-
Sau lưng cô,giọng Vũ Hoàng dịu lại đôi chút :
-Ba tôi bị bệnh ung thư phải cứu chữa ở nước ngoài nhưng y học cũng đành bó tay .Bệnh của ông cụ đang ở giai đoạn cuối .Tôi không muốn làm ba tôi đau khổ .Ba tôi rất thương chú Vũ bắc của tôi và người cũng biết rất rõ mối tình tuyệt vọng của chú tôi và bà Mỹ Thu -mẹ của cô .Không chỉ chú tôi thôi mà ba của tôi cũng rất muốn tôi kết hôn với tôi .Rất may là những tấm ảnh đám cưới của tôi và Mai Đông Vân giả chưa gởi cho ông cụ .Vì thế ,sự xuất hiện của cô trong thời điểm này là vô cùng cần thiết .tôi muốn ba tôi được vui trước khi ông vĩnh biệt cõi đời .
Đông Vân quay lại nhìn Vũ Hoàng :
-Anh muốn tôi ...
Vũ Hoàng nói nhanh:
-Cô sẽ sống trong toà biệt thự mà hôm qua cô đã đặt chân đến .Chúng ta sống riêng biệt trong hai phòng khác nhau như những cặp vợ chồng ...phương Tây .Tôi hứa sau khi ba tôi qua đời tôi sẽ trả tự do cho cô .
Đông Vân thắc thỏm :
-Có nghĩa là tôi chưa có thể quay về với vú già ,với con Bam của tôi và trở về ngôi nhà cổ Phong Lữ ?Chỉ vì để làm vui lòng ba của anh ?
Vũ Hoàng chùng giọng:
-Có thể xem đó là một lời thỉnh cầu cho một người cha mà tôi vô cùng yêu mến .
Đông Vân chua chát :
-Tôi sẽ sống trong một ngôi nhà mà anh đã từng cho người tống cổ tôi ra khỏi nơi đó một cách nhục nhã ?
Vũ Hoàng tránh ánh mắt giận dữ của Đông Vân :
-Khi đó tôi đã hiểu lầm cô .Tôi ngỡ là thần kinh cô ...không bình thường .
Ông chưởng khế xen vào .
-Tất nhiên thân chủ của tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản tiền không nhỏ nếu cô bằng lòng tạm làm vợ thân chủ của tôi .
Đông Vân ngẩng cao đầu :
-Tôi không đòi hỏi một xu nào cả .Vì sức khỏe của ông cụ,tôi bằng lòng !
Ông chưởng khế Trần Phúc không giấu được mừng rỡ :
-Thay mặt thân chủ của tôi,tôi chân thành cám ơn cô .
Tưởng là câu chuyện sẽ kết thúc nhưng ông Trần Phúc lại nói tiếp :
-Mọi chuyện thế là xong .Nhưng ...theo tôi nghĩ,có lẽ cậu Vũ Hoàng và cô Đông Vân nên làm theo đúng ước nguyện của những người đã khuất hơn là giả vờ đóng kịch trước mọi người .
Vũ Hoàng cau mày :
-Ông định nói gì thế ?
Ông chưởng khế mỉm cười :
-Tại sao cậu và cô không thể sống chung với nhau như vợ chồng nhỉ ?
Cả Đông Vân và Vũ Hoàng đều giận .Đông Vân kêu lên :
-Không bao giờ !
Vũ Hoàng bực dọc :
-Ông chưởng khế đừng làm cho mọi chuyện rắc rối thêm nữa .
Ông chưởng khế giọng điềm đạm :
-Tại sao cậu không nghĩ đến ý nguyện của chú ruột cậu trước khi qua đời .Ông ấy muốn kết hợp hai con người đại diện của hai dòng họ,điều mà ông ấy và mẹ Đông Vân không thể làm được .Họ yêu thương nhau nhưng lại phải chia xa .Vì thế họ muốn con cháu họ kết hợp với nhau,được sống bên nhau suốt đời .
Đông Vân lắc đầu với vẻ cương quyết :
-Không .Xin ông đừng nói gì nữa .
Thật ý nhị,ông Trần Phúc chăm chú nhìn Đông Vân phán :
-Tôi đang có trong tay một lá thư của mẹ cô để lại .Sáng nay biện lý Chánh vừa chuyển nhanh qua đường bưu điện cho tôi .Cô có muốn xem không ?
Đông Vân ngạc nhiên :
-Thư của mẹ tôi ?
Ông chưởng khế gật đầu :
Đdúng như thế .Bức thư này của bà Mỹ Thu gởi cho ông Vũ bắc .Tôi không muốn khơi dậy trong lòng cô những kỷ niệm buồn đau nhưng công việc đã đòi hỏi tôi có bổn phận thực hiện những ý muốn của người qúa cố .
Khẽ run run đưa tay cầm lấy bức thư .Đông Vân nhỏ nhẹ :
-Thế tôi có lỗi nếu đọc thư riêng của mẹ tôi gửi cho người yêu cũ của mẹ tôi không ?Ông Trần Phúc lắc đầu :
-Không .Bức thư hết sức đứng đắn và cảm động .Bức thư này đã được viết lúc mẹ cô biết mình không qua nỗi bạo bệnh .Đây là một lời khẩn cầu của một người mẹ lo lắng thấy con mình trơ trọi trên đời ,không của cải,không nơi nương tựa .Bà xin ông Vũ Bắc săn sóc cô .Bà nhắc lại ước vọng của hai người là sau này tác hợp cậu Vũ Hoàng và cô .Bà muốn cô và cậu Vũ Hoàng sẽ là vợ chồng với nhau ...Cô hãy đọc thư đi rồi sẽ thấy ...
Đông Vân chậm rãi đọc từng dòng chữ quen thuộc của mẹ cô .
Nước mắt đẫm ướt mi .Dù biết mẹ thương mình nhưng cô không hề biết là bà lo lắng cho cô đến mức như thế .Trong lá thư của mẹ cô,bà đã khẩn nài ông Vũ bắc hãy quan tâm đến con gái của bà .Bà nói với ông,con gái bà là tất cả đối với bà .Tất cả .
Tất cả .Đông Vân nhớ lại hồi còn sống mẹ cô thường ôm cô vào lòng và thủ thỉ .Con là tất cả của mẹ .
Im lặng trong giây phút với vẻ chia sẻ cuối cùng ông chưởng khế lên tiếng :
-Sao cô định thế nào ?
Đông Vân mở to mắt nhìn ông .Nếu cô từ chối có lẽ dứơi suối vàng mẹ cô buồn lắm .Nhưng làm vợ của Vũ Hoàng ?Không bao giờ !không bao giờ !
Cô ngắc ngứ :
-Tôi ...không thể .
Vũ Hoàng vẫn giữ thái độ im lặng .Khuôn mặt anh lạnh nhạt đến mức Đông Vân chợt cảm thấy ấm ức .Có lẽ nếu không vì sức khỏe của người cha của anh thì chắc chắn Vũ Hoàng đã bo về từ lâu chứ cũng không nán lại đây một giây phút nào .Anh vốn là một người đàn ông hết sức cao ngạo .
Ông Trần Phúc giọng đầy kiên nhẫn :
-Mong rằng sau thời gian tạm sống cùng thân chủ của tôi,cô sẽ có một câu trả lời hoàn toàn khác .Giờ thì mời cô ra về cùng thân chủ của tôi .
Đông Vân chưa kịp nói gì thì Vũ Hoàng đã quay sang hỏi :
-Cô có thể ra xe bây giờ chứ ?
Đông Vân khịt mũi :
-Vâng ...
Giọng Vũ Hoàng lạnh nhạt :
-Trước hết tôi xin cám ơn cô về quyết định chấp nhận tạm thời làm vợ tôi .Hy vọng sẽ không có gì trở ngại cho cả hai chúng ta trong cuộc sống .
Trong lúc Đông Vân tỏ ra bối rối thì ông chưởng khế xoa tay với dáng điệu hài lòng :
-Hôm nay mọi chuyện thật tốt đẹp .Tôi rất hài lòng khi thấy cả hai người đều vui vẻ .Biết đâu,sau này tôi sẽ được hai người mời đến dự lễ cưới .Lẽ ra lễ cưới của cô cậu đã được thực hiệnc ách đây đúng một năm,nếu không có sự gian trá của Lý Chương .hà ... hà ...
Vũ Hoàng liếc xéo ông chưởng khế một cái,anh tỏ vẻ bực mình vì viễn cảnh mà ông Trần Phúc tưởng tượng ra .
Nhưng ông chưởng khế vui qúa thành thử không đóai hoài đến thái độ của Vũ Hoàng :
-Lát nữa tôi sẽ phôn cho ông biện lý Chánh,bạn thân của tôi .Một đám cưới .Đó là một kết thúc đẹp nhất cho cả hai người đấy .Một đám cưới có lẽ rất tưng bừng và huy hoàng mà dù có bận cách mấy hoặc ...không được mời thì tôi và ông biện lý Chánh cũng phải thân chinh đến dự hà ...hà ...
Vũ Hoàng chế giễu :
-Hy vọng là ông sẽ không ...hối tiêl''c vì vui qúa sớm .
Ông chưởng khế cười khà khà :
-Tôi chắc chắn là sẽ có một kết thúc thật đẹp .Không còn gì nghi ngờ nữa . Sẽ là một kết thúc hoàn hảo .Cậu bảo là tôi vui qúa sớm à ?Không đâu,vì cậu sẽ là một anh chàng may mắn bất ngờ tìm được viên ngọc qúy trong vỉa quặng tưởng chừng như hết sức bình thường ấy .
Đông Vân ngạc nhiên nhìn ông chưởng khế .Sự thay đổi ở ông làm cô sửng sốt .Đó không phải là một người đàn ông có vẻ mặt đăm đăm quan trọng lúc nào cũng luôn miệng ...thân chủ tôi ,thân chủ tôi .Cũng không phải là một chưởng khế có giọng nói lạnh lùng như thép .Thật kỳ lạ,cô đang có cảm giác dường như ông Trần Phúc vì quyền lợi của cô nhiều hơn là vì quyền lợi của Vũ Hoàng -thân chủ của ông .
Lịch sự từ giã Vũ Hoàng và Đông Vân ông Trần Phúc đưa hai người đến tận cổng .
Chiếc xe hơi sang trọng và bóng loáng của Vũ Hoàng đang đậu sát lề đường .Đi vòng trước mũi xe Vũ Hoàng mở cửa rồi tránh sang một bên cho Đông Vân bước lên :
Cô lúng túng nhìn anh và bước lên .Chưa bao giờ cô có dịp ngồi lên một chiếc xe sang trọng và đẹp đến thế .Hít một hơi thật dài để bớt hồi hộp ,Đông Vân rụt rè ngồi xuống nệm ghế .
Chợt tự hỏi mình đang làm cái trò ngu ngốc gì thế ?Tại sao không hủy bỏ tờ giấy kết hôn với Vũ Hoàng mà lại quyết định về sống cùng trong ngôi nhà với anh ta .Mình điên mất rồi .
Ngôi nhà cổ PHong Lữ .Vú già .Con Bam .Ngọn đồi Tuế Vân .Dòng suối Di Thủy ...
Có vẻ tất cả đều xa xăm khi chiếc Toyota màu đỏ của Vũ Hoàng lướt trên con đường ...
Cố nén tiếng thở dài,Đông Vân thu mình trên chiếc ghế nệm êm ái .Cô đưa mắt nhìn đăm đăm về phía trước với đôi mắt vô hồn .
Im lặng ngự trị giữa hai người .Thật lạnh lùng,Vũ Hoàng đặt hai tay hững hờ trên vô lăng .Dường như anh cũng không buồn nhớ là trên chiếc xe sang trọng của anh đang chở một cô gái có vẻ đẹp hoang dại và đôi mắt nâu tròn long lanh như những giọt nước mưa mùa thu.
Đông Vân chợt kêu lên :
-Không .Tôi không thể đi cùng anh được .Anh dừng xe lại đi .
Vũ Hoàng quay phắt lại nhìn cô .Cái nhìn anh lạnh buốt như nước đá.
-Cô nói sao ?
Đông Vân ấp úng giải thích :
-Hành lý của tôi đang ở khách sạn ...
Liếc nhìn đồng hồ,Vũ Hoàng khẽ nhún vai .Giọng nói anh đầy cao ngạo :
-Chúng ta có đủ thời gian ghé qua đó để lấy hành lý cho cô .
Đông Vân lắc đầu :
-Không cần phải làm phiền anh như thế .Tôi muốn tự thu xếp rồi ngày mai sẽ đến chỗ của anh sau .
Vũ Hoàng tặc lưỡi :
-Ngày mai à ?
Đông Vân sốt sắng :
-Vâng ...
Nhướng cao mày,Vũ Hoàng hắng giọng :
-Tôi nghĩ rằng những gì có thể làm được ngay bây giờ thì không nên chờ đến ngày mai .
Đông Vân dẩu môi :
-Nhưng tôi còn phải thu dọn và sắp xếp mọi thứ vào vali nữa .
Vũ Hoàng nói như ra lệnh :
-Cô chỉ lấy áo ngủ cần thiết cho tối nay còn sáng mai người giúp việc của tôi sẽ đến thu xếp cho cô .
Đông Vân không cãi nữa .Có vẻ như Vũ Hoàng ngại cô sẽ đổi ý không chịu đến nhà của anh nên anh mới khăng khăng quyết định như thế .
Chiếc xe dừng trước một khách sạn hạng xoàng của thành phố .Nhảy ra khỏi xe .Đông Vân phán :
-Chờ tôi một lát,tôi sẽ xuống ngay .
Thật nhanh nhẹn cô đi lên những bậc thang tối tăm ẩm thấp .Tầng cô thuê ở trên tầng năm .Dù đi lên đi xuống bất tiện nhưng Đông Vân vẫn thích thuê trên tầng năm vì giá ở tầng cao rất rẻ đồng thời cô thích không gian khoáng đãng ở trên này .
Khép nhẹ cánh cửa phòng,Đông vân lùa nhanh đồ đạc vào chiếc vali nhỏ .Cô không muốn bắt Vũ Hoàng phải chờ đợi cô lâu .
Bỗng dưng có tiếng mở cửa .Vũ Hoàng bước vào phòng .
Thật lặng lẽ anh quan sát căn phòng mà cô ở trọ trong hai ngày nay .Vẻ mặt hài lòng của anh khiến Đông Vân cảm thấy nhẹ nhõm vì ít ra cô cũng khá ngăn nắp trong một không gian qúa nhỏ hẹp .Nếu không,có lẽ cũng xấu hổ khi Vũ Hoàng bước vào đây chờ đợi cô .
Giọng Vũ Hoàng điềm đạm :
-Tôi lên xem có gì nặng để mang giúp cho cô .
Đông Vân nhún vai :
-Hành lý tôi mang theo rất gọn nhẹ,chỉ hai chiếc vali nhỏ .
Vũ Hoàng hắng giọng :
-Mang tạm một chiếc .Còn lại,ngày mai sẽ có người giúp việc đến thu xếp tiếp chiếc vali kia cho cô .
Đi xuống thang lầu,Vũ Hoàng khẽ nói :
-Tôi đã thanh tóan xong tiền trọ và đã báo với quản lý khách sạn tối nay cô không về .Ngày mai sẽ có người đến lấy tiếp đồ đạc .
Không muốn cãi cọ tiếp với Vũ Hoàng,Đông Vân trầm giọng :
-Cám ơn anh .
Chiếc toyota lại chạy .Chỉ nửa giờ sau,Đông Vân lại ở trước cánh cửa cổng của ngôi nhà tráng lệ mà cô đã bị đuổi ra hôm qua ...
****************
Cửa cổng được mở ra bởi người gác dan. Lão Tường tỏ ra hết sức ngạc nhiên khi nhận ra Đông Vân đang ngồi bên cạnh Vũ Hoàng trên chiếc Toyota sang trọng của anh.
Chiếc xe hơi nghiến bánh trên thảm sỏi gồm những viên sỏi nhuộm màu xanh da trời và màu đỏ tía pha trộn lẫn với nhau trong thật vui mắt.
Vũ Hoàng tắt máy. Đi vòng ra sau xe, anh mở cửa cho Đông Vân.
Trao chiếc vali của cô cho lão gác dan, anh trầm giọng :
- Lão Tường, đây là Mai Đông Vân vợ của tôi.
Lão Tường sững người nhìn Đông Vân. Lão không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chính cô gái này hôm qua bị đuổi ra khỏi nhà một cách tàn nhẫn.
Mai Đông Vân ? Thế còn người vợ trước đây của Vũ Hoàng ? Sao lại có nhiều Mai Đông Vân đến thế ? Vợ ? Tại sao lại không có một đám cưới ?
Như đoán trước được suy nghĩ của lão Tường, Vũ Hoàng nghiêm mặt phán :
- Lão đừng sửng sốt như thế. Hãy bảo với bà Cầm thu xếp phòng cho cô chủ. Chuẩn bị cả nước âm và hương liệu hoa hồng trong bồn tắm. Nhanh lên nhé.
Đưa tay cho Đông Vân vịn để bước xuống, Vũ Hoàn dịu dàng bảo.
- Vui lòng được đón co^ về nhà hôm nay. Tôi muốn phục hồi lại danh dụ* của cô để đền bù cử chỉ khiếm nhã của tôi hôm qua và tôi rất mong cô chấp nhận lời xin lỗi của tôi mà quên đi những gì đã xảy ra giữa chúng ta.
Đông Vân bối rối :
- Cám ơn
Hoàn toàn ngạc nhiên vì cung cách thật lịch sự của Vũ Hoàng, cô đóng cửa xe lại và đi theo anh vào nhà.
Khung cảnh cực kỳ sang trọng và lộng lẫy của phòng khách một lần nữa làm cho Đông Vân lúng túng.
Cô thấy mình hệt như một cô gái lọ lem nghèo khổ trong chuyện cổ tích lạc vào chốn thần tiên.
Chỉ khác một điều quan trọng là cô không cảm thấy vui sướng chút nào. Chỉ thấy mệt mỏi và chán ngán. Một chùm đèn có hơn hai mươi chiếc bóng uốn cong thật là cầu kỳ kiêu hãnh ngự trị giữa gian phòng. Thảm đỏ mịn như nhung. Những mảnh sáo làm bằng sứ trong suốt như pha lê kêu lanh canh khi gió lùa nhẹ qua. Những tấm màn cửa bằng tơ lụa màu vàng chanh, những tấm cửa kính không chỉ một màu mà có đến bảy màu như những sắc cầu vòng. Một lọ hoa cẩm chướng đỏ tươi nằm trên chiếc bàn gương hình bầu dục.
Tất cả đã làm gian phòng như sáng bừng lên. Ngượng ngùn nhìn vào bộ áo quần thật đơn giản của mình. Đông Van lùa những ngón tay thanh mảnh vào mái tóc khét nắng. Chợt có cảm tưởng sự hiện diện của mình đã làm mất đi sự thi vi nhừng phối hợp hài hoà trong căn phòng. Đông Vân lại bối rối chớp mi.
Một người phụ nữ mập mạp xuất hiện ở ngưỡng cửa :
- Chào cậu chủ…
Vũ Hoàng quay lại nhìn bà quản gia giọng anh sôi nổi .
- Bà Cầm. Đây là … vợ của tôi. Lã Tường đã bảo bà chuẩn bị các thứ thật chu đáo rồi chứ ?
Khẽ gật đầu chào Đông Vân, bà Cầm lễ độ :
- Mời cô chủ đi theo tôi .
Đông Vân xoắn những ngón tay vào nhau. Suýt chút nữa cô đã phá lên cười vì cung cách của những gia nhân trong nhà này đối với cô và Vũ Hoàng.
Kỳ lạ thật. Cô thấy cuộc sống ở đây thật vô nghĩa. Giá như có con Bam ở đây nhỉ. Cô nhớ vú Năm quá. Nhớ con Bam ghê gớm . Nếu không vì sức khỏe của ba Vũ Hoàng và lời hứa bốc đồng của cô vì tự ái nghe ông chưởng khẽ đề cập đến chuyện Vũ Hoàng bồi thường cho cô, có lẽ cô sẽ vùng chạy ra cổng mất chứ không thèm theo bà Cầm để lên lầu để bắt đầu một cuộc sống có lẽ gò bó bởi các lễ nghi khó chịu.
Ve mặt rầu rỉ, Đông Vân đi theo bà quản gia. Cô bước lên những bậc thang làm bằng đá granit mát lạnh màu trắng thanh lịch. Cảm thấy thoải mái một chút khi lúc này Vũ Hoàng đã ở lại trong phòng khách chứ không đi cùng cô và bà quản gia.
Dừng chân trước một căn phòng thật đẹp . Bà Cầm lên tiếng.
- Mời cô chủ. Đây la căn phòng mà cậu chủ dành cho cô.
Cửa mở. Những gì thấy được trong căn phòng treo rèm xanh còn làm Đông Vân choáng ngợp hơn ở trong phòng khách nữa.
Tất cả đều sang trọng và đẹp thất hài hoà. Tấm thảm màu kem và những chiếc gối ren trắng mềm mại chợt làm cô nhớ đến vẻ đẹp dịu dàng của dòng suối Di Thủy. Những chiếc màn gió với dinh khuy bằng bạc. Chiếc giường nệm thanh nhã. Bàn trang điểm với tấm gương hình oval có gắn cặp ngà voi. Chùm đèn ngủ màu hồng được gắn thật cách điệu trên tường.
Thật không còn cách bố trí nào thanh lịch hơn thế nữa.
Bà quản gia nhũn nhặn :
- Cô chủ hài lòng chứ ?
Đông Vân ngơ ngác hỏi :
- Phòng của tôi ?
Bà Câm khẽ gật đầu :
- Vâng …
Đông Vân thành thực :
- Nó sang trọng quá, không thích hợp vơi tôi chút nào.
Bà Cầm nhũn nhặn :
- Sao cô lại nghĩ thế. Cậu chủ rất mực quý mến cô nên đã dành căn phòng xinh đẹp này cho cô.
Đông Van nghiên đầu hỏi :
- Thế dì ở đây đã lâu chưa ?
Bà Cầm mỉm cười :
- Làm việc lâu nhất trong ngôi nhà này là lão Tường, ba chục năm. Còn tôi hai mươi năm.
Đông Vân tròn mắt :
- Thế dì biết … cô vợ trước đây của Vũ Hoàng chứ ?
Khuôn mặt bà có vẻ bối rối. Bà lúng túng bảo :
- Nước trong bồn tắm đã pha xong. Có pha hương liệu hoa hồng. Có cả bọt bể chà chân và những lọ nước hoa từ Pháp quốc thơm ngát. Xin mới cô chủ.
Biết là bà quản gia không dám đề cập đến chuyện riêng tư của Vũ Hoàng, Đông Vân nhỏ nhẹ:
- Cám ơn dì.
Bà quản gia ân cần:
- Cô chủ có thể mở tủ để lấy những y phục mà tôi chuẩn bị cần cho cô chủ. Hy vọng là sự chọn lựa của tôi dù vội vàng nhưng cũng không làm cho cô chủ thất vọng.
Đông Vân ngạc nhiên:
- Sa dì biết tôi về đây ở mà chuẩn bị trước?
Bà quản gia cười hiền hậu:
- Cậu chủ đã điện thoại cho tôi cách đây hai tiếng đồng hồ. Trước đó cậu chủ cũng đã gọi điện thoại đến mấy tiệm bán quần áo giày dép để đặt hàng, tôi chỉ có việc đến đó để lấy về.
Đông Vân chớp mắt suy nghĩ. Vậy là trước khi cô đặt chân đến văn phòng ông chưởng khế, Vũ Hoàng đã gọi điện về nhà và đến mấy tiệm bách hóa.
Tại sao anh ta lại chắc chắn là cô sẽ đồng ý... mà không nghĩ là cô sẽ từ chối lời yêu cầu của anh? Tại sao anh ta có thể tự tin đến mức ấy nhỉ? Có lẽ cô hết sức đơn giản mà Vũ Hoàng lại là người đàn ông có quá nhiều bản lĩnh. Cô không phải là đối thủ của anh.
Chào Đông Vân, bà quản gia đi ra và khép nhẹ cửa phòng. Chỉ còn lại một mình, Đông Vân ngồi đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi đi vào buồng tắm...
Tấm gương lớn đặt trong phòng tắm phản chiếu thân hình nảy nở cân đối của một cô gái có đôi mắt nâu đen trong sáng. Lùa tay vào mái tóc cháy vàng. Đông Vân nghiêng đầu ngắm nhìn mình. Chợt phát hiện ra dường như những bộ quần áo tầm thường rộng thùng thình mà cô thường mặc ở Phong Lữ đã che giấu một thân hình thật gợi cảm, thật cuốn hút.
Ôi. Cô không hề nghĩ là mình đẹp đến thế. Mắt nâu đen. Đôi môi đầy đặn. Hàng mi rợp dài. Và thân hình đẹp hoàn mỹ như một pho tượng.
Đông Vân dẫu môi. Chỉ có mái tóc là xấu. Vàng và cháy. Đó là kết quả của những buổi trưa cô cùng con Bam phóng chạy vui đùa trên đồi Tuế Vân hoặc lội nước bì bõm trong dòng suối mát Di Thủy.
Đôi mắt Đông Vân thoáng buồn khi nghĩ đến con Bam và vú Năm. Năm ngày. Cô đã hứa với vú già là chỉ có năm ngày sau sẽ có mặt ở Phong Lữ.
Phải rồi, cô sẽ nói với Vũ Hoàng thu xếp cho cô chuyện vú Năm và con Bam. Nếu vú Năm và con Bam sống ở đây với cô có lẽ cô sẽ không còn thấy cô đơn.
Có tiếng gõ cửa ầm ầm ở bên ngoài phòng ngủ.
Đông Vân luống cuống hỏi:
- Ai thế?
Vũ Hoàng hắng giọng:
- Cô đã chuẩn bị xong xuôi chưa?
Đông Vân vội đáp:
- Chờ tôi một lát.
Thật nhanh, cô vò khô tóc và mặc chiếc váy trắng bằng vải lụa mềm mà bà quản gia đã mua cho cô.
Cửa mở.
Vũ Hoàng khá ngạc nhiên khi thấy trong tay cô là một chiếc lược. Mái tóc vàng khét nắng lại đang bù lên. Anh nhăn mặt như vừa cắn nhầm một trái ớt:
- Cô... lôi thôi quá.
Vừa chải tóc, Đông Vân vừa cằn nhằn:
- Tại anh đó. Nếu anh không gõ cửa tôi đã chải tóc xong.
Giọng Vũ Hoàng ngán ngẩm:
- Không ai buộc cô mở cửa để trình diện một mái tóc rối bù ướt sũng nước. Cô không biết thế nào là duyên dáng của một cô gái sao?
Không nói thêm một lời nào nữa. Đông Vân đạp mạnh cánh cửa phòng trước mặt Vũ Hoàng, nhốt anh ở bên ngoài. Buông người xuống giường, cô giận dỗi chải tóc.
May mà cô không phải là... vợ của hắn. Nếu không coi bộ không sống chung được với nhau quá.
Đang lẩm bẩm một mình, chợt Đông Vân giật mình vì cánh cửa vừa bị xô ra thật mạnh. Xông vào Vũ Hoàng hầm hè:
- Cô làm cái gì thế?
- Chải tóc.
- Ai cho cô sập cửa?
Đông Vân vênh mặt:
- Tôi không thể... trình diễn một cái đầu tóc bù xù trước mặt một người khác cho dù trong trường hợp gõ cửa dồn dập như cháy nhà. Chính anh đã lên lớp dạy tôi phải biết lịch sự trước mặt một người khác phái.
Vũ Hoàng lừ mắt:
- Cô lý sự giỏi lắm.
Đi vào trong phòng nhìn quanh một lượt. Vũ Hoàng cau mày hỏi:
- Căn phòng này có thích hợp với cô không?
Cọ chiếc lược trên tay, Đông Vân phán:
- Tôi không thích.
- Vì sao?
Đông Vân dẩu môi:
- Nó quá sang trọng trong lúc tôi lại quá tồi tàn.
Vũ Hoàng trầm giọng:
- Cô đào ra đâu những ý nghĩ quái gở như thế?
Đông Vân so vai:
- Tôi chỉ nói đúng sự thật.
Vũ Hoàng nhướng mày:
- Trên danh nghĩa cô là vợ tôi, lát nữa tôi sẽ giới thiệu cô với tất cả gia nhân.
Đông Vân so vai:
- Tôi thấy điều đó đâu cần thiết.
Vũ Hoàng nhăn mặt:
- Sao lại không? Có thể trong tháng sau ba tôi trở về thăm quê hương. Tôi không muốn cô có một sơ xuất nào đó để ông cụ phải buồn lòng.
Đông Vân tròn mắt nhìn Vũ Hoàng:
- Thế anh sẽ giải thích với những người làm công như thế nào khi có đến... hai Mai Đông Vân trong ngôi nhà này và một Mai Đông Vân đã ra đi?
Câu hỏi của cô làm VH chợt lung túng. Đó là điều mà anh không nhĩ đến. Giọng anh bực dọc:
- Tôi sẽ không giai thích gì cả.
ĐV hắng going:
- Không chỉ lão Tưòng và bà quản gia mà tôi cho rằng tất cả gia nhân đều thắc mắt về chuyện này. Vậy anh cho là họ dễ bị lừa phỉnh sao?
VH nổi giận một ncách vô cớ:
- Thế cô muốn tôi phải cho mọi người biết là người phục nứ đã từng chung sống với tôi là giả mạo hay sao? Cô phải hiểu đó là một chuyện cay đắng cho tôi. Những người giúp việc không nhất thiết phải biết chuyện xấu ấy.
Đ nhìn thằng vào mặt VH:
- Đó là việc giữa anh với họ. Tôi không biết.
VH giận dữ nhìn ĐV. Có lẽ phải dè chừng cô gái…quên mùa này. Đ không phải là một người dễ bị áp đặt.
Giọng anh như ra lệnh.
- Cô đi theo tôi.
Thả chiế lượcj xuống giường, ĐV nhướng mày hỏi:
- Đi đâu?
VH rắn giọng:
- Cô hỏi nhiều quá. Cứ đi theo tôi thì biết.
Nói xong anh đi ra cửa quay lại nhìn Đv với vẻ sốt ruôt. Cô dành đứng dậy tiến về phía anh. VH đưa cô đi lên tầng ba. Một hành lang dài hun hút ngập ddaays ánh sang từ chiếc đèn nê ông màu tím hắt xuóng. Không gian trở nên huyền hoặc lạ lung.
Tra chìa khoá để mở cửa phòng, VH hắng giọng:
- Đây là thư phòng. Khinào când đọc sách cô lên đây.
ĐV tò mò nhìn những tủ sách cao ngất xếp kề bên nhau, trên đó là những cuốn sách dầy cộp đóng bìa đen mạ vang. Sao chúng lại cũ kũ thế nhỉ Không chừng đó là những cuốn sách của những….bận tiền bối của VH cũng nên. Mới nghĩ đến phải đọc những cuốn sách ấy, cô đã cảm thấy phát ngán. VH tò mò hỏi:
-cô thích đọc sách không?
ĐV che miệng ngáp:
- Không.
Anh nhăn mặt:
- Sao lạ vậy? Thế thú vui của cô là gì?
ĐV tặc lưỡi:
- Nằm trên cỏ mềm nhìn dòng suối Di Thuỷ chảy hoặc là chạy trên đồi Tuế Vân hái sim tím và tung nhưng bong hoa tím ấy xuống triền dốc. Không có gì tuyệt bằng thế nữa.
VH chán ngán hỏi:
- Đó có phải là lý do khiến tóc cô cháy vang như thế không?
ĐV so vai:
- Đúng như thế?
VH nheo mắt:
- Thế mà da của cô không hề bắt nắng, đúng là chuyện lạ.
ĐV hất cằm
- có gì là đâu.
Như sực nhớ ra,VH vội hỏi:
- Cô học đến lớp mây rồi?
Thay vì trả lời, ĐV lại bảo:
- anh đoán thử xem.
VH cố tình châm chọc:
- Hết tiểu học!
Phá lên cười, ĐV phán:
- Đúng thế.
Vh khẽ nhún vai. Toàn bộ những thông tin về ĐV ông chuởng Khé đã cho anh rõ. Học hết cấp ba. Song một cuộc sống nghèo khó trong một ngôi nhà vôe ở ngoại ô thành phố Huế. Không còn ai bà con thân thích, chỉ còn một người vú nuôi…và một con chó.
Lẳng lặng đứng dậy anh mở toàng cánh cửa ăn thông với thư phòng và ra hiệu cho ĐV đi theo anh.
Hơi ngạc nhiên về cử thỉ của anh nhưng ĐV cũng đứng dậy. Trong một căn phòng rộng thênh thang với nhứng bức màn cửa bằng lụa trắng, ĐVchợt sững người khi nhìn thấy một bức ảnh treo trên tường.
_________________
Cô kêu lên:
- Mẹ tôi, sao bức ảnh của mẹ tôi lại ở đây?
Rồi cô lại nhìn bức ản của một người đàn ông cạnh đó. Không đợi cô lên tiếng hỏi VH trầm giọng
- chú của tôi.
Liếc nhìn gương mặt xúc động của ĐV, Vh so vai:
- Căn phòng này được trang hoàng trước khi chú tôi mất. Tôn trọng tình cảm của chú Vũ Bắc nên tôi để mọi thứ nguyên như cũ. Có lẽ cô cũng không nên phật long khi thấy ảnh của hai người bên cạnh nhau.
Khoanh hai tay trước ngực, ĐV ngắm nhìn bức ảnh thời còn trê của mẹ cô. Trong chiếc khung lộng vàng, bà đang âu yếm nhìn co mỉm cười. Bức ảnh của mẹ cô an ủi cô rất hnhiều vào lúc này, khi ma cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. cô nhơ vú Năm, nhớ con Bam và nhớ dòng suối Di THuỷ, ngọn đồi Tuế Vân.
Giọng anh trầm trầm.
- Giờ thì tôi mới hiểu tại sao người phụ nữ giả mạo cô không hề chú ý đến bức ảnh của mẹ cô khi bước vào căn phòng này. Lẽ ra tôi phải biết mình bị lừa dối khi ấy. Cô ta không hề xúc động như cô.
ĐV chợt hỏi:
- Giờ thì cô ta đang ở đâu?
- Tôi không biết.
ĐV cong môi:
- Sao lạ thế?
- Cô lên án tôi chăng?
- Đúng như thế.
VH cau có hỏi:
- vì sao?
- Cô ta đã từng là vợ anh.
Giọng VH phẫn nộ:
- Một sự lừa dối trằng trợn. Tôi không hề xem cô ta là vợ.
ĐV nhếch môi phán:
- Anh đã từng yêu cô ta.
VH giận dữ:
- Cho dù là cô ta có là một hoa hậu nhưng với những tính cách như thế thì không ai có thể chịu đựng nổi. Làm sao cô có thể hiểu được là tôi yêu cô ta hay không.
ĐV hất mặt lên:
- Ông chưởng Khế đã nói là khi ông Lý Chương đưa cho anh xem bức ảnh, anh đã đồng ý cưới cô tan gay.
VH hầm hè:
- Một sai lầm rất lớn trong cuộc đời tôi. Tôi đã hiểu là ngưòi ta cân đến giá trị vững bền chứ không nên chạy theo những ham muốn nhất thời.
Đv so vai:
- Ông Ly Chương khá hiểu tâm lý của anh đấy chứ.
VH nhướng mày:
- Cô muốn nói là….
ĐV mỉm cười:
- háo sắc.
VH nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ. Nhận xét của cô làm anh bị tổn thương bị xúc phạm.
Anh gằn giọng:
- ai cho phép cô nói như thế?
ĐV dẩu môi:
- Tôi chỉ nói sự thật.
VH tức giận:
- Cô không hiểu gì cả. Cô giống hệt một chú ngựa non hiếu chiến háu đá, chỉ thích đá lung tung.
ĐV lườm dài:
- Không lẽ anh rủ tôi vào thư phòng rồi vào đây để nghe anh mắng mỏ. Nếuu biết thế, chẳng thà tôi cứ ngồi chải tóc trong phòng mà hay.
VH nghiêm giọng:
- Nếu cô thích, cứ đi về phòng của cô đi. Tôi chán cô lắm rôi.f
ĐV nhưóng mắt:
- có phải anh cũng đã từng nói như thế với nhiều phụ nữ và với MĐVân trước kia ?
Vh ghì lấy hai vai cô rồi nhìn sẽng vào đôi mắt bướng bỉnh đang mở to của cô. Một bầu không khí nặng nề bao trùm cả hai người. Thật lâu, ĐV lên tiếng:
- Tôi muốn đón vú Năm và con Bam về đây, anh có thể giúp tôi được không?
VH giận dữ:
- Không. Cô đừng làm mọi chuyện rắc rồi hơn nữa. Một mình cô đã là….quá nhiều. cô có biết là cô lam tôi muốn phát điên lên không?
Mở to mắt nhìn VH, ĐV tuyên bố:
- Anh là một người đàn ông hẹp hòi nhất mà tôi biết.
VH quắc mắt:
- Xấc xược!
- Anh xấu lắm!
Đưa tay nhìn đồng hồ, VH thản nhiên bảo:
- Một nửa giờ nữa là đến bữa ăn. Lát nữa bà quản gia sẽ đưa cô xuống phòng ăn. Giờ thì cô biến đi.
ĐV hét lớn:
- Tôi không ăn gì đâu. Tôi sẽ đi ra khỏi ngôi nhà này. Tôi cũng chán anh lắm rồi.
VH lừ mắt đầy đe dạo.
- Hãy tập mềm mỏng và dịu dàng. Mong cô hiểu mình phải xử sự như thế nào trước những người giúp việc. chúng ta là vợ chồng. Vợ chồng đấy nhé.
Nói xong, anh biến mất sau cánh cửa để lại ĐV trong căn phòng rộng thênh thang với một núi ấm ức. “Chồng”. Không. Cô thà chết chứ không thể làm vợ một thằng đàn ông cao ngạo và….ti tiền. Dù chỉ là tạm thời.
Hết Tập 1
-
Buổi chiều ĐV đi xuông phòng ăn. Cô mặc một chiếc váy trắng mùa hè. Tóc xoã ngang vai. Theo chân bà Cầm đi qua nhiều hành lang và đi qua những căn phòng tránh lệ, cuối cùng ĐV đi vào một căn phòng nằm trên tầng hai mà từ khung cửa sổ có thể ngắm nhìn vườn hoa hồng toả hương khoe sắc. Quên cả VH đang ngồi sốt ruột chờ đợi. ĐV lao đến bên lan ca nhìn xuống dưới. Cô trầm trồ:
- Đẹp qúa!
Đi đến bên cô, bà quản gia nhũn nhặn:
- Vâng. Hoa hồng rất đẹp. Nhưng…..xin cô chủ thứ lôĩ. Mời cô chủ vào dùng cơm vì cậu chủ đang đợi và có vẻ giận.
ĐV hồn nhiền:
- dì bảo anh ấy ăn đi. Sao lại phải đợi tôi nhỉ. Ngắm hoa vào lúc chiều tà thật còn gì thú vị hơn.
Cố nén sự bực dọc. VH lên tiếng:
- Nếu cô chủ thích hoa hồng, phiền dì xuống dưới vườn cắt cho cô ấy một bó hoa hồng.
Không đợi VH nhắc lại yêu cầu bà Cầm Vội làm theo lện của anh. Chỉ còn hai người với nhau, VH giọng đầy nghiêm khắc:
- ĐV, cô đi vào đi.
ĐV dẩu môi:
- Tôi đang ngắm hoa mà.
VH khó chịu:
- Vào lúc khác. Tôi sẽ sắp xếp thời gian cho cô ngắm hoa từ sáng tới chiều hoặc đến tối miễn là…không phải vào giờ cơm.
ĐV nheo mắt hỏi:
- Thế tôi phải ngồi ăn cùng anh sao?
VH nhún vai:
- Chúng ta là vợ chồng. Dì Cầm chuẩn bị đi lên đấy. Cô đừng làm rộn lên nữa.
Câu trả lời của anh khiến cô thở hắt một cái. Không ngờ một anh chàng giàu sang và có vẻ hào hoa phong nhã như anh lại ….keo kiệt.. Mới nghe cô đề nghị đón vú Năm và con Bam đã vội từ chối. Giờ cô lại ngồi dùng cơm với tên đàn ông ấy, thật còn cực hình nào hơn.
Ngồi vào bàn ăn, ĐV giọng gây hấn:
- Thế anh có biết tôi ghét nhất hạng đàn ông nào không?
Vẻ mặt thờ ơ, VH tặc lưỡi:
- Tôi không biết….đa tình à?
ĐV mím môi lại:
- Không, bủn xỉn!
Ngờ là anh sẽ chột dạ, không ngờ VH lại phá lên cười thích thú:
- Cô có những suy nghĩ thật độc đáo. Đúng. Không có gì đáng ghét hơn một anh chàng keo kiệt bủn xỉn.
ĐV bực tức:
- Thế anh không biết tôi muốn ám chỉ ai sao?
VG cười chế nhạo:
- Chẳng lẽ tôi? một anh chàng vốn nổi tiếng hào hoa.
ĐV cười mũi:
- Bủn xỉn keo kiệt thì có.
VH nhướng mày:
- Tôi cho cô nợ một lời nhận xét ẩu đấy. Rồi sau này cô chỉ mất công phải đính chính thôi.
Nguýt anh một cái, ĐV chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ. Ngắm những đoà hoa hồng dù sao vẫn thú vị hơn là buộc phải đối diện với kẻ mà cô vốn ác cảm. VH chợt bảo:
- Cháy quá!
ĐV ngơ ngác nhìn xuống đĩa cá chiên. Trên đĩa hoa hồng bằng men sứ, một con cá hanh được chiên vàng óng thơm lừng.
Cô nheo mũi giọng gây hấn:
- Thế anh muốn nhà bếp phải chiên cá như thế nào nữa? Như thế mà là cháy à?
VH tỉnh tỉnh:
- Tôi có đè cập đến đĩa cá chiên đâu. Tôi muốn nói đến….mái tóc của cô đấy. Có lẽ phải mời thợ nhuộm đến nhuộm mái tóc của cô thôi.
Quê không thể tả vì bị VH cà khịa, ĐV hằm hè:
- Tôi cấm anh chế nhạo những gì thuộc về cá nhân của tôi.
VG thản nhiên đáp:
- Không còn là thuộc về cá nhân nữa khi trước mặt gia nhân cô là bà VH - vợ của tôi.
Đv kiêu hãnh đáp:
- Tôi có sự tự do của tôi, thưa ông VH
Câu chuyện giữa hai người đứt quãng khi bà quản gia đi vào phòng với một bó hoa hồng trắng tinh khiết.
Giọng bà mềm mỏng.
- Thưa cô chủ, cô muốn cắm vào bình bây giờ không?
Đv tỏ vẻ tiếc nuối:
- Tiếc quá, dì đã cắt quá nhiều hoa hồng. Thật ra tôi chỉ muốn ngắm nhìn chúng ở trong vườn chứ không muốn ngắm trong một chiếc bình pha lê sang trọng nào đó. Nhưng thôi, dì hãy để đó cho tôi. Lát nữa tôi sẽ tự cắm sau.
Bà quản gia lui got sau khi khẽ gật đầu chào hai ngưòi.
VH lên tiếng:
- Tôi quên mất. Đây không phải là lúc chúng ta gây gổ nhau. Mời cô dùng cơm.
Khẽ nhún vai, ĐV chán ngán nhìn những thức ăn ê hề ở trên bàn. Cô không hiểu vì sao lại không một chút muốn ăn dù cô mới sực nhớ ra là từ sáng đến giờ cô chỉ uống độc nhất một ly sữa. Trưa nay VH không về cô cũng không xuống phòng ăn cho dù bà quản gia đã mấy lần gõ cửa phòng mời dùng bữa.
VH xới cơm cho cô. Giọng anh ân cần:
- Cô ăn đi chứ. Tôi nghe dì Cầm bảo là trưa nay cô không ăn gì cả. Lần sau không được đấy nhé. Sức khoẻ là điều quan trọng nhất. Nếu cô không dùng bữa, dì Cầm sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi.
ĐV thở dài:
- Lẽ ra tôi nên trở về Phòng Lữ thì hay hơn.
Giọng anh thảng thốt.
- Cô quên mất lời hứa của mình rrồi sao? Vả lại còn nguyện ước của mẹ cô nữa.
ĐV bặm môi:
- Cuộc sống ở nơi đây không thích hợp với tôi chút nào. Tôi có cảm giác mình hệt như một con cá trong chiếc bể thuỷ tinh xinh đẹp. Về với biển khơi cho dù cuộc sông phiêu lưu nhưng đấy mới chính là tự do.
VH trầm giọng:
- Rồi cô sẽ quen cuộc sống ở nơi này và cảm thấy dễ chịu.
Đv lắc đầu:
- Tôi chỉ thấy…ngộp thở.
Vh nói giọng chậm rãi:
- Tôi và cô hầu như chưa biết gì về nhau cả. Nhưng vì sức khoẻ của ba tôi và yêu cầu tha thiết của mẹ cô trước khi lìa bỏ cõi đời, có lẽ chúng ta nên tập…chịu đựng lẫn nhau. ĐV lẳng lặng thở dài. Cô không biết mình có thể….tập được không? Có lẽ là không quá. Cô vốn bướng bỉnh còn VH lại cao ngạo lạnh lùng. Gắp lát sườn chua ngọt vào chén ĐV , VH dịu dàng hỏi:
- Cô có thể uống một chút rượu nhẹ không? ĐV vội lắc đầu. Đúng lúc đó, một gia nhân bưng món chim quay vào. VH đổi giọng âu yếm:
- Em uống chút gì nhé? Lát sau, bữa ăn em và anh sẽ ra vườn thưởng ngoạn trăng hạ tuần.
Suýt phá lên cười, ĐV gật đại đầu. Cô cũng không muốn làm hỏng vở kịch của VH để rồi anh có dịp oán cô. Người gia nhân vừa bước ra, khuôn mặt VH trở nên nghiêm nghị như cũ.
****
Từ vườn đi vào. VH khoác tay ĐV và ân cần đưa cô lên phòng ngủ. Bà quản gia đã chuẩn bị nệm giường cho cô thật tươm tất.
Thật tự nhiên, VH đi theo cô vào phòng. Khép nhẹ cánh cửa lại, anh hắng giọng:
- Tôi chỉ ngồi với cô một lát thôi. Cô không có gì phải ngại cả.
ĐV khẽ thở dài.. Khi nhận lời tạm làm vợ của VH, cô không hề nghĩ đến những tình huống rắc rối như thế này. Chỉ mới một ngày trôi qua với một mớ rắc rối cô đã cảm thấy nản. Giọng cô cáu kỉnh:
- Tôi có thể đi thay một chiếc áo khoác chứ? Hay là phải ngồi tiếp anh trong lúc tôi buồn ngủ đến…phát khóc.
Ngồi xuống chiếc ghế so pha, VH chợt hạ thấp giọng:
- Chiếc váy trắng mà cô đang mặc dù đơn giản nhưng rất đẹp.
ĐV nheo mũi:
- Và cả mái tóc cháy nữa chứ?
VH bật cười thú vị. Rồi chừng như không thể đè nén, anh cười đến gập cả ngưòi. Giận không thể tả. ĐV nhướng mày:
- tôi nghĩ không có gì để anh cười rũ ra như thế?
ĐV chóng hai tay lên hông:
- Đó là chuyện riêng của tôi. Nếu anh gọi thợ nhuộm đến thì liệu hồn.
VH hắng giọng:
- Cô chưa giải thích vì sao tóc cô vàng cháy đến thế
ĐV hếch cao mũi:
- Anh đừng giả bộ quên không nhớ tôi đã nói gì lúc ở trong thư phòng nữa. Chạy trên ngọn đồi Tuế Vân và lội con suối Di Thuỷ vào mỗi trưa là niềm vui của tôi. Tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để có những giây phút thú vị như thế hơn là bị nhốt trong bốn bức tường sang trọng như những chiếc hộp lộng lẫy thiếu cả không khí để thở.
VH mỉm cười:
- Chiếc hộp lộng lẫy? Đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta mô tả về ngôi nhà của tôi như thế đấy.
ĐV buông người xuống chiếc ghế đối diện với VH. Cô lùa những ngón tay thanh mảnh vào mái tóc vàng cháy của mình. Những nhân xét của VH không hể làm cho cô buồn chút nào. Dù sao anh và cô cũng là hai kẻ xa lạ.
VH hắng giọng:
- Cô có giận tôi không?
ĐV so vai không trả lời. Trước mặt cô là chiếc gương lớn. Cô nhìn thấy mình trong đó. Chợt vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình thật là. Chiếc váy trắng dù đơn so nhưng đã làm cô đẹp lên rất nhiều. Thân hình cân đối, nẩy nở và gợi cảm. Những đường nét thanh thoát và hoàn mỹ.
VH nghiêng đầu hỏi:
- Tôi gọi người làm mang cà fê lên đây nhé?
ĐV làm một cử chỉ phản đối nhưng VH đã nhấc ống nghe máy điện thoại trong phòng.
chỉ một lát sau, có tiếng gõ cửa. Vội đến bên ĐV và ngồi xuống bên cô, VH lên tiếng:
- Vào đi.
Bà quản gia bưng khay đựng hai phia ca fề đi vào. Choàng tay lên vai ĐV, VH giọng lịch sự:
- Cám ơn dì nhé.
Bà Cầm hỏi lễ phép:
- Cậu chủ và cô chủ có cần thêm gì nữa không?
VH mỉm cười:
- Nếu được, dì làm thêm một ít bánh ngọt lên cho chúng tôi.
Co rúm người, ĐV đỏ bừng mặt khi cánh tay VH vẫn quàng lên vai cô. Thật âu yếm anh lắc nhẹ vai cô hỏi:
- Một ít bánh quế cho em?
Cô ấp úng:
- Vâng.
Bà quản gia vừa đi khuất, cô liền hất mạnh cánh tay anh:
- anh làm trò gì thế?
VH tỉnh bơ phán:
- cô đừng quên là những người giúp việc lâu năm như bà Cầm và lão Tường vốn rất nhạy cảm. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ của tôi hay của cô, họ đều nhận biết.
ĐV ngán ngẩm:
- Tôi chán vở kịch của anh lắm rồi. Bao giờ mơi chấm dứt đây?
- Thế cô nghĩ là tôi thích ngồi nói chuyện với cô lắm sao ?
Câu trả lời của anh làm cô cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, cô quát khẽ:
- Đi ra ngay.
Vh nhăn nhó:
- Cô im đi. Dì Cầm chuẩn bị đi lên đấy.
ĐV hằm hè:
- Tôi không cần biết anh phải giải thích gì với họ.
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân bà quản gia trên hành lang. ĐV chưa kịp phản ứng thì VH đã kéo cô ngồi sát vào lòng anh.
Đặt đĩa bánh xuống bàn, bà Cầm nhẹ lui gót. Lần này, không đợi ĐV lên tiếng phản đối VH vội rời khỏi cô.
Đi đến bên cửa sổ, anh mở tung nó ra và nhìn xuống bên dưới. Trên bàn, hai ly cà phê đã nguội ngắt.
Một lát sau, VH quay lại nhìn ĐV với cái nhìn lạnh buốt. Mỉm cười khô khan, anh tiến ra cửa giọng khách sáo:
- Chúc cô ngủ ngon.
Khép cửa lại, ĐV ngả mình nằm trên nệm. Quên cả thay áo, cô díp mắt lại và đi vào giấc ngủ thật nhanh. Một ngày mỏi mệt đã qua đi….
*
Buổi sáng. ĐV tỉnh dậy rất muộn. Cô không ngờ mình lại ngủ sau như thế trong một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ. Khi ánh nắng chiếu xiên quan cửa sổ, cô mới bừng tỉnh dậy. Nhảy ngay xuống giường, cô vội đi rửa mặt. Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa. Bà quản gia đến hỏi ý kiến cô về bữa điểm tâm. Bà lại nói:
- Vali của cô chủ đang ở trong phòng khách, lát nữa tôi mang lên. Còn đây là chìa khoá cậu chủ bảo trao lại cho cô. Cầm chìa khoá, cô vội đi xuống phòng khách. Chiếc vali của cô đang ở đó thật. Vậy là VH đã đi quá đà trong mối quan hệ giữa hai người. Đỏ bừng mặt khi nghĩ đến anh đã thu xếp cả những bộ đồ ngủ và đồ lót của cô, ĐV nghẹn lời:
- Ai….đã đi lấy vali cho tôi?
Bà Cầm nhỏ nhẹ:
- Đích thân cậu chủ.
- Một mình anh ấy?
- Vâng….cậu chủ lái xe đi từ sớm. Cô chủ không hài lòng sao? Tôi đoán là cậu chủ muốn làm cô chủ ngạc nhiên và cũng không muốn cô chủ phải mất công….
Thấy ĐV có vẻ nghĩ ngơi, bà quản gia nghiêng đầu hỏi:
- Tôi mang vali lên phòng cho cô chủ nhé?
- Phiền dì quá. Tôi có thể tự mang lên được mà. – ĐV nhã nhặn
Bà quản gia vội nói:
- Không. Cô chủ cứ để mặc tôi. Nếu cậu chủ thấy cô mang vác dồ đạc nặng, thế nào tôi cũng bị rầy.
ĐV theo bà quản gia đi lên lầu. Ngồi trong phòng một mình, cô cắn môi suy nghĩ. Tại sao VH lại đích thân đi thu xếp hành lý cho cô? Phải chăng anh muốn có cơ hội kiểm tra những giấy tờ cô để trong vali? Hay anh nghĩ cô cũng là một MĐVân giả như cô gái trước đây? Ý nghĩ chợt đến làm cô tức giận. Vì thế, khi gặp VH trong bữa ăn trưa, đôi môi cô mím lại. Khi ngang qua trước mặt VH, cơn giận trong cô bùng lên. Cô đang tức anh về chuyện anh từ chối đón vú Năm và con Bam, giờ thì lại đến chuyện chiếc vali.
VH khẽ gật đầu chào cô nhưng ĐV phớt lờ như không nhìn thấy. Cô ngồi xuống ghế với khuôn mặt giận hờn chờ VH mở lời. Thế mà anh lại không hề đả động gì đến chuyện chiếc vali. Vẻ mặt VH đăm chiêu, phiền muộn. Anh im lằng suốt cả bữa ăn. Bữa ăn trưa trôi qua lặng lẽ. Cả hai đều không muốn trò chuyện với nhau. Dường như sự có mặt của các gia nhân lảng vảng gần đó để xem anh và cô có yêu cầu thêm gì nữa về thức ăn cũng không hề tác động đến họ. ĐV cố nén tiếng thở dài. Trên bàn thức ăn lại ê hề những sơn hào hải vị nhưng cô chỉ cảm thấy chán ngấy. Đẩy đĩa trái cây tráng miệng về phía cô, anh chợt lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.
- Dì Cầm có đưa chìa khoá vali cho cô không?
Đv mím môi lại:
- Có.
- Dì ấy mang vali lên phòng của cô chứ?
ĐV ngẩng phắt đầu nhìn thằng mặt VH:
- Tôi cám ơn anh đã….mất công đi lấy hành lý cho tôi. Nhưng tôi chỉ muốn tự mình đi lấy thì hay hơn.
VH ngạc nhiên:
- Có thiếu thứ gì à?
- Không?
- Thế thì có gì để cô phật ý?
Đv tuôn một hơi:
- Tôi không muốn có một kẻ nào lục soát hay kiểm tra những đồ đạc riếng tư của tôi.
Nhìn sững ĐV không chớp mắt, VH kêu lên:
- Cô đã nghĩ về tôi như thế sao?
Cô cười nhạt:
- Tôi muốn biết vì sao anh lại sốt sắng đi đến chỗ tôi ở trọ để thu dọn đồ đạc tôi khi mà tôi có thể tự thu xếp một mình mà không cần phiền đến ai?
VH cao ngạo:
trạm điện thoại công cộng. ĐV buồn rầu đếm bước trên nhưng con dốc ngập đỏ đất bazan. Chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn như thế này. Ngọn đồi với rừng thông xanh ngắt trước mặt càng làm cô nhơ đồi Tuế Vân quay quắt. Tuế Vân không có đồi thông. Nhưng có những keo già với nhưng thảm cỏ mịn như nhung. Những chùm hoa thuỷ tiên và hoa nghệ vàng óng . Thích nhất là những cây sim, cây mua thấp lè tè mỗi khi vào hạ tím nguyên một vùng đồi. Những buổi trưa hè, cô và con Bam lang thang trên triền dốc nghe tiếng chim chiền chiện ríu rít gọi nhau. Tung những bông hoa tím xuống sườn đồi và nhìn chúng cuốn bay theo gió, những lúc ấy cô thấy cuộc sống tươi đẹp làm sao.
- Chào cô.
Giọng một người đàn ông vang lên sau lưng cô. ĐV ngơ ngác quay lại nhìn. Đó là một anh chàng cao lớn, mạnh mẽ và khuôn mặt khá điển trai. Mỉm cười với cô, anh tự giới thiệu:
- Tôi là Quốc Trung, một người láng giềng của cô.
Thấy ĐV vẫn ngạc nhiên, anh trầm giọng:
- Ngôi nhà của tôi bên cạn ngôi biệt thự của VH
Cô chớp mi:
- Có phải đó là ngôi nhà màu xanh da trời với những chùm cát đằng rũ trước ngõ.
QT gật nhẹ đầu.
- Đúng vậy. Thế cô có thích giàn hoa cát đằng trước cổng nhà tôi không?
ĐV nhỏ nhẹ:
- Giàn hoa ấy đã làm cho ngôi nhà của ông có một vẻ đẹp riêng
Sánh bước bên cạnh ĐV, QT mỉm cười lịch sự:
- Cám ơn về lời khen tặng của cô. Nhưng cách xưng hô của cô khiến tôi cảm thấy buồn lòng không ít.
Đôi mắt ĐV nghiêm nghị:
- Tôi đã có chồng.
QT chùng giọng:
- Vâng, cô là…bà VH. Cô là vợ VH. Một gia nhân của VH được hỏi đã trả lời với tôi như thế. Và tôi còn muốn biết nhiều điều về cô nữa nhưng những kẻ làm công trung thành ấy kín như bưng. Ngay cả cái tên con gái của cô họ cũng không hề hé răng…. Thế mà thật kỳ lạ, trong đôi mắt của tôi cô chỉ là một cô gái ngây thơ. Tôi không thể tin là cô đã hoàn toàn thuộc về một người đàn ông khác.
ĐV lúng túng lùa tay vào tóc. Chợt nhớ đến lời chê bai cay độc của VH, cô khẽ so vai. Vàng cháy. Trong ánh mắt của anh chàng cao ngạo ấy, có lẽ cô chỉ là một cô gái quê mùa xấu xí. Chỉ có những người đàn ông khác mới tỏ vẻ vui thích khi trò chuyện cùng cô. Còn anh thì không.
QT dịu dàng hỏi:
- Cô không hỏi tôi tại sao lại quan tâm đến cô sao?
ĐV cười nhẹ
- Có lẽ vì tôi thật tầm thường không hề giống những cô gái khác.
QT nhướng mày:
- Mỗi sáng, đứng trên sân thượng phóng tầm mắt sang ngôi biệt thự của VH, tôi thường bắt gặp dáng đứng buồn rầu của cô bên cạnh những luống hồng rực rỡ, những lúc ấy trông cô thật đơn độc và lẻ loi làm sao. Tôi chợt dấy lên niềm khao khát được sẽ chia với cô, được an ủi cô.
Chớp mi, ĐV cố cười che giấu sự bối rối.
- Hình như ông đã có quá nhiều tưởng tưọng?
QT lắc đầu:
- Không chỉ quan sát mà tôi còn cảm nhận. Cái cách mà cô nâng niu từng nụ hồng với vẻ mặt buồn buồn cũng đủ khiến một người đàn ông dù sắt đấ đến đâu cũng nao lòng.
ĐV gượng cười:
- Tôi phải rẽ vào đây có chút việc. Tạm biệt ông nhé.
QT nói nhanh:
- Tôi muốn được đưa cô về tận nhà. Cô đồng ý chứ?
ĐV lắc đầu với vẻ dứt khoát:
- Không, cám ơn ông. Không cần ông phải mất công như thế đâu.
Thật nhanh, cô rẽ vào một chợ hoa và lẩn khuất trong đám đông.
_________________
Vừa nhìn thấy ĐV bên ngoài cánh cửa cổng, lão Tường liền lật đật đẩy cánh cửa sắt nặng nền chạy trên đường rầy. Giọng lão lo lắng:
- Cô chủ đi đâu thế nãy giờ cậu chủ phóng xe đi tìm và cho mọi người ra phố tìm cô đấy.
ĐV tròn mắt:
- Tìm tôi?
Lão Tương gật đầu:
- Tại cô chủ đi mà không nói gì với cậu chủ khiến cậu ấy rất lo lắng.
ĐV nhỏ nhẹ:
- Tôi đi về phòng đây. Chào bác nhé.
- Vâng.
Trở về phòng ĐV nằm dài trên giường. Cuộn tròn trong chăn, cô ôn lại câu chuyện qua điện thoại với ông biện lý, tại sao ông lại có thể vui đến thế nhỉ. Nếu ông nhìn thấy được cụôc sống hiện tại của cô không biết ông sẽ nghĩ như thế nào. Có lẽ vú Năm buồn lắm khi sống cô độc trong ngôi nhà cổ Phong Lữ. Ông biện lý Chánh đã tìm một người phục vụ cho vú Năm. Tiền đâu ra vậy nhỉ? Có lẽ là của ông biện lý đó thôi. Con Bam có lẽ nhớ cô ghê lắm. Vẫn nhớ dáng vẻ ủ rũ của nó khi vú Năm ghì mạnh sợi dây xích lôi tuột nó đi….ôi, cô muốn khóc quá úp mặt vào gối, ĐV ràn rụa nước mắt. Cô ước gì mình bây giờ mình bỗng có mặt trong căn phòng ẩm thấp quen thuộc ở Phong Lữ. Cô sẽ làm gì?
Trước tiên là đùa với con Bam rồi sau đó chui vào bếp nướng ngô. Chọn cho vú Năm một trái ngô nếp mềm nhất vì vú Năm chỉ nhai được những hạt ngô thơm mềm.
Lọ hoa thạch thảo trong phòng của cô có lẽ đã héo khô di. Không biết nhìn thấy lọ hoa ấy, vú Năm có buồn nhớ cô không?
Năm ngày, cô đã hẹn với vú Năm là năm ngày. Thế mà đã bốn ngày trôi qua. Và có lẽ cô còn chết dí ở đây cho đến khi nào ba của VH về thăm nhà rồi quay trở lại Pháp để điều trị….
Cánh cửa phòng chợt xịch mở. Giọng VH lo lắng:
- Đông Vân...
- ….
- Cô ốm sao?
Khẽ lắc đầu, ĐV vùi mặt vào chiếc gối ren trắng thơm tho. Cô không muốn VH nhìn thầy những giọt nước mắt của cô. Cô không muốn người đàn ông cao ngạo mà cuộc đời cô vô tình rang buộc với hắn biết cô chỉ là một cô gái yếu mềm trái tim dễ thương tổn. Sự mạnh mẽ của cô chỉ để che giấu sự yếu đuối của tâm hồn.
VH ngồi xuống nệm giường. Khẽ đặt nhẹ tay lên vai cô, anh dịu dàng hỏi:
- Cô sao thế, ĐV?
ĐV giọng khổ sở:
- Anh đi ra đi, không có gì cả.
VH trầm giọng;
- Có phải cô …khóc không?
ĐV rên rỉ:
- Mặc kệ tôi. Điều đó có liên quan gì tới anh đâu.
Khẽ thở dài VH đứng dậy, ĐV nghe tiếng chân anh di chuyển trong phòng, rồi tiếng nước chảy ở bồn rửa mặt. Có lẽ VH đang vò chiếc khăn mặt cho cô. Cúi xuống bên cô, VH dỗ dành:
- Cô lau mặt đi.
ĐV vùng ngồi dậy, giọng ấm ức:
- Anh đi ra khỏi phòng tôi đi.
Chìa chiếc khăn đã vắt khô kiệt nước cho cô, VH hắng giọng:
- Lau mặt đi, ĐV.
Thấy cô vẫn ngồi im, VH đột nhiên lau khô những giọt nước mắt vẫn dài trên gương mặt đẹp.
Giọng anh ấm áp:
- Em thử nhìn em trong gương đi. Xấu quá.
Giận dữ nhìn anh tưởng chừng có thể cắt anh bằng những ánh mắt sắc như dao, cô tuôn một hơi:
- Xấu xí, tóc vàng cháy, không biết làm dáng và quê mùa. Đó là tôi. Không cần anh phải nhắc lui nhắc tới tôi mới biết mình xấu xí như thế.
Bốn mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt VH ánh lên một cái gì đó thật lạ lùng, ĐV chưa kịp hiểu đó là gì thì thật nhanh VH đã ghì lấy cô và hôn lên đôi môi thanh khiết dại khờ.
ĐV đẩy mạnh VH ra. Cô hét lên với giọng ghê tởm:
- Cút đi…..
VH buông cô ra. Trong lúc ĐV còn choáng váng vì những gì vừa diễn ra vượt ngoài sự tưởng tượng của cô, vượt ra ngoài những gì cô suy nghĩ về VH thì anh đã đẩy cửa bước ra ngoài.
Rửa mặt đến cả trăm lần và chà lên đôi môi dường như vẫn còn nóng bòng nụ hôn rực lửa của Vũ Hoàng như dể xoá đi dấu tích của sự ghê tởm . Đông Vân bật khóc . Tại sao Vũ Hoàng lại hôn cô? Cô quyết không bao giờ tha thứ cho hành động khiếm nhã của anh. Cô sẻ trốn khỏi đây thôi. Nhất định là ngay trong đêm nay. Cô không thể nào sống chung dưới mái nhà với người đàn ông mà cô vô cùng khinh ghét . Thế còn tờ giấy kết hôn giữa cô và Vũ Hoàng thì sao nh ỉ? Nghĩ đến chuyện đó Đông Vân thở hắt một cái . Mặc kệ Vũ Hoàng cô muốn trả thù cô và nếu sau này có chấp nhận ly hôn thì cũng mặc . Cô ghê tởm anh quá rồi .
Chợt Đông Vân nghe tiếng chân vội vã trong hành lang, rồi có tiếng gõ cửa của bà quản gia:
-Cô chủ ơi..
Đông VÂn giọng nghèn ghẹn:
-Cửa không khoá, dì vào đi.
Nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Đông VÂn bà Cầm thảng thốt:
-Sao thế cô chủ ?
Đông VÂn gượng cười:
- Tôi bị bụi rơi vào mắt đó mà .
Bà Cầm chùng giọng:
-Có phải cô chủ nhớ nhà không ?
Đông vân chớp mi:
-Không..Nhưng dì tìm tôi có chuyện gì không ?
Bà quản gia vội nói :
-Cậu chủ bảo tôi lên mời cô chủ xuống dùng bữa tối .
Đông VÂn lắc nhẹ đầu :
-Tôi không đói, dì bảo anh ấy dùng cơm trước đi . Đừng đợi tội
Bà quản gia ái ngại:
-Tôi thấy cô chủ không đuợc khoẻ . Hay là tôi nấu cháo cho cô chủ ăn nhé ?
Đông Vân vội xua tay:
-Dì đừng bận tâm đến tôi. Tôi không sao đâu . Nếu lát nữa đói bụng , tôi sẽ pha một ly sữa .
Rời khỏi phòng Đông Vân với vẻ mặt lo lắng , bà quản gia vội, đi đến phòng ăn .
Giọng bà muộn phiền:
-Bẩn, cô chủ hình như không đ ược khỏe . Cô bảo là cậu chủ dùng cơm trước và đừng đợi cô .
Vũ Hoàng nhướng mày :
-Cô chủ thế nào ?
Bà quản gia nghập ngừng:
-Khóc . Hình như là khóc rất lâu...Vì tôi thấy hai mắt cô chủ sưng đỏ .
Vẻ mặt Vù Hoàng trầm ngâm . Từ khi anh rời khỏi phòng cô cho đến bây giờ đã mấy tiếng đồng hồ .
Giọng bà quản gia rụt rè :
-Có thể là cô chủ nhớ nhà ...
Vũ Hoàng thở dài :
-Lát nữa dì mang cơm lên phòng cho Đông Vân.
Bà quản gia khẽ lắc đầu :
-Tôi biết một điều chắc chắn là cô chủ s ẽ không ăn đâu .
Vũ Hoàng cau mày :
-Thế thì phải làm sảo
-Tôi định nấu cháo cho cô chủ . Nhưng cô chủ cũng khăng khăng bảo dừng . Khi người ta buồn , chẳng muốn cho thứ gì vào bụng đâu .
Xoay người lại nhìn bà quản gia trung thành , vũ Hoàng chợt bắt gặp ánh mắt trách móc của bà . Tại sao bà lại nhìn anh với ánh nhin` như thế nhỉ
Có lẽ bà đã đoán là trong những giọt nước mắt của cô có lỗi của anh .
Vẻ mặt đây ưu tư , Vũ Hoàng trầm giọng phán :
-Thôi dì đi lo công chuyện đi .
Còn lại một mình trong căng phòng lộng gió với bức mành băng những chiếc vỏ ốc kêu lanh canh mỗi khi gió lùa qua, Vũ Hoàng lặng lẽ nhả khói thuốc .
Buổi tối trôi đi.....
Mọi dự định của Đông Vân dường như đã tiêu tan khi bà quản gia gõ cửa phòng cô với một ly sữa bốc khói trên tay kèm theo lời thông báo :
-Cô chủ ạ,còn đúng ba tuần nữa ông cụ về,bệnh ung thư của ông cụ đang ở giai đoạn cuối,thời gian sống của ông cụ coi bộ không còn bao lâu nữa .
Đông Vân tròn mắt :
-Sao dì biết .
Bà quản gia mau miệng :
-Cậu chủ vừa mới nghe điện thoại xong .Cậu chủ không nói gì với tôi nhưng vì đang dọn phòng cho cậu chủ nên tôi mới biết rõ bệnh tình của ông cụ .
Đông Vân chớp mi .Tâm nguyện của những người đã chết và người đang sống đè nặng trên vai cô .Liệu cô sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào?Giọng cô rầu rĩ :
- Dì pha sữa chi vậy ?
Để cô chủ uống kẻo đói bụng .Tôi sợ cô chủ sinh bệnh thì khổ .
Đông Vân cay đắng :
-Biết đâu chết mà khỏe hơn .
Bà quản gia thảng thốt :
-Kìa cô chủ ,cô không nên nói gỡ như thế .
Đông Vân cười buồn :
-Tôi không còn ai thân thích .Nếu có chết cũng chẳng làm bận lòng ai .
-Cậu chủ sẽ vô cùng đau khổ ...
Suýt chút nữa Đông Vân đã phá lên cười .Cô và Vũ Hoàng chỉ là hai kẻ xa lạ. Và sau những gì vừa mới xảy ra giữa anh và cô còn có thêm sự hận thù .
Đặt ly sữa thơm ngát mùi ca cao xuống bàn,bà quản gia dỗ dành :
-Cô chủ uống đi nếu để nguội khó uống lắm .
Ngồi xuống nệm giường,Đông Vân nhỏ nhẹ :
-Cám ơn dì,nhưng dì mang xuống dưới nhà đi .Tôi không đói mà ...
Bà quản gia giọng kiên nhẫn :
-Nếu cô chủ buồn,tôi sẽ ngồi hầu chuyện với cô chủ .Miễn sao cô chủ chịu khó uống một ít sữa cho tôi vui .
Đông Vân ngập ngừng :
- Dì ...cực với tôi quá .Bà quản gia cười hồn hậu :
-Có gì đâu cô chủ .tôi chỉ muốn cô chủ khoẻ và vui .
Đông Vân dẩu môi :
-Nếu ai cũng đối xử với tôi như dì thì còn gì hạnh phúc hơn .
Bà quản gia lo lắng hỏi :
-Cô chủ không hài lòng chuyện gì ở đây chăng ?
Đông Vân cười buồn :
-Nói thế thôi chứ mọi người đối xử với tôi đều tốt .Dì và lão Tường cũng như những người giúp việc trong ngôi nhà này đều tử tế với tôi,điều đó an ủi tôi rất nhiều .
-Cô chủ là một người nhân hậu và tốt bụng .Chúng tôi cả thảy đều mến cô chủ
Đông Vân nhỏ nhẹ :
-Cám ơn tình cảm của dì và mọi người dành cho tôi .
Bà quản gia khẽ giục :
-Cô chủ uống đi .Tôi ngồi đây hầu chuyện với cô chủ đến khuya cũng được,miễn là cô chủ chiều tôi mà uống một chút sữa .
Chớp mi cảm động,Đông Vân khẽ nói :
Đì tốt với tôi qúa .Thôi tôi sẽ uống vậy .
Chậm rãi uống từng ngụm sữa nóng,Đông Vân nghiêng đầu hỏi :
Đì không có con cháu gì sao ?
Bà Cầm hồn hậu :
-Tôi không lập gia đình .Vì thế đã từ lâu tôi xem nơi này như ngôi nhà thứ hai của mình .Mọi vui buồn của tôi đều gắn bó với vui buồn của mọi người trong ngôi nhà này .
Lùa tay vào tóc,Đông Vân mỉm cười hiền lành :
- Dì nhìn nè .Tóc của tôi xấu qúa,vàng và cháy .
Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp bừng sáng lên như một vầng trăng thu trong đêm,bà Cầm buột miệng :
-Cô chủ đẹp qúa .
Đông Vân cười :
- Dì đang chế nhạo tôi đó chăng ?
Bà Cầm giọng chân thành :
-Cô chủ đẹp một cách đơn sơ dịu dàng .Tôi thích nhất là ngắm nhìn cô chủ khi cô chủ đi dạo doc. theo những luống hồng.Nhìn trong trắng lắm .
Đông Vân cười vì cách diễn đạt một mạc của bà quản gia .
Cô vò nhẹ những sợi tóc trong tay,nghiêng đầu hỏi :
-Thế những sợi tóc khét vàng của tôi thì sao ?
Bà quản gia mỉm cười :
-Những sợi tóc của cô chủ vốn mềm và thanh mảnh chứ đâu có khô giòn và xấu .Chỉ tiếc một chút là do cô chủ dang nắng nhiều nên bị vàng .Khi người thợ cắt tóc xén bỏ những đoạn vàng và cháy đi,cô chủ sẽ có một mái tóc thật đẹp mà không phải ai cũng dễ có .
Đông Vân bật cười nho nhỏ :
-Thế mà có một tên đàn ông cứ nhìn mái tóc vàng của tôi mà ...nguyền rủa.
Bà quản gia phán :
- Đó là người không am hiểu gì hết trọi về cái đẹp .
Đông Vân lại cười .Cô cảm thấy nguôi nguôi một chút vì cách nói chuyện mộc mạc của bà quản gia hiền lành .
Cô chợt hỏi :
- Dì có biết ông Quốc Trung không ?
Bà quản gia không giấu được ngạc nhiên :
-Cô chủ quen cậu Quốc Trung à ?
Đông Vân chớp mắt :
-Không .Tôi chỉ tình cờ gặp ông ta trên phố .
Bà quản gia trầm giọng :
-Nhà của cậu Quốc Trung ở bên cạnh cậu chủ .Hai người là láng giềng nhưng rất ít nói chuyện với nhau .Nếu không muốn nói là đối chọi nhau .
Đông Vân tròn mắt :
-Vì sao thế ?
-Tính tình hai người hình như không hợp nhau .
Điều mà bà quản gia vừa tiết lộ làm Đông Vân cảm thấy thú vị .Như thế,ít nhất cũng có một người đồng tâm trạng với cô .Có lẽ Quốc Trung cũng nhận ra ở Vũ Hoàng những tính xấu mà những người làm công trong ngôi nhà này như lão Tường và bà quản gia không thấy được .
Chợt bà Cầm tò mò :
-Cậu Quốc Trung làm quen với cô chủ à ?
Đông Vân gật nhẹ đầu :
-Ông ấy gọi tôi khi tôi đang đi trên phố .Sau đó ông ấy tự giới thiệu là láng giềng của anh Vũ Hoàng .
Bà Cầm trầm giọng :
-Ngày cô chủ mới về,cậu Quốc Trung có chặn tôi lại để hỏi thăm về cô .
Đông Vân nhỏ nhẹ :
-Ông ấy bảo thường nhìn thấy tôi đi dạo trong vườn .
Bà Cầm cảnh báo :
-Một phụ nữ đẹp như cô chủ thường được đàn ông chú ý đến .
Đông Vân bật cười :
-Chỉ có dì mới khen tôi đẹp .Ôi,tôi thấy mình chỉ là một cô gái thật tầm thường .Thậm chí một tên đàn ông còn chê là tôi không biết làm dáng,xấu xí và có mái tóc vàng cháy không giống ai .
Bà quản gia phật lòng :
-Tôi không hiểu tại sao người ta lại nhận xét cô chủ như thế .Thế đấy,đôi lúc sự hào nhoáng của những cô gái thường trang điểm phấn son có thể đã đánh lừa cái nhìn của người khác .
Chợt bà quản gia hạ thấp giọng :
-Cô chủ biết không,giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô kia bỏ đi .
Đông Vân ngơ ngác :
-Cô nào ?
Bà quản gia nói khẽ :
-Cái cô mà trước đây mạo nhận là Mai Đông Vân .
Không giấu dược ngạc nhiên,Đông Vân gặng hỏi :
-Vì sao dì biết là ...mạo nhận ?
-Cô ta rất đặc biệt .
Đông Vân gật đầu :
-Tôi biết,đó là một giai nhân tuyệt sắc .Cô ta có vẻ đẹp của một hoa hậu .
Bà quản gia nhận xét :
-Cô ta trang điểm suốt ngày .Mới nhảy ra khỏi giường là đã ngồi trước bàn phấn .So với cô chủ ,cô ta kém thua xa .
Đông Vân cười :
Đì cứ cho tôi là đẹp sao .Dì đừng làm tôi tức cười nữa .
Bà quản gia hắng giọng :
-Tôi bảo cô ta đặc biệt vì suốt ngày ..........
MẤT TRANG 62,63...
Sau những gì đ ã xảy ra, khoảng cách giữa Đông Vân v à Vũ Hoàng ngày càng lớn. Chỉ nh ững khi có m ặt các gia nhân hai ngườI mới vồn vã nói chuyện vớI nhau. Buổi chiều , trờI mưa nhỏ hạt v à dài đăng đẳng, không có VH ở nhà, Đông Vân nói với lão Tường là cô ra phố. Lang thang một hồI cô ghé vào một quán cafê nằm cuốI một con dốc. Quán khá dễ thương v ới những bụi thạch thảo trước ngõ. Mimôsa vàng rực từng đóa ngậm sương chiều. Kín đáo ngồi vào một chiếc bàn nhỏ sau bụi kiểng, Đông Vân cảm thấy hài lòng . Cô vốn không thích ồn ào, cũng không thích bị mọi người chu' y' đến. Gọi một ly sữa đá, Đông Vân chống cằm bâng quơ nhìn ra đường . Bỗng cô giật thót người . Từ trên chiếc Toyota sang trọng quen thuộc Vũ Hoàng và một cô gái rất đẹp ăn mặc thật sang trọng đi vào .
Cô gái đi với Vũ Hoàng mặc một chiếc quần jean màu xác pháo, áo pull ôm sát người phô bày một thân hình cân đối gợi cảm . Đó là một cô gái đẹp . Rất đẹp. Dường như tất cả những người đang có mặt trong quán đều dồn hết mọi sự chú ý vào cô gái . Cũng có thể là sự chú ý còn dành cho chàng trai khi anh thật mạnh mẻ với chiếc áo pull cộc tay và chiếc quần jean màu hạt dẻ . Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt với cái nhìn sâu lắng đủ khiến các cô gái phải mềm tim.
Sự bất ngờ xuất hiện của họ khiến Đông Vân sũng người. Đến khi Vũ Hoàng tình tự quàng tay sau eo lưng cô gái và cùng cô ta ngồi xuống băng ghế Đông Vân cũng chưa định thần lại được .
Cắn chặt môi, Đông Vân mở to mắt nhìn họ, Vũ Hoàng có bồ . Tại sao cô không hề nghĩ đến điều đó nhỉ ? Họ ngồi trong một góc quán, dáng điệu thân thiết vui vẻ . Cứ theo cách Vũ Hoàng và cô gái ấy thì có thể đoán đây không phải là lần đầu tiên họ đến đây . Khuôn mặt rạng rở, Vũ Hoàng ghé sát vào tai cô gái và nói một điều gì đó rồi cả hai đều cười hân hoan .
Trái tim Đông Vân như thắt lại . Cô cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác thật hụt hẫng khi bắt gặp Vũ Hoàng đi với nhân tình của anh ta .
Đây là lần đầu tiên cô gặp Vũ Hoàng ngoài phố, và thật chua xót, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vũ Hoàng với một hình ảnh khác một con người hoàn toàn khác .
Không có nụ cười ngạo nghễ. Không có cử chỉ khinh mạn. Không có sự băng giá. Cũng không có sự thờ ơ lãnh đạm .
Những gì mà anh thể hiện với cô không hề có ở đây . Một Vũ Hoàng hoàn toàn thoải mái và hạnh phúc . Dịu dàng và chu đáo . Sâu lắng và mãn nguyện. Cô đã đọc được niềm hạnh phúc vô biên trong đôi mắt gợi cảm
của anh .
Một Vũ Hoàng với mái tóc bồng thật quyến rũ . Trong ánh sáng nhạt màu , những đường nét nam tính biểu hiện trên khuôn mặt rắn rỏi , với đôi vai rộng , đôi tay săn chắc mạnh mẽ trong chiếc áo pull cộc tay . Anh
chống hai khủy tay lên bàn, nở một nụ cười kiêu hãnh và ý thức được sức mạnh được kiềm chế trong cơ thể cường tráng đó .
Vẻ đàn ông của Vũ Hoàng đã khuất phục Đông Vân và đột nhiên cô hiểu ra . Trong khoảnh khắc của một sự thật hiển nhiên nhưng quá tàn nhẫn , cô thở hắt một cái .
Đó không phải là sự căm thù . Đó là sự khao khát được Vũ Hoàng yêu thương.
Mình điên rồi .Đông Vân lắc đầu thật mạnh . Không . Không thể như thế được.
Tại sao cô không mở to mắt mà nhìn sự dối trá của Vũ Hòang?
Gọi hai ly cà phê, Vũ Hòang chăm chú bỏ đường vào ly của cô gái và khuấy nhẹ. Họ cười với nhau, mắt trong mắt tay trong tay. Cô gái nũng nịu với Vũ Hòang và chúm chím cười thật điệu, tình tứ đến mê hồn khi anh galăng chiều chuộng cô hết mực.
Một cô gái phục vụ đi ngang qua bàn,Đông Vân vội ngăn lạị Chỉ tay về phía Vũ Hòang, cô nói giọng khô khóc :
-Cô ...có biết ai đó không?
Cô gái cười vui vẻ:
-Nhà triệu phú trẻ Vũ Hòang, cô không biết sao? Không tính đến tài sản mà anh ấy thừa kế thì anh ta cũng đã nổi tiếng về sự giàu có.
Đông Vân nhướng mày:
-Cả nổi tiếng về sự keo kiệt nữa chứ?
Cô gái phục vụ cười:
-Ồ,không. Vũ Hòang là một anh chàng hào hoa thì có .
-Sao cô biết ?
-Vũ Hòang thường "boa" tụi tôi thật hậu . Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi vì Vũ Hòang còn là mạnh thường quân luôn giúp đỡ những người đói nghèo .
Đông Vân khẽ trề môi :
-Biết đâu là để ...nổi tiếng .
Cô gái cười :
-Cô cũng ... thích Vũ Hòang hả?
Ửng hồng mặt, Đông Vân chối phắt :
- Đâu có .
Cô gái giọng đầy thông cảm :
-Không chỉ riêng cô mà cũng có mấy cô gái thường hỏi tụi tôi về Vũ Hòang . Điều đó cũng dể hiểu thôi, một người đàn ông quyến rủ như anh ấy đễ làm cho phụ nữ xiêu lòng .
_________________
Đông Vân không biết mình có ...xiêu lòng không? Chỉ thấy giận, giận ghê gớm và cảm thấy bị xúc phạm khi phát hiện ra là bên cạnh cô Vũ Hòang như bị ngục tù .
Đông Vân lạc giọng:
-Thế còn cô gái đi với anh ta ?
Cô gái phục vụ giọng đầy ám hiệu :
-Ca sĩ Thu Dung . Cô không biết sao ? Không chỉ là ca sĩ mà Thu Dung còn là một người mẫu đắt giá .
Đông Vân nhướng mày :
-Bồ của Vũ Hòang ?
Cô gái bật cười :
-Chứ còn gì nữa . Cô hỏi ngộ ghê . Họ bồ với nhau đã nửa năm nay . Nếu Vũ Hòang ly dị được cô vợ nghe nói rất quá quắt của anh, chắc chắn là anh ta sẽ cưới Thu Dung thôi . Họ thật đẹp đôi vừa lứa .
Cay xè mí mắt, Đông Vân chợt thở dài khi bắt gặp Vũ Hoàng đang âu yếm nhìn Thu Dung. Chà nhẹ lên đôi môi mà tối hôm nào Vũ Hòang đã đặt
nụ hôn cuồng nhiệt mê đắm, Đông Vân nhếch môi chua chát . Cô chỉ là một trò đùa của Vũ Hòang . Dù biết Vũ Hòang không bao giờ yêu mình nhưng những gì đang diễn ra trước mắt khiến cô phẫn nộ .
Giọng cô phục vụ ngắc ngư :
-Cô ...cô ...buồn sao ?
Đông Vân khẽ lắc đầu , vẻ mặt mệt mỏi :
-Thôi cám ơn cô nhé ...Tôi không sao .
Có tiếng gọi cô ở quầy rồi tiếng bước chân hấp tấp của cô phục vụ.
Đông Vân bặm chặt môi lại, vẻ mặt chua xót . Cô không thể lý giải được tâm trạng của mình vào lúc này . Hụt hẫng . Tức giận . Hay muộn phiền .
Khi Vũ Hòang âu yếm dìu cô gái ra xe, Đông Vân mới hiểu được rằng trái tim của cô đang bị thương tổn ,đang đau đớn và thất vọng . Hóa ra cô không hề dửng dưng với Vũ Hòang như cô tưởng .
Điều khám phá ấy đã làm cô bỗng bàng hòang ...
*********
Một buổi tối, Đông Vân đang ngồi khâu những con thú nhồi bông nho nhỏ thì Vũ Hòang bước vào.
Đặt con thú bằng vải xuống bàn, Đông Vân lúng túng nhìn anh . Kể từ khi anh hôn cô, đây là lần đầu tiên anh lại đến phòng của cô. Vờ như không thấy ánh mắt căm ghét của cô, Vũ Hòang ngồi xuống ghế và cầm lấy một con thú đang khâu dang dở lên xem .
Không giấu được thích thú, Vũ Hòang trầm giọng hỏi:
-Cô đang làm gì thế ?
Đông Vân lạnh nhạt :
-Giết thời giờ .
Vũ Hòang nhướng mày :
-Thời gian ...có tội gì mà giết ?
Đông Vân mím môi :
-Thời gian làm cho người ta mỏi mệt . Nhất là sống trong ngục tù mà không biết bao giờ mình mới được giải thóat .
Vũ Hòang vờ vĩnh :
-Ngục tù ở đâu ?
Dằn dội khâu lia khâu lịa chiếc đuôi thú , Đông Vân
sẳng giọng :
-Anh đừng giả bộ không biết nữa .
-Tôi không biết thật mà .
Đông Vân xảnh xẹ :
-Mà anh vào phòng tôi chi vậy ?
Vũ Hòang cười :
-Giết thời giờ .
Suýt chút nữa Đông Vân đã ném thật mạnh một con thú vào ngực Vũ Hòang nhưng cô không làm điều đó . Cô ghét Vũ Hòang đến mức không muốn nhìn vào khuôn mặt quyến rũ nhưng ...gian trá của anh nữa .
Giọng cô tức tối :
-Anh chịu khó đi ra khỏi phòng của tôi đi .
Vũ Hòang cười :
-Sao cô ích kỷ thế ?
Nhéo mũi nhìn anh, cô khinh khỉnh hỏi :
-Cái gì ?
Vũ Hòang tinh tỉnh :
-Ích kỷ .
Giận không thể tả , cô kêu lên :
-Có bao giờ tôi xông vào phòng của anh không ?
Vũ Hòang thản nhiên đáp :
- Đó là vì cô không muốn ...xông, chứ nếu cô vào thì
tôi cũng đâu có cản.
Đúng là một tên đàn ông vô duyên và cợt nhã hết chỗ nói . Cứ nhớ đến cảnh hắn quàng tay sau chiếc lưng thon thả và gợi tình của cô ca sĩ là Đông Vân muốn sôi ruột lên . Cô vẫn còn nhớ cô bồ của hắn với chiếc
váy ngắn hết chỗ chê, ngắn đến mức không còn thể ngắn hơn nữa . Một chiếc váy long lanh như bạc để bắt ánh sáng, phản chiếu ánh sáng và để bắt những ánh mắt của những tên đàn ông dừng lại ở đường khóet thật sâu
trên chiếc lưng ong thon thả gợi tình . Lẽ ra thì Vũ Hòang đừng nhơn nhởn đi vào đây mới phải. Anh ta phải xấu hổ chứ .
Nhưng xấu hổ vì cái gì nhỉ? Đông Vân ấm ức thở hắt một cái . Cô cũng không phải là ... vợ của Vũ Hòang và anh ta cũng không có nghĩa phải ...chung tình với ... cô .
Dù biết thế nhưng tức vẫn cứ tức .
Mãi miết suy nghĩ , Đông Vân chợt vô ý đâm chiếc kim vào ngón tay . Cô kêu lên :
-Ôi ...
Vũ Hòang lo lắng hỏi:
-Có sao không ?
Đông Vân hầm hè :
-Mặc kệ tôi . Tại anh nên tôi mới bị kim đâm đây .
Vũ Hòang giọng bao dung :
-Cứ cho là như vậy đi . Nhưng đưa tay tôi xem nào .
Đông Vân kiêu hãnh :
-Tôi có thể tự thu xếp mà .
Vũ Hòang nghiêm giọng :
- Đừng bướng .
Dù chỉ là một vết xước nhỏ nhưng vì sâu nên trên ngón tay của cô rỉ máu .
Vội đứng dậy, Vũ Hòang bảo :
-Chờ một lát, tôi đi lấy bông băng .
Khi anh quay trở lại, Đông Vân đang thản nhiên cho
ngón tay bị thương vào miệng ngậm .
Vũ Hòang kêu lên :
-Trời đất .Sao cô lại làm thế ?
Đông Vân nheo mũi :
-Anh lo làm sao . Tôi không chết vì nhiễm trùng đâu . Hy vọng là sống sót chờ đến lúc ba anh trở về .
Vũ Hòang lừ mắt :
-Cô bướng lắm, có biết không ?
Đông Vân rút ngón tay ra khỏi miệng . Máu đã ngưng chảy . Vũ Hòang chỉ còn biết nhìn cô với ánh mắt đầy bất lực .
Buông người xuống ghế, anh cau có .
-Lần sau tôi cấm cô như vậy đó .
Đông Vân nhướng mày :
-Tôi quen rồi .
Vũ Hòang có vẻ giận :
-Không ai có thể quen như thế cả .
Đông Vân nhìn thẳng vào mắt anh :
-Thế anh không hình dung được cuộc sống trước đây
của tôi sao ? Anh và tôi hòan tòan khác xa nhau .
Cười buồn, cô nói tiếp :
-Tôi không phải là thiên kim tiểu thơ, lá ngọc cành vàng . Mồ côi từ nhỏ nên tôi đã học cách tồn tại . Tôi vẫn còn nhớ có lần bị lăn từ đồi Tuế Vạn xuống, áo quần bị rách bươm và một cành cây gãi đã cào rách vai tôi chảy máu rất nhiều . Tôi không khóc . Tôi đã cắn răng xé tay áo buộc chặt vết thương để cố lết bước về nhà .
Vũ Hòang im lặng nhìn cô . Mạnh mẽ và yếu đuối . Hai tính cách ấy đang hòa quyện trong cô .
Trong đáy mắt đẹp như nhung, mơ hồ một giọt nước mắt . Nhưng Đông Vân không khóc . Cô rất cân trường trong chuyện làm cho những giọt nước mơ hồ đổ biến thật nhanh như không hề đã có .
Vẻ mặt lạnh lùng như nước đá, cô cầm con thú nhồi bông
đang làm dang dở lên . Vũ Hòang cũng lần lượt cầm lên
những con thú khác đã hòan thành .
Vẻ hoa mỹ và đằm thắm của những con thú nhỏ có một cái gì đó gợi cho người khác sự thông hiểu .
Đông Vân ngây thơ những điều đó không có nghĩa là cô không sâu sắc . Tâm hồn của cô là một ẩn số lớn .
Đễ tìm ra ẩn số đó không phải là điều dễ .
Và cô cũng rất thú vị . Như một kho tàng cuốn người khác phái có nhu cầu khám phá .
Không có vẻ đẹp chết người , nhưng vẻ đẹp bình dị của cô lại có ma lực cực lớn . Nhìn vào đôi mắt màu đen long lanh như nhung với rèm mi cong cong như một dấu ngã buồn tinh nghịch, người ta sẽ lập tức bị cuốn vào đôi môi hồng đầy đặn vừa tinh nghịch vừa đáng yêu .
Cô đang ngồi đối diện với Vũ Hòang trong chiếc váy hoa nho nhỏ li ti . Cánh tay trần đẹp tuyệt . Thân hình gợi cảm và ngọt ngào như một thỏi socola.
Một viên ngọc vô giá trong một vỉa quang tầm thường...
Đó là một nhận xét mà chỉ có những con người đi gần hết cuộc đời mới có thể tổng kết được .
Một nụ hôn nữa vào lú'c này sẽ xứng đáng nhận một cái tát .
Vũ Hòang soi vào mắt Đông Vân :
-Cô còn giận tôi chuyện ...hôm trước không ?
Câu hỏi của anh như khơi lại ngọn lửa từ một đống tro tàn , chúi tay lên môi với vẻ ghê tởm, Đông Vân phẫn nộ:
-Tôi không phải là trò đùa của anh .
Vũ Hòang chùng giọng :
-Có bao giờ tôi nghĩ về cô như thế đâu .
Đông Vân cay đắng :
-Những gì anh đã làm không khác gì một sự tước đoạt rẻ tiền .
-Tôi xin lỗi cô . Nhưng cô đã hiểu sai về tôi .
Chùi lên môi thêm một lần nữa, cô hằm hè :
-Tôi không muốn nhớ đến chuyện tồi tệ ấy nữa .
Vũ Hoàng thở dài :
-Nửa tháng nữa, ba tôi sẽ về . Hy vọng là giữa chúng ta sẽ không tiếp tục chiến tranh .
Đông Vân lật nghiêng con thú nhồi bông và tiếp tục khâu những mũi kim tỉ mỉ . Cô không còn niềm vui nào khác ngoài chuyện chăm sóc hoa trong vườn và làm những con thú ngộ nghĩnh .
Giết thời gian .
Đó là điều khủng khiếp nhất .
Vũ Hoàng có công ty của anh và công việc bề bộn làm niềm vui . Còn cô, nửa tháng nhốt kính trong ngôi nhà sang trọng với tâm trạng muộn phiền . Thỉnh thoảng ba của Vũ Hoàng có điện thoại về nói chuyện với cô . Dù chưa gặp ông lần nào nhưng Đông Vân cảm thấy rất mến ba của anh . Ông có vẻ tốt bụng và không hề bi quan . Ông luôn nhắc cô giữ sức khỏe và gọi điện nói chuyện với ông . Câu nói mà ông thường nhắc đi nhắc lại qua điện thoại là sống chết của con người là lẽ thường tình, sống sao cho đẹp mới là điều quan trọng. Ông không có gì phải hối tiếc cả .
Đông Vân rất thích nói chuyện với ba của Vũ Hoàng .
Chỉ duy một điều gây cho cô nỗi phiền muộn là ba của anh thường bảo rất mong cô và Vũ Hoàng sống hạnh phúc bên nhau, yêu thương nhau .
Chợt dừng khâu, Đông Vân ngước mắt hỏi Vũ Hoàng :
-Anh có ảnh của ông cụ không ?
Mãi nhìn Đông Vân không chớp mắt, Vũ Hoàng bỗng giật mình :
-Có chứ .
Cô khẽ cắn môi :
-Tôi muốn nhìn ảnh của ông cụ xem thử những gì tôi tưởng tượng về ông có giống với thực tế không .
Vũ Hoàng dịu dàng bảo :
-Cô chờ tôi một lát .
Chỉ một lúc sau, anh quay trở lại với tập album dầy trong tay .
Mở trang đầu tiên và chỉ vào anh hắng giọng :
-Ba đấy .
Cô lý sự :
-Ba ..của anh chứ .
Vũ Hoàng mỉm cười độ lượng . Anh chăm chú nhìn vẻ mặt cảm động của Đông Vân . Cô kêu khẽ :
-Tôi đã tưởng tượng về ông cụ đúng như thế . Râu trắng và đôi mắt ấm áp hiền từ . Ông cụ thật phúc hậu làm sao .
Mở thêm vài trang nữa, cô thảng thốt kêu lên :
-Thật lạ lùng !
Vũ Hoàng vội hỏi :
-Sao ?
Chỉ vào một tấm ảnh nhỏ -một cậu bé độ mười hai mười ba tuổi đang chơi trong vườn - Đông Vân giọng xúc động :
-Anh cu Ky .
Vũ Hoàng ngạc nhiên :
-Cô biết nó a` ?
-Biết, anh cu Ky đó mà .
-Cô gặp nó ở đâu ?
-Tại Nha Trang, lúc tôi còn nhỏ .
Thấy Vũ Hoàng có vẻ nghi ngờ, cô khẳng định :
-Đây là anh cu Ky chứ không thể ai khác . Tôi không thể lầm được .
-Sao cô có thể khẳng định là cô không lầm ?
Đông Vân hùng hồn :
-Chính tôi đã chơi với anh cu Ky trong khu vườn này .Tôi vẫn còn nhớ khu vườn này có nhiều xoài vô kể . Chính anh cu Ky đã leo lên cây để hái những trái xoài chín .
Trước cái nhìn hồ nghi của anh, cô sôi nổi tiếp :
-Cũng chính trong khu vườn này, anh cu Ky đã bị một trái sầu riêng rớt xuống đầu chảy máu . Thế nhưng anh cu Ky lì lắm, không khóc .
-Cô nghe ai kể lại chuyện này à ?
Đông Vân lắc đầu cười :
-Đó là kỷ niệm của tôi . Không chỉ trong khu vườn này mà anh Ky còn hay dẫn tôi ra bờ sông lượm hoa gạo . Những bông hoa nhỏ xíu ấy thật đẹp. Nhưng chỉ tiếc là không thể kết thành tràng hoa để làm xâu chuổi cưới .
Vũ Hoàng chùng giọng hỏi :
-Cô quý hắn lắm sao ?
Đông Vân gật đầu :
-Anh Ky là thần tượng của tôi hồi đó . Tôi hay lọc cọc theo anh đi chơi . Giá như mẹ tôi không đưa tôi về Phong Lữ , thì có lẽ không bao giờ tôi rời xa anh Ky .
Vũ Hoàng nhún vai :
-Tôi không tin .
Đông Vân giận dỗi :
-Tôi nói láo với anh để làm gì .
Vũ Hoàng phán :
-Thời gian là một lớp bụi có thể phủ mờ mọi thứ .
Đông Vân ngẩng cao đầu :
-Nhưng tình cảm là thứ mà thời gian không thể lấp mờ hay xóa đi được .
Vũ Hoàng châm chọc :
-Người ta bảo phụ nữ thường nói dối. Có lẽ vì không có "anh Ky" nên cô tha hồ huyên thuyên về một tình cảm không có thật .
Mím môi lại, cô lôi sợi dây chuyền bằng bạc rẻ tiền có gắn miếng mề đay nhỏ cho Vũ Hoàng xem :
-Anh nhìn đi .
Trong mề đay có lồng hìnn chân dung của cậu bé mà Đông Vân vừa gọi là cu Ky .
Nhìn đăm đăm vào mắt Đông Vân với vẻ ngạc nhiên, Vũ Hoàng hỏi giọng chế giễu :
-Cô lồng ảnh thằng bé này vào miếng mề đay bao lâu rồi ?
Đông Vân kinh ngạc :
-Trong bao lâu ? Tôi đeo từ nhiều năm cái ảnh này cùng ảnh của mẹ tôi ở mặt kia miếng mề đay . Có lẽ ngày xưa mẹ tôi đã lồng vào vì không bao giờ tôi làm một chuyện tỉ mỉ đến như thế . Tôi chỉ biết yêu quý anh Ky bằng tâm hồn trong sáng của một đứa trẻ thơ .
-Cô còn nhớ gì về ...cu Ky không ?
Giọng Đông Vân xúc động :
-Lúc nhỏ tôi thường chơi vơi anh Ky . Với tôi không ai sánh được như anh Ky . Có lần, anh Ky đùa là sau này lớn lên sẽ ...cưới tôi . Vẫn nghĩ đó chỉ là câu chuyện đùa nhưng từ trong tầm thức tôi cứ mong đợi ngày nào gặp lại anh. Biết đâu lời hẹn ngày xưa sẽ trở thành sự thật .
Chợt nhớ ra, cô vội bảo :
-Anh có thể cho tôi biết là anh cu Ky hiện đang ở đâu không . Tôi rất nóng lòng muốn biết vì sao lại có ảnh anh cu Ky ở trong tập album của gia đình anh ?
Vũ Hoàng ngập ngừng :
-Cô cũng không nên biết đến hắn nữa .
Đông Vân kêu lên :
-Sao thế ?
Vũ Hoàng trầm giọng :
-Nó là bạn của tôi . Nhưng nay đã chết ...
Đông Vân xanh mặt :
-Chết ! Anh ấy đã chết ?
Vẻ đau khổ tột cùng hiện ra trên nét mặt Đông Vân . Cô mở to mắt nhìn Vũ Hoàng rồi bật khóc :
-Tại sao lại có thể như thế được ? Không . Không . Tôi không tin là anh Ky lại chết .Từ trong tầm thức tôi vẫn tin rằng có một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại anh Ky của tôi .
Vũ Hoàng hắng giọng :
-Đó là số phận . Nhưng cô cũng không nên buồn . Tất cả chỉ là quá khứ . Một quá khứ đẹp cho cô và hắn .
Đông Vân nghẹn lời :
-Tôi rất đau buồn .
Vũ Hoàng dịu dàng :
-Chỉ là kỷ niệm ấu thơ thôi mà .
Khép nhẹ mắt , cô trầm giọng :
-Tôi hoàn toàn bơ vơ cô độc trong cuộc đời này . Cha me tôi đã vĩnh viễn yên nghỉ nơi lòng đất lạnh . Tôi cũng không có họ hàng thân thích . Tôi không có ai để chia sẽ những nỗi vui buồn . Tôi cũng chưa từng yêu ai . Trong tầm thức của tôi, tôi đã từng nghĩ đến anh cu Ky và mong một ngày nào đó có thể là số phận hay là sự tình cờ sẽ đặt tôi trước mặt anh ...Tôi sẽ là của anh Ky mà không thuộc về ai khác .
Vũ Hoàng trầm giọng :
-Chắc gì nếu còn sống anh ta sẽ nhận ra cô .
Đông Vân nhếch môi :
-Đúng là anh ấy có thể quên đi những kỷ niệm ấu thơ, quên cả cô bạn nhỏ hay chạy lẽo đẽo theo sau lưng anh ấy và quên cả lời hẹn cưới ngây ngô . Nhưng thà mà anh ấy còn sống, tôi sẽ bớt day dứt rất nhiều .
Gấp tập album lại, Vũ Hoàng giọng ấm áp :
-Thôi cô đừng buồn nữa . Thằng bạn của tôi có lẽ giờ đây cũng ấm lòng khi thấy cô không hề vô tình với nó .
Thấy Đông Vân vẫn còn xúc động trong dòng ký ức, đặt hai tay lên vai cô và xoay cô đối diện với anh, Vũ Hoàng trầm giọng :
-Chúc ngủ ngon, Đông Vân không nên buồn nữa . Đông Vân sẽ không cô đơn đâu .
Đông Vân . Đông Vân .
Cô khẽ rùng mình .
Lần đầu tiên Vũ Hoàng xưng hô thân mật với cô . Nhưng Đông Vân chỉ cảm thấy chua chát muộn phiền ...
Anh Ky không còn tồn tại trên cõi đời này nữa . Đó là điều kinh khủng nhất .
Đang dạo quanh hồ, Đông Vân chợt giật mình vì tiếng gọi :
-Ðông Vân !
Cô ngơ ngác quay lạị Quốc Trung đang xâm xâm tiến về phía cô . Dáng điệu anh thật nhanh nhẹn và vui vẻ . Giọng cô hờ hững :
-Chào ông .
-Chào cô . Buổi sáng hôm nay thật đẹp phải không Đông Vân ?
Cô so vai
-Vâng ...
-Sương nhiều và không có mưa phùn như hôm qua . Hy vọng hôm nay là một ngày nắng .
Nụ cười dễ mến của anh khiến Đông Vân chợt cảm thấy hơi ngượng vì vẻ lạnh nhạt của mình . Quôc Trung mặc một chiếc quần ka ki màu cánh gián và chiếc áo pull màu rêu , nhìn thật quyến rũ .
-Cô đi dạo sớm vậy sao ?
Đông Vân gật đầu :
-Vâng .
-Mặc phong phanh như cô dề bị nhiễm lạnh lắm đó .
Đông Vân khẽ dẫu môi . Đúng là một chiếc váy hoa màu san hô bằng tơ lụa không thích hợp lắm với buổi sáng nhiều sương mù . Cô lại quên không đem theo khăn quàn cổ .
Cô cười nhẹ :
-Nhưng chỉ một lát nữa nắng lại ngập tràn . Thành phố này thật lạ , trong một ngày mà có cả bốn mùa đi qua. Buổi sáng mùa xuân, gần trưa mùa hạ buổi chiều mùa thu và cuối cùng đông về nửa đêm .
Quốc Trung trầm giọng :
-Tôi chỉ thích ...buổi sáng mà thôi .
Đông Vân chớp mi hỏi :
-Sao lạ thế ?
Quốc Trung mĩm cười :
-Vì buổi sáng tôi có thể nhìn thấy cô cắt lá sâu trong vườn hoa, và cũng trong buổi sáng mới có thể gặp cô đi dạo quanh hồ .
Đông Vân lắc đầu cười. Cách nói chuyện của Quốc Trung thân mật nhưng không suồng sã . Nếu cô đùng đùng nổi giận cũng hơi vô lý. Chăm chú nhìn đôi môi hồng hơi cong lên giận hờn, Quốc Trung giận quan tâm :
-Cô có yêu mến thành phố này không ?
Đông Vân so nhẹ vai . Cô cũng không biết là mình yêu hay ghét thành phố cao nguyên nhiều gió và nhiều sương mù. Một thành phố mà mimosa vàng ngự trị làm mất đi vẻ xám xịt của những cơn mưa lạnh lẽo mùa đông.
Cô ghét một người đàn ông, nhưng cô yêu tất cả những gì còn lại . Yêu vườn hoa Minh Tâm với những sa*'c màu rực rỡ , yêu những con dốc gập ghềnh, yêu những buổi sáng êm đềm như thế này . Gió cuốn mây đi và sương mù là đà thấp đến chừng như đang lùa vào tung sợi tóc mềm như
tơ và làm đẫm ướt đôi mắt đẹp như nhung .
Giọng cô bùi ngùi :
-Yêu và ghét lẫn lộn .
Ngỡ là Quốc Trung không hiểu được ẩn ý trong câu nói bâng quơ . Nhưng anh đã gật đầu :
-Tôi hiểu được tâm trạng của cô . Cuộc sống hiện tại của cô không hề dễ chịu chút nào .
Đông Vân bật lên câu hỏi :
-Vì sao ông nói thế ?
Quốc Trung hắng giọng :
-Trước cô, Vũ Hòang đã có một cô gái đẹp như tiên .
Cô tò mò :
-Anh biết gì về cô gái đó ?
Quốc Trung nhìn cô không chớp mắt .
-Tôi biết khá rõ về cô ta . Cũng như biết vì sao Vũ
Hòang tàn nhẫn bỏ rơi cô ta .
Đông Vân kêu lên :
-Bỏ rơi sao ?
Quốc Trung gật đầu :
-Ðúng như thế .
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô , Quốc Trung vội nói :
-Cứ tin tôi đi . Vũ Hòang là một anh chàng đa tình. Vì yêu cô ca sĩ Thu Dung nên anh ta đã đuổi vợ anh ta ra đường .
Đông Vân gặng hỏi :
-Giờ cô gái ấy đang ở đâu ?
Quốc Trung tặc lưỡi :
-Tôi không biết .
Thật ra thì Quốc Trung biết rất rõ số phận của cô gái một thời giả mạo vợ của Vũ Hòang . Chính Quốc Trung đã lén lút quyến rũ cô ta trong thời gian Vũ Hòang xúc tiến ly hôn. Rồi một thời gian ngắn ngủi sau đó, Quốc
Trung cũng đành chia tay với cô gái này vì không thể chịu nổi tính nanh nọc của cô . Quốc Trung thừa biết là không bao giờ cô ta dám quay trở về thành phố này nữa. Vũ Hòang có thể yêu cầu nhà chức trách bắt giữ cô ta
vào bất cứ lúc nào về tội giả mạo và chiếm đọat tài sản .
Giọng Quốc Trung tỏ vẻ quan trọng :
-Cẩn thận nhé Đông Vân . Rồi đây Vũ Hòang cũng sẽ đuổi cô ra đường một cách tàn nhẫn . Tính cách của Vũ Hòang là thế . Đối với những người làm công, Vũ Hòang cũng đối xử khá tàn bạo .
Đông Vân cãi :
-Ông nói sai rồi .
Quốc Trung đỏ mặt :
-Sao ?
Đông Vân hững hờ:
-Tôi chưa thấy người chủ nhân nào đối xử với những người giúp việc tốt như Vũ Hòang .
Quốc Trung cố cãi :
-Ðó là vì cô không nhìn thấy cảnh Vũ Hòang bỏ đói họ.
Đông Vân dẫu môi . Cô không biết trong lời của Quốc Trung có bao nhiêu phần trăm sự thật . Một con số không? Có thể là như thế . Cô ghét Vũ Hòang nhưng cô không thể phủ nhận một điều là Vũ Hòang rất quý mến những kẻ làm công . Cô đã từng chứng kiến cảnh anh lặn lội trong đêm để cho lão Tường đến bệnh viện khi lão vất vả đau bụng cấp tính . Hôm đó, mưa nhiều và sương mù bao phủ dày đặc . Lẽ ra Vũ Hòang có thể nói tài xế của anh đưa lão Tường đến bệnh viện nhưng anh không làm điều đó . Gần sáng, Vũ Hoàng mới quay trở về với lão Tường đã qua được cơn nguy kịch . Nếu lão Tường và bà quản gia cũng như những người làm công của Vũ Hòang đều yêu mến anh thì cũng không có gì là khó hiểu .
Quốc Trung trầm giọng :
-Tôi là người chỉ thấy vườn hồng trong nhà của người khác đẹp .
Đông Vân mở to mắt nhìn Quốc Trung . Anh nói như thế có nghĩa là sao nhỉ . Người đàn ông đang đứng trước mặt cô có đôi mắt ấm nồng đến mức cô cảm thấy sợ. Ôi, cô không thể nói chuyện với một người lạ quá
lâu .
Giọng cô bối rối :
-Chào ông ...Tôi phải về đây .
-Vần còn sớm mà Đông Vân .
-Nhưng tôi đi dạo đã lâu .
-Thành phố còn đang ngái ngủ . Mọi người cũng đang còn cuộn mình trong chăn . Cô không muốn ngắm nhìn sương tan dần khi bình minh đang đến thật gần sao?
Cô lắc đầu :
-Không . Tôi không thích sương mù .
Quốc Trung trầm giọng :
-Yêu hoa hồng và thích sương mù . Đó là những gì tôi
đã biết về cô .
Đông Vân nhướng mày :
-Nhưng giờ thì tôi không thích gì cả .
Quốc Trung hạ thấp giọng :
-Tôi hiểu . Khi người ta muốn chối từ thì có đến trăm lý do để nói . Cô không thích gặp tôi .
Đông Vân đưa tay lên :
-Tạm biệt ông nhé .
Quốc Trung kêu lên :
-Cô ghét tôi đến thế sao Đông Vân ?
Đông Vân hấp tấp đi như chạy . Cô không muốn lao vào một cuộc phiêu lưu mà Quốc Trung đang chuẩn bị săn. Bơi xấu một người đàn ông vắng mặt không phải là tính cách của phái mạnh. Đúng lúc đó, cô chợt nhìn thấy một phụ nữ đang nấp sau góc thông già để quan sát cô và Quốc Trung .
Bà quản gia...
Cô khựng ngườI lại. Đó là một điều cô không thể tin được_ Cô đang bị theo dõi. Bà cầm đã tự ý theo cô hay đây là lệnh của Vũ Hoàng?
Chưa bao giờ Đông Vân cảm thấy mình bị xúc phạm như thế. Vì vậy thay vì trốn chạy Quốc Trung, cô lạI dừng lạI có ý để đợi Quốc Trung.
Đó là một sự tuyên chiến với Vũ Hoàng!
Đang bước nhanh theo Đông Vân, Quốc Trung hết sức ngạc nhiên vì không ngờ Đông VÂn lại có vẻ như chờ đợi anh ở lưng chừng dốc. Nghiêng đầu nhìn cô, giọng anh ấm áp:
- Đông Vân, cô có muốn hái một chùm hoa Dạ lý thủy không?
Đông Vân nhướng mày:
- Sao anh biết là tôi thích dạ lý thủy?
Quốc Trung mỉm cười:
- Lúc nãy tôi đã bắt gặp cô mảI mê ngắm những bông hoa trắng thật dễ thương ấy.
Đông Vân tròn mắt nhìn Quốc Trung. Cô chưa biết nói gì thì Quốc Trung đã thoăn thoắt leo lên cây dạ lý thuỷ cao to mọc ở ven hồ. RồI trước ánh mắt ngỡ ngàng sung sướng của cô, Quốc Trung trao cho cô chùm hoa trắng như tuyết, nở từng đoá hoa nhỏ xíu bằng chiếc bông tai ghép lại. Cô mỉm cười:
- Cám ơn anh.
- Cô thích hoa dạ lý thủy lắm sao?
Đông Vân cườI nhẹ:
- tôi chỉ thích màu trắng của loài hoa dễ thương này thôi. Chỉ tiếc là dạ lý thủy không có hương thơm như hoa hồng.
Quốc Trung triết lý:
- Đôi khi đạt được điều này thì lạI mất thứ khác.
Cô nheo mũi:
- Thế là sao?
Quốc Trung tả oán:
- Cũng như cuộc sống hiện tạI của tôi vậy. Tuy rất sung túc nhưng tôi vẫn cứ thấy thiếu thốn. tôi vẫn chưa tìm được một ngườI bạn đường hiểu được tôi, sẻ chia những buồn vui với tôi.
Hồn nhiên cài lên tóc một nhánh hoa trắng, Đông Vân cười khe khẽ. Bỗng cô bốI rốI khi bắt gặp Quốc Trung đang nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn say đắm. Vội vã từ giã anh. Cô trầm giọng:
- Chào anh nhé.
Quốc Trung tha thiết:
- Khoa đã, tôi muốn đưa cô xuống đồi.
Đông Vân tỏ vẻ cương quyết:
- Không ! Tạm biệt anh.
Không giấu được sự luyến tiếc, Quốc Trung nhìn như hút vào đôi mắt đẹp:
- Hẹn gặp lại. BuổI sáng hôm nay quả là một buổi sáng đạp nhất mà tôi trải qua.
Đông Vân tung tăng xuống đồi với nhành hoa dạ lý thủy trong tay. Biết là bà quản gia đang đi sau lưng mình. Đông vân mỉm cười thú vị. Có lẽ Vũ Hoàng sẽ tức điên lên khi biết là cô đã chấp nhận sự làm quen của một người đàn ông khác. Cô cũng có tự do của riêng cô.
Sáng hôm sau, Đông Vân ra khỏi nhà khi tiếng chuông đồng hồ treo tường thong thả gõ đúng 6 tiếng. Mặc một chiếc váy xanh lơ thật mềm mại, Đông VÂn lẳng lặng mở cửa cổng khi lão Tường vẫn còn say giấc nồng. Sương mù la đà trên những ngọn cỏ. Bờ hồ tĩnh lặng ( Trùi, làm An An thấy nhớ Đà Lạt quá đi) . Cô đi chầm chậm trên những vườn cỏ mềm. Ngồi xuống băng ghế đá, Đông Vân mơ màng nhìn những chú bướm vờn quanh trên những đóa dạ lý thủy trắng. Có cả những con ong bầu vờn quanh..Cô chợt nhớ vú Năm da diết .Nhớ ngọn đồi Tuế Vân với sim màu tím ,với dạ lý thủy trắng và những bông nghệ vàng mộc mạc khiêm tốn lẻ loi bên dòng suối .
Ôi,cô vẩn yêu hoa nghệ hơn là mimosa đầy kiêu hãnh của thành phố lạnh buốt này .Thành phố lạnh buốt và cả con người cũng lạnh buốt .Lạnh buốt từ ánh nhìn đến nhói tim .
Dạ lý thủy không có hương thơm nhưng Vú Năm thường bảo là chúng có mùi vị đặc biệt để quyến rủ những chú ong to lớn gọi là ong bầu .
Về mùa con ong đi lấy mật,những đóa dạ lý thuỷ nọ bung cánh như đón chờ một sự đơm hoa đầy hứa hẹn .
Giọng Quốc Trung vang lên đã kéo Đông Vân về với thực tại :
-Chào Đông Vân .Chúc cô một buổi sáng tốt lành .
Đông Vân quay lại mỉm cười .Một nụ cười tươi tắn và hồn nhiên đến mức làm choáng ngộp ...hai người đàn
ông cùng một lúc .Hai người đàn ông chứ không phải một người .
Không biết bằng cách nào,Vũ Hoàng đả xuất hiện ngay trước mắt cô và Quốc Trung .Hệt như anh từ ở dưới đất chui lên .
Vũ Hoàng giọng nghiêm khắc :
-Đông Vân !
Trong ánh mắt của Quốc Trung không chỉ có sự kinh ngạc mà còn có cả nổi bất bình và thách thức .
Xỏ một tay vào túi quần, Vũ Hòang cao ngạo phán :
-Đây là bà Vũ Hoàng,có lẽ tôi cũng cần giới thiệu để ông biết .
Hai người đàn ông nhìn nhau với vẻ thách đố .
Trong sương mù la đà,hai người đàn ông cao lớn như nhau và quyến rủ gợi cảm cũng không kém gì nhau như đang đối diện nhau hệt hai kẻ tử thù .
Quốc Trung với chiếc quần kaki màu xám tro, áo gío màu đồng thau .Hiên ngang mạnh mẽ.
Vũ Hòang với chiếc quần jean màu nâu và áo gilet màu kem .Rắn rỏi,phong độ và đầy cao ngạo .
Hơi nhướng mày,Vũ Hoàng phán :
- Xin mời bà Vũ Hoàng vui lòng theo tôi đi về nhà .
Giọng nói dù rất nhả nhặn nhưng Đông Vân cảm thấy đầy đe dọa và oai vệ .Cô không thể làm khác đi được .
Khẽ nghiêng đầu nhìn Quốc Trung,cô thở dài :
-Chào ông .Hẹn gặp lại .
Đông Vân đi xuống đồi .Không có nhành dạ lý thuỷ trong tay .Chỉ có Vũ Hoàng lặng lé nối gót sau cô .Lẻ ra cô có thể bướng bỉnh chống lại yêu cầu của Vũ Hoàng nhưng Đông Vân không muốn có một cuộc xô xát .
Vũ Hoàng không là gì của cô cả .Nhưng cái cách mà anh thách đố Quốc Trung mới kỳ cục làm sao .
Quốc Trung càng lại không có một vị trí nào trong trái tim hồn nhiên nhưng đầy kiêu hãnh của cô .
Chợt cô quay đầu lại .Sau cô,Vũ Hoàng đang cau mày đếm bước .Còn Quốc Trung anh vẫn đứng yên một chổ nhìn theo Vũ Hoàng và cô .Bắt gặp cái nhìn của cô,Quốc Trung liền đưa tay lên vẩy chào với vẻ mặt tự
tin ngạo nghể .
-
thế vậy V!t béo post hộ giùm babyblue hết luôn nha !!!!!!!!!!!!
babyblue bận học ôn thi cuối năm học lém................. ko có nhìu thời gian vào HHT................. sorri bà kon nha !!!!!!!!!!!! Thankyou V!T béo nhìu lém :) :lol:
-
híc vịt béo post típ đi hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ,hết luôn nhe ...........
-
-
babyblue post típ ha bà kon
**************
Cửa cổng được đẩy ra thật thô bạo dưới cánh tay mạnh mẻ của Vũ Hoàng .Liếc xéo anh một cái, Đông Vân đi về phòng của mình .Cô chưa kịp khóa trái lại thì cánh cửa như bị bung mạnh ra .
Nắm lấy vai cô ,Vủ Hoàng lắc mạnh :
-Đông Vân ! Ai cho phép cô làm điều đó ?
Nhìn như xoáy vào mắt của anh,cô giận dử :
-Buông tôi ra !Anh không có quyền làm như thế .
-Cô nói sao?
ĐV kiêu hãnh:
-Tôi không phải là vợ của anh!
VH gằng giọng:
-Danh giá của gia đình tôi o cho phép cô muốn làm gì thì làm . Cô nghe rõ chưa ?
ĐV nheo mắt phán:
-Sự đòi hỏi của anh thật là vô lý .
VH buông cô ra , vẻ mặt đầy thất vọng:
-ĐV! Tại sao cô bướng bỉnh như thế chứ ?
ĐV nhếch môi:
-Có lẽ anh nên đi ra khỏi phòng của tôi thì hay hơn . Tôi không chấp nhận chuyện anh xô cửa rồi còn lớn tiếng với tôi .
VH nhún vai:
-Thế cô muốn tôi phải làm gì ? Hái những chùm hoa dạ lý thuỷ để tặng cho cô sao ?
ĐV giận run lên:
-Tôi cấm anh can thiệp vào những chuyện riêng của tôi .
-Không chừng cô sẽ hối hận về những gì mình dã làm . Cô ngây thơ quá , hồn nhiên quá . Cô sẽ sập vào chiếc bẫy của tên thợ săn láu cá giàu kinh nghiệm .
ĐV cười nhạt:
-Anh không phải là bảo mẩu của tôi . Và tôi cũng không cần anh phải mất công lo lắng cho tôi .
Nhìn sâu vào đáy mắt cô, VH trầm giọng:
-Chúng ta cần một cuộc đối thoại thẳng thắn . Điều dó thật cần thiết hơn là cãi vả nhau .
ĐV nhếch môi:
-Chỉ có thể là những lời khó nghe mà thôi ...
VH nghiêm mặt:
-Tôi cần một lời giải thích .
-Về chuyện gì ?
VH khàn giọng :
-Về cuộc đi dạo của cô ở trên đồi và sự xuất hiện của Quốc Trung bên cạnh cô .
ĐV nhún vai:
-Tôi có tự do của tôi , anh quên rồi sao ?
-Nhưng trên danh nghĩa cô là vợ của tôi . Cô không có quyền hẹn với QT hay một người đàn ông nào khác . điều đó sẽ làm tổn thương đến danh dự của tôi, của gia đình .
Buông người xuống ghế , ĐV cau có:
-Tôi không hẹn với QT .
-Cô nói dối .
-Anh muốn nghĩ như thế nào cũng đuoc . Tin hay không thì tuỳ .
-ĐV . Có phải cô ...thích Quốc Trung không?
ĐV cười nhạt:
-câu hỏi của anh mới kỳ cục làm sao . Tôi cũng có quyền yêu chứ .
VH giận dữ:
-Tôi cấm cô .
Nhìn vào mặt anh , giọng cô thách thức:
-Anh là một người đàn ông hết sức tự cao và có quá nhiều quyền hạn . Có phải anh đã sai bà quản gia theo dối tôi 2 hôm nay không ?
_________________
VH sửng số:
-Cô đã nhìn thấy bà quản gia ?
ĐV khinh khinh? :
-Hành động của anh thật tầm thường , nếu không muốn nói là đê tiện .
Vũ Hoàng thở hắt một cái:
- Tôi chỉ muốn bảo vệ cô.
Đông Vân châm chọc:
- Anh tốt đến thế sao?
Vũ Hoàng khàn giọng:
- Nghe dì Cầm tường thuật lại chuyện Quốc Trung gọi cô trên phố để làm quen, cả tôi và dì ấy điều đoán được Quốc Trung muốn gì. Hắn là một tên đàn ông khôn ngoan từng trải. Tôi không muốn cô bị làm hại.
Chợt hiểu ra, anh nhìn như soi vào mắt cô:
- Sao cô biết dì Cầm theo dõi cô? Đã biết như thế sao sáng nay cô lại cố tình đi ra bờ hồ? Có phải cô làm thế để chọc cho tôi nổi giận không?
Đông Vân kiêu hãnh tuyên bố:
- Tôi muốn gặp Quốc Trung vì tôi yêu anh ta.
Vũ Hoàng quát:
- Cô điên rồi!
- Đông Vân nhếch môi:
- Trong tình yêu người ta thường điên điên như thế.
Vũ Hoàng gằn giọng:
- Cô phải hiểu được con người của Quốc Trung, rồi khi đó mới nên quyết định có yêu hắn hay không.
Đông Vân tỉnh bơ phán:
- Trái tim có những lý lẽ mà lý trí không hiểu được.
Vũ Hoàng giọng bất lực:
- Phải giải thích như thế nào cho cô hiểu đây khi tôi không muốn nói xấu tên đàn ông ấy trước mặt cô.
Đông Vân nhún vai:
- Nếu anh nói được như thế thì kể ra cũng biết điều.
Vũ Hoàng lắc đầu thở dài:
- Cô đừng khiêu khích tôi như thế. Lẽ ra cô phải biết là danh dự của tôi phụ thuộc và những mối quan hệ của cô. Dù chỉ là một cuộc hôn nhân tạm thời nhưng những gì cô làm sẽ tai tiếng cho tôi không ít.
Đông Vân nheo mắt:
-Thế anh bảo tôi phải nói gì đây khi bắt gặp anh đi với cô ca sĩ kiêm người mẫu Thu Dung thật tình tứ? Hay là vì tôi chỉ là một cô gái quá nghèo nên... không có danh dự để cho anh giữ gìn?
Vũ Hoàng lùi lại một bước, nhìn sững Đông Vân:
- Cô... đã thấy...
Đông Vân chua chát:
- Tôi đã bắt gặp anh cùng cô ta tay trong tay ở một quán cà phê. Hình như trong thành phố này tất cả mọi người đều biết anh và cô ta bồ với nhau, ngoại trừ tôi. Tôi không biết gì cả. Tôi chỉ là một cô gái nghèo khổ hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng vui buồn của anh... Chỉ với mấy bông hoa dạ lý thủy, suýt chút nữa anh đá bay tung quả đất lên.
Tựa lưng vào tường, Vũ Hoàng im lặng ngắm nhìn vẻ mặt giận dỗi của Đông Vân. Lát sau anh trầm giọng:
- Thế cô có biết là tôi đã chia tay với Thu Dung ngày hôm đó không? Sau khi rời khỏi quán, tôi đã chở Thu Dung lòng vòng quanh thành phố và thẳng thắn nói cho cô ta biết là đây là buổi gặp cuối cùng của hai người... Tôi yêu một cô gái khác! Tôi không hề yêu Thu Dung... Giữa tôi và Thu Dung chỉ là những tình cảm nhất thời, không phải là tình yêu. Còn ở quán cà phê nếu cô thấy tôi thật ân cần với Thu Dung thì cũng nên... thông cảm... tôi không muốn Thu Dung bị xốc, bị xúc phạm vì đã bị một người đàn ông từ chối.
Đông Vân mai mỉa:-
Tôi không buộc anh phải nói dối đâu. Và tôi cũng không có quyền hạn gì với anh để anh yêu cầu... thông cảm. Anh chỉ là một người quen trăng gió...
Hình như cách nói của cô đã xúc phạm đến Vũ Hoàng nặng nề. Đông Vân chợt nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ vô bờ của anh. Anh khàn giọng:
- Em không hiểu gì tôi cả. Em phải biết là tôi nghĩ gì, tôi yêu ai và tôi khắc khoải kỳ vọng một điều gì giữa chúng ta chứ. Em nỡ nói với tôi như thế sao Đông Vân?
Em???
Cách xưng hô của anh khiến trái tim bé nhỏ của Đông Vân chợt đau nhói lên. Cô không hiểu được tại sao mình lại mềm yếu như thế. Suýt chút nữa là cô đã bật khóc vì tiếng gọi dịu dàng của anh. Cô đã chờ đợi những âm thanh dịu dàng ấy từ rất lâu...
_________________
Nhưng chợt nhớ lại cử chỉ âu yếm vuốt ve của Vũ Hoàng dành cho cô ca sĩ Thu Dung, Đông Vân bỗng cảm thấy lòng nguôi lạnh. Cô nhếch môi cay đắng:
- Tôi hiểu anh để làm gì?
Vũ Hoàng vẻ mặt đau khổ:
- Em có tin là vì em mà tôi đã chia tay với Thu Dung không? Tôi không hề yêu Thu Dung. Tôi chỉ nhận ra điều đó khi có em bên cạnh. Thu Dung không thể sánh với em. Em là tất cả đối với tôi.
Đông Vân cười cay đắng:
- Tôi không phải là trò đùa của anh đâu. Anh đừng nói gì nữa.
Vũ Hoàng thở dài:
- Em tàn nhẫn lắm. Nhưng thôi, hãy hứa với tôi là em không được gặp Quốc Trung nữa. Còn chuyện tình cảm giữa chúng ta, tôi không dám thúc ép em. Hãy để con tim của em được đập theo đúng nhịp của nó. Tôi sẽ kiên nhẫn đợi chờ.
Đông Vân cau mày:
- Đợi chờ tôi làm gì. Tôi chỉ là một con nhỏ mái tóc vàng cháy, xấu xí,
không biết làm dáng. Tôi sẽ trở về với dòng suối Di Thủy và anh sẽ quên tôi thật nhanh như một cơn gió đi ngang.
Vũ Hoàng lắc đầu:
- Không. Đừng nghĩ về anh như thế Đông Vân.
Lùa tay vào tóc, cô nói giọng chán ngán:
- Tôi nhức đầu quá. Anh... có thể ra ngoài được không?
Vũ Hoàng nhìn cô không chớp mắt:
- Nhưng em hãy hứa với tôi là không được đi gặp Quốc Trung.
Đông Vân kêu lên:
- Anh thật là vô lý. Gặp ai là quyền của tôi. Anh không có quyền cấm đoán.
- Em không hiểu Quốc Trung bằng anh đâu. Quốc Trung là một tên đàn ông sở khanh, hắn đã từng chiếm hữu những cô gái đẹp rồi bỏ rơi họ một cách tàn nhẫn.
Đông Vân hếch cao mũi:
- Tôi sẵn sàng chấp nhận làm một con thiêu thân. Vì tôi có tự do của tôi.
Vũ Hoàng đe dọa:
- Tôi sẽ một mất một còn với Quốc Trung còn hơn là để em bị hắn làm hại. Tôi sẽ sang nhà của Quốc Trung bây giờ đây.
Đông Vân hoảng hốt:
- Anh định làm gì thế?
Vũ Hoàng hậm hực:
- Em đừng quan tâm đến tôi. Mặc kệ tôi. Nếu tôi có chết, tôi cũng không có gì phải ân hận. Điều quan trọng nhất là hắn không được làm hại đến em.
Nước mắt trào quanh mi, Đông Vân thổn thức:
- Vũ Hoàng, anh đừng làm một chuyện gì rồ dại. Tôi không có gặp Quốc Trung đâu. Tôi chỉ nói như thế cho... hả giận thôi.
- Thật không?
- Thật.
- Chứ không phải là em lo sợ cho Quốc Trung nên ngăn tôi lại à?
Cô kêu lên:
- Không. Tôi... tôi... chỉ lo sợ cho anh.
Vũ Hoàng lặng người:
- Có thật không Đông Vân?
Cô kêu lên:
- Tôi thề với anh là không bao giờ tôi yêu hắn. Và nếu anh muốn, tôi hứa không bao giờ tôi gặp hắn. Cả khi hắn gọi tôi ngoài phố tôi cũng chỉ cấm đầu chạy. Làm sao tôi yêu Quốc Trung được. Người đàn ông của tôi không thể có những tính cách tầm thường như Quốc Trung.
Hai tay Vũ Hoàng nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô. Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô, anh gặng hỏi:
- Thật chứ?
Cô khịt mũi:
- Thật, rất thật. Tôi không biết nói dối bao giờ.
Đột nhiên Vũ Hoàng kéo cô vào lòng. Đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhanh, anh lại đẩy cô ra nhìn sâu vào đôi mắt nhung đen long lanh và bước ra.
_________________
Đông Vân khóc thật lâu .
Có thể vì giận mình đã mềm yếu đầu hàng Vũ Hoàng nên cô đã khóc tức tưởi .Vũ Hoàng đã thắng cô ,đã làm tan thái độ lạnh lùng của cô .Cô tự thất vọng về mình, về trái tim yếu đuối của mình .Có lẽ Vũ Hoàng đang khoan khoái tận hưởng niềm vui của người chiến thắng. Bà quản gia là người hứng chịu cơn thịnh nộ của Đông Vân. Gõ nhẹ cánh cửa phòng cô rồi bước vào phòng để xếp dọn như thường lệ .Vừa nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô, giọng bà Cầm thảng thốt :
- Có chuyện gì thế cô chủ ? Tại sao cô chủ lại khóc ?
Đông Vân vụt nhỏm người dậy, gịong ấm ức :
- Tại dì tất cả .Tôi ghét dì lắm .Từ nay dì đừng vào phòng của tôi nữa. Tôi không muốn nhìn thấy dì nữa.
Bà quản gia thất kinh :
- Cô chủ giận tôi sao ?
Đông Vân hằm hè:
- Dì là tay chân của Vũ Hoàng mà. Những gì mà tôi tâm sự với dì , dì đã báo cáo lại ông chủ của dì không sót một chi tiết. Rồi bày đặt rình mò theo dõi tôi, đó có phải là một hành động đàng hoàng không?
Bà quản gia khẽ thở dài :
- Cô chủ đừng giận, tôi làm tất cả những điều đó xuất phát từ lòng mến yêu cô chủ đó thôi.
Đông Vân mai mỉa:
- Tôi cám ơn lòng tốt của dì. Từ nay tôi không dám giao thiệp với dì nữa. Cả ông chủ của dì cũng thế. Thật là đáng sợ.
Cúi thấp đầu, bà quản gia giọng buồn rầu:
- Cô chủ có thể nghe tôi giải thích được không?
Đông Vân xua tay:
- Ông chủ của dì cũng đã nói nhiều rồi. Dì khỏi nói mất công. Tôi không muốn nghe ai phân trần nữa.
Khuôn mặt rầu rỉ, bà quản gia lẳng lặng quét dọn trong phòng. Bà vốn yêu mến Đông Vân. Những gì mà bà đã làm chẳng qua chỉ để bảo vệ Đông Vân mà thôi. Đông Vân cau có:
- Tôi có thể tự quét dọn được mà. Dì đi ra đi.
Ngẩng mặt nhìn cô, bà quản gia trầm giọng:
- Hãy cho tôi giải thích cô chủ ạ. Rồi sau đó cô chủ có ghét tôi cũng đành chịu. Đông Vân hặm hẹ:
- Tôi không nghe mà.
- Nếu không nghe, nếu tôi bị oan làm sao thanh minh được.
- Tôi không tin ai nữa!
Bà quản gia thở dài:
- Tôi không dám mong cô chủ tin tưởng tôi như đâu. Nhưng nếu cô chủ dành cho tôi vài phút thì có lẽ lòng tôi sẽ thanh thản hơn.
Vùng vằng đi đến chiếc ghế sô pha, Đông Vân buông người ngồi xuống. Cô nói giọng giận dỗi:
- Thôi được, dì muốn nói gì thì nói lẹ đi. Quét dọn trong phòng cứ để tôi, tôi cũng không muốn làm phiền dì nữa đâu.
Bà quản gia giọng kiên nhẫn:
- Chuyện là thế này... không phải vì tôi làm việc cho cậu chủ nên nói xấu cậu Quốc Trung. Nhưng một sự thật mà hầu như cả thành phố này ai cũng rõ, cậu Quốc Trung thường dùng những thủ đoạn xấu xa. Vì thế khi nghe cô chủ bảo cậu Quốc Trung làm quen cô chủ ở ngoài phố, tôi rất lo sợ. Xin cô chủ thứ lỗi về việc tôi... đã báo với cậu chủ chuyện đó.
Đông Vân cắt ngang:
- Dì là một người không tốt!
Bà quản gia điềm tĩnh:
- Cô chủ có giận tôi cũng không biết nói gì hơn. Thực tế là tôi và cậu chủ đều biết cô là một cô gái ngây thơ hiền thục, không hiểu được dã tâm của cậu Quốc Trung. Khi tìm gặp cậu chủ để nói về chuyện cậu Quốc Trung gặp cô ngoài phố, thật tình xuất phát từ chỗ tôi chỉ mong những điều tốt đẹp đến cho cô cậu.
Đông Vân giận dỗi:
- Dì còn theo dõi tôi khi tôi đi dạo trên hồ mà.
- Tôi đi theo chỉ để bảo vệ cô chủ. Tôi cũng biết là sau khi phát hiện ra tôi, cô chủ đã cười nói vui vẻ với cậu Quốc Trung là để... chọc tức cậu chủ.
Đông Vân chưng hửng:
- Dì có biết là tôi... "cố tình" chọc tức Vũ Hoàng?
Bà quản gia gật đầu:
- Khi cô chủ nhìn về gốc thông già mà tôi đang nấp, tôi hết sức ngạc nhiên vì cô chủ đột ngột thay đổi thái độ với cậu Quốc Trung .Tôi chợt hiểu mọi chuyện.
- Dì hiểu gì?
- Cô chủ muốn tôi bị mắc mưu, về kể cho cậu chủ những gì mắt thấy tai nghe.
Đông Vân nhướng mày:
- Biết là tôi giả vờ thế tại sao dì lại kể lại với Vũ Hoàng chuyện tôi gặp Quốc Trung ở bờ hồ để anh ấy tức giận?
Bà quản gia giọng xúc động:
- Tôi muốn... cậu chủ ghen.
Đông Vân thảng thốt:
- Dì nói sao?
Bà quản gia chân thành:
- Tôi muốn phá bỏ sự ngăn cách thật vô lý giữa cô chủ và cậu chủ. Tôi muốn cậu chủ phải đi đến chỗ bày tỏ tình cảm thật của cậu chủ dành cho cô chủ.
Đông Vân sững sờ nhìn bà quản gia. Vẻ mặt của bà cho cô biết là bà vừa nói rất thật. Ôi, cô không thể ngờ một phụ nữ mộc mạc như bà lại có một cách ứng xử khôn ngoan như thế.
Bà quản gia giọng trầm lắng:
- Tôi yêu mến cậu chủ vì đã từng chăm sóc cậu chủ từ hồi cậu còn bé xíu. Tôi cũng vô cùng yêu mến cô chủ.
Không nói nên lời, Đông Vân chớp mi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu Vũ Hoàng và cô nghĩ là có thể qua mặt những gia nhân trung thành như bà Cầm và lão Tường đã lầm. Họ rất nhạy cảm, họ đang cảm nhận sự giả tạo, gắng gượng trong cuộc hôn nhân của cô và Vũ Hoàng.
Thật lâu, Đông Vân lên tiếng:
- Tôi cảm ơn dì về những gì mà dì đã cố gắng làm cho tôi.
Bà quản gia thắc thỏm:
- Cô chủ không giận tôi nữa chứ?
Đông Vân nhỏ nhẹ:
- Không. Nhưng những gì mà dì đã làm cho tôi chỉ... vô ích.
Bà quản gia thở dài:
- Thế sao?
Đông Vân trầm giọng:
- Thôi dì cũng đi nghỉ đi, khuya rồi ...
Bà quản gia ân cần:
- Tôi pha cho cô chủ một bình trà nóng nhé?
Đông Vân gật nhẹ đầu:
- Vâng... Cảm ơn dì...
_________________
Những ngày kế tiếp, Vũ Hoàng vẫn cư xử với Đông Vân bình thường như không có gì xảy ra giữa hai người. Mỗi lần đối diện với Vũ Hoàng trong phòng ăn, Đông Vân thường lén quan sát anh nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không hề bộc lộ một điều gì.
Bây giờ cũng thế. Cô không thể hiểu được tâm trạng anh. Buồn? Giận? Vui? Vẻ mặt hơi xa vắng của anh khiến cô bỗng thấy tự ái. Anh không buồn nhìn cô, suốt bữa ăn chỉ im lặng. Mắt anh tránh gặp ánh mắt cô, thái độ anh cho thấy rõ là anh không muốn nhìn thấy cô, không quan tâm đến cô, như là không có cô bên cạnh anh vậy.
Một buổi sáng. Chừng như không chịu nỗi bầu không khí nặng nề do anh mang lại, Đông Vân bước vào phòng đọc sách. Nơi mà anh thường nhốt mình trong đó để khỏi gặp cô.
Vẻ mặt ngạc nhiên, anh hắng giọng:
- Cô đọc sách à?
Mím môi lại, Đông Vân lắc đầu:
- Không.
- Thế cô vào đây làm gì?
Câu hỏi của anh khiến cô cảm thấy bị xúc phạm không ít. Cô thẳng thắn:
- Tôi muốn gặp anh.
Vũ Hoàng nhướng mày:
- Gặp tôi?
- Vâng... đúng như thế.
Vũ Hoàng so vai:
- Có thể đợi dến mai không?
Đông Vân cố nén cơn giận đang bùng lên:
- Không!
Gấp cuốn sách đang đọc với vẻ phật ý, Vũ Hoàng trầm giọng:
- Chuyện gì thế?
Đông Vân rắn giọng:
- Thưa... ông Vũ Hoàng. Tôi muốn nói với ông là tôi muốn ra đi.
Khẽ nhướng mày, Vũ Hoàng nhìn cô không chớp mắt:
- Ra đi?
Đông Vân nhếch môi:
- Tôi không thể ở đây được nữa.
Vũ Hoàng trầm giọng:
- Cô biết rồi đấy, còn đúng một tuần lễ nữa là ông cụ về.
Đông Vân thở hắt một cái:
- Khi nào ông cụ về, tôi sẽ đến đây để đóng tiếp vở kịch tồi do anh đạo diễn. Còn bây giờ, tôi phải ra đi.
Ngã người trên ghế Vũ Hoàng chăm chú nhìn cô:
- Chỗ của bà Vũ Hoàng là ở đây. Không thể là một nơi nào khác .
Đông Vân giận dữ:
- Anh không thể vô lý như thế được.
- Vì sao thế Đông Vân?
Giọng khắc khoải của anh khiến cô thót tim. Nhưng khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của anh một lần nữa làm cô suýt bật khóc. Có phải Vũ Hoàng đang chơi trò ú tim với cô không? Cô mệt mỏi lắm rồi.
Cô quát khẽ:
- Mặc kệ tôi. Tôi không cần ai quan tâm đến tôi cả.
Khẽ nhún vai, Vũ Hoàng trầm giọng:
- Có lẽ cô nên tìm một cuốn sách để đọc. Trong thư phòng, có nhiều cuốn sách rất hay. Đọc sách cũng là một cách để tìm lại sự bình ổn trong tâm hồn.
- Tôi không cần sách.
- Thế cô cần gì?
Cô mím môi nói nhanh:
- Tôi cần một cuộc sống có thể nói đó là cuộc sống. Tôi muốn một bầu không khí tự do. Anh là một viên cai ngục, giam cầm những khát vọng yêu thương của tôi.
Vũ Hoàng nhướng mày:
- Tôi chỉ muốn tạo cho cô một thời gian bình ổn trong tâm hồn, để cô có thể... trắc nghiệm trái tim.
Rấn rứa nước mắt, Đông Vân thổn thức:
- Tôi ghét anh nhât trên đời. Anh không hiểu gì cả.
- Ghét tôi?
Đông Vân tuyên bố :
- Đúng như thế. Quốc Trung mới là một người đàn ông đáng yêu.
Giận dữ tột độ, Vũ Hoàng quát lớn:
- Cô vừa nói cái gì?
Đông Vân nức nở:
- Tôi sẵn sàng ngã vào vòng tay của Quốc Trung nếu có thể.
- Cô điên sao?
Đông Vân khàn giọng:
- Tôi sẽ ra đi, nhưng không phải trở về với dòng suối Di Thủy, ngọn đồi Tuế Vân mà để chung sống với Quốc Trung. Chấp nhận làm nhân tình của anh ta cho dù sau đó bị ném bỏ như một tấm giẻ rách.
"Bốp". Vũ Hoàng tát cô một cái. Đông Vân sững sờ nhìn anh. Vũ Hoàng cũng thảng thốt không kém. Anh không thể ngờ là trong một phút chốc anh lại trở thành một kẻ vũ phu như thế.
Giọng anh ân hận:
- Xin lỗi. Anh không tự chủ được. Những điều em nói có thể làm cho một người bình thường cũng phát điên.
Căm thù nhìn anh, Đông Vân cười khan một tiếng rồi vụt chạy xuống lầu:
- Đông Vân... Đông Vân... Dừng lại Đông Vân. Chúng ta mới ngốc nghếch làm sao. - Vũ Hoàng gọi cô bằng giọng hết sức ân hận và đau khổ.
Nhưng Đông Vân vẫn cắm cổ chạy, nước mắt đầm đìa trên gương mặt xinh đẹp. Vũ Hoàng đuổi theo cô. Trong lúc vội vàng, anh đã trượt ngã trên bậc thang...
_________________
Ra đường,Đông Vân tiếp tục chạy. Sợ gia nhân của Vũ Hoàng đuổi kịp cô liền rẽ vào một con đường nhỏ và tiếp tục chạy như điên.
Khóc và khóc. Chưa bao giờ Đông Vân khóc nhiều như thế .Cô không thể tưởng tượng là Vũ Hoàng lại đánh cô. Ôi,đó là một người đàn ông vừa ti tiện vừa xấu xa. Tại sao cô lại mềm yếu với những nụ hôn của hắn. Cô lại thường xuyên nghĩ đến hắn. Cô yêu hắn? Ôi, cô điên mất rồi.
Phải trốn thôi. Nhưng không phải để chung sống với Quốc Trung như cô đã tuyên bố mà cô sẽ về lại Phong Lữ, trở về với những kỷ niệm ngày xưa của cô. Khóc như mưa, Đông Vân càng tủi thân khi nghĩ đến vú Năm. Vú có biết là cô bị người ta hành hạ như thế không. Nếu có Quốc Trung xuất hiện đúng lúc này, biết đâu cô lại sẵn sàng... ngã vào vòng tay của anh ta để chứng minh Vũ Hoàng chỉ là một người mà cô căm thù nhất trên đời.
Trời tối dần. Hai chân Đông Vân mỏi nhừ. Nhưng cô vẫn đi, đi mãi trong bóng tối chập choạng mà những ngọn đèn yếu ớt từ những ngôi nhà đang đóng cửa im ỉm chỉ làm rối thêm bóng tối. Bóng tối đầy đe dọa nhưng bóng tối cũng che chở cho cô. Cô đang nương nhờ bóng tối để trốn khỏi Vũ Hoàng, một con người mà giờ đây cô căm thù tận xương tuỷ.
Cuối cùng cô chợt nhận ra mình đang ở trên một con đường rộng có trồng những hàng thông thẳng tấp. Rải rác là những ánh đèn mờ mờ ảo ảo lấp lánh trong các lùm cây um tùm.
Ngạc nhiên vì đột nhiên phá hiện mình đang đứng ở một nơi cách quá xa trung tâm thành phố, trí óc Đông Vân như bị tê liệt. Cô không hề nghĩ là bây giờ cô phải ngủ ngoài lề đường. Trong túi áo cô không có một xu dính túi. Mà nếu có, cũng không thể tìm đâu một phòng trọ ở chốn hẻo lánh như thế này.
Mỏi mệt. Rả rời. Đông Vân ngồi đại xuống một băng ghế gỗ bên cạnh lề đường mà người ta thường dùng phục vụ cho những hành khách đợi xe buýt.
Rồi cô co ro tựa cằm lên gối để tránh những cơn gió thốc mạnh. Giá rét làm cô run lập cập... Chiếc áo mà cô đang mặc phong phanh qúa, không đủ đem lại chút hơi ấm mỏng manh cho cô.
_________________
- Đông Vân!
Giọng mừng rỡ của Vũ Hoàng khiến cô giật bắn người lên. Cô không thể tưởng tượng được là con người đáng ghét mà cô phải trốn chạy đến tận cùng thành phố cao nguyên gió bụi lại đang đứng trước mặt cô, lại kêu gào tên cô trong nỗi kinh hoàng tột độ của cô. Không. Cô sợ anh ta và căm thù anh nhất trên đời.
Cắn môi đến rướm máu,cô căm hờn nhìn Vũ Hoàng. Qùy trên cỏ, anh nói giọng khắc khoải:
- Nếu không tìm thấy em, có lẽ anh chết mất vì ân hận. Hãy tha thứ cho anh nghe Đông Vân.
Cô co rúm người lại:
- Không!
- Đông Vân! Anh đã tìm em trong mọi hang cùng ngõ hẻm. Anh xin lỗi em. Anh thề với em, không bao giờ anh có một hành động xuẩn ngốc tương tự như thế. Đông Vân nấc lên:
- Không! Hãy đi đi.
- Tha thứ cho anh. Nếu không, sự ân hận có thể giết chết anh dần mòn.
Đông Vân nhếch môi cay đắng:
- Hãy cho tôi yên. Tôi chỉ muốn trở vễ Phong Lữ để không còn ràng buộc với ai. Xin anh đừng nói gì nữa cả.
Hai tay ôm lấy đầu, Vũ Hoàng giọng tha thiết:
- Hãy về với anh. Vì anh cần em. Anh cần có em trong cuộc đời. Nếu không, moi thứ đối với anh chỉ là vô nghĩa.
Đông Vân thở hắt một cái:
- Tôi biết. Còn một tuần nữa là ba anh về nước nên anh phải van xin tôi. Hãy xin lỗi ông cụ giùm tôi.
Vũ Hoàng nhếch môi cay đắng:
- Anh có thể là một tên vô lại trong đôi mắt của em nhưng không phải là một người tầm thường như thế. Sức khỏe của ba anh là điều quan trọng nhưng không phải vì thế mà anh phỉnh phờ em.
- Anh đi đi!
Cô định nói thêm nữa cho hả giận nhưng chợt nhận ra hai bàn tay Vũ Hoàng đang túa đầy máu. Cô thảng thốt kêu lên:
- Anh bị sao vậy?
Vũ Hoàng lắc đầu:
- Anh không sao cả.
Đông VÂn chợt nhớ là Vũ Hoàng đã bị ngã trên cầu thang lúc đuổi theo cô. Quên cả giận, Đông Vân vội lao đến bên Vũ Hoàng:
- Anh đừng làm tôi sợ. Có phải anh bị thương không?
Vũ Hoàng giọng khắc khoải:
- Em không còn ghét anh nữa chứ? Không có vết thương nào đau đớn hơn vết thương trong tim. Em có hiểu điều đó không Đông Vân?
Run lên vì sợ hãi khi thấy bàn tay anh nhuộm đầy máu, Đông Vân chợt xây xẩm mặt mày.
Vũ Hoàng vòng tay qua lưng cô. Cô thật cô đơn và yếu đuối hơn bao giờ hết. Anh dịu dàng bảo:
- Chỉ là vết thương nhẹ. Anh sẽ không bao giờ chết. Vì anh đã có em. Anh đã có một tình yêu thật chân thành. Đó là tình yêu duy nhất. Tình yêu đó đã đưa anh đến bến bờ hạnh phúc.
Cô mở to mắt nhìn anh, không hiểu hết những lời anh vừa nói với cô có ý nghĩa gì. Vũ Hoàng ân cần mở cửa xe cho cô.
Đặt nhẹ tay lên đôi vai nhỏ nhắn của cô,anh dịu dàng bảo:
- Tha lỗi cho anh nghe Đông Vân. Anh yêu em đến tận cùng trái tim. Hành động nông nổi của anh lúc nãy đối với em mãi mài không bao giờ lặp lại, cho dù sau này em có bỏ anh mà ra đi và để anh chết dần mòn trong đau khổ thất vọng.
Đây có phải là một giấc mơ không? Đông Vân im lặng nhìn con đường quanh co và dốc. Cô không mở miệng nói nên lời.
_________________
Chiếc toyota chạy chậm qua một triền dốc với những hàng thông đen thẫm với bóng tối, Vũ Hoàng ân cần kéo lại vạt áo qúa mỏng manh của cô với trái tim thắc thỏm. Sờ thấy bàn tay cô lạnh buốt, anh liền nắm chặt tay cô trong bàn tay của anh để sưởi ấm.
Cuối cùng chiếc Toyota của Vũ Hoàng dừng trước cổng. Mọi người đổ xô ra. Nhảy vội ra khỏi xe, Đông Vân liền bảo:
- Cậu chủ bị chấn thương chảy máu ở đầu, gọi giùm tôi bác sĩ.
Mọi người xôn xao lo lắng. Lão Tường than thở:
- Lúc nãy tôi có thấy cậu chủ bị té. Nhưng cậu chủ phóng xe đi liền tức thời nên không kịp băng bó cho cậu chủ.
Vũ Hoàng khoát tay:
- Tôi không việc gì đâu. Mọi người đừng mời bác sĩ.
Không muốn họ lo lắng, Vũ Hoàng liền đi nhanh về phòng mình.
Theo lệnh của Đông Vân, bà quản gia liền chuẩn bị bông băng và thuốc sát trùng. Gõ nhẹ cánh cửa, Đông Vân bước vào phòng của Vũ Hoàng với khay cứu thương. Vũ Hoàng đang nằm trên giường. Thấy cô, anh liền nhổm dậy giọng ân cần:
- Em vào đây.
Đặt chiếc khay xuống bàn, cô nhỏ nhẹ bảo:
- Tôi sẽ sát trùng vết thương cho anh.
Vũ Hoàng soi vào đôi mắt nâu đẹp đang mở to với vẻ sợ hãi. Anh cười khẽ:
- Em có dám làm hay không?
Hít một hơi thật dài, Đông Vân nói giọng cương quyết:
- Tôi làm được. Thế anh quên là tôi đã từng bị những cây gai cào rướm máu sao?
Vũ Hoàng dịu dàng:
- Nhưng tự chăm sóc cho mình vẫn dễ chịu hơn là cho người khác. Anh không dám làm phiền đến em đâu. Tội nghiệp em.
Cô dẩu môi:
- Không sao đâu. Tôi... gan lì lắm.
Vũ Hoàng liền đi đến chiếc ghế nệm ngồi xuống, anh chăm chú nhìn Đông Vân và bảo:
- Bệnh nhân đã sẵn sàng. Nào mời... bác sĩ.
Cúi thấp đầu để cô sát trùng vết thương Vũ Hoàng giọng thương yêu:
- Ngàn lần xin lỗi em vì cử chỉ nóng nảy của anh và giờ để em phải lo lắng cho anh.
Dù cố gắng cách mấy, hai tay của Đông Vân vẫn run run. Cô vẫn còn rất giận Vũ Hoàng về cái tát. Nhưng cô không muốn nhắc lại điều đó vào lúc này khi mà những giọt máu của Vũ Hoàng đang thấm đỏ trên những lớp bông gòn.
Tha thứ cho anh? Không. Cô có lòng kiêu hãnh của cô. Lúc nãy cô theo anh về nhà vì sợ nguy hiểm đến sức khỏe của anh và vì... con tim vốn yếu mềm. Giờ đây trong cô là một tâm trạng hoàn toàn khác. Khoảng khắc yếu mềm ấy đã đi qua. Chiếc máy điện thoại di động của Vũ Hoàng đang ở trên bàn chợt vang lên. Vũ Hoàng vội nói:
- Nghe giùm anh đi Đông Vân.
Cô lắc đầu:
- Không, điện thoại riêng của anh. Tôi không nghe đâu.
Vũ Hoàng tặc lưỡi:
- Có lẽ là của khách hàng. Cứ nghe giùm anh đi. Nói với họ là anh không đến chỗ hẹn bây giờ được. Ngày mai sẽ xúc tiến ký hợp đồng.
Bất đắc dĩ, Đông Vân với tay cầm chiếc máy điện thoại lên. Một giọng nũng nịu vang lên:
- Thu Dung đây. Nhớ anh quá vì đêm rất dài. Anh có thể đến với em bây giờ không? Em chờ nhé.
Sững người, Đông Vân không nói nên lời. Ném cho Vũ Hoàng một cái nhìn khinh bỉ, cô cười nhạt và đứng dậy đi ra cửa.
Vũ Hoàng vội lao theo cô. Giữ cô trong vòng tay, giọng anh thảng thốt:
- Đông Vân!
Cô cố thoát ra ngoài nhưng không thể vùng khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh. Giọng anh rắn rỏi:
- Đông Vân. Em nói đi. Tại sao em lại tỏ vẻ khinh thường anh. Thái độ của em thật lạ lùng.
Cô nhếch môi:
- Anh đưa tôi trở về đây làm gì? Tôi không phải là trò đùa của anh.
Vũ Hoàng kêu lên:
- Anh yêu em. Em hiểu không?
Đông Vân giận dữ:
- Không! Điều mà tôi muốn thực hiện cho kỳ được là không nhìn thấy anh nữa. Mãi mãi.
- Em định làm gì?
Cô kiêu hãnh:
- Anh không thể giữ tôi ở lại nhà này. Moi sự đã chấm dứt.
Vũ Hoàng thảng thốt:
- Đông Vân. Anh không hiểu vì sao em lại giận dữ với anh như thế. Cú điện thoại ấy là của ai?
Hất mạnh cánh tay Vũ Hoàng, Đông Vân chua chát:
- Hãy buông tôi ra đi. Tôi cấm anh chạm vào người tôi. Tôi khinh bỉ anh.
Vũ Hoàng kêu lên:
- Đông Vân. Em còn định làm khổ anh đến bao giờ nữa?
Cô cười nhạt:
- Không bao giờ anh có dịp để khổ với tôi nữa đâu.
Vũ Hoàng nghiêm giọng:
- Em chỉ có thể là của anh. Anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện miễn là em mãi mãi thuộc về anh
Cô kiêu hãnh:
- Không bao giờ anh làm được điều đó. Tôi sẽ đi ngay trong đêm nay. Chỉ có cái chết mới khiến tôi từ bỏ ý định đó.
Sập mạnh cánh cửa để giữ Đông Vân lại, Vũ Hoàng thở hắt một cái:
- Thôi được, nếu em đã muốn như thế tôi cũng không cản. Nhưng trước khi rời khỏi ngôi nhà này, tôi muốn em uống với tôi một chén rượu cuối cùng.
Không cần hỏi Đông Vân có đồng ý không. Vũ Hoàng liền khóa trái cửa lại. Đi đến tủ rượu ở cuối phòng anh lấy chai Mactini ra và rót đầy hai ly.
Tiến về phía Đông Vân, anh đưa một ly rượu cho cô.
- Nào vĩnh biệt. Ly rượu đầu tiên và cũng là cuối cùng anh mời em.
Vẻ mặt tái xanh, Vũ Hoàng tay run run.
Đông Vân chợt cảm thấy buồn. Thất vọng. Tự ái. Đau khổ. Giận dữ. Đó là những gì đang hoà trộn lưu thông trong huyết quản của cô. Con tim vốn yếu mềm. Nếu lúc này mà Vũ Hoàng nói với cô những lời dịu dàng thì có lẽ lý trí đành lặng câm. Và cô lại ngã vào vòng tay của anh mất. Ôi, trái tim ngốc nghếch của cô. (Rất may cho cô, điều đó không xảy ra).
Cô ngước mắt nhìn Vũ Hoàng nhưng anh cứ đăm đăm nhìn vào ly rượu màu hổ phách cô đang cầm.
Gương mặt đau khổ, cô uống một hơi ly rượu đắng ngắt.
________________
-
oke , post tiếp nà ^^
---------------------------
Cửa cổng được đẩy ra thật thô bạo dưới cánh tay mạnh mẻ của Vũ Hoàng .Liếc xéo anh một cái, Đông Vân đi về phòng của mình .Cô chưa kịp khóa trái lại thì cánh cửa như bị bung mạnh ra .
Nắm lấy vai cô ,Vủ Hoàng lắc mạnh :
-Đông Vân ! Ai cho phép cô làm điều đó ?
Nhìn như xoáy vào mắt của anh,cô giận dử :
-Buông tôi ra !Anh không có quyền làm như thế .
-Cô nói sao?
ĐV kiêu hãnh:
-Tôi không phải là vợ của anh!
VH gằng giọng:
-Danh giá của gia đình tôi o cho phép cô muốn làm gì thì làm . Cô nghe rõ chưa ?
ĐV nheo mắt phán:
-Sự đòi hỏi của anh thật là vô lý .
VH buông cô ra , vẻ mặt đầy thất vọng:
-ĐV! Tại sao cô bướng bỉnh như thế chứ ?
ĐV nhếch môi:
-Có lẽ anh nên đi ra khỏi phòng của tôi thì hay hơn . Tôi không chấp nhận chuyện anh xô cửa rồi còn lớn tiếng với tôi .
VH nhún vai:
-Thế cô muốn tôi phải làm gì ? Hái những chùm hoa dạ lý thuỷ để tặng cho cô sao ?
ĐV giận run lên:
-Tôi cấm anh can thiệp vào những chuyện riêng của tôi .
-Không chừng cô sẽ hối hận về những gì mình dã làm . Cô ngây thơ quá , hồn nhiên quá . Cô sẽ sập vào chiếc bẫy của tên thợ săn láu cá giàu kinh nghiệm .
ĐV cười nhạt:
-Anh không phải là bảo mẩu của tôi . Và tôi cũng không cần anh phải mất công lo lắng cho tôi .
Nhìn sâu vào đáy mắt cô, VH trầm giọng:
-Chúng ta cần một cuộc đối thoại thẳng thắn . Điều dó thật cần thiết hơn là cãi vả nhau .
ĐV nhếch môi:
-Chỉ có thể là những lời khó nghe mà thôi ...
VH nghiêm mặt:
-Tôi cần một lời giải thích .
-Về chuyện gì ?
VH khàn giọng :
-Về cuộc đi dạo của cô ở trên đồi và sự xuất hiện của Quốc Trung bên cạnh cô .
ĐV nhún vai:
-Tôi có tự do của tôi , anh quên rồi sao ?
-Nhưng trên danh nghĩa cô là vợ của tôi . Cô không có quyền hẹn với QT hay một người đàn ông nào khác . điều đó sẽ làm tổn thương đến danh dự của tôi, của gia đình .
Buông người xuống ghế , ĐV cau có:
-Tôi không hẹn với QT .
-Cô nói dối .
-Anh muốn nghĩ như thế nào cũng đuoc . Tin hay không thì tuỳ .
-ĐV . Có phải cô ...thích Quốc Trung không?
ĐV cười nhạt:
-câu hỏi của anh mới kỳ cục làm sao . Tôi cũng có quyền yêu chứ .
VH giận dữ:
-Tôi cấm cô .
Nhìn vào mặt anh , giọng cô thách thức:
-Anh là một người đàn ông hết sức tự cao và có quá nhiều quyền hạn . Có phải anh đã sai bà quản gia theo dối tôi 2 hôm nay không ?
_________________
Tình yêu chỉ kết thúc khi bạn ngừng quan tâm. Tình bạn chỉ kết thúc khi bạn ngừng chia sẻ ...
Cửu An An
Trở về đầu trang
ThaoAnDN
Trung Tá
Tham gia từ: 26 Dec 2004
Bài viết: 276
Gửi: Mar 25, 2005 8:47 pm
--------------------------------------------------------------------------------
VH sửng số:
-Cô đã nhìn thấy bà quản gia ?
ĐV khinh khinh? :
-Hành động của anh thật tầm thường , nếu không muốn nói là đê tiện .
Vũ Hoàng thở hắt một cái:
- Tôi chỉ muốn bảo vệ cô.
Đông Vân châm chọc:
- Anh tốt đến thế sao?
Vũ Hoàng khàn giọng:
- Nghe dì Cầm tường thuật lại chuyện Quốc Trung gọi cô trên phố để làm quen, cả tôi và dì ấy điều đoán được Quốc Trung muốn gì. Hắn là một tên đàn ông khôn ngoan từng trải. Tôi không muốn cô bị làm hại.
Chợt hiểu ra, anh nhìn như soi vào mắt cô:
- Sao cô biết dì Cầm theo dõi cô? Đã biết như thế sao sáng nay cô lại cố tình đi ra bờ hồ? Có phải cô làm thế để chọc cho tôi nổi giận không?
Đông Vân kiêu hãnh tuyên bố:
- Tôi muốn gặp Quốc Trung vì tôi yêu anh ta.
Vũ Hoàng quát:
- Cô điên rồi!
- Đông Vân nhếch môi:
- Trong tình yêu người ta thường điên điên như thế.
Vũ Hoàng gằn giọng:
- Cô phải hiểu được con người của Quốc Trung, rồi khi đó mới nên quyết định có yêu hắn hay không.
Đông Vân tỉnh bơ phán:
- Trái tim có những lý lẽ mà lý trí không hiểu được.
Vũ Hoàng giọng bất lực:
- Phải giải thích như thế nào cho cô hiểu đây khi tôi không muốn nói xấu tên đàn ông ấy trước mặt cô.
Đông Vân nhún vai:
- Nếu anh nói được như thế thì kể ra cũng biết điều.
Vũ Hoàng lắc đầu thở dài:
- Cô đừng khiêu khích tôi như thế. Lẽ ra cô phải biết là danh dự của tôi phụ thuộc và những mối quan hệ của cô. Dù chỉ là một cuộc hôn nhân tạm thời nhưng những gì cô làm sẽ tai tiếng cho tôi không ít.
Đông Vân nheo mắt:
-Thế anh bảo tôi phải nói gì đây khi bắt gặp anh đi với cô ca sĩ kiêm người mẫu Thu Dung thật tình tứ? Hay là vì tôi chỉ là một cô gái quá nghèo nên... không có danh dự để cho anh giữ gìn?
Vũ Hoàng lùi lại một bước, nhìn sững Đông Vân:
- Cô... đã thấy...
Đông Vân chua chát:
- Tôi đã bắt gặp anh cùng cô ta tay trong tay ở một quán cà phê. Hình như trong thành phố này tất cả mọi người đều biết anh và cô ta bồ với nhau, ngoại trừ tôi. Tôi không biết gì cả. Tôi chỉ là một cô gái nghèo khổ hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng vui buồn của anh... Chỉ với mấy bông hoa dạ lý thủy, suýt chút nữa anh đá bay tung quả đất lên.
Tựa lưng vào tường, Vũ Hoàng im lặng ngắm nhìn vẻ mặt giận dỗi của Đông Vân. Lát sau anh trầm giọng:
- Thế cô có biết là tôi đã chia tay với Thu Dung ngày hôm đó không? Sau khi rời khỏi quán, tôi đã chở Thu Dung lòng vòng quanh thành phố và thẳng thắn nói cho cô ta biết là đây là buổi gặp cuối cùng của hai người... Tôi yêu một cô gái khác! Tôi không hề yêu Thu Dung... Giữa tôi và Thu Dung chỉ là những tình cảm nhất thời, không phải là tình yêu. Còn ở quán cà phê nếu cô thấy tôi thật ân cần với Thu Dung thì cũng nên... thông cảm... tôi không muốn Thu Dung bị xốc, bị xúc phạm vì đã bị một người đàn ông từ chối.
Đông Vân mai mỉa:-
Tôi không buộc anh phải nói dối đâu. Và tôi cũng không có quyền hạn gì với anh để anh yêu cầu... thông cảm. Anh chỉ là một người quen trăng gió...
Hình như cách nói của cô đã xúc phạm đến Vũ Hoàng nặng nề. Đông Vân chợt nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ vô bờ của anh. Anh khàn giọng:
- Em không hiểu gì tôi cả. Em phải biết là tôi nghĩ gì, tôi yêu ai và tôi khắc khoải kỳ vọng một điều gì giữa chúng ta chứ. Em nỡ nói với tôi như thế sao Đông Vân?
Em???
Cách xưng hô của anh khiến trái tim bé nhỏ của Đông Vân chợt đau nhói lên. Cô không hiểu được tại sao mình lại mềm yếu như thế. Suýt chút nữa là cô đã bật khóc vì tiếng gọi dịu dàng của anh. Cô đã chờ đợi những âm thanh dịu dàng ấy từ rất lâu...
_________________
Nhưng chợt nhớ lại cử chỉ âu yếm vuốt ve của Vũ Hoàng dành cho cô ca sĩ Thu Dung, Đông Vân bỗng cảm thấy lòng nguôi lạnh. Cô nhếch môi cay đắng:
- Tôi hiểu anh để làm gì?
Vũ Hoàng vẻ mặt đau khổ:
- Em có tin là vì em mà tôi đã chia tay với Thu Dung không? Tôi không hề yêu Thu Dung. Tôi chỉ nhận ra điều đó khi có em bên cạnh. Thu Dung không thể sánh với em. Em là tất cả đối với tôi.
Đông Vân cười cay đắng:
- Tôi không phải là trò đùa của anh đâu. Anh đừng nói gì nữa.
Vũ Hoàng thở dài:
- Em tàn nhẫn lắm. Nhưng thôi, hãy hứa với tôi là em không được gặp Quốc Trung nữa. Còn chuyện tình cảm giữa chúng ta, tôi không dám thúc ép em. Hãy để con tim của em được đập theo đúng nhịp của nó. Tôi sẽ kiên nhẫn đợi chờ.
Đông Vân cau mày:
- Đợi chờ tôi làm gì. Tôi chỉ là một con nhỏ mái tóc vàng cháy, xấu xí,
không biết làm dáng. Tôi sẽ trở về với dòng suối Di Thủy và anh sẽ quên tôi thật nhanh như một cơn gió đi ngang.
Vũ Hoàng lắc đầu:
- Không. Đừng nghĩ về anh như thế Đông Vân.
Lùa tay vào tóc, cô nói giọng chán ngán:
- Tôi nhức đầu quá. Anh... có thể ra ngoài được không?
Vũ Hoàng nhìn cô không chớp mắt:
- Nhưng em hãy hứa với tôi là không được đi gặp Quốc Trung.
Đông Vân kêu lên:
- Anh thật là vô lý. Gặp ai là quyền của tôi. Anh không có quyền cấm đoán.
- Em không hiểu Quốc Trung bằng anh đâu. Quốc Trung là một tên đàn ông sở khanh, hắn đã từng chiếm hữu những cô gái đẹp rồi bỏ rơi họ một cách tàn nhẫn.
Đông Vân hếch cao mũi:
- Tôi sẵn sàng chấp nhận làm một con thiêu thân. Vì tôi có tự do của tôi.
Vũ Hoàng đe dọa:
- Tôi sẽ một mất một còn với Quốc Trung còn hơn là để em bị hắn làm hại. Tôi sẽ sang nhà của Quốc Trung bây giờ đây.
Đông Vân hoảng hốt:
- Anh định làm gì thế?
Vũ Hoàng hậm hực:
- Em đừng quan tâm đến tôi. Mặc kệ tôi. Nếu tôi có chết, tôi cũng không có gì phải ân hận. Điều quan trọng nhất là hắn không được làm hại đến em.
Nước mắt trào quanh mi, Đông Vân thổn thức:
- Vũ Hoàng, anh đừng làm một chuyện gì rồ dại. Tôi không có gặp Quốc Trung đâu. Tôi chỉ nói như thế cho... hả giận thôi.
- Thật không?
- Thật.
- Chứ không phải là em lo sợ cho Quốc Trung nên ngăn tôi lại à?
Cô kêu lên:
- Không. Tôi... tôi... chỉ lo sợ cho anh.
Vũ Hoàng lặng người:
- Có thật không Đông Vân?
Cô kêu lên:
- Tôi thề với anh là không bao giờ tôi yêu hắn. Và nếu anh muốn, tôi hứa không bao giờ tôi gặp hắn. Cả khi hắn gọi tôi ngoài phố tôi cũng chỉ cấm đầu chạy. Làm sao tôi yêu Quốc Trung được. Người đàn ông của tôi không thể có những tính cách tầm thường như Quốc Trung.
Hai tay Vũ Hoàng nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô. Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô, anh gặng hỏi:
- Thật chứ?
Cô khịt mũi:
- Thật, rất thật. Tôi không biết nói dối bao giờ.
Đột nhiên Vũ Hoàng kéo cô vào lòng. Đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhanh, anh lại đẩy cô ra nhìn sâu vào đôi mắt nhung đen long lanh và bước ra.
Đông Vân khóc thật lâu .
Có thể vì giận mình đã mềm yếu đầu hàng Vũ Hoàng nên cô đã khóc tức tưởi .Vũ Hoàng đã thắng cô ,đã làm tan thái độ lạnh lùng của cô .Cô tự thất vọng về mình, về trái tim yếu đuối của mình .Có lẽ Vũ Hoàng đang khoan khoái tận hưởng niềm vui của người chiến thắng. Bà quản gia là người hứng chịu cơn thịnh nộ của Đông Vân. Gõ nhẹ cánh cửa phòng cô rồi bước vào phòng để xếp dọn như thường lệ .Vừa nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô, giọng bà Cầm thảng thốt :
- Có chuyện gì thế cô chủ ? Tại sao cô chủ lại khóc ?
Đông Vân vụt nhỏm người dậy, gịong ấm ức :
- Tại dì tất cả .Tôi ghét dì lắm .Từ nay dì đừng vào phòng của tôi nữa. Tôi không muốn nhìn thấy dì nữa.
Bà quản gia thất kinh :
- Cô chủ giận tôi sao ?
Đông Vân hằm hè:
- Dì là tay chân của Vũ Hoàng mà. Những gì mà tôi tâm sự với dì , dì đã báo cáo lại ông chủ của dì không sót một chi tiết. Rồi bày đặt rình mò theo dõi tôi, đó có phải là một hành động đàng hoàng không?
Bà quản gia khẽ thở dài :
- Cô chủ đừng giận, tôi làm tất cả những điều đó xuất phát từ lòng mến yêu cô chủ đó thôi.
Đông Vân mai mỉa:
- Tôi cám ơn lòng tốt của dì. Từ nay tôi không dám giao thiệp với dì nữa. Cả ông chủ của dì cũng thế. Thật là đáng sợ.
Cúi thấp đầu, bà quản gia giọng buồn rầu:
- Cô chủ có thể nghe tôi giải thích được không?
Đông Vân xua tay:
- Ông chủ của dì cũng đã nói nhiều rồi. Dì khỏi nói mất công. Tôi không muốn nghe ai phân trần nữa.
Khuôn mặt rầu rỉ, bà quản gia lẳng lặng quét dọn trong phòng. Bà vốn yêu mến Đông Vân. Những gì mà bà đã làm chẳng qua chỉ để bảo vệ Đông Vân mà thôi. Đông Vân cau có:
- Tôi có thể tự quét dọn được mà. Dì đi ra đi.
Ngẩng mặt nhìn cô, bà quản gia trầm giọng:
- Hãy cho tôi giải thích cô chủ ạ. Rồi sau đó cô chủ có ghét tôi cũng đành chịu. Đông Vân hặm hẹ:
- Tôi không nghe mà.
- Nếu không nghe, nếu tôi bị oan làm sao thanh minh được.
- Tôi không tin ai nữa!
Bà quản gia thở dài:
- Tôi không dám mong cô chủ tin tưởng tôi như đâu. Nhưng nếu cô chủ dành cho tôi vài phút thì có lẽ lòng tôi sẽ thanh thản hơn.
Vùng vằng đi đến chiếc ghế sô pha, Đông Vân buông người ngồi xuống. Cô nói giọng giận dỗi:
- Thôi được, dì muốn nói gì thì nói lẹ đi. Quét dọn trong phòng cứ để tôi, tôi cũng không muốn làm phiền dì nữa đâu.
Bà quản gia giọng kiên nhẫn:
- Chuyện là thế này... không phải vì tôi làm việc cho cậu chủ nên nói xấu cậu Quốc Trung. Nhưng một sự thật mà hầu như cả thành phố này ai cũng rõ, cậu Quốc Trung thường dùng những thủ đoạn xấu xa. Vì thế khi nghe cô chủ bảo cậu Quốc Trung làm quen cô chủ ở ngoài phố, tôi rất lo sợ. Xin cô chủ thứ lỗi về việc tôi... đã báo với cậu chủ chuyện đó.
Đông Vân cắt ngang:
- Dì là một người không tốt!
Bà quản gia điềm tĩnh:
- Cô chủ có giận tôi cũng không biết nói gì hơn. Thực tế là tôi và cậu chủ đều biết cô là một cô gái ngây thơ hiền thục, không hiểu được dã tâm của cậu Quốc Trung. Khi tìm gặp cậu chủ để nói về chuyện cậu Quốc Trung gặp cô ngoài phố, thật tình xuất phát từ chỗ tôi chỉ mong những điều tốt đẹp đến cho cô cậu.
Đông Vân giận dỗi:
- Dì còn theo dõi tôi khi tôi đi dạo trên hồ mà.
- Tôi đi theo chỉ để bảo vệ cô chủ. Tôi cũng biết là sau khi phát hiện ra tôi, cô chủ đã cười nói vui vẻ với cậu Quốc Trung là để... chọc tức cậu chủ.
Đông Vân chưng hửng:
- Dì có biết là tôi... "cố tình" chọc tức Vũ Hoàng?
Bà quản gia gật đầu:
- Khi cô chủ nhìn về gốc thông già mà tôi đang nấp, tôi hết sức ngạc nhiên vì cô chủ đột ngột thay đổi thái độ với cậu Quốc Trung .Tôi chợt hiểu mọi chuyện.
- Dì hiểu gì?
- Cô chủ muốn tôi bị mắc mưu, về kể cho cậu chủ những gì mắt thấy tai nghe.
Đông Vân nhướng mày:
- Biết là tôi giả vờ thế tại sao dì lại kể lại với Vũ Hoàng chuyện tôi gặp Quốc Trung ở bờ hồ để anh ấy tức giận?
Bà quản gia giọng xúc động:
- Tôi muốn... cậu chủ ghen.
Đông Vân thảng thốt:
- Dì nói sao?
Bà quản gia chân thành:
- Tôi muốn phá bỏ sự ngăn cách thật vô lý giữa cô chủ và cậu chủ. Tôi muốn cậu chủ phải đi đến chỗ bày tỏ tình cảm thật của cậu chủ dành cho cô chủ.
Đông Vân sững sờ nhìn bà quản gia. Vẻ mặt của bà cho cô biết là bà vừa nói rất thật. Ôi, cô không thể ngờ một phụ nữ mộc mạc như bà lại có một cách ứng xử khôn ngoan như thế.
Bà quản gia giọng trầm lắng:
- Tôi yêu mến cậu chủ vì đã từng chăm sóc cậu chủ từ hồi cậu còn bé xíu. Tôi cũng vô cùng yêu mến cô chủ.
Không nói nên lời, Đông Vân chớp mi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu Vũ Hoàng và cô nghĩ là có thể qua mặt những gia nhân trung thành như bà Cầm và lão Tường đã lầm. Họ rất nhạy cảm, họ đang cảm nhận sự giả tạo, gắng gượng trong cuộc hôn nhân của cô và Vũ Hoàng.
Thật lâu, Đông Vân lên tiếng:
- Tôi cảm ơn dì về những gì mà dì đã cố gắng làm cho tôi.
Bà quản gia thắc thỏm:
- Cô chủ không giận tôi nữa chứ?
Đông Vân nhỏ nhẹ:
- Không. Nhưng những gì mà dì đã làm cho tôi chỉ... vô ích.
Bà quản gia thở dài:
- Thế sao?
Đông Vân trầm giọng:
- Thôi dì cũng đi nghỉ đi, khuya rồi ...
Bà quản gia ân cần:
- Tôi pha cho cô chủ một bình trà nóng nhé?
Đông Vân gật nhẹ đầu:
- Vâng... Cảm ơn dì...
Những ngày kế tiếp, Vũ Hoàng vẫn cư xử với Đông Vân bình thường như không có gì xảy ra giữa hai người. Mỗi lần đối diện với Vũ Hoàng trong phòng ăn, Đông Vân thường lén quan sát anh nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không hề bộc lộ một điều gì.
Bây giờ cũng thế. Cô không thể hiểu được tâm trạng anh. Buồn? Giận? Vui? Vẻ mặt hơi xa vắng của anh khiến cô bỗng thấy tự ái. Anh không buồn nhìn cô, suốt bữa ăn chỉ im lặng. Mắt anh tránh gặp ánh mắt cô, thái độ anh cho thấy rõ là anh không muốn nhìn thấy cô, không quan tâm đến cô, như là không có cô bên cạnh anh vậy.
Một buổi sáng. Chừng như không chịu nỗi bầu không khí nặng nề do anh mang lại, Đông Vân bước vào phòng đọc sách. Nơi mà anh thường nhốt mình trong đó để khỏi gặp cô.
Vẻ mặt ngạc nhiên, anh hắng giọng:
- Cô đọc sách à?
Mím môi lại, Đông Vân lắc đầu:
- Không.
- Thế cô vào đây làm gì?
Câu hỏi của anh khiến cô cảm thấy bị xúc phạm không ít. Cô thẳng thắn:
- Tôi muốn gặp anh.
Vũ Hoàng nhướng mày:
- Gặp tôi?
- Vâng... đúng như thế.
Vũ Hoàng so vai:
- Có thể đợi dến mai không?
Đông Vân cố nén cơn giận đang bùng lên:
- Không!
Gấp cuốn sách đang đọc với vẻ phật ý, Vũ Hoàng trầm giọng:
- Chuyện gì thế?
Đông Vân rắn giọng:
- Thưa... ông Vũ Hoàng. Tôi muốn nói với ông là tôi muốn ra đi.
Khẽ nhướng mày, Vũ Hoàng nhìn cô không chớp mắt:
- Ra đi?
Đông Vân nhếch môi:
- Tôi không thể ở đây được nữa.
Vũ Hoàng trầm giọng:
- Cô biết rồi đấy, còn đúng một tuần lễ nữa là ông cụ về.
Đông Vân thở hắt một cái:
- Khi nào ông cụ về, tôi sẽ đến đây để đóng tiếp vở kịch tồi do anh đạo diễn. Còn bây giờ, tôi phải ra đi.
Ngã người trên ghế Vũ Hoàng chăm chú nhìn cô:
- Chỗ của bà Vũ Hoàng là ở đây. Không thể là một nơi nào khác .
Đông Vân giận dữ:
- Anh không thể vô lý như thế được.
- Vì sao thế Đông Vân?
Giọng khắc khoải của anh khiến cô thót tim. Nhưng khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của anh một lần nữa làm cô suýt bật khóc. Có phải Vũ Hoàng đang chơi trò ú tim với cô không? Cô mệt mỏi lắm rồi.
Cô quát khẽ:
- Mặc kệ tôi. Tôi không cần ai quan tâm đến tôi cả.
Khẽ nhún vai, Vũ Hoàng trầm giọng:
- Có lẽ cô nên tìm một cuốn sách để đọc. Trong thư phòng, có nhiều cuốn sách rất hay. Đọc sách cũng là một cách để tìm lại sự bình ổn trong tâm hồn.
- Tôi không cần sách.
- Thế cô cần gì?
Cô mím môi nói nhanh:
- Tôi cần một cuộc sống có thể nói đó là cuộc sống. Tôi muốn một bầu không khí tự do. Anh là một viên cai ngục, giam cầm những khát vọng yêu thương của tôi.
Vũ Hoàng nhướng mày:
- Tôi chỉ muốn tạo cho cô một thời gian bình ổn trong tâm hồn, để cô có thể... trắc nghiệm trái tim.
Rấn rứa nước mắt, Đông Vân thổn thức:
- Tôi ghét anh nhât trên đời. Anh không hiểu gì cả.
- Ghét tôi?
Đông Vân tuyên bố :
- Đúng như thế. Quốc Trung mới là một người đàn ông đáng yêu.
Giận dữ tột độ, Vũ Hoàng quát lớn:
- Cô vừa nói cái gì?
Đông Vân nức nở:
- Tôi sẵn sàng ngã vào vòng tay của Quốc Trung nếu có thể.
- Cô điên sao?
Đông Vân khàn giọng:
- Tôi sẽ ra đi, nhưng không phải trở về với dòng suối Di Thủy, ngọn đồi Tuế Vân mà để chung sống với Quốc Trung. Chấp nhận làm nhân tình của anh ta cho dù sau đó bị ném bỏ như một tấm giẻ rách.
"Bốp". Vũ Hoàng tát cô một cái. Đông Vân sững sờ nhìn anh. Vũ Hoàng cũng thảng thốt không kém. Anh không thể ngờ là trong một phút chốc anh lại trở thành một kẻ vũ phu như thế.
Giọng anh ân hận:
- Xin lỗi. Anh không tự chủ được. Những điều em nói có thể làm cho một người bình thường cũng phát điên.
Căm thù nhìn anh, Đông Vân cười khan một tiếng rồi vụt chạy xuống lầu:
- Đông Vân... Đông Vân... Dừng lại Đông Vân. Chúng ta mới ngốc nghếch làm sao. - Vũ Hoàng gọi cô bằng giọng hết sức ân hận và đau khổ.
Nhưng Đông Vân vẫn cắm cổ chạy, nước mắt đầm đìa trên gương mặt xinh đẹp. Vũ Hoàng đuổi theo cô. Trong lúc vội vàng, anh đã trượt ngã trên bậc thang...
Ra đường,Đông Vân tiếp tục chạy. Sợ gia nhân của Vũ Hoàng đuổi kịp cô liền rẽ vào một con đường nhỏ và tiếp tục chạy như điên.
Khóc và khóc. Chưa bao giờ Đông Vân khóc nhiều như thế .Cô không thể tưởng tượng là Vũ Hoàng lại đánh cô. Ôi,đó là một người đàn ông vừa ti tiện vừa xấu xa. Tại sao cô lại mềm yếu với những nụ hôn của hắn. Cô lại thường xuyên nghĩ đến hắn. Cô yêu hắn? Ôi, cô điên mất rồi.
Phải trốn thôi. Nhưng không phải để chung sống với Quốc Trung như cô đã tuyên bố mà cô sẽ về lại Phong Lữ, trở về với những kỷ niệm ngày xưa của cô. Khóc như mưa, Đông Vân càng tủi thân khi nghĩ đến vú Năm. Vú có biết là cô bị người ta hành hạ như thế không. Nếu có Quốc Trung xuất hiện đúng lúc này, biết đâu cô lại sẵn sàng... ngã vào vòng tay của anh ta để chứng minh Vũ Hoàng chỉ là một người mà cô căm thù nhất trên đời.
Trời tối dần. Hai chân Đông Vân mỏi nhừ. Nhưng cô vẫn đi, đi mãi trong bóng tối chập choạng mà những ngọn đèn yếu ớt từ những ngôi nhà đang đóng cửa im ỉm chỉ làm rối thêm bóng tối. Bóng tối đầy đe dọa nhưng bóng tối cũng che chở cho cô. Cô đang nương nhờ bóng tối để trốn khỏi Vũ Hoàng, một con người mà giờ đây cô căm thù tận xương tuỷ.
Cuối cùng cô chợt nhận ra mình đang ở trên một con đường rộng có trồng những hàng thông thẳng tấp. Rải rác là những ánh đèn mờ mờ ảo ảo lấp lánh trong các lùm cây um tùm.
Ngạc nhiên vì đột nhiên phá hiện mình đang đứng ở một nơi cách quá xa trung tâm thành phố, trí óc Đông Vân như bị tê liệt. Cô không hề nghĩ là bây giờ cô phải ngủ ngoài lề đường. Trong túi áo cô không có một xu dính túi. Mà nếu có, cũng không thể tìm đâu một phòng trọ ở chốn hẻo lánh như thế này.
Mỏi mệt. Rả rời. Đông Vân ngồi đại xuống một băng ghế gỗ bên cạnh lề đường mà người ta thường dùng phục vụ cho những hành khách đợi xe buýt.
Rồi cô co ro tựa cằm lên gối để tránh những cơn gió thốc mạnh. Giá rét làm cô run lập cập... Chiếc áo mà cô đang mặc phong phanh qúa, không đủ đem lại chút hơi ấm mỏng manh cho cô.
_________________
-