tập trung vào chuyên môn đi tình yêu :sr:
cách dòng ra chút nhìn đỡ mỏi mắt [đọc rồi, mà tại thấy tình yêu đăng nên bay vô đọc lại - hay nói cách khác là hạch sách :so_funny:]
Printable View
tập trung vào chuyên môn đi tình yêu :sr:
cách dòng ra chút nhìn đỡ mỏi mắt [đọc rồi, mà tại thấy tình yêu đăng nên bay vô đọc lại - hay nói cách khác là hạch sách :so_funny:]
Bó toàn thân với bạn Devil, mấy câu đầu của Meo viết kiểu như "cứ gọi em là Meo cho nó thưn mựt" bên TVE cũng bị bạn copy qua sạch sẽ :so_funny:
Bên đó Meo làm xong ebook lâu rồi, sao không post nối đi cho các bạn đoc. Tiếp nè!
---------------------------------
Chương 21: Lời đe dọa để lại
Tháng bảy, thời điểm cuối xuân đầu hè, nắng vàng chói chang nhuộm nâu làn da trắng tái của dân Paris. Người ta mặc áo không tay ra đường, những mong tận dụng mặt trời giúp mình có một làn da mạnh khỏe. Paris thơm nồng nàn mùi hoa dại mọc xum xuê, ngan ngát, ngọt ngào, nồng ấm. Mai vui lây nhìn dân Paris sung sướng trong ánh nắng rực rỡ. Cô đội một cái nón rộng vành màu vàng rơm, mặc áo đầm chấm bi rất thời trang, hòa vào dòng nhân viên túa vào công viên Bercy tìm chỗ nghỉ trưa. Bình thường người ta ăn trưa trong căn-tin công ty, nhưng ngày hè họ thích tự đem theo một suất ăn nho nhỏ. Công viên Bercy nằm gần một loạt các cao ốc văn phòng, cây xanh phủ rợp mát mẻ, những chiếc hồ nhân tạo phun nước ngọt ngào, những bông hoa thơm ngát đủ mọi sắc màu tha hồ khoe sắc. Mùi hương thanh mát của trái việt quất dại tỏa ra phảng phất trong không khi thoáng đãng. Mai ngồi xuống một gốc cây liễu mọc bên hồ, giở lấy hộp cơm nguội được rắc chà bông. Cô ăn từng muỗng ngon lành. Không hiểu sao dạo này Mai thèm đồ ăn Việt nam và ý thức mình là một người Việt nam chỉ đang ở trọ Paris.
- Aôo – Mai hớp một ngụm nước – Bà hả? Tui đang ăn trưa một mình trong công viên Bercy.
- Tui muốn gặp bà trước khi rời Paris – Giọng Tuyết Hường xa xăm – Tui vừa quyết định và đã mua vé máy bay. Tối nay bay về Việt nam.
- Sao tự nhiên gấp vậy? – Mai bất ngờ - Vậy ra công viêc Bercy đi. Bà vào bằng lối từ đường Francois Truffaut. Tui ngồi ở chỗ vườn hồng, ngay hồ liễu.
- Tui đến liền – Giọng Tuyết Hường có vẻ mừng – Tui cũng đang ở ngay câu Simone De Beauvaiss gần đó.
Mai cúp máy, tự nhiên không nuốt tiếp được nữa. Cô thấy mình phấn khích kì lạ. Cuối cùng cái gai trong mắt cũng quyết định bỏ đi. Cô sẽ có tự do và không phải sống trong cảnh đạo đức giả “bà bà – tui tui” với kẻ mình khinh bỉ tột bực.
- Alô – Mai lại nhận điện thoại – Tôi là Mai đang nghe máy đây!
- Chào Mai – Giọng mẹ Louis nghe buồn rầu đầy mệt mỏi – Lâu quá không liên lạc. Tôi có thể nói chuyện với cháu một chút được không?
- Dạ được – Mai luống cuống – Tối nay đi làm về cháu sẽ đến chỗ hẹn gặp bác. Ở đâu thì được?
- Không cần đâu, tôi nói ngay trong điện thoại nè – Bà thở dài, giọng nghẹn ngào cố nén – Đừng ngắt lời cho tới khi tôi nói xong nhé. Louis đang ở Ba Lan, trốn đời ở thị trấn Otwock hẻo lánh. Hôm qua nó uống thuốc ngủ định tự tử nhưng con bé hàng xóm Magda canh chừng kịp thời. Tôi đã bay đến Ba Lan và đang thuyết phục nó quay về Paris để đi tâm lý trị liệu. Trong hoàn cảnh hiện tại, tôi hy vọng cháu nhín chút thời giờ đến thăm khi nó về đến Paris. Nếu cháu đồng ý, tôi sẽ báo cho Louis biết để nó có động lực. Con tôi là người sống tình cảm và…
- Cháu đồng ý – Mai nghe giọng mình xa lạ - Hãy gọi lại cho cháu khi Louis về lại Paris. Tạm biệt bác!
Mai đột ngột thấy mình khó thở và mệt vã mồ hôi. TIếng nấc nghẹn ngào trong điện thoại của mẹ Louis như vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô nằm dài xuống cỏ, gối đầu lên túi đồ ăn. Mặt trời càng trở nên gay gắt, hẳn nhiệt độ đã lên đến gần bốn mươi. Không khí oi nồng, hương các loài hoa bỗng ngạt ngào thái quá khiến người ta khó chịu. Mai nhắm mắt lại, thở từng hồi khó nhọc. Cô kiệt sức rồi. Cuộc sống quá cay nghiệt và sức chịu đựng của con người chỉ nằm trong giới hạn nào đó mà thôi. “Louis! Anh tự tử là lẽ thường tình!” – Mai nghĩ mình đang sắp chết – “Em cũng đã mất đời con gái…”.
- Ngủ trưa hả bà nội? – Giọng Tuyết Hường vang lên lanh lảnh – Làm việc ở Paris gần cả năm mà sao còn giữ thói quen bên Việt Nam?
- Im đi! – Mai ngồi bật dậy, mắt long lên sòng sọc – Đồ giết người!
- Sao? – Tuyết Hường bất ngờ - Chuyện gì vậy má?
- Lẽ ra tui nên thừa cơ hội bà sống chung trong thời gian qua để giết bà – Mai tức tối òa khóc – Sao tôi yếu hèn đến như thế! Người xấu xa như bà nên chết quách đi cho rồi! Tất cả đều do bà gây ra!
Tuyết Hường ngồi im, lặng ngắm đối thủ quá yếu kém của mình đang khóc nấc tức tưởi. Mai đã là kẻ thua cuộc, cô mất Louis vào tay Hường. Vậy mà trong suốt thời gian qua cô vẫn chịu đựng kẻ thù mà không có hành động nào mạnh tay để phản kháng lại. Đã có lúc Tuyết Hường cả cười nhìn Mai đang tức tối. “Nhưng nó làm gì được mình chứ!” – Hường đắc thắng – “Nó hèn quá! Đến một tiếng chửi thề cho ra hồn cũng không thể thốt ra!”. Hường đã hù sẽ nhảy lầu tự tử nếu bị Mai đuổi ra khỏi nhà, thế mà cô nàng ngây thơ đó cũng tưởng thiệt. Một người từng trải và phải khó khăn đánh đổi nhiều thử kể cả danh dự và thân xác để ngoi lên như Hường, sẽ không bao giờ xem cái chết là cứu cánh. Thời gian qua cô đã suy sụp tinh thần và có những cơn ác mộng hành hạ, nhưng tất cả rồi cũng qua bởi chính cô đã chủ động gây nên mọi chuyện. Hường chưa bao giờ ở vào thế bị động và chờ cho người ta ra tay trước. Hôm nay cô cũng chủ động quyết định: “Đã đến lúc quay về và bắt đầu với một đẳng cấp mới. Mình có tiền nhiều, bao nhiêu cơ hội đang chờ”.
Thật ra thời gian qua nhân lúc Mai đi làm, Hường đã năng động lê la khắp Paris tìm hiểu thị trường và nảy ra nhiều ý định kinh doanh xuất nhập khẩu ở những địa hạt chưa ai khai phá. Buổi tố khi Mai tan sở, quay về nhà thì Hường đã lại “hóa trang” trong bộ dạng kẻ chán đời với ý đồ tự tử. Hường đã học được cách khiến kẻ khác thương hại mình để rồi một ngày nào đó phải ngỡ ngàng nhận ra đã đánh giá quá thấp đổi thủ. Mai tưởng mình rộng lượng và nhân hậu khi để kẻ thù ở lại trong nhà. Mai tưởng mình thành đạt hơn khi ngày ngày diện áo đẹp hối hả đến sở làm còn Hường thảm hại nằm rũ rượi trong chăn. Một ngày nào đó, bản tính cao thượng nhưng thật ra là đớn hèn của Mai sẽ hại chết chính cô. Can đảm và dứt khoác: hai tố chất không phải ai cũng có dù học vị cao đến đâu.
- Louis đã uống thuốc tự tử - Mai đột ngột nín khóc – Bà hại đời anh ta tan nát…
- Chết chưa? – Giọng Tuyết Hường tỉnh rụi –Chắc hù gia đình quý tộc của mình chút chơi ấy mà!
- Đồ… - Mai tức nghẹn – Đồ…
-Một người xuất thân gia đình nề nếp như bà không đủ vốn từ vựng đâu – Hường cả cười – Để giúp cho nhé: đồ hạ cấp, đồ trơ trẽn, đồ xấu xa, đồ biến thái, đồ giết người, đồ không có đất dung thân… Ha ha ha!
- Sao ông Trời không giết chết bà đi cho rồi! – Mai thở gấp hụt hơi – Trả giá, rồi sẽ trả giá!
- Dân Việt Nam đớn hèn hay vin vào luật nhân quả để tự an ủi khi bị đối xử bất công – Tuyết Hường nhếch mép cười – Thay vì tức tối rủa xả “Nó sẽ bịt trả giá” rồi mòn mỏi ngồi chờ ông Trời rat ay, sao họ không đích thân thân hành xử kẻ bị cho là xấu xa? Cuộc đời này khắc nghiệt lắm, không tự cứu mình thì Trời cũng không có thời giờ mà cứu đâu!
- Tôi tưởng thời gian qua bà giày vò trong hối hận – Mai bặm môi đau đớn vì bị lừa dối – Đúng là loại người dám có những hành động ghê gớm như bà sẽ không bao giờ biết sợ hậu quả, càng không biết hối hận là gì!
- Giờ nhận ra vậy là tốt – Hường cười lớn – Bà có một bài học rồi đó!
- Nhưng đừng tưởng bở - Mai hét lạc giọng – Trên đời này có người hèn như tôi nhưng cũng có kẻ sẽ xử bà theo luật giang hồ.
-Thích giết người mà cứ chờ người khác ra tay – Hường đứng dậy phủi quần -Tôi ghét nhất bọn cơ hội và đạo đức giả như bà. Cũng may trên đời này loại đó còn nhiều nên tôi vẫn sống khỏe. Chào!
Tuyết Hường móc túi quần lấy chìa khóa căn hộ. Cô vứt lên cỏ, cố tình cười “đểu cáng” chọc tức đối phương: “Dù sao cũng cảm ơn cho tôi ở miễn phí tại Milan và Paris đắt đỏ trong một thời gian khá dài, tiết kiệm cũng được cả chục ngàn đô tiền khách sạn, há há”. Mai im lặng không đến nhặt chìa khóa, chờ cho đối phương đi một đoạn khá xa mới dám thở dài cúi xuồng tìm. Hường đột ngột quay lại: “Tôi ‘bonus’ cho bà thêm một lời khuyên nè: Nếu bà hèn không dám ra tay mà cứ chờ Trời cao có mắt, rồi bà sẽ bị kẻ thù chơi tiếp một vố đó, hà hà… À, nhân tiện cũng xin nói cho rõ: Tập đoàn không hề ép tui phá thai. Ngược lại, họ đền cho tui một gia tài, tui không nói bao nhiêu đâu, kẻo bà uất nghẹn đứt gân máu chết đó!”.
*
Buổi tối nhiệt độ đột ngột xuống thật thấp, chỉ còn năm độ C như muốn trả thù cho sức nóng kinh hồn của ban ngày. Paris thời điểm này có thời tiết kì quái chẳng khác nào như đang ở sa mạc Sahara. Mai lê gót về căn hộ lúc tám giờ tối sau khi ghé ngang nhà maman Christine tâm sự về Tuyết Hường. Bà già căm phẫn thốt lên: “Maman không phải là người có đức tin nhưng ta chắc rằng trên đời này cũng còn có công lý. Hại tàn đời tổng giám đóc Jean-Paul Lafatoine và Louis đến mức người ta phải tìm đến cái chết mà nó lại còn nhởn nhơ đến thế. Con tiếp tục cảnh giác nó cao độ nhé! Tức quá, lẽ ra đừng cho nó ở chung nhà!”.
Mai bật đèn, soi sáng căn hộ bừa bộn. Tuyết Hường thật quá đáng, cô nàng vứt những bao xốp, giấy gói, túi hộp của những lần shopping lung tung khắp nơi. Đúng là “hết xôi rồi việc”. “Cũng may nó đi rồi” – Mai thở phào tự an ủi – “Mình thoát nạn!”.
Nhưng cô đã lầm. Một rắc rối lớn do chính Tuyết Hường đạo diễn đang chờ cô.
*
Bà Christine đang chập chờn trong giấc ngủ khó nhọc của người già, tiếng chuông điện thoại réo lên bất an.
-Vâng tôi đây! Ai thế nói to lên! – Bà già khó chịu – Thều thào thế làm sao tôi nghe được. Tôi bị điếc!
- Maman con đây -Giọng Mai đứt quãng ở bên kia đường dây – Maman đến gấp. Con bị té trong phòng tắm, đứt chân, sắp chết rồi…
- Lạy Chúa! Gọi cấp cứu mau! Rồi maman đến bệnh viện với con liền!
- Không – Mai thều thào – Đến nhà con nhé! Con khốn đó… hại con!
Mai đã cúp máy. Bà Christine quyết định tức tốc gọi taxi đến nhà cô gấp. Bà đã linh cảm Mai sẽ tiếp tục bị Hường nghĩ ra một trò nào đó để gây khó dễ. Một kẻ tinh quái và độc ác như Hường sẽ luôn có niềm vui cao độ trong thú vui hành hạ người khác. Bà Christine có chìa khóa căn hộ. Bà mở cửa bước vào. Mai đang nằm trên ghế dài, mặt xanh mướt, chân quấn một dải khăn. Cô nhận những nụ hôn xót xa của bà mẹ nuôi rồi đều đều kể lại: “Con dọn dẹp nhà cửa xong thì bật máy tính, định viết mail về Việt Nam cho chị Lan kẻ chuyện Pink Lady. Con ngạc nhiên thấy trong hộp thư đến có tên Hường, địa chỉ cá nhân đăng ký ở Yahoo. Con nhấp vào mở ra, nghĩ là nó viết cho mình để cám ơn và xin lỗi, những lời tử tế tối thiểu nó không thể nói trực tiếp. Vậy mà…”
Bà Christine thở dài lấy khăn giấy thấm những giọt nước mắt căm hận ứa ra từ cô con gái Việt Nam bé bỏng. Mai nén xúc động, kể tiếp: “Nó nói trong thời gian ở chung căn hộ với con, nó nhận ra con thường xuyên đem mỹ phẩm của L’Aurore về. Đó là hàng tặng, không dùng để bán. Số mỹ phẩm cao cấp dư lại từ mỗi lần có project tài trợ cho các sự kiện thời trang hay các chương trình khuyến mãi. Trong L’Aurore, các nhân viên Marketing hay PR đều có thoải mái số mỹ phẩm này. Dù giá trị cao, nhưng do ghi hàng “Hàng dùng thử không bán” nên không ai bị nghi ngờ sẽ kinh doanh kiếm tiền. Bên Pháp luật lệ nghiêm khác, không ai dám làm bậy. Họ được quyền cho không bạn bè, coi như quảng cáo cho công ty. Riêng con, con gởi về Việt Nam làm quà cho gia đình. Hường tìm được cả xấp biên lại gởi hàng có tên con là người gởi, tên mẹ con là người nhận, ghi chú nội dung gởi là mỹ phẩm. Nó cũng chụp hình mỹ phẩm con đem về chất đống trong tủ. Nó dọa sẽ viết email tốt cáo con với tập đoàn L’Aurore với bằng chứng con chứa quá nhiều mỹ phẩm trong nhà rồi gởi về Việt Nam cho mẹ con kinh doanh ngoài chợ đen. Nó còn nói đã gởi luôn một bài báo của Việt Nam nói về mỹ phẩm ngoại được tuồn vào thị trường bằng con đường xách tay. Như thế, tập đoàn L’Aurore sẽ hình dung được Việt Nam có thể kinh doanh dễ dàng hàng hóa được ghi chú là “Hàng dùng thử không bán”. Nó tố cáo con tội lấy hàng công ty đem đi kiếm lời và còn làm lũng đoạn thị trường, làm ảnh hướng đến giá bán chính thức từ công ty L’Aurore”.
