-
Chương 60
CÔ GÁI PHẢN BỘI
Nếu có thể so sánh được những hiện tượng của thế giới bên ngoài với nông nỗi mà con người phải trải qua, thì thật khó kiếm được sự xung đột nào gay gắt hơn ánh sáng chói lọi của mặt trời trên dòng Alamô và sự tăm tối trong tâm hồn Ixiđôra, khi nàng rời bỏ căn lều của chàng Muxtangher. Những tình cảm điên cuồng sôi lên trong ngực nàng và mạnh hơn tất cả là sự khao khát trả thù. Chính tình cảm này đã cứu nàng khỏi tuyệt vọng. Khác đi thì gánh nặng cay đắng thật không thể chịu đựng nổi.
Bị hành hạ bởi những ý nghĩ u ám, nàng đi dưới những bóng cây. Và những ý nghĩ đó cũng chẳng bớt đi khi đến bờ dốc nàng nhìn thấy bầu trời xanh rạng rỡ - nàng cảm giác rằng nó đang cười nhạo nàng.
Ixiđôra dừng lại dưới dốc. Những cành trắc bá lớn màu thẫm vươn rộng trên đầu nàng. Cái bóng rậm rạp của nó gần với trái tim đau buồn của nàng hơn là những tia sáng mừng vui của mặt trời.
Nhưng không phải điều này làm nàng dừng ngựa lại. Trong đầu nàng nảy ra những ý nghĩ còn u ám hơn bóng cây trắc bá. Có thể biết điều này qua vầng trán u ám, qua cặp lông mày nhíu lại trên đôi mắt đen sáng quắc và khuôn mặt dữ tợn.
- Tại sao ta lại không giết nó ngay tại chỗ nhỉ? – Nàng nói thầm – Có thể quay lại còn chưa muộn chăng?
Nhưng thay đổi được gì nếu ta giết nó? Bởi điều này cũng không trả lại được cho ta trái tim của chàng. Đối với ta nó đã mất rồi, mất vĩnh viễn! Những lời nói đó trong những mơ ước của chàng! Đối với ta, tội nghiệp cho ta, chẳng còn hy vọng gì! Không, thế thì chàng nphải chết! Chàng đã làm cho ta bất hạnh… Nhưng nếu ta giết chàng thì lúc bấy giờ sẽ ra sao? Cuộc sống của ta sẽ biến thành cái gì? Trở thành một cực hình không chịu nổi!... Không lẽ bây giờ còn chưa là cực hình sao? Ta không thể chịu đựng được hơn cực hình này! Chẳng có gì an ủi nổi ta ngoài sự báo thù. Không chỉ cô ả mà cả chàng nữa. Cả hai đều phải chết! Nhưng không phải bây giờ, mà tới khi chàng có thể hiểu được chàng chết vì tay ai! Lạy thánh nữ, hãy cho con sức mạnh để báo thù.
Ixiđôra giục ngựa phi nhanh lên con đường dốc.
Lên tới bình nguyên, không dừng ngựa lại, không để cho con ngựa nghỉ ngơi, nàng lại phi nước đại điên cuồng trên đồng cỏ. Rõ ràng nàng cũng không biết đi về đâu. Nàng không nói, chẳng dùng dây cương để điều khiển, chỉ thúc những chiếc cựa giày giục nó phi về phía trước.
Được phép tự do, con ngựa lao theo con đường mà theo đó nó đã đi tới đây. Con đường dẫn tới bờ sông Lêông. Nhưng nó có cần đưa cô chủ của mình tới đó không?
Đối với nữ kỵ sĩ hình như thế nào cũng đượcc. Đầu cúi xuống, chìm sâu vào suy tư, nàng chẳng để tâm tới một cái gì, thậm chí đến cả nước phi điên cuồng của con ngựa. Nàng cũng không để ý đến cả một chuỗi các kỵ sĩ đang tiến lại gần phía nàng cho đến khi con ngựa thở phì ra và đứng sững lại.
Bấy giờ nàng nhìn thấy một đội kỵ sĩ đang đi trên đồng cỏ.
Người da đỏ chăng? Không da trắng. Không chỉ xét theo màu da mà còn theo yên cương và tư thế ngồi ngựa, quả quyết điều này còn nhờ các bộ râu vì màu da không thể nhận ra được dưới lớp bụi dày.
- Dân Tếchdát – Ixiđôra lẩm bẩm - Chắc đây là đội quân đi tìm Komantri. Nhưng người da đỏ đâu có ở đây. Nếu trong khu cư dân người ta nói đúng, thì họ đã đi xa nơi này rồi.
cô gái Mếchxich không muốn gặp họ. Vào lúc khác thì nàng chẳng tránh họ, nhưng đương lúc đau khổ thì những câu hỏi và những cái nhìn tò mò làm nàng khó chịu.
Có đủ thời gian để lẩn đi. Nàng đang còn đứng giữa những bụi cây. Rõ ràng các kỵ sĩ còn chưa nhìn thấy nàng. Quay lại rừng là không ai nhìn thấy nàng cả.
Nhưng Ixiđôra không kịp làm điều này, vì con ngựa của nàng đột ngột hý lên. Hai mươi con ngựa khác trả lời nó.
Vẫn có thể phi đi được. Nhưng rõ ràng họ sẽ đuổi theo. Liệu họ có đuổi kịp không, đặc biệt là trên những con đường ngoằn ngoèo mà nàng rất quen thuộc này.
Suy nghĩ vậy nàng đã quay ngựa, nhưng nàng lại kìm ngay nó lại và bình tĩnh chờ đội quân đang tới gần. Những lời nàng nói sẽ giải thích tại sao nàng làm như vậy.
- Họ ăn bận quá sang trọng so với những người thợ săn thông thường. Đây chắc đúng là đội ngũ mà ta đã nghe nói. Đội ngũ của người cha… Đúng rồi, chính là họ. Đây là bản năng báo thù! Đây chính là quyền lực của chúa.
Thay vì quay vào rừng, Ixiđôra phi ra chỗ trống, quả quyết đi đến gặp các kỵ sĩ. Nàng kéo dây cương chờ họ tiến gần lại. Kế hoạch phản bội của nàng đã chín muồi.
Vài phút sau các kỵ sĩ đã vây quanh cô gái Mếchxich.
Họ có chừng một trăm người, vũ trang bằng đủ loại vũ khí khác nhau. Chỉ có cái duy nhất làm họ giống nhau đó là những lớp bụi dày phủ lên quần áo và vẻ mặt khắc nghiệt của họ, chúng chỉ hơi dịu lại vì sự tò mò thoáng qua.
Rơi vào giữa một đám người như vậy, ai cũng phải sợ, hơn nữa lại là phụ nữ, nhưng Ixiđôra không hề tỏ ra sợ hãi. Nàng không cho là những người đang vây quanh nàng một cách kém lễ nghi này là nguy hiểm. Nàng biết một vài người trong số họ. Nhưng người đàn ông đứng tuổi có vẻ là người lãnh đạo đội ngũ mà giờ đây đang hỏi han nàng, trước đây nàng chưa từng gặp, dù vậy nàng cũng đoán được ông ta là ai. Đây chắc là cha của chàng trai bị giết, của cô gái, mà nàng rất muốn nhìn thấy cô ta bị giết hay ít nhất cũng bị nhục nhã.
Một cơ hội thật thuận tiện!
- Thưa cô, cô nói được tiếng Pháp chứ ạ? – Vili Pôinđekter hỏi, ông đoán rằng nàng sẽ hiểu thứ ngôn ngữ này hơn.
- Rất ít, thưa Xenhor. Tốt hơn hết là ngài hãy nói tiếng Anh.
- Tiếng Anh ư? Thế thì lại tốt hơn cho chúng tôi. Vậy xin cô hãy nói, cô có nhìn thấy ai ở nơi đây không? Tôi muốn nói, cô có gặp một kỵ sĩ nào đó hay có thể nhìn thấy một cái trại của ai đó?
Ixiđôra hoặc là đang do dự, hoặc là đang suy tính câu trả lời của mình.
Ngài chủ đồn điền niềm nở tiếp tục những câu hỏi.
- Cho phép tôi hỏi, cô sống ở đâu nhỉ?
- Ở Riô Granđ, thưa Xenhor.
- Cô đang đi từ đó tới đây ạ?
- Không, từ Lêông.
- Từ Lêông!
- Đây là cháu gái của ông gài Martinec - Một trong số những người có mặt giải thích – Đồn điền của ông ấy ngay sát với đồn điền của ngài, ngài Pôinđekter ạ.
- Vâng, vâng, đúng vậy. Tôi là cháu gái của đông Xilviô Martinec.
- Cô đi thẳng từ dinh cơ của ông ta ư? Hãy tha lỗi cho sự khẩn khoản của tôi, nhưng cô hãy tin rằng chúng tôi hỏi cô không phải vì sự tò mò thông thường. Có những nguyên nhân nghiêm trọng khiến chúng tôi làm điều đó.
- Vâng, tôi đi thẳng từ dinh cơ của bác Martinec – Ixiđôra trả lời dường như không để ý tới những lời cuối cùng – tôi đi khỏi nhà bác tôi đúng hai tiếng trước.
- Thế thì rõ ràng cô đã nghe nói về vụ giết người đã xảy ra.
- Vâng, thưa Xenhor. Hôm qua trong nhà bác Xilviô người ta đã nói về điều này.
- Nhưng hôm nay, lúc cô ra đi, có tin tức gì mới trong khu cư dân không? Chúng tôi cũng có tin tức từ đó, nhưng sớm hơn nhiều. Cô không nghe thấy gì thêm, thưa cô?
- Tôi chỉ nghe nói có một đội đã lên đường đi tìm kẻ giết người. Đội ngũ của ngài phải không, thưa Xenhor?
- Vâng, vâng, chắc là họ nói về chúng tôi… Cô không nghe gì thêm ư?
- Ồ có, nhưng rất kỳ lạ, thưa Xenhor, kỳ lạ đến nỗi các ngài có thể cho rằng tôi đùa.
- Cái gì vậy? - Cả hai mươi người cùng hỏi một lúc, họ nhìn nữ kỵ sĩ kiều diễm với sự tò mò căng thẳng.
- Người ta nói rằng đã nhìn thấy một người nào đó không đầu… trên ngựa… ở đâu gần đây… Chúa lòng lành! Chúng ta có thể đang ở gần chỗ đó, ở một nơi nào đó trên sông Nuexet, không xa bãi nông, nơi con đường rẽ đi Riô Granđ. Các vakerô đã nói như vậy.
- Chà, như vậy có nghĩa là, những vakerô nào đó đã nhìn thấy nó.
- Vâng, thưa các Xenhor, họ có ba người và họ thề rằng đã nhìn thấy nó.
Ixiđôra hơi ngạc nhiên vì vẻ bình tĩnh lạ lùng mà những người Tếchdát lắng nghe câu chuyện của nàng. Một người nào đó liền giải thích nguyên nhân.
- Chúng tôi đã nhìn thấy kỵ sĩ không đầu, chỉ có điều là nó ở xa, còn các vakerô chắc là nhìn nó ở gần. Họ có hiểu được nó là gì không?
- Lạy thánh mẫu, không!
- Côa chư nhìn thấy nó phải không, thưa cô?
- Các ngài nói gì vậy, chưa đâu! Tôi mới chỉ nghe nói điều này. Nhưng nó là cái gì thì ai mà biết được.
Tất cả im lặng suy nghĩ.
Sau đó ngài chủ đồn điền tiếp tục hỏi.
- Cô không gặp ai ở đây ư, thưa cô?
- Không, tôi có gặp chứ!
- Ai vậy? Cô làm ơn tả lại…
- Một người đàn bà.
- Một người đàn bà? - Một vài giọng nhắc lại.
- Vâng, thưa các Xenhor.
- Người đàn bà ra sao?
- Người Mỹ.
- Người Mỹ ư? Ở đây? Một mình?
- Vâng.
- Ai thế nhỉ?
- Ai mà biết được!
- Cô không biết người ấy à? Thế người ấy trông như thế nào?
- Cô ta trông như thế nào ư?
- Vâng, cô ta ăn bận như thế nào?
- Bận chiếc áo dài đi ngựa.
- Có nghĩa là cô ta đi ngựa?
- Vâng.
- Thế cô gặp cô ta ở đâu?
- Cách đây không xa, trong đám cây rừng kia kìa.
- Cô ấy đi về hướng nào? Ở đó có ngôi nhà nào không?
- Chỉ có một túp tranh.
Pôinđekter quay về phía một trong số các thành viên của đội ngũ, một người biết tiếng Tây Ban Nha.
- Túp tranh là cái gì vậy?
- Họ gọi những căn lều của họ như vậy.
- Vậy túp tranh này là của ai?
- Đông Morixiô-Muxtangher.
Một tiếng kêu đắc thắng vang lên trong đám đông. Sau hai ngày tìm kiếm không mệt mỏi, kiên trì, cũng như là vô vọng, cuối cùng họ đã tìm ra dấu vết của kẻ giết người.
Những người đã xuống ngựa lại nhảy lên yên, chuẩn bị lên đường.
- Xin lỗi, nhưng thưa cô Martinec, cô cần phải chỉ đường cho chúng tôi đi đến chỗ đó.
- Tôi đành phải đi đường vòng. Nhưng được rồi chúng ta hãy đi! Tôi sẽ theo các ngài, nếu các ngài thích điều này.
Kèm thêm một trăm kỵ sĩ, Ixiđôra lại phi vào khoảng rừng.
Nàng dừng lại ở bìa rừng phía tây. Giữa nó và Alamô là một đồng cỏ trải rộng.
- Đằng kia kìa – Ixiđôra nói – Các ngài có nhìn thấy cái vệt đen ở chân trời không? Đó là đỉnh cây trắc bá. Nó mọc trong thung lũng Alamô. Hãy đi tới đó. Cạnh nó là một cái dốc mà các ngài có thể đi men xuống. Đi chút nữa các ngài sẽ thấy túp lều mà tôi đã nói.
Những chỉ dẫn tiếp theo là không cần thiết. Hầu như quên mất người chỉ đường, các kỵ sĩ lao ra đồng cỏ hướng về phía cây trắc bá.
Chỉ có một người còn chưa rời khỏi chỗ. Không phải là người chỉ huy đội ngũ, nhưng là một người không kém phần quan tâm đến những điều vừa xảy ra và thậm chí còn hơn nữa khi Ixiđôra nói về người đàn bà mà nàng nhìn thấy. Hắn biết ngôn ngữ của Ixiđôra như tiếng mẹ đẻ của hắn.
- Hãy nói cho tôi biết, thưa Xenhorita - Hắn nói với nàng Mếchxich bằng một giọng hầu như van lơn – Cô có để ý tới con ngựa mà người đàn bà ấy cưỡi không?
- Tất nhiên! Ai mà có thể không để ý tới nó!
- Nó ra sao? - Hắn vừa hỏi vừa nín thở vì hồi hộp.
- Con muxtang có đốm sao.
- Con muxtang đốm sao? Ôi Chúa tôi! – Kacxi Kôlhaun rên rỉ và lao theo đội ngũ.
Ixiđôra chợt hiểu, lại một trái tim nữa bị ngọn lửa không tắt kia thiêu đốt, ngọn lửa mà tất cả bất lực trước nó, trừ cái chết.
-
Chương 61
THIÊN THẦN TRÊN MẶT ĐẤT
Sự ra đi nhanh chóng và bất ngờ của đối thủ làm Luiza Pôinđekter sửng sốt. Nàng đã định thúc con Luna, nhưng lại do dự, ngạc nhiên vì sự việc vừa xảy ra.
Chỉ một phút trước đó, nhìn vào căn lều nàng thấy người đàn bà kia rõ ràng là chủ nơi đây.
Làm sao mà hiểu được sự ra đi bất ngờ của cô ta? Làm sao giải thích được cái nhìn đầy vẻ căm thù dữ tợn? Tại sao trong cái nhìn đó không có sự tự tin đắc chí khi cảm nhận được thắng lợi của mình?
Cái nhìn của Ixiđôra không làm nàng krêôl đau đớn, trái lại nó khơi dậy trong nàng một niềm vui kín đáo. Thay vì lao về đồng cỏ, Luiza Pôinđekter nhảy xuống ngựa bước vào lều.
Khi nhìn thấy vẻ nhợt nhạt của chàng Muxtangher, đôi mắt ngơ ngác ngây dại của chàng, nàng krêôl tạm quên đi nỗi phật ý của mình.
- Chúa tôi! – Nàng vừa kêu lên vừa chạy lại bên giường – Chàng bị thương… đang hấp hối… Ai gây nên nông nỗi này?
Những từ lắp bắp rời rạc là câu trả lời duy nhất.
- Moric! Moric! Moric! Anh có nhận ra em không? Luiza, Luiza của anh đây! Anh đã gọi em như vậy mà!
- Ô, các người đẹp thật, hỡi những thiên thần trên thượng giới! Tuyệt đẹp… đúng, ai cũng sẽ nói như vậy khi nhìn thấy các người, nhưng chớ nói rằng không có ai giống các người trên mặt đất. Không đúng. Ở đó có rất nhiều người đẹp, nhưng tôi biết một người còn đẹp hơn các người cơ, hỡi những thiên thần trên thượng giới! Tôi nói về sắc đẹp, tính dịu hiền, lại là việc khác. Tôi nghĩ tới lòng nhân từ, không, không!
- Moric, Moric thân yêu, tại sao anh lại nói vậy? Anh đâu phải ở trên trời. Anh đang ở cùng em, cùng Luiza của anh.
