ơ đang hay cơ mà :((
Printable View
ơ đang hay cơ mà :((
lâu rùi hok thấy có chap mới vậy bạn !!!!!!!! nhanh post chap mới đi bà con dài cổ hết rồi
Trong ảnh là một cô gái có nụ cười thuần khiết, ở trong mắt Mạc Mạc có cảm giác như đã từng quen biết. Mạc Mạc có thể xác định, cô không biết cô gái trong bức ảnh. Cô gái này có vị trí như thế nào mới khiến Giản Chiến Nam luôn luôn để trong ví của mình? Đáp án của Mạc Mạc như ẩn như hiện, mơ hồ rồi rõ ràng, ý thức của bản thân bất giác không muốn nghĩ nhiều và lựa chọn sự trốn tránh.
Trong ví cô cũng đặt một bức ảnh đầy nam tính của Giản Chiến Nam mà trong ví của Giản Chiến Nam cũng lại đặt một bức hình của một cô gái – không phải là Mạc Mạc. Mạc Mạc chợt thấy lòng một trận nhói đau, thân thể bất động ở đó, cảm thấy lạnh cả người lan tràn từ chân vào đến trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận đã trở nên tái nhợt.
Mạc Mạc nhặt chiếc ví lên, đang muốn đặt ở trên đầu giường thì Giản Chiến Nam tỉnh giấc. Đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây trong suốt khác thường làm mê lòng người. Nhưng giờ phút này, Mạc Mạc không còn lòng dạ nào thưởng thức, nhìn anh liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Ví của anh rơi xuống đất.”
Cô đưa cho anh, tay anh đưa ra nhận lấy, đứng dậy xuống giường, đem ví nhét vào túi, tất cả đều thật bình tĩnh, tự nhiên, thần sắc của anh cũng không có chút nào bất an, rồi đưa tay ra đón chén nước Mạc Mạc đưa, anh khát.
Đôi mắt đen láy của Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam, giây phút này anh không có nửa điểm lúng túng, lại khôi phục nét trầm ổn: “ Em không có gì muốn nói sao?”
Anh biết cô đã thấy bức ảnh, có hay không nên giải thích với cô một chút, cô gái ấy là ai chăng?
Anh nhìn cô, tay đặt trên bả vai cô, môi hơi gợn gợn lên, cúi đầu đặt ở cánh môi hoa của cô một nụ hôn cường thế, nỉ non trầm thấp bên môi cô: “Vừa nằm mơ thấy em, bảo bối Mạc Mạc.”
Lần đầu tiên Mạc Mạc không vì lời anh nói mà xúc động, không có vì nụ hôn của anh mà mê muội. Giản ca ca của cô đang chuyển đề tài, anh không muốn nói, cô làm sao giống một kẻ đố kị cố tình truy hỏi. Anh có kiêu ngạo của anh, Mạc Mạc cũng có, anh không nói, cô cũng không hỏi, cô không muốn có được một đáp án miễn cưỡng. Trong lòng đau buồn giống như có một tảng đá đè nặng mà không thể giải tỏa.
*
Ngày hôm sau, hình ảnh cô gái trong bức ảnh cứ quanh quẩn trong đầu Mạc Mạc, mỗi khi nghĩ tới Mạc Mạc lại tức giận, dùng sách đập vào đầu mình. Giữa trưa tan học, Mạc Mạc không có lòng dạ nào ra ngoài hóng gió, trong đầu không khỏi nhớ bức ảnh kia, cho nên lại dùng sách đập vào đầu, cô bạn Cầm Tử nhìn mặt cô giễu cợt: “Sao thế, mấy hôm trước tình yêu làm dịu ánh mặt trời sáng lạn đâu, để mấy hôm nay tự ngược, hay là người yêu cậu có người bên ngoài?”
Mạc Mạc bất đắc dĩ nhìn cô bạn tốt của mình, tay cốc đầu Cầm Tử: “Cầm Tử, cái miệng thối của cậu nhé, người yêu cậu mới có người bên ngoài.”
“Tớ thật muốn nam nhân của tớ có người bên ngoài, nhưng mà tớ đã tìm được người yêu tớ đâu. Nào giống như cậu tìm được một người yêu tốt như vậy, rất đẹp trai, hơn nữa rất thành thục còn có mị lực.” Cầm Tử nói xong, mặt xụ xuống: “ Mạc Mạc, thương lượng một chút được không? Hỏi người yêu cậu xem bạn anh ấy có ai dễ nhìn còn độc thân không?”
“Tớ không phải kẻ mặt dày, Cầm Tử, làm ơn tỉnh táo lại đi.” Giờ phút này, đấu võ mồm với Cầm Tử làm Mạc Mạc vui cười, quên hẳn việc bức ảnh. Cô chính là người như thế, việc phiền lòng đến nhanh mà đi cũng nhanh.
“Thật là vô tình” Cầm Tử mở miệng: “Mặc kệ, trưa nay phải mời tớ ăn cơm, an ủi lòng ta bị thương tâm.”
“Tìm Ban Trường mời cậu đi, anh ấy sẽ biết nhiều cách an ủi cậu, cậu phải cho người ta một cơ hội.” Ban Trường là người thật lòng có cảm tình với Cầm Tử, đáng tiếc cái nha đầu Cầm Tử kia không hiểu sao không đáp ứng, mà rõ nha đầu này cũng thực thích Ban Trường.
Cầm Tử lập tức mặt đỏ: “Cút đi, không nói chuyện với cậu, miệng chó không phun đến ngà voi, nói tới anh ta làm gì.”
“Cầm Tử, ra đây.” Đang nói, Ban Trường đã đứng ở trước cửa lớp gọi Cầm Tử, Mạc Mạc bật cười đẩy Cầm Tử, Cầm Tử nhíu mày quay lại nhìn Ban Trường: “Làm gì vậy, lớn thế rồi còn kêu to vậy, người ta không có điếc.”
Tuy nói thế nhưng người cũng ngoan ngoãn hướng đi ra ngoài. Mạc Mạc tức cười, bụng cũng có chút đói, cũng đứng dậy đi ra ngoài ăn trưa. Vừa ra khỏi phòng học, di động liền réo vang, tiếng chuông “ Trộm yêu thương người” chỉ dành cho Giản Chiến Nam. Không cần xem cũng biết, là Giản Chiến Nam gọi đến, Mạc Mạc nghe máy, không đợi cô nói chuyện, thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Giản Chiến Nam vang lên: “Mạc Mạc, anh ở cửa.”
