-
Chiều nay đi quay một cảnh trong bệnh viện , đây là phân cảnh mà tôi đã dồn hết tâm hồn và cảm xúc vào đó .Diễn viên là một cô bé xinh xắn đang bệnh sốt xuất huyết , cô bé đang nằm mê man , không hay biết mình đang trở thành một diễn viên .Tôi mượn cô bé để quay cảnh một người mẹ đang ở trạng thái dở sống dở chết vì nbo64i sợ mất con , tất cả sẽ diễn không đầy mười phút
Vĩnh Tuyên loay hoay lo tìm vị trí đặt máy . Tôi bận bày trí lại chiếc giường , cố gắng chuẩn bị thật nhanh vì không thể kéo dài thời gian khuấy động sự yên tĩnh của cô bé và bởi vì tôi đã hứ rất cẩn thận với bác sĩ trưởng khoa là sẽ không gây ảnh hưởng đến cô diễn viên ngoài dự đoán này
Khi Hoàng Thúy vào vị trí diễn , thật ngoài tưởng tượng của tôi , cô bé bỗng cựa mình mở mắt , nôn thốc nôn tháo và khóc ngằn ngặt .Hoàng Thuý hơi khựng lại bất ngờ rồi nhanh trí nâng đầu cô bé cao lên , vừa săn sóc cô bé , vừa cắn chặt răng và nước mắt ràn rụa trên mặt .
Thật tuyệt , cảnh như là thật , khó mà dựng được một pha nào thật như thế . Tôi quên mất mình đang làm gì , đứng ngây người nhìn , một cảm giác yếu mềm xúc động ùa vào lòng tôi thật mãnh liệt .Bất giác tôi trào nước mắt
Người mẹ như nóng ruột kêu lên :
-Thôi đi , để tôi lo cho con tôi chứ
Rồi chị bước đến đây Hoàng Thuý ra , tự mình chăm sóc cô bé
Mọi người như bừng tỉnh sau những phút bất ngờ , bắt đầu thu dọn .Tôi đứng lên không sao rời mắt khỏi chiếc giường
Rồi tôi đi ra ngoài , bây giờ mới nhận ra những cô y tá và bác sĩ đứng chật ở cửa xem quay phim
Tôi hơi sựng lại khi nhận ra Trường Duy , anh đứng yên lặng ở góc tường khoanh tay nhìn mọi thứ trước mắt .Có lẽ biết tôi đến đây quay phim nên anh muốn xem tôi làm gì .Không biết cảnh vừa rồi có làm Trường Duy nhớ lại năm nào tôi và anh cùng thức trắng ở bệnh viện Đà Lạt , bên cạnh bé Hạnh của chúng tôi .Tôi nhìn vào ánh mắt thẫm tối của anh , chợt hiểu rằng anh củng như tôi , cũng đang thoát ly thực tế quanh mình và đắm chìm trong những hồi ức sống động xa xưa
Chưa bao giờ từ khi hai đứa xa nhau , tôi thấy chúng tôi lại gắn bó vì những kỷ niệm hơn lúc này .và có lẽ đi suốt đời , không bao giờ tôi quên được những ràng buộc thiêng liêng chúng tôi đã có với nhau
Tôi đứng tần ngần ở cửa , nửa muốn đến gần anh nói một câu gì đó , một câu nói bâng quơ cũng được miễn là được nói chuyện với nhau .Nhưng Trường Duy đã ra khỏi phòng , không nhìn tôi , anh chậm rãi đi về phía cuối hanh lang rồi mất hút bóng
Về nhà tôi lại rơi vào cơn buồn miên man
Tối nay tôi đi cùng nhóm làm phim đến dự chiêu đãi ở biệt thự Diễm Trang , chúng tôi hơi trễ và không thấy bóng chũ nhân đâu cả .Tôi đang ngó quanh quất thì bà ấy đi đến , bắt tay tôi thật chặt :
-Ôi trời , Như Phượng lâu ghê chị không gặp em , nghe nói em mới làm một bộ phim đạt lắm phải không ?
Tôi cười :
-Hình như vậy , em cũng không biết nữa còn chị ? Hình như lúc này nhóm chị lặng tiếng im hơi lâu quá
-Đang dự định làm một bộ phim về chuyện cổ tích , thử xem có thắng không , chắc chị phải giao kịch bản ày cho em quá
-Em chưa làm loại phim này lần nào hết
-Đâu có sao , lãng mạn và giàu tưởng tượng như em thì loại này dễ thôi , vả lại chị thấy lúc này em lấy lại phong độ rồi , mình thữ hợp đồng mọt lần xem
-Dạ em muốn thử nghiệm loại phim này mọt lần xem ra sao , gì hcu71 chuyện cổ tích thì em cũng thích
-Vậy nhé , để ngày mai chị em m2nh gặp riêng trao đổi tiếp
-Dạ
Ngay lúc đó , môt chiếc xe đỗ xịch ngoài cổng , rồi ông Thịnh Vương mở cửa bước xuống .Tôi xiết tay bà Diễm Trang :
-Chị tiếp khách đi , em vào trong kia
Vĩnh Tuyên đứng hco72 tôi ở cửa , tôi và anh len lỏi qua các dãy bàn, đi về bàn cuối đặt ở góc phòng , ở nơi đó có chú Duy An và nhóm tôi đang ngồi .Tôi ngồi xuống cạnh chú an , đưa mắt quan sát khắp phòng
Hôm nay toàn những khuôn mặt quen thuộc trong giới điện ảnh , trong đó vô số nhan sắc lộng lẫy và trang phục hào nhoáng mà tôi đã quen nhìn thấy
Tôi nhìn lơ đãng ra cửa , tia mắt chợ bắt gặp ánh mắt đang đón nhìn , một gương mặt quen quen với nụ cười cởi mở .Nhà báo Phan Huy , tôi gật đầu chào 6ong ấy , cười thật tươi .Phan Huy đi đến bên tôi , giơ tay ra :
-Chào Như Phượng
Tôi bắt tay ông ấy , nghiêng đầu :
-Lúc nãy nhìn là tôi nhận ra anh ngay
-Tưởng lâu quá Phượng quên tôi chứ
Tôi nhướng mắt :
-Chẳng ai dám quên nhà báo các anh đâu
-Sao vậy , bộ tôi đáng sợ lắm hả ?
-Gần như vậy , nhất là ...
-Nhất là sao ?
Tôi khẽ nhún vai :
-Nhất là những người làm phim lộn xộn như tôi
Phan Huy cười to :
-Nhưng tôi đâu có ý kiến về những bộ phim sau này của Phượng
-Anh không có ý kiến nhưng bạn anh thì không bỏ qua cho tô đâu , hai người có bắt tay phía sau tôi không đấy ?
-Đâu có , Phượng nghĩ oan cho tôi rồi ,tôi là người vẫn dành nhiều cảm tình cho Phượng mà
-Nhưng bạn anh thì ngược lại . lúc ấy tôi buồn chết được , bài báo ấy đến igo72 tôi vẫn còn giữ
-Phượng giận dai quá nhỉ ?
-Sao không giận , viết nặng thế mà làm sao không giận cho được chứ .Nhưng giận thì giận mà tin thì tin " anh ấy viết đúng đấy chứ
Phan Huy nhún vai :
-Tôi thì không có ý kiến gì về quan niệm sống củ mỗi ngưới , đối với tôi ,kinh tế cũng quan trọng như nghệ thuật và tôi ủng hộ những người dám sống theo mình
-Kể cả khi người ấy bị dư luận lên án
-Tôi đâu có quan trọng dư luận đến vậy , dư luận đâu có nuôi sống tôi .Cho nên phim nào tôi thấy hay thì khen , dở thì phê bình , còn thì miễn bàn luận về cái riêng của mỗi cá nhân
Tôi chìa tay ra :
-Tôi rất thích quan điểm phóng khoáng của anh đó anh Huy ạ
Phan Huy xiết nhẹ tay tôi :
-Còn tôi thì luôn dành tình cảm cho một nữ đạo diễn như Phượng
-Cám ơn anh
-Định hôm nào viết một bài phỏng vấn Phượng hơi đi sâu vào đời tư một chút , vì đối với tôi Phượng có một cuộc sống rất đặc biệt .Phượng nghĩ sao ?
-Với anh thì tôi rất sẵn lòng
-Thế nhé !
-Vâng
Phan Huy đi rồi , chú Duy An hỏi tôi :
-Nãu giờ bà Diễm Trang có nói chuyện với Phượng chưa ?
-Chuyện phim cổ tích hả chú ?
-Ừ
-Nói rồi
Chú Duy An cười :
-Một dịp may cho Phượng , thử thể nghiệm loại phim này xem khả năng Phượng đến đâu
-Rủi nó dở thì sao chú ?
-Không đến nỗi thất bại đâu , chú biết vậy
-Làm sao chú biết ?
-Vì mẫu người như Phượng sinh ra ;là để thành công nếu thất bại thì cũng nhẹ nhàng thôi
-Chú này châm biếm Phượng hoài
-Không chú nói thật , chú và Vĩnh Tuyên hay nói với nhau như vậy
Tôi quay qua Vĩnh Tuyên định trêu anh một câu nhưng Vĩnh Tuyên đang khoanh tay trầm ngâm như ông cụ , tôi lại thôi
Vĩnh Tuyên có nhiều nét giống Trường Duy lắm , anh luôn gợi cho tôi nhớ Trường Duy .Ngày ấy Trường Duy cũng vậy , cũng hay trầm ngâm , suy tư nhưng nghiêm nghị hơn , cứng rắn hơn va hay giễu cợt .Vĩnh Tuyên thì có một nét hơi nhẫn nại , tôi rất e ngại cảm giác tội nghiệp một người đàn ông , có lẽ bỡi tính tôi không hề biết dịu dàng là gì .Và chắc là cả đời tôi cũng không hề dịu dàng được , dù nhiều lúc tôi cũng muốn thế lắm .Thôi lở sinh ra như vậy rồi biết làm sao bây giờ
Tôi không hiểu nổi vì sao định mệnh lại xô dạt đời tôi vào Trường Duy để cho cá tính va chạm nhau nảy lửa như thế .Giá mà ngay từ đầu tôi yêu được Vĩnh Tuyên va Trường Duy yêu Phúc Yên
Những tính cách cứng mềm và luôn luôn dành cho nhau thì hay biết mấy , như thế trên đời này làm gì có chiến tranh và đâu có lôi nhau ra tòa li dị làm gì cho mệt trái tim
Tự nhiên tôi nhớ lại buổi sáng tôi đến tòa đầu óc toàn những ý nghĩ căm thù , lại còn trang điểm lộng lẫy để thiên hạ đừng biết mình buồn nữa chứ .không biết lúc ấy tôi có điên không , bây giờ nhớ lại tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình làm như vậy
Rồi hcu1 Duy An nữa , lần ấy tự nhiên lại từ chối kịch bãn của chú mà chẳng cần quan tâm đến tình nghĩa sâu xa mà tôi đã vay một cách vô tư nhất , sao bây giờ thấy mình hối hận quá
Không hiểu sao thời gian sau này tôi hay rơi vào những hồi ức xa xưa , nghiền ngẫm lại những điều mình làm và thấy mình làm toàn những chuyện tầm bậy cả . Không hiểu rồi đây tôi làm chuyện tối tệ gì nữa đây ? Ôi nguyện trời đừng có hcuye65n gì cả
Tôi nghĩ miên man , không hay Hoàng Thuy đang khẽ huých tay tôi ,nói to lên :
-Chị Phượng nghĩ gì vậy ?
Tôi quay lại :
-Gì ?
-Mấy anh rủ về kìa
-Còn sớm mà
-Nhưng ở đây chán quá ,mình đến restaurant dancing vui hơn , chị chịu không ?
-Ừ , đi thì đi
Cả bọn đứng dậy kéo ra cửa , chẳng thấy bóng chủ nhân để mà từ giã .Định mở cửa xe thì ông Thịnh Vương đi tới , nụ cười của ông ta như có vẻ xã giao :
-Cô Phượng về sớm vậy ? không ở lại chơi
-Bọn tôi có chương trình khác vui hơn
-Có thể cho tôi tham gia được không ?
-Nếu ông thích thì xin mời
-Nói thế chứ tôi còn bận nhiều việc lắm , cám ơn cô Phượng
Tôi ngạc nhiên về cách ăn nói của ông ta và đứng yên nhìn ông ta , trong cách nói ấy có một vẻ gì đó ân cần , nó khác với thái độ lơ đãng , cẩu thả khi ông ta tiếp tôi vào cái lần cuối tôi đến nhà ông .Tôi yên lặng chở nghe ông ta nói tiếp , ông ấy chả bao giờ làm điều gì không mục đích cả .Hình như đối với ông ta , sống là công việc và ông ta biết cách ítnh toán làm sao để mỗi hành động , mỗi lời nói phải được sử dụng một cách hoàn hảo đúng lúc
Ông Thịnh Vương hỏi tôi vớ một vẻ như lơ đãng :
-Hình như cô Phượng mới làm xong một hợp đồng với hãng phim Bình Minh phải không ?
-vâng
-nghe nói phim đó khá lắm
Tôi nói tỉnh bơ :
-Vâng ,tôi rất thành công trong phim vừa rồi , thành công ngoài sức tưởng tượng của tôi
-Vậy thì xin chúc mừng cô
-Cám ơn ông
-Nghe nói bà Diễm Trang đang mời cô làm phim cổ tích phải không ?
