Bình tĩnh đi Tuấn. T biết m chịu được.
Printable View
Bình tĩnh đi Tuấn. T biết m chịu được.
28 tuổi bắt đầu sống khép mình vào một góc. Cẩn lắm sự thay đổi, sự quan tâm nhưng mở mồm ra kêu ca ở cái tuổi này thì luôn là không phải. Lại lên đấy viết 1 dòng stt vì đơn giản HHT giờ vắng hoe vắng hoắt và ở đây cũng chỉ có những người bạn online từ quá lâu, không ai từng ở trong đời thực đủ lâu để nhìn thấy mình khác. Góc sống ảo vì giờ mình cần một chỗ nào đấy xả stress quá mà hết rồi. Sợ sự tương tác, sợ đủ thứ. Có lẽ công việc IT cũng là cái thứ khiến mình mỗi lúc một thêm trầm cảm, chắc đổi việc thôi, tháng tới vào ngân hàng nòa đấy đi giao tiếp khách cho nó đỡ tù. Ít ra thì cô đơn trong một môi trường chuyên nghiệp hơn. Hài.
Theo góc nhìn xỏ xỏ xiên xiên chiên môn thì bạn Tuấn đang bệnh rất nặng...! Đừng mãi chạy theo guồng quay của công việc, để rồi đánh mất niềm vui của bản thân. Làm gì làm, vẫn phải là yêu bản thân mình trước nhất, bạn Tuấn ạh!!@.@
Có phải bệnh này cưới vợ mới chữa được không HB? :sr:
Nói đến chuyện sức khỏe lại buồn, vì vừa qua thôi lại bị cảm. Khi sức khỏe nó xuống động tí là ốm không gượng được. Càng ốm càng buồn vì chỉ có mình đi lo cho người khác chứ ốm mình lại chỉ có nằm đây thui thủi một mình. Cơ mà nay lại khỏe dậy rồi, chuẩn bị đi làm thôi.
Làm việc với cường độ cao mới thấy mình 28 tuổi vẫn còn nhiều điều phải học. Căng thẳng, áp lực, stress....đủ thứ mới thấy mình không giống những người khác.
Muốn thành công thì chỉ có học hỏi mà vượt qua, phải cố gắng gấp 2 người bình thường nào. Họ bình thường thì mày ráng vượt qua cái bình thường của họ.