- Ta đang ở trên trời… vâng, trên trời! Nhưng ta không muốn ở lại trên trời, nếu như nàng không có ở đó. Đấy có thể là một nơi rất dễ chịu nhưng chỉ khi nào có nàng cùng với ta. Nếu nàng ở đây, thì ta không cần gì hơn nữa. Nghe đây, hỡi các thiên thần, các người làm gì mà cứ quay cuồng quanh ta vậy? Các người tuyệt diệu, nào ta có phản đối điều này, nhưng không một ai trong số các người đẹp hơn nàng – thiên thần của ta! Ô, tôi biết cả quỉ sứ nữa, quỉ sứ xinh đẹp. Nhưng ta chỉ mơ ước thiên thần của đồng cỏ thôi.
- Anh có nhớ tên nàng không?
Chắc rằng không ai hồi hộp chờ đợi câu trả lời của một con người đang mê sảng đến như vậy. Luiza nghiêng người xuống, không rời mắt khỏi chàng, chờ đợi.
- Tên? Tên ư? Hình như ai trong số các người hỏi tên. Không lẽ các người cũng có tên? Chà, vâng, để ta nhớ đã nào Mikhain, Gavrin, Azrai – tên đàn ông, tất cả là tên đàn ông. Các thiên thần, nhưng không ai được như thiên thần của ta. Nàng tên là…
- Là gì cơ?
- Luiza… Luiza… Luiza. Ta giấu mà làm gì, bởi các người đã biết những điều xảy ra trên mặt đất. Các người tất nhiên là biết nàng – Luiza của ta chứ? Các người phải biết nàng: không thể nào không yêu nàng với tất cả trái tim, như ta… tất cả, trọn vẹn trái tim.
Chưa bao giờ những lời lẽ yêu đương lại đem đến cho Luiza niềm vui đến như thế, thậm chí cả lần đầu tiên nàng nghe chúng dưới bóng cây xiêm gai, được nói ra trong sự tỉnh tảo hoàn toàn, thậm chí những lời nói lúc bấy giờ cũng không quí giá bằng. Ôi, sao nàng hạnh phúc như vậy! Những chiếc hôn dịu dàng phủ lên vầng trán nóng bỏng của người bệnh và lên đôi môi khô nẻ của chàng.
Đắc thắng, Luiza đứng dậy áp chặt hai bàn tay vào ngực, dường như nàng cố trấn tĩnh nhịp đập của trái tim. Nàng chỉ sợ những giây phút hạnh phúc bay đi quá nhanh.
Than ôi, nỗi lo sợ của nàng đã tới. Trên ngưỡng cửa đã trổ dài một cái bóng. Đấy là bóng của một người. Qua một phút người ấy đã đứng trước cửa.
Bề ngoài của người mới bước vào không có gì đáng sợ.
Ngược lại, khuôn mặt, hình dáng của hắn đơn giản trông rất tức cười, đặc biệt là tương phản với những ngày bi đát gần đây. Con người kỳ lạ này một tay cầm chiếc búa nhỏ; tay kia - một con rắn lớn, nó rất lớn, chỉ cần nhìn vào đoạn đuôi có vảy sừng là rõ.
Vẻ rầu rĩ khôi hài của hắn còn được tăng thêm nhờ cái vẻ kinh ngạc lúng túng trên mặt hắn khi bước qua bậc cửa vào nhà nhìn thấy người khách mới.
- Lạy Chúa! – Đánh rơi cả rắn lẫn búa, hắn vừa kêu lên vừa tròn xoe mắt – Cháu có lẽ đang ngủ mê! Đúng thế thật! Không lẽ đây lại có thể là tiểu thư, thưa tiểu thư Pôinđekter? Không thể thế được!
- Nhưng lại đúng là như vậy đấy, ngài Onil ạ. Ngài quên tôi nhanh như vậy là chẳng lịch thiệp chút nào!
- Quên tiểu thư ư? Sao lại thế, thưa tiểu thư! Tiểu thư không thể buộc tội cháu như vậy đâu, dù chỉ một lần được nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư, thì đến chết cũng không quên được. Tìm đâu cho xa! Thí dụ cậu chủ đây nàng, chỉ những mê sảng về tiểu thư.
Felim nhìn lên giường một cách đầy ý nghĩa, Luiza đỏ ửng mặt lên vì vui sướng.
- Nhưng thế này là thế nào? – Felim tiếp tục, khi nhớ ra sự thay đổi khó hiểu - Thế cái cậu chàng kia, hay là cái cô nàng kia đâu, cái người vừa mới ở đây ấy? Tiểu thư có nhìn thấy một phụ nữ ở đây không, thưa tiểu thư Pôinđekter?
- Nhìn thấy.
- Thế à? Thế cô ấy đâu?
- Đi rồi.
- Đi rồi à! Có nghĩa là cô ta cũng chẳng biết là cô ta muốn gì nữa. Cháu để cô ta ở lại trong lều chỉ mới vừa mười phút trước: cô ta cởi mũ ra… như cháu đây này! Một cái mũ đàn ông và thu xếp như là cô ta sẽ ở đây lâu vậy. Tiểu thư nói rằng cô ta đã ra đi ư? Thật may phước! Cháu chẳng than phiền về điều này! Đối với một người đàn bà như cô ta thì cứ là phải tránh xa. Tiểu thư không tin chứ, tiểu thư Pôinđekter, chính cô ta đã dí khẩu súng lục của mình thẳng vào mũi cháu đấy nhé!
- Tại sao vậy?
- Chỉ vì cháu không cho phép cô ta vào trong lều. Nhưng rồi cô ấy vẫn cứ vào. Khi Zep quay về, ông ta chẳng ngăn cản cô ấy. Cô ấy nói rằng ngài Giêran là bạn của cô ấy, rằng cô ấy muốn chăm sóc ngài.
- À, ra thế đấy! Rất lạ, điều này rất lạ - Nàng krêôl vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ.
- Tiểu thư nói phải lắm. Ở đây xảy ra lắm chuyện lạ kỳ. Tất nhiên cháu không nói về tiểu thư đâu. Cháu rất mừng vì tiểu thư đã đến đây, cháu tin chắc rằng cả cậu chủ cháu nữa, cũng rất vui mừng.
- Felim thân mến, hãy kể cho tôi nghe, cái gì đã xảy ra?
- Được rồi, thưa tiểu thư, nhưng để làm điều này thì tiểu thư hãy bỏ mũ ra và ở đây lâu lâu. Đến tối cháu cũng chưa kể hết được những gì đã xảy ra từ ngày hôm kia.
- Những ai ở đây trong thời gian ấy?
- Ai ở đấy ư?
- Ngoài…
- Ngoài cô gái giả trai phải không ạ?
- Đúng, còn thêm ai đó ở đây à?
- Ô, còn thêm đủ loại người! Có ai mà không còn ở đây cư chứ! Đầu tiên có một người tới đây, nhưng không đến được căn lều. Cháu sợ kể cho tiểu thư nghe về nó. Điều này có thể làm cho tiểu thư sợ hãi.
- Anh cứ kể đi. Tôi không sợ đâu.
- Được thôi, chỉ có điều tự cháu cũng không hiểu đó là cái gì: một người ngồi trên ngựa, nhưng không có đầu.
- Không có đầu?
- Thật không gì đáng ngạc nhiên hơn – Gã Iếclăng tiếp tục – Nó giống in như cậu Moric vậy. Nó cưỡi trên con ngựa của cậu ấy, và tấm chăn Mếchxich trên vai. Mọi cái đều giống y như lúc cậu ấy ra đi. Nếu tiểu thư biết cháu sợ đến thế nào. Hồn vía bay cả lên mây!
- Nhưng anh nhìn thấy nó ở đâu cơ chứ, hở Onil?
- Đằng kia, trên dốc ấy. Cháu chạy ra đón cậu chủ. Cậu ấy hứa sẽ từ khu cư dân trở về trong buổi sáng hôm đó. Lúc đầu cháu cứ nghĩ rằng cậu ấy đang đi tới cơ. Đột nhiên nó tới gần… và không có đầu… nó dừng lại một phút… và sau đó là phóng nước đại như điên, còn Tara thì sủa ầm ĩ chạy theo nó. Họ cứ chạy trên đồng cỏ như vậy cho đến khi cháu không còn thấy nữa. Bấy giờ cháu quay lại đây, trong lều này, đóng chặt cửa lại và đi ngủ. Bỗng nhiên như mọi khi, cháu thức giấc và cháu nằm mê, nhưng… xin lỗi tiểu thư, chắc là tiểu thư đã mệt, thậm chí tiểu thư cũng chưa kịp ngồi - tiểu thư cứ đứng hoài. Hãy cởi chiếc mũ xinh đẹp có cắm lông chim và ngồi xuống chiếc rương. Cái rương này còn thuận tiện hơn chiếc ghế đẩu. Cháu xin tiểu thư hãy ngồi xuống, bởi cháu còn chưa kể hết cơ mà.
- Đừng lo lắng cho tôi. Anh kể tiếp đi. Còn ai nữa ngoài người kỵ sĩ lạ lùng này đã ở đây? Đấy có lẽ là một người nào đó đùa cợt anh chăng?
- Đùa cợt ạ? Ông Zep Xtump cũng đã nói với cháu như vậy đấy.
- Có nghĩa là ông ấy đã ở đây ư?
- Vâng, nhưng phải sau khi những người kia đến…
- Những người khác nữa à?
- Vâng, thưa tiểu thư. Ngài Zep chỉ mới đến sáng hôm qua. Chúng đến thăm cháu từ tối hôm trước kia, vào đêm khuya ấy. Tiểu thư hiểu không, cháu đang ngủ ngon lành, thì chúng đến và đánh thức cháu.
- Nhưng chúng là ai, những “những người khác” ấy?
- Người da đỏ ấy mà!
- Người da đỏ ư?
- Vâng, đúng thế! Cả một bộ lạc! Tiểu thư hãy tưởng tượng xem, như cháu đã nói, cháu ngủ ngon lành. Bỗng dưng nghe thấy – có ai đó nói chuyện trên đầu cháu, sau đó tiếng giày sột soạt, dường như có ai đó đang tráo bài… Thánh Patric quang vinh, cái gì vậy?
- Cái gì?
- Không lẽ tiểu thư không nghe thấy gì?... Đấy, lại nữa! Tiếng ngựa! Họ đã ở ngay cạnh lều…
Felim nhào ra cửa.
- Thánh Patric ơi! Các kỵ sĩ đã bao vây chúng ta khắp mọi phía mất rồi. Họ phải có đến một nghìn người, mà lại đang còn tới thêm nữa… Đây chắc là những người mà Zep nói tới… Có nghĩa là cần phải gọi ông ta. Ôi Chúa ơi! Cầu sao cho ta báo kịp!
Người Iếclăng tóm ngay lấy cành xương rồng mà để cho thuận tiên hắn mang theo người và chạy ra khỏi lều.
- Chao ôi! – Nàng krêôl kêu lên – Đây là họ rồi! Cha ta! Mà ta lại ở đây… Biết nói gì đây? Thánh nữ ơi, hãy bảo vệ ta khỏi sự nhục nhã.
Luiza theo bản năng chạy lại phía cửa để khóa lại, nhưng lập tức nàng hiểu điều này là vô ích. Đối với những người đứng xung quanh kia thì cái chướng ngại này làm sao ngăn được họ. Nàng để ý thấy một kẽ hở nơi tường. Chạy trốn chăng?
Muộn rồi! Tiếng vó ngựa đã vang sau căn lều. Các kỵ sĩ đã bao vây nó tứ phía.
Và dù sau đi nữa, con ngựa muxtang đốm sao của nàng cũng đã bị buộc cạnh căn lều, họ không thể không nhận ra nó.
Nhưng một ý nghĩ khác ngăn cô gái chạy trốn: người nàng yêu đang bị nguy hiểm đe dọa, còn ai nữa, ngoài nàng có thể bảo vệ được chàng.
“Cứ để mất cả danh dự của ta đi – Nàng krêôl nghĩ - Mất cả cha, mất cả bạn bè, tất cả, chỉ có điều không phải là chàng! Đây là số phận của ta. Ta có bị nhục nhã hay không, nhưng ta vẫn trung thành với chàng!”
-
Chương 62
CHỜ ĐỢI CĂNG THẲNG
Chưa bao giờ cạnh căn lều của chàng Muxtangher vang lên nhiều tiếng vó ngựa như vậy, thậm chí cả trong những ngày mà bãi quần ngựa của chàng đầy những con ngựa hoang vừa săn được.
Felim vừa chạy ra khỏi cửa đã bị vài chục giọng gọi giật lại.
Giọng nói to nhất và oai vệ nhất:
- Đứng lại, tên vô lại! Chạy vô ích! Thêm một bước là mi sẽ bị bắn chết! Đứng lại, ta nói với mi đấy!
Gã Iếclăng, đang chạy về phía con ngựa cái của Zep Xtump được buộc phía bên kia bãi cỏ, đành phải đứng lại.
- Hãy tin tôi, thưa các ngài, tôi hoàn toàn không định chạy trốn - Hắn run rẩy nói, khi nhìn thấy những khuôn mặt dữ tợn và những khẩu súng chĩa vào hắn – Tôi hoàn toàn không có ý định đó. Tôi chỉ muốn…
- … chạy trốn, nếu mi có thời cơ. Mi bắt đầu khá đấy… Lại đây, Đik Trexi! Trói hắn lại… Seltôn, hãy giúp anh ta! Quỉ quái! Cái thằng thộn này thật lạ lùng! Chắc gì đây phải là kẻ chúng ta đang tìm.
- Tất nhiên là không! Đây là tên hầu của hắn.
- Ei, những người đằng kia, sau căn lều! Đừng rời mắt khỏi nó. Chúng ta còn chưa tìm thấy hắn. Hãy xem cho kỹ để con chuột cũng không thể nhảy qua được… Còn bây giờ mi hãy trả lời: ai trong đó?
- Trong đó? Trong lều ấy ạ?
- Trả lời đi! Thằng ngu! – Trexi quát, sau khi vụt gã Iếclăng bằng sợi dây – Ai ở trong căn lều?
- Chúa ơi! Bây giờ thì chẳng phải là chuyện đùa. Được rồi. Đầu tiên là cậu chủ của tôi.
- Kỳ lạ… Cái gì thế này? – Vili Pôinđekter hỏi khi ông vừa nhìn thấy con muxtang đốm sao - Chẳng lẽ đây là con ngựa của Luiza?
- Vâng, nó đấy bác ạ - Kacxi Kôlhaun, người đi cùng với ngài chủ đồn điền trả lời.
- Ai mang nó tới đây?
- Chắc là chính cô Lu!
- Vớ vẩn! Anh đùa đấy hở Kacxi?
- Không, thưa bác, cháu nói hoàn toàn nghiêm túc.
- Anh muốn nói rằng, con gái ta đã ở đây.
- Đã ở đây! Và bây giờ cô ấy ở đây. Cháu không nghi ngờ điều này.
- Không thể!
- Bác hãy nhìn kia kìa!
Cánh cửa vừa bị phá. Trong căn lều thấy rõ bóng một người phụ nữ.
- Con gái ta!
Pôinđekter lập tức nhảy xuống ngựa vội vã chạy vào căn lều.
- Luiza, thế này là thế nào?... người bị thương? Ai đây? Henri ư?
Trước khi nghe câu trả lời, ngài chủ đồn điền đã để ý thấy chiếc mũ và chiếc áo của Henri.
- Nó đây! Nó còn sống! Ơn Chúa!
Pôinđekter chạy bổ lại giường.
Nhưng niềm vui của ông lập tức tắt ngay. Khuôn mặt tái mét trên gối kia không phải là khuôn mặt của con trai ông. Ngài chủ đồn điền sựng lại, rên lên một tiếng.
Kôlhaun dường như cũng xúc động không kém. Hắn thốt lên một tiếng kêu khiếp đảm. Thu người lại, hắn len lén đi ra khỏi lều.
- Ôi Chúa! Cái gì thế này? – Ngài chủ đồn điền thều thào – Cái gì vậy? Luiza, con có giải thích cho ta không?
- Không, thưa cha. Con mới ở đây vẻn vẹn chỉ vài phút. Con đã thấy anh ta trong tình trạng như thế này rồi. Anh ta đang mê sảng, cha cũng tự nghe thấy đấy.
- Còn… còn… Henri?
- Con không biết gì hết. Ngài Giêran chỉ có một mình, khi con vào đây, tên hầu của anh ta cũng không có, hắn chỉ vừa mới trở về. Con còn chưa kịp hỏi han hắn.
- Nhưng… Nhưng làm sao mà con tới được đây?
- Con không thể ngồi nhà được. Tình trạng mập mờ hành hạ con. Cha nghĩ xem, chỉ có một mình, bị dằn vặt bới ý nghĩ rằng người em bất hạnh của con…
Pôinđekter nhìn con gái ngỡ ngàng, dường như cái nhìn của ông có độ lượng hơn.
- Con nghĩ rằng Henri có thể ở đây.
- Ở đây? Nhưng làm sao con biết được ngôi nhà này? Ai chỉ đường cho con? Bởi con ở đây chỉ có một mình!
- Con biết đường. Cha còn nhớ cái ngày đi săn khi con muxtang đem con đi không? Trên đường về, ngài Giêran chỉ cho con chỗ ở của ngài. Con quyết định rằng con có thể lần nữa tìm ra được nó.
Một tình cảm mới hòa lẫn với sự ngỡ ngàng của ngài Pôinđekter: ông nhăn mặt cau có. Nhưng những gì làm ông lo lắng, ông không nói.
