Chiến tranh vùng vịnh sắp xảy ra rồi T_T mặc dù không liên quan nhưng là "láng giềng" mình cũng sợ bị văng miểng lắm :thatvong:
Printable View
Chiến tranh vùng vịnh sắp xảy ra rồi T_T mặc dù không liên quan nhưng là "láng giềng" mình cũng sợ bị văng miểng lắm :thatvong:
HỪ... người gì đâu lỳ lợm hết sức, đeo bám còn hơn là đang kua người ta nữa, dai dẳng khỏi nói luôn. Một lần gọi phone là ít nhất phải 3 lần "missed call" mới chịu, còn bình thường cứ 6-7 lần.
Rảnh rỗi quá mà không biết dùng đầu óc mà suy nghĩ chuyện của riêng mình đi, chỉ nhiều chuyện và giỏi làm phiền người khác thôi... vì nể nên không nói thẳng vô mặt, không lẽ gọi điện không nghe, nhắn tin không reply là không đủ để hiểu sao >.<
Ðính Kèm 1342
Tin nhắn đầu tiên của Ba "lão gia" =)) thưch ra Ba có phone cũng gần nửa năm rồi, nhưng ngài chỉ thích gọi điện thôi (đặc biệt là viber và facetime, nhạy lắm :v) chứ mấy đứa con có nhắn bao nhiêu tin cũng chỉ đọc chứ không trả lời =)) gọi thì nghe, gọi là nghe :wawa: vậy nên tự động mà nhận được tin nhắn từ ngài quả là một bước ngoặc lớn, tiến bộ vượt trội :so_funny:
Vả lại, vì là tin nhắn đầu nên có ứa quí lắm, phải khoe ngay :heart: vừa vui, vừa mừng, trước là vì cái mớ loằng ngoằng ở trên, sau là với cái nội dung đó, thì có nghĩa là chiều nay làm về mình không phải nấu cơm :wawa: và hôm nay sẽ không phải ăn cơm nữa :so_funny: mai là thứ 6, hai mốt tới là weekends, lại trốn đi chơi cho đỡ phải chui rúc ở nhà, vừa căng thẳng vừa bị bỏ rơi, buồn hiu hắt :blushing:
BỰC MÌNH ĐÃ LÊN ĐẾN ĐỈNH ĐIỂM :que:
Mang tiếng là bạn thân, nhưng bây giờ thì thân ai nấy lo :v
Có lẽ là do cách sống từ nhỏ, sau chuyện của Má, thì mình luôn tập cho mình tự lập, không được dựa dẫm hay ỷ lại vào ai, và rất ghét khi phải nhờ vả người khác, nên mình luôn một là tự tìm cách, hai là bỏ phần đó đi không cần nữa. Nhưng có người thực sự là quá dựa dẫm vào người đàn ông của mình, đến nỗi phụ thuộc luôn, bị buông ra là chông chênh đứng không vững, sống không nổi. Đã vậy mà cái tính còn muốn làm cha làm mẹ người ta, quản lý tất cả, đến khi bị phòng ngờ thì tức tối, than thở thở than.
Mình khuyên mãi, lắng nghe mãi, nhưng với cái tính của cả đôi bên thì sẽ không ai khá lên nổi. Riết rồi, mình sợ trốn luôn. Bởi vì chuyện của 2 người nhưng không chịu nói với nhau, cứ cho là bản thân nhẫn nhịn, rồi coi mình như cái thùng rác, cứ gặp được là xả ào ào, mình nói hết nước hết cái đến nỗi không còn biết nói gì, nhưng mọi thứ cứ lập đi lập lại. Mình SỢ, thực sự là sợ, nên thôi... thà bị mang tiếng còn hơn cứ cố ôm của nợ của người khác vào người khi mà chính người trong cuộc cũng không biết phải trả "nợ" làm sao.
Mình còn đầy chuyện của đám cưới phải lo, mình MỆT LẮM :|
Bay riết, giờ đi xe, cái cảm giác qua border nó ngộ ngộ ^^
Dù chỉ là cái suits, nhưng phòng có 2 queen beds, tủ lạnh bự như tủ nhà, microwave, oven, stoves, pots, knives, blah blah blah ...nói chung là nguyên cái kitchen cho nấu nướng, free wifi, free TV, free lent out DVD, free breakfast, chỉ có điều là không có pool thôi :v
Dù không xa nhà mấy, nhưng mình vẫn có cảm giác lạ lạ mà quen quen, mình... nhớ nhà quá :rain:
Tự nhiên vẩn vơ, suy nghĩ lung tung, biến tấu chuyển thể linh tinh lang tang, ...rồi thấy ghen ghen T_T
Mặc dù thằng con chẳng làm gì, nhưng cứ kiếm bắt đền bù và dỗ dành thôi :meo: