Thơ hay quá! :bsmile:
Printable View
Thơ hay quá! :bsmile:
- o 0 o -
http://2.pik.vn/20161e379610-abf1-4a...9317d3866d.jpg
Một vạn dặm bắt đầu từ hôm nay
Một vạn dặm bắt đầu từ hôm nay
thôi không còn những đau khổ lưu đày…
Mỗi buổi sáng lại được nhìn thấy đời mình trong lòng bàn tay
quên hết đi những chặng đường gian khó
mình đã qua- đã xa một giấc mơ bé nhỏ
nắm tay một con người rồi bước vào giông gió
mà không hề sợ ngã
dù một chút mảy may…
Một vạn dặm bắt đầu từ cơn say
khóc cho hết yêu thương còn cất giữ…
Mình đã từng là trang giấy cho người ta viết lên bao nét chữ
đã từng là cánh tay gối lên đầu cho người ta tựa ngủ
đã từng là ly nước trong những ngày người ta héo rũ
đã từng là một câu nói đầy đủ
-sẽ bình yên!
Một vạn dặm bắt đầu từ một tiếng cười rất hiền
lẳng lặng bước vì mình cần phải đổi khác…
Chắt chiu mỗi bao dung ngay cả khi không mượn vay nước mắt
cuộc đời ai cũng ít niềm vui và nhiều cay đắng
mình phải nhường phần may mắn
dù mình vẫn thiết tha…
Một vạn dặm rốt cuộc là bao xa
để cho mình biết yêu thương mình như vốn đã
để cho mai này ai gặp lại mình cũng có thể mỉm cười chia sẻ
để cho trái tim mình không còn thuộc về một người xa lạ
mà vẫn yên vui…
Một vạn dặm cho hành trình trở lại làm người…
- o 0 o -
http://2.pik.vn/201693216aa1-c7f7-48...35204b230e.jpg
Thôi, cứ gom hết những mệt mỏi để trở về…
Thôi, cứ gom hết những mệt mỏi để trở về
mặc kệ ngày còn nắng hay mưa
Mình sẽ không thể nào ngừng lại những mơ ước đã từng mơ
mỗi dấu chân đều thấy cần trả giá
có những lần soi gương và mỉm cười với một người xa lạ
mình chỉ như một chiếc lá
chẳng biết lúc nào phải rơi…
Nên mình cần trở về với một mái ấm của một quãng đời
nghe từng giọng nói ở phía sau cánh cửa
cuộc đời mình từ đó đã sinh ra rồi bước đi hăm hở
đôi lần nghĩ không về nữa
lúc nhìn thấy phía trước là đường chân trời…
Giữa một thế giới mà không phải ai cũng xem ai là một con người
thì lo toan chỉ làm nhiều thêm những bất hạnh
có những thân quen hôm nay ngày mai đã trở lạnh
giữ một chút vô tư và đùa cợt
để khiến mình bớt lại ít đắng cay…
Mình trở về và ngủ vùi dù không cần phải tạm biệt một cơn say
gột rửa hết mọi hoài nghi khi rửa mặt vào buổi sáng
đợi một bữa ăn cùng nhau cùng những lời hỏi han đơn giản
được sống một cuộc đời khác
với cuộc đời ngoài kia…
Thôi, cứ gom hết những mệt mỏi để trở về
với những con người vẫn xem mình là đứa trẻ thơ!
- o 0 o -
http://2.pik.vn/2016796e8ff7-dfd5-49...5a649f1a24.jpg
Cho những thương nhớ này về với ngày xưa
Cho những thương nhớ này về với ngày xưa
ngày chúng ta chưa biết ngoảnh mặt bao giờ…
Ngày chúng ta mỉm cười với tất cả ước mơ
biết trong lòng chỉ toàn là gió mát
ai làm mình đau cũng chỉ giận hờn nhanh như từng cái nháy mắt
nghĩ cuộc đời đơn giản
như một đứa trẻ con…
Chúng ta đi qua những ngày có nỗi buồn
mà bàn chân chưa lúc nào rón rén
ai có hỏi cũng trả lời không còn cách nào khác
không thể nào để cho nước mắt
của ngày hôm nay lại tiếp tục rơi xuống vào ngày mai…
Những lần hoang mang chúng ta nghĩ về một giấc ngủ thật dài
nơi mình có thể thấy một bông hoa giữa khô cằn sỏi cát
hay một giọt mưa trên lá non trong vắt
mình như một câu hát
cất lên trước khi giai điệu bắt đầu…
Sẽ có cách gì để con người chẳng thể bước đi mau
cho thơ ấu dài hơn và trưởng thành ngắn lại
xoay ngược chiếc đồng hồ, kéo lùi đêm trước khi bình minh tới
hay để trong trái tim mình có một dòng suối
chảy róc rách rộn vang…
Cho những thương nhớ này trở về
lúc mình không còn tin vào nhân gian!
