Câu chuyện lãng mạn quá...ngang đoạn hấp dẫn mà hết rồi....Post tiếp Chap 4 đi bạn ơi....:)
Printable View
Câu chuyện lãng mạn quá...ngang đoạn hấp dẫn mà hết rồi....Post tiếp Chap 4 đi bạn ơi....:)
Chài! Cụt hứng nghen!!!! Viết lẹ lẹ chap nữa bạn ui!!! Ủng hộ bạn hết mình!!! Ghiền we'...
- Nè, cô không sao chứ?......Ê, tôi đang hỏi cô đấy, có nghe không vậy? Bộ bị điếc hả? - hắn lại gần đặt tay lên vai tôi
- Buông ra, không cần ông lo.
-Cô..."khóc"....Cô bị sao thế hả?
- Đã bảo không cần ông lo mà...Ông thì biết gì chứ, ông có hiểu được cảm gíác của tôi không. Không, một con người như ông sẽ mãi không bao giờ hiểu được tôi....Tôi...tôi đã rất mệt mỏi, rất đau khổ, nhưng tôi có thể làm gì, tôi có thể chia sẻ điều đó với ai chứ!!! ....Trước mặt mọi người, tôi luôn tỏ ra là 1 người mạnh mẽ, cứng rắn, thế nhưng...thế nhưng sự thật là sao, sự thật tôi vẫn chỉ là 1 cô gái yếu đuối. hix...có lẽ...tôi đã hiểu, tôi không muốn bất kì ai đó nhận ra con người thật của tôi, bởi lẽ tôi không muốn họ sẽ nhìn tôi bằng 1 ánh mắt đầy thương hại, tôi không muốn, tôi không muốn thế.
- Vậy hóa ra đó là tất cả sự đau khổ của cô à?
-Hả..Ông nói vậy là sao chứ?
- Cô nên nhớ trên đời này, những người đau khổ không phải chỉ có 1 mình cô. Phải, có lẽ tôi không hiểu được cảm giác của cô, bới vì tôi chưa từng trải. Nhưng...cô nói cô dùng sự mạnh mẽ để che giấu sự yếu đuối à. Thật nực cười.
- ????
- Cô nên nhớ sự yếu đuối không bao giờ có thể che đậy được cả. Cách duy nhất chỉ có thể là loại bỏ nó hoàn toàn mà thôi. Cô không dám đối mặt với sự việc đó, chính điều này đã làm cho sự yếu đuối của cô ngày càng tăng.... Nếu cô muốn tồn tại trên thế gian này, thì cô phải thật mạnh mẽ, nhưng không phải là sự mạnh mẽ giả tạo mà cô đã làm, mà là 1 sự mạnh mẽ thật sự, cô hiểu chứ?
Ào...Ào
Trời vẫn mưa, vẫn mưa. Tôi đứng đó, hắn cũng đứng đó. Thân thể tôi bây giờ lạnh buốt cả rồi, thế nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất ấm, cái cảm gíác ấm áp mà kể từ ngày đó tôi đã hoàn toàn đánh mất.
-Ư..mm, tôi muốn....tôi muốn từ bây giờ sẽ có đủ can đảm để đối mặt với người đó, nhưng tôi vẫn sẽ không tha thứ cho ông ta. Tôi..tôi cũng sẽ cố trở thành 1 người mạnh mẽ, 1 sự mạnh mẽ không chỉ trước mặt mọi người, 1 sự mạnh mẽ thật sự chứ không phải giả tạo...hix...Và...Gia Tuấn, ông....ông vẫn còn ủng hộ tôi chứ, phải không?
- Ờ...thì đương nhiên - hắn đỏ mặt gãi đầu rồi nhìn sang hướng khác
- Ư..mm, cám...cám ơn cậu
K..e..é...t
- A, cháu về rồi đó hả, Nhi. Cháu làm dì lo quá đấy.
- Người như bà không phải chỉ biết lo đến tiền thôi sao? - tôi nói 1 cách lạnh lùng
- Cháu nói gì thế? Ta lo cho cháu thật mà. Cháu vẫn còn giận dì về chuyện đó à. Cháu phải thông cảm chứ, dì nhận tiền cũng là vì muốn cháu có 1 cuộc sống tốt hơn mà.
- Thôi đi. Đừng nói nữa. Số tiền đó bà muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm. Nhưng ...làm ơn từ nay đừng có đưa bộ mặt giả tạo đó ra trước mặt tôi nữa.
Nói xong, tôi bước vào nhà mặc cho những lời xì xào của bã sau lưng tôi.
Ngày mai, tại lớp học
- Phù....uuu
- Làm gì mà cậu thở dài thế, Dung?
- Hic, cậu không biết đâu. Hôm qua tớ đã thất bại trong việc chinh phục trái tim của hoàng tử rồi.
- Hắn cự tuyệt cậu sao?
- Không, tớ chưa nói gì thì hắn chuồn mất tiêu rôi. Đã vậy còn lấy lun cây dù của tớ đi làm tớ phải dầm mưa về nhà. Hic, cậu có thấy đứa con gái nào định tỏ tình mà khổ như tớ kia chứ.
-Hơ.., thôi đừng buồn nữa, thất bại là mẹ thành công mà.
- Ừm, cậu nói đúng, cho nên tớ sẽ không từ bỏ đâu. Nhất định tớ sẽ làm cho Tuấn phải thích tớ.
Câu nói của Dung lúc đó không hiểu sao lại làm lòng tôi se thắt lại. dường như tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra thì phải, sao thế nhỉ?
- Thông báo, thông báo, các bạn ơi!!!- Tiếng nhỏ lớp trưởng vang lên làm ngắt mạch suy nghĩ của tôi - Nhà trường sắp tới sẽ tổ chức đi Nha Trang đấy, bạn nào muốn đi thì lên đăng kí với mình nhé.
- A, đi Nha Trang à, được đó.
- Thú vị đấy
- Nghe nói Nha trang đẹp lắm.
- Ồ, đi những 3 ngày cơ à
- Xui quá, hôm đó tớ kẹt không đi được rồi.
Những lời bàn tán xôn xao của mọi người làm lớp học náo nhiệt hẳn lên.
- A, hay quá, Nha Trang...nơi đó mà tỏ tình chắc là romantic lắm, mới nghĩ đã thấy vui rồi,hihi . Nè...Nhi, mình cùng đăng kí đi nhé
- Ơ, tớ không đi đâu.
- Hả? Sao thế?
- Tớ...không có tiền
Nói không có tiền thì đúng là hơi quá. Nhưng tôi thật sự không muốn xin tiền bà đó chút nào, nhất là số tiền đó lại là của ba tôi.
- Vậy để tôi ra cho.
- Hả? - tôi ngạc nhiên thốt lên
- A.., Tuấn, cậu vừa mới đến à? - vừa thấy hắn, nhỏ Dung liền reo lên.
- Ơ..., không được đâu. bộ cậu giàu lắm hay sao mà đòi bao tôi.
- Ừm, vậy chứ gia đình tôi cũng không phải hạng xoàng đâu nhé!
- Dù gì đi nữa... thì vẫn không được. Tôi và cậu đâu có quen lắm đâu chứ.
- Tôi đã bảo được là được. Sao cô phiền phức thế.....Thôi, không nói nữa, bây giờ tôi phải xuống phòng y tế nằm để trốn tiết 1 đây., byeeee
Một lát sau:
- Nhi này, tớ thấy hình như hắn đặc biệt quan tâm đến cậu thì phải?
-Ơ, cậu nói gì? Bọn tớ không có gì đâu.
- Vậy sao cậu lại đổi cách xưng hô với hắn. Mới hôm qua, cậu vẫn còn như lửa như nước với hắn cơ mà, sao bây giờ hắn lại đối xử tốt với cậu như vậy chứ.
- Ơ, tớ...tớ...vì....- tôi lúng túng khi không biết phải trả lời Dung như thế nào
- Hix, tớ sợ sau này tụi mình sẽ trở thành tình địch quá
- Dung, Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa. Tớ thề, tớ với hắn chỉ là bạn, 1 người bạn bình thường không hơn không kém. Thật đấy, tớ đổi cách xưng hô với hắn là vì...là vì hắn đã từng giúp tớ, vậy thôi.
- Ơ...hihi...haha..., cậu làm gì mà căng thẳng thế. Tớ chỉ đùa với cậu thôi mà, hihihi...Đúng là cậu đâu thể nào thích hắn được chứ, phải không? ..Hahah - Dung ôm bụng cười sảng khoái
- Hừ, thì ra cậu đùa à, làm tớ hết hồn - tôi thở phào nhẹ nhõm - Mà Dung nè, hứa với tớ đi, dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì tụi mình vẫn sẽ luôn là bạn tốt nhé.
- Ừm, được thôi ^_^, tớ hứa
Từ "hứa" của Dung mới thốt ra thật dễ dàng làm sao. Nhưng...tôi nghĩ...liệu trong trường hợp xấu nhất, lời hứa của chúng tôi có còn giữ vững được không?
chắc là ko được đâu!
Vài ngày sau, trước ngày đi chơi, tôi đang ở trước cửa Siêu Thị chờ Dung đến. Tôi và Dung đã hẹn là hôm nay sẽ cùng nhau đi mua vài thứ lặt vặt để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Mà không hiểu sao đến giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng nhỏ cả. Thay vào đó là...
- A, Tuấn. Trùng hợp quá nhỉ. Cậu cũng đi Siêu Thị à?
- Ko
- Thế sao cậu lại đến đây.
- Thì siêu thị này là của ba tôi mở mà
- Hả...Dóc tổ vừa thôi ông nội
- Tin hay không thì tùy ý... Thế còn cô, cô đứng đây chi vậy?
- À, tui đang chờ Dung...Ưm..- tôi nhìn vào đồng hồ- Mà quá nửa tiếng rồi sao vẫn chưa thấy đến nhỉ?
- Thôi, cô từ từ đợi nhé. Tôi đi đây...
- Ơ...ý...khoan
- Sao, chuyện gì? - hắn quay lại
- À..ừmmm..Cám..cám ơn nhé
- Cám ơn? Why?
- Thì chuyện đi Nha Trang đó.
- À, chuyện nhỏ ấy mà...Nhưng...cô muốn cám ơn thật hả?
- Chứ còn gì nữa - tôi đỏ mặt
- Vậy thì....
Hắn vừa nói tức thì đã tiến ngay đến chỗ tôi. Và trong khoảnh khắc đó, lúc tôi không hiểu hắn muốn gì thì hắn đã nhanh chóng kiss lên má tôi một cái. Đó là 1 cái kiss rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Trước hành đồng bất ngờ của hắn, tôi liền phản ứng
- Làm...làm gì kì thế hả?
- Thì coi như đó là lời cảm ơn của cô đi - hắn cười rồi chạy mất dấu
Nhìn bóng dáng hắn xa dần, xa dần, tôi mới bình tĩnh lại nhưng...không hiểu sao tim tôi vẫn còn đập rất mạnh và lòng tôi lại có 1 cảm giác rất kì lạ, cái cảm giác mà tôi chưa từng gặp bao giờ.
Ngày mai...
If the bright lights blind your eyes, my love will get you home.
If your troubles break your stripe, my love will get you home....
Bây giờ, chúng tôi đang ngồi trên xe để đi đến Nha Trang. Trên đường đi, lớp tôi đã hát rất nhiều bài và chơi rất nhiều trò chơi. ai nấy hôm nay đều mặc rất đẹp, nét mặt vui tươi. Chỉ riêng tôi là không thể vui được, tôi vẫn còn đang bị ám ảnh bởi chuyện hôm qua...
- Nhi này, tớ có bánh chocolate đây, cậu ăn không?
- Ơ..khỏi..Tớ không đói.
- Cậu vẫn còn giận tớ vì hôm qua tớ không đến à?
- Ko..ko phải đâu.
Tôi làm sao mà dám giận Dung chứ. Ngược lại, tôi sợ Dung sẽ giận tôi khi biết chuyện hôm qua thì có.
Lúc này, hắn đang ngồi ở cuối xe. Tôi giả vờ liếc liếc xuống dưới. Hắn đang ngồi dựa vào ghế, 2 tay đưa ra sau gáy, nhắm mắt lại và nghe nhạc từ cái máy MP3 hắn mang đến. Lúc đó, trông hắn thật...cool làm các bạn nữ cứ nhìn chằm chằm vào hắn hoài. Và hình như..tôi cũng bị hắn cuốn hút 1 chút thì phải.
- Nè, Nhi..Cậu có nghe tớ nói ko vậy?
- ơ..hả? Cậu..cậu vừa nói gì? - tiếng nói của Dung làm tôi bình tỉnh.
- Sao cậu cứ nhìn xuống dưới hoài vậy. Ở dưới có gì à..- Dung nhìn xuống- A, thì ra Tuấn ngồi ở cuối xe. Ôi, trông cậu ấy mới handsome làm sao.
- Ê, Dung, ngồi đàng hoàng đi chứ. Mọi người đang nhìn kìa.
- À, sorry, hihi...Nè, cậu coi kìa Nhi,thằng lớp phó kỉ luật đang nhìn cậu đấy.
- Hả? Vậy thì sao?
- Hihi, còn giả vờ ư? Cả lớp ai cũng biết là thằng đó có cảm tình với cậu mà.
- Thôi đi, tớ đâu có thích hắn
- Ừm..hihi..thật ra tớ cũng ghét hắn lắm. Hắn mặt mũi chẳng coi được, nói chuyện thì lí nhí, nhút nhát, còn tệ hơn con gái nữa. Nhìn là thấy bực rồi :furious:
- Cậu cũng không nên nói Minh như thế chứ...tớ biết là hắn làm sao mà sánh được với người trong mơ của cậu chứ.
- Haha..chính xác đó. Thằng đó làm sao mà bì nỗi với..với.. - Dung đang nói bỗng ngừng lại
- Sao thế Dung?
- Ko, ko có gì...À... Nhi..Nhi này, hôm qua tớ không đến, cậu có làm gì không?
- Hả..Tớ...tớ đợi mãi không thấy cậu nên tớ đã đi về.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Ừm...chỉ vậy thôi - tôi lúng túng trước câu hỏi của Dung
- hihi, xin lỗi nhé, tại hôm qua tớ ngủ quên
- Ơ, ko sao đâu^^
- À...trong chuyến đi Nha Trang này, tớ sẽ có 1 món quà đặc biệt tặng cậu đấy.
- Quà à? Quà gì vậy?
- hihi.., LÀ...BÍ...MẬT
1 món quà bí ẩn, nếu Dung mà biết được chắc tức điên lên mất!
Tiep^' di kimio , nho' tui la` ai hong ^^
Hic! Tiếp đi bạn ơi! Truyện hay lắm! Cố gắng nha ^_^