Chương 7: Đêm tối trước bình minh
Phần 2. Tốt nghiệp
Vệ Nam thở dài tuyệt vọng. Hứa Chi Hằng ơi Hứa Chi Hằng, vì sao anh không biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Truyền thuyết kể rằng, kiếp trước ngoái đầu nhìn năm trăm lần, kiếp này mới được đi ngang qua mặt nhau. Không hiểu kiếp trước Vệ Nam tôi đã ngoái cổ nhìn anh bao nhiêu lần mà đi đến đâu cũng gặp anh. Sao không ngoái gãy cổ đi cho rồi?
Chương 7: Đêm tối trước bình minh
Sau khi nhập học, cuộc sống bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Bữa trưa, các bạn cùng phòng ngồi túm tụm ăn cơm. Bỗng nhiên Vệ Nam hỏi: “Theo chúng mày quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời người là lúc nào?”
“Lúc gắn bó với người khác”. Trả lời nhạt nhẽo.
“Lúc tụ tập với bạn bè….” Trả lời không thoải mái.
“Lúc ở bên người yêu chăng?” Trả lời một cách tò mò.
Ba người bạn ba câu trả lời khác nhau. Câu trả lời cuối cùng là của Nguyên Nguyên.
Vệ Nam vừa ăn mì vừa nói: “Thực ra, xét từ góc độ y học, quãng thời gian hạnh phúc nhất của đời người là khi còn trong bụng mẹ. Lúc ấy, hai tay chúng ta ôm đầu gối, nằm trong tử cung của mẹ, thật an toàn, dễ chịu, không phải lo lắng gì, không phải làm gì, yên tâm chờ đợi ngày chào đời, vô ưu vô lo, không buồn không vui, thật là quá đỗi hạnh phúc”.
Ba người cùng hướng ánh mắt khinh thường về phía Vệ Nam: “Vệ Nam, trên thế giới này có một cách chết đẹp đẽ nhất và thích hợp với mày nhất - đó là chết vì lười”.
Hình như trước đây cũng có người nói như thế với mình. Người đó nói mình giống lợn, đầu tóc bù rù như cỏ mọc um tùm, hét lên “Vệ Nam, em đúng là đồ chết vì lười”.
Vệ Nam phì cười, xem ra Lục Song thông minh hơn các bạn của mình rất nhiều, hồi chưa đầy mười lăm tuổi anh ta đã có thể nhìn xuyên qua bản chất “lười” của mình.
Quả thực Vệ Nam rất lười. Suốt ngày ở lì trong nhà không muốn đi đâu. Trước đây khi việc học hành vẫn còn nhẹ nhàng thì suốt ngày suốt đêm ở trong ký túc đọc tiểu thuyết, xem phim, chơi game. Cuộc sống thật an nhàn, thoải mái. Tuy nhiên, học kỳ này Vệ Nam bỗng chăm chỉ vượt bậc, có thể nói chăm chỉ đến điên cuồng.
“Chẳng biết làm thế nào, lười biếng ăn sâu vào máu sau khi bị enzym xúc tác biến thành chăm chỉ khiến cơ thể luôn ở trong trạng thái hưng phấn, không thể thảnh thơi như trước được”. Đó là câu trả lời của Vệ Nam.
Các bạn cùng phòng nghe vậy đều lấy tay bịt mũi.
Thực ra, cách nói của Vệ Nam tuy hơi củ chuối nhưng cũng có ý nghĩa nhất định.
Kỳ thi tổng hợp chín môn giống như lưỡi dao nhuốm đầy máu treo lơ lửng trên đầu, ngày nào máu tươi cũng chảy xuống mặt để nhắc nhở bạn rằng nó đang trong tư thế sẵn sàng chờ bạn. Dù trước đây có lười như lợn, chạy chậm như ốc sên thì bây giờ bắt buộc phải chăm chỉ như trâu và chạy nhanh như hổ, như sói.
