta! – Hắn nói tiếp, sau khi đã sờ trúng chiếc giành liễu – Chúng làm cạn khô mất rồi, quân súc sinh đểu giả! Cầu cho quỉ sứ thiêu đốt sạch cái bọn trộm cướp da đỏ đi! Ăn cắp rượu của người đang ngủ! Trời ơi, ta biết làm gì bây giờ? Lại nằm ngủ nữa ư? Làm sao mà nhắm mắt được nếu không có một hớp với những ý nghĩ bậy bạ? Mà lại không còn lấy một giọt… Hượm nào! Nữ thánh vinh quang, thánh Patric và các vị còn lại! Ta nói gì nhỉ? Còn một bi đông đầy! Ta chả giấu một bi đông vào trong rương đó ư. Ta đã rót đầy đến tận miệng để cậu Moric dùng khi đi đường, khi lần cuối cùng cậu lên đường đi đến khu cư dân. Mà cậu quên mang theo. Chúa lòng lành, nếu bọn da đỏ sờ những bàn tay bẩn thỉu vào đó thì ta đến phát điên lên mất!... – Hip hip ha! – Felim hét lên sau khi lục lọi trong hòm một lúc – Ura! Phúc đức làm sao! Bọn da đỏ còn chưa ngó tới đây. Thật không ngờ. Bi đông còn đây – chưa ai động tới nó! Hip hip, aha!
Phát hiện được điều đáng mừng này gã Iếclăng bắt đầu nhảy nhót trong căn lều tối.
Tiếp theo là sự im ắng, rồi có tiếng vặn nút biđông và tiếng ồng ộc của chất lỏng chảy từ miệng biđông hẹp sang cổ họng.
Một lúc sau, tiếng động này được thay thế bằng tắc lưỡi và tiếng xuýt xoa hài lòng.
Tiếng róc rách được thay bằng tiếng tắc lưỡi. Rồi tiếng tắc lưỡi thay bằng tiếng róc rách cho đến khi vang lên tiếng chiếc biđông rỗng rơi cạch xuống nền nhà.
Sau đó tiếng than vãn của người say lần lượt được thay thế bằng tiếng hát, tiếng cười man rợ và những lời lảm nhả rời rạc về những người da đỏ và kỵ sĩ không đầu, những điều đó được nhắc đi nhắc lại ngày càng nhỏ dần cho đến khi những tiếng lắp bắp chuyển thành tiếng ngáy ồ ồ.
-
Chương 52
ĐÁNH THỨC
Giấc ngủ thứ hai của Felim dài hơn giấc ngủ đầu. Đã tới gần trựa thì hắn tỉnh lại bởi một xô nước lạnh dội thẳng vào đầu. Điều này làm hắn tỉnh táo không kém gì hình ảnh của những người da đỏ man rợ.
Zep Xtump đã dội nước cho hắn.
Ra khỏi cổng Kaxa-del-Korvô, người thợ săn già hướng theo con đường gần nhất hay nói đúng hơn là theo con đường tắt tới sông Nuexet.
Không để mất thời gian nghiên cứu các dấu vết, ông cắt ngang đồng cỏ tới ngay con đường rừng mà bạn đã rõ.
Đối chiếu những lời kể của Luiza với những gì ông biết được về những người đi tìm kiếm, người thợ săn già hiểu rằng nguy hiểm đang chờ Moric. Điều đó giải thích vì sao ông vội vàng tới Alamô trước họ, vì sao ông tránh gặp họ trên đường.
Ông biết rằng nếu ông gặp đội quân tìm kiếm thì không còn cách nào có thể từ chối, ông bắt buộc phải chỉ đường cho họ tới ngôi nhà của người đang bị coi là kẻ giết người.
Ở khúc ngoặt của con đường rừng, Zep đã nhìn thấy một vài người. Rõ ràng là họ đang nghiên cứu dấu vết. Chỉ có một điều an ủi người thợ săn già là không ai kịp nhận ra ông.
- Quỉ tha ma bắt! – Ông bực tức càu nhàu – Ai ngờ lại gặp họ ở đây! Giờ đành phải quay lại đi bằng con đường khác. Ta sẽ phải chậm lại một tiếng. Quay lại nào, bà già! Ta với mi thật không may. Lại phải đi đến sáu dặm thừa. Hoạt lên, con nghẽo gì của ta! Quay lại Nô-nô
Giật cương, Zep bắt con ngựa quay lui và phi theo hướng ngược lại.
Ra khỏi con đường rừng, lúc đầu ông đi men theo rừng, sau đó theo đường mòn xuyên qua đám cây cối mà Điac và đồng bọn đã đi hôm qua. Từ đó ông đi không nghỉ và cũng chẳng gặp chuyện gì cho tới tận thung lũng Alamô.
Ông xuống ngựa cách căn lều của chàng Muxtangher một quãng không xa và với một sự thận trọng ít thấy, ông đi bộ tiếp đoạn đường còn lại.
Cánh cửa bọc bằng tấm da ngựa còn đóng kín nhưng trên nó hoác ra một lỗ thủng lớn. Thế là thế nào?
Zep không thể trả lời được câu hỏi thậm chí cũng chẳng đưa được ra một giả định nào hết.
Ông càng thận trọng hơn khi đến gần nhà. Cứ như là ông đang rình sơn dương.
Ẩn mình sau đám cây cối người thợ săn đi vòng quanh tới chái nhà phía sau. Quì xuống, ông bắt đầu nghe ngóng.
Trước mắt ông là một khe hở. Một trong số những cây cột bị nghiêng đi và tấm da ngựa bị gỡ ra. Zep ngạc nhiên nhìn qua khe hở, nhưng trước khi ông kịp đoán xem điều gì đã xảy ra thì từ trong căn lều vang ra tiếng ngáy ồ ồ. Chỉ có Felim mới ngáy như vậy.
Zep Xtump ngó vào khe cửa và y như rằng ông nhìn thấy Felim đang ngủ mê mệt dưới sàn nhà.
Bây giờ thì cẩn thận là thừa. Người thợ săn đứng thẳng dậy, một lần nữa đi vòng ra phía trước, bước vào qua cửa chính không hề bị khóa.
- Đồ đạc đã đóng gói cả! – Ông ngạc nhiên – A! Ta nhớ ra rồi: chàng trai đã nói là sẽ chuẩn bị đi khỏi nơi đây trong hai ngày nữa. Còn ông trẻ này không chỉ ngủ mà còn say bí tỉ. Mùi rượu còn nồng nặc! Hay thật, hắn còn để lại giọt uýtki nào không nhỉ? Chưa chắc… A, một chiếc chai không nút nằm lăn lóc cạnh cái biđông. Hoàn toàn rỗng. Quỉ tha ma bắt cái thằng say này đi - Hắn hút chất lỏng không kém gì đồng cỏ đá phấn!... Những lá bài Tây Ban Nha! Cả một cỗ bài la liệt dưới sàn. Không biết hắn làm gì với những lá bài? Chắc là vừa uống vừa bói bài. Nhưng ai khoét thủng một lỗ ở cửa và vì sao lại có cái khe hở trên tường kia? Chắc là hắn có thể giải thích được. Ta đánh thức hắn dậy hỏi xem mới được… Felim! Felim!
Gã Iếclăng không động đậy.
- Ei, Felim! Felim!
Chẳng nghe thấy tiếng trả lời. Người thợ săn hét to đến nỗi giọng ông chắc vang to tới nửa dặm, nhưng Felim vẫn ngủ say như chết.
Zep dùng hết sức lay tên say rượu, nhưng chỉ nghe được tiếng càu nhàu ú ớ và rồi lập tức biến thành tiếng ngáy khò khò như cũ.
- Nếu hắn không ngáy thì ta đã cho là hắn chết rồi cơ đấy. Quả là hắn say mềm. Làm sao đánh thức hắn bây giờ? Lay hắn, chẳng ăn thua gì. Quỉ quái, hay ta thử…
Cái nhìn của người thợ săn già dừng lại ở chiếc xô đứng trong góc nhà. Nó đựng đầy nước đến tận miệng mà Felim mang từ suối về và không may cho hắn là chưa dùng đến.
Zep mỉm cười nhấc chiếc xô lên và hắt tất cả nước thẳng vào mặt kẻ đang nằm dưới sàn nhà.
Hành động này đã có ngay kết quả mong muốn. Tiếng rú hãi hùng của Felim hòa lẫn tiếng cười rộ của người thợ săn già.
