thank you chun very much, hi`, dc chưa
lem lun ủng hộ 4 chi chun lun, pót típ nha
Printable View
thank you chun very much, hi`, dc chưa
lem lun ủng hộ 4 chi chun lun, pót típ nha
Chun cố lên, dung ủng hộ Chun cả 2 tay 2 chân lun^^! Mừ Chun ơi, nhà Chun có quyển truyện này à? Dung tìm mãi trên mạng mà chả thấy ở đâu post cả>"<
Chun ơi, tiếp nào tiếp nào ^0^ truyện hay post nhanh mới nóng hổi ^^
Linda tựa người vào khung cửa, nhìn hắn bằng vẻ mặt châm biếm. Cô lấy làm lạ rằng hắn lại ko bít đến biên tập viên phát thanh kiêm đội trưởng đội vũ đạo Nguyệt Lam, cứ mặc tình soi gương cả ngày trời, chẳng chú ý đến hoa khôi siêu cấp nổi tiếng tài sắc của học viện. Cô nhìn đồng hồ:
- Suy cho cùng anh vẫn ko được xem là đàn ông. Làm gì có gã đàn ông nào lại ngắm mình lâu đến gần vậy chứ?? Dào, 37 phút 19 giây!!!!! Thời gian em tính cho anh chính xác đến từng giây một!
Phục Hy ko còn gì để nói, cũng ko thay đổi tư thế. Anh chỉ mong sao Linda nhanh chóng bỏ đi cho mình được yên thân. (Tội nghiệp!!!)
Anh vẫn bất động, nhưng xem ra ánh mắt bắt đầu chuyển động.
Cô bước chầm chậm đến gần, như tiếp cận một .... con thú hoang... . Đứng sát bên Phục Hy, cô cúi đầu thấp xuống, ghé sát.... tai anh nói khẽ:
- Hay là......chị dạy em cách cặp bồ ra sao nhé???!!!
(Tư thế đó.... cứ như một thầy giáo đang cố tình mê hoặc cô nữ sinh của mình)
Phục Hy giờ cứ như bị á khẩu, ko típ tục soi gương nữa, cũng ko nhìn Linda, anh chỉ có cảm giác lùng bùng nơi tai. Anh đứng phắt dậy, đẩy Linda sang bên, sau đó thu dọn sách nhạc một cách nhanh chóng, đậy dương cầm lại, tức tốc rời khỏi. Ko nhìn Lnda một lần nào nữa, hệt như một mãnh thú cố thoát khỏi dòng nước lớn, xông thẳng ra ngoài cửa... Anh ko hề nhận ra biểu hiện...quá thất thường của mình. Linda bít rằng, anh chàng lạnh lùng này sẽ chẳng còn có thể...lạnh lùng được nữa!!!
Linda thong thả ngồi vào vị trí lúc nãy của Phục Hy, nhìn dáng vẻ hối hả của anh, nhớ lại vẻ mặt ko bình thường vừa rùi, nở nụ cười chiến thắng, tự kiêu:
- Chàng trai trẻ, rung động rùi nhé!!!
Lúc này Susan bước vào. Bà mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ hoa hồng, tay cầm chiếc ví trắng, nhìn ngang nhìn dọc, vẫn ko thể nhận ra cô gái ngồi trước dương cầm kia là ai.
Linda nhìn bà, càng cảm thấy bùn cười, hai thấy trò hệt như nhau, vẻ ngoài cao quý nhưng thật ra nhút nhát vô cùng. (Đúng là ma nữ !!!!!)
Susan bước lùi ra sau, nhìn kĩ tấm biển nhỏ ghi chữ: "Cẩm Phục Hy" để chắc rằng mình ko vào nhầm phòng. Rùi sai đó bước đến cất tiếng hỏi:
- Cho hỏi, em có thấy Cẩm Phục Hy đâu ko?
Linda lắc đầu:
- Em cũng đang đợi bạn ấy ạ! (Lie!!!!)
Susan nhăn mặt hơi lo:
- Trời, cái tên đó lại biến đâu mất nữa? Dạ hội tối nay ko cần phải đàn hay sao..... ???
Nói đoạn bỏ đi nốt.
Linda há hốc mồm, nhìn theo ra ngoài, nói vu vơ mà cũng tin??? Phòng học cũng ko thèm đóng lại cứ mặc tình cho người ngoài ngồi đó. Bít trước mình gọi người đến đây, mang chiếc dương cầm trông có vẻ đắt tiền này đem.... bán đi cho rùi!!!
Cô típ tục với dòng suy nghĩ vớ vẩn đó, rùi bật điện thoại lên xem lịch trình, sau đó thở dài. Lại nhầm nữa rùi, người học dương cầm ở đây chính là Tháp Tháp, Đinh Đinh học violon mới đúng. Ngày mai mình mới hẹn Đinh Đinh, là ngày mai, còn bi giờ... Cô lải nhải cho đến khi thuộc lòng...(Khổ ghê!!)