“Hả, biết, lập tức.” Mạc Mạc cắt đứt điện thoại, bên môi cũng nở nụ cười, đi về phía cổng trường. Xe của Giản Chiến Nam dừng cách cổng trường không xa, hình dáng cao lớn của anh tựa vào thân xe, cúi đầu hút thuốc, tư thế thực khốc. Thấy cô đi ra, anh dập tắt thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh. Cô cũng chạy tới trước mặt anh, anh đưa tay ra gắt gao ôm cô vào lòng. Nếu không phải đang đứng trước cổng trường, khẳng định giờ phút này môi của Mạc Mạc đã bị Giản Chiến Nam chiếm giữ bởi một nụ hôn nồng nàn bởi vì anh ngo ngoe muốn động nên Mạc Mạc cười đẩy anh ra, thân ảnh chợt lóe, giống như một tinh linh nhỏ bé, rời khỏi vòng tay anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí Giản Chiến Nam, ban ngày ban mặt khi yêu chú ý không bị ảnh hưởng.”
Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mạc Mạc, cũng nghiêm trang nói: “ Bạn học Mạc Tiểu Hữu, ý em muốn nói, buổi tối tùy ý yêu?”
“Anh…em…không phải ý này có được không…” Cô cúi đầu quy hàng người đàn ông này, chân trừng phạt Giản Chiến Nam một chút: “Anh thật xấu xa, cho anh bầm tím.”
Giản Chiến Nam một tay kéo Mạc Mạc vào trong lòng, mặc kệ Mạc Mạc có để ý hay không, đặt một nụ hôn trên miệng cô, thì thầm: “Mạc Mạc, em nên trừng phạt trên miệng anh, chân của anh không có đắc tội em, phải không?”
Mạc Mạc khóc không ra nước mắt, cái yêu nghiệt này có muốn để người khác sống không, cô thừa nhận không đủ lực để đối mặt với anh, nhưng mà không cần tùy thời, tùy chỗ thu hút cô phạm tội chứ. May mắn vào buổi trưa, cổng trường không có ai nhìn thấy cô cùng người đàn ông này thân thân thiết thiết. Mạc Mạc đối với sự phá hư của Giản Chiến Nam quả thực cúi đầu chịu thua: “Em sai rồi, còn không đi mau… Em đói.” Cảm giác lên xe chạy lấy người mới là lựa chọn tốt nhất.
Giản Chiến Nam cười, khuôn mặt tuấn mỹ ở dưới ánh mặt trời càng sáng rọi mê người, mở cửa xe, giúp Mạc Mạc ngồi ổn định, rồi vòng qua cửa xe bên kia, khởi động rời đi.
…..
Nhà ăn này là nơi Giản Chiến Nam thường xuyên đưa Mạc Mạc tới ăn, đồ ăn ở đây thực ngon, hơn nữa bài trí cũng khá đẹp, lại cách trường của Mạc Mạc không quá xa, chỉ khoảng chừng hơn 10 phút đi xe, đương nhiên không tính đi những xe khác.
Người bình thường khi ngồi ăn hai người với nhau thường mặt đối mặt, nhưng Giản Chiến Nam lại thích ngồi bên cạnh Mạc Mạc ăn. Ăn gần xong, Giản Chiến Nam có điện thoại gọi tới liền đi nghe, thế nhưng thấy Mạc Mạc gắp một phần đồ ăn lạnh, Giản Chiến Nam sắc mặt đen lại, đây là thực phẩm đông lạnh, ăn vào không phải sẽ đau bụng sao, tay liền cầm lấy tay Mạc Mạc, khẩu khí cứng rắn nói: “Không cho ăn.”
Mạc Mạc vẻ mặt đáng thương, nhỏ giọng nói: “Khẩu vị của em tốt lắm, sẽ không đau bụng đâu.”
Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc giống như mắt con cún nhỏ đáng thương cầu xin, cuối cùng âm thanh lạnh lùng nói: “Hai miếng.” Nói xong, đưa hai ngón tay quơ quơ trước mắt Mạc Mạc, Mạc Mạc được đặc xá, lấy một miếng đào to đưa vào miệng, nhè nhẹ liếm liếm mang theo hương hoa quả, thật ngon, còn có thể ăn thêm được miếng nữa, Mạc Mạc lại dùng lực lấy một miếng khác thật to đưa vào miệng.
Hai miếng, đĩa ăn đã chẳng còn là bao, nhưng bởi vì ăn miếng quá to, cho nên miệng liền dính chút đồ ăn, Mạc Mạc không kìm được, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm miệng.
Đầu lưỡi hồng hồng liếm qua môi kia một khắc kích thích Giản Chiến Nam. Mạc Mạc không biết động tác vô tình của cô thật mê người, Giản Chiến Nam không kìm được muốn bắt giữ đầu lưỡi hồng hồng của cô, nghĩ liền cúi đầu, hôn trụ môi Mạc Mạc, hấp thụ đầu lưỡi cô.
Môi Mạc Mạc thật mềm, mang theo chút vị lạnh còn vương vấn do đồ ăn đem lại, hương vị ngọt dịu, làm cho người ta không thể kìm giữ dục vọng. Cô luôn làm anh mất đi khống chế, từ trước tới nay anh chưa từng đối với một cô gái nào có dục vọng mãnh liệt như vậy, rất muốn cô, nhưng cô nói cô sợ, tương lai còn dài, phải cho cô chút thời gian.
Mạc Mạc bị Giản Chiến Nam mất hết ý thức, ý loạn tình mê, ánh mắt mê ly, lại nhìn thấy trước mặt hai người vài bước có một cô gái xinh đẹp hào quang bắn ra bốn phía, tóc dài mềm mại buông xuống, con ngươi thật giống hồ nước phẳng lặng mê người mà trong suốt, rồi lại giống như bị cái gì làm kinh hãi nhìn hai người.
Không biết vì cô gái hay vì nụ hôn của Giản Chiến Nam, tâm Mạc Mạc nhảy lên một chút, sau khi hồi thần, cô vội vã đẩy Giản Chiến Nam ra, lấy lại nhịp thở, con ngươi gắt gao dừng lại trên người cô gái kia, đẩy ra là bởi vì, cô không muốn bị người khác thấy.
Giản Chiến Nam bị đẩy ra, giữa con ngươi hiện lên nét không hài lòng, lại cũng phát hiện phản ứng của Mạc Mạc có gì đó không đúng, theo hướng tầm mắt Mạc Mạc nhìn lại, cũng chú ý tới khi đó có người đứng ở đấy vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt thống khổ.