Cuối cùng thì cả hai đã bình tĩnh lại và đã có thể bắt đầu nói chuyện được một cách nghiêm chỉnh.
Felim vẫn còn bị ám ảnh bởi những chuyện vừa xảy ra, hắn rất mừng được gặp Zep Xtump mặc cho sự đùa cợt quá trớn mà ông đã làm với hắn.
Không đợi hỏi, hắn bắt đầu kể lại tỉ mỉ với cái lưỡi ba hoa và cái đầu rối mù của hắn về những bóng ma đáng sợ và những việc xảy ra làm cho hắn xuýt phát điên.
Lần đầu tiên Zep Xtump nghe kể về kỵ sĩ không đầu.
Mặc dù cho tất cả những vùng xung quanh đồn biên Inđ đã rõ về sự xuất hiện của bóng ma đáng sợ này. Nhưng Zep chưa hề gặp ai có thể báo cho ông một chuỗi tin tức mới như vậy, người thợ săn già về đến khu cư dân vào buổi sáng sớm và chưa đi đâu hết từ dinh cơ Kaxa-del-Korvô. Ông chỉ nói chuyện với Plutôn và Luiza Pôinđekter, nhưng cả tên hầu, cả cô chủ trẻ của dinh cơ đều chưa nghe nói tới người kỵ sĩ đáng sợ, mà đội ngũ của ngài thiếu tá vừa gặp ngày hôm qua. Ngài chủ đồn điền, vì lý do này hay lý do khác đã im lặng, còn con gái ông thì không dám nói chuyện thêm với ai.
Lúc đầu Zep cười nhạo “người không đầu” và gọi nó là “những lời mê sảng của Felim say rượu”.
Song le, khi Felim thề sống thề chết rằng đó là sự thật, người thợ săn bắt đầu nghĩ lại, đặc biệt khi ông so sánh với một vài tình thế mà ông đã biết.
- Thế đấy, là sao mà cháu có thể nhầm cơ chứ! – Gã Iếclăng cố chứng minh – Không lẽ cháu không nhìn thấy cậu Moric được rõ như cháu đang nhìn ông đây! Cháu nhìn thấy tất, chỉ trừ cái đầu, nhưng sau đó thì cháu đã nhìn thấy cái đầu, khi cậu ấy quay ngựa và phi đi. Cậu ấy bận chiếc xerap và đi ghệt bằng da lốm đốm. Không lẽ cháu không biết con ngựa đẹp đẽ của cậu ấy! Cháu nói với ông là Tara đã chạy theo cậu ấy. Sau đó cháu còn nghe nó gầm gừ với bọn da đỏ nữa.
- Bọn da đỏ? – Người thợ săn vừa kêu lên vừa lúc lắc đầu vẻ nghi ngờ - Người da đỏ chơi bài Tây Ban Nha ư? Chắc là bọn người da đỏ trắng.
- Ông nghĩ rằng chúng không phải là người da đỏ?
- Không quan trọng. Bây giờ không có thời gian để xét đoán chuyện này: hãy kể ta nghe tiếp những gì anh nhìn thấy và nghe thấy.
Cuối cùng, khi Felim đã kết thúc bản tường thuật của mình, Zep chẳng hỏi gì thêm. Ông đi ra khỏi lều và ngồi lên cỏ.
Ông muốn sắp xếp lại những ý nghĩ của mình. Nhưng theo những nhận định riêng, ông cũng chẳng biết làm gì tiếp theo.
Chẳng cần phải nói, câu chuyện của Felim làm mọi cái thêm rối mù.
Trước đó chỉ cần giải thích sự biến mất của Henri Pôinđekter, giờ đây sự việc lại phức tạp thêm bởi chàng Muxtangher không trở về nhà, mặc dù theo lời tên hầu chàng phải quay về trước sáng hôm qua.
Về việc người ta đã nhìn thấy chàng Muxtangher phi ngựa trên đồng cỏ không có đầu, hay nói đúng hơn là chàng giữ chiếc đầu trong tay là kỳ quặc và quá đỗi ngạc nhiên. Đây chỉ có thể là một câu chuyện đùa cợt mà thôi.
Song lẽ thời buồi này thật xa lạ với những chuyện đùa cợt - bởi án mạng chỉ mới vừa xảy ra và nửa số người của khu cư dân đang đi tìm thủ phạm lại dựng lên một trò đùa như vậy.
Trước mắt Zep Xtump như mở ra một bức tranh gồm những mắt xích của những tình thế lạ lùng hay nói đúng hơn là một đống hỗn độn những sự kiện. Những sự việc xảy ra không có một nguyên nhân và hậu quả rõ ràng nào. Tội ác được thực hiện bởi những kích động không thể hiểu nổi. Những hiện tượng siêu tự nhiên không thể giải thích được…
Cuộc hẹn hò ban đêm của Moric Giêran và Luiza Pôinđekter. Cuộc xung đột với em trai nàng khi hay biết về cuộc hẹn hò. Moric đi vào đồng cỏ. Henri đuổi theo để xin Giêran tha thứ. Tất cả những điều này hoàn toàn tự nhiên và dễ hiểu.
Nhưng tiếp theo thì bắt đầu mâu thuẫn và tất cả rối tinh lên.
Zep Xtump biết rõ mối thiện cảm của Moric Giêran đối với Henri Pôinđekter. Moric không chỉ một lần nói về chàng trai và không bao giờ có một bóng đen của sự thù địch, ngược lại, chàng luôn luôn thán phục tính hào hiệp của Henri.
Cái giả thiết cho rằng Moric có thể bất ngờ biến người bạn của chàng thành kẻ thù xem ra quá xa lạ. Zep tin vào điều này chỉ trong trường hợp nếu ông được nhìn thấy tận mắt.
Để hẳn nửa tiếng đồng hồ suy nghĩ, Zep, cho dù có đầu óc sáng sủa và sắc sảo, cũng không thể nào gỡ ra được tất cả những tình thế rối rắm này.
Chỉ có một điều ông không nghi ngờ: bốn kỵ sĩ, mà theo ông, đã tấn công ngôi nhà của chàng Muxtangher không thể là những người da đỏ và có thể, bằng cách nào đó đã tham gia vào vụ án mạng. Song lẽ sự xuất hiện của bốn người này trong căn lều và sự vắng mặt của chủ nhân đưa đến cho Zep Xtump những giả định còn đáng buồn hơn, ông cảm giác rằng giờ đây, không chỉ một người bị giết mà phải tìm trong đám cây rừng kia hai xác chết.
Nghĩ đến đó, một tiếng thở dài nặng nề bật ra từ lồng ngực của người thợ săn già. Ông đã yêu thương chàng trai bằng mối tình cha con và ý nghĩ rằng Moric Giêran bị giết chết một cách đê hèn trong rừng rậm, xác chàng trai bị bọn kền kền và chó sói xâu xé làm ông già đau đớn không chịu nổi.
Cứ nghĩ tới đó ông lại thở dài. Cuối cùng, bị nỗi lo âu hành hạ, ông đứng bật dậy, bắt đầu đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm những lời thề thốt báo thù.
Người thợ săn già đắm mình trong buồn rầu và giận dữ đến nỗi không để ý thấy con chó của chàng Muxtangher chạy đến cạnh ông.
Khi Felim đón chào nó với tiếng kêu vui mừng thì Zep Xtump quay lại, nhưng hình như ông không chú ý tới nó lắm. Ông rời khỏi trạng thái đăm chiêu khi Felim kêu lên vì ngạc nhiên và gọi ông.
- Gì vậy, Felim? Cái gì xảy ra vậy? Rắn cắn anh à?
- Ông Xtump, nhìn Tara kìa! Nhìn kìa, có cái gì buộc vào cổ nó ấy! Cái này không có khi nó ra đi. ông nghĩ xem, đó là cái gì chứ?
Thực vậy, trên cổ con chó có một cái đai bằng da hươu, và dưới nó còn thò ra một cái gì đó nữa, như một cái bao nhỏ. Zep lấy một con dao và cúi xuống con chó, con chó sợ hãi lùi lại, nhưng sau đó nó hiểu rằng người ta không trêu chọc nó, nên nó cho phép họ tới gần.
Người thợ săn cắt chiếc đai và giở gói ra, trong đó là một tấm danh thiếp.
Trên tấm bìa nhỏ có viết một cái gì đó bằng một thứ như mực đỏ, thật ra đó là máu.
