-
Chap 19: Quyết định của nữ hoàng
Rơi… Nóng ấm trên mặt…Một giọt nước mắt …
Cay cay…Tiếc nuối…
-Quỳnh! Sao vậy?-Phong đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt trên gương mặt của nó.Đôi bàn tay Phong dịu dàng và ấm áp đến lạ.
-Không…không biết nữa…Tự dưng khóc…Chắc có lẽ là có cái gì bay vào trong mắt…-Nó ấp úng. Nhưng kì thực, nó cảm thấy tâm hồn mình rất lạ, như tìm được một hồi ức đẹp đẽ của chính mình. Hồi ức ấy sống trong từng tiếng sáo, nhẹ nhàng…nhẹ nhàng…mà xáo động cả hồn người.
-Nó nhìn Phong. Ánh mắt cậu vẫn hướng về phía nó, một ánh nhìn đầy quan tâm và làm cho người đối diện bình tâm đến lạ.
-Cho cô cây sáo này đấy! Cô thổi hay hơn tôi nhiều!-Phong cười nhẹ. Những cơn gió vội vã ùa mạnh qua, làm mái tóc cậu bay bay…Khuôn mặt cậu lúc này hệt như một thiên thần, dẫu vẫn đang khép mình, khép nhẹ đôi cánh với xung quanh, thì ánh mắt vẫn dõi nhìn xa xăm, kiếm tìm một cái gì đó…giữa bầu trời bao la…
-Sao lại cho tôi? Tôi thấy hình như nó quan trọng với cậu lắm mà…-Nó ngỡ ngàng.
-Bảo cô cầm thì cứ cầm đi! Tôi thích vậy…-Nói rồi Phong vội quay bước đi…-Mà này…có khi thử một lần cũng được đấy chứ? Văn nghệ ấy?
-Ừm! Có lẽ. –Nó mỉm cười, một nụ cười thực sự hạnh phúc, ôm chặt lấy cây sáo mà Phong đưa.Rồi vội vã chạy theo.
----------------------------------
-Sao cơ? Hai người đồng ý diễn ư?-Một lũ choi choi như con dòi há hốc mồm nhìn nó và Phong như vật thể lạ .
-Các người ồn ào quá! Không thích thì thôi vậy, càng khỏe.-Nó hít hà hơi nóng từ ly trà sữa, lạnh lùng đáp.
Ngoài cửa lớp, Phong cũng lặng lẽ đứng một mình, môi nhấp nháy theo lời nhạc trong chiếc Ipod đen toàn tập.
-Hơ! Làm gì có. Chỉ là ngạc nhiên thôi!
-Sao Quỳnh lại quay ngoắt 180 độ vậy?-Lần này cả Duy cũng hỏi nó. Vẫn giữ cái vẻ thờ ơ vô số độ, nó bình thản đáp:
-Có khi thử một lần cũng được đấy chứ!-Rồi quay qua Phong, nháy mắt tinh nghịch.
Tất nhiên là cái hành động đầy ẩn ý đó của nó không thể nào qua mắt bàn dân thiên hạ được cho nên:
Một phiên tòa lập vội nhanh chóng thảo luận về sự việc trên
-Tại sao Quỳnh vs Phong lại như thế?
-Chắc chắn có uẩn khúc.
-Không lẽ…Quỳnh vs Phong thích nhau.
-Hừm…đến giờ phút này thì giả thuyết này có vẻ chính xác nhất.
-Đúng vậy…nên có thể suy ra thêm hoàng tử Duy đẹp chai đã bị cắm sừng…
-Đúng…cắm sừng…
Nó đến mệt mỏi và chán nản bởi những lời nói qua bàn lại của mấy bà bán cá trong lớp…Cáu…Nhưng nó không nói gì.
“Mệt! Nói nhiều chỉ mệt thân mình”
Duy liếc nhìn nó, rồi nhìn Phong bằng một ánh mắt nghi ngờ.
Bình tĩnh, Phong đưa tia nhìn của mình vào thẳng mắt Duy…
Trong thoáng chốc, tia nhìn dường như có lửa..Lửa bùng lên và cháy dữ dội….Dữ dội như chính tình cảm đang bùng cháy trong lòng cả 2 người lúc này.
------------------------------------
Và rồi ngày qua ngày, 4 đứa tụi nó vẫncứ kiên nhẫn với cái vai trò những nghệ sĩ xuất sắc nhất của lớp 10B4. ^.^
Thỉnh thoảng vẫn có vài câu chí chóe như thế này
-Duy! Hát thấp quá! Cao lên một chút!
-Bà Châu! Đệm đàn sai rồi! Chỉnh lại đi!
-Zời ạ! Các người làm ơn điều phối âm thanh một chút đi!
-Hai ông bà im đi! Thấy mình giỏi là nạt nộ người khác hả? Có biết tôi tập đến điên luôn rồi không?
-Làm như mình bà điên ấy! Tôi cũng khùng đến nơi rồi.
…
Thật đau khổ cho những đứa phải chịu sự huấn luyện sát sao của nó và Phong. Chuyện, không hiểu đầu hai người này chứa cái gì mà mấy món này lại pơ phẹt đến thế. Chuyện nó vs Phong thổi sáo hay thì ai cũng biết rồi, nhưng đáng bất ngờ là giọng hát tuyệt với của nó và giọng đọc rap hết sức hoàn hảo của Phong. Đúng là…không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
-----------------------------------
Tối! Về đến nhà! Mệt mỏi vì cả ngày hết lo cái này, chạy cái kia, nó cảm thấy mình bận rộn thật. Nhưng chính nhờ sự bận rộn ấy mà trong phút chốc, dường như nó đã để tâm hồn mình nhẹ đi một chút, bớt đi nỗi đau cô đơn và trống vắng trong lòng.
-Mình đã thay đổi rồi sao? Cái con bé lạnh lùng và bướng bỉnh một thời mình cố tạo ra giờ đã không còn nữa rồi. Vì sao vậy? Vì Duy đã quay về bên mình ư?Vì mình đã hiểu ra tất cả..vì…Mình không biết nữa….
Nó gác tay lên trán suy nghĩ, ra vẻ trầm tư.
-Uống nước đi!-Phong áp nhẹ lon nước ngọt vào má nó.
-Cảm ơn!-Nó cầm lấy rồi dịch qua một bên cho Phong ngồi xuống.
…
Một thoáng im lặng. Nó liếc nhìn Phong…cậu đang say sưa ngắm bầu trời xanh với một ánh mắt rất lạ, vẻ đang kiếm tìm một cái gì đó hư vô…
-Quỳnh này!-Lần đầu tiên Phong gọi tên nó-Lúc nãy, cô hát hay lắm!
Rồi Phong đứng dậy bước đi, như sợ ngồi lâu sẽ cảm thấy ngột ngạt vì chính những lời mình vừa nói.
Nó đưa mắt nhìn Phong rồi cười, nụ cười như nắng mai.
………………
Nó bật cười, bật cười cho dáng Phong bước đi lúc sáng, cho những câu nói không biết vô tình hay hữu ý mà cậu đã dành cho nó. Nó không biết…Không biết…
-
Chap 20: Quỳnh không thuộc về cậu
Và chính vì việc nó đồng ý tham gia văn nghệ mà đã dẫn đến bi kịch ngày hôm nay…Đó chính là trang phục.
Nó thích cái phong cách lạnh lùng nên chọn bồ quần jean, áo pull đen trắng toàn thân cho dễ nhảy. Nhưng, điều này lại không làm hài lòng lũ con gái quỷ sứ của lớp nó, chúng cứ rượt rồi dung đủ bao nhiêu là cách bắt nóp mặc bộ đầm màu hồng trông đáng yêu cực kì.
-Đừng có mơ đến chuyện bắt tôi rước cái của nợ ấy lên người nhé!
-Không cũng phải mặc! Bà nghĩ gì nếu mặc cái bộ đồ như bụi đời ấy mà lên sân khấu hả?
-Kệ tui! Thích thế! Ai bảo mấy người bắt tôi diễn.
Thế là cứ hết chạy rồi cãi rồi lại chạy…Tụi nó cứ làm ầm cả sân trường lên.
-Cốp!-Đầu nó đập vào ai đó.
-Này cô! Cô có thể nhìn đường mà đi được không? Mắt cô để sau lưng à?-Phong mỉa mai.
-Hơ hơ! Kệ tôi! Có mà mắt cậu để sau lưng ý!-Nó cãi. Đúng là sai mà còn cố chấp.
-Hai người này! Gặp nhau là cãi nhau như chó vs mèo!-Duy bước đến gần, kéo nó về phía mình nhìn Phong ngạo nghễ.
…
-Rầm rầm…!-Lần này thì nó hết chạy. Tụi trong lớp đã dàn hàng xếp xung quanh chỉ chờ bắt nó mặc vào cái bộ váy mà tụi nó bảo đáng yêu như thiên thần ấy.
Mắt đứa nào đứa nấy đều sáng lên sự quyết tâm hừng hực.
-Này!-Phong huých nhẹ tay nó-Sao cô không thử mặc vào đi! Hay là sợ xấu.
Nó liếc Phong cay cú:
-Cậu thích thì tự đi mà mặc. Tôi chưa có điên!
-Hừm! Phong nhìn nó một hơi dài, trêu ngươi:
-Mà kể ra cô có mặc váy cũng chỉ xấu thêm thôi! Người như cô…Haizzz
Bực mình:
-Hừ! Mặc thì mặc. Ảnh hưởng gì chứ?-Không ngờ rằng nó đã rơi vào bẫy của Phong.
-Vậy là xong nhé! Đồ ngốc!-Phong lè lưỡi chọc nó rồi quay đi.
-------------------------------------
Đêm diễn văn nghệ.
Những dòng người ồn ào, tấp nập phía dưới làm cho tiết trời càng thêm nóng bức. Mùi mồ hôi nhễ nhại làm nó khó chịu. Nó vốn không thích những chỗ đông người mà. Nó nghĩ:
-Kệ! Dù gì lớp mình cũng diễn đầu. Xong là về! Khỏe!
Và tất nhiên cái tiết muc mở đầu cho đêm diễn ấy là cái Ly lớp nó. Nhỏ này ngó vậy, chảnh chảnh thôi chứ hát cũng tàm tạm, nhưng có nhiều đoạn hơi nhạt và giả tạo làm sao ấy. Đó là nhận xét của nó về tiết mục đầu tiên của lớp mình.
Tiết mục thứ hai là liên khúc do 4 đứa nó phụ trách.
Những tiếng nhạc mạnh mẽ, dồn dập vang lên…Sau màn khói mờ ảo, nó và Phong bùng cháy, những điệu nhảy theo lời rap điệu nghệ của Phong làm cho không khí buổi diễn bừng nóng…Nó vẫn quần jean áo pull đen trắng, tông xuyệt tông với Phong, những cú xoay vòng, bước nhảy nhanh nhẹ thành thục như một nghệ sĩ thực thụ…Phía dưới, khan giả như cháy hết mình cùng với điệu nhảy…Nhạc chợt lắng, hai đứa lùi về phía cánh gà nhường chỗ cho Duy và Châu. Vẫn những bước nhảy điêu luyện (nhờ sự chỉ bảo của Phong và nó mà)
Nhạc nhảy vừa nhẹ bớt, âm thanh thánh thót, trầm buồn của tiếng sáo vang lên…Như một nàng công chúa, nó dịu dàng bước ra trong bộ váy hồng dễ thương. Vẫn tiếng sáo xáo động cả lòng người, Phong bước ra một cách lịch sự. Hai tiếng sáo hòa vào nhau, vút cao, như những cung bậc da diết của cảm xúc. Dừng sáo một chút, nó cầm lấy micro, khẽ thánh thót vài lời. Tiếng hát trong veo, không chút gợn…
Tiếng sáo, lời nhạc cảm động làm cho phía dưới khan đài, những đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc cào xé tâm trạng của nó, và cả trong chính tiếng sáo, tiếng hát của nó nữa.
Tiết mục của tụi nó vừa kết thúc…những đám người ồn ào vội vàng xúm xít lấy nó mà khen. Phía kia là hàng tá các cô gái đang vây quanh Duy và Phong…Chúng nó cứ như một ban nhạc nổi tiếng vừa mới rời khỏi sân khấu đã được các fan hâm mộ vây kín.
Nó khó chịu, nhưng cố mỉm cười cho qua chuyện. Nhân lúc mọi người không để ý, nó vội vã lẻn mất.
Một ánh mắt ngước nhìn theo bóng nó…ánh mắt lo lắng…quan tâm một cách kì lạ.
…
Hít hà không khí lúc về đêm nó cười buồn. Chỉ còn lại mình nó, với một cảm giác trống rỗng và mệt mỏi.. Những bước chân của nó, cái bóng nhỏ liêu xiêu của nó chậm rãi, thoáng cả đêm buồn.
…
-Phong! Cậu nói chuyện với tôi một chút! Được chứ?-Duy đứng tựa của phòng thay đồ, nó với Phong.
-Cũng được!-Phong đáp, hờ hững.
…
-Cậu muốn hỏi gì?
-Tôi…-Duy thở dài-Cậu có ý gì với Quỳnh vậy?
-Ý gì là gì? Hình như cậu đã từng hỏi tôi câu này rồi!-Phong cười mỉa mai.
-Đúng tôi đã từng hỏi cậu. Và cậu bảo tôi hãy tự tìm hiểu lấy.
-Thế cậu đã tìm được cái gì chưa?
-Cậu…cậu thích Quỳnh phải không? Lúc nào cũng nhìn cô ấy, cố làm cho cô ấy chú ý…Rốt cuộc cậu muốn gì?..
-Hừ! Muốn gì ư?-Phong cười buồn-Cứ cho là tôi thích Quỳnh đi! Thì đã sao? Nếu cậu bảo tôi cố ý gây chú ý với Quỳnh thì sao cậu không thử gây chú ý với cô ấy, hay thực sự thì cậu quá mờ nhạt trong lòng cô ấy.
-Cậu nói gì hả?-Duy nắm lấy cổ áo Phong, định đánh.
Phong nhanh chóng đỡ lấy tay Duy, xô cậu ta ra một phía:
-Cậu cũng biết là đánh không lại tôi mà. Đúng không?-Phong nhìn Duy-Dù sao…thì Quỳnh cũng không thuộc về cậu, cuối cùng cô ấy cũng sẽ rời xa cậu mà thôi…
-
Chap 21: Cô đơn + Mưa = Đau khổ
Duy sững sờ nhìn Phong. Nét mặt Phong đầy khó hiểu.
…
-Ý cậu là gì? Cậu nói vậy là sao chứ?
Phong không nói gì, quay người bước đi. Nhẹ nhàng…Cậu lại thở dài…
-----------------------------------
-Mày còn biết vác xác về nhà hả? – Lại là cái giọng khàn khan, nồng nặc mùi rượu của lão. Nó uể oải. Không trả lời…
-Ôi zào! Anh ơi! Làm gì mà to tiếng với con bé thế?-Tiếng một người phụ nữa thánh thót vang lên.
Lại là ai nữa đây không biết? Nó mệt mỏi đưa ánh nhìn vào trong nhà…Cảm giác nóng bừng cả mặt…
-Các người đang làm cái quái gì thế hả?-Nó hét lên, hét lên trong đau đớn và tức giận…Ánh mắt căm hận nhìn ba nó và người phụ nữ kia đang quấn lây nhau mà hôn hít, ấm áp tay trong tay.
-Ào…Xoảng…-Chuỗi âm thanh liên tiếp nhau. Nó đã tiến thẳng vào trong nhà cầm nguyên ly bia còn chưa tan bọt trên bàn, đổ xuống đầu người phụ nữ kia, rồi ném cái ly xuống sàn.
-Bốp-Lão ta đỡ lây người phụ nữ rồi thẳng tay tát nó-Con chó này!Mày làm cái ***** gì đấy?
Nó cười gằn từng tiếng:
-Ha ha! Ừ thì tôi là chó, còn ông thì sao hả? Vợ và con trai ông chết chưa xanh cỏ mà ông đã dẫn gái về nhà mà hú hí rồi hả? Thứ như ông thì là người chắc?
Không kiềm được tức giận, lão ta xông vào nó, đánh đá liên tục…Người phụ nữ đứng bên nở nụ cười mãn nguyện…
Nhưng…trái lại với suy nghĩ của họ, nó cười, cười như một đứa điên. Cầm nguyên ly bia còn lại, nó hắt hên lên người lão và ném thẳng cái ly vào người mụ đàn bà đê tiện kia.
-Mày…-Lão và mụ lắp bắp.
Nó ngẩng đầu lên, ánh mắt hệt như con thú dữ đang thèm mồi, khát máu, điên cuồng đến tột cùng, những tia đỏ long sòng sọc.
Rồi nó cứ thế mà chạy ra đường, như điên dại…Nó đau đau lắm… Căm thù…Những cảm xúc tưởng vừa ngủ yên lại vội vã trỗi dậy trong lòng nó. Mưa lại rơi…Rơi vô tình …Vô tình lắm…Nó hét lên hét lên trong mưa:
-Mẹ! Mẹ nói đi! Cả đời này mẹ hi sinh vì ông ta làm cái gì? Cuối cùng khi mẹ vừa mới ra đi thì ông ta lại rước ngay về một mụ đàn bà khác! Sao mẹ lại bỏ con? Sao lại để mình con ở lại chịu đựng những khổ đau này…Sao không mang con đi theo mẹ? Con mệt mỏi lắm rồi…Tại sao con lại là con gái của ông ta… Con không muốn…Không muốn…
Nó cố giữ cho mình không khóc…Vì sao chứ? Nước mắt nó đã cạn hay là đang nén chặt trong trái tim đầy rẫy những tổn thương này?
Mở điện thoại, nó cố kiếm tìm một dãy số thân quen để lấy chỗ dựa…
-Duy…-Nó khẽ mấp máy môi, định bấm gọi nhưng tại sao…tay nó cứ run run, không thể gọi được?
-Ư! Chết tiệt!-Nó ném cái điện thoại xuống đất, tức giận…Đúng lúc đó:
-Ủa! Chị Quỳnh! Sao chị lại ở đây?-Một thằng nhóc phóng xe mô tô phanh lại trước mặt nó.
Cái thằng này đúng liều, nó đã cấm không được gọi nó là chị rồi thế mà cứ cả gan gọi. Nhưng lúc này trong đầu nó không còn nghĩ được những chuyện như thế nữa…Nó bảo:
-Cho tao mượn xe!
Thằng nhóc răm rắp nghe lời, bay khỏi xe nhường chỗ cho nó.
-Chị Quỳnh đai cẩn thận nhé!
Bỏ thằng nhóc lại phía sau lưng, nó rồ ga lao đi trong mưa…Nước bắn tung tóe trên mặt đường…Một vài người qua đường nhăn nhó, khó chịu, có người còn buông vài câu chửi vì tốc độ của nó làm ngước bắn hết lên người họ. Nó cười buồn. Tăng ga, chiếc xe rú ầm lên rồi vọt đi, không biết điểm dừng…
-Các người cứ chửi đi! Chửi nhiều vào! Ha ha!
Thật khó có thể kiềm chế tâm trạng của nó lúc này. Nó cứ đi,đi trong cô đôc, trong cái lạnh đang quấn lấy thân hình mỏng manh của nó.
-Kítttttttttttttttttttttttttttt-Nó phanh gấp, chiếc xe lệch qua một bên nhưng vẫn hiên ngang trêu ngươi cùng mưa. Hình như nó sẽm đâm phải một cái xe hơi thì phải. Không thèm để ý, nó lại đi, đi mãi.
Trong xe, một ánh mắt thoáng thấy gương mặt nó hiện lên qua khung cửa chiếu hậu, ánh mắt ngạc nhiên, đầy lo lắng:
-Quỳnh!
-----------------------------------
Nó thu mình trong một góc sàn nhảy, cầm cả chai Vodka uống một hơi. Vài ánh mắt nhìn nó vẻ thán phục, ngưỡng mộ
Uống chán, mấy thằng con trai xúm xít quanh nó mời nhảy. Nó uể oải đứng lên, bước về phía sàn…
Tiếng nhạc xập xình, ánh đen nhấp nháy. Nó nhảy , nhảy trong vô thức, một cách điệu nghệ và đầy cuốn hút…Những người khác dường như đều dừng lại chỉ để nhìn nó nhảy…Nhịp chân bước lưu loát theo tiếng nhạc…Lúc nhanh, lúc điên cuồng…
Tiếng nhạc vừa dứt cũng là lúc nó dừng lại…Mọi người xung quanh ồ lên thích thú rồi vỗ tây rầm rầm.
Nó hững hờ bước về phía chỗ của mình lúc nãy. Mấy thằng con trai xúm xít, bảo nó nhảy tiếp.
-Mệt!-Nó hằn giọng.
-Này em! Thấy em dễ thương tụi anh mới để ý đấy nhé! Tụi anh bảo nhảy thì lo mà nhảy đi!-Một thằng nắm lấy tay nó ra vẻ đe dọa.
-Bỏ tay mày ra!-Nó bực tức.
-Nói ai là mày hả! Con nhỏ này! Đừng có mà chảnh, đi theo tụi tao!
Nó hất tay thằng mất dạy trước mặt mình, nhưng tên đó vẫn cứ ngoan cố, không chịu được, nó xoay người, nắm lấy tay thằn đó rồi lật hắn về phía trước. Thằng nhóc ngã sóng xoài, rên ư ử…
-Đéo mẹ! Khốn nạn! Bắt nó lại rồi thịt luôn!
Vậy là một hội 6 thằng đứng xung quanh nó, hăm he bắt lấy nó.
Bẻ ngón tay một cách bình tĩnh, nó cười gằn.Một thằng xông vào, bị nó đá trúng bụng nằm lăn lóc. Rồi nó lách qua hai thằng cầm gây đứng trước mình, đập đầu hai thằng vào nhau.
3 đứa còn lại có vẻ hoảng sợ, lùi ra một chút…Khách xung quanh hoảng sợ tản ra một phía, im lặng theo dõi trận đấu.
-Nó nhảy lên cao, đá hậu, thêm một thằng sặc máu miệng nằm dưới đất.Một thằng khác xông vào,nó nhẹ nhàng đưa chân ra chặn bước chạy của thằng đó, rồi đá mạnh, thằng nhóc ôm chân đau đớn, gục xuống. Vẫn còn một thằng…Nó quay lại…
-A aaaaaaaaaaa!-Thằng nhóc cầm dao chạy về phía nó. Mau lẹ, nó đá vào tay thằng nhóc, cái dao rớt xuống đất, và dĩ nhiên thằng này cũng không kém phần thê thảm. Xong việc, nó thản nhiên bước về phía bàn mình ngồi lúc nãy và tiếp tục uống…
Quản lí nhanh chóng dọn dẹp 6 thằng nhóc…Sànnày có quy định khá thoải mái, luôn tôn trọng khách hàng, muốn làm gì thì làm, không can dự, trừ khi sắp giết nhau thì mới có biện pháp.
-5 chai Vodka!-Nó ngoái về phía quản lí, hét lên
Rượu được đưa ra! Nó lại tiếp tục uống, uống vội vã…Đến tận khi nó thấy đầu óc mình quay cuồng, nó vẫn uống…Vài cặp mắt nhìn nó ái ngại, ra vẻ thương hại. Mặc kệ, nó cứ uống,uống cho thóa lòng mình, mà nói cũng chẳng biết nó sẽ uông đến bao giờ nữa…
Rượu có lẽ sẽ làm nó đỡ đi cảm giác đau khổ căm thù lúc này, có lẽ là vậy. Nó đứng dậy, bước chân liêu xiêu…Lại kêu rượu tiếp…Nó đưa chai tiếp theo lên miệng định uống thì…
-Đủ rồi đấy!-Một bàn tay nắm lấy tay nó, rồi nhanh chóng đặt chai rượu xuống dưới bàn.
-
Chap 22: Cảm xúc của bóng đêm
Nó trừng mắt nhìn kẻ đang cố ngăn mình uống. Ánh mắt chợt lắng xuống:
-Phong!
Nhưng chính lúc ấy những thù hận, đau khổ và sự cố chấp trong lòng nó lại trỗi dậy. Hất mạnh tay Phong, nó cầm lấy chai rượu. Phong cũng chằng vừa, cầm chai rượu ném xuống đất, rồi kéo nó:
-Cô làm cái quái gì ở đây thế hả?
-Cậu không thấy sao? Tôi đang uống.-Nó cố thoát ra khỏi bàn tay Phong.-Dừng có cản tôi!-Nó cười gằn, mấp máy từng tiếng.
Vẫn tiếng nhạc xập xình, vẫn cái mùi ẩm mốc nơi góc tường, vẫn hơi thở con người nhập nhòe trong sự xô bồ của bóng đêm, chỉ có nó…
-Cô đi với tôi!-Phong quát nó.
-Bỏ tay tôi ra! Cậu làm cái quái gì mà ra lệnh cho tôi!-Nó cũng không vừa.Mùi rượu nồng nặc khắp người, nó liêu xiêu.
-Cô uống đến say khướt thế này rồi mà còn muốn uống nữa hả?-Phong vẫn giữ chặt tay nó.
-Thì sao nào? Không liên quan đến cậu!-ánh mắt nó đỏ rự, như con mèo hoang hung dữ bám chặt vào màn đêm đen tối.
Cố sức, Phong cũng kéo được nó ra khỏi sàn. Nhìn bóng dáng lieu xiêu, vô định, mệt mỏi của nó, những cảm xúc trong Phong lại trỗi dậy, những cung bậc tình cảm lại thét gào, như sóng cuộn lên làm cậu đau nhói.
-Cô là đồ ngốc hả? Tại sao lại hành hạ mình như vậy?-Phong trầm giọng, nói với nó. Tiếng mưa lộp bộp trên mái hiên…, hằn sâu vào màn đêm đen hun hút…
Nó giằng tay Phong rồi lao ra mưa:
-Đúng! Tôi là con ngốc! Ha ha-Nó ngước mắt lên trời, để cho nước mưa chảy tràn cả thể xác, nước mưa liệu có thể chữa lành những vết thương cho nó.
Chạy theo nó trong tích tắc, Phong lay lay rồi hét vào mặt nó:
Cô làm sao vậy chứ? Cứ như vậy cô sẽ bị đau đấy. Nhà cô đâu tôi đưa về.-Phong lo lắng.
-Ha ha! Nhà ư?...Nhà ư?-Nó lặp đi lặp lại trong vô thức, cúi gằm mặt-Tôi làm gì có nhà mà về…không còn nhà nữa rồi…Cuối cùng…cũng chỉ có mình tôi bơ vơ giữa bóng đem này…Chỉ mình tôi mà thôi.
Phong lặng lẽ nhìn nó, không nói gì. Nơi khoé mắt nó, ngoài nước mưa, còn có những giọt nước ặn chát mang tên nước mắt, cứ chầm chậm chảy Bối rối, tột cùng của cảm xúc, nó ôm lấy Phong mà khóc nấc lên:
-Tại sao? Tại sao ai cũng bỏ tôi? Tại sao ai cũng lừa dối tôi? Tôi làm gì sai chứ? Sao mẹ tôi không đưa tôi đi với. Bắt tôi sống như thế này thực sự là rất đau khổ…Tôi không muốn…Tội căm ghét, tôi hận tất cả..
Bất giác, Phong đưa đôi bàn tay, run run ôm lấy nó. Khoảnh khắc ấy, hai đứa ôm nhau dưới mưa, lạnh lẽo và đau khổ vô cùng
-Tại sao? Tại sao mẹ lại ghét em như vậy chứ?-Con bé nước mắt đầm đìa, hét toáng lên với 2 thằng nhóc trước mặt mình.
-Kah chan!Kah chan…
-Em không muốn! Tsu kun, Shou kun, 2 người trả lời em đi…Em không tin, không tin đâu!-Con bé cứ cố chấp,để rồi phủ phục dưới cơn mưa vô tình.
Lặng lẽ, 2 đứa nhóc ôm con bé vào lòng, che chở cho cái dáng nhỏ bé, yếu đuối ấy..Những cảm xúc…những yêu thương vỗ về tâm hồn thơ dại.
Nó gục xuống, mỏi mệt, người nó mềm nhũn trên tay Phong. Không còn sức lực nữa, nó mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật lâu, thật lâu mà thôi. Phong mỉm cười nhìn nó,nụ cười buồn đến xé lòng Nhanh chóng, Phong nhẹ nhàng đỡ nó lên lưng rồi cõng nó đi…Trên suốt quãng đường mưa ngập tràn, bóng hai đứa liêu xiêu, cố gượng lại với những hạt mưa bắn tung tóe đập vào mắt, rát bỏng.
Phía sau lưng tụi nó, có cái gì đó đang nhảy múa, mưa hay một chút hoài niệm vội vã tràn về.
-Kah chan! Chân em sao thế?-Thằng bé lo lắng
-Hồi nãy đuổi theo 2 người vội quá, trời lại mưa nên bị trượt chân ngã.-Con bé rưng rưng..
-Ai bảo cái tôi lanh chanh!-Một thằng bé chọc tức.
-Hứ! Ai lanh chanh chứ?-Con bé nguýt dài.
-Thôi nào! Lên anh cõng cho!
-Nhưng mà…-Con bé ngập ngừng.
Thằng bé kéo con bé về phía mình , dịu dàng cõng nó đi trên suốt quãng đường mưa. Còn thằng bé kia thì đi phía sau, vừa chọc con bé, lâu lâu lại hét lên:
-Cẩn thân!
-Tớ biết rồi! Cậu không cần phải hét to như thế đâu!-Thằng bé kia cáu.
-Này! Đã cõng thì cõng cho đàng hoàng chứ!Còn cáu với ai hả?-Thằng bé kia cũng chẳng vừa.
-Hai người ồn quá!-Con bé hét lên.
Bất chợt, cả ba bật cười vui vẻ, tiếng cười râm ran cả một miền mưa kí ức.
-Cậu chủ! Cậu chủ đi đâu mà giờ này mới về?-Người quản gia vội vã đỡ cậu vào trong nhà. -Ủa? Cô Quỳnh đây mà!-Ông thốt lên một cách bất ngờ.
Phong khẽ nhắc:
-Suỵt! Đừng hét lên thế! Con bé vừa mới ngủ đấy!-Rồi cậu đưa ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt nó.
-Cậu chủ để tôi đưa cô ấy về phòng. Còn cậu đi thay đồ đã! Người cậu ướt hết như vậy thì sẽ ốm đấy-Ông lo lắng.
Phong cười nhẹ, lâu lắm rồi cậu mới cười như vậy, nụ cười ẩn chứa chút gì đó vui tươi, hạnh phúc chứ không phải buồn bã như bao nhiêu năm qua
-Ông đừng có quá lo cho tôi như vậy. Cứ để tôi đưa con bé về phòng được rồi.
Nói là làm, Phong cõng nó về phòng mình. Cậu gọi một người làm thay quần áo cho nó. Tiếng hốt hoảng của cô người làm khiến Phong giật mình:
-Cậu chủ! Cậu chủ!
-Có chuyện gì vậy?-Cậu hỏi.
-Người…-Cô lắp bắp-người cô ấy toàn là những vết thương, vết bầm và cả những vệt dài như bị đánh ấy ạ!
Phong hốt hoảng chạy đến bên nó, vệt áo mỏng không che nổi những vết thương nơi thể xác mà cô đã phải gánh chịu. Những vết thương cô cứ cố dấu.
Khẽ vuốt mái tóc của nó, Phong xót xa:
-Tại sao? Tại sao không phải là anh? Nếu như ngày đó…không phải em …Nếu như anh có thể chịu đựng giùm em những vết thương này…
Cậu bật khóc. Những giọt nước mắt của người con trai đầy đau khổ, hối hận và tội lỗi. Như có sự giao cảm, cô khẽ cựa mình, đôi môi nở nụ cười nhẹ, bàn tay bất giác níu lấy áo Phong.
Khuôn mặt nó, thánh thiện và trong trắng,nụ cười hồn nhiên, cớ sao cuộc sống vô tình, đẩy nó đến tận cùng của đau khổ.Phong nắm lấy đôi bàn tay nó, nhẹ nhàng như những dòng cảm xúc đã mất chợt nối lại.
-Ư !...-Nó rên rỉ.Tiếng kêu yếu ơt như bị bóp nghẹt. Thở dốc, nó hốt hoảng…Dường như những đau khổ còn len theo vào giấc mơ của nó. Phong hoảng hốt gọi nó:
-Quỳnh! Quỳnh! Cô sao vậy?
-Không!-Nó hét lên trong vô vọng...Tiếng hét cứa cả vào trái tim Phong. Những giọt nước mắt của nó lại chảy, chảy một cách vô thức. Đau khổ và sợ hãi…
Phong ôm nó vào lòng…những giọt nước mắt của cậu bất chợt cũng buông rơi:
-Anh xin lỗi! Tại anh cả! Tại anh mà em như thế này…
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong cậu đến tột cùng. Những giọt nước mắt ấm nóng của Phong dường như làm nó bình tâm trở lại, nó chìm vào giấc ngủ, tay nó nắm chặt lấy tay Phong, không tài nào gỡ ra được.
Phong nằm xuống bên cạnh nó, Những dòng kí ức vẫn còn ngọt ngào, cớ sao lại cứ làm lòng người giờ thêm đau.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, như nút thắt của dòng kí ức vội vã bị cắt rời giờ đã được nối lại.
-Kah chan! Sao chưa ngủ đi?
-Hic! Em sợ ma!-Con bé khóc nấc lên.
-Hơ! Bà chằn mà cũng sợ ma!
-Thôi nào! Cứ gặp nhau là cãi nhau. Thế em định không ngủ hả?
-Em sợ lắm!
-Không sao đâu. Em vào ngủ với tụi anh nhé!
Trong bóng đêm, 3 đứa trẻ, 3 gương mặt thiên thần, 2 thằng nhóc nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ, run sợ của con bé. Cảm giác an toàn làm con bé hạnh phúc vô cùng. Những ấm áp, hi vọng của một thời
-
Chap 23: Hai kẻ rãnh rỗi
Ánh sáng chiếu vội vào căn phòng, những tia nắng len lỏi trên mái tóc. Tung tăng trên khuôn mặt nó rồi xuyên suốt vào đôi mắt vừa hé mở.
-Ưmm!-Nó thoáng rên rỉ, đầu nó vẫn còn ong lên nhức nhối.Nó cố trấn an lại, và suy nghĩ xem tối qua mình đã làm gì. Bất chợt, ánh mắt nó xẹt ngang qua bên cạnh
…(5 giây sững sờ…suy nghĩ)
-Á á á asaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!-Chuỗi âm thanh kéo dài vô tận khiến cả thành phố í lộn cả khu biệt thư bừng tỉnh và sốc.
Sau cái âm thanh kéo dài đẵng đẵng như bị chọc tiết của nó là chuỗi âm thanh_Véo_Bịch_Cốp.
Có thể tường thuật ngắn gọn như sau, nó đá Phong bay xuống đất, và dĩ nhiên Phong an nghỉ bình yên trên nền đất, đầu đụng trúng cạnh giường (tội nghiệp quá)
Phong lồm cồm bò dây, cau có nhìn nó, nổi điên:
-Này! Con nhỏ kia! Mới sáng đã luyện thanh ầm ĩ rồi còn định lấy tôi ra tập võ đấy hả. Đúng là lấy oán báo ơn (sặc mùi kiếm hiệp)
Nó vỗ vỗ vào đầu như nhớ ra điều gì:
-Hơ! Khoan đã! Tại sao tôi lại ở đây? Và…-Nó liếc Phong-Tại sao cậu lại ngủ ở đây?
Vẫn giữ thái độ bình thản, Phong nhìn nó:
-Dạ thưa tiểu thư, hôm qua tiểu thư uông đến nỗi không biết trăng sao gì nữa, hỏi nhà thì không chịu nói nên tôi đành hi sinh thân mình cõng tiểu thư trèo đường lội nước về nhà tôi đấy ạ. Còn đây là phòng tôi, tôi chưa đấ tiểu thư xuống dưới đất nằm là được lắm rồi đấy nhớ! Ôi, sao mình lại nhân từ thế nhỉ!-Phong than.
Nhìn khuôn mặt Phong, nó bất giác bật cười sặc sụa.Nó cũng chẳng hiểu tại sao nữa.
-Cảm ơn!-Nó nhìn Phong cười dịu dàng.
Phong trố mắt nhìn nó, sự ngạc nhiên hòa lẫn niềm hạnh phúc dâng tràn trong lòng cậu. Đưa bàn tay xoa nhẹ đầu nó, cậu cười:
-Không có gì!
Ông trời ơi! Con chấp nhận đánh đổi bất cứ thứ gì để được mãi mãi nhìn thấy nụ cười của Kah chan.
Nó đưa mắt nhìn quanh biệt thự, hình như đang kiểm kê tài sản thì phải:
-Nhà cậu giàu nhỉ?
-Chắc vậy!-Phong hờ hững.
-Xí! Chảnh chọe!-Nó chọc
-Nói gì hả?
-Chứ gì nữa!
-Grừ! Coi chừng tôi giết cô đó.
-Ngon thì nhào zô coi!
…
Rồi nó và Phong rượt nhau chạy quanh nhà, tiếng la hét ầm ĩ. Ông quản gia đứng ở một phía, đưa ánh mắt hiền hậu nhìn 2 đứa.
-Cậu chủ, cuối cùng thì cậu cũng đã tìm được thứ quan trọng nhất của mình rồi.
-Thôi! Tạm hoãn, cô không định đi học hả?-Phong dừng lại thở dốc
Nó cũng nóng bừng cả người, thở hồng hộc
-Không!-Dứt khoát.
-Gì chứ? Thật là một cô bé siêng năng quá đáng!
-Hừ! Khỏi mất công xỏ xiên! Tôi lấy đâu ra đồng phục mà đi học.-Nó chống tay, nhìn xa xăm.
-Ừ há! Quên mất! Thôi, tôi cũng đang nhác, đi xả hơi chút đi.
Nói là làm, Phong lôi con SH ra, ném cho nó cái mũ bảo hiểm, rồi hai đứa phóng đi.Mùa gí thổi mạnh, không khí vừa khô, vừa lạnh. Nó run cầm cập sau lưng Phong. Nắm bàn tay nhỏ nhắn của nó vòng qua em mình, Phong nhẹ nhàng:
-Như thế này ấm hơn đấy!
Không một chút ngại ngùng, nó ôm lấy Phong. Ở Phong, nó cảm thấy có cái gì đó rất thân quen, gần gũi, cảm giác ngỡ như từ xa xưa lắm vội ừa về, sưởi ấm lòng nó.
-Woa!-Mắt nó sáng lên rạng rỡ-Ở thành phố này mà cũng có nơi như vậy à?-Nó dang tay hít hà không khí mát lành trước mặt.
Trước mắt nó là một cánh đồng hoa bát ngát,những cánh hoa màu vàng trải dài, lẫn vào đó là nền xanh của cỏ.
Những cơn gió nhẹ nhàng mơ man mái tóc nó.Tinh nghịch chạy nhảy khắp nơi, nó như đứa trẻ hồn nhiên tìm về với tuổi thơ mình.
-Này! Cô đúng là người hai mặt nhỉ?
Nó dừng bước, nhìn Phong thắc mắc:
-Là sao?
-Thì là vậy chứ sao?-Phong nhìn nó-Lúc nào cũng tỏ ra ngang ngược, mạnh mẽ, quậy phá, thực chất lại là một con nhỏ yếu đuối và trẻ con.
-Gì chứ?-Nó cáu-Đồ nhiều chuyện!
Rồi nhanh chóng quên đi câu nói của Phong, nó nằm dài xuống bãi cỏ, thả hồn nhìn trời xanh.Ngồi xuống, bên cạnh, Phong không nói gì nữa mà im lặng nhìn nó…Dường như cả 2 đều đang cố giữ lấy miền ấm áp ấy, muốn giữ lấy ánh mắt, nụ cười…
-
Chap 24: Sự bực tức của Duy
Nó đưa bàn tay lên trước mắt, nhìn nhưng tia nắng đang len qua tay mình chiếu vào khuôn mặt, cười cười.
-Cô định không về nhà hả?-Phong hỏi vu vơ.
Nó đưa tay xuống, quay mặt về phía Phong:
-Có lẽ thế.
-Thế cô định đi đâu?
-Đi bụi.-Nó cười nhí nhảnh.
-Đồ thần kinh-Phong chửi.
Lại một khoảng lặng đến đáng sợ, mỗi người đều đang đeo đuổi một suy nghĩ riêng,
-Hay là tôi, cô rủ thêm con bạn thân của cô nữa ra ngoài sống.-Phong dò hỏi nó.
-Hả?-Nó mắt chữ O miệng chữ A nhìn Phong.
-Cô có cần phản ứng thái quá thế không?-Phong khó chịu
-Cậu sốt hả?-Nó đưa tay sờ lên trán Phong, ra vẻ quan tâm.
-Dạ thưa chị, em không sốt, em đang nói chuyện đàng hoàng với chị đấy ạ!-Phong hét lên.
-Nhưng…-Nó ngập ngừng…-Nhà cậu có thiếu thốn gì đâu mà phải ra ngoài sống…
Phong nhìn nó, thở dài:
-Ai biết!
Cảm thấy Phong không muốn trả lời câu hỏi của mình, nó cũng chẳng thèm để ý nữa. Lại ngước mắt lên trời, nó cười buồn:
-Có lẽ là nên thử xem sao!
….
Tại lớp 10B4 lúc đó
-Các em trật tự! Thầy điểm danh đây!
Lần lượt từng đứa một nghe tên từ thầy, hết đứng lên, ngồi xuống
-Nguyễn Trúc Quỳnh…
Đáp lại thầy là không khí im lặng.
-Vũ Thanh Phong…
Vẫn cứ im lặng..
Dưới lớp bắt đầu có tiếng lao xao, rì rầm
-Sao Quỳnh với Phong lại nghỉ thế nhỉ?
-Lại còn nghỉ không phép nữa chứ?
-Hay là có chuyện gì rồi?
-Hay 2 anh chị nì đang hẹn hò nhỉ?
-Ghê thiệt, thinh thinh mà rinh cục bự lun á!
Con Châu nhìn mấy bà tám trong lớp đang buôn chuyện sôi nổi, lầm bầm:
-Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Rồi nó hướng mắt về phía Duy. Cậu nắm chặt cây bút bi trong tay, bóp đến vỡ vụn, nét mặt dường như căm tức lắm. Lần đầu tiên, Châu cảm thấy lạnh xương sống khi nhìn Duy như vậy. Cô có linh cảm không lành, cảm giác ghê rợn khi nhìn thấy thái độ của Duy.
Duy rút điện thoại, gọi cho Quỳnh, nhưng khổ nỗi điện thoại của Quỳnh đã tan tành từ tối hôm qua rồi còn đâu, cậu đành ngồi đó nuốt cục tức một mình.
-Hắc xì!
-Hắc xi!
2 kẻ tội đồ lúc này đang thi nhau hắc xì, tội nghiệp, bị nói xấu đến thế kia mà.
-
Chap 25: Lộ mặt
-Quỳnh ơi! Anh iu em!
-Anh Phong! Anh hát hay quá!
-Ky a! Quỳnh!
-Anh Phong!
Tất nhiên là lúc này 2 khổ chủ của chúng ta đang căng mắt ra mà nhìn? Who? Why? What?
Có thể giải thích ngắn gọn thế này, sau ảnh hưởng tích cực của đêm văn nghệ, Phong vs Quỳnh đã trở thành 2 nhân vật hot nhất của T.P tuần này. Dĩ nhiên là họ đã hot sẵn rồi nên giờ lại càng…
-Sao mà xui xẻo thế không biết.-Quỳnh cố lấn ra khỏi đám fan nam cuồng nhiệt.
-May hôm qua không đi học chứ không còn hơn thế này.Phong rên rỉ.
------------------
Vào lớp
-Yo! Nhìn hoàng tử và công chúa của chúng ta kìa.
-Vẫn kute như ngày nào.
Duy nhanh tay kéo nó ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, những bực tức ghen tuông trong lòng cậu như dâng trào. Cậu nắm chặt đến nỗi nó cũng thấy đau lắm!
-Duy! Bỏ tay Quỳnh ra!
Nó hét lên, cố dằng tay mình ra khỏi Duy.
-Quỳnh đừng nói gì cả và đi theo Duy.-Duy quay lại, cố nghiến từng lời để nói với nó, ánh mắt như một con thú bị cướp mất miếng mồi ngon.
Lần đầu tiên nó thấy sợ, sợ người con trai đang đứng trước mặt mình giờ này Nó chưa bao giờ thấy cậu như vậy, cái cách cư xử này chẳng giống cậu chút nào, chẳng giống người con trai mà nó đã chấp nhận.
-Duy sao vậy? Bỏ Quỳnh ra.-Nó cố dằng tay ra một cách mạnh mẽ hơn, và lần này nó đã thoát được. Ôm lấy cổ tay bị Duy nắm đã tấy đỏ lên,nó bực bội:
-Duy bị gì vậy chứ?
Duy quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào mắt nó, nó sợ hãi bước giật lùi, Duy thì cứ tiến theo:
-Ừ! Duy bị gì ư? Duy đang bực vì Quỳnh đấy. Tại sao có chuyện gì Quỳnh cũng không kể cho Duy chứ? Chẳng lẽ với Quỳnh, Duy không là gì hả?
Nó toát mồ hồi, đưa ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng nhìn :
-Thì sao chứ? Những lúc Quỳnh cần Duy nhất thì Duy ở đầu? Duy có quan tâm đến Quỳnh không chứ?-Nó hét lên, những đau khổ tưởng chừng lại ùa về, những giọt nước mắt chực chảy tràn trên khóe mắt.
Duy cứ như con sói hung dữ tiến đến gần nó:
-Quỳnh đã chấp nhận làm bạn gái của Duy thì Quỳnh cũng đừng có qua lại với thằng con trai khác chứ. Quỳnh xem lại mình đi.-Duy hất tay nó, xô nó vào tường.
Thoáng đau. Quỳnh nén nước mắt, nhìn thẳng vào Duy:
-Duy vô lí vừa vừa thôi chứ. Quỳnh chấp nhận làm bạn gái của Duy không có nghĩa Duy có quyền bắt Quỳnh nghe theo mọi yêu cầu của Duy. Và Quỳnh qua lại với ai chứ?
Máu nóng sôi lên, Duy áp sát vào người nó, nghiến răng:
-Vậy thằng Phong thì sao hả?-Rồi Duy kéo mặt nó lại gần, định hôn nó.
Cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, lại thêm hành động đáng sợ của Duy.Nó nhắm mắt lại mong chờ sự giải cứu.
-Chát!-5 ngón tay nó hằn rõ trên khuôn mặt Duy. May mà nó đã lấy lại sự mạnh mẽ đúng lúc cần thiết.
Duy buông tay nó ra, nhìn nó sững sờ. Nhân lúc Duy nới lỏng, nó chạy vội khỏi cậu. Cảm giác sợ hãi vẫn cứ trào dâng trong lòng nó.
“Tại sao cả Duy cũng đối xử với mình như vậy? Không lẽ mình đã sai lầm sao?”
Nó cứ chạy, nhắm mắt mà chạy, đâm sầm vào ai đó. Nó lại đứng dậy, chực chạy tiếp:
-Quỳnh! Sao vậy?
Là tiếng của Phong. Nó sững lại. Quay đầu. Chạy lại. Ôm lấy Phong.
Ngạc nhiên vì hành động của nó, nhưng Phong im lặng. Nó không nói nhưng cậu vẫn có thể hiểu, hiểu cảm giác trong lòng nó lúc này. Nó rúc vào lòng Phong như con cún nhỏ bơ vơ tìm thấy chỗ dựa cho mình.Nó òa khóc, nỗi sợ hãi như dâng thành nước mắt. Nó cứ ôm lấy Phong mà khóc ngon lành như vậy.
Duy đấm tay vào tường, cười ha hả như một thằng điên:
-Cuối cùng thì cô cũng chạy trốn tôi.
Liếm máu trên đầu ngón tay, Duy lầm bầm rõ từng tiếng:
-Cô phải là của tôi. Đừng hòng chạy thoát.
-
Chap 26: Ai bảo một chiêu không thể sử dụng hai lần
Trời về chiều. Không khí thoáng lạnh. Nó nhắm mắt, nén chặt cảm xúc, chờ mong tất cả những bất ổn trong lòng mình sẽ nhẹ nhàng trôi đi.
-Chị Quỳnh! Chị Quỳnh!-Một thằng nhóc hốt hoảng chạy về phía nó.
Mở mắt. Nó nhìn chằm chằm vào thằng nhóc, máu me đầy mình, gần như gục xuống, đang níu lấy nó, cầu mong sự giúp đỡ:
-Này, sao vậy?-Nó lo lắng.
-Tụi H.I nó …đánh lén tụi em!-Cố gắng gượng mấy tiếng, thằng nhóc gục xuống.
Nó thở hắt vào không khí, nó nên làm gì đây, giúp tụi kia hay là quay lưng như không có chuyện gì.
Nó nhớ lại khoảng thời gian qua, chỉ mới chưa đầy một tháng nhưng cái trường này luôn nghĩ nó là chị hai của trường. Những đứa được coi là đầu gấu trong trường giờ đều nghe theo lời nó, không đánh đập, bắt nạt bạn bè nữa.Nó nhớ tình cảm mà tụi kia đã giành cho nó…nhớ những lúc tụi kia chạy theo nó nài nỉ đi chơi cùng, nhớ những lúc tập văn nghệ tụi kia đã ủng hộ nó như thế nào. Thời gian ít nhiều cũng đã dựng nên trong lòng nó những tình cảm mà chính lòng nó cũng chẳng hiểu được.
Nó cứ mãi suy nghĩ…
-Bịch…-Một thằng nhóc khác nằm sóng xoài trên mặt đất. Nó quay mặt về phía cổng, một đám học sinh H.I đang đứng đấy, mặt hằm hằm, tay gậy gộc đầy đủ.
-Con kia? Lại đây tao bảo!-Một đứa con trai miệng phì phò điếu thuốc hất mặt nhìn nó. Nó cứ đứng im, làm lơ như chẳng thấy tụi kia. Khuôn mặt nghênh nghênh vô cảm của ó thực sự làm thằng kia ngứa mắt.
-Nhỏ này láo đấy. Mày là chị hai của T.P phải không?-Thằng kia tiếp tục hất mặt nhìn nó.
Cười nửa miệng, cái nụ cười ngạo nghễ, nó vẫn im lặng. Sự chai lì hằn r-Mày câm hả? Con đĩ!-Thằng nhóc phóng gậy bay thẳng đến chỗ nó đang đứng. Nhanh lẹ, nó chộp lấy cây gậy, đỡ lại và xô thằng kia chùn bước…
Thằng kia cứ bước thụt lùi, nó không ngờ là sức con gái lại có thể khỏe như vậy.
-Tao im lặng không phải vì tao sợ mày mà vì tao thấy không nên nói chuyện với những thằng rác rưởi như mày. Tao có tên họ đàng hoàng, tao là người chứ không phải là vật cưng của mày mà bảo tao đến là tao phải đến. Mày bảo ai là con đĩ hả? Tao đây đã làm đĩ cho ai chưa mà mày bảo thế? Một thằng ngu như mày thì không có tư cách chửi tao, hiểu không?
Nói rồi nó hất thằng nhóc ra, phang cây gậy vào sống lưng thằng đó.Hắn ôm lưng rên rỉ, ra hiệu cho bọn phía sau dồn lên đánh.
Thoắt một cái, nó nhanh chóng nhận thấy mình đang ở trong tình trạng nào. Một mình nó, chỉ có mỗi cây gậy vừa cướp được đang đối diện với tình thế bị khoảng 30 đứa bao vây. Học sinh trong trường đã ra về gần hết, mấy đứa có thể đánh nhau thì đều đã bị tụi kia đánh lén, không còn chút sức lực nào cả.Bỗng dưng nó nhớ đến Phong:
-Tên ấy mà có ở đây thì đã xong rồi!Tiếc là hắn bị tụi con gái kia bắt đi mất tiêu. Đành tự xử vậy-Nó lẩm bẩm.
Quay quay cây gậy một cách điệu nghệ, nó sẵn sàng đối đầu với tụi này. Nó hiểu mục đích của chúng là lấy đông nhằm làm nó đuối sức để dễ xử.Một lần cứ 2, 3 đứa nhào vào nó,lộn qua lộn lại, nó phải hết sức tập trung mới có thể thoát khỏi cuộc chiến này. Khốn nỗi là đầu nó đang quay hết cả lên vì dầm mưa bị cảm. Nó vẫn cố điều chỉnh đầu óc của mình cho cuốc chiến. Hi vọng thắng của nó chỉ là 20%. Nó cần phải cố.
Hai cây gậy bay lia lịa dưới chân nó. Nhanh chóng tránh đòn, nó đá chân vào một đứa, rồi ném nó về một phía, làm 4, 5 đứa ngã xuống theo. Trận chiến cứ diễn ra chầm chậm, như có níu kéo cái gì đó. Đầu nó bắt đầu ong lên cả, sức nó đã đuối dần.
Nó thực sự mệt mỏi, không thể cầm cự thêm nữa.Một đứa cầm gậy chạy thẳng về phía sau nó. Nó nhủ thầm:
-Lần này chết chắc rồi!
Nhưng không, nó ngạc nhiên nhìn bóng người đang chạy nhanh đến, đá thằng kia qua một phía.Cậu cầm lấy cây gậy quật lia lịa vào tụi đó. Dáng người nhễ nhại mồ hôi…Nó cố gắng đứng dậy…Đánh tiếp. Nó nhìn về phía cậu, đôi mắt chợt lóe lên:
-Duy! Cẩn thận!
Quay lại nhìn nó. Ngỡ ngàng:
-Bốp!
Cây gậy đập thẳng vào đầu Duy, cậu ôm đầu gục xuống. Máu loang lổ cả mặt đất. Nó chạy nhanh về phía Duy:
-Duy! Duy có sao không?
Vẻ mặt đau đớn nhìn nó, cố gượng cười:
-Duy… không…sao …đâu! Quỳnh…đừng… lo… cho… Duy…mau…chạy …đi…-Duy rên rỉ.
Nó cứ hoảng hốt, lo lắng cho Duy mà không để ý rằng phía sau nó, một vài đứa đã dậy được, đang hăm he tiến lại gần nó.
-BốP! Rầm! Rầm…Bịch…-Những chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên làm nó quay lại. Lau nhẹ mồ hôi trên mặt, dưới đất là mấy đứa nhóc đang nằm quằn quại...
-Phong!-Nó thốt lên một tiếng rồi thấy như đầu quay cuồng, sức nó đã kiệt rồi, mệt mỏi quá.Nhưng giờ thì nó đã có thể yên tâm được rồi.
-Quỳnh!-Chạy nhanh lại đỡ nó, những giọt mồ hôi của cậu rơi nhẹ trên mặt nó. Mùi mồ hôi quen thuộc. Nó ngất lịm đi.
Mùi thuốc khử trùng nồng nồng xộc vào mũi nó. Khó chịu! Nó nhíu mắt.
-Quỳnh! Quỳnh tỉnh rồi.-Một giọng nói vui vẻ reo lên.
-Chẳng phải là tiếng của Duy sao? Tại sao Duy lại ở đây?Đây là đâu?-Nó nghĩ. Mở to mắt, nó nhìn màu trắng đang bao lấy mình.
-Duy! –Nó mấp máy…Trên đầu cậu là băng trắng toát. Nó lo lắng-Vết thương của Duy…
Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, cười nhẹ nhàng:
-Duy không sao. Quỳnh tỉnh là tốt rồi. Duy lo quá!
Nó nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên. Mới sáng nay, cậu còn đối xử với nó như vậy.
Buông bàn tay nó ra, Duy quỳ xuống:
-Quỳnh! Duy xin lỗi…Chuyện lúc sáng…Duy đã không kiềm chế được… Nhưng Duy thật sự rất yêu Quỳnh…Duy rất sợ sẽ mất Quỳnh…-Ánh mắt cậu đầy hối hận, những lời nói chậm, như nghẹn lại trong cổ họng.
Nó thực sự bất ngờ…bất ngờ vì hành động và cả những lời Duy nói…Một thoáng suy nghĩ.
-Duy đã bao lần cứu mạng mình…Mình cũng rất cần Duy…Có lẽ…Duy chỉ không kiềm chế được nên mới xảy ra chuyện lúc sáng thôi…
Nó mỉm cười nhìn Duy. Khuôn mặt tươi tắn:
-Quỳnh hiểu mà! Quỳnh không giận Duy đâu!
Mừng rỡ, Duy đứng dậy, ôm lấy nó. Không chút kháng cự, nó cũng ôm lấy Duy.Căn phòng tưởng như ngập tràn hạnh phúc. Duy ôm lấy nó, ánh mắt hằn lên những tai ác độc:
-Ai bảo một chiêu không thể dùng hai lần nào.-Cậu nở một nụ cười, rồi ôm nó chặt hơn.
Phong nhẹ nhàng khép cửa phòng, chứng kiến tất cả. Bao giờ cậu cũng chọn cho mình cách im lặng. Cậu lắc đầu:
-Con bé ngốc nghếch. Đôi lúc thì mạnh mẽ quá…đôi lúc lại yếu đuối quá mức cần thiết…Nó quên rằng nó đang “cần” thằng nhóc đó chứ không phải “yêu”...
-
Chap 27: Lời yêu trong tiếng gió
Màu lửa rực lên trong màu đêm vô vọng. Đỏ. Rực.Nóng. Nhói lòng. Cứa từng vệt lên trái tim lạnh giá. Tưởng chừng giấc mơ ngày xưa đã ngủ yên. Tưởng rằng quá khứ đã ngủ sâu trong tiềm thức. Chơt…vội vã trỗi dậy…Đau…Đau quá….Khó thở quá!
-Tsu kun! Kah chan!-Thằng bé hét đến lạc giọng.
Màu lửa ấy đã nuốt chửng hai người bạn ấu thơ, màu lửa ấy đã phảu kín, đã tô cho trái tim cậu một màu đên khó chiu. Màu đen của sự vỡ nát. Màu đên nhức nhối lòng người.
Trong màn lửa. Hai đứa trẻ ôm nhau khóc, khóc vì sợ, vì nóng đến ngạt thở…Và vì những đau khổ đang cố chiếm lấy hồn chúng.
Ngoài màn đêm kia, chỉ còn lại một thằng nhóc, cô đơn, vô vọng trong tiếng hét của chính mình. Cậu bật khóc, tiếng khóc mơ hồ, nhòa đi trong tiếng hét của người lớn. Ở nơi nào đấy trong sâu thẳm tiềm thức, có một sợi dây vô hình nối liền trái tim 3 đứa trẻ. Chỉ hỏi cớ sao cuộc đời ngang trái phủ phục lên chúng những đau thương âm ỉ.
Chỉ cần chờ đơi…thì…thế nào…ở cuối con đường ấy chúng ta sẽ gặp lại nhau…
Tinh khôi…Đẹp đẽ như thuở ban đầu.
-Chờ đợi ư?
Một câu hỏi cất vội giữa màu hồng của những cánh hoa anh đào cuối mùa.
Một cậu bé ngước lên nhìn rời, bóp chặt cánh hoa vừa rơi trên tay mình…
Một giọt nước mắt lăn dài…Kí ức ơi! Sao ngươi độc ác quá vậy!
Người đi rồi chỉ còn ta ở lại. Người đi rồi để lại ta với trái tim lạc lõng…cứ kiếm tìm người giữa vô vọng cuộc đời này.Nhắm mắt, ngăn dòng lệ đang cố tuôn thêm. Cậu cố chờ gió thồi qua lau khô những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt này.
Nước mắt rồi sẽ ngừng rơi, vết thương rồi sẽ lành da nhưng lành rồi không có nghĩa là không còn đau nữa.
Dẫu không biết nơi cuối con đường ấy, ta có gặp lại nhau, tuổi thơ chúng ta có còn nguyên vẹn như thuở trước.
Vẫn chọn cách chờ…Đợi…
Cơn gió bay mãi nơi kia, gửi giùm người chút tâm tư thưở ấu thơ, gởi giúp người niềm mong nhớ…Và…gởi giúp người tình yêu đau khổ này.
-------------------------------------
Một cơn gió thổi vội qua phòng. Mái tóc nó vội xõa bay…Đột ngột:
-Bịch!
Cây bút trên tay nó bất chợt rơi xuống. Ngỡ như cả người nó đống cứng lại.
Vì lạnh ư? Run rẩy ư?
Nó không biết…Ngỡ như trong tiếng gió xa xôi ấy có người nào đó đang gọi tên nó. Tiếng gọi tha thiết. Thấm đẫm máu và nước mắt.
Tiếm thức nó cất tiếng tìm về phía trái tim ngủ yên. Vẫy gọi.
-Tóc…tóc…
Nước mắt nó rơi tự do không kiềm chế được.giật mình. Nó tỉnh lại…Vì sao nó lại khóc? Vì sao nước mắt nó lại tuôn rơi?Nó không biết. Đầu óc nó trống rỗng. Trái tim nó chực chờ mở vội cánh cửa kí ức…nhưng cớ sao cứ mờ ảo…đùng đục như hơi sương sớm, cố che phủ đi.
Nó cố ngừng những giọt nước mắt. Nhưng cớ sao? Chúng không chịu nghe lời. Không sao ngừng được.Nó đưa tay lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy tràn…
-Quỳnh! Sao vậy? - Duy nhìn nó lo lắng.
Nó ngước nhìn Duy.
-Không biết nữa. Không hiểu sao nước mắt lại chảy vậy?
Duy đưa cho nó khăn giấy, ngồi xuống cạnh nó vẻ an ủi.
Im lặng. Nó thực sự không biết nói gì lúc này. Nó thực sự thấy mình lạc lõng và vô vọng.Nó muốn tìm một câu trả lời. Nó muốn tĩnh tâm, để lòng mình lắng lại rồi mới có thể suy nghĩ được. Khát khao…cái mùi hoa thoang thoảng mà gió đưa ngang lúc nãy.
-Có lẽ vẫn chưa đến lúc đâu..-Phong nhìn nó từ một góc khuất rồi ngước mắt nhìn về mảnh đất xa xa nào đó…-Duy này! Tôi thực sự muốn nói với cậu, câu nói còn dang dở hôm trước. Con bé đó không thuộc về cậu, cũng không thuộc về tôi, mà thuộc về một người còn chờ đợi nó…bằng cả trái tim…cả cuộc đời…
Đúng vậy! Cứ chờ đi rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau ở cuối con đường ấy
-
Chap 28: Chuyển nhà và giấc mơ kì lạ
-Grừ! Cậu đến hơi bị sớm nhỉ?-Nó ném cái nhìn gần như muốn ăn tươi nuốt sống cho Phong.
Đưa tay che cái ngáp nhẹ, Phong nhìn nó, khuôn mặt còn ngái ngủ:
-Tại cô đến sớm đấy chứ? Sao lại nói móc tôi thế?
Nó cáu tiết:
-Ngủ gì mà như heo ý. Đã thế thì về chuồng mà ngủ, mò ra đây làm cái quái gì?
-Ai là heo hử nhóc? Anh mà là heo thì nhóc cũng là lợn ý.-Phong nhếch mép.
-À vâng, thưa anh heo. Anh biến đi cho em nhờ.Đồ chảnh chọe
-Con lợn đầu đàn lắm lời…miệng gì như mí cái bà bán cá í.
-Bla..bla..
-Bla…Bla!
Hai đứa nó cứ say sưa cãi lộn mà quên mất mục đích chính của ngày hôm nay. Con Châu và thằng Duy nhìn hai đứa nó ngán ngẩm. Mà không, trong lòng Duy dấy lên chút gì đó ghen tị chứ, ngoài mặt thì 2 người đó có vẻ ghét nhau nhưng thực sự thì…cậu hiểu hơn ai hết điều này. Linh cảm của một thằng con trai…chưa chắc đã đúng nhưng ít gì cũng được 50 % (giác quan thứ 9 bà con ạ). Cậu nhận thấy giữa nó và Phong cóa thứ tình cảm mơ hồ gì đó, rất khó nói mà ngay cả cậu không bao giờ chen chân được vào thế giới đó.
-Con lạy cha! Con lạy mẹ! Hai người cho con xin hai chữ bình yên đi! Định chào buổi sáng theo kiểu này đấy hả? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà!-Châu cố tách hai người đó ra.-Hai người đến đây làm gì hả?
-Cãi nhau!-Nó và Phong cùng lên tiếng.
-Hở?-Con Châu há hốc miệng, nhìn hai đứa nó bằng đôi mắt nai tơ ngạc nhiên đến rõ.Nổi điên, nó ném hai túi đồ cho hai đứa rồi gào thêm một câu (xin nõi trước âm lượng của chị này không kém nó là mấy)
-Các người cứ đứng ngoài đường mà cãi nhau nhé!
Nó…lon ton lại gần…cười cười nhìn Châu (lâu mới thấy cười một cái)
-Bà này! Như sư tử cái ý!-Nó buông một câu rồi bịt miệng lí nhí –Á!
Tiếp sau đó là cái nhìn sắc như đá của con Châu (bình tĩnh chứ). Lâu rồi không giỡn nên nó quên mất là con Châu kị nhất “sư tử cái”. Chỉ vì một cái lí do hết sức đơn giản là mối tình đầu của nó đã say goodbye với nó chỉ với một lí do duy nhất là “cô như sư tử cái ý”
Vậy mà nó nỡ lòng dẫm đạp lên vết thương lòng của con bạn thân con chí cắn đôi cơ đấy.
-Hơ hơ!Em xin lỗi chị Châu, chị Châu dễ xương! Chị Châu của em hiền lắm cơ-Lại làm bộ mặt dễ thương rồi. Con Châu phì cười nhìn nó, đến cả 2 thằng nhóc đứng nhìn cũng bụm miệng sặc sụa.
Có lẽ ai cũng sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn nó lúc này, nhưng con Châu thì không lạ. Đó là bản tính của nó kể từ ngày thân với con Châu. Với những người mà nó thực sự cho là quan trọng, những người được nó liệt kê vào danh sách bạn thân mới chỉ có một cái gạch đầu dòng là con Châu mà thôi. Duy thì có thể cho là First love, còn Phong là gì thì…trời mới biết (á trời không biết, tác giả biết chứ)
Thôi, quay về với công việc của ngày hôm nay. Đó là chuyển nhà…Mà nói đúng ra là tụi nó có chuyển cái gì đâu, xe tải chở dùm hết rùi, còn việc sắp xếp đã có người nhà của Phong và Duy lo.
Thực ra lúc đầu chỉ có Phong, nó và Châu định thuê nhà ở chung thôi, nhưng khổ nỗi…ông Duy nghe tin ý, lo sợ Phong cướp mất nó nên bon chen xí xọn theo đuôi (vô duyên quá).
-Cạch!-Nó mở cửa phòng!
Tiếng kêu khô khốc của cánh cửa, mùi nồng nồng của lớp sơn mới làm nó khó chịu. Ném túi đồ một cách sỗ sang. Nó ngồi phịch xuống giường.Thở dài. Nó lại thở dài.
Lần đầu tiên…rời khỏi căn nhà đó, căn nhà đầy ắp những đau thương và hận thù của nó. Gắc tay lên trán, nằm dài.Vẫn hé mắt nhìn từng tia nắng đang dọi vào mình. Căn phòng có cửa sổ đón nắng sáng, nó thích thế. Trong lành và tinh khôi. Nhẹ nhõm vô cùng. Đôi lúc nó muốn quên đi tất cả chỉ để tận hưởng khoảnh khắc ấy mà thôi.
Vội bật dậy, nó mở ba lô, lấy ra một bức ảnh-ảnh gia đình nó. Bức ảnh cũ mòn vì nó đã cố giấu đi, giấu thật sâu nơi ngăn tủ cũ. Nó không muốn nhìn, nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ nó, em nó. Bên cạnh là người cha nó căm thù. Mỗi lần nhìn nụ cười ấy…nó lại có cảm giác giả tạo. Nó bật cười. Ngay cả tiếng cười của nó lúc này cũng giả tạo cơ mà.
-Bốp!-Nó ném cái nụ cười của người đàn ông ấy vào tường. Tiếng răng rắc những mảnh vỡ của khung ảnh. Lại bật dậy, hốt hoảng, nó lần tìm đến bức ảnh. Mặc những mảnh vỡ thủy tinh đâm vào da thịt nó.
Buốt.
Nó vừa cười vừa khóc:
-May quá!-Vuốt ve tấm ảnh, mà không…là nụ cười hạnh phúc của mẹ và em nó. Lúc đó nó cũng rất vui mà.Nụ cười đó…có lẽ là thứ mãi mãi nó không tìm lại được.
Con là một đứa bé ngốc nghếch!
Con ngốc nghếch! Ngốc nghếch đến nỗi mang đau khổ cho chính con!
Mẹ xin lỗi con!
Xin lỗi đứa con gái yêu của mẹ!
Nếu mẹ đừng rời bỏ con quá sớm!
Nếu ông trời cho mẹ thêm chút khoảnh khắc để ở bên con.
Thì con đã không đau khổ thế này.
Cố bé dễ thương! Nụ cười thiên thần của mẹ đâu rồi?
Sao con lại khóc?
Xin lỗi con!
Xin lỗi công chúa của mẹ!
Mẹ yêu con lắm!
Hãy từ bỏ mọi hận thù đi con! Từ bỏ những đau khổ, tủi hờn còn bám rễ trong trái tim con!
Hãy là công chúa đáng yêu, vui vẻ của mẹ ngày trước!
Mẹ yêu con lắm!
Nó tỉnh giấc. Những giọt nước mắt vẫn còn ươn ướt trên khuôn mặt thẫn thờ của nó.
Ai?
Người phụ nữ đó là ai?
Dịu dàng
Thanh thoát trong chiếc váy trắng lướt nhẹ trên đồng cỏ.
Mẹ ư?
Không phải là mẹ.
Nhưng sao người đó xưng mẹ với mình mà.
Khuôn mặt ấy.
Mờ mờ…
Nhưng đẹp…và dịu dàng đến lạ!