-Sao ông biết ?
-Chuyện gì mà tôi không biết
-Ông thật là nhạ bén
Ông ta tựa người vào cửa xe cười xã giao :
-Cô Phượng được xếp vào danh sách những đạo diễn đang được ăn khách nhất mà hợp đồng của cô mà tôi không biết
-vậy hả ?
-vả lại cô đã hợp tác với tôi mấy bộ phim rất thành công kia mà
Tôi chú thích thêm :
-Và cũng có hai phim làm ông thất thu , tôi nhớ đến bây giờ đấy
-Vậy có dịp nào đó mời cô ký với tôi một hợp đồng để gọi là ...
-Đền bù thiệt hại cho ông
-Cô nói quá , chứ tôi thì không nghĩ vậy
Tôi nhún vai :
-Tôi có thói quen thẳng thắn và rạch ròi , tôi nghĩ ông hiểu lắm chứ , với mọi người tôi đều có một ứng xử khác nhau
Ông ta gật gù :
-Tố , tôi cũng rất thích sụ sòng phẳng , đối với tôi thì cô thẳng thắn hay hơn
-vâng
-Thế chừng nào cô Phượng hợp tác với tôi được nhỉ ?
-Tuỳ ông , chỉ sỡ cách làm việc của tôi không phú hợp với ông , tôi nhát lắm và sợ báo chí phê bình nữa
Ông ấy xua tay :
-Điều đó cô khỏi lo , khi nào chính thức ký hợp đồng chúng ta sẽ trao đổi thêm .Tôi định tháng tới sẽ bắt đầu phim mới , cô nghĩ sao ?
-Tôi nghĩ được có một hợp đồng với ông thì tôi hân hạnh lắm nhưng ...
-Nhưng thế nào , cô cứ nói điều kiện của cô đi
Tôi cười nhẹ :
-Tôi đề nghị tiền cát sê nâng lên và tôi hoàn toàn làm việc theo ý tôi . Ngoài ra không đòi hỏi gì thêm
-Ờ chuyện đó đâu có khó gì
-có hcu71 , đối với tôi chuyện đó quan trọng lắm , bởi vì tôi không thích làm theo sự điều khiển của người khác bao giờ
-ờ ... ờ .. để tôi suy nghĩ lại
-Xin lổi , ông cần nói gì nữa không , bạn tôi đang chờ tôi
-Thôi được , hôm nào tôi sẽ trao đỗi với cô
-dạ , chào ông
Ông Thịnh Vương đi rồi , tôi ngồi vào xe bên cạnh Hoàng Thúy ,Chú Duy An quay xuống nhìn tôi nhận xét
-Tay này thật linh hoạt nhỉ ?
Tôi hơi chồm người tới trước :
-Nói thế chứ có lẽ ông ta chưa cần đến Phưỡng bây giờ đâu , ông ta muốn lấy lại quan hệ bình thường thôi
-Theo tôi đoán thì ông ta chờ xem cô có thắng trong loại phim cổ tích không rồi mới giao kịch bản cho cô , ông ấy cũng nóng lòng muốn chuyển qua thể loại đó lắm
Hoàng Thúy xen vào :
-Nếu ông Thịnh Vương giao kịch bản chị có nhận không ?
Tôi lưỡng lự :
-Chưa biết được ,có hte63 sẽ nhận , nhưng lần này chị sẽ cứng rắn hơn , không để ông ta chị phối nữa .Nếu ông ấy muốn điều khiển đạo diễn phải theo ý mình thì ông ấy cứ tự làm lấy cho vừa ý
-Em nhớ lần đó xem phim " Tình yêu cháy bỏng " mà còn thấy lạnh người , phượng tây quá mình cảm thụ không nổi
-Đừng nhắc phim đó nữa chị quê lắm
Hoàng Thúy hơi ngả người ra sau , rồi náo nức :
-mai mốt chị giao cho em một vai công chúa hay Hoàng hậu gì nhé , em thích đóng vai đó lắm , chị thấy em có khả năng đóng đạt không ?
-Có thể nếu mà Thuý yểu điệu một tí
-gì chứ yểu điệu là em có thừa
Xe ngừng lại ở bãi đậu tôi bước xuống chờ Hoàng Thúy , chợt nhận ra chiếc Nissan quen thuộc của Trường Duy , có nghĩa là tối nay anh lại đến đây .tự nhiên tôi thấy nơi này có ý nghĩa hơn
Chúng tôi kéo nhau lên lầ .Hoàng Thúy kéo Vĩnh Tuyên ra piste , chú Duy An cũng đi đâu đó .Còn lại một mình bên bàn , tôi đưa mắt quan sát khắp phòng .Giá mà gặp Trường Duy bây giờ nhỉ , dìu nhau một bản thôi cũng đủ để tôi mơ mộg cả tuần
Tôi cảm thấy chán nản không khí ồn ào này quá ,bèn đứng dậy đi ra ngoài , đi một mình xuống sân , ở đây vắng lặng hơn , chĩ có tiếng nhạc vọng ra mà thôi
khoảng sân cỏ mờ tối và những làn gió từ bờ sông thổi vào đem lại một không khí thoáng và sạch hơn , tôi đi thơ thẩn bên mấy chậu kiểng , ngắt mấy chiếc lá , ngắt nhỏ ra , rồi thả tung cho nó bay lả tả xuống thảm cỏ ...Ôi , một trò chơi của những kẽ cô đơn
Có tiếng giày đi lạo xạo trê cỏ , có lẽ Vĩnh Tuyên xuống tìm .Tôi thở dài , lúc này thèm ở mô5t mình để được mơ mộng , được nghĩ về những gì mình thích . ..Tôi đứng nép vào giàn hoa , hy vọng không thấy tôi Vĩnh Tuyên sẽ quay lên
Yên lặng khá lâu
Phía bên kia chậu hoa , bóng người đàn ông dừng lại , tiếng giày ngập ngừng trên sỏi như phân vân , nửa đi , nửa ở .Có lẽ Vĩnh Tuyên ngại .Tôi thấy tội nghiệp cho anh , bèn lên tiếng :
-Anh Tuyên đi tìm Phưỡng hả ?
Lại im lặng giây lát , rồi người đàn ông trả lời một cách bình thản :
-Tôi khôngpha3i là Vĩnh Tuyên
Giọng nói thân quen làm tim tôi như dội lên một nhịp .Tôi quay phắt lại nhỉn Trường Duy .Chúng tôi cứ đứng yên trong bóng tối lờ mờ , cũng không muốn nói gì cả , chỉ cần ở bên nhau là đủ rồi
Trưởng Duy lên tiếng :
-Phượng làm gì ở đây vậy ?
Tôi chưa kịp trả lời thì một tiếng động làm tôi giật mình quay lại .Phúc Yên đang đứng phía sau chúng tôi , không hiểu sao cô ta đến đây lúc nào .Đây là lần thứ hai tôi gặp Trường Duy và ...Thật khốn hko62 cho tôi , bao giờ cô ta cũng xuất hiện vào lúc chúng tôi yếu mềm xúc động nhất
-
Tôi lúng túng đưa mắt nhìn Trường Duy để tự anh giản thích với Phúc Yên
Nhưng anh không nói gì cả , tôi chẳng biết nói phải nói thế nào , chỉ nhìn cô ta chờ một phản ứng
Phú Yên đứng đó , đôi mắt long lên điên dại , môi run bần bật , cô ta lao vào Trường Duy đấm thúm thụp vào ngực anh gào lên :
-Vậy là tối nay anh muốn gây với tôi để có dịp đến đây .Anh có hẹn với người này rồi , hai người đã hẹn với nhau mà , anh giấu tôi làm sao tôi sống nổi đây ...hu...hu...
Trường Duy đứng yên , chỉ tìm cách giữ tay Phúc yên lại .Tôi chết sững nhìn xảnh trước mặt , ngac nhiên đến không biế nói gì .Đáng lẽ Trường Duy phải lên tiếng chứ , phải nói gì để làm dịu bớt cơn điên cuồng của Phúc Yên chứ
Cô ta chợt quay qua , đứng trước mặt tôi , đôi mắt căm thù tột cùng ;
-Thế mà hồi ấy chị khẳng định với tôi chị không quan hệ với ...anh ấy , chị còn bảo làm thế là hạ mình , thế sao bây giờ chị làm thế , chị là đồ nói dối
Phúc Yên lại quay sang Trường Duy :
Cả hai người đều là người nói dối , đồ lừa lọc dối trá
Tôi lúng túng :
-Chị bình tỉnh lại đi , chuyện không phải thế đâu
Nhưng phúc Yên không thèm nghe , giờ đây cô ta như mất trí vì cơn ghen loạn cuồng :
-Tại sao chị lại làm như vậy chứ , chị mà lại đi giành giật tình yêu với tôi rồi lại còn nói dối với tôi n74a .thế mà tôi lại tin chị một cách thành thật nhất , tôi quý mến chị vì thông cảm tôi
-Chị yên để tôi nói cái đã , tôi ...
-Tôi không thèm nghe chị nói nữa , chị là đồ nói láo , tôi đã tin chị quá nhiều rồi để bây giờ lại bị lừa ...
Tôi lúng túng thật sự và chỉ biết đưa mắt nhìn Trường Duy , nhưng anh vẫn yên lặng như quan sát mọi chuyện chẳng quan hệ gì đến mình .Đó là dấu hiệu sự bực mình vah1n nản đến mệt mỏi ...Tôi hiểu tính anh quá rồi .Chẳng phải tôi đã từng phát khùng vì sự im lặng lì lợm của anh sao ? Và trước thái độ như thế Phúc Yên chỉ có thể bất lực mà thôi
Phúc Yên khóc như mưa như gió , nước mắt lem luốc trên mặt , tóc rối tung và chiếc áo rộng cổ kéo lệch sang một bên , nhìn cô ta thảm não và giống người điên quá chừng
Tôi hấp tấp :
-Anh Duy , anh giả tích với vợ anh đi chứ
Phúc Yên gào lên :
-Chị còn nói thế với anh ấy à ? Tôi không thèm nghe chị nói , chị là người tồi tệ nhất trên đời này , tôi thù ghét chị
-...
-Anh Thanh nói đúng lắm mà , anh ấy bảo tôi tin chị là ngu , thế mà tôi lại nghe lời chị
Trường Duy có vẻ quan tâm :
-Cô nói cái gì vậy , anh cô đã nói gì với cô ?
-Anh tôi bảo hai người thường hay hẹn hò với nhau ,anh định chối phãi không ?
-Anh Thanh nói như vậy à ? cả anh cô cũng ăn nói hàm hồ như vậy à ?
-Anh tôi không hàm hồ , chính mắt anh ấy trong thấy như vậy mà , thế mà bây giờ hai người còn chối , các người xem thường tôi vì thấy tôi hiền hu..hu...
Trường Duy không trả lời hỏi tiếp :
-Anh cô còn nói gì nữa không ?
-nhiều lắm , anh tưởng tôi không biết gì hết hả ? anh ấy còn bảo rằng hôm nào anh cũng đến nhà vợ cũ và chị cũng hay đến bệnh viện tìm anh ấy , có không , chị dám nói thật với tôi không ?
Phúc yên nhìn tôi đăm đăm , đôi mắt trừng trừng .Tôi cố giữ bình tĩnh nhìn lại
-Nói thật về chuyện gì ?
-Chuyện chị hay đến tìm chồng tôi , và hai người thường đi chơi với nhau .Chị muốn chối nữa phải không ? Chị trả lời đi , có không ?
_Không
-Chị nói láo -Phúc Yên hét lên :
-Thế chị muốn tôi trả lời thế nào ?
-Chị hãy nói thật với tôi là hai người hay hẹn hò ở đâu ?
-Tôi không có bổn phận phải trả lời câu hỏi áp đặt của chị
Tôi quay qua Trường Duy :
-Xin lỗi , chuyện riêng của anh chị tôi không muốn xen vào , tôi phải về , bạn tôi đang chờ tôi trên kia
Tôi quay đi , nhưng xoạt một cái ,Phúc Yên kéo mạnh chiếc áo lại ,làm tôi đảo người .Tôi sững người nhìn tà áo bị rách toạc của mình , giận run lên :
-Chị làm gì vậy ?
-Chị không được chạy trốn tôi , chị hèn lắm , tôi không cho chị về , tôi sẽ la to lên cho mọi người thấy chị là đồ xấu xa , chị là người nổi tiếng lắm mà , rồi đây người ta sẽ biết chị xấu xa đến thế nào , chị không được về
Phúc Yên nắm chặt lấy áo tôi , xô đẩy dữ dội .Tôi ngất ngư cả người vì những cái lắc mạnh mẽ của cô ta , phát khóc lên vì bất lực
Phúc yên vẫn la hét giọng khàn đi , nhưng cơn giận vẫn chưa làm cô ta mệt .Tôi thở hỗn hển :
-Chị có buông ra không ?
-Không buông , chị không được bỏ về
Trường Duy nhìn Phúc Yên chăm chăm , khuôn mặt nghiêm nghị dễ sợ .anh từ tốn nắm vai Phúc Yên quay cả người cô ta lại , nói gằn giọng , rành rọt từng tiếng :
-Tôi cấm cô làm ồn ở đây ,nghe chưa
Thật là lạ ,Phúc Yên bỗng buông tôi ra , cô ta sợ hãi ngước nhìn trường Duy rồi cụp mắt xuống đứng im
Tự nhiên tôi không muốn đi nữa .Tôi đứng lại , tò mò nhìn Trường Duy cư xử với Phúc yên
Trường Duy vẫn tiếp tục giọng nói mệnh lệnh :
-Cô nghe tôi nói đây , nhờ xảy ra chuyện này tôi mới biết anh em cô hay to nhỏ chuyện gì với nhau và tôi hiểu anh cô là người như thế nào rồi ...
