-
- Thắng ơi… Vân run rẩy ngồi phịch xuống ghế đá. – Tính sao bây giờ, lỡ mà Hương có mệng hệ nào, chính ba tụi mình là thủ phạm giết người đó.
- Ư! - Tố Nga xanh mặt. – Cơn suyễn kéo dài mấy ngày rồi. chưa có hạ, nhìn Hương thấy tội quá. Lỗi là tại Thắng xúi bậy nè.
- Ai biểu bà chịu nghe làm chi!
- Thì tại Nga tưởng hổng sao.
- Chật. - Thắng bực tức. – Hương cũng thiệt lạ… ai đời bị suyễn mà còn bày đặt chơi bong bàn. Ngu không chịu được… chết cũng đáng.
Nói xong Thắng biết mình lỡ lời nên bịt miệng nhìn quanh, nhưng sân trường đã vắng lặng. Có chăng chỉ là ba đứa tụi nó. Từ cái buổi chiều thi đấu tới nay, cả lớp ai cũng nhìn Vân với đôi mắt xa lạ, không thân thiện và có cả những nghi ngờ. Cho dù Vân đã rút tên ra khỏi đội thi đấu của Huyện đoàn vì lý do sai khấp tay.
- Nga này. – Vân bỗng gọi nhỏ.
- Gì?
- Cái ống xông để đâu vậy?
- Hỏi quỷ Thắng kìa, bữa đó nó lấy giấu đâu phải Nga.
- Liệng mất đất rồi. - Thắng miễn cưỡng nói. - Ðể lỡ tụi nó thấy là tiêu đời cả ba đứa chứ không đùa đâu, ít lắm là bị khiển trách ở cột cờ đầu tuần đó.
- Thôi đi ông đừng có hù nữa. Nói thử nghe coi… tụi mình nên vào thăm Hương lần nữa không? Mấy đêm nay, ngủ không yên chút nào, cứ nhắm mắt lại là Vân thấy hình ảnh Hương rõ rang với nét mặt nhợt nhạt và hơi thở nặng nề đứt đoạn. Trời ơi… Vân đưa tay bịt vội mắt. - Khổ quá thế này làm sao chịu nổi. Tâm trạng bứt xúc không an. Từ nhỏ tới giờ mới làm việc ác này. Ba mẹ mà hay được chắc Vân no đòn luôn quá Nga ơi, phải chi đừng có nghe lời quỷ Thắng thì đâu có chuyện gì xảy ra, bất quá là chịu thua, chẳng lẽ các bạn cùng lớp cười hoài sao mà sợ.
Vân kể lể lê thê, hết than rồi thở dài thườn thượt, đến nỗi Thắng phát cáu lên.
- Bà nói ít một chút cho tôi nhờ đi Vân ạ. - Thắng chấp tay xá dài. - Tụng kinh Tây thiên hoài đặc tai rồi nè. – Nói xong nó đứng lên đanh giọng.
Có gì tôi chịu tội hết cho, làm ơn mắc oán, lo cho bà bây giờ cằn nhằn mãi thấy ghét.
Dứt lời Thắng nhảy lên xe đạp nhanh ra cổng, bỏ mặc Vân và Tố Nga ở lại, hình như trong lòng Thắng còn có nỗi lo gì đó lớn hơn việc hại Hương.
- Thắng! Thắng ơi! - Tiếng Trí Bảo gọi lớn từ bên kia đường. - Chờ tí tao qua có việc cần nói.
Thắng dừng xe đợi Bảo, khi cả hai song hành nó mới e dè hỏi:
- Hương thế nào rồi Bảo?
- Ba nó ở thành phố về đem theo xe rước về trên. - Bảo buồn rầu. - Tội nghiệp bạn ấy, cứ ngồi mãi ngày này qua đêm kia, tội dữ lắm.
- Vậy… khi nào Hương về thành phố?
- Ði rồi.
- Thiệt hả?
- Tao gạt mày làm gì. À phải, thấy Vân và Tố Nga đâu không?
- Chắc ở nhà tụi nó. - Thắng trả lời lấy lệ rồi nhìn Bảo thăm dò. – Tìm tụi nó chi vậy?
- Có chút việc cần.
- Cụ thể là việc gì mới được? - Thắng hỏi gặng. – Nói tao nghe được không Bảo?
- Chuyện Hương nhờ nói lại với Vân, mày tò mò làm gì. Ủa Dũng! - Bảo vẩy tay gọi khi thấy Dũng buồn bã đạp xe chở Mai Thi với đôi mắt đỏ hoe mọng nước từ hướng bệnh viện về.
Cả bốn dừng xe lại bên lề, dưới tàng cây có bong rậm. Bảo nôn nóng hỏi:
- Hương đi rồi à?
- Ừ! Dũng gật đầu cúi thấp mặt, hình như nó cũng rưng rưng muốn khóc.
- Tao cho Hương luôn con sáo rồi, hy vọng về thành phố nó sẽ là bạn thân thiết với Hương như những ngày bạn ấy ở lại quê mình.
- Vậy… cô Hiền có nói gì không? - Thắng hỏi một câu chẳng ăn nhập vào đâu cả.
- Ý của mày là…
- Cô Hiền buồn hay vui vậy thôi. - Thắng gãi đầu. – Tao sợ cô nhớ Hương sinh bệnh.
- Mẹ tao đưa Hương về bệnh viện thành phố luôn, có thể vài ba ngày nữa mới về. Thật ra, hôm đó nếu không bị mất ống xông thì có lẽ Hương sẽ không đến nỗi thế này. Lỗi là tại tao không chịu để ý quan tâm tới Hương mà kịp thời ngăn cản việc thi đấu.
- Người ta làm mà không nhận lỗi, Dũng tội gì mà phải gánh lấy. - Tố Nga quẹt nước mắt bốp chat. - Bạn bè gì còn ngồi trên ghế nhà trường mà ác độc, hơn thua chung lớp thì có gì quan trọng đâu, hà tất dung thủ đoạn. Mai này lớn lên ra đời thì thế nào cũng bị đão thải vì tính ích kỷ lợi dụng cơ hội này.
Vừa nói Nga vừa nhìn trừng trừng Thắng với ánh mắt như vị quan toà đang sẵn sang kêu án. Xấu hổ và hối hận ùa nhanh với Thắng cúi gầm mặt né tránh cái nhìn của Tố Nga, rồi nhanh nhẩu nói:
- Mình có việc cần phải đi gấp… chào nhé, hẹn mai gặp lại ở lớp.
- Không được đi. – Thi hét lớn giận dữ, kéo chiếc xe đạp cuộc Trung Quốc mới tinh của Thắng lại, soi mói nhìn nó như vật thể lạ của người ngoài hành tinh vừa rơi xuống trái đất.