- o 0 o -
http://kenh14cdn.com/dAhYC3ex35789yv...ng26_3c3fd.jpg
Tự mình thở than (Version 1)
Nếu mệt quá thì cũng có thể tự mình thở than với mình được mà, phải không?
đâu có ai bắt mình phải im lặng ở trong lòng…
Mình có thể nói với mình những điều thật viễn vông
những điều ai cũng có thể làm nhưng mình không làm được
mình sẽ lấy bàn tay này nắm bàn tay kia để dặn dò từng bước
nên thế này, thế này… cho cơn đau nằm xuống
và ngủ yên!
Mình sẽ nói với trái tim mình hãy học cách làm quen
không tha thiết hay không chờ mong có khi sẽ tốt
thật ra bình yên nhất là biết mình vẫn có thể thức trong đêm và dậy lúc trời sáng
không ai chờ mình nhưng mình vẫn nhìn vào gương rồi cười trên đuôi mắt
để bước ra ngoài kia…
Mình tha thứ cho mình lúc đang ở trong những ngày nắng đợi chờ một cơn mưa
nỗi đợi chờ của một người ngồi trong bóng tối
biết là sẽ có một điều gì đó sẽ tới
nhưng khi nào và như thế nào… thì là cả ngàn câu hỏi
mình chẳng thể trả lời!
Rồi mình phải khuyên mình đừng e ngại lẻ loi
đâu phải con đường nào cũng cần một đích đến
mình có thể đi một mình mà vẫn hạnh phúc
có những người sinh ra đã vẹn toàn mong ước
có một ít người…
Nên mình cần chắc rằng mình không hề nhỏ nhoi
mình chưa bao giờ là điều gì đó nghiệt ngã
số phận công bằng với mình chỉ là không phải lúc nào cũng như thế
mình từng là đứa trẻ
và đây là hành trình để lớn khôn…
Nếu mệt quá thì cũng có thể tự mình thở than với mình được mà, phải vậy không?
- o 0 o -
http://2.pik.vn/2017e5398fa2-9767-48...1a3e2ad9b0.jpg
Chỉ cần tin mình là duy nhất!
Chỉ cần tin mình là duy nhất
thì có là bao mất mát
cũng không đáng gì…
Chỉ cần tin tin mình có thể chấp nhận mọi đau đớn để một con người bước đi
không phải hôm nay thì ngày mai cũng sẽ thế
một vòng tròn yêu thương cuối cùng cũng có một kẽ hở
và gió lạnh lùa vào từng hơi thở
khiến lòng mình hoang mang…
Chỉ cần tin mình đã đến được lúc nhìn thấy mình thịt nát xương tan
nhưng vẫn cứ ôm trong tim một mối hận
để từng giờ vui hóa ra thành từng giây ngơ ngác
mà con người kia đã đi mất
không hề biết đến bất cứ điều gì…
Chỉ cần tin mình có thể gào thét mà ai cũng nghĩ chỉ là lời nói thầm thì
như cơn mưa rơi xuống sau mùa hè nóng bức
mình chải tóc, thoa son và đưa tay lên ngực
dặn mình thật khẽ khàng khi đau nhức
vì mỗi giọt nước mắt đều đang rơi xuống cho mình…
Chỉ cần tin không có ai được phép bắt mình không được đứng lên
dù vật vã bao nhiêu đêm trông chờ trời sáng
mặc một chiếc áo sơ mi hay một chiếc áo pull đơn giản
gắn phone tai và bật lên một câu hát
rồi mở cửa bước ra ngoài…
Chỉ cần tin mình là duy nhất
chỉ cần tin mình thôi!