-
Chương 24
TRÊN SÂN THƯỢNG
Ngày mới bắt đầu trên những đồn điền Tếchdát từ lúc mặt trời vừa hé. Tiếng chuông, tiếng cồng, tiếng tù và của mục đồng giục những người nô lệ da đen dậy làm việc, kéo những người chủ nô ra khỏi đống chăn nệm ấm áp.
Ở Kaxa-del-Korvô dưới thời chủ cũ cũng vậy. Gia đình người chủ đồn điền người Mỹ không thay đổi tục lệ này. Không phải vì sự mong muốn làm theo truyền thống, mà bởi sự yêu cầu của thiên nhiên. Buổi sáng nơi đây tràn đầy hương thơm, chan hòa ánh mặt trời, nơi mùa xuân hầu như luôn ngự trị mà còn nằm trong chăn thì thật là đáng tiếc. Người ta thường nghỉ ngơi vào buổi trưa, khi mọi vật trong thiên nhiên rũ xuống bởi những tia mặt trời thiêu đốt.
Trong buổi rạng đông, mọi vật hân hoan chào đón vầng thái dương. Những con chim nhiệt đới xòe rộng những đôi cánh rực rỡ, những bông hoa giương những cánh hoa còn đẫm sương đêm chờ những tia nắng đầu tiên. Tất cả mọi sinh vật đều ca ngợi mặt trời.
Đẹp tuyệt vời như chính vầng thái dương, Luiza đứng trên sân thượng. Bàn tay nàng đặt lên lan can đá, hãy còn ẩm ướt vì những giọt sương đêm. Trước mắt nàng là khu vườn, chạy dọc theo khúc lượn của con sông, xa hơn nữa là dốc bờ sông đối diện, tiếp theo là đồng cỏ bát ngát.
Nàng đang chiêm ngưỡng phong cảnh thần kỳ chăng? Không!
Nàng không hề để ý thấy mặt trời đang mọc, mặc dầu trông nàng như một tín đồ đa thần giáo đang cầu nguyện mặt trời.
Nàng có nghe thấy tiếng chim hót véo von trong khu vườn và cánh rừng không?
Nàng không hề nghe và nhìn thấy gì cả. Cái nhìn của nàng lơ đãng, ý nghĩ của nàng thật xa vời.
Dường như cả buổi sáng tươi đẹp, cả tiếng chim hót cũng không làm cho nàng vui được; một bóng mây buồn rầu che phủ khuôn mặt tuyệt đẹp!
Nàng thật cô đơn, không ai chú ý tới nỗi buồn của nàng, không ai hỏi han nàng vì sao.
Chỉ có tiếng thì thầm của chính nàng bất giác tố cáo bí mật nỗi lòng nàng.
- Chắc là chàng bị thương, không biết vết thương có nguy hiểm không?
Nàng nói về ai mà lo lắng vậy?
Về con người đang nằm rất gần đây, ngay dưới kia, tại một trong những căn phòng của tòa dinh cơ - về người anh họ Kacxi Kôlhaun chăng?
Chắc gì đã là như vậy. Ngày hôm qua bác sĩ đã nói rằng người bệnh đang dần dần hồi phục, chẳng còn gì nguy hiểm tới tính mạng hắn nữa. Và nếu có một người nào đó nghe được đoạn độc thoại tiếp theo cũng với một gịong buồn rầu như vậy, thì họ phải quả quyết rằng nàng đang nói về một người nào đó khác.
- Thậm chí cũng chẳng cử được ai tới chỗ chàng. Ta chẳng tin ai hết. Chàng giờ ở đâu? Có lẽ chàng rất cần sự giúp đỡ, thông cảm… Nếu có thể nhắn tin tới chàng mà không ai biết được nhỉ! Không biết Zep Xtump biến đi đâu mất?
Không hiểu sao cô gái có cảm giác rằng Zep Xtump có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và nàng cứ nhìn chăm chăm về phía cánh đồng bên kia con sông, nơi có con đường chạy dọc theo bờ. Đấy là con đường đất giữa đồn biên Inđ và những đồn điền vùng hạ lưu sông Lêông, nó chạy trên đồng cỏ cách con sông một khoảng không xa và chỉ tiến lại gần ở một chỗ - nơi dòng nước làm thành một khúc ngoặt gấp, hằn rõ trên bờ sông dốc. Về phía đồn biên, con đường nhìn thấy rõ trong khoảng nửa dặm, một con đường mòn cắt qua chỗ nông dân đến khu dinh cơ. Về phía kia, cũng trong một khoảng cách gần như vậy, đồng cỏ đi vào một vùng cây rậm, sau những bụi rậm đó chẳng còn thấy gì nữa.
Nàng Krêôl trẻ tuổi nhìn về phía đồn biên Inđ, từ nơiđó Zep Xtump có thể xuất hiện, nhưng cả bác ta và cả những người khác đều chẳng thấy tăm hơi. Lẽ ra điều này không làm nàng bận tâm. Bởi vì bác ta đâu có hứa đến.
Nhưng lát sau, có một cái gì đó buộc nàng phải quay lại nhìn về phía đối diện.
Nếu nàng hy vọng nhìn thấy một người nào đó, thì lần này sự chờ đợi không lừa dối nàng. Từ trong đám cây xuất hiện một kỵ sĩ. Nàng Krêôl lúc đầu tưởng đó là một người đàn ông, bận một bộ đồ kiểu như người Ả Rập. Nhưng khi nhìn kỹ thì do là một người phụ nữ ngồi trên ngựa theo kiểu đàn ông. Khuôn mặt nữ kỵ sĩ hầu như bị che lấp bởi một chiếc khăn trong suốt. Nhưng dù sao Luiza cũng thấy mờ mờ khuôn mặt trái xoan rám nắng, màu hồng đậm đà trên đôi má và đôi mắt sáng rực rỡ như những vì sao.
Ngay cả kiểu ngồi ngựa, cả chiếc khăn rũ xuống vai cũng không ngăn cản được Luiza thấy nàng thật xinh đẹp.
Phía sau cô gái không quen biết, cách nàng chừng mười lăm acđơ có một người cưỡi lừa, vì ông ta giữ một khoảng cách kính trọng và theo cách ăn mặc có thể đoán đó là một người hầu.
- Người đàn bà này là ai vậy nhỉ? – Luiza Pôinđekter thì thầm, nàng đưa nhanh ống nhòm lên mắt để nhìn cho rõ hơn nữ kỵ sĩ kỳ lạ - Nàng là ai nhỉ? – Nàng Krêôl nhắc lại câu hỏi bằng một giọng bình tĩnh hơn sau khi hạ ống nhòm và nhìn nữ kỵ sĩ bằng mắt thường.
- Đó là một người đàn bà Mếchxich, còn người cưỡi la kia chắc là người hầu của nàng. Hẳn là một xenhorita nổi tiếng nào đó. Thế mà ta cứ nghĩ rằng họ đi Mếchxich hết rồi chứ. Trong tay người hầu của nàng có một chiếc làn. Hay thật, nó đựng cái gì nhỉ? Mà họ đến đồn biên hay khu cư dân làm gì? Đã là lần thứ ba trong tuần này ta thấy họ đi ngang qua đây. Chắc nàng sống ở một nơi nào đó trong các đồn biên về phía hạ lưu. Cái kiểu ngồi ngựa như thế này trông lạ thật. Ta nghe nói họ cho phép các cô gái Mếchxich ngồi như vậy. Ra sao nếu ta cũng ngồi kiểu ấy nhỉ? Rõ ràng như vậy tiện hơn. Mình cứ tưởng tượng các bà đức hạnh nhà ta sẽ phát uất lên! Ha ha ha! Có thể tưởng tượng được sự khiếp hãi của họ!...
Nhưng tiếng cười của nàng lập tức im bặt. Vẻ mặt của nàng Krêôl phút chốc biến đổi, dường như một đám mây ngưng đọng che phủ đĩa mặt trời. Nhưng không phải nỗi buồn mà trước đó làm u ám khuôn mặt nàng. Nếu nhìn đôi má đột nhiên tái đi thì rõ ràng nàng đang bị xâm chiếm bởi một tình cảm khác không kém phần mạnh mẽ.
Nguyên nhân sự thay đổi chỉ có thể liên quan tới những động tác của nữ kỵ sĩ choàng khăn bên bờ con sông kia. Từ trong rừng một con sơn dương có sừng lao ra. Nó chưa kịp làm xong bước nhảy đầu tiên, thì con ngựa đã phi nước đại. Rượt theo con vật đang hoảng sợ. Nữ kỵ sĩ giật ngay mạng che ra khỏi mặt, bàn tay phải vung lên vài vòng trong không khí.
- Cô ta làm gì vậy? – Cô gái trên sân thượng tự hỏi thầm – À, một chiếc lắcxô!
Xenhorita kia đã nhanh chóng chứng tỏ rằng nàng sử dụng thứ vũ khí dân dã một cách điêu luyện như thế nào. Nàng khéo léo tung lắcxô vào cổ con sơn dương, rồi kéo căng thòng lọng. Con vật choáng váng ngã vật xuống.
Người hầu nhanh chóng chạy tới, nhảy ra khỏi yên lừa, lấy dao đâm chết con vật, chất tảng thịt lên lưng lừa, sau đó lại nhảy lên yên và đi theo nữ kỵ sĩ. Còn xenhorita kia đã kịp cuộn chiếc lắcxô lại, hạ chiếc khăn che mặt và tiếp tục đi như không có gì xảy ra.
Bóng đen lướt trên khuôn mặt nàng krêôl đúng vào lúc chiếc thòng lọng tung lên trong không khí. Nỗi ngạc nhiên gây nên nó, không – hoàn toàn là một tình cảm khác, một ý nghĩ khác khó chịu hơn nhiều.
Và mặc dầu khuôn mặt Luiza bị che khuất bởi bàn tay cầm chiếc ống nhòm, nhưng có thể thấy rằng nó rất buồn thảm khi nữ kỵ sĩ còn chưa đi khuất và cả sau khi bọn họ biến mất giữa những đám dương xỉ.
“Không lẽ đó là nàng? Cùng tuổi với ta, thấp hơn ta một chút. Hoàn toàn giống, nếu ta nhận xét đúng trong một khoảng cách như vậy. Nàng sống ở Riô-granđ, thỉnh thoảng đến chơi với họ hàng trên sông Lêông. Đây là ai nhỉ? Tại sao ta không hỏi chàng tên nàng là gì? Không lẽ, không lẽ đó là nàng?”
-
Chương 25
MÓN QUÀ KHÔNG TRAO
Một vài phút sau Xenhorita có chếc lắcxô cùng người hầu của nàng đi khuất, Luiza vẫn đứng trầm tư. Vẻ mặt và dáng điệu chán nản của nàng cho thấy tâm trạng nàng chẳng trở nên vui vẻ hơn chút nào.
Ngược lại, trước đó một vài lần nàng đã tưởng tượng ra hình ảnh của một nữ kỵ sĩ điêu luyện, và một lần nàng thoáng tự hỏi cô gái Mếchxich kia đi về hướng đó làm gì. Sau trường hợp xảy ra với con sơn dương, sự phỏng đoán của nàng trở thành mối nghi ngờ.
Luiza thở phào nhẹ nhõm, khi từ phía sau đám cây cối, cũng chính là ở chỗ đó, chỗ hai kỵ sĩ vừa đi khuất, hiện ra một kỵ sĩ khác, nàng còn vui mừng hơn nữa khi thấy người đó rẽ vào con đường mòn dẫn đến dinh cơ. Nâng ống nhòm lên, nàng krêôl nhận ra đó là Zep Xtump. Khuôn mặt nàng sáng lên tươi tỉnh.
- May quá! Ta đang cần bác ấy! – Cô gái vui mừng kêu lên – Có thể nhờ bác ấy nhắn tin, bác ấy có thể nói cho ta hay Xenhorita kia là ai. Chắc là bác ta đã gặp nàng trên đường đi. Điều này có khả năng hỏi thăm nàng mà không bị nghi ngờ. Sau những vu việc vừa xảy ra, ta phải cẩn thận mới được, thậm chí cả đối với bác ấy. Ô, giá như ta có thể tin được rằng chàng ưa ta, thì ta đã không bị xáo động như vậy. Sự lãnh đạm của chàng sao mà đáng sợ! Và đối với ta, Luiza Pôinđekter! Không, không thể tiếp tục như vậy được: ta cần phải thoát ra khỏi cái gai này cho dù giá của nó là trái tim tan nát.
Trong khi đó người thợ săn đã tới nơi và dừng ngựa.
- Bác Xtump thân mến! - Giọng nói mà người thợ săn già rất ưa nghe bình thản chào ông – Cháu rất vui mừng được gặp bác! Bác hãy xuống ngựa và đến đây với cháu. Cháu biết rằng độ cao nào cũng chẳng là gì đối với bác nên bác chẳng sợ gì những bậc thang bằng đá này. Ở đây phong cảnh rất đẹp, bác sẽ chẳng thấy tiếc đâu!
- Được nhìn thấy tiểu thư là phần thưởng đáng quí nhất với tôi rồi, vì điều này, tôi không chỉ đồng ý leo lên mái nhà mà còn leo lên cả cột buồm nữa cơ… tiểu thư hãy đợi cho một chút, tôi đưa con ngựa già tới chuồng rồi sẽ lên ngay, chỉ một nháy mắt thôi!
Sau khi tụt khỏi lưng con ngựa, ông nói với nó những lời như sau:
- Đừng chán nản, bà bạn! Hãy ngẩng cao đầu, có thể Plutôn sẽ đem cho mày vài bắp ngô vào buổi sáng.
- Đúng vậy! Ngài Xtump! - Vừa xuất hiện trong sân, Plutôn nói ngay - Kẻ da đen sẽ làm việc này, sẽ cho nó ăn no ngô vàng. Nào! Xin ngài hãy đến ngay với cô chủ, Plutôn này sẽ săn sóc ngựa.
- Quỉ quái, nói là thấy ngay! Lần sau Plutôn ạ, khi ta tới đây, ta sẽ đem tặng anh một con chuột túi thịt mềm như một con gà hai tuổi vậy. Ta hứa với anh như vậy đấy.
Nói xong, Zep bắt đầu đi lên, vượt qua hai ba bật thang một. Ông nhanh chóng đến với nữ chủ nhân tươi cười đón khách.
Người thợ săn già nhận thấy ngay rằng cô gái rất hồi hộp, nàng đưa ông tới một góc xa của sân thượng và ông hiểu ra rằng ông được mời lên đây không chỉ để ngắm cảnh đẹp.
- Bác Xtump, hãy nói cho cháu hay… - Luiza túm lấy tay áo khoác, nhìn vào cặp mắt xám của người thợ săn già hỏi – Bác, có lẽ bác biết tất cả? Sức khỏe của anh ấy ra sao? Anh ấy bị thương có nguy hiểm hay không?
- Nếu tiểu thư nói về ngài Kôlhaun…
- Không không, về hắn cháu biết hết rồi! Cháu không nói về hắn.
- Nhưng tiểu thư ạ, tôi chỉ biết có một người ở chỗ chúng tôi bị thương. Đấy là Moric-Muxtangher. Thế, hẳn là tiểu thư hỏi về chàng chăng?
- Vâng, vâng, về chàng. Bác hiểu cho, mặc dù anh ta xung đột với người anh họ của cháu, nhưng cháu không thể không thông cảm với anh ấy. Mà bác cũng biết rằng Moric Giêran đã cứu cháu, thật thế, hai lần thoát khỏi nanh vuốt thần chết. Bác nói đi, anh ấy bị thương nặng lắm phải không?
Nàng nói với vẻ lo lắng đến nỗi nói đùa ở đây là không đúng chỗ. Zep vội trả lời:
- Không đâu, chẳng có gì là nguy hiểm. Một viên đạn găm vào chân, phía trên mắt cá: vết thương này chẳng nguy hiểm hơn một vết xước. Viên đạn thứ hai vào tay trái. Cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Anh ta chỉ mất khá nhiều máu. Bây giờ anh chàng đã hoàn toàn bình phục và vài ngày nữa sẽ dậy được. Chàng trai còn nói rằng, nếu được phi ngựa trên đồng cỏ thì anh ta sẽ mau lành bệnh hơn là đi chữa ở tất cả các bác sĩ ở Tếchdát này. Tôi cũng cho là như vậy. Nhưng bác sĩ phẫu thuật của đồn biên đang trông nom anh ta còn chưa cho phép bệnh nhân rời khỏi giường.
- Anh ấy bây giờ ở đâu ạ?
- Ở khách sạn, nơi họ bắn nhau ấy.
- Ở đó chắc người ta chăm sóc anh ấy chẳng ra sao phải không ạ? Cháu nghe nói khách sạn ấy rất tồi. Chắc người ta nuôi anh ấy hoàn toàn không phải như nuôi một bệnh nhân… Bác đợi cháu một chút, bác Xtump, cháu quay lại ngay. Cháu muốn gửi anh ấy một cái gì đó. Cháu biết rằng bác sẽ làm điều này cho cháu. Phải không bác? Cháu tin như vậy.
Không đợi trả lời, Luiza chạy tới cầu thang và bay xuống dưới. Lát sau nàng quay lại, cầm trong tay một chiếc làn lớn, nặng những đồ ăn thức uống.
- Bác Xtump thân mến, chắc bác sẽ chuyển cái này cho Moric Giêran chứ ạ? Florinđa đã đặt vào đây đủ thứ vớ vẩn: một vài loại nước uống, một vài thứ mứt và còn những cái gì gì đó nữa. Khi ốm người ta thường thèm đồ ngọt, mà ở quán rượu thì kiếm đâu ra những thứ ngon lành. Chỉ có điều là bác đừng nói với ai hết. Được không ạ? Cháu biết, bác sẽ chẳng nói với ai, người khổng lồ hiền hậu của cháu!
- Tiểu thư có thể tin ở già Zep Xtump, tiểu thư Luiza ạ. Sẽ không ai biết được những thức ăn này từ đâu ra, chỉ có điều, hãy tin tôi, chàng trai chẳng thiếu thứ gì. Người ta gửi đến cho chàng đủ thứ thức ăn, đến nỗi anh chàng có thể nuôi cả một lũ háu đói.
- A! Người ta mang đến cho chàng! Ai vậy chứ?
- Điều này Zep Xtump không thể nói lại được, vì chính anh ta cũng không biết. Tôi chỉ nghe nói rằng có một người Mếchxich chuyển những chiếc làn đến, một gia nhân của ai đó. Chỉ mới ít phút trước tôi đã gặp hắn cách không xa ngôi nhà của tiểu thư, có lẽ hắn đi cùng một cô gái ngồi ngựa theo lối đàn ông. Phần đông các cô gái Mếchxich đi ngựa như vậy. Tôi nghĩ, đó là người hầu của cô ta, bởi vì hắn đi theo sau, trên tay hắn là một chiếc làn giống y như chiếc làn mà ngài Moric nhận được gần đây. Có nghĩa là hắn đang mang những thứ đó tới cho bệnh nhân.
Không cần hỏi tiếp nữa. Những lời này đã giải thích được quá nhiều, tất cả trở nên rõ ràng một cách đau đớn: Luiza Pôinđekter có đối thủ. Cô gái Mếchxich cùng chiếc lắcxô, là người yêu, và còn có thể là vợ chưa cưới của chàng Muxtangher.
Không phải tình cờ mà chiếc làn nơi tay nàng krêôl đặt trên lan can trượt đi và rơi xuống sàn lát gạch. Các chai rượu vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rượu tuôn ồng ộc thành những dòng ngoằn ngoèo theo bức tường.
Mặc dầu như vô tình lỡ tay làm rơi chiếc làn, nhưng những cử động của đôi tay đã được tính toán. Nhảy qua lan can Luiza nhìn xuống dưới và cảm thấy trái tim nàng cũng vỡ nát như những mảnh thủy tinh, lấp lánh trên đá.
- Ôi tiếc quá! – Cô gái vừa nói vừa cố gắng không để lộ tình cảm của mình - Hỏng hết mất rồi! Florinđa sẽ nói gì nhỉ? Nhưng không sao, ngài Giêran, theo như lời bác nói, đã được mọi người chăm sóc, vậy chắc gì anh ấy đã cần đến món quà của cháu. Nhưng có điều, bác Xtump thân mến, bác đừng nói một lời nào với ai nhé! Đừng nói cả những gì cháu hỏi về anh ấy. Bởi anh ấy đã đấu súng với anh họ cháu và điều này sẽ gây nên những cuộc nói chuyện không cần thiết. Bác hứa với cháu chứ, bác Zep?
- Tôi sẵn sàng thế! Không nói với ai một lời nào, tiểu thư Luiza ạ. Tiểu thư có thể tin ở già Zep này.