- Ác độc quá! – Bà Christine phẫn nộ - Con thấy chưa! Nó “bonus” cho con lời khuyên sẽ bị nó hại.
- Con phải làm sao đây? – Mai đau khổ - Con chỉ gởi về cho mẹ con để làm quà. Mẹ con hãnh diện con làm việc trong tập đoàn mỹ phẩm L’Aurore Paris, thích tặng mỹ phẩm cho mọi người. Lần này con chết chắc rồi. Mất danh dự, mất việc làm, con sẽ bị gởi trả về Việt Nam trong ê chề.
- Không sao! – Bà Christine vuốt tóc Mai an ủi – Tout s’arrangera.
Mai lắc đầu. Để đối phó với quỷ dữ mặc áo hồng, cô không tin vào triết lý: “Tout s’arrangera: rồi mọi thứ sẽ tự ổn thỏa” nữa.
*
Email bà Christine gởi Lan
Subject: Một ý hay?
Lan thân mến ơi. Sau khi gọi cho cháu kể về rắc rối của Mai do con quỷ mặc áo hồng đem lại, bác tức quá không ngủ được nên viết mail cho cháu. Bác không ngờ người Việt Nam vốn hiền lành vậy mà sản sinh ra một sinh vật biến thái như con quỷ mặc áo hồng đó. Bác quên kể với cháu, sau khi Mai đọc email hăm dọa của nó xong, con bé vào phòng tắm phát hiện con quỷ hồng viết vào kính bằng son: “Bà thua cuộc rồi!”. Mai tức quá, vung tay đập để các cốc súc miệng. Miểng đâm vào chân con bé khá sâu. Giờ nó không đi lại được, phải bó vết thương, nằm một chỗ. Bác hỏi ý kiến cháu nhé: Bác sẽ đích thân đến gặp ông giám đốc nhân sự tập đoàn L’Aurore. Bác sẽ trinhg bày sự việc. Với thành tích quậy tan nát chi nhánh L’Aurore Việt Nam, chắc con quỷ hồng không được trong sạch để người ta tin đâu. Lời tố cáo của nó không có ý nghĩa gì. Vì thật ra, đâu có bằng chứng nào là mẹ của Mai ở Việt Nam đem mỹ phẩm ra chợ đen bán. Với tư cách là một người Pháp, từng đi du lịch ở Việt Nam và người thân quen của Mai ở Paris, bác sẽ đứng ra đảm bảo danh dự cho Mai. Nếu con quỷ hồng có tố cáo thì nó cũng chậm một bước. Bác biết mình hơi khùng khi xăm xăm đòi gặp ông giám đốc nhân sự, nhưng kệ, cứ thử xem sao.
Cháu cho bác ý kiến nhé! Mong tin cháu. Hôn cháu.
Christine.
Email Tuyết Hường gởi Louis:
Subject: Đừng trẻ con!
Xin chào. Em nhận được tin anh tự tử và xui quá, chưa chết! Thật tình em không có ý chọc ghẹo anh, chỉ là em khá buồn cười khi thấy anh trẻ con đến thế. Lão Jean-Paul mất mát nhiều hơn anh, gia đình lão đi tong, vợ con lão hận thù, sự nghiệp lão tan nát. Vậy lão có tự tử không? Anh thì mất gì chứ? Gia đình quý tộc giàu mấy mươi đời, nghỉ làm công ty này thì tìm vào công ty khác, có chết đói đâu mà sợ. Còn cuộc tình mong manh của anh và Quỳnh Mai có tan thì cũng mặc nhiên phải như thế. Chắc nó hận vì lỡ mất trinh với anh. Nó luôn xem đó là kho báu đáng giá ngàn lượng vàng. Nhưng nó làm việc ở Paris, lãnh lương bằng euro, cày vài năm là có mấy trăm lượng vàng. Tiếc gì chứ? Lẽ ra trong chuyện này em mới là người đáng thương nhất. Nhưng em đâu có tự tử! Thôi chuyện cũng qua rồi. Em chỉ muốn chúng ta luôn là bạn. Nhân tiện báo cho anh biết em bắt tay vào lập công ty. Em sẽ phân phối những nhãn hiệu thời trang thời thượng, tuy không cao cấp như Versace mà anh thích, nhưng cũng thuộc hàng high-claas. Việt Nam giờ nhiều tụi giàu, em sẽ moi tiền tụi nó. Với số vốn có được từ sự đền bù nghỉ việc của L’Aurore, một chương mới trong sự nghiệp của em đã được viết: sáng sủa hơn, tiềm năng hơn, độc lập hơn. À, nhân tiện nếu sau này anh có gặp lại Mai, cho nhắn lại là em không tố cáo nó đem mỹ phẩm L’Aurore gởi về Việt Nam cho mẹ nó bán ở chợ đen đâu. Em hù chơi cho nó biết thế nào là ngủ trong ác mộng dập vùi. Một người thành tích bất hảo như em thì tập đoàn làm sao tin mà đòi tố cáo kẻ khác. Vụ quậy vừa rồi em cùng hên nên mới được đền bù kha khá. Em không bao giờ muốn gặp lại Mai nữa, dù nó thăng quan tiến chức ở L’Aurore hay có ngày phải lên đường vì bản tính trung thực khùng điên. Cuộc chiến giữa nó và em kết thúc tại đây. Em không tin anh và nó sẽ quay lại. Tình yêu của hai người tuy đẹp nhưng một người thì ham vui, một người thì hẹp hòi. Anh sẽ hạnh phúc với ai đó người Phương Tây. Còn Mai chỉ nên làm một bà cô già cằn cỗi.
Hôn tạm biệt anh.
Pink Lady của anh.
Chương 22: Paris hẹn ngày gặp
Ra khỏi phi trường, cô gái trẻ có khuôn mặt háo hức bắt taxi “Cho tôi về khách sạn Shangri-La!”. Người tài xế không phí một lời, gật đầu nhìn cái địa chỉ trên tấm card, lái đi. Xe cứ thế tiến dần về trung tâm thành phố, cô gái ngước nhìn đường xá Hong Kong cùng những tòa nhà màu xám chán ngắt, mỉm cười bâng khuâng. Kỷ niệm cũ ùa về …
Sau khi check-in và lên phòng cất đồ, Mai chậm rãi cầm bản đồ, đeo túi rồi lang thang tìm đường Nathan. Đây là con phố sầm uất của khu Tsim Sha Tsui, cách khách sạng Shangri-La chỉ mười lăm phút bách bộ. “Để xem” – Mai đứng lại nhìn bản đồ - “Anh ấy dặn là đối diện với công viên Kowloon, đoạn qua khỏi đường Kimberley …”.
- Hello! – Daniel hiện ra như một giấc mơ – Em đến hơi sớm!
- Hello Daniel ! – Mai giật mình vui vẻ - Em mới check-in trong khách sạn, đến sớm xem anh có cần giúp đỡ gì không? Em thích hội hè mà.
- Em thay đổi khá nhiều đó! – Daniel tươi cười dù có phần bối rối – Gần ba năm rồi từ ngày anh gặp em lần đầu …
- Vâng, cũng ở Hong Kong này – Mai thở sâu cố giữ vẻ tự nhiên – Anh cũng thay đổi …
Cả hai cùng cười, họ kéo nhau vào phòng chờ của nhà hàng Pháp “Princesse d’Asie” (Công chúa Á châu). Nhà hàng được trang trí theo lối vừa hiện đại vừa cổ điển, với tông màu chủ đạo là xanh da trời của miền nam Tây Âu và vàng hoàng gia của Á Đông. Phong cách đơn giản mà duyên dáng, giống một nàng công chúa phương Đông đang sống giữa nước Pháp lãng mạn. Mai bất ngờ thú vị. Cô những tưởng mình có thể tư vấn thêm cho Daniel về cách trang hoàng vì nhiều kinh nghiệm làm tổ chức sự kiện và óc thẩm mỹ đem về từ Paris. Nhưng giờ đây cô xấu hổ nhận ra anh quả thật rất chuyên nghiệp trong vai trò ông chủ. Daniel mỉm cười nhìn Mai, thừa hiểu mình làm cô choáng váng. Hẳn cô vẫn giữ trong đầu hình ảnh một anh sếp vùng đạo mạo, thạo việc báo cáo và họp hành trong một guồng máy cồng kềnh của tập đoàn mỹ phẩm L’Aurore. Mai không biết rằng trong thời gian ngắn ngủi hơn một năm qua,
anh đã nỗ lực mở chuỗi nhà hàng Princesse d’Asie và đây đã là cái thứ năm.