“Chiến Nam…” Cô gái vẻ mặt tái nhợt, môi khẽ mở, nỉ non gọi tên Giản Chiến Nam, trong mắt đều là đau khổ bối rối, chậm rãi lui về phía sau, mím môi, xoay người, bi thương mà chạy.
Mạc Mạc nhìn tới ánh mắt Giản Chiến Nam, vẫn giữ ở trên người cô gái, tiện đà Giản Chiến Nam đã muốn đứng lên, dáng người cao lớn cũng đuổi theo, thanh âm thâm tình kêu tên cô, giờ phút này lo lắng gọi một cái tên xa lạ: “Nhã Nhi…”
Mạc Mạc nhìn bóng dáng Giản Chiến Nam rời đi, cô cương người ở trong này, tầm mắt bất tri bất giác trở nên mơ hồ, cô lần đầu tiên nhìn thấy Giản Chiến Nam kích động như thế, lần đầu tiên nhìn thấy anh lo lắng như thế, cô gái kia, chính là cô gái yêu thương trong ảnh chụp anh luôn để trong ví.
Tâm đau, thật đau, đau đến nỗi cô muốn rời khỏi nơi này, nhưng đều không có khí lực. Anh cứ như vậy bỏ rơi cô, tâm Mạc Mạc thật giống như có một lỗ hổng lớn, vị lạnh của đồ ăn vừa xong như kết thành khối băng vạn năm, làm cho hàn ý ở thân thể cô cũng tỏa ra, tự ngược…
Giản Chiến Nam đuổi ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng bối rối của Tô Nhã Nhi đang chạy, thậm chí không thèm để ý xe chạy trên đường, mắt thấy có một xe đang tiến về phía cô, Giản Chiến Nam quýnh lên lao tới, một tay kéo Nhã Nhi đẩy ra…
Kééét! Á!
Tiếng phanh xe, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, Nhã Nhi may mắn thoát khỏi nguy hiểm mà chân Giản Chiến Nam bị đụng vào, đau, lan tràn…
Bệnh viện nhân dân thành phố C
Chân bị thương của Giản Chiến Nam được bó bột, may mắn, chân không có việc gì, nhưng mà có nho nhỏ rạn xương, Nhã Nhi tự trách cùng đau lòng: “Thực xin lỗi, vừa đến liền khiến anh bị thương, có muốn hay không nói với bá mẫu, bá phụ một tiếng?”
Giản Chiến Nam lại hỏi: “Trở về khi nào?”
“Không lâu.” Nhã Nhi trả lời, nhớ tới vừa rồi Giản Chiến Nam hôn nữ hài tử kia, tâm không khỏi có chút tư vị. Cô không nghĩ tới trở về cùng anh gặp mặt lại ở trong tình huống như thế, cô nhìn thấy ánh mắt anh với cô gái kia, thực đặc biệt, không tự chủ được liền hỏi: “Cô ấy…là bạn gái anh à? Rất được.”
“Mấy năm nay, vẫn sống tốt chứ?” Giản Chiến Nam không có trả lời vấn đề của Nhã Nhi, bởi vì anh cũng có rất nhiều điều muốn biết.
Nhã Nhi cười cười từ chối cho ý kiến, cái gì gọi là tốt, cái gì gọi là không tốt đâu? “Có khỏe không?” Tốt xấu đều như vậy.
“Chiến Nam, anh hận em không?” Trên khuôn mặt xinh đẹp Nhã Nhi có chút bất an cùng chờ mong, năm đó, là cô không tốt, anh hận cô cũng là bình thường, nhưng mà tâm tư lại mong anh không hận cô.
Đôi mắt đen Giản Chiến Nam hơi nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, do dự một khắc, thản nhiên trả lời: “Không hận.”
Hai chữ không hận làm cho Nhã Nhi vui sướng đứng lên. Cô nhìn thần sắc Giản Chiến Nam không một gợn sóng hưng phấn, trong lòng một mảnh ảm đạm. Anh đã không còn thương cô đi, nếu không, sẽ không bình thản như vậy, ít nhất, anh sẽ kích động, sẽ vui mừng, sẽ ôm cô, sẽ hướng cô phát tiết tính tình. Nhưng mà ngữ khí anh thản nhiên, không có một tia dao động. Hoặc là… cho tới bây giờ anh không có yêu cô, mà hiện tại, anh yêu thượng cô gái kia, cô giờ đã là quá khứ, đúng vậy chính là quá khứ.
Hai người đồng thời trầm mặc, có lẽ…đều đang nhớ lại quá khứ.
“Em sẽ ở lại chăm sóc anh… chân của anh…” Hồi lâu sau, Nhã Nhi mở miệng phá vỡ yên lặng.
Giản Chiến Nam liếc mắt một cái nhìn Nhã Nhi, không do dự nói: “Không cần.”
Không nghĩ tới bị cự tuyệt hoàn toàn như thế, Nhã Nhi nhất thời không biết nói gì, đứng dậy: “Vậy…em.. Em đi trước, hôm nào lại gặp anh sau.”
“Gặp lại.”
“Bye.” Anh không có hỏi cô phương thức liên hệ cùng địa chỉ, Nhã Nhi có chút thất vọng xoay người rời đi, về sau… anh không có muốn gặp cô đi.
Giản Chiến Nam nhìn Nhã Nhi rời đi, chậm rãi khép mắt lại, đôi mi anh tuấn khẽ nhíu, vẻ mặt trầm trọng, không biết suy nghĩ gì, có lẽ, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ là trống rỗng…
*
Cảm giác bị để lại một khắc kia, khiến Mạc Mạc chỉ có cảm giác đau cùng khổ sở, hình ảnh Giản Chiến Nam gọi Nhã Nhi như vậy, Mạc Mạc hồn siêu phách lạc thất thần đi ở trên đường, lại không biết đi nơi nào, bộ dáng này cô không dám về nhà, không muốn dọa đến cha mẹ.
Một người ngơ ngác đứng trước cửa rạp chiếu phim đã lâu, cô đã quên đi học. Di động liền kêu vang một tiếng, nhìn thấy trên màn hình hiện ra ba chữ Giản ca ca, Mạc Mạc thủy chung không có nghe.
Rốt cục, tiếng chuông “trộm yêu thương người” cũng dừng, mà lại nhận được tin nhắn của Giản Chiến Nam gửi đến.
“Mạc Mạc ở nơi nào? Anh đến đón em.”
Không nhìn, không trở về. Cô không nghĩ muốn gặp anh, ít nhất là hiện tại không muốn thấy, cô sợ chính mình ở trước mắt anh khóc lóc tức giận, cũng sợ mình xúc động hô to, chia tay, chia tay, anh đi mà tìm Nhã Nhi của anh.