- Thật là một hành động bất cẩn, con gái ta ạ, nhẹ dạ và thậm chí nguy hiểm nữa. Con xử sự như một đứa con gái ngốc nghếch. Về, về ngay! Đây không phải là chỗ của các cô gái. Cưỡi con ngựa của mình và đi về nhà. Sẽ có người nào đó đưa con đi. Ở đây con có thể nhìn thấy những việc không thích hợp với con. Nào, đi đi!
Người cha đi ra khỏi căn lều, cô gái đi theo sau ông với vẻ miễn cưỡng rõ rệt. Cũng chậm chạp như vậy nàng đi về phía con ngựa của mình.
Các kỵ sĩ đã tập hợp lại ở bãi cỏ trước căn lều. Kôlhaun kể cho họ nghe tình hình. Không cần phải có người canh gác.
Họ đứng thành từng đám, một vài người im lặng, những người khác trò chuyện. Nhiều người xúm quanh Felim, đang bị trói nằm dưới đất. Họ tra hỏi hắn, nhưng hình như không tin những lời hắn nói.
Khi người cha và cô gái xuất hiện, tất cả đều quay về phía họ, nhưng tất cả đều im lặng, mặc dù họ nóng lòng muốn biết điều gì đã xảy ra.
Phần đông họ đã biết mặt cô gái. Tất cả đều biết đến tên nàng, rất nhiều người đã nghe nói tới sắc đẹp của nàng. Tất cả đều ngạc nhiên, hơn thế nữa, họ sửng sốt khi nhìn thấy nàng ở đây. Chị gái của người bị giết trong ngôi nhà của kẻ giết người!
Hơn bao giờ hết, giờ đây tất cả mọi người đều khẳng định thủ phạm giết người là chàng Muxtangher. Kôlhaun đã kể về chiếc mũ và chiếc áo khoác tìm thấy trong căn lều, và chính tên giết người, đã bị thương trong cuộc đụng độ chết người.
Nhưng vì sao Luiza Pôinđekter lại ở đây một mình? Tại sao không một người hầu nào, không một người nào trong số những người thân đi theo nàng? Nàng là khách ở đây chăng? – Ít nhất người ta cũng nhìn nhận như vậy.
Người anh họ của nàng không giải thích gì hết. Có thể hắn không giải thích được. Còn người cha – ông có thể làm điều đó không? Qua khuôn mặt ngượng ngùng của ông, chắc gì?
Trong đám đông bắt đầu có những tiếng thì thào, nhưng không một dự đoán nào được nói thành lời. Thậm chí những kẻ thô thiển nhất cũng sợ xúc phạm đến tình cảm người cha, và tất cả đều nóng lòng chờ đợi giải thích.
- Lên ngựa đi, Luiza. Ngài Ianxi sẽ đưa con về nhà.
Chàng chủ đồn điền trẻ tuổi, người được đề nghị điều này, rất lấy làm vui mừng. Chàng là một trong số những người đặc biệt ghen tỵ với cái hạnh phúc hư ảo của Kacxi Kôlhaun.
- Nhưng thưa cha – Cô gái phản đối - Tại sao con lại không đợi cha được? Chắc cha sẽ ở lại đây không lâu chứ ạ?
Ianxi bắt đầu lo lắng.
- Ta muốn như vậy, Luiza, và thế này là đủ rồi.
Luiza vâng lời. Thật ra nàng không muốn và thậm chí không cố gắng giấu giếm sự phật ý của mình trước những khán giả tò mò.
Cuối cùng họ cũng ra đi, chàng chủ đồn điền trẻ tuổi đi trước. Luiza chậm chạp theo sau anh ta. Ianxi thì chật vật lắm mới kiềm chế được niềm vui của mình, còn nàng – thì cố kiềm chế nỗi buồn rầu của mình.
Ianxi cảm thấy cay đắng hơn là phật ý bởi tâm trạng buồn rầu của người bạn đường. Trông nàng thật đau khổ!
Nhưng anh ta lầm khi cho rằng mình biết rõ nguyên nhân nỗi buồn của nàng. Nếu nhìn kỹ vào mắt Luiza thì sẽ đọc được trong đó nỗi sợ hãi trước tương lại chứ không phải nỗi buồn vì quá khứ.
Họ đi giữa những cây cao, những tiếng nói từ chỗ bải cỏ vẫn vọng đến chỗ họ.
Bỗng nhiên khuôn mặt của nàng krêôl sáng lên. Nó dường như được chiếu sáng bởi một ý nghĩ vui mừng nào đó hay có thể là niềm hy vọng.
Luiza trầm ngâm dừng ngựa lại. Người bạn đường của nàng cũng máy móc làm theo.
- Ngài Ianxi – Cô gái nói sau một lúc im lặng – Đai bụng yên ngựa của tôi hơi bị lỏng. Tôi ngồi không được thuận tiện. Ngài làm ơn siết nó lại hộ.
Ianxi nhảy khỏi ngựa, kiểm tra lại cái đai bụng. Anh ta cảm giác chẳng cần kéo cho chặt thêm làm gì. Nhưng anh ta không nói điều này, anh ta cởi vòng khóa và ra sức kéo căng dây da.
- Hượm đã - Nữ kỵ sĩ nói - Để tôi xuống ngựa, ngài sẽ làm được tiện hơn.
Không chờ giúp đỡ, Luiza nhảy xuống đất và đứng ngay cạnh con muxtang.
Còn chàng trẻ tuổi dùng hết sức kéo chiếc dây da đến lỗ khóa tiếp theo.
- Bây giờ, thưa tiểu thư Pôinđekter, tôi cho rằng tất cả đều tốt rồi.
- Vâng, tốt thật – nàng trả lời, sau khi đặt tay lên yên và thử lay lay nó - Thật ra mà nói đi khỏi nơi đây một cách nhanh chóng như vậy thật đáng tiếc. Tôi chỉ vừa mới tới đây và đã phi hết tốc lực, con Luna của tôi còn chưa kịp thở cơ. Hãy dừng lại đây một chút để nó có thời gian nghỉ ngơi. Nếu bắt nó quay về ngay thì độc ác quá.
- Nhưng cha tiểu thư… mong muốn của cụ là sao cho…
- Sao cho tôi về nhà ngay phải không? Chuyện vặt. Đơn giản là cha tôi không muốn tôi ở lại giữa đám đông thô lỗ này thôi. Tất cả là thế. Bây giờ tôi đã đi khỏi bãi cỏ, cha tôi không còn lo ngại nữa… Ở đây đẹp làm sao! Dưới bóng cây sao mà mát thế! Trên đồng cỏ mặt trời nóng rực đến chịu không nổi. Chúng ta hãy ở đây một chút cho ngựa nghỉ ngơi… Chà, ngài Ianxi, nhìn xem kìa, những con cá bơi trong dòng sông đẹp làm sao! Kia kìa, ngài có nhìn thấy những chiếc vây bạc của nó không?
Chàng chủ đồn điền hả lòng hả dạ. Vì sao người bạn đường kiều diễm lại muốn cùng chàng? Chàng cảm giác là chàng đã đoán ra được.
Chàng không thể để nàng vật nài lâu.
- Xin tiểu thư cứ ra lệnh, thưa tiểu thư Pôinđekter. Tôi sẽ ở lại đây bao lâu tùy tiểu thư muốn.
- Chỉ đến lúc Luna nghỉ ngơi xong thôi. Tôi chỉ kịp vừa xuống ngựa khi đội ngũ của các ngài tới nơi. Nhìn Luna này, cô bé tội nghiệp hãy còn thở nặng nhọc sau khi phi rất lâu.
Ianxi hoàn toàn thờ ơ với chuyện con muxtang thở ra sao, nhưng anh ta vui mừng thực hiện mong muốn nhỏ nhặt của người bạn đường.
Họ dừng lại bên bờ con sông.
Chàng chủ đồn điền hơi ngạc nhiên khi thấy người bạn đường của mình hoàn toàn không chú ý cả tới cá, cả tới con muxtang đốm sao, điều này sẽ làm chàng vui mừng xiết bao nếu nàng chú ý tới nàng. Song Luiza không nhìn chàng và không nghe chàng nói. Đôi mắt nàng hút vào không gian, còn thính giác nàng căng thẳng, bắt lấy từng tiếng động vọng tới từ bãi cỏ.
Cả Ianxi cũng bất giác lắng nghe các tiếng nói. Chúng vang lên quả quyết và khắc nghiệt.
Cả hai lắng nghe. Nàng krêôl trẻ tuổi như một nghệ sĩ kịch đứng sau cánh gà, chờ đợi vai của mình.
Những tiếng nói vọng tới, có thể phân biệt được giọng của một vài người đàn ông, sau đó thêm một giọng nói, nói dài hơn những giọng khác. Luiza biết giọng nói này. Đấy là giọng của người anh họ nàng. Nó giận dữ nài nỉ, sau đó dường như quả quyết với những người nghe một cái gì đó mà họ không muốn.
Và đây, nó đã kết thúc. Lập tức vang lên những tiếng gài thét đồng tình như vũ bão, một giọng hung dữ gào to hơn những giọng khác.
Lắng nghe, Ianxi quên đi sự có mặt của người bạn đường.
Chàng ta nhớ tới nàng, chỉ khi nàng lao khỏi chỗ chạy vụt về phía căn lều.
-
Chương 63
TÒA ÁN LINSƠ
Tiếng kêu lớn, làm nàng krêôl trẻ tuổi bất ngờ bỏ người bạn đường là lời quyết định của đám đông, đồng thời còn là lời tuyên án.
Tiếng “treo cổ” vang lên bên tai nàng khi nàng bỏ chạy tới căn lều của chàng Muxtangher.
Quan sát với vẻ quan tâm giả tạo trò chơi của con cá bạc, thật ra nàng chỉ nghĩ đến những giây phút vừa qua trong căn lều. Mặc dầu cây cối che khuất bãi cỏ, nàng biết rằng nếu ai đứng ở đó thì có thể nghe các giọng nói vang tới và có thể hình dung được diễn biến sự việc.
Khi nàng nhảy xuống ngựa, trước căn lều đã diễn ra một màn kịch, mà chúng ta có thể mô tả ngắn gọn.
Những người ở lại trên bãi cỏ đã không còn đứng thành từng đám nữa - họ tụ tập thành một vòng tròn lớn.
Ở trung tâm đám đông nổi lên một hình dáng oai vệ của người cầm đầu “quân tình nguyện” và ngay cạnh ông ta là hai hay ba người giúpviệc, bên họ là Vili Pôinđekter và Kôlhaun. Những người sau có mặt, rõ ràng chỉ như là những nhân chứng của tấn kịch đang diễn ra, lời quyết định thuộc về những người khác. Đây là toà án xét xử kẻ bị buộc tộ igiết người – tòa án Linsơ: người cầm đầu của “quân tình nguyện” là chánh án Xem Menli. Tất cả đám đông, trừ hai người bị buộc tội, đóng vai trò những người tham dự phiên tòa.
Những người bị buộc tội – Moric Giêran và người hầu của chàng là Felim. Họ ở giữa vòng tròn. Cả người này lẫn người kia đều nằm trên cỏ, chân tay bị trói bằng những dây da mềm và ẩm. Thậm chí họ bị tước cả khả năng nói. Felim phải im lặng bởi những lời dọa nạt, chủ của hắn im lặng bởi người ta đã đặt vào miệng chàng một miếng ngáng bằng gỗ. Điều này được thực hiện để chàng khỏi cản trở mọi người bằng những lời nói mê sảng điên dại của mình. Những chiếc dây da buộc chặt để chàng nằm yên. Hai người giữ vai Moric, người thứ ba ngồi trên chân chàng. Chỉ có mắt chàng là tự do chuyển động, chàng đảo cặp mắt ném vào những người canh giữ mình cái nhìn điên dại, man rợ, khó lòng chịu đựng nổi.
Một trong hai tù nhân bị buộc tội giết người, còn người kia đơn giản bị cho là tòng phạm, bị nghi ngờ.
Người ta chỉ hỏi cung anh hầu, yêu cầu hắn kể lại những gì mà hắn biết và nói tất cả những gì hắn có thể nói để tự bảo vệ. Bởi vì tra hỏi chủ hắn là điều không thể làm được.
Câu chuyện của Felim quá lạ lùng để có thể tin hắn. Mặc dầu sự lạ lùng nhất trong đó là hồi tưởng về kỵ sĩ không đầu lại làm người ta ít nghi ngờ hơn cả.
Felim không thể giải thích được hiện tượng kỳ dị này, nhưng sự mô tả của hắn chỉ khẳng định giả thiết cho rằng cái bóng ma này có liên quan như thế nào đó với vụ giết người. Lời kể của hắn về những người da đỏ và cuộc chiến đấu với con báo bị gọi là “hoàn toàn bịa đặt nhằm làm cho tòa rối trí”.
Quá trình xét xử của tòa kéo dài không quá mười phút, nhưng đám đông đã có ý kiến của mình.
Phần đông cho rằng Henri Pôinđekter bị giết và Moric Giêran phải chịu trách nhiệm trước cái chết của chàng.
Mỗi một tình thế, đã được biết trước, lại được đem ra thảo luận và cân nhắc, thêm vào đó lại có những chứng cớ mới, mà người ta vừa phát hiện trong căn lều: chiếc áo và chiếc mũ tìm được.
Sự giải thích của Felim, lộn xộn và không mạch lạc, chẳng làm mọi người tin. Làm sao có thể khác được? Đấy chỉ là sự bịa đặt của kẻ tòng phạm. Thậm chí một vài người còn không muốn nghe, đó là những người kêu lên sốt ruột: “treo cổ kẻ giết người lên đi!”.
Có thể, bản án đã được quyết định xong. Trên mặt đất đã có sẵn một sợi dây với một vòng thòng lọng ở một đầu. Thật ra đấy chỉ là một chiếc lắcxô, nhưng với mục đích sử dụng như vậy thì không còn gì thích hợp hơn. Cành mọc ngang của một cây vả gần đấy có thể thay thế cho giá treo cổ.
Phần đông đồng ý bản án tử hình. Nhiều người thêm vào quyết định của mình những lời chửi rủa thô bỉ. Tại sao bản án lại không được tiến hành?
Tại sao? Bởi vì, không có sự hoàn toàn nhất trí không phải tất cả mọi người đều đồng ý bản án.
Trong số những người có mặt có những người chống lại việc treo cổ Moric. Họ thiểu số, song lẽ họ nói lời “không” của mình cũng không kém phần cương quyết.
Vì điều này nên việc xử giảo bị chậm lại.
Trong số ít người đó có cả bản thân chánh án: ngài Xem Menli.
- Các công dân! – Ông kêu lên với đám đông, lợi dụng lúc người ta có thể nghe được ông nói – Tôi cảm thấy chúng ta chưa có đầy đủ chứng cớ. Cần phải nghe người bị buộc tội, tất nhiên khi anh ta ở trạng thái nói được. Giờ đây, như các ngài thấy đấy, hỏi cung anh ta là vô nghĩa. Cho nên tôi đề nghị hoãn phiên tòa lại cho đến khi…
- Gác lại thì có nghĩa lý gì? - Giọng nói tó, phản đối của Kacxi Kôlhaun cắt lời ông ta – Ngài huyên thuyên quá đấy, ngài Xem Menli! Nhưng nếu như người ta giết bạn ngài, con trai hay em ngài, ngài sẽ phán xét khác. Ngài còn cần gì nữa để kết tội tên vô lại này? Những chứng cớ bổ sung ư?
- Chính thế, đại úy Kôlhaun.
- Ngài có chứng cớ bổ sung không, ngài Kôlhaun? - Một giọng nói nào đó đặc Iếclăng từ trong đám đông hỏi.
- Có thể có.
- Vậy hãy trình bày với chúng tôi.
- Chúa chứng giám, các chứng cớ còn nhiều hơn sự cần thiết. Thậm chí những kẻ bao che trong số những người đồng hương ngu xuẩn của hắn ta…
- Hãy rút lui những lời lẽ của mình lại! – Cũng giọng nói đó thét lên – Hãy nhớ cho, ngài Kôlhaun, ngài đang ở Tếchdát chứ không phải Mixixipi! Hãy nhớ rằng cái lưỡi của ngài sẽ không đưa ngài tới sự tốt lành đâu!
- Tôi hoàn toàn không muốn lăng nhục ai – Kôlhaun vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi tình thế khó chịu mà hắn rơi vào vì sự ác cảm với những người Iếclăng – Thưa các ngài! - Cuối cùng Kôlhaun hướng về đám đông, làm như hắn chuẩn bị diễn thuyết - Những gì tôi nói giờ đây, tôi có thể nói với các ngài từ lâu rồi. Nhưng tôi đã hy vọng điều này là không cần thiết. Tất cả các ngài đã rõ, những gì xảy ra giữa con người này và tôi, tôi không muốn người ta cho tôi là người thù dai. Tôi không như vậy. Nhưng tôi tin hắn gây ra tội ác, cũng như tôi tin cái đầu của tôi còn ở trên vai tôi…
Kôlhaun bắt đầu ấp úng, khi nhận thấy những lời bất giác buột ra gây một cảm giác lạ lùng cho những người vây quanh, hắn đâm ra bối rối.
- Nếu như - Hắn nói tiếp – Tôi không tin vào điều này, tôi sẽ không nói về những gì tôi nhìn thấy, hay đúng hơn là nghe thấy, bởi sự việc xảy ra vào ban đêm.
- Vậy thì ngài nghe thấy gì, ngài Kôlhaun? – Xem Menli vừa hỏi vừa trở về vai trò chánh án của mình - Cuộc gây lộn với người bị buộc tội mà theo tôi tất cả những người có mặt ở đây đều biết về nó, không có quan hệ gì tới những điều mà ngài nói ra. Không ai định buộc tội ngài làm chứng gian vì điều này. Xin mời, tiếp tục. Ngài nghe thấy cái gì, khi nào và ở đâu?
- Tôi sẽ bắt đầu theo thứ tự thời gian. Vào chính đêm ấy, đêm mà người em họ của tôi mất tích, đêm ngày thứ năm.
- Trong đêm thứ năm à? Tiếp tục đi.
- Tôi đã về phòng của mình: tôi nghĩ rằng cả Henri cũng đã về phòng. Trời nóng khủng khiếp, bọn muỗi tép làm tình làm tội. Tôi ngồi dậy, đốt điếu xì gà, hút một chút trong phòng, sau đó quyết định đi lên mái nhà. Tôi lên đó để thở hít không khí trong lành. Lúc bấy giờ, là nửa đêm hoặc sớm hơn một chút. Tôi không thể nói chính xác, bởi vì tôi đã trằn trọc khá lâu trên giường và không chú ý tới thời gian. Tôi chỉ vừa kịp hút xong điếu thứ nhất và muốn lấy thêm một điếu khác thì nghe thấy có tiếng nói vọng lại từ phía sông. Hai giọng nói. Chúng vọng đến từ bờ, tôi có cảm giác như thế, từ con đường dẫn đến khu cư dân. Có lẽ tôi sẽ không nghe thấy và không phân biệt được chúng với nhau nếu họ nói bình tĩnh. Nhưng đây là một cuộc nói chuyện to tiếng đầy giận dữ, rõ ràng họ đang xung đột. Tôi đã nghĩ rằng đó là những người say từ bar của Ôbeđôphê quay về, và không chú ý nữa. Song le khi lắng nghe tôi nhận ra một trong hai giọng nói và sau đó nhận ra giọng kia. Giọng nói đầu là giọng nói của người em họ tôi, Henri, giọng nói thứ hai là của con người này, của kẻ giết người…
- Tiếp tục đi, ngài Kôlhaun. Đầu tiên chúng tôi muốn nghe lời kể của ngài, còn ý kiến của chúng tôi sẽ bày tỏ sau.
- Hãy hiểu cho, thưa các ngài, tôi cũng không ít ngạc nhiên khi nghe giọng nói của người em họ tôi. Tôi nghĩ rằng anh ta đi ngủ từ lâu rồi. Tuy nhiên tôi tin rằng đấy chính là anh ta, và thậm chí tôi cũng không vào phòng anh ta để kiểm tra. Đối với tôi rõ ràng người thứ hai trong số hai người cãi nhau là tên săn ngựa này. Ta cảmthấy đặc biệt lạ lùng rằng Henri, bất chấp cả thói quen ra đi trong một giờ khuya khoắt như vậy. Nhưng sự việc là sự việc, không thể nhầm lẫn được. Tôi bắt đầu lắng nghe xem họ tranh cãi gì. Gịong nói vọng đến yếu đi và tôi không còn nghe rõ họ nói về điều gì nữa. Tôi chỉ phân biệt được Henri mắng tên săn ngựa, dường như hắn ta là người đầu tiên làm nhục chàng, sau đó vang lên rõ rệt những lời đe dọa của tên săn ngựa. Mỗi người đều gọi tên đích danh người kia, thế là tôi không còn nghi ngờ gì đó chính là họ. Tôi muốn đi tới đó để xem việc gì đã xảy ra, nhưng tôi lại mang đôi giày đêm, khi tôi mang ủng xong thì tất cả đã im ắng. Tôi chờ Henri đến gần nửa tiếng, nhưng chàng không quay lại. Bấy giờ tôi cho rằng chàng đã đi đến bar, ở đó có thể chàng gặp những người quen và nói chuyện lâu, thế là tôi đi ngủ… Thế đấy, thưa các ngài, tôi đã kể cho các ngài tất cả những gì tôi biết. Henri tội nghiệp đã không trở về Kaxa-del-Korvô, không bao giờ chàng còn được nằm vào giường của mình. Giường của chàng đêm ấy là đồng cỏ hay rừng cây và ở đâu thì chỉ có người này biết!
Bằng một cử chỉ bi thảm hắn chỉ vào chàng Muxtangher, con người này chỉ dương đôi mắt ngây dại, thể hiện một sự thờ ơ hoàn toàn đối với những lời buộc tội khủng khiếp, không hề cảm nhận được những cái nhìn hung dữ từ khắp mọi phía ném vào mình.
Lời kể cặn kẽ của Kôlhaun đã gây xúc động. Không còn ai nghi ngờ rằng chàng Muxtangher không có tội. Sự công phẫn bừng lên ngay sau đó.
- Treo cổ! Treo cổ! – Khắp mọi phía người ta gào lên.
Thậm chí đến chánh án cũng dường như dao động. Những người phản đối càng trở nên ít hơn. Đã không phải là tám mươi thì là chín mươi trong số một trăm nhắc lại yêu cầu khốc liệt này. Làn sóng những giọng gào lên hung dữ át đi những giọng bình tĩnh hơn.
Đám đông sôi sục. Sự căng thẳng tăng thêm.
Một tên vô lại nào đó chạy tới sợi dây. Y vừa tách khỏi Kôlhaun, sau khi hắn thì thầm mặc dù không ai để ý điều này. Hắn cầm sợi dây, quì xuống và nhanh chóng quàng thòng lọng vào cổ con người đang hòan toàn mất hết tri giác.
Không ai can thiệp vào việc làm của hắn. Con người này ở thắt lưng nhô ra con dao găm và khẩu súng lục, người ta để cho y tự do hành động, y tìm ngay được những người giúp việc từ những tên vô lại cũng như y, trong số những kẻ vừa mới trói tù nhân.
Những người còn lại đứng bình thản nhìn những gì đang xảy ra. Phần đông nhìn với sự tán đồng thầm lặng một vài người thậm chí còn khuyến khích bọn đao phủ bằng những giếng kêu gào độc ác: “Dựng hắn dậy! Treo hắn lên!”
Một vài người bàng hoàng, một số thương xót, nhưng không ai dám đứng ra bảo vệ chàng.
Chiếc thòng lòng đã quàng vào cổ. Đầu kia sợi dây đã ném lên cành cây…
Moric Giêran sắp sửa từ giã cuộc sống.
-
Chương 64
SỰ TRÌ HOÃN BẤT NGỜ
“Moric Giêran sắp từ gĩa cuộc sống!” - Mỗi một người trong số những người tham gia vào tấn thảm kịch đang diễn ra trên bãi cỏ trong rừng đều nghĩ như vậy. Không ai nghi ngờ rằng qua một phút nữa là họ sẽ nhìn thấy thân hình chàng đung đưa trên cành cây như thế nào.
Nhưng lúc ấy xảy ra một trì hoãn không ai ngờ trước.
Cùng một lúc, có thể nói trong màn kịch này còn diễn ra một màn hài kịch khác. Nhưng lúc bấy giờ tấn bi kịch kia choán hết toàn bộ sự chú ý của những người có mặt nên tấn hài kịch kia không có khán giả.
Hơn nữa, những diễn viên của màn hài kịch này đóng vai trò của mình một cách hoàn toàn nghiêm túc. Họ có hai: một người và một con ngựa cái. Felim diễn lại vở kịch đã từng làm cho Ixiđôra sửng sốt.
Những chứng cớ của Kôlhaun làm sôi lên khát vọng báo thù và thu hút sự chú ý của đám đông vào chỉ một tên tội phạm chính. Không ai để ý tới tên hầu. Không ai có thể nghĩ rằng hắn sẽ là kẻ báo tin. Tất cả chỉ nhìn vào chàng Muxtangher.
Khi những người đao phủ kéo thẳng sợi dây, họ hoàn toàn quên mất Felim, còn hắn thì không bỏ qua cơ hội này.
Vừa lăn lộn trên cỏ, hắn vừa làm yếu sợi dây trói, thoát khỏi sợi dây, hắn len lén trườn đi giữa những ống chân của khán giả.
Không ai để ý tới hành động của hắn. Trong sự kích động cao độ, người ta chen lấn nhau, không rời mắt khỏi cành vả. Có thể nghĩ rằng Felim đang lợi dụng cơ hội thuận tiện để cứu lấy mạng sống của mình, không còn nhớ gì tới chủ nữa. Thật ra hắn không thể giúp gì được cho chàng và hắn hiểu điều này. Hắn đã nói tất cả những sự việc mà hắn biết để bênh vực chủ. Dù vậy sự can thiệp về phía hắn không chỉ không có lợi mà có thể làm cho những người buộc tội tức giận thêm. Sự chạy trốn của hắn không thể gọi là phản bội được - bản năng tự vệ xua hắn đi. Người chứng kiến tình cờ nào cũng lý giải như vậy.
Nhưng người đó không đúng. Tên hầu trung thành hoàn toàn không định phó mặc chủ mình cho số phận, ngược lại hắn lại lần nữa thử cứu Moric Giêran khỏi cái chết khó lòng tránh khỏi. Hắn biết rằng một mình hắn thì không làm nên trò trống gì. Tất cả hy vọng của hắn đặt vào Zep Xtump, cho nên hắn quyết định gọi ông về sao cho thật nhanh bằng cái phương pháp mà chúng ta đã rõ, cái phương pháp tỏ ra rất hiệu nghiệm.
Thoát khỏi đám đông Felim len lén luồn vào rừng, dấu mình sau những gốc cây, bắt đầu mò đến nơi có con ngựa cái đang gặm cỏ.
Dọc theo bìa rừng có nhiều ngựa bị buộc vào các gốc cây. Chúng che chở cho Felim và hắn tới được chỗ con ngựa cái mà không bị ai nhìn thấy.
Nhưng tới nơi hắn phát hiện ra là hắn không mang theo cái dụng cụ cần thiết. Hắn làm rơi mất cành xương rồng khi người ta tóm lấy hắn, và cành xương rồng đang lăn lóc dưới chân đám đông. Đi lấy lại thì thật quá mạo hiểm. Hắn lại không có dao, có một thứ vũ khí nào khác để cắt thêm một cành xương rồng.
Hắn dừng lại, buồn rầu suy tính, không biết nên làm gì. Nhưng chỉ một khắc thôi: không nên để mất thời gian. Mỗi một phút chậm lại có thể trở thành cái chết thảm khốc của chủ hắn. phải cứu cậu chủ bằng bất kỳ giá nào. Nghĩ như vậy Felim lao đến cây xương rồng và dùng hai bàn tay không cố bẻ một trong những cành đầy gai của nó.
Những ngón tay của hắn rách nát bê bết máu. Nhưng có thể nào lại chú ý đến những điều vụn vặt ấy, khi sự việc liên quan tới cuộc sống người chủ thân thiết của hắn! Gã Iếclăng lao tới con ngựa cái, liều mạng cho nó đá, đâm cái dụng cụ tra tấn ấy vào dưới đuôi con ngựa.
Cùng thời gian đó chiếc thòng lọng đã quàng vào cổ chàng Muxtangher, nó đã được kiểm tra cẩn thận, đầu khác của sợi dây vòng qua cành vả. Những đao phủ tình nguyện đã giữ lấy một đầu, những con người mà bàn tay ngứa ngáy chỉ chực kéo với sự quả quyết tàn bạo trong ánh mắt. Chúng chỉ còn chờ hiệu lệnh.
Thực ra mà nói thì ai có quyền ra cái lệnh như vậy? Vì thế nên sự việc bị chậm trễ. Không ai muốn nhận trách nhiệm ra cái lệnh khốc liệt này. Mặc dầu tất cả bọn họ cho rằng thủ phạm đã bị xử, và họ tin rằng chàng là kẻ giết người, nhưng nhận lấy trách nhiệm điều hành bản án thì không ai dám. Thậm chí cả Kôlhaun cũng lùi bước.
Điều này xảy ra không phải vì họ không đủ tàn nhẫn. Về điều này thì không nên trách viên đại úy giải ngũ, và cả rất nhiều người trong số những người có mặt. Sự chậm lại được giải thích bởi lẽ thiếu loại người quen đóng vai trò ấy. Đấy chỉ là sự im lặng trước cơn bão. Sự im lặng trước một đòn mạnh mẽ sấm sét.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm tất cả. Mọi người hiểu rằng trước mắt họ là cái chết, cái chết ở dạng ghê tởm và khủng khiếp nhất. Phần đông cảm thấy mình có dính líu tới nó, nhưng không ai ngờ rằng nó tới gần đến thế.
Mọi người im lặng như tờ, chờ đợi cái kết cục.
Nhưng thay vì nhìn thấy Moric Giêran lủng lẳng trên cành cây, họ lại trở thành nhân chứng một cảnh tượng hoàn toàn khác, một cảnh tượng kỳ cục đến nỗi phá vỡ không khí ghê rợn của giây phút đó và làm cuộc xử giảo bị chậm lại.
Con ngựa cái già, tất cả đều biết là nó thuộc sở hữu của Zep Xtump, đột nhiên như hóa dại. Nó bắt đầu nhảy trên cỏ, tung cao hai vó trước làm ầm ĩ cả bãi cỏ bởi những tiếng ý điên cuồng. Và một trăm con ngựa đứng đấy bắt chước, nhại lại cái điệu nhảy điên khùng của nó.
Cảnh tượng trước căn lều biến đổi như có chiếc gậy hóa phép thần thông, Không chỉ việc treo cổ chàng Muxtangher bị đình lại mà nó còn làm cho mọi người hết quan tâm tới nó một lúc.
Song le sự thay đổi không có một tý gì là khôi hài. Ngược lại trên tất cả những khuôn mặt phản ảnh sự lo lắng, những tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Mọi người lao đi, kẻ tìm vũ khí, người lao tới ngựa.
- Bọn da đỏ!
Tiếng kêu đó vang lên ở miệng tất cả mọi người, mặc dầu không ai nghe được ai vì tiếng ốn. Chỉ có sự tiến công của những người Komantri mới gây được cảnh náo loạn như vậy.
Mọi người kêu la quay cuồng tứ tung từ bên nọ sang bên kia bãi cỏ hay đứng đờ ra với khuôn mặt khiếp hãi mất một lúc. Nhiều người, sau khi tháo ngựa, nấp sau chúng để tránh tên của những người da đỏ. Chỉ rất ít trong số những người có mặt từng trải qua những hoàn cảnh như vậy, còn hầu hết chưa được thử thách, họ bị nỗi sợ hãi xâm chiếm. Sự náo loạn kéo dài cho tất khi tất cả ngựa đều trở về tay chủ và chúng bình tĩnh trở lại. Chỉ còn một con là tiếp tục hý lên. Đó là con ngựa cái già bắt đầu cuộc hòa tấu. Bấy giờ người ta mới phát hiện được nguyên nhân của sự náo loạn, ngoài ra họ còn phát hiện thấy Felim đã biến mất.
Hắn lo xa đã trốn vào bụi rậm, và nhờ vậy hắn đã thoát chết.
Khoảng hai mươi người tức giận rút súng nhằm vào kẻ gây rối. Nhưng trước khi họ kịp bóp cò, có ai đó trong số người đứng gần đã kịp tung lắcxô vào cổ con ngựa bắt nó im mồm.
-o0o-
Trật tự được lập lại, tất cả quay lại nơi người bị kết án đang nằm. Đám đông vẫn sôi sục như trước. Sự kiện vô nghĩa vừa qua không làm họ tức cười mà trái lại, càng làm tăng thêm sự giận dữ.
Một vài người xấu hổ vì sự hèn nhát mà họ đã tỏ ra trong thời gian báo động giả. Những kẻ khác thì phật ý bởi lẽ việc thi hành án bị gián đoạn.
Khi đã hoàn hồn, những tiếng nguyền rủa, và những lời kêu ca tức tối vang lên.
Đám đông khao khát trả thù lại vây quanh người bị kết án – các diễn viên của tấm thảm kịch lại chiếm lấy vị trí của mình.
Những đao phủ tình nguyện nắm lấy sợi dây và những người có mặt đều nghĩ:
“Moric Giêran sắp từ giã cõi đời”.
May thay, cái nghi lễ khủng khiếp kia lại bị chặn lại lần nữa.
Bóng hình tươi sáng, trái ngược với cái chết, từ trong bóng tối rừng cây hiện ra dưới ánh mặt trời chói lọi.
Một phụ nữ! Một phụ nữ kiều diễm!
Ý nghĩ chỉ lóe lên như vậy, không ai dám nói thành lời. Tất cả đứng bất động, nhưng vẻ mặt của họ thay đổi một cách kỳ lạ. Thậm chí cả những người thô thiển nhất cũng tính đến sự có mặt của người khách không mời mà đến. Họ xấu hổ và cảm thấy mình có lỗi.
Nàng chạy xuyên qua đám đông nín lặng, không nhìn một ai và đến nghiêng người trên kẻ bị kết án còn đang nằm sóng soài trên cỏ.
Rất nhanh nàng túm lấy chiếc lăcxô bằng cả hai tay và giật nó ra khỏi tay những tên đao phủ đang ngỡ ngàng.
- Các người! Đồ hèn nhát! – Nàng vừa thét lên vừa nhìn thẳng vào đám đông - Nhục nhã! Nhục nhã!
Tất cả dường như co rúm lại trước lời quở trách của nàng.
- Đây, theo các ngài, là tòa án ư? Người bị buộc tội, bị kết án không có người bảo vệ, không được khả năng nói dù chỉ một lời để biện hộ cho mình. Thế này mà được gọi là công lý! Công lý Tếchdát đấy! Các ngài không phải là người mà là thú dữ! Đồ giết người!