- Cháu biết mà. Ta đi khỏi đây thôi. Mặt trời bắt đầu nóng dữ rồi đấy. Chúng ta xuống dưới xem liệu cháu có tìm được cho bác rượu uýtki tinh khiết không. Nào, ta đi thôi!
Nàng krêôl trẻ tuổi giả bộ vui vẻ, vừa lướt qua sân thượng nàng vừa hát bài “Điệu van mới Oclêăng” và chạy xuống lầu. Người thợ săn già hài lòng nhận lời mời, đi theo sau Luiza. Mặt dầu từ bao lâu nay ông đã quen lãnh đạm đối với sự quyến rũ của phụ nữ và trong giờ phút này ý nghĩ của ông đang tập trung vào thức uống yêu thích đã được hứa hẹn nhưng ông vẫn vui thích chiêm ngưỡng đôi vai xinh đẹp của cô gái, chúng dường như được chạm bằng ngà vậy.
Nhưng ông ngắm nghía nàng không được lâu. Vừa xuống tới nơi, Luiza đã từ biệt ông. Sau khi Zep vô tình nói cho nàng biết bí mật của chàng Muxtangher, cuộc nói chuyện với người thợ săn già không còn gì là thú vị đối với nàng nữa. Để mặc ông lại say sưa với uýtki, nàng vội trở về phòng mình để che dấu nỗi cay đắng.
Lần đầu tiên trong đời Luiza trải qua nỗi đau khổ của ghen tuông. Đây là tình yêu thật sự đầu tiên của nàng – Nàng đã yêu Moric Giêran.
“Sự săn sóc của Xenhorita người Mếchxich làm sao có thể giải thích bằng tình bạn đơn giản được. Đúng là họ còn quan hệ với nhau sâu sắc hơn” – Nàng krêôl chán chường nghĩ ngợi.
Xét theo những điều mà Moric đã nói với nàng và những gì tận mắt nàng nhìn thấy thì Xenhorita và chiếc lắcxô – đó chính là người đàn bà đã chiếm được tình yêu của con người đó.
Luiza cảm thấy thân hình của người phụ nữ đó thật hoàn hảo. Khuôn mặt thì nàng còn chưa nhìn thấy rõ lắm. Khuôn mặt đó có thật tuyệt vời không? Có tuyệt vời đến mức làm mê mẩn được con người tự chủ được những tình cảm của mình như Moric Giêran không?
Luiza không thể bình tĩnh được. Nàng những nóng lòng nhìn mặt cô gái người Mếchxich. Khi Zep Xtump vừa đi khỏi, nàng liền ra lệnh đóng yên con muxtang đốm sao, vượt qua chỗ ngoặt của con sông, phóng lên bờ đối diện.
Phóng về phía đồn biên, nàng dự định là sẽ gặp người đàn bà Mếchxich đi ngược lại. Không phải là một người đàn bà, mà chính xác hơn là một cô gái. Một cô gái cùng tuổi với nàng.
Họ gặp nhau nơi con đường giữa cây cối rậm rạp và cô gái Mếchxich đi đầu trần, chiếc khăn buông hờ hững trên vai. Mái tóc dày lộng lẫy đen như lông quạ viền lấy khuôn mặt kiều diễm rám nắng.
Hai cô gái theo phép lịch sự, chỉ liếc nhìn nhau. Nhưng đi được một quãng, cả cô này lẫn cô kia đều không giữ được ý muốn nhìn trộm đối thủ của mình, cả hai cùng quay lại.
Rõ ràng những ý nghĩ của họ không khác nhau lắm, không chỉ Luiza nghe nói về Xenhorita người Mếchxich mà nàng kia cũng đã biết đến sự tồn tại của nàng.
Chúng ta sẽ không truyền đạt lại những gì mà Xenhorita suy nghĩ sau cuộc gặp gỡ đó. Chỉ cần nói rằng sau cuộc đi dạo những ý nghĩ của nàng krêôl lại càng u ám hơn. Trên đường về Kaxa-del-Korvô điệu bộ của nàng tỏ ra vô cùng chán nản. “Đẹp thật! – Nàng nghĩ khi đi ngang qua cô gái mà nàng cho đó là đối thủ của mình - Phải, cô ta xinh đẹp thế, làm sao chỉ là bạn của chàng được”.
Luiza vừa cố gắng để không thiên vị, vừa tự nói thầm với mình. Nếu khác đi thì nàng đã kìm chế không ca ngợi Xenhorita người Mếchxich đến thế.
“Làm sao còn ngờ được họ quan hệ với nhau như thế nào? – Nàng tiếp tục – Chàng yêu cô ta! Chàng yêu cô ta! Còn ta, ta điên rồ, ta muốn tìm hạnh phúc trong thứ tình cảm chết người này! Cần phải quên chàng đi, phải gỡ những chiếc dằm ra khỏi trái tim! Quên đi! Nói thì dễ, nhưng ta có làm nổi điều này không? Ta không nên gặp chàng nữa. Ít nhất ta cũng đủ sức. Sau tất cả những điều đã xảy ra, chàng sẽ không xuất hiện ở nhà ta nữa. Nhưng cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ có thể là tình cờ. Nhưng ta sẽ bằng mọi cách để tránh nó. Ôi Moric Giêran, sao chàng lại bắt em phải đau khổ như vậy?”
-
Chương 26
LẦN NỮA TRÊN SÂN THƯỢNG
Quên người mình yêu tha thiết là không thể! Thời gian, tất nhiên là liều thuốc công hiệu cho trái tim không nhận được sự đền đáp trong tình yêu. Còn sự chia ly còn giúp đỡ nhiều hơn. Nhưng cả thời gian, cả sự xa cách cũng không làm vơi nỗi buồn về người bạn đã mất hay làm yên tĩnh trái tim còn chưa biết đến hạnh phúc của tình yêu.
Luiza không dễ dàng gì đấu tranh với tình cảm đã chiếm lĩnh nàng: mặc dầu nó mới bùng lên không lâu nhưng nó đã bốc lên, nhanh chóng vượt qua mọi trở ngại. Sự không hài lòng của người cha hay sự không cân xứng trong địa vị xã hội của họ cũng không ngăn cản được cô gái. Nàng đã trưởng thành và sự đồng ý hay không của cha đối với nàng không hẳn là nhất thiết. Những gì liên quan tới trở ngại thứ hai thì khi con người yêu chân thành, họ không sợ gì mà khinh thường những thành kiến xã hội. Bản chất tình yêu không nhỏ nhặt như vậy. Dù sao đi nữa, sự nhỏ nhen cũng không có trong tình cảm của Luiza Pôinđekter. Mà đây lại là sự say mê đầu tiên trong cuộc đời nàng. Và lại là nỗi thất vọng đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh của tâm hồn nàng.
Lúc đầu nàng những tưởng nàng sẽ chiến thắng nỗi đau của trái tim bằng sức mạnh của ý chí, lòng yêu đời bẩm sinh sẽ giúp đỡ nàng. Nhưng ngày lại ngày qua đi, sự nhẹ nhõm vẫn không đến. Nàng không thể quên được con người đã chiếm lĩnh toàn bộ những mơ ước của mình.
Đã có những giây phút Luiza căm thù chàng, hay đúng hơn là đã muốn căm thù chàng. Bây giờ nàng có cảm giác rằng nàng có thể giết chết chàng hay nếu người ta có giết chàng ngay trước mắt nàng, nàng cũng chẳng làm gì để cứu. Nhưng đấy chỉ là những tình cảm thoáng qua.
Càng suy nghĩ, nàng càng nhận thức ra được rằng, dù thậm chí chàng là kẻ thù độc ác nhất của nàng, kẻ thù của toàn thể loài người – là Luxifer, mà một lúc nào đó nàng đã so sánh – thì nàng cũng không thể không yêu chàng.
Luiza không đủ sức khinh bỉ và căm thù Moric. Nàng chỉ còn cách lãnh đạm với chàng. Nhưng nàng chỉ hoài công.
Ngày ngày, hầu như hàng giờ Luiza đứng trên sân thượng nhìn vào con đường, nơi lần đầu nàng gặp đối thủ của mình. Hơn nữa, mặc dầu nàng quyết định tránh gặp gỡ với con người gây cho nàng bất hạnh, nàng vẫn ngồi lên con ngựa để phi theo những con đường phố của khu cư dân chỉ với ý định gặp được chàng.
Ba ngày sau sự phát hiện không mấy dễ chịu từ sân thượng, nàng lại nhìn thấy xenhorita người Mếchxich đang đi về phía đồn biên cùng với người hầu cầm chiếc làn nơi tay. Vừa quan sát họ, Luiza vừa run lên vì ghen tuông, nàng ghen tỵ với cô gái nọ, hơn nàng vì được chăm sóc bệnh nhân.
Giờ đây, Luiza đã biết về nàng nhiều hơn trước kia, mặc dầu cũng chưa phải đầy đủ. Đó là tiểu thư Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx, con gái chủ nhân của môt gia sản lớn trên sông Riô-Granđ và là cháu gái một điền chủ lớn, mà dinh cơ cách Kaxa-del-Korvô khoảng một dặm về phía hạ lưu sông Lêông.
Nàng Mếchxich trẻ tuổi có tiếng cưỡi ngựa giỏi, tung lắcxô thành thạo, có khả năng chinh phục bất cứ một con muxtang nào với tất cả những thói đỏng đảnh của nó.
Những phẩm chất này không hề làm mất đi sự nghi ngờ lẫn lòng ghen tuông của nàng krêôl - ngược lại nó lại càng củng cố chúng.
Nàng thích những đặc điểm tính cách như vậy. Tự nàng cũng thích độc lập. Luiza cảm giác rằng người khác cũng thích điều này. Moric Giêran chắc gì đã là ngoại lệ.
Vài ngày nữa qua đi, cô gái với chiếc lắcxô không xuất hiện nữa.
“Vết thương của chàng đã lành, chàng không cần tới sự chăm sóc ân cần đó nữa”. – Nàng Krêôl nghĩ như vậy khi đứng trên sân thượng. Nàng nhìn về phía xa, tay vẫn giữ chắc chiếc ống nhòm trên mắt.
Đó là vào một buổi sáng, mặt trời vừa mới mọc, vào cái giờ mà nữ kỵ sĩ hay đi qua.
Cô gái nhìn về hướng mà từ đó mấy ngày trước đối thủ của nàng vẫn hay xuất hiện.
Nhưng khi nhìn về phía đối diện, Luiza bỗng lạnh người, không tin vào mắt mình nữa. Nàng nhìn thấy Moric Giêran trên ngựa. Chàng đang từ phía đồn biên tiến dần lại.
Dù chàng ngồi trên yên có vẻ hơi ráng sức và đi nước kiệu nhỏ, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó chính là chàng. Luiza nhìn rõ qua chiếc ống nhòm và lập tức nhận thấy ngay tay trái chàng được treo bất động.
Nhận ra chàng, nàng krêôl trẻ tuổi liền nấp sau lan can và thốt lên những tiếng nghẹn ngào.
Cái gì đã làm nàng kêu lên buồn thảm như vậy? Vì cô gái thấy cánh tay bị thương của chàng hay qua chiếc ống nhòm nhận thấy gương mặt ốm yếu tái mét của chàng?
Không, đây không phải là tiếng kêu thương hại hay ngạc nhiên. Đó là tiếng rên rĩ của trái tim đau đớn.
Người bệnh đang bình phục. Chàng không còn cần tới sự chăm sóc của cô hộ lý nhân hậu. Giờ đây chàng tìm tới nàng.
Giấu mình sau lan can sân thượng, dưới tán lá xanh của cây ngọc giá đang nở hoa, Luiza theo dõi chàng kỵ sĩ đang trên đường. Nâng ống nhòm lên mắt, nàng có thể thấy mọi cử chỉ của chàng, thậm chí cả nét mặt chàng.
Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi nhận thấy chàng không chỉ một lần nhìn về phía dinh cơ Kaxa-del-Korvô, và nàng cảm thấy dễ chịu hơn nữa khi thấy Moric dừng lại dưới bóng cây ven con đường rừng chăm chú nhìn về phía dinh cơ.
Luiza thoáng hy vọngrằng chàng sẽ nghĩ tới nàng khi nhìn như vậy.
Nhưng đấy chỉ là niềm vui thoáng qua, nó bị tắt đi như ánh sáng mặt trời trong thời gian nhật thực, và lại thay vào đó bằng nỗi buồn u ám.
Moric Giêran đã giục ngựa và khuất sau đám cây cối rậm rạp che khắp con đường.
Chàng đi đâu vậy nhỉ? Tất nhiên là để gặp Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx.
Làm sao mà nàng nguôi được, rằng chưa đến một giờ chàng đã quay lại. Có lẽ họ đã gặp nhau ở khu rừng gần đây, khu rừng nằm trong tầm mắt của người địch thủ ghen tuông, đang nấp sau đám lá thưa.
Cũng không thể an ủi được nàng, ngay cả khi đi ngang qua lần sau, chàng Muxtangher lại nhìn vào dinh cơ, lần nữa chàng lại dừng sau cánh rừng và nhìn hồi lâu về phía Kaxa-del-Korvô.
Cái nhìn giễu cợt, hay là đắc thắng chăng? Tất nhiên, Moric có thể đắc thắng. Nhưng tàn nhẫn như vậy làm gì? Chàng dừng lại làm gì, khi trên môi chàng còn chưa nguội cái hôn của Ixiđôra?
-
Chương 27
“EM YÊU ANH”
Luiza ở lại trên lầu, trơ trọi một mình với nỗi cay đắng. Những bậc thang đá rộng đưa nàng tới chỗ chờ đợi những thử thách mới. Không chỉ một lần nàng tự thề với mình không leo lên đấy nữa – ít nhất là trong thời gian này. Nhưng lời thề lại bị phá vỡ ngay ngày hôm sau trước khi mặt trời kịp làm tan sương trên đồng cỏ.
Cũng như hôm trước, nàng vừa đứng trên sân thượng vừa nhìn con đường phía bên kia dòng sông. Như hôm qua, nàng lại nhìn thấy người kỵ sĩ cánh tay băng bó đi qua. Giống như hôm qua, nàng cúi thấp xuống, dấu mình sau lan can.
Người kỵ sĩ cũng đi theo hướng ngày hôm trước, nhìn lên dinh cơ và dừng lại sau khoảng rừng thưa, nhìn rất lâu về hướng Kaxa-del-Korvô.
Niềm hy vọng và nỗi sợ hãi làm xao xuyến trái tim nàng krêôl trẻ tuổi. Nàng đã định ra khỏi chỗ nấp, nhưng nỗi sợ hãi giữ nàng lại, qua một phút người kỵ sĩ đã ra đi.
Chàng đi đâu?
Tất nhiên là đến gặp gỡ với tiểu thư Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng cần phải biết điều này. Không quá hai mươi phút sau, cũng trên con đường đó xuất hiện một con ngựa khác, loại có đốm sao, mang một nữ kỵ sĩ trên lưng.
Trái tim ghen tuông của nàng krêôl không chịu được sự hành hạ lâu hơn nữa bởi sự nghi ngờ. Không một sự thật nào có thể gây cho nàng những đau khổ ghê gớm bằng sự nghi ngờ mà nàng trải qua. Và Luiza quyết định đi tìm sự thật – dù có thể nó rất tàn nhẫn đối với niềm hy vọng vừa nhen lên của nàng.
Cô gái phóng ngựa về phía những đám cây, nơi hai mươi phút trước đó chàng Muxtangher vừa khuất vào. Nàng đi dưới những bóng cây xiêm gai xao động, trên cỏ mềm ở rìa đường, để con ngựa khỏi tình cờ đập móng vào đá. Những cành xiêm gai như những chiếc công chim hạ thấp đến nỗi chạm cả vào túm lông trên mũ nàng. Nữ kỵ sĩ ngồi co lại trên yên, dường như sợ người ta chú ý tới mình, mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Nàng trèo lên một đỉnh gò, từ đó có thể nhìn rõ cả một vùng. Trước mặt nàng là ngôi nhà, được bao bọc bởi những hàng cây cao. Luiza biết đây là dinh cơ giàu có của Đông Xilviô Martinet bác của Ixiđôra.
Trên bình nguyên còn nhìn rõ những ngôi nhà khác. Nhưng cái nhìn của Luiza chỉ hướng tới ngôi nhà này cũng như con đường này thôi.
Nàng tiếp tục quan sát một lúc nữa, nhưng trong dinh cơ, ngay cạnh dinh cơ không nhìn thấy ai cả. Cũng không thấy ai xuất hiện trên con đường lớn, cả trên con đường rẽ vào dinh cơ. Trên thảm cỏ có một vài con ngựa đi lại, nhưng tất cả chúng đều không được đóng yên cương.
“Xenhorita có thể đã đi gặp chàng… Hoặc Moric đã vào nhà họ!”
Họ ở đâu bây giờ nhỉ? Trong rừng hay trong nhà? Nếu họ ở trong rừng thì Đông Xilviô có biết điều này không? Nếu Moric làm khách ở nhà họ thì ông bác của Ixiđôra nhìn nhận điều này như thế nào, và nói chung ông ta có nhà hay không?”
Những suy nghĩ của Luiza bị cắt đứt bởi một tiếng ngựa hý và tiếng vó ngựa đập trên đường đá.
Luiza nhìn xuống. Chàng Muxtangher đang phi trên sườn dốc hướng thẳng về phía nàng. nàng có thể thấy chàng sớm hơn, nếu không nhìn về phía xa chăm chú như vậy.
Chàng vẫn đi một mình và cũng chẳng có cơ sở nào để giả định rằng chàng vừa chia tay với một người nào đó cách đây không lâu, hơn nữa lại là người yêu.
Lánh đi thì đã muộn. Con muxtang đốm sao đã đáp lại lời chào của người bạn cũ. Nữ kỵ sĩ buộc phải đứng yên chờ chàng Muxtangher.
- Xin chào tiểu thư Pôinđekter, - Chàngvừa nói vừa tiến tới gần. Ở đồng cỏ không quy định rằng các bà phải chào trước - Tiểu thư có một mình thôi ư?
- Một mình, thưa ngài. Tại sạo ngài lại ngạc nhiên?
- Rừng cây đây thật thích hợp để tiểu thư dạo chơi. Thêm vào đó, tiểu thư đã nói với tôi rằng, tiểu thư thích những cuộc đi dạo một mình.
- Những cuộc dạo chơi như vậy ngài cũng thích đấy chứ, thưa ngài Giêran. Chỉ có điều chắc gì ngài đã buồn vì cô đơn. Không phải thế ư?
- Tôi ra đi một mình chính vì tôi thích cô đơn. Rất đáng tiết là tôi phải sống ở khách sạn. Ở đấy ồn ào đến nỗi ngay cả một người khỏe mạnh cũng cảm thấy nặng nề. Huống chi như tôi thì còn khổ sở đến đâu. Cho nên rong ngựa trong những nơi yên tĩnh như thế này mang đến cho tôi sự khoan khoái không thể nói hết. Bóng ẩm ướt của những cây xiêm gai và ngọn gió không ngừng lướt trên những cành lá, có thể mang lại sức lực thậm chí cho cả những người đã chết. Tiểu thư không thấy thế ư?
- Ngài phán xét điều này giỏi hơn tôi – Luiza ngượng ngùng trả lời - Bởi ngài hay tới chỗ này…
- Thường đến! Tôi đi qua đây chỉ là lần thứ hai từ khi có thể ngồi được trên yên… Nhưng xin lỗi tiểu thư… Làm sao tiểu thư biết rằng tôi hay đi tới đây?
- Ô, - Luiza giật mình, đỏ mặt, nàng trả lời – Tôi không thể không để ý tới điều này! Tôi đã quen phần lớn thời gian ngồi trên sân thượng. Ở đó rất dễ chịu, cảnh vật đẹp tuyệt vời nhất là vào buổi sáng, khi ngọn gió mát còn đang thổi, và trong vườn tràn ngập tiếng chim hót… Từ mái nhà chúng tôi nhìn rõ con đường này. Tôi thấy ngài đi ngang, khi ngài còn chưa bị khuất sau những cây xiêm gai.
- Có nghĩa là tiểu thư đã nhìn thấy tôi? – Moric ngượng ngùng, nhưng chàng lúng túng không phải vì nhữnglời cuối cùngcủa nàng mà chàng chưa hiểu hết: chàng chỉ nhớ lại rằng, mình đã mỏi mắt nhìn như thế nào về phía dinh cơ khi dừng lại trong rừng thưa.
- Tất nhiên. Bởi con đường đó đi ngang qua nhà chúng tôi cách khoảng sáu trăm acđơ. Thậm chí tôi còn nhận ra một xenhorita cưỡi ngựa đi qua đây, mặc dầu con ngựa của cô ta trông không rõ bằng con ngựa của ngài. Tôi nhìn thấy cô ta tung lắcxô điệu nghệ như thế nào vào cổ một con sơn dương và tôi lập tức đoán ra ngay đó chính là cô gái trẻ, mà tài nghệ của cô ta ngài đã có nhã ý kể cho tôi nghe.