“Mạc Mạc, không nên tức giận?”
Không, không phải tức giận, mà là khó quá, rất khó, cực kỳ khó, mắt Mạc Mạc đỏ hoe, nhưng là không được, không được khóc, vì cái gì phải khóc, đừng khóc, không khóc.
“Mạc Mac, thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi, cô không cần nghe ba chữ này, ngón tay đặt trên bàn phím thoát, rồi lại nhét trở về túi áo.
“Mạc Mạc, trả lời anh. Lập tức.”
Khẩu khí đầy mệnh lệnh thì sao, cô không sợ, không sợ, vì cái gì phải ngoan ngoãn nghe lời anh. Nếu có thể, cô rốt cuộc không cần anh, như vậy anh sẽ không có cơ hội làm cô đau, làm cho cô khổ sở, nước mắt rốt cuộc cũng tuôn rơi.
“Mạc Mạc, có chuyện cần nói trực tiếp, nói cho anh biết em đang ở đâu?”
Mạc Mạc cuối cùng tắt di động, lúc về nhà cảm xúc đã muốn bình thường, bố không có ở nhà, cùng bạn ra ngoài uống rượu. Tuy nhiên biểu hiện thực bình tĩnh của Mạc Mạc lại khiến Lăng Nguyệt Hồng vốn cẩn thận quan sát lại thấy có chút gì không đúng, đoạn đưa một ly sữa nóng vào phòng Mạc Mạc, nhìn thấy Mạc Mạc đang cúi đầu làm bài tập: “ Mạc Mạc, nói cho mẹ nghe, có phải phát sinh chuyện gì không?”
Mạc Mạc không ngẩng đầu, giống như chuyên chú làm bài: “Mẹ, không có chuyện gì cả.”
“Thầy giáo gọi điện đến bảo buổi chiều con không có đi học.”
“Thực xin lỗi, mẹ… Về sau… sẽ không…”
“Có phải hay không cùng Giản Chiến Nam cãi nhau?” Lăng Nguyệt Hồng thử hỏi.
Mạc Mạc đang muốn trả lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa, Lăng Nguyệt Hồng vuốt vuốt tóc Mạc Mạc: “Mẹ đi xem ai đến, hãy uống một chút sữa cho ấm người.”
Lăng Nguyệt Hồng đi ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Giản Chiến Nam tuy vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng mà trong mắt có tia bối rối, chân thì bó bột, sắc mặt tái nhợt, Lăng Nguyệt Hồng không khỏi lo lắng hỏi thăm: “Chân của cậu bị làm sao thế?”
“Không có việc gì.” Ánh mắt Giản Chiến Nam hướng về phía cửa phòng Mạc Mạc, trầm giọng hỏi: “Mạc Mạc có nhà không?”
“Ở trong phòng ngủ, nhưng mà có điểm không vui.”
Giản Chiến Nam nhìn cửa phòng Mạc Mạc đóng chặt, anh từng bước, từng bước đi đến, tay đẩy cửa, Mạc Mạc đã đem cửa phòng khóa lại, anh nhấc tay gõ cửa: “Mạc Mạc, mở cửa.”
Mạc Mạc bịt hai lỗ tai, người tựa vào cánh cửa, không mở cửa cũng không muốn nghe giọng nói của anh. Giản Chiến Nam không nghe thấy Mạc Mạc đáp lại, hận không được một cước đá bay cửa phòng, lạnh lùng nói: “Mạc Mạc, nghe lời, mở cửa.”
Lăng Nguyệt Hồng khó hiểu nhìn Giản Chiến Nam lo lắng, hai người này là làm sao vậy, suy cho cùng thì Mạc Mạc là con gái cô, Lăng Nguyệt Hồng đương nhiên hiểu con mình, Mạc Mạc không phải là người vô lý làm loạn, nhu thuận quá mức, duy nhất một lần không ngoan là ở trước mặt người đàn ông này, hiện giờ đối với Giản Chiến Nam ở đây mà không muốn gặp, nhất định là có nguyên nhân.
“Chiến Nam, quên đi, mặc kệ hai người có vấn đề gì để cho Mạc Mạc yên tĩnh một chút, có chuyện hôm nào nói sau, chân của cậu không đi được nhanh, lại còn đi cầu thang bộ, tôi nghĩ cậu nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Giản Chiến Nam nhắm mắt, giữa đôi mắt đều là nan giải cùng thần sắc phức tạp, môi hơi hơi run rẩy, nghĩ muốn nói điều gì rồi lại lựa chọn trầm mặc, xoay người rời đi.
hic, temmmm. Sao chap này đọc cảm giác buồn thế, càng bình thản càng làm người ta đau tim haizz
Ngày hôm sau, Mạc Mạc đem một đôi mắt mèo đi học, hôm qua mẹ có hỏi cô cùng Giản Chiến Nam là làm sao vậy, cô không nói. Cuối cùng, trước khi ra khỏi nhà, mẹ cho cô biết Giản Chiến Nam bị thương ở chân, đang ở bệnh viện nhân dân, rồi tiễn cô đi, còn muốn tới thăm hay không tự cô quyết định.
Anh bị thương cùng cô có liên quan ư? Nhưng là vẫn không kìm được hỏi mẹ vết thương có nghiêm trọng không, đi lại thế nào, làm sao mà bị thương. Mẹ bảo muốn biết tự mình tới hỏi, mẹ chỉ gọi điện thoại qua, ân cần nhắc nhở Giản Chiến Nam một chút, cũng không rõ ràng sự tình lắm.
Mạc Mạc đi học một chút cũng không yên lòng, bị Giang Xuyên liên tục chê cười bởi vì lúc thầy giáo hỏi cô, cô hoảng hốt không biết thầy đang giảng cái gì. Hết giờ, Cầm Tử kéo Mạc Mạc đi WC.
Mạc Mạc yên lặng đi về hướng WC, Cầm Tử kêu lên một tiếng sợ hãi, cầm tay kéo Mạc Mạc: “Trời ạ, bà nội của tôi ơi, cậu làm sao mà lại đi vào WC nam thế hả? Hồn cậu để nơi nào thế?”
Mạc Mạc hồi hồn, nhìn thấy mình suýt nữa thì vào WC nam, sửng sốt một chút, rồi lùi lại, Cầm Tử bất đắc dĩ: “Tiểu Hữu, có việc gì hai người không rõ ràng phải tìm hướng giải quyết nhé. Bộ dáng của cậu thế này thật không phải là biện pháp tốt nha.”
Cầm Tử đã sớm phát hiện Mạc Mạc có chút gì không đúng, nghiêm túc bắt Mạc Mạc phải khai rõ ra, sau khi nghe Mạc Mạc nói sơ qua, cũng hiểu tình cảnh của Mạc Mạc, không khó tưởng tượng, cô gái tên Nhã Nhi kia 90% trước kia là người mà Giản Chiến Nam yêu.
Mối tình đầu của mối người đều khó quên, Giản Chiến Nam cũng không ngoại lệ, nhưng mà cứ thế bắt tội Giản Chiến Nam cũng không phải là điều hay, phải để Giản Chiến Nam nói một chút. Mạc Mạc luôn luôn không phải là người sợ đầu sợ đuôi, căn bản cô không biết đối xử như thế nào với Giản Chiến Nam.
“Mạc Mạc, bác gái không phải nói là Giản Chiến Nam ở bệnh viện sao, cậu nên đến thăm xem rồi nói chuyện để hiểu tình hình hơn một chút, không đau sẽ không yêu, yêu là yêu, chuyện lớn không chia tay. Cậu cứ như vậy một bộ dáng mất hồn cũng vô dụng có phải hay không? Biết anh ấy bị thương, rõ ràng lo lắng cho người ta muốn chết, lại ở trong này ngơ ngơ, chịu khổ không chỉ có mình cậu.”
“Tớ không có lo lắng cho anh ấy.”
“Hừ. Mạnh mồm.”
Đúng là mạnh mồm. Cô lo lắng, thực sự rất lo lắng. Lúc trước vừa loạn vừa đau lòng trải qua suốt một đêm cũng bình tĩnh. Quá khứ của anh, cô không có quyền tham dự, những gì anh trải qua cô cũng chưa từng bước chung, vì hồi đó chưa có quan hệ, anh trước kia có yêu người khác cũng không có quan hệ, chỉ cần hiện tại anh thích cô, nguyện ý cùng cô một chỗ, như vậy là đủ rồi.
Sau giờ tan học buổi trưa, Mạc Mạc ở nhà ăn mang theo cơm trưa, đều có thức ăn nhiều canxi giúp bổ trợ xương cốt, gọi taxi đến bệnh viện nhân dân, đi bộ vào viện, theo trí nhớ đến phòng bệnh của Giản Chiến Nam.
Mạc Mạc đi thang máy lên lầu, trải qua một hành lang dài, rốt cuộc cũng tìm được phòng bệnh của Giản Chiến Nam, cửa đang khép hờ. Mạc Mạc đẩy cửa định bước vào thì nghe có tiếng nói chuyện trong phòng truyền ra. Rất quen thuộc, cũng rất dễ nghe, nhưng không phải là giọng nói của Giản Chiến Nam, mà là giọng nói nhu mì của một cô gái. Lòng Mạc Mạc không khỏi trầm xuống, dừng động tác đẩy cửa mà vào.
“Chiến Nam, còn nhớ rõ tình huống chúng ta quen nhau không? Ngày đó là cuộc thi ca hát, đó là lần em đoạt giải nhất cuộc thi. Em nhớ rõ, lúc ấy anh mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, anh tuấn giống vương tử, ngồi xem em biểu diễn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn em. Em mặc quần lam, áo sơ mi trắng, mang theo một cái nơ hình con bướm, đúng không? Khi đó em mới 17 tuổi, thoáng cái, em đã hai mươi mấy. Thời gian thật nhanh, thế mà đó đã bao nhiêu năm trôi qua.”
“Không nghĩ tới em vẫn còn nhớ rõ.”
“Đương nhiên. Làm sao có thể quên, anh nói ánh mắt em giống như hồ nước, tiếng nói trong veo, là giọng nói hay nhất anh từng nghe, anh còn yêu em đúng không, Chiến Nam…”
Mạc Mạc rốt cuộc không thể nghe nốt, chỉ muốn chạy đi, nhưng mà thân mình cứ bất động tại nơi đó, lòng đau như cắt, hai tay nắm chặt cố gắng không thốt ra tiếng, chậm rãi thu hồi xuống sâu thân thể, cố gắng kìm nén nỗi đau này.
“Cô bé, cô không có việc gì chứ?”
Một hộ sĩ đến kiểm tra phòng nhìn thấy Mạc Mạc thống khổ liền quan tâm hỏi han, tay vội vàng đỡ cô. Mạc Mạc tựa vào hộ sĩ đứng lên, hộp cơm trưa trong tay sớm đã rơi xuống đất, cô ngẩng đầu, trên mặt đã tràn đầy nước mắt đau khổ.
Lúc này, cửa phòng bệnh cũng bật mở, người mở là Nhã Nhi, nghe được tiếng động bên ngoài cô tiện thể ra xem, không nghĩ tới… lại nhìn thấy Mạc Mạc.
Mạc Mạc buông tay hộ sĩ, tầm mắt nhìn qua Nhã Nhi, thấy được Giản Chiến Nam nằm ở trên giường, tâm tự giác đau không thể kiềm chế.
“Mạc Mạc…” Giản Chiến Nam trông thấy Mạc Mạc, trong mắt có tia bối rối, vội vàng đứng lên, tiến về phía Mạc Mạc, Nhã Nhi quay trở lại, chạy vài bước về phía anh ngăn cản: “Chiến Nam, chân của anh…không thể đi lung tung.”
Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam, rồi lại nhìn Nhã Nhi, tầm mắt cô dừng lại trên khuôn mặt Nhã Nhi, huyết sắc trên mặt Mạc Mạc cũng từ từ biến mắt, nước mắt đang chảy cũng đột nhiên ngừng lại, cô giống như người điên xoay người chạy đi, khó khăn tìm kiếm một căn phòng, rồi rốt cuộc chạy vào toilet nữ, nhìn trong gương treo tường thấy mình trong đó. Rất lâu sau đó…
Cô hiểu, cô đã hiểu vì sao cảm thấy Nhã Nhi như từng quen biết, bởi vì mắt cô cùng Nhã Nhi rất giống nhau.
Cô nhớ lời Giản Chiến Nam từng nói: Ngày đó, em đứng ở vị trí đó, tràn đầy tự tin, thần thái bay lên, quần áo màu trắng, tóc kia bay bay, trên đầu thắt một cái nơ hình con bướm, ánh mắt giống như hồ nước, thanh âm trong veo, em tựa giống như một thiên thần…
Từ lần đó, anh không thể quên được em, anh biết, anh muốn em, Mạc Mạc.
A a, Mạc Mạc thống khổ cười. Cô còn nhớ rõ ngày đó Giản Chiến Nam nói hai con mắt tràn đầy thâm tình, cô còn nhớ rõ, anh từng hát khiến cô khó quên. Nhưng mà, tất cả điều đó không dành cho cô, đó đều là dành cho Nhã Nhi mà thôi.
Tự tin, không phải Mạc Mạc, mà là Nhã Nhi.
Thần thái bay lên, không phải Mạc Mạc, là Nhã Nhi.
Thiên thần không phải Mạc Mạc, là Nhã Nhi.
Anh muốn không phải Mạc Mạc, là Nhã Nhi.
Cô đứng trước mặt anh, vì ánh mắt anh, vì nó mà động lòng, mà anh cũng ở đó nhớ lại, xuyên qua cô nhớ tới một người con gái khác. Mà cô lại giống như một kẻ ngốc, cảm động đến độ hồ đồ, sung sướng trong hạnh phúc quá nhanh.
Hóa ra tất cả như vậy, châm chọc đến buồn cười, Mạc Mạc hai tay chống lên bồn rửa mặt, cố giữ cho thân thể không khụy xuống, cô không khóc mà cười, cười đến ra nước mắt.
“Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam mặc kệ mọi thứ, không để ý đi vào nhà vệ sinh nữ, một phen ôm lấy Mạc Mạc: “Mạc Mạc, đừng khóc, đừng khóc…”
Mạc Mạc ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam, mắt lệ mênh mông: “Giản ca ca, mắt của em xinh đẹp đúng không, giống hồ nước đúng không? Thanh âm của em dễ nghe… đúng không? Là giọng nói của em dễ nghe hay vẫn là của Nhã Nhi dễ nghe?”
Mặt Giản Chiến Nam nháy mắt trắng bệch, giữa con ngươi hiện lên một mạt đau, một câu cũng không nói nên lời song cánh tay càng ôm chặt Mạc Mạc.
“A a…” Mạc Mạc ngây ngô cười: “Lúc em toàn tâm toàn ý yêu anh, em vì một nụ cười của anh, vì động tác của anh, vì một ánh mắt trầm ấm khiến tâm động, vì mỗi một câu của anh mà ngọt ngào tươi cười. Vậy mà, anh nhẫn tâm nhìn tới một người con gái khác qua em? Em cùng lắm cũng chỉ là một cái bóng, một người thế thân, Giản Chiến Nam, anh thật tàn nhẫn, anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như thế, anh dựa vào cái gì…?”
Mạc Mạc đau đớn hét lên, cũng mạnh mẽ đẩy Giản Chiến Nam ra, rời khỏi vòng ôm của anh, xoay người, bước chân lảo đảo rời đi, cô rốt cuộc không muốn thấy anh, không cần.
“Mạc Mạc…” Tâm Giản Chiến Nam hung hăng nhói lên, không để ý mọi thứ, đuổi theo Mạc Mạc.
haiz..... 1 chữ tình, hạnh phúc cũng vì nó, đâu khổ cũng vì nó. Thôi thì bỏ vào hộp , đóng lại, quăng :))
nhưng níu không có nó thì cuộc sống sẽ bùn biết mấy !!!!!! nhanh post chap mới nha bạn
“Việt Nhiên, anh một chút đều không yêu em ư?”
“Cô cứ như vậy liền yêu tôi ư?”
“Đúng vậy, Việt Nhiên, em yêu anh, em thật sự yêu anh.”
“À, yêu tôi đến nỗi không tiếc đưa tôi vào nhà giam, Giản Thần Hi, tình yêu của cô tôi không thừa nhận nổi.”
“Không, không phải đâu Việt Nhiên, em không muốn hại anh. Thật vậy, anh phải tin em…”
“Ngay lập tức biến mất trước mặt tôi, đừng làm cho tôi nhìn đến cô, Giản Thần Hi, người nhà các cô vì cái gì có thể hại người, hại mình tôi là được rồi, trở về nói với Giản Chiến Nam, bảo anh ta buông tha Mạc Mạc, không cần lại tới trêu chọc Mạc Mạc.”
“Việt Nhiên… cô ấy là người thân của anh… anh không thể yêu cô ấy.”
“Ra ngoài…”
Thấp giọng khiển trách, cô gái khóc nho nhỏ, đứt quãng truyền vào trong tai Mạc Mạc đang nằm ngủ.
Cậu, từng ở nhà tù?
Giản Thần Hi thích cậu?
Mà cô gái cậu thích là…Không, không phải, Mạc Mạc không dám nghĩ tiếp, suy nghĩ trực tiếp về quá khứ. Giản Thần Hi là người nhà Giản Chiến Nam, em gái hay chị gái? Là cô ấy hại cậu ngồi tù? Mạc Mạc đột nhiên hiểu được vì sao ba mẹ cô lại phản đối chuyện của cô với Giản Chiến Nam, bởi vì nhà họ Giản hãm hại cậu.
Mấy năm nay, cậu vẫn ở trong tù mà không phải ở một thành thị tự do làm việc nào đó. Mạc Mạc đau lòng không thở nổi, cậu, cậu của cô, một người cậu vĩ đại như vậy đáng ra nên giương cánh bay cao, lại bị tường giam cao cao giữ chặt đôi cánh.
Giản Thần Hi đi rồi, phòng bệnh lâm vào im lặng, Mạc Mạc từ từ nhắm hai mắt như chưa từng tỉnh lại, tay bị một bàn tay ấm áp khác cầm lấy, có người nhẹ nhàng vỗ về má cô, Mạc Mạc biết là cậu của cô.
“Mạc Mạc, phải nhanh khỏe lên biết không?”
Giọng của cậu thì thầm bên người cô, thanh âm hoàn toàn là sủng nịnh cùng lo lắng, trong lòng Mạc Mạc âm thầm đáp, chắc rồi cậu, nhất định Mạc Mạc sẽ nhanh khỏe lên.
***
Mạc Mạc trải qua trận ốm nặng, người gầy đi một chút, cũng thường không hay nói chuyện. Cô lâm vào một cái hố sâu thăm thẳm. Ba mẹ Mạc Mạc sợ hãi Mạc Mạc không chịu nổi thương tổn như vậy, tận tình chăm sóc cùng bảo hộ. Lăng Việt Nhiên cũng thế, cùng ba mẹ Mạc Mạc luân phiên thay nhau chăm sóc Mạc Mạc, giúp Mạc Mạc bổ sung bài giảng, khi Mạc Mạc đi học trở lại đã là một tuần sau đó.
Thời gian 1 tuần, cô không có gặp lại Giản Chiến Nam, tuy nhiên cô biết sự việc xảy ra ngày hôm đó buộc cô phải buông tha cho đoạn tình cảm này, nhưng mà, tâm vẫn không kìm được miên man suy nghĩ.
Trong đầu chỉ nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Giản Chiến Nam, nhớ tới đôi mắt đen của anh, thâm tình mà lại mê người. Rồi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên Giản Chiến Nam hôn cô, lời ước hẹn của hai người, nụ hôn dưới mưa, nỉ non đầy tình cảm, còn có bởi vì một câu cô nhớ anh, anh không quản đi xe trong đêm đến gặp cô, khiến cô cảm động.
Mỗi một lần nhớ lại, tâm Mạc Mạc lại đau cùng run rẩy. Mỗi một lần nhớ lại, Giản Chiến Nam đối tốt với cô chỉ vì cô giống Nhã Nhi, tâm lại càng thêm đau đớn. Cô vẫn nghĩ, đó là tình yêu, đem tình cảm nồng nàn duy nhất không hề giữ lại trao cho người cô yêu nhất, nhưng mà, tất cả chỉ bởi vì cô quá giống Nhã Nhi, thậm chí, ngay cả tình huống quen Giản Chiến Nam cũng giống hệt Nhã Nhi.
Khoảng thời gian cùng với Giản Chiến Nam cứ tích tụ dần dần, rồi lại bị phá vỡ đã thấm nhuần trong máu của cô, muốn chạy, muốn trốn, muốn quên cũng thực là khó khăn, khổ sở. Mạc Mạc đang ở trên thiên đường, bị Giản Chiến Nam tàn nhẫn đánh nhốt xuống địa ngục, một mảnh hắc ám, không thể tự cứu.
Tình yêu của cô hóa ra chỉ là cái phao cho Giản Chiến Nam, dễ dàng bị phá hỏng, ngay cả tra cũng không dư thừa, chỉ có gió lạnh thổi vào cô, cười nhạo cô là đứa ngốc, một đứa ngốc bị đùa bỡn còn ngây ngô cười hạnh phúc.
Bọn anh cùng một chỗ đi, Giản Chiến Nam và Nhã Nhi, cùng một chỗ.
Trong lòng đau nhưng lại nhẫn, thất tình mà thôi, thế thân mà thôi, không có gì to tát cả, không phải thế ư, không có Giản Chiến Nam, trái đất vẫn quay, ai rời đi ai, đều tiếp tục sống sót. Nhưng là vì cái gì, vì cái gì mà tất cả trước mắt cô đều chỉ là hai màu đen trắng, mất đi sắc thái, tâm, không còn loại cảm giác xao động, giống như mặt hồ nước phẳng lặng, không dậy nổi một tia gợn sóng.
Mạc Mạc ngồi ở trong phòng học, im lặng giống không khí, các học sinh ồn ào náo nhiệt vui đùa, đều không ảnh hưởng tới Mạc Mạc. Cô cứ như vậy ngồi ngơ ngác ở nơi đó, “rầm” một tiếng, Giang Xuyên đem một cái chén màu đặt trước mặt bàn Mạc Mạc.
Đó là cái chén của cô được Giang Xuyên giúp cô cho nước thật ấm đang tỏa nhiệt, Giang Xuyên có điểm không thích ứng với dáng vẻ Mạc Mạc như vậy, anh khiêu khích cô, trêu trọc cô, cười nhạo cô như thế nào cô đều không phản ứng, không kìm được ý nghĩ cô bị làm sao vậy: “Ê, cậu không có việc gì chứ?”
Mạc Mạc mờ mịt quay đầu lại nhìn thấy Giang Xuyên, lắc lắc đầu: “Không có việc gì, cám ơn.” Nói xong cúi đầu, hai tay ôm lấy cái chén, trong lòng bàn tay ấm lên nhưng mà tâm vẫn lạnh như cũ.
“Mạc Mạc, cậu lại đây.” Cầm Tử cầm tay lôi kéo Mạc Mạc hướng ra phía bên ngoài. Mạc Mạc không có phản kháng, tùy ý để Cầm Tử đưa ra khỏi phòng học, lại cùng nha đầu Cầm Tử chạy như điên ra khỏi trường học, Mạc Mạc hổn hển hỏi: “Cầm Tử, đi đâu? Còn phải học.”
Cầm Tử đoán rằng chắc chắn Mạc Mạc bị Giản Chiến Nam đả kích, xem bộ dáng mấy ngày nay của Mạc Mạc, khẳng định là có chuyện với Giản Chiến Nam.
“Tiểu Hữu, tỉnh lại coi, chúng ta là tỷ muội tốt, cùng nhau đi Bắc Kinh học đại học, không cần vì một kẻ đáng khinh mà bỏ rơi lý tưởng, không có anh ta, cậu còn có tớ, có người nhà. Tớ tin rằng, có một người đàn ông rất tốt, rất rất tốt đang chờ Mạc Mạc đến yêu, lập tức phải lấy lại tinh thần, cậu như thế nào có thể chết như vậy.”
“Cầm Tử.” Mạc Mạc mỉm cười ôm lấy Cầm Tử: “Cám ơn cậu Cầm Tử, tớ không quên ước mơ của hai chúng ta, tớ sẽ cố gắng đứng lên, tớ thật sự không có việc gì.”
“Tớ thèm vào, còn nói không có gì, cậu đang hành xác kìa, cậu phải thật nhanh đứng lên cho tớ, cho cậu một tuần, nếu còn thất hồn lạc phách, tớ tuyệt giao, bản đại nhân không có một bằng hữu như cậu.”
“Cầm Tử…!”
“Cái gì?”
“Cám ơn cậu.”
***
Hôm nay Cầm Tử nghỉ học, sáng sớm đã đứng trước cửa tập đoàn Hoành Nghiệp, Giản Chiến Nam, anh là vương bát đản, rất khi dễ bạn cô, đem Mạc Mạc trở thành cái gì. Nếu trước kia yêu bạn gái như vậy, sao không đợi đến già, vì cái gì đem Mạc Mạc lấp chỗ trống, hiện tại tốt lắm, người yêu đầu đã trở lại, đem Mạc Mạc bỏ qua một bên. Cầm Tử cho là Mạc Mạc hảo khi dễ, ngậm bồ hòn làm ngọt, không biết sự tình còn không đơn giản như vậy.
Chờ, chờ mãi, cuối cùng xe Giản Chiến Nam cũng tới, gã đàn ông đáng chết, rốt cuộc cũng tới đây, cô muốn cho anh biết, con gái không phải là dễ bị coi thường như vậy, Cầm Tử còn đang muốn xông lên tìm anh lý luận, nhưng sau khi nhìn tới mặt lạnh Giản Chiến Nam, Cầm Tử có điểm khiếp đảm, nói thật, cô sợ Giản Chiến Nam, đừng nhìn Giản Chiến Nam già mà cười, như người ta thường nói là thật là cười diện hổ – anh là như vậy đó.
Mặc kệ, có sợ cũng phải hỏi anh, vì sao lại đối xử với Mạc Mạc như vậy, đang muốn đi lên thì có một chiếc xe khác lao đến chỗ Cầm Tử, lại nhìn trong xe Giản Chiến Nam có một cô gái đang bước xuống, tóc dài làm xoăn, dáng người cao cao, ánh mắt kia, hàng mi kia, thần thái kia như thế nào lại quen thuộc vậy.
Tuy tính tình Cầm Tử thẳng thắn nhưng cũng thật thông minh, sau khi ngây ngốc một khắc, lập tức phản ứng lại, cô gái này cùng Mạc Mạc có nhiều nét tương đồng, nếu không phải là bạn học của Mạc Mạc hai năm liền, biết gia cảnh Mạc Mạc, nhất định Cầm Tử nghĩ rằng cô gái này cùng Mạc Mạc là chị em.
Nhìn cô gái ôm cánh tay Giản Chiến Nam, Cầm Tử biết, cô gái này chính là người yêu đầu của Giản Chiến Nam. Giản Chiến Nam thích Mạc Mạc, lẽ nào lại vì Mạc Mạc giống cô gái này? Cầm Tử tức giận, Giản Chiến Nam, anh là cái vương bát đản, đem Mạc Mạc thành người nào, vui đùa đủ rồi liền vứt đi hả?
Cầm Tử giờ phút này mới hiểu được, vì cái gì Mạc Mạc lại thương tâm thống khổ như vậy, vì cái gì mà tâm tư tranh thủ tình yêu cũng không có, bởi vì, Mạc Mạc có kiêu ngạo của mình, cô khinh thường loại tình yêu này, lại càng không thiết phải đi cầu xin làm gì.
Hừ, một người đàn ông như vậy không cần cũng thế, nhìn thấy Giản Chiến Nam cùng cô gái kia rời đi, Cầm Tử thấy Mạc Mạc khổ quá cùng không đáng giá, Giản Chiến Nam chung quy là lựa chọn người yêu cũ, ngực của cô như có ngọn lửa thiêu đốt, đi tranh luận với Giản Chiến Nam không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà.. cơn bực tức này vẫn không có giảm bớt chút nào.
Cầm Tử nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Giản Chiến Nam đột nhiên cười.
Cầm Tử đi mua đồ sơn, vẽ loạn lên xe Giản Chiến Nam, đối với chiếc xe sang trọng của Giản Chiến Nam một trận cười bể bụng, nào là đầu heo, rùa rụt đầu, ngay cả vương bát đản đều vẽ ra. Ngay lúc Cầm Tử đang thầm đắc ý tác phẩm của mình thì bị một đôi tay rắn chắc tóm lấy, Cầm Tử tức giận: “Móng vuốt của ai?”
Quay đầu nhìn lại thấy một người đàn ông, hé ra khuôn mặt đẹp trai, bộ dáng trầm ổn nhưng mà tay thì không to lớn giống bình thường, nắm chặt khiến cổ tay cô đau nhức: “Uy, anh muốn làm gì, định ăn đậu hũ hả?”
Người đàn ông hơi hơi nheo mắt, nhìn nhìn Cầm Tử, lại nhìn đến “tác phẩm” của cô: “Cô có biết cô làm như này là vi phạm pháp luật không?”
“Tôi làm cái gì?” Cầm Tử mạnh miệng, cô dọa: “Buông tay, bằng không tôi tố cáo anh tội quấy rối.”
“Còn không thừa nhận.” Người đàn ông nói xong liền giơ lên di động trong tay: “Cái này gọi là gì? Chứng cớ, biết không?”
Cầm Tử nhìn thấy trong di động anh ta quá trình mình gây án, mặt trở nên trắng trắng: “Vậy thì sao? Tôi còn chưa trưởng thành, anh đưa tôi tới cục cảnh sát a, hứ, sợ gì.”
“Xe này ít nhất trị giá một ngàn vạn, cô… bồi tiền liền tốt lắm.”
Con mẹ nó, một ngàn vạn, muốn đòi mạng hả? “Bắt lấy lưu manh.” Cầm Tử hô to một tiếng, thừa cơ đạp trên đùi anh ta một phát, tính toán chuồn mất, ai ngờ anh ta tránh một đá của cô, kéo càng nhanh cô đi vào đại sảnh của tập đoàn Hoành Nghiệp.
“Ê, ê, anh định làm gì?”
Tiếng quát của Cầm Tử vang vọng cả đại sảnh, nhưng mà mọi người chỉ nhìn cô chăm chú, không có ai đứng ra ngăn cản.
Người đàn ông lòng người dạ thú này muốn làm gì, tám phần là cùng một phía với Giản Chiến Nam, thật chân chó linh tinh? (ý nói nịnh bợ)
Cầm Tử không khỏi có chút sợ hãi đứng lên.
Mạc Mạc, thực xin lỗi, không giúp được cậu hả giận, lại gây ra họa, Cầm Tử vẻ mặt ảo não, hung tợn nhìn người đàn ông trước mắt phá hư chuyện tốt của cô.
Giờ phút này Mạc Mạc vừa kết thúc giờ học, nguyên bản Mạc Mạc đang ngồi ngơ ngác lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại nặc danh: “Alo, xin chào, ai đấy?” Mạc Mạc khách khí hỏi.
“Có biết một người tên Cầm Tử không?”
“Cầm Tử? Cô ấy làm sao?”
“Tầng 30, tập đoàn Hoành Nghiệp, phiền toái cô đến một chuyến, bằng hữu của cô thật phiền toái.”
Bốn chữ “ tập đoàn Hoành Nghiệp” làm cho lòng Mạc Mạc căng thẳng, Cầm Tử, hai bên làm cho cô phân vân, cái nha đầu Cầm Tử kia không biết làm ra chuyện gì, gây phiền toái cái gì. Cô biết Cầm Tử đối với cô thực tình muốn bảo vệ, lòng Mạc Mạc nổi lên một trận bất an, vội vàng tắt di động, vội vàng gọi xe đến tập đoàn Hoành Nghiệp…
Lòng, lại vội, lại mẫu thuẫn, lùi bước, Giản Chiến Nam, ở chỗ này…
haiz haiz haiz haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
Chậc, hết hiểu đc ông Giản Chiến Nam này