-
Nguyễn Y Vân phủi tay , bật cười , nôm dáng cách hắn giống như một người đang xem tuồng , và cái" tuồng " ấy y như là do chính hắn ... đạo diễn , hắn thừa biết kết cục sẽ như thế nào rồi.
Hắn bổng nghe tiếng Kiều la ơi ới :
_ Nguyễn Y Vân , cứu tôi với ...
Hắn nhìn sang , thấy tên "đen nhẻm " đang khoá trái hai tay Kiều ra sau lưng , cả hai vừa giằng co , vừa hừ hừ luôn miệng.
Nguyễn Y Vân xông tới .
Tên " đen nhẻm " thấy đồng của mình cùng lúc ngả gục hết , bất giác gã kêu khổ thầm , nhưng lỡ leo lên lưng ... cọp rồi , có muốn xuống , xuống cũng ko xong .Giờ lại thấy Nguyễn Y Vân lầm lừ tiến tới , gã bắt teo ruột . Gã làm bộ hung dữ , hòng vớt vát lại tình thế :
_ Ông bạn , đứng lại đó , nếu ông bạn còn tiến thêm một bước , tôi ko dám bảo đảm tính mạng của cô bạn gái của ông...
Nguyễn Y Vân lặng thinh ,hắn vẫn cứ xông tới như thường . Chừng như , hắn ko thèm quan tâm đến lời noi' của tên đen nhẻm , hoặc là hắn biết chắc gã ta chỉ hăm doạ suông thôi , chứ hai tay gã bận " khoá " tay Kiều , còn làm trò trống gì được .
Tên đen nhẻm bổng đưa tay mò vào bụng mình , dáng vẻ cấp tốc như đang lấy vật gì đó ra , và chắc chắn đó là ... vũ khí bí mật mà gã định dùng nó để đối phó với .... Kiều , dùng Kiều làm " bia đỡ đạn " khi cần thiết .
Nguyễn Y Vân đời nào cho gã toại nguyện thực ý đồ của mình , hắn đấm ra hai đấm liền .
Đấm thứ nhất , hắn nghe Kiều kêu lên thảng thốt.
Đấm thứ hai , tên đen nhẻm " ặc" lên một tiếng , chới với như bước trúng bờ miệng vực thẳm , gã buông lỏng tay , ôm lấy mặt .
Chỉ chực có thế , Kiều lập tức rùn người , một cánh chỏ từ dưới rọc thẳng lên tận cằm tên đen nhẻm . Trạng thái " chới với " của gã bị cú chỏ của Kiều làm cho mất hẳn thăng bằng , gã bật ngữa ra sau đánh " huỵch " một tiếng ...
Nguyễn Y Vân vỗ tay bép bép cười:
_ Đánh hay , đánh hay quá chừng ,nhất định tên này tởn tới già luôn , sau này , hễ nghe ai nhắc tới con gái , chắc là gã ôm đầu chạy dài...
Kiều hầm hầm chạy tới, đấm cho hắn mấy đấm nhẹ hều , nhẹ như chính hắn đập mấy con muỗi cắn trên người , cong cớn :
_ Vừa phải thôi nha ! Chờ người ta lâm nạn rồi ông mới ra tay thì còn gì ? Ông cảm thấy thích thú khi nhìn thấy tôi bị người ta khinh nhờn a`?
Hắn thở ra :
_ Lúc thường , tôi thấy đằng ấy chuyên đi hà hiếp cánh con trai , khiến cho họ thất điên bát đảo , giờ tôi muốn xem thử cảm giác bị con trai hà hiếp lại như thế nào...
Kiều hừ hừ :
_ Đó mà gọi là hà hiếp à ?
Hắn nhướng mắt :
_ Chớ như thế nào ?
Thốt xong , hắn chợt cười , mường tượng hắn biết Kiều sẽ ko trả lời , hoặc ko dám trả lời câu hỏi ngược của hắn .
Kiều cúi mặt , nàng có cảm tưởng gương mặt mình như có kiến bò , vùa khó chịu , mà cũng vừa tấm tức ngang ...
Nguyễn Y Vân nghiêm mặt :
_ Kể ra , tên " mặt ngựa " và tên đen nhẻm có bị đánh cũng ko lỗ vốn , vì ít ra hai gã cũng được nắm tay đằng ấy một lần , chứ đâu như tôi nè , có nắm tay ai đâu mà cũng bị đánh như thường ...
Vẻ mặt Kiều vùng sáng lên , nàng chồm người tới sát hắn , cười hắc hắc :
_ Ông ghen với họ à ? Thú vị quá chừng ! Nôm nét mặt ông khi ghen mới .... tức cười làm sao !
Nguyễn Y Vân cũng bật cười :
_ Gương mặt con trai khi ghen khó coi lắm , sao gọi là tức cười ? Bộ giống mặt hề lắm à ?
Kiều xí một cái thật dài :
_ Giống chàng ngốc thì đúng hơn ...
Hắn hỏi:
_ Sao hồi nãy giận như muốn ăn tươi nuốt sống tôi mà , giờ lại theo ... nịnh vậy ? Thực ko biết là có ý đồ gì đây ?
Kiều cười hì hì :
_ Ai bảo hồi nãy ông bỏ mặt người ta , ko thèm đếm xỉa gì tới , nhưng ông đã lấy công chuộc tội rồi... coi như xí xoá cho lần đầu ...
Nàng tán :
_ Ko ngờ quen nhau lâu nay , đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ra tay , mà ra tay nhanh ko tưởng nổi , đến tôi đứng đối diện , biết là ông sẽ đấm vào mặt , nhưng ko cách nào né kịp , đừng nói là tên kia bận dằn co với tôi , cho dù khi gã ko vướng , chưa chắc gã tránh kịp...
Rồi, như phát giác ra chuyện gì trọng đại , nàng hỏi :
_ Theo như tôi suy đoán , ông ko coi bọn này vào đâu , thế nhưng , trông gương mặt ông lúc nãy như bị ai hớp mất hồn , có chuyện gì kinh khủng vậy ?
Gương mặt Nguyễn Y Vân nặng nề , hắn bổng khòm người xuống , như ko còn chịu nổi sức nặng của đôi vai , mà cũng giống như có một áp lực vô hình nào đó đè nặng ...
Khu công viên vẫn giữ vẻ cố hữu của nó , chỉ trừ có một số chuyện xảy ra vừa rồi , còn thì như ko có một ai hiện hữu tại đây .
Mà , nếu có , chừng như tất cả họ đều đắm mình trong thế giới riêng tư nào đó rồi ! Cho dù ở đây có xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì , nếu chuyện đó ko liên can đến họ , họ tội gì dây vào , để chuốc lấy phiền phức cho họ .
Nguyễn Y Vân trầm ngâm hồi lâu , nói :
_ Hồi nãy tôi thấy tía của đằng ấy , cùng với ba người mặc quân phục đi vào trong này ...
Gương mặt Kiều lập tức đột biến nhanh , nàng nói mà như sắp ngất tới nơi :
_ Thế tía tôi có .... nhìn thấy ko ?
_ Có , chỉ nhìn một cái , chứ ko nhìn thêm một lần nào nữa , nhưng bất cứ ai bị ông nhìn rồi , đều nhủn ra như con chi chi ....
Nghe hắn nói, dù đang lo lắng , Kiều suýt bật cười , nhưng nàng cười hết nổi , nàng dớn dác :
_ Đi , chúng ta mau rời gấp chổ này ...
Nguyễn Y Vân đâu dám chần chờ phút giây nào , hắn hấp tấp cùng kiều chuồn lẹ khỏi công viên .
Khi hai người vừa khuất dạng , trong bống tối cũng vừa xuất hiện bốn người , một người trung niên , dáng dấp uy nghi , ánh mắt sáng rực , cùng ba người mặc quân phục , từ cử chỉ cho thấy họ là cấp dưới của người trung niên nọ .
Y vụt hất mặt về phía đồng bọn tên " mặt ngựa " , như một hiệu lịnh " bất thành văn " , ba người mặc quân phục lập tức xốc ba tên đó lên , lẳng lặng rời khỏi công viên .
Còn lại một mình , người trung niên nhìn ra xa , lẩm bẩm :
_ Con gái của tôi , sao có thể đi lại với thằng nhãi ở kế cận bên nhà nhỉ ?
Bất cứ ai từng làm bố như Y , tất sẽ cảm thấy lo lắng cho đứa con gái của mình , về sự đánh giá sai lầm tâm lý con trai . Và , biết đâu vì thế , người đời sẽ gây cho nó bao nỗi thât' vọng chua cay sau này , giá mà nó hiểu được " đàn ông" như Y , thì Y yên tâm về tương lai hạnh phúc của nó biết bao....
-
CHƯƠNG IV_ LÀM ƠN MẮC ....OÁN
Một người đang có tâm sự , lại nhiều , lại nặng mà ko biết san sẽ cùng ai , thì người đó chắc chỉ còn nước đắm mình trong .....Chat .
Chat có thể làm cho người ta giải khuây , cũng có thể làm cho người ta chán thêm .
Dạo này , mỗi khi cảm thấy bức xúc , khó chịu , Nguyễn Y Vân lại mò đến Chatroom .
Chiều nay , như thương lệ , hắn lại mò tới , nhưng ko Chat , hắn chỉ nhìn mọi người , hết nhìn người này , lại nhìn người khác , như muốn tìm một cái gì đó , mà chỉ có hắn mới biết .
Rốt cuộc , hắn định tìm gì ?
Bổng , có một cậu bé bước vào dịch vụ , vừa thấy hắn , cậu ta reo lên :
_ Anh Vân , em tìm anh muốn bở cả hơi tai luôn ....
Nguyễn Y Vân ngoảnh lại , tia mắt hắn ánh lên nụ cười :
_ Có chuyện gì hông ? Chắc là tìm anh cùng hợp tấu bản nhạc mà cậu vừa mới hoàn thành chớ gì ?!
Cậu bé gật đầu cười . No' chính là La Thiên Kỳ , đứa em kề của La Thiên Kiều .Tuy đã 18 tuổi , song dáng dấp nó trông chẳng khác một cậu bé trạc 12 tuổi .
Nó chẳng được chuyện gì ngoài đi lêu lổng ,phá phách ra và chơi các loại nhạc .
Nó vừa soạn được một bản hoà tấu cổ điển , cải biên từ bài " PHƯỢNG CẦU HOÀNG " , và nhờ hắn đặt tên giùm , hắn đặt tên là " TÂN PHƯỢNG CẦU HOÀNG " , nó đắc ý vô cùng .
Nguyễn Y Vân lắc đầu :
_ Ko được ! Tôi đã hứa với chị cậu là ko chơi sáo nữa , lẽ nào lại thất hứa ...
La Thiên Kỳ phụng phịu :
_ Nhưng .... anh chỉ hứa là ko chơi buổi tối thôi mà ....
Hắn vỗ đầu nó , bật cười :
_ Như vậy nha , chủ nhật tới chúng ta làm một chuyến picnic lên Suối Mơ , sẵn đó cùng hoà tấu bản "TÂN PHƯỢNG CẦU HOÀNG" chơi ... Nhớ đừng để chị cậu biết được đấy ....
La Thiên Kỳ nghoéo tay hắn , thích thú :
_ Tất nhiên , có đánh chết em cũng ko hé một lời ...
Hắn chợt " ủa " lên một tiếng , hỏi :
_ Chị cậu bữa giờ làm gì mà ko thấy ?
La Thiên Kỳ xụ mặt :
_ Ko biết là có chuyện xảy ra với chỉ , cả ba ngày nay chỉ
đóng cửa ở biệt trong phòng , ko cho ai gặp mặt ....
Nguyễn Y Vân sửng sốt . Hắn hỏi phăng tới :
_ Hay là .... bị bệnh ?
_ Ko đúng ! Nếu bệnh sao ko nghe rên , nếu bệnh sao vẫn ăn uống bình thương , ngoại trừ ko cho ai gặp mặt...
_ Hay giận mẹ chuyện gì ?
_ Cũng ko phải ! Mẹ em đã tìm đủ mọi cách , nào là doạ , nào là dỗ ngọt , nào là khích , nhưng ko thành công ....
Nguyễn Y Vân nhìn nó cười cười :
_ Còn cậu ? Chắc là ko bỏ qua cơ hội điều tra , phá án nhỉ ? Đã phát hiện ra điều gì mới mẻ ko ?
La thiên Kỳ lắc đầu nguầy nguậy , lộ vẻ thất vọng ra mặt.Hắn lại hỏi nhóng :
_ Thế thì chị cậu ăn uống bằng cách nào , và giải quyết " bầu tâm sự " ngay trong phòng luôn à ?
Hắn vội lấy tay bụm mũi , như vừa ngửi phải vật hôi thối.
_ Đến bữa ăn , mẹ em đặt mâm trước ô cửa nhỏ , chỉ ở trỏng muốn ăn khi nào thì ăn , xong lại đặt ngay vị trí cũ , uống cũng vậy ... Còn chuyện giải quyết bầu tâm sự thì...
Nó chợt khựng ngang , đỏ mặt .Dù gì thì nó cũng đã 18 tuổi , tuy thể xác ko phát triển bình thường , nhưng trí óc thì ko đến nỗi quá ngốc .
Hắn hỏi nó như thế, có khác nào hỏi nó có theo dõi cái chuyện tế nhị ấy ko ?
La thiên Kỳ ấp úng mãi , nó ko biết nói sao cho thông ....
Nguyễn Y Vân nhìn điệu bộ nó , bất giác sặc cười .Hắn lại hỏi tiếp :
_ Vậy chứ cậu chưa cạy cửa thử lần nào sao ?
_ Sao ko , nhưng có tài thánh em cũng chẳng mở được ....
Nó chợt nhìn hắn lom lom , nói :
_ Em mở ko được , song nhất định có người mở được ....
_ Là ai ?!
_ Anh chứ ai ! Cái khoá cửa đó chính anh thiết kế , thì chỉ có mình anh là biết cách mở ra thôi ....
Nguyễn Y Vân nhảy nhỏm lên như một tên trộm bị người ta gọi đích danh :
_ Nhưng , đã lâu rồi , cái chốt cũ chắc gì vẫn còn nguyên ... khó nói lắm....
_ Tuy đã hơn 10 năm , nhưng cái chốt vẫn còn nguyên , có lẽ mấy chục năm sau cũng chưa sờn nữa là...
_ 10 năm ... mới đó mà đã hơn mười năm rùi a ?
Hắn nhớ lại chuyện mười năm trước . Hồi ấy , hắn thường cùng nhỏ Kiều , La Thiên Kỳ , và đám con nít trong xóm chơi trò " trốn bắt " . Trong một lần , hắn chui tọt vào phòng nhỏ Kiều núp , song chẳng may bị nhỏ phát hiện , thế là một cuộc chạy đua diễn ra , mà kết quả là hai cánh cửa phòng của nhỏ Kiều bị hỏng.
Nhỏ bắt đền hắn . Buộc hắn phải sửa ngay , nếu ko nhỏ sẽ giận luôn .
Nguyễn Y Vân bỏ nữa ngày trời ra để thiết kế lại "lề " cửa , chốt cửa ,và cũng từ đó , hắn hứa với lòng là sẽ ko bao giờ dặt chân vô nữa.
Lời hứa đó , mười mấy năm nay , hắn tuyệt ko bao giờ quên , kể cả khi nhỏ Kiều đau ốm ....
Nhưng , hôm nay , hắn ko thể ko phá lệ.
Hắn biết là nhỏ Kiều co' chuyện , ko chừng chuyện này có liên quan đến hắn , hắn có linh cảm như vậy !
Nguyễn Y Vân đứng dậy , nói :
_ Được rồi ! Để tôi thử xem ....
La Thiên Kỳ reo lên như vớ phải cứu tinh :
_ Em biết anh sẽ giúp em mà ...
Nguyễn Y Vân dặn :
_ Cậu cứ về trước đi , tôi sẽ đến sau ....
Không đợi hắn giục , La Thiên kỳ đã hí hửng chạy thẳng ra cửa . Chừng như , nó rất tin tưởng hắn , bằng vào lời hứa của hắn , chưa bao giờ hắn thực hiện ko nổi ....
****
Nguyễn Y Vân thản nhiên bước vào nhà nhỏ Kiều . Cứ xem dáng cách hắn , ko ai ko nghĩ là hắn đang bước vào nhà mình .
Người đầu tiên ra đón hắn ko ai ngoài La thiên Kỳ . Nó hỏi nhóng :
_ Anh đi đâu vậy ?
Nguyễn Y Vân cười cười , ko đáp .
Người thứ hai mà hắn gặp chính là Mami của nhỏ Kiều . Vừa thấy hắn , bà tỏ vẻ vui mừng như bắt được... vàng :
_ Vân con , vào nhanh lên , giúp giùm thím chuyện này .... Xem ra , chỉ có con mới trị được chứng bệnh của nhỏ Kiều ...
Nguyễn Y Vân xăng xái :
_ Dạ ...
Nói xăng xái , hành động của hắn còn xăng xái hơn , hắn gần như chạy bổ đến trước phòng nhỏ Kiều .
Bất thình lình có tiếng kêu lên " Nguyễn Y Vân đáng ghét , Nguyễn Y Vân đáng ghét ...."
Tiếng kêu làm hắn giật mình , chững bước , hắn dáo dác ngó quanh .Chừng , phát giác ra là tiếng con Sáo treo trước cửa sổ phòng nhỏ Kiều , hắn phì cười .
La Thiên Kỳ trước sau vẫn kè kè bên hắn , chăm chú nhìn hắn , như tên trộm mới vào nghề theo dõi từng động tác của bậc " đàn anh " , sợ bỏ qua một chi tiết nào đó thì sẽ mất cơ hội cầu tiến sau này .
Nó thấy hắn cứ đứng cười hoài , sốt ruột quá , giục :
_ Anh sao vậy ? Ko có cách nào vào được à ?
Nguyễn Y Vân ngưng cười . Hắn thò tay vào người lôi ra một cọng sắt , rồi chồm người vào cửa , đưa cọng sắt lách vào khe hở , ngoáy qua ngoáy lại một hồi .
" Cạch " một tiếng !
Cánh cửa xem có vẻ kiên cố , nhưng với Nguyễn Y Vân thì giống như trò trẻ con , tựa hồ như hắn muốn vào lúc nào tuỳ .
Cửa bật ra he hé , Nguyễn Y Vân cũng he hé mắt nhìn vào trong một cái , rồi hắn quay nhanh người lại , đưa tay bụm miệng La thiên Kỳ .
]
Nếu hắn ko kịp làm động tác ... lấp miệng đó , có lẻ La Thiên Kỳ đã phải thốt lên kinh ngạc .
Nó trợn tròn mắt , giãy lên , cố gắng xầm xì :
_ Trông anh có vẻ đàng hoàng quá , ai có ngờ đâu cái tài cạy khoá của anh hay đến vậy ! Anh dạy em đi , em cam đoan là sẽ ko đi làm chuyện ....xấu đâu !
Nguyễn Y Vân xuỵt một tiếng :
_ Ko được ! Đây ko phải là việc hay ho gì , bố cậu mà biết được thì cậu có mà tơi đòn , tôi cũng bị vạ lây đấy !
La Thiên Kỳ đời nào chịu buông tha , nó sụp lạy liền :
_ Sư Phụ ! Nếu sư phụ ko chịu dạy , đệ tử quyết ko đứng lên đâu ....
Con sáo chợt cũng hoạ theo :
_ Sư phụ .......... Sư phụ ............
La Thiên Kỳ tái mặt . Nó nhớn nhác nhìn quanh , rồi ko nhịn được ,hấp tấp đứng lên , thần sắc nôm thật thiểu não . Chừng như , trên đời này , ko gì làm nó sợ hãi bằng con Sáo của chị nó , La Thiên Kiều .
Nguyễn Y Vân âm thầm bước vô phòng nhỏ Kiều . Trong phòng tối om om , hắn mò mẫm đến ngồi bên bàn , mò mẫm mở cửa sổ ra .
Vật đầu tiên hắn thấy là bó hoa hồng trắng , bó hoa hắn tặng nhỏ hôm trước , vẫn cắm trên bàn tươm tất , hoa tuy đã tàn , vì thiếu ánh sáng , thiếu bàn tay chăm sóc , nhưng lá vẫn giữ màu xanh , cành vẫn chưa héo .
Nguyễn Y Vân nhìn sững bó hoa , nhìn đến xuất thần !
Hồi lâu , ko biết trong lòng hắn vừa có biến động gì , hắn vụt thở dài .
Hắn ko tưởng nổi , trong hoàn cảnh đó , dù trải qua bao biến cố , nàng vẫn ko rời bó hoa , trân trọng nâng niu như vật vô giá .
Lòng nàng đối với hoa còn như thế , huống chi với cái người tặng hoa cho nàng ?
-
Nguyễn Y Vân bất giác đưa mắt nhìn về phía bên trái , nơi có chiếc giường , trên giường có một người đang trùm chăng kín mít .
Người trong chăng trước sau gì vẫn ko động đậy , chừng như đang ngủ say , hoặc giả còn thức nhưng ko chịu lên tiếng .
Nguyễn Y Vân bước lại , đưa tay toan kéo chăng ra , song bàn tay hắn mới đưa tới nữa chừng , bổng rụt lại , hắn quay về bàn ngồi .
Hắn ngồi sững , đưa mắt ngó con chim Sáo đang nhảy tung tăn trong lồng . Con Sáo nhảy chồm về phía hắn , kêu lên :
_ Nguyễn Y Vân đáng ghét .... Nguyễn Y Vân đáng ghét ...
Hắn lẩm bẩm :
_ Bộ Nguyễn Y Vân này đáng ghét đến thế sao ? Mi ghét ta , ko thèm nhìn mặt ta , ta ko trách , luôn cả chủ mi , cũng ko thèm nhìn mặt ta thì thực quá đáng ....
Con Sáo nhảy lồng lên , kêu vang " Nguyễn Y Vân đáng ghét ... "
Nguyễn Y Vân bật cười . Hắn ko tưởng nổi , con Sáo cũng có thái độ thù ghét hắn đến vậy , nhưng vì sao thì có trời mới biết !
Hắn lại lẩm bẩm :
_ Sáo ơi , ta biết vì sao mi ghét ta rồi ! Có phải chủ của mi giận ta , bỏ ăn bỏ ngủ , bỏ luôn mi , ko ai chăm sóc mi , ko ai bầu bạn với mi , nên mi oán ghét ta phải ko ?
Hắn quay sang hỏi trổng trổng :
_ La Thiên Kỳ , bữa giờ cậu có cho con Sáo ăn uống gì ko ?
La Thiên Kỳ ló dầu vô cửa , ấp úng :
_ Có , nhưng chỉ cho ăn cơm thôi ...
Nguyễn Y Vân khẽ " à " lên một tiếng , nói khẽ :
_Thật tội cho mi quá , Sáo ơi ! Ai đang tâm nhốt mi vào lồng nghiêm , để cho mi phải sống cuộc sống xa bầy xa bạn ,lìa bỏ bầu trời tự do , tháng ngày bi bô cùng loài người vốn vô tình ....
Rồi , như cảm thấy bất nhẫn , hắn bật nhanh dậy , vươn tay mở cửa lồng , thả con Sáo bay vù lên trời . Hắn còn nói với theo :
_ Bay đi nhé , Sáo ! Hãy đi tìm khoảng trời tự do mà mi mong đợi ....
Sáo sổ lồng , bay nhanh , như muốn ly khai gấp chốn giam cầm cũ .
Sáo bay nhanh , người đang nằm trên giường còn tung mình dậy nhanh hơn .
Người chưa lộ diện , giọng nói đã lộ... vẻ khẩn trương :
_ Nguyễn Y Vân , ông dám .... Ông có mau bắt lại con Sáo cho tôi ko ...
La Thiên Kiều rốt lại cũng chịu lên tiếng , nhưng nàng vẫn cứ trùm chăng trên người như thường . Chừng như , nàng sợ hắn nhìn thấy " điều khủng khiếp " gì đó trên người nàng , nên nàng quyết giấu đến cùng !
Nguyễn Y Vân cảm thấy hết sức kì quái , hắn nghĩ mãi ko ra vì sao nàng ko chịu tụt chăng ra , mà cứ để vậy nói chuyện ?
Ko lẽ nàng chưa kịp mặc y phục ?
Nguyễn Y Vân kêu khổ thầm . Hắn hy vọng là phán đoán của hắn hoàn toàn sai lạc , nếu ko thì ... ê mặt chết được !
Nguyễn Y Vân giậm chân :
_ Chết , sao đằng ấy ko nói sớm , tôi lỡ thả con Sáo bay rồi, biết làm sao bây giờ ...
Kiều cũng giậm chân thình thịch :
_ Còn làm sao à ....đền ngay , đền gấp , nếu ko tôi la lên là ông vào phòng tôi giở trò ...sàm sở ,xem thử ông còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ ...
Nguyễn Y Vân thiếu điều kêu trời í ơi , hắn quýnh lên :
_ Được rồi , tôi đền , đền mà , đừng có la lên chi , đôi bên đều bất lợi cả ....
Kiều giục :
_ Đền mà còn đứng ì ra đó à , sao ko rượt theo bắt con Sáo lại ?
Nguyễn Y Vân khóc dở , mếu dở . Nàng kêu hắn bắt con Sáo , có hoạ chăng hắn mọc thêm đôi cánh mới mong làm cái việc ko tưởng đó .
Cánh thì hắn ko có , rượt theo hắn cũng ko thèm rượt , hắn chợt ngồi xuống bàn , nhìn Kiều cười cười .
Nụ cười hắn trong trường hợp này thật khó hiểu .
Hắn nói khơi khơi:
_ Tôi biết vì sao nãy giờ đằng ấy ko chiu lấy chăng ra ...
Kiều có vẻ ngạc nhiên , nàng hỏi phăng tới :
_ Nói nghe thử xem ....
-
Nguyễn Y Vân đằng hắng :
_ Có lẽ là vì ....
Hắn chợt ho khan . Hắn vừa ho , vừa đưa tay gãi tai ko ngớt , trông điệu bộ vừa bồn chồn , mà cũng vừa khôi hài .
Kiều hớt lời :
_ Tôi biết trong đầu ông đang nghĩ điều gì , được rồi , tôi sẽ ... đáp ứng " cái điều " mà ông đang nghĩ đó !
Vừa dứt lời , nàng đưa tay vén một phần chăng lên , rồi lập tức thả xuống ,cười lạnh :
_ Nhìn rõ rồi chứ ?
Nguyễn Y Vân nín thinh . Ko nín thinh thì biết nói gì , chẳng lẽ kêu nàng vén chăng lên lần nữa , để cho hắn nhìn rõ hơn ?
Hồi lâu , Nguyễn Y Vân mới thở " xì " một tiếng , nói :
_ Một cô gái vốn có tính năng động , hiếu thắng , ưa náo nhiệt như đằng ấy , bổng chốc phải trốn chui vào trong phòng , sống biệt lập với mọi người , hẳn ko nằm ngoài ba lý do ...
Đến lượt Kiều nín thinh , chính việc " nín thinh " ấy chẳng phải là sự mặc nhận sao ?
Nguyễn Y Vân tiếp :
_ Thứ nhất , hoặc là trên gương mặt có mọc cái " mụn bọc " to tổ chảng , thứ hai hoặc là mái tóc ...thề gội nhầm thứ "dầu gội đầu " giả nên rụng đi phân nữa , thứ ba hoặc là gương mặt có vết ... tím bầm . Trong ba trường hợp trên , khả năng thứ ba là phù hợp nhất !
Kiều hừ lạnh :
_ Ông có ngon thì tới vén chăng lên kiểm chứng , dừng có đứng đó mà dùng kế khích tướng , còn lâu tôi mới mắc mưu ...
Nguyễn Y Vân cười khổ . Kiều tiếp :
_ Thế ông có biết điều gì khiến một cô gái cảm thấy nhục nhã , ê chề nhất khi bị người ta nhìn vào mặt mà cười dè bĩu ko ?
Nàng gằn từng tiếng :
_ Trên mặt có vết thâm tím do người khác phái đánh !
Nguyễn Y Vân sôi giận liền , hắn cũng gằn giọng :
_ Ai ? Ai mà có hành động ....vũ phu đối với phụ nữ vậy ! Nói nhanh !Tôi sẽ thay mặt ấy trừng trị ko chút nương tay ...
Hắn xoắn tay áo , tư thế chuẩn bị ...liều mạng với kẻ " vũ phu " kia , song câu nói của Kiều tựa như gáo nước lạnh tạt vào mặt hắn .Hào khí đang dâng ngút trời cũng theo đó tiêu tan sạch !
Kiều nói :
_ Người đó ko ai đâu xa , chính là ...ông !
Như tiếng sét ngang tai , Nguyễn Y Vân đứng sững ra , mồm há hốc .
Phải lâu lắm , hắn mới lắp bắp :
_ ko phải chứ ?! Ko đời nào ...
Kiều tung tấm chăng ra , nghiến răng :
_ Ông vừa lòng rồi chứ ! Trời ơi , còn ba ngày nữa là đến ngày sinh nhật nhỏ Hà .... Bắt đền ông đó ! Bắt đền ....
Nguyễn Y Vân nhìn nàng , nhìn vết bầm trên gương mặt nàng , trái tim hắn cơ hồ như chìm xuống .Hắn muốn nói một câu gì đó , để hối lỗi , để tạ tội , nhưng hắn nghẹn ngang .
Trong trường hợp này , hắn biết có nói gì cũng bằng thừa ,vì đó là một sĩ nhục , nói chỉ tổ gieo thêm niềm ...căm hận trong lòng nàng !
Hắn bổng hiểu ra tất cả . Số là ba hôm trước , trong cuộc ... đụng độ ở công viên Thiếu Nhi 2/9 giữa Kiều , tên " đen nhẻm " và hắn , để giải nguy cho Kiều , hắn có đấm tên " đen nhẻm " hai đấm . Ko ngờ trong ba đấm đó , có một đấm đi sai vị trí , trúng phải Kiều . Lúc đó hắn có nghe tiếng nhỏ la thảng thốt , nhưng đâu ngờ lại xảy ra cớ sự như vầy .
Làm ơn , nếu làm ko đúng chổ , đúng cách , đôi khi lại chuốc lấy ... oán !
Nguyễn Y Vân thở dài , tự lẩm bẩm :
_ Trước đây , tôi cũng bị người ta đánh cho... bầm mặt , mùi vị đó thật ko dễ chịu chút nào ! Dù cố ý , dù vô tình , đó là điều tồi tệ nhất mà ko ai dễ gì quên ...
Kiều cười châm biếm :
_ Và ông muốn tôi cũng như ông , mãi mãi ghi nhớ sự ....thi ân đó !
Nguyễn Y Vân cười khổ :
_ Nhờ đó mà tôi luôn giữ bên mình chai thuốc trị vết bầm trên mặt ...
Kiều cười nhạt :
_ Ông định khoe thành tích đánh lộn của mình với tôi à !
_ Ko có ! Nếu ấy chịu lộ diện sớm thì tôi đã trị lành vết bầm rồi , chỉ ba ngày là đủ !
Kiều dịu nét mặt :
_ Ông ko nói nhăng nói cuội đó chứ ?
Nguyễn Y Vân ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà hắn , chặp sau hắn xuất hiện trước phòng Kiều với chai thuốc cầm trên tay . Hắn vừa thở , vừa nói :
_ Đằng ấy ngồi xuống ghế để tôi thoa thuốc cho , bảo đảm nội trong ba ngày là có thể diện kiến mọi người rồi ...
_ Phải hông đó , toàn là quảng cáo cửa miệng ...
Nói thì nói , nàng vẫn để hắn thoa thuốc . Nguyễn Y Vân làm động tác này hết sức điệu nghệ , thuần thục , như một bác sĩ thứ thiệt .
Kiều khẽ nhắm hờ mắt . Nàng có cảm giác da mặt mình mơn man mát dịu , và trái tim nàng , dường như cũng có bàn tay ve vuốt !
Nàng bổng ước cho giây phút này kéo dài mãi mãi !
-
Nhưng , Nguyễn Y Vân trái lại ko muốn kéo dài thêm chút nào , hắn búng vào mũi nàng một cái , cười khì khì :
_ Xong rồi ! Những lần sau đằng ấy có thể tự thoa lấy nha , nhớ , ngày thoa ba lần , thoa xong là băng lại như cũ đấy !
Kiều lắc đầu ngầy nguậy :
_ Chưa xong đâu , đừng có đắc ý vội , ông phải thoa thuốc cho đến khi nào vết bầm trên mặt tôi hết mới thôi ! Giúp người phải giúp cho trót , tính bỏ nữa đường à !
Nụ cười của Nguyễn Y Vân chuyển sang méo xệch , hắn xụ mặt:
_ Phiền phức đến thế cơ !
Kiều trừng mắt :
_ Ông có biết " nhan sắc " đối với một cô gái quan trọng như thế nào ko ? Nó là lẻ sống duy nhất của đời ! Vui cũng nó , buồn cũng nó ! Chính ông đang tay huỷ hoại , rồi ông định trốn tránh ,coi như ko có chuyện gì xảy ra , như ngắt một cánh hoa , vung một cánh bướm !
Nguyễn Y Vân chỉ còn biết giậm chân than thầm , gặp phải hạng người như Kiều , là hắn đành bó tay , ko biết ứng phó sao ?
Ko ứng phó , nhưng ko có nghĩa là ko có cách , hắn chợt mỉm cười .
Mỗi lần hắn cười , là y như trong đầu hắn vừa loé lên trò quỉ gì đó , mà chỉ có hắn mới biết .
Hắn bổng vỗ tay " bốp ... bốp " , hô to :
_ Tiểu Muội , vào được rồi đấy !
Hắn vừa " hô " xong , bên ngoài phòng lập tức có ... hồi âm , đó là tiếng bước chân vội vã , song ko giấu nổi vẻ rụt rè , e ngại .
Tiếng chân dừng ngay trước phòng Kiều . Nơi cửa , vừa có thêm một người , đó là một gã con trai , ăn bận khá tươm tất , trên tay ôm bó hoa .
Kiều trố mắt , bật thốt :
_ Nhan Như Hiền !
Coi , trông điệu bộ Nhan Như Hiền bẽn lẽn y như cô gái lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng tương lai hổng bằng !
Chạm trúng ánh mắt Kiều , gã bổng cúi gầm đầu , hai mắt ngó xuống ngón chân như một kẻ tội đồ !
Gã cứ thế , đứng ngẩn ra ...
Kiều tức mình , hỏi :
_ Ai mượn ông đến hả ?
Nhan Như Hiền cà lăm :
_ Tôi ....Tôi ....
Nguyễn Y Vân chạy đến bên gã , chận lời :
_ Đã đến thì là ....khách quí , còn ko mau đem hoa vào cắm trong bình cho đẹp lòng chủ nhà nữa ....
Như tử tù được ...ân xá , Nhan Như Hiền răm rắp nghe theo lời ... mách nước , răm rắp cắm bó hoa vào bình .
Kiều chạy tới giật bình hoa , cự nự :
_ Nhiều chuyện ! Ai mượn ông tày khôn thay bình hoa hả ? Đừng có mua chuộc ...Ông hãy mang về đi !
Nhan Như Hiền càng lúng túng hơn bao giờ hết . Nguyễn Y Vân thấy vậy , đỡ lời :
_ Người ta đã có lòng mang hoa đến tận nhà , ấy ko hiểu giùm thì chớ , còn nặng lời rúng rẩy , bộ ko cảm thấy mình vô tình lắm sao ?
Kiều hừ một tiếng , lạnh lùng :
_ Tôi vậy đó ...
-
Rồi , nàng giậm chân , kêu lên :
_ Ông hứa đi bắt lại con Sáo cho tôi , sao cứ đứng đó .....
Nhan Như Hiền đang đứng lầm lũi đó , căm lặng đó , nhưng tai vẫn chăm chú , vừa nghe nàng nói xong , gã cắm đầu chạy như bay ra cửa .
Nhìn theo cái dáng hấp tấp của gã , Nguyễn Y Vân lẩm bẩm :
_ Ôi ..."tiểu muội " của tôi .... Nhỏ bảo bạn đi chết ....bạn cũng đi à ? Phải chứng tỏ bãn lĩnh con trai của mình chứ , đâu phải cứ nhất nhất nghe theo là con gái thích đâu ....
Kiều hậm hực nhào tới toan chọi Nguyễn Y Vân , nhưng dòm trực thấy Mami của mình , nên lộ vẻ ôn nhu ngay , nàng " ối " lên:
_ Ủa , má mới đến à ?
Mami nàng gật đầu , đoạn nhìn Nguyễn Y Vân với vẻ biết ơn , nói :
_ Thím biết chỉ có con mới trị được chứng bệnh của nhỏ Kiều ....
Kiều " hứ " một tiếng , lườm Nguyễn Y Vân . Hắn vội bỏ đi ra cửa , rượt theo lối Nhan Như Hiền lúc nãy .La Thiên Kỳ chạy theo , hỏi :
_ Anh định đi bắt con Sáo cho chị Kiều à ? Nó bay mất rồi mà !
Nguyễn Y Vân cười cười , ko nói gì . Hắn vọt mình chạy thật nhanh về phía mấy cây nhãn .
Mami Kiều nhìn theo , khẽ thở dài :
_ Con đó , nghe lời má đi , đừng có dùng thái độ ....chanh chua , dấm ớt với hai đứa nó mãi , ko tốt đâu , con gái lớn rùi , phải biết ôn nhu , thuỳ mị , thì con trai mới chú ý tới ....
Kiều vùng vằng :
_ Họ ăn hiếp con , má ko bênh vực thì chớ , còn bắt con đi ...ngược lại tôn chỉ của con nữa chứ !
_ Thế con muốn vậy mãi à , cứ theo đà này , ko sớm thì chầy con cũng bị ...ế là cái chắc !
_ Má khỏi lo , ế thì con ở với má luôn , hì hì hì .....
_ Vậy mà cũng nói được ....
Nguyễn Y Vân dòm trước ngó sau thấy ko ai chú ý đến mình , hắn bèn trèo nhanh lên cây nhãn . Hắn vừa trèo , vừa huýt sáo , vừa lấy tay rà rà lên cành nhãn . Chẳng bao lâu , trên cây nhãn vùng có tiếng kêu " Nguyễn ...... "
Tiếng kêu mới nữa chừng thì tắt ngấm .
Coi lại , Nguyễn Y Vân đã tóm được con Sáo , hắn đưa tay bịt lấy miệng nó , rồi từ từ gỡ đường chỉ quấn dưới chân .
Thì ra , trước khi thả con Sáo bay đi , hắn ngầm cột dưới chân nó một sợi chỉ dài , sợi chỉ nầy là nguyên nhân làm con Sáo bị vướng trên cành cây , ko sao thoát đi được .
Hắn cầm con Sáo , tụt xuống cây nhãn , chạy đi tìm Nhan Như Hiền . Lúc bấy giờ , Nhan Như Hiền đang hớt hơ hớt hải lùng sục khắp vườn , trông gã thật thảm não .
Nguyễn Y Vân xôm tới , cười hề hề :
_ Khỏi cần tìm nữa , con Sáo đây nè , mau đem trả lại cho nhỏ Kiều đi , nhớ nói là bạn tìm được đấy nhé !
Nhan Như Hiền hơi lừng khừng :
_ Làm vậy coi sao được , con Sáo này rõ ràng là do bạn bắt lại mà ...
Nguyễn Y Vân dúi con Sáo vào tay gã , nói :
_ Tôi còn mặt mũi nào cầm con Sáo này trả lại nhỏ ....
Bổng , có tiếng cười nhẹ từ đâu đó vang lên :
_ Nguyễn Y Vân mà có lúc cũng biết ... xấu hổ a , phải hông đó ? Ông luôn tự hào về lớp da mặt của mình lắm mà ....
Nguyễn Y Vân nhảy dựng lên , hắn la bài hãi " Trời , là nhỏ Kiều , chạy thôi ...."
Kiều từ trên tường nhảy xuống , rượt theo Nguyễn Y Vân , nàng la lên :
_ Đứng lại ......biểu coi , ai ăn thịt đâu mà chạy thục mang vậy ?
Hai người họ , cứ thế , kẻ trước người sau rượt đuổi nhau , chạy lòng vòng khắp vườn như hai đứa ...con nít .
Chừng .... thấm mệt , và cũng ko còn cách nào khác ,
Nguyễn Y Vân la lên :
_ Ko biết xấu hổ ...... gương mặt vậy mà chạy khắp nơi , bộ ko sợ người ta dòm ngó á ! Lêu ...lêu ...
Câu nói hắn có hiệu quả liền .
Kiều vừa nghe nhắc đến ...gương mặt , nàng giật mình , đưa tay khẽ rờ lên mặt mình , rồi ù té chạy thẳng vô nhà , nàng còn hậm hực , nguýt hắn một cái thật dài , chua ngoa :
_ Lần này tha cho đó .... liệu hồn !
-
LỐi ThoÁt Cho TÌnh YÊu
CHƯƠNG V _ VỎ QUÍT DÀY , MÓNG TAY NHỌN ....
Sáng trăng , sáng cả con đường đồng quê !
Chỉ có ở miền thôn dã , ánh trăng mới thật sự đẹp lộng lẫy !
Trên con đường xuyên qua thị trấn , xuyên qua cánh đồng xanh ngát và mấy chiếc cầu gỗ , có ba bóng người lặng lẽ đi bên nhau , lặng lẽ ngắm trăng !
Trăng thượng tuần treo nữa vầng trên lưng trời , toả xuống ánh sáng dịu dàng , dịu dàng như đôi mắt tình nhân nhìn nhau !
Ánh mắt Kiều từ đầu chí cuối vẫn nhìn Nguyễn Y Vân như vậy , nhìn si dại , nhưng tiếc là hắn ko thấy và cũng ko cảm nhận được gì , vì hắn đang ngồi trước chở nhỏ !
Mà dù hắn ko chở nhỏ , tâm trí hắn hiện đang dồn hết cho một người , cái người từ đầu đến giờ vẫn đi sát bên hắn , vẫn hết sức xa vắng !
Nàng đi bên hắn , bóng song song với hắn , nhưng thần tình nàng tựa hồ như làn sương , mong manh , thấp thoáng như có như ko !
Nàng là Diệp Thu Sương !
Người mà hắn có muôn ngàn lời muốn nói , nhưng rốt cuộc ko biết nói từ đâu !
Hắn ko nói , nàng cũng ko nói , nhưng Kiều thì ko nhịn được im lặng mãi , nàng bâng quơ :
_ Trăng hôm nay đẹp quá hen !
Nguyễn Y Vân cũng bâng quơ :
_ Trăng đẹp thật !
Kiều bật cười :
_ Ủa , chịu mở miệng rồi sao ! Vậy mà nãy giờ tôi cứ tưởng ông mắc ngậm cái gì trong miệng chứ !
Nguyễn Y Vân quay ra sau , ậm ừ :
_ Thì ko thấy tôi đang ngậm cái gì sao !
_ Ngậm gì ? Ngậm ...cám à ?
_ Trái tim !?
Kiều chưng hửng :
_ Trái tim ? Ông lấy đâu ra trái tim để ...ngậm trên miệng chơi nhỉ ....
_ Trái tim , đích thị rồi , còn lấy đâu ra ư ? Tôi lấy từ trong ngực mình ra , đem lên miệng cắn thử , coi sao nó theo tôi suốt mấy chục năm nay , mà tôi chẳng hiểu nó mấy ...
_ Chứ ko phải ông định dâng tặng cho ai đó à ? Kiều cười khỉnh , thoáng nhìn sang Diệp Thu Sương .
_ Trái tim này , với tôi đã vô dụng , thì còn ai dám nhận chứ !
_ Ông đùa hay thật ...
_ Sao đùa , lời nói phát xuất từ ...trái tim đó chứ ...
Kiều định nói gì đó , nhưng nàng vụt sáng mắt . Bất thần , nàng chồm tới trước giật phăng trái tim trong miệng Nguyễn Y Vân , làm cả hai lảo đảo suýt nhào xuống xe . Nguyễn Y Vân la lên :
_ Làm gì vậy , sao đánh cướp ... trái tim của tôi ...Trả lại đây !
Kiều cầm trái tim lên ngắm nghía . Nàng xuýt xoa :
_ Qua !!! Phải công nhận là trái tim này được chế tạo thật tinh xảo , cầu kỳ , với nhiều đường viền bằng đá và kim tuyến sáng lóng lánh ...
Như phát hiện ra điều gì khác thường , nàng lập tức kêu lên :
_ Trái tim này trông hơi quen quen à nha .... Tôi nhớ hình như là đã thấy ở đâu đó ...
Nàng tiện tay đưa cho Diệp Thu Sương , vừa cầm lên tay , Diệp Thu Sương đã " a " lên một tiếng ngạc nhiên , rồi trao lại cho Kiều:
_ Ko sai , thật giống với món quà mà " bồ " của nhỏ Hà đã tặng nhỏ hồi nãy nơi bàn tiệc !
Kiều bật cười hắc hắc :
_ Nguyễn Y Vân ơi , tôi ko ngờ ông ngoài tài cạy " khoá " ra , còn biết hành nghề " hai ngón " nữa a !
Nụ cười nàng lộ vẻ mỉa mai , cay độc lạ !
Nguyễn Y Vân thản nhiên :
_ Lúc tặng cho nhỏ Hà trái tim , " bồ " của nhỏ còn giữ lại một trái , nhưng tôi thấy gã cứ do dự mãi ko chịu tặng nốt trái còn lại , tôi nghĩ gã ki-bo quá , bèn tiện tay " chỉa " đem về xem thử nó có gì quan trọng đến nỗi gã phải chùn lòng ...
_ Ông đừng có biện minh cho hành vi ... ko tốt của mình nữa , rốt cuộc ông đã tìm thấy gì chưa ?
_ Thì đằng ấy lấy rồi đó , có kịp thấy gì đâu...
_ Ủa , mà từ đầu chí cuối tôi thấy ông đâu có tiếp xúc với gã , bằng cách nào ông lấy được ?
_ Chỉ một cái bắt tay lúc ra về là đủ rồi ...
Nguyễn Y Vân chợt cười cười :
_ Tôi nghĩ đằng ấy nên đề phòng trước , đề phòng triệt để là vừa , biết đâu tôi " ngựa quen đường cũ " , lại trộm trong người đằng ấy vật gì đó ...
Câu nói " có vẻ đùa " của hắn làm Kiều biến sắc mặt liền , nàng cấp tốc thụt lùi ra sau , thụt lùi mãi , tựa hồ như tránh vật ...ôn dịch .
Chừng yên tâm với cự li an toàn , nàng mới liếc sang Diệp Thu Sương , nói :
_ Bạn cũng nên đề phòng hắn đấy , nãy giờ tôi thấy hắn cứ nhìn bạn hờm hờm ...ko biết là có ý gì !
Câu nói nàng ngay tức khắc có hiệu quả , Diệp Thu Sương khẽ khàng tách rời ra , khẽ lùi ra sau một chút .
Kiều trái lại xít vô , nàng cười hì hì :
_ Ai sợ ông giở trò , chứ tôi ko sợ , vì tôi đang giữ trái tim ông đây , mọi hành động bất hảo của ông sẽ bị tôi bóp từ trong trứng nước ...
Nguyễn Y Vân cũng cười hì hì :
_ Đừng quên ... trái tim đó là của " bồ " nhỏ Hà ...
Một lần nữa Kiều lại xít ra , nàng vừa xít , vừa dùng trái tim đấm " thình thịch " vào lưng Nguyễn Y Vân .
Nguyễn Y Vân la lên oai oái .
Bổng Kiều ngưng ngang , nàng chăm chú nhìn xuống tay . Trên tay nàng , trái tim bị vỡ ra làm hai mảnh , trong mỗi mảnh dường như có chứa vật gì đó ...
Kiều lấy ra xem , rồi lẩm bẩm :
_ TTTT ! Là gì vậy ?
Vừa nghe bốn chữ " TTTT" , trên gương mặt của Nguyễn Y Vân và Diệp Thu Sương phảng phất có sự biến đổi dị thường !
-
Gần như cả hai người họ cùng đồng thanh :
_ Là TTTT ?!
Kiều gật đầu . Nàng lật đi lật lại tờ giấy một hồi , cố tìm hiểu xem có gì bí ẩn bên trong ko , nhưng nàng ko tìm thấy gì .
Nàng ko tìm ra được gì ngoài bốn chữ " TTTT " , song trong đầu nàng vụt loé lên một phát hiện , nàng reo lên :
_ TTTT , chẳng phải là biệt danh của băng nhạc" bốn chàng trai " nổi tiếng cách đây hai năm sao ! Đương thời , băng nhạc này là một... hiện tượng , đã dấy lên cơn sốt bắt chước ...nghệ sĩ , mà mọi người hay đùa là cơn sốt ... TTTT ....Hầu như lúc bấy giờ ,giới hâm mộ nhạc trẻ ko ai ko biết đến TTTT , ngay cả con nít lên ba , cũng tập tành học đòi theo phong cách xì- tin của ....TTTT , từ trang phục , cử chỉ , cho đến ngôn từ giao tiếp ....
Diệp Thu Sương gật đầu :
_ Ko sai , thế Kiều có biết " TTTT'' còn là bí danh của của một nữ sĩ nổi tiếng nữa chứ !
Kiều thoáng cau mày , hồi lâu , nàng " a " lên một tiếng :
_ Đúng rồi , là bí danh của một nhà thơ , cũng nổi tiếng cách đây 2 năm , nhưng cho đến bây giờ , giới hâm mộ , và báo chí vẫn chưa xác định được người ấy là ai , ở đâu .....
Diệp Thu Sương tiếp lời :
_ Cũng giống như hiện tượng " TTKh " trước đây , TTTT chỉ xuất hiện trên thi đàn Việt Nam với bốn bài thơ , mỗi bài cách nhau khoảng nữa năm , rồi biệt dạng . Bài thơ đầu tiên , với tựa đề " Uyên - Ương Hồ Điệp Mộng " xuất hiện sau khi băng nhạc TTTT hát thành công bài hát cùng tên . Sau đó một thời gian, có nhiều lời đồn rằng , TTTT chính một Fans hâm mộ nữ viết bài thơ này dành cho băng nhạc TTTT , nhưng từ khi ba bài thơ kia liên tục xuất hiện , lời đồn này mới nguội đi . Giới báo chí thì nói , TTTT là một thiếu nữ thất tình , thậm chí họ còn khẳng định đã gặp người ấy , đó là một cô gái ... nhà quê , có đôi mắt to , đượm vẻ trầm tư ... Còn giới thi sĩ thì khỏi nói , ai cũng tự nhận mình là cái người đã phụ ...cô ta , rồi thì viết thơ ì xèo ....
Kiều hỏi :
_ Thế người ấy gởi những bài thơ đó bằng đường bưu điện , hay nhờ người khác đưa hộ đến nhà xuất bản ?
Diệp Thu Sương suy nghĩ :
_ Hình như chủ yếu qua mạng ....internet , chính vì vậy mới giữ được bí mật lâu đến vậy ....
Nguyễn Y Vân chen vào :
_ Nghe nói , TTTT còn có bài thơ thứ năm , cũng nghe nói bài thơ đó có tựa đề là " LỐI THOÁT CHO TÌNH YÊU " bài này được tác giả nhờ một người bạn thân , một hacker cao cấp , nhờ Y đăng lên mạng , nhưng người này bị tai nạn chết bất ngờ , thành ra bài thơ này từ đó mất tích luôn ....
Nói tới đây , chợt hắn phát rung lên , luôn giọng nói cũng rung rung :
_ Ko lẽ bài thơ đó nằm trong " trái tim " này ....
Kiều lục lạo lại hai mảnh ' trái tim ' , nàng tìm thầy một tờ giấy khác , trên tờ giấy ghi chi chít những chữ , nàng cao hứng quá , nói mau :
_ Đúng rồi , đúng là bài thơ này ....
Nàng đọc đi đọc lại bài thơ , rồi chăm chú nhìn nét chữ , phân tích cú từ , nàng đưa ra nhận xét :
_ Bài thơ thật lâm li , bi đát ! Lời thơ , phong cách thơ , hẳn nhiên là của TTTT , nhưng nét chữ thì ko phải ! Chừng như đây chỉ là bản chép tay sao lại , nét chữ no tròn , cứng cáp , mạnh mẽ của người con trai ....
Nguyễn Y Vân chớp mắt :
_ Bài thơ này chắc là do người bạn thân của " TTTT " chép lại , Y cẩn thận thiệt !
Hắn nuốt nước bọt đánh " ực " một cái , tiếp :
_ TTTT cũng chính là biệt danh của một băng XHĐ nổi tiếng cách đây 5 năm , người cầm đầu tên là Mai Hùng Phi , bọn đàn em hay gọi hắn là Hùng " gấu " . Băng này lấy 4 chữ " T " làm tôn chỉ , có nghĩa là " Tiền - Tình - Tội - Tù " , chuyên đi " bảo kê " các nhà hàng , vũ trường , và sòng bạc ...