Bất cứ một người thợ săn nào, thậm chí sống trong rừng rậm sâu nhất cũng đều biết đọc. Zep không phải là ngoại lệ. Ông nhanh chóng đoán ra những dòng chữ nghệch ngoạc màu đỏ. Ông thốt lên vui mừng:
- Chàng còn sống, Felim ơi! Còn sống! Nhìn xem này… Ê, mà anh không biết chữ! Cám ơn ông giáo già đã bắt ta phải học hết các chữ cái. Nhưng ta không nói tới điều này. Chàng còn sống! Còn sống!
- Ai cơ? Cậu Moric ấy à? Sáng danh Chúa…
- Khoan đã! Bây giờ không phải là lúc cầu nguyện. Lấy ngay một chiếc chăn và một đoạn dây da. Còn ta sẽ đi dắt ngựa tới. Nào, lẹ lên! Không được để chậm một phút nào, nếu không sẽ muộn mất.
-
Chương 53
ĐẾN VỪA KỊP
- Không được để chậm một giây, nếu không sẽ muộn mất.
Nói xong những lời này, người thợ săn vội vàng lên đường.
Ông có lý: khi ông nói những lời này thì người đã viết nên những dòng chữ bằng máu một lần nữa lại bị thêm một mối nguy hiểm chết người đe dọa: bọn chó sói lại vây quanh chàng.
Bạn đọc, chắc bạn đã rõ, người bị thương đội chiếc mũ panama và bận chiếc áo choàng là Moric Giêran. Sau trận chiến đấu với bầy sói, mà chúng ta đã mô tả, kết thúc một cách khả quan nhờ sự can thiệp của Tara trung thành, chàng quyết định giờ đây cần nghỉ ngơi.
Sau khi biết rằng con chó trung thành sẽ che chở cho chàng khỏi những đôi cánh đen như thế nào thì cũng bảo vệ được cho chàng khỏi bọn thú ăn thịt bốn chân như vậy, người trẻ tuổi nhanh chóng rơi vào một giấc ngủ say sưa.
Khi tỉnh lại, chàng cảm thấy sức lực có phần nào hồi phục và đã có thể bình tĩnh suy nghĩ về tình thế của mình.
Con chó đã cứu chàng khỏi bầy sói. Không nghi ngờ rằng chàng còn phải tính tới nó trong trường hợp những cuộc tấn công mới. Nhưng cái gì sẽ tiếp theo? Bởi vì nó không đủ sức giúp chàng về tới căn lều, mà ở lại nơi đây, có nghĩa là sẽ chết vì đó và vì vết thương.
Người bị thương đứng dậy, chàng lảo đảo vì còn quá yếu, sau khi cố gắng bước được vài bước, chàng lại phải nằm xuống.
Trong giây phút nặng nề, trong đầu chàng bỗng lóe lên một ý nghĩ vui mừng: “Tara có thể mang về căn lều một bức thư”.
- Chỉ cần ta bắt được nó trở về! – Chàng vừa nói vừa nhìn con chó vẻ thử thách - Lại đây, bạn yêu quý của ta – Chàng nói tiếp với người bạn không biết nói của mình – Ta muốn mi là người đưa bức thư này đi. Hiểu không? Đợi đấy, ta viết xong đã, rồi ta sẽ giải thích rõ hơn cho mi… Thật may là ta đã mang theo danh thiếp – Chàng vừa nói vừa lần mò tìm những tờ giấy – Không có bút chì. Nhưng không sao. Mực ở đây khá đủ. Còn ngòi bút thì gai cây thùa này sẽ phục vụ ta.
Chàng bò lại gần bụi cây, gỡ một trong những chiếc gai ở cuối phiến lá dài, nhúng nó vào máu của lũ chó sói, rút tờ giấy ra và bắt đầu viết.
Viết xong bức thư, người bị thương lấy một đoạn dây da quàng xung quanh cổ con chó, cẩn thận bao tờ giấy lại trong miếng vải lót nilông dứt ra từ tấm lót của chiếc mũ Panama chàng dấu cái bao sau chiếc cổ dề tự tạo.
Bây giờ chỉ còn lại việc bắt con chó mang lá thư đi.
Điều này khó. Con chó trung thành, dù cho có trí tuệ không tầm thường nhưng nó không sau hiểu được vì sao nó lại bỏ con người ra đi trong cơn hoạn nạn. Cả những lời giảng giải, cả sự âu yếm cũng không giúp gì được.
Chỉ tới khi con người mà nó cứu sống cách đây không lâu làm vẻ nổi giận quát lên, lấy gậy đánh đuổi nó, nó mới vâng phục và ra đi.
Cho dù trung thành, nhưng Tara không chịu nổi cách đối xử như vậy. Bực bội, nó chạy qua những bụi rậm, đôi khi nó quay lại, ném cho chủ những cái nhìn đầy trách móc.
- Con chó tội nghiệp – Moric nói vẻ than thở, khi con chó đã đi khuất – Ta đã đánh người bạn gần gũi nhất. Nhưng không sao, ta xa nó không lâu, nếu ta còn may mắn nhìn thấy nó lần nữa. Còn bây giờ ta phải nghĩ tới việc tự vệ trước những cuộc tấn công mới của bọn sói. Chắc chắn chúng sẽ hiện khi chúng thấy ta một mình.
Chàng biết, chàng phải làm gì.
Gần đó có một cây hồ đào, mà chúng ta đã nói đến. Ở độ cao cách gốc cây độ sáu bảy fút có hai chạc lớn mọc ra hầu như song song với nhau.
Chàng Muxtangher cởi áo choàng, trải nó ra cỏ và dùng dao đục thủng mấy lỗ trên thân áo.
Sau đó chàng tháo chiếc khăn lụa và xé nó thành hai dải dây dài.
Rồi chàng căng chiếc áo giữa hai cành cây và buộc nó lại bằng những dải khăn. Thế là thành một thứ tương tự như chiếc võng, mà một người lớn có thể nằm vừa.
Moric biết rằng bọn sói không biết leo cây, khi chuẩn bị xong cho mình chiếc giường treo này, chàng có thể hoàn toàn bình tĩnh quan sát sự tuyệt vọng của bầy sói khi cố gắng vươn lên chỗ chàng.
Chàng thiết kế cái võng, bởi chàng tin rằng bọn sói sẽ quay trở lại. Quả vậy, rất nhanh chóng, chúng lại xuất hiện từ trong rừng, chúng đi thận trọng, cứ tiến hai ba bước chúng lại dừng lại để quan sát. Sau đó, chúng lên đến gần nơi đã xảy ra cuộc chiến cách đó không lâu.
Sau khi khẳng định không có chó, chúng nhanh chóng tập hợp thành bầy. Moric trở thành người chứng kiến sự biểu hiện tàn bạo ghê tởm của loài động vật hèn hạ này.
Lúc đầu chúng xâu xé những cái xác của đồng loại đã hy sinh với một vẻ tham lam phản tự nhiên, việc này được tiến hành gọn đến nỗi vị khán giả quan sát từ trên cây chắc gì đã đếm được đến hai mươi.
Sau đó sự chú ý của bầy sói hướng về con người. Khi treo võng, chàng Muxtangher không ngụy trang nó – chàng treo khá cao và chàng cho rằng những biện pháp phòng ngừa khác là không cần thiết.
Chiếc áo khoác mầu sẫm và con người nằm trong đó đập ngay vào mắt lũ sói.
Rõ ràng vị máu kích thích sự thèm khát của bầy ác thú, giờ đây chúng vừa đứng dưới gốc cây, vừa liếm môi sau bữa ăn đáng sợ. Cảnh tượng thật ghê tởm.
Moric hầu như không chú ý tới chúng, thậm chí cả khi những con chó sói nhảy lên hoặc bám vào gốc cây tìm cách leo tới chỗ chàng. Chàng tin rằng không còn gì đe dọa được chàng.
Song le, tồn tại một mối nguy cơ mà chàng quên mất.
Chàng sực nhớ tới nó khi bọn sói thôi những cố gắng vô vọng, vừa thở nặng nhọc chúng vừa nằm xuống dưới gốc cây.
Trong tất cả những loài thú sống nơi đồng cỏ và trong rừng nhiệt đới sói là loài tinh ranh nhất. Những người đi săn sẽ nói với bạn rằng: “Không có loài nào láu cá hơn”. Chúng xảo quyệt như loài cáo và hung dữ không kém gì bọn chó sói ở xứ lạnh. Có thể làm cho chúng thuần, nhưng lúc nào nó cũng sẵn sàng cắn vào bàn tay đang âu yếm nó. Một đứa trẻ con cũng có thể dùng gậy đuổi nó, nhưng nó lại không do dự tấn công người bị thương hay những người bộ hành kiệt sức. Một mình thì nó khiếp nhược như loài thỏ, nhưng hợp thành đàn – thì sự nhút nhát của chúng biến mất. Khi quá đói, chúng trở nên hung hăng làm người ta tưởng chúng là loài thú can đảm.
