-
Cái tin cô giáo Hạnh Tần bị xe đụng đã gây chấn động trong tình cảm của các bạn học sinh lớp mười hai A. Chiều hôm qua, Nguyên và Quân về nhà rất muộn. Họ phải thuê xe xích lô để chở cô giáo vào bệnh viện. Trong khi Nguyên ở lại bệnh viện thì Quân chạy về nhà báo tin cho người nhà của cô giáo biết. Cô giáo vẫn còn nằm mê man. Hai người bạn đứng bên cạnh giường bệnh mà buồn xo. Họ chợt nhớ đến những lời giảng bài rất trong trẻo của cô giáo.
Cô giáo Hạnh Tần quê ở ngoài Hà Nội. Sau ngày giải phóng miền Nam thì cô vào dạy học ở đây. Giọng Thủ đô đã quyến rũ tất cả học sinh. Ngọt ngào và rất chính xác về chính tả. Trong trẻo và truyền cảm. Ðôi khi, sự đời diễn ra thật lạ lùng. Chính giọng nói như chim hót ấy đã làm cho học sinh mê môn văn. Bây giờ, giọng nói ấy đã câm lặng. Hai cậu học trò mang nỗi buồn ấy vào tận trong giấc ngủ. Họ không ngủ được, chỉ mong trời mau sáng để đến lớp báo tin này cho bạn bè. Khoác thêm chiếc áo ấm và gắn một điếu thuốc lên môi, Nguyên đến trường. Trời lạnh, lòng anh đang tê tái. Lá rơi rụng đầy mặt đường. Bước vào lớp chưa có một bóng người, anh lượm viên phấn trắng nắn nót ghi lên bảng đen: “Thông báo tin buồn: Cô giáo Hạnh Tần chiều hôm qua bị xe đụng. Hiện nay đang nằm ở bệnh viện Ða Khoa.” Viết xong, anh đứng thừ người nhìn ra sân trường vắng lặng. Trời mưa nhẹ hạt trên những vòm lá xanh không còn gây sự chú ý cho anh nữa. Anh chợt nhớ đến dáng nằm mê man của cô giáo. Ðang thừ người ra suy nghĩ như vậy thì có tiếng nói:
- Nè! Bộ hết trò chơi rồi sao mà nguyền độc địa quá vậy? Muốn nghỉ học thì cứ nghỉ chứ nguyền cô giáo bị xe đụng làm gì vậy?
Anh giật mình quay đầu lại, thì ra, đó là giọng nói của Kim. Kim nhìn anh bằng đôi mắt giận dữ:
- Nguyên ơi! Sao bạn lại viết kỳ cục quá vậy?
Lời nói của Kim làm tim anh đau buốt:
- Bộ Kim chưa biết gì sao? Cô giáo bị đụng xe chiều hôm qua rồi!
- Thật à?
- Sao lại không thật?
Kim hoảng hốt:
- Trời đất! Sao vậy Nguyên? Sao vậy?
Anh đứng sát về phía Kim và kể lại diễn biến của câu chuyện xảy ra chiều ngày hôm qua. Kim tặc lưỡi:
- Tội nghiệp cô giáo quá!
Nguyên thấy hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn qua mí mắt của Kim. Lòng anh buồn xo. Anh muốn nói đôi lời gì đó an ủi, nhưng anh không dám, chữ nghĩa đã bỏ trốn đâu hết rồi, chỉ còn lại một nỗi nhớ về hình ảnh cô giáo đang tràn đầy trong tâm hồn anh. Càng nhĩ đến cô giáo, anh càng căm ghét bọn Dũng lé và Kỳ râu. Có nên kể cho ban giám hiệu biết về hành động du côn của hai tên học sinh cá biệt này không? Bạn bè đã bắt đầu lục tục kéo nhau vào lớp.
Cả lớp học nhốn nháo như ong vỡ tổ. Bọn con gái đang bu quanh Quân để nghe Quân kể lại những điều mắt thấy tai nghe. Hắn ngồi trên bàn của mình, co chân lại và bắt đầu kể một cách hào hứng.
- Vâng, chuyện này có thật một trăm phần trăm. Chiều hôm qua khi cô giáo đi chợ về thì hai tên du đãng phóng xe theo. Chúng nó rú ga hết tốc lực. “Ầm! Ầm! Ầm!” Nghe rất rùng rợn. Chúng nó quyết tâm giật cho bằng được cái giỏ dựng đầy rau muống, thịt, cá mà cô giáo Tần vừa mua ở ngoài chợ về. Hai chiếc xe lạng qua lạng lại một cách hung tợn. Mọi người đi đường đều né vào lề cả. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc như vậy, tôi thấy mặt cô giáo không còn một giọt máu. Cô giáo sợ quá không biết phải đối phó như thế nào cả. Lúc đó, chính lúc đó, tui xuất hiện, tui co chân lại nhảy lên đá song phi vào mặt một tên du đãng.
Có tiếng kêu rú lên:
- Ghê quá! Quân giỏi quá! Rồi sao nữa? Tên du đãng té xuống đất chứ?
Quân hào hứng:
- Rồi sao nữa à? Thì hắn té xuống đất chứ sao? Nhưng chưa hết. Ðoạn này mới ly kỳ, rùng rợn. Ghê lắm! Thôi tui không kể nữa.
Bọn con gái, con trai cả lớn nhốn nháo hẳn lên. Có tiếng năn nỉ:
- Kể tiếp đi Quân! Kể đi Quân!
Những tiếng năn nỉ và thúc giục càng làm Quân hứng chí:
- Ðoạn này mới thật là rùng rợn. Tui thề là có bạn Nguyên làm chứng. Kể đến đâu rồi, à? À! Nhớ rồi. Tui đá song phi thì tên du đãng ngã xuống đất, vì chiếc xe còn rú ga hết tốc lực nên nó là vào lề đường. Và đụng sập cửa nhà người ta. Mọi người hoảng hốt chạy tán loạn cả. Nhưng vẫn còn một tên du đãng nữa chưa bị tui hạ gục nên nó vội vàng dừng xe lại, hắn rút súng ra.
Có tiếng kêu lên:
- Trời! Ghê quá! Hắn rút súng ra à? Còn cô giáo Tần thì sao?
Quân làm bộ mặt rất nghiêm trọng:
- Khoan đã! Từ từ để tui kể tiếp chớ! Khi tên du đãng rút súng ra thì cô giáo Hạnh Tần đứng sau lưng tui.
Kim chẳng hiểu ất giáp gì, vì Quân kể một đường mà Nguyên kể một nẻo. Chẳng biết tin ai bây giờ? Nàng hỏi:
- Có thật là cô giáo núp sau lưng bạn không?
- Sao không thật! Không tin thì cứ hỏi Nguyên thì biết liền à!
Có tiếng thúc giục:
- Kể tiếp đi Quân! Kể tiếp đi! Khi cô giáo núp sau lưng bạn thì sao nữa?
Quân gãi đầu:
- Ừ, đoạn này ghê lắm. Tên du đãng rút súng chĩa vào ngực tôi. Nòng súng đen ngòm à! Hắn sắp sửa bóp cò thì tui nói...
Cả lớp im thin thít. Họ đang hồi hộp quá sức. Quân giỏi quá! Có người nuốt ực nước bọt xuống cở để lấy thêm can đảm mà nghe kể tiếp. Quân chậm rãi kể tiếp:
- Hắn sắp sửa bóp cò thì tui cầm tay cô giáo đặt ngay vào chỗ trái tìm tui để lấy thêm dũng khí. Tay cô giáo ấm quá trời!
- Rồi sao nữa?
- Bàn tay cô giáo ấm quá trời! Tui thả tay cô giáo ra, bất thình lình tui tung chân lên đá vào mặt tên cướp theo thế võ gọi là Hổ vĩ cước. Cú đá này là tuyệt chiêu à nghen! Không ngờ lúc đó tui đá mạnh thật, hắn trẹo quai hàm bèn chĩa súng vào ngực tui. À quên! Hắn chĩa súng lên trời bắn! “Ðoàng! Ðoàng! Ðoàng!” Nghe rát cả tai.
Bạn bè vỗ tay thán phục Quân, có tiếng hỏi:
- Rồi sau đó thì sao? Cô giáo bị xe đụng lúc nào?
Quân khịt khịt mũi để nghĩ ra cách bịa tiếp sao cho thật hợp lý. Bạn bè càng hỏi dồn thì Quân càng rối trí. Hắn đánh trống lãng:
- Thôi, tạm ngưng ở đây có được không?
- Không được! Kể tiếp đi Quân!
Quân gật đầu:
- Thong thả để tui kể tiếp chứ làm gì mà hối quá chừng vậy? Tên du đãng chĩa súng lên trời bắn loạn xà ngầu thì tui đâu có bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một đó. Tôi lấy cái đầu cứng như sắt của tui húc vào bụng tên du đãng. Hắn ngã lăn ra đường. Vậy là hai tên du đãng bị tui hạ nốc ao. Tui bèn nói với cô giáo rằng: “Thưa cô, họa hổ họa bì nan họa cốt. Tri nhơn, tri diện bất tri tâm.” Mấy bạn biết tui nói gì không? Tui nói rằng: “Vẽ hổ thì người ta chỉ vẽ được ngoài da của nó, chứ không thể vẽ được xương hổ. Biết người, biết mặt, nhưng không thể biết được tâm địa của họ”. Cô giáo Tần khen tui giỏi môn văn. Khen tui hết lời!
Kim chợt hỏi:
- Lãng xẹt! Tự nhiên đứng đó mà nói chuyện về môn văn với cô giáo, còn cô giáo bị đụng thì sao không thấy kể?
Quân đáp:
- Sao không kể? Từ từ tui kể chớ! Ðến đoạn nào rồi cà? À! Sau đó tôi lấy trong giỏ đi chợ của cô giáo một sợi dây thừng. Sợi dây đó được tui cột hai tên du đãng lại và giao cho công an. Công an khen tui nức nở! Lúc đó trời đã về chiều rồi, tôi lấy một chiếc xe của tên du đãng chở cô giáo về nhà. Hết!
Bạn bè trong lớp la toáng lên:
- Xạo ơi là xạo! Quân xạo!
Quân đỏ mặt:
- Sao lại xạo. Chưa nghe hết chuyện mà đã ầm ĩ lên rồi! Tui chở cô giáo về nhà, trên đường đi lúc băng qua cái ổ gà to tổ bố, xe sụp hố. Xe ngã. Cô giáo bị thương. Lúc đó bạn Nguyên xuất hiện, bạn Nguyên với tui đưa cô giáo vào nhà thương. Không tin thì hỏi bạn Nguyên xem!
Ðó cũng là lúc chuông vào học kêu “Reng, reng...”. Mọi người bắt đầu giải tán với tâm trạng ấm ức. Chẳng biết là Quân kể thật hay là bịa.
Nhưng mọi người đã vào chỗ ngồi lâu rồi mà vẫn chưa thấy cô giáo Hạnh Tần. Lớp học lại nhốn nháo lên như ong vỡ tổ. Quân đứng giữa lớp oang oang:
- Tui nói rồi mà! Cô giáo bị xe đụng rồi. Bọn mình sáng nay đi thăm cô giáo nghen!
Kim hỏi:
- Ai biết phòng ở bệnh viện mà cô giáo đang nằm?
Quân ưỡn ngực hãnh diện:
- Tui, Minh Quân, biết phòng của cô giáo!
Thế là cả lớp ồn ào hẳn lên. Tất cả đều đang tính toán nên mua cái gì làm quà biếu cho người bệnh. Lúc này, Kim hoạt bát vì nàng là lớp trưởng. Kim bước lên bục giảng gào lên:
- Ðề nghị các bạn trong lớp giữ trật tự và im lặng. Chúng ta phải im lặng để khỏi làm phiền tiết học của các lớp bên cạnh. Nào! Chúng ta bắt đầu hô nhé!
Kim dõng dạc hô to:
- Học sinh im...
Cả lớp đồng thanh đáp:
- Lặng!
- Học sinh im...
- Lặng!
Tất cả động tác đó được hô đi đáp lại đến ba lần thì mới cứu vãn được hòa bình trong lớp học. Kim bắt đầu nói:
- Trường hợp cô giáo Hạnh Tần bị xe đụng là một tin buồn đối với tất cả chúng ta. Chúng ta phải có nghĩa vụ đi thăm và an ủi cô giáo. Tôi đề nghị là trích một phần ba tiền quỹ lớp để mua quà đi thăm cô Tần. Các bạn đồng ý không?
Cả lớp đồng thanh đáp:
- Ðồng ý!
Nhưng cũng có ý kiến chưa đồng ý. Người đó lại là Quân, Hắn đứng lên phát biểu:
- Tiền quỹ lớp đâu có bao nhiêu cả. Thời buổi này vật giá leo thang nên tôi sợ bọn mình không mua được cái gì vừa ý cả. Do đó tôi đề nghị là bọn mình đóng góp thêm tiền:
Có tiếng hỏi:
- Ðóng góp thêm mỗi người bao nhiêu hở Quân?
Hắn cười hềnh hệch:
- Tùy lòng từ bi “đại bác” của mọi người. Của ít nhưng lòng nhiều là tốt rồi!
Có những tràng pháo tay vang lên hưởng ứng ý kiến của Quân. Kim sung sướng mỉm cười:
- Tôi đề nghị là các bạn để tiền ở đầu bàn để tôi thuận tiện khi đi thu. Sau đó căn cứ tiền được bao nhiêu thì bọn mình sẽ đi mua quà rồi vào bệnh viện thăm cô giáo luôn trong buổi sáng nay.
Trong khi mỗi người rút tiền trong túi quần của mình đóng góp cho lớp thì có ý kiến hỏi:
- Cho phép tôi hỏi lớp trưởng là bọn mình có mua hoa không?
Kim gật đầu:
- Ừ héng! Sao không mua hoa nhỉ?
Thế là cả lớp ùa nhau bàn về chuyện nên mua hoa gì. Hàng chục thứ hoa được liệt kê ra, nào là mẫu đơn, lan, cúc, tường vi, trà mi... Nhưng chẳng ý kiến nào chịu ý kiến nào cả vì mỗi người đều có cái lý của mình. Cuối cùng, họ đồng ý là nên mua hoa thược dược – Vì ý nghĩa của hoa này là biểu thị cho lòng biết ơn sâu sắc. Họ tưởng tượng đếnlúc được cầm những bó hoa thơm ngát, những phần quà đến trao cho cô giáo bên giường bệnh. Chắc hẳn cô giáo sẽ cảm động. Và trong lòng họ cũng bừng lên ánh sáng của lòng kính trọng và biết ơn cô giáo.
Ðược biết lớp mười hai A2 kéo nhau vào bệnh viện thăm cô giáo, bọn thằng Kỳ râu hoang mang lắm. Liệu chừng chuyến này bọn mình có bị Ban giám hiệu đuổi học không? Chỉ cần thằng Nguyên hoặc thằng Quân hoặc cô giáo tường trình lại cho Ban giám hiệu là kể như... tiêu đời! Buổi trưa tan học, thay vì về nhà thì hai ông quỷ sứ chui tọt vào quán cà phê Paloma để ngồi nhâm nhi cái sự đắng cay từ giọt cà phê đen nhằm khuây khỏa bớt nỗi âu lo. Thế nhưng, âm nhạc không làm cho họ hưng phấn một chút nào cả. Tiếng hát ẽo ợt của cô ca sĩ “Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp người trong ước mơ. Hay là chỉ giấc mơ thôi? Nghe tình đang chết trong tôi...”, càng làm cho họ buồn thêm. Thằng Dũng ném mẩu thuốc lá xuống sàn nhà:
- Về thôi Kỳ râu ạ! Nghe nhạc này tao cảm thấy đói bụng quá! bọn mình về thôi!
- Ừ! Về thì về, nhưng chuyện của bà giáo Hạnh Tần thì mày tính sao?
Thằng Dũng lé khịt mũi cảm động, vì đây là lần đầu tiên thủ lĩnh đã hỏi ý kiến của hắn:
- Báo cáo thủ lĩnh! Có lẽ bọn mình phải chận đường nện cho bọn thằng Quân và thằng Nguyên một trận nên thân để hắn khỏi bép xép cái miệng.
- Ðược. Ðó là một sáng kiến tốt. Nhưng hai thằng mình có đánh lại hai thằng hắn không?
Dũng lé cười tít mắt:
- Sao thủ kĩnh lại hỏi vậy? Bọn mình có học võ mà sợ gì hai thằng ốm nhách đó!
- Mày ngu lắm! Có võ thì ăn thua gì! Tao đồng ý với mày là nên đánh bọn nó một trận, nhưng kế hoạch thì nên thực hiện như thế này này...
Bỏ ngoài tai những tiếng hát buồn bã, thằng Kỳ râu và Dũng lé ngồi sát vào nhau. Chúng nó bàn bạc những gì thì chỉ có lỗ tai của bọn hắn biết được mà thôi. Với bộ mặt cực kỳ nghiêm trọng và giọng nói rù rì, hai đứa này đã bàn bạc xong “phương án”... bịt miệng “kẻ thù”. Thằng Kỳ râu nói như đinh đóng cột:
- Tao gọi đây là phương gán X.30 phá lưới. Mày hiểu chưa?
Dũng lé vỗ tay:
- Hoan hô! Phương án X.30 phá lưới muôn năm!
Tiếng vỗ tay và giọng nói hí hửng kia đã làm mọi người trong quán cà phê nhìn kinh ngạc, vì họ không nghi ngờ vào quán cà phê vẫn có những kẻ làm ồn ào như thế. Hai đứa bước ra khỏi quán. Trưa nắng, bụng đói meo nên Kỳ râu và Dũng lé nhanh chân bước về nhà.
-
Phương án X.30 phá lưới đã được đưa ra thực thiện. Vào một buổi chiều đẹp trời, nắng xanh lững lơ trên những vòm cây. Thằng Kỳ râu và Dũng lé diện một bộ quần áo thật mới đi qua xóm Mã Tây. Chúng nó đi tìm nhà ông Tám điếc. May ra ông Tám sẽ là người giúp cho chúng nó được “tai qua nạn khỏi” trog vụ đã làm cô giáo phải vào bệnh viện.
Ðường đi ngoằn ngoèo đã làm Kỳ râu phát bực:
- Phải chi hồi nhỏ tao lên núi tầm sư học đạo thì hay biết mấy!
Dũng lé hỏi lại:
- Ðể làm gì vậy thủ lĩnh?
- Vậy mà mày cũng không biết à? Ðể phi thân tìm nhà ông Tám điếc cho dễ. Ði bộ kiểu này mỏi giò thấy mồ.
- Ừ, hay đấy. Hồi đó mà tui có học môn cưỡi mây lước gió của Tề Thiên, tui sẽ cõng thủ lĩnh bay cái vèo thì ngon quá!
Kỳ râu cười mỉa:
- Ngon lắm! Bây giờ cõng tao đi một đoạn Dũng lé ơi! Tao mỏi giò quá!
- Xạo hoài. Mới đi có chút xíu mà đã mỏi chân mỏi giò thì...
Không để cho đàn em nói hết câu, Kỳ râu đã trợn mắt:
- Thì cái gì? Bộ mày chê tao yếu xìu chứ gì?
Thấy thủ lĩnh nói bằng cái giọng đằng đằng sát khí như thế nên Dũng lé vội chuyển “gam” nhỏ nhẹ:
- Ai dám chê thủ lĩnh. Thôi chịu khó đi một đoạn nữa đi. Sắp đến nhà ông Tám điếc rồi!
Chỉ có trời mới biết được tại cái làm sao mà thằng Dũng lé lại tôn thằng Kỳ râu lên làm thủ lĩnh. Mọi lý lẽ của thủ lĩnh bao giờ cũng làm cho Dũng lé... tuân lịnh! Cách đây vài năm, hồi học lớp chín, có lần Dũng lé trốn học vào rạp xi nê chợ Cồn để mua vé xem phim võ hiệp. Thiên hạ xếp hàng đông như kiến, vốn thông minh và láu cá nên hắn đã chen chân từ dưới chót lên hàng trên để mua vé. Không ngờ khi vừa chen chân lên thì ngay lập tức lỗ tai nhỏ thó của nó bị ai đó kéo ngược lại. Ðau điếng. Gã thanh niên to béo dẫn người yêu đi xem phim đã có hành động thô bạo như vậy. Dũng lé ức lắm. Hắn buộc miệng chưởi thề thì lại bị ngay một cú tát như trời giáng vào mặt. Hắn thấy trời đất tối sầm. Và... trời cao có mắt. Trời đã sai thằng Thiên Lôi Kỳ râu xuất hiện kịp thời. Kỳ râu cũng trốn học vào rạp xi nê như bạn mình, thấy bạn bị ức hiếp như thế nên vội vàng xông lên. Thay vì đánh gã thanh niên to béo kia thì Kỳ râu lại thoi thật mạnh vào bụng... người yêu của gã này. Cô gái kia la rú lên. Gã thanh niên hoảng hốt trước tình huống bất ngờ đó – đang lúng túng chưa biết làm thế nào – thì Dũng lé đã húc đầu vào bụng của gã. Dù tình cờ chưa phối hợp trước nhưng Dũng lé và Kỳ râu đã hiệp đồng tác chiến một cách tuyệt đẹp. Thiên hạ xếp hàng vào mua vé xem phim nhốn nháo như ruồi cũng là lúc hai cậu học trò lớp chín nhanh chân chuồn mất! Sau vụ đó thì Kỳ râu và Dũng lé trở thành đôi bạn thân. Tính cách anh hùng rơm của Kỳ râu làm Dũng lé phục sát đất và tôn hắn làm thủ lĩnh của mình.
Bây giờ thủ lĩnh và đàn em đã học lên lớp mười hai. Chiều nay, cả hai cùng đi tìm nhà ông Tám điếc. Chẳng mấy chốc, căn nhà của ông Tám điếc đã hiện ra trước mặt họ. Vẫn là một ông Tám đang nằm trước nhà đọc truyện Kiều toòng teng trên chiếc võng. Kỳ râu đứng im lặng trong trạng thái hồi hộp. Dũng lé trịnh trọng chắp tay trước ngực:
- Thưa Bạch sư phụ! Ðệ tử là những kẻ đơn thân độc mã trong chốn võ lâm...
Ông Tám ngước mắt lên kinh ngạc:
- Các con là ai mà gọi ta là Bạch sư phụ?
- Dạ chúng con thấy tóc ông Tám bạc như cước, trắng như mây nên mạo muội xin gọi ông Tám là Bạch sư phụ ạ!
- Trời đất ơi!
Bất giác ông Tám kêu lên vì không ngờ lũ trẻ bây giờ kỳ quặc như thế. Thằng Kỳ râu bước lên nói:
- Thưa Bạch sư phụ, trong chốn võ lâm chúng con là những cánh chim bé bỏng xin nương nhờ võ nghệ của ông Tám. Lẽ nào ông Tám lại không cứu giúp cho kẻ bị truy nã trong chốn giang hồ?
Lời nói du dương của Kỳ râu càng làm cho ông Tám hoang mang, ông càng không hiểu gì cả. Ông trấn tĩnh bằng cách đứng lên và nói ôn tồn:
- Hai con vào nhà uống trà với ông Tám. Cứ gọi là ông Tám thôi. Chứ đừng gọi Bạch sư phụ hoặc sư phiếc gì cả.
Hai cậu học trò nhanh chân bước vào nhà. Ông Tám rót hai chén trà ướp sen thật thơm. Khói bay lãng đãng.
- Hai con uống trà rồi kể cho ông Tám nghe chuyện của hai con. Chuyện gì nào?
Hai tay vừa nâng chén trà và làm ra một bộ mặt buồn như sắp đi đưa đám ma, thằng Kỳ râu nhập đề:
- Thưa Bạch sư phụ! Chún con là những kẻ học hành ngoan ngoãn, hiếu thảo với ba mẹ, vâng lời anh chị...
Ông Tám ngắt lời:
- Con cứ gọi ta là ông Tám thôi. Ðừng xưng hô như thế. Các con học hành ngoan ngoãn, vâng lời bố mẹ vậy là tốt lắm.
Thằng Kỳ râu nói tiếp:
- Nhưng bọn con thường bị những đứa cậy sức mạnh bắt nạt.
- Vậy à?
Ông Tám đã kêu lên một cắch đầy thông cảm. Ông ngồi im để lắng nghe thằng Kỳ râu và Dũng lé tường thuật lại chuyện cô giáo Hạnh Tần bị đụng xe. Và theo lời của hai ông quỷ sứ này thì câu chuyện đã diễn ra như thế này: Vào một buổi chiều nọ, hai đứa đang đi học về thì gặp hai thằng Quân và Nguyên phóng xe Cúp 79 trên đường Triệu Nữ Vương. Hai thằng này đã đâm vào cô giáo đang đi phía trước. Do đó, cô giáo bị thương. Thấy vậy, Kỳ râu và Dũng lé đã nhảy vào cang thiệp. Khổ nỗi, việc nghĩa hiệp này đã bị Quân và Nguyên cậy sức mạnh nên đánh cho một trận tơi bời!
Vừa kể chuyện thằng Kỳ râu vừa rơm rớm nước mắt một cách rất... tội nghiệp:
- Ông Tám à! Bọn con xin nhờ ông Tám ra tay trừ gian diệt bạo, trừ giùm bọn con hai cái thằng này.
Nghe nói vậy ông Tám vội đáp:
- Không được đâu. Tuổi già là tuổi của sự thất bại, của sự lú lẫn, chứ không phải là tuổi của sự tích lũy kinh nghiệm. Kinh nghiệm tuổi già không bằng một phần triệu của sự điên cuồng đầy nhiệt huyết và bồng bột của tuổi trẻ. Chính sự điên cuồng đầy nhiệt huyết này sẽ đem lại mọi thành công cho tuổi trẻ. Ông Tám không thể làm như vậy được. Thế này nhé! Ông Tám sẽ đến nhà của hai cậu Quân và Nguyên để phân tích cái sai của bọn nó nhé!
Hỏng bét rồi! Ông Tám mà đến nhà bọn nó thì còn gì là kế hoạch X.30 phá lưới nữa chứ? Thằng Dũng lé vội nói:
- Dạ! Không được đâu Bạch sư phụ ơi! bọn nó chỉ có thể nói bằng cú đấm, chứ không thể nói bằng lời khuyên đâu.
- Con lầm rồi. Cú đấm không giải quyết được gì cả. Nói phải thì củ cải cũng gật đầu chứ huống hồ gì bọn nó đều là con cháu trong xóm giềng cả mà.
Lời nói đầy cương quyết và uy lực của ông Tám đã làm thằng Dũng lé và Kỳ râu chột dạ. Vậy là hỏng cái kế hoạch này rồi. Nhưng trong cái khó lại ló ra cái khôn. Thằng Kỳ râu xứng đáng là một thủ lĩnh đầy láu cá, hắn nhỏ nhẹ trả lời:
- Dạ, ông Tám nói đúng. Sức mạnh không làm nên cơm cháo gì cả. Theo ý của bọn con là nhờ ông Tám đi với bọn con vào bệnh viện để thăm cô giáo.
- Tốt lắm. Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan. Ði thăm cô giáo đang bị bệnh là trách nhiệm của mỗi người học trò. Bây giờ chúng ta đi vào bệnh viện nhé!
Cả hai cậu học trò đều đồng thanh reo lên:
- Hoàn toàn đồng ý với ông Tám. Hoan hô ông Tám.
Chỉ còn cách này thì may ra mới “lấy lòng” được cô Hạnh Tần. Lạy trời, cô giáo sẽ không méc lại với Ban giám hiệu nhà trường. Ba ông cháu chuẩn bị đi vào bệnh viện. Nắng nhợt nhạt trên đường phố. Thiên nhiên không còn mưa, nhưng cũng đã rủ rê những cơn gió lạnh trở về. Ông Tám bảo:
- Ba ông cháu chúng mình đi ra chợ cồn mua một ít trái cây vào tặng cho người bệnh.
Thằng Dũng lé hỏi lại một cách ngu ngốc:
- Cô giáo đang bị bệnh thì mình mua trái cây để làm gì vậy?
- Sao cháu khờ khạo vậy? Mua quà khi thăm người bệnh cũng có nghĩa là chúc họ mau lành và cũng chia sớt bớt nỗi buồn của họ. Cháu hiểu không?
Không biết Dũng lé có hiểu được điều ông Tám nói không? Nhưng có một điều mà thằng Kỳ râu đang muốn ông Tám hiểu giùm là khi vào bệnh viện ông Tám phải nói gì đó để cô giáo thông cảm cho hành động của bọn nó. Nghĩ vậy, thằng Kỳ râu bước sát gần ông Tám, nó đang tìm lời lẽ để cố trình bày lại sự việc với ông Tám. Cả ba người bước đi trong nắng chiều. Bóng họ ngả dài trên mặt đường nhựa khô khốc. Chỉ có thằng Dũng lé là hứng chí huýt sáo vui vẻ. Lạy trời! Cô giáo sẽ không méc lại với Ban giám hiệu nhà trường. Thằng Kỳ râu cũng đang thầm mong như thế...
-
Ðiều mong muốn của thằng Kỳ râu quả thật đã xảy ra như thế. Cô giáo Hạnh Tần không hề thông báo chuyện động trời của băng “Nhảy cửa sổ” cho Ban giám hiệu. Sáng nay, cô giáo đã đứng trên bục giảng. Cô mặc chiếc áo dài màu xanh ngọc rất thanh thoát. Nước da còn xanh. Nhưng nụ cười thật tươi. Và giọng nói Hà Nội thì vẫn trầm ấm như thuở nào. Cả lớp im lặng hơn những ngày khác, họ không muốn làm nhọc lòng cô giáo vừa mới ốm dậy. Riêng Nguyên, anh cảm thấy tâm hồn mình thanh thản lạ lùng. Gương mặt của cô giáo đã tạo cho anh cảm giác thật bình yên khi ngồi trong lớp học. Có lẽ, đời của cậu học trò sung sướng nhất là được ngồi nhìn cô giáo với tâm hồn kính trọng và yêu mến. Niềm kính trọng và yêu mến ấy đã tạo cho Nguyên mơ ước mai sau cũng được trở thành một thầy giáo đứng trên bục giảng, trước bảng đen với những ánh mắt học trò cũng nhìn anh như thế.
Buổi sáng, trôi qua thật nhanh. Bài học của cô giáo đã để lại trong tâm trí học trò những ấn tượng khó phai. Chỉ riêng giọng Hà Nội ấy thôi, lũ học trò lớp mười hai trường Phan Châu Trinh cảm tưởng như được nuốt xuống cổ họng những chén nước đường ngọt lịm. Ngọt ngào tận tâm hồn yêu văn chương. Tiếng chuông tan trường đã kêu “reng reng” một cách hấp dẫn. Cả lớp ùa ra cổng trường. Như những cánh bướm trắng. Như đàn chim bay ra khỏi tổ. Như mọi ngày thường lệ, Nguyên và Quân vẫn lẳng lặng đi phía sau Kim. Họ cách nhau một khoảng khá xa. Khi người thanh niên tình nguyện làm cái đuôi đi sau người bạn gái thì cũng có nghĩa là họ đã yêu. Tình yêu học trò là tình yêu đẹp nhất của loài người từ lúc họ biết tương tư. Và cũng như mọi ngày, Kim cảm thấy nhột nhạt phía sau lưng, biết rằng những ánh mắt của Nguyên đang chăm chú theo dõi mình như thế, nàng cảm thấy tất cả mọi bước chân của mình đều rụt rè, e ngại. Nàng không dám đi mau mà cũng không dám đi chậm. Nàng e ngại mọi đánh giá của Nguyên, cho dù, chưa một lần nào anh thố lộ một điều gì yêu thương với nàng. Biết có người đi sau mình như thế, đôi lúc, nàng cũng cố tình ngoái lại nhìn phía sau một chút. Chẳng để làm gì cả. Mỗi lần bắt gặp được hành động như thế thì Nguyên sung sướng lắm. Anh cứ tưởng rằng, ánh mắt rụt rè ngoái lại kia là dành riêng cho chính anh mà thôi. Hạnh phúc của mối tình học trò đôi lúc cũng đơn giản vậy thôi. Sự đơn giản này giúp Nguyên ăn ngon và ngủ yên.
Ðôi bạn đang đi thong dong làm một cái đuôi sau lưng Kim thì Quân bảo với Nguyên:
- Mày ẹ quá! Sao mày không dám đi thật nhanh lên! Ði song đôi với nàng mới thật tình tứ.
Anh phân vân:
- Rủi nàng không đồng ý cho tao đi chung thì sao?
- Dễ ợt! Mày cứ đi nhanh lên. Mày giả đò mượn vở chứ có khó gì đâu !
- Ừ, hay đấy!
Thế là Nguyên sửa lại cổ áo, vén tay áo lên cho gọn gàng rồi bước nhanh cho kịp người bạn gái đang đi trước. Nhưng trong thâm tâm của anh chẳng biết nên mượn vở gì của Kim, bởi vì anh trốn học bao giờ đâu.
Ði sắp kịp đến Kim thì đột nhiên anh lại mắc cỡ quá chừng. Anh đi chậm lại. Và đứng hẳn lại. Quân thấy vậy, vội bước đến chỗ anh đang đứng:
- Sao kỳ cục vậy? Sao mày không đi chung với nàng?
- Tao sợ nàng chê tao là cái thằng mê gái.
Quân cười:
- Mê gái thì có cái gì đáng xấu hổ đâu! Không mê gái tức là chưa yêu. Mày cứ nghe lời tao đi. Mày đi kịp nàng và cứ tự nhiên như ruồi là mày sẽ chinh phục được trái tim của nàng.
- Mày ăn nói duyên dáng quá! Hay là...
- Hay là sao?
Nguyên từ tốn đáp:
- Hay là kể từ giờ phút này, mày tán tỉnh nàng giùm cho tao có được không? Mỗi lần đứng trước nàng là cái lưỡi tao như đeo thêm một tảng đá. Tao mở miệng không nổi. Tao thành người câm...
- Hì, hì! Người câm thì làm sao mà tỏ tình được. Tội nghiệp mày quá xá!
- Ðó, mày thấy đó. Mày tỏ tình giùm tao. Mày cứ nói là tao yêu Kim. Thương Kim. Khi nào nàng đồng ý rồi thì mày báo cho tao biết. Ðồng ý không?
Quân chẳng biết trả lời ra sao cả. Hắn gãi đầu:
- Thôi được, mày cứ để từ từ tao tính lại thử sao? Chứ tỏ tình giùm thì cái trò này mới quá chừng Nguyên ơi!
- Mày có tài ăn nói mà sợ gì! Giúp bạn là tự giúp mình. Lẽ nào mày không giúp tao để cho bọn thằng Kỳ râu tán nàng à?
Nhắc đến bọn Kỳ râu, đột nhiên Quân cảm thấy mình phải có trách nhiệm giúp bạn. Không lẽ để một hoa khôi rơi vào bàn tay đen đúa của bọn chuyên “nhảy cửa sổ”? Máu tự ái của Quân mỗi lúc càng dồn dập:
- Sức mấy mà thằng Kỳ râu tán được Kim. Nàng phải là của tao! Ý quên, nàng phải là của mày! Tao sẽ tán nàng giùm mày!
Nói xong, Quân xăm xăm bước tới... Hành động quả quyết của hắn có khác gì nàng Kiều “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình”. Còn Nguyên lẽo đẽo bước theo sau như một người ngoài cuộc.
Khi bước gần đến Kim thì Quân đã kêu lên:
- Kim ơi! Kim!
Nghe có tiếng gọi, nàng quay ngoắt lại:
- Ủa! Quân, bạn đi đâu mà đi về đường này?
- Tui đi theo Kim.
- Giỡn hoài. Ði theo tôi làm gì?
- Ði theo cho vui!
Vừa nói Quân vừa bước nhanh lên cho kịp với nàng. Lúc này, hắn đã nhìn rõ thấy mặt Kim. Bất chợt trái tim của Quân đập lạc nhịp. Quân cũng thấy xốn xang. Tại sao gương mặt của nàng lại hồng quá vậy? Có phải mắt là nàng là mắt bồ câu? Mũi nàng là mũi dọc dừa? Môi nàng là môi trái tim? Hỡi chiêm gia Huỳnh Liên! Gương mặt của nàng có phải là biểu lộ của tướng pháp... mệnh phụ phu nhân không (?) Quân cảm thấy mình lúng túng. Hỡi những nàng yểu điệu thục nữ, các em đã cất giấu một bí ẩn gì trong người mà những người “tầm cỡ” như Quân cũng chết điếng? Quân lắp bắp:
- Tui đi theo Kim có được không?
- Bạn hỏi gì lạ vậy? Ðường phố là của chung. Ai đi mà không được?
- Biết rồi. Nhưng tôi đi chung với Kim kìa!
Kim hỏi lại:
- Ði chung với tôi à?
Quân lấy lại bình tĩnh và dũng cảm đáp:
- Ði chung với Kim chứ sao?
- Trời đất ơi! Sao bữa nay bạn trở chứng quá vậy? Trưa rồi. Thôi mạnh ai nấy về nghen!
Hắn kêu lên hoảng hốt:
- Sao lạ vậy? Sao lại mạnh ai nấy về?
Kim không hiểu tâm tính của Quân sao kỳ cục vậy. Quân làm ra một bộ mặt như đang đưa đám ma.
- Kim chẳng hiểu gì tui cả. Tui đang có một chuyện buồn lắm.
Nghe nói vậy, Kim dịu giọng:
- Chuyện gì mà buồn? Mấy hôm nay thấy mặt bạn cười tươi rói mà lỵ!
- Tươi gì cái bản mặt mẹt của tui. Bộ Kim không nghe người ta nói “Cười là tiếng khóc khô không lệ” à?
- Bậy bạ! Cười là cười mà khóc là khóc, chứ ai lại nói lạ lùng vậy?
Quân láu cá đáp:
- Thi sĩ đã nói vậy.
Kim cũng không phải là tay vừa:
- Nghe cải lương thấy mồ. Thi sĩ gì mà nói ẹ quá vậy?
Quân ưỡn ngực:
- Thi sĩ Minh Quân. Bộ Kim không nghe thi sĩ nói như thế là “Lan huệ sầu ai lan huệ héo. Lan huệ sầu tình trong héo ngoài tươi!”
- Thôi tốp lại, tốp đi ông bạn ơi! Vừa phải thôi chứ! Lan huệ sầu ai thì sầu chứ tôi không can dự gì vào chuyện này à nghen!
Nói xong, nàng cất bước vội vã như sợ gã bạn trai học cùng lớp theo tán tỉnh lăng nhăng. Bọn con trai nào cũng mang trong lòng một chút máu điên khùng khi nói chuyện với con gái. Quân đâu có chịu thua. Nếu để Kim đi về mà hắn chưa kịp nói điều gì giùm cho Nguyên thì Nguyền sẽ nghĩ sao về hắn? Nguyên đã nhát như thỏ đế, không lẽ mình cũng nhát vậy sao? Thôi, hãy nhúng con thỏ ấy vào nồi nước sôi để lột da nấu súp là vừa rồi. Quân tự động viên mình như vậy. Hắn lầm lì bước song đôi với Kim:
- Kim ơi! Không lẽ Kim ghét tui lắm sao? Tui có làm gì đâu mà Kim có vẻ ghét tui quá vậy?
- Ai ghét bạn hồi nào đâu mà bạn nói vậy?
- Thì Kim biết đó! Tui đi chung đường với Kim mà Kim cũng tránh né tui. Kim tránh tui như đi xe đạp tránh ổ gà vậy!
Lối so sánh của hắn đã làm nàng bật tiếng cười:
- Bạn nói gì mà văn chương quá!
Quân liều lĩnh đáp:
- Văn chương gì đâu! Chỉ tại vì tui yêu Kim!
Kim tắt ngúm tiếng cười:
- Chèng ơi! Quân ơi! Bạn điên rồi à?
- Tui đâu có điên. Tui nói vậy là nói giùm cho bạn tui đó.
- Ai?
- Nguyên!
Nàng kinh ngạc:
- Vậy à?
- Ừ!
- Thề đi!
- Thề!
Quân cảm thấy mừng rơn khi Kim bảo hắn phải thề. Hắn bèn tấn công tiếp:
- Nguyên còn nói nhiều chuyện hay lắm. Bạn có thích nghe tui kể không?
- Chuện gì vậy hả Quân?
- Chuyện có liên quan đến Kim!
- Thật không?
- Sao lại không thật. Không lẽ tui lại bịa ra để nói với bạn à?
- Ừ, bạn kể đi, Nguyên nói những gì nào?
Quân làm bộ nhìn lên trời cao như xem giờ:
- Còn sớm chán, hay là bọn mình vào quán nước tui kể cho nghe. Còn sớm lắm. Chút xíu nữa về nhà cũng kịp mà...
Những lời dụ khị ngon ngọt của hắn đã làm nàng xiêu lòng. Nàng đồng ý bước vào cà phê Tam Muội - một quán cà phê rất dễ thương dành cho những cô cậu sinh viên học sinh. Quán này chỉ có hai cô gái chưa chồng mang tên Song Muội, nhưng lại có thêm người mẹ còn ít nhiều xuân sắc nên các cậu học trò đã đặt... Tam Muội vậy!
Thằng Quân đã tỏ ra là một người bản lĩnh:
- Cho hai cà phê sữa đá!
Kim hỏi nhỏ:
- Sao biết tui thích cà phê sữa đá?
Hắn trả lời tỉnh khô:
- Thanh niên thì phải biết uống cà phê với hút thuốc lá chứ!
- Eo ơi! Ðiếu thuốc đâu có làm cho bạn trở thành người lớn.
- Nhưng làm cho tui vơi đi nỗi buồn.
Kim xua tay:
- Dẹp giùm ngay cái nỗi buồn của bạn qua một bên đi! Nguyên đã nói những gì với tôi nào?
À! Nguyên đã nói những gì nhỉ? Hắn đâu có biết! Chỉ còn cách là bịa ra thôi. Lòng hắn cũng đang hoang mang lắm, hắn đâu biết rằng lúc này lòng Nguyên cũng như lửa đốt. Nguyên không làm sao hiểu nổi hai người lại rủ nhau vào cái quán cà phê Tam Muội kia. Và họ nói với nhau những gì? Nguyên không dám bước lại gần, xuất hiện lúc này là hỏng hết mọi chuyện. Anh đứng dưới trụ đèn một ngã tư để chờ đợi cái kết quả mà Quân sẽ mang lại. Lòng anh nóng ran như đang bước đi trên lửa. Anh quẹt lửa châm một điếu thuốc đốt cháy. Tâm hồn anh biến thành một làn khói bay vào thiên nhiên rộng lớn... Kim hoàn toàn không hay biết điều đó.
Vừa khuấy cà phê sữa Quân vừa suy nghĩ. À! Nguyên có nói nhiều điều về Kim đâu! Nhưng không lẽ cứ ngồi im lặng? Ðã phóng lao thì phải theo lao vậy. Không đợi cho Kim hỏi lần thứ hai, Quân bắt đầu múa mép:
- Kim ơi! Nguyên nói là Nguyên rất thích đi xem chiếu phim, nhất là những loại phim trinh thám hình sự.
- Rồi sao nữa?
- Ừ! Thì thích được đi xem phim chung với Kim.
- Tại sao vậy?
- Tại vì bạn học giỏi!
Hớ rồi! Buột miệng nói xong thì Quân biết là mình đã nói hớ rồi. Chuyện đi xem phim với chuyện học giỏi đâu có ăn nhập gì với nhau đâu. Nàng bật cười:
- Ý nghĩ của Nguyên kỳ cục thật!
- Kim nhận xét đúng đó. Tui thấy Nguyên càng ngày càng kỳ cục vậy.
Nàng có thái độ quan tâm đến người bạn vắng mặt:
- Sao vậy? Quân là bạn của Nguyên mà không biết được nguyên nhân à?
- Biết chứ sao không biết!
Nàng hỏi dồn dập:
- Là vì sao?
Quân trả lời gọn gàng:
- Tại vì Nguyên yêu Kim đó.
Câu trả lời quá sức đột ngột khi mà đối tượng chưa hề có ý nghĩ đón nhận – thì rõ ràng nó phản tác dụng, hay nói một cách khác là nó đã... ép phê ngược! Kim lắc đầu:
- Thôi đừng có nói xạo nữa ông bạn thân mến ạ! Trưa rồi bọn mình chia tay nhé!
Con gái gì mà thay đổi tính nết như chong chóng vậy. Ðang nói chuyện ngon trớn bỗng dưng lại đòi về là sao? Với bản tính cương quyết của một lớp trưởng, Kim xin phép bạn trai đứng dậy để ra về. Không còn cách gì để giữ nàng lại nữa rồi. Lý do mà nàng đưa ra rất chính đáng. Trưa rồi. Hơn nữa bụng của Quân cũng đang đói meo. Hắn đành trả lời một cách vớt vát:
- Ừ chia tay! Nhưng Kim về trước đi. Chút xíu nữa tui mới về.
- Bạn ngồi lại làm gì nữa?
Hắn trả lời tỉnh queo:
- Ðể ôn lại bài vở.
- Chà! Siêng học quá nghen!
- Siêng năng đột xuất. Chút xíu nữa tui mới về. Chúc bạn trưa nay ăn cơm ngon.
- Cám ơn sự quan tâm của bạn.
Nàng bước ra khỏi quán. Quân ngồi lại một mình. Lúc này, hắn mới hoảng hốt thật sự khi đưa tay chạm túi quần. Không còn lấy một đồng xu nào cả. Hắn lẩm bẩm:
- Ðúng là ma đưa lối quỷ đưa đường. Cớ sao mình lại rủ Kim chui tọt vào quán cà phê này. Tiền đâu trả?
Hắn nháo nhác nhìn ra ngoài đường. Lạy chúa! Nguyên sẽ biết hắn ngồi đây, Nguyên sẽ đến để mà trả giùm “cử” cà phê này. Nếu không ngồi gồng ở quán Tam Muội này thì ê mặt lắm. Thật không may cho hắn, trong lúc hắn và Kim ngồi nói chuyện trong quán cà phê thì Nguyên cũng đã bước vào quán nước khác. Ngồi càng lâu thì bụng càng đói, Quân càng nhìn dáo dác ra phía ngoài cửa. May ra có một quý nhơn nào... phù trợ giùm chăng. À! May quá sức! Có quý nhơn đến rồi. Hắn reo lên:
- Ðúng là ông bà mình nói rất đúng: “Kẻ nào ở hiền thì gặp lành”.
-
Lẽ ra phải gọi là quái nhơn mới đúng. Người mới bước đến không ai khác là bọn Kỳ râu và Dũng lé. Nhưng dù sao, gặp được bọn này cũng may lắm rồi. Nếu không thì tiền đâu để trả cà phê? Quân đon đả đứng lên:
- Chào hai chiến hữu của băng “Nhảy cửa sổ”. Sao uống cà phê trễ quá vậy? Bộ trưa nay định uống cà phê trừ cơm sao?
Thằng Kỳ râu gầm gừ:
- Ừ!
- Ô hay! Làm cái quái gì mà mặt mày buồn thiu thế kia!
Dũng lé đáp:
- Bọn tao đang có chuyện quan trọng rất cần đến sự giúp đỡ của bọn mày. Thằng Nguyên đâu?
- Hắn về nhà rồi!
- Tiếc quá nhỉ?
- Tiếc gì vậy?
Thằng Kỳ râu đáp một cách vón cục:
- Hỏi hoài!
Nói xong, hắn và Dũng lé kéo ghế ngồi cùng bàn với Quân. Quân lịch sự hỏi:
- Hai bạn có uống gì không?
Kỳ râu đáp:
- Hai ly cà phê sữa đá!
Lại cà phê sữa đá. Có đủ tiền để trả không hở trời! Lại một trò chơi ú tim đang đến với Quân. Hai ly cà phê sữa đá được bung ra. Từng giọt đen thơm ngát đang rới xuống đáy ly có sữa trắng xóa. Tuổi học trò là tuổi của hương cà phê thơm và có một chút đắng. Vị đắng đang nằm trong tâm hồn của hai cậu học trò của băng “Nhảy cửa sổ”. Thằng Dũng lé đập mạnh vào vai Quân:
- Hỏng bét hết mọi chuyện rồi! Kế hoạch X.30 phá lưới hỏng bét rồi trời ạ!
Quân ngơ ngác:
- X.30 phá lưới là cái quái gì mà tao không hiểu một chút nào cả.
- Hỏng bét hết rồi! Bọn mày có giúp giùm bọn tao được không?
- Tao đâu có biết ngô khoai gì đâu mà giúp với không giúp? Bình tĩnh lại nào!
Dũng lé cứ khăng khăng:
- Chuyện này hệ trọng lắm! Chỉ có bọn mày mới giúp được thôi.
Quân lại càng không hiểu gì cả. Trưa nắng và bụng đói meo nên bọn nó “ấm đầu” cả rồi sao? Nhưng bọn Kỳ râu chẳng hề “ấm đầu” một chút nào đâu! Vừa chậm chạp khuấy ly cà phê, cà phê sữa quyện vào nhau một màu sắc mà thoạt mới nhìn vào là ta có cảm tượng vừa ngọt lẫn vừa đắng, thằng Kỳ râu vừa nói:
- Chuyện này hệ trọng lắm!
Lại hệ trọng, quan trọng, cẩn trọng, đổi trọng... Trọng cái con khỉ mốc! Cứ lải nhải hoài thì bố ai mà hiểu nổi? Quân nói:
- Mày “nhập đề” giùm tao nhanh nhanh một chút. Chứ cứ vòng vo tam quốc như thế này thì có trời mới hiểu nổi.
- Làm gì mà nôn nóng quá vậy? Nóng mất ngon, giận mất khôn. Cứ từ từ tao sẽ kể cho mày nghe. Ðã kể thì phải có đầu có đuôi chứ!
Dũng lé ủng hộ thủ lĩnh của mình bằng cách chen vào:
- Ðúng đó Quân ơi! Bất cứ chuyện gì thì cũng phải suy tính trước sau thì mới thành công được.
- Mày nói gì mà khó hiểu quá vậy? Mày vừa nói hỏng bét kế hoạch X.30 phá lưới, còn bây giờ lại nói thành công là sao?
Dũng lé gãi mũi:
- Thì mình cũng phải lạc quan chứ! Trong thất bại cũng phải tìm cho được yếu tố thành công, cho dù chỉ là mới thành công phân nửa.
Quân cảm thấy cổ họng mình khát đắng. Chẳng biết bọn này đang giở trò khỉ gì nữa đây.
Hắn bèn gọi thêm một bình trà. Bụng đang đói mà cứ uống trà hoài thì nôn nao cái ruột đang thèm cơm. Hắn hỏi lại:
- Ðược rồi. Tao bình tĩnh rồi. Bọn mày kể nhanh lên tao nghe. Chậm là tao về đó nghen!
Kỳ râu thân mật vỗ vai Quân:
- Sao mà mày lại đòi về. Chưa giúp được gì cho tao mà đã đòi về rồi là sao? Mày có đói bụng thì chút nữa về nhà lục cơm nguội mà ăn. Bởi vì khi càng đói thì ăn cơm người ta càng thấy ngon.
Dũng lé chen ngay bằng cái giọng rất nịnh:
- Thủ lĩnh nói đúng quá xá! Khi bụng đã đói thì bao tử càng làm việc mạnh mẽ như một lực sĩ. Lực sĩ sẽ bóp nghiền thức ăn giùm mày. Bụng mày sẽ no. Ðời mày sẽ tươi.
- Ðời tươi hay không thì tao chưa thấy. Nhưng tao hỏi thật bọn mày nhé!
Kỳ râu ra lệnh một cách chững chạc:
- Ðược, mày cứ việc nói. Bọn tao sẽ lắng nghe. Nghệ thuật của sự nói chuyện tức là phải biết lắng nghe người khác nói. Khi người ta càng nói thì họ càng dốc hết tâm sự cho mình, đó là một trách nhiệm mà mình phải thu nhận lấy, chứ không được quyền từ chối...
Quân đột ngột hỏi:
- Tao hỏi thật bọn mày có đủ tiền trả chầu cà phê này không?
Dũng lé hỏi lại một cách thận trọng:
- Vì sao mày lại nói vậy?
Hắn thật thà:
- Tao hết tiền rồi!
- Xạo ơi là xạo! Không có tiền mà dám vào quán cà phê à?
Quân đáp:
- Vì một lý do đặc biệt.
Dũng lé khịt mũi:
- Chia buồn mày trong năm mươi giây. Bọn tao cũng hết tiền rồi. Tưởng mày có tiền nên bọn tao mới vào đây chứ!
- Tưởng gì mà kỳ cục quá vậy?
Lời giận dỗi của Quân đã làm cho Kỳ râu xiêu lòng, hắn nói một cách rất... thủ lĩnh:
- Thôi, mày uống nhanh lên rồi chạy về nhà kiếm tiền trả cà phê này đi Dũng lé ạ!
- Tuân lệnh!
Dũng lé nâng ly cà phê dốc ngược vào miệng và nhanh chân thi hành nhiệm vụ của mình. Nhưng hắn chưa kịp bước chân ra khỏi quán, thì Nguyên bước vào. Chao ơi! Vị cứu tinh đã đến. Cả bọn mừng rỡ:
- Vào đây Nguyên! Vào đây ngồi chơi Nguyên. Bọn tao mong mày quá trời!
Nguyên ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy? Kim đâu rồi!
Bọn Kỳ râu ngơ ngác:
- Kim nào?
Quân nháy mắt:
- Xong rồi! Tuyệt cú mèo! Một trăm phần trăm thắng lợi đã thuộc về mày. Thắng lợi một cách rực rỡ như mặt trăng đêm bao mươi Tết. Ngồi xuống đây chơi.
Nguyên còn đang ngơ ngác thì Kỳ râu đã kéo tay anh ngồi xuống ghế. Hắn nói một cách nhỏ nhẹ:
- Thôi, dẹp mọi chuyện linh tinh qua một bên đi! Bây giờ bọn tao vô mục đích chính nhé.
Nguyên hỏi lại:
- Mục đích gì vậy? Tao không hiểu. Chuyện gì vậy Quân?
- Tao cũng chẳng biết chuyện gì cả.
Kỳ râu sửa lại tư thế ngồi, bộ mặt của hắn nặng trịch như đã đeo một chiếc mặt nạ của vị hoạn quan trên sân khấu:
- Các bạn thân mến, sông có lúc, người có khúc. Bậy quá! Xin phát ngôn lại một cách chính thức “Sông có khúc, người có lúc”. Người của bọn tao lúc này đang gặp đại nạn.
Dũng lé “đế” theo:
- Ðúng! Ðang gặp đại nạn!
- Mày im đi Dũng lé! Ðể tao trình bày tiếp câu chuyện chứ! Chỉ có các huynh đệ này là giúp được bọn mình thôi. Ðúng vậy không các huynh đệ?
Nguyên và Quân chỉ lắng nghe chứ không gật đầu. Kỳ râu tiếp tục nói:
- Chắc bọn mày cũng biết rồi. Chuyện cô giáo Hạnh Tần vào bệnh viện là một lý do ngoài ý muốn. Bọn tao hoàn toàn có lỗi trong chuyện đó. Nhưng ông Tám điếc đã dẫn bọn tao vào thăm cô giáo rồi. Cô giáo đã tha thứ mọi lỗi của bọn tao.
Nguyên cắt ngang:
- Vậy là ngon rồi. Chứ bọn mày còn nói đại nạn là đại nạn gì?
Dũng lé nói:
- Xin bạn cứ giữ yên lặng để thủ lĩnh của tui nói tiếp.
Kỳ râu nheo mắt:
- Dũng lé nói rất đúng. Xin tất cả yên lặng để tao nói tiếp. Tao tưởng là câu chuyện chỉ tới đó sẽ chấm dứt, nhưng không hiểu sao bà chằn Hồng bí thư đoàn trường lại biết chuyện này. Bà chằn đòi bọn tao phải viết kiểm điểm, lại còn dọa sẽ đưa ra hội đồng thi đua của nhà trường. Không khéo bọn tao bị đuổi học quá!
Quân chép miệng:
- Chà! Chuyện này nghiêm trọng quá!
- Nghiêm trọng lắm chứ sao? Bây giờ nhờ hai thằng mày cứu bọn tao. Chỉ có bọn mày mới cứu được tao và Dũng lé ra khỏi đại nạn này được thôi.
- Nhưng cứu bằng cách nào? Không lẽ, bằng cách lấy xe tông cho bà Hồng vào bệnh viện để bịt đầu mối?
Kỳ râu buồn bã:
- Mày đừng đùa nữa Quân ạ! bọn tao đang rầu rĩ thúi ruột đây nè. Chỉ cần bọn mày làm chứng là tao với thằng Dũng lé không chọc ghẹo cô giáo là được rồi. Như vậy là bà chằn Hồng không có cơ sở để ghép tội bọn tao. Hơn nữa cô giáo đã hứa với ông Tám là không làm to chuyện này. Cô giáo chỉ khuyên bọn tao là học hành cho giỏi, phải kính trọng thầy cô giáo vì “không thầy đố mày làm nên.”
Quân buột miệng nói:
- Cô giáo Hạnh Tần tốt quá!
- Thế mà bà chằn lại bắt bọn tao làm kiểm điểm. Bà chằn ác quá chừng. Bọn mày giúp giùm tao nghen!
Nguyên ngồi yên lặng lắng nghe đầu đuôi câu chuyện, bây giờ anh mới hỏi:
- Biết lỗi lầm của mình để sửa chữa là một điều tốt. Thế nhưng, từ nay bọn mày còn có bỏ cái thói chọc ghẹo cô giáo ngoài đường nữa không?
Kỳ râu trả lời:
- Cám ơn mày Nguyên ạ! Mày đừng “lên lớp” bọn tao nữa. Ông Tám điếc đã khuyên bọn tao nhiều lắm rồi mày ạ! Chỉ một lần này thôi là bọn tao tởn tới già. Không ngờ giỡn chơi cho vui mà sự việc lại rắc rối quá. Bọn mày giúp tao với nghen!
Nguyên đắn đo suy nghĩ, mãi một lúc sau anh mới nói:
- Ô kê! Người quân tử là người sẵn sàng giúp bạn khi gặp đại nạn. Bọn mày cứ viết tường thuật lại khi gặp cô giáo bị xe đụng là do tình cờ băng qua đường. Khi bà Hồng bí thư kiểm điểm tụi mày thì tao với thằng Quân sẽ đứng ra làm chứng giùm cho bọn mày. Ðược chưa?
- Cám ơn mày nhiều lắm. Tứ hải giai huynh đệ. Bốn biển điều là anh em. Bọn mình là anh em của nhau thì tại sao không giúp nhau phải không Nguyên?
Thằng Kỳ râu ngửa mặt nhìn màng nhện trên trần cười sằng sặc và nói như thế. Những con nhện đang đu bay một cách hồn nhiên, làm sao mà lũ nhện ngu ngốc ấy có thể biết được rằng: Ngay lúc này, dưới mái nhà này có một bọn học trò lớp mười hai trường Phan Châu Trinh đã bàn tính xong một kế hoạch mới. Và để thực hiện một kế hoạch, thì một trong hai bên phải đưa ra một điều kiện nào đó. Thằng Quân vốn thông minh nên đã đặt ra trước:
- Kỳ râu ơi! Kể từ giây phút này bọn mình là anh em của nhau. Bọn tao sẽ giúp đỡ mày hết mình để khỏi “lãnh đạn” của bà Hồng. Nhưng từ giờ phút này, bọn mày phải “nhường” Kim lại cho thằng Nguyên. Tuyệt đối không được “tán” hoặc “gò” hoặc “cua” Kim nữa! Nếu bọn mày đồng ý như thế thì bọn tao hết lòng vì mày với Dũng lé.
Lời phát biểu ấy làm cho buổi “họp mặt” càng thêm long trọng. Bốn cánh tay cùng đặt xuống bàn và siết chặt vào nhau. Có nghĩa là họ đồng ý với điều kiện đó. Trưa nắng gắt. Trong quán cà phê Tam Muội không còn ai, ngoại trừ bốn cậu học trò miệng còn thơm mùi cà phê sữa...
-
Ðiều mà bốn cậu học trò miệng còn thơm mùi cà phê sữa khôngn ngờ đến, đã xảy ra. Ðó là việc chị Hồng bí thư Ðoàn trường đã tìm đến nhà cô giáo Hạnh Tần. Ngôi nhà nhỏ nhắn màu sơn xanh nằm trên đường Nguyễn Chí Thanh. Có một vòm cây râm mát. Chỗ bàn làm việc của cô giáo, phía trên tường có một bức tranh, ngay trong bức tranh ấy có ghi thêm mấy câu thơ. Nghe đâu là của một cậu học trò lớp mười hai trước khi đi vào quân ngũ đã sáng tác và tặng riêng cho Hạnh Tần. Bài thơ được viết nắn nót bằng nét chữ mềm mại:
Nắng chiều trăm giọt đầy vơi
Nghe từng sợi tóc buông lơi chiều về
Cành ngâu bóng mát thầm thì
Dương cầm từng phím nhủ mi sao về
Hương tóc vây nỗi đam mê
Nghe cô giáo hát trong khi khuya về
Cùng ngồi bên giậu tường vi
Sương rơi ướt tóc nhớ chi đêm về
Chị Hồng đã đứng khoanh tay thầm đọc mấy câu lục bát đó rồi buột miệng:
- Cô giáo tiểu tư sản quá nghen! Cái bài thơ gợi sự nhung nhớ ẻo lả, bệnh hoạn như thế này tôi không hiểu sao chị lại không xóa đi!
Hạnh Tần hiền lành:
- Quà tặng của một cậu học trò giỏi môn văn.
Hồng nói tỉnh bơ.
- Giỏi môn văn để rồi viết những thứ linh tinh như thế thì khó mà chấp nhận được.
Mục đích của chị ta đến nhà Hạnh Tần không ngoài việc tìm hiểu nguyên nhân mà cô giáo phải nằm bệnh viện. Vì lý do gì? Trên đời này không có sự việc gì xảy ra mà không có nguyên nhân của nó. Nhưng nguyên nhân cô giáo trình bày cho Ban giám hiệu nhà trường không có sứt thuyết phục. Trong buổi họp ban thường kỳ của nhà trường, khi thầy hiệu trưởng đề cập đến vấn đề này, cô giáo chỉ nói “Do thiếu cẩn thận khi băng qua đường nên đã bị xe đụng”. Liệu chừng đúng bao nhiêu phần trăm của sự thật? Lại nghe bọn học trò xì xào là do bọn Kỳ râu chọc ghẹo nên cô giáo mới bị xe đụng. Vậy thì có gì mà không “tố cáo” tội lỗi của bọn học trò lếu láo này. Do đó, khi xảy ra vụ cô giáo bị xe đụng thì chị ta quyết tâm làm sáng tỏ “bí ẩn” của vụ này nhằm lập thành tích để có chuyện báo cáo với Ban giám hiệu. Gương mặt chị ta trở nên trầm ngâm:
- Chị Hạnh Tần ạ! Chị cứ thoải mái kể lại sự việc. Ðó là một kinh nghiệm quý báu, nó sẽ bổ sung cho kho tàng lý luận và thực tiễn của chúng ta khi đối phó với bọn phản cách mạng. Chị cứ tự nhiên, bọn mình là chị em bạn gái với nhau đang chuyện trò thân mật...
Hạnh Tần cảm thấy khó xử. Biết kể như thế nào bây giờ đây? Ðã từ lâu, cô giáo không hề muốn nhắc lặi chuyện này. Ông Tám điếc đã dẫn hai cậu học trò ngỗ nghịch đến xin lỗi rồi. Hai cậu này đã biết lỗi và tự hứa sẽ cố gắng học thật giỏi. Vậy thì còn cớ gì mà mình lại lôi chuyện này ra nữa? Nhưng khi chị Hồng - người làm công tác tư tưởng đã đến nhà để hỏi chuyện thì mình phải từ chối như thế nào đây?
Ðầu óc cô giáo quay cuồng với những câu hỏi ấy. ngoài sân nắng nhạt dần và lũ chim bồ câu đã bay về trên mái ngói. Sao chúng ta không nói với nhau về vẻ đẹp của chim bồ câu, về ráng chiều màu hồng? Chị Hồng nhắc lại:
- Chị Hạnh Tần ạ! Em mời chị uống nước. Chẳng có gì phải ngượng ngùng cả. Em sẽ lắng nghe những lời tâm huyết của chị...
- Chuyện ấy đã qua rồi. Chẳng có gì mà phải kể lại đâu. Chị cứ xem như là tôi bị đụng xe một cách tình cờ. Thôi, mình nói sang chuyện khác nhé!
Chị Hồng giật nảy người như đỉa phải vôi:
- Không! Không được đâu! Nghị quyết của Ðoàn trường trong tháng này là quyết tâm làm sáng tỏ vụ việc của chị. Khi vấn đề nào đã được đưa vào nghị quyết rồi thì chỉ còn tìm cách thực hiện mà thôi. Nào! Chị kể lại đi.
Vậy là từ một nạn nhân của vụ đụng xe, cô giáo có cảm tưởng mình trở thành một thủ phạm vậy. Lòng buồn rười rượi. Tại sao lúc nào con người cũng phải cảnh giác với nhau và soi mói nhau một cách trắng trợn đến thế?
Cùng ngồi đối diện với nhau, khoảng cách chỉ là một cái bàn nhỏ, nhưng mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ khác nhau. Một khi ý nghĩ đã khác nhau thì dù có nằm chung giường cũng chỉ là đồng sàng dị mộng chứ huống hồ gì giữa họ đang có khoảng cách là chiều rộng của một cái bàn. Từ cái bàn này, cậu học trò lớp mười hai đã hồn nhiên ghi tặng cho cô giáo những vần thơ bay bướm. Hình ảnh đó là một ấn tượng đẹp như vần thơ, như ca dao, dân ca mà cô giáo đứng trên bục giảng rao giảng về cái đẹp. Cái đẹp bao giờ cũng gắng bó mật thiết với một sự tự do. Tự do ngay trong ý nghĩ. Vốn là người thông minh trong nhiều năm làm công tác tư tưởng, chị Hồng đã kịp thời can thiệp:
- Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm. Một trong những điều mà Bác đã dạy, chị cần thực hiện như vậy chị Hạnh Tần ạ!
Cô giáo không nghe những lời gọi mời tha thiết ấy. Tâm hồn của một cô giáo dạy môn văn đang phiêu du theo những vần thơ. Cô giáo đang nghĩ đến những tình cảm đẹp của học trò dành cho mình khi nằm ở bện viện. Sự ngây thơ bé bỏng ấy chính là niềm an ủi lớn lao, là chỗ dựa vững chắc trong tình cảm tôn sư trọng đạo. Trong lúc này, chị Hồng cũng suy nghĩ lung lắm. Có gì bí ẩn nên cô giáo không dám kể lại chăng? Chị ta gõ năm đần ngón tay xuống bàn một cách có tính toán. Ðã đến lúc lật “con bài tẩy” hay không? Con bài tẩy ấy chính là quy tội cho sự nghịch ngợm của bọn Kỳ râu. Nói huỵch toẹt ra chứ giấu diếm làm cái gì? Ðiều làm cho Hồng không hiểu nổi là tại sao cô giáo không kết tội bọn Kỳ râu? Nếu cô giáo tố cáo hành động của bọn học trò lếu láo này, thì đây là cơ sở để Ðoàn trường đề nghị với ban giám hiệu xử lý bằng hình thức kỷ luật cao nhất. Phải có kỷ luật sắc thì mới giữ được nội quy của nhà trường. Tại sao Hạnh Tần không tích cực giúp cho Ðoàn trường trong vụ việc này?
Sau một hồi dò xét lẫn nhau, không thể kéo dài không khí nặng nề này nữa, chị Hồng quyết định lật “con bài tẩy”.
- Thưa chị, có phải bọn thằng Kỳ râu là thủ phạm để chị bị đụng xe?
Ðiều mà cô giáo tưởng rằng đã được giấu kín không một ai biết thì Ðoàn trường đã nắm rõ. Nghe chị Hồng nói vậy, Hạnh Tần cảm thấy choáng váng. Hai má đỏ ửng lên và mồ hôi ròng ròng chảy ướt lưng. Chị Hồng cười khảy và đứng lên khỏi ghế. Không cần phải nghe cô giáo nói thêm một lời nào nữa. Chị ta xin phép cô giáo ra về. Chỉ cần nhìn gương mặt tái nhợt nhạt kia là đủ rồi. Cô giáo muốn bao che tội lỗi của học trò thì tôi cũng có cách kỷ luật bọn nó. Chị Hồng cười thầm với suy nghĩ độc đáo của mình. Chị ta bước ra khỏi nhà. Hạnh Tần cứng đờ lưỡi và cảm thấy như mình đã bị xúc phạm một cách ghê gớm. Bản tính hiền lành không giúp ích được cho cô giáo trong tình huống này. Khách vừa ra khỏi nhà, cô giáo nằm vật xuống giường. Lần đầu tiên hai giọt nước mắt ứa ra khỏi hố mắt. Một ngày sắp hết.
-
Ðòn “độc chiêu” của chị Hồng đã được tung ra và gây phản ứng trong tập thể học sinh. Mặc dầu có Quân và Nguyên đứng ra làm nhân chứng, nhưng tình thế cũng không thể đảo ngược. Bọn thằng Kỳ râu liên tục bị mời lên làm việc với chị Hồng. Bằng những ngón nghề vừa mềm dẻo, vừa cương quyết, chị bí thư Chi đoàn đã đưa ông học trò nghịch ngợm vào phòng! Và siết chặt. Cả hai đều không thể chối cãi được. Ðến nước này thì thằng Kỳ râu đứng ra chịu tất cả lỗi lầm, tự nhận mình là kẻ đầu têu. Việc làm đó đã làm cho thằng Dũng lé cảm động. Kỳ râu xứng đáng với bản lĩnh là thủ lĩnh của hắn.
Sau những lần làm việc như thế, Ðoàn trường đã kết luận sự việc và đề nghị mức độ kỷ luật lên Ban giám hiệu nhà trường. Nhà trường đồng ý. Thằng Kỳ râu bị đuổi học và thằng Dũng lé bị cảnh cáo dưới cột cờ vào sáng thứ hai.
Tâm trạng của Nguyên và Quân buồn xo, bởi vì họ đã không làm gì có thể giúp ích cho bạn. Với cô giáo Hạnh Tần thì cũng vậy. Mênh mang một nỗi buồn khi nhớ lại thái độ của Kỳ râu vào bệnh viện. Ăn năn và xin lỗi về hành động ngổ ngáo của mình. Sáng nay, sau khi Ban giám hiệu trường Phan Châu Trinh đọc quyết định kỷ luật, thằng Kỳ râu bước đến lớp mười hai A hai tìm Nguyên. Hắn rơm rớm nước mắt:
- Thôi, chia tay mày với thằng Quân. Chúc bọn mày ở lại trường học cho giỏi. Cho tao gửi lời thăm đến cô giáo Hạnh Tần. Tao về nghen!
Nói xong, Kỳ râu quay lưng bước đi thật nhanh. Hắn sợ những giọt nước mắt sẽ trào qua mí mắt. Nguyên cảm thấy lòng mình buồn xo. Anh thẫn thờ bước vào lớp. Ðiều đau khổ nhất của cậu học trò bị đuổi học, chính là lúc bị ném ra giữa dòng đời với hai bàn tay trắng. Chung quanh hắnkhôngn còn tiếng cười đôn hậu của cô giáo. Không còn những thao thức với bài vở. Không còn niềm vui đón nhận những ngày chủ nhật...
Kỳ râu đi lang thang trên hè phố. Hắn không dám về nhà. Hắn sợ những lời trách móc của ba má. Bước vào quán cà phê Tam Muội, Kỳ râu bước vào gọi một ly cà phê đen. Hy vọng những giọt đen đắng này sẽ giúp cho hắn xua tan đi nỗi buồn.
Nhưng trời ơi! Nỗi buồn không tan đi mà nó cứ đọng lại trong tâm tưởng. Hắn đâm ra căm thù chị Hồng. Lần đầu tiên trong đời sự căm thù đã đơm hoa kết trái trong tâm hồn của một cậu học trò, khi nó đã bị một cú sốc lớn. Hắn ngồi thừ ra bên ly cà phê đen và suy nghĩ về cách trả thù chị Hồng. Chẳng biết trời đất khiến như thế nào, mà ngay lúc buồn bã nhất thì tình cờ chị Hồng đi xe đạp ngang qua quán cà phê Tam Muội. Ðiều gì sẽ xảy ra?
Kỳ râu vội vã gọi chủ quán tính tiền và bước ra khỏi quán. Những quyển vở được hắn kẹp lại và đút vào túi quần sau. Chị Hồng vẫn không hay biết gì cả. Chị ngước mắt lên nhìn bầu trời trong veo và lẩm nhẩm những câu mang đầy tính triết học “Chủ nghĩa duy tâm, đó là chủ nghĩa thầy tu... là con đường dẫn chủ nghĩa thầy tu qua một trong những sắc thái của nhận thức biện chứng vô cùng phức tạp của con người”. Câu ấy tuyệt vời quá! Chị bí thư đang sung sướng cảm thấy dòng suối triết học chạy vào trong tâm hồn cằn cỗi của mình. Tâm hồn của chị ngập đầy niềm vui. Chị đã quên đi gương mặt buồn rầu của Kỳ râu sáng nay. Chị chỉ biết rằng mình vừa làm xong một nhiệm vụ quan trọng là loại bỏ được phần tử xấu trong nhà trường.
Kỳ râu nép vào cây trụ điện. Chiếc xe đạp của chị Hồng thong thả lao qua. Chiếc xe vừa lướt qua cũng là lúc Kỳ râu vung mạnh cánh tay ném theo hòn đá. Hòn đá nguyên vẹn nằm ngay trên đầu của chị Hồng. Chị kêu rú lên:
- Á! Chết tôi rồi! Chết tôi rồi!
Chị đưa tay bịt lấy vết thương tung tóe máu và chiếc xe đạp loạng choạng ngã xuống mặt đường. Thiên hạ hiếu kỳ lập tức vây lại rất đông chỗ nạn nhân vừa ngã xuống. Có tiếng kêu:
- Xích lô đâu! Chở gấp đi bệnh viện. Máu ra nhiều quá!
Kỳ râu nhanh chân phóng đi chỗ khác. Nhưng ngay lúc đó đã có người tinh mắt phát hiện ra thủ phạm. Họ gào lên như gọi đò:
- Bắt lấy nó! Thằng du đãng vừa ném đá! Bắt lấy nó!
Kỳ râu nhanh chân chạy. Hắn chạy thục mạng với những bước chân và tiếng nguyền rủa ở phía sau lưng. Hắn sợ lắm. Người ta mà bắt được thì chỉ no đòn mà thôi. Vốn thông minh nên giây phút ngặt nghèo nhất, Kỳ râu đã chọn lấy hướng về nhà của Ông Tám điếc.
Ngõ vào nhà của ông Tám điếc ngoằn ngoèo, chia ra nhiều nhánh rẽ dọc ngang như bàn cờ. Chạy vào đó là thủ phạm mất hút. Không có tài nào mà ai có thể tìm được Kỳ râu. Chỉ mấy phút sau là hắn xuất hiện ngay tại nhà ông Tám
-
Sự việc Kỳ râu bị đuổi học, chị Hồng bí thư bị ném đá nhanh chóng chìm vào quên lãng - bởi một lý do duy nhất: Các bạn học sinh trường Phan Chu Trinh đang bước vào thi học kỳ một. Họ ráo riết ôn tập bài vở để đủ sức ngồi trước trang giấy trắng. Trong những ngày này, khí hậu rất mát mẻ - sắp bước vào mùa xuân rồi còn gì! Mặc dù bài vở chồng chất, nhưng trái tim Nguyên không chịu ngủ yên. Nó thao thức bởi vóc dáng của Kim, giọng nói của Kim và thèm được nói yêu Kim.
Chiều nay, anh thong dong đi ngang qua nhà Kim thì tình cờ loại gặp Kỳ râu. Anh reo lên:
- Chào bạn hiền! Lâu nay, mày biến đi đâu vậy?
Và anh ngạc nhiên khi thấy Kỳ râu ăn mặc bảnh bao, tóc tai rất cao ráo, hắn đặt trên môi một nụ cười tươi như bông bụp:
- Hề, hề! Chào Nguyên. Mày lại vào nhà Kim nữa chứ gì?
- Ừ!
- Tao vào nhà Kim chung với mày được không?
Nghe lời đề nghị của hắn, Nguyên chợt rùng mình. Liệu chừng nàng sẽ “đánh giá” anh như thế nào khi quan hệ với một người bị đuổi học. Nàng sẽ chê anh hạnh kiểm xấu chăng? Nguyên vội lắc đầu:
- Thôi mày ạ! Mày để mình tao vào nhà của Kim thôi. Có thêm mày khó nói chuyện lắm.
- Chuyện gì vậy? Bộ chuyện tình yêu à?
Anh chỉ mỉm cười chứ không trả lời, Kỳ râu nói tiếp:
- Mày cho tao vào nhà Kim nghe? Tao sẽ hỗ trợ cho mày. Tao sẽ nói giùm mày những điều mày không dám nói. Mày cứ tin tao đi, khi tao đi chung với mày chỉ có lợi cho mày mà thôi!
Nguyên ngần ngừ:
- Hay là mày đứng ở ngoài cổng. Chút xíu nữa tao sẽ dẫn mày đi uống cà phê. Chịu không?
- Ðừng có dụ khị Nguyên ạ. Bộ mày tưởng tao không có tiền à?
Vừa dứt lời Kỳ râu đã móc trong túi quần ra một xấp tiền. Chèn ơi! Tiền mới toanh.
- Tiền đâu mà nhiều quá vậy?
Hắn cười rất khả nghi:
- Bí mật!
Nguyên thầm trách ông trời xanh. Sao mà xui quá vậy? Ðang lúc tâm hồn êm ái nhất để bước vào nhà người yêu thì lại gặp kỳ đà cản mũi. Con kỳ đà này chẳng biết điều một chút nào cả, hắn nói tiếp:
- Tao nhớ bạn bè, nhớ trường lắm Nguyên ơi! Mày cho tao vào thăm Kim cho vui. Tao không làm gì để Kim buồn mày đâu!
Lời nói của hắn đã làm cho Nguyên xúc động. Anh gật đầu đồng ý. Thế là hai cậu học trò dạn dĩ bước vào nhà Kim. Kẻ tiếp đón đầu tiên không ai khác mà chính là con chó dữ dằn trong nhà. Nó cất tiếng sủa “gâu gâu” đầy cảnh giác. Kỳ râu ra lệnh:
- Mày đi sau tao. Ðể tao dạy cho con chó này một bài học về sự tôn trọng người lạ mặt.
- Mày định làm gì nó?
- Suỵt! Mày im lặng, cứ để nó cho tao giải quyết!
- Mày đừng làm vậy Kỳ râu ơi!
Kỳ râu trả lời:
- Mày biết tao làm gì mà mày bảo là đừng?
Thật là khổ cho Nguyên! Thằng Kỳ râu này lại giở trò gì đây? Trong lúc đó, con chó không hề hay biết điều đó. Nó cất giọng sủa oang oang đầy dũng cảm. Kỳ râu bước lên một cách thận trọng. Con chó lùi dần. Và nhanh như chớp, hắn cúi người xuống lượm ngay một khúc gỗ. Cánh tay hắn vung quất thật mạnh vào mồm con chó. Bị tấn công một cách bất ngờ, con chó thông minh hứng trọn “tuyệt chiêu” của Kỳ râu. Nó choáng váng. Nó cụp đuôi chạy tọt vào trong nhà. Kỳ râu cất tiếng:
- Ðó! Mày thấy chưa Nguyên? Mày thấy đi chung với tao vui không?
Vui cái chó gì! Anh lầm bầm trong miệng. Ðến nhà người yêu như thế này thì còn mặt mũi nào để mà nói những lời hoa mỹ? Giữa lúc này thì Kim xuất hiện. Nàng không hề hay biết những hành động cà chớn của Kỳ râu:
- Chào hai bạn. Xin mời vào nhà chơi. Chà! Lâu quá mới gặp Kỳ đó nghen!
Hắn bô bô cái miệng:
- Xin chúc mừng sức khỏe của Kim. Quả đất tròn nên chúng ta còn mãi mãi gặp nhau!
Câu nói của hắn đã làm Nguyên tức anh ách. Vốn rụt rè nên khi nhìn thấy nhan sắc của Kim thì anh càng rụt rè hơn. Trong khi anh càng rụt rè thì Kỳ râu lại càng hoạt bát. Chắc hẳn trước kia, cái miệng hắn được sinh ra trước chăng? Ý định của Nguyên khi vào nhà Kim thì sẽ nói chuyện học hành với nàng. Chứ đâu ngờ lại bị thằng Kỳ râu phá bĩnh như thế này. Cả hai bước vào nhà. Chà! Bàn học của Kim ngăn nắp và sạch sẽ quá! Sự ngăn nắp và sạch sẽ ấy đã làm anh thấy hồi hộp vô cùng. Quyển vở Hóa của Kim đang lật trang thứ nhất. Sao mà nó lại mới tinh khôi đến thế? Chữ viết lại đẹp, vậy có “ác” không hở trời? Kim đánh tan mọi suy nghĩ của anh:
- Làm cái gì mà bộ mặt nghiêm trọng vậy Nguyên?
Anh giật mình khi nghe tiếng hỏi của nàng. Bất giác trên môi anh nở một nụ cười để xóa đi sự nghiêm trọng trên gương mặt của mình. Nhưng rất tiếc đó chỉ là một nụ cười méo xệch, vì nó hoàn toàn không được chuẩn bị trước. Kỳ râu đã xía vô:
- Tại vì nó yêu Kim đó Kim ơi!
- Ðừng có nói tầm bậy!
Nàng răn đe như vậy đã làm Kỳ râu cảm thấy quê cơ! Hắn đưa tay rờ vào ghế đang ngồi:
- Chà! Ghế này lung lay rồi nghen! Lấy đinh với búa ra đây để tui đóng lại giùm cho!
Nàng ngạc nhiên:
- Bạn cũng biết nghề thợ mộc nữa à?
Kỳ râu trả lời một cách đầy hãnh diện:
- Chứ sao!
Hắn chủ động đứng dậy săm soi bàn ghế của Kim và nói:
- Nhanh chóng đưa đồ nghề ra đây! Bàn ghế như thế này thì ngồi học sao được!
Nguyên ngồi buồn xo, anh chưa nói được gì mà đã bị thằng Kỳ râu giành nói hết trọi rồi. Kim lẳng lặng đứng lên bước vào nhà trong tìm đinh với búa đưa cho Kỳ râu. Hắn cười khì khì:
- Xin quý vị chịu khó ngồi xuống đất để tui trổ nghề!
Hắn móc trong túi quần ra một cuộn thước dây. Cây bút chì được gắn lên lỗ tai. Cái miệng thì ngậm vài cây đinh. Hắn đo tới đo lui như một người rành rẽ nghề thợ mộc. Từng nhát búa được đưa lên và đóng thật nhanh, thật gọn vào đầu đinh. Thật tuyệt! Kim và Nguyên ngồi im lặng xem một cách say mê. Hắn học nghề này từ hồi nào vậy cà?
Chẳng mấy chốc, những chiếc ghế, bàn của Kim đã được Kỳ râu “décor” lại rất đẹp mắt. Hắn gật gù:
- Tiếc không có cái bào. Tui mà bào lại cẩn thận là bàn ghế của Kim láng cón à!
Kim mừng rỡ nói:
- Cám ơn bạn. Không ngờ Kỳ khéo tay quá!
- Ừ! Tui rất sung sướng khi nhìn bàn ghế của Kim láng lẩy, láng mướt, láng bóng, láng cón, và sáng láng. Nhưng không bằng lời khen của Kim thật là lai láng đối với tui! Hì, hì!
Ðồ bặm trợn! Tại sao mày lại công khai tán tỉnh Kim của tao? Nguyên muống hét lên như vậy. Nhưng anh đã dằn được lòng mình. Anh câm như hến. Anh im như thóc. May mắn thay, lúc đó Kỳ râu lại nói:
- Nguyên ở lại ngồi chơi nghen. Tui về.
- Ủa! Sao lại về?
Hắn lại cười một cách rất khả nghi:
- Ðến giờ “giao hàng” rồi!
- Giao hàng gì vậy?
- Bí mật!
Nói xong, hắn vội vã quay gót bước đi. Lại chuyện “làm ăn” mờ ám chứ gì! Ai chứ thằng Kỳ râu này thì cũng có thể lắm, bị đuổi học thì chuyện xấu gì mà hắn không làm chứ?
Chỉ còn lại một mình Nguyên, anh tha hồ “múa gậy vườn hoang”. Dù sao cũng nên cám ơn Kỳ râu đã ra về đúng lúc để anh có cơ hội nói chuyện với Kim. Chỉ còn lại một mình, lúc này, anh mới cảm thấy hoang mang vô cùng. Biết nói chuyện gì với nàng đây? Trước khi bước ra khỏi nhà thì đầu óc của anh đã sắp xếp biết bao ngôn từ hao mỹ. Sao bây giờ ngôn từ đã mọc cánh bay đi! À! Có chuyện để nói rồi! Anh hỏi:
- Lâu nay, Kim có lên thăm chị Hồng không?
- Có một lần.
- Chị ta có khỏe không?
Một câu hỏi lãng xẹt. Khỏe thì ai lại vào nằm bệnh viện bao giờ? Kim đáp:
- Không!
Lại một cái trứng gà tròn vo nữa! Cứ nói “không” hoài, nghe chán chết. Nguyên ngồi thừ người ra. Rõ ràng nóichuyện với người bạn gái cũng là cả một nghệ thuật. Nguyên không cầm nghệ thuật ấy trong tay. Ðột ngột anh cầm quyển vở Hoá của nàng:
- Vở của Kim đẹp quá!
- Cám ơn!
- Chữ của Kim viết đẹp quá!
- Cám ơn!
- Sao cám ơn hoài vậy?
- Thì ai khen tôi, tôi cám ơn chứ sao?
Trong ngữ điệu của câu trả lời, anh đã nghe được mọi sự trầm bổng của Kim. Ðột ngột, anh thông minh một cách lạ thường:
- Nếu mình nói thương Kim thì Kim có cảm ơn không?
Hỡi ôi! Sự thông minh kia liền được đền bù lại một cách thẳng thừng:
- Không!
Cái trứng gà tròn vo này đã kê ngay vào họng của anh. Anh cứng lưỡi. Và cụt hứng. Nắng trải dài trước sân. Những bông hoa cúc vàng đang nở chúm chím, trông dịu dàng một cách lạ thường. Ðã từ lâu, anh là người đam mê sự dịu dàng của hoa cúc. Màu vàng của nó gợi lại linh hồn con người sự thanh thản. Anh thèm trú ẩn linh hồn của mình vào trong màu vàng này. Mỗi cơn gió thoảng qua, hoa cúc lại đong đưa một cách rất nhu mì. Hoa cúc ơi, hoa cúc!
- Kim có thích hoa cúc không?
- Thích lắm!
- Vậy là bạn giống tui!
Nàng hỏi lại:
- Thật à?
Nguyên gật đầu:
- Ừ, mai mốt tui ép hoa cúc tặng cho Kim!
Hoa cúc đã giúp cho họ hóa giải được những rụt rè thuở ban đầu. Họ trở nên dạn dĩ hơn. Màu vàng của hoa nào có đánh lừa ai đâu. Kim tin những lời mà Nguyên đã nói. Thật tình, trong chiều sâu tâm hồn của nàng cũng đã có ít nhiều cảm tình với Nguyên. Bởi anh là người đầu tiên nói những điều mà nàng chưa hề nghe ai nói. Anh nói tiếp:
- Hương của hoa cúc thơm lâu lắm.
- Sao bạn biết?
- Mình tưởng tượng vậy?
Nàng reo lên:
- Bạn tưởng tượng hay quá chừng!
Lời khen của nàng sẽ làm anh mất ngủ đêm nay. Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa, như nỗi lòng quay quắt. Kim có hiểu giùm anh điều đó không? Và như một kẻ đi trong cơn mộng du, anh đã nói với riêng anh:
Trên tà áo của em – tôi đã thấy một chùm hoa cúc nở
Vàng tinh khôi hò hẹn buổi ban đầu
Ðêm nay ngủ chắc rằng em sẽ nhớ
Hoa cúc em cầm đã thất lạc nơi đâu?
Ðã thất lạc lúc mà tôi cúi xuống
Hôn bâng quơ trên mái tóc... bâng quơ
Em run rẩy nghe chập chùng sóng nước
Sông Hàn xanh ray rứt vỗ đôi bờ
Thôi đừng trách sao tôi liều lĩnh
Ví hoa cúc vàng như những ngọn sao đêm
Và gió thổi chùm cúc thành sương khói
Lãng đãng bay trong giấc ngủ của em
Ðó là lúc mà tôi tìm mãi mãi
Một mùi hương nguyên vẹn lúc ban đầu
Ðêm nay ngủ rồi sau này cũng vậy
Tôi sẽ hỏi rằng: Hoa cúc lạc về đâu?
Mặc dù, Nguyên đọc khẽ khàng nhưng Kim cũng đã lắng nghe trọn vẹn điều mà anh muốn nói. Nàng buột miệng hỏi:
- Sao bài thơ này buồn quá vậy Nguyên?
- Vì nó mang tâm trạng của mình muốn nói riêng với Kim.
- Thật à?
Nàng đã reo lên như trẻ nhỏ. Ðiều đó càng làm cho tâm hồn của anh thêm đắm đuối.
- Kim có thích bài thơ đó không?
- Thích.
- Ngày mai đi học thì mình sẽ chép lại cho bạn nghen?
Kim cắn ngón tay út:
- Ừ, cảm ơn bạn.
Lúc này, tình hình thật có lợi cho Nguyên. Anh chuẩn bị mọi lời lẽ tuyệt vời nhất để nói với nàng, nhưng khi anh chưa kịp mở miệng ra thì có tiếng xe máy ngoài ngõ. Ba của nàng đã đi làm về. Nàng nhanh chóng đứng lên mở ngõ. Và Nguyên cũng cảm thấy ngượng ngùng. Anh lí nhí mở miệng nói:
- Chào bác!
Ba Kim mỉm cười gật đầu. Trời cũng đã về chiều. Bằng phép lịch sự, anh xin phép ra về. Gió thổi xào xạc trên những vòm lá xanh những tiếng ru nồng nàn. Chân Nguyên bước ra khỏi ngõ, nhưng tâm hồn thì còn để lại trong nhà của Kim. Với Nguyên, đây là một buổi chiều đẹp nhất mà muôn đời anh còn nhớ mãi, Kim ơi!
-
Quả thật, buổi chiều đẹp nhất ấy Nguyên đã nhớ mãi. Trở về nhà, anh ăn không ngon, ngủ không yên. Hình bóng của Kim chập chờn mãi trong giấc ngủ đầy hoa mộng của anh. Và anh cảm tưởng như mình đang đi trên mây, đang sống trong mộng. Nhưng điều đó hoàn toàn không có lợi cho anh một chút nào, bởi vì, cả lớp đang chúi mũi vào bài vở để chuẩn bị thi học kỳ một. Ngay cả thằng Quân, vốn là thằng xem “sự nghiệp” học tập nhẹ hơn lông hồng thế mà bây giờ cũng lao vào học như điên. Không còn tri kỷ để tâm sự mối tình đắm đuối, Nguyên buồn bực lắm. Ðôi lúc, anh muốn đứng giữa sân trường mà hét lên: “Tôi là người hạnh phúc nhất. Kim đã yêu tôi!”. Phàm khi cái gì càng giữ kín trong lồng ngực thì nó càng ấm ức. Không có người để tâm sự về mối tình mình đang yêu thì yêu để làm quái gì? Chiều nay, Nguyên tìm đến nhà Kỳ râu để tâm sự. Nhưng Kỳ râu cũng đã từ chối một cách khéo léo:
- Mày thông cảm cho tao. Chiều nay tao bận công việc lắm.
Anh ngạc nhiên:
- Mày cũng bận việc nữa à? Tao tưởng mày chỉ đi chơi lông bông thôi chứ?
Hắn cười hì hì:
- Mày đúng là thằng đểnh đoảng như cần nấu suông. Tao bây giờ trăm công nghìn việc. Chứ không phải đùa đâu!
Tiếng cuời chót chét của gương mặt mẹt ấy đã làm Nguyên thất vọng ghê ghớm. Anh không hiểu tại sao dạo này Kỳ râu lại bận rộn công việc đến thế. Hay là hắn đang làm một việc gì mờ ám chăng?
- Thôi tùy mày. Mày cứ đi công chuyện của mày đi. Còn tao thì đi đến nhà Kim.
Hai người bạn chia tay nhau. Dù nói vậy, nhưng anh không đến nhà Kim hoài ngại lắm. Trời chiều rồi. Gió mát rười rượi. Nguyên bỗng thèm một ly cà phê. Anh thèm ngồi nhâm nhi từng giọt đắng vào chiếc lưỡi của mình. Và thả khói thuốc bay lơ đễnh trên mái nhà. Ðể tưởng nhớ đến Kim. Phải chăng đây là tâm trạng của bất cứ cậu con trai mới lớn đang bước vào tuổi yêu?
Trớ trêu thay! Khi anh dang ngồi nhìn từng giọt cà phê rớt nhẹ nhàng xuống đáy ly thì lúc đó, Kỳ râu đang có mặt ở nhà Kim. Người làm chứng cho sự việc “kinh khủng” đó chính là Quân, vì Quân cũng có mặt ở nhà nàng. Do đó, mới gặp nhau ở cổng trường vào buổi sáng hôm sau thì Quân đã bô bô cái miệng:
- Ê! Nguyên ơi! Mày sờ lên đầu của mày thử coi. Mày có thấy gì lạ không?
Nguyên thật thà đưa tay lên đầu của mình:
- Ðâu có gì Quân! Tao thấy có tóc không à?
- Vậy à! Vậy mà tao thấy có hai cái sừng to tổ bố.
- Cái sừng gì vậy?
Quân phá lên cười:
- Mày bị mọc sừng!
Nghe nói vậy, Nguyên tiu nghỉu như mèo bị cắt đuôi. Anh buồn xo. Quân nhẹ nhàng kéo vai anh và nói nhỏ:
- Chiều hôm qua tao thấy thằng Kỳ râu vào nhà của Kim. Kim đối xử với hắn thân mật lắm. Hai người nói chuyện với nhau rất tâm đắc.
- Thật à?
- Sao lại không thật, chính mắt tao trông thấy, chính tai tao nghe mà Nguyên!
- Thế mà tại sao mày lại nói là tao bị mọc sừng?
Nguyên hoàn toàn không hiểu Quân vừa chơi xỏ mình. Sợ bạn của mình giận nên Quân vội nói:
- Mày mua cho tao một ít nước Nguyên ạ!
- Ðể làm gì vậy?
- Tao cần rửa cho sạch những lời mà Kỳ râu tán tỉnh Kim! Hì, hì...
Nguyên cà lăm cà lắp:
- Mày lại chọc quê tao nữa à!
- Sự thật là chân lý. Dù mày không tin đó là sự thật thì thằng Kỳ râu cũng tán tỉnh Kim rất tuyệt vời.
Anh bình tĩnh đáp:
- Chuyện đó không quan trọng. Ðiều quan trọng là Kim có thích thằng Kỳ râu hay không?
- Sao lại không thích? Trời ơi! Hai người chuyện trò rất ư là đồng thanh tương đắc, đồng khí tương cầu.
Lòng anh buồn bã. Vậy là còn gì mối tình đầu thắm thiết nữa. Hoa cúc ơi! Hãy vàng rực lên trong tâm hồn tôi một nỗi thất vọng đau đớn. Chuông vào lớp cũng bắt đầu kêu “reng, reng...” Quân kéo tay anh:
- Thôi, vào lớp mau!
Bước vào lớp, Nguyên làm bộ mặt lạnh hơn cà rem. Anh không thèm nhìn Kim. Tuy nhiên, anh cũng có liếc qua một chút. Kim vẫn xinh đẹp với hai má bầu bĩnh như búp bê. Ðiều đó làm anh càng thấy thất vọng não nùng.
Anh không hiểu tại sao con gái của thời buổi này lại thay đổi tính tình như chong chóng vậy? Mà thôi, giận Kim để làm gì, vì nàng có bao giờ mở miệng ra nói yêu Nguyên đâu! bỏ ra ngoài tai những lời giảng của cô giáo, Nguyên quay về chỗ của Quân và nói nhỏ:
- Bộ chiều hôm qua mày có đến nhà Kim à?
Quân đáp lí nhí:
- Tao bịa ra chuyện này để làm gì? Tao thấy thằng Kỳ râu cầm tay của Kim!
- Trời đất ơi! Hắn cầm tay của nàng sao?
Sự ngạc nhiên của anh càng làm Quân hứng chí:
- Không những cầm tay Kim mà hắn còn mở miệng nói như thế này nữa chứ!
- Hắn nói sao?
Lòng anh như lửa đốt, anh cần nghe Quân kể lại những lời gay cấn ấy thì cô giáo lại đi xuống phía anh. Anh ngồi im re. Hai con mắt dán vào quyển vở trước mặt, nhưng thật sự thì tâm hồn anh đã phiêu du về một nơi khác. Khi cô giáo quay lên phía bục giảng, chỉ chờ có vậy, anh vội hỏi Quân:
- Nè, hắn nói với Kim sao?
Quân tặc lưỡi:
- Hắn nói ghê lắm. Tao nghe mà cũng nổi da gà!
Chà, vậy thì nghiêm trọng quá! Sao anh lại ngu quá vậy? Sao anh không nói với nàng là anh yêu nàng? Ðể rồi thằng Kỳ râu lại nói trước. Anh thầm trách mình như vậy. Ngày xưa, Sơn Tinh với Thủy Tinh cũng vậy. Chỉ cần đi trước một bước là thắng lợi hoàn toàn. Còn bây giờ thì sao đây? Càng nghe Quân nói lòng anh càng quặn thắt lại, anh thúc giục:
- Hắn nói sao hả Quân?
Quân nuốt nước bọt:
- Hắn nói là hắn, là hắn rất nhớ.
Anh kêu lên trong cuống họng:
- Kỳ râu dám kêu lên nhớ Kim à?
- Không! Hắn nói là hắn nhớ trường, nhớ lớp lắm! Tội nghiệp hắn chưa?
À! Thì ra là vậy. Anh thở ra nhẹ nhỏm. Bao nhiêu nỗi lo âu được thở ra khỏi lồng ngực của cậu học trò. Anh còn đang định hỏi tiếp Quân những câu hỏi khác, thì lúc đó, Kim quay xuống bàn anh và nói:
- Ðề nghị hai bạn im lặng. Nói chuyện riêng nhiều qua nghen!
“Xì!” Chuyện này là chuyện riêng à? Anh định trả lời, nhưng Kim đã quay lên. Cái giọng nói đầy uy quyền của một lớp trưởng càng làm anh ghét... Kim!