- Chị Thi à… làm ơn buông tay ra giùm, tôi còn đi công chuyện cho mẹ mình đấy.
Thắng cố giữ bình tĩnh để trấn áp nỗi lo sợ đang dẫn lớn trong lòng mình. Nó nhìn qua Dũng để cầu cứu nói giúp một lời cùng Mai Thi nhưng lại bất ngờ nhận ra đôi mắt của hai thằng bạn cũng đang chê trách mình không chút khoan nhượng giống như Thi.
- Gì nữa đây… các người bị sao vậy? - Thắng làm bộ ngạc nhiên. - Bộ hôm nay tôi lạ lắm hả?
- Phải, rất lạ là khác đó, và tao đang bị bất ngờ đến hốt hoảng kinh hoàng đây nè Thắng. - Bảo cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã hằn học giận dữ. – Bao lâu nay tao không thể hình dung được mình chơi thân với thằng tồi tệ không lương tâm như mày.
- Ê… sao cứ chửi mắng tao hoài vậy chứ. Dũng này! Mày nhất định làm nhân chứng cho tao nha, nếu như nhất thời không giữ được sự nỗi giận đấy.
- Hay quá nhỉ, màh muốn dọa ai vậy? – Trí Bảo vận cứng giọng. – Nói đi… cây bút máy ở miệng túi mày lấy ở đâu ra.
- Mặc kệ tao, liên quan gì tới mày mà tra khảo. - Thắng hất tay Bảo, khi thấy nó định thò tay lấy cây viết, để rồi nhanh nhẩu đút vào túi quần giấu kín. – Làm ơn tránh ra cho tôi đi. - Một lần nữa Thắng gạt mạnh bàn tay nhỏ bé của Mai Thi đang vịn vào ghi đông xe của mình, làm cho Thi sơ ý bị té vật vào lề cỏ ven đường.
- Thắng này… vừa phải thôi đó. – Dũng ôn tồn lên tiếng. - Cậu không được đi khỏi nơi này như kẻ hèn chạy trốn tội lỗi của mình được đâu, nếu như muốn bạn bè giúp cậu vượt qua sự sai phạm lớn này.
- Tao không hiểu tuị mày muốn nói điều gì?
- Thắng lấy đâu ra cây bút máy đỏ? – Thi bật dậy hét lớn, khi chưa kịp phủi lâi áo quần đấu tóc còn bám cỏ khô khi bị té… - Có gian mà không ngoan thì thử coi lại ở nắp viết có khắc chữ gì rồi biết rõ tụi này nói chi.
Thắng hơi ngớ người, nét lo sợ chạy nhanh qua mắt, nó chựng lại mấy giây vì không ngờ lại có tình huống này xảy ra. Không để cho Thắng kịp trấn tĩnh lại. Dũng nghiêm khắc nói nhanh:
- Ống thuốc xông khí quản trị cơn suyễn cấp tốc của Hương là Thắng lấy, để làm cái trò ném đá giấu tay, gian lận, bịp bợm. Ðấu bong để biết rõ mạnh yếu thôi, đâu cần làm như vậy. Nói đi, bạn làm vậy có quá đáng và lương tâm mình có cho phép không? Còn nữa, khi Hương gần nghẹt thở vì thiếu thuốc tai sao Thắng cam lòng nhìn bạn sắp chết mà không đưa ra để cứu.
- Tao… tao không có lấy… Tụi bây đừng hù dọa, toa rập vu oan giá họa cho thằng Thắng này. Ðừng hòng chận đấu tao uổng phí công sức lắm. Tránh ra cho tao về.
- Ðược! Nói hết lời mày vẫn khâng khâng chối cãi. - Bảo gầm gừ bực dọc. - Nếu tụi này không nghĩ tình bạn thì báo lên ban giám hiệu trường xử lý rồi chứ không để gặp riêng nói nhỏ với nhau đâu. Tại mày không hối cải, đừng trách tụi tao không nghĩ tình, Mai Thi, Dũng tụi mình về đi, mặc kệ nó. Ngày mai sẽ sang tỏ cả, thử coi mày còn mặt mũi nào nhìn bạn bè chung trường, chung lớp nữa không.
- Chỗ bạn lâu ngày, đừng nói tao không nhắc nhở mày đó… Ðổ bể ra chuyện xấu hổ đáng chê trách này, mày sẽ trả lời sao với mẹ mày hả? - Giọng Trí Bảo chợt trầm xuống như lời ai oán. - Tội nghiệp dì Tám, bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, nuôi con ăn học cho bằng bè bạn, nào ngờ đứa con trai dì yêu thương lại chẳng tốt đẹp hơn lên mà còn tồi tệ, mang đủ thói hư tật xấu, thủ đoạn gian manh và trộm cắp nữa. Thắng ơi… mày thử đứng vào hoàn cảnh dì Tám khi hay con trai mình bị kỹ luật giữa tập thể trường vì thói hư đó… Dì Tám sẽ thế nào hả?
- Im đi, tao không muốn nghe. - Thắng gắng gượng nạt ngang, nhưng trong bụng đã đầy ấp sự run sợ, lo lắng.
Nhìn nét mặt căng thẳng cúi gầm xuống đất của Thắng. Dũng bước tới ân cần vỗ vào vai nó nói nhỏ:
- Tao biết mày không phải đứa xấu, chỉ nhất thời thiếu suy nghĩ nên làm bậy thôi. Cho lên là bạn, tao khuyên mày hãy kịp dừng lại và tự kiểm điểm mình đi, vẫn còn dư thời gian tự hối đó.
- Tao không biết tụi bay nói gì, đồ điên khùng.
- Ðủ rồi. – Mai Thi gắt gỏng. – Nói thật đi. Thắng không biết hay giả đò không biết chứ? – Lúc về thành phố, Hương còn nói lại với tụi này dấu tích đặt biệt của cây bút máy mà Thắng đang có trong tay đấy. Cái hôm chơi bong ở phòng thể thao Hương cất chung cây viết cùng ống thuốc bây giờ thuốc mất, viết lại còn có phải vì không ai ném nó đi chứ gì?
- Thi nói bậy!
- Thắng ngu muội thì có. Nếu Hương không nói thì khi đứng lớp dạy cô Hiền cũng nhận ra vật kỷ niệm này. Bởi vì cây bút đó là do chính tay cô mua tặng cho Hương và khắc tên, ghi rõ ngay ở nắp viết. Nếu không tin, Thắng lấy ra coi lại đi. Còn nữa, số tiền một triệu ba trăm ngàn bị mất ở nhà bà Năm đó Thắng có biết người giấu mặt là ai không?
- Chuyện ai có lowng, mcặc xác họ, tôi không quan tâm.