- Ixiđôra chăng?
- Ixiđôra!
- À đúng! Cô ấy đã đến đây chơi một thời gian.
- Và rất chú ý tới ngài Giêran phải không ạ?
- Vâng, tiểu thư nói đúng, thật sự là cô ấy rất tốt bụng, mặc dầu tôi chưa có thể gặp cô ấy để cảm tạ. Cô ấy có quan hệ bạn bè với tôi, nhưng cô ấy căm thù chúng tôi, những người ngoại quốc, cô ấy không bao giờ chịu bước qua ngưỡng cửa khách sạn Ôbeđôphê.
- Thật thế ư? Có lẽ cô ta định gặp ngài dưới bóng cây xiêm gai chăng?
- Tôi hoàn toàn không nhìn thấy cô ta, ít nhất cũng đã vài tháng nay và cô ấy đã trở về nhà trên sông Riô-Granđ.
- Thật vậy chứ, thưa ngài Giêran? Ngài không nhìn thấy cô ta từ lúc… Cô ấy đã đi khỏi nhà người bác?
- Vâng, cô ấy đã ra đi! – Moric trả lời vẻ ngạc nhiên - Tất nhiên là tôi không nhìn thấy cô ấy, tôi biết cô ấy đến làm khách ở đây chỉ vì khi tôi còn phải nằm, cô ấy đã gửi cho tôi rất nhiều đồ ăn, mà phải nói thật, món quà gửi đến rất đúng lúc. Nhà bếp khách sạn Ôbeđôphê thật không đáng được người ta ca ngợi, và quan hệ của nó đối với tôi cũng chẳng mong tốt đẹp gì hơn. Phải nói là đônnha Ixiđôra đã hào hiệp tạ ơn tôi vì một ân huệ nhỏ mà tôi đã giúp cô ấy.
- Ân huệ ư? Tôi xin hỏi, ân huệ nào vậy, thưa ngài Giêran?
- Tất nhiên đây là một sự tình cờ. Một lần tôi đã may mắn cứu được đônnha Ixiđôra khỏi tay bọn người da đỏ “Mèo rừng” và những người cùng bộ lạc Xeminôl. Chúng tấn công cô bé khi nàng đi từ Riô-Granđ đến bờ sông Lêông thăm người bác của mình, Đông Xilviô Martinet. Ngôi nhà của ông ta kia kìa. Bọn vô lại ấy đang say, nếu không phải là cái chết đang đe dọa cô ấy, thì cũng là một mối nguy hiểm lớn. Cô bé đáng thương rất khó thoát khỏi tay chúng, nếu tôi không đến đúng lúc.
- Thế mà ngài nói là một ân huệ nhỏ ư? Nếu tôi bị rơi vào tình thế tương tự mà có ai đó cứu sống tôi thì…
- Thì tiểu thư sẽ trả ơn anh ta bằng gì? Chàng Muxtangher hồi hộp hỏi.
- Tôi sẽ yêu chàng – Luiza nói rất nhanh.
- Nếu như vậy – Moric nghiêng về phía Luiza thì thầm – Tôi sẽ hiến cả cuộc đời tôi để được nhìn thấy tiểu thư trong tay bọn Mèo rừng và đồng bọn say rượu của hắn, và cả cuộc đời tôi cũng chỉ để cứu nàng ra khỏi tay bọn hắn.
- Thật vậy ư, Moric Giêran? Chàng đừng đùa, em không còn là đứa trẻ. Em muốn biết sự thật! Chàng thật lòng với em phải không?
- Đúng, đấy là sự thật: Tôi thề với nàng!
Luiza Pôinđekter đứng lên bàn đạp, nàng đặt bàn tay mình lên vai chàng Muxtangher. Đáp lại cái hôn của chàng, nàng nồng nhiệt thì thầm:
- Em yêu anh!
-
Chương 28
TRÒ CHƠI BỊ CẤM
Từ khi ở Tếchdát xuất hiện những dân cư người Anglô - Xắcxông, hoặc có thể nói từ một trăm năm trước vào thời kỳ bắt đầu công cuộc thực dân hóa Tếchdát của con cháu lớn người Tây Ban Nha đầu tiên đi chinh phục, thì điều quan trọng nhất đối với cư dân của nó là quan hệ với những người da đỏ.
Đã có những thời, người da đỏ, chủ nhân chính thức của đất này, hoặc ở trong tình trạng chiến tranh với người di cư hoặc cùng họ ký kết đình chiến. Những tình hình như thế là những đề tài bàn cãi vĩnh viễn. Trong trường hợp thứ nhất dân cư nằm dưới mối nguy cơ treo lơ lửng, còn trong trường hợp thứ hai - Vấn đề là những thủ lĩnh da đỏ quyết định chôn bao lâu những chiếc tômagatka (vũ khí của người da đỏ, một chiếc búa nhỏ. Chôn tômagatka có nghĩa là ký hòa ước).
Đề tài này được thảo luận ở mọi nơi, mọi lúc, trong bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Trong dinh cơ các đồn điền hay trong túp lều của những người đi săn, những từ “gấu”, “báo” “lợn rừng” thường được nhắc đến với giọng ít sợ hãi hơn từ “người da đỏ?”. Người ta dọa trẻ con bằng người da đỏ, nhưng chính cha mẹ chúng cũng sợ họ không kém.
Thậm chí những bức tường cao của Kaxa-del-Korvô làm cho dinh cơ giống như một pháo đài, cũng không loại trừ những người sống ở đó khỏi những mối lo sợ, đang làm xôn xao dân chúng khắp giải biên thùy này.
Từ trước tới nay, gia đình Pôinđekter chỉ nghe nói và hình dung rất mờ nhạt về những người da đỏ, nhưng càng ngày người ta càng biết thêm những cuộc đột nhập của họ.
Người ta đã bắt đầu tin rằng mối nguy hiểm này không phải là những câu chuyện bịa đặt thông thường, mà nếu ai đó còn nghi ngờ thì lá thư của ngài thiếu tá đồn trưởng gửi đến khoảng hai tuần sau cuộc đi Picnich phải xua tan những nghi ngờ cuối cùng.
Lá thư được mang tới hỏa tốc bằng ngựa vào buổi sáng. Nó được trao cho ngài chủ đồn điền, khi ông này đã ngồi vào bàn ăn sáng, xung quanh ông tụ tập cả gia đình: cô con gái Luiza, cậu con trai Henri và người cháu Kôlhaun.
- Những tin đáng ngạc nhiên! – Ngài Pôinđekter kêu lên, sau khi lướt nhanh trên tờ giấy - Nếu điều này là sự thật thì chẳng dễ chịu chút nào. Nhưng chính ngài thiếu tá đã tin là như vậy thì chúng ta không còn có thể nghi ngờ gì được nữa.
- Tin tức không hay hở cha? Con gái ông đỏ mặt lên hỏi, nàng nghĩ “Ông thiếu tá viết gì đấy nhỉ? Ta gặp ông ấy hôm qua trong rừng thưa. Ông đã nhìn thấy ta với… Không lẽ ông ta viết về chuyện này? Chúa ôi, nếu cha mình biết!...”
- “Bộ lạc Komantri tuyên chiến”. Ông thiếu tá viết như vậy – Ngài Pôinđekter trả lời con gái.
- Chỉ thế thôi ạ? – Luiza bất giác thốt lên, cứ như tin tức này không có gì đáng ngại – Cha dọa chúng con. Con cứ nghĩ phải có gì đáng sợ hơn xảy ra kia chứ.
- Đáng sợ hơn ư? Con nói gì mà ngốc vậy, con gái của cha! Ở Tếchdát này không có gì đáng sợ hơn khi các bộ lạc da đỏ Komantri tuyên chiến, không còn có gì nguy hiểm hơn.
Có thể Luiza không đồng ý với điều này, khi nàng nghĩ tới những nguy cơ khác, thoát khỏi chúng cũng không phải là dễ. Có thể nàng nghĩ tới đàn ngựa non hay dấu lắcxô trên đồng cỏ cháy. Nàng không đáp lại.
Kôlhaun tiếp tục câu chuyện.
- Ngài thiếu tá tin rằng những người da đỏ quyết định bắt đầu cuộc chiến ư? Ông ta viết gì thế hở chú?
- Ông ta viết rằng, tin đồn đã lan ra mấy ngày nay, nhưng ông ta không cho chúng có ý nghĩa gì đặc biệt. Giờ đây mọi sự đều đã được khẳng định. Chiều hôm qua ở đồn biên xuất hiện Mèo rừng - thủ lĩnh Xeminôl với những người cùng bộ lạc. Họ báo tin rằng, trên toàn bộ đất Tếchdát, những bộ lạc Komantri đã đặt những cây sào bắt chéo trong khu cư dân của họ, họ đã nhảy điệu vũ chiến tranh suốt cả một tháng, một vài đội quân đã lên đường, bất cứ lúc nào họ cũng có thể xuất hiện trên sông Lêông.
- Và Mèo rừng mạnh hơn cả, phải không cha? – Luiza hỏi khi nàng nhớ lại trường hợp mà chàng Muxtangher đã kể lại - Lẽ nào lại có thể tin được tên phản bội này? Xét cho cùng thì hắn cũng là kẻ thù của người da trắng.
- Con nói đúng đấy, con gái của ta. Trong đoạn tái bút, ngài thiếu tá mô tả hắn ta có những tính cách như vậy. Ông ta khuyên hãy cẩn thận với tên vô lại hai mặt này, tất nhiên hắn sẽ chạy sang hàng ngũ các bộ lạc Komantri, khi hắn thấy điều đó có lợi… Biết làm sao được – Ngài chủ đồn điền vừa nói tiếp, vừa đặt bức thư sang một bên trở về với tách cà phê và bánh quy bơ – Ta hy vọng rằng ta sẽ hoàn toàn không gặp bọn da đỏ ở đây - cả bọn Komantri, cả bọn Xeminôl. Cần phải nghĩ rằng, dù chúng cố tuyên chiến đi nữa thì bọn Komantri cũng không vượt qua được nổi những bức tường răng cưa của Kaxa-del-Korvô, chúng không dám động tới dinh cơ của chúng ta…
Đúng lúc ấy trên cửa phòng, nơi họ đang ăn sáng xuất hiện khuôn mặt đen của anh xà ích, và câu chuyện chuyển sang chủ đề khác.
- Anh cần gì hở Plutôn? – Pôinđekter hỏi.
- Hô-hô! Thưa ngài Vily, cháu hoàn toàn chẳng cần gì. Cháu chỉ đi qua, chỉ có điều phải nói với tiểu thư Lui: xin tiểu thư ăn sáng mau lên, con đốm sao với bộ yên cương trên lưng đang đứng chờ người ta ấn hàm thiếc vào mồm nó. Nó không muốn đứng trên đá, nó muốn chạy trên đồng cỏ mềm cơ.
- Con đi chơi à, Luiza? – Ngài chủ đồn điền hỏi với vẻ không hài lòng.
- Vâng, thưa cha. Con muốn đi chơi.
- Không!
- Thế ạ!
- Hãy hiểu cho ta: ta không muốn cho con đi một mình. Điều này không tiện.
- Sao cha lại nghĩ vậy, hở cha? Thì con vẫn đi một mình cơ mà.
- Đúng, nhưng đáng tiếc con hay đi quá.
Những lời nhận xét cuối cùng làm cô gái hơi đỏ mặt, mặc dầu nàng vẫn chưa tin rằng cha nàng nói có ý gì.
Nhưng Luiza không gạn hỏi. Ngược lại nàng lấp liếm chuyện này đi, điều này thấy rõ trong câu trả lời của nàng.
- Nếu cha không muốn thì con không đi chơi nữa. Nhưng không lẽ cha cứ nhốt con trong nhà, trong khi mọi người đàn ông đều đi làm việc ư? Vậy con sống như thế nào ở Tếchdát kia chứ!
- Con không hiểu ta, Luiza ạ. Cha không cấm con dạo chơi, nhưng phải có ai đó đi cùng con. Con hãy đi cùng Henri hay Kacxi. Cha chỉ cấm con đi một mình. Điều này có những nguyên nhân.
- Những nguyên nhân? Những nguyên nhân gì cơ ạ?
Câu hỏi này bất giác buột khỏi miệng nàng. Nàng lập tức tiếc rằng đã lỡ lời. Nàng sợ hãi chờ đợi câu trả lời.
Câu trả lời làm nàng hơi yên lòng.
- Con cần những nguyên nhân nào nữa chứ? – Ngài chủ đồn điền nói – Thì đầu tiên là bức thư này của ngài thiếu tá, con đừng quên rằng Tếchdát, đây không phải là Luiziana, nơi các cô gái có thể yên tâm đi bất cứ đâu tùy ý, không sợ người ta cướp bóc hay làm nhục. Ở đây là Tếchdát, mỗi bước đi đều nguy hiểm, ví dụ như người da đỏ.
- Người da đỏ không có gì đáng sợ cho con cả. Con không bao giờ đi cách nhà xa hơn năm dặm.
- Cách năm dặm! – Viên đại úy giải ngũ kêu lên châm chọc – Thì cũng có khác gì đi xa năm mươi dặm, cô Lu ạ. Cô cũng có thể kịp gặp bọn da đỏ trong khoảng một trăm bước trước cổng nhà, cũng như trong khoảng một trăm dặm. Khi họ đã tuyên chiến thì có thể gặp họ bất kỳ ở đâu, trong bất cứ thời gian nào. Theo cháu, chú nói đúng: ít nhất cô đi một mình là bất cẩn.
- Ồ, anh nghĩ như vậy ư? – Nàng krêôl nói gay gắt, sau khi liếc nhìn người anh họ vẻ khinh bỉ - Ngài có thể nói được gì với tôi, thưa ngài, nếu thật sự tôi có gặp những người Komantri thì ngài có thể giúp đỡ gì tôi nào? Mặc dầu tôi không tin rằng điều này có thể xảy ra. Thật thú vị nếu được nhìn thấy hai người giữa đội ngũ vũ trang của những người man rợ bôi mặt! Ha ha! Anh bị nguy hiểm chứ không phải tôi đâu nhé. Tôi thì tôi bỏ chạy, còn anh sẽ phải ở lại với bọn họ. Đấy mới là nguy hiểm thật sự dù chỉ trong khoảng cách năm dặm trước nhà! Ở Tếchdát đâu có kỵ sĩ nào, kể cả bọn người man rợ, phóng đuổi kịp được tôi, trên lưng con Luna yêu quí! Chắc gì anh đã làm được điều này, hở Kacxi!
- Im đi con! – Pôinđekter nghiêm khắc nhắc – Ta không muốn nghe những lời ngu ngốc như thế… Đừng để ý tới nó Kacxi ạ… Và bên cạnh những người da đỏ, ở đây còn có đủ loại lưu manh. Bọn chúng cũng nguy hiểm không kém. Hãy nhớ ta cấm con đi xa như con vẫn làm trước đây!
- Con sẽ nghe lời cha, thưa cha – Luiza ngoan ngoãn trả lời, nàng rời khỏi bàn - Tất nhiên con sẽ nghe lời cha, nhưng con có thể bị ốm, nếu con cứ phải ngồi nhà… đi đi Plutôn – Nàng nói với người da đen, vẫn còn đứng mỉm cười trên cửa - Dắt con Luna vào chuồng hay cho đi ăn, đi đâu tùy anh. Cho nó chạy trên đồng cỏ, nếu nó thích. Ta chẳng cần tới nó nữa.
Cùng với những lời này, cô gái kiêu hãnh đi khỏi phòng, sau khi bỏ mặc những người đàn ông ngồi sau bàn suy nghĩ về những lời nói của nàng.
Nhưng đây không phải là những lời cuối cùng của nàng. Trong khi vội vã theo hành lang trở về phòng riêng, một vài câu hỏi thầm đã buột ra khỏi miệng nàng, những câu hỏi chẳng được trả lời một cách rõ ràng:
- Cha có thể biết được gì nhỉ? Có lẽ cha chỉ nghi ngờ chăng? Kẻ nào đã kể lại cho cha? Cha có hay biết những cuộc gặp gỡ của chúng ta không?
-
Chương 29
SÓI ĐỒNG Ở NHÀ MÌNH
Kôlhaun đứng dậy rời khỏi bàn gần như cũng bất ngờ như Luiza vậy. Nhưng khác với nàng, hắn không quay về phòng mình mà đi khỏi nhà.
Tuy chưa hết đau vì những vết thương, nhưng hắn đã khỏe lên nhiều và đã đi lại được trong vườn đến chuồng ngựa, đến bãi thả ngựa gần nhà…
Nhưng lần này hắn đi xa hơn. Những tin tức mới nhận được cộng với những lời hắn phải nghe bên bàn ăn làm hắn bị chấn động, nhưng sự ốm yếu như giữ hắn lại. Dựa trên chiếc gậy, hắn nhằm hướng đốn biên Inđ.
Tới một khoảng rừng trống, nằm trong khoảng nửa con đường từ dinh cơ tới đồn biên, hắn tập tễnh đi men theo những bụi cây xiêm gai, sống dựa dưới những bóng râm của những cây khác lớn hơn. Ở nơi màu xanh rậm rạp nhất có một ngôi nhà nhỏ đan bằng cành cây và trát đất sét. Đó là một căn lều, một kiểu nhà đặc trưng của vùng tây nam Mếchxich.
Ngôi nhà có chủ, đó là Miguel Điac - một kẻ tàn nhẫn và man rợ thật xứng với biệt hiệu “Sói đồng”.
Không dễ gì tìm thấy bọn sói tại hang ổ của chúng. Ngôi nhà của Miguel Điac thậm chí còn chẳng xứng đáng với danh hiệu này - thỉnh thoảng lắm hắn mới ngủ đêm ở nhà. Thường sau những cuộc săn có kết quả, hắn có thể sống cạnh khu cư dân trong một thời gian ngắn, với những trò giải trí thô lỗ.
Kôlhaun gặp may: hắn gặp chủ nhà, tuy rằng tên này còn đang chếnh choáng – đó là trạng thái thường xuyên của hắn. Thật ra tên người Mếchxich không phải say mềm, hắn đã kịp ngủ một giấc say và đã hơi tỉnh ra.
- A, ra ngài! – Nhìn thấy khách trên cửa, Sói đồng kêu lên – Nhân dịp gì vậy, thưa ngài? ngài hãy nhấc ghế. Nó kia kìa. Ghế đấy! Ha ha – Sói đồng cười rộ khi nhìn thấy cái vật mà hắn gọi là ghế. Đơn giản đấy là một chiếc sọ ngựa, dùng để ngồi. Một chiếc bàn thô thiển ghép bằng những tấm gỗ bìa của cây ngọc giá, kề đó có một chiếc sọ thứ hai. Chỗ ngủ là một đống sậy, với chủ nhân đang nằm xoài trên đó, tô điểm trọn vẹn cái khung cảnh nhà ở của Miguel Điac.
Mệt lả bởi phải đi xa, Kôlhaun làm theo ngay lời mời của chủ nhân. Hắn ngồi xuống chiếc sọ, không để mất thời gian, hắn bắt đầu ngay câu chuyện.
- Xenho Điac - Hắn mở đầu – Tôi đến đây để…
- Xenho người Mỹ: - Tên săn ngựa nửa tỉnh nửa say kêu lên cắt ngang lời giải thích. - Quỉ quái: Tôi biết rồi, ngài than thở mà làm gì! Việc gì phải giữ kẽ với nhau! Tôi phải cho tên vô lại Iếclăng biến đi chứ gì!
- Đúng vậy!
- Thế thì tôi đã hứa với ngài điều này với giá năm trăm đôla. Thế nào rồi cũng có cơ hội. Miguel Điac luôn luôn giữ lời hứa. Chỉ có điều là cơ hội chưa tới đó thôi. Quỉ quái. Giết người cũng phải biết cách. Thậm chí trên đồng cỏ họ cũng có thể tìm ra dấu vết. Nếu mà họ biết được thì đối với tôi chẳng phải chuyện đùa. Ngài quên rồi, Xenho đại úy, tôi là người Mếchxich. Nếu tôi là người Mỹ như ngài thì tôi đã thịt được Đông Morixiô một cách dễ dàng. Chỉ cần gây sự cãi lộn là tôi có thể vỗ trắng tội. Thật đáng nguyền rủa! Đối với người Mếchxich lại có luật lệ khác. Nếu một ai trong số chúng tôi đâm dao vào tim kẻ khác thì đấy gọi là giết người. Và bây giờ, ngài biết không, thưa ngài người Mỹ, cái tòa án ngu xuẩn của chúng tôi với mười hai lời thề, sẽ treo cổ ngài lên. Quỉ thật! Chẳng hợp ý tôi chút nào. Tôi căm thù thằng cha Iếclăng này chẳng kém gì ngài vậy, nhưng tôi cũng chẳng định chui đầu vào chiếc thòng lòng. Tôi phải có thời gian để tìm được một cơ hội thuận tiện. Quỉ tha ma bắt, cả thời gian và cả cơ hội.
- Thế thì chúng đến rồi đấy! – Kôlhaun nghiêng về phía người Mếchxich kêu lên – anh đã nói rằng, điều này rất dễ dàng, nếu có chuyện xích mích với người da đỏ.
- Tất nhiên là tôi đã nói như thế, nếu điều này đến, thì…
- Có nghĩa là anh chưa biết những tin tức mới?
- Những tin mới nào?
- Bọn Komantri tuyên chiến!
- Quỉ tha ma bắt! – Sói đồng vừa kêu lên vừa nhảy ra khỏi chiếc giường làm bằng những cây sậy hau háu như một con thú thấy mồi.
- Thánh nữ thiêng liêng! Đúng vậy chứ, thưa Xenho.
- Đúng như vậy. Tin này từ đồn biên đưa tới tôi có tin tức của chính ông đồn trưởng.
- Thế thì… - Người Mếchxich trả lời vẻ nghĩ ngợi - Thế thì đông Mirixiô có thể chết. Bọn Komantri có thể giết ông ta. Ha ha ha.
- Anh tin vào điều này chứ?
- Tôi sẽ càng tin chắc nếu người ta trả giá miếng da đầu của hắn là một nghìn đôla, chứ không phải là năm trăm.
- Hắn đáng giá như vậy.
- Giá nào?
- Một ngàn đôla.
- Ngài hứa chứ?
- Được.
- Nếu vậy, bọn Komantri sẽ lột da đầu hắn, xenho đại uý ạ! Ngài có thể trở về Kaxa-del-Korvô mà yên chí ngủ. Ngài hãy tin rằng, cơ hội vừa xuất hiện là kẻ thù của ngài sẽ chẳng còn tóc. Ngài hiểu tôi chứ?
- Hiểu.
- Còn bây giờ ngài hãy chuẩn bị một ngàn đôla.
- Chúng đang chờ anh.
- Quỉ thật! Tôi sẽ làm thật gọn! Tạm biệt!
Khách vừa đi khỏi tên du côn đã kêu rống lên:
- Thánh nữ thiêng liêng! Thật may mắn! Bọn Komantri tuyên chiến! Quỉ thật! Không lẽ thật vậy? Nếu vậy phải kiếm áo quần đế hóa trang. Ba năm liền, ngưng chiến với bọn da đỏ đã làm ta nằm khàn chẳng có việc làm. Muôn năm bọn da đỏ tuyên chiến! Mong sao ta hóa trang cho thật khéo.
-
Chương 30
BƯU ĐIỆN ĐƯỜNG KHÔNG
Luiza Pôinđekter, người say mê những môn thể thao được coi là của đàn ông, tất nhiên là không bỏ qua môn bắn cung. Nàng đã đạt đến sự hoàn hảo trong nghệ thuật này.
Nàng đã học thuật bắn cung của những người da đỏ ở bộ lạc mang tên Iuma, những người còn sót lại của các bộ lạc đã có một thời hùng mạnh khắp tam giác châu Mixixipi, trên bờ vịnh Atrajalai và các vùng Poin Kupê.
Nàng mang chiếc cung của mình từ Luziana tới, nhưng rất lâu nó không có việc làm, thậm chí còn không được đưa ra khỏi bọc. Từ khi chuyển đến Tếchdát, nàng chẳng có cơ hội nào để luyện tập cung tên. Chiếc cung xinh đẹp làm bằng gỗ can và những mũi tên có đuôi lông vũ bị bỏ quên, nằm lăn lóc trong kho.
Nhưng rồi cũng đến lúc nàng nhớ tới chúng. Đó là ngay sau cuộc nói chuyện trên bàn ăn, trong bữa sáng, khi cha nàng cấm nàng đi chơi một mình.
Nàng tuyệt đối phục tùng lệnh này, hơn thế nữa, nàng không chỉ ngừng đi chơi một mình, mà hoàntoàn không cưỡi ngựa nữa.
Con muxtang đốm sao chán nản đứng trong chuồng, hoặc vừa chạy trong sân quần ngựa, vừa ngạc nhiên tại sao lại không cảm thấy chiếc yên trên lưng - vật duy nhất nhắc nhở nó là tù binh.
Nhưng Luiza đâu có quên người bạn thân thương của mình. Sự thật nàng không cưỡi ngựa nữa, nhưng ngày nào nàng cũng đến thăm Luna, theo dõi xem nó có được ăn uống tốt không. Người ta cho nó ăn thứ thóc tốt nhất trong vựa Kaxa-del-Korvô, thứ cỏ non nhất trong trảng cỏ, uống nước sông Lêông lạnh buốt.
Plutôn cố gắng chăm sóc nó. Anh ta sốt sắng tắm rửa chải lông sao cho mình mẩy nó bóng loáng không kém gì làn da đen bóng trên khuôn mặt mình. Giờ đây hầu như thời gian rỗi còn lại, Luiza luyện tập cung tên.
Nơi luyện tập của nàng là khu vườn kế cận khoảng rừng thưa. Con sông ôm lấy khu vườn về ba phía như hình móng ngựa, phía còn lại tiếp giáp với bức tường sau dinh cơ.
Khu vườn rất cũ, chứng minh cho điều này không chỉ là những thân cây vĩ đại, mà còn bởi những bức tường đá nứt nẻ, dùng để trang trí cho khu vườn. Chúng được những nhà điêu khắc Tây Ban Nha tạo ra. Họ thể hiện những người hùng của quá khứ. Ở đây ta có thể nhìn thấy Kônđe, Kampeađôra (Konđe – 1621-1686: tướng Pháp. Xiđ Kampeađôra – 1040-1089: hiệp sĩ nổi tiếng Tây Ban Nha, được ca ngợi trong chiến tranh với người Môrơ) vĩ đại, nhà hàng hải nổi tiếng, người có vinh quang khám phá ra châu Mỹ. Hai người đi chinh phục Kertax (Kortex Fecnanđô – 1485-1547: tướng Tây Ban Nha, người chiếm đất Mếchxich - 1519-1521 – con người có tiếng độc ác nham hiểm đã cướp bóc những người da đỏ trên đất đai đã bị chinh phục), Pixarrô (1474-1541: người Tây Ban Nha, kẻ chiếm quốc gia Inki, lãnh địa Pêru ngày nay. Bọn thực dân đứng đầu là Pixarrô đã cướp bóc và tiêu diệt dân bản xứ) và cô gái da đỏ nổi tiếng vì sắc đẹp và sự phản bội người tình Malintre (nữ phiên dịch của Kortex, sau đó trở thành vợ ông ta).
Luiza không luyện tập cung tên giữa những bức tượng bằng đá, mặc dầu không chỉ một lần nàng đứng trước bức tượng của Malintre, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Luiza không quở trách người đẹp da đỏ vì nàng đã yêu vị tướng Tây Ban Nha. Nàng krêôl trẻ tuổi cảm thấy sâu thẳm trong tâm hồn nàng sự thông cảm với cô gái da đỏ. Bởi chính nàng cũng đã quên đi tất cả mọi thứ trên đời này để hiến dâng trái tim cho một con người, còn lâu mới nổi tiếng như Kortex, mặc dù theo nàng cũng không kém phần vinh quang.
Không, nàng không luyện tập cung tên giữa những bức tượng này. Nàng đi dưới bóng những cây cao men theo khúc ngoặt của con sông, tạo nên một khoảng rừng giữa con sông và khu vườn. Nơi đây có một vài cây được trồng từ một trăm năm trước bởi chính thiên nhiên. Thêm vào đó có những cây dâu, cây hạnh đào mà những người làm vườn đã trồng từ khi mới khai phá khu vườn.
Nàng krêôl thích ngồi dưới vòm xanh của những cây cổ thụ hay đi dạo bên bờ con sông trong vắt chảy mơ màng bên cạnh.
Nơi đây Luiza hoàn toàn chỉ có một mình, thời gian gần đây nàng thường tìm kiếm cảnh cô đơn. Thậm chí cha nàng trong tâm trạng buồn phiền nhất cũng hài lòng vì điều này. Ông yên tâm về nàng. Những bức tường Kaxa-del-Korvô, con sông rộng và sâu là sự bảo vệ đáng tin cậy cho nàng. Ngài chủ đồn điền không những không phản đối những cuộc dạo chơi một ình như vậy mà còn rất hài lòng vì chúng. Những sự nghi ngờ phải nói là có căn cứ vừa nảy sinh trong ông đã bắt đầu tan đi.
Cuối cùng thì đó chỉ có thể là những chuyện thêu dệt. Có thể ngài chủ đồn điền đã trở thành vật hy sinh cho những miệng lưỡi độc địa. Rất có thể những cuộc gặp gỡ của con gái ông với Moric-Muxtangher không phải là hẹn hò trước, mà có thể họ tình cờ gặp nhau ở khoảng rừng thưa. Chính Luiza sẽ không tiện chút nào nếu không chào hỏi con người đã hai lần cứu sống nàng. Chắc chỉ đơn giản là nàng một lần nữa biểu hiện sự biết ơn của mình đối với anh ta.
Việc nàng ngoan ngoãn không đi chơi bằng ngựa nữa dường như khẳng định nhận định này. Thường thì nàng không dễ dàng gì đồng ý như vậy. Có nghĩa là những cuộc dạo chơi này cũng chẳng quí giá gì lắm đối với nàng.
Người cha yêu con lý luận như vậy, ông chẳng còn cách nào để hiểu cho được tính cách con gái mình. Nếu họ sống ở một đất nước khác hay thuộc một giới khác thì có lẽ ông đã đưa ra những câu hỏi thẳng thừng và yêu cầu những câu trả lời rõ ràng. Nhưng ở Mixixiphi điều này không được chấp nhận: ở đó những đứa con trai mười tuổi hoặc cô con gái chưa đầy mười lăm sẽ công phẫn trước cách nói thẳng thừng như vậy. Cô bé hoa khôicủa ông gần đây đã quen với sự hâm mộ và tán tụng, mà điều này thường làm hư hỏng con người.
Mặc dầu ông là cha nàng, theo pháp luật, có quyền đối với nàng, nhưng ông biết rõ cái quyền đó nó hư ảo như thế nào.
Cho nên ông rất mãn nguyện vì sự ngoan ngoãn của nàng, ông vui mừng vì giờ đây thay vì những cuộc phi ngựa dữ dội trên đồng cỏ, nàng lại hài lòng với những cuộc dạo chơi trong vườn, say mê bắn những con chim nhỏ vô phúc bay lại gần nàng.
Hỡi người cha năm mươi tuổi, sao ngài lại lý luận một cách ngây thơ như vậy? Không lẽ ngài đã quên tuổi trẻ của mình, quên đi ngài đã mơ ước như thế nào, để che dấu những tình cảm tốt đẹp nhất trong cuộc đời ngài!
Nhưng người cha của người đẹp Luiza, dường như chẳng nhớ gì cả, mặc dầu ông ta còn nhớ rất nhiều điều. Ông đã quên tất cả những gì lúc bấy giờ làm ông xao xuyến, nói cách khác nếu như ông tìm được một cơ hội nào đó có thể bí mật theo sau cô con gái và quan sát xem nàng làm gì giữa đám cây cối kia, đám cây cối ven bờ sông. Lúc bấy giờ ông sẽ thấy rằng Luiza hoàn toàn không nhắm bắn vào những con chim đang bay lượn một cách tin tưởng quanh nàng. Nàng không căng dây cung vì điều này, sau khi buộc mảnh giấy vào đuôi mũi tên, nàng gởi nó bay vào khoảng rừng thưa phía bờ sông đối diện.
Và ông sẽ còn thấy những điều hay ho hơn nữa: một lát sau, cũng mũi tên này, dường như không hài lòng với chỗ mà nó rơi tới, lại quay về tay cô gái cùng với mảnh giấy gài vào đuôi nó khi gửi đi.
Những chuyến bay của những mũi tên có thể là rất lạ lùng với những người không biết rõ câu chuyện này. Nhưng đối với độc giả thì không có gì là lạ. Rõ ràng hai người tham gia vào trò chơi lần lượt kéo dây cung, để gửi đi gửi lại cùng một mũi tên.
Tình yêu đang giễu cợt những sự ngăn cản.
Rõ ràng là chính Moric và Luiza đã nghĩ ra trò bưu điện đường không này.
-
Chương 31
VƯỢT SÔNG
Bưu điện đường không tồn tại không lâu. Không lẽ những người đang yêu chịu hài lòng với những mẩu thư mà các chuyến bay của mũi tên đem lại! Những trái tim yêu cần phải cháy lên và đập một nhịp hoàn toàn giống nhau.
Moric Giêran và Luiza Pôinđekter không thể chịu đựng hơn nữa sự chia ly. Cuối cùng họ đã gặp nhau – không phải dưới ánh sáng mặt trời phản bội, mà trong sự im ắng của nửa đêm, chỉ có những ngôi sao là nhân chứng câm lặng trước bí mật của họ. Họ đã gặp nhau hai lần trong khu rừng sau vườn. Đã hai lần họ trao lời thề yêu đương dưới ánh sao nhấp nháy. Họ dự định cho cuộc gặp gỡ thứ ba.
Còn ngài chủ đồn điền, con người kiêu hãnh đến như vậy vì đứa con gái của mình lại không hề ngờ được rằng, nàng đã lừa dối ông tàn nhẫn như thế, vì dòng dõi, xinh đẹp và tài năng, có thể kiếm được một tấm chồng danh giá lại đi yêu một anh thợ săn ngựa bình thường! Nếu như có nằm mơ thấy điều này, thì ông cũng phải nhảy dựng ra khỏi chăn nệm mềm mại, như tiếng kèn báo hiệu ngày tận thế đã vang lên. Bây giờ đây ông không hề mảy may nghi ngờ. Những điều này là không thực, là hoang đường. Và nếu như có một ý nghĩ tương tự như vậy nảy ra trong óc ông thì đối với ông nó có vẻ như ngu độn.
Ông hài lòng vì con gái ông ngoan ngoãn chấp thuận sự cấm đoán của ông. Thực ra ông sẽ dễ chịu hơn, nếu nàng thực hiện sự mong muốn của ông chính xác hơn, tức là nàng đừng hoàn toàn từ bỏ những cuộc đi chơi bằng ngựa, nhưng phải trong sự kèm cặp của em trai hay người anh họ. Cho đến nay, nàng chưa bao giờ chấp thuận điều này, và ông cũng không đòi hỏi. Sự nhượng bộ củ nàng đã tước hết vũ khí của ông, đến nỗi ông đâm ra tiếc là mình đã cấm đoán nàng như vậy. Khi đã được hoàn toàn yên tâm ông đã bắt đầu nghĩ tới chuyện thay đổi quyết định.
-o0o-
Đó là một đêm trăng, một trong những đêm trăng chỉ có thể có ở miền Nam, một đêm khi chiếc dĩa bạc lặng lẽ trôi trên bầu trời màu ngọc lam, những ngọn núi hiện lên như vẽ trong không khí trong suốt, đến nỗi có thể tưởng rằng dùng ngón tay chạm vào chúng được. Ngọn gió nín lặng, và những chiếc lá lớn của những loài cây nhiệt đới im phăng phắc, dường như đang kinh ngạc lắng nghe dàn đồng ca đêm của loài thú dữ, chim chóc, bò sát, côn trùng.
Đó là một đêm mà người ta chỉ muốn đi dạo cùng với một người độc nhất yêu dấu, mà theo một mệnh lệnh bí hiểm nào đó của thiên nhiên, ngự trị trái tim mình, khi bạn mơ ước sao cho đôi tay trắng muốt kia vòng qua cổ bạn và đôi mắt tuyệt diệu kia, càng thêm đáng yêu hơn bao giờ hết dưới ánh trăng, nhìn bạn xao xuyến…
Tiếng trống của đơn vị bộ binh và tiếng kèn của đội kỵ binh từ lâu đã báo hiệu giờ ngủ của doanh trại đồn biên. Nói ngắn gọn là đã gần nửa đêm, khi người kỵ sĩ rời tiệm rượu Ôbêđôphê. Chàng đi theo con đường dọc sông Lêông, để lại khu cư dân phía sau mình.
Chúng ta nhớ rằng, con đường này đi ngang qua dinh cơ Kaxa-del-Korvô theo bờ sông đối diện. Chúng ta hãy còn nhớ con đường cắt dải đồng cỏ mở rộng, gần dinh cơ có một khoảng rừng thưa không lớn lắm.
Đấy là một đám cây đơn độc, một trong những khoảng rừng mà dân cư nơi đây thường gọi là ốc đảo rừng, nó ở ngay cạnh con đường mà người kỵ sĩ vừa ra khỏi khu cư dân đang đi.
Tới khoảng rừng, kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, buộc nó vào gốc cây. Sau đó chàng lấy từ mỏ yên ra một sợ dây dài tết bằng lông đuôi ngựa thắt một đầu dây lại, sau khi cuộn dây vào tay, chàng bước không tiếng động vượt qua khoảng rừng thưa đến bên con sông.
Trước khi bước ra khỏi vòm lá rậm, chàng nhìn lên bầu trời với vầng trăng rực rỡ vẻ ngập ngừng. Cái nhìn của chàng thoáng lo âu.
- Chờ cho cô nàng xinh đẹp này giấu mặt đi thì thật vô nghĩa – Chàng lo lắng lẩm bẩm – Rõ ràng, cô nàng định ngự trị nơi đây đến tận sáng chắc.
Sau đó chàng quan sát khoảng trống chia cắt chàng với dòng nước. Dinh cơ Kaxa-del-Korvô hiện rõ nét trên bờ sông đối diện.
- Nếu bây giờ có ai đó chưa đi ngủ thì sao nhỉ?... Chắc gì còn ai trong đêm khuya khoắt này. Tất nhiên nếu ai đó lương tâm không trong sạch dày vò… Hừ! Mà ở đó lại có một người như vậy! Nếu hắn ta còn chưa ngủ thì vẫn có thể nhìn thấy ta. Nếu chỉ liên quan tới mình ta, thì ta chẳng lo lắng gì. Làm gì đây? Phải mạo hiểm mới được – Không còn con đường nào khác. Vài giờ nữa trăng mới lặn, mà bầu trời lại không một gợn mây. Ta không thể bắt Luiza đợi được. Chẳng còn cách nào khác, ta phó mặc cho may rủi!
Cùng với những lời này, chàng nhanh nhẹn nhưng thận trọng vượt qua chỗ trống tiến đến bờ dốc trên dòng sông.
Một phút sau, chàng đã đứng ngay trên bờ, như những lần trước, nơi đối diện của bờ bên kia, trong bóng tối của một cây bạch dương lớn có một chiếc thuyền thoi nhỏ đang đung đưa trên mặt nước.
Chàng chăm chú quan sát lùm cây bên bờ đối diện, rõ ràng chàng đang kiểm tra xem có ai náu mình trong đó không.
Khi đã chắc chắn rằng trong đám cây đó không có ai, chàng cầm chiếc lắcxô, quay vài vòng và tung nó qua sông.
Chiếc thòng lọng mắc ngay vào chiếc cọc nhọn nơi mũi thuyền. Chàng kéo thuyền về phía mình, nhảy vào thuyền, nhặt hai mái chèo trong lòng thuyền lắp vào giá, chàng bơi ngay sang bờ đối diện, lái thuyền vào chính nơi trước đó nó đứng.
Đến bờ, chàng kéo thuyền ngay lên cát, phòng nước cuốn đi. Sau đó người khách đêm của Kaxa-del-Korvô ẩn mình vào bóng cây bạch dương. Hình như chàng chờ một tín hiệu đã được quy định trước, hoặc sự xuất hiện của một người nào đó mà chàng đã hẹn gặp.
Nếu lúc đó có một người nào chú ý thì có thể tưởng chàng là kẻ trộm, chuẩn bị làm một vố ở Kaxa-del-Korvô. Nhưng nếu ai nghe được những tiếng nói thầm từ miệng chàng thì họ hiểu ngay rằng sự nghi ngờ của họ là không đúng. Thật ra, chàng đang mơ ước tới một kho báu, được giấu sau những bức tường của ngôi nhà, nhưng đó không phải là tiền, không phải là những đồ vật quý, không phải những của gia bảo bạc vàng – mà đó là nữ chủ nhân.
Chắc cũng chẳng cần phải giải thích, bạn cũng thừa đoán ra rằng, con người đã để ngựa lại trong rừng, đã vượt qua con sông một cách mỹ mãn đó là Moric-Muxtangher.