- Thế này là nghĩa lý gì? – Pôinđekter phẫn uất. Ông lao tới giật lấy tay con gái – Con điên rồi, Lu! Làm sao con lại tới đây? Cha yêu cầu con về nhà. Đi ngay, đi ngay lập tức! Đừng có can thiệp vào những việc không dính dáng đến con.
- Cha ơi, cái này có liên quan tới con!
- Liên quan tới con! Sao?... À, đúng vậy, con là chị. Còn người này là kẻ giết em con.
- Con không tin, con không thể tin… Điều đó không đúng! Cái gì có thể xô đẩy chàng tới tội ác?... Các ngài Tếchdát nếu các ngài là người, thì đừng xử sự như thú dữ. Hãy để cho một phiên tòa công minh, và lúc bấy giờ… lúc bấy giờ…
- Hắn đã được một phiên tòa công minh xử! - Một tên nào đó cao lêu đêu lên tiếng, rõ ràng là bị ai đó xúi giục – Tội lỗi của hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Chính hắn đã giết em trai tiểu thư. Và rất không tốt thưa tiểu thư Pôinđekter, hãy tha lỗi vì tôi nói như vậy, nhưng thật không tốt nếu tiểu thư lại bênh vực hắn.
- Đúng rồi! - Một vài giọng nói tiếp vào.
- Công lý đã được thực hiện! – Có ai đó phát ra một công thức long trọng của tòa án.
- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi phải đưa tiểu thư đi khỏi nơi đây… Ngài Pôinđekter, xin mời, ngài phải đưa con gái ngài đi.
- Đi đi, Lu! Đây không phải là chỗ của con. Con phải đi… Con từ chối ư? Chúa lòng lành? Con cho rằng ta có lỗi ư? Kacxi, nắm lấy tay nó dắt về nhà… Nếu con không tự nguyện đi, chúng ta đành đưa đi bằng vũ lực. Nào, hãy biết điều hơn một chút! Hãy làm những gì cha đề nghị con. Con đi nhé!
- Không, thưa cha! Con không muốn. Con còn chưa đi chừng nào cha chưa hứa với con, chừng nào tất cả mọi người chưa hứa…
- Chúng tôi không thể hứa gì được, thưa tiểu thư, cho dù chúng tôi có muốn đi nữa. Và đây nói chung không phải là việc của phụ nữ. Tiểu thư cũng biết đấy, kẻ giết người không đáng được thương xót.
- - Không thương xót! - Tất cả có đến hai mươi giọng giận dữ nhắc lại – Treo cổ hắn lên! Treo cổ!
Sự có mặt của người phụ nữ cũng không giữ được đám đông nữa. Thậm chí đã đến gần phút giây dữ dội nhất. Giờ đây không chỉ mình Kacxi Kôlhaun căm thù chàng Muxtangher. Ghen tỵ với hạnh phúc ở chàng săn ngựa còn cả những người khác nữa.
kkj, tuân theo lệnh của Pôinđekter, đưa tay hay nói đúng hơn là lôi Luiza ra khỏi bãi cỏ. nàng vùng khỏi tay hắn, bàn tay mà nàng căm ghét, nước mắt đầm đìa, nàng kêu gào chống lại cuộc xử giảo vô nhân đạo.
- Quân ác ôn! Đồ giết người! – Nàng la hét.
Nàng không thể giật ra, không ai nghe nàng nói. Người ta đưa nàng ra khỏi đám đông và nàng đã mất hy vọng cứu sống chàng, con người mà nàng sẵn sàng hiến dâng cuộc sống.
Kôlhaun phải nghe rất nhiều điều cay đắng, nàng ném vào mặt hắn những lời lẽ đầy căm giận.
Tin chắc vào sự báo thù đó là niềm an ủi thảm hại đối với hắn. Địch thủ của hắn sắp phải chết, nhưng không vì vậy mà có gì thay đổi. Hắn phải giết chết người tình của Luiza, nhưng nàng không bao giờ yêu hắn cả.
-
Chương 65
THÊM MỘT LẦN TRÌ HOÃN KHÔNG ĐỊNH TRƯỚC
Lần thứ ba khán giả và diễn viên của tấn thảm kịch lại làm cái việc trả thù của họ.
Lăcxô được ném lên cây vả. Cũng hai người đao phủ đó túm lấy đầu kia sợi dây. Giờ đây họ kéo căng nó ra.
Lần thứ ba tất cả mọi người đều nghĩ:
“Moric Giêran sắp lìa đời!”
Thậm chí tình yêu cũng bất lực không cứu được chàng. Vậy thì còn lực lượng nào có thể ngăn cản cái kết thúc thảm khốc?
Cứu chàng là không thể được. Không còn thời gian để làm điều này nữa. Trong những cái nhìn khắc nghiệt của khán giả không thấy bóng dáng một chút thương cảm nào. Chỉ còn lại sự sốt ruột. Những đao phủ cũng vội vàng, dường như họ sợ một sự trì hoãn mới. Chúng sử dụng chiếc dây với sự khéo léo của những kẻ lành nghề. Theo vẻ mặt thì điều này quen thuộc đối với chúng.
Không đến sáu mươi giây nữa, lời tuyên án của đám đông sẽ được thực hiện.
- Ê, Bill, đã sẵn sàng chứ? - Một người đao phủ hỏi người kia, rõ ràng là chúng quyết định không chờ ra lệnh.
- Rồi, - Bill trả lời - Dựng tên vô lại này dậy!
Chúng lôi chiếc dây, nhưng không đủ sức nâng thân hình người bị kết án lên khỏi mặt đất. Vòng thòng lọng căng ra xung quanh cổ chàng, nhấc đầu chàng lên một chút rồi thôi. Chỉ có một trong số hai đao phủ kéo sợi dây.
- Mày kéo thế à, quân đáng nguyền rủa! – Bill kêu tên, ngạc nhiên vì hành động chậm chạp của người giúp việc mình, - Ngủ rồi à?
Bill đứng quay lưng về phía rừng nên không thấy sự xuất hiện của một người từ sau những đám cây.
- Nào, bắt đầu! – Bill hét lên - Một, hai, ba – kéo!
- Không được! - Một giọng nói ồm ồm vang lên, một bóng người cao lớn với khẩu súng săn trong tay đi ra khỏi rừng cây, và trong nháy mắt đã đứng giữa đám đông, chỗ dày đặc nhất – Không được! – Ông nhắc lại, nghiêng xuống con người nằm sóng sượt và hướng khẩu súng dài ngoẵng của mình vào những tên đao phủ - Còn hơi sớm, theo sự tính toán của ta. Ê, Bill Griphin, nếu anh kéo chiếc thòng lọng này dù chỉ một phần tám móng tay, thì anh sẽ nhận ngay một viên chì vào bụng mà chắc gì anh đã tiêu hóa được nó! Thả ra, ta nói với các anh đấy.
Thậm chí tiếng hý mang rợ của con ngựa cái già cũng không làm đám đông xúc động bằng sự xuất hiện của chủ nó – Zep Xtump. Hầu như mọi người có mặt ở đây đều biết ông, họ kính trọng ông và nhiều người sợ ông.
Trong số những người sợ ông có Bill Griphin và người giúp việc của hắn. Khi tiếng ra lệnh vang lên: “Thả ra!” chúng lập túc hiểu được mối nguy hiểm và vứt luôn lăcxô, sợi dây rơi trên cỏ.
- Các anh làm chuyện gì vô lý vậy, hở các bạn trẻ? – Người thợ săn nói tiếp, hướng về đám đông đang đờ người ra vì ngạc nhiên – Không lẽ các anh định treo cổ người ốm à? Không thể có điều đó được!
- Chính tôi muốn làm điều đó - Một giọng khô khan vang lên.
- Mà tại sao lại không nhỉ? - Một người khác hỏi.
- Mặc kệ ông ta. Ông ta không phải là người Tếchdát! Ngoài ra người ta đã xét xử hắn, xét xử theo mọi luật lệ.
- Thế đấy! Con người đang bất tỉnh, gần như chết! Họ gửi anh ta sang thế giới bên kia khi anh ta không cảm nhận thấy gì! Và các người gọi đấy là xét xử theo công lý ư?
- Thì sao nào? Chúng tôi đã biết là hắn có tội. Tất cả chúng tôi đều tin vào điều này.
- Tin ư? Thế đấy! Với anh, Jim Xtorđac, ta không đáng nói. Nhưng anh, Xem Menli, và ngài, ngài Pôinđekter, có lẽ nào mà ngài lại đồng ý với điều này. Bởi vì, đây đơn thuần chỉ là sự giết người…
- Ông chưa biết hết đấy, ông Zep Xtump – Xem Menli ngắt lời ông để biện hộ cho sự đồng ý xử giảo của mình - Những sự kiện rõ ràng…
- Quỉ sứ với những sự kiện nhà anh! Và cả những điều bịa đặt nữa. Tôi không muốn nghe gì hết! Các anh có đủ thời gian để nghiên cứu khi nào có một tòa án thực sự, điều này tất nhiên là không ai phản đối. Chàng trai dù sao cũng không chạythoát đi đâu được. Có ai phản đối không nào?
- Ông ôm quá nhiều việc vào người đấy, ông Zep Xtump ạ - Kacxi Kôlhaun phản đối – tôi muốn biết, việc này thì dính gì đến ông nào? Người bị giết không phải là con trai ông, không phải là em ông, thậm chí không phải là em họ ông. Nếu không thì ông chắc đã nói khác. Tôi không thấy, bằng cách nào mà ông lại liên quan tới việc này.
- Thế mà tôi thấy nó có liên quan tới tôi đấy: thứ nhất chàng trai này là bạn tôi, mặc dầu chàng đến ở vùng chúng ta chưa lâu và thứhai là Zep Xtump không chịu được sự đểu giả, cho dù nó ở đồng cỏ Tếchdát.
- Những sự đểu giả? Ông gọi đây là sự đểu giả?... Các bạn Tếchdát, không lẽ các bạn sợ tên khoác lác này? Đã đến lúc phải làm đến cùng. Máu của người bị giết đòi trả thù. Hãy cầm lấy dây!
- Thì cứ thử xem! Ta thề rằng người nào đầu tiên dám cả gan, sẽ lăn ra trước khi kịp túm lấy nó! Các anh có thể treo người bất hạnh này lên cao bao nhiêu tùy ý, nhưng chỉ khi Zep Xtump này nằm xuống cỏ và một vài người trong số các anh cũng sẽ nằm bên cạnh hắn. Nào! Ai là người đầu tiên cầm lấy dây đây?
Sau lời của Zep Xtump là sự im lặng như trong quan tài. Mọi người không rời khỏi chỗ, phần vì sợ nhận lời thách thức, phần vì khâm phục sự can đảm của người thợ săn cao thượng.
Người thợ săn già biết cách lợi dụng tâm trạng của họ.
- Hãy đưa chàng trai ra một phiên tòa công minh – Ông yêu cầu – Hãy đưa chàng về khu cư dân để người ta xét xử chàng ở đó. Chúng ta không có chứng cớ rằng chàng tham gia vào vụ án bẩn thỉu này. Và tôi sẽ đáng bị nguyền rủa nếu tôi tin vào điều này khi mà mắt tôi không nhìn thấy bằng chứng! Tôi biết chàng quan hệ như thế nào với ngài Pôinđekter trẻ tuổi. Chàng hoàn toàn không phải là kẻ thù của nh ta. Ngược lại chàng luôn nói về anh ta với sự khâm phục, mặc dầu có xích mích ít nhiều với người anh họ.
- Ngài không biết, ngài Xtump – Xem Menli phản đối - Những gì mà người ta kể cho chúng tôi.
- Kể cái gì?
- Những chứng cớ chỉ ra điều ngược lại. Chúng tôi có chứng cớ không chỉ sự thù địch giữa Giêran và ngài Pôinđekter trẻ tuổi mà cả cuộc xung đột xảy ra đúng vào đêm hôm ấy.
- Ai nói điều này, ngài Xem Menli?
- Tôi nói đó! – Kôlhaun vừa trả lời vừa bước lên phía trước để Zep Xtump nhìn thấy.
- Chà, hóa ra ngài, ngài Kacxi Kôlhaun ư? Ngài biết giữa họ có sự thù địch. Và ngài nhìn thấy cuộc gây lộn mà ngài kể ra ư?
- Tôi không nói điều này. Ngoài ra tôi hoàn toàn không định trả lời những câu hỏi của ngài, ngài Zep Xtump. Tôi kể những chứng cớ của mình cho những người có thẩm quyền và thế là đủ… Tôi nghĩ, thưa các ngài, tất cả các ngài đã đồng ý với quyết định đã đưa ra. Tôi không hiểu sao cái thằng già ngu xuẩn can thiệp…
- - “Thằng già ngu xuẩn” – Người thợ săn quát lên – Ngài gọi tôi là thằng già ngu xuẩn? Ta thề rằng ngài phải rút ngay những lời này lại! Đó là Zepulông Giêran kentucki nói. Tất cả mọi thứ đều có thời của mình. Sẽ đến lượt ngài, ngài Kacxi Kôlhaun, và có thể còn sớm hơn ngài nghĩ đấy… Còn những gì liên quan tới cuộc xung đột giữa chàng trai này và Henri Pôinđekter – Zep nói với Xem Menli – Tôi không tin một lời nào. Tôi không bao giờ tin khi chưa có được những chứng cớ đáng tin cậy hơn những điều ba hoa của ngài Kôlhaun. Những lời của ông ta mâu thuẫn với những gì tôi biết được. Các ngài nói rằng các ngài có biết những sự kiện mới ư? Tôi cũng có. Và những sự kiện đó tôi có cảm giác có thể chiếu một chút ánh sáng vào sự việc bí mật này.
- Những sự kiện nào vậy? – Xem Menli hỏi – Hãy nói đi, ông Xtump.
- Có một vài sự kiện. Đầu tiên các ngài hãy nhìn xem, chàng trai này bị thương gì. Tôi không nói đến những vết xước. Đấy là bọn sói cấu xé chàng, khi đánh hơi thấy người bị thương. Nhưng hãy nhìn đầu gối. Đây không thể là công việc của bọn sói được. Ngài nghĩ gì về điều này, ngài Xem Menli?
- Đây… Anh em nghĩ rằng, vết thương là do cuộc xung đột giữa anh ta và…
- Giữa anh ta và ai? – Zep hỏi giật giọng.
- Và người đã mất tích.
- Vâng, có ý kiến như vậy - Một trong số những “người tình nguyện” nói - Tất cả chúng tôi đều cho rằng Henri Pôinđekter không cho phép người ta giết mình như một con bê. Giữa họ có sự vật lộn và tay săn ngựa đã bị đập đầu gối vào đá. Và thế là hắn bị thương. Ngoài ra trên trán hắn có một vết thâm tím, giống như vết báng súng lục. Còn những vết xước từ đâu, chúng tôi không biết. Có thể vì gai hay móng chó sói như ông nói. Cái thằng ngu đó bịa đặt ra những con báo gì đó, nhưng chẳng làm chúng tôi tin.
- Anh nói về thằng ngu nào vậy? Gã Iếclăng chăng? Hắn đâu rồi?
- Chuồn rồi, chuồn để cứu lấy tính mạng của mình. Chúng tôi sẽ tìm ra hắn khi làm xong việc này. Sẽ quàng thòng lòng vào cổ hắn và bây giờ hắn sẽ nói sự thật.
- Nếu nói về con báo thì các ngài chưa biết thêm gì mới đâu. Chính tôi đã nhìn thấy con báo và vừa kịp cứu chàng trai ra khỏi móng vuốt của nó. Nhưng sự việc không phải chỗ đó, Felim còn kể gì nữa?
- Một chuyện rất dài về bọn da đỏ nào đó. Nhưng ai mà tin được điều này cơ chứ!
- Thì sao, thì hắn cũng đã kể cho tôi như vậy. Tất cả những điều này đều gần giống với sự thật. Hắn nói rằng bọn da đỏ chơi bài. Thì các ngài nhìn đây, tôi tìm thấy nguyên cả một bộ bài trên sàn nhà trong căn lều. Đây là những con bài Tây Ban Nha.
Zep lôi từ trong túi ra bộ bài và đưa nó cho Xem Menli. Đây là những quân bài của dân Mếchxich, thường để chơi trò Mônte: những con đầm có hai đầu, những con Pich hình lưỡi kiếm, những con chuồn hình chiếc búa lớn.
- Ở đâu ra bọn Komatri chơi bài? – Vang lên một giọng nói chế nhạo - Chứng cớ về những người da đỏ, vô lý!
- Vô lý ư, theo cậu là như thế hả? - Một trong số những tay đi săn già từng bị bắt làm tù binh ở bộ lạc Komantri gần một năm phản đối. Có thể là điều này vô lý, nhưng khả năng nó là sự thật cũng không kém gì. Không chỉ một lần tôi đã nhìn thấy chúng chơi bài trên những tấm da bò rừng thay vì bàn. Chúng chơi chính trò Mônte của dân Mếchxich. Họ có đến ba ngàn người ở các bộ lạc khác nhau. Dù gì chăng nữa – Ông già kết luận – Thì dân Komantri chơi bài, đây là điều có thật.
Zep Xtump mừng vì thông báo này. Nó có lợi cho người bị buộc tội. Và sự kiện xác định rằng trong vùng xuất hiện bọn da đỏ làm thay đổi sự việc. Từ trước tới nay tất cả đều nghĩ rằng chúng hoành hành ở đâu đó rất xa khu cư dân.