Anh cười gằn :
-Tôi không trách móc cô , vì cô chỉ là con búp bê làm theo người khác thôi .Cô không đáng để tôi phải giận nhưng anh cô thí tôi sẽ hỏi chuyện sau , tiếc là tôi không chịu nhận ra sớm hơn .Và bắt đầu từ nay , tôi cấm cô không được đi theo làm phiền tôi vì những chuyện vớ vẩn đó nữa , nghe rõ chưa
Phúc Yên sợ sệt ngước nhìn Trường duy ấp úng :
-Em ...
-Thôi không thích nghe nói nhiều , chính vì cô quá nhu nhược nên tôi không nói thẳng tay với cô , nhưng cô thì phải nghe và làm theo lời tôi bảo , nếu cô muốn cuộc sống cứ bình lặng
Phúc Yên lắp bắp :
-Anh muốn bảo em gì cũng được ...Miễn anh đừng bỏ em vỉ em sẽ không sống nổi , em xin anh
-Tôi biết , tôi hứa sẽ không bỏ cô , cô đừng nhắc lại điệp khúc đó nữa .nhưng anh cô cứ hay lén lút dèm pha với cô chuyện gì về tôi nữa thì cô đừng trách tôi , đừng làm phiền tôi nữa , bao nhiêu đó đủ rối
Phúc yên thì thầm :
-Xin anh hãy giải thích với em đi , em van anh , anh hãy nói thật với em một lần đi , tại sao anh hẹn chị Phượng ở đây , anh có còn thương chị Phượng không ? ôi ! em muốn biết như thế lắm , anh hãy nói thật với em đi
Tôi đứng yên , căng thẳng chờ phản ứng của Trường Duy .Phúc Yên cũng mở to mắt nhìn anh , cả cuộc đời cô ta , cả mạng sống cô ta đặt vào câu trả lời của anh
Ôi , cả tôi cũng vậy , tôi mong được thấy những dấu hiệu gì đó rất thật trong trái tim Trường Duy .Tôi hiểu anh sẽ chẳng nói thật lòng mình trong một hoàn cảnh như thế này .Nhưng nhìn cử chỉ của anh tôi cảm nhận được cái điều sâu thẳm nhất , tình yêu sẽ giúp tôi cảm nhận điều đó
Môt phút im lặng trôi qua , tim tôi đập mạnh đến nghẹt thở
Trường Duy quay mặt đi , như không nghe câu hỏi của Phúc Yên .Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt van nài . giọng nói thật tha thiết yếu đuối
-Anh nói đi anh , anh còn thương chị Phượng không , em xin anh mà
Tự nhiên lòng tôi thấy nao nao , người phụ nữ này mỏng manh qu1a , yếu đuối quá ,làm sao ai có thể làm đau một tâm hồn uỷ mị mong manh
-
Trường Duy trả lời khô khan :
-Tôi không thích nói những câu vớ vẫn về tình cảm , đừng hỏi điều đó với tôi .Nhưng để cô có niềm vui để sống thì tôi sẽ nói điều này : Cô cứ yên tâm đi bởi cô không mất thứ gì đâu
Tôi cúi đầu nhìn xuống , tim đau nhói :
Phúc Yên cười ngâ ngất , thốt lên :
-Em hiểu rồi hiểu rồi anh Duy ạ , anh không biết là em yêu anh đến thế nào đâu , anh bảo gì em cũng nghe cả , chỉ cần anh yêu em thôi
Tôi im lăng lắng nghe .Trời ơi ! Vợ chồng rồi mà cô ta còn nói chuyện yêu đương như nhân tình ấy ,thậm chí còn lãng mạn vượt xa trí tưởng tượng của tôi .Cô ta bình thường không vậy ? Biết rằng Phúc Yên sống trên mây thạt đấy , nhưng bất thường đến thế thì thôi
Chẳng lẽ cô ta dùng cái cách như thế để biểu lộ tình cảm với chồng sao nhỉ ? Chắc là có thế thật , nếu ngày nào cũng nghe tỏ tình như thế mà Trường Duy chưa điên thì may mắn cho anh lắm
Tôi nhìn Trường Duy , anh dửng dưng như thể chuyện đó là bình thường , nhìn thái 9do65 của anh , tôi hiểu anh đã nghe những câu nói ấy th7o72ng lắm , thường như người ta nói chuyện đi chợ , như thể con người phải sống phải thở vậy
Tôi cũng yêu Trường Duy lắm , có lúc yêu đến điên cuồng , nhưng bắt tôi phải nói những câu điên cuống như thế thì thà bị bỏ đói còn sướng hơn .Và tôi chẳng thích làm nô lệ cho ai cả , thời đại bây giờ mà làm nô lệ ch chồng thì chẳng giống ai hết , xưa rồi
Phúc Yên vẫn say sưa tỏ tình :
-Em sẽ không nghe lời anh Thanh nữa chỉ làm theo những gì anh bảo thôi , miễn là anh hãy còn yêu và đừng nghĩ đến ai ngoài em , anh hứa vời em như thế chứ ?
Thấy Trường Duy im lặng , cô ta ôm tay Trường Duy lo lắng :
-Em có làm gì cho anh bực mình không ? anh nghĩ gì vậy ?
Nếu là tôi thì tôi hét toáng lên bảo cô ta im đi , nhưng Trường Duy vẫn lơ đãng nhìn nơi khác , hình như anh muốn về , nhưng tôi còn đứng đây nên anh để mặc Phúc Yên nói
Cô ta vẫn nghiến ngấu Trường Duy vẻ mặt lồ lộ một tình cảm mê mẩn đến mù quáng .Giá mà moi tim ra được để tặng Trường duy chắc cô ta cũng sẽ làm tất .Tôi tò mò nghe cô ta lải nhải về tình yêu , hình như Phúc Yên có khiếu tỏ tình thì phải và nếu không lầm thì cô ta đã làm Trường Duy khốn đốn vì năng khiếu bẫm sinh được phát huy tối đa của cô ta
Lúc này đây , Phúc yên quên mất tôi với chiếc áo khốn khổ vừa bị cô ta làm rách , chắc trong đầu cô ta tràn ngập niềm vui sướng khi nghe chính miệng Trường Duy bảo sẽ không bỏ cô ta .Còn tôi thì khổ sở quá , làm sao tôi dám ra đường với chiếc áo như thế này .Tôi tức ứa nước mắt vì sự vô tình của Trường Duy hơn là của Phúc Yên
Tôi nhìn Phúc Yên đăm đăm , muốn biết cô ta giải quyết thế nào về chiếc áo của tôi .Phúc Yên phải có trách nhiệm với điều mình làm chứ , thế mà cô ta quên một cách ngon lành , chỉ mải miết nhìn Trường Duy
-Lúc nãy vì thấy anh nói chuyện với chị Phượng nên em không chịu nổi , em sợ bị anh san sẽ tình cảm , bây giờ thì em yên tâm rồi , chĩ cần một lời cũa anh là em yên tâm .vậy là anh vẫn còn thương em chứ , còn không anh ?Anh ừ một tiếng cho em yên tâm đi anh
Trường Duy chợt quay lại nhìn tôi , rồi cởi chiếc áo khoác đưa tôi :
-Phượng mặc 9do74 áo này về đi , trời tối người ta không để ý lắm đâu
Phúc Yên làm một cử chỉ phản đối , nhưng thấy cái nhìn nghiêm lạnh của Trường Duy cô đứng im rồi lót tót theo anh ra xe
Tôi vẫn cầm chiếc áo trên tay , đứng yên nhìn theo cho đến khi bóng họ khuất ngoài đường , một nỗi buồn mênh mang tràn ngập trong tôi
Tôi mặc áo vào người , đến ngồi xuống chiếc băng đá nhìn ra xa ngoài bờ sông .Mặt sông loang loáng ánh đèn , từng làm gió thổi làm tóc tôi bay từng sợi buông lơi .Trong kia tiếng nhạc vẫn ồn ào rộn ràng , chĩ có một mình tôi ở đây với cơn buồn .Tôi không hiểu mình sẽ còn buồn đến bao giờ
Tôi ngẩng đầu nhìn lên . lắng nghe những lời hát từ trong kia vẳng ra :
"Ngày xưa còn đâu
Tình xưa biết tìm đâu
Thôi đớn đau mà chi
Tình đã xa rồi ,còn ước mơ gì
...
Ôi mấy năn qua rồi
Đá mòn mà sầu chưa nguôi ..."
Rồi tiếng hát tắt ngấm , chỉ còn lại dư âm xa vắng ...Tôi đưa tay quẹt giọt nước mắt ngân ngấn bờ mi ...
Chú Duy an , Vĩnh Tuyên và tôi ngồi trong quán cà phê .Buổi chiều quán thật vắng , lưa thưa vài người khách trong khoảng sân vắng rộng mênh mông trang trí hoa kiểng
Ngoài cửa có ba người , họ ngồi ngay bàn trống bên cây sứ , có vẻ biệt lập với xung quanh .Tôi hơi nhổm dậy khi nhận ra Phúc Thanh trong mấy người ấy .Tôi suy nghĩ một lát rồi đứng dậy
-Chú duyAn và anh Tuyên ngồi đây nhe , Phượng lại đằng kia một chút
Tôi đi thẳng tới bàn Phúc Thanh đứng trước mặt hắn , chìa tay ra :
-khoẻ chứ anhThanh /
Phúc Thanh có vẻ hơi bất ngờ , nhưng cũng bắt tay tôi , cười chẳng lấy gì làm vui vẻ :
-Cám ơn phượng
Một người đàn ông kéo chiếc ghế về phía tôi :
-Mời cô ngồi
-dạ không dám làm phiền các anh
Tôi quay qua Phúc Thanh :
_ Phượng muốn nói chuyện với anh thanh một tí , mình có thể qua bàn bên kia chứ anh Thanh
Phúc Thanh hơi lưỡng lự :
-À , tôi ...
Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn :
-Anh nên qua bàn kia nói chuyện hay hơn
-Ờ cũng được
Chúng tôi ngồi đối diện nhau , tôi giữ im lặng thật lâu .Cho đến khi Phúc Thanh lên tiếng :
-Có chuyện gì không Phưỡng ?
-Có
lại im lặng , mặt tôi lầm lì :
-Phượng nói đi
-Anh nôn nóng nghe lắm hả ?
-À ,Ờ ..Tất nhiên
-Theo anh thì tôi muốn nói chuyện gì ?
Phúc Thanh lúng túng :
-Ơ ... làm sao tôi biết được , tại vì ..Tôi với Phượng đâu có quan hệ gì đâu
-Thật không /
-Thật chứ , thực tế là vậy mà
-Anh nói câu ấy là có suy nghĩ kỹ chưa ?
-Có gì đâu mà tôi phải suy nghĩ .Phượng làm gì dữ vậy ?
-Làm dữ thế nào kia , anh thấy đấy , nãy giờ tôi rất mềm mỏng với anh
-Nhưng Phượng có vẻ ...
-Vẻ sao ?
-Hình như Phượng ghét tôi lắm
-Thế , theo anh thì anh có đáng để người khác thương không
-Tôi không biết
-Kh6ong biết thì anh đừng có ăn nói lung tung
-Nhưng tôi có nói gì lung tung đâu
-Có chứ , nếu không tôi đâu có gì phải bỏ thời gian ngồi nói chuyện với anh , bộ anh tưởng tôi rảnh lắm hả /
-Thì phượng cứ nói đi , chuyện gì vậy ?
-Nếu bây giờ tôi để anh tự nói trước thì sao ?
-Thì .. ờ ...nhưng tôi biết nói chuyện gì chứ ?
-Thật vậy à ?
Phúc Thanh ngồi im , tôi mỉamai :
-Người ta nói chỉ cần hai người phụ nữ với mộ con vịt họp lại thì đủ làm một cái chợ , còn tôi thì thấy chỉ cần mọt mình anh với một con vịt là đủ
Phúc Thanh ngẩn mặt ra :
-Phượng nói vậy là sao ?
-Là anh rất lắm chuyện ấy , hiểu chưa ?
Hắn nổi nóng :
-Đề nghị Phượng nói chuyện nghiêm chỉnh lại nhé !
Tôi trừng mắt nhìn hắn :
-Anh nói chuyện với ai thế . ai cần phải nghiêm chỉnh , tôi chứ không phải Phúc yên mà anh muốn nói thế nào thì nói nhé , cấm anh ăn nói lung tung nghe chưa
-nhưng tôi nói gì mà lung tung , tại sao Phượng dám nói tôi là lắm chuyện ?
-Tại sao tôi không dám nói ? Anh là quái gì mà tôi không dám nói thật ý nghĩ của mình , óni thế là nhẹ đấy
Phúc Thanh lúng túng nói gì đó rồi nhìn tôi
-Phưỡng dữ quá
-Tôi dữ hả / có thể nhưng tôi chĩ dữ với những người cần dữ , với người ám hại tôi
-Thế tôi đã hại gì Phượng ?
