truyện nì hay thật đếy, típ nào tg
Jenny Sun jống spam bài của ng` ta wá àh!
mày có cơ hội mà hok chịu bóc tem
comment mà đưa mí cái hình đó zô chi zậy?
còn nhớ tao hem?
Printable View
truyện nì hay thật đếy, típ nào tg
Jenny Sun jống spam bài của ng` ta wá àh!
mày có cơ hội mà hok chịu bóc tem
comment mà đưa mí cái hình đó zô chi zậy?
còn nhớ tao hem?
Chương 8
Phượng Duy lể phép nhìn ông cụ đang đứng trước cổng nhà mình.
- Thưa ông tìm ai ạ?
Ông già chống tay lên cây ba ton:
- Đây là nhà bà Nhu, phải không cháu?
- Dạ vâng ạ.
- Tôi muốn gặp bà Nhu
Duy khá ngạc nhiên vì trong nhưng người quen biết bà nội, cô chư gặp ông cụ bao giờ
Ngập ngừng một chút Duy bảo:
- Dạ, cháu mời ông vào nhà ạ.
Vào tới sân ông cụ ngồi xuống ghế đá:
- Cháu vào nhà thưa với ba Nhu là có ông Ngôn muốn gặp.
- Vâng ạ, cháu sẽ báo với bà nội ngaỵ Xin ông vui lòng chờ.
Vừ đi Duy vừa cố lục lạo trí nhớ, nhưng vẩn không biết ông Ngôn là ai.
Vào nhà, cô tìm bà nội, vừ nghe nhắc tên Ngôn, bà nội đã lật đật bước ra sân.
Mắt nheo nheo bà Nhu dêu lên:
- Đúng là anh Ngôn rồi, trời ơi! Bao nhiêu năm rồi hả trời.
Ông cụ đứng dậy:
- Ai cũng gần đất xa trời cả rồi. Tôi mừng khi gặp lại chị trước khi về với ông bà.
Bà Nhu Phật ý
- ấy chết sao anh lại nói thế? Nào mời vào nhà.
Quay sang Duy bà hạ giọng:
- Lo nước nôi cho nội.
Duy dạ nhỏ. Cô mau chóng vào bếp, bắt ấm nước và pha trà.Thứ trà sen thường dùng của nội.
Từ phòng khách, giọng run run của những người không còn trẻ nửa, nhỏ nhưng đủ để Duy quang tâm vang lên:
- Tôi đến đây trước là thăm chị sau la tôi muốn gặp cháu mình.
Bà Nhu nói:
- Chuyện đó không khó tôi sẽ gọi nó cho anh. Nhưng không biết nó có chủân bị tinh thần cho cuộc gặp gở này chưa. Tôi nghĩ không nên để nó bị sốc.
Ông Ngôn đầy chủ quan:
- Nó không sốc đâu, song có thể nó khó chịu và không chấp nhận tôi.
Bà Nhu ôn tồn:
- Cứ thong thả đã. Ông vội gì cơ chứ, dầu gì nó cũng là đứa bé vô thừa nhận hằng hai mươi mấy năm rồi mà.
- Hừm! chị trách tôi đấy à.
- Tôi chỉ nói lên sự thật chứ đâu dám trách chi.
- Chị trách tôi đâu có sai. Tôi đã độc ác chia cách thằng Liêm với đứa con gái đó, vì môn đăng hộ đối, vì tương lai cơ nghiệp củagiòng họ. Tôi muốn Liêm cước vợ giầu và nó đã ngoan ngoãn nghe lời tôi bỏ cô gái mình thương yêu.
Bà Nhu trầm ngâm:
- Tôi nhớ lúc đó ông nhà tôi phản đối rất quyết liệt chuyện này.
- Vâng chúng to6i đã giận nhau một thời gian khá dài. Để bây giờ tôi ân hận quá sức. Nhưng thú thật tôi không hề biết Liêm đã bỏ một gịot máu rơi.
Phượng Duy đưa tay chận ngang ngực. Cô đã biết hai ông bà cụ đã đề cặp đến ai. Duy cố nén xúc động, cẩn thận châm nước sôi vào ấm trà rồi nhẹ nhàng bưng lên phòng khách.
Bà Nhu hỏi:
- Biên có ở nhà không Duy?
Cô lể phép:
- Dạ, anh ấy ở trên gác ạ.
Bà Nhu cao giọng:
- Con lên mời anh Biên xuống đây và bảo là có ông nội tới thăm.
Ông Ngôn ngần ngừ:
- Pgải nói rỏ thế sao?
- Tôi nghĩ thằng bé cân chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp bất ngờ này.
- Nhỡ nó không muốn gặp tôi thì sao?
Bà Nhu điềm đạm:
- Nó vẩn có thể bỏ đi ngay sau khi nghe tôi giới thiệu ông là ai. Bởi vậy theo tôi, anh cứ để Biên quyết định gặp hay không.
Phượng DUy bước lên gác với nhưng bước chân khá nặng nề. Cô chưa biết được Biên sẽ phản ứng thế nào khi nghe cô nói.
Duy biết BIên vẩn còn giận giòng họ ba mình. Anh từng nói với cô họ là những khẻ giầu có, nhưng thiếu trái tim. Với anh họ mãi là những người xa lạ. Vậy mà bay giờ một trong những người xa lạ ấy lại tới tìm anh.
Biên đang ngồi trước máy. Duy gỏ nhẹ cửa, anh quay lại và cười làm cô rối một chút vì cái miệng rộng của anh.
Biên nheo nheo mắt:
- Anh đang cố đoán xem Duy tìm anh làm gì?
Phượng Duy nói:
- Em chắc chắn anh không đời nào đóan ra.
Biên cười:
- Anh dốt đến thế sao?
Duy chớp mắt:
- Không phải dốt mà không đời nào ngờ tới... Chịu thua em đi.
Biên nghiêng đầu nhìn cô:
- Em bật mí một tí thôi, biết đâu anh sẽ đóan được
Duy buột miệng:
- Có người tìm anh. Đố anh là ai?
Trán Biên nhíu lại:
- Ba anh à?
Phượng Duy khẽ lắc đầu. Biên nôn nóng:
- Vậy là ai khi bạn anh không hề biết chổ này?
Phượng Duy nhỏ nhẹ:
- Ông nội anh đấy.
Biên thảng thốt:
- Ông nôi anh?
Phượng Duy nói tiếp:
- Ông đang nói chuyện với nội em. Nội bảo em cho anh hay... Ông cụ muốn gặp anh
Biên ngồi thừ ra trên ghế. Lâu lắm anh mới hỏi:
- Anh phải làm gì đây Duy?
Duy ngập ngừng:
- Em không biết. Nhưng thế nào trái tim cung mách bảo với anh.
Biên khô khan:
- Với những người đó anh cũng không có trái tim. Em xuống nói hộ rằng anh đi rồi.
Phượng Duy lắc đầu:
- Em không nói dối người lớn được, anh xuống đi mà
Biên gục đầu vào taỵ Đúng là anh không thể ngờ ông nội lại tìm mình. Ông muốn gì ở anh đây? trước khia ông đã chia rẻ ba mẹ Biên. Bây giờ chắc ông cũng không mang đến điều gì tốt đẹp cho Biên. Anh nên gặp ông hay không?
Một bàn tay nhỏ nhắn lay nhẹ vai Biên, rồi giọng Duy vang lên:
- Xuống nhà với em nghe.
Biên xiêu lòng vì ánh mắt của DUỵ Cô nắm tay kéo anh dậy.Đây là lần đầu tiên Duy có thái độ thân mật với Biên, cô khiến anh khó chiệu khi nghĩ cô làm thế không phải vì anh mà vì người đang ngồi dưới nhà.
Biên ngần ngừ nắm tay Duy:
-Anh chưa chuẩn bị cho việc này.
Phượng Duy nũng nịu một chút để anh đở căng thẳng:
- Trời ơi ! gặp ông nôi mà cũng chuẩn bị, em sợ tính dè dặt của anh rồi.
Biên điềm tỉnh:
- không phải anh dè dặt.
- Vậy thì mạnh dạn hơn lên, cởi mở lên. Không phải ai củng cần biet nguồn cội đó sao? Em không thích nghe anh than cô đơn lẻ loi đâu.
Biên miển cưởng bước theo Duỵ Anh biết mình là thế vì không nở trái ý cô bé chớ không phải vi nguồn cội gì đó.
Siết chặt tay Duy, Biên cố tình dùng dằng bước thật chậm. Cùng xuống từng nấc thang với Biên cô nói:
- Nôi anh trông hiền lắm.
Biên hờ hửng:
- Thế à?
Duy nhăn mặt, cô kéo anh đứng lại:
- đừng như thế xấu lắm.
Buông tay Biên ra cô bảo:
- Anh xuong một mình đi, thấy em kéo anh nội sẽ mắng em tò mò, nhiều chuyện đó.
Biên nhúng vai, anh đi một mạch ra phòng khách. Phượng Duy thở phào, cô lắng tai nghe nhưng không nghe gì ngoài nhữn tiếng xù xi loáng thoáng.
Cô bước ra sân ngồi dưới ghế đá và thấy bà Nhu cũng vước ra.
Tới bên cô, bà nói:
- Hy vọng ông cháu họ sẽ làm lành với nhau.
Phượng Duy tò mò:
- Phải hồi xưa ông nội anh Biên đã chia cắt ba mẹ ảnh không nội?
Không trả lời Duy, ba Nhu hỏi lại:
- Sao con biết?
- Anh Biên nói.
- Hừ! hai đứa thân thiết dử, đả biết rồi sao còn hỏi nội?
PHượng Duy chớp mắt:
- Nhưng con chưa biết rỏ tại sao?
Bà Nhu thở dài:
- Tại mẹ Biên nghèo. Nghèo so với gia đình ông Ngôn thôi chứ gia đình bên ngoại Biên là dân có ăn học, ông ngoại nó là công chức hẳn hoi. Nhưng ông Ngôn vẫn chê vì thích Liêm lấy vợ giầu để phát triển hơn nửa công ty ông ta đang làm chủ.
Phượng Duy bất bình:
- Vì sự nghiệp mà bỏ giọt máu của mình, ba anh Biên thật đáng trách
Bà Nhu nạt:
- Trẻ con biết gì mà phê phán.
Duy bướng bỉnh:
- Nhưng sự thật là thế mà nội.
Bà Nhu thở dài:
- Bởi vậy mới nói chuyện quả báu. Ông Biên bảo ông và ba thằng Liêm không hề biết có nó trên đời này, mãi cho đến khi bệnh sắp chết, mẹ nó mới cho người cha về nhận con. Ba Biên nhận con rồi, nhưng vẩn giấu ch mình.
Phượng Duy lo lắng:
- Vậy hôm nay ông nội Biên chẳng mang điều gì tốt lành tới.
Bà Nhu lắc đầu:
- Không phải đâu. Ông Ngôn tha thiết xin nhận cháu đích tôn đó. Hừ! ngoài Biên ra, ông ta chẳng có đứa cháu nào ra hồn cả.
- Ủa nghĩa là sao hả nội?
Bà Nhu kê?
- Liêm, ba của BIên ở với cô vợ giàu có được hai mặt con. Đứa con trai chẳng may cũng nghểnh ngảng khù khờ như cô Út Trầm hư hỏng. Nó chơi ma túy bây giờ thân tà ma dại cả rồi.
Phượng Duy gật gù:
- Chính vì vậy ông Nôi Duy mới nghĩ tới Biên. Con nghĩ qúa muộn rồi.
Bà Nhu nhíu mày:
- Sao lại muộn?
- Anh Biên vẩn còn hận hắm.
- Ối dào, cha con, ông cháu làm gì có chuyện hận thù.
Phượng Duy vênh mặt:
- Lúc nã con năn nỉ ghê lắm, Biên mới chịu xuống đó.
Bà Nhu lừ mắt:
- Oai qúa nhỉ ! Biên không giống mấy thằng bạn con đâu. Phảiđàng hoàng, nghiêm chỉnh với nó.
Duy đong đưa chân:
- Con vẫn đang hoàng nghiêm chỉnh mà nội.
Bà Nhu im lặng như để nghe ngóng tình hình trong phòng khách, nhưng chẳng động tịnh gì ngoài tiếng gió xào xạc thổi lá trong vườn.
Duy thắc mắc:
- Không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà Nhu chắc nịch:
- đâu rồi sẽ vào đấy. Biên là đứa có tấm lòng nhưng lại tỏ vẻ khô khan lạnh lùng.
- Sao nội biết?
- Nếu không nó chẳng nghĩ tới hoàn cảnh của con đế giúp đở. Ráng chăm chỉ học vi tính để có một công việc làm.
Phượng Duy hoang mang:
- Ý Nội là anh Biên thương hại con, tội nghiệp con vì con không cha?
- Chớ sao? Nó như vậy là quá tốt rồi, con còn muốn gì hơn nửa? nghịch ngợm bướng bỉnh như con chỉ có thế là một đứa em gái, Biên thiếu tình cảm gia đình nó rất vui khi có người để chăm sóc. Những nổi riêng tư thầm kín, Biên đã có Lan Khuê để chia sẽ. Nội an tâm khi Khuê được Biên thương yêu.
Phượng Duy ngồi chết điếng vì những lời vô tình của ba Nhụ Lẽ nào Biên chỉ xem cô như em gái, còn trái tim anh đã thuộc chị Khuể lẽ nào Duy đã ngộ nhận tình cảm anh dành cho mình?
Duy còn đang hoang mang, hụt hẩng thì bà Nhu lại nói tiếp:
- Nội không thích con với thằng Ân. Cả hai đứa còn quá trả con, rồi đứa nào nói đứa nào nghe đây?
Duy ấp úng:
- Con đâu nghĩ gì tới thằng Ân.
Bà Nhu bảo:
- Nếu không có thì tốt. THằng Ân nói bới Khuê là con và nó thề bồi đủ thức...
Duy ấm ức:
- Cái thằnb bố láo, rồi nó sẽ biết tay con.
Bà Nhu bật cười:
- không có thì thôi, ráng lo học vi tính, rồi nội sẽ nhờ ba thằng Biên kiếm việc cho hai con. Giờ còn bé xíu bày đặt yêu làm gì.
Duy buột miệng:
- Chị Khuê cũng bé vậy nội.
Bà Nhu hơi khựng lại một chút:
- Nhưng nó biết suy nghĩ biết tính toán như người lớn, chớ không bốc đồng bộp chộp như con.
Phượng Duy xìu xuống như bông gòn mắc mưa. Cô muốn khóc cho hả, cho vơi khối nặng nề đang đè mình hết sức.
Duy cắn môi:
- Sao nội biết chị Khuê với anh Biên?
Bà Nhu trả lời:
- Thì Lan Khuê nói.
Phượng Duy nhún vai:
- Vậy thì chưa chắc đó là sự thật.
Bà nhu cau mày:
- L.ai ganh tỵ. con không muốn chị Khuê có được nơi đang hoàng sao?
Phượng Duy bướng bỉnh:
- Con không nghĩ anh Biên thích chị Khuê.
Bà Nhu xẳng giọng:
- Hừ ! nói vấy chẳng lẻ nó thích mày? Đồ du côn chẳng một chút nử tính
Duy đau nhói vì những lời vô tâm của bà nôi. Cô hiểu nội không cố ý nhưng bà có lý khi nói thế. Nếu so sánh Duy chả có điểm nào hơn Khuê hết, vậy thì tại sao cô lại cố vịnh vào câu nói "Đặc biệt kiểu Lan Khuê không thích hợp với anh" để tin là Biên không có tình ý với Khuê?
Duy đang cô ru ngủ mình đó sao? Biên cũng có thể đang chơi trò bắt cá như Ân đã cảnh cáo cô lắm chứ.
Bổng dưng Duy thấy rả rời. Anh từng là điểm tựa của em. Nhưng bây giờ điểm tựa ấy sao đáng ngờ đến thế hở Biên?
Bà Nhu lại nói tiếp:
- Nên nhớ vì lan khuê nên Biên mới làm ơn dạy con học vi tính. Bởi vậy nội dặn con đành hoàng nghiêm túc bới nó là thế.
Duy nhếch môi. Thì ra Biên đang ra ơn làm phúc với cô, vậy mà...
Cổ Duy ứ nghẹn. Cô cố nén thiếng nức nở vào tim. Nước mắt không rơi nhưng Duy bi^'t mình đang khóc, khóc như thế này đau đớn làm sao.
Bà Nhu bổng khều Duy:
- Nè! con vào coi cửa phòng cô Út có khoá không? lở ra nó ra ngoài quậy thi ê mặt lắm.
Duy đứng dậy, cửa phòng cô Út đã khoá cẩn thận, Duy an tâm trở về nhà minh. Có cũng khoá cửa lại và ao ước mình được điên như cô Út.
Chương 9
Biên cau mày bực dọc:
- Mấy hôm nay em làm sao vậy Duy?
Duy nhát gừng:
- CÓ làm sao đâu!
- Anh có cảm giác em không muốn học tiếp.
Duy nhìn bầy chim sả dạn dỉ đang nhẩy nhót trên sân rồi nhỏ nhẹ:
- Em hỏi thật, tại sao anh tốt với em vậy? có phải tại vì em không có cha không?
Biên nhìn cô:
- Sao em lại hỏi anh như thế?
- Anh cứ trả lời em đi, phải hay không?
- Không.
Duy hỏi tới :
- Vậy vì lý do gì?
Biên hơi cáu:
- Vì anh thích làm thầy được chưa.
Phượng Duy khoanh tay:
- không đủ sức thuyết phục.
Biên nói tiếp:
- Anh muốn giúp em một việc làm để đở đần cô Hiệp. Anh muốn em có thể vừa làm vừa học. Thuyết phục chưa?
Duy ậm ự:
- vẩn chưa... Anh chưa nói thật.
- Đừng kiếm chuyện nửa. Học nhanh lên để không còn thời gian vì anh sẽ không ở đây nửa.
Phượng Duy sửng sờ :
- Anh... anh đi đâu? về nhà ông nội à?
Biên lắc đầu. Anh lặng lẻ nhìn Duy, rồi bước vào nhà cô.
Phượng Duy vào theo. Cô cố dằn cơn xúc động xuống bằng cách hít một hơi dài.
Từ hôm ông Ngôn đến đây tới nay cô không dám hỏi Biên nội dung cuộc trò chuyện của hai ông cháu, và hình như anh cũng không thích nhắc tới. Duy để ý thấy Biên lo ra lúc hướng dẩn mình. Cô âm ỉ ghen vì nghĩ anh mãi nhớ tới lan KhuệCon nhỏ đã thi đại học xong và đêm náo cũng... mò lên gác để học vi tính với Biên mà mợ Thảo chẳng hề la, trái lại bà ấy còn khuyến khích Khuê phải chăm học hơn nửa.
Những lúc chỉ có hai người họ học như thế nào? có giống như lúc Biên dạy cô không? Lan Khuê là chúa mơ mộng, lãng mạn, nó sẽ dùng những lời mật ngọt đầy vần điệu êm ái của thơ văn để nói với Biên, chớ đâu cộc lốc nhát gừng hoặc châm chọc như Duy đối với anh. Duy chưa kịp dịu dàng, Biên đã rời khỏi đây rồi sao? có thể anh chỉ xem Duy như em gái chứ không yêu như yêu Lan Khuệ Duy cũng buồn đến lạc hồn lạc vía nếu vắng bóng anh.
Ngập ngừng, Phượng Duy nói khác với lòng:
- Anh không ở đây nửa chị Khuê sẽ buồn chết được.
Mắt Biên tối sầm lại:
- Em không buồn sao?
Duy làm tỉnh:
- Có chứ mà đó là hai nổi buồn khác nhau. Mà anh đi đâu?
Biên nhúng vai:
- Em không buồn chết được như Lan Khuê thì anh đi đâu mặc kệ, em hỏi làm chi.
Phượng Duy cay đắng:
- Em... em không có quyền biết thì thôi vậy. Nếu em vì chị Khuê phải dạy em học thì em ngại vô cùng. Anh mang máysang cho chị ấy đi, em không làm phiền anh nửa.
Biên bật cười:
- Anh vì yêu Lan Khuê nên dạy em học để lấy... điểm à? Sao em giỏi tưởng tượng vậy? Nếu có yêu Khuê, anh cũng chả cần làm thế, huống hồ chi anh không yêu.
Duy kêu lên đau đớn:
- Anh nói dối ! Nếu an không yêu sao chị Khuê dám nói với bà nội vậy chứ. Vậy mà trước đây anh bảo với tôi là tình cảm của anh là chân thật, hãy tin anh và tựa vào anh... anh đã gạt tôi. Anh xấu lắm.
Biên vội vàng bước tới chổ Duy đứng. Anh hối hả nói:
- Anh không hề nghĩ tới Khuê, con bé tưởng tượng ra chuyện đó. ANh sẽ không dạy Khuê nửa.
Phượng Duy quay đi:
- Dạy hay không chả liên quan gì tới tui.
- Sao lại không chứ? Anh đối với em như thế, em vẩn chưa hiểu lòng anh sao?
Duy bướng bỉnh:
- Em không hiểu gì hết
Biên thở dài:
- Em vẩn là một con nhóc, anh muốn mang hình ảnh "nhóc" ấy khi ra đi, chớ không muốn Duy mất nét dể yêu này vì anh. Rồi em sẽ quen với việc anh không còn ở đây nửa.
Phượng Duy thản thốt:
- Nhưng anh đi đâu?
Biên nói:
- Anh sẽ sang Ấn Độ học về phần mềm.
- Ấn Độ à?
Biên gật đầu:
- Đó là nước có công nghệ phần mềm đứng đầu thế giới. Ba anh đã lo cho anh đi học. Cuối tháng sau anh sẽ bay.
Phượng DUy sửng sờ nhìn BIên:
- Anh đi bao lâu?
- Ba, bốn năm gì đó.
Không hỏi thêm câu nào Duy bỏ chạy ra vườn. Cô buồn đến rơi nước mắt nhưng không muốn Biên thấy mình khóc.
Ba, bốn năm, so với tuổi mười tám của Duy, xa một người thân hai ba năm đà là một khoảng thời gian dài. Ai biết chuyện gì xẩy ra trong ba, bốn năm đăng đẳng.
Tựa vào gốc khế già sần sùi, Duy nhắm mắt sụt sịt. Giờ một mình cô chẳng cần che giấu cảm xúc, cô tha hồ mít ướt để vơi bớt nặng nề.
Biên đã đến bên Duy, anh nói:
- Xin lổi đã làm em thất vọng đến phải khóc. Nhưng Duy hảy tin anh. Dù ở đâu, sống vui khổ thế nào anh cũng luôn nghĩ tới em. Anh luôn muốn là điểm tựa của em. Em chờ anh nhé Duy?
Phượng Duy ngơ ngác nhìn Biên. Chờ anh, anh muốn cô chờ anh à?
Duy ấp úng:
- Thế còn chị Khuê, anh có muốn chị Khuê chờ tới này anh về không?
Biên lắc đầu:
- Đừng để Lan Khuê chen vào giửa chúng ta.
- Nhưng mà...
Biên nghiêm giọng:
- Đừng bao giờ tin những lời Lan Khuê nói về anh. Trong tim anh chỉ có em thôi, nhóc con ạ. Khổ nổi em còn bé, anh lại xắp đi xạ Anh sợ tác động bên ngòai khiến chúng ta sẽ lạc mất nhau.
Phượng Duy nhíu mày:
- Lạc mất nhau nghĩa là sao, em không hiểu?
Biên nồng nàn:
-Em có muốn là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh không?
Duy nóng bừng mặt vì đôi mắt của Biên. Cô chẳng phải ngốc cũng không phải đứa thích vờ vỉnh, giả bộ ngây thơ để không hiểu ý anh. Nhưng câu hỏi đơn giản đó lại có sức nặng ngàn cân, khiến Duy không thể trả lời ngay được.
Cô nhớ tới Ân và bối rối. Khi nó nói yêu cô, Duy đã phản ứng hết sức gay gắt lẩn thô bạo. Mới cách đây không lâu cô đã bảo với nó: mình còn quá trẻ con để nói chuyện thương yêu. Thế bây giờ thì sao đây? Chả lẻ với Biên cô đã người lớn.
Phượng Duy cúi đầu, chân di di trên những hòn sỏi nhỏ. Cô không biết phải trả lời sao. Lòng rối bời mâu thuẩn, Duy nghe gịong Biên tha thết hơn:
- Anh đã vội vàng va ít kỷ khi đã buộc em trả lời. Duy không thích thì thôi. Chúng ta tiếp tục học, thời gian chẳng còn bao nhiêu lâu đâu.
Phượng Duy cố bước theo Biên. Ngồi trước màn hình, cô cố tập trung nghe anh hướng dẩn cách đánh một số văn bản, nhưng mọithao tác của Duy ngượng ngập thế nào ấy.
Biên bổng nói:
- Trước khi đi anh sẽ giới thiệu em với ba anh.
Duy ngước lên thảng thốt:
- Để làm gì?
- Ông sẽ tìm việc cho em.
- Qua yêu cầu của anh à. Em không muốn thế, vì em biết anh và bác còn nhiều buồn vui chưa... chưa
Biên ngắt lời cô:
- Nhưg nếu nhờ em mọi việc trở nên tốt đẹp hơn thì sao? Phượng Duy anh hy vọng em sẽ là chiếc cầu nối giửa cha con anh.
Phượng DUy nói:
- Em luôn mong anh và giòng họ nội hòa thuận, nên không ngại làm cầu ối đâu. Em nghĩ bác trai phải có nổi khổ riêng, Nổi khổ ấy sẽ nhân lên gắp bộinếu anh vẩn còn oán trách bác đã bỏ rơi anh và bác gái.
- Anh đã có suy nghĩ khác trước rồi nhóc ạ Nhờ em đó.
- Sao lại nhờ em?
Biên nhìn Duy và không nói gì. Ngay lúc đó Ân và Lan Khuê ào vào.
Lan Khuê nũng nịu đầy cố ý:
- Bây giờ tới phiên em học, nhỏ Duy đi chơi với Ân. Nội cho phép rồi đó.
Biên khô khan:
- ANh đang hướng dẩn Phượng Duy và không muốn bị cắt ngang. Em và Ân đi chơi thì đúng hơn.
Khuê lừ mắt:
- Duy! có nghe chị nói không? Ân chờ em nảy giờ trong nhà, chị trả Ân lại cho em, em phải trả anh BIên lại cho chị chứ. Cứ tìm cách giử rịt ảnh như vậy hoài đâu có được.
Mặt Biên đỏ bừng:
- Khuê nói chuyện nghiêm túc một chút, anh không thích đùa thế đâu.
Lan Khuê tủm tỉm cười:
- Em không đùa nửa. Nghe đây Duy, nội nhờ em đi mua thuốc, Ân sẽ chở em đi cho nhanh. Mau mau vào gặp nội đi.
Biên thảng nhiên:
- Anh sẽ chở em Duy à, không có chuyện gì phải vội hết.
Lan Khuê khịt mũi:
- Nó mà dám để anh chở, hỏng dám có chuyện đó đâu. Nội sẽ dúa toe tua cho mà xem.
Ân khieu khích:
- Anh nghĩ tôi sẽ để Duy đi với anh à? không có chuyện đó đâu.
Phượng DUy kêu lên:
- Đủ rồi Ân. Tôi sẽ đi một mình.
Cô liếc khuê một cái rồi bước vội vào nhà lớn. Ân vội vã đi theo.
Lan Khuê thì thào đủ Biên nghe:
- Nó nói thế chứ anh sẽ thấy nó ngồi sau lưng thằng Ân cho mà xem.
Biên bỏ đi lấy xe, Khuê đeo theo nói tiếp:
- Anh đi. giành Duy với Ân à? không cần phải hạ mình thế đâu. Hai đứa nó từng là một đôi từ hồi hớp mười. Sau đó, Duy bỏ Ân theo Trung. Bây giờ nó lại bỏ Trung quay về với Ân.
Biên bực mình:
- Chưa bao giờ Duy nói không tốt về em, nhưng em thì hừ! khó nghe quá!
Mắt Lan Khuê tròn xoe ngơ ngác:
- Em có gì xấu để cho DUy nói? trongkhi nó bói mãi chẳng ra một điểm tốt để khen. THú thật học chung với nhau mấy năm là em xấu hổ với DUy ngần ấy năm. Duy đóng kịch tài tình lắm. Anh chưa hiểu hết bản chất của nó đâu. Nội em cũng không thích nó dây dưa quến rủ anh. Nhưng thấy anh thiệt tình vì tội nghiệp thân không cha của nó quá, n^.i đành để anh dạy nó học.Nội em quý và rất nể nang anh, sợ Duy quậy nên bà bắt em phải theo sát để ý nó...
Biên cười khẩy, anh ngấy lan khuê tận cổ. Sau lần cô... dám vít cổ Biên xuống hôn anh luôn dè chừng cộ Nhất là những lúc bất đắc dĩ trên căn gác vắng.
Một người điêu ngoa như Khuê thì chuyện gài một gã đàn ông để đạt mục đích là việc cô ta dám làm. Bởi vậy Biên luôn đặt mình vào thế cảnh giác. Bên Lan Khuê anh không một chút thoải mái, giờ lại càng khó chịu hơn vì Khuê "đeo bám" anh kỷ quá.
Sau ngày ông nội tới và nhận anh là cháu đích tôn của giòng họ Nguyễn Hải, bà Thảo không dâu mục tiêu của mình là gán ép Biên cho Lan Khuệ Bà nói xa nói gần về cơ nghiệp bên nôi Biên và cho rằng anh xứng đáng thừa hưởng nọ Bà và Khuê khiến cho Biên sợ, anh không muốn bị rơi vào bẩy của những người tham danh vọng. Có lẽ đã tới lúc phải tỏ thái độ với Khuê rồi.
Biên hắng giọng:
- Khuê này! anh có chuyện muốn nói.
Lan Khuê ngọt như mật:
- Vâng, em nghe đây.
Biên từ tốn:
- Dạo này anh bận lắm, không có thời gian hướng dẩn em đâu. Anh rất tiếc nhưng đành phải thế. Em nên đến trung tâm...
Khuê nói ngay:
- Còn Duy thì sao? nó cũng nghĩ luôn chứ?
Biên nói rỏ từng chử:
- Rồi DUy cũng sẽ nghĩ.
- Nghĩa là bây giờ nó vẩn tiếp tục? như vậy không công bằng em phản đối. Néu anh bận đứa nghĩ học là nó chớ không phải em.
Biên nhíu mày:
- Sao em lại nghĩ vậy.
Lan Khuê nói:
- Phượng DUy đâu phải là đứa ham học và học giỏi như em. Nó lấy việc học làm khế để cận kề bê anh. Từ khi biết anh là người có khả năng thừa kế cơ nghiệp của giòng họ Nguyễn Hải, nó đã tuyên bố sẽ làm mọi giá để anh yêu nó. Anh cứ dạy Duy đi rồi sẽ ân hận đó.
Biên khô khan:
- Cám ơn em đã cảnh báo anh hiểu Duy là người thế nào mà. Bởi vậy, anh đã quyết định sẽ dạy Duy cho đến khi anh rời khỏi đây.
Lan Khuê kêu lên:
- Anh sẽ trọ chổ khác?
Biên lấp lửng:
- Có lẻ vậy. Một chổ nào đó trên trái đất này.
Dứt lời anh leo lên chiếc citi chay ra cổng và chờ Duy trước cái nhìn ngở ngang tuyệt vọng của Lan Khuệ Cô biết mình đã thua cuộc vì anh đã chọn Phượng Duy chứ không phải cô.
Nhưng Lan Khuê lúc nào cũng giỏi hơn Duy, Trong tình yêu cũng thế rồi Biên sẽ là của cô thôi.
Môi nhếch lên đầy vẻ toan tính, Khuê tìm Ân, cô biết chỉ cần vài câu khích bác, thằng Ân sẽ giúp cô làm nên trò.
Chương 10
Bà Thảo vừa nhặt rau vừa nói:
- Băng mọi giá phải làm sao cho con quỉ nhỏ ấy không được ra sân bay tiển thằng Biên.
Lan Khuê lầm lì ngồi cạnh bên, cô bực giọng:
- Bằng cách nào mẹ nói đi khi mấy ngày nay bọn họ đeo dính nhau? thằn Ân thua cuộc rồi, nó không đủ bản lỉnh dứt Duy ra khỏi Biên.
Bà Thảo rít lên:
- Thằng Ân thua Biên là đương nhiên nhưng lẽ nao con thua Phượng DUy khi từ xưa tới giờ con hơn nó mọi mặt?
Lan Khuê cắn môi im lặng. Cô không thế là người thua cuộc, không ăn được cũng phá cho ôi. Duy chỉ là con ốc, nó không xứng với con hoàng hạc sắp tung cánh phương xa như Biên. Mẹ đã từng tức tối nói thế và Khuê tin mẹ đúng. Nhưng Biên lại thích con ốc nhỏ nhoi ấy mới tức chứ.
Cô thở dài ngao ngán:
- Ngăn cho DUy không ra sân bay nhắm có ít lợi gì. Bất quá cùng như bửa tiệc chia tay hôm kia. Không có con DUy lúc đo, nhưng khi tiệc tàn Biên đi tìm nó ngaỵ Anh ấy lăng xăng bên nó trông mà ứa gan.
Bà Thảo noi:
- Hôm đó ông nội và bà thằn Biên có ấn tượng rất tốt về con, ổng hỏi nội có phải BIên dạy vi tính cho con, và tương lai sẽ đưa con vào làm trong công ty gia đình ông ta không?
Lan Khuê tò mò:
- Sao ông ta hỏi thế?
- Me nghĩ chắc Biên có nói gì đó về Duy, nhưng ông ta tưởng con là nó. Bì vậy con phải tranh thủ gia đình Biên, con phải khiế gia đình nó tưởng con là người Biên thích. Trước giờ lên mày bay, Thường chỉ người yêu mới đưa tiển nhau.
Lan Khuê hoang mang:
- Mẹ làm thế làm gì?
Bà Thảo ngập ngừng:
- Mẹ chưa nghĩ ra nhưng chắc sẽ có tác dụng tốt cho con.
Khuê lầm bầm:
- Hôm đó cô Út lên cơn điên nên Duy phải vào trông chừng cổ cho bửa tiệc được ổn thoa? nhưng bửa nay dầu cô Út có lên cơn, con Duy vẩn bỏ cổ trong phòng để ra sân bay được mà.
Mắt bà Thảo chợt loé lên tia gian xảo:
- Mẹ có cách rồi nó phải ở nhà nhưng con Duy đâu?
Lan Khuê cộc lốc:
- Nó đang ở nhà của nó.
- Có thằng Biên không?
- Con không biết.
- Phải qua xem cho biết đi chớ.
Khuê miển cưởng bước đi. Cô ghé mắt vào nhà Duy và thấy nó đang ngồi trước máy tính mo6.t cách chăm chú. máy tính này BIên mang trên lầu xuống, là loại đời mới nhất còn rất tốt chớ không phải cái đồ dỏm, đồ lô như cái trước kia ở phòng Duy.
Trước khi đi xa chàng đã hào phóng tặng nàngmột kỷ vật khá nặng tiền vậy mà nội cũng đồn gý để con nhỏ nhận.
Lan Khuê mỉa mai:
- Một tặng phẩm mà bấc cứ đứa con gái nào cũng ao ước. Em làm chị phát ốm vì ganh tỵ rồi đó. Em dùng cách nào để mồi chày Biên vậy
Phượng Duy vẩn điềm nhiên nhấn phím chử. Cô htừa biết Lan Khuê muốn kiếm chuyện với màinh. Nhưng hôm nay, Duy không thích ăn miếng trả miếng vì cô đang buồn chết được.
Lát nửa thôi, Biên sẽ đi. Ngôi nhà và khu vườn âm ua sẽ trở về những ngày tháng đìu hiu trước kia. Dù Phượng Duy có rủ bọn con trai ồn ào về nghịch phá, thì tất cả cũng không thể như trước.
Duy không còn vô tư cười ha hả vì những chuyện tếu lâm của Hoàng. Cô phải làm việc để nuôi bản thân, chứ không chỉ phụ hộ mẹ như trước. Bà dâu thể đi giúp việc cho người ta như hiện giờ mãi. Dù mẹ đã bỏ ra cả ngày để giải thích, Duy vẩn không thể không buồn và mặc cảm. Cô thương mẹ lẩn thương thân. Nghĩ tới Biên cô càng thấy anh ở trên cao và mình hó lòng với tới.
GGiọng Lan Khuê càng cay ghiệt hơn:
- Sao không nói nhỉ? sợ chị cướp phần à? Hừ ! chị ứ thèm. Cho mà biết, chắng qua BIên thương hại hòan cảnh của em và muốn đền đáp tình cảnh gia đình mình đã đối xử tốt với ảnh, nên ảnh mới cho không biếu không cái máy tính này. Suy cho cùng nó chẳng phải của riêng em.
Phượng Duy chịu hết nổi cô nhếch môi :
- Vậy chắc nó của riêng chị?
Lan Khuê trơ tráo:
- Sao lại không? nếu bà nội không thiên vị, chắc chắn nó đã thuộc về chị trăm phần trăm.
Duy đứng dậy:
- Chị cứ mang về phòng mình trước khi Biên đi. Em muốn đâu phải ra đó.
Lan Khuê cjong cớn:
- Đâu cần phải làm thế. CHị lẽ nào tranh giành với em. Cho đùa tí cho vui thôi.
Duy lạnh lùng:
- Vậy thì hết chuyện. Xin lổi em phải làm việc.
Lan Khuê nhỏng nhảnh bước đi. Duy nhìn cái phong lonh treo ngay cửa sổ của mình mà bồi hồi.
Hầu như Biên... dọn xuống nhà Duy tất cả những vật dụng cá nhân. Nửa đùa nửa thật, anh bảo nhờ cô giử hộ cho tới ngày anh về. Cái máy tính cũng thế. Duy hiểu Biên là người tế nhị, nhưng nhận của anh nhiều quá cũng kỳ, mà từ chối quyết liệt quá càng kỳ hơn. Cô sẽ hết sức... cưng cái máy tính vì cô yêu anh cơ mà.
Duy cắn môi khi từ yêu thoáng qua hồn.
Cho tới giờ phút này giửa Biên và Duy vẩn chưa có gì rỏ ràng. Ngoài những câu trò chuyện thông thường, Biên không hề nhắc lại những câu đã từng hỏi mà Duy chưa trả lời. Trong khi càng gần tới ngày chia tay, co càng muốn nghe anh nhắc lại để được nói thật lòng mình.
Có lẻ vì tự ái Biên sẽ im mà đi. Như vậy phải Duy là đứa độc ác không?
Chống tay Duy thở dài nhìn màn hình, cô đang đánh bản thảo. So với thời sử dụng máy chử, vi tính đúng là hiện đại, sang trọng hơn nhiều. Có được như vày hoàn toàn do công sức của Biên. Vậy mà Phượng Duy cứ như là một đứa vô ơn.
Nhưng Duy biết phải làm gì đây? trái tim cô trỉu nặng. Nhìn đồng hồ thời gian đâu hề ngưng nghĩ. Giờ này Biên đang ở nhà ông Liêm. Bố con họ chắc có nhiều điều cần nói trước khi đi xa.
Duy cũng thế, sao Biên không về sớm một chút kìa. Tự nhiên cô giận dổi và thèm có Biên bên cạnh hết sức. Cô muốn cho anh biết cô sẽ chờ anh về, Sẽ là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh.
Phượng Duy đứng bật dậy khi thấy Biên bước vào sân. Anh vội vàng chạy về phía nhà cộ Bổng dưng mắt mũi Duy cay xè. Cô gục đầu vào tường và khóc.
Biên bối rối không nói nên lời. Anh bồi hồi dang tay kéo cô vào lòng. Duy run rẩy khóc trên vai anh.
- Em xin lổi, nhưng nếu không khóc, em chết vì vở tim mất. Bổng dưng em thấy sợ khi sẽ vắng anh.
Biên pha trò:
- Nhưng em cứ nhè thế này tim anh cũng vở mất. Quậy như Phượng Duy mà cũng mít ướt sao? Thật khó tin nếu vai áo anh không bị ướt vì cơn mưa bất ngờ này.
Phượng Duy thổn thức trên vai Biên. Anh cũng không trêu cô nổi nửa. Hai người cứ đứng lặng thinh trong tay nhau.
Mãi một lúc sau, Biên mới thì thào:
- Chờ anh về nghe Duy?
- Vâng em sẽ chờ.
- Một lát ba sẽ cho xe tới đón anh ra sân bay, em đi nhé? Anh sẽ giới thiệu em với bạ Lần làm tiệc chia tay anh đã không có em ở bên cạnh, lần này không được hụt nửa đâu. Anh muốn em tiển anh.
Phượng Duy chớp mắt:
- Em đã hứa sẽ tiến anh rồi mà.
- Nhưng anh vấn muốn em hứa thêm lần nửa.
Duy diệu dàng hơn bao giờ hết:
- Em sẽ ra sân baỵ Chỉ sợ em lại mít ướt nửa thì kỳ.