- Tất nhiên là như vậy rồi – Zep nói ngay, lợi dụng bằng chứng đó để quả quyết với những người có mặt về sự cần thiết phải hoãn sự luận tội của tòa án lại - Bọn da đỏ đã ở đây hoặc ít nhất là những ai đó rất giống chúng… Trời ạ! Cô ta từ đâu tới đây vậy?
Ngay lúc đó từ phía bờ dốc vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Tất cả mọi người giờ đây đã vỡ lẽ tại sao Zep dừng lời lại giữa chừng. Một con ngựa lao hết tốc lực theo bờ dốc. Trên lưng ngựa là một người phụ nữ. Tóc nàng xõa tung, chiếc mũ vướng dây bay phần phật sau lưng.
Con ngựa lao như điên cuồng sát mép vực, dường như người kỵ sĩ không điều khiển nổi nó. Nhưng không. Nhìn cung cách của nữ kỵ sĩ thì sự thể không phải như vậy. Rõ ràng là nàng vừa lòng với tốc độ đó, thỉnh thoảng nàng lại giục con ngựa bằng roi, bằng đinh thúc và bằng lời nói.
Những người trên bãi cỏ lặng đi vì kinh ngạc, nhưng không phải vì họ không biết đấy là ai. Tất cả đều nhận ra nàng từ cái nhìn đầu tiên: nữ kỵ sĩ can đảm. Đó chính là người đàn bà đã chỉ đường cho họ tới căn lều.
-
Chương 66
BỊ NHỮNG NGƯỜI KOMANTRI ĐUỔI THEO
Ixiđôra xuất hiện một cách bất ngờ và lạ lùng. Cái gì buộc nàng quay lại? Tại sao nàng lại phóng ngựa điên cuồng.
Để giải thích được điều này, chúng ta cần phải quay về với những ý nghĩ u ám của nàng, bị gián đoạn bởi cuộc gặp gỡ với những người Tếchdát.
Khi Ixiđôra phi nước đại khỏi bờ sông Alamô, nàng không ngoái lại một lần nào để kiểm tra xem có ai đó đi theo nàng không. Chìm đắm trong những ý nghĩ u ám và thù hận, nàng tiếp tục con đường của mình.
Việc Luiza dường như cũng chuẩn bị rời khỏi căn lều an ủi nàng rất ít. Với sự thấu hiểu của người phụ nữ nàng đã đoán ra nguyên nhân, nhưng tự nàng cũng đã biết quá rõ, đấy chỉ là sự hiểu lầm. Và Ixiđôra sung sướng một cách độc địa khi nghĩ rằng đối thủ của nàng, không biết đến hạnh phúc của mình nên cũng đau khổ như nàng vậy.
Nàng Mếchxich đang nghĩ về điều này với một niềm vui ảm đạm thì gặp đội những người Tếchdát tới.
Khi nàng quay lại cùng với họ, tâm trạng của nàng thay đổi. Luiza phải trở về theo con đường đó. Nhưng trên đường đi không nhìn thấy ai.
Chắc là nàng krêôl đã nghĩ lại và quay về căn lều, đang chăm sóc bệnh nhân, làm cái điều mà Ixiđôra mơ ước.
Giờ đây Ixiđôra được an ủi với ý nghĩ rằng đã đến lúc nàng có thể làm nhục địch thủ, người đã cướp mất hạnh phúc của nàng.
Những câu hỏi mà ngài Pôinđekter và những người bạn đường của ông đưa ra giải thích cho Ixiđôra rất nhiều, tất cả trở nên hoàn toàn rõ ràng sau những câu chất vấn của Kôlhaun… Khi đội ngũ đã đi xa, nàng dừng lại bên bìa rừng một chút, do dự đến Lêông hay quay lại căn lều để tự mình trở thành nhân chứng cho màn kịch dữ dội mà nhờ có nàng nó sẽ phải diễn ra nơi đó.
-o0o-
Ixiđôra đứng ở bìa rừng, trong bóng cây. Nàng ngồi trên lưng con ngựa xám, mũi của con muxtang phồng lên, nó liếc cặp mắt sợ hãi theo đội quân vừa ra đi và một con ngựa đơn độc sau cùng đang đuổi theo chúng. Con muxtang ngỡ ngàng không hiểu tại sao nó phải phi lui phi tới, song nó đã quen với tính khí thất thường của cô chủ.
Và nàng cũng nhìn theo hướng đó, nhìn lên đỉnh cây trắc bá nhô lên trên bờ dốc Alamô.
Nàng nhìn đội ngũ đang tụt dần xuống chỗ trũng và người cuối cùng, người đã hỏi han nàng tỉ mỉ. Khi cái đầu của ông ta khuất sau bờ dốc, Ixiđôra tưởng chừng chỉ còn mình nàng giữa khoảng trống mênh mông.
Nhưng nàng nhầm.
Nàng đứng tại chỗ do dự mất một lúc.
Chắc gì có ai đó có thể ghen tỵ với những ý nghĩ của nàng. Có thể nàng đã được báo thù, nhưng điều này đâu có làm nàng vui sướng. Cho dù nàng đã làm nhục được đối thủ mà nàng căm thù, nhưng nàng cũng có thể giết luôn con người mà nàng yêu. Cho dù tất cả những gì xảy ra, nàng vẫn yêu chàng như cũ.
- Thánh nữ thiêng liêng! – Nàng thì thầm run lên vì lo lắng – Ta đã làm gì nhỉ? Nếu như những kẻ hung dữ này cho rằng chàng có tội thì sự việc sẽ kết thúc ra sao? Chàng sẽ chết! Thánh nữ ơi, ta không muốn điều này! Chỉ cần không phải vì tay họ! Không – không! Những khuôn mặt của họ mới khắc nghiệt, độc ác làm sao! Khi ta chỉ đường cho họ, họ lao ngay về phía trước và lập tức quên mất ta! Họ đã quyết định là đông Morixiô phải chết. Chàng ở đây xa lạ với tất cả. Chàng sinh ra ở một đất nước khác. Một mình không bạn bè, xung quanh chỉ có kẻ thù… Ta đã làm trò gì vậy! Cái người cuối cùng hỏi ta có phải là anh họ của cái người bị giết không nhỉ? Giờ ta hiểu rồi, vì sao hắn lại hỏi han ta.
Cái nhìn của cô gái mông lung trong đồng cỏ. Con muxtang xám vẫn bình thản như trước, mặc dầu đội ngũ từ lâu đã mất dạng. Nó cảm thấy người nữ kỵ sĩ của nó đang lo lắng một điều gì. Con ngựa là người đầu tiên để ý thấy nguy cơ. Bỗng dưng nó hý lên khe khẽ và quay đầu vào rừng, dường như muốn mách bảo rằng kẻ thù đang ở gần nơi đây.
Ai đấy nhỉ?
Lo lắng vì hành động của con muxtang, Ixiđôra cũng quay nhìn con đường mà nàng vừa đi qua. Đấy là con đường dẫn đến sông Lêông. Chỉ nhìn thấy rõ khoảng hai trăm acđơ, sau đó thì bị cây cối che khuất. Trên đường không thấy một ai ngoài hai hoặc ba con sói gầy nhom lẩn quẩn trong những bóng cây, chúng ngửi những dấu ngựa, hy vọng tìm thấy cái gì có thể ăn được. Không, không phải chúng làm kinh động con ngựa xám. Nó nhìn thấy chúng, nhưng chúng thì gây được cái gì? Sói trên đồng cỏ đối với nó là một quang cảnh quá thường. Nó đánh hơi được một cái gì đó khác kia.
Ixiđôra nghe ngoáng, nhưng không hề có gì xao động. Chó sói sủa giật giọng, nhưng cũng không có gì đáng sợ, đặc biệt là giữa ban ngày ban mặt. Nàng không nghe được gì hơn.
Ý nghĩ của nàng quay về với những người Tếchdát. Và đặc biệt với người cuối cùng của bọn họ. Nàng suy nghĩ, hắn hỏi như vậy làm gì, nhưng con ngựa lại làm gián đoạn suy nghĩ của nàng. Tại sao con ngựa của nàng lại tỏ ra sốt ruột, không chịu đứng yên lấy một chỗ, nó thở phì phì và cuối cùng hý to hơn trước.
Lần này có tiếng hý của một vài con ngựa trả lời nó, có lẽ chúng đang phi trên con đường nhưng chưa hiện ra sau đám cây. Và đây, tiếng vó ngựa đã vọng tới.
Sau đó tất cả đều lắng đi. Bọn ngựa hoặc là đã dừng lại hoặc là đã chuyển sang bước một.
Ixiđôra dự đoán ngay. Nàng nghĩ rằng các kỵ sĩ dừng ngựa lại khi nghe thấy tiếng hý của con ngựa nàng. Nàng vỗ về nó và lại lắng nghe. Từ sau đám cây bay tới một tiếng rì rầm yếu ớt. Có thể phân biệt được một vài tiếng đàn ông thì thào.
Nhưng họ im lặng ngay, sau đám cây lại im ắng. Các kỵ sĩ, dù cho họ là ai đi chăng nữa, có lẽ đã dừng lại vì do dự.
Ixiđôra không ngạc nhiên mà cũng chẳng sợ hãi.
Có ai đó đi đến Riô Granđ hay có thể là những kỵ sĩ của đội ngũ những người Tếchdát chậm lại. Họ nghe tiếng ngựa hý và dừng lại, chắc là vì thận trọng, điều này cũng dễ hiểu, mọi người đều rõ là những người da đỏ đã tuyên chiến.
Hoàn toàn tự nhiên rằng nàng cần phải thận trọng, dù những kỵ sĩ kia chưa rõ là ai đi chăng nữa. Với ý nghĩ này Ixiđôra nhẹ nhàng lùi về một bên và đứng khuất vào sau cây xiêm gai. Ở đây nàng lại tiếp tục nghe ngóng.
Lát sau những kỵ sĩ tiến lại phía nàng, nhưng không phải theo con đường mà xuyên qua khoảng rừng. Hình như họ đã chia nhau ra và cố gắng bao vây nàng. Nàng đoán ra điều này vì những tiếng vó ngựa khe khẽ vọng lại từ nhiều phía, các kỵ sĩ giữ im lặng tuyệt đối – hoặc là vì thận trọng hoặc là vì xảo quyệt. Họ có ý định thù địch hay không.
Làm sao mà nàng biết được.
Nàng có kẻ thù, và đặc biệt một trong số đó rất nguy hiểm: Đông Miguel Điac. Ngoài ra những người Komantri bao giờ cũng đáng sợ, hơn nữa bây giờ họ đang tuyên chiến.
Nỗi lo ngại xâm chiếm nàng. Từ nãy đến giờ nàng bình tĩnh, nhưng giờ đây hành động của các kỵ sĩ làm nàng đâm nghi ngờ. Nếu đây là những lữ khách bình thường thì họ sẽ đi trên con đường chứ không luồn qua rừng.
Nàng xem xét lại chỗ nàng đang nấp, đám lá xiêm gai hình lông vũ mỏng không che hết nàng nếu họ đi gần lại.
Tiếng vó ngựa cho thấy những kỵ sĩ đã lại gần. Họ sẽ thấy nàng ngay bây giờ…
Ixiđôra vọt ra khỏi rừng lao trên đồng cỏ rộng mở tới Alamô.
Nàng quyết định phi xa khoảng hai ba trăm acđơ rồi quay lại để xem xem ai đang đi lại gần: bạn hay thù?
Và nếu là kẻ thù, nàng sẽ trông cậy vào sự nhanh nhẹn của con muxtang, và tới nhờ sự bảo vệ của những người Tếchdát.
Nhưng đã muộn, các kỵ sĩ lao ra khỏi rừng, phi hết tốc lực về phía nàng.
Ngoái lại, nàng nhìn thấy những thân hình trần nửa người màu đồng hun, những sắc màu chiến tranh trên mặt, những chiếc lông vũ như lửa cài trong tóc.
- Người da đỏ… Nàng Mếchxich thầm kêu lên và dùng hết sức lao về phía cây trắc bá.
Cái nhìn qua vai quả quyết với nàng rằng chúng đang đuổi theo nàng mặc dầu nàng cũng đã đoán ra được điều này. Chúng đã tới gần - gần đến nỗi mà bất chấp cả thói quen, chúng không làm ầm ỹ lên bằng những tiếng hò reo chiến đấu.
Sự im lặng của chúng chứng tỏ rằng chúng muốn bắt nàng làm tù binh và đã bàn tính trước với nhau điều này.
Từ trước tới nay Ixiđôra hầu như không sợ gặp những người da đỏ. Thời gian gần đây họ sống hòa bình với những người Mếchxich cũng như người Tếchdát. Nhưng giờ đây thời ký hòa bình đã chấm dứt. Cái chết đang đe dọa Ixiđôra.
-o0o-
Ixiđôra lao đi trên bình nguyên rộng mở, bằng lời, bằng roi, bằng đinh thúc, nàng giục giã con ngựa của mình.
Chỉ nghe thấy tiếng nói của nàng. Còn những kẻ rượt đuổi như những bóng ma không hề thốt lên một lời.
Nàng ngoảnh lại lần thứ hai. Chúng nó tất cả bốn tên: bốn chọi một, thật quá chênh lệch, đặc biệt lại chọi một người đàn bà.
Hy vọng duy nhất của nàng là những người Tếchdát.
Ixiđôra lao tới cây trắc bá.
-
Chương 67
NHỮNG NGƯỜI DA ĐỎ
Nữ kỵ sĩ, bị những người da đỏ rượt theo đã cách mép bờ vực một khoảng chừng ba trăm acđơ, từ nơi đó nhô lên cây trắc bá.
Nàng liếc nhìn lần nữa phía sau.
“Ta chết mất! Không cứu được nữa!”
Người da đỏ phía trước giật chiếc lăcxô khỏi mỏ yên và quay tít nó trên đầu.
Trước khi cô gái kịp đến bãi nông, dây thòng lọng sẽ vòng quanh cô nàng. Và lúc bấy giờ…
Bỗng nhiên một ý nghĩ khôn ngoan nảy ra trong đầu Ixiđôra.
Đến chỗ đi xuống được còn xa, nhưng bờ vực thì ngay cạnh. Nàng nhớ rằng bờ vực được nhìn thấy rõ từ căn lều.
Nữ kỵ sĩ nhanh chóng giật dây cương thay đổi đột ngột hướng đi, thay vì phi tới cây trắc bá, nàng lao tới bờ vực.
Những kẻ đuổi theo nàng lúng túng, nhưng đồng thời chúng cũng vui mừng – chúng biết rất rõ chỗ này và giờ đây chúng tin rằng cô gái không thể thoát khỏi tay chúng.
Tên cầm đầu lại cầm lấy lăcxô, nhưng không tung lên, bởi hắn đã tin chắc vào thắng lợi.
- Mẹ kiếp! – Hắn lẩm bẩm – Thêm tý nữa là cô ta sẽ lao xuống vực.
Nhưng hắn nhầm, Ixiđôra không rơi xuống vực. Nàng lại giật mạnh cương, làm một bước ngoặt bất ngờ rồi lao theo sát mép bờ vực để hướng sự chú ý của những người Tếchdát, đó chính là lúc Zep kêu lên hồi hộp “Trời ạ!”
Và dường như để trả lời tiếng kêu của người thợ săn già, tiếng kêu cứu của nữ kỵ sĩ can đảm vọng tới:
- Los Inđies! Los Inđies!
Những ai đã tới miền Nam Tếchdát, dù chỉ đôi ba ngày cũng hiểu ngay ý nghĩa của những từ này, dù nó được nói bằng thứ tiếng gì đi nữa. Đây là tín hiệu báo động mà trong vòng ba trăm năm nay vang lên trên khoảng ba nghìn dặm dải biên thùy bằng ba thứ tiếng – Pháp, Tây Ban Nha và Anh: “Los Inđies!” “Los Inđies!” “The Inđians”
Đối với những người đứng dưới kia, cạnh căn lều, họ hiểu tiếng kêu này không cần tới phiên dịch. Lần nữa tiếng kêu cứu lại vọng tới.
- Người Tếchdát! Các bạn! Cứu với! Cứu với! Người Inđi đuổi theo tôi! Chúng rất gần!
Nàng vẫn tiếp tục kêu, tuy không thể phân biệt được từng lời. Nhưng không cần giải thích thêm những gì đang xảy ra ở đồng cỏ trên kia.
Phía sau nữ kỵ sĩ, trong ánh sáng giữa các ngọn cây hiện ra một tên da đỏ lao như điên cuồng. Hình dáng hắn hiện ra rõ nét trên cái phông màu xanh da trời.
Như một cao thủ, hắn quay tít thòng lọng lăcxô trên đầu. Mải đuổi theo, hắn không chú ý tới những lời lẽ của cô gái. Bởi khi kêu gọi những người Tếchdát đến cứu, nàng không dừng ngựa lại. Hắn nghĩ rằng những lời này là nói với hắn, rằng đây là những lời van xin sự thương xót cuối cùng.
Hắn chợt hiểu là hắn đã nhầm, khi từ phía dưới vang lên một tiếng rít rất đanh của khẩu súng săn và cái đau rát bỏng khiến hắn đánh rơi chiếc lăcxô, hắn ngỡ ngàng nhìn quanh.
Hắn nhận thấy trong thung lũng có một đám khói thuốc súng. Chỉ thế là đã đủ thay đổi hành động của tên da đỏ. Hắn đã nhìn thấy hàng trăm người có vũ trang.
Cùng lúc đó ba tên đồng bọn cũng nhận ra điều này.
Đúng như dự tính, cả bốn tên cùng quay ngoắt ngựa lại và lao đi cũng nhanh như lúc chúng lao tới.
- Chán quá! – Zep Xtump vừa nói vừa nạp lại đạn khẩu súng săn. Nếu cái chết không đe dọa cô bé, ta đã để cho chúng phi xuống đây với các ngài. Bắt chúng làm tù binh, các ngài có thể biết được thêm cái gì đó liên quan tới sự việc còn chưa sáng tỏ của chúng ta. Còn bây giờ thì không thể đuổi theo chúng được.
-o0o-
Sự xuất hiện của những người da đỏ đã làm thay đổi tâm trạng của đám đông đang đứng cạnh căn lều của chàng Muxtangher.
Những người cho rằng Moric Giêran là kẻ giết người giờ đây còn lại rất ít. Những người đáng kính hơn cả trong số những người có mặt nghĩ rằng chàng không có tội.
Kôlhaun và đồng bọn không còn làm chủ tình thế nữa. Theo lời đề nghị của Xem Menli, phiên toà được hoãn lại.
Một kế hoạch hành động mới được nhanh chóng ấn định. Người bị buộc tội sẽ được chuyển về khu cư dân, và ở đấy sẽ tiến hành xét xử theo những điều luật của đất nước.
Còn giờ là lúc tính toán với bọn Inđi, những kẻ đã bất ngờ phá vỡ tất cả các kế hoạch và thay đổi tâm trạng của mọi người.
Đuổi theo chúng ư? Đúng vậy!
Nhưng đến khi nào? Ở đâu?
Sự thận trọng mách bảo họ là không nên.
Họ chỉ nhìn thấy bốn tên, nhưng chúng có thể có cả một đội quân hàng bốn trăm tên.
- Chúng ta hãy chờ cho người đàn bà kia xuống tới đây. Một trong số những người nhút nhát hơn cả khuyên – Chúng không đuổi theo cô ta nữa. Hình như tôi nghe thấy tiếng vó ngựa. Chắc cô ta đang xuống dốc. Cô ấy phải biết rõ đường, bởi chính cô ấy đã chỉ đường cho chúng ta.
Lời khuyên này tỏ ra có lý đối với phần đông trong số những người có mặt. Họ không phải là nhát gan. Mà bởi chỉ có rất ít người trong số họ đã tham gia vào những cuộc giao tranh thật sự với những người da đỏ. Nói chung nhiều người mới chỉ nhìn thấy người da đỏ tới đồn biên buôn bán.
Và thế là đề nghị được chấp nhận. Tất cả chờ Ixiđôra!
Tất cả đứng cạnh ngựa của mình, một vài người trốn sau những gốc cây. Họ sợ rằng cùng với cô gái Mếchxich hay sau nàng có thể xuất hiện cả một đội quân Komantri.
Trong thời gian đó Zep gỡ thanh gỗ trong miệng người tù tạm được ân giảm và tháo chiếc dây trói được buộc chặt.
Luiza căng thẳng chăm chú quan sát ông, nhưng nàng không giúp đỡ ông. Nàng đã làm tất cả những gì nàng có thể, mà còn làm quá lộ liễu nữa là khác. Bây giờ nàng không muốn làm mọi người chú ý tới nữa.
Nhưng người cháu gái của Đông Xilviô Martinec ở đâu kia chứ?
Vẫn chưa thấy nàng. Tiếng gõ móng con ngựa của nàng cũng không còn nghe thấy nữa. Nàng đã có đủ thời gian và còn hơn thế nữa, để phi tới căn lều.
Điều này gây nên sự ngạc nhiên, lo lắng và sợ hãi.
Sự xuất hiện của nàng Mếchxich gây nên sự xúc động mạnh mẽ, trong đám đông có những người hâm mộ nàng.
Không lẽ bọn chúng đã bắt nàng làm tù binh?
Câu hỏi này nảy ra ở tất cả mọi người. Nhưng không ai có thể trả lời được nó.
Những người Tếchdát cảm thấy bị lương tâm quở trách. Bởi chính một cô gái đã kêu gọi lòng hào hiệp và sự can đảm của họ: “Người Tếchdát! Các bạn! Cứu với!”
Không lẽ cô gái xinh đẹp này bị bọn người rừng bắt làm tù binh?
Họ căng thẳng nghe ngóng.
Nhưng chẳng nghe thấy gì. Không có tiếng vó ngựa, không có giọng nói phụ nữ. Không có gì ngoài tiếng loảng xoảng hàm thiếc những con ngựa của họ.
Không lẽ nàng đã bị bắt làm tù binh?
Tất cả những giận dữ tích lại trong lồng ngực họ, giờ đây không còn hướng tới chàng Muxtangher mà hướng tới kẻ thù lâu đời.
Những người trẻ tuổi và nồng nhiệt hơn không thể ở tình trạng mập mờ lâu hơn nữa. Họ nhảy lên yên và lớn tiếng tuyên bố quyết định của mình là đi tìm cô gái, cứu nàng hoặc là sẽ chết.
Ai có thể phản đối họ? Những kẻ rượt theo cô gái có thể là những kẻ mà họ đang đi tìm. Những kẻ giết Henri Pôinđekter.
Không ai ngăn cản họ. Họ đi tìm Ixiđôra, đuổi theo những tên cướp của đồng cỏ.
Một số ở lại căn lều, trong số họ có Zep Xtump.
Người thợ săn già không phát biểu ý kiến của mình, đuổi theo những người da đỏ làm gì. ông im lặng. Dường như mối quan tâm duy nhất của ông là giúp đỡ bệnh nhân. Moric vẫn còn bất tỉnh.
Nhưng không chỉ có Zep mới trung thành với chàng Moric-Muxtangher bất hạnh. Trung thành với chàng còn có hai người nữa. Một cô gái kiều diễm không rời mắt khỏi chàng, mặc dầu nàng cần phải che dấu nỗi cảm thương cháy bỏng của mình. Người thứ hai là con người thô mộc, ngộ nghĩnh đang ngồi bên đầu bệnh nhân, người mà hắn gọi là cậu chủ Moric: đó là Felim. Suốt từ lúc hắn trốn trong đám lá rậm lòa xòa của cây sồi, hắn im lặng theo dõi tất cả những gì xảy ra. Cuối cùng sự thay đổi tình thế đã cho phép hắn nhận ra không có gì là mạo hiểm, hắn bèn tụt xuống đất và bắt đầu chăm sóc cậu chủ, bởi hắn đã cùng chàng vượt qua Đại Tây Dương.
Các sự kiện tiếp theo sẽ diễn ra ở rất xa bờ Alamô. Qua một giờ nữa căn lều sẽ trống rỗng, và Moric-Muxtangher có thể không bao giờ còn trở lại sống dưới mái nhà hiếu khách của mình nữa.
-
Chương 68
CUỘC HÀNH QUÂN THẤT BẠI
Cuộc hành quân chống lại những người Komantri kéo dài không lâu – không hơn ba hoặc bốn ngày. Hình như dân Inđi của bình nguyên lớn hoàn toàn không định giao chiến. Những cuộc tấn công vào vùng đất thuộc địa của những người da trắng đơn giản chỉ là những trò ngỗ nghịch của đám tráng sĩ trẻ tuổi cố gắng dành danh hiệu người hùng mà thôi.
Những cuộc đột kích nhỏ như vậy của dân da đỏ là hiện tượng khá phổ biến ở Tếchdat. Chúng thường được tổ chức không có người cầm đầu và người thủ lĩnh của các bộ lạc. Những chiến binh trẻ thường thực hiện những cuộc tiến công này khi họ đi săn, lúc họ muốn trở về nhà không chỉ với những con thú mà với cả những chiến lợi phẩm khác: về những cuộc phiêu lưu của họ, thường mãi về sau mới biết được.
Theo luật lệ, những thủ lĩnh sẽ chống lại những cuộc tiến công ăn cướp như vậy, họ sẽ ngăn cản bởi vì họ cho rằng hành động đó không chỉ là điên rồ mà còn nguy hiểm đối với toàn thể bộ lạc.
Một lần đội kỵ binh xạ thủ chộp được những người Komantri trẻ tuổi giữa các ngọn đồi Xen-Xaba. Chúng đành phải bỏ lại đàn súc vật đang bị dong đi, nhưng chúng đã thoát được sau khi chạy vào khe núi Lianô Extakađô. Đuổi theo những người da đỏ trên các triền núi phẳng trơ trọi là rất nguy hiểm, bởi rất khó bố trí được đội quân tiếp viện, mặc dù những người bị thiệt mạng đòi sự trả thù không chậm trễ, người ta thuờng trả lời họ là cuộc hành quân trừng phạt cần được chuẩn bị chu đáo hơn.
Cho nên khi người Komantri rút lui ra sau giải đất trung lập thì đội quân chỉ còn việc quay về trại của mình và chờ đợi lệnh tiếp theo của bộ chỉ huy.
Đội quân của đồn biên Inđi, trấn giữ giải biên giới cho tới tận sông Nuexet, sau khi trở về đồn mới hay tin rằng có thể gặp những người Inđi mà không cần đi đâu hết. Các sĩ quan trẻ tuổi khao khát chiến công, trong số đó có Menkôt, không biết là gì vì buồn chán, thì cái tin người da đỏ xuất hiện ở Lêông làm họ sảng khoái hẳn lên.
Nhưng sự thất vọng lần nữa lại đến với họ: vào ngày hôm đó đội dân binh quay về từ Alamô báo tin rằng ở đó chẳng có người da đỏ nào cả.
Sự thông báo của họ còn được khẳng định bởi những bằng cớ bằng hiện vật. Họ đưa ra những mớ tóc giả bằng lông đuôi ngựa, những chiếc lông gà trống nhuộm màu xanh đỏ những chiếc quần bằng da hươu, những tấm da rắn và một vài thỏi màu. Tất cả những thứ đó tìm được trong bộng một cây bạch dương.
Không còn mơ tưởng gì được đến một cuộc hành quân mới chống lại những người da đỏ nữa, những kẻ tìm kiếm chiến công đành phải hòa giải với cơn bốc đồng của mình để bằng lòng với cuộc sống hòa bình, hơn nữa thời gian gần đây nơi khỉ ho cò gáy này diễn ra không ít những sự kiện bí hiểm và thú vị để có thể nghĩ ngợi và bàn tán về chúng. Trước hết là việc một giai nhân tuyệt sắc chuyển đến sống ở Lêông, sau đó là sự mất tích bí mật và những phỏng đoán về vụ giết người em trai của nàng, tiếp theo là sự xuất hiện còn bí hiểm hơn nữa của kỵ sĩ không đầu, câu chuyện tiếp theo về những người da trắng giả trang thành người da đỏ và, cuối cùng, tin giờ chót, kẻ bị tình nghi giết Henri Poinđekter đã bị bắt và đang nằm trong phòng giam của doanh trại trong trạng thái điên khùng dữ dội.
Những sĩ quan trẻ kể cho nhau nghe những tin tức thú vị, vì vậy họ không phải than phiền vì sự buồn chán. Tên của Ixiđôra Kovarubiô đơ Lox Lianox, của người đẹp xảo quyệt cũng luôn luôn vang lên trong các câu chuyện. Có tin đồn rằng nàng có một mối quan hệ như thế nào đó với những bí mật làm bận tâm tất cả mọi người.
Tất cả những sự việc diễn ra ở Alamô, việc bắt chàng Muxtanger đang ốm ở tại căn lều của chàng, cái quyết định treo cổ, sự phản đối của Luiza Poinđekter, quyết định xét lại vụ án sau này được chấp nhận nhờ hành động can đảm của Zep Xtump, tất cả những điều này là đầu đề cho những sự bàn tán và thêu dệt vô tận.
Song những cuộc tranh luận sôi nổi nhất vẫn bùng lên quanh vấn đề tội lỗi của chàng Muxtanger, kẻ bị buộc tội đã giết Henri Pôinđekter.
- Giết người - Đại úy Xloumen trấn tĩnh nói vẻ triết lý - Đấy là một tội ác mà theo tôi, Moric – Muxtanger không có khả năng thực hiện. Tôi cảm thấy rằng tôi biết khá đầy đủ về anh ta để quả quyết điều này.
- Anh không thể phủ nhận – Kroxmen phản đối - Rằng tất cả bằng cớ đều chống lại anh ta. Tội lỗi của anh ta đã rõ ràng.
Kroxmen chưa bao giờ có thiện cảm với người Iếclăng trẻ tuổi. Có một lần anh ta cảm thấy rằng, cô cháu gái của người sĩ quan hậu cần, người đẹp của đồn biên quá ái mộ khi nhìn con người phiêu lưu vô danh này.
- Tôi không cho rằng những chứng cớ đã đầy đủ - Xloumen trả lời.
- Nhưng quả thật không ai nghi ngờ gì chuyện chàng Pôinđekter trẻ tuổi đã bị giết. Điều này khỏi phải bàn. Vậy ai có thể làm điều này cơ chứ? Kolhaun thề rằng anh ta đã nghe thấy người em họ của mình cãi nhau với Giêran.
- Kolhaun có thể thề bao nhiêu tùy ý, nếu điều này có lợi cho hắn – Chàng kỵ sĩ henket chen vào – Ngoài ra hắn còn có mối bất hòa với chàng Muxtanger, cho nên những lời khai của hắn không thể tin hoàn toàn được. Phải thế không nào?
- Nếu chúng ta cho rằng giữa chàng Pôinđekter trẻ tuổi và chàng Muxtanger xảy ra cãi lộn – Viên sĩ quan bộ binh nói tiếp – Thì nó có thể dẫn đến cái gì? Điều này chưa đầy đủ để chúng ta nói đến việc giết người.
- Có nghĩa là anh cho rằng giữa chàng Muxtanger và Henri Pôinđekter sẽ có trận quyết đấu chăng?
- Có thể có một cái gì đó tương tự hay thậm chí là chắc chắn. Điều này tôi không phủ nhận.
- Nhưng vì sao họ lại xung đột? Henkot hỏi – Tôi nghe nói rằng chàng Pôinđekter trẻ tuổi có quan hệ tốt với chàng săn ngựa, mặc dầu anh kia đã làm cho Kolhaun bị thương. Cái gì đã làm cho họ có thể cãi nhau?
- Anh mà cũng hỏi điều này ư, trung uý Henkot? – Xloumen nói đầy ý nghĩa - Chẳng lẽ đàn ông xung đột nhau vì cái gì ngoài…
- Ngoài chuyện đàn bà phải không? – Chàng kỵ binh cắt lời – Nhưng vì người đàn bà nào, tôi không thể hiểu, không phải vì người chị của chàng Pôinđekter.
- Ai mà biết được! – Xloumen vừa trả lời vừa nhún vai.
- Vô lý thật! – Kroxmen kêu lên – Chàng săn ngựa mà dám mơ tới tiểu thư Pôinđekter ư? Không chắc!
- Anh thật là một nhà quí tộc cuồng nhiệt, Kroxmen ạ! Chẳng lẽ anh không hiểu rằng tình yêu, theo bản chất của nó là dân chủ, và nó sẽ chế nhạo cái lý thuyết tưởng tượng của anh về môn đăng hộ đối ư? Trong trường hợp này tôi không dám quả quyết gì hết. Bỏi xung đột có thể xảy ra không phải vì tiểu thư Pôinđekter. Trên sông Lêông không ít những cô gái xinh đẹp khác, đó là chưa nói đến các bà, các cô ở đồn biên chúng ta…
- Đại úy Xloumen! – Kroxmen giận dữ ngắt lời – Tôi ngạc nhiên sự suy luận của nah. Các bà của chúng ta chắc gì sẽ biết ơn anh vì những lời ám chỉ có tính chất sỉ nhục như vậy.
- Những lời ám chỉ nào, thưa ngài!
- Không lẽ ngài nghĩ rằng có ai đó, dù chỉ là một trong số họ hạ mình đến nỗi nói chuyện với con người này ư?
- Với ai? Tôi đã nói tên hai người.
- Anh biết khá rõ tôi, Xloumen ạ, và tôi cũng biết anh. Các bà của chúng ta, hẳn sẽ hoàn toàn hả dạ nếu tên củahọ được nêu lên bên cạnh tên phiêu lưu ăn trộm ngựa đen tối, bị nghi ngờ là kẻ giết người.
- Moric Muxtanger không phải là kẻ ăn cắp ngựa cũng không phải là một tên phiêu lưu. Những gì liên quan tới sự quả quyết của anh cho rằng hình như không một người nào trong số các bà các cô của chúng ta hạ mình nói chuyện với chàng ta, về điều này, cũng như trong nhiều cái khác, anh nhầm rồi đấy, thưa tôn ông Kroxmen. Tôi biết anh ta rõ hơn, tôi khẳng định rằng anh ta được giáo dục không tồi hơn một ai trong số chúng ta. Các bà, các cô của chúng ta không việc gì phải sợ làm quen với anh ta, và nếu chúng ta đã nói đến đề tài này, tôi có thể nói thêm rằng chắc gì họ, ít nhất là một vài người trong số họ đã sợ điều này. Moric Muxtanger, như tôi tự nhìn thấy, luôn luôn có chỗ của mình ở nơi tụ tập của các bà. Ngoài ra tôi ngờ rằng có một ai trong số họ rất quan tâm tới anh ta.
- Cụ thể xem nào? Thật là diễm phúc cho ai có thể là đối thủ của anh ta!
- Xin mời – Xloumen trả lời bình tĩnh.