Tôi khẽ dằn ly nược trên bàn :
-Anh mà còn dám hỏi tôi câu ấy hả ?
-...
-Bấy giờ tôi để tự anh nói trước , nói đi
-Ơ ..Phượng kỳ quá , chính Phượng mời tôi qua đây nói chuyện m2 , sao lại bảo tôi nói , tôi biết nói gì bây giờ
-Được rồi , anh không dám nhìn vào lỗi cũa mình thì tôi sẽ lôi ra hết cho anh thấy
Phúc Thanh lúng túng :
-Tôi có làm gì đâu , tôi làm gì mà Phượng bảo tôi có lỗi ?
Tôi chẳng thèm nghe hắn , nói chận lại :
-Anh im đi , lẽ ra tôi chẳng thèm nói chuyện với loại người như anh , nhưng giá mà anh biết xấu hổ với sự im lặng của tôi thì còn đỡ , đằng này anh ...
-Tôi làm gì mà phải xấu hổ chứ ...
Tôi quắc mắt :
-Tôi bảo anh im có nghe không ?
-làm như phượng là mẹ tôi không bằng
Một câu nói trẻ con không chịu được , thế mà củng là đàn ông .Tôi cảm thấy khinh Phúc Thanh hơn bao giờ hết
-Tôi thấy anh im miệng đi thì hay hơn , anh càng mở miệng là càng làm tôi nổi giận .Bảo cho anh biết là tôi chẳng có nhiều thì giờ nhiều để nói chuyện vời anh đâu , bạn tôi chờ tôi kìa
-Thì phượng cứ vào với bạn đi , tôi có bắt Phượng phải ngồi ở đây đâu
Tôi cau mặt :
-Tôi có ngồi đâu là quyền của tôi , anh chỉ cần trả lời về điều này . Tại sao anh cứ theo quấy rối tôi hoài vậy ?
-Tôi quấy rồi gì Phượng , time sau này tôi có đến nhà Phượng bai giờ 9da6u mà Phượng bảo quấy rối
-Cần gì đế nhà , đi lén lút soi mói vào đời tư người khác còn tồi tệ hơn làm công khai nữa . Tôi nghĩ anh không phải là đàn ông , đàn ông đâu nhỏ nhen tầm thường đến như vậy
-Phưỡng xúc phạm tôi quá lắm rồi
-Đối với những gì anh làm , tôi thấy xúc phạm như vậy hãy còn nhẹ lắm đấy
-Nhưng tôi đã làm gì /
-làm gì hả ? Thứ nhất anh là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác , anh nghe rõ chưa ? thế anh tưởng tôi không biết anh đã vu khống tôi chuyện gì hả ? Lúc ấy tôi thừa biết anh cố tình chia rẽ tôi với anh duy , tôi thù anh lắm
-Tôi ...
-Anh im đi .Mặc dù anh là người gián tiếp gây ra sự đỗ vỡ trong gia đình chúng tôi nhưng như thế tôi có thể bỏ qua cho anh vì tôi hiểu tự chúng tôi có lỗi với nhau .Cò những gì anh làm sau này thì tôi không chấp nhận và không bao giờ tha thứ được .Tôi hỏi nhé , anh đã gặp tôi với anh duy hẹn hò ỡ đâu ?
-Tôi gặp gì đâu , tôi có nói gặp lúc nào đâu ?
-Nói vậy cũng đủ cho tôi hiểu anh là người đáng kính đến độ nào .Tôi chỉ tội cho Phúc Yên
Phúc Thanh đ3 bừng mặt :
-Nó nói gì với Phượng vậy , nó đã nói hết rồi à ?
-Thì sao ?
-Đồ ngu
Tôi khoát tay :
-Chuyện anh em nhà anh tôi không cần biết làm gì và củng chẳng thèm hỏi anh nữa , nhưng tôi cầm anh soi mói vào đời tư của tôi , có vậy thôi .và nếu Phúc yên còn nghe lời anh quấy rầy tôi thì tôi chẳg để yên cho anh đâu
Phúc Thanh tự ái :
-Phượng hăm dọa tôi đó hả ?
-Thế anh tưởng tôi ngốc nghếch đến độ nhẩn nhịn một con người chẳng ra gì như anh à /
hắn mỉa mai :
-Tôi biết phượng dữ lắm mà ,chuyện gì Phượng chẳng dám làm
Tôi tỉnh bơ :
-Tôi không dữ , nhưng tôi biết mình phải làm gì nếu bị con người không ra gì quấy rối
-nãy giờ phượng nói nặng tôi nhiều lắm rồi đấy
-
-Đối với anh tôi dành riêng cho một ngôn ngữ đặc biệt và cách nói như thế này tôi chỉ nói với anh thôi .vì anh xứng đáng được nói như vậy
-Hừ tôi là đàn ông , tôi không thèm gây gổ với Phượng
Tôi nhướng mắt giễu cợt :
-Vâng , không thèm gây gỗ với phụ nữ vì như thế là hèn , phải đi thóc mách lén lút mới là người quân tử
Phúc Thanh tức run lên , nói bừa :
-Thì tôi dựng chuyện để hại Phượng đó , rồi phượng làm gì tôi ?
Tôi ngồi yên , ngắm nghía Phúc Thanh .Hắn bực mình khoa tay :
-nhìn cái gì ?
-Một quái vật
Phúc Thanh đứng bật dậy :
-Phượng nói năng cẫn thận nghe chưa ?
Tôi cười nhếch môi :
-Ngồi xuống , anh không phải là con nít đừng để tôi nói nhiều
-Tôi không phải là trẻ con để Phượng bảo sao tôi phải làm như vậy
Nói thế nhưng hắn vận ngồi xuống , thái độ tức tối mà bất lực .Còn tôi , sự khinh miệt , sự căm ghét đến cùng cực khiến tôi trở nên hung dữ .Tôi cảm thấy hắn đáng bị hạ thấp hơn nữa .Tôi nói gằn từng tiếng :
-Anh nghe đây , những gì anh đã làm trước đây với tôi , tôi sẵn sàng bỏ qua cho anh .Nhưng từ bây giờ trở về sau , tôi cấm anh xúi giục Phúc Yên theo rình rập tôi nữa , anh nghe chưa ?
-Tôi không nghe
Hắn bỗng đập mạnh bàn , la lớn :
-Phượng là gì mà có quyền cấm đoán ra lệnh cho tôi chứ ?
những người ngồi ở bàn gần đó quay lại nhìn chúng tôi , tò mò .Chú Duy An và Vĩnh Tuyên cũng đứng dậy , như lo sợ cho tôi .Tôi cười với họ ra dấu bảo họ yên tâm , rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt Phúc Thanh :
-Anh đừng có la hét như vậy , không dọa tôi được đâu , đừng để người ta nhìn anh như một tên ngốc thế , không hay ho gì đâu
Phúc Thanh hầm hầm nhìn tôi :
-Phượng đừng tưởng phượng đẹp và nỏi tiếng rồi bắt người khác hải quỵ lụy mình , tôi không phải như vậy đâu ,Phượng đừng kiêu ngạo như vậy
Tôi nhún vai :
-Tôi thế nào cũng được , nếu tôi có kiêu ngạo thì đó là việc của tôi ,anh nên nhìn lại anh thì hơn
Phúc Thanh mím môi :
-Đã vậy thì tôi nói hết , nếu tôi có cố tình chia rẽ Phượng với Trường Duy thì cũng đáng đời cho Phượng , tôi trả thù đấy , rồi phượng làm gì được tôi .Vì một mình Phượng mà cả hai anh em tôi đều đau khổ , em tôi nó thương Trường Duy từ lúc nó mới lớn .Phượng nhảy vào giành giật với nó , còn tôi thì bị đùa cợt xem thường .Phượng kiêu hãnh vừa thôi , đừng tưởng đẹp rời chà đạp danh dự người ta
-Anh nói hết chưa ?
Phúc Thanh như không nghe tôi hỏi , vẫn mải miết với suy nghĩ của mình :
-Đời mà , có vay có trả .Phượng làm khổ anh em tôi , thì tôi bắt Phượng cũng phải chịu mất mát , cho Phượng nếm mùi bất hạnh để Phượng đừng làm khổ người khác
-Câm đi , chỉ có loại người ích kỷ , tầm thường và độc ác mới bám theo cuộc đời người khác để trả thù .Nếu bản thân mình không ra gì thì đừng bắt người ta phải yêu thương , hãy nhìn lại mình đi
-Tôi không cần biết gì hết , làm khổ tôi thì tôi sẽ làm cho Phượng lao đao suốt đời và tôi còn đi theo phá nát nếu phượng có hạnh phúc khác , tôi thề như vậy mà
-Đồ ti tiện
Tôi giận run lên , không kềm chế , cầm ly nước hắt thẳng vào mặt Phúc Thanh
Bị bất ngờ Phúc Thanh như choáng người , nước chảy ướt cả khuôn ngực hắn .Phúc Thanh vuốt nước trên mặt , đứng bật dậy , tay nắm chặt .Tôi bình tĩnh ngồi yên , huy động hết tinh thần nhìn thẳng vào mặt hắn
Một phút trôi qua , rồi Phúc Thanh buông thõng tay xuống , tôi nhếch môi :
-Anh có muốn đánh tôi lắm không ? Cứ tự nhiên
-Tôi không thèm đánh phụ nữ
-Vậy à ?
Tôi nhún vai :
-Giá mà trong đầu anh toàn những ý nghĩ cao thượng thì có lẽ tôi đã nhìn anh khác đi
-Tôi không thèm cao thượng với một người kiêu căng như Phượng
-Bởi vì anh đâu hiểu được khái niệm đó ra sao , có muốn làm cũng không được
-Phượng càng nhục mạ tôi thì càng lãnh hậu quả nhiều thôi , đời mà
-Tôi cũng rất tò mò xem anh sẽ làm gì tôi , và tôi hứa với anh , nếu anh còn quấy rầy tôi thì người đau khổ nhất sẽ là Phúc yên đó , tôi cũng biết cách trã đũa lắm
Tôi đứg dậy :
-Nói chuyện như thế là đủ rồi chào nhé !
Tôi bỏ đi ,Phúc Thanh còn nói với theo :
-Đừng có hăm dọa tôi , rồi xem tôi sẽ làm gì cho biết
Tôi quay trở lại :
-Tôi nhắc lại , tất cả những gì anh gây cho tôi , Phúc Yên sẽ là người nhận chịu .Xin nhớ dùm cho , tôi khác với Phúc yên , tôi không phải là con búp bê như em anh đâu
Và không thèm chào hắn , tôi bỏ đi thẳng
Sáng nay không đến phim trường , tôi dành trọn ngày cho con tôi .Tôi dắt bé Sơn đi vung vít trong các cữa hiệu mua quần áo cho nó .lần đầu được đi chơi , bé trường Sơn có vẻ khoái chí lắm , nó nhảy nhót nói chuyện không ngớt và cứ bắt tôi đứng lại chờ nó ngắm nghía hết thứ này đến thứ khác , tôi cũng kiên hẫn đứng đợi thằng bé , cảm thấy buồn cười và vui vui
Ngang qua một tủ bán đồ chơi bên đường , bé Sơn đứng lại đòi mua một chiếc xe , tôi loay hoay lựa cho nó .Khi tôi quay lại , bất chợt nhận ra Phúc Yên đang ngồi trong xe đậu bên lề đường , cô ta nhìn bé Sơn đăm đăm , một tia nhìn kinh ngạc .Khám phá và thù hằn sâu sắc .Tôi nhì đôi môi đang run bần bật của Phúc Yên cảm nhận hết sự bất lợi trong hoàn cảnh thế này .Tôi hiểu mình chẳng còn giấu giếm được gì nữa .Bé Sơn giống Trường duy như tạc mà
Tôi hối hả trả tiền và dắt bé Sơn đi . Cảm thầy lòng xốn xang lạ thường
Tội đi ven đường , ngực phập phồng vì một nỗi xao xuyến khó tả , như linh cảm về mọt điều gì đó khủng khiếp xung quanh dù tôi không hiểu đó là điều gì .Bất ngờ tôi quay lại phía sau , chiếc Nissan chạy tới và qua lớp kính , tôi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm trong cơn điên giận , đôi môi mím chặt đầy đe dọa , đôi mắt long lên rực lửa ...
Một luồn ớn lạnh chạy tràn trong cơ thể , bản năng làm tôi dắt con tôi vào lềđường .Nhưng đã muộn , chiếc xe lao tới với tốc độ kinh hồn , đâm sầm về phía tôi , tôi chỉ kịp hất bé Sơn ra xa ...
Một cảm giác đau nhói xuyên suốt nửa người tôi , tất cả quay cuồng , lảo đảo ...Tôi nghe tiếng khóc kinh hãi của con và những tiếng người xôn xao la hét , rồi tất cả chìm vào khoảng không ...
...
Cảm giác bồng bềnh xô dạt tôi vào những miền ký ức vô hình , rồi đẩy vượt lên trên muôn ngàn sóng nghiêng ngả , chới với .Tôi mở mắt , đồng thời cảm giác đau đớn làm tê liệt mọi cảm xúc
Tôi nhìn lên trần nhà trắng toát , sáng lạnh , mùi ête thoang thoảng đâu đây .Tôi lếc nhìn về phía đầu giường , ý thức lờ mờ nhận ra một chai thuỷ tinh treo lơ lửng chất lỏng màu đỏ , được nối với ống cao su cũng đỏ thẫm .Ô ! máu
Có tiếng ai đó thì thầm :
-Tỉnh rồi
Hình như có tiếng khóc bị nén lại
Tôi nằm im , những luồng ý thức rời rạc kéo về , chậm chạp nhưng rõ ràng .Hio2nh ảnh khuôn mặt của Phúc Yên , chiếc xe lao vào người xô tôi ngã xuống đường .Thốt nhiên một nỗi sợ điếng người thức tỉnh đầu óc mù mờ cũa tôi , con tôi sống hay chết ?
