-
hihiiii !!!!!!!! babyblue post típ nha !!!!!!!!!!!!
**************
Giờ đây được ở sát bên cạnh người đẹp, Thiên Huy bồi hồi nhớ lại những cuộc tình trước đây của mình. Tuyết Nhi là người con gái đầu tiên lúc còn học high school mình đã quen. Tuyết Nhi có một bàn tay thật là đẹp, những ngón tay dài mà thon thả. Cứ mỗi lần gặp Tuyết Nhi là Thiên Huy cứ nắm miết bàn tay của cô. Sau đó vì dời nhà đi nên Tuyết Nhi không còn liên lạc với Thiên Huy nửa. Cô khóc sướt mướt khi phải xa người mình thương và khi họ gặp nhau sau 2 năm xa cách thì Tuyết Nhi đã lấy chồng. Lúc gặp lại người tình đầu tiên của mình, Thiên Huy sửng sờ khi nhận ra Tuyết Nhi với đứa bé trong chiếc xe đẩy. Nghĩa là cô đã lấy chồng và sanh ra một cô công chúa bụ bẩm. Thiên Huy thấy Tuyết Nhi có lẽ ngượng ngùng nên anh cũng khiếu từ mà đi, anh chồng coi bộ ghen đáo để khi nhìn thấy Thiên Huy trò chuyện cùng Tuyết Nhi.
Người tình thứ hai được kể đến đó là Bích Trâm, cô sinh viên lúc mình học college. Bích Trâm có tánh tình khác hẳn với Tuyết Nhi, cô thông thạo thêu thùa may vá. Nói chung là công dung ngôn hạnh thì đều hội đủ nơi Bích Trâm. Cô nàng không bao giờ than van tánh tình của mình cho dù mình một mực ăn chơi cùng nhóm bạn trai dạo đó. Nhận thấy mình không thích hợp với Bích Trâm nên Thiên Huy đã nói thẳng với cô rằng anh không thể nào trở thành người đàn ông lý tưởng trong mắt của cô được. Nói như thế là Thiên Huy không muốn là một người chỉ biết chúi mủi vào việc học, không đi chơi cùng nhóm bạn, không hút thuốc và nhậu nhẹt như đòi hỏi của Bích Trâm. Sau khi nghe Thiên Huy bày tỏ tâm sự, cô nàng chỉ hỏi một câu: “anh thật sự không thể vì em mà thay đổi?” . Câu trả lời được đáp ngay mà không cần phải suy nghĩ đó là “không, xin lổi em, như vậy thì anh đã không còn là anh nửa”. Cuộc tình thứ hai kết thúc như thế.
Bích Liên là nhân vật thứ ba được kể đến khi Thiên Huy học năm cuối cùng đại học. Lúc đó cả nhóm tới Diva chơi và Bích Liên đã chấm trúng Thiên Huy khi anh ngẩu nhiên ra tay binh một người giúp việc tại Diva và người đó không ai khác hơn chính là Mike. Sau vụ đó thì Mike tôn sùng Thiên Huy và hai người cũng rất thường liên lạc. Thiên Huy đã giúp đở Mike học xong college và Mike cũng đã ra trường. Hoàn cảnh không được khá gỉa vì phải nuôi ba mẹ bên Vietnam nên Mike phải vừa đi học vừa đi làm để có tiền phụ giúp ba mẹ mình. Thiên Huy đã giới thiệu Mike vào công ty anh đang làm và tứ đó thì Mike mang một mối ân tình to lớn không thể nào trả hết. Tuy Bích Liên có cá tánh cởi mỡ nhưng sự lộ liễu của cô lại làm cho Thiên Huy coi thường. Khi mới bắt đầu thì anh đã cẩn thận rào đón rằng mình chỉ muốn vui chơi chứ không bao giờ serious. Bích Liên cứ tin rằng với sự khéo léo và cẩn thận của mình thì nhất định cô sẻ lung lay được anh. Đúng là một thần tượng làm cho mình phải lao đao khi nghĩ tới cách chinh phục Thiên Huy. Bích Liên đã tốn một thời gian dài nhưng vẫn không phá được bức tường đó giữa hai người. Cô dùng sự khéo tay của mình, công dung ngôn hạnh đầy đủ để làm vừa lòng Thiên Huy nhưng không thấy kết qủa từ anh. Cũng đi tới những nơi romantic để thử lòng mình xem có tình cảm thật lòng với Bích Liên hay không nhưng mình lại không hoàn toàn lo lắng như ba lo cho mẹ. Những chiếc hôn nóng bỏng kia không làm mình rung động mà nó giống như một cuộc chơi rồi sẻ có ngày chấm dứt. Vòng tay êm ái không đủ buộc chặt cả con người mình cho dù đôi khi mình cũng thật sự muốn cùng Bích Liên vượt qua những thử thách đó. Tóm lại là cuộc phiêu lưu cùng Bích Liên không đủ làm biến đổi cuộc đời Thiên Huy.
Mùi thơm nơi cái cổ kia làm cho Thiên Huy đã thật sự biết được một điều, mình đã thật sự yêu thích Diễm Liên. Những cuộc cải vã chọc ghẹo đó để lại một dấu ấn khó quên nhưng nó lại rất êm đềm và thích thú. Cô nàng giống như thỏi nam châm hút lấy mình và mình khó khăn vô cùng khi không nghĩ tới Diễm Liên. Ôi mình thật sự chính chắn rồi hay sao? Chỉ biết mỗi lần nhìn thấy Diễm Liên là trái tim của mình nó nhảy nhót điên cuồng, đó là những nhịp đập lạ lùng mà chưa bao giờ xãy ra với bất kỳ ai.
_________________
Thiên Huy cứ ngồi ngắm nhìn Diễm Liên thật lâu cho tới khi trời vừa hừng sáng. Ánh nắng lọt vào cái màn cửa sổ khiến Thiên Huy thấy tiếc nuối, anh từ từ kéo nhẹ bàn tay mình ra vì nó đã tê cứng tự bao giờ. Cái đêm nay sẻ là một đêm để lại một dấu ấn quan trọng trong cuộc đời của Thiên Huy. Thiên Huy đã được ngồi bên cạnh người con gái mà trái tim tưởng chừng lạnh ngắt của mình đã không còn có những rung động mãnh liệt nửa. Thì ra nó vẫn còn hoạt động đó chứ, chẵng những thế mà hoạt động tới hết cở, hết tốc độ nửa là khác. Vuốt mặt như để thức tỉnh mình trở về với thực tế, Thiên Huy bước ra khỏi cửa phòng và đóng lại. Anh ngả người xuống chiếc sofa và trùm cái mền lên tới tận đầu. Phải ngủ 1 giấc lấy lại sức mới được.
Đã mười hai giờ thì Thùy Trang và Diễm Liên mới đi xuống lầu sau khi tắm rửa thay đồ đạc. Diễm Liên cuống lên khi thấy mình nằm trong cái căn phòng mà có 1 lần đã diện kiến với người leo rào vào cái đêm đó. Chính lần gặp gở thứ nhì đó đã làm cho cô sợ chết người. Giờ lại phát hiện ra mình nằm trên giường Thiên Huy, Diễm Liên ngượng muốn độn thổ luôn. Quang cũng lịch sự nên làm như không biết gì, Thùy Trang cũng làm như không có chuyện xãy ra nên Diễm Liên không thấy ngại trước mặt của họ.
Một thân hình nằm dài trên cái sofa, Diễm Liên biết ngay là Thiên Huy. Cô trở nên đềm đạm hơn và đi thẳng tới phòng ăn. Cái đầu nó làm thiệt khó chịu, Diễm Liên nằm xuống mặt bàn và đưa ngón tay ấn ấn thái dương của mình.
-Uống nước trà nha, anh nghe nói uống nước trà help nhiều lắm đó. Quang nói nhỏ khi Thùy Trang cũng có vẽ mỏi mệt.
-Vậy anh làm mau đi, đầu của em cũng nhức muốn chết nà. Không biết mụ đó cho uống gì mà làm như lấy hết sức của người ta, lần sau phải cho bả biết tay mới được. Thùy Trang lầm bầm.
-Thôi đi cô hai, cô miệng hùm mà gan sứa đó, có chuyện chỉ đem anh Huy ra đở thôi. Quang lắc đầu.
-Có ảnh thì phải xài chứ, để chưng hay sao? Ủa, mà sao ảnh ngủ dử vậy ta? Thùy Trang ngạc nhiên, cô chạy tới lay lay Thiên Huy. Anh mỡ mắt và dụi dụi một hồi rồi thấy mọi người đã thức.
-Thức khuya mà, mắc busy đêm qua nên phải ngủ bù. Quang nói nhanh.
-Bộ tụi em quậy lắm hả? Thùy Trang ngạc nhiên.
-Không, trong lúc mọi người đang ngủ thì có người té giường. Làm mọi người tỉnh dậy.
-Ai té? Em hả? Thùy Trang ngơ ngác như Diễm Liên.
-Thì ai thấy rêm rêm người là biết tối qua bị té giường á, Thiên Huy đáp gọn lỏn mà không nhìn ai.
-Mày đau không vậy nhỏ? Sao tao thấy đau nhức cùng người á trời, Thùy Trang vặn vẹo người.
-Tao cũng vậy, hình như đau đau. Diễm Liên thấy không ổn.
-Thì cứ cho là hai người té đi, sao mà tưởng tượng nhiều vậy hổng biết nửa. Té mới đau mà hổng té cũng thấy đau luôn là sao vậy kìa. Quang lắc đầu.
-Mệt anh quá, mau cho em biết đi. Thùy Trang giận dổi.
-Huy à, mày thấy ai té vậy? Quang vẫn không muốn trả lời.
-Mày, trời tối quá nên đâu biết ai rớt xuống đất đâu. Thiên Huy làm lơ.
-Dám chừng anh té mà đổ thừa người khác, thây kệ anh. Thùy Trang giận lên khi Quang không kể rỏ sự thật tối hôm qua.
Câu chuyện được kết thúc khi họ chuẩn bị đi ăn sáng, Diễm Liên từ chối đi ăn sáng. Cô đòi đi về nhà sau đó và họ đành phải chìu ý Diễm Liên. Nhât Tuấn đã có mặt tại nhà để chờ cô. Vừa ló mặt vào thì Nhật Tuấn hớn hở.
-Em về rồi hả?
-Yeah, anh tới lâu chưa? Diễm Liên ngồi phịt xuống bàn.
-Anh mới tới thôi, em ăn gì chưa? Mình đi ăn Dim Sum nha cưng?
-Thôi em muốn nằm à, đầu em nhức quá. Mình mẩy sao thấy đau đau á, Diễm Liên rên.
-Con à, ba mẹ đi Houston tới mai mới về nha con. Ở nhà trước khi đi qua nhà Thùy Trang thì nhớ khóa cửa cẩn thận đó. Ông Minh Tuấn dặn dò.
-Dạ biết.
-Đi chơi tới khờ luôn hả con gái? Bà Châu Ngọc ngạc nhiên khi thấy Diễm Liên ngồi yên 1 chổ mà không như mọi ngày.
-Làm gì có, con nhức đầu mà mẹ à.
-Okay ba mẹ đi đó. Tuấn à, ở chơi với em nha con, nhớ nhắc nó cẩn thận cửa nẻo. Giao nhà cho con này thiệt không an tâm, con nhớ coi chừng nó để tới khi bác về thì còn cái nhà không. Thôi hai bác đi trước.
-Dạ hai bác đi chơi. Nhật Tuấn đứng dậy chào.
Họ đã đi khuất mà Diễm Liên vẫn ngồi yên một chổ, cô chỉ nhìn ra ngoài và nhắm mắt lại. Nhật Tuấn lo lắng khi thấy cô như vậy, anh hỏi nhỏ: “em thấy sao hả?”
-Nhức đầu mà, Diễm Liên lấy tay che mặt lại.
Nhật Tuấn ngồi yên không dám nói gì, anh thấy hình như Diễm Liên có vẻ không vui. Anh chỉ ngồi đó nhìn cô mà thôi, được một lát thì Diễm Liên rên rỉ.
-Sao cái bụng của em kỳ quá à.
-Là sao? Em thấy trong người ra sao hả? Nhật Tuấn qùi gối xuống cái sofa mà Diễm Liên đang nằm.
-Em….em nhức đầu, nhưng chóng mặt. Đói bụng nhưng không muốn ăn, cái bụng nó lình bình hay sao á. Em bịnh gì vậy?
-Sao em nóng vậy nè? Nhật Tuấn ngạc nhiên khi bàn tay anh đụng phải trán cô.
-Ai biết đâu, em thấy kỳ quá. Khó chịu quá, Diễm Liên nhăn mặt.
-Sáng giờ em đã ăn gì chưa hả?
-Chưa, chỉ có tối qua uống……Diễm Liên nín bặt.
-Uống gì?
-Uh…..uh….nhức đầu nè. Sao anh hỏi nhiều quá vậy?
-Anh phải biết em cho vào bao tử thứ gì mới được chứ.
-Uống rượu có được chưa, nhưng em chỉ uống có 1 ly rượu thôi. Thùy Trang cũng uống mà sao nó tỉnh bơ à. Giờ cái đầu của em nó nhức quá chừng.
-Trời ơi sao lại uống rượu chứ? Em đi đâu tối qua vậy?
Diễm Liên nhìn Nhật Tuấn bằng ánh mắt nhíu lại, mình đang đau muốn chết mà ảnh còn hỏi này hỏi nọ. Cô quay phắt lưng lại và không thèm nhìn Nhật Tuấn nửa. Có tiếng động trong nhà bếp, hình Như Nhật Tuấn đang làm gì đó và lát sau thì anh lại đụng vào vai cô.
-Mau ngồi dậy uống chút nước này đi. Khăn lạnh sẻ làm cho em đỡ đau đầu và hạ nhiệt, anh sẻ đi mua chút đồ ăn dể tiêu về đây cho em. Nhật Tuấn dịu giọng khi thấy ánh mắt của Diễm Liên.
Lần này cô ngoan ngoản nghe lời một cách thật dễ thương, đưa tay bưng cái ly rồi uống 1 hơi tới phân nửa. Sau đó anh dìu cô nằm xuống và đặt cái khăn lạnh lên trên trán.
-Em nằm đây đợi anh nha, anh đi mua chút đồ. Đừng bận nhiều quần áo quá, như vậy sẻ khó hạ nhiệt. Anh đi chút sẻ về ngay, Nhật Tuấn dặn dò xong thì anh đứng dậy.
-Anh đi mua gì vậy?
-Soup, sẳn đó cho em uống thuốc luôn. Nằm đây chờ anh, anh về ngay. Dứt lời Nhật Tuấn đi thẳng ra ngoài, anh mau chóng lái xe tới nhà hàng nổi tiếng với món soup măng cua mà Diễm Liên thích. Nhật Tuấn còn mua luôn hai ba món ăn khác để khi Diễm Liên có đói bụng thì còn có món đó mà ăn. Anh đi mua luôn một ly nước mía và mau chóng lái về nhà. Đi nhẹ nhàng vào trong và rờ lên trán Diễm Liên, Nhật Tuấn thấy cô đang ngủ khá là ngon nên không nở đánh thức cô. Cái trán đã đở nóng nhưng bàn tay thì khá lạnh, biết có nên đánh thức không vậy kià.
-Dậy ăn chút soup đi cưng, ăn xong uống 1 viên thuốc rồi ngủ tiếp nha. Nhật Tuấn lay nhẹ bờ vai nhỏ đó.
-I da đang ngủ ngon mà, đừng phá em. Diễm Liên phủi tay anh và quay lưng vào trong.
-Mau dậy đi, không ăn gì mà ngủ là bịnh nặng thêm đó. Cưng muốn bịnh nặng thêm phải không? Phải chích vài mủi thuốc đau lắm đó, Nhật Tuấn hăm he.
-Ai nói chích, anh đừng có hù em. Chỉ biết chích với chích, thấy ghét.
-Thôi mà, em mau ăn chút soup rồi uống thuốc cho mau hết bịnh mà.
-Ngồi dậy không nổi mà, em nhức đầu và sao không còn sức đâu mà nhai đồ ăn.
-Okay anh giúp em, ngoan ăn cho hết rồi ngủ.
Nhật Tuấn kéo nhẹ cô ngồi dậy và để cô dựa vào thành sofa, đoạn anh bưng chén soup còn bốc khói lên và đút từng muổng cho Diễm Liên. Cô từ chối nhưng anh gạt đi và muốn chính tay mình đút cho Diễm Liên ăn. Đối với anh thì đây là những giờ phút hạnh phúc nhất. Cặp mắt nhắm lại và nhai nhè nhẹ đồ ăn, hai gò má cô nhỏ hồng hào hẳn lên. Chắc đang lên cơn sốt nên cảm thấy nóng trong người hay sao mà cô nàng quạt quạt bàn tay trái lên mặt.
-Em nóng hả?
-Yeah, tự nhiên thấy nực. Lúc nãy lạnh mà bi giờ nực rồi.
-Nực thì tốt nhưng thấy lạnh thì không được. Em thấy cái bụng ra sao rồi?
-Cũng vậy thôi, khó chịu.
-Okay ăn xong chén soup này rồi. Em mau uống viên thuốc này đi, nước miá đó.
-Thiệt hả? Cái miệng đang lạt nhách à, thank you anh. Ủa sao anh mua chi nhiều vậy? Cô uống ngay viên thuốc trên tay.
-Thì chừng nào em đói thì em ăn.
-Em làm gì ăn hết bao nhiêu thứ đó, hay anh ăn đi.
-Nhưng lỡ em đói thì sao?
-Không mà, em không sao. Em chỉ muốn cái bánh bao xá xíu đó thôi, còn lại thì anh ăn hết đi.
-Trời, anh tẩm bổ em mà sao giờ này bắt anh ăn. Anh đâu có bịnh đâu cưng.
-Thôi em không ăn đâu, okay giờ em ngủ nha. Sao em thấy bù ngủ quá.
-Okay em ngủ đi, em muốn nằm đây hay vào trong.
-Nằm đây đi, anh đi lấy cái mền cho em được không?
-Okay đợi anh chút nha. Nhật Tuấn đứng dậy.
Đây là lần đầu tiên anh được phép vào phòng của Diễm Liên, nhè nhẹ mỡ cửa và anh nhìn vào trong. Căn phòng màu hồng với màn cửa sổ màu hồng phấn trông thật nhẹ nhàng và hạp nhản. Một chiếc giường full size được kê sát tường và trên đó là một cái gối nằm cũng màu hồng. Cái mền cũng màu hồng và phủ xuống tận chân giường. Căn phòng rất sạch sẻ và ngăn nắp vô cùng, mùi thơm đúng là căn phòng của con gái. Anh kéo nhẹ cái gối và ôm cái mền vào người, ôi đây đúng là mùi thơm trên người của Diễm Liên đây mà.
_________________
******************
-
ok babyblue post típ nha !!!!!!!!!!! hihiihihiihih
babyblue thích câu truyện này lém thấy hay lém đó :clap: :tongue4:
hihihihihiihihi
******************
Khi nghe tiếng Diễm Liên ho phía ngoài thì Nhật Tuấn mới giật mình, anh nhìn căn phòng một lần nửa rồi bước ra ngoài. Đắp nhẹ tấm mền lên người cho cô, anh ngồi qua cái sofa bên cạnh.
-Em thấy không được thì kêu anh nhe cưng, Nhật Tuấn dặn dò.
-Okay, em ngủ chút nha. Hay anh đi về đi, chiều nay anh còn đi trực nửa mà.
-Không sao, anh muốn ở đây. Anh không muốn ngủ.
-Vậy tối nay sao anh thức được? Thôi anh về ngủ đi, em không sao mà.
-Hay anh gọi vào xin nghỉ nha cưng, bỏ em ở nhà một mình như vầy anh không an tâm chút nào.
-Đả nói không sao mà, em chỉ muốn ngủ 1 giấc thôi.
-Em ngủ đi, anh ngồi đây. Lát anh sẻ về mà, Nhật Tuấn phủi tay.
Anh ngồi đó và do vì mệt mỏi quá nên Diễm Liên cũng thiếp đi sau đó. Cơn sốt đến với cô khá nhanh, lúc nóng lúc lạnh làm cho Nhật Tuấn cũng chả được nghỉ ngơi chút nào. Anh phải đi thay khăn lạnh để đắp trên trán cho cô và làm 1 ly trà gừng để cho Diễm Liên chóng ói. Cô nàng mửa ra hết thức ăn đã ăn trước đó và đang ngồi thở dốc vì mất hết energy.
-Uống ly trà gừng này sẻ giúp em không có cảm giác muốn mửa nửa, hít hơi uống đi cưng.
-Nghe cái mùi gừng là chịu hổng nổi rồi mà, anh cho em thuốc uống đi. DL nhăn mặt.
-Không được, em chả ăn gì mà uống thuốc sao được.
-Được rồi, uống mà. Diễm Liên mệt mỏi cầm cái ly lên, cái đầu choáng váng dử dội. Cô dựa nhanh vào sofa và muốn khóc vì kiệt sức.
-Em sao rồi? Thấy chổ nào không ổn à? Nói anh nghe đi.
-Em…..em…..muốn nằm thôi. Muốn ngủ, Diễm Liên đột nhiên sợ bị chích một mủi thuốc vào mông.
-Cưng mau uống cái ly này cho khỏi bị muốn nôn nửa. Nhật Tuấn kề ly vào tận miệng người yêu và sau đó dìu cô nằm xuống.
-Anh đi về chuẩn bị đi làm đi, ở đây cũng không làm gì được đâu. Em chỉ ngủ thôi à, anh đi để trể. Diễm Liên phủi phủi tay.
-Nhưng…..nhưng…..rủi em có gì thì sao? Hay anh kêu Thùy Trang tới nha cưng? Có Thùy Trang thì anh mới an tâm, Nhật Tuấn móc cái cell phone ra rồi gọi cho Thùy Trang. Anh đi ra phòng ăn và rù rì gì đó trên phone với Thùy Trang và lát sau thì quay trở lại.
-Sao hả?
-Thùy Trang tới ngay, anh chờ Thùy Trang tới thì sẻ đi. Em ngủ cho khỏe đi nha cưng. Nhật Tuấn kéo cái mền che bàn chân đang lòi ra phía dưới.
Diễm Liên mệt mỏi quá cũng ngủ liền sau đó, Thùy Trang lại và Nhật Tuấn dặn dò thuốc men rồi anh đi khỏi. Thùy Trang nằm trên cái sofa còn lại và mỡ tivi lên coi cho tới tối. Đã 8 giờ tối mà sao Diễm Liên không củ động gì cả, Thùy Trang mon men tới gần và đánh thức cô bạn dậy.
-Dậy, dậy đi nhỏ. Tao đói bụng quá.
-Uh….uh….ai vậy? Diễm Liên mỡ hi hí mắt.
-Tao, tao nè. Ngủ gì hoài vậy? Mau dậy chơi với tao đi, buồn quá.
-Tao….tao mệt quá. Thùy Trang à, tao ….tao…..lạnh quá. Diễm Liên ách xì.
-Trời sao mày như vầy nè? Sao lạnh ngắt vậy? Mau, mau uống viên thuốc anh Tuấn dặn đi. Tao quên mất rồi, thay vì phải kêu mày dậy sớm hơn. Trể giờ uống thuốc rồi trời ơi. Thùy Trang quính quáng chạy đi rót nước.
-Không uống, cái bụng kỳ quá. Xót ruột nhưng muốn ….muốn nôn đồ ăn ra ngoài. Ui ui, Diễm Liên bật dậy và chúi mặt xuống cái thùng mà Nhật Tuấn đặt cạnh cô phòng khi cô muốn nôn. Bao nhiêu thức ăn và nước trong bụng thi nhau ùa ra ngoài, Diễm Liên xanh mặt maệt mỏi.
-Mày sao rồi hả nhỏ? Trời ơi, sao vầy nè. Thùy Trang vỗ lưng bạn nhè nhẹ vì thấy Diễm Liên như vậy.
-Cho tao miếng nước đi, mau lên. Diễm Liên ngồi tựa lưng vào ghế.
-Okay, đợi chút. Thùy Trang cầm ly nước nóng bưng lên cho bạn sau khi hâm nóng nó lên.
-Thank you, Diễm Liên nhắm nghiền mắt lại.
-Mày phải ăn gì mới uống thuốc được, mày muốn ăn gì hả?
-Gì cũng được.
-Okay, đợi tao chút. Tao gọi delivery tới nha, nằm đó dưỡng sức đi.
Thùy Trang bấm phone và nói gì đó rồi lát sau cô quay lại. Đi ra đi vào ngóng xem chừng nào thức ăn sẻ được delivery tới, Thùy Trang vừa xem chừng Diễm Liên. Cô còn đi dọn dẹp sạch sẻ dùm bạn sau khi Diễm Liên mửa trong thùng rác nhỏ. Tiếng chuông vang lên ngoài cửa, Thùy Trang đứng lên hớn hở: “đồ ăn tới rồi”.
Thiên Huy bước vào và đi nhanh vào trong, anh nhìn Diễm Liên rồi hỏi nhanh: “sao rồi Trang?”
-Mới ói xong đó.
-Vậy à, bị bao lâu rồi? Lúc sáng còn tỉnh tỉnh mà Trang?
-Ai biết đâu, anh Tuấn gọi em lúc nãy. Giờ nó lạnh ngắt kìa, anh mau đưa đồ ăn đây.
-Thuốc men gì uống chưa hả Diễm? Thiên Huy đưa cái bọc cho Thùy Trang và cuối người xuống hỏi cô.
Diễm Liên gật đầu nhẹ, cô vẫn không ngồi dậy được. Bàn tay cố kéo cái nệm trên sofa để ngồi dậy nhưng không đủ sức, Thiên Huy đỡ cô và lấy cái gối để phía sau lưng.
-Nè, mau ăn đi nhỏ. Tao đút mày nha, anh Tuấn nói mày yếu ghê lắm.
Chén cháo trắng với thịt bầm được nấu chung với nhiều tiêu được Diễm Liên nạp vào bụng khá lâu. Cô nhắm mắt lại vì mọi vật đang chuyển động trước mặt mình. Ngón tay bấm bấm vào phía sau đuôi mắt, Diễm Liên thở ra. Người cô được quấn quanh cái mền và chỉ chừa khuôn mặt ra ngoài.
-Anh Huy nè, tối nay rảnh không? Thùy Trang hỏi nhỏ.
-Gì?
-Anh coi chừng nó, em có hẹn đi chơi với anh Quang rồi.
-Mày đi đi, tao nằm 1 mình được rồi. Không cần ảnh ở lại đâu.
-Không được, như vậy tao không an tâm.
-Được mà, tao ăn rồi, uống thuốc rồi. Giờ chỉ ngủ thôi, không cần coi chừng đâu. Có gì tao sẻ gọi mày mà, an tâm đi chơi đi. Diễm Liên gượng cười.
-Không, anh Huy sao hả?
-Đi đi, anh ở lại đây. Thiên Huy gật đầu.
-Không cần đâu, Diễm Liên lắc đầu.
-Cần, cần đó. Trang à, đi chơi về sớm nha nhỏ. Thiên Huy vẫy tay, Thùy Trang chỉ đợi có thế và bay ra ngoài cửa ngay. Cô nói với lại: “sorry mày nha, hôm nay lở hẹn trước chứ nếu không tao sẻ coi chừng mày. Cứ đày ảnh thoải mái đi, tao cho phép. Anh Huy phải coi chừng nó đàng hoàng, nó bị mất mát gì thì anh biết tay em. Em đi đây”, dứt lời Thùy Trang bay ra đóng cửa lại thật nhanh.
-Trời, nhỏ đó làm như anh là bà chằng vậy, thiệt tình. Thiên Huy lắc đầu.
-Anh có busy thì về đi, ở lại cũng không làm gì.
-Không sao, tối nay anh đâu làm gì. Thiên Huy lắc đầu, anh ngồi xuống cạnh Diễm Liên.
-Anh….anh rót dùm em miếng nước có được không? Nước nóng đó, em thấy lạnh cả người.
-Okay, chờ anh chút. Thiên Huy ngọt xớt.
Lát sau Thiên Huy bưng ra ly nước nóng cho Diễm Liên sau khi heat nó lên 1 phút trong microwave. Cô bưng lấy và để hai bàn tay vào đó trước khi uống. Hơi nóng làm bàn tay đỡ buốt giá đi rất nhiều.
-Em lạnh hả? Thiên Huy nhíu mày.
-Sao anh biết vậy?
-Nhìn bàn tay em là biết rồi, run rẩy và tím ngắt trên móng tay kìa.
Diễm Liên cười méo xẹo, cô rúc người vào trong mền. Ách xì liên tục năm bảy cái, Diễm Liên nằm xuống mệt mỏi. Cô phàn nàn: “không biết ăn trúng gì mà tự nhiên như vầy thiệt tình”.
-Đưa tay đây cho anh, Thiên Huy chìa tay ra.
-Hả?
-Xức dầu nè, trước khi tới đây anh có đem theo chai dầu này. Mau đưa tay ra đây đi.
Mùi dầu nhị thiên đường làm Diễm Liên thấy khoan khoái hơn, Thiên Huy đang đổ dầu vào lòng bàn tay cô và chất nóng từ chai dầu đang dần dần làm cô thấy khỏe hơn nhiều. Anh cũng cẩn thận xức vào lòng bàn chân Diễm Liên để giúp cô giữ cho cơ thể ấm lên. Hai bàn tay và hai bàn chân lạnh buốc tới rởn tóc gáy, thảo nào cô nàng cứ run bần bật và móng tay tím ngắt lại.
-Em thấy đở lạnh chưa hả Diễm?
-Oh…..yeah, đỡ rồi. Diễm Liên không nhìn anh vì bàn tay còn đang ở trong lòng bàn tay của Thiên Huy. Cô đã rút lại nhưng anh vẫn không cho cô rút lại.
-Tối nay ba mẹ em đâu?
-Uh…..uh….đi tới mai mới về.
-Vậy em ngủ ở nhà 1 mình à?
-Thùy Trang sẻ tới đây, nó hứa rồi.
-Vậy à, anh Tuấn của em đâu?
-Ảnh đi trực tối nay.
-Even lúc em bịnh hả? Thiên Huy tỏ vẽ hơi bực.
-Không nghỉ được đâu, Diễm Liên thờ ơ trả lời.
-Người yêu bịnh mà không nghỉ làm à?
-Không phải à nha, em không phải người yêu của ảnh đâu. Diễm Liên nhanh miệng cải lại. Bắt gặp ánh mắt long lanh sắt lạnh tới rợn người của Thiên Huy, cô vội cụp mi xuống tránh né.
-Sao tự nhiên tránh ánh mắt của anh? Sợ hả Diễm?
-Uh…..ai sợ anh chứ? Tại mắt anh thấy ghê, Diễm Liên đỏ mặt.
-Thiệt không? Hồi đó giờ chưa nghe ai chê mắt anh thấy ghê nha, em có lộn không đó? Thiên Huy nhăn mặt.
-Xí, làm như mắt đẹp lắm vậy. Diễm Liên trề môi.
-Diễm Liên nè, uh……..Thiên Huy ấp úng. Anh đang dùng hết sức ngăn chặn cơn bộc phát tình cảm của mình. Nó như nước sắp vỡ bờ và anh không thể nào ngăn lại được.
_________________
Tiếng ách xì của Diễm Liên làm anh ngưng lại, Thiên Huy tiếp tục chà nhẹ lòng bàn tay của Diễm Liên. Cô nhỏ than: “ách xì tới cái bụng đau luôn, không biết ăn trúng gì mà kỳ quá”.
-Em thấy sao rồi? Thiên Huy vỗ nhẹ lưng cô.
-Chóng mặt, con mắt nóng hổi, lúc nóng lúc lạnh nhưng bi giờ thì thấy đói bụng rồi. Em lại không muốn ăn cái cháo đó nửa, tự nhiên thèm…..uh….Diễm Liên lấp lửng.
-Thèm gì, em nói đi.
-Uh….muốn…..muốn ăn……sườn ram muối á.
-Anh đi mua về cho em nha.
-Thôi, em muốn ăn lúc mới làm xong. Nhớ lần trước ba mua món đó, ăn ngon ơi là ngon. Em lại không biết cái chổ đó.
-Em nhớ tên tiệm không?
-Là một người Tàu làm món đó, tiệm Tàu gì đó.
-Có phải hướng trên 75 không Diễm?
-Yeah, anh biết hả?
-Mình đi tới đó nha.
-Nhưng em lại đi không nổi, hể ngồi dậy là chóng mặt hà. Thôi, nghĩ tới đi ra đường là em no rồi.
-Anh Tuấn có nói em bị gì không?
-Ảnh đo đo cái tay em rồi nói là cái gì thấp á, rất thấp nên làm sây sẩm chóng mặt. À, là xuống máu thì phải, em cần rest nhiều là được.
-Giờ em thấy còn lạnh không hả?
-Chút thôi à, nhưng sao mình mảy em không còn chút sức nào là sao vậy?
-Không ăn đầy đủ nên mất sức thôi, bây giờ anh biết phải làm sao rồi.
Thiên Huy đứng dậy và cầm cái mền của Diễm Liên lên, anh choàng qua người cô trước cặp mắt ngạc nhiên của cô nhỏ. Cái mền quấn quanh người Diễm Liên và cô cựa quậy trong đó: “anh làm cái gì vậy?”
-Như vậy thì em mới không bị lạnh, giờ mình đi ăn.
-Thôi thôi mà, em không đi đâu.
-Ngoan ngoản nằm im trong đó đi, em không cần phải đi.
-Không đi, không đi mà. Diễm Liên ráng bò ra ngoài cái mền.
-Diễm Liên à, anh muốn hỏi em 1 chuyện được không?
-Anh nói đi.
-Em thiếu anh một cái favor có phải không? Lần đó em nợ anh một chuyện và nếu thiếu thì khi anh đòi em có chịu trả không hả?
-Uh….uhh…..okay, anh muốn gì?
-Uhhh…uh…..anh muốn có người đi ăn chung với anh tối nay. Anh chưa ăn gì và đói ghê lắm. Thiên Huy cố tình nói như vậy thay vì nói những lời thật lòng.
-Anh thật muốn như vậy? Diễm Liên thất vọng trong lòng.
-Okay, favor anh đã đòi rồi. Giờ mình đi nha. Dứt lời Thiên Huy bế thốc cô lên và cất bước.
-Anh làm cái gì vậy? Úi trời ơi chóng mặt quá, Diễm Liên nhăn nheo.
-Nếu em không cựa quậy nhiều thì em sẻ không sao, Thiên Huy vẫn cất bước ra tới cửa. Cái mền với mùi thơm dịu dịu quấn lấy anh, sao cô nàng nhẹ tưng vậy kìa? Liếc ngang thấy Diễm Liên rúc đầu vào trong cái mền, có lẽ vì mắc cở hay sao nên không cho mình nhìn mặt.
Đặt cô ngồi xuống xe mình và gài seat belt lại, Thiên Huy đi vòng qua bên tay lái bên kia. Anh cho xe hướng về phía xa lộ 75 và cất giọng: “em nghĩ ngoài món sườn ram muối ra thì em còn thèm món gì khác không?”
Diễm Liên lắc đầu, cô vẫn đang mắc cở vì lúc nãy Thiên Huy bế mình trên tay. Cử chỉ và ánh mắt anh lúc nảy khi massage lòng bàn tay mình, một cái feeling thật khó tả. Thấy hơi vui vui nhưng lại e ngại, thấy mắc cở nhưng lại muốn bàn tay ảnh nắm tay mình. Lúc đó ánh mắt Thiên Huy hình như rất lạ, hàng chân mày bấy lâu nay hay nhíu lại dường như đã nhường chổ cho sự dịu dàng và đầy ắp thương yêu. Có phải ảnh thích mình không?
-Em đang nghĩ gì đó?
-Hả? Uh….anh nói gì? Anh nói gì?
-Không gì.
-Để anh chở em đi ăn một lần nha, có được không? Em trông xanh xao và yếu quá, cần phải tẩm bổ mới được. Đừng có từ chối anh, đây là favor anh đòi nơi em.
Để Diễm Liên ngồi trong xe, Thiên Huy vào trong 1 mình. Ngoài này cô co người trong cái mền và tức giận phát điên lên. Khi thấy Thiên Huy bước ra trên tay là giỏ đồ ăn, cô nguôi ngay cơn giận.
-Em coi, giờ mình cùng thưởng thức cái món sườn ram muối này nha. Đợi anh chút mới được. Thiên Huy đi quẹo trở qua bên Diễm Liên và bế cô ra khỏi chổ đó. Anh mỡ cửa sau và đặt cô vào trong, giọng anh thật khó tin nhưng lại là lời mà Thiên Huy đang nói: “mình ra phía sau ngồi ăn nha em”.
Anh bưng món ăn ra và hít lấy hít để mùi thơm bốc ra từ món sườn ram muối và hộp rau muống xào tỏi thơm đáo để kia. Đã vậy món cua lột rang muối thật bắt mắt với mùi onion bay ra ngào ngạt. Đang thèm món gì mặn mặn mà ảnh lại lựa đúng món ruột của mình. Trời ạ, Diễm Liên chảy nước miếng khi nghe mùi thơm đó. Cô nhắm mắt thưởng thức món ăn cho dù không còn sức để có thể ngồi ngay ngắn mà ăn.
-Anh đút em nha, coi bộ em không ngồi ăn được đâu. Nè, em dựa lưng vào cái gối nhỏ này đỡ nha.
-Anh….sao hôm nay anh khác lạ vậy? Diễm Liên nhoẻn miệng cười.
-Đừng hỏi tại sao, chỉ cần em biết là được rồi. Có nhiều chuyện không cần giải thích đâu Diễm. Thiên Huy xé miếng thịt và đưa tới ngay miệng cô.
Miếng thịt ngon thật là ngon, khẩu vị rất vừa miệng cô lúc này. Lúc nãy nó còn đắng nghét và lạt nhách lạt nhẻo mà bây giờ cô nhai thấy ngon vô cùng. Chưa bao giờ ăn ngon như vậy, có phải tại tay người đút hay vì lý do nào khác. Diễm Liên cười khúc khích.
-Chuyện gì vui vậy? Thiên Huy hỏi nhỏ.
-Không gì, không gì, tại mắc cười thôi.
-Diễm Liên nè, em ráng ăn uống nhiều một chút đi. Ốm quá không đủ sức khỏe đâu.
-Vậy hả? Anh làm như anh là bác sỉ vậy. Cô ho ho vài cái và hình như cái bụng không chịu nạp vào năng lượng nên cô quính quáng mở cửa kiếng nhanh vì hình như lại muốn nôn ra ngoài.
Thiên Huy vỏ vội đồ ăn xuống và vổ nhẹ lưng Diễm Liên liên tục, anh quính quáng lên trông thật tội. Rốt cuộc cô chỉ là muốn nôn nhưng lại không nôn được, gương mặt xanh xao.
-Em ráng ăn chút nửa đi nha.
-Thôi em không muốn đâu, mắc công lại muốn cho ra hết nửa. Diễm Liên nhắm mắt lại.
-Không được, ráng chút nửa đi. Ăn hết cục thịt này mới được ngừng.
-Không phải lúc nãy anh nói anh đói bụng mà.
-Anh ăn rồi, đói gì chứ. Thiên Huy cười.
-Vậy sao anh mua chi nhiều vậy?
-Người bịnh cần được ngon miệng, anh biết khi bịnh thì cái miệng lạt ghê lắm. Anh có kêu ông chủ tiệm cho luôn 1 ly nước xí muội cho em rồi, em ăn xong mới được uống.
Ăn uống xong xuôi, Thiên Huy giữ đúng lời. Ly nước xí muội thật làm cô ngon miệng. Diễm Liên rúc đầu vào trong mền và cô thấy mệt. Thiên Huy bế cô lên phía trước, giọng anh thật ngọt: “mình về nhà nha, em chắc muốn ngủ lắm rồi phải không?”
Con đường như ngắn lại với Thiên Huy, anh lái thật chậm và muốn giây phút này không bao giờ chấm dứt. Chợt Diễm Liên kéo anh về hiện tại bằng câu nói: “anh Huy nè, anh thiệt không đói huh?”
-Không, anh ăn từ chiều lận.
-Sao lúc nãy anh nói anh chưa ăn gì? Sợ ăn chung với em rồi bịnh chứ gì?
-Diễm Liên à, không có đâu. Nếu được bịnh dùm cho em thì anh sẳn sàng bịnh ngay lập tức. Thiên Huy thắng xe rít lại khi nghe câu nói của cô.
-Trời, thiệt bị anh hù chết mà. Diễm Liên xuýt xoa.
-Anh nói thiệt chứ không phải giỡn chơi. Anh không ngại em bị bịnh hay bất cứ chuyện gì, miễn có thể thay thế em chịu những chuyện đó thì anh vui lòng chấp nhận. Thiên Huy nghiến răng, từng chử một nghe rỏ mồn một.
-Nghe rồi, nghe rồi, anh làm đau quá à. Diễm Liên nhăn mặt khi Thiên Huy nắm chặt bờ vai cô.
-Anh xin lổi, xin lổi, tại nghe em nói mấy câu không tình cảm đó làm anh nhịn không được. Không phải chỉ có Nhật Tuấn mới là người có tình cảm với em thôi đâu. Anh cũng có trái tim và những tình cảm thường tình mà con người phải có. Diễm Liên à, anh yêu em. I love you, I love you. Ánh mắt Thiên Huy long lanh dưới ánh đêm, tia nhìn đầy đam mê dưới hàng chân mày thật đẹp. Hai bàn tay anh đang nắm lấy hai tay của Diễm Liên và đang truyền cho cô cảm giác chơi vơi bay bổng.(chòy chòy, ảnh sợ DL nghe hổng hiểu nên phát hai thứ tiếng cho chắc ăn á trời)
_________________
-
babyblue post típ nha !!!!!!!!!!!! hihihiihhiih :clap: :flower:
**************
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/DTYT-38.gif
______________
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/dtyt-39.gif
______________
…..Anh đã chạy thật nhanh tới nhà em, chạy rất nhanh và vượt mấy cái đèn đỏ. Cũng may không hề bị police stop lại, có lẽ ông trời còn thương nên anh đi tới nhà em an toàn sau khi lướt qua một chiếc truck ngay ngả tư lúc vượt qua cái đèn. Khi tới được nhà em thì anh lại phải dằn lòng xuống và trò chuyện với giọng điệu của người bạn bình thường. Cho tới khi em nói anh không muốn ăn chung với em vì sợ em lây bịnh thì anh không còn nhịn được nửa. Diễm Liên à, anh hoàn toàn muốn cùng em chia sớt những lúc vui buồn bịnh hoạn đau đớn chớ không vì em bịnh mà ngại ngùng đâu. (wow tỏ tình mà dài dữ vậy nhưng mà sweet lém hihihiihihihi nhưng mãi vẫn chưa thấy body language ha bà con !!!!! hihiihihihi)
Gương mặt Diễm Liên có lẽ đang phát sốt hay sao mà cô thấy nóng hừng hực. Bao nhiêu lời nói cảm động đầy chân tình đó được phát ra trên đôi môi lạnh lùng đó hay sao? Thiên Huy nói một hơi những lời nói ấy chẳng khác nào chiếu lại một khoảng thời gian giữa hai người. Mình cũng có những kỹ niệm đáng yêu đó chớ. Những lần dỗi hờn lạnh lùng giữa hai người, tức tới điên lên nhưng đó lại là những kỹ niệm khá ngọt ngào. Đôi khi mình còn nằm mơ thấy gây gổ với anh ấy để rồi giữa đêm thức giấc và giận dỗi vì câu chuyện trong mơ. Rồi khi đối diện với gương mặt có hàng chân mày đậm nét đó thì hình như giấc mơ của mỗi đêm lại nhạt nhòa đi và không để lại nổi niềm giận hờn như mình đã dặn lòng là phải giận Thiên Huy. Kéo gối cho mình dựa vào để có thể ngồi ăn thoải mái, cử chỉ đó khiến mình nao lòng. Rồi những cái vỗ nhẹ trên lưng khi thấy mình muốn buồn nôn, bàn tay đút những miếng thịt và ánh mắt ngọt ngào….Ôi mình đã làm sao rồi, sao lại tự dưng thấy sao đó, Diễm Liên cụp mi không nhìn Thiên Huy nửa. Ánh mắt anh như có một phép mầu nào đó khiến cô rung động mảnh liệt. (trời, là có phản ứng rồi chứ hổng hiểu gì nửa trời, phải hông bà con !!!!!!!!hihihiihihih)
Cô không chống đở nổi nửa khi những ngón tay của Thiên Huy nâng khuôn mặt cô lên. Hai ánh mắt gặp nhau và khuôn mặt Thiên Huy từ từ tiếp cận khuôn mặt với hàng mi cong cong kia. Anh từ từ cuối xuống và cuối cùng cũng đặt nhẹ lên bờ môi đó một nụ hôn khiến cả con tim dường như ngưng hẳn nhịp đập vốn phải có của nó. ( body language đó, bà con thấy seo !!!!!!!!! hihiihihi, sweet wua' ah` )
-
-
babyblue post típ nha !!!!!!!!!!!!!
***************
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/dtyt-45.gif
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/DTYT-46.gif
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/dtyt-47.gif
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/DTYT-48.gif
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/dtyt-49.gif
-Không phải đâu, không phải vì chị Thùy. Từ lần đầu gặp mặt anh lúc đi picnic tới giờ thì em không hề nghĩ tới sau này. Em chỉ xem anh như một người anh mà thôi, em không biết tại sao em lại không thích anh như một người yêu nửa. Trong khi đó chị Thùy lại yêu anh từ lần đầu gặp mặt, anh đừng ác với chỉ nửa.
-Kêu anh thương một người mà anh không có cảm tình, sao em ác với anh vậy Diễm Liên?
-Em …….uh……anh coi như tội nghiệp chị Thùy một lần đi. Diễm Liên năn nỉ.
-Anh hỏi em chuyện này nha, em phải thành thật trả lời.
-Okay, anh nói đi.
-Có bao giờ ….là như vầy. Có khi nào trong đêm khuya em nghĩ tới anh không?
-Có, có mà.
-Vậy em nghĩ gì?
-Em tự hỏi em có thích anh hay không? Em nhận ra được tình cảm anh giành cho em nhưng em luôn tự hỏi mình là tại sao em lại không có cảm giác vui mừng với những cử chỉ và tình cảm của anh.
-Rồi em tìm ra được câu trả lời chưa?
-Có thể có rồi nhưng em chưa chắc chắn, em chỉ biết là từ trước tới nay em chỉ xem anh như là anh mà thôi.
-Sai, em có nghĩ tới anh nhưng có lẽ vì Thùy nên em mới như vậy. Thùy làm cho em tội nghiệp và những lời than van của Thùy đã có ảnh hưởng tới em nên mới khiến em bỏ qua tình cảm của anh.
-Không phải đâu, Diễm Liên lắc đầu lia lịa.
-Anh sẻ nói với Thùy đừng làm phiền em nửa, Thùy không nên gieo vào đầu em thứ tình cảm tội nghiệp đó.
-Anh Tuấn à, chả lẽ anh không cảm động trước tình cảm chị Thùy sao? Chị ấy lo cho anh từng chút một mà.
-Thấy chưa, anh cảm nhận ra được em có ghen lên khi thấy Thùy lo lắng cho anh. Là em có tình cảm với anh chứ không phải đơn giản coi anh là anh.
-Chị Thùy ở bên cạnh anh bao nhiêu năm nay rồi mà anh thiệt sự không có tình cảm với chỉ sao?
-Ở bên cạnh bao lâu thi không có quan trọng, cái quan trọng là mình có tình cảm với người ta hay không. Anh chỉ coi Thùy như đứa em gái mà thôi, sometime anh không biết tại sao Thùy lại tốt với anh như vậy. Anh đã giải thích rỏ ràng với Thùy là anh không có yêu Thùy. Thùy nói là Thùy không đòi hỏi gì nơi anh mà chỉ muốn được giống như bây giờ mà thôi. Anh không ngờ điều đó lại làm cho em nghĩ sai lệch đi như vậy.
-Em không nghĩ gì, em chỉ tiếc dùm cho anh mà thôi. Anh chỉ nên nhớ rằng tình cảm không có bắt buộc được.
-Anh biết mà, bao nhiêu năm nay anh chưa hề bắt buộc em điều gì cả. Chỉ có chăng là mẹ anh rất muốn anh đám cưới cho sớm vì tụi mình cũng đã quen biết khá lâu rồi. Đâu phải chỉ mới vài tháng hay vài ngày phải không em? Mẹ cứ hối thúc anh hoài, điều đó cũng làm anh nôn nao ghê lắm.
-Em cũng không muốn mẹ em cứ làm như là em phải nghe lời anh, em không muốn có sự sắp sếp như vậy. Em có quyền tự do của em chứ không phải tự nhiên mất tự do ….. em định nói là ……mẹ em làm như em và anh sẻ cưới nhau và em phải nghe lời anh …..Anh hiểu em nói cái gì phải hông?
-Có bao giờ em nghĩ tới tương lai không Diễm Liên? Nhật Tuấn nhìn cô trân trối.
-Chưa, em busy cả ngày đêm mà làm gì nghĩ tới. Còn nửa nha, em nghĩ tới mình sẻ làm gì rồi đủ thứ hết nhưng chưa bao giờ em nghĩ tới chuyện đám cưới.
-Tại sao?
-Em còn nhiều thứ phải thực hiện, đám cưới thì đâu còn gì để nói nửa. Em phải ……uhhhh…hhhhh à mà không có gì. Diễm Liên im bặt.
-Ngay cả anh mà cũng úp mỡ nửa sao?
-Chuyện con gái mà anh biết làm gì? Ủa mà sao đang bàn chuyện của chị Thùy mà anh lại kéo em sang chuyện này rồi. Hay là anh hứa với em một chuyện có được không? Hứa với em đi nha, Diễm Liên nắm tay áo của Nhật Tuấn và kéo kéo như năn nỉ anh.
-Em nói đi, làm được thì anh nhất định sẻ làm.
-Anh cho chị Thùy một cơ hội đi, biết đâu anh sẻ phát hiện ra chỉ có nhiều ưu điểm mà anh muốn. Anh hứa với em có được không? Có được không hả anh? Diễm Liên long lanh ánh mắt, cô tràn trề hy vọng.
Nhíu chân mày lại, Nhật Tuấn định hỏi một câu nhưng khi thấy ánh mắt hy vọng của người yêu thì anh lại xìu xuống như quả bóng bị xì hơi. Quả thật Diễm Liên còn chưa có yêu mình và thấu hiểu tình cảm của mình. Từ chối thì không nở nhưng đồng ý thì cũng không xong. Thiệt là tiến thoái lưỡng nan với câu năn nỉ này mà. Nhật Tuấn thở dài.
-Anh ….anh đang suy nghĩ huh? Thôi đồng ý đi mà, có được không anh? Chị Thùy mà biết được chắc chỉ vui ghê lắm, anh chịu đi nha, chịu đi nha anh. Người ta đang bịnh mà cũng hổng chịu làm cho người ta vui được sao? Diễm Liên phụng má xuống.
-Em ác thật đó Diễm Liên, em biết rỏ ràng là anh yêu em chứ không có yêu Thùy. Vậy tại sao em lại còn muốn bày bố anh theo suy nghĩ của em? Nhật Tuấn buồn xo.
-Anh sai rồi, là em lo cho anh thôi. Nếu như em không có tình cảm với anh thì em phải lo tìm cho anh một người nào ưng ý với anh chứ. Em thấy chị Thùy rất khá, phải nói là lý tưởng với anh lắm. Anh thì là bác sỉ, chỉ thì là nurse. Hai người rất xứng với nhau, em không chọn sai người cho anh đâu mà.
-Vậy à? Vậy còn em thì sao? Em không xứng với anh hả?
-Không đâu, anh là bác sỉ. Người xứng với anh và có thể hiểu được việc làm của anh phải là chị Thùy. Em chả biết chút nào về nghề nghiệp của anh hết, cũng như sợ luôn cái nghề của anh. Với lại em còn chưa có mature enough để có thể understand trong đầu anh nghĩ gì. Nói thiệt nha, nhiều lúc em thiệt thấy có sự khác biệt về suy nghĩ giữa anh với em. Bởi vậy em hoàn toàn biết được em không bao giờ thuộc về thế giới của anh đâu. Em sẻ làm cho anh điên lên đó, em biết em rất là ….. em biết em còn nông nổi và hay giận, hay hờn mát. Em nhìn ra được anh đã chìu chuộng em bao nhiêu lần. Nhật Tuấn à, em nói điều này anh đừng cười em nha.
-Em nói đi, Nhật Tuấn tự nhiên thấy nao nao lòng.
-Có những lúc anh chìu chuộng em và em được dịp giãy nảy và chướng lên, em thấy khoái ghê lắm. Đó là dạo trước kia, sau này khi em rảnh rổi và nhìn lại, em thấy mình thiệt là bậy. Biết anh sẻ chìu em, em tha hồ làm rối tung lên và bắt anh hứng chịu. Em thiệt hư ghê, bây giờ em đã suy nghĩ ra rồi thì em muốn anh hiểu 1 chuyện. Em muốn anh hảy nhìn cho rỏ anh thích em gì điểm gì? Em không có cho anh sự yên bình như nghề nghiệp của anh. Một bác sỉ lúc nào cũng cần sự yên tỉnh thì trái lại em lại thích làm rối tung đầu óc anh lên. Khi anh thích nhẹ nhàng thì trái lại em lại muốn bạo động. Anh thích đồ ăn khô thì em lại bắt anh ăn đồ ăn ướt. Em hay đòi ăn kem thì anh lại không thích món đó nhưng vì chìu em nên anh cũng phải ăn. Em tha hồ vòi vỉnh những thứ mà đòi hỏi rất nhiều thử thách nơi anh, em chỉ muốn biết anh có chìu em không và em lấy làm hảnh diện khi được anh chăm sóc như vậy. Cho dù em chưa hề thích anh nhưng em lại muốn có một người chìu chuộng mình như vậy. Cho tới khi nói chuyện với chị Thùy thì em thấy mình có lỗi biết bao. Em nhận ra chị ấy rất là thương anh và anh đã phung phí tình cảm cũng như thời gian vào một người không xứng như em. Nếu như em có tình cảm với anh thì không nói, đằng này em lại biết rỏ ràng là mình không hề thích anh nhưng lại muốn được anh chăm sóc. Anh Tuấn à, từ trước tới nay có nhiều lúc em muốn tìm anh để nói những lời nói từ trong đầu nhưng em không có can đảm để nói cho anh biết.
-Anh cám ơn em đã thành thật cho anh biết những suy nghĩ của em. Diễm Liên à, anh cũng có tâm tư tình cảm như người thường. Sau khi nghe em bày tỏ những suy nghĩ thì anh lại càng ngưỡng mộ em thêm. Em biết lo nghĩ luôn cho người khác và cá tính của em rất là thánh thiện. Anh biết mình có những sự việc không trùng hợp nhau nhưng nếu thông cảm thì mình có thể khắc phục được việc này. Có lẽ em chưa yêu sâu đậm một ai nên em nói nghe dễ dàng hơn là dấn thân vào cuộc. Lúc đó em sẻ biết làm sao để rút lui một cách dễ dàng mà không bị đau đớn tinh thần.
-Nhưng khắc phục để làm gì trong khi anh phải try so hard như vậy? Có thể bây giờ anh khắc phục nhưng sau khi cưới rồi thì anh sẻ hối hận vì một con nhỏ lóc choc như em.
-Em chỉ việc từ chối hay đón nhận tình cảm của anh mà thôi. Đừng khuyên anh vì anh vốn không phải ngồi chờ xem ai đó bảo mình làm gì. Anh rất thích nghe những lời khuyên chân thật của em nhưng đó là những vết đau khó nguôi ngoai khi nghĩ về em. Anh ước gì có thể yêu em ít đi một chút, như vậy thì anh sẻ thoải mái hơn khi chấp nhận đề nghị của em.
-Vậy anh…..anh …..anh có chấp nhận cho chị Thùy một cơ hội không?
-Anh ……vì em sẻ cố gắng tạo cho mình một cơ hội cũng như sẻ thử đối diện với tình cảm của Thùy. Em muốn gì thì anh sẻ vì em mà đón nhận cái đó mặc dù anh dám khẳng định rằng lúc nào anh cũng không bao giờ muốn như vậy. Em lo cho tương lai anh nhưng lại vô tình đẩy anh xa khỏi em hơn, em thiệt vô tình. Anh sẻ nói chuyện với Thùy nhưng xin em đừng nhúng tay vào chuyện này cả. Mỗi người có một số phần và nếu có ….à không gì, anh không định nói……..
-Em chỉ muốn anh biết rằng một ngày nào đó khi nghe tới tên Diễm Liên thì mong anh hãy nhớ cho rằng em lúc nào cũng mong muốn anh happy và khỏe mạnh. Hãy vì em cũng như vì anh nha Nhật Tuấn, Diễm Liên rạng rỡ.
-Chuyện anh đã hứa thì nhất định sẻ làm.
-Nè, anh đi làm mệt lắm rồi. Anh về ngủ đi, lần này không phải em cố tình đuổi anh đâu nha. Em chỉ sợ anh thiếu ngủ thôi à, Diễm Liên cười.
-Okay, okay, anh đi đây. Có chuyện gì thì em gọi cho anh có biết không? Phải nhớ đó, gọi cho anh. À mà không, chiều ba mẹ em về rồi. Anh sẻ gọi check em đó, ráng ngủ cho nhiều để lấy lại sức đi cưng. Bye em, Nhật Tuấn vuốt nhẹ tóc cô và đứng lên.
-Bye anh, Diễm Liên vẫy tay.
Khi cánh cửa đóng lại cũng lá lúc mà Nhật Tuấn thấy tim mình tan nát, anh đi nhanh vào xe với trái tim rỉ máu. Tại sao mình lại thất bại như vậy chứ? Bao nhiêu năm nhưng vẫn chưa giành được tình cảm của Diễm Liên, giờ lại còn chấp nhận lời yêu cầu của em ấy. Mình yêu tới mù quáng như vậy sao? Như vậy là yêu hay sao? Có ai giải thích được chuyện này không?
(Đoạn này tội wua' trời à.)
-
babyblue post típ nha !!!!!!!!!! Cám ơn bà con đã đọc !!!!!!!!!! hihiihihih
****************
-Diễm Liên à, sao hổm rày không thấy Nhật Tuấn tới chơi vậy con? Bà Châu Ngọc để dỉa trái cây xuống bàn.
-Dạ …..dạ chắc ảnh busy á mẹ.
-Con không phải gây lên rồi giận nhau phải không? Bà nhíu mày nhìn cô.
-Mẹ à mẹ làm như con ham gây với ảnh lắm vậy, ảnh không tới tự nhiên cấy đổ thừa con gây với ảnh.
-Thường thì nó một ngày ghé một ngày nghỉ, sao hôm nay 3 bửa rồi mà không thấy nó ghé. Nhất định có chuyện rồi.
-Hổng ghé thì tốt chớ sao, tự nhiên lo chi vậy hổng biết nửa. Cô lí nhí trong miệng nhưng những lời đó lọt vào tay ông Minh Tuấn đang ngồi sát bên.
-Giận nhau hả con? Nói ba nghe coi, ông cười cười.
-Hổng có đâu ba, từ sau bửa đó……
-Bửa nào vậy con?
-Sau bửa con nói chuyện với ảnh thì ảnh không có tới đây nửa.
-Con đã nói gì với nó vậy Diễm Liên? Bà Châu Ngọc thiếu điều phát hoảng lên khi nghe con gái nói.
-Nói ba nghe đi, ông Minh Tuấn nháy mắt ra hiệu là ông sẻ binh cô.
-Con nói ảnh nên quen với chị Thùy, con kêu ảnh đừng có thích con.
-Trời đất ơi con có điên không Diễm Liên? Con dám nói với nó như vậy à?
-Em từ từ để nghe nó nói hết cái đã, làm gì như nước sôi vậy
-Con nói mẹ nghe coi, tại sao con lại nói như vậy?
-Thì ….thì …..con nói con không thích ảnh. Ảnh làm sao chịu đựng con nổi chứ ba, con biết con không hạp với ảnh đâu. Là con lo nghĩ tới tương lai cua ảnh nên mới khuyên ảnh không nên mất thời gian với con. Con chỉ xem ảnh như anh Quang thôi ba à, ba có hiểu con nói gì không?
-Mẹ mới là không hiểu đó Diễm Liên, lâu nay hai đứa gắn bó với nhau. Mẹ nó còn muốn năm nay làm đám cưới cho hai tụi bây, bây giờ mẹ phải nói với người ta làm sao đây?
-Hả, mẹ nói bác Du nói …..mẹ đừng có trả lời nha.
-Chớ con muốn mẹ nói sao mới vừa lòng con?
-Ba, ba ơi, ba nói dùm con đi, con không thương ảnh đâu.
-Không thương sao mày còn đày đọa con người ta như vậy? Rỏ ràng là làm khổ người ta mà, bà Châu Ngọc sùng lên.
-Thì con nó không thương mà em bắt thương là sao? Thời buổi này để cho nó tự do yêu đương chứ, bác sỉ đó không vừa cho con mình đâu em à. Ông Minh Tuấn cười cười.
-Em nói chuyện đàng hoàng chứ không phải giỡn chơi với anh đâu. Bác sỉ mà không chịu thì con chịu ai? Ăn mày hay lựa phải thằng đi làm công mấy đồng một giờ, con làm ơn tỉnh hồn lại dùm mẹ đi con.
-Trời ơi bà làm gì vậy? Con gái nó thương ai thì nó thương, bà bắt ép con nhỏ phải thương bác sỉ chi vậy? Chả lẽ bà muốn nó bịnh suốt năm hay sao mà tính xa dử vậy?
-Anh nói cái gì mà kỳ vậy? Làm như lựa bác sỉ là cho em vậy, em làm như vậy cũng vì tương lai của nó thôi. Ngay từ lần đầu tiên tụi nó gặp nhau là em đã nhìn ra ngay là thằng Tuấn thích nó mê mệt rồi. Giờ đùng một cái khi hỏi nó thì lại biết nó biểu người ta đừng thích nó. Anh coi có khó tin không?
-Thì nên tin là được rồi, thật ra anh cũng có nhận xét này. Anh thấy Nhật Tuấn nó không hợp với con mình đâu. Thằng đó trầm tính và hiền lành quá, nếu kết hợp hai tụi nó với nhau thì chỉ được một thời gian ngắn mà thôi.
-Sao anh nói vậy?
-Thứ nhất, con mình còn bốc đồng quá. Thằng Tuấn lại trầm tỉnh nên tánh tình tụi nó bị chỏi nhau. Thứ hai con này không có biết chìu chuộng người ta, thử hỏi làm sao có hạnh phúc được. Cái gì cũng phải có quy luật của nó, phải có trao ra và nhận vào thì mới được. Thứ ba, anh nhìn ra được tánh tình của Diễm Liên nhà mình chỉ có hạp với tánh tình người nào cứng rắn và đàn ông một chút mới được. Anh dám nói nếu hai tụi nó cưới nhau thì con mình nó sẻ xỏ mủi người ta đi chơi đó em mà.
-Vậy anh cũng đồng ý với suy nghĩ của nó à? Còn Nhật Tuấn thì sao?
-Anh tôn trọng quyết định của nó, nếu hai tụi nó đồng ý dàn xếp sự việc như vậy thì em đừng nên nhúng tay vào. Tụi nó đều lớn cả rồi, tụi nó có suy nghĩ của tụi nó. Mình chỉ việc đứng bên ngoài giúp đở mà thôi.
-Em chỉ tiếc …… Nhật Tuấn nó, thà là lấy người yêu mình anh à. Mau giúp em khuyên con đi, bà Châu Ngọc xuống giọng tỏ vẽ tiếc nuối.
-Em không nên nói như vậy, thà lấy người yêu mình thì đôi khi cũng có tiếc nuối đó em. Phải thương nhau thì mới ăn đời ở kiếp với nhau được. Trước mặt có một nhân tuyển thích hợp và người ta mới ướm lời với anh đó.
-Hả, anh nói gì? Bà Châu Ngọc chưng hửng.
-Anh Thiên Ân và chị Hoàng Oanh trong lúc vui vẽ đã ướm lời rằng nếu Diễm Liên nhà mình chịu Thiên Huy của người ta …… em thấy Thiên Huy ra sao?
-Thằng đó ….cũng khá, nhưng sao anh lại hỏi em?
-Anh nhìn ra được chuyện mà, Diễm Liên à, con nghĩ sao về Thiên Huy? Ông Minh Nhật hớp một chút trà.
-Uh….. uh …..sao ba lại hỏi con. Cô đỏ mặt lên khi nghe tên Thiên Huy.
-Ba nhìn ra được chuyện gì đang xãy ra mà con, Thiên Huy là một người khá lắm. Rất có phong độ và điều đáng nói là nó có thể trị được con, ba rất thích nó. Ba không phải chỉ mới quen biết Thiên Huy, cũng đã có một thời gian quen biết khá lâu rồi. Với lại ba quen ba mẹ nó từ mấy chục năm nay, như vậy ba an tâm hơn. Hoàng Oanh rất là thương con, ngồi nói chuyện bên nhà người ta mà bác ấy nhắc con liên tục. Tình cảm của con với Thiên Huy tới đâu rồi con? Ông Minh Nhật nháy mắt ra hiệu rằng ông đang ở bên phe của cô, cho cô dấu hiệu an tâm.
-Con …. Đâu tới đâu đâu ba, anh Tuấn còn ở đó thì làm sao con tính được gì.
-Rồi thằng Huy có nói gì không?
-Không, ảnh không bao giờ nói tới chuyện này. Ảnh làm như không có chuyện gì xãy ra, ảnh làm con bực ghê lắm. Thà ảnh nói chứ ảnh lơ đi như vậy chỉ làm con bực mình thôi.
-Đó là điều làm cho ba chịu nó, rất có phong độ đàn ông. Ba không nhìn lầm người đâu con, nó khá lắm.
-Anh làm gì khen người ta dử vậy, Nhật Tuấn cũng đâu thua nó.
-Mỗi thằng có mỗi tánh tốt nhưng tôi chỉ chọn người nào có thể đem lại hạnh phúc cho Diễm Liên mà thôi. Nhật Tuấn với một tương lai sáng lạng nhưng không mang hạnh phúc cho Diễm Liên vì con gái mình không yêu nó. Nó rất hiền lành và trầm tỉnh nhưng hoàn toàn trái ngược với con mình. Thiên Huy rất cứng rắn và phong độ, hơn nửa tụi nó cũng thích nhau. Chả lẽ bà muốn con mình sống với người mà yêu nó sao? Thay vì như vậy thì tại sao mình không giúp con mình tìm người nào mà hết lòng yêu nó và nó cũng yêu lại người ta. Đừng chỉ nhìn vào tấm bằng bác sỉ Châu Ngọc à, hảy nghĩ tới hạnh phúc của Diễm Liên trước tiên đi em. Giọng ông Minh Tuấn từ từ nhưng thấm sâu vào đầu óc vợ mình.
-Được được, em đâu phải không thích Thiên Huy. Nó rất được, chỉ khổ nổi tại Nhật Tuấn quá hiền lành nên em không nỡ thấy nó buồn. Bây giờ chắc con người ta cũng đang đứt ruột vì con này, anh nghĩ nếu chị Du nói chuyện đó nửa thì em phải nói làm sao.
-Thì cứ nói để tụi nhỏ tính thôi chứ sao em, ông Minh Nhật cười cười.
_________________
*****
Lưỡng lự không biết làm sao để đối diện với Nhật Tuấn trong nhà, Diễm Liên cứ đi qua đi lại trước cửa nhà anh. Cái gì cũng tại mẹ hết, sao không kêu Nhật Tuấn lại nhà mà lấy. Giờ bắt mình qua tới bên này rồi làm sao mà mình đối diện với ảnh đây? Cô sốt ruột đi tới đi lui và tìm cách đối diện với Nhật Tuấn, xe ảnh vẫn đậu ngay trước nhà. Điều đó chứng minh được rằng ảnh có mặt nơi này. Cánh cửa đột nhiên mỡ, cô thót tim lại khi nhìn thấy Nhật Tuấn xuất hiện nơi cửa trong một bộ đồ bận ở nhà. Cái áo thun màu trắng cổ tròn bên cạnh cái quần màu xám, gương mặt hình như có gì đó không ổn. Nhật Tuấn lắc nhẹ đầu và nhắm mắt lại rồi nói: “em đã đi qua đi lại lâu lắm rồi, vào nhà được rồi chưa Diễm Liên?”
-Uh …. Uhhhh …. Oh, okay, okay, Diễm Liên gật nhẹ đầu và bước tới.
Ngồi xuống sofa trong phòng, Nhật Tuấn đưa ngón tay bấm bấm nhẹ phía ngay sau đuôi chân mày. Anh nói: “sao em không vào nhà như mọi lần mà đi qua đi lại lâu vậy? Tình cờ phát hiện ra em khó khăn bối rối trước ngay cửa sổ phòng anh như vậy, anh ….. em không muốn nhìn thấy anh sao?
-Em ….em …..không biết ….oh thì ra em quên mất em đi tới đi lui trước cửa sổ phòng anh. Diễm Liên không trả lời mà cô nói né đi.
-Em …..định nói gì đó nhưng Nhật Tuấn trở giọng nhanh. Anh nói: “em đem theo gì đó?”
-Oh, mẹ em nói đem mớ cải xanh cho bác nấu canh. Cải mẹ trồng ở nhà nên không có thuốc đâu, Diễm Liên đứng dậy đem cái giỏ cải xuống nhà bếp. Cô bỏ nó vào tủ lạnh rồi đóng cửa lại, nhìn ngang qua bàn ăn thì đồ ăn còn nguyên. Đi lên trên phòng khách, Diễm Liên hỏi ngay: “hai bác không có ở nhà hả anh? Em thấy cơm ở trên bàn.”
-Ba mẹ anh chưa về, hai ông bà xin nghỉ phép để đi dự tiệc cưới của đứa cháu ở San Jose. Đó là phần cơm hôm qua mẹ anh đã làm để sẳn trước khi đi. Anh chưa kịp dọn mà.
-Vậy là từ hôm qua tới giờ anh chưa ăn gì hả? Chén đủa vẫn còn nguyên trên bàn á. Diễm Liên trợn mắt nhìn.
-Anh thấy không đói, Nhật Tuấn nói nhỏ.
-Trời, vậy nó đâu ngon gì nửa. Từ hôm qua tới giờ …..nghỉa là từ sáng tới giờ anh chưa ăn trưa và ăn chiều????
-Lát anh ăn mà, Nhật Tuấn mệt mỏi ôm đầu lại.
-Anh Tuấn à, anh không sao chứ? Diễm Liên nôn nóng.
-Anh biết anh không sao mà, đừng lo. Anh chỉ bị nhức đầu chút thôi. Nhật Tuấn cười.
-Coi anh kìa, sao nhìn ….kỳ á. Diễm Liên tự nhiên thấy lo lo.
-Anh không sao mà, à mà em tới đem rau thôi phải không?
-Uh……sẳn ghé chơi mà. Muốn đuổi em về phải không? Diễm Liên vẫn đùa vui như trước đây.
-Em thừa biết anh không bao giờ có ý như vậy mà. Chỉ tiếc một điều, hôm nay anh không thấy khỏe lắm để chơi với em.
-Anh Tuấn nè, em ….em…..hay anh ăn chút đồ ăn nha.
-Nếu như lúc nào em cũng quan tâm tới anh như vầy thì hay biết mấy. Nhật Tuấn buồn xo nhìn Diễm Liên.
-Đã không ăn mà còn uống beer chi vầy nè, anh muốn bao tử anh hư hết phải không? Diễm Liên lại lôi ra những câu mà Nhật Tuấn thường hay nói mỗi khi cô bịnh.
-Không ngờ cũng có ngày em xài lại những câu này với anh há, em …anh thiệt tệ. Anh nhức đầu, anh muốn nằm 1 chút. Khi thức dậy anh sẻ ăn mà.
-Không biết để nguyên 1 ngày đêm như vậy thì đồ ăn còn ăn được không, để em xuống coi coi.
Dứt lời cô chạy xuốn bàn ăn, nồi canh có thể còn ăn được. Món đồ xào có lẽ hư rồi nên nó có một cái mùi chua lên. Món thịt xào với củ cải mặn có lẽ cũng không ăn được. Diễm Liên băn khoăn không biết Nhật Tuấn sẻ ăn được gì. Cô quay trỡ lên và thấy Nhật Tuấn đang dựa đầu vào cái gối, nét mặt có vẽ không ổn.
-Em đi làm cho anh một cái khăn nóng nha, cô dịu giọng.
-Không cần đâu, anh ngồi 1 chút sẻ đở mà. Nhật Tuấn lắc đầu.
-Khăn nhỏ anh để đâu hả? Chỉ em đi mà, Diễm Liên dùn dằn.
-Oh…..ở ngay phòng restroom có 1 cái tủ. Em đi qua phòng anh thì cái tủ nằm ngay góc đó. Nhật Tuấn chỉ tay.
Diễm Liên theo hướng đó mà đi, cô đi ngang qua phòng Nhật Tuấn. Một căn phòng lung tung khác hẳn căn phòng ngăn nắp trật tự mà xưa nay Nhật Tuấn thích. Trên thảm là những tấm giấy vò nát quăng tứ tung ngay cả viết cũng rớt xuống thảm. Hai chai beer trên bàn công với lại chai bia ngoài phòng khách là 3 chai. Xưa nay Nhật Tuấn không thích uống beer kia mà, Diễm Liên đi tới gần cái cánh cửa mà Nhật Tuấn chỉ. Mỡ cánh cửa ra, cô lấy một cái khăn nhỏ và đi nhúng 1 chút nước nóng. Bỏ cái khăn vào và đổ nó vào 1 cái thau nhỏ. Cô bưng tới gần Nhật Tuấn và vắt nước nóng từ cái khăn ra. Ánh mắt Nhật Tuấn nhìn cô bằng một trời yêu thương trong trái tim anh, chỉ tiếc Diễm Liên không nhận tình yêu của mình. Ôi, Nhật Tuấn đau xót tới tận cùng tâm can. Anh nhắm mắt lại với tâm trạng vừa đau xót vừa khó chịu.
Cái khăn nóng được đắp lên trên trán và bàn tay nhỏ nhắn kia đang xếp cái khăn ngay ngắn trên trán mình, ánh mắt anh lại lung linh 1 tia hạnh phúc. Ước gì mình cứ bịnh mãi như vầy thì Diễm Liên …..ôi mình không cần sự tội nghiệp đâu. Anh gạt đi cánh tay của Diễm Liên thật nhanh, cô giật mình buông rơi cái khăn còn lại trên tay.
-Anh không cần em tội nghiệp đâu, em đi về đi. Nhật Tuấn nhìn cô bằng 1 tia nhìn thật xa lạ.
-Anh …..anh sao vậy?
-Anh biểu em đi về đi, không cần thương hại anh.
-Em không có, không có đâu. Cô lắc đầu thật tội nghiệp.
-Anh đã nói là không cần, em đi về đi. Nhật Tuấn giận dử ngồi dậy, anh choáng váng đi nhanh vào phòng bỏ mặt Diễm Liên lính quính tội nghiệp khi cái thau nước đổ xuống thảm.
Nằm vật xuống giường, Nhật Tuấn thấy bừng bừng cơn thịnh nộ. Không biết mình đã làm gì Diễm Liên vậy, sao lại la hét em ấy tới nước đó. Rỏ ràng người ta tới đây tìm ba mẹ và chỉ đơn giản xem mình ra sao thôi. Nhưng sao lại quan tâm tới sức khỏe mình làm chi chứ. Đã vậy còn lấy khăn đắp lên trán, quả là thương hại mình. Lính quính làm đổ luôn cái thau nước nóng và bỏ mặc em ấy ngoài kia. Ôi, mày đã làm gì rồi Nhật Tuấn? Anh hối hận ray rứt cho tới khi nghe đầu óc choáng váng lên. Có lẽ ba cái chai beer đó đã làm cho mình điên lên rồi, Nhật Tuấn thụ động không suy nghỉ gì được nửa. Anh ôm đầu.
Diễm Liên sau khi lau chùi sạch sẻ ngoài phòng khách, cô lấp ló đứng ngay cửa phòng anh. Gỏ nhẹ mấy cái ngay cánh cửa, cô ló đầu vào.
-Anh Tuấn à, em ….
Mỡ choàng mắt ra, anh nhìn cô chăm chăm. Dáng dẻ hồi hộp lo sợ ngay cánh cửa, ôi thật tội. Nhật Tuấn à, mày đúng là thằng lưu manh. Sao lại đối xử với em ấy như vậy chứ.
-Anh thấy ra sao rồi? Còn nhức đầu phải không?
Nhật Tuấn gật đầu mà không nói gì.
-Em đã bắt 1 nồi cháu nhỏ cho anh ngoài kia. Chừng nào cháo chín thì em sẻ tắt lò, giờ anh có còn muốn đắp khăn nóng không? Không thấy anh nói gì nên cô tiếp: “cháo chín thì em sẻ về, anh không cần đuổi nửa. Giờ em ra ngồi ngoài phòng khách đây, anh nằm ngủ đi”. Dợm bướt đi, cô nghe tiếng anh cất lên.
-Diễm Liên, anh xin lổi. Anh không cố tình đâu, Nhật Tuấn hối hận.
-Em đi lấy khăn nóng cho anh nha?
Gật đầu tỏ vẻ biết ơn, Nhật Tuấn thấy thoải mái hơn chút. Cái khăn nóng cùng sự chăm sóc đặc biệt của Diễm Liên đã bù đắp lại cơn khó chịu của anh. Gương mặt xinh đẹp kia đang chăm chú vắt cái khăn nóng và chăm sóc mình. Rồi cho tới khi chén cháo được chính tay cô nấu đã làm dịu đi nổi đau đớn trong trái tim anh. Ôi, tôi phải làm sao đây?
-Giờ no rồi há, anh ăn xong rồi, uống thuốc xong rồi. Đánh răng xong rồi, bây giờ anh hãy ngũ 1 giấc cho khỏe lại đi. Không được uống rượu nửa anh Tuấn há.
-Em giống mẹ anh quá.
-Giờ anh ngủ đi, em dọn dẹp phòng cho sạch sẻ 1 chút nha. Anh bày quá trời luôn à, sao lúc trước anh sạch sẻ lắm mà.
-Tại anh bực mình mà, em cứ để đó. Khi nào anh dậy thì anh sẻ dọn mà, em đừng mắc công dọn dẹp chi.
-Không được, anh chỉ việc nằm ngủ mà thôi. Em chỉ dọn dẹp sơ sơ, phần còn lại thì anh dọn. Bây giờ anh thấy trong người ra sao rồi?
-Không có em tới đây chắc anh không biết phải làm sao.
-Anh Tuấn nè, anh nghỉ làm bao lâu rồi?
-Uh…..sao em biết vậy?
-Anh trả lời em đi mà.
-Uh….mới vài bửa thôi. Anh lấy vacation mà.
-Vài bửa là mấy bửa?
-Anh….anh còn vài bửa nửa mới đi làm. Anh vẫn còn hai ngày nửa mới hết vacation lận.
-Anh ….thôi anh nằm ngủ đi. Diễm Liên đứng lên gom dọn mớ giấy trên thảm, cô không nỡ nhìn thấy Nhật Tuấn trong tình cảnh như vậy. Anh ấy quả thật là tội nghiệp, cũng chỉ vì mình mà thôi. Cô tự đăm ra ghét chính mình. Khi quay lên thì bắt gặp ánh mắt Nhật Tuấn đang nhìn mình, cô bối rối dưới tia nhìn y hệt như Thiên Huy nhìn mình.
-Thank you em nhiều lắm, tuy là sự tội nghiệp anh nhưng anh mản nguyện với những gì đã xảy ra. Từ đây về sau anh nhất định sẻ ráng xem em như đứa em gái, anh nhất định sẻ làm được.
-Anh Tuấn à, em ….em xin lổi anh. Em không biết tại sao phải tới như vầy, em không control được tình cảm của em đối với anh. Xin anh đừng có giống như vầy nửa, như vậy em sẻ thấy dằn dặt ghê lắm. Diễm Liên thật không biết phải làm sao để diển tả tâm trạng mình.
-Anh có một yêu cầu cuối cùng có được không Diễm Liên?
-Anh nói đi, em nhất định sẻ làm cho anh. Cô rưng rưng.
-Coi như nể tình bao năm nay mình quen biết, em có thể ….có thể nào …
-Anh nói đi, Diễm Liên quẹt nước mắt. Cô thấy thương hại Nhật Tuấn biết chừng nào, anh ấy thật quá hiền lành.
-Em….. em ….có thể nào ….uh……cho anh được ôm em một lần không Diễm Liên? Một lần thôi, một lần để rồi anh sẻ không bao giờ ….Nhật Tuấn run giọng trong xót xa nghẹn ngào.
Không biết vì sao không cần suy nghỉ mà Diễm Liên vội gật đầu trong tít tắt, có lẽ gương mặt đáng thương kia làm cô mụ mị đi đầu óc. Nhào vào lòng Nhật Tuấn, Diễm Liên đột nhiên chãy nước mắt vì xúc động. Cô thiệt không nên làm cho Nhật Tuấn ra nông nổi này. Quẹt nước mắt vì sự lơ là của mình, Diễm Liên thút thít.
Nhật Tuấn hoàn toàn như trong mơ, giờ phút này Diễm Liên đang khóc trên vai mình đó mà. Em ấy đang rơi những giọt nước mắt thương hại cho sự si tình của mình. Cả thân người của DL run lên theo từng cơn xúc động khi thấy mình làm hại cho một người hiền lành như Nhật Tuấn. Cô thật không muốn thấy Nhật Tuấn buồn bả và tiều tụy như thế kia. Cảm giác dở khóc dở cười len lỏi trong tâm hồn Nhật Tuấn nhưng nó thoáng qua mau và để lại một dấu vết nhòa đi và thay vào đó là sự kích động chưa bao giờ xảy ra. Anh đưa vòng tay quấn quanh người Diễm Liên và muốn tìm sự ấm áp của vòng tay giử trọn ân tình. Đây có phải là mơ hay không mà Diễm Liên giờ này đang nấc lên trên vai vì mình đó sao. Vòng tay anh ngày một xiết chặt cô hơn nửa trong khi Diễm Liên vẫn độc thoại 1 mình.
-Em thiệt không có muốn thấy anh vì những lời nói của em mà phải như vầy. Hảy coi em như một người bình thường và chấp nhận chị Thùy có được không anh? Anh đã hứa với em là sẻ làm thì anh phải nhất định làm.
-Diễm Liên, anh đã thực hiện lời hứa đó với em. Xin lổi em, anh hoàn toàn thất bại. Thùy nhận ra được sự cố gắng của anh khi anh hẹn Thùy đi ăn trưa. Thùy không muốn chấp nhận một cuộc hò hẹn bắt buộc đó, em hảy thông cảm cho chúng tôi đi.
-Em không bắt anh phải làm điều gì khác đâu. Em biết anh sẻ rất bực bội khi phải làm điều mình không muốn làm….. Chưa kịp nói hết câu thì Nhật Tuấn đã chặn cô lại.
-Xin em hảy cho anh được không nghĩ chuyện gì khác ngoài trừ được im lặng ngồi như vầy bên cạnh em có được không? Anh muốn khắc cốt ghi tâm giờ phút này để rồi sau này anh sẻ không bao giờ làm phiền em nửa. Hảy cho anh được toại nguyện đi Diễm Liên. Nhật Tuấn kéo sát Diễm Liên vào lòng, anh run lên theo tiếng kêu từ trái tim.
Trời hởi, sao ông nở đày đọa chi trái tim của tôi như thế này. Xin hảy cho nó được bình yên và sống hết kiếp này. Người mình yêu thì không yêu mình, người mình không yêu thì lại bám theo mỗi ngày. Xin ông hảy tha cho trái tim vô tội của tôi đi, Nhật Tuấn thì thầm trong xót xa. Anh ghì lấy Diễm Liên như sợ cô bay mất. Kéo mạnh Diễm Liên ra bằng sức lực còn lại của mình, Nhật Tuấn chiếu tia nhìn của mình bằng tất cả tình yêu mà anh giành cho cô.
-Anh yêu em, anh yêu em ghê lắm Diễm Liên à. Anh không thể nào lừa dối bản thân mình, xin em xin em hảy cho anh một cơ hội đi Diễm Liên. Nhật Tuấn thiết tha, anh không tự chủ được bản thân của mình nửa. Cúi xuống và cương quyết không cho Diễm Liên vùng vẩy trong lòng mình, Nhật Tuấn làm mụ mị đầu óc Diễm Liên dưới cái hôn tham lam cưởng đoạt.
_________________
Diễm Liên vùng vẩy trong vòng tay Nhật Tuấn, cô dùng hết sức đẩy anh ra nhưng không được. Nhật Tuấn đang mãi miết hôn cô bằng tất cả sinh lực của mình, lúc đầu mãnh liệt nhưng khi phát hiện ra sự cam chịu của Diễm Liên thì anh dịu lại. Cho tới khi nếm được vị mặn ngay bờ môi cô thì anh mới hoàn toàn giật mình. Cặp mắt Diễm Liên lung linh trong ngần nước mắt còn đọng lại. Anh run run ngón tay và chùi nhẹ giọt nước mắt còn vương trên khóe mi.
-Anh xin lổi, anh hoàn toàn không kìm chế được bản thân mình. Anh …anh thật sự không muốn làm cho em ra nông nổi này đâu Diễm Liên. Hảy tha thứ cho anh, tha thứ cho anh nha Diễm Liên.
Cô vẫn ngồi yên đó và thụ động, không nói một lời nào. Tâm trạng cô đang giày vò khi thấy cử chỉ của Nhật Tuấn, chính mình là một thủ phạm đã làm cho trái tim của Nhật Tuấn như thế này. Mày thật đáng chê trách Diễm Liên à, cô quẹt nhanh giọt nước mắt chợt rơi xuống.
-Diễm Liên, em hảy nói gì đi, em im lặng như vầy làm anh khó chịu ghê lắm. Anh thật đáng đời mà, sao lại đối xử với em như vậy. Nhật Tuấn ôm đầu trong tâm trạng nát bời tim gan.
Nhìn Nhật Tuấn như vậy thì Diễm Liên không đành lòng. Cho dù anh đã có lổi với mình nhưng cô đã tha thứ cho anh. Đặt nhẹ bàn tay lên bàn tay anh, cô vỗ nhẹ như an ủi. Ánh mắt anh ngời sáng niềm vui, giọng anh khác hẳn lúc nãy.
-Em không giận anh nửa có phải không Diễm Liên?
Cô lắc đầu và cười nhẹ, thật ra cô không muốn gây khó chịu cho Nhật Tuấn nửa. Anh mừng rở khi thấy cái gật đầu của Diễm Liên, nhẹ cả người.
-Sao em không nói gì hết vậy? Thiệt không giận anh nửa phải không?
-Nói gì? Diễm Liên không nhìn Nhật Tuấn mà nhìn xuống tay mình.
-Nói không giận anh nửa đi mà. Anh năn nỉ.
-Anh đừng có ham, anh Tuấn nè. Anh có thể hứa với em một chuyện không?
-Được, được chứ. Em nói đi.
-Em muốn …..em……hứa với em là anh không được uống rượu và sống kiểu như vầy nửa có được không? Mắt cô long lanh chờ đợi câu trả lời.
-Anh hứa với em, anh nhất định sẻ làm được chuyện này.
-Em còn một yêu cầu nửa.
-Em cứ nói, anh nhất định sẻ thực hiện được.
-Anh không được để sự việc của ngày hôm nay lập lại nửa và không một người thứ ba nào biết được sự việc của ngày hôm nay.
-Được, được, anh hứa với em.
-Okay, em an tâm rồi. Thôi bây giờ em đi về nha, anh phải ngủ một giấc cho khỏe và ngày mai khi thức dậy thì em muốn anh là một người khỏe mạnh và yêu đời chứ không giống như ngày hôm nay.
-Bao giờ thì anh mới có thể gặp lại em hả Diễm Liên?
-Anh ….có thể gặp em bất cứ lúc nào anh muốn. Anh có muốn nhận em làm em gái không hả? Như vậy anh sẻ được gặp em mỗi ngày đó.
-Không, không, anh không muốn có em gái.
-Nhật Tuấn, anh đã hứa với em rồi mà. Come on, em tin vào anh. Đừng để em thất vọng.
-Okay, okay, Diễm Liên, những gì đã hứa với em thì anh nhất định sẻ thực hiện được.
-Còn phải …..à mà không gì. Vậy em đi về nha, Diễm Liên đứng lên.
Nhật Tuấn theo cô ra tới tận cửa, anh không muốn cô đi về chút nào. Rưng rưng nhìn Diễm Liên mà nói không ra lời, cả hai cũng không nói được với nhau lời nào. Mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, kẻ đầy thương yêu người đầy xót xa. Khi cánh cửa khuất ngay tầm mắt cô là cũng chính lúc đó cô thấy giọt nước mắt Nhật Tuấn rơi xuống. Diễm Liên đi nhanh ra xe
_________________
-
-
babyblue post típ nha !!!!!!!!!!!!
****************
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/dtyt-57.gif
http://www.vietlangdu.com/ftp/NuongN...YT/DTYT-58.gif
Thiên Huy,
Sorry khi phải nhờ ba em đưa lại cái thơ này cho anh, em không đủ can đảm để say bye bye trước mặt anh. Em không biết phải bắt đầu từ đâu để nói, hay là em nghĩ cái gì và nhớ cái gì thì nói với anh nha. Uh….chắc phải bắt đầu từ lúc em gặp anh trong cái lần leo rào vào tối hôm đó. Thiệt khá thú vị khi em nhìn anh bằng ánh mắt đối với một người xấu khi gặp vào ban đêm.Cho tới khi lần gặp thứ nhì thứ ba thì hình như là ông trời đã sắp đặt mình phải đối diện với nhau trong những hoàn cảnh xấu. Điều đó đôi khi nghĩ tới thì nó làm cho em cười tới đau bụng khi những chuyện đó cứ đến trong giấc mơ của em. Em có cả những lúc bực mình và những nụ cười tới chảy cả nước mắt.
Phải nói khi anh dùng cái favor đặc biệt đó trong đêm em bịnh, em thấy rất là ngạc nhiên. Có lẽ em khó tin được rằng mình lại có thể đối diện với những chuyện khá ly kỳ tới như vậy. Trong mắt em, anh là biểu hiện của cục nước đá lạnh ngắt nhưng lại rất exciting đối với em. Có lẽ em là người được trời phú cho cái tánh tình kỳ quặc như vậy. Thường thì ai lại không muốn nghe muốn nhìn muốn được những câu nói ngọt ngào và những lời mật ngọt phải không anh. Em không nằm trong những người không bình thường đó nên không có phước phần để nghe những lời anh rót mật vào tai. Tuy nhiên phải nói rằng khi nghĩ tới cái đêm anh dùng favor của anh, em rất là vui khi lần đầu tiên chính tai mình nghe những điều mà em nghĩ không bao giờ anh có thể nói được với ai cả. Niềm vui đó không kéo dài được bao lâu cho tới khi gần đây có nhiều chuyện đã xảy ra giửa hai đứa mình.
Có lẽ câu chuyện rắc rối được bắt đầu sau khi em ghé nhà Nhật Tuấn. Lúc đó em chỉ cảm thấy tội nghiệp anh Tuấn ghê lắm, có lẽ vì tâm trạng không tốt nên em đã không để ý tới anh nhiều. Em nghĩ vì lý do đó nên …không biết tại sao anh lại bắt đầu nhìn em như người xa lạ. Em không muốn giải thích với anh lúc đó vì sợ càng giải thích thì chỉ càng gây hiểu lầm lớn hơn mà thôi. Khi em có chuyện thì anh lại không có ở bên cạnh để chia sẻ những lúc đó, khi em gọi anh thì anh lại đang ở Diva. Em không trách anh vì ai lại muốn có một người bạn gái mà lúc nào cũng tội nghiệp người đang ngưởng mộ mình phải không anh. Khi em muốn giải thích thì lại chính tai nghe được người mình yêu đang vui vẻ nói chuyện với bạn gái trong phòng. Em chỉ ….em không biết phải nói thế nào với anh về chuyện ra đi của em. Xin anh hiểu cho rằng em …..em muốn mình hảy để cho cả hai có một sự thử thách trong khoảng thời gian này. Như vậy thì anh có thể hỏi rỏ lòng mình là anh có thật sự cần em không? Cho tới khi nào mà anh nhận thấy rằng em đúng là một nửa kia của anh thì tự nhiên em sẻ nhận biết. Nhật Tuấn cũng sẻ có thời gian để make sure rằng anh ấy đã chính chắn trong chuyện tình cảm chưa. Trái tim khó lòng giải thích lắm, em nghỉ anh hiểu rỏ chuyện này. Nếu không thì sao bao nhiêu năm quen chị Bích Liên thì anh vẫn chưa giải đáp được tình cảm của mình phải hông anh. Khi nào anh Tuấn hay anh có tin mừng thì em nhất định sẻ quay trở về để chia sẻ niềm vui với hai người.
Em muốn nhờ anh giúp đở em một chuyện, mong anh vì em mà hoàn thành chuyện này. Nếu rảnh thì anh ghé ngang nhà thăm ba mẹ em, ba em sức khỏe không được tốt lắm. Em không an tâm khi để ba mẹ em ở đó 1 mình, anh nhớ thăm chừng ba mẹ em nha.
Anh không cần phải hỏi ba em về tin tức của em, ba sẻ không nói đâu. Còn nửa nha, Thùy Trang với anh Quang đã quen nhau một thời gian khá lâu rồi. Nếu có thể thì anh nói giúp dùm để họ có thể mau sớm đám cưới. Chuyện này phải nhờ anh rồi, hy vọng anh giúp dùm cho nhỏ đó. Đó là điều mà em có thể nhờ anh làm dùm cho nhỏ bạn thân nhất của em thôi. Hảy giúp những người đang yêu nhau mau được gần nhau đi anh. Anh có thừa khả năng làm chuyện này dùm nó mà. Nói với nó khi nào ổn định thì em sẻ gọi phone cho nó, hy vọng mọi người không đổi số phone.
Thiên Huy, rất cám ơn anh đã cho em những kỷ niệm tuyệt vời đó. Hy vọng một ngày nào đó khi tâm hồn em đuợc thanh thản trở lại thì em còn đuợc gặp anh. Khi nào ….em cũng không biết khi nào mới trở về Dallas, thôi thì mình hẹn nhau nha. “Hửu duyên thiên lý nan tương ngộ” phải hông anh. Coi kìa, ngồi viết hoài nên kéo ra cả bao nhiêu này chử rồi, có lẽ anh cho rằng em là người sao mà nhiều chuyện để nói phải không. Thôi em ngừng đây, nhớ ghé chơi với ba mẹ em nha. Hai ông bà khi vắng em thì chắc có lẽ buồn nhìều, giúp em chuyện này nha Thiên Huy. Em mang ơn anh suốt đời.
Diễm Liên
P.S: Hứa với em đừng chạy xe nhanh quá, đã nhiều lần em thót tim rồi. Chạy từ từ thôi anh há
_________________
Thiên Huy nấc lên khi đọc từng dòng từng chử của Diễm Liên. Cuối cùng cũng xa mình mà thôi. Diễm Liên, em thật ác độc, ra đi không một lời từ giả. Em đi rồi để lại cho anh một nổi sầu to lớn như thế này thì làm sao anh gánh nổi đây. Em qua đó một mình một thân thì làm sao anh an lòng kia chứ, Diễm Liên, Diễm Liên…….Thiên Huy nằm úp xuống gối trong tâm trạng đau đớn tột cùng.
Cùng thời điểm đó là Nhật Tuấn run run với cái tờ giấy màu hồng trong tay. Anh nín thở nghe tim mình nhói đau rạn nứt.
Nhật Tuấn,
Đành phải chọn giải pháp này để tâm sự với anh, anh đừng giận em nha. Em nghĩ từ lúc quen em tới giờ thì anh chỉ toàn nhận được những sự mèo nheo, nhỏng nhẻo và bực mình mà thôi. Ngay tới cả lúc ra đi mà em cũng để lại cho anh nổi phiền muộn như vầy. Hảy hiểu dùm cho em, em ra đi vì muốn có sự thử thách khi bước ra đời anh Tuấn há. Em phải nắm lấy cơ hội này cho thật chắc nếu không em làm mất nó ngay. Cơ hội chỉ tới một lần nhưng em cần anh giúp đở.
Em đi rồi thì anh hảy giúp đở em 1 chuyện có được không anh? Rảnh thì anh ghé thăm ba mẹ em nha, đây là chuyện mà em lo lắng nhất trong chuyến đi này. Em biết anh rất bận rộn trong bịnh viện, vì vậy em chỉ mong anh ghé thăm ba mẹ em một lần trong 1 tuần. Em cũng có nhờ Thùy Trang và Thiên Huy chăm sóc ba mẹ em nhưng có nhiều người thăm thì ba mẹ em mới thấy bớt lẻ loi hơn. Anh thông cảm cho em nha Nhật Tuấn.
Em đi vì tương lai của em nên anh phải chúc cho em được mọi đều như ý. Em cũng mong muốn anh hảy sống cho vui vẻ lên với nụ cười chứ không phải là những ngày uống rượu buồn khổ như em đã thấy lần đó. Hảy nghĩ tới em như một đứa em gái mà từ bấy lâu nay anh đã có. Sống vui vẻ và hảy yêu đời thì anh sẻ phát hiện ra rằng trên đời này còn có rất nhiều người rất là đáng yêu.
Em nói ít mong anh hiểu những gì em muốn nói, em sẻ liên lạc với anh sau nha Nhật Tuấn. Take care nha anh.
Diễm Liên
Chỉ vỏn vẹn có chừng đó nhưng Nhật Tuấn chấn động cả tâm hồn. Khi ra đi mà cũng không có lời gì khác hơn là mong muốn mình sống vui vẻ. Diễm Liên, anh biết em ra đi cũng có liên quan tới anh. Em không muốn anh phải đối diện với sự đau buồn chứ gì, anh sẳn sàng vì hạnh phúc và sự vui vẻ của em mà làm tất cả Diễm Liên à. Nếu em hạnh phúc bên người mình yêu thương thì anh cũng một lòng một dạ chúc cho em tìm được hạnh phúc. Tại sao em lại ra đi để lại cho mọi người nổi đau to lớn như vầy. Nhật Tuấn bủn rủn cả người.
Cả sáu tháng sau mới có 1 cái email nhắn tin cho mọi người trên một cái email. Diễm Liên thật ác khi email một lần cho Thùy Trang, Nhật Tuấn, Quang và Thiên Huy trên cùng 1 cái email. “Hi everybody, do you guys miss me? I hope yes, chỉ nghỉ về mọi người cũng đầy đủ energy rồi. Just want to drop some lines and say hello. I miss you guys so much, take care and think about me okay. Don’t know how to express my thanks. Love you” . Chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng điều đó làm nổi nhớ của Thiên Huy càng quay quắt hơn. Print ra cái email đó, reply bao nhiêu lần nhưng Thiên Huy không nhận được hồi âm. Anh sống trong nổi hy vọng và chờ đợi, rồi sẻ có một ngày anh nhất định được tái ngộ người xưa. Ông Minh Tuấn thật ác, nhất định không cho biết nơi Diễm Liên ở mà. Đành chịu thôi.
Có lẻ thời gian nhung nhớ Diễm Liên đã đào tạo ra một nhân tài biết thưởng thức những bài thơ tình ướt át. Thiên Huy, một người không ưa những tình khúc buồn lại bắt đầu thích nghe loại nhạc tình êm ái. Thiên Huy, một người giờ đây lại đọc những bài thơ và tâm tư tình cảm của anh đã bị Diễm Liên chi phối đi rất nhiều.
Có đôi lần tôi chợt hỏi vu vơ
Rằng có phải tôi gả khờ không nhỉ?
Lại tự dưng mời em vào ngự trị
Giữa tim hồng với ngôi vị nử vương
Và để rồi bao nhiêu nổi nhớ thương
Từ triệu ngả trăm phương về đáp lại
Và để lòng bao đêm trong khắc khoải
Mơ chập chờn êm ái bóng hình em
Đúng vậy, hình ảnh Diễm Liên cứ chập chờn và email của cô như liều thuốc cho trái tim Thiên Huy. Anh miệt mài đi làm từ sáng tới chiều và sau đó để rồi ghé thăm ông Minh Tuấn mỗi ngày. Anh muốn thay thế cô làm cái công việc thiêng liêng này, đó là điều mà Thiên Huy có thể làm được bấy giờ.
Như gả khờ hình củ cứ mãi xem
Để rồi nhớ càng thêm tăng gấp bội
Để đôi lúc một nụ cười rất vội
Chợt bay về tươi rói giữa làn môi
Yêu em rồi nhung nhớ mãi bên tôi
Và thao thức không thôi về ghé lại
Đến bao giờ cây duyên mình kết trái
Để đôi bờ chung mái ấm, em thương ??????
Câu hỏi này là câu mà Nhật Tuấn và Thiên Huy cứ tự hỏi lòng mổi ngày. Không có tin tức gỉ của Diễm Liên cả, chả lẽ cô sống không có chút nào thắc mắc về mình sao?
( bài thơ nghe cảm động ghê hén bà con )
_________________