- Tuyết Hương đấy. – Mai Thi gằn giọng. - Chắc chắn người lấy cắp nó cũng không ngờ trên mỗi tờ giấy bạc đều có chữ ký nhỏ xíu của Hương. Cho nên khi được số tiền lấy trộm đó, họ lập tức mang ra mua xe đạp để chạy.
- Tôi… Thắng tái mặt.
- Nhưng ngu muội cho họ là khi làm biên lai mua bán hang họ đã ghi rõ rang lại tên tuổi địa chỉ. – Mai Thi cười cợt nhìn Thắng. – Tôi nói tới đây chắc Thắng đoán được ai là thủ phạm rồi chứ?
Gương mặt Thắng nhợt nhạt, đôi môi nó mấp máy mãi không thốt được câu nào. Chỉ thấy nơi trán của Thắng tủa ra ướt đám tóc và ở sống lưng cũng vậy. Cả ba đứa nhìn nhau hội ý và nhẹ thở dài. Cuối cùng rồi Dũng cũng nhẹ nhàng nói:
- Bỏ đi, chỉ cần Thắng biết chỗ sửa sai là được rồi. Hương sẽ bỏ qua và không trách mắng đâu.
- Nhưng số tiền… của bà Năm - Thắng lấp bấp run rẩy thú nhận. – Mình lỡ xài hết rồi, tính sao đây?
- Tại sao lúc lấy trộm không nghĩ có ngày này? – Thi liếc Thắng có nửa con mắt - Thế bây giờ ý bạn tính sao?
- Tôi… không biết - Thắng cụp mắt.
- Vậy giao công an giải quyết nhé.
- Trời… Thi ơi đừng mà. - Thắng cuống quýt kêu to trong nỗi lo sợ tột cùng. - Nếu như thế mình chết luôn quá, còn mẹ mình nữa, bà không chịu nổi cú sốc này đâu. Thắng xin các bạn đó… đừng làm lớn chuyện tội nghiệp mình lắm.
- Tội cho Thắng, ai tội cho bà Năm? – Thi nghiêm giọng lên án. – Hành động xấu nào sớm hay muộn, trước hay sau đều phải đuợc phơi bày ra ánh sang cả. Như vậy, trên xã hội này mới có trật tự và công lý. Thắng có học lại khỏe mạnh mà mặt mũi tay chân nào đi lấy tiền của một bà lão gần bảy, tám mươi tuổi chứ? Mà số tiền đó lại của từ thiện nữa.
- Thắng… xin lỗi!
- Không đúng người rồi. – Thi gạt ngang. - Lời xin lỗi này Thắng để dành nói cùng bà Năm và Tuyết Hương kìa, cả dì Tám mẹ của bạn nữa.
- Vậy… Thắng nên làm gì với cái xe này…
Nhìn Thắng run sợ đến tội nghiệp. Trí Bảo háy nhẹ mắt ra hiệu với Mai Thi rồi từ tốn nói:
- Nếu Thắng nhận được lỗi lầm của mình và thành khẩn nhận sai thì cứ để đó đi… từ từ tìm cách giải quyết.
- Chỉ ngại quá muộn vì Hương không còn ở đây học chung với tụi mình. - Thắng do dự khá lâu mới ngẩng lên với đôi mắt đỏ hoe.
- Mình xấu hổ quá.
-
“Cẩm Vân, Tố Nga thân!
Về thành phố mấy hôm, nhờ sự tận tình chăm sóc của ba và cô Hiền, cộng với các vị bác sĩ, cơn suyễn của Hương đã khỏi. Hiện tại mình khỏe lắm và nhớ các bạn nhiều.
Chưa bao giờ Hương ao ước được trở lại trường, lại lớp như dạo này. Nhưng ba Hương bảo rằng điều trị xong đợt này mới cho Hương về với các bạn, thôi thì vì sức khỏe của mình đành phải chịu thôi.
Vân ơi… đừng giận và ghét bỏ Hương nhé. Thật ra Hương không muốn tranh công với bạn đâu. Hương nhận lời thách đấu với Vân chỉ vì muốn tốt cho bạn thôi. Qua Hương, Vân sẽ chợt tỉnh ra một nguyên lý ở đời rằng: mình giỏi sẽ cò người giỏi hơn, nhất là lĩnh vực thể thao. Ai siêng năng luyện tập đều có thể đạt được tới đỉnh cao, Hương và Vân cũng vậy. Cho nên dù chút xíu nữa thôi Hương sẽ… ngủ luôn và sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại các bạn dù chỉ một lần, Hương vẫn vui. Hôm nay bệnh tật của mình giảm nhiều rồi và mừng nhất là Vân hiểu thấu vấn đề để mà tự soi rọi lại bản thân mình.
Cẩm Vân! Từ nay mình sẽ hết giận hờn và sẽ là bạn của nhau nhé. Hương rất mong nhận được tình bạn thật đẹp như Hương và con sáo nhỏ của Dũng tặng. Hy vọng có một ngày nào đó Hương nhất định tạo cơ hội cho mình về lại trường, sống trong vòng yêu mến của các bạn.
Còn Tố Nga… bạn cũng gật đầu nhận lời Hương chứ, khi mình về sẽ dạy bạn chơi cờ vua chịu hôn và mua tặng Nga con gấu misa, có cặp mắt nâu to tròn đáng yêu như bạn vậy.
Còn nữa, cho Hương nhận lời với Thắng, hãy yên tâm giữ chiếc xe đạp mà đi học. Coi như mình trân trọng tặng Thắng món quà đó.
Thôi nhé các bạn, hẹn thư sau, Hương viết dài hơn. Chúc các bạn luôn học giỏi.
Tuyết Hương
Vân xếp lại lá thư lại và gục đấu xuống bàn nấc lên.
- Hương ơi… Vân xin lỗi.
Trong khi đó Tố Nga cũng mếu máo nói không thành lời.
- Tội cho nhỏ Hương quá, thật không ngờ nó khổ như vậy. Biết thế thì từ đầu Nga sẽ tốt với Hương nhiều hơn nữa. Lỗi này tại Thắng nói ra nói vào gây chia rẽ nè.
- Thôi đi hai bà… cho tôi xin. - Thắng tiu nghỉu. - Nhận được thư rồi, lo viết lại hồi âm để Hương đợi tội nghiệp. À phải! Gặp Dũng với Trí Bảo không Vân, Nga?
- Mai Thi nói hai bạn đó đi thi học cấp huyện rồi. – Nga trả lời. – Mình ở lại phụ với Thi tổ chức cấm trại sắp tới, làm không xong tụi nó về dần cho nhừ xương đấy. Quên nữa, Thi nhắn lại cho Thắng cố vẽ xong tờ báo tường đấy.
- Biết rồi nhắc mãi. - Thắng vò đầu mình nhìn Cẩm Vân. – Còn bà… viết xong mấy bài thơ chưa?
- Rồi! – Vân quẹt nước mắt. - Ước gì bây giờ có Hương ở đây, chắc vui lắm. Vân càng nghĩ càng thấy mình nhỏ mọn đáng trách thế nào ấy.
- Thôi bỏ đi. – Mai thi từ đâu bước tới và lên tiếng và ngồi xuống cạnh Tố Nga. Nó lôi ra trong túi nylon ra vô số kẹo chia cho mỗi đứa vài viên. – Ngon không Vân?
- Ngon.
- Kẹo của Hương gởi xuống làm quà cho cả lớp nhận ngày cấm trại tới đó. Bây giờ mình hưởng trước, tới ngày ấy rang nhịn nha.
Cả ba bật cười khúc khích với viên kẹo ngon miệng, chỉ có Thắng là tần ngần mãi. Nó cúi xuống bàn nhìn cây viết bic vẽ những hình thù kỳ quái vào mặt gỗ. Trong thân tâm nó vẫn đọng lại nét mặt trầm lặng khép kín đầy u hoài của Hương, mà khi mới chuyển đến ai cũng cho là dân thành phố bày đặt “chảnh”.
- Thắng! – Thi gọi nhỏ. - Buồn gì vậy?
- Ðâu có.
- Sao không nói gì hết?
- Biết gì để nói đâu.
Thắng lại cúi xuống bàn, lần này nó không vẽ mà soi mói tìm cái gì trên mặt bàn, chợt nó bật cười thành tiếng, làm cho ba nhỏ bạn gái quay lại nhìn với nhiều dấu hỏi.
- Nè! Lại đây coi Hương ghi gì đây. - Thắng nhích người ra xa tránh chỗ cho Mai Thi và Tố Nga, Cẩm Vân nhìn cho rõ.
- Ôi… nhỏ Hương này quái quỷ chứ chẳng hiểu như mình tưởng. – Thi kêu lên và cũng cười thích thú như Thắng.
- Trời ạ… đứa nào cũng bị Hương đặt bí danh cả nè. - Tố Nga đọc to. - Thắng “ngủ gật”, Dũng “lầm lì”, Trí Bảo “đầu quân”, còn Nga là “tá ngô”, Cẩm Vân thì… xí xọn khó ưa.
- Ừ nhỉ! Hương nhận xét cũng đúng. – Mai Thi ôm vai Vân. - Mấy lúc Hương vào học hay đi chung với Dũng, cái mặt của Vân lúc nào cũng như cái bánh bao chiều ế độ. Khai thiệt đi… “Anh chị kết model” rồi à.
- Nhỏ này. - Cẩm Vân cấu vào đùi Mai Thi đau điếng.
- Ôi! Trời ạ. – Thi xuýt xoa than. - Người gì mà dữ như bà chằn lửa. Nhéo đau thấy sợ luôn.
- Cho Thi chừa tật nói bậy.
- Nhưng dám trúng tùm lum, tùm la lắm. - Tố Nga xen vào. – Vân sợ Hương chụp mất anh Dũng đẹp trai, con nhà… giáo… nhé, học giỏi viết chữ “bự tổ” nữa.
Cả ba cười vui nhộn. Cẩm Vân thì đỏ quê một cục! (cục gì ?) Nhưng thật lòng mà nói, nhỏ cũng cảm thấy vui vui, thích thích.
Thắng trải lá thư của Hương lên bàn để đọc và trầm ngâm khá lâu mới gật gù nói:
- Tôi có ý kiến thế này nhé các bạn. Nghỉ hè này, mình dành ít tiền nhờ cô Hiền đưa lên thành phố thăm Tuyết Hương được không?
- Ừ đó, ý kìến rất hay đấy. - Tố Nga hưởng ứng nhanh. - Chỉ có hơn trăm cây số thôi đâu có xa gì. Tưởng tượng tụi mình bất ngờ ào đến, chắc nhỏ Hương sẽ vui hết biết.
- Theo Vân thì… mình gởi thư mời Hương về dự trại hay và vui hơn.
- Vậy còn Mai Thi thì sao? - Tố Nga nghiêng đầu hỏi.
- Thi hả… ai sao mình vậy?
- Ừ! Thi cười mím. – Ba phải, bốn phải gì cũng được, miễn tụi mình vẫn là bạn tốt nhất là được. Thôi đứng lên đi.
Nga trố mắt hỏi:
- Ði đâu?
- Lên văn phòng.
- Làm gì?
- Ðừng quên tụi mình tam ca nha, không tập thì ca sao ăn nhịp. – Thi nhắc nhở, rối buồn buồn tiếp. – Có nhỏ Hương ở đây là nó hát solo rồi, chắc chắn đoạt giải đấy.
- Phải! Giọng ca nhỏ đó rất tuyệt vời. - Thắng xen ngang. – Nhưng có khi nào đang hát thì bị… bị….
- Bị gì… Thắng này, giỏi tài lanh. – Nga hớt ngang và trừng mắt. - Chỉ lấy hơi hát thôi mà, đâu có phí sức như chơi bong bàn đâu mà sợ.
- Thì đề phòng vậy mà. - Thắng cười khì.
Cả nhóm kéo lên văn phòng, cũng vừa lúc Dũng và Trí Bảo về tới.
- Làm bài tốt chứ Dũng, Bảo? – Thi hỏi.
- Ðược! Trúng sai, phải đợi kết quả.
- Trí Bảo trả lời trớt quớt hà. – Nga liếc xéo rồi xèo tay. – Bánh đâu?
- Bánh hả? - Bảo đảo mắt một vòng rồi chỉ ra chiếc xe đạp nó vừa dựng ở góc mé cây. – Ngoài xe đó, ra mà lấy.
- Không có tính sao?
- Tính gì, không phải một mà tới bốn cái bánh nữ đó.
- Bảo galăng nha. - Tố Nga phấn khởi. – Sao biết bốn thằng tôi có mặt mà mua đủ vậy bạn. Ái chà chà… - Nga xuýt xoa và vuốt lấy, vuốt để cái áo sơ mi trắng mới tinh của Bảo. - Ðứt tay nha… con người ta đi thi mặc áo mới, ủi thẳng tấp nữa kìa.
- Vậy chứ sao? - Bảo vênh mặt đắc ý.
- Hôm nay Bảo giống… công tử quá.
Nga vặn vẹo, uốn éo:
- Hì… hì… hì… Mà là công tử khờ ra tỉnh ấy… cái loại công tử Bạc Liêu chơi ngông, lấy tiền đun nước đó.
- Kệ! Vẫn hơn người ta làm điệu tiểu thư nhiều tiền, lắm bạc, mau lắm cái áo sida lại tưởng model thời thượng…
- Bảo… - Tố Nga nhảy bổ vào Trí Bảo với mười ngón tay sắc nhọn chờn vờn như ưng trảo làm cho Bảo nhảy vội ra sau lưng Dũng né tránh, kẻ trồm qua, người đảo lại, xoay Dũng như con vụ quay tít đến chóng mặt.
- Ðủ rồi, đủ rồi làm ơn tha cho tôi đi hai anh chị. – Dũng kêu lên. – Quay kiểu này chắc khi hai người buông tôi ra sẽ có dịp đi nhà thương Chợ Quán luôn quá.
- Cám ơn, nhưng không cần. - Bảo nheo mắt tinh quái cười khì ra phá tiếp. - Nếu có máy ảnh thì chụp một “pô” chờ nước lớn rửa xong đem quảng cáo hoa hậu… “Tào thị” ăn khách lắm đó Tố Nga. Cái dáng đứng oai vệ như bà… bà… - Bảo cố ý kéo dài giọng cà lăm. – Bà… bà gì nhỉ, Thắng?
- “Bà xã” đó! - Thắng châm ngay vào, thế là mũi dùi bay qua Thắng.
- Xí hụt, lêu lêu! - Thắng né được cái cấu đau điếng vừa cười khì khì trêu chọc Tố Nga với cái nheo nheo mắt khích bác.
- Hai bạn ăn hiếp Tố Nga không hay chút nào. – Vân lên tiếng với nụ cười tươi như hoa hồng buổi sang. – Nè hãy đợi đấy đi. Tố Nga bỏ qua đừng giận lấy chi cho mệt.
- Ai them giận người dưng. – Nga trề môi.
- Người dưng khác họ đem lòng… nhớ thương đấy Nga ạ. – Dũng cũng vào hùa với cái nheo mắt cùng Bảo và Thắng rồi hắng giọng trịch thượng tiếp. - Ở giai đoạn này thì cả hai lên ttang tốc là vừa, đừng để lỡ chuyện đò ngang Nga hả!
- Dũng này… nói bậy bạ quá. – Nga đỏ mặt.
- Nói thiệt đó. - Bảo lấn tới. - Chướng ngai vật không có, thời gian học chung ba năm cũng đủ dài, thì cơ hội tăng tốc đạt mục tiêu cần phải có chứ. Bảo với Nga không chịu leo núi bây giờ thì làm sao lê tới đỉnh cho được.
- Nè! Tôi hiểu sao đây với lời này. – Mai Thi dí dỏm. - Muốn gì thì khai báo thật sự đi, để tụi này làm chứng luôn.
- Phải đấy… Bảo thì sao cũng được. Vậy ý Tố Nga thế nào?
- Không giỡn đâu. – Nga xụ mặt cau có. Bởi vì nó biết chiêu giận dỗi này mới mong thoát khỏi bao lời trêu chọc quá quắt của tụi bạn. Quả vậy tiếng cười khúc khích chợt im bặt, ghế ai nấy ngồi. Cái xóm nhà lá ồn ào huyên náo giờ thiu thít buồn hiu giống hệt mặt biển trước khi nổi sóng ngầm thành bão.
Bảo bỏ đứng lên tới bên Thắng nói gì đó vào tai nó. Cả hai rủ rì thật lâu rồi kéo ra ngoài. Chỉ một thoáng là quay trở vào. Thắng đi tới chỗ Tố Nga và Cẫm Vân ngồi, để trước mặt hai nhỏ một gói giấy báo khá to nói:
- Hôm trước Bảo còn thiếu Tố Nga và Vân một ký kem. Nó mua để dành khá lâu rồi, tại giận hờn nên không đem tới được. Nay nhóm mình thuận hòa, Bảo đã “hâm nóng” ký kem lại mang tới cho Nga, xin hãy nhận nó với lòng thành nhé.
- Có phải thành ý không đây. – Vân nhìn Thắng nghĩ ngại. – Cái giọng điệu ngọt ngào này hiếm nghe đuợc lắm đó.
- Không tin thì mở ra xem đi, sợ gì mà hỏi. - Thắng thản nhiên. – Không chịu ăn bây giờ thì về nhà ăn cũng được, hoặc đem phơi nắng sẽ để lâu hơn, tha hồ ăn từ từ.
- Nói nhiều quá… cảm ơn. - Tố Nga cắt ngang và kéo cái gói giấy lại gần mình. - Bảo có lòng mời, mình không nhận sợ người ta buồn. Mai Thi! Lại đây. Ủa! Cô Hiền tìm bạn kìa Dũng!
- Ðâu!
Cả bọn vội đi ra khỏi phòng thư viện, cũng là lúc cô Hiền bước tới cười thật tươi hỏi:
- Các em có mặt cả rồi à?
- Chuyện gì vậy mẹ? – Dũng hơi lo.
- Không có gì, là mẹ muốn mời tụi con về nhà dung cơm thôi.
- Sao… có bữa cơm này. – Dũng nhíu mày nhìn mẹ. – Hay mẹ muốn ăn mừng trước khi con có kết quả thi vòng huyện.
- Nghĩ sao cũng được. Tóm lại, kéo cả về nhà nhé. Thức ăn nhiều lắm.
- Vâng! Viết xong mấy trang thơ làm bích báo tụi con sẽ về. Sẵn bụng đang đòi biểu tình, các bạn nhất định dung nhiệt tình với mẹ.
Chờ cô Hiền ra khỏi lớp, Thắng mới nhảy cẳng lên nói;
- Có phần không cần gì lo nhé các bạn. Hôm nay tha hồ ăn.
- Xí! Thắng luôn là đứa có tâm hồn ăn nhất lớp.
- Dĩ nhiên phải thế thôi Nga ơi… có thực mới vực được đạo đúng không nào? - Thắng cười khi cúi xưống vẽ nhanh hình cô bé có cặp mắt nâu to tròn rất dễ cảm. Phải công nhận là Thắng có bàn tay họa sĩ, nó vẽ và trang trí rất đẹp, hầu như năm nào nó cũng đoạt giải cao về mỹ thuật của tờ bích báo lớp.
Cả nhóm mạnh ai nấy lo và hoàn thành tốt công việc được giao, làm rất nhiệt tình, cho nên khi Dũng ngẩng lên vươn vai đứng dậy cũng là lúc tất cả đều thu xếp vật dụng cho vào cặp.
- Xong chưa các bạn? – Dũng hỏi.
- Rồi! Tranh thủ mà. - Vẫn cái giọng them ăn của Thắng. – Ðói muốn rã ruột cho nên phải cố. Nè! Các bạn thử hình dung coi hôm nay ở nhà cô Hiền cho tụi mình ăn món gì nhỉ?
- Roi mây! – Mai Thi châm chọc. - Thứ đó nó dai lắm, cỡ như Thắng, ăn khoảng chục roi là no tới tận cổ và nhớ đời luôn đấy.
- Gì tới chục. - Tố Nga dài giọng. - Chừng năm roi là chạy đến cong đuôi rồi.
- Hai bà tưởng tôi là con gì mà có đuôi hả?
Cả bọn cười rộ. Tố Nga nhún vai tiếp:
- Mười hai con giáp, hễ con nào có đuôi là Thắng tha hồ chọn. Nhưng theo Nga nhìn với đôi mắt của mình thì… thì con gì nhỉ… Cẩm Vân theo mi Thắng được phong hàm con gì?
- Con khỉ đột. – Vân nói nhanh. – Láu táu lộn xộn, không ngồi đứng đàng hoàng gì cả. Y như con khỉ ở nhà ông sáu, lúc nó giật món của Nga đấy.
- Ờ… cũng hơi đúng. – Nga gật gù và đưa tay bụm miệng cười vì nét mặt của Thắng méo xệch đến thảm hại.
- Thôi đi Nga với Vân ác miệng quá, nói vài lời nữa, mình không tin là Thắng chịu nổi, nó đổ lệ trần ai bây giờ. - Bảo xen vào.
- Ðủ rồi nha các người. - Thắng múa máy hát theo một lèo vọng cổ làm cả bọn cười muốn bò xuống đất.
- Trời ơi… đau bụng quá. – Mai Thi quệt nước mắt ôm bụng rên rỉ.
- Ðâu phải đau. – Vân lên tiếng. – Thi nghe kỹ lại coi có phải tới giờ bụng mi muốn biểu tình lung tung vì đói rồi không?
- Không phải thế đâu. - Tố Nga xen vào rồi áp tai vô bụng Mai Thi mà kêu lên. – Hình như nó đang đòi “bún riêu cua” hay “bún bò huế” gì đó Thi ạ.
Lại một trận cười nghiêng ngả nữa nổi lên:
- Thôi được rồi các bạn… muốn gì thì cũng ránh nén dạ, về nhà tôi tha hồ ăn nhé.
- OK! Thôi đi nào. - Thắng ôm lấy cặp. - Một… hai… ba… về
-
- Nhanh lên… nhanh lên! - Tiếng con sáo ríu rít giục khiến Tuyết Hương bối rối. Loay hoay thế nào mà nhỏ làm cái bếp đang cháy rực lửa giờ tắt phụt và khói bắt đầu bốc lên mù mịt tỏa vào mắt, vào mũi Hương… làm nhỏ ho sặc sụa và nước mắt cũng theo đó tuôn ra cay xè.
- Eo ơi… sao mà khó quá! – Hương than thầm và chạy tuôn ra khỏi bếp.
Tiếng con sáo lại cất lên:
- Khói quá… khói quá…
Bấm bụng quay trở vào, gần hai mươi phút trôi qua mà Hương vẫn không tài nào làm cho cái bếp cháy trở lại. Nhỏ ngồi phịch xuống góc bếp, tự trách mình tuổi này mà nấu ấm nước cũng không xong.
Mùi khét lẹt bay lên và khói là vì cái cháo chiên Hương để quên trên bếp. Lửa phựt rất cao theo từng thanh củi khô được nhỏ ưng tự nãy giờ trong bếp. Thế là lửa tràn qua chảo, ụp kín mấy miếng thịt bò bị sém lửa khét đen. Hương luống cuống lo sợ, không biết phải làm gì.
- Cháy rồi… cháy rồi… - Con sáo cũng kêu lên vẻ lo sợ. - Nước, nước…
Hương à lên một tiếng rồi làm theo lời con sáo mach như một cái máy. Chỉ một thoáng sau cái bếp lửa đã tắt ngấm, còn vài ba sợi khói mong manh.
Hương vuốt mặt mũi, đầu tóc áo quần sủng nước lấm lem.
Chết thật, khét cả rồi. Thật là hư quá đi, đụng đâu xui đó, giờ lấy gì đãi tụi bạn đây… Tức ơi là tức, Hương ạ… tệ thật đó… tệ quá đi thôi.
Hương lẩm bẩm tự chê trách mình, đưa tay lên quệt mồ hôi tuôn đẫm mặt và nhễ nhại cả lưng áo. Bàn tay thon thả trắng ngần, bê bết lọ nồi đen thủi, đen thui. Nhưng nhỏ mặc kệ cứ ngồi buồn thiu nhìn cái bếp của cô Hiền lôi thôi tung tóe, ngổn ngang nồi, niêu, xoong, chảo vì cái pha dập lửa bằng nước khi nãy.
- Thôi chết thật rồi. – Hương kêu lên đau khổ vô cùng khi nhìn thấy nồi cơm đã ngã lật ngang ra khỏi ông táo, một phần cơm trắng tươi thơm lừng giờ đây ngập trong nước đen vì tro bếp. Lật đật hấp tấp Hương nhào tới, hốt đại cái nồi lên và không kịp suy nghĩ, nhỏ đưa bàn tay cào bỏ lớp tro đen.
- Ối trời! – Hương lại hét lên, phủi bàn tay lia lịa vào vạt áo vì cơm nóng dính đầy. Nhào ra lu nước, lính quýnh thế nào Hương lại ném cả bàn tay vào đó. Thế là cả lu toàn cơm, bàn tay Hương thì đỏ tẩy vết bỏng.
Ðau rát Hương quay trở vào nhà bếp và lắc đầu chào thua với bao nhiêu thứ dơ bẩn do một mình nhỏ tạo nên.
- Thôi chết rối… tính sao đây? – Hương lo lắng nhìn quanh và ngồi thụp xuống và bắt đầu thu dọn chiến trường., khá lâu mới tạm ổn, nhìn đi nhìn lại chẳng còn gì có thể ăn được. Tất cả đều bị tạt nước đầy ấp hoặc tro bụi bay tá lả vào đó.
Thở hắt ra, Hương lắc nhẹ đầu với ý nghĩ mới nảy sinh đột xuất. Nhỏ đi vội ra lu rửa lấy rửa để cái mặt một cách vội vàng, rồi thay nhanh áo quần, chải sơ đầu tóc mà không cần so gương, khép lại cửa Hương dẫn xe đạp ra cổng, ý định ra chợ mua lấy những thức ăn đã chế biến sẵn vế thay thế vào những thứ bị làm hỏng. Chợt con sáo kêu lanh lảnh:
- Xấu quá… xấu quá.
- Nè! Mi chọc quê ta à. – Hương sấn lại la con sáo nhỏ. - Cười nhạo chị là ăn đòn đó nghe hôn.
- Xấu quá… sợ quá. – Con sáo vẫn tiếp tục la to và nhảy nhót, như trêu chọc Tuyết Hương.
- Nghỉ chơi với sáo luôn. – Hương phụng phịu hờn dỗi. – Sáo xấu ghê đi.
- Xấu quá… - Con sáo vẫn nói mãi mấy lời này.
- Thôi, không rảnh đùa với cưng đâu, sáo ạ. Chị phải đi chợ thôi… khá xa đó. Ở nhà phải coi chừng đấy nhé. – Nói xong Hương quay phắt ra cổng, cũng là lúc các bạn dừng xe lại. Tất cả đều há hốc mồm, nhìn sững Hương.
- Về tới rồi à. – Hương lung túng chưa kịp quay lưng thì Thắng đã hét lớn.
- Ðứng lại đã nào. – Nói xong nó phá lên cười ngặt nghẽo làm cả bọn cũng cười theo và Hương thật sự ngơ ngác không hiểu gì cả.
Mai thi cốn nén cười bước tới ôm chầm lấy Hương:
- Lọ lem đâu mà quá trời quá đất vậy Hương?
- Lọ lem ở đâu? – Hương nhìn quanh.
- Ở mặt mũi của mi kìa.
- Xạo nha, lâu ngày không gặp lại nói xạo hả? – Hương chu môi.
- Là thật đó, mau theo tụi này vào nhà rửa mặt đi. – Vân thân ái kéo tay Hương. Cả bốn đi vội vào nhà sau.
- Có khách… có khách. - Vẫn tiếng con sáo cất lên reo vui khi thấy Dũng.
- Sáo ơi! Mi về rồi ư? – Dũng âu yếm sà tới bên lồng đem con sáo ra vuốt ve âu yếm như một người bạn thân lâu ngày mới gặp lại. Mà thật sự nó cũng rộn vui khi gặp Hương ở nhà mình. Dũng vui đến nỗi muốn nói với Hương lời chào thân thiện nhưng nhất thời chưa biết phải nói ra câu gì, chỉ thấy con tim mình đập lộn xộn đầy xao xuyến bang khuâng.
- Sáo ơi… Dũng áp má vào bộ long mượt mà của con sáo. - Cảm ơn sáo nhé. Mi vẫn nhớ đến ta mà không quên đường trở lại chố miền quê bình yên thanh thản này.
- Ê Dũng! Ðủ rối.
Thắng như chợt nhớ ra điều gì. - ngại ấp ủ nói nhỏ:
- Tao về nhé Dũng, Bảo!
- Sao thế! – Dũng ngẩng lên hỏi. - Chẳng phải khi nãy mày than đới mà?
- Tao… Mặt Thắng méo xệch đến nỗi nó cúi xuống thấp vẫn không giấu hết vẻ ngượng nghịu thấy rõ. – Tao không nghĩ là Hương đã về thăm tụi mình cho nên…
- Bỏ đi. - Bảo động viên. – Tao nghĩ Hương không nhỏ mọn đâu. Chuyện gì qua được cứ cho qua.
- Phải đó, quên hết mọi việc và làm lại từ đầu đi Thắng. – Dũng cũng an ủi.
- Tao… thì rất mong được như vậy. Nhưng… chỉ ngại Hương còn giận.
- Không đâu. – Hương đột ngột bước ra và lên tiếng, hai tay nhỏ đang nắm chặt hai tay của Vân và Tố Nga, miệng cười. – Bây giờ không ai được nhắc lại chuyện cũ đã qua rồi. Hôm nay Hương quay trở lại đây là muốn được sống trong vòng tay yêu thương của các bạn. Cho nên, muốn tạo sự bất ngờ thú vị… ai dè…
Nhỏ ngập ngừng liếc qua Mai Thi cầu cứu.
- Ai dè… mọi thứ đều bị thần lửa và thần nước với ba vị táo quân hủy hoại sạch rồi. – Mai Thi làm bộ đau khổ ôm lấy cái bụng xẹp lép. - Giờ thì chẳng còn gì để đáp ứng nhu cầu cấp thiết của cơ thể. Ôi thôi… như thế này chắc mình chịu không nổi quá.
Vừa nói xong là Thi ngã té vào Tố Nga rên rỉ nhăn nhó, rồi lại bật dậy mở rọng vòng tay ôm chầm lấy ba cô bạn, cả bốn cười hồn nhiên vui nhộn. Chỉ tội cho ba anh con trai đứng sớ rớ không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Nè Thi ơi… lúc nãy nói gì vậy? – Dũng cau mày thắc mắc. – Cái gì có thần lửa, thần nước rồi táo quân nữa vậy?
- Mai Thi… đừng nói – Hương háy mắt và lấm lét nhìn Dũng.
Nhưng Tố Nga lanh chanh xen vào:
- Thì động não tí đi. Tại vì sao mà Hương bị dính lọ nghẹ tùm lum? Tiểu thư xuống bếp thì điều gì sẽ xảy ra nào?
- Thôi mà đừng có nhạo Hương nữa được không? – Hương vặn vẹo đôi tay đã bị bỏng mà nhỏ quên. – Ui da… - Hương kêu lên đau đớn, giấu đôi tay vế phía sau lưng.
- Gì vậy? – Mai thi chộp vội bàn tay bạn. - Trời ạ… sao bị thế này chứ?
- Phỏng rồi. – Vân kêu to lên lo sợ.
- Phỏng! - Bọn con trai cũng thảng thốt bước nhanh tới.
- Hương ơi… phỏng bằng gì vậy… lâu mau rồi? – Dũng lính quýnh.
- Ðúng là đồ khờ khạo. - Tố Nga chanh chua. - Vừa bỏng mới đó, mai sẽ bọc nước, còn hỏi lâu hay mau, bộ Dũng chưa từng bị thế này bao giờ à?
- Thôi mà… đừng có cãi nữa được không các vị? – Mai Thi gắt gỏng. – Các bạn nào bìết xử lý vết bỏng ra sao để khỏi nhiễm trùng không?
- Ðắp giấm đi - Bảo nói nhanh - Mẹ mình dạy như vậy đó.
- Nhưng nhà tao hết giấm.
- Thì lấy con giấm đắp càng hay hơn nhiều.
- Ðể tao chạy ù ra y tế xã mua thuốc. - Thắng đề nghị và quay phắt đi.
- Không cần đâu các bạn. – Hương xúc động. – Lúc nãy Hương có thoa thuốc rồi chắc không sao đâu? À phải, Dũng ơì Hương xin lỗi nhé.
- Về việc gì? – Dũng hỏi nhanh.
- Bạn xuống bếp đi. – Vân đẩy vai Dũng. - Hỏi nhiều quá làm chi cho mệt. Hương ơi mi an tâm đi, chắc cô Hiền không nỡ la đâu. Có gì tụi mình chịu đòn phụ cho.
- Ừ! - Tố Nga đồng tình. – Bây giờ nấu nướng chưa quen, nhưng rồi sẽ biết, chỉ cần Hương chịu bái Nga làm sư phụ, cam đoan chỉ tuần lễ là tốt nghiệp ngay.
- Ðúng, tốt nghiệp cháy nhà luôn thì có. – Vân trễ môi dài giọng. – Nga có hơn gì Hương đâu mà bày đặt đòi thu đệ tử. Có chăng người đủ tư cách là… là Vân nè. – Vân chỉ vào ngực mình, vênh váo nét mặt ta đây, làm cả bọn cười rộ lên.
- Ý trời ạ! – Mai Thi rụt cổ. - Cả hai đều giỏi quá hén.
- Chứ sao nữa.
- Vậy thì chần chờ chi mà Vân không bắt tay vào việc cho rồi. – Thi nói khích. - Bụng ai cũng đói meo cả ruột, thức ăn thì lớp đổ, lớp bẩn.
- Vậy tính sao?
- Vân và Nga vào nấu cơm, còn Thu với Hương ra vườn hái rau luộc.
- Ăn với gì? – Hương lo âu hỏi.
- Nước tương ớt, món ăn muôn thuở của quê mình, sao bây giờ còn hỏi.
Thi cười để lún sâu một đồng tiền duyên dáng bên má trái để Thắng nhìn thấy. Nó ngẩn ngơ mấy giây rồi xuýt xoa.
- Ái chà… vậy mà bấy lâu nay quên để ý chứ. Ðồng tiền má của người ta mà sao tôi thấy yêu đến lạ lung, chắc tôí nay về nằm mơ quá.
- Thằng quỷ này tào lao, xạo xự gì đây! – Thi co chân, sút vào ống quyến của Thắng thật mạnh, làm nó hét toáng lên vì đau điếng, hai tay ôm lấy nơi bị đá, nét mặt nhăn nhó đến thảm hại, nhảy lò cò như con khỉ dột và miệng kêu ỏm tỏi.
- Trời ơi… đau quá… đau quá đi… người đâu mà ác hết biết vậy trời.
- Nè! Có muốn thêm một cái nữa cho Thắng nhớ tới già vì tội nói bậy không nào? – Mai Thi dọa, nhưng bàn chân đã thủ thế sẵn sang tung cước.
- Thôi em xin đi chị Thi ạ… Làm ơn tha cho. - Thắng nhảy ra xa né tránh. - Lỡ một lần dại miệng, em tởn tới già rồi.
- Biết khôn như thế là tốt lắm đó. Thôi nào các bạn, ai lo việc đi. Ủa! Trí Bảo đâu rồi Dũng? – Thi nhìn quanh.
- Mới đứng ở đây nè. – Dũng cũng tìm Bảo nhưng không biết nó đi đâu mà không nói một lời.
Mai Thi hất mặt:
- Khoan chuyện Bảo đi. Bây giờ mình nhờ Dũng và Thắng chút xíu được không?
Hai tên con trai hí hửng:
- Ðược quá đi chứ. Nào thì nói đi, chuyện gì?
- Ðược, đã thế thì Thắng với Dũng nghe đây, hai bạn là con trai, chịu khó một chút, ra sau nhà đổ nước, sức lu cho sạch sẽ, vì Hương vấy cơm vào đó rồi. Và nhớ đổ lại cho đầy nước nha.
- Tuân lệnh! – Dũng dập mạnh gót chận vào nhau.
- Còn nữa, xong việc đó thì chặt một số củi khô mang vào bếp, nếu không mai chẳng còn gì để nấu cả đấy. Tụi này ở trong bếp sẽ thu dọn lại chiến trường do Hương tạo ra, mong rằng cô Hiền đừng về bây giờ.
- Cô về tới rồi đây.
Cô Hiền lên tiếng và bước vào, khệ nệ với bao nhiêu là thứ. Theo sau cô có cả thầy chủ nhiệm.
- Ôi… chào cô… thầy ạ! - Cả bọn đồng thanh cúi đầu. Tội nghiệp cho nhỏ Hương cứ lấm lét, chẳng dám ngẩng lên.
- Hương! Em sao thế, thật khỏe chưa?
- Thưa thầy… em khỏi rồi ạ.
- Vậy sao buồn so hả?
- Em… em…
- Cô biết cả rồi, đừng sợ nhé. – Cô Hiền cười hiền lành. Chỉ tại em không quen làm thôi, rồi cô cháu mình sẽ dọn dẹp lại mấy hồi. Thôi mấy em gái phụ cô xuống bếp dọn thức ăn làm sẵn ra nhé.
- Ủa… sao cô biết…? – Nga hỏi nhanh. – Tình hình hư hỏng ở nhà mà mua về kịp vậy?
- Bảo nói đó.
- Cái thằng này lẻo mép thấy ớn…
- Lỗi không do nó cố ý đâu. – Cô lại cười và giải thích. – Trên đường về, cô và thầy Toán tình cờ gặp Bảo vội vội vàng vàng còng lưng đạp xe mới gọi lại hỏi và nó nói tất cả. Bảo còn có ý định về nhà bắt mấy con gà của mình nuôi qua đây liên hoan mừng Hương trở lại trường lớp.
- Thật ra mình… - Bảo hơi ngượng cúi đầu gãi mãi mái tóc. - Chỉ muốn các bạn vui thôi…
- Thì có ai nói gì đâu nào. - Tố Nga cười gật gù khen. – Công nhận Bảo có ý hay đấy… Thế gà đâu, đưa đây cho Nga đi nhổ long.
- Cô và thầy không cho.
- Phải đấy, ở đây ăn dư sức rồi. – Cô Hiền cười và vẫy tay. – Nào các em bắt tay vào việc đi chứ.
- Vâng! - Bọn con gái làm rất nhanh, chỉ một loáng là xong ngay. Tất cả ngồi vào bàn ăn uống, cười nói vui nhộn như một mái ấm gia đình.
Chưa bao giờ Hương được hưởng hạnh phúc như thế này. Ðôi mắt nó xúc động nhìn cô, thầy, bè bạn mà nghe lòng dâng lên nỗi vui sướng khôn cùnh. Hương biết từ hôm nay sẽ không cònh cô đơn, bất hạnh như mình tưởng nữa và Hương thật sự được vui sống, yêu đòin như bao bè bạn cùng trang lứa.
Rồi đây những ngày đi học sắp tới. Hương cũng sẽ véo von nói cười, ca hát như con chim sáo nhỏ nhà cô Hiền.
Cô ơì… thầy ơi… các bạn ơi… Hương… xin cảm ơn, cảm ơn tất cả những tấm lòng…
Hương muốn thốt những lời tri ân như vậy, song nhỏ quá cảm động không thể tỏ bày những gì mình suy nghĩ.
Không hiểu con sáo có phải thấu hiểu những lời của trái tim Hương hay không, mà bỗng nói leo lẻo rõ rang như tiếng người.
- Cảm ơn… Cảm ơn…
tác giả
Trân Châu