Nhưng cái đáng sợ nhất ở loài sói rừng, đó là sự tinh ranh của chúng.
Khi loài ăn thịt hiểu rằng chúng không thể với được tới con người, và điều này cần phải có thời gian, đàn sói không giải tán mà chúng nằm chờ trên cỏ từ trong rừng những con khác còn chạy thêm tới. Không nghi ngờ gì nữa, chúng quyết mai phục con người.
Nhưng điều này không làm cho chàng Muxtangher lo lắng, bởi vì bầy sói không với được tới chiếc võng.
Chàng sẽ không lo lắng gì nếu như chàng không muốn uống nước một lần nữa.
Chàng rất giận mình vì sự thiếu lo xa như vậy, tại sao chàng lại không nghĩ tới điều đó trước khi leo lên cây! Mang theo một lượng nước dữ trữ không khó gì. Dòng nước ngay bên cạnh, mà một chiếc lá thùa cuộn lại có thể làm bình chứa nước được.
Nhưng bây giờ thì đã quá muộn. Dòng nước dưới gốc cây làm chàng khổ sở và cái khát vì thế mà càng hành hạ chàng. Đến với dòng suối chỉ có một cách là phải vượt qua vòng vây bọn sói rừng, điều này đồng nghĩa với một cái chết chắc chắn. Chàng hầu như mất hết hy vọng rằng con chó sẽ quay lại lần nữa để cứu chàng, chàng không còn tin rằng tờ giấy sẽ rơi đúng vào tay người cần đưa tới: chỉ có một phần trăm hy vọng xảy ra điều này.
Sau khi mất đi một lượng máu lớn, cái khát đặc biệt mãnh liệt. Nỗi khốn khổ của con người bất hạnh này càng trở nên không sao chịu đựng nỗi. Liệu chàng còn kéo dài được bao lâu nữa?
Chàng Muxtangher bắt đầu mê sảng. Chàng có cảm giác không phải một trăm mà ít nhất cũng phải là hàng nghìn con sói ghê tởm vây quanh gốc cây. Chúng càng ngày càng tiến đến gần. Mắt chúng cháy lên những ngọn lửa đáng sợ. Những chiếc lưỡi đỏ lòm của chúng chạm vào chiếc áo choàng, những chiếc răng bập vào vải áo. Người bị thương cảm giác được những tiếng thở hổn hển của loài ăn thịt…
Trong những phút tỉnh táo chàng hiểu rằng tất cả những cái đó chỉ là ảo giác, những con chó sói vẫn chỉ là một trăm như trước, chúng vẫn tiếp tục nằm trên cỏ chờ đợi cái kết cục. Cái kết thúc đó đến trước khi chàng Muxtangher bắt đầu mê sảng lại. Chàng thấy lũ sói đột ngột vùng đứng dậy và lủi hết vào rừng.
Đây là ảo giác chăng? Không, giờ đây chàng đâu có mê sảng.
Cái gì xua chúng đi như vậy?
Moric reo lên vui mừng. Chắc là Tara đã trở lại. Mà có thể cùng với nó còn có Felim. Thời gan cũng đã đủ để con chó đưa bức thư tới. Bọn sói canh chàng đã được hơn hai tiếng đồng hồ.
Moric nhỏm dậy, gập người qua cành cây đưa mắt nhìn khắp khoảng trống. Chẳng thấy chó, cũng chẳng thấy người hầu. Không có gì ngoài những cành cây và những bụi rậm.
Chàng nghe ngóng. Không một tiếng động, ngoài tiếng gầm gừ của bầy sói mà rõ ràng là chúng đang tiếp tục rút lui. Hay chàng bắt đầu mê sảng lần nữa? Cái gì có thể buộc lũ sói quay ra chạy trốn?
Nhưng dù sao thì con đường cũng đã mở ra tự do. Giờ đây có thể đi tới dòng suối. Trước mắt chàng, mặt nước sáng long lanh, tiếng nước chảy réo rắt êm dịu.
Chàng tụt xuống khỏi cây và lảo đảo lần ra bờ suối.
Nhưng trước khi cúi xuống nước, Moric còn nhìn quanh lần nữa. Thậm chí cái khát khổ sở cũng không làm chàng quên đi mối ngờ vực mà chàng cố giải thích. Sự thay đổi bất ngờ này là như thế nào.
Vẫn hy vọng là bọn sói đã bị con chó đe dọa nhưng dù sao chàng cũng thấy lo ngại. Linh cảm không đánh lừa chàng. Giữa những đám cây xanh sáng lên bộ lông vàng lốm đốm. Không còn nghi ngờ gì nữa: đó là “Chúa sơn lâm” của Tân thế giới: con báo.
Sự xuất hiện của nó giải thích tại sao bầy sói bỏ chạy.
Ý định của con thú rất rõ ràng: nó đánh hơi thấy máu và vội vã tới nơi máu đã đổ.
Con báo không rời mắt khỏi con người, nó tiến thẳng về phía con người, lúc đầu chậm rãi, ép sát người xuống đất, sau đó bước nhanh hơn và chuẩn bị một bước nhảy.
Leo lại lên cây là vô ích: con báo trèo cây như mèo, chàng Muxtangher biết rõ điều này.
Nhưng Moric không hề nghĩ tới điều này, chàng hầu như mất khả năng suy nghĩ. Một phần vì chàng quá xúc động, một phần trí óc chàng đang bị cơn sốt xâm chiếm.
Hoàn toàn bản năng, chàng nhảy thẳng vào dòng nước và chỉ dừng lại khi nước suối dâng đến thắt lưng chàng.
Nếu Moric có khả năng suy tính, thì chàng sẽ hiểu rằng cả điều này cũng vô ích, bởi con báo không chỉ leo cây được như mèo mà còn bơi được như con rái cá. Trong nước nó cũng nguy hiểm như trên cạn.
Moric không nghĩ về điều này. Chàng chỉ cảm giác theo bản năng. Con báo đi tới bên dòng nước, rùn người xuống, chuẩn bị nhảy.
Moric tuyệt vọng chờ đợi.
Chàng không thể tự vệ được. Chàng chẳng có súng săn, không súng lục, không dao, thậm chí không có cả chiếc nạng. Trong cuộc đấu tay không với con thú, cái chết là không tránh khỏi.
Chàng rú lên man rợ khi nhìn thấy con thú lốm đốm bay vút lên trên không.
Cùng lúc đó vang lên tiếng rú của con báo và sau khi vồ hụt, con thú nặng nề rơi tòm vào dòng nước.
Một tiếng rú vang lên từ trong rừng như một tiếng vọng trả lời tiếng kêu cứu của chàng Muxtangher, nhưng sớm hơn nó là tiếng rít lên khô khốc của một phát súng.
Từ trong bụi rậm, một con chó lớn nhảy ra lao xuống dòng nước, nơi con báo vừa biến mất. Một con người có vóc dáng khổng lồ hối hả chạy lại bờ suối. Một người khác nhỏ con hơn chạy theo ông ta, kêu la inh ỏi bằng cái giọng hoảng hốt của hắn.
Nhưng đối với chàng trai, những tiếng động và những hình ảnh này nhanh chóng trở nên hư ảo hơn là hiện thực. Chúng là những cảm xúc cuối cùng của cái ngày đáng sợ đó. Sau đó thì chàng không còn nhớ, không còn hiểu là chàng đã làm gì nữa. Người ốm muốn bóp chết con chó trung thành của mình, khi nó âu yếm chàng và cố vùng vẫy khỏi bàn tay mạnh mẽ của người bạn, đang cố gắng đưa chàng lên bờ.
Tất cả những thử thách vừa qua là quá nặng nề. Moric đã không chịu nổi sự căng thẳng như vậy. Chàng đã mất hết khả năng nhận thức hiện thực đáng sợ và rơi vào sự mất trí còn đáng sợ hơn. Chàng bắt đầu cơn mê sảng.
-
Chương 54
CHIẾC VÕNG TRONG ĐỒNG CỎ
Zep Xtump chạy đến để mang chàng Muxtangher lên bờ.