- Anh có đi học nghề nhà hàng ở đâu không? – Mai nghi ngờ - Anh làm chuyên nghiệp khủng khiếp!
- Dĩ nhiên phải học chứ! – Daniel bật cười – Đây là chuỗi nhà hàng bán thức ăn Pháp nhưng phục vụ cho người châu Á. Đầu bếp chính người Singapore sống lâu năm ở Paris. Ông này có cái lưỡi biết làm món “Pháp lai”! Anh chỉ quản lý thôi!
- “Pháp lai” là sao? – Mai cười ngất – Làm chủ quản lý mới khó đó.
- Món Pháp thường trang trí đẹp nhưng hơi nhạt so với gu của dân châu Á – Daniel say sưa giảng – Người châu Á mê món Pháp vì thấy nó sang trọng, nhưng không thích cách nêm nếm không mặn mòi. Thế là anh chế ra công thức “Pháp lai”. Vào nhà hàng Princesse d’Asie này, mọi người sẽ được sống trong không khí lãng mạn của Pháp, nếm những món ăn tinh tế đến từ phương Tây mà vẫn tự hào mình là người Á châu. Mô hình này được khách hàng mê lắm. Anh thành công vượt mức mong đợi. Hai nhà hàng đầu tiên mở ở Singapore cách nhau một tháng, sau đó thêm hai cái ở Malaysia và lần này ở Hong Kong.
- Chúc mừng anh! – Mai nắm tay người sếp cũ chân thành – Em mừng lắm!
Daniel để tay mình trong tay Mai. Cô thật sự thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt trẻ con đã không còn, ánh mắt thật trong sáng ngày nào giờ lấp lánh sắc sảo. Khóe miệng khi cười ngày trước vốn cong lên ngây thơ, giờ có những nếp nhỏ, già dặn nhưng quyến rũ của một phụ nữ thành đạt. Daniel thì ngược lại, anh biết mình trẻ ra. Vẻ đứng đắn, nghiêm trang của một người sếp vùng luôn đóng bộ trong complet đen đã biến mất. Anh thoải mái và duyên dáng với chiếc quần jean xanh và áo chemise cách điệu trắng, vài hột nút được bỏ lửng. Daniel trẻ trung và hạnh phúc vì được làm công việc mình say mê.
- Anh trông như thế này hợp hơn! – Mai cười thú nhận – Em cũng sẽ noi gương anh! Cứ gì phải làm thuê trong tập đoàn lớn chứ!
- Ô là la, là cô đó hả? – Một người đàn ông tóc nâu đột ngột xuất hiện – Tôi thật vui được gặp lại cô,Mai!
- Jean-Paul! – Mai bất ngờ - Ông cũng được …
- Vâng! Tôi cũng được mời. – Jean-Paul Lafatoine nhếch môi cười khôi hài – Thật ra tôi sống và làm việc ở Hong Kong, tôi đến dự buổi khai trương ở đây cũng dễ hiểu. Còn cô tận Paris bay sang cơ đấy!
- Không xa thế đâu! – Mai vuốt tóc bối rối – Tôi đang ở Việt Nam. Tôi nghỉ làm ở L’Aurore sáu tháng nay rồi.
- Vậy hả? – Jean-Paul khá bất ngờ - Thế cũng tốt. Quyết định sáng suốt đó. Tập đoàn L’Aurore dạo này xuống lắm, cơ chế cồng kềnh quá. Cái thời những tập đoàn lớn thâu tóm những công ty nhỏ để phát triển mạnh hơn đã qua rồi. Ở châu Á này, những doanh nghiệp vừa và nhỏ mới có nhiều cơ hội hơn.
Jean-Paul Lafatoine đưa cho Mai danh thiếp. Ông là giám đốc chuỗi cửa hàng bán túi xách phụ nữ nhập từ Ý. Thương hiệu nghe lạ nhưng ông cho biết có đến hơn hai trăm cửa hàng có mặt tại Á châu. Mai cũng gởi lại sếp cũ danh thiếp, trên đó ghi rõ chức danh của cô là trưởng văn phòng đại diện, công ty mỹ phẩm Sunny của Hàn Quốc.
- Chúa ơi! Cô xem như là ngang chức với tôi thời làm tổng giám đốc ở L’Aurore Việt Nam rồi! – Jean-Paul thốt lên - Chắc lương cả chục ngàn đô? Cô xứng đáng! Xin chúc mừng!
- Cảm ơn ông – Mai cười xoà – Công ty nhỏ thôi mà, văn phòng đại diện của tôi có chưa đến mười nhân viên. Thật ra tôi cũng sẽ không ở lâu với công việc này. Tích luỹ ít kinh nghiệm và tiền bạc, có vốn rồi tôi sẽ thực hiện ước mơ của mình.
- Tương lai sự nghiệp của cô vẫn đang ở phía trước – Jean-Paul chân thành – Có lúc tôi cay đắng oán giận Tập đoàn đã quá nặng tay đuổi việc tôi, và tôi hận Pink Lady. Nhưng giờ mới thấy tôi phải nên cảm ơn cô ta. À, thế còn cuộc sống cá nhân của cô và Louis …
Không khí vụt trở nên im ắng, sượng sùng. Daniel nhấp ngụm rượu chát, thở dài nhưng bình tĩnh để mặc Jean-Paul đang lúng túng vì thấy mình hớ lời. Mai nhìn xa xăm, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, những suy nghĩ dường như đông cứng lại. Đã có lúc cô căm ghét Jean-Paul với vai trò tổng giám đốc, nhưng rồi chính vị sếp cáo già đó đã thân bại danh liệt dưới bàn tay của Tuyết Hường. Ông không muốn chết một mình mà đã kéo theo sự sụp đổ của Louis khi nhất định đổ vấy trách nhiệm sang cho anh. Có ăn, có chơi thì có chịu. Dù chỉ vướng một lần vào cô nàng áo hồng nguy hiểm, sự nghiệp non trẻ của Louis cũng đành hỏng mất ở L’Aurore. Hơn một năm qua, vết thương của anh hẳn cũng đã lành. Louis vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Mai qua email. Sáu tháng trước anh báo tin mình đã tìm được việc ở Úc. Thời điểm đó Mai cũng báo tin sắp rời L’Aurore Paris về lại Việt Nam.
Hai người đã không gặp nhau khi anh từ Ba Lan về Paris vào cuối xuân năm ngoái. Anh viết email, bảo cô đừng đến. Sau khi đã là nạn nhân của Tuyết Hường, dù chỉ là nạn nhân “bán phần”. Mai nhận ra cô không nên kiêu hãnh để khẳng định sẽ không vướng phải một kẻ nguy hiểm dơ bẩn. Louis còn trẻ, lần đầu được sống và làm việc ở Việt Nam, anh dễ dàng bị lôi vào những cạm bẫy chết người. “Em đừng đến gặp anh như mẹ anh yêu cầu! – Louis viết – Anh vẫn còn yêu em nhưng gặp lại nhau cũng không cỏn ý nghĩa gì nữa. Đừng nói em sẽ tha thứ cho anh! Anh biết mà, dẫu có tha thứ, em sẽ không bao giờ quên vết thương đó”. Mai đã đồng ý. Cô thật sự không thoải mái nếu gặp lại Louis và nối lại mối quan hệ yêu đương. Cả hai thỉnh thoàng viết email cho nhau, xem nhau như những người bạn. Những người bạn không thể quên những khoảnh khắc đẹp của một cuộc tình vỡ.
- Mai, tôi muốn nhân cơ họi này – Jean-Paul đột ngột phá tan không khí im lặng – xin cô thas lỗi cho tôi.
- Sao? – Mai bất ngờ - Không cần …
- Tôi đã góp phần làm hỏng tình yêu của cô và Louis – Jean-Paul trầm ngâm – Tôi hiểu cô là một người trong sáng và sống lý tưởng hoá. Cô không nhơ bẩn như chúng tôi.
- Ố! – Mai lúng túng - Nhiều khi sống trên đời này cũng không nên trong sáng quá! Rất dễ bị tổn thương. Chuyện qua rồi …
Khách khứa đã bắt đầu lục tục bước vào. Daniel bận rộn chuẩn bị cho giờ phút khai trương. Jean-Paul cũng bước ra hoà vào dòng người đang đông dần lên. Mai lùi vào góc phòng, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kê bên chậu hoa lan. Mùi hương dịu dàng thoảng ra dễ chịu.
Một lần trên đường đi làm về, Mai thoáng thấy bóng Louis nấp sau góc tường chờ nhìn lén cô. Mai đã làm lơ như không thấy, dù sau đó cô cũng phân vân không chắc đó là Louis hay ai khác có vóc dáng giống anh. Cô sợ gặp lại anh, sợ chạm mặt anh, sợ sượng sùng đưa má ra cho anh hôn xã giao. Sâu thẳm trong tâm hồn, Mai thấy mình có lỗi. Sao cô không thể gần anh hơn, nâng đỡ, hỗ trợ trong lúc khó khăn nhất? Sao cô lại giữ bản tính sĩ diện, dằn dỗi trẻ con và đoạn tuyệt với cuộc tình cô đã xem là một phần đời của mình? Nhưng những gì đã qua, không thể nào trở lại được. Sau những tổn thương, tình yêu non trẻ không được bồi đắp, đã phai mờ dần theo thời gian.
- Này này! – Daniel đang đứng trước mặt Mai – Làm gì mà mơ mộng đâu đâu vậy?
- À! – Mai giật mình – Sao?
- Khách đông rồi – Daniel thở sâu, nhìn vào mắt Mai – Anh tranh thủ nói với em điều này. Bất cứ khi nào em cần đến anh, dù là chuyện gì đi chăng nữa, dù là hoàn cảnh nào cũng vậy, anh sẽ luôn hỗ trợ em. Và … gần bên em.
- Em biết! – Mai mím môi gật đầu cười, cố giấu sự xúc động – Cho phép em ôm hôn anh theo kiểu Pháp nhé …
Cô rướn người hôn nhanh lên môi anh, bờ vai anh quá rộng nên Mai lọt thỏm vào lòng Daniel khi anh ôm choàng cô thân thiện. Ẩn giấu tình cảm trong lớp vỏ tình bạn, hai người đã liên lạc email với nhau từ khi Daniel nghỉ việc ra khỏi tập đoàn L’Aurore. Rũ bỏ lớp áo một người sếp vùng xa lạ, anh nhẹ nhàng góp ý kiến cho Mai, hỗ trợ cô làm tốt công việc của mình ở Paris. Mai quyết định xin nghỉ, ra khỏi Tập đoàn L’Aurore để về Việt Nam nhận chức Trưởng văn phòng đại diện công ty mỹ phẩm Hàn Quốc, cũng được Daniel tham vấn. Anh hiểu Mai không phải là người có khả năng ngoi cao trong những tập đoàn khổng lồ, càng không thể trụ lâu ở Paris. Cô sống thiên nhiều về tình cảm và chỉ lao đầu vào làm việc mà không biết ngoại giao và những thủ tục kết bè phái. Người tài trong tập đoàn khá nhiều, nhưng người có “tố chất” làm sếp cao rất hiếm. Nếu trở về Việt Nam với cơ hội mới, Mai sẽ tích luỹ được nhiều hơn.
- Thôi anh phải ra ngoài kia tiếp khách – Daniel tách khỏi Mai. Cả hai hiểu rằng cuộc gặp lần nay sẽ giúp họ thoát ra lớp vỏ tình bạn guờ không cần thiết nữa – Ngày mai nếu rảnh chúng ta lại trò chuyện thêm trước khi em rời Hong Kong và anh về Singapore. Sợ rằng … Em sẽ bận với một người khác.
- Người nào? – Mai bật cười – Em chả quen ai ở Hong Kong ngoài anh và Jean-Paul. Mà em thì thích anh hơn …
Mai chưa kịp dứt lời, Daniel kêu lên khe khẽ: “Kìa, một người khách nữa đã tời”, rồi lách người đi vào bếp. “Anh này, lý ra phải chạy ra cửa tiếp khách chứ …”, Mai ngơ ngác và chợt nhận ra. Người khách mới đến đang lẻ loi giữa khung cảnh hỗn độn trước giờ khai trương, anh đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của buổi tiệc với một vẻ lóng ngóng như một cậu học trò.
- Cúc cu! – Mai chen đến tiếp cận – Hình như chúng ta có quen nhau?
- Ồ đúng rồi - Người khách thở phào, khuôn mặt phúng phính tươi cười – Em ở phòng số mấy vậy? Hẳn Daniel cũng đặt phòng cho em ở khách sạn Shangri-La?
Mai không đáp, cô ôm lấy chàng trai có khuôn mặt búp bê, hai người hôn má theo xã giao phương Tây. Louis xúc động nhưng cũng rất bình tĩnh. Đã nhiều lần Mai tự hỏi cô có còn yêu Louis và tưởng tượng ra cảnh gặp lại. Giờ lòng cô thật thanh thản. Những gì đã qua, sẽ qua mãi mãi. Mai thầm cảm ơn Daniel đã tạo điều kiện cho cô có một “phép thử”. Cô nhắm mắt lại, Paris lãng đãng của những ngày đầu năm giá lạnh. Mùi hương lạ lẫm của những bông tuyết, màu trắng bao phủ cảnh vật, những hàng cây đóng băng pha lê, đồi Montmartre lộng gió.
Mai tự nhủ: “Rồi sẽ có ngày mình cùng anh ấy ngắm rạng đông ở Paris …”.
*
Email Daniel gởi bạn gái cũ
Subject: Thành công! Thành công!
Cựu bạn gái của anh ơi. Hôm nay tiệc khai trương ở Princesse d’Asie bên Hong Kong diễn ra thật thành công. Tiếc là em không đến được. Nhưng thôi, ưu tiên hàng đầu bây giờ của em là thằng nhóc mới sinh mà. Nhà hàng trong ngày đầu tiên đã bán được hơn 300 thẻ VIP dành cho khách thường xuyên. Đây là thành công lớn thứ nhất từ trước đến nay. Sắp tới, khi khai trương nhà hàng thứ sáu ở Sài Gòn, anh hi vọng bán được đến 500 thẻ VIP. Ở đó anh có một cô bạn đặc biệt hứa hỗ trợ. Này, xin em, đừng bắt anh phải thú nhận đó có phải là bạn gái mới của anh không. Anh chỉ muốn chia sẻ với em rằng anh thấy rất hạnh phúc vì con đường mình chọn đã đúng hướng. Giá như ngay từ đầu anh mạnh dạn chọn con đường này, nhưng ngày đó anh quá trẻ và không có vốn. Sau một thời gian “chiến đấu” trong mấy tập đoàn đa quốc gia, anh mới tích luỹ được. Và cũng nhờ cái vụ L’Aurore ép anh từ chức với một khoản đền bù thích đáng. Tất cả như một định mệnh, và anh luôn tin vào câu “Chúa đóng cánh cửa này thì sẽ mở ra cánh cửa khác”. Thôi khuyu rồi, chúc em và chú bé hoàng tử ngủ ngon. Gởi lời cèao đến ông chồng hoạ sĩ của em.
Daniel
P.S: Thôi được rồi, anh thú nhận: Anh đang yêu!
Email Jean-Paul gởi Quỳnh Mai
Subject: Hẹn gặp ở Paris
Mai thân mến. Sáng nay thức dậy, tôi có một ngày chủ nhật dài trước mặt. Tôi đang viết một cuốn sách về quản lý doanh nghiệp ở châu Á. Nhưng tôi muốn khởi động một ngày mới bằng cách viết cho cô. Mai thân mến, ngày trước khi chúng ta đều ở L’Aurore Việt Nam, cô và tôi không có mối quan hệ tốt giữa nhân viên và sếp tổng. Cô chê tôi lạnh lùng, ích kỷ, thủ đoạn. Tôi cười cô ngây ngô, có năng lực nhưng háo thắng. Rồi “cơn đại hồng thuỷ” ập đến. Tôi những tưởng mình phải chết đi khi một đêm thức dậy thấy tuổi mình đã sang triền dốc bên kia mà lại trắng tay, mất danh dự, sự nghiệp, gia đình. Nhưng cô thấy đó, tôi dần rồi cũng phải hồi sinh. Gời tôi sống độc thân, thời giờ rảnh tôi viết sách business, công việc mà tôi rất đam mê nhưng trước kia quá bận rộn không thực hiện được. Các con tôi hè được sang Hong Kong thăm ba. Tôi thấy mình không có gì phải oán hận cuộc đời. Và tôi cũng không còn oán hận Pink Lady. Nhắc đến cô ấy, tôi chỉ muốn nhắc rằng giờ cô và Louis cũng không còn căm thù cô ấy nữa. Pink Lady không yêu cầu tôi làm điều này. Chỉ là tôi muốn cô hiểu rằng khi tha thứ, mình sẽ được cuộc đời đền bù gấp bội. Khi còn ở L’Aurore Việt Nam, tôi nhận thấy hai cô đều giỏi nhưng do xuất thân khác nhau, nền tảng giáo dục và cả tính cách khác nhau, cả hai đã không thể là bạn tốt. Tôi đã tự đánh cuộc với mình xem ai sẽ thành công hơn. Bây giờ cũng khá sớm để kết luận. Nhưng ở tuổi này, trải qua những biến cố trong đời, giờ tôi không xem thành công là cái đích của mỗi con người. Tất cả chỉ còn lại cái tình, và hạnh phúc được sống thanh thản, đó mới là điều quan trọng nhất. Tối qua trong tiệc khai trương, tôi rất mừng khi thấy người sếp trẻ một thời Daniel Ng của mình có nụ cười rạng rỡ. Louis vẫn duyên dáng và đã trưởng thành hơn rất nhiều. Còn cô thì rõ ràng là hài lòng với những gì gặt hái được. Cho phép tôi gởi đến cô một lời khuyên: sự nghiệp không phải là tất cả. Cô có những chàng trai tuyệt vời nhất bên cạnh mình. Thân mến,
Jean-Paul Lafatoine
PS: Giá một ngày nào đó, hội “cựu chiến binh L’Aurore” chúng ta có dịp họp mặt ở Paris, nơi cô nói là hễ nhắm mắt lại là nhìn thấy. Daniel sẽ mở thêm một nhà hàng? Louis sẽ làm ông chủ một spa thư giãn? Cô theo một khoá đào tạo nghề khách sạn mà mình đang nhắm tới? Và tôi giao lưu với độc giả nhân cuốn sách đầu tiên của mình bày bán ở Paris? Tại sao không nhỉ!
Email Mai gởi maman Christine
Subject: Con đang yêu
Maman yêu quý,
Con đang ở Hong Kong, con đã gặp lại Louis. Mọi chuyện thật nhẹ nhàng, đúng là “mọi thứ sẽ tự sắp xếp”, chỉ còn đó tình bạn thôi. Con và Louis đã đến với nhau cùng những bốc đồng tuổi trẻ, có đam mê, có trải nghiệm nhưng cũng nhiều tổn thương. Giờ đây con đã xác định được người đàn ông của đời mình là ai. Có một dạng tình yêu khác, đó là khi người ta nhận được những yêu thương thầm lặng, những sẻ chia, những hỗ trợ và cảm thông sâu sắc, để thấy người mình yêu cao thượng hơn và tình yêu cũng bền vững hơn. Lần này con không do dự hỏi ý kiến maman, bởi con biết chắc: Con đang yêu!
Rồi con sẽ cùng chàng sang Paris thăm maman. Yên tâm đi, căn hộ trên đường Tolbiac không còn, nhưng tụi con sẽ thuê khách sạn, không làm phiền maman đâu. Con sẽ ăn tối với chàng ở một nhà hàng nho nhỏ nào đó, và …
Con đang rất hạnh phúc!
Quynh Mai, con gái Việt Nam của maman.
vì tớ sợ nếu bỏ đi bạn Meo lại kêu là sửa đổi gì thì tớ ... :">
Chương 22: Paris hẹn ngày gặp
Ra khỏi phi trường, cô gái trẻ có khuôn mặt háo hức bắt taxi “Cho tôi về khách sạn Shangri-La!”. Người tài xế không phí một lời, gật đầu nhìn cái địa chỉ trên tấm card, lái đi. Xe cứ thế tiến dần về trung tâm thành phố, cô gái ngước nhìn đường xá Hong Kong cùng những tòa nhà màu xám chán ngắt, mỉm cười bâng khuâng. Kỷ niệm cũ ùa về …
Sau khi check-in và lên phòng cất đồ, Mai chậm rãi cầm bản đồ, đeo túi rồi lang thang tìm đường Nathan. Đây là con phố sầm uất của khu Tsim Sha Tsui, cách khách sạng Shangri-La chỉ mười lăm phút bách bộ. “Để xem” – Mai đứng lại nhìn bản đồ - “Anh ấy dặn là đối diện với công viên Kowloon, đoạn qua khỏi đường Kimberley …”.
-Hello! – Daniel hiện ra như một giấc mơ – Em đến hơi sớm!
-Hello Daniel ! – Mai giật mình vui vẻ - Em mới check-in trong khách sạn, đến sớm xem anh có cần giúp đỡ gì không? Em thích hội hè mà.
-Em thay đổi khá nhiều đó! – Daniel tươi cười dù có phần bối rối – Gần ba năm rồi từ ngày anh gặp em lần đầu …
-Vâng, cũng ở Hong Kong này – Mai thở sâu cố giữ vẻ tự nhiên – Anh cũng thay đổi …
Cả hai cùng cười, họ kéo nhau vào phòng chờ của nhà hàng Pháp “Princesse d’Asie” (Công chúa Á châu). Nhà hàng được trang trí theo lối vừa hiện đại vừa cổ điển, với tông màu chủ đạo là xanh da trời của miền nam Tây Âu và vàng hoàng gia của Á Đông. Phong cách đơn giản mà duyên dáng, giống một nàng công chúa phương Đông đang sống giữa nước Pháp lãng mạn. Mai bất ngờ thú vị. Cô những tưởng mình có thể tư vấn thêm cho Daniel về cách trang hoàng vì nhiều kinh nghiệm làm tổ chức sự kiện và óc thẩm mỹ đem về từ Paris. Nhưng giờ đây cô xấu hổ nhận ra anh quả thật rất chuyên nghiệp trong vai trò ông chủ. Daniel mỉm cười nhìn Mai, thừa hiểu mình làm cô choáng váng. Hẳn cô vẫn giữ trong đầu hình ảnh một anh sếp vùng đạo mạo, thạo việc báo cáo và họp hành trong một guồng máy cồng kềnh của tập đoàn mỹ phẩm L’Aurore. Mai không biết rằng trong thời gian ngắn ngủi hơn một năm qua,anh đã nỗ lực mở chuỗi nhà hàng Princesse d’Asie và đây đã là cái thứ năm.
-Anh có đi học nghề nhà hàng ở đâu không? – Mai nghi ngờ - Anh làm chuyên nghiệp khủng khiếp!
-Dĩ nhiên phải học chứ! – Daniel bật cười – Đây là chuỗi nhà hàng bán thức ăn Pháp nhưng phục vụ cho người châu Á. Đầu bếp chính người Singapore sống lâu năm ở Paris.
Ông này có cái lưỡi biết làm món “Pháp lai”! Anh chỉ quản lý thôi!
-“Pháp lai” là sao? – Mai cười ngất – Làm chủ quản lý mới khó đó.
-Món Pháp thường trang trí đẹp nhưng hơi nhạt so với gu của dân châu Á – Daniel say sưa giảng – Người châu Á mê món Pháp vì thấy nó sang trọng, nhưng không thích cách nêm nếm không mặn mòi. Thế là anh chế ra công thức “Pháp lai”. Vào nhà hàng Princesse d’Asie này, mọi người sẽ được sống trong không khí lãng mạn của Pháp, nếm những món ăn tinh tế đến từ phương Tây mà vẫn tự hào mình là người Á châu. Mô hình này được khách hàng mê lắm. Anh thành công vượt mức mong đợi. Hai nhà hàng đầu tiên mở ở Singapore cách nhau một tháng, sau đó thêm hai cái ở Malaysia và lần này ở Hong Kong.
-Chúc mừng anh! – Mai nắm tay người sếp cũ chân thành – Em mừng lắm!
Daniel để tay mình trong tay Mai. Cô thật sự thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt trẻ con đã không còn, ánh mắt thật trong sáng ngày nào giờ lấp lánh sắc sảo. Khóe miệng khi cười ngày trước vốn cong lên ngây thơ, giờ có những nếp nhỏ, già dặn nhưng quyến rũ của một phụ nữ thành đạt. Daniel thì ngược lại, anh biết mình trẻ ra. Vẻ đứng đắn, nghiêm trang của một người sếp vùng luôn đóng bộ trong complet đen đã biến mất. Anh thoải mái và duyên dáng với chiếc quần jean xanh và áo chemise cách điệu trắng, vài hột nút được bỏ lửng. Daniel trẻ trung và hạnh phúc vì được làm công việc mình say mê.
-Anh trông như thế này hợp hơn! – Mai cười thú nhận – Em cũng sẽ noi gương anh! Cứ gì phải làm thuê trong tập đoàn lớn chứ!
-Ô là la, là cô đó hả? – Một người đàn ông tóc nâu đột ngột xuất hiện – Tôi thật vui được gặp lại cô,Mai!
-Jean-Paul! – Mai bất ngờ - Ông cũng được …
-Vâng! Tôi cũng được mời. – Jean-Paul Lafatoine nhếch môi cười khôi hài – Thật ra tôi sống và làm việc ở Hong Kong, tôi đến dự buổi khai trương ở đây cũng dễ hiểu. Còn cô tận Paris bay sang cơ đấy!