Tôi kêu lên :
-bé Sơn đâu rồi ?
Sao chung quanh cứ im lặng thế , mọi người nghe tôi nói không ? Họ đi đâu cả rồi , lấy hết sức hét lên :
-Con tôi đâu ?
Chỉ có tiếng thì thào vang lên , tôi bất lực quá , cố ngồi dậy tìm kiếm
-Đừng động đậy con , con tỉnh rồi phải không ? Con nhận ra mẹ không ?
Mẹ à ? Có mẹ ở đây à , thế thì tôi bình yên lắm rồi
Ngay lúc đó tiếng nói trẻ thơ trong trẻo vang lên :
-mẹ ơi , mẹ
Ôi ! bé Sơn , tôi sung sướng quá chừng
-Suỵt , đừng nói lớn nhé con , con ngoan nè , để cho mẹ con nghỉ
-Mẹ con thức rồi hả ngoại ?
-Ừ !
-Ngoại tháo mấy miếng vải này đi , đừng gói mẹ con trong đó nửa , con sợ mẹ buồn lắm
-Không được , không được , con ngồi yên ngoan nào
-Cho con lên giường mẹ đi ngoại
-Con mà làm ồn thì mẹ buồn đấy , nghe không con
-Nhưng con muốn ngồi gần mẹ thôi
Mẹ tôi bồng bé Sơn bên cạnh tôi , tôi đưa tay mân mê bàn chân nhỏ bé của nó , ý nghĩ con tôi bình yên làm tôi sung sường vô cùng
Ngoài cửa ,một bóng người đàn ônf đi vào ngó quanh quất như tìm kiếm người thân .Người ấy đến gần .Tôi rúng động nhận ra đó là Trường Duy .anh nhìn thấy mẹ con tôi và đi thẳng đến giường tôi , gật đầu chào :
-Thưa mẹ
Mẹ tôi chỉ gật đầu , khuôn mặt buồn rầu , im lìm .Bé Sơn vẫn ngồi bên tôi , mở to mắt nhìn người lạ
Tôi thấy Trường Duy sững sờ nhìn thằng bé trong đôi mắt anh có cả sự kinh ngạc lẫn một vẻ quyến luyến thầm kín
Thời gian như ngưng đọng đến căng thẳng
Thấy người lạ nhìn bé ,Bé Sơn sợt sệt bò đến sát bên tôi mếu máo khóc :
-Con sợ chú này quá mẹ ơi !
mẹ tôi vội bước tới , bồng bé Sơn lên ,Trường Duy như sực tỉnh , anh đứng thẳng lên :
-Con đến thăm nạn nhân cũng của Phúc Yên , con không ngờ đó lại là Như Phượng
mẹ tôi vẫn im lặng :
-Phượng bị thượng nặng không mẹ ?
-Nó vừa mới tỉnh
Trường Duy bước tới , cúi xuống xem xét khắp người tôi rồi quay lại mẹ tôi :
-Mẹ để con chuyển Phượng đến chỗ của con , con săn sóc chu đáo hơn ở đây mẹ ạ
-Không cần phải vậy đâu , cứ để nó ở đây được rồi
Trường Duy hơi nhìn xuống :
-ở đây thiếu tiện nghi hơn chỗ con làm
-Không hề gì và mẹ thấy con đến tha7m như vậy là đủ rồi , Phượng nó cẩn được yên tĩnh hơn
Trường Duy im lặng một lát , rồi nói nhỏ :
-Con không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy , một phần trách nhiệm là của con , nếu mẹ bỏ qua cho con thì hãy cho con chăm sóc Phượng
Mẹ chưa kịp trả lời bé Sơn đã chồm tới níu áo Trường Duy kéo ra ,giẫy nẫy khóc :
-Không cho chù này đứng gần mẹ con
Trường Duy định lên tiếng thì mẹ tôi đã bồng bé Sơn ra ngoài dỗ nín
Còn lại hai chúng tôi ,Trường Duy ngồi xuống giường , nhìn đăm đăm vào mắt tôi .Tôi thấy anh cắn chặt răng như phải đè nén một cảm xúc mãnh liệt , tôi không hiểu được đó là cảm xúc gì
Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột , thần kinh tôi không đủ sức cảm nhận hết mọi thứ , tôi rơi vào trạng thái lơ mơ , rồi thiếp đi
Chiều nay thức dậy đã thấy Trường Duy ngồi ở chân giường .Anh nhìn ra ngoài cửa , vẻ mặt có một nét gì đó tư lự , buồn phiền .Chưa bao giờ tôi thấy anh buồn đến như vậy , tôi nằm yên lặng nhìn Trường Duy
Có lẽ cảm nhận được cái nhìn của tôi ,Trường Duy quay lại rồi đứng lên cúi sát mặt tôi :
-Em còn bị đau không ?
-Còn nhưng ít
-Vài ngày nữa em sẽ hết thội , hôm nay em đã khá hơn rồi , đừng sợ Phượng
Chúng tôi im lặng thật lâu ,Trường Duy lên tiếng :
-Bây giờ em có thể nói chuyện với anh rồi phải không ?
-Anh muốn nói chuyện gì ?
Trường Duy không trả lời , tôi nhìn nét mặt nghiêm trọng của anh ,nhắc lại :
-anh muồn nói gì ?
Trường Duy ngẩng đầu lên hỏi đột ngột :
-Phượng em cho anh biết ,bé Sơn là con ai ?
-...
-Nói thật với anh đi Phượng , anh xin em , mấy ngày nay anh muốn phát điên vì chuyện bất ngờ này , anh không nghĩ bé Sơn là con Vĩnh Tuyên vì anh biết anh ta không là gì của em cả .Vậy thì đó là con ai , em nói với anh đi , đã đến lúc em phải nói rồi
-...
-Em không thấy là em đã im lặng quá lâu rồi sao , mấy năm rồi từ khi hai đức chia tay , anh không hề biết cái điều em muốn giấu kín , em làm thế để làm gì chứ , để trừng phạt anh phải không ?
-Tôi không muốn trừng phạt ai hết
-Vậy thì em nói đi .Anh không tin đó là con Vĩnh Tuyên .Ngay từ phút gặp đầu tiên , anh đã linh cảm bé Sơn phải có một ràng buộc nào đó với anh , anh muốn biết sự thật từ em
Tôi nhắm ắt ằm yên .cuối cùng thì cái điều tôi khao khát mấy năm nay đã xảy ra , tôi đã thấy Trường Duy cao ngạo ngã gục , tôi đã trả thù được nổi đau anh đã gây ra cho tôi .Thế nhưng bây giờ trong hoàn cãnh này , tôi không tìm thấy cảm giác hả hê chiến thắg , chỉ có một tâm trạng u ám , nặng trĩu vì nỗi kinh hoành chưa bao giờ trong đời mình tôi sống trong khiếp sỡ như thế
-
Đó là sự tàn sàt , là cái chết , là nạn nhân của ghen tuông chết người .Giờ đây tôi mới thấm thía nghịch cảnh mà tôi không hề muốn tạo ra , và tôi kinh sợ cơn ghen khủng khiếp của Phúc Yên , liệu Trường Duy có bảo vệ nổi tôi và đứa con anh mới vừa phát hiện ?Hay chỉ gây ra thêm một bi kịch khác mà cuối cùng tôi là người gánh chịu
Bây giờ tôi yếu lắm , tôi sợ bất cứ sự xáo động của cuộc đời , có đi qua cái chết rồi mới thấy mình quá mong manh nhỏ bé .Tôi không dám thách đó cuộc đời nữa rồi
Có lẽ hãy đừng nói gì hết , để mặc Trường Duy với bao điều ngổn ngang muốn biết rồi có ra sao thì ra
Tôi mở mắt , Trường Duy nhìn như muốn nuốt lấy tôi .Tôi lắc đầu :
-Tôi không có bí mật muốn giấu hết
-Không , em phải trả lời cho anh biết , bé Sơn là con ai , em không có quyền im lặng nữa , em không có quyền phủ nhận hay tách rời tình cảm cha con của anh , em phải hiểu điều đó
Thấy tôi lặng thinh , Trường Duy mìm môi :
-Đến bây giờ anh mới hiểu cái dữ dội của em .Anh đã bắt đầu thấy sợ em thật sự rồi .Không ngờ em ghê gơ`m vậy , giá mà em yếu mềm một chút , có lẽ hai đứa không ở hoàn cảnh thế này
Tôi nhếch môi :
-Chuyện đó tôi cũng đã trả giá bằng một giá đắt rồi , bây giờ thân tôi như thế này anh thấy hài lòng chứ , vừa ý chứ , tôi căm thù vợ anh lắm , anh biết không ?
Trường Duy im lặng .Đối với tôi , đó là thái độ bênh vực che chở cho người phụ nữ mà tôi thù hận , vì dù sao đó cũng là vợ anh .Tôi hiểu Trường Duy sống cao thượng và đầy trách nhiệm , nhưng trong hoàn cảnh này thì đó là sự xúc phạm ghê gớm đối với tôi
Tôi nhìn Trường Duy thù hằn :
-Tại sao anh nghĩ bé Sơn là con anh ? anh còn tưởng tượng ra điều gì hay hơn nửa không ?
-Đó không phải là tưởng tượng , anh không bao giờ nói điều gì mà mình còn chưa nắm chắc nó.Nhưng anh thích chính em khẳng định hơn
-Anh cứ nghĩ những điều anh thích , tôi không ý kiến
-Đến bây giờ em vẫn còn cố chấp với anh à ?
-...
-Đừng tàn nhẫn như vậy Phượng , làm vậy là ác lắm em biết không ?Nếu em biết thương con mình th2 tại sao em bắt anh không được có tình cảm đó chứ
-...
-Nếu em không nói thì tự anh sẽ đi tìm cho ra sự thật , anh biết cách mà , chừng đó em không được ngăn cấm tình cảm cha con của anh đâu .Em thừa biết một khi anh muốn thì anh sẽ làm bằng được mà .Đến lúc ấy em đừng trách anh tại sao cư xử không nương nhẹ đối với em
Tôi hét lên :
-Tôi ghét cách nói ngang nhiên của anh
-Điều đó đâu có sao , em đã từng ghét anh nhiều rồi còn anh thì cũng không đủ kiên nhẫn lay chuyển em nữa , bây giờ anh sẽ làm những gì anh muốn
-Anh định làm gì con tôi ?
-Em biết điều đó làm gì ?
-Nhưng tôi hỏi anh định làm gì nó
Trường Duy ngồi yên , lại cái tính yên lặng đưa người khác vào sự bất lực .Tôi muốn nổ tung cái đầu vì tức tối , lo sợ .Đối với tôi bây giờ , họ chỉ đem đến toàn nhửng bi kịch .Tôi quên hẳn mọt điều Trường Duy là cha bé Sơn hẳn anh sẽ không làm gì hại nó , trong tôi ấn tượng về cái chết vẫn còn quá kinh hoàng và tôi sợ cả mọi sự xáo động
Bất giác tôi òa khóc
Trường Duy chớp mắt :
-Em còn yếu lắm , đừng để bị xúc động như vậy .Tuần tới anh sẽ đưa em về nhà
-Tôi không cần đến anh , làm ơn về đi , và đừng có tới đây khuấy động tôi nữa
trường Duy điềm nhiên :
-Em chưa biết em bị thương ra sao đâu , đến khi về nhà em vẫn phải cần đến anh , cho nên dù em có đuổi anh cũng vẫn đến , anh nói trước để em hiểu , nếu ra viện rồi , mặt em có thế nào đi nữa thì anh cũng đũ sức làm lành lặn cho em .Em đừng sợ
trường Duy nói gì thế ? Mặt tôi sẽ ra sao nữa đây , tôi hoang mang quá
Bất giác tôi đưa tay lên sờ lớp băng , rồi tìm chiếc gương .Trường Duy khoát tay :
-Bấy giờ em không thấy gì được đâu
-Nhưng mắt tôi sẽ làm sao ?
-không sao đâu , em đừng sợ như vậy
Tôi ngồi im rối mím môi nhìn Trường Duy :
-Nếu tôi có bị gì , tôi sẽ căm thù vợ anh suốt đời
-...
-Đến bây giờ tôi mới hiểu được những gì Phúc Thanh nói hôm nọ , lúc ấy tôi chỉ tưởng anh ta hăm dọa , không ngờ ...Tôi căm thù các người lắm
Trường Duy cúi đầu nhìn đăm đăm góc phòng , im lặng :
-những điều tàn ác như thế , tôi nghĩ nó chỉ tồn tại trong những trang sách thời trung cổ .Không bao giờ tôi tưởng tượng được một người như anh lại có thể sống chung với những người ghê gớm như vậy , anh không thấy ghê sợ sao ?
-...
