Mách nhỏ bạn gái yêu lần đầu
[shadow="yellow"]Cuộc sống của bạn bỗng nhiên bị xáo trộn bởi tiếng sét ái tình của một chàng trai mà bạn đã quý mến từ lâu. Trái tim bạn run rẩy, thổn thức trong nỗi nhớ nhung hồi hộp. Vậy phải làm thế nào để chàng yêu bạn mãnh liệt?
Khi mới trò chuyện, bạn gái đừng vặn vẹo, truy hỏi cuộc sống gia đình, công tác hay trình độ học vấn của chàng. Những câu hỏi tra xét lý lịch kiểu đó làm cho chàng cảm thấy đây là một cuộc phỏng vấn xin việc hơn là một cuộc chuyện trò với bạn gái.
Bạn cũng đừng quá tự khoe khoang hay dương dương tự đắc tỏ ra mình là cô gái có bản lĩnh, học cao hiểu rộng, khoe khoang gia thế. Trong những cuộc gặp gỡ đầu tiên, bạn nên khiêm tốn nhẹ nhàng, các chàng trai không thích những cô gái kiêu ngạo.
Khi mới có tình cảm với nhau, bạn gái đừng vội bàn chuyện hạnh phúc tương lai theo kiểu em sẽ sinh cho anh một thằng con trai đầu lòng hoặc em không thể yêu ai khác ngoài anh.
Trong những buổi hẹn hò đầu tiên, bạn không nên trang điểm quá loè loẹt hoặc ăn mặc hở hang. Trang phục của bạn nên thanh nhã, lịch sự, kín đáo. Chính lối ăn mặc, phong cách và lời ăn tiếng nói sẽ làm nên sức hấp dẫn của bạn.
Bạn đừng coi người yêu là của riêng mình, đừng can thiệp vào quyền tự do của chàng. Cho dù khi yêu nhau, hai trái tim cùng chung nhịp đập, nhưng mỗi người đều có sự độc lập, tự do của riêng mình. Anh ấy yêu bạn, nhưng cũng có các mối quan hệ xã hội, đồng nghiệp, bạn bè, gia đình nữa. Sự độc đoán chiếm hữu đối phương sẽ là liều thuốc độc giết chết và làm héo mòn tình yêu.
Bạn cũng đừng chỉ ưa chuộng màu mè, hình thức hay hư danh khi chọn bạn đời, đừng coi trọng quá thân thế, chức vụ, địa vị, tài sản của chàng trai bởi những cái đó không tồn tại lâu bền. Bạn hãy chú ý đến tư cách đạo đức, phẩm chất nhân cách của chàng.
Khi yêu, bạn đừng quá chú trọng đến mối tình mà lơ là công việc học tập. Dù bạn phải yêu, phải có gia đình nhưng cũng phải có sự nghiệp, có chí tiến thủ phấn đấu. Các chàng trai bao giờ cũng coi trọng những cô gái có trí tuệ, có sự nghiệp và công việc.
(Theo Thế Giới Phụ Nữ)[/shadow]
Anh yêu em khác mọi người
Em bảo anh: "Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga". Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Sao em không đi taxi? Em có mệt không?" - Thế nhưng anh lại bảo: "Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo".
Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em.
Em bảo anh: "Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy". Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được." - Thế nhưng anh lại bảo: "Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ?".
Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh.
Em bảo anh: "Tóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói". Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: "Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ". Nhưng anh lại bảo: "Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn".
Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo.
Em bảo anh: "Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy". Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: "Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút,..." đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: "Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi".
Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh.
Em bảo anh: "Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này". Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: "Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh". Thế nhưng anh lại nói: "Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì?".
Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm.
Em bảo anh: "Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia". Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: "Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé!" - Thế nhưng anh lại bảo: "Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không".
Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn.
Em bảo anh: "Em thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất". Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: "Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất". - Thế nhưng anh lại bảo: "Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ?".
Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu.
Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thường rất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.
Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.
Các nhà triết học nói: "Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy." Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?
Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là "tình yêu" mà gọi là "sùng bái". Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.
Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.
"Anh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!". Khi đọc câu ấy, ta có cảm giác như mường tượng thấy một đôi bạn đời từng trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc sống đang nắm tay nhau thong thả dạo bước dưới ánh nắng ấm áp, nét mặt tràn trề hạnh phúc ôn lại quãng đời đã qua. Chuyện cũ đã xa rồi mà kỷ niệm xưa vẫn còn đấy mãi mãi...
Em đã có anh...(Từ blog của một người bạn).
Em chưa bao giờ nghĩ là mình có thể thanh thản mà quên được người con trai ấy…
Em đã từng vạch ra cho mình những họach định tương lai với những bước rõ ràng và chắc hẳn sẽ khó thay đổi…
Em vẫn luôn tim kiếm cho mình một người có thể khiến em cười thật tươi để em quên đi cơn đau quen thuộc…
Em hay tự hỏi liệu có ai lo lắng cho em khi bỗng dưng mình mất ngủ một đêm…
Em chẳng tin rằng trên đời này tình yêu là tất cả, làm sao nó có thể chi phối những chuyện khác được chứ…
Em luôn đặt mình lên trên hết, phải nghĩ đến mình trước nhất, rồi mới nghĩ đến người khác sau…
Em cho là mình không thích hợp với đạo giáo, sẽ không có thế lực siêu nhiên nào giúp đỡ cho em cả, dẫu chỉ là Đức Tin…
Em biết mình thật nóng vội, không bao giờ có đủ kiên nhẫn để làm những việc kéo dài lê thê…
Em lại còn nhếch môi cười khi người ta nói với nhau "I love you forever", tự nhủ với bản thân, làm sao mà mãi mãi được chứ, có ai biết được ngày sau thế nào…
... CHO ĐẾN KHI EM GẶP ANH
Em đã cất quá khứ đi và ngạc nhiên vì nó ngoan ngoãn ngủ yên như thế!
Em bỏ hết những điều em đã đặt ra, lập một hướng đi mới, mạo hiểm hơn, chông gai hơn.
Em tìm thấy ở anh – một người luôn muốn em vui, dù em có bướng bỉnh và vô lý đến mức nào đi chăng nữa.
Em có được câu trả lời rằng là dù em có như thế nào, anh vẫn lo lắng quan tâm em như chính bản thân anh vậy.
Em tin rồi anh, tình yêu có thể làm cho những điều quanh em mang một màu sắc mới.
Em thấy lạ khi mà mỗi lần rong rủi ngòai phố, bắt gặp thứ gì hay hay, em lại nghĩ ngay đến việc "A, chắc anh sẽ thích nó lắm đây!".
Em bỗng nhiên có thói quen nguyện cầu, có kiêng có lành nữa, và điều em cầu Chúa đương nhiên là những mong muốn gắn liền với anh.
Em đã đếm ngược từng ngày trong khoảng thời gian khá dài rồi. Đôi khi nhìn lại em vẫn không tin mình có thể nhẫn nại như đến thế.
Và em sẽ không nhếch môi cười khi những người yêu nhau nói rằng "I love you forever" nữa. Có thể sẽ không được mãi mãi thật, nhưng em sẽ cố hướng đến điều ấy… dù biết rằng đó không phải là chuyện giản đơn.
Trái tim và lý trí: “ai” thắng “ai”?
Vẫn biết rằng “con tim có lý lẽ riêng mà lý trí không thể nào được”, nhưng nếu cứ để “con tim” đi theo ý riêng của nó thì rất có thể bạn sẽ đi vào “ngõ cụt” hoặc đến một lúc nào đó bạn sẽ bị hụt hẫng và phải thốt lên câu nói muôn đời chưa cũ: “Biết thế này tôi chẳng lấy anh (cô)...”.
Hẳn các bạn cũng đồng ý với tôi rằng, khi yêu người ta không nên tính toán, bởi đã là tình yêu đích thực thì làm gì có điều kiện. Có nghĩa là khi yêu hãy cứ để cho “con tim” của bạn đưa đường chỉ lối.
Vâng, điều đó hoàn toàn là đúng đắn, nhưng có ai dám khẳng định rằng, chỉ bằng tình yêu chân chính chúng tôi sẽ vượt qua mọi giông tố cuộc đời, tức là yêu thì cứ yêu, khỏi cần so đo tính toán lựa chọn “nghề nghiệp”, nhà cửa... của người mình yêu?
Theo tôi, bạn nên để cho “lý trí cõng con tim” đưa bạn đến bến bờ một tình yêu. Khi còn trẻ, đang độ tuổi yêu, ai cũng có quyền lựa chọn cho mình một đối tượng thật “tròn trịa” cả về hình thức lẫn nội tâm, cả về nghề nghiệp lẫn kinh tế. Vì thế mới có quan điểm “yêu 100, chọn 10, lấy 1”.
Nhưng nếu để “lý trí thắng đậm con tim” thì tình yêu ấy lại trở thành thực dụng. Ngược lại, nếu để “con tim nhấn chìm lý trí” thì hãy coi chừng kẻo “giấc mơ tình yêu hóa thành... vỡ mộng”. Hãy để cho “con tim” và “lý trí” cùng tiến bước song hành, cùng bổ sung những điểm yếu cho nhau để “kết tủa” một tình yêu hoàn hảo.
Trong cuộc sống ta vẫn từng gặp, có nhiều đôi yêu nhau bất chấp dư luận dị nghị, bất chấp khó khăn gian khổ, không nề hà những thiếu thốn vật chất, không cần biết đối tượng thuộc thành phần nào (con nhà tử tế, gia giáo hay thành phần bất hảo, hư hỏng) cứ thế “bổ nhào” vào yêu.
Cuối cùng khi về sống thực tế với nhau mới thấy hụt hẫng thất vọng ê chề, nhưng quá muộn rồi đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” hoặc “tan đàn xẻ nghé”, song vẫn có những cặp họ biết cùng nhau vươn lên để vun vén xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Bên cạnh đó, ta vẫn gặp những mối tình “đầu ánh bạc, túi ánh kim, tim ánh thép”, những chuyện tình lựa chọn “nghề nghiệp, hộ khẩu thành phố” hay những mối tình bắt đầu bằng câu hỏi: “Anh đã có nhà ở Hà Nội chưa?”... cuối cùng đều sống trong tiếc nuối giày vò và ân hận mặc dù hàng ngày bước đi trên “nhung lụa”.
Thật là hạnh phúc nếu ai tìm được cho mình một nửa “vừa ý trái tim vừa tầm lý trí”, nhưng điều đó quả thật là “của hiếm”, vì được mặt này dễ thiếu mặt kia. Điều đó cũng là hiển nhiên thôi bởi lẽ trên thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối cả, nói chi đến “tình yêu” – một lĩnh vực nhạy cảm nhất của con người! Tôi tin rằng bạn cũng như tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận một “tình yêu” ngang tầm với mình.
Khi yêu chúng ta nên tỉnh táo lựa chọn những gì thiết yếu nhất để nuôi sống một “tình yêu” bền vững, không nên mơ mộng cao quá, nào là phải có “học vị cao”, “hộ khẩu thành phố”, “nhà riêng ở Hà Nội”... hay mơ hồ viển vông rằng “có tình yêu là sẽ có tất cả”, nhưng cũng đừng đánh mất đi vẻ đẹp thiêng liêng vốn có của tình yêu.
Đừng nên “tầm thường hóa” tình yêu bằng vật chất, cũng đừng nên “thi vị hóa” tình yêu bằng lời nói sáo rỗng. Trong tình yêu, lý trí và con tim không phân chia “thắng, bại”!