Những người ở ngành khác không biết được sự khủng khiếp của kỳ thi tổng hợp. Dù có nghe nói đến thì cũng chẳng tin.
“Có cần phải khoa trương đến mức ấy không?”
“Ai mà chẳng phải thi, làm gì mà bốc phét ghê thế”.
“Đại học còn thi qua nữa là, có gì mà phải sợ”.
Thực ra, ở trường đại học T, chỉ cần bạn hỏi bất kỳ một sinh viên Y khoa nào thì sẽ biết ngay. Có khoảng 90% sinh viên nói rằng: “Tôi thà thi đại học năm lần còn hơn thi một lần tổng hợp. So với kỳ thi tổng hợp, thi đại học chỉ là con muỗi”.
Khoảng 5% sinh viên sẽ nói với bạn rằng: “Cũng bình thường, vì quá thích ngành Y nên dù khổ sở vẫn thấy vui vẻ”.
5% sinh viên còn lại sẽ không thèm quan tâm đến bạn vì họ đã nhét bông tai để tránh bị làm phiền. Họ cầm trên tay cuốn sách nặng như gạch và chuyên tâm đọc sách.
Khi các giảng đường của khoa khác vắng vẻ không một bóng người thì giảng đường khoa Y chật kín người, đâu đâu cũng thấy sinh viên cắm đầu vào quyển sách. Trông rất hoành tráng.
Thông thường kỳ thi tổng hợp chín môn của đại học Y bao gồm chín khoa “Nội khoa”, “Ngoại khoa”, “Phụ sản”, “Nhi khoa”, “Nhãn khoa”, “Tai mũi họng”, “Bệnh về da”, “Bệnh về thần kinh”, “Bệnh về tinh thần”. Thi trong vòng nửa tháng, hơn nữa rất nhiều môn sách dày như từ điển, nghe mà thấy choáng váng.
Nội dung phải ghi nhớ rất nhiều, phạm vi rộng khiến người chưa biết đau lòng, người nghe thấy rơi lệ. Kỳ thi này là kỳ thi khó qua nhất của sinh viên ngành Y, kỳ thi đầy máu và nước mắt.
Mới vào học, mặc dù lịch học dày đặc nhưng vẫn chưa phải là kỳ thi căng thẳng nhất. Tuy vậy các sinh viên năm thứ tư ngành Y đã bắt đầu bước vào giai đoạn chuẩn bị. Vệ Nam cũng chúi đầu trong phòng tự học, ngồi từ tám giờ sáng đến mười hai giờ đêm, có lúc cơm cũng không buồn ăn, vừa đặt mông xuống là ngồi hết ngày.
Sau khi về ký túc, Vệ Nam dành ra ba mươi phút để online và check mail với tâm trạng háo hức mong chờ.
Vẫn không có tin tức gì của Tiêu Tinh và Kỳ Quyên.
Vệ Nam mở nick của Tiêu Tinh, status vẫn vậy, không thay đổi, dường như chủ nhân của nó đã biến mất khỏi thế giới này.
Vệ Nam cảm thấy hụt hẫng, cô nhắn tin: “Tiêu Tinh, mày đến Mỹ chưa, môi trường học tập mới thế nào, đã quen chưa? Ở bên ấy một mình nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Sức khỏe của mày không tốt, dễ bị cúm, nhớ chuẩn bị thuốc sẵn, phòng khi nhức đầu khó chịu không có ai chăm sóc. Mày lại hay sốt, sốt cao quá thì làm thế nào…”
Đánh đến đấy Vệ Nam thấy mình quá sướt mướt, sướt mướt đến nỗi cảm thấy sống mũi cay cay nên xóa hết đi.
Vệ Nam viết lại từ đầu, “Con ranh kia mau mau liên lạc với tao để tao biết mày vẫn còn sống”.
Sau đó Vệ Nam nhắn tin cho Kỳ Quyên: “Tiểu Quyên, công việc của mày thế nào rồi? Bận quá không có thời gian online cơ à? Hay là mày sợ tao ăn hết tháng lương của mày?”
Tiêu Tinh đi du học đã được một tháng, bặt vô âm tín.
Kỳ Quyên đến văn phòng luật Thời Đại cũng được hơn một tuần, biệt tăm biệt tích, không thấy tăm hơi.
Bạn bè chơi với nhau từ nhỏ bỗng nhiên mất liên lạc khiến Vệ Nam cảm thấy hụt hẫng.
Vệ Nam lo sợ họ xảy ra chuyện. Kỳ Quyên thì không sao, làm việc trong thành phố, hơn nữa lại là người rất lợi hại, không ai dám bắt nạt. Nhưng Tiêu Tinh thì khác, sức khỏe vốn đã không tốt, lại sống một mình cô đơn nơi đất khách quê người, càng nghĩ càng thấy cô ấy đáng thương…
Lúc ấy trong list bạn thân có rất nhiều người online, Vệ Nam lướt qua một lượt, nhìn thấy người quen – Khẩu Thập.
Anh ta học khóa trên, từng là chủ tịch hội sinh viên. Năm Vệ Nam vào hội, anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều, còn cho Vệ Nam mượn tài liệu học tập. Anh ta họ Diệp, tên Kính Văn, là một trong những sinh viên giỏi nhất trong lịch sử trường đại học T. Tuy anh ta hơi xấu tính nhưng Vệ Nam rất ngưỡng mộ. Điều quan trọng là anh ta chơi rất thân với anh kết nghĩa của Tiêu Tinh, hiện tại đang học cùng trường với Tiêu Tinh ở Mỹ. Vệ Nam nghĩ bụng, chi bằng tìm anh ta hỏi thăm tin tức của Tiêu Tinh.
Vệ Nam không do dự, chủ động bắt chuyện: “Anh có online không?”
Đối phương trả lời rất nhanh: “Nói lắm”.
Vệ Nam ngây người một lúc, sau đó hỏi tiếp: “Nghe nói anh học thạc sĩ ở nước ngoài, anh có định về nước không?”
Đối phương tiếp tục trả lời: “Nói lắm”.
Vệ Nam không còn gì để nói, đánh một dòng dấu chấm, “Anh ơi, thời tiết bên Mỹ thế nào…….”
Đối phương lại trả lời: “Nói lắm”.
Sack, thì ra là trả lời tự động.
Cài đặt trả lời tự động là “nói lắm” chỉ có thể là loại người biến thái như anh ta.
Dưới sự đè nén, dày vò của trường đại học Y, khắp nơi đều là “thiên tài”.
Vệ Nam thở dài, đang định đóng cửa sổ chát thì bỗng nhiên đối phương trả lời: “Anh vừa tắm xong, em tìm anh có việc gì?”
Oh, thì ra đã quay lại, không “nói lắm” nữa.
“Vâng, em muốn hỏi anh một chút, trong danh sách sinh viên mới nhập học năm nay của trường anh có ai tên là Tiêu Tinh không ạ?”
“Có, mấy hôm trước đến đăng ký. Bọn anh còn ăn cơm cùng nhau mà”.
Vệ Nam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Nhờ anh nói giúp bảo nó mau mau liên lạc với em. Đồng thời phiền anh để ý chăm sóc nó”.
Câu trả lời của Diệp Kính Văn là: “Vì sao anh phải chăm sóc nó? Chăm sóc một mình anh đã thấy ngán lắm rồi”.
Nói chuyện với con người này không dễ dàng chút nào. Vệ Nam đành phải từ bỏ ý định nhờ anh ta chăm sóc Tiêu Tinh, chuyển chủ đề nói chuyện.
“Vậy anh bật mí cho chúng em biết năm ấy bọn anh thi tổng hợp chín môn thế nào?”
“Người chết như ngả rạ”.
“Vâng, cụ thể thế nào ạ?”
“ “Nội khoa” một trăm người thi chết năm mươi. “Bệnh về tinh thần” không chịu tụt hậu, đi sáu mươi người. Dĩ nhiên “Bệnh về thần kinh” anh đạt điểm cao nhất”.
Vệ Nam nhếch mép cười. Tính tình của anh ta có chút quái dị. Chẳng thế mà “Bệnh thần kinh” đạt điểm cao thế.
“Bệnh về tinh thần của anh thật lợi hại”.
Chắc anh ta không biết Vệ Nam đang chửi đểu nên vẫn trả lời rất hồn nhiên: “Về chuyện thi cử, em chịu khó lên diễn đàn ý. Một số tiền bối “trâu bò” đã tổng kết kho đề thi với các loại tư liệu nghiên cứu. Học hết chỗ ấy chắc là sẽ qua được”.
Học thuộc? Kho đề thi ấy có hàng vạn câu….
“Vâng, cảm ơn anh, để em thử xem sao”.
“Anh có chuyện phải out, em hỏi gì nữa không?”
“Làm phiền anh rồi, bye bye”.
Chương 8. Nguyên Nguyên ghê gớm
Chương 8. Nguyên Nguyên ghê gớm
Danh sách thực tập của trường Y đã được dán trên bảng thông báo. Trong cuộc họp, giáo viên hướng dẫn không ngừng nhấn mạnh những điều cần chú ý khi đi thực tập. Sinh viên bên dưới nhìn thì có vẻ chăm chú nghe, thực chất là bắn tin nhắn ầm ầm dưới ngăn bàn.
“Nam Nam, ngày mai mày định đi đâu chơi?”
“Tao phải về nhà, bố mẹ tao muốn chúc mừng cô con gái yêu quý sống sót sau kỳ thi”.
“Nhà ở đây là sướng rồi, thật ngưỡng mộ. Ngày mai tao đi mua sắm. Nếu không mua hết tiền thì tao thể sẽ đổi lại tên”.
Vệ Nam phì cười: “Viên Viên đổi lại vẫn là Viên Viên. Cách nói ấy cũ rồi”. (Trong tiếng Trung Quốc, hai chữ Nguyên Nguyên 原元phát âm giống với Viên Viên 圆圆, viên viên có nghĩa là tròn trĩnh. Vệ Nam lợi dụng hiện tượng đồng ầm để trêu chọc Nguyên Nguyên)
Vệ Nam và Nguyên Nguyên cùng nhóm, thực tập ở bệnh viện thứ ba trực thuộc đại học Y.
Bắt đầu từ tuần sau, mọi người sẽ phải xa trường lớp. Nhìn bàn ghế quen thuộc, không ai tỏ chút lưu luyến gì. Nguyên Nguyên vui mừng đập tay xuống bàn và nói: “Cuối cùng có thể rời xa chúng mày rồi, ngồi suốt cả tháng trời, mông bà mày sắp biến thành quả bí ngô rồi”. Vệ Nam mỉm cười vỗ vai Nguyên Nguyên: “Nguyên Nguyên yêu quý, chú ý vẻ nữ tính”. “Nữ với chả tính, ngấy hết cả người…” chưa nói hết câu, chỉ thấy có cơn gió lạnh thổi đến…
“Tiểu Nguyên, anh có chuyện muốn nói với em”. Cậu bạn mặt đang biến dạng vì sốc kia là bạn trai của Nguyên Nguyên, tên là Phương Đào, cũng là bạn học cấp ba của Vệ Nam, học ở học viện hóa học cách trường Y rất xa.
Nguyên Nguyên muốn chui xuống lỗ cho rồi. Ngoan ngoãn đi theo bạn trai.
Nhìn dáng họ bước đi, Vệ Nam lặng lẽ thở dài. Không phải là muốn trù úm Nguyên Nguyên, nhưng không hiểu sao Vệ Nam nghĩ rằng cậu bạn kia tìm Nguyên Nguyên để say goodbye.
Quả nhiên, Vệ Nam đoán không sao. Trên đường về ký túc, cô đi qua khu rừng nhỏ. Đứng từ góc này có thể nhìn thấy rõ hai người.
Nguyên Nguyên mặc bộ váy nữ tính đang đứng đối mặt với cậu bạn cao gầy. Cậu bạn đó nói với giọng khó chịu: “Chúng ta chia tay nhé, sau khi tốt nghiệp anh phải đến nơi khác tìm việc. Chúng ta yêu nhau ba năm rồi. Chia tay nhẹ nhàng, không vướng mắc gì, được không?”
Nguyên Nguyên xắn tay áo, cười toe toét nói: “Nói lại lần nữa”.
Cậu bạn kia ho một tiếng rồi nói: “Anh muốn nói chúng ta chia tay. Anh không muốn dính dáng đến em nữa. Chúc em tìm được người khác tốt hơn”.
Nguyên Nguyên bình tĩnh nói: “Là con trai phải biết tôn trọng phụ nữ, cho dù có chia tay thì cũng phải do tôi nói chứ không phải anh, hiểu chưa?” (Quá đúng, he he ^^)
Cậu bạn kia ngạc nhiên sững sờ, bỗng nhiên Nguyên Nguyên bật cười một cách bí hiểm: “Đừng tưởng tôi không biết gì. Nhân lúc tôi thi cử bận rộn, vất vả, anh và cái con học ngoài trường xí xớn với nhau gần một tháng rồi, đúng không? Coi tôi là con ngốc à? Đến nơi khác tìm việc chẳng qua là vì bố của con kia muốn anh vào công ty làm việc, đúng không? Anh muốn leo cao thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo tam quốc cho mất thì giờ”.
Nói xong, cô ấy tung một cú đấm vào má trái của anh ta.
“Cú đấm này thay cho lời thăm hỏi của mẹ tôi. Sinh tôi ra không dễ dàng chút nào, anh biết không?” @_@
Sau đó, Nguyên Nguyên đấm vào má phải của anh ta.
“Cú đấm này thay cho lời thăm hỏi của bố tôi. Nuôi lớn tôi vất vả thế nào anh biết không?”
Nguyên Nguyên đấm tiếp vào mũi anh ta.
“Cú đấm này thay cho lời thăm hỏi của Vệ Nam. Cô ấy là người mai mối, khổ sở thế nào anh biết không?”
Cuối cùng Nguyên Nguyên đấm một cú vào bụng anh ta.
“Cuối cùng là Nguyên Nguyên tôi hỏi thăm anh. Tôi yêu anh ba năm, lãng phí ba năm. Tuổi thanh xuân của tôi anh có đền được không?” Nói xong Nguyên Nguyên vung tay áo, trước khi đi còn chửi vào mặt anh ta: “Chị em của tôi ở khắp bốn phương. Sau này tốt nhất anh đừng ốm đau gì. Đắc tội với con gái ngành Y, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Hãy nhớ lấy”.
Sau đó cô ấy bình thản quay người bước đi.
Vệ Nam thấy cậu bạn kia khom lưng ôm bụng, bộ dạng rất thảm hại, một lúc sau mới đứng dậy được, cầm cành cây lê từng bước lên phía trước – Nguyên Nguyên ra tay hơi nặng.
Vệ Nam và cậu ta là bạn học hồi cấp ba. Nhờ Vệ Nam mà Nguyên Nguyên và cậu ta mới quen nhau. Lúc nãy Nguyên Nguyên thay mặt mình cho cậu ta một quả đấm, bây giờ gặp mặt chào nhau cũng không tiện.
Vệ Nam phì cười, thấy cậu ta tiến đến gần liền nấp sau gốc cây.
Một cơn gió thổi đến, tiếng lá cây xào xạc giống cảnh gọi hồn trong phim kinh dị.
Không khí u ám bao trùm lên khu rừng, có lẽ rất nhiều người đã chia tay ở đây.
Chương 9: Lục Hựu Hựu mài lốp xe
Chương 9: Lục Hựu Hựu mài lốp xe
Ở nhà một đêm, sáng sớm hôm sau, Vệ Nam và Nguyên Nguyên chải đầu tóc gọn gàng, chuẩn bị về trường.
Lúc ra đến cửa, họ gặp Lục Song, quần âu áo sơ mi đóng bộ, trông rất lịch sự. Anh ta đứng dựa vào lan can, mỉm cười với hai cô gái và nói: “Có cần anh đưa đến trường không?”
Vệ Nâm lập tức lắc đầu: “Không cần đâu. Em sợ ánh mặt trời chói chang sẽ làm đen làn da trắng mịn của anh”. Cô cố ý nói thật tình cảm, muốn kích anh ta, kết quả là đối phương cao tay hơn tưởng tượng rất nhiều, khuôn mặt thản nhiên, không chút biểu cảm. Lục Song nói: “Các em con gái càng dễ bắt nắng hơn. Thôi để anh lái xe đưa hai em đi. Xe mới mua, cần mài lốp”.
Được thôi, thà anh nói thẳng là: “Mời hai cô làm công cụ của tôi, ngồi đè lên xe để mài cái lốp mới”.
Thực ra, đặt "hai con lợn cái" trong xe, hiệu quả mài lốp sẽ càng tốt hơn.
Đứng cạnh chiếc xe trắng mới toanh, Vệ Nam kinh ngạc trố mắt há miệng.
Nguyên Nguyên kinh ngạc thốt lên: “Ack, chiếc xa này đẹp thật. Trắng mà hồng, hồng mà trắng, thật đặc biệt”. Sau đó huých vào tay Vệ Nam, cười rất gian tà: “Anh ta giàu thế à? Hôm quá cứ tưởng mày đang câu cá sấu hóa ra là câu con rùa vàng”. Vệ Nam huých lại: “Mày nói linh tinh gì vậy, chắc đây không phải là xe của anh ta đâu. Điều kiện kinh tế nhà anh ta cũng giống nhà tao mà, đều là công nhân viên chức”.
Lục Song mỉm cười: “Là xe của anh, mới mua”.
Cái tai lừa của anh ta thật đỉnh, nghe được cả lời nói thầm. Phải chăng anh ta biết đoán ý qua sắc mặt?
“Chẳng phải anh mới tìm được việc cơ mà?”
Lúc Song nhún vai: “Trả góp”.
Dù là trả góp thì ban đầu cũng phải nộp một khoản tiền không nhỏ. Chẳng nhẽ lương tháng của anh ta nhiều thế?
Vệ Nam lạnh lùng hỏi: “Công việc gì? Chắc không phải là trai bao đấy chứ”.
Lục Song thản nhiên như không, chờ Vệ Nam nói tiếp như chờ một màn hài kịch vậy.
Vệ Nam tỏ vẻ ngạc nhiên, cất cao giọng kích anh ta: “Anh làm trai bao thật sao?”
Lục Song cười rồi nói: “Em nói xem, điều kiện của anh thế này mà đi làm trai bao thì… ai có đủ tiền mà trả?”
Vệ Nam nghĩ thầm trong bụng, đối phó với người phóng khoáng cần phóng khoáng hơn anh ta. Đối phó với người bỉ ổi cần bỉ ổi hơn anh ta…. Ai nói cho tôi biết đối phó với người mặt dày nên làm thế nào? Mặt dày hơn anh ta chăng? Tiếc rằng da mặt Lục Song dày đến mức có thể dùng làm áo chống đạn, sao có thể mặt dày hơn anh ta được đây?=))
Đành phải chịu thua, không thèm tranh cãi với anh ta nữa.