Phùng Tháp ngồi trong phòng nhạc lý, liên tục liếc nhìn đồng hồ. Tất cả mọi người đều....đi về, chỉ có cô ấy là.... chưa tới!
Anh nhìn chăm chăm vào chiếc di động trên bàn, do dự ko bít nên gọi cho cô ấy hay ko. Nhưng lí trí đã chiến thắng tình cảm, mách bảo rằng nếu anh gọi điện thúc cô ấy, Linda nhất định sẽ gạt anh sang bên. Thế là anh đang ngoan ngoãn ... tiếp tục ngồi đợi như một... chú thỏ con...
Linda tay cầm gói kẹo, vội vàng chạy đến lớp học. Trông thấy Tháp Tháp cô đơn một cách đáng thương, cất tiếng cảm thông:
- Cục cưng của em, trông anh mệt mỏi thế kia, chắc đợi lâu lắm hả???(Lại còn phải hỏi !!!) Thật ko phải, em làm anh bùn lòng rùi!!!
Phùng Tháp vui vẻ rộng lượng:
- Không sao cả, đợi Linda thì dẫu lâu hơn nữa cũng ....ko hề gì!!!!!
poc tem của Chun này .
Chap này dài hơn trc rồi ^^~ mong chap sau cũng vậy .
ax, cứ tưởng được tem chứ :( mà tg ui, sao ngắn zậy nà ?
trời ơi, các bạn chẳng ủng hộ chun gì cả, cứ toàn chê ngắn hoài vậy???
Ngày ko nắng ko mưa......
Linda bắt gặp Nguyệt Lam. Cô gái đã khẩn khoản mời mọc Phục Hy nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.
- Mình muốn khóc quá!!!!(
Cô nói với một người bạn :
- Bạn có bít hội trưởng Hy tự mãn đến mức nào ko. Anh ta ngắm mình trong gương những nửa ngày trời(?) mà ko thèm nhúc nhích. Nếu Lam ko bắt chuyện với anh, chắc có lẽ anh ta sẽ ngồi đó cho đến trời tối sầm mất!!!!!!!!!!!!!!
Cô gái kia ko lấy làm lạ đáp:
- Có gì đáng ngạc nhiên đâu?? Chẳng ai hoàn hảo được như hắn ta, tự mãn là đúng rùi!!!!!!!
Linda tròn xoe mắt. Người ưu tú đến đâu cô cũng gặp qua rùi, nhưng khiến cả đám con gái thừa nhận là chẳng ai hoàn hảo đến như Phục Hy thì hắn ta đúng là người đầu tiên. Cô càng lúc càng tỏ ra hứng thú với tên này đây!!(Hic!!). Hơn nữa theo như...linh cảm của cô, đoán chắc hắn chưa bít iu đương là gì. Thế thì dễ dàng mắc câu thui, cô lại đắc ý cười.
Bọn họ nhìn thấy Linda, liền... toát mồ hôi lạnh. Mọi người đều bít rằng, khi cô ấy cười một cách ko rõ lí do như thế, thì cũng là lúc có thêm một anh chàng nữa đánh mất đi vẻ vô tư lự của mình.
Tuy Linda muốn sớm ngày giải quyết tên Cẩm Phục Hy đó, nhưng cô cũng tuyệt đối ko....vì một cái cây xinh đẹp mà bỏ phí.... cả một cánh rừng rộng lớn. Vì vậy, cô vẫn thực hiện kế hoạch đã định của mình : bốn giờ ba mươi chiều, Đinh Đinh đi siêu thị cùng cô, họ gặp nhau ở cổng trường...
Có điều ngay đến chính cô cũng ko ngờ răng mình lại rất có duyên với baby Hy (chỉ có Linda là gọi hắn như thế!!!!! , cách chưa đầy một hôm đã tái ngộ(đúng là duyên sô mà!!!) Cô lấy làm lạ, ko hỉu sao trước đây lại ko thấy hắn trong học viện, có lẽ hắn ta mới chuyển đến chăng??
Cẩm Phục Hy đứng bên vườn hoa, ngẩng cao đầu đón lấy ánh mặt trời, đôi mắt nheo lại, nom chừng rất ko kiên nhẫn. Cô gái đứng đối diện kia thì đang trong bộ dạng lúng túng cực kì, mồ hôi trong vắt ko ngừng thi nhau tuôn ra.
Có phim hay để xem rùi đây, hẳn nhiên Linda tuyệt ko bỏ lỡ! Cô dừng lại theo dõi một cách chăm chú....
- Anh đã nhận thư của em rùi...bức thư bày tỏ tình cảm...thì tại sao lại ko phản ứng...Em...em...em vít rất lâu...
Lời lẽ ngập ngừng lộn xộn:
- Em cứ ngỡ là anh ko nhận được...vậy...vậy sao anh ko trả lời thư em...???
Linda cười thầm đến....đau cả ruột , thời đại này vẫn còn có cô gái đơn giản thế kia nữa cơ đấy. Cô nghĩ bụng, nếu mình là hắn thì ắt hẳn sẽ....chấp nhận cô ta!!! Một cô gái ngây thơ đến mức đấy, chàng trai tuỳ tiện...nói vài lời thì đã có thể khiến cô ta mê mẩn, tình nguyện dâng hiến rồi sau cùng bị...đá thẳng thừng!!!
Cẩm Phục Hy vẫn với sự lạnh lùng, đưa tay day huyệt thái dương của mình, sau đó chau mày:
- Cô muốn nói đến cái này??? Vậy giờ nói xong chưa???....Tôi đi được rùi chứ????
Cô gái đó khoé mắt đỏ lên, nước mắt trào ra.
Linda ko màng đến Cẩm Phục Hy trông như ngọn núi lửa sắp hoạt động trở lại, càng ko thiết đến chi tình cảnh bối rối của cô gái, như một....bà ngồi lê mách lẻo được dịp tọc mạch :
- Em bảo... baby Hy này, sao cứ để em bắt quả tang anh tuyệt tình đến độ đấy kia chứ???(nghe trộm lại còn!!!). Hai là hum nào anh cũng gặp phải sự việc tương tự, nên để em trông thấy là điều khó tránh????
Cẩm Phục Hy đưa mắt sang thì thấy "ma nữ", đôi lông mày càng xích lại gần.
Cô gái sắp sửa nước mắt ngắn nước mắt dài,vừa trông thấy Linda, trong lòng hẳn toan tính cho mình một vai mới, vì cô bít Phục Hy dứt khoát đã có tên trong danh sách mục tiêu mới của Linda. Vì "ma nữ" của học viện Thi Tôn sẽ ko bao giờ phí lời với chàng trai mà cô ko để mắt tới. Cô gái lập tức lên tiếng một cách tủi hổ:
- Chị Linda (?), chị xem thái độ của hắn thế kia. Hãy cho hắn bít, thế nào là đau khổ!!!!
Linda liếc mắt sang, đấy chẳng phải Tiểu Ất ở lớp bên cạnh hay sao??? Sao đột nhiên lại xưng chị xưng em với mình nhỉ????
Cô vỗ vai Tiểu Ất ra chìu an ủi, tác phong đầy... lòng nghĩa hiệp:
- Được! Không thành vấn đề!!! Em sẽ khiến hắn thương tâm cho chị mát dạ!!!( Sax!!!)
Tiểu Ất gật đầu, ném cái nhìn tủi hổ thẳng mặt Phục Hy, ấm ức chạy khỏi.
Linda tì người vào vai Phục Hy, khẽ nói:
- Làm sao em nỡ??? Em quý baby Hy nhất đời, sao lại có thể làm tổn thương anh nhỉ??? Phải vậy ko??? ( Phải vậy ko hả các bạn??? )
Phục Hy đưa mắt nhìn cô ta, đây là lần đầu tiên anh đối diện trực tiếp với Linda, ngay sau đó thì....hất cô ra ngay tức thì.
Sở dĩ gọi là "Hất" vì động tác của anh thật nhanh vô cùng, dường như sợ cô ấy làm bẩn người mình. Lúc này đến lượt Linda cảm thấy....uất ức, lại còn có tên con trai ko thèm mình nữa cơ đấy???? Nhưng cô ta gạt nỗi bất bình sang bên trấn tĩnh lại, anh chàng đẹp trai này nhất định là chưa bít iu (Siêu!).Thôi đừng chấp, cứ từ từ, nôn nóng thì...cá sẽ ko cắn câu....
- Có người tỏ tình mà lại ko vui ? Sao thế, hay là cô ta xấu quá ko xứng với anh????
Linda chỉnh trang y phục, vẻ mặt hung hăng:
- Nhưng ko sao, em....xứng với anh!!!! Chào nhé!!!
ha ha, lại xin cái tem nữa, phát huy nhé bạn
hjx, mất tem. Chun ui cố post nhanh lên nha
chun pót típ nè!!! Thank mọi người đã ủng hộ cho Chun :D :x
Cẩm Phục Hy lại mất phản ứng. "Em xứng với anh" và "Chào nhé!" dường như ko được rõ nghĩa cho lắm!!
Rốt cuộc trong hồ lô cô ta có thuốc gì????(hem bít!)
________________________________
Sau đó thì cô ta tung tăng đi đến cổng trường.
- Linda ơi , anh đã chờ em từ rất lâu đấy!!!
Vừa trông thấy Linda, Khương Đinh đã ra dáng thảm thương. Chưa hết tiết học, anh đã rời khỏi, chính là để đợi Linda mà anh ngày đêm mong nhớ, thế mà nàng ta trễ hẹn....những bốn mươi phút!!!! Từ lớp học đến cổng trường lại mất nhìu thời gian thế ư????????????
- Đinh Đinh, em bít lỗi rùi!!
Linda ngoài miệng tỏ ý hối lỗi, trong lòng nguyền rủa tên Phục Hy xấu xa kia. Gã Phục Hy ngạo mạn, làm mất hết thời gian của mình( Rõ khổ! Tự nghe trộm người khác trò chuyện, lại còn trách móc....), không cưa đổ hắn, ta thề ko còn là Linda!!!!!!!!!!!
Khương Đinh nhìn Linda trong bộ dạng ăn năn, lời lẽ nhỏ nhẹ, tất cả những mệt nhọc kia đều tan biến, nụ cười nho nhã lại xuất hiện, anh nắm tay cô phấn khởi rời trường.
Họ bước đi thật hạnh phúc tự nhiên, ko bít bao nhiu cô gái thầm iu vị thầy giáo trẻ tuổi đã phải ôm hận. Từ cái hôm anh xuất hiện trước sân trường, phong thái tao nhã cùng mái tóc bồng bềnh, đã có khối nữ sinh mất ngủ vì anh. Khương Đinh nổi bật hẳn trong các giáo viên trẻ ở học viện, khí chất như một văn sĩ ngày trước. Có điều, càng ko thể ngờ rằng, ngày thứ sáu khi Linda vào học, thầy giáo trẻ đã bị chinh phục và trở thành cái đuôi trung thành của cô. Việc gì anh cũng chiều ý cô, mỗi ngày tan học lun đưa cô về nhà. Bất kể Linda có ngang ngược đến đâu, anh cũng một mực bao dung, lun nói tốt cho cô ấy.(Linda đúng là có số tốt, chàng nào cũng đẹp trai ,lại một lòng chung thuỷ với cô...)
Cuối cùng thì mọi người cũng ko rõ là do Khương Đinh bản chất si tình hay bị Linda thay đổi.
* * *
* *
Linda bay bướm nhưng chẳng lúc nào chịu an phận, trước mắt, một Cẩm Phục Hy vừa tuyên chiến chưa ngã ngũ, lại đã chuyển tiếp một anh chàng đẹp trai khác làm mục tiêu công kích.(Pó tay!!!)
Linda dạo phố bắt gặp một nhà hàng món ăn Tây đang treo bảng tuyển dụng. Con phố khá là nhôn nhịp mà nhà hàng lại trông cũng hoành tráng, nếu vào đây làm hẳn lương tháng cũng ko tệ.
Nhưng đối với một người thích rong chời hưởng thụ như cô thì chẳng lấy gì làm thích thú. Mục tiêu lâu dài duy nhất của cô ko ngoài việc...gia tăng số "tù binh" của mình, tận hưởng những ngày tháng vàng son, sau đó lại đi tìm con mồi mới (Sốc nặng!!!!!). Cô điềm nhiên bước vào nhà hàng Tây nổi tiếng của con phố Romantic Capital, lượn quanh bên trong , vừa định trở ra thì bị giọng nói dịu dàng của một nữ phục vụ gọi lại:
- Chào mừng đến với Romantic Capital, xin hỏi cô đi mấy người ạ?
Linda vốn muốn lắc đầu bỏ đi cho xong nhưng ngay lập tức cô xoá đi ý nghĩ ấy. Cô trả lời bằng giọng điệu ngọt ngào hơn:
- Thưa một, cảm ơn!
Tiếp sau ngồi vào bàn một cách từ tốn.
Máy điều hoà nhiệt độ và không khí nên thơ thế này, thật khiến người ta khó cầm lòng lưu lại tránh cái nóng thiêu đốt ngoài kia. Cô nghĩ mình đã ko chọn nhầm dịch vụ và tìm một chỗ ngồi.
Hôm nay Linda ăn mặc trông "yểu điệu thục nữ" ra phết. Áo liền đầm màu trắng làm nổi bật thân hình ma cô cố gắng kiêng cữ lắm mới được như thế, tóc thì dài xoá dưới bờ vai. Cô nghĩ, nếu đã trót thế này thì cứ đóng vai thục nữ cho rùi. Cô đặt túi xách xuống, lấy từ bên trong ra quyển sách , tay còn lại nắm chiếc khăn tay, tiếp theo thì ra vẻ chăm chú đọc một cách nghiêm túc.
Vài giây sau, cô cảm nhận sâu sắc rằng tạo hoá thật thiên vị, dĩ nhiên là thiên vị cho cô.
.......