Sau khi đọc xong tờ giấy, người thợ săn già vội vàng chạy tới nơi được chỉ dẫn.
Ông đã đến đúng lúc. Ông đến đúng tầm súng khi con báo chuẩn bị bước nhảy.
Viên đạn không kịp chặn đứng bước nhảy của con thú đáng sợ, bước nhảy cuối cùng của nó, mặc dầu viên đạn đã cắm thẳng vào tim nó.
Khi người thợ săn già lao vào dòng nước để quả quyết xem phát súng của ông đã giết chết con thú chưa, thì ông cũng bị tấn công, nhưng không phải móng sắc của con báo túm lấy ông mà là đôi tay của con người mà ông vừa cứu sống.
Sự thật con dao không có trong tay chàng, nhưng người mất trí kia tý nữa thì bóp chết Zep. Người thợ săn phải vất cả súng đi và dùng hết sức bình sinh để chống lại sự tấn công bất ngờ ấy.
Cuộc chiến đấu kéo dài khá lâu. Cuối cùng Zep đã giữ được chàng Iếclăng trẻ tuổi trong vòng tay mạnh mẽ của mình và ôm chàng lên bờ.
Nhưng sự việc còn chưa kết thúc ở đây. Khi Moric vừa mới cảm thấy mình được tự do, chàng phóng lên bờ, nhanh đến nỗi dường như chiếc chân đau không hề cản trở gì chàng.
Người thợ săn đã đoán được ý định của chàng. Nhờ tầm vóc rất cao của mình ông đã nhìn thấy con dao đẫm máu nằm trên chiếc áo choàng. Chàng Muxtangher chạy đến để giật lấy nó.
Zep vùng chạy, lần nữa ông lại túm lấy con người đang lên cơn điên bằng bàn tay khỏe như gấu của mình và đẩy chàng ra xa gốc cây.
- Mau lên, Felim! – Zep hét lên - Dấu con dao mau lên. Cậu này điên mất rồi. Hắn nóng như lửa, hắn mê sảng…
Felim nhanh chóng tuân lệnh, leo ngay lên cây lấy con dao.
Nhưng cuộc vật lộn vẫn chưa kết thúc. Người bệnh lại tiếp tục bóp cổ người cứu mình – Chàng la hét đe dọa, mắt chàng mở trừng trừng.
Cuộc vật lộn tuyệt vọng kéo dài đến mười phút.
Cuối cùng chàng Muxtangher hoàn toàn kiệt sức gục xuống cỏ. Cả thân hình chàng run lên dữ dội, rồi chàng thở hắt ra và im bặt, như cuộc sống đã từ bỏ chàng vậy.
Felim bắt đầu than van ầm ỹ.
- Đừng có rít lên như thế, đồ ngu xuẩn đáng nguyền rủa! – Zep hét lên - Chỉ nghe những tiếng tru tréo của mi cũng đủ nhược người. Ngất đấy. Hắn làm ta thâm tím cả mình mẩy, nhưng cứ tin rằng, chẳng có gì nghiêm trọng cho hắn nữa đâu… Nhưng tất nhiên – ông vừa nói tiếp vừa chăm chú xem xét chàng trai – Ta không nhìn thấy một vết thương nguy hiểm nào. Sự thật đầu gối sưng rất to nhưng xương vẫn còn nguyên vẹn, nếu khác đi thì hắn đã chẳng chạy bằng hai chân được. Còn lại không đáng kể, chỉ là những vết xước thôi. Nhưng tại sao thế nhỉ? Bởi con báo đã vồ được đâu! Xem nào, chúng giống như những vết móng của con mèo. A, rõ cả rồi! Trước khi con báo xuất hiện, chàng trai phải chiến đấu với bọn sói rừng. Ai mà có thể nghĩ được rằng bọn thú hèn nhát này lại cả gan tấn công con người. Chúng tấn công bởi chúng gặp người tàn tật như anh chàng này, quỉ tha ma bắt chúng đi.
Người thợ săn nói với bản thân mình, bởi vì Felim, vui mừng vì cậu chủ mình không chỉ không chết mà còn không bị gì nguy hiểm nên thôi than vãn, cùng với tiếng reo vui hoan hỉ, hắn vừa bật ngón tay vừa nhảy nhót.
Nỗi kích động vui mừng của hắn lây cả sang Tara. Cùng với Felim cả hai thực hiện một cái gì đó tương tự như một điệu nhảy Iếclăng hùng tráng.
Zep không chú ý lắm tới sự trình diễn khôi hài này, ông lại lần nữa cúi xuống chàng Muxtangher nằm bất động và xem xét một lần nữa.
Sau khi đã xác định rằng không có vết thương nào nguy hiểm, Zep đứng lên đăm đặm quan sát những vật nằm lăn lóc dưới đất. Ông chú ý tới chiếc mũ Panama còn đang ở trên đầu chàng Muxtangher, ở ông xuất hiện những ý nghĩ lạ lùng.
Những chiếc mũ làm bằng cói, người ta gọi một cách không đúng là Panama, chẳng hiếm gì ở nơi đây. Nhưng người thợ săn biết rằng chàng Iếclăng trẻ tuổi thường mang chiếc Xembrêrô Mếchxich, một thứ đội đầu kiểu hoàn toàn khác.
Song le Zep có cảm giác dường như ông đã nhìn thấy chiếc mũ này trước đây, nhưng trên một cái đầu khác.
Ông cúi xuống cầm nó lên tay, tất nhiên không phải để kiểm tra xem chủ nhân hiện nay của nó kiếm được nó có phải bằng con đường trung thực hay không. Ông muốn tìm giải đáp cho các bí mật, hay nói cho chính xác hơn là cho một chuỗi những sự kiện bí mật làm ông suy nghĩ đến vỡ cả đầu. Nhìn vào phía trong chiếc mũ, người thợ săn nhận ra nhãn của nơi sản xuất mũ ở Niu Oclêăng và dòng chữ viết bằng tay: “Henri Pôinđekter”
Giờ đây ông bắt đầu khảo sát chiếc áo choàng. Trên đó Zep Xtump cũng nhìn thấy những dấu hiệu chứng tỏ rằng nó cũng thuộc người chủ đó.
- Thật kỳ lạ! – ông già vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống đất trầm ngâm suy nghĩ - Những chiếc mũ, những cái đầu và tất cả mọi thứ khác. Mũ thì không ở đúng vào những cái đầu, cái đầu thì không phải ở chỗ của nó. Chúa tôi, có cái gì ở đây thật khó hiểu! Nếu không có cái vết tím bầm đau nhức dưới mắt trái mà ông con trời này đã tặng ta thì ta đã nghi ngờ không biết cái sọ của ta còn ở cái chỗ của nó hay không. Bây giờ thì chẳng có thể chờ đợi gì ở hắn – Zep nói, sau khi liếc nhìn Moric - Chẳng nhẽ chỉ sau khi cơn sốt của hắn qua đi. Mà ai biết trước được, cho đến khi nào?... Thôi đành – Ông nói sau một lúc im lặng - Chẳng còn việc gì làm thêm ở đây nữa. Cần phải đưa anh chàng về nhà. Hắn đã viết rằng hắn không thể đi được. Hắn làm được điều này chỉ vì cơn điên đã cho hắn sức lực, nhưng chẳng được lâu. Cái chân lại càng thêm sưng lên. Phải khiêng về nhà thôi…
Người thợ săn suy nghĩ xem phải thực hiện điều này như thế nào.
- Tên này thì dù sao cũng chẳng nghĩ ra được gì – Ông nói tiếp sau khi liếc nhìn Felim, hắn đang tán chuyện vui vẻ với Tara – Con chó còn có đầu óc hơn hắn. Nhưng được rồi, hắn phải vác, phải đổ mồ hôi. Làm thế nào bây giờ? Cần phải đặt anh chàng lên cáng. Một đôi cây sào và chiếc áo khoác hay chiếc chăn mà Felim đem theo, thế là xong. Đúng, ta phải làm như vậy. Chiếc băng ca, đấy chính là cái mà giờ đây chúng ta đang cần.
Gã Iếclăng kia được gọi tới giúp việc.
Họ bắt đầu chặt và đẽo nhẵn hai cành cây, mỗi cái dài khoảng mười fut, họ buộc ngang chúng lại một khoảng ngắn hơn, phía trên căng tấm chăn và sau đó lót thêm chiếc áo khoác.
Bắng cách như vậy, họ đã thiết kế một chiếc băng ca đơn giản có thể giữ được một người bệnh hay một người say rượu.
