nữa đi bạn ui hay quá bạn post nhiều nhiều vao nha chuyện hay lém
Printable View
nữa đi bạn ui hay quá bạn post nhiều nhiều vao nha chuyện hay lém
bạn ơi hay wa' post tiép đi bạn
tip đi bạn ơi.........................
Tên giật dọc cầm chiếc valy của Thanh Nguyên chạy đi, hắn chạy thật nhanh . Thanh Nguyên bật dậy, cô quên cả cơn chóng mặt, chạy đuổi theo .
-Trả cho tôi … valy của tôi, trả cho tôi …
Tên cướp chạy đi xa, vừa lúc Thanh Nguyên lọang chọang ngã xuống . Cô đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn theo tên cướp mang chiếc valy của cô đi xa, đó là tài sản mà Thanh Nguyên có được, và cả số tiền thằng Tý vừa đưa cho cô . Thanh Nguyên khóc nức nở …
-Cô ơi ! Cô có sao không ?
Một bàn tay chắc khỏe đỡ Thanh Nguyên dậy, cùng với chiếc valy của cô trước mặt . Thanh Nguyên bật dậy như chiếc lò xo, cô vồ lấy valy như sợ bị giật lần nữa .
-Cô đừng sợ, tôi đánh nó một trận lấy lại valy cho cô . Lần sau đừng có lơ đễnh nữa .
Thanh Nguyên vẫn không hết khóc . Cuộc đời của cô chưa bao giờ lâm vào hòan cảnh như thế này .
-Cô có sao không ? Ở đâu, tôi đưa về cho !
Thanh Nguyên lắc đầu :
-Tôi không có nhà .
-Trông cô thất thần như đang ốm nặng, vậy hay tôi đưa cô đi bệnh viện nghen ?
-Đừng ! – Thanh Nguyên lắc đầu – Đừng đưa tôi đi bệnh viện, tôi không sao đâu . Là do tôi mệt và đói, nhưng lại không muốn ăn .
Nước mắt Thanh Nguyên lại chảy ra trên đôi gò má xanh xao, tuy nhiên vẫn không làm tan mất vẻ đẹp của cô, nét đẹp mong manh yếu đuối, như chờ có vòng tay che chở nương tựa .
Lòng trắc ẩn trong Đường Thanh nổi dậy, anh khẽ bảo cô :
-Vậy tôi đưa cô về nhà tôi nghỉ ngơi . Khi nào cô khỏe lại muốn đi đâu thì đi .
Thanh Nguyên máy móc bước theo người đàn ông lạ . Đối với cô bây giờ nếu có cạm bẫy và người ta muốn lợi dụng cô đi nữa cũng như thế mà thôi . Cô có còn gì để mất . Một cuộc hôn nhân đang độ nồng thắm, chợt tan vỡ . Lần thứ hai cô đã yêu bằng tất cả trái tim mình, nhưng rồi định mệnh cũng bắt cô phải chịu điều nghiệt ngã . Cô không giận Đức, trách anh là đã yêu mà lại không tin tưởng vào vợ mình . Mà cô có cái gì để anh tin tưởng, anh cứ ngỡ được cô yêu anh bằng mối tình đầu thơ ngây . Đêm tân hôn, cô đã làm cho anh rơi tòm xuống vực sâu, lòng kiêu hãnh của anh bị cô đánh tan tác .
Lần thứ hai, anh không thể nào làm người đàn ông rộng lượng hơn nữa .
Đường Thanh chờ cho Thanh Nguyên ngồi vào xe xong mới đóng cửa lại, vòng quay xe ngồi vào tay lái, lái xe đi .
Trời mới vừa hửng nắng chợt tối sầm, tháng tám là như vậy, chợt nắng chợt mưa . Đường Thanh thở dài . Lệ Phi của anh bỏ anh đi tìm tương lai, mới đó mà đả ba tháng . Anh rất nhớ cô, song vẫn không thích nghe điện thọai cô gọi về .
Gió thổi mạnh, hạt mưa trút xuống ào ạt như thác nước . Đường Thanh ấn nút cây gạt nước chuyển động . Hình như là bộ phận gạt nước hư nên nó không chịu chuyển động, anh mở ngăn kéo tìm khăn lông để lau mặt kính, anh chợt hốt hỏang đạp mạnh thắng vì ánh đèn pha chói sáng lòa phía trước, con đường trơn trợt, chiếc xe không theo sự điều khiển của Thanh nữa, mà lao về phía trước . Ầm … Thanh hét lên, lúc Thanh Nguyên cũng vừa mở mắt ra, mọi thứ trước mắt cô tối sầm và một cảm giác đau đến không chịu nổi, Thanh Nguyên nghe một tiếng “ầm” khủng khiếp, cô ngất đi … cơn mưa vẫn ào ạt như trút nước …
Thanh Nguyên tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn quanh, một cảm giác đau làm cô nhăn mặt rên khẽ một tiếng :
-Chị tỉnh rồi hả ?
Một gương mặt kề sát vào mặt Thanh Nguyên và giữ vai cô lại :
-Chị nằm im đi, chớ cử động !
-Tôi … anh là ai vậy ?
Thanh Nguyên nhíu mày, cô không nghĩ ra được điều gì, ngòai cảm giác đau buốt, đau
tòan thân đến không chịu nổi . Cô lại rên khẽ :
-Đây là đâu ?
-Chị đang ở bệnh viện . Chị …
Một cánh tay kéo Đường Văn từ phía sau, đồng thời một ánh mắt nghiêm khắc nhìn Đường Văn không cho anh nói . Đường Văn gật đầu :
-Con biết mà mẹ .
-Con ra ngòai đi, để mẹ nói chuyện với chị dâu con .
Xô nhẹ vai Đường Văn, bà Hải Đường ngồi xuống bên Thanh Nguyên, nhẹ vuốt tóc cô :
-Con cứ nằm nghỉ . Đường Thanh không sao cả … vài hôm nó sẽ đến thăm con .
Thanh Nguyên ngơ ngác, cô lặp lại :
-Đường Thanh ?
-Phải ! Đúng là trời phật còn thương nhà mình, con bị thương tích trầm trọng, thế mà cái thai của con không hề hấn gì . Nếu Đường Thanh biết được, nó vui biết bao nhiêu .
Nói đến đây, dù cố kềm nén, bà Hải Đường vẫn không sao ngăn được nước mắt . Đứa con trai của bà đã vĩnh viễn ra đi, ra đi một cách đau đớn tức tưởi . May là bà còn có cô con dâu và đứa cháu nội . Cái thằng thật tệ, người yêu mang thai mà câm như hến .
-Mẹ !
Đường Văn nhăn mày . Chính anh cũng không sao ngăn được dòng nước mắt đau thương hai ngày nay trước cái chết của anh trai mình . Nhưng dù bất luận như thế nào đi nữa cũng phải chờ chị dâu tương lai của anh trai tỉnh trí nhớ và bình phục đàng hòang đi đã, sự xúc động có thể tổn hại đến đứa bé, đến cái bào thai, nó là bảo vật của anh trai để lại .
Một tiếng “mẹ” của Đường Văn thôi, bà Hải Đường vội đứng lên đi nhanh ra ngòai, làm Thanh Nguyên ngẩn ngơ nhìn theo, cô không hiểu gì hết .
Bác sĩ vào, Đường Văn lo lắng :
-Bác sĩ ! Chị dâu của tôi dường như chị ấy không nhớ gì hết .
Vị bác sĩ khám lại cho Thanh Nguyên thật kỹ lưỡng :
-Có thể cô ấy bị chấn động mạnh, nên tạm thời không nhớ được chuyện cũ, cần có thời gian để khôi phục lại .
Thanh Nguyên nhắm mắt lại, đầu óc cô mơ hồ rơi vào cơn mê, cô mơ thấy mình bay cao, cao mãi … có ai đó gọi cô văng vảng …
…
Thanh Nguyên tỉnh lại lần nữa, một bàn tay vội giữ tay cô lại :
-Chị nằm yên đi đừng cử động, người ta đang truyền dịch và máu cho chị . Chị nghe trong người như thế nào rồi ?
-Mệt và đau lắm . Anh là ai vậy ?
Đường Văn mỉm cười :
-Tôi là Đường Văn, em trai anh Thanh . Chị không biết tôi cũng phải, tôi du học ở Úc mới về, để tôi gọi bác sĩ báo tin chị đã tỉnh lại nhé, chị nhớ nằm yên không được cử động .
Thanh Nguyên nhìn theo Đường Văn, cô cố nhớ nhưng sao không nhớ gì cả mà một khỏang mông mênh và như mịt mù vây phủ cô .
Đường Văn quay trở lại với bác sĩ khám bệnh lại cho Thanh Nguyên . Vị bác sĩ phấn khởi :
-Cô ấy tình trạng sức khỏe tạm ổn . Hãy nên giúp cô ấy nhớ lại .
Đường Văn lo lắng :
-Có khi nào không khôi phục lại trí nhớ không bác sĩ ?
-Câu hỏi của anh không trả lời được đâu, nhưng tốt nhất không nên làm cho bệnh nhân xúc động .
-Cám ơn bác sĩ .
Đường Văn tiễn vị bác sĩ ra cửa, anh thầm suy nghĩ . Âu việc mất trí nhớ cũng là cái may cho chị dâu của anh, cô ta hãy còn quá trẻ, chừng hăm hai, hăm ba là cùng, mang của anh trai một giọt máu, ông trời thương nên cho mẹ con tòan mạng, chỉ có anh trai của anh vắn số, để lại đau thương tiếc nuối cho cha mẹ anh và cả anh .
Bà Hải Đường đến mang theo súp, Đường Văn vội đỡ gào mên :
-Sao mẹ không bảo người làm mang đến, mẹ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe ?
Bà Hải Đường nghẹn ngào :
-Mẹ không yên một chổ được . Mẹ nhớ anh Hai con, nhìn ở đâu cũng thấy bóng dáng của nó là mẹ lại khóc .
-Mẹ ! Đừng khóc, chị dâu sẽ nghe đó !
-Nó như thế nào rồi ?
-Bác sĩ nói tạm ổn, nhưng có lẽ không nhớ gì cả mẹ ạ, cũng không hỏi anh Hai .
Bà Hải Đường thở dài :
-Sống sót được cũng quá may mắn rồi, may là gìn giữ giọt máu của anh Hai con để lại . Mẹ vào thăm nó .
Bà Hải Đường đẩy cửa bước vào, bà khóat tay ra hiệu cho Thanh Nguyên nằm im . Tội nghiệp … nó hãy còn quá trẻ mà đã là góa phụ …
Hôm nay Thanh Nguyên có vẻ khởi sắc, cô ngồi dậy được và ăn một chút cơm . Đường Văn vui mừng :
-Vài hôm nữa bác sĩ nói chị xuất viện được về nhà .
-Vậy hả !
Thanh Nguyên ngắm Đường Văn, cô không có một ấn tượng nào . Điều cô biết anh là em trai của chồng cô . Vậy còn chồng cô, anh là ai ?
-Chị ! – Đường Văn ngập ngừng – Có phải chị đã nhớ gì không ?
-Chồng tôi là anh trai của anh ?
-Phải !
-Tên gì vậy ?
-Đường Thanh .
Đường Thanh, một cái tên hòan tòan xa lạ . Thanh Nguyên nghệch mặt ra . Đường Văn hồi hộp theo dõi sắc mặt Thanh Nguyên .
-Chị … có nhớ anh Hai không ?
Thanh Nguyên lắc đầu :
-Tôi có cảm giác mơ hồ và rất xa lạ, nhưng dường như có ai đó gọi tôi … Nguyên … Nguyên …
-Chị nhớ ra chị tên Nguyên ?
-Không nhớ .
-Chị không nhớ thôi đừng cố nhớ, chị đang mang thai cho nên cứ nghỉ ngơi .
Nhìn Thanh Nguyên, Đường Văn phải thầm công nhận cô rất đẹp và hình như anh đã thấy cô đâu đó, nhưng lúc này Đường Văn không tài nào nhớ nổi . Anh chợt cười vì ý nghĩ thấy chị dâu mình giống ai đó, anh đi xa Việt Nam gần ba năm, anh em ít gặp nhau, cho đến những gì về anh trai mình, anh biết rất ít . Cuộc sống của Đường Thanh vốn kín đáo, vậy mà khi ảnh mất đi, trên chuyến xe anh có một người phụ nữ … tiếc là cô không nhớ gì hết .
Sang ngày thứ mười bốn, Thanh Nguyên được xuất viện . Đường Văn bối rối chưa biết chuẩn bị tâm lý cho chị dâu mình như thế nào, muốn hay không và dầu trước hay sau, chị dâu của anh cũng cần biết là tai nạn giao thông thảm khốc đó, chị đã mất đi người chị yêu quý nhất .
Thanh Nguyên theo Đường Văn bước vào nhà cô . Cô bỡ ngỡ nhìn mọi thứ, rồi vụt đi nhanh đến trước bàn thờ Đường Thanh nhìn trân trối vào bức di ảnh .
-Anh ấy phải không ?
Đường Văn hồi hộp đến tim đập mạnh . Anh đưa tay ra như sợ Thanh Nguyên sẽ ngã :
-Chị Hai …
Thanh Nguyên vụt bưng mặt … Ánh chớp sáng lòe giữa màn mưa đục, một tiếng ầm vang lên khủng khiếp … Thanh Nguyên rú lên .
-Chị Hai …
Thanh Nguyên ngước mặt lên, gương mặt cô hãi hùng đến thất thần .
-Máu … máu … Trời ơi, anh ấy chết rồi !
Đường Văn phải vội ôm vai Thanh Nguyên giữ lại, cô đang run rẩy và lảm nhảm :
-Máu … máu …
Mọi người bao quanh lại . Ông Hải Đường ra hiệu cho Đường Văn dìu Thanh Nguyên lại ghế ngồi, cho cô uống thuốc . Hồi lâu Thanh Nguyên có vẻ tỉnh lại, cô mệt mỏi mở mắt ra . Đường Văn thở phào nhẹ nhõm, cú sốc đã đi qua, hy vọng là chị dâu của anh tự chủ được, vượt qua cú sốc của cuộc đời .
nữa đi bạn ơi truyện đang hay mà
ui....nhầm người ah...truyện này hay ghê
tÍp đI bẠn Ơi! hAy wA' chỜ hEm nỖi >"<
Thanh Nguyên ngồi lặng yên trên ghế thật lâu . Vườn hoa đẹp quá, cô thích nhất là những giò phong lan trổ màu tím tuyệt đẹp .
-Này cô !
Thanh Nguyên giật mình quay lại, cô ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt mình . Cô gái cũng nhìn Thanh Nguyên chăm chú, cái nhìn giận dữ lẫn đau đớn . Cô vụt lao tới nắm hai vai Thanh Nguyên bóp mạnh, nói như quát :
-Chị là ai, chị nói đi ? Nói đi !
Thanh Nguyên co người sợ hãi :
-Chị bảo tôi nói cái gì ?
-Chị quen với anh Thanh từ bao giờ . Tôi không tin là anh ấy vừa nói yêu tôi vừa lại có người phụ nữ khác, lại còn sắp có con nữa . Tại sao vậy ? Tại sao ?
Cô ta hung dữ quá, Thanh Nguyên cố vùng ra :
-Tôi không biết, đừng có hỏi tôi . Buông tôi ra …
Đường Văn về tới, anh hốt hỏang chạy về hướng hai người phụ nữ đang giằng co nhau, cố lôi Lệ Phi ra :
-Chị Phi ! Chị làm gì vậy ? Chị ấy đang có mang, chị mau buông ra !
Đường Văn vừa gỡ tay Lệ Phi vừa đẩy mạnh ra :
-Chị điên rồi hả, chị có đánh xé chị Nguyên thì giải quyết được gì, anh Thanh đã chết rồi.
Như một quả bong bóng xì hơi không còn chút khí, Lệ Phi quỳ xuống trên mặt đất . Cô khóc òa :
-Tôi biết tôi có ầm ĩ cũng chẳng được gì cả . Có trách là nên trách tôi ham công danh sự nghiệp . Nhưng tại sao vậy, tôi đi có ba tháng, ảnh đã có người phụ nữ khác còn có con . Đường Thanh ơi, tôi hận anh . Tại sao anh đã chết đi rồi, anh còn gây đau khổ cho tôi như thế hả ?
Thấy Thanh Nguyên cứ tròn mắt nhìn mình, Lệ Phi gào lên :
-Ông trời thật công bằng, chị cướp anh Thanh của tôi, cuối cùng, chị cũng đâu có anh ấy . Anh ấy không là của tôi cũng không là của chị được …
Đường Văn đỡ Lệ Phi lên, anh lôi cô đi, Lệ Phi khóc òa trong vòng tay Văn, cô không thể tưởng tượng là Thanh có người phụ nữ khác . Đã từng có những lúc cô muốn bỏ tất cả, từ Pháp bay về với anh, ý định chưa kịp thành thì một cái tin sét đánh, Đường Thanh chết vì tai nạn giao thông . Trên chuyến bay trở về, cô tưởng mình không sống nổi . Tại sao Đường Thanh phụ bạc cô …
Đường Văn dìu Lệ Phi ngồi xuống ghế, anh nghiêm giọng :
-Tôi biết chị đau khổ, nhưng có lẽ chị Nguyên còn đau khổ hơn chị .
Lệ Phi đau đớn :
-Chị ấy sẽ không đau khổ bởi vì chị ta có tình yêu của anh Thanh . Vậy mà anh ấy luôn nói yêu tôi, đã bao lâu rồi tôi bị anh Thanh lừa dối mà không biết . Tôi hận anh ấy .
Đường Văn cúi đầu, anh không biết mình nên làm gì trước hai người phụ nữ của anh mình . Lệ Phi đau khổ, còn Thanh Nguyên trầm mặc, cả ngày lặng lẽ . Cha mẹ anh đặt hết tình thương vào cô con dâu, đó là giọt máu Đường Thanh để lại .
Lệ Phi gạt nước mắt sau phút điên cuồng, ghen hờn, cô bình tĩnh lại . Người phụ nữ đó còn bất hạnh hơn cô, cô ta phải nuôi con, cả đời cô ta sẽ nhớ Đường Thanh . Còn cô, chẳng phải khi chấp nhận đi tìm sự nghiệp, cô đã vứt bỏ Đường Thanh sang một bên .
Cô đặt tay lên vai Văn :
-Xin lỗi Văn, tôi hơi hồ đồ .
-Tôi hiểu chị mà . Tôi cũng không hiểu là may mắn hay rủi ro nữa, sau tai nạn dù đã bình phục nhưng chị ấy hòan tòan không nhớ gì cả, ngay cả cái tên của chị ấy . Tôi tìm thấy một chữ “Nguyên” trên valy của chị ấy . Hình như là hôm đó anh Thanh chở chị đi đâu đó . Còn ba mẹ tôi, dù đau đớn trước cái chết của anh Thanh, vẫn còn được an ủi vì có cháu nội, cho nên chị hãy tha thứ cho anh Thanh .
-Không, tôi căm ghét vì anh ấy lừa dối tôi . Tôi có quên anh ấy đi nữa cũng chẳng lỗi lầm gì .
Lệ Phi đứng bật dậy, cô nhìn bức di ảnh của Đường Thanh một cách giận dữ . Tôi sẽ quên anh …
Thanh Nguyên vẫn còn ngồi ngòai vườn hoa, tay cô xoa nhẹ lên bụng, có một mầm sống dưới bàn tay cô, nó đang cử động, thật ngộ nghĩnh, thật dễ thương và cũng có lúc nó làm cho cô vô cùng mệt mỏi . Sao mình vẫn không nhớ ra điều gì, ngòai nỗi ám ảnh máu và máu …
Bà Hải Đường ra lệnh dẹp tất cả màu đỏ gợi nhớ tai nạn khủng khiếp, bà mua rất nhiều ảnh em bé xinh xắn bụ bẫm cho Thanh Nguyên xem . “Con hãy sinh cho mẹ đứa cháu nội thật bụ bẫm xinh đẹp Nguyên nhé . Cả nhà đang trông chờ đứa bé ra đời vì nó là giọt máu duy nhất của Đường Thanh” .
Đường Văn ra đến . Anh lắc đầu thương hại vì Thanh Nguyên vẫn ngồi chổ cũ, không gian và thời gian dường như không tác động được cô . Anh đến ngồi gần cô :
-Chị không nên ngồi cả ngày ngòai này, mà nên vào nhà nằm nghỉ ngơi .
Thanh Nguyên tò mò nhìn xấp giấy trên tay Đường Văn :
-Anh đến công ty làm việc à ?
-Phải . Mới tiếp nhận công việc của anh Hai để lại nên tôi hơi vất vã . À, chiều nay chị có
muốn đi đâu chơi không, tôi đưa chị đi ?
Thanh Nguyên lắc nhẹ đầu, đôi mắt cô lại nhìn ra xa mông lung u buồn . Cái dáng dấp cô đơn yếu đuối sao làm xúc động đến Đường Văn đến lạ kỳ . Anh ngầm hiểu tại sao anh mình phải lòng cô gái trẻ này vì chính anh cũng không dằn được lòng mình những cảm xúc rung động …
ui...post típ đi...Đường Văn yêu Thanh Nguyên rùi !!
Hay quá post tiếp đi bạn ơi .. post hết lun ih mà ...