-
Con nhà nghèo
Những đứa con nhà nghèo đi xa lập nghiệp hay mang ám ảnh về ngày mai. Hay lẩn thẩn nhặt nhạnh theo kiểu nhỡ may ngày mai thất cơ lỡ vận không còn gì, từ thời trẻ đã hay có thói quen lẩm nhẩm đếm đi đếm lại, xem nếu ngày mai thất nghiệp, thì tiền tiết kiệm sẽ ăn được bao lâu. Có khi cái tích lũy đấy đã đủ sống mười mấy năm, hay là tích lũy trình độ và quan hệ, đã ở cái mức mà xã hội gần như không để cho thất nghiệp được nữa, vẫn nhặt nhạnh, vẫn đếm, vẫn tính kiểu nhỡ may có chuyện gì xảy ra mình sống được bao lâu.
Có thể là con nhà nghèo thì thế. Hoặc có thể là bởi xã hội ta quá nhiều rủi ro. Về sinh mệnh, về quyền sở hữu tài sản, về môi trường kinh doanh, vì cơ hội nghề nghiệp, hôm nay như thế này ngày mai có thể mất hết. Hoặc có thể là cả do một nền tư pháp không ai nhớ được tên chánh án tòa tối cao, chỉ nhớ tên Huỳnh Văn Nén. Ai cũng sợ cái lúc "thất cơ lỡ vận" tưởng tượng.
Mình biết nhiều người nghĩ như thế. Cách đặt vấn đề của mỗi ngày mở mắt dậy đi làm, không phải là để tạo ra điều gì mới, mà là để chống lại nỗi sợ một sự "chết đói" có thể xảy đến vào một lúc nào kia. Hôm nay mình lại tích lũy được thêm mấy đồng, tổng cộng là mấy đồng, như thế là nếu có thất cơ lỡ vận cũng sẽ không phải lo trong từng này. Nuôi tâm thế ấy đến tận cuối đời.
Ngày xưa, hồi bé, mình cũng có những lần khóc vì tủi thân nghĩ sao nhà mình chẳng có gì. Rồi bước vào cuộc sống với tâm thế con nhà nghèo. Nó bao gồm một ít sợ sệt, cả sự tự ti và cô độc. Thật ra, đến lúc bước vào đại học, đi chơi với bạn bè cũng ngại ngần.
Ngày xưa vợ suốt ngày càu nhàu, vì hay hỏi một câu cắc cớ, là nếu nhà hết tiền chỉ còn một gói mì thì anh ăn hay là em ăn.
Mình không tích lũy được tiền, vì không có kỹ năng, và có tiền vẫn không đủ hết sợ. Nhặt nhạnh miệt mài một thứ credit xã hội tổng hợp bao gồm cả kỹ năng, tên tuổi, uy tín công việc, quan hệ xã hội, tình cảm của những người xung quanh, đủ thứ hầm bà lằng miễn là để cảm thấy bớt sợ.
Có nhiều thứ không thỏa hiệp được với chính bản thân mình, đành chịu, ví dụ như chuyện muốn tự do, giờ cũng không có cơ quan đoàn thể nào - nếu có muốn đi đâu, ghi chép gì - thì tự bỏ tiền túi. Nhưng không thoát được tâm lý phải cóp nhặt nhỡ ngày mai không còn gì. Cuối cùng, lúc nào cũng phải gồng hơn người ta.
Tích lũy điểm tín dụng mãi, rồi cũng đến lúc dùng. Những lúc tai nạn. Credit lúc đấy mới tiêu. Có những người xung quanh bỏ đi, được quyền thở dài tiễn họ. Có những điều tiếng, được quyền mỉm cười. Có những mất mát tiền nong, được quyền tặc lưỡi. Có gì xảy ra, cũng được quyền nghĩ mình bất khả chiến bại.
Nhưng rồi chính những lúc đấy, kiểm kê lại, mới nhận ra qua năm tháng mình đã nhặt nhạnh quá nhiều. Và tự hỏi rằng cuộc gồng gánh này có xứng đáng không. Những con người mà mình đã từng rất đỗi tử tế kia có xứng đáng không, chỉ để họ trở thành một loại credit rẻ mạt để tiêu đi lúc tôi vấp ngã.
Chắc là cũng có nhiều người muốn ngủ một giấc và mơ mình thức dậy để rồi được hành xử như con nhà giàu.
ST
-
Chồng pha cho cốc G7, uống xong giờ mắt thao láo luôn :khocnhe:
-
Sáng qua đi dính mưa, người đã ngấp ngoải cả buổi rồi. Hnay dặt dẹo cả buổi nữa, nãy ăn đc tý mà nôn gần chết =,= giờ chồng pha cho cốc nước chanh nằm vạ vật ở giường. Oimeoi mệt =,= kiểu này chán cơm thèm đất rồi đây =,=
-
Ăn + ngủ + ăn + ngủ + ... Cuộc sống diễn ra của mẹ bầu chờ ngày nổ :so_funny:
-
Chiều vừa đòi chồng đi mua mía cho, thì tối về mẹ chồng đã đưa cho 1 túi mía :so_funny: điều kỳ lạ là lúc mình đòi chồng thì mẹ chồng đã đi làm từ lâu rồi, phải nói thần giao cách cảm của mẹ chồng mình quá đỉnh.