-nhưng tôi sẽ không thưa Phúc Yên ra tòa đâu , vì dù sao cô ta cũng là vợ anh , mà tôi với anh thì đã có một thời quan hệ .Tôi không nỡ làm khỗ anh đâu .Anh có thể yên tâm cho Phúc yên rổi đó
Trường Du nhìn tôi , nét mặt có một thoáng rung động nhưng vẫn không nói gì
Chúng tôi ngồi yên lặng , ngoài kia trời nhá nhem tối .Mẹ tôi d8a1t bé Sơn đi vào , tôi liếc về phía Trường Duy , anhnhi2n bé Sơn không chớp .Thằng bé hình như đã hết sợ anh , nhưng cũng chưa dám lại gần , nó đứng dựa mép giường nhìn anh rồi bất giác nháy mắt môt cái như cái cách tôi vẫn đùa với nó .Trường Duy không nén được nụ cười ngây ngất , bồng thằng bé lên , hôn nhẹ mặt nó , bé Sơn để yên không phản đối
Tôi nhìn cảnh ấy không biết nên buồn hay nê vui .Ngày xưa tôi chỉ nuội một ý nghĩ trả thù đơn giản , nhưng bây giờ mới thấm thía hết nhửng khíc cạnh phức tạp , thật là bất hạnh cho tôi
Rồi Trườg Duy về nhà , còn lại mẹ con tôi với nhau , tôi để bé Sơn ngồi bên , mân mê bàn tay nhỏ của nó
Mẹ tôi chợt lên tiếng :
-Phúc Yên bây giờ đang ở khoa tâm thần , con biết chuyện đó chưa ?
Tôi kinh ngạc :
-Sao mẹ biết ?
-Lúc nãy mẹ gặp bạn thằng Duy , nó có dẫn mẹ tới đó nữa .Mẹ định chờ con khoẻ hẳn rồi sẽ lo chuyện kia , không ngờ nó lại ra nông nỏi như vậy .Phúc Yên bị điên rồi và có thể sẽ không bao giờ bình thường lại được
Trời ơi ... thật là khủng khiếp , tôi không tưởng tượng nổi co ta rời vào tình cảnh như vậy .Vậy mà Trường Duy không nói gì với tôi cả .Bị điên có phải là chuyện đơn giản đâu ...Nhưng tại sao lại như vậy chứ .Tôi đã đối diện với những điều quá nặng nề như thế này .Tôi ngẩn ngơ nhìn mẹ , không biết nói thế nào về sự kinh ngạcv và cảm giác hoang tàn trong tôi
-Thằng Toàn kể với mẹ rằng khi bị bắt Phúc Yên đã mất trí hoàn toàn , ngưởi ta không thể hỏi cung được
-Tội nghiệp Phúc yên
-Con thấy tội nghiệp cho nò hả Phượng , vậy còn những gì nó đã làm với con thì sao ?
-Mấy ngày trước con thù hận Phúc Yên , nhưng bây giờ con không còn tâm trí đâu để ghét nữa mẹ ạ .Nghỉ cho cùng thì hai đứa con đều bất hạnh như nhau .Mẹ biết không Phúc Yên thương anh Duy hơn con thương nữa
-Có thể nên khi quá tuyệt vọng nó đâm ra mất trí .Mẹ cũng hiểu rằng nó đâm xe vào con lúc tâm trạng bấn loạn thôi
-Vâng , lúc tâm trạng bấn loạn , vì lần đầu tiên Phúc Yên thấy bé Sơn
Mẹ lẩm bẩm :
-Tuổi trẻ thường hay nông nổi , để rồi làm khổ nhau
Tôi bâng khuâng :
-Con nhớ lúc con đòi li dị , mẹ cản con mà con không nghe , giá hồi ấy con đừng bướng bỉnh , càng ngày con càng hối hận
-Mẹ biết
-Bây giờ con phải làm sao hả mẹ ?
-Con cứ sống bình thường và đừng lo lắng gì nữa , cái gì đến cứ để nó đến , con có muồn khác cũng không được đâu
Tôi im lặng . Vâng , tôi có muốn hạnh phúc cũng không được nữa .Bây giờ lòng tôi chừng như khộng còn hận thù , không mơ uo71c hay khao khát điều gì , chỉ còn duy nhất là cảm giác đổ vỡ
Tôi nhìn gương mặt trong gương , đã bao nhiêu lần nhìn rồi mà không thể nào quen với gương mặt ấy .Nhựng vết sẹc đã tàn phá làn da mịm màng của tôi , tạo thành những đường nét nhăn nhúm xấu xí ghê cả người .Tôi nhớ hôm qua bé Sơn đã khóc thét lên khi nhìn thấy tôi , cho đến bây gi7o2 bé vẫn xa lánh và chưa quen với gương mặt mới của mẹ .Nỗi khổ đau như xé nát tâm hồn , giãy giục rồi cuối cùng bất lực .Tôi không còn nước mắt để khóc , nước mắt đã cạn rối
Rồi đây tôi sẽ trở thành người phụ nữ xấu xí , sống tăm tối và mất tất cả .Là m sao tôi có thể cảm đảm phơi bày trước mọi người bộ mặt tàn phế của mình . làm sao tôi dám đến phim trường hay dự những buổi liên hoan tưng bừng với bạn bè nữa ...Tất cả nhữngca1i đó chĩ còn là vang bóng một thời , tôi tuyệt vọng ghê gớm
Bây giờ tôi muốn rời bỏ tất cả , xa lánh tất cả để sống một mình nơi hoang vắng , sống mà nghiền ngẫm cho hết bi kịch của đời mình
Tôi nghĩ đến Phúc Yên . Bây giờ cô ta dật dờ trong thế giới điên loạn , tôi dật dờ trong nỗi mất mát ...Trong hai người ai là kẻ bất ah5nh hơn ai ?
Tôi đứng dậy thay đồ , đội chiếc nón sụp xuống tận mặt , rồi lặng lẽ đến bệnh viện
Tôi đến vào giờ trực của anh Toàn .Nhìn thấy tôi , khuôn mặt anh thoáng nét kinh ngạc , sững sờ ,rối trở lại bình thường :
-Chị Phượng phải không ?
-Anh còn nhận ra tội à ?
Anh Toàn lúng túng :
-Tôi thấy ... ờ ... thật tình chị có khác , nhưng không đến nỗi , dĩ nhiên tôi nhận ra chị chứ , chị đến đây có chuyện gì khọng ?
-Tôi muốn gặp Phúc Yên
-Ơ ... không được , không nên như vậy
-Sao vậy anh Toàn ?
-Phúc yên đang không bình thường , và ...
-Tôi biết , chính vì vậy mà tôi muốn gặp cô ấy .Có gì trở ngại cho anh không ?
-Cũng không có gì , Phúc Yên hiền lắm , nhưng tôi sợ gặp chị rồi cô ấy ...
Tôi nhếch môi :
-Tôi không tin cô ấy nhận ra tôi đâu
-Thôi được , chị đi theo tôi
Đưa tôi xuống một căn phòng nhỏ , biệt lập , anh Toàn đứng ngoài cửa
-Chị cứ vào đi , cô ấy hiền lắm khọng sao đâu .Nhưng tôi vẫn ở đây , có gì chị cứ gọi tôi
-Cám ơn anh nhiều lắm
Tôi đứng dựa tường , quan sát Phúc Yên . Cô ta ngồi im bên cửa sổ , dáng điệu thất ngoan hiền .Thật khác với những điều tôi đã hình dung .Tôi cứ nghĩ mình sẽ đối diện với một người phụ nữ có khuôn mặt dại điên và đầu tóc rối tung , quần áo tả tơi ...Phúc Yên làm tôi ngỡ ngàng quá
Tọi bước tới đứng đối diện với Phúc Yên , nhìn vào mặt cô ta .không nét mặt này không thể là của một người bình thường được , một vẻ ngơ ngẩn , dại dại và sợ sệt kỳ lạ in trên từng đường nét .Phúc Yên cũng nhìn lại tôi , nhưng đôi mắt vô hồn quá
Tôi gọi khẽ :
-Chị Yên
-Ừ
-Chị có nhận ra tôi không ?
-Ừ
-Như Phượng đây chị nhớ không ?
Có lẽ tên tôi đã đánh thức được ý nghĩ mù mờ của Phúc Yên , khuôn mặ cô ta bừng lên , bắt đầu linh hoạt :
-Như Phượng , Như Phượng ... không có gì đâu ...không có gì đâu ...
-Chị Yên , chị nói gì vậy ?
-Tôi thấy rõ ràng con anh , nó giống anh lắm , vâng , tôi thấy rõ như vậy , thế mà hai người giấu tôi
-Chị Yên ơi , tôi ...
-Thế mà chị ấy giấu tôi và bảo rằng hai người khọng có gì ... không có đâu ... khọng có đâu
Tôi cố gắng hỏi , hy vọng tìm thấy tâm trạng thật của Phúc Yên
-Chị Yên , tôi ... Tại sao chị đâm xe vào tôi ?
-Ừ
-Sao chị đêm xe vào tôi ?
Phúc Yên cứ lẩm bẫm những câu rời rạc vô nghĩa .Tôi thấy bất lực quá ,nhìn cô ta chăm chú , hình như ánh mắt của tôi không tác động gì đến Phúc Yên cả .cô ta đang nhìn theo một cái gì đó , nhìn mải miết mà không hế thấy gì .Cô ta lẩm bẩ :
-Họ đã có con ... còn thương nhau ... giấu tôi
-Chị Yên ơi ...
-Em yêu anh lắm ... đừng bỏ em
-Chị Yên
-Buổi trưa đi chơi ... rõ ràng con anh mà ... em chết mất
-Chị nói về anh Duy phải không ?
-Ừ
-Chị ghét tôi lắm phải khọng ?
-Ừ
Tôi hiểu rằng Phúc Yên không đủ tư duy để hiểu những câu hỏi dài dòng của tôi ,chỉ có thể nói đơn giản có hoặc không . tôi cố tập trung suy nghĩ :
-Chị muốn tôi chết hả ? có không ?
-Có
-Sao chị làm vậy ?
-Ghét lắm
-Chị đang nói chuyện với ai đây ?
-Ừ
-Chị nhớ anh Duy không ?
Mắt Phúc Yên sáng lên :
-Yêu anh Duy lắm
Phúc Yên chợt đứng dậy đi lại lung tung trong phòng miệng lẩm bẩm những câu nói không đầu không đuôi . Đáng lẽ , tôi phải về đi . nhưng kô hiểu sao tôi cứ ở nán lại , cứ muốn tìm hiểu những ý nghĩ của cô ta . Tôi đứng yên nhìn cử chỉ bứt rứt của Phúc yên , chẳng biết phải làm thế nào
-
Rồi tôi mạnh dạn kéo tay cô ta ngồi xuống .Phúc Yên nhìn tôi với một vẻ hốt hoảng và ngồi cứng người ở trên giường , miệng lẩm bẩm :
-Không có gì đâu ...Không có gì đâu
-Chị nói gì ?
-Họ bu lại đông lắm ...Đừng trói tay tôi , tôi sợ lắm
-Chị Yên , có ai làm gì chị đâu
Cô ta chợt ngẩng đầu lên , hỏi tỉnh táo :
-Anh Duy đâu ?
-Anh ấy đang ở bệnh viện
-Đi chơi với chị Phượng rồi phải không ?
-Không có
-Hai người có con rồi đó ...Vậy mà giấu
Tôi hơi mừng :
-Chị nhớ lại rồi phải không ? Chị nghe tôi hỏi đi , tại sao chị lại muốn hại tôi , tôi có làm gì chị đâu , đứa bé đó là con của tôi mà , sao chị ác với tôi quá vậy ?
Phúc Yên nhìn tôi ngơ ngẩn , rồi nhìn về chiếc bàn đặt ở góc phòng .Cô ta đặt hai bàn tay lên chân , đầu gục xuống , dáng điệu khép nép như đang ngồi trước một người hỏi cung mình
Tôi cũng căng thẳng :
-Tại sao chị muốn hại tôi ?
-Đâu có
-Tại sao chị làm như vậy ?
-Anh Duy đâu rồi ?
Tôi bất lực quá buông thõng :
-Tôi không biết
Phúc Yên như rơi trạng thái toàn ảo giác , cô ta len lén nhìn xung quanh , như đang sợ hãi cái gì đó .Tôi trấn an :
-ở đây chẳng có gì đâu chị đừng sợ
Nhưng hình như Phúc Yên không nghe tôi nói và không hề ý thức được thực tại .Có vẻ cô ta thấy một điều gì rình rập quanh mình , một điều gì đó khủng khiếp lắm
-Tôi sẳn sàng ...Tôi sẵn sàng ...
Tôi mở to mắt nhìn , không hiểu cô ta nói gì .Còn Phúc Yên thì như hoảng hốt cực độ , cô ta quýnh quáng nép vào tường
-đừng bắt tôi , tôi sợ lắm
Cô ta thu mình lại như con mèo , tay níu chặt lấy thành giường , van vỉ :
-đừng nhốt tôi ,họ muốn trã thù tôi đấy , tôi sợ lắm
-Nhưng có ai làm gì chị đâu
Có một tiếng kèn xe chạy ngoài đường vọng vào .Phúc Yên càng run lẩy bẩy , cô ta nhìn vào bức tường với một vẻ khiếp đảm :
-Họ đến bắt đấy , nhưng tôi đâu cố ý , tại người ta gạ gẫm tôi , chồng tôi bỏ tôi , ôi ...đừng nhốt tôi
Tôi đến ngồi bên Phúc Yên , nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô ta , quên mất mình đang nói chuyện với người điên và dịu dàng :
-Chị Yên , bộ chị tưởng bị bắt nhốt hã , không có ai ở đây đâu , tôi không làm gì chị đây , chị có biết tôi là ai không ?
Phúc Yên vẫn co rúm người sợ sệt :
-Ai thế ?
-Như Phượng đây mà
-Như Phượng ...Như Phượng
Phúc Yên hét lên :
-Chị đến trả thù , đến bắt nhốt tôi ...Hu...Hu
Phúc Yên vùng bỏ chạy quýnh quáng , nhưng cô ta chỉ lẩn quẩn trong phòng .Tôi đứng yên nhìn theo , không biết phải làm sao .Ngay lúc đó anh Toàn bước vào , tôi mừng rỡ :
-Phúc Yên làm sao vậy anh Toàn , bây giờ tôi phải làm sao đây ?
-Cô ấy rơi vào trạng thái hoang tưởng rồi sẽ qua thôi
-Nhưng hoang tưởng là gì ?
-Cô ấy sợ chị trả thù và bị bắt giam .Nhưng không sao đâu , phúc Yên đang mất trí mà .Chị không thể giúp gì được đâu .Chị nên về đi chị Phượng ạ
-Vâng
Tôi đi nhanh ra cửa .Trong phòng anh Toàn đang nói gì đó với Phúc Yên , giọng thật dịu dàng như dỗ dành môt đứa trẻ
Tôi gặp Phúc Thanh ở hành lang , hắn đang đi nhanh vào phòng Phúc Yên . Thấy tôi Phúc Thanh dừng lại , yên lặng nhìn tôi ánh mắt anh ta dừng lại trên mặt tôi . Sửng sốt rồi thẫn thờ :
-Phượng tới đây làm gì ?
-Tôi thăm Phúc Yên
Phúc Thanh chua chát :
-Phượng thăm hay muốn tận mắt chứng kiến tình trạng điên loạn của nó
Tôi ngẩng đầu lên :
-Đến bây giờ anh vẫn không suy nghĩ khá hơn được à ? Đừng nhìn người khác bằng cặp mắt ti tiện của mình , tôi không giống anh đâu
Phúc Thanh chua chát :
-Em tôi ra nông nỗi như vậy Phượng hài lòng chưa ?
Thế còn tôi thì sao ,Ai gây cho tôi sự tàn phá tận cùng thế này .Nhưng bây giờ tôi không muốn cãi cọ với con người tầm thường này nữa . Tôi nghiêm nghị nhìn Phúc Thanh :
-Tiếc rằng tính ích kỉ làm anh mù quáng .lẽ ra anh thấy rằng chính anh đã đưa em anh vào hoàn cãnh này và anh phải ân hận lắm kia
-Tôi chỉ muốn nó hạnh phúc , Phượng đừng gán ghép mọi lỗi lầm cho tôi để chạy trốn sự ác độc của mình , chính Phượng đã làm hỏng cuộc đời nó
Tôi đứng thẳng người lên :
-Anh là người có học và cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm , tại sao anh không thấy rằng anh Duy không bao giờ yêu Phúc Yên được , vì mẩu người như Phúc Yên không thể chứa đựng nổi tâm hồn anh ấy .Tâm hồn Phúc Yên nghèo nàn lắm và chỉ biết sống dựa vào sự ban bố tình cảm .Anh hiểu cả hai người ,anh hiểu cả sự gán ghép khập khểnh , thế mà anh vẫn cố tình đặt anh Duy vào tình thế không thể chối từ , anh thương em anh thì ít , mà muốn trả thù tôi thì nhiều .Anh không che giấu được góc tâm hồn tăm tối ấy với tôi đâu
Phúc Thanh biến sắc :
-Phượng im đi
- Tại sao tôi phải im ,lẽ ra tôi không nói điều này nhưng bây giờ đến lúc tôi phải vạch trần ý nghĩ thấp hèn của anh .Anh sợ phải đối diện với lương tâm chứ gì , dù anh có trốn chạy np1 thì anh cũng phải chịu dằn vặt như thường , không ai chạy thoát được sự lên án của lượng tâm đâu
Phúc Thanh nói như hụt hơi :
-Phượng là một loại hồ li tinh ,Phượng sắc sảo lắm , ghê gớm lắm .trên đời này chỉ có Phượng là hiểu rõ con người thầm kín trong tôi , vậy mà Phượng vẫn ngang nhiên chà đạp nó , Phượng có trái tim không , có tình người không ?
-Có , tôi có mọi cái đó , nhưng tôi biết đặt tình cảm đúng chổ và không mù quáng như anh .Tại sao anh cứ bám theo quấy rối cuộc đời tôi hoài chứ ? Làm vậy có ích gì cho anh đâu , tại sao anh không biết dập tắt tình cảm không thể nuôi nấng được và đi tìm cho mình hạnh phúc khác , anh thấy đó , cuối cùng cuộc đời anh ra gì đâu
Tôi không cần hạnh phúc gì nữa , tôi chán mọi thứ trên đời này rồi
-Với Phúc Yên , điều đó có thể chấp nhận được , nhưng anh là đàn ông anh phải linh hoạt và vươn tới chứ
-...
-bây giờ tôi trở thành người tàn tật rồi , không còn nhan sắc để anh mơ mộng ảo tưởng nữa đâu .Anh hãy thức tỉnh và tìm kiếm hạnh phúc khác đi , vẫn còn kịp đó anh Thanh ạ
Phúc Thanh quay lại nhìn tôi , chua chát :
-Phượng nghĩ tôi nông cạn đến vậy à ? Nếu tôi chạy theo sắc đẹp thì tôi đã có từ lâu rồi
-...
-Trong cuộc chạy đua với Trường Duy , tôi là người bại trận .Ngày ấy tôi không chấp nhận được sự thất bại , bởi vì tôi có tất cả những cái mà Trường Duy có , địa vị , kinh tế và cả vẻ hào nhoáng ...Tôi không chịu được sự mất mát .Nhưng bấy giờ ...Tôi mệt mỏi lắm rồi .Vâng , tôi chấp nhận tôi là người có lỗi với ba người , sự điên loạn cũa Phúc Yên đã trừng trị tôi đích đáng lắm rồi
-...
-Phượng đi về đi, và đừng có đến thăm Phúc Yên nữa , từ đây về sau tôi không bao giờ muốn thấy Phượng
Tôi thở nhẹ :
-Tôi cũng chỉ mong vậy , thôi chào anh
và tôi chậm chạp bước xuống từng bậc cầu thang .Tinh thần xuống thấp hơn bao giờ
Tôi thèm một khoảng trời thanh vắng để xoa dịu cơn bão táp trong lòng , bây giờ không còn hờn giận hay sợ hãi , chĩ có một cảm giác hiu hắt
Tôi quấn mình trong chiếc khăn san , ngồi thu người trong ghế .Bích Loan ngồi bên cạnh tôi ,im lặng .Ngoài kia màn đêm dày đặc , đêm càng sâu càng rơi vào tĩnh lặng .Trong cái yên ắng cũa đêm ,tôi nghe man mác một nỗi ngậm ngùi mênh mang .Tôi không hay mình lại thở dài
Bích Loan nói khẽ :
-Lạnh không Phượng ?
-Lạnh
Nó đứng dậy , khép kín rèm cửa , rồi trở lại ngồi bên tôi .Tôi nhìn nó :
-Mấy ngày nay mày biết tao nhớ chuyện gì không Loan ?
-Chuyện gì ?
-Chuyện con tao .Bé Hạnh .Con bé cũng mất vào tháng này
-Quên chuyện đó đi
-Nhiều khi tao nghĩ , nếu bé Hạnh không chết có lẽ tao và Trường Duy không đến nỗi chia tay
-Lúc nào cũng Trường Duy
Tôi cười khẽ :
-Nhưng nhắc để mà nhắc thôi chứ bây giờ còn gì nữa
-Mày bỏ lên đây anh Duy biết không ?
-Không , lúc sắp ra viện thì tao bỏ về trước , anh ấy có đến nhà , nhưng tao không cho gặp , bây giờ tao bỏ đi thế này anh ấy cũng không biết luôn
-Mày định lánh họ đến chừng nào ?
-Tao không biết , bây giờ tao không muốn gặp bạn bè hay bất cứ ai nữa , buồn lắm .Mặt mũi thế này thì còn giao tiếp với ai
Bích Loan thở dài :
-Nhiều lúc ngẫm nghĩ , tao thấy đời mày lận đận quá
-có lẽ tại tao không biết sống yên lặng
-Mày nhận lời anh Tuyên và bằng lòng với bổn phận làm vợ , thế là sống bình lặng thôi
-Nhưng bây giờ tao thế này rồi , ai mà dám gắn bó với tao
-Anh Tuyên không xem trọng chuyện đó đâu
Tôi phì cười :
-công nhận mày ngoan cố dễ sợ , chừng nào mới chịu bỏ ý định gán ghép tao với anh Tuyên hở Loan ?
Bíc hLoan cũng cười :
-Đến chừng nào tao không còn sống nữa
-Im đi nhỏ khùng
Bích Loan nhìn lên trần nhà tư lự
-Cuộc sống nào cũng có cái giá của nó Phượng nhỉ ? Ngày đi học có bao giờ tao ngờ được rằng có chồng rồi tao bỏ hết sự nghiệp để sống cuộc đời nội trợ bình lặng đâu , thế mà tao đã làm và vẩn sống nhăn răng
-
Tôi bật cười :
-Nhưng có bao giờ mày thấy buồn không ?
-Có chớ , bộ đá sao mà không biết buồn , nhất là những lúc thấy mày thành công một bộ phim , có tên tuổi ngoài xã hội , lúc đó tao thấy tiếc tiếc
-Tiếc gì ?
-Tiếc sao mình chịu sống thu mình và quanh quẩn với bếp núc , chồng con
-Những lúc như vậy mày có muốn bung ra không ?
Bích Loan lắc đầu :
-Không hề , thế mới chết chứ
-Sao vậy ?
-Vì tao quen yên ổn rồi , mất hết ý chí để phấn đấu
-Nói giống bà cụ hết sức
-Nhưng không phải chỉ là vậy không đâu .Cuộ sống của tao cũng có những cái hấp dẫn riêng .Mày biết không một món ngon cho chồng con , hoặc chăm chút nhà cửa sạch sẽ cũng thích lắm , nó cuốn hút mình mà mình không hay
Tôi ngối yên , tư lự .Bích Loan nói đúng , tự mình chăm sóc chồng con là một hạnh phúc đó chứ , một hạnh phúc hết sức bình thường mà ít ai chịu nhận ra
Tôi nhớ lại những ngày xa xưa khi còn sống với Trường Duy , có những lúc rảnh rỗi giữa thời gian nghỉ làm phim , tôi đã có những buổi mê mải nấu cho Trường Duy những món anh thích , lúc ấy tôi rất hạnh phúc , thế mà tôi không nhận ra .Và thứ hạnh phúc ấy tôi đã để lẩn lắp và cuối cùng chìm nghỉm giữa những niềm vui phù phiếm của vinh quang
Giờ đây tôi sẵn sàng từ chối những buổi tiệc tùng hay những cuộc vui tưng bừng , để đổi lấy những giây phút cặm cụi trong bếp chăm chút bữa ăn cho Trường Duy và bé Sơn .Tôi thèm được sống với nềm vui bình dị mà trời ban tặng
Mất Trường duy rồi , tôi đã từng một mình trên đĩnh vinh quang , lúc ấy tôi có biết vui trọn vẹn là gì đâu , cứ ray rứt , cứ bồn chồn tiếc nuối , để cuối cùng nhận ra rằng cuộc đời đã tước mất của mình phân nữa hạnh phúc .Tôi mê mải đi tìm nữa kia mà cuối cùng cũng tìm kiếm đước gì .Vâng ! "một đời đi tìm nhau nhưng cuối chẳng có đước gì "
Già mà tôi được là nhân vật lý tưởng cũa chú Duy An .Được cuộc đời trả lại mọi thứ , cả sự nghiệp lẫn hạnh phúc gia đình .Tôi sẽ biết cách vn vén lại cuộc đời mình , vun vén lại những tháng ngà tả tơi vụn vỡ
-Mày nghĩ gì vậy Phượng ?
tôi ngẫng lên nhìn Bíc hLoan :
-Bây giờ tao thèm được sống như mày
-Đi hoài mỏi gối hả?
-Gần gần vậy
Bích Loan cười khẽ , như thông cảm và thấu hiểu tâm trạng mệt mỏi của tôi .Chúng tôi lại im lặng nghe tiếng thở của đêm sâu
Ngoài kia gió vẫn lùa vào khe cửa , làm lay động tấm rèm
Tôi vươn người :
-Đi ngủ Loan , khuya rồi
Bích Loan về phòng rồi ,tôi nằm xuống cạnh bé Sơn nhìn mê mải từng đường nét trên khuôn mặt trẻ thơ
Ký lạ thật , sao đêm nay lòng tôi cứ nôn nao một cảm xúc gì đó như mong chờ , như náo nức , như hồi hộp , run rẩy .Tôi không hiểu đó là cảm giác gì , mà sao cứ thao thức trăn trở trong đêm . Đêm nay những cảm xúc sống động như lay tôi rời khỏi tâm trạng u sầu chết lặng mà những ngày qua tôi đã sống
Cho đến lúc gần sáng , tôi mệtmo3i thiếp đi
Tôi thức dậy lúc cả nhà chẵng còn ai , ngoài sân bé Sơn đang chơi đùa với con của Bích Loan .Trong nhà thật là yên lặng , tôi lại ngồi bên bàn phấn nhìn đăm đăm khuôn mặt mình trong gương
Ngoài kia , tiếng cười giỡn bỗng im bặt , hình như có người lạ đến nhà , rồi tôi nghe bé Sơn reo lên :
-A, chú Duy
Tôi lặng đi , tim giật thót lên ,lạnh cả người .Tôi đứng dậy vén màn cửa nhìn ra ngoài .Trường Duy bồng bé Sơn trên tay , nhìn nó thật âu yếm
-Mẹ con đâu rồi ?
-Mẹ con trong kia kìa
Rồi nó tuột xuống chạy vào nhà ,hét vang lên :
-Mẹ ơi có khách , mẹ ơi có chú Duy lên chơi với con
Không nghe tiếng trả lời , nó tiếp tục gọi lanh lảnh :
-Mẹ ơi
Tôi đứng yên , không biết phải xử sự ra sao .Tôi chợt ngẩng nhìn mình trong gương , tay buông thõng tuyệt vọng , muốn náu mình vào một góc tăm tối để đừng ai nhìn thấy .Ngoài kia Trường Duy bảo bé Sơn ra sân chơi rồi ngang nhiên đẩy cửa bước vào
Tôi đừng tì người vào cửa sổ , tay nắm chặt chắn song , cắn chặt răng để đừng bật khóc .Hình như chưa quen với bóng tối trong phòng .Trường Duy đứng yên bên tôi , rồi bình thản gỡ tay tôi ra .Tôi thấy anh hơi khựng người nhìn vào mặt tôi .Nỗi lo lắng không còn nữa, nhường chỗ cho một cảm giác lì lợm , thách đố .Tôi ngẩng mặt lên , mím môi :
-Vâng , tôi đây .Cứ nhìn cho kỹ để đừng ảo tưởng về tôi nữa
Trường Duy không trả lời , chỉ tiếp tục quan sát những vết sẹo trên mặt tôi bằng cái nhìn nghề nghiệp .Tôi quay đi :
-Đủ rồi chứ anh Duy ?
Không thấy anh trả lời , tôi chua chát :
-Anh hết ảo tưởng rồi phải không ?
Trường Duy bình thản :
-Anh không ảo tưởng gì hết
Anh im lặng một chút , rồi nói thêm :
-Dù em có thế nào đi nữa , anh vẫn yêu em
Tôi quay phắt lại nhìn Trường Duy , anh bình tĩnh nhìn trả lại tôi :
-Em có cần anh nhắc lại câu này không ?
"Anh vẫn yêu em ...anh vẫn yêu em "câu nói như dội lại trong đầu tôi , thấm vào từng mạch máu làm tôi lung lay tận tâm hồn . Những âm thanh ngọt ngào này ngày xa xưa nào đó tôi đã ngất ngây tin như thể đó là điều hiễn nhiên .Thế rồi đi qua một thời gian chia tay , đi qua một tời tôi đau khổ mất anh bây giờ khám phá được tình yêu bất diệt dai dẳng trong anh , tôi kinh ngạc và sung sướng vo cùng .Thế mà không hiểu vì sao tôi chưa nhào vào lòng anh mà thổ lộ tất cả nỗi hạnh phúc phập phồng trong tim .Tôi đứng yên nhìn anh
Trường Duy kéo tôi vào lòng , thì thầm :
-Không hiểu sao anh vẫn cứ tin rằng em chưa hết yêu anh , chưa bao giờ em thôi yêu anh cả .Dù em có cố chấp phủ nhận để trả thù thì anh cứ tin như vậy .Em không thể nào quên anh được đâu .Cũng như anh không thể nào dứt em ra khỏi cuộc đời anh được
-Anh đã làm thế rồi
-Vâng , anh đã làm như vậy và anh đã trả một giá quá đặt vì việc làm đó .Bây giờ anh phải giành lại em , dù có thế nào đi nữa , anh cũng phải giành em cho nằng được , anh không tin em từ chối anh .Mình còn bé Sơn nữa mà ,đúng không em ?
Tôi lẩm bẩm :
-Mình cò bé Sơn , điều đó đúng , bây giờ em không phủ nhận nó là con anh nữa , nhưng anh còn Phúc Yên , còn một ràng buộc riêng tư và em cũng không đủ can đảm xen vào phá vỡ nó
Trường Duy buông tay ra , quay nhìn ra cửa sổ .Tôi nhìn vẻ suy nghĩ mông lung của anh .Cảm thấy vậy là hết rồi
Trường Duy hơi ngẩng mặt lên . trong cử chỉ ấy , tôi đọc thấy một vẻ cương quyết mà tôi đả từng thấy ngày xưa :
-Phúc Yên quá nhu nhược , mong manh , cô ấy cần có anh , điều đó làm anh không nở xa rời cô ấy và đã chịu đựng trong bao nhiêu đó thời gian , có lẽ anh sẽ tiếp tục chịu đựng nếu như cô ấy không tự giải thoát cho anh .Bây giờ Phúc Yên không còn cần anh nữa , trong thế giới tinh thần của cô ấy , tất cả đều mù mờ , lung linh ,anh tồn tại cũng như không
Anh quay lại nhìn tôi với một vẻ dữ dội :
-nhưng con anh cần anh , và anh cũng cần có em , dù em phủ nhận anh thì em vẫn còn bổn phận đối với con mình , vì tự em tạo ra điều đó mà , em không thể trốn tránh trách nhiệm của mình được em hiểu không ?
-Em hiểu điều đó từ lúc mình rời nhau ở tòa án
-và em định chừng nào sẽ ra tay trả thù anh ?
Tôi bàng hoàng :
-Làm sao anh biết điều đó
-Trên đời này anh không hiểu được em thì còn ai có thề hiểu được em .Tiếc rằng anh không khám phá ngay được lúc ấy , mếu không anh sẽ không để em làm vậy đâu .Em thật là dữ dội gai góc
Tôi thở dài :
-Nhưng những vấp ngả đau điếng đã làm em thuần lại , cuộc đời đã nhổ bỏ đi những chiếc gai trong em rồi , cả anh cũng vậy .Bây giờ em chỉ còn tính cách nhẵn nhụi và sợ tất cả mọi vấp ngã .Giá mà em nhận ra mình sớm hơn
-Chưa muộn lắm đâu Phượng , mình vẫn có thể bắt đầu lại tất cả
Tôi ngân ngấn nước mắt :
-Nhưng em mất đi thứ khác cũng quan trọng đối với em , hình như trong đời em không thể có cả hai cùng một lúc được .Em cần anh nhưng em cũng yêu thích công việc củ em .Đối với em , vẻ đẹp cũng cần thiết như chính công việc , làm sao em dám giao tiếp ngoài xã hội nữa .Em không oán ghét Phúc Yên , nhưng biết trách ai đây
Trưởng Duy nhìn tôi chăm chú , rồi giơ tay sờ nhẹ lên mặt tôi thì thầm :
-Em quên ah là bác sĩ phẫu thuật rồi sao ? Anh đủ khả năng trả lại cho em vẻ đẹp đã mất , em không tin anh sao ?
-Em không hiểu gì về thứ ấy , nhưng có được không anh ?
-Em ngốc lắm . lẽ ra em phải hiểu điều đó từ lúc còn nằm trong bệnh viện , anh đã nói với em rồi
Tôi đẩy anh ra ấu yếm :
-anh ngoan cố lắm , em muốn tránh xa anh để tìm sự bình lặng
-Cũng như tâm hồn anh không bao giờ yên ổn khi mất em
-Anh nhận ra điều đó từ lúc nào ?
-Từ lúc mình bắt đầu chia tay
Tôi thở dài :
-Thế mà mình đã thù ghét nhau lâu quá , bo quên nhau lâu quá
-Anh không hề bỏ quên em , thế em không hiểu những lúc gặp nhau ở Restaurant là anh đến đó vì em sao ?
-Em không hiểu , nếu hiểu điều đó có lẽ em không khổ sở nhiều
-Chỉ có một điều như trong mơ là anh không ngờ mình có một đứa con .Em làm cách nào mà giấu được mọi người vậy Phượng ? em thật là đáng sợ .Anh vẫn biết em bướng bỉnh , gai góc .Nhưng khi khám phá ra điều bí mật của em , anh mới hiểu hết sự ghê gớm dữ tợn trong em ...Và càng không thể xa em được
Không nén được tôi hỏi khẽ :
-Sống với Phúc Yên anh có hạnh phúc không ?
Trường Duy nhìn tôi một cách thành thật :
-Không
-Em nghĩ có một người vợ ngoan ngoạn , anh sẽ hài lòng hơn
-Em nghĩ anh chỉ cần vậy thôi sao ?
-Vâng , em đã nghĩ vậy
Trường Duy cười nhẹ nhàng :
-Anh chưa bao giờ có ý muốn thống trị ai cả , thế nên anh không cần vợ phải phục tùng mọi ý muốn của anh .Nhưng thú thật là ...Anh không chịu nỗi cá tính cứng rắn , ngang ngước của em .Anh yêu tính cách phức tạp vũa bão trong em và đồng thời cũng không chịu nổi nó .Phải chi ngày ấy em yếu đuối với anh một chút , có lẽ em đã thống trị được anh rồi
-Hồi ấy em còn trẻ quá , cứ nghĩ cuộc đời đơn giản và mọi thứ đều nằm trong ý muốn của mình .Em cũng đã không chịu nổi sự cứng rắn độc tài của anh .Em nghĩ có một người vợ như Phúc Yên anh hạnh phúc hơn
Trường Duy lắc đầu :
-Anh sống với cô ấy bằng tình cảm anh em hơn là vợ chồng .Và ,có thể em không tin , nhưng sự thật là anh chỉ xem Phúc Yên như em gái , chỉ là vậy
Tôi thốt lên kinh ngạc :
-Như em gái ? Thế mà Phúc Yên chịu được ?
Trường Duy cười nhẹ :
-Phúc Yên bằng lòng với mọi cách cư xử của anh miển là cô ấy sống cùng với anh .Còn anh thì ...Anh không thể có cử chỉ âu yếm vợ chồng với một người mình không yêu
-Ôi , em không thể nào tưởng tượng nổi
-Em không tin phải không ?
-Em tin , em tin tất cả những gì anh nói
Trương Duy nhìn xa xăm ra ngoài :
-Phúc Yên quá yếu đuối , quá mỏng manh , cô ấy như một đồ sứ dễ vỡ , anh không nỡ cư xữ vô tình với cô ấy .Nhưng cũng không thể ép lòng mình đáp lại tình cảm mà cô ấy mong muốn .Anh quá mệt mỏi với cách biểu lộ tình cảm ủy mị cũa Phúc Yên và bắt đầu né tránh .Có lúc anh thấy ân hận , nhưng cũng không làm sao khác được Trưởng Duy nhỉn sâu vào mắt tôi :
-Chúng mình sẽ không bỏ rơi Phúc Yên chứ Phượng ? em có giúp anh điều đó không ?
-Vâg , em sẽ không cho phép mình bỏ rời cô ấy
-Anh biết em sẽ cư xủ vậy mà
Tôi nép người vào Trường Duy , khép hờ mắt trong hạnh phúc .Những ngón tay anh lướt nhẹ trên vai tôi gợi một cảm giác thanh bình yên ổn .Cám ơn cuộc đời đã tặng anh lại cho tôi
Ngoài cửa tiếng bé Sơn léo nhéo :
-Mẹ đâu rồi , mẹ ơi
Chúng tôi rời nhau ra , Trườn Duy nhìn tôi với một nụ cười nhẹ nhàng :
-Em đã từng nuôi ý nghĩ dùng con trả thù anh bây giờ em hãy làm như vậy đi , anh đón nhận đây
Tôi bước ra nhìn bé Sơn , rồi bồng nó đến trước mặt Trường Duy .tôi hôn lên mặt nó :
-Con biết ai đây không ?
Thằng bé ngả đầu vào cổ tôi , thỏ thẻ :
-Chú Duy
-Thế con có thương chú Duy không ?
Nụ cười lỏn lẻn :
-Có
-Vậy thì con đừng gọi chú Duy bằng chú nữa mà hãy gọi bằng ba , con chịu không ?
Nó nhìn tôi ngây thơ :
-Gọi bằng ba hả mẹ ?
-Ừ , con gọi đi
bé Sơn liếc Trường Duy, rồi cười chúm chím :
-Ba!
-Con có thích ba bồng con không ?
-Con thích
Tôi trao nó cho Trường Duy , thằng bé ôm cô anh líu lo :
-Lát nữa ba mua cho con cây súng mời nghe ba
-Thế cây súng lúc nãy ba cho con đâu ?
Bé Sơn phụng phịu :
-Bạn nó làm hư rồi
-Vậy hả ?
trường Duy đặt thằng bé ngồi trên chân , kiên nhẫn ngồi nghe nó kể đủ tuh71 chuyện vớ vẩn của nó .Tôi ngồi yên lặng ben anh .Hình như bé Sơn đã quên mất tôi rồi nhưng có hề gì vì toi đã tìm lại được những điều lớn lao hơn
end
-
Cuối cùng hồi kết cũng đã có ... hạnh phúc cũng đã trọn vẹn
Vì sao ơi ..hãy mãi rơi trong đêm