- Có thể - Henkot nói, với sự mong muốn xoá đi cuộc đấu khẩu không mấy dễ chịu này – Có thể nguyên nhân sự xung đột giả định này là Xenhorita xinh đẹp, người mà bây giờ người ta nói đến rất nhiều chăng? Tôi còn chưa được njhìn thấy nàng, nhưng những gì tôi nghe nói về nàng cho phép tôi nghĩ rằng, vì nàng có thể xảy ra không chỉ một cuộc quyết đấu.
- Tất cả đều có thể… - Kroxmen dài giọng, anh ta vui mừng vì giả thiết rằng chàng Iếclăng đẹp trai kia mơ ước hoàn toàn không phải cô cháu gái của ngài sĩ quan hậu cần.
Henkot liền báo cái tin mà anh ta vừa biết được:
- Người ta đã giam anh ta vào nhà tù của doanh trại cùng với tên hầu kỳ quặc của anh ta. Thiếu tá đã ra lệnh tăng gấp đôi người gác. Thế là thế nào hở đại úy Xloumen? Anh có thể giải thích điều này tốt hơn những người khác. Chắc hẳn người ta không chờ đợi anh ta chạy trốn!
- Tôi không nghĩ vậy – Xloumen trả lời - Đặc biệt nếu để ý kỹ thì anh ta không còn biết là anh ta đang ở đâu nữa. Tôi vừa mới đảo qua đó để nhìn anh ta. Anh ta mất trí đến nỗi không còn nhận ra mình trong gương nữa.
- Mất trí ư?... Anh muốn nói đến điều gì vậy? – Henkót và các sĩ quan khác còn chưa biết tất cả mọi chi tiết của những sự việc xảy ra, bèn hỏi.
- Anh ta bị sốt, anh ta mê sảng.
- Không lẽ vì vậy mà tăng cường canh gác? Quá lạ! Có lẽ chính ngài thiếu tá cũng hơi điên điên.
- Có thể đề nghị này, hay nói chính xác hơn, lệnh này là của bà thiếu tá chăng? Ha ha ha!
- Như vậy có nghĩa là như thế nào! Không lẽ ông già của chúng ta thật sự sợ tay Muxtanger trốn khỏi đây?
- Theo tôi, sự thể không phải là như vậy. Ngài thiếu tá, rõ ràng là sợ những kẻ nào đó đột nhập vào đây hơn.
- À ra thế đấy!
- Vâng, đối với Moric – Muxtanger, nằm trong nhà giam là an toàn hơn cả. Có những nhân vật khả nghi đang lượn lờ khắp khu cư dân, và toà án Linsơ lại bắt đầu được nói tới. Rất may cho anh ta là có người thợ săn già nói giúp và chúng ta đã về đúng lúc. Nếu chậm một ngày không chắc chúng ta còn gặp Moric Giêran còn sống. Giờ đây ít nhất con người tội nghiệp kia sẽ được xét xử một cách công minh.
- Bao giờ thì tòa ra mắt?
- Khi nào chàng trai tỉnh lại.
- Điều này có thể, phải đợi đến cả tháng…
- Cũng có thể tất cả sẽ qua đi trong vài ngày hoặc vài giờ. Những vết thương của anh ta rõ ràng là không nghiêm trọng. Anh ta mất trì vì bị chấn thương về tinh thần thôi. Tất cả có thể thay đổi trong một ngày. Và theo như tôi biết, có những yêu cầu xét xử anh ta không chậm trễ, nếu anh ta tỉnh lại. Họ không định chờ cho những vết thương của anh ta lành hẳn.
- Có thể anh ta sẽ biện hộ được cho mình chăng? Tôi hy vọng như vậy – Henkot nói.
- Tôi không nghĩ vậy – Kroxmen trả lời, sau khi lắc đầu - Cứ sống rồi sẽ thấy.
- Còn tôi thì tin vào điều này, - Xloumen nói. Trong giọng nói của anh ta có bao nhiêu tin tưởng thì chưa rõ, nhưng thấy rõ nó chứa đựng bao nhiêu mong ước để sự việc được như vậy.
-
Chương 69
BÍ MẬT VÀ TANG TÓC
Ngự trị trong dinh cơ Kaxa đel Korvô là sự buồn rầu và tang tóc. Giữa những thành viên trong gia đình là những mối quan hệ rất khó hiểu.
Họ chỉ còn lại ba người. Họ gặp nhau ít hơn trước đây nhiều. Những khi gặp, họ giữ kẽ, và tỏ ra rất lạnh nhạt với nhau. Họ chỉ thấy nhau ở bữa ăn và nói với nhau những gì cần thiết nhất.
Nguyên nhân của sự buồn bã thật dễ hiểu, sự im lặng của họ cũng không khó giải thích.
Cái chết, mà không ai còn nghi ngờ nữa, cái chết của đứa con trai duy nhất, của người em duy nhất, bất ngờ và khó hiểu, là một đòn đau đớn đối với người cha và người chị gái.
Cũng có thể giải thích được sự buồn nản u ám của Kacxi Kolhaun, anh họ của người bị giết.
Nhưng không chỉ thế. Họ giữ kẽ với nhau thậm chí trong những trường hợp hiếm hoi, khi họ buộc phải nói về tấn thảm kịch của gia đình.
Bên cạnh nỗi đau khổ chung, mỗi người đều có nỗi buồn riêng bí mật của mình, nỗi buồn không được chia sẻ và không thể chia sẻ được.
Ngài chủ đồn điền kiêu hãnh một thời nào đó giờ đây không ra khỏi nhà. Ông đi lại hàng giờ trong phòng và trong hành lang. Gánh nặng đau thương bẻ gãy niềm kiêu hãnh của ônt và đe dọa làm vỡ nát tim ông. Song ông già không chỉ bị hành hạ bởi cái chết của con trai. Những lời nguyền rủa đôi khi buột ra khỏi miệng ông cho thấy ở ông còn có những tình cảm khác nữa.
Kolhaun đi suốt ngày như trước, hắn chỉ xuất hiện khi cần ngồi vào bàn hay đi ngủ, nhưng cũng không phải là thường xuyên. Có những lần hắn vắng mặt cả ngày và hầu như suốt đêm. Không ai biết hắn đã ở đâu, chẳng ai có quyền hỏi hắn về điều này.
Luiza suốt ngày ở lỳ trong phòng mình. Thật ra thỉnh thoảng nàng có leo lên sân thượng và đứng đó một mình suy nghĩ một điều gì đó.
ở đó, dưới vòm trời xanh, nàng dễ dàng chịu đựng nỗi đau khổ của mình hơn - nỗi buồn vì em trai bị giết, nỗi sợ hãi mất người yêu và có thể cả những ý nghĩ về sự om sòm có dính dáng đến tên tuổi của nàng.
Điều cuối cùng ít làm nànglo lắng hơn cả. Nàng lo sợ cho số phận của Moric, nỗi buồn về cái chết của em trai lúc đầu đau đớn như vậy, giờ đây đã hơi dịu lại. Nhưng sự lo sợ cho người yêu cứ mỗi giờ lại mạnh thêm.
Luiza biết rằng Moric bị giam trong những bức tường vững chắc của nhà giam quân sự.
Nhưng những bức tường kiên cố không làm nàng bớt lo lắng, ngược lại nàng sợ chúng không đủ vững chắc. Đối với điều này Luiza có cơ sở. Nhiều tin đồn đáng sợ đã đến tai nàng.
Người ta bắt đầu nói đến một tòa án Linsơ mới. Lần này chánh án không phải là Xem Menli và người của ông, mà là những người tàn bạo hơn, đơn giản là những tên lưu manh, mà chúng không thiếu gì trong các khu cư dân vùng biên giới, đặc biệt là ở đồn biên.
ở nhiều người, những lời bàn tán này gây nên sự kinh ngạc. Thật khó hiểu, tại sao lại xét xử người bị giam lần nữa không theo pháp luật.
Những sự kiện được biết thêm trong thời gian gần đây không thay đổi, ít nhất cũng không có thêm chứng cớ nào về tội trạng của Moric.
Mặc dầu bốn kỵ sĩ không phải là người Inđi, điều này được chứng minh bởi những thứ tìm được trong bọng cây, nhưng cũng không hoàn toàn khẳng định cái chết của Henri Pôinđekter là tội lỗi của chúng. Ngoài ra không có mối liên quan nào giữa chúng và chàng Muxtanger ngay cả nếu chúng là những người Komantri chính cống.
Vậy tại sao lại bùng lên sự hằn học với người bị giam?
Tất cả những điều này lỳ lạ đến nỗi nhiều người đâm bí.
Chỉ một vài người biết hay hơi đoán ra bí mật lạ lùng này, và đây, họ có tất cả ba người: Zep Xtump và Luiza Pôinđekter, người thứ ba là Kacxi Kolhaun.
Người thợ săn già quan sát thấy có cái gì đó đáng ngờ trong hành động của Miguel Điac và đồng bọn của hắn, bọn chúng bỗng nhiên kết bè với cả chục tên vô lại bất hảo như vậy, Zep Xtump cũng thấy rằng kẻ xúi giục bọn chúng là viên đại úy tình nguyện giải ngũ Kacxi Kolhaun.
Zep Xtump chia sẽ phát hiện của mình với nàng krêôl trẻ tuổi, người hiểu được tất cả tầm quan trọng của nó, điều này gây cho nàng một nỗi lo lắng khổ sở.
Nàng hau háu đón lấy những tin đồn mới, căng thẳng nhìn lên con đường dẫn tới đồn biên, y như chờ đợi người đưa tin mang cho nàng từ đó hoặc bản án chết người hoặc niềm hy vọng vào cuộc sống.
Nàng không dám xuất hiện gần nhà giam. Lối vào có những người lính gác, còn xung quanh là những đám người gồm những kẻ vô công rồi nghề, thường có trong mọi đất nước. Họ tìm thấy sự thỏa mãn đen tối nào đó khi đứng gần những kẻ thực hiện tội ác.
Mà người bị xử án này lại gợi lên mối quan tâm đặc biệt, bởi hắn đang điên hay tạm thời bị mất trí.
Cửa nhà giam, mặc dầu có mặt của những người gác, nhưng lúc nào cũng bị vây quanh bởi những kẻ vô công rồi nghề lắng nghe những lời mê sảng của người ốm. Xuyên qua đám đông, dưới những cái nhìn tò mò - đối với Luiza Pôinđekter là mạo hiểm uy tín của mình.
Nếu như Luiza được toàn quyền hành động, thì sự tưởng tượng này cũng không giữ được nàng, nhưng còn người cha nhìn theo nàng, cha nàng đã nghi ngờ. Và ngoài ra còn một người thân nữa cũng không kém phần sốt sắng gìn giữ danh dự của nàng trong xã hội.
Nàng chỉ còn cách ngồi nhà, hoặc là nàng ở lỳ trong phòng tìm sự an ủi trong việc hồi tưởng lại những lời lẽ mà nàng nghe được ở Alamô, bên giường người bệnh, hoặc là lên sân thượng âm thầm nhớ lại những phút giây hạnh phúc, diễn ra giữa những cành xiêm gai, hoặc cay đặng nghĩ rằngng đã chinh phục trái tim kiêu hãnh của nàng giờ đây bị hạ thấp, bị nhục nhã, bị tống vào tù, và có thể ra khỏi đó chỉ để chết.
Luiza cảm thấy hạnh phúc làm sao vào sáng thư tư khi Zep Xtump xuất hiện ở Kacxi Kolhaun mang đến một tin mới: “Đội quân của ngài thiếu tá đã trở về đồn biên!”
Điều này nói lên rất nhiều. Giờ đây nàng không còn phải lo sợ những ý định độc ác có thể lôi người tù ra khỏi nhà giam, không phải để cứu chàng mà là để giết chàng.
- Tiểu thư có thể không lo ngại nữa – Zep nói với sự tin tưởng – Bây giờ mối nguy đó đã qua, tiểu thư Luiza ạ, tôi đã thi hành các biện pháp.
- Các biện pháp ư? Nhưng đó là những biện pháp nào hở bác Zep?
- Đầu tiên là tôi lập tức gặp ngài thiếu tá, ngay sau khi ông ta quay về và chúng tôi đã nói chuyện thành thực với nhau. Tôi đã kể cho ông ta nghe tất cả những gì tôi biết được. May thay ông ta không ác cảm với ngài Moric mà còn hứa với tôi trước hết sẽ đối xử tốt với chàng. Sau đó tôi kể về những hành động lưu manh của bọn người Mỹ, người Mếchxich và bè lũ. Tôi không quên nói về tên vô lại Điac, mà phải nói nó là tên nguy hiểm nhất trong số đó. Ngài thiếu tá đã ra lệnh tăng gấp đôi số lính gác.
- Cháu mừng làm sao! Thế bác nghĩ là bây giờ có thể không sợ chúng nữa ạ?
- Nếu tiểu thư nói về bè lũ Miguel Điac, thì tôi có thể thề rằng không. Bởi đầu tiên hắn phải trốn ra khỏi cái nhà tù cái đã.
- Cái gì cơ ạ? Điac bị vào tù ư? Sao vậy? Khi nào? ở đâu?
- Tểiu thư đặt cho tôi một lúc những ba câu hỏi, thưa tiểu thư l. Nhưng không sao! Để cho tiện ta bắt đầu từ câu hỏi cuối. Có nghĩa là tiểu thư hỏi - ở đâu? ở nơi đấy chỉ có một nhà. Tôi muốn nói đó là nhà lao đồn biên. Hắn ở đó.
- Cùng với…
- Tôi biết tiểu thư muốn nói với ai. VÂng, tiểu thư đã đoán ra. Họ ở trong cùng một ngôi nhà. Giữa họ có vách ngăn, qua vách có thể nghe được tất cả, có thể nói chuyện với nhau nếu họ muốn. Cùng với tên người Mếchxich này còn có ba tên đồng bọn. Với bọn này, chắc người ta sẽ khai thác được điều gì đó.
- Đây là một tin tốt lành, bác Zep ạ. Hôm qua bác đã nói với cháu rằng Điac cố gắng hết sức…
- … để lọt vào nhà giam. Hắn đã đạt được điều này mỹ mãn. Hay là có ai đó giúp hắn.
- Bác hãy nói đi: làm thế nào, bao giờ?
- ồ, sao mà tiểu thư nôn nóng thế, tiểu thư Luiza! Hãy để cho tôi thở đã chứ. Câu hỏi thứ hai của tiểu thư – Khi nào? Câu hỏi này cũng không khó trả lời. Người ta đã tìm thấy và hạ ngục tên vô lại này cách đây một giờ. Tôi đã nhìn thấy cánh cửa nhà tù đóng lại sau lưng hắn như thế nào. Sau đó tôi đi thẳng tới đây.
- Nhưng bác còn chưa nói, vì sao người ta bỏ tù hắn.
- Còn chưa kịp, tiểu thư ạ. Đây là một câu chuyện dài. Không thể kể ngay một lúc được đâu. Tiểu thư muốn nghe ngay bây giờ hay sau…
- Sau cái gì, bác Xtump?
- Nói với tiểu thư sao nhỉ… tiểu thư Luiza, tôi nghĩ, sau khi tôi dắt con ngựa già của tôi vào chuồng, rõ ràng là nó đang muốn nhai một cái gì đó giống như bắp và uống nước. Tôi với nó đã phải đi rất nhiều và chỉ về tới đồn biên cách đây một tiếng.
- Tha lỗi cho cháu, bác Xtump thân mến! Cháu đã quên nghĩ tới điều này… Plutôn, dắt con ngựa của ngài Xtump vào chuồng và chăm sóc sao cho nó được ăn uống thật tốt. Florinđa! Florinđa!... Ngài đặt món gì đây, thưa ngài Xtump?
- Đừng lo cho tôi, tiểu thư Luiza, cảm ơn tiểu thư rất nhiều. Tôi chỉ nghĩ về con ngựa già. Còn về phần tôi, tôi có thể nhịn ăn cả hai tiếng đồng hồ nữa. Nhưng nếu ở trong nhà tiểu thư có cái gì đó tương tự như uýtki nguyên chất, thì thứ này đối với tôi, một ông già, rất có lợi cho việc nâng cao tinh thần.
- Uýtki nguyên chất ư? Bao nhiêu tùy thích. Nhưng có thể đãi bác cái gì đó khá hơn chăng?
- Khá hơn uýtki nguyên chất ư?
- Vâng, bác không thích Herec, Sâmbanh, hay cônhắc ư? Nếu bác muốn…
- Không, tôi không cần những thứ rượu Pháp, cứ để cho ai thích thì uống. Có thể người Pháp có rượu ngon, và tôi tin rằng sẽ tìm được thứ rượu ấy trong hầm nhà Pôinđekter, tôi đã thử uống chúng ở chỗ mấy lão nhà buôn quân đội. Không, cái thứ nước ốc của Pháp ấy, tôi không thiết! Cái gì có thể hơn thứ nước ngô nguyên chất được chở từ Pixburga tới sông Mônôgranil chứ!
- Florinđa! Florinđa!
Có thể không cần giải thích với cô hầu rằng cô ta cần phải làm gì. Sự có mặt của Zep Xtump đủ chỉ ra cho cô ta một cách hùng hồn việc cần phải làm. Không chờ ra lệnh, cô gái da đen đã bước ra với chiếc bình đựng đầy thứ nước mà người thợ săn già gọi là “nước ngô nguyên chất” nhưng thực ra đó là sản phẩm được gia công từ lúa mạch.
Zep không hề khách khí. Một lúc sau chất lỏng trong bình đã giảm đi một phần ba. Hai phần ba ông dành lại cho sự sảng khoái trong thời gian kể chuyện