-
Minh Tuấn vừa lái xe vừa nắn lại chiếc cravate, anh hỏi :
-Trông anh thế nào hở Phúc?
-Hơi tệ.
Tuấn râu rĩ :
Bao giờ em cũng ác mồm thế à?
VPhúc vuốt mái tóc cười trêu anh:
Vậy trông em hôm nay thế nào? Này, đã cho anh cơ hội trả thù rồi đấy nhé.
Tuấn cười nhẹ, anh không thèm chụp lấy chiếc phao cô vừa quăng ra.
-Em rất đẹp và trong mắt anh em còn đẹp hơn nhiều.
-Tại sao có sự khác biệt đó nhỉ?
-Vì anh yêu em. Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy em, em như bước ra từ "Liêu trai chí dị" của Bồ Tùng Linh vậy. Á, đừng...anh khen thật đấy. Em cứ lơ lơ lửng lửng, hư hư thực thực, lạ lắm. Em hút anh lại gần và anh lao theo một cách không tự chủ, giống như bị mê hoặc vậy. Khi em đi khỏi và suỐt những ngày sau đó anh cứ lẩn thẩn nghĩ chắc mình bị ma ám thật rồi. Và đến tận bây giờ anh vẫn còn nguyên cảm giác ấy.
Phúc cười cười:
-Anh khen cũng lạ hơn người khác đấy, khen mà như chê. Anh...
Cô im bặt khi Tuấn từ từ tấp xe vô lề. Tự nhiên thấy hồi hộp, Phúc níu tay anh hỏi nhỏ:
-Đến rồi hả anh?
Đang loay hoay tìm chỗ đậu xe nhưng dường như cũng phát hiện ra giọng nói không bình thường của cô, Tuấn quay sang:
-Bây giờ vẫn còn kịp, nếu em đổi ý chúng sẽ quay về. Em ổn không?
VPhúc buông tay ra. Cô thấy giận:
-Anh đã hỏi điều này hai lần rồi. Em vẫn giữ nguyên câu trả lời của mình. Hy vọng em không phải nghe thêm một lần nào nữa cả.
Tuấn không thèm để ý đến lời cô, anh cộc lốc:
-Em có chắc là mình vẫn ổn đấy?
VPhúc mím môi đẩy mạnh cửa xe và bước xuống khi nó chưa dừng hẳn. Không nhìn Tuấn, cô đi thẳng vào trong. Anh phóng theo kéo Phúc lại. Đôi mắt rất lì rất sáng của anh loé lên tia kỳ lạ :
-Vấn đề anh quan tâm không phải là câu trả lời mà chính là thái độ của em.
Để tránh ánh mắt hiếu kỳ của nhiều người đang chiếu vào, cô không đẩy anh ra nữa nhưng cơn giận không vì thế mà giảm xuống chút nào. Phúc rơm rớm nước mắt. Không hiểu sao từ k hi yêu anh cô trở nên mít ước đến vậy.
-Em cũng thế. Em không quan tâm đến câu hỏi mà vấn đề là anh không tin em. Em không muốn cãi nhau với anh. Anh không tin thì đừng yêu em nữa.
Tuấn cúi xuống, giọng anh mềm đi:
-Anh xin lỗi. Không phải anh không tin em, anh chỉ không tin vào chính mình. Không hiểu sao từ khi yêu em anh lại mất phong độ đến thế. Đừng giận anh, nhỏ.
-Anh...
-Suỵt...
Trường và Phương Du đang tiến đến gần. Ánh mắt Trường lướt thật nhanh rồi
Nơi cánh tay Tuấn vòng qua người cô và đặt lại đấy. Nấn ná một chút ánh mắt ay lại chiếu thẳng vào Phúc. Trong một thoáng mắt họ gặp nhau. Anh mắt Trường ko còn giống như ngày nào: đã mềm hơn sâu lắng hơn. Trường vẫn còn gầy. Gương mặt góc cạnh đầy cá tính cộng thêm đường viền xanh mờ trên cằm nên trông anh cương nghị hơn.
Thật nhẹ nhõm khi quả tim vẫn đập bình thản, đều đặn trong lồng ngực. Tuy nổi giận với Tuấn chỉ vài giây trước đó nhưng thật sự Phúc vẫn chưa hiểu rõ lòng mình. Bên cạnh cô, Minh Tuấn đang nồng nhiệt bắt tay Trường:
- Chúc mừng cậu. Chúc mừng em, Phương Du.
Và trong sự ngạc nhiên của mọi người, Phương Du vòng tay ôm cổ Minh Tuấn, giọng chị chùng xuông thật thấp gần như là lời thì thầm:
- Cảm ơn anh.
Quay sang Phúc, PD mỉm cười:
- Hôm nay Phúc đẹp quá.
- Chị cũng thế. Thành thật chúc mừng.
Phúc nhìn Du. Cô biết rằng dù có cố gắng thêm thì khoảng cách giữa hai người cũng ko vì thế ma thu ngắn hơn được nữa. Dẫu sao Phúc vẫn thấy hài lòng và thoải mái với chính mình. Cô nhìn quanh, ko thấy bác Hương và dì Lê đâu cả. Có nhiều người đứng chờ phía sau, MT vỗ vai Trường:
- Tớ và Phúc vào trong đây. Gặp lại sau nhé.
Bước như cái máy trong vòng tay của Tuấn, Phúc lẩn thẩn suy nghĩ về họ. CÔ đã đến đây, đã trông thấy Trường và Phương Du những hình ảnh lưu lại trong cô giống như hai phần của một bức tranh vầy. Phúc chợt nhớ mình vẫn chưa nhìn thấy họ đứng bên nhau một cách đầy đủ và trọn vẹn. Nghĩ thế nên cô ngoái đầu lại nhưng Phúc đã bị MT giữ chặt lấy:
- Đừng em, họ vẫn còn trông theo mình đấy.
Cô cãi:
- Nhưng em chỉ nhìn thôi mà, em có ôm như....
- Thôi mà em...
Vũ Phúc lườm:
- Em sẽ cẩn thận xét xem anh yêu em thật sự hay chỉ làm thế để giúp chị Du. Trông hai ngưỜi đáng ngờ lắm.
Tuấn cười to:
- Câu noi này vừa làm anh bực lại vừa thấy thú vị vì hình như sự tự tin của chúng ta tỉ lệ nghịch với nhau. Mỗi lần em thiếu tự tin thế này thì nó lại đầy tràn trong anh.
Có tiếng ai gọi tên Vũ Phúc. Dũng - anh chàng Việt kiều Na Uy - đang vẫy cô rối rít. Nhìn quanh bàn toàn những gương mặt quen thuộc trên chuyến xe hôm nào. Dũng đứng hẳn dậy khi cô và Minh Tuấn đến gần. Anh đang giữ tay Dũng lại:
- Chờ một chút để tớ giới thiệu với cậu.
Dũng khoát tay:
- Tớ biết rồi, Vũ Phúc đây mà.
- Nhưng cậu vẫn chưa biết điều này: Vũ Phúc là người yêu của tớ.
Dũng ngẩn người, mặt anh thộn ra:
- Còn Tú trân? cái cô bác sĩ hay là ngưỜi mẫu gì đó của câu đâu?
- Ê...ê...đừng....
Cả bàn cười ồ khi thấy vẻ mặt của hai người. Ko nhịn được, Phúc cũng cười theo. Trên kia buổi lễ đã bắt đầu. Đèn vụt tắt. Cả căn phòng tối om chỉ có sân khấu nơi họ đứng là rực rỡ ánh đèn. Trông bác Hương mảnh mai yếu đuối. Thật khó tưởng tượng người đàn ông cao lớn đứng cạnh là con trai bác. Gương mặt bà ngời hạnh phúc. Cả Phương Du cũng thế. Chỉ Trường là điềm tĩnh với dáng vẻ trang nghiêm. Trong một thoáng dường như ánh mắt anh dừng lại nơi Phúc ngồi. Mặc dù ko thấy rõ nhau và cũng có thể chỉ là ảo giác của riêng mình nhưng cô vẫn thì thầm. Phúc hy vọng anh sẽ nghe thấy bằng tâm linh "Quên em đi và chúc anh hạnh phúc"
Minh Tuấn vương vai khi ngồi vào xe. Nhìn sang Phúc, anh hỏi:
- Mình đi một vòng nữa nhé Phúc. Anh muốn đưa em đến chổ này đẹp lắm.
Cô lắc đầu:
- Để hôm khác được ko anh? Hôm nay em có việc rồi
Minh Tuấn nài nỉ:
- Mới thi xong mà. Thư giãn một chút đi em.
Phúc che miệng ngáp:
- Em hứa với nội là sẽ về sớm.
Tuấn cười cười:
- Bà nội của anh đó nhỏ. Nếu em muốn giành và biến bà nội thành của riêng mình thì em phải làm một số việc như: yêu, đám cưới và sinh con với anh. Em làm được ko?
- Không.
- Em dám.......
Anh có vẻ rất thú vị khi soi vào gường mặt đỏ bừng của cô.
Xe dừng lại trong sân, Vũ Phúc phong nhanh vào nhà. Cô vừa chạy vừa gọi:
- Nội ơi...ơ.....ơ...
Vừa hết bậc tam câp. Tuấn đã bắt được Phúc.Vùng khỏi tay anh, cô hét to:
- Nội....i.....i.
Ko kịp nữa rồi. MT khoá chặt người Phúc. Môi anh trùm kín môi cô. Ban đầu chỉ nhè nhẹ thăm dò nhưng khi Phúc cương quyết đẩy ra thì nụ hôn trở nên mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Anh ép cô sát vào tường. Hương rượu trên môi Tuấn làm Phúc ngây ngất. Cô ko chống cự nữa mà vong tay quanh cổ anh. Tuấn cúi xuống thật thấp. Nụ hôn chuyển sang nhẹ nhàng, âu yếm. Anh nói giữa hai nụ hôn:
- Lạ quá, lúc nãy anh ko sao, con bây giờ thì say khướt Phúc ơi....
- Anh nói dối...
- Em có muốn thử ko nhỏ?
-.....
- Sau này tụi mình cưới nhau, lúc đó chắc anh ko thể nào làm việc được khi biết em đang ở nhà chờ anh. Hay là anh phải...
Có tiếng bước chân, Phúc hốt hoảng đẩy Tuấn ra nhưng anh vẫn lì lợm giữ chặt lấy. Cô cảm thấy trong anh biển đam mê luôn đan xen hai lớp sóng bình yên và bão tố mà khoảng cách giữa chúng là ranh giới nhỏ nhoi. Dù yêu và tin anh nhưng Phúc vẫn sợ và vẫn bị cuốn đi bởi sức mạnh ghê gớm ấy.
Rồi có tiếng ho khúc khắc. Tuấn vờ như ko nghe thấy, cô cựa người cố đẩy anh ra. MT vẫn miên man:
- Anh yêu em. Em ko biết được ở bên cạnh nhau, được ôm em trong vòng tay như bây giờ là thế nào với anh đâu. Em....
Tiếng nội vang lên:
- Con đừng bắt nạt VŨ Phúc nữa chứ. Bao nhiêu đó đủ rồi, mắt nội ko thấy rõ nhưng tai nội còn thính lắm đấy
Tuấn buông cô ra, anh cười tủm tỉm. Phúc thẹn quá cấu vào tay anh một cái. Bà càu nhàu:
- Lúc trước có khi cả tháng chẳng thấy mặt con đâu còn bây giờ ngày nào cũng lù lù xuất hiện. Nội sẽ giữ rịt Phúc lại đây, để xem con thế nào.
MT đến ngồi c.anh bà:
- Thôi mà nội, chính con đem VP đến gởi nội. NẾu nội khí quá con sẽ dẫn Phúc đi.
Bà mát mẻ:
- Bảo gởi thì phải tin tưởng nội chứ. CÓ ai bắt nạt nó đâu mà ngày nào con cũng đến thăm chừng. Tiếp con xong nó phải học bài đến một, hai giờ sáng.
Tuấn hỏi nhỏ:
- Thật hả? Sao em ko nói với anh.
VP cười và lắc đầu nhè nhẹ. Cô Út bưng một khay nhỏ đựng mấy chén chè sen ra phòng khách. Tuấn nhăn mặt từ chối. Bà nội gắt ầm lên. Phúc vội nói đở:
- Để con pha nước chanh cho anh ấy. Vừa uống rượu xong anh ấy ko ăn chè đâu.
MT nói nhỏ:
- Cho anh ly cà phê.
Lúc cô mang thức uống ra thì anh đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế xem TV. Tuấn khéo tay Phúc:
- Ngồi đây với anh.
Căn phòng ấm cúng quá. Bên chiếc bàn uống trà, cô Út kiên nhẫn đút từng muỗng chè cho nội. Bà vẫn đang làm công việc cố hữu là cằn nhằn ko ngớt. Với Phúc, thế giới ngoài kia dường như rất xa. Cô co chân lên và vòng tay ôm gối. Cảm giác được che chở, được bảo vệ làm Phúc ứa nước mắt. Bất giác cô nép vào người MT. Ko hoi tại sao, anh cúi xuống hôn khẽ lên tóc cô. Hai người cứ ngồi bên nhau như thế thật lâu và cùng chiêm nghiệm trọn vẹn ý nghĩa của hai từ "hạnh phúc".
Bà nội đang thiu thiu ngủ chợt ngẩng đầu gọi to:
- Út ơi, thôi lao khoá cửa đi con. Hôm nay thứ bảy, thăng Tuấn sẽ còn vật vựa cả buổi. Cuối cùng nó cũng viện ra một lý do vớ vẫn nào đó để xin ngủ lại thôi.
VP nghe có giọng cười trầm trầm trong tóc mình rồi giọng cười nhỏ nhỏ hiền lành của cô Út, giọng khàn khàn đắc ý của nội.
Lạ một điều mọi người cười còn cô thì khóc !
Hết