2 ngày về nhà chồng, thì bấy nhiêu ngày chỉ việc ăn xong ngủ ko phải làm gì. Buồn chán đến phát sợ. Cố lên, đẻ xong lại đv xõa thôi mà - mẹ chồng mình bảo thế, ko phải mình :so_funny:
-
Về nhà chồng, thích nhất là vườn rau vườn hoa quả, thích gì cứ ra mà hái. Cũng như ko phải hỏi chồng câu "hôm nay ăn cái gì" rồi nát óc nghĩ, mà giờ là mẹ chồng lo cho hết rồi. An hưởng thái bình đến vài ba tháng nữa :dance:
Khỉ con dạo này có nhã hứng tập thể dục tối trong bụng mẹ, đến nỗi lệch cả bụng mẹ sang 1 bên. Nãy cũng thế, chồng mình bảo "ko cần chăm thế đâu con, tối tập thể dục rồi sáng lại tập sớm thành vận động viên con ạ". Chắc chớt :so_funny:
-
1. Chị chồng bữa nhờ mẹ chồng lên HN trông nhà vì chị ấy có việc về quê, xong chị gọi đt cho mình chỉ chỗ đi siêu âm rồi tiện chê "Này, sao em bầu con gái mà em xấu vậy, thế này bầu con trai xấu thế nào nữa". Mẹ chồng bên cạnh ới ra "cái con này, sao mày lại chê nó xấu". Mình nghe rõ ràng trong điện thoại, xong chị chồng bảo "đấy mẹ đang quát chị đấy", rồi "thì có sao con nói vậy mà" :so_funny:
2. Chồng đang xào rau, nói ới ra "hấp ko đi tắm đi". Mẹ chồng ở bên cạnh, bảo "ơ cái thằng này, sao mày bảo nó là hấp" :so_funny: thực ra là ở trên LS quen gọi là "hấp-béo, vợ-chồng" - nên về nhà cứ quen mồm gọi :so_funny: Chồng mình nó cười, bảo "tại vợ con nó hấp thật mà" =)))
3. Hnay mẹ chồng mình về, thở phảo nhẹ nhõm :khocnhe: vì ít ra sắp đến ngày nổ, mẹ chồng mình sẽ chuẩn bị hết đồ cho mình còn mình chẳng biết chuẩn bị gì :so_funny: Và giờ đc ngủ tới 8-9h sáng rồi, ko phải lo dậy nấu bữa sáng nữa :so_funny:
-
Cái tầm này, ngóng khỉ con đến kinh dị. Cả 2vc đều mong ngày mong đêm, còn mình thì ngày nào cũng xoa xoa bụng bảo "mẹ sẵn sàng hết rồi đấy, ra đi con!" mà khỉ con vẫn cứ lì ở bên trong, chẳng chị ra.
Sáng nay, chồng bảo "đừng có cưới chị Đức rồi ra nhé con, như thế chẳng khác gì mỹ hầu vuơng náo loạn tiệc vườn đào" =,= phát sợ :so_funny:
-
Nhiều con đàn bà và nhiều thằng mặc váy đàn bà - nếu biết giữ mồm hẳn cuộc đời chúng nó sẽ khác!
-
Thằng em chơi cùng với mình ngót chục năm rồi, 2 chị em thân thiết với nhau tới độ bố mẹ coi như con cái trong nhà. Hôm qua, bỗng dưng nó gọi điện thoại nhờ gửi tiền cho mẹ kèm theo câu "chị sắp đẻ chưa? Thế này cuối tháng 12 về ăn cưới em đc ko". Đầu mình nảy số wtf, cái đ' gì đang diễn ra vậy @@ thằng ku vừa chia tay người yêu cũ đc 2 tháng và mới công khai với con kia đc tháng rưỡi. Mình hỏi, mày bị nó úp sọt hả em. Nó ấp úng "đâu có, em thích thì em để thôi. 5 tuần rồi". Ôi sh!t, ko thể tin đc. Trong khi với con nyc cả năm ko sao, đứa nào thì... Đúng là đời, chuyện méo gì cũng có thể xảy ra đc. Và quan trọng hơn, thằng em mình sinh năm 93 và con ấy sinh năm 90 =,=
Mình biết, mỗi lần mình cáu hay bực mình là con gái sẽ khó chịu cùng mẹ ko thôi. Xin lỗi con gái :hun: là tại mẹ ko tốt :(