Biên cúi xuống làm tim Duy muốn rơi ra ngoài. Cô biết anh đang hôn lên tóc lên trán mình với những nụ hôn nhẹ như sương khói.
Anh giử gương mặt cô trong hai tay:
- Hảy giử gìn sự trong sáng cho tới khi anh về nghe Duỵ Anh muốn nhớ tới em với tất cả hồn nhiên anh gặp ở em lần đầu. Giờ anh phải tới chào ông nội. Một tiếng nửa anh sẽ quay lại đón em.
Phượng Duy bịn rịn rời tay anh. Bước được vài ba bước anh trở lại:
- Không được biến mất đó cô nhó thích đùa dai. Anh sẽ giận nếu vắng em.
Duy nghiêm trang:
- Có thích đùa cở nào em cũng không đùa trong trường hợp này. Trừ khi...
Biên nhíu mày:
- Trừ phi thế nào?
Mặt cô đỏ bừng lên:
- Trừ phi em không thương anh.
Biên cười:
- Anh thích nghe em nói thế lắm.
Phượng Duy nhìn Biên chạy vội về phía chiếc xe đậu ngoài đầu ngõ. Cô đợi anh khuất trong xe mới đóng cánh cổng sắt nặng nề va khóa lại.
Vào nhà, cô dật dựa nằn trên giường như bị Ốm. Biên chưa thật sự đi xa, nhưng sự thiếu vắng anh đã tràn đầy khiến cô không làm việc nổi.
Nằm một mình trong nỗi nhớ, cô đếm thời gian trôi để chờ tới lúc đi tiển đưa. Mãi đến khi nghe bà Thảo hoảng hốt la lối ngoài sân, cô mớ lồm cồm ngồi dậy chạy ra.
Bà Thảo quát vào mặt Duy :
- Cô Út Trầm đâu rồi mà ửa noẻ toang hoát thế kia?
Duy gật mình nhìn ra ngoài. Hai cánh cổng sắt nặng nề do chính tay cô vừa đóng va khoá cách đây không lâu giờ đã mở toanh
Sao lại thế nhỉ?
Bà Nhu trong nhàcũng hớt hải bước ra.
- Nó đâu mất thật rồi. trời ơi ! phải đi tìm nhanh. Để cô Út lạc như lần trước thì chết.
Lan Khuê nhìn chầm chậm Duy:
- Ai mở cổng mà không chịu khoá nhỉ?
Duy chưa kịp trả lời bà Thảo dà gắt:
- Lo đi tìm đi ở đó mà tra với hỏi.
Phượng Duy hoang man túa ra đường. Cô đi vòng trong xóm vẩn không thấy Út Trầm đâu. Chạy tới nhà Trung cô vừa thở vừa gọi nó.
Thằng lớp trưởng của Duy đang xà lỏn áo thun vội chạy ra. Duy nói một hơi :
- Trung làm ơn đi tìm cô Út phụ Duỵ Cổ biến đâu mất rồi DUy lo quá.
Trung trấn an:
- Không có gì phải lọ Cô Út loanh quanh mấy con hẻm gần đây thôi. Để Trung nhờ cả thằng Hoàng, thằng Ân nửa.
Duy gật đầu. Cô nhìn đồng hồ và trở về. Vừa vào tới cổng bà Nhu đã hỏi:
- Cô Út đâu?
- Con chưa tìm ra.
Vậy mà đã về.
Phượng Duy ấp úng :
- Tới giờ con đi tiển anh Biên rồi ạ.
Bà Nhu giận dữ:
- TIển thằng Biên với tìm cô Út, chuyện nào quan trọng hơn? Nhỡ xe... cán cô mày chết tươi thì sao? Hứ ! nó điên khùng có hiểu biết gì đâu chư.
Duy thoắt rùng mình vì những lời của nội. Tất tả dắt xe đạp ra, Cô đạp vòng vòng, vừa đạp cô vừa hú ba hồn chín vía cô mình, rồi tất tả quay về nhà xem sao.
Chẳng biết bà Thảo và Lan Khuê tìm cô Út ở đâu mà trên sân chỉ thấy mỗi bà Nhu.
Bà lập cập quát khi thấy Duy:
- Chưa tìm ra cô Út mày thì mày đừng về nhà. Lần trước cũng mày quên đóng cổng lần này cũng thế, nghĩa là sao?
Duy oan ức:
- Không phải con.
- Vậy thì ai? Ai đi ra với thằng Biên hả?
Phượng Duy vuốt mặt rồi lầm lũi dắt xe ra trong khi bà Nhu vật vả khóc:
- Con với cái. Nó làm khổ tôi tới chừng nào hả trời?
Duy gặp Trung ở cuối ngõ, nó nghiêm trọng:
- Bọn trẻ con nói thấy cô Út đi với mấy thanh niên l.a. Tụi nó bảo những người này hay vào tuốt trong khu nhà nhà máy để chích. Duy với Trung vào đó thử xem.
Nghe như thế, Phương Duy hết hồn. Cô tuyệt vọng nhìn đồng hồ rồi đạp xe theo Trung. GIờ này đã trể để tiển Biên. Chắc anh đang giận và rất buồn cộ Nhưng có lẽ bà nội sẽ giải thích và anh sẽ hiểu.
Tạm yên tâm với lập luận đó, Duy và Trung đạp xe vào khu nhà máy đã bỏ hoang gần một năm nay.
Vừ tới nơi, cô đã phát hoảng bởi vẻ vắng vẻ của nó.
Duy sởn tóc gáy:
- Ghê thế này, cô Út không vào đâu.
Trung chép miệng:
-Thì cứ tìm đã.
Dứt lời, nó ngoác mồm gọi. Duy cũng gọi theo. Cả hai dựng xe cạnh bờ tường và dò dẩm bước từng bước.
Trời bắt đầu tối, ngay lúc ấy, Duy nghe có thiếng khóc ì ì rất que thuộc. Cô chạy bổ về phía trước và chết sửng khi thấy cô Trầm đang ngồi ở gốc của một hