-
- o 0 o -
http://i178.photobucket.com/albums/w...uutam/tear.jpg
Giọt nước mắt
Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựng
khi những nhớ thương, hạnh phúc đã cuộn vào lòng như sóng biển
là khi những giọt nước mắt
rơi...
Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dài
dâng từ trái tim lên khóe mắt
cả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắc
để rồi cúi đầu và khóc
vì không thể làm gì hơn!
Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình hình dáng của sự cô đơn
lăn từ khóe mắt qua cánh mũi
như một vệt dài của sướng vui và buồn tủi
như một giọt sương rơi vào khuya tối
cảm giác của nghẹn ngào không nói
sâu đến vô cùng...
Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một mũi tên
sượt vào bờ môi mặn chát
có lần nuốt vào trong mặc trái tim bỏng rát
có lần cắn răng để trôi qua suốt chiều dài gương mặt
để chứng kiến hết những vỡ òa...
Những giọt nước mắt có thể nào đại diện hết cho những ước mơ
cho người cần một tình yêu quay trở lại...
cho người cần thứ tha những lầm lỗi...
cho người cần đợi chờ cả đời chỉ để nói một câu nói...
cho người cần vứt bỏ hết ngày hôm qua vào vũng tối...
sớm mai thức dậy trong buổi bình minh!
Không ai biết trước được lúc nào trong tim sẽ cạn khô hết những yêu thương?
những giọt nước mắt khi nào sẽ ngừng chảy?
những người với người trói buộc nhau vì tất cả (ngoại trừ tình yêu) thế gian muốn nhìn thấy?
những người muốn sống mà không thể sống như một ngọn nến cháy
cả đời không một lần thắp lên?...
Những giọt nước mắt
trong mỗi con người
luôn sống với cảm giác đau đớn vì cần được lãng quên!
-
- o 0 o -
http://i56.photobucket.com/albums/g1...eu/Art/191.jpg
Người này và người đó...
Tại sao ta chọn người này mà không là người đó
cũng như giữa nước chanh và tắc đá
vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ
để rồi ta trượt dài xuống vực sâu...
Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu
ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ
ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ
ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ
một điều gì đó không thể gọi tên...
Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên...
có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng
ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác
ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác
rồi cứ thế bước đi...
Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay
người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
cho tất cả thương nhớ này...
Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)
ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)
Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười
hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống
nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng
làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm
Giữa người đó và người này...
tại sao ta không chọn người đó
dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!.
-
- o 0 o -
http://i178.photobucket.com/albums/w...hosuutam/3.jpg
Hãy để chúng ta đưa nhau về
Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ
hãy để chúng ta đưa nhau về...
trong thương nhớ...
Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa
có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả
có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ
có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở
và chúng ta chỉ giữ lại bình yên...
Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen
rồi từ mai sẽ từ bỏ...
rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó...
rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ...
rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ...
làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?
Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay
vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt
chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích
cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút
để dù mai sau có đánh mất
vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!
Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa
trong tim vang tiếng chuông gió
mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở
mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ
như thiên đường...
Đừng trách gì và cũng đừng ủi an
hết con đường này sẽ đến con đường khác
biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước
biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức
biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc
khi khoé mắt rung lên...
Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im
vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói
vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi
kể cả khi cần phải đánh đổi
một phần đời...
Hãy để chúng ta đưa nhau về
dù là tận xa xôi*...
* Hãy chọn con đường dài nhất để bước đi bên cạnh nhau khi chúng ta không thể biết yêu thương kia tan vỡ vào lúc nào!
(SG, 17/12/2008)
-
- o 0 o -
http://i178.photobucket.com/albums/w...hosuutam/6.jpg
Người này và người đó (2)
Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu
ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới
ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi
những-người-sống-giùm-cuộc-đời-ta...
Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà
có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi
có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi
có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi
mùi hương ấy đến từ đâu?
Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu
những giấc mơ nửa đêm về sáng
thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt
quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia
Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về... ngày xưa
những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới
làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói
nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối
vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!
Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết bao
có cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắt
ta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khác
miễn sao lòng mình đủ thanh thản
cho những lần đối mặt ở ngày sau
Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầu
nỗi mơ hồ của người đứng trong làn sương mù buổi sáng
chỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiết
đi và cố tin vào một tình yêu bất biến
không chút nghi ngờ lẫn nhau!
Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâu
chẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữa
tại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đó
yêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều gió
nhìn hơi ấm cứ cạn dần đi...
Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi...
(và nỗi hoài nghi như thế nào chắc có lẽ chỉ riêng mình ta biết!)
6/4/2009
-
- o 0 o -
http://i178.photobucket.com/albums/w...Pic/images.jpg
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời ...
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...
Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm
thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách
chỉ như thế đã là hạnh phúc...
Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
để chờ một bàn tay đến mở ra...
Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoa
chiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mát
chiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắng
chiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chổ để yêu thương một ai khác
ngoài một con người...
Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời
tự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộn
nhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốn
của một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắt
cho đến khi bắt gặp một tình yêu...
Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau
như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy
như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối
như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi
bất cứ điều gì cũng cam tâm!
Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim
những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ
những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ
những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ
những ngày dài thật dài...
Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai
người có khi không phải thấy hối tiếc
người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết
người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?
Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách...
17-09-2008
-
- o 0 o-
http://i178.photobucket.com/albums/w...osuutam/16.jpg
Khóc đi
Khóc đi
Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm
hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống
khóc đi...
Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
như một lần làm đứa bé lạc mẹ
chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quị ngã
như một lần rơi khỏi vách núi cao...
Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau
và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc
khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt
khóc đi...
Để biết cảm ơn số phận đã mang ta đến với cuộc đời này
dù một lời cảm ơn kèm ngàn lời oán trách
khi tình yêu dạy cho ta biết thiên đường
rồi chỉ ra lối thoát là địa ngục
biết phải làm sao đây?
Quên một lần ta biết đứng trên đôi chân này
hãy nằm xuống khóc cho gần mặt đất
hay thử leo lên núi cao cận kề những vì sao sáng
ngửa mặt khóc cho gần bầu trời
Đừng lau nước mắt và đừng thở ra niềm vui
gom hết lại những quãng đời tăm tối
cả những nhớ thương lẫn đau nhói
những giận dỗi hoài nghi...
Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
khóc đi...
-
- o 0 o -
http://i56.photobucket.com/albums/g1...goc_l_9127.jpg
Khi ta mỉm cười và nói...
Khi ta mỉm cười và nói – không sao
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít
Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...
Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời...
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?
Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?
là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát
Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!
Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu?
Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…
Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơn
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế
Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?
Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đau
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…
-
- o 0 o -
http://i56.photobucket.com/albums/g1...eu/Art/199.jpg
Rồi sẽ có lúc con cần phải trở về
Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về
cần được khóc và cần lau nước mắt
con đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệt
chỉ ước mình là dòng nước mà thôi...
Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đời
những đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kín
con không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuống
cứ lạnh lùng để lớn lên...
Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thương
những giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mị
trải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩ
ai tốt hay không tốt với mình?
Đã hơn một lần con gục ngã trên đường
Và ước chi con người ấy đến giúp
ước chi con người ấy chỉ hỏi han một câu đơn giản nhất
- V. sống có vui không?
(Con sẽ chắp tay mà tạ ơn
dù khổ đau hiện rõ trong mắt nhìn...)
Biết rằng ai cũng muốn sống cho hạnh phúc của chính mình
nhưng con muốn được sống cho hạnh phúc của người khác
muốn cả việc được chết đi để quãng đời còn lại của người ấy thanh thản
muốn được nhìn người ấy đi hết con đường
muốn được người ấy nhận ra mình- chỉ- một- lần- biết- yêu- thương...
Cảm giác bất lực đã khiến con từng ngày trở nên lặng câm
thui thủi mà sống
con ghét cay ghét đắng cái gọi là số phận
cho con biết yêu một con người
và rồi xô con xuống ngày tháng của đơn côi...
Đã không còn biết lòng mình buồn hay vui
khi ước mơ trong tim đã chết rồi!
Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về
cần được khụy ngã để được nâng đỡ như cuộc đời ấu thơ...
-
- o 0 o -
http://i56.photobucket.com/albums/g1...eu/Art/180.jpg
Về nhà đi.
Về nhà đi.
Bỏ lại hết những gì đau đớn nhất
những ngày vui đến trào nước mắt
những lần cô đơn như cuộc đời khất thực
lật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu...
*
Về nhà đi
đêm không còn hơi ấm để chia sẻ nữa đâu
ngày bây giờ sa mạc hoang hóa
những trái chín trên cành cũng rơi về miền đất lạ
những sông suối đã hơn một lần mặn hơn biển cả
chỉ còn nước mắt ngọt trên môi...
Con người ấy đã theo gió đi rồi
để mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối
- Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lại
đã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi...
tận xa xôi...
*
Về nhà đi
không thể tự nuôi mình mãi bằng những cuộc rong chơi
bao nhiêu vực sâu đâu chỉ dành cho mình ta gieo xuống
bao nhiêu nghĩa trang đâu phải dành cho riêng ta đến chết
bao nhiêu nén tâm hương đâu chỉ dành cho một cuộc đưa tiễn
dù ai cũng chỉ sống một cuộc đời...
Có những con đường đã đợi sẵn ta từ lúc còn trong nôi
những bông hoa nở ra vì ta tuyệt vọng
những ngọn cỏ úa vàng khi ta nói yêu một con người hơn cuộc sống
(để rồi ta luôn tự hỏi tại sao là định mệnh
khi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu...)
*
Về nhà đi
con đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đau
mùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khác
bỏ lại hết những núi cao và mây trắng...
những vực sâu và đá tảng...
cho một lần thảnh thơi...
*
Về nhà đi
ở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười...
-
- o 0 o -
http://i56.photobucket.com/albums/g1...ieu/Art/98.jpg
Và chúng ta đã mất đi
Và chúng ta đã mất đi...
Những lần đầu tiên yêu thương trọn vẹn
những khóc cười theo bản năng của con người sinh ra để hướng thiện
những ngón tay chạm vào đâu cũng có thể tha thứ được
những cái lắc đầu khi không cần thấy phải hối tiếc
những ngày chờ đợi một mong nhớ đến điên người mà không cần biết
mình đang sống vì ai?
Và chúng ta đã mất đi...
những buổi sáng nhiều nắng cùng mây trời
cứ mắc nghẹn lo toan trên bàn ăn bày sẵn
mang theo mình mỗi ngày một chiếc khăn mà chẳng thể nào lau hết những hoài nghi chạm mặt
sợ cả cái cách bản thân đứng nhìn trong bất lực
không thể đưa tay ra mà không cần điều kiện
ta đang sống vì ai?
Tình yêu đó đến một lần rồi mãi mãi không bao giờ đổi thay
như giọt nước cuối cùng đã hóa thạch
như con đóm đóm cuối cùng đã biết cười khi chết đi cho ánh sáng lịm tắt
như trăm ngàn điều đắng cay cũng không đánh chìm nổi ước mơ hạnh phúc
nhưng mà nào đâu biết...
trái tim đã đập nhịp nghi ngờ?
Bầu trời bắt đầu ngày tháng ấy với những cơn mưa
để cho người biết dành riêng trong lòng một chỗ trú
để chúng ta bàng hoàng nhìn thấy hoàng hôn khi bình minh ngoài kia vừa mới tỉnh ngủ
muốn ngăn lại những tiếng thở dài nhưng tiếng thở đã dài hơn dòng sông mùa lũ
chúng ta như bông hoa chỉ muốn sống một cuộc đời bất tử…
từ lúc mới gặp nhau?
Những gì phải kiếm tìm dạy cho ta cách làm quen với nỗi đau
tìm thấy – khóc, không tìm thấy- cũng khóc
khi ở bên cạnh nhau hóa ra là khi đáng sợ nhất
chúng ta quen với ánh sáng và rồi bất thần chỉ còn biết câm lặng
không dám hỏi lúc bóng tối trở về trong ngàn lần chớp mắt
người đang sống vì ai?
Lúc trái tim đập nhịp nghi ngờ mới biết rằng chúng ta không có quyền gì với vận may
điềm báo trước chỉ là cách nói khác về số phận
người bước đi với đôi bàn tay giấu tận sâu vào trong ngực
ta mỉm cười và người thì khóc
ta nói chạy đi mà người thì bước chậm
còn có thể níu giữ được gì?
Và chúng ta đã thật sự mất hết chẳng còn chi
những hồn nhiên đáng cho hơn là nhận
một tình yêu đáng được giữ gìn nhưng lại vuột mất…
Từ đó chúng ta ngàn lần không còn tin vào định mệnh!
(SG, 04/1/2009)