Vệ Nam quay người định chui vào xe thì Lục Song nghiêm túc nói: “Thực ra anh làm việc cho một công ty mạng. Làm về game online. Giám đốc của anh rất tốt, anh vừa đi làm đã trả trước lương cho anh. Đúng rồi, em có biết game online không?”
Nguyên Nguyên chống tay lên trán còn Vệ Nam mỉm cười và nói: “Đến cái máy vi tính em còn chưa nhìn thấy, làm sao mà biết game online là gì?”
Lục Song cười: “Nghe anh trai em nói em đã từng xây dựng rất nhiều bang nhóm trong game, còn là nữ hoàng sơn trại, đúng không?”
Bỗng nhiên Vệ Nam rất muốn bay sang thành phố A bóp cổ anh trai. Xem ra anh ta muốn làm ông mối đến phát điên rồi, cái gì cũng kể cho anh ta nghe.
Thấy Vệ Nam không nói gì, Lục Song nói tiếp: “Em chơi trò Giang hồ trong mộng chưa?”
Vệ Nam gật đầu: “Anh cũng chơi trò ấy rồi à?”
Lục Song nhếch mép, cười một cách kỳ quặc. Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, lông tơ trên người dựng thẳng đứng như măng tre sau cơn mưa.
Lục Song không nói tiếp chủ đề ấy nữa, ho một tiếng rồi chỉ vào cái xe kia: “Mẹ anh bắt anh phải mua cái xe ấy. Anh bị ép nên mới phải mua”. Nói xong, anh ta mỉm cười: “Mẹ anh nói dùng cái xe này lấy vợ”.
Nguyên Nguyên đứng bên cười ha hả, Vệ Nam ngắm nghía chiếc xe vô tội rồi thở dài và nói: “Được đấy, xe à, mày phải gánh vác sứ mệnh lịch sử vĩ đại như vậy, thật đáng thương”.
Hai cô gái vừa cười vừa chui vào xe. Họ cùng ngồi ghế sau. Tài xế chuyên tâm lái xe, bật nhạc nhẹ.
Vệ Nam và Nguyên Nguyên bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, nói chuyện kỳ thi thảm khốc vừa qua rồi chửi rủa vị giáo sư khoa tâm thần vì đã nói phần ấy không có trong phạm vi thi mà lại cố tình cho vào câu hỏi phân tích suy luận, coi tài xế Lục Song như không khí vậy.
Một lúc sau, cuối cùng tài xế cũng không chịu được nữa, ho nhẹ một tiếng để biểu thị mình vẫn tồn tại.
Lúc ấy hai cô gái mới ý thức được trong xe có người, khi họ quay sang nhìn, Lục Song nói rất tự nhiên: “Nam Nam, một thời gian nữa bố mẹ và em gái anh sẽ chuyển về đây sống”.
“Vậy thì hay quá, cả nhà được đoàn tụ”. Vệ Nam cười rồi nhìn ra ngoài, thở dài nói: “Lúc thì xếp thành chữ nhân, lúc thì xếp thành chữ nhất….”
Lục Song nhíu mày: “Em chửi gia đình anh giống như đàn chim lưu lạc à?”
Vệ Nam nói: “Em chửi anh lúc nào? Trí tưởng tượng của anh thật phong phú”.
“Thế em nói cái gì mà xếp thành chữ nhân, chữ nhất?”
Vệ Nam phì cười, chỉ tay ra ngoài rồi nói: “Cây đa”.
Lục Song nhìn ra ngoài, những cây đa trên đường xếp thành hình chữ “nhất”, chỗ rẽ biến thành hình chữ “nhân”.
Bỗng nhiên Nguyên Nguyên cười sặc sụa, cười lăn cười bò, không thèm quan tâm đến hình ảnh của mình.