-Không xa thế đâu! – Mai vuốt tóc bối rối – Tôi đang ở Việt Nam. Tôi nghỉ làm ở L’Aurore sáu tháng nay rồi.
-Vậy hả? – Jean-Paul khá bất ngờ - Thế cũng tốt. Quyết định sáng suốt đó. Tập đoàn L’Aurore dạo này xuống lắm, cơ chế cồng kềnh quá. Cái thời những tập đoàn lớn thâu tóm những công ty nhỏ để phát triển mạnh hơn đã qua rồi. Ở châu Á này, những doanh nghiệp vừa và nhỏ mới có nhiều cơ hội hơn.
Jean-Paul Lafatoine đưa cho Mai danh thiếp. Ông là giám đốc chuỗi cửa hàng bán túi xách phụ nữ nhập từ Ý. Thương hiệu nghe lạ nhưng ông cho biết có đến hơn hai trăm cửa hàng có mặt tại Á châu. Mai cũng gởi lại sếp cũ danh thiếp, trên đó ghi rõ chức danh của cô là trưởng văn phòng đại diện, công ty mỹ phẩm Sunny của Hàn Quốc.
-Chúa ơi! Cô xem như là ngang chức với tôi thời làm tổng giám đốc ở L’Aurore Việt Nam rồi! – Jean-Paul thốt lên - Chắc lương cả chục ngàn đô? Cô xứng đáng! Xin chúc mừng!
-Cảm ơn ông – Mai cười xoà – Công ty nhỏ thôi mà, văn phòng đại diện của tôi có chưa đến mười nhân viên. Thật ra tôi cũng sẽ không ở lâu với công việc này. Tích luỹ ít kinh nghiệm và tiền bạc, có vốn rồi tôi sẽ thực hiện ước mơ của mình.
-Tương lai sự nghiệp của cô vẫn đang ở phía trước – Jean-Paul chân thành – Có lúc tôi cay đắng oán giận Tập đoàn đã quá nặng tay đuổi việc tôi, và tôi hận Pink Lady. Nhưng giờ mới thấy tôi phải nên cảm ơn cô ta. À, thế còn cuộc sống cá nhân của cô và Louis …
Không khí vụt trở nên im ắng, sượng sùng. Daniel nhấp ngụm rượu chát, thở dài nhưng bình tĩnh để mặc Jean-Paul đang lúng túng vì thấy mình hớ lời. Mai nhìn xa xăm, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, những suy nghĩ dường như đông cứng lại. Đã có lúc cô căm ghét Jean-Paul với vai trò tổng giám đốc, nhưng rồi chính vị sếp cáo già đó đã thân bại danh liệt dưới bàn tay của Tuyết Hường. Ông không muốn chết một mình mà đã kéo theo sự sụp đổ của Louis khi nhất định đổ vấy trách nhiệm sang cho anh. Có ăn, có chơi thì có chịu. Dù chỉ vướng một lần vào cô nàng áo hồng nguy hiểm, sự nghiệp non trẻ của Louis cũng đành hỏng mất ở L’Aurore. Hơn một năm qua, vết thương của anh hẳn cũng đã lành. Louis vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Mai qua email. Sáu tháng trước anh báo tin mình đã tìm được việc ở Úc. Thời điểm đó Mai cũng báo tin sắp rời L’Aurore Paris về lại Việt Nam.
Hai người đã không gặp nhau khi anh từ Ba Lan về Paris vào cuối xuân năm ngoái. Anh viết email, bảo cô đừng đến. Sau khi đã là nạn nhân của Tuyết Hường, dù chỉ là nạn nhân “bán phần”. Mai nhận ra cô không nên kiêu hãnh để khẳng định sẽ không vướng phải một kẻ nguy hiểm dơ bẩn. Louis còn trẻ, lần đầu được sống và làm việc ở Việt Nam, anh dễ dàng bị lôi vào những cạm bẫy chết người. “Em đừng đến gặp anh như mẹ anh yêu cầu! – Louis viết – Anh vẫn còn yêu em nhưng gặp lại nhau cũng không cỏn ý nghĩa gì nữa. Đừng nói em sẽ tha thứ cho anh! Anh biết mà, dẫu có tha thứ, em sẽ không bao giờ quên vết thương đó”. Mai đã đồng ý. Cô thật sự không thoải mái nếu gặp lại Louis và nối lại mối quan hệ yêu đương. Cả hai thỉnh thoàng viết email cho nhau, xem nhau như những người bạn. Những người bạn không thể quên những khoảnh khắc đẹp của một cuộc tình vỡ.
-Mai, tôi muốn nhân cơ họi này – Jean-Paul đột ngột phá tan không khí im lặng – xin cô thas lỗi cho tôi.
-Sao? – Mai bất ngờ - Không cần …
-Tôi đã góp phần làm hỏng tình yêu của cô và Louis – Jean-Paul trầm ngâm – Tôi hiểu cô là một người trong sáng và sống lý tưởng hoá. Cô không nhơ bẩn như chúng tôi.
-Ố! – Mai lúng túng - Nhiều khi sống trên đời này cũng không nên trong sáng quá! Rất dễ bị tổn thương. Chuyện qua rồi …
Khách khứa đã bắt đầu lục tục bước vào. Daniel bận rộn chuẩn bị cho giờ phút khai trương. Jean-Paul cũng bước ra hoà vào dòng người đang đông dần lên. Mai lùi vào góc phòng, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kê bên chậu hoa lan. Mùi hương dịu dàng thoảng ra dễ chịu.
Một lần trên đường đi làm về, Mai thoáng thấy bóng Louis nấp sau góc tường chờ nhìn lén cô. Mai đã làm lơ như không thấy, dù sau đó cô cũng phân vân không chắc đó là Louis hay ai khác có vóc dáng giống anh. Cô sợ gặp lại anh, sợ chạm mặt anh, sợ sượng sùng đưa má ra cho anh hôn xã giao. Sâu thẳm trong tâm hồn, Mai thấy mình có lỗi. Sao cô không thể gần anh hơn, nâng đỡ, hỗ trợ trong lúc khó khăn nhất? Sao cô lại giữ bản tính sĩ diện, dằn dỗi trẻ con và đoạn tuyệt với cuộc tình cô đã xem là một phần đời của mình? Nhưng những gì đã qua, không thể nào trở lại được. Sau những tổn thương, tình yêu non trẻ không được bồi đắp, đã phai mờ dần theo thời gian.
-Này này! – Daniel đang đứng trước mặt Mai – Làm gì mà mơ mộng đâu đâu vậy?
-À! – Mai giật mình – Sao?
-Khách đông rồi – Daniel thở sâu, nhìn vào mắt Mai – Anh tranh thủ nói với em điều này.
Bất cứ khi nào em cần đến anh, dù là chuyện gì đi chăng nữa, dù là hoàn cảnh nào cũng vậy, anh sẽ luôn hỗ trợ em. Và … gần bên em.
-Em biết! – Mai mím môi gật đầu cười, cố giấu sự xúc động – Cho phép em ôm hôn anh theo kiểu Pháp nhé …
Cô rướn người hôn nhanh lên môi anh, bờ vai anh quá rộng nên Mai lọt thỏm vào lòng Daniel khi anh ôm choàng cô thân thiện. Ẩn giấu tình cảm trong lớp vỏ tình bạn, hai người đã liên lạc email với nhau từ khi Daniel nghỉ việc ra khỏi tập đoàn L’Aurore. Rũ bỏ lớp áo một người sếp vùng xa lạ, anh nhẹ nhàng góp ý kiến cho Mai, hỗ trợ cô làm tốt công việc của mình ở Paris. Mai quyết định xin nghỉ, ra khỏi Tập đoàn L’Aurore để về Việt Nam nhận chức Trưởng văn phòng đại diện công ty mỹ phẩm Hàn Quốc, cũng được Daniel tham vấn. Anh hiểu Mai không phải là người có khả năng ngoi cao trong những tập đoàn khổng lồ, càng không thể trụ lâu ở Paris. Cô sống thiên nhiều về tình cảm và chỉ lao đầu vào làm việc mà không biết ngoại giao và những thủ tục kết bè phái. Người tài trong tập đoàn khá nhiều, nhưng người có “tố chất” làm sếp cao rất hiếm. Nếu trở về Việt Nam với cơ hội mới, Mai sẽ tích luỹ được nhiều hơn.
-Thôi anh phải ra ngoài kia tiếp khách – Daniel tách khỏi Mai. Cả hai hiểu rằng cuộc gặp lần nay sẽ giúp họ thoát ra lớp vỏ tình bạn guờ không cần thiết nữa – Ngày mai nếu rảnh chúng ta lại trò chuyện thêm trước khi em rời Hong Kong và anh về Singapore. Sợ rằng … Em sẽ bận với một người khác.
-Người nào? – Mai bật cười – Em chả quen ai ở Hong Kong ngoài anh và Jean-Paul. Mà em thì thích anh hơn …
Mai chưa kịp dứt lời, Daniel kêu lên khe khẽ: “Kìa, một người khách nữa đã tời”, rồi lách người đi vào bếp. “Anh này, lý ra phải chạy ra cửa tiếp khách chứ …”, Mai ngơ ngác và chợt nhận ra. Người khách mới đến đang lẻ loi giữa khung cảnh hỗn độn trước giờ khai trương, anh đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của buổi tiệc với một vẻ lóng ngóng như một cậu học trò.
-Cúc cu! – Mai chen đến tiếp cận – Hình như chúng ta có quen nhau?
-Ồ đúng rồi - Người khách thở phào, khuôn mặt phúng phính tươi cười – Em ở phòng số mấy vậy? Hẳn Daniel cũng đặt phòng cho em ở khách sạn Shangri-La?
Mai không đáp, cô ôm lấy chàng trai có khuôn mặt búp bê, hai người hôn má theo xã giao phương Tây. Louis xúc động nhưng cũng rất bình tĩnh. Đã nhiều lần Mai tự hỏi cô có còn yêu Louis và tưởng tượng ra cảnh gặp lại. Giờ lòng cô thật thanh thản. Những gì đã qua, sẽ qua mãi mãi. Mai thầm cảm ơn Daniel đã tạo điều kiện cho cô có một “phép thử”. Cô nhắm mắt lại, Paris lãng đãng của những ngày đầu năm giá lạnh. Mùi hương lạ lẫm của những bông tuyết, màu trắng bao phủ cảnh vật, những hàng cây đóng băng pha lê, đồi Montmartre lộng gió.
Mai tự nhủ: “Rồi sẽ có ngày mình cùng anh ấy ngắm rạng đông ở Paris …”.
***
Email Daniel gởi bạn gái cũ
Subject: Thành công! Thành công!
Cựu bạn gái của anh ơi. Hôm nay tiệc khai trương ở Princesse d’Asie bên Hong Kong diễn ra thật thành công. Tiếc là em không đến được. Nhưng thôi, ưu tiên hàng đầu bây giờ của em là thằng nhóc mới sinh mà. Nhà hàng trong ngày đầu tiên đã bán được hơn 300 thẻ VIP dành cho khách thường xuyên. Đây là thành công lớn thứ nhất từ trước đến nay. Sắp tới, khi khai trương nhà hàng thứ sáu ở Sài Gòn, anh hi vọng bán được đến 500 thẻ VIP. Ở đó anh có một cô bạn đặc biệt hứa hỗ trợ. Này, xin em, đừng bắt anh phải thú nhận đó có phải là bạn gái mới của anh không. Anh chỉ muốn chia sẻ với em rằng anh thấy rất hạnh phúc vì con đường mình chọn đã đúng hướng. Giá như ngay từ đầu anh mạnh dạn chọn con đường này, nhưng ngày đó anh quá trẻ và không có vốn. Sau một thời gian “chiến đấu” trong mấy tập đoàn đa quốc gia, anh mới tích luỹ được. Và cũng nhờ cái vụ L’Aurore ép anh từ chức với một khoản đền bù thích đáng. Tất cả như một định mệnh, và anh luôn tin vào câu “Chúa đóng cánh cửa này thì sẽ mở ra cánh cửa khác”. Thôi khuyu rồi, chúc em và chú bé hoàng tử ngủ ngon. Gởi lời cèao đến ông chồng hoạ sĩ của em.
Daniel
P.S: Thôi được rồi, anh thú nhận: Anh đang yêu!
Email Jean-Paul gởi Quỳnh Mai
Subject: Hẹn gặp ở Paris
Mai thân mến. Sáng nay thức dậy, tôi có một ngày chủ nhật dài trước mặt. Tôi đang viết một cuốn sách về quản lý doanh nghiệp ở châu Á. Nhưng tôi muốn khởi động một ngày mới bằng cách viết cho cô. Mai thân mến, ngày trước khi chúng ta đều ở L’Aurore Việt Nam, cô và tôi không có mối quan hệ tốt giữa nhân viên và sếp tổng. Cô chê tôi lạnh lùng, ích kỷ, thủ đoạn. Tôi cười cô ngây ngô, có năng lực nhưng háo thắng. Rồi “cơn đại hồng thuỷ” ập đến. Tôi những tưởng mình phải chết đi khi một đêm thức dậy thấy tuổi mình đã sang triền dốc bên kia mà lại trắng tay, mất danh dự, sự nghiệp, gia đình. Nhưng cô thấy đó, tôi dần rồi cũng phải hồi sinh. Gời tôi sống độc thân, thời giờ rảnh tôi viết sách business, công việc mà tôi rất đam mê nhưng trước kia quá bận rộn không thực hiện được. Các con tôi hè được sang Hong Kong thăm ba. Tôi thấy mình không có gì phải oán hận cuộc đời. Và tôi cũng không còn oán hận Pink Lady. Nhắc đến cô ấy, tôi chỉ muốn nhắc rằng giờ cô và Louis cũng không còn căm thù cô ấy nữa. Pink Lady không yêu cầu tôi làm điều này. Chỉ là tôi muốn cô hiểu rằng khi tha thứ, mình sẽ được cuộc đời đền bù gấp bội. Khi còn ở L’Aurore Việt Nam, tôi nhận thấy hai cô đều giỏi nhưng do xuất thân khác nhau, nền tảng giáo dục và cả tính cách khác nhau, cả hai đã không thể là bạn tốt. Tôi đã tự đánh cuộc với mình xem ai sẽ thành công hơn. Bây giờ cũng khá sớm để kết luận. Nhưng ở tuổi này, trải qua những biến cố trong đời, giờ tôi không xem thành công là cái đích của mỗi con người. Tất cả chỉ còn lại cái tình, và hạnh phúc được sống thanh thản, đó mới là điều quan trọng nhất. Tối qua trong tiệc khai trương, tôi rất mừng khi thấy người sếp trẻ một thời Daniel Ng của mình có nụ cười rạng rỡ. Louis vẫn duyên dáng và đã trưởng thành hơn rất nhiều. Còn cô thì rõ ràng là hài lòng với những gì gặt hái được. Cho phép tôi gởi đến cô một lời khuyên: sự nghiệp không phải là tất cả. Cô có những chàng trai tuyệt vời nhất bên cạnh mình. Thân mến,
Jean-Paul Lafatoine
PS: Giá một ngày nào đó, hội “cựu chiến binh L’Aurore” chúng ta có dịp họp mặt ở Paris, nơi cô nói là hễ nhắm mắt lại là nhìn thấy. Daniel sẽ mở thêm một nhà hàng? Louis sẽ làm ông chủ một spa thư giãn? Cô theo một khoá đào tạo nghề khách sạn mà mình đang nhắm tới? Và tôi giao lưu với độc giả nhân cuốn sách đầu tiên của mình bày bán ở Paris? Tại sao không nhỉ!
Email Mai gởi maman Christine
Subject: Con đang yêu
Maman yêu quý,
Con đang ở Hong Kong, con đã gặp lại Louis. Mọi chuyện thật nhẹ nhàng, đúng là “mọi thứ sẽ tự sắp xếp”, chỉ còn đó tình bạn thôi. Con và Louis đã đến với nhau cùng những bốc đồng tuổi trẻ, có đam mê, có trải nghiệm nhưng cũng nhiều tổn thương. Giờ đây con đã xác định được người đàn ông của đời mình là ai. Có một dạng tình yêu khác, đó là khi người ta nhận được những yêu thương thầm lặng, những sẻ chia, những hỗ trợ và cảm thông sâu sắc, để thấy người mình yêu cao thượng hơn và tình yêu cũng bền vững hơn. Lần này con không do dự hỏi ý kiến maman, bởi con biết chắc: Con đang yêu!
Rồi con sẽ cùng chàng sang Paris thăm maman. Yên tâm đi, căn hộ trên đường Tolbiac không còn, nhưng tụi con sẽ thuê khách sạn, không làm phiền maman đâu. Con sẽ ăn tối với chàng ở một nhà hàng nho nhỏ nào đó, và …
Con đang rất hạnh phúc!
Quỳnh Mai, con gái Việt Nam của mama.
.
.
HẾT