Phải công nhận rằng chàng Muxtangher làm người ta nhớ tới người say, bởi chàng lại bắt đầu nổi sung lên làm người ta phải buộc chặt chàng vào chiếc cáng.
Không phải hai người khiêng chiếc cáng như thường lệ mà là một người và một con ngựa. Đầu cáng phía trước buộc vào con ngựa cái của Zep. Còn Felim, người mà người thợ săn đã tự hứa là “bắt hắn phải đổ mồ hôi ra” giữ đầu sau cáng.
Còn bản thân Zep đi sau cuối, sau khi chọn vai trò nhẹ nhàng hơn cả: người lãnh đạo.
Phương pháp di chuyển như vậy không nên gọi là một phát minh. Zep đã thiết kế một cái gì đó giống như một chiếc kiệu thô sơ mà ông đã được nhìn thấy ở miền Nam Tếchdát. Cái khác trong trường hợp này là thiếu mất tán kiệu thường thấy và thay vào chỗ thắng hai con la là một con người và một con ngựa cái.
Moric đã được mang về trong căn lều bằng cái kiệu ngẫu hứng này.
-o0o-
Đêm đã xuống khi đoàn diễu hành lạ lùng về đến căn lều của chàng Muxtangher.
Đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng của người thợ săn thận trọng chuyển người bị thương vào chiếc giường làm bằng da ngựa.
Chàng Muxtangher không hiểu mình đang ở đâu, chàng cũng không nhận ra những người bạn đang cúi xuống chàng. Chàng vẫn mê sảng, nhưng không còn vùng vẫy nữa. Cơn sốt đã giảm bớt.
Chàng không im lặng, nhưng chàng không trả lời được những câu hỏidịu dàng. Mà nếu chàng có trả lời thì cũng không đúng lúc, một vài lời lẽ của chàng nghe đáng sợ đến nỗi gợi người ta tới những ý nghĩ vô cùng buồn thảm.
Những người bạn đã khéo léo băng bó những vết thương cho chàng và giờ đây chỉ còn một việc là chờ cho đến sáng.
Felim đi ngủ, còn Zep Xtump ngồi lại bên giường của chàng Muxtangher.
Buộc tội Felim ích kỷ là không công bằng, Zep đã buộc hắn phải đi nghỉ, sau khi nói rõ rằng ngồi cả hai người bên cạnh người bệnh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Người thợ săn già đã có chủ ý của mình. Ông muốn rằng những lời mê sảng của người bệnh không ai được nghe, ngoài ông ra, thậm chí là Felim đi nữa. Và ông ngồi thâu đêm bên giường Moric lắng nghe từng lời của chàng.
Zep Xtump không ngạc nhiên khi nghe người bệnh nói những lời thề thốt yêu đương và luôn miệng nhắc đến tên Luiza.
Nhưng cả một cái tên khác cũng thường buột ra khỏi miệng người bệnh. Và cùng với nó là những lời không được dễ chịu bằng. Đấy là tên của em trai Luiza. Đôi khi nó kèm theo những từ sao mà ghê rợn, rời rạc và không có ý nghĩa gì.
Zep Xtump so sánh tất cả những gì ông nghe được với những sự kiện đã biết và trước khi ánh sáng ban ngày tràn vào căn lều, ông tin rằng Henri Pôinđekter không còn sống nữa.
-
Chương 55
MỘT NGÀY TIN TỨC
Đông Xilviô Martinec là một trong những người Mếchxich giàu có. Ông không bỏ Tếchdát ra đi sau cuộc xâm lược của những người Mỹ.
Ông ít quan tâm tới chính trị. Ông đã đứng tuổi và khá dễ dàng giải hòa với những thay đổi của các sự vật. Việc chuyển sang một chế độ mới, theo ý ông đã được đền bù bởi sự an toàn tránh khỏi những cuộc tấn công của những người Komantri, đã tàn phá đất nước trước khi những chủ nhân mới chuyển đến .
Những người rừng thật ra không đình chiến hẳn, nhưng những cuộc tiến công của họ trở nên thưa thớt hơn nhiều. Đấy đã là một thành tựu đáng kể so với trước đây.
Đông Xilviô là chủ nhân của những đàn gia súc lớn. Bãi thả gia súc của ông kéo dài nhiều dặm về cả bề ngang và bề dọc, những đàn gia súc của ông phải tính tới hàng ngàn con.
Ông sống trong một ngôi nhà dài một tầng hình chữ nhật. Nó làm cho người ta dễ liên tưởng đến một nhà tù hơn là một ngôi nhà để ở. Bốn phía dinh cơ bao bọc bởi những bãi đuổi súc vật - những sân quần.
Người chủ già của dinh cơ, một người kiên trì cuộc sống độc thân, sống một cuộc đời cô đơn bình lặng. Sống cùng ông còn có người chị gái. Chỉ khi nào từ bờ sông Riô Granđ cô cháu gái xinh đẹp đến làm khách thì dinh cơ lặng lẽ kia mới sôi động lên.
Bất cứ ở đâu, mọi người luôn luôn vui mừng vì Ixiđôra. Nàng tới và ra đi khi nào nàng thích. Trong ngôi nhà của ông bác nàng được phép làm tất cả những gì nàng muốn. Tính yêu đời của Ixiđôra làm ông già rất thích, bởi vì bản thân ông cách đây không lâu cũng chẳng phải là người u buồn. Những nét trong tính cách của nàng, nếu ở những đất nước khác có thể bị cho là thiếu nữ tính, thì lại rất tự nhiên trên đất nước mà những ngôi nhà ngoại ô thông thường hay biến thành pháo đài và những bếp lò thường bị tưới ướt bởi máu của chính chủ nhân.
Đông Xilviô Martinec bản thân đã trải qua một tuổi trẻ sóng gió giữa những mối nguy hiểm sôi động nên sự can đảm đôi khi gần như liều lĩnh cũa Ixiđôra không những không làm cho ông phật ý mà ông còn ưa thích.
Ông già yêu quý cô cháu gái của mình như con đẻ. Không ai nghi ngờ rằng Ixiđôra sẽ là người thừa kế gia sản của ông. Không có gì đáng ngạc nhiên rằng tất cả các gia nhân của dinh cơ đều coi nàng là bà chủ tương lai. Thêm vào đó, người ta kính trọng nàng không phải chỉ vì vậy: sự can đảm của nàng làm cho tất cả mọi người đều thán phục và ở vùng này chắc gì đã tìm ra được một chàng trai nào không cầm vũ khí để bảo vệ nàng.
Miguel Điac đã nói sự thật, khi hắn quả quyết rằng hắn đang bị nguy hiểm đe dọa. Đối với hắn tất cả những điều đó đều có cơ sở. Nếu Ixiđôra nghĩ tới việc phái các chàng Vakerô của ông bác đến để treo cổ Điac lên cái cây đầu tiên thì điều này sẽ được thực hiện ngay tức khắc.
Không có gì đáng ngạc nhiên là hắn vội vã rời khoảng cỏ trống.
Như chúng ta nhớ, Ixiđôra sống ở bên kia Riô Granđ khoảng sáu mươi dặm cách dinh cơ của ngài Martinec. Song điều này không ngăn cản nàng thường xuyên thăm viếng những người họ hàng của mình.
Nàng thường tới đây không phải vì những ý định vụ lợi. Nàng không hề nghĩ tới chuyện thừa kế bởi cha nàng cũng rất giàu có. Đơn giản là nàng rất yêu người bác và người cô của nàng. Ngoài ra nàng thích những cuộc đi chơi từ con sông này tới con sông khác. Không ít lần nàng đã vượt qua khoảng cách như vậy chỉ trong một ngày không cần người đưa đường.
Thời gian gần đây Ixiđôra đến làm khách ở Lêông thường xuyên hơn. Có phải vì nàng thêm quyến luyến những người họ hàng ở Tếchdát và muốn an ủi tuổi già của họ? Hay có thể, một cái gì đó đã lôi cuốn nàng tới đây?
Chúng ta sẽ trả lời một cách thẳng thắn vì đó cũng chính là tính tình bẩm sinh của Ixiđôra. Nàng tới Lêông với hy vọng được gặp gỡ với Moric Giêran. Có thế nói thành thật hơn nữa là nàng đã yêu chàng. Có thể từ sự giúp đỡ bè bạn, mà chàng đã có lần tỏ ra. Nhưng chính xác hơn nếu ta cho rằng, sự dũng cảm của chàng biểu lộ khi cứu giúp nàng đã chinh phục được trái tim của Ixiđôra gan dạ.
Chàng có muốn được nàng yêu quí hay không – Ai mà biết được… Chàng chối cãi điều này, nhưng thật khó ai có thể thờ ơ khi nhìn vào mắt Ixiđôra.
Moric, có thể đã nói sự thật. Nhưng chúng ta sẽ dễ dàng tin vào chàng hơn, nếu như chàng gặp Luiza Pôinđekter trước khi chàng làm quen với Ixiđôra.
Song xét cho cùng, thì xenhorita người Mếchxich kia cũng có những cơ sở để cho rằng Moric không hề thờ ơ với nàng.
Ixiđôra không sao bình tĩnh được. Tính cách nồng nhiệt của nàng không chịu đựng được sự mập mờ. Nàng yêu chàng Muxtangher. Nàng quyết định thú nhận tình yêu của mình và yêu cầu trả lời thẳng thắn: nàng có được yêu hay không? Cho nên nàng đã hẹn Moric Giêran tới cuộc gặp gỡ mà chàng không thể tới. Miguel Điac đã can thiệp vào.
Ixiđôra đã nghĩ như vậy, khi nàng rời bỏ khoảng cỏ trống phi về dinh cơ của người bác nàng.
-o0o-
Ixiđôra giục con ngựa xám phi dồn.
Búi tóc xổ tung ra, mái tóc đen dày xõa trên vai. Đôi mắt nàng long lanh kích động, đôi má nàng rực hồng.
Giờ thì các bạn đã hiểu tại sao.
Và bạn cũng hiểu tại sao nàng phi nhanh như vậy: chính nàng đã nói điều này.
Gần đến nhà, Ixiđôra kéo dây cương. Con ngựa chậm lại phi nước kiệu sau đó nó đi bước một và cuối cùng dừng hẳn lại giữa đường.
Rõ ràng nữ kỵ sĩ đã thay đổi ý định hoặc là dừng lại để suy nghĩ kế hoạch của mình. Ixiđôra suy tính:
“Hay tốt hơn hết là đừng động tới hắn. Điều này sẽ gây nên sự om sòm. Mà bây giờ còn chưa ai biết về… Với lại chỉ có mình ta là nhân chứng. Chà, nếu như ta có thể kể cho tất cả những người Tếchdát tử tế biết, thì chỉ cần một lời của ta cũng để cho họ trừng trị hắn nghiêm khắc! Nhưng cứ để hắn sống. Hắn đểu cáng, nhưng ta không sợ hắn. Sau chuyện này, sau những gì đã xảy ra, hắn chẳng dám đến gần ta nữa đâu. Thánh nữ thiêng liêng! Một phút đã làm ta thoát khỏi hắn!... Cần phải phái ngay ai tới đó giải thoát cho hắn. Một người giữ được bí mật cho ta. Benitô người quản lý! Anh ta can đảm và trung thành. Lạy Chúa, anh ta kia rồi. Anh ta đang kiếm súc vật như mọi khi”.
- Benitô! Benitô
- Tôi đây, thưa Xenhorita.
- Benitô thân mến, ta muốn đề nghị anh một việc. Anh có giúp ta không?
- Tôi rất vui mừng được thực hiện mệnh lệnh của tiểu thư – Người Mếchxich vừa trả lời, vừa cúi chào rất thấp.
- Đây không phải là lệnh: ta xin anh hãy giúp đỡ ta.
- Xin cứ ra lệnh thưa Xenhorita.
- Anh có biết đỉnh ngọn đồi nhìn ra con đường lớn hay không?
- Biết rất rõ, như bãi thả gia súc thuộc dinh cơ của bác tiểu thư.
- Tốt lắm, hãy đi tới đó. Anh sẽ nhìn thấy một người, đang nằm trên mặt đất, tay hắn bị trói bởi một chiếc lắcxô. Hãy tháo bỏ cho hắn, và để hắn đi đâu tùy ý. Nếu hắn có bị thương thì hãy giúp đỡ hắn như anh có thể. Chỉ có điều đừng nói ai đã phái anh tới đó. Có thể anh biết hắn. Nhưng điều này không quan trọng. Đừng nói gì với hắn cả. Cũng đừng trả lời những câu hỏi của hắn, nếu hắn có hỏi han anh. Nếu hắn đứng lên được thì anh cứ mặc kế hắn cuốn xéo đi đâu hắn thích. Anh hiểu ta chứ?
- Vâng, thưa Xenhorita. Lệnh của tiểu thư sẽ được hoàn thành chính xác.
- Cám ơn, bạn Benitô. Còn một đề nghị nữa, bạn cần hiểu việc này chỉ có ba người biết, ngoài ra không ai cả. Người thứ ba là anh mà ta phái đến. Hai người còn lại chắc anh đã biết rồi.
- Tôi hiểu, thưa Xenhorita. Ý muốn của tiểu thư là pháp lệnh đối với tôi.
Benitô phi ngựa đi, mặc dầu không cần nhắc tới điều này, bởi vì những người làm nghề nghiệp như anh rất hiếm khi đi bộ, thậm chí khi con đường có vẻn vẹn một dặm.
- Khoan đã! Còn điều này nữa! – Ixiđôra gọi anh ta – Anh sẽ thấy ở đó có chiếc xerap và chiếc mũ, hãy mang nó về đây. Của tôi đấy. Tôi sẽ đợi anh ở đây hoặc đón anh dọc đường.
Sau khi nghiêng người, Benitô phi đi. Nhưng lần nữa anh ta lại bị gọi giật lại.
- Ta nghĩ lại rồi, Xenhor Benitô ạ. Ta quyết định đi cùng anh.
Viên quản lý của đông Xilviô đã quen với tính nhõng nhẽo của cô cháu gái ông chủ. Anh ta vâng lời không do dự và lại quay ngựa hướng về phía ngọn đồi.
Cô gái đi theo anh ta. Nàng ra lệnh cho viên quản lý đi trước.
Lần này nàng có lý do để không giữ những tập quán của giới quý tộc.
Nhưng Benitô đã nhầm. Xenhorita Ixiđôra đi theo anh ta không phải vì trái tính trái nết: ở nàng có những nguyên nhân nghiêm chỉnh. Nàng quên không chỉ chiếc xerap và chiếc mũ, mà còn cả tờ giấy có thể mang lại cho nàng bao nhiêu điều khó chịu.
Benitô không cần phải biết điều này. Nàng không thể nào hoàn toàn tin tưởng nơi anh ta.
Tờ giấy này sẽ gây nên chuyện lôi thôi, khó chịu hơn cuộc cãi nhau với Đông Miguel Điac.
Nàng hy vọng sẽ thu hồi được bức thư đó. Thật dại dột, trước đây nàng không hề nghĩ tới điều này…
Nhưng bức thư này lọt vào tay “Sói đồng” như thế nào? Hắn chỉ có thể nhận được từ tay Hôxê!
Có nghĩa là người hầu của nàng là kẻ phản bội? Hoặc có thể Điac khi gặp anh ta, đã dùng vũ lực buộc anh ta đưa bức thư chăng?
Cái này hay cái kia đúng?
Từ Điac hoàn toàn có thể chờ đợi một hành động như vậy. Đối với Hôxê, thì đây là lần đầu tiên nàng có căn cứ nghi ngờ hắn phản bội.
Ixiđôra suy luận như vậy khi nàng phi lên đồi.
Cuối cùng họ đã đứng trên ngọn đồi và bước ra khoảng cỏ trống. Ở đó, nói chung, không có ai, và, điều làm nàng cay đắng hơn nhiều, là không thấy mảnh giấy đâu. Chiếc mũ xombrêrô, chiếc xerap, đoạn lắcxô của nàng còn nằm trên cỏ, ngoài ra không còn gì nữa.
- Anh có thể về nhà, Xenhor Benitô ạ. Con người bị ngã ngựa chắc là đã tỉnh lại và bỏ đi rồi. Rất tốt. Nhưng chớ quên, bạn Benitô ạ, rằng điều này chỉ có chúng ta biết thôi nhé. Anh hiểu chứ?
- Tôi hiểu, Đônha Ixiđôra à.
Benitô phi đi và nhanh chóng khuất sau sườn đồi.
Ixiđôra còn lại một mình trên khoảng trống.
Nàng nhảy khỏi yên, khoác lên người chiếc xerap, đội lên đầu chiếc mũ xombrêrô và lần nữa trở thành một gã trai trẻ. Nàng chậm chạp leo lên yên, những ý nghĩ của nàng rõ ràng là đang phiêu đãng ở một nơi nào đó rất xa. Đang lúc đó thì Hôxê hiện ra trong khoảng cỏ trống. Nàng chậm rãi hỏi hắn:
- Mi đã làm gì với bức thư rồi, hở quân khốn khiếp?
- Tôi đã mang nó đi, thưa Xenhorita.
- Cho ai?
- Tôi mang nó tới… tới khách sạn - Hắn tái mặt nói ấp úng – Tôi không gặp Đông Morixiô.
- Mi nói dối, quân đê tiện. Mi đã đưa nó cho Đông Miguel Điac. Đừng chối cãi! Ta đã nhìn thấy bức thư đó trong tay hắn.
- Ôi, Xenhorita, hãy tha tội, hãy tha tội! Tôi không có lỗi, tôi thề với tiểu thư, tôi không có tội!
- Đồ ngu xuẩn, mi đã tự tố cáo mình. Đông Miguel Điac trả cho mi bao nhiêu vì sự phản bội?
- Tôi thề với tiểu thư, rằng tôi không có tội! Hắn.. Hắn bắt tôi… hắn dọa nạt, hắn đánh. Hắn… hắn không trả gì cho tôi cả.
- Bây giờ ta sẽ trả cho mi. Mi sẽ không hầu hạ ta nữa. Còn đây là phần thưởng cho mi. Đây này, đây này!
Nàng nhắc đi nhắc lại từ này đến mười lần, mỗi lần nói chiếc roi của nàng lại vút lên vai người hầu.
Hắn thử bỏ chạy. Vô ích! Nàng đuổi theo hắn, hắn phải dừng lại vì sợ rơi vào móng con ngựa hung dữ. Chỉ khi trên làn da ngăm đen xuất hiện những lằn tím sự trừng phạt mới kết thúc.
- Còn bây giờ hãy cút đi! Đừng có để ta nhìn thấy nữa. Cút ngay.
Như con mèo quá sợ hãi. Hôxê chạy khỏi khoảng trống, hắn mừng vì có thể giấu giếm sự nhục nhã của mình sau những bụi cây.
Ixiđôra cũng không ở lại đấy lâu. Nỗi giận dữ của nàng được thay bằng sự buồn nản sâu sắc. Nàng không chỉ không thực hiện được ý định của mình mà bí mật của trái tim nàng lại rơi vào bàn tay của kẻ phản bội. Lần nữa nàng bỏ về nhà.
Xung quanh dinh cơ là cả một cảnh rối loạn.
Những người làm công, các vakerô, các gia nhân vừa chạy rối lên giữa các cánh đồng, bãi chăn và sân nhà vừa kêu la sợ hãi.
Những người đàn ông vũ trang, những người đàn bà quì xuống hướng lên trời kêu cứu.
- Việc gì xảy ra vậy? – Ixiđôra ngỡ ngàng hỏi người quản lý mà nàng tình cờ gặp.
- Người ta giết người trong đồng cỏ - anh ta trả lời - Một người Mỹ bị giết, con trai của ngài chủ đồn điền vừa dọn đến dinh cơ Kaxa-del-Korvô cách đây không lâu. Người ta nói rằng đây là bàn tay của bọn da đỏ.
- Những người da đỏ ư?
Những lời này đã giải thích được cảnh bối rối trong các gia nhân của đông Xilviô.
Sự kiện một ai đó đã bị giết hại, hoàn toàn làm một sự việc không đáng kể trên đất nước của những người say mê không kìm chế được này, nó sẽ không gợi được một sự xúc động như vậy, đặc biệt nếu người bị giết là một người xa lạ - “người Mỹ”.
Những tin tức về sự xuất hiện của những người da đỏ lại là chuyện khác. Đấy là một nguy cơ.
Tin tức này gây một cảm xúc hoàn toàn khác ở Ixiđôra. Nàng không sợ những người da đỏ hoang dã. Nhưng tên của người bị giết đã đánh thức mối nghi ngờ ghen tuông nơi nàng. Nàng biết rằng anh ta có một người chị, mà tất cả đều cho đó là một giai nhân tuyệt sắc. Chính nàng đã nhìn thấy cô ta và cần phải công nhận là lời đồn không ngoa chút nào.
Người ta nói rằng họ đã nhìn thấy người đẹp không gì sánh kịp này cùng với Moric Giêran.
Qua vài giờ, những tin tức đồn đại mới lại lan ra. Vụ giết người được thực hiện hoàn toàn không phải do những người thuộc bộ lạc Komantri, mà là do Moric-Muxtangher! Không có những người da đỏ ở gần đấy.
Những tin tức này làm các gia nhân của đông Xilviô yên tâm nhưng lại gây ra tác động hoàn toàn khác ở người cháu gái của ông. Nàng không ngồi yên được nữa. Nửa tiếng sau Ixiđôra đã dừng con ngựa của mình trước khách sạn của Obeđôphê.
Một vài tuần trước đây, vì một nguyên nhân nào không rõ Ixiđôra sốt sắng nghiên cứu “ngôn ngữ người Mỹ”. Vốn từ tiếng Anh của nàng mặc dầu còn ít ỏi, nhưng cũng đủ để hỏi, không phải về con người bị giết mà về thủ phạm mà mọi người giả định.
Người chủ khách sạn khi biết được ai đang đứng trước mặt, anh ta trả lời các câu hỏi của nàng với một vẻ xun xoe, nịnh bợ. Nàng được biết rằng Moric Giêran đã đi khỏi khách sạn và thêm một vài chi tiết của vụ giết người.
Với nỗi đau buồn tràn ngập trong tim, nàng Mếchxich quay về dinh cơ của ông bác. Ở đó lại bao trùm một sự xôn xao nữa. Nguyên nhân của nó dường như rất buồn cười, nhưng những người làm công mê tín lại có ý kiến khác.
Tin đồn mới khó tin làm họ lo sợ: ở một nơi nào đó gần sông Nuexet người ta nhìn thấy một người không có đầu, đi ngựa trên thảo nguyên. Tin đồn nghe thật ly kỳ, nhưng không một ai nghi ngờ nó. Tất cả khu dân cư đã biết điều này, ngoài ra những người mục đồng của đông Xilviô, khi đi tìm những súc vật bị lạc, chính họ đã nhìn thấy kỵ sĩ đáng sợ đó. Bỏ cả việc tìm kiếm súc vật họ chạy trốn, dường như đó là một con quỷ.
Cả ba người mục đồng đều sẵn sàng thề là họ nói sự thật. Nhưng vẻ khiếp hãi của họ lại còn hơn bất cứ lời thề thốt nào. Đến chiều thì cả dinh cơ đã tràn ngập những tin đồn dễ sợ ấy.
Nhưng không ai có thể ngăn cản được cô cháu gái trái tính trái nết của đông Xilviô, bất chấp mọi khuyên răn của ông bác và bà cô, cô gái quyết định trở về Riô Grand.
Nàng không sợ đồng cỏ, mà con đường đi qua đó đã xảy ra vụ giết người. Bóng ma của kỵ sĩ không đầu mà người ta nhìn thấy ở đó còn làm nàng ít sợ hơn. Những gì làm phần đông mọi người sợ hãi Ixiđôra chỉ thấy hay hay.
Nàng sửa soạn ra đi một mình. Đông Xilviô đề nghị đưa mười vakerô vũ trang đến tận răng đi bảo vệ nàng.
Ixiđôra từ chối thẳng thừng.
Nàng có mang theo Benitô không?
Nàng sẽ đi một mình. Nàng đã quyết định như vậy.
-o0o-
Sáng hôm sau Ixiđôra lên đường. Vừa sáng tinh mơ, nàng đã ngồi trên yên. Chưa đến hai tiếng đồng hồ sau nàng đã đến, không phải bờ sông Riô Granđ, mà tới bờ sông Alamô.
Tại sao nàng lại đi đường vòng như vậy? Nàng không lầm lẫn chứ?
Không, người lữ hành nhầm đường trông hoàn toàn khác. Thật ra vẻ mặt nàng rất buồn, nhưng nàng không có vẻ bối rối. Con ngựa của nàng phi về phía trước một cách tự tin, nó tuân theo bàn thay người nữ kỵ sĩ.
Không, Ixiđôra không nhầm. Nàng biết đường.
Nếu nàng nhầm lẫn, thì điều đó đối với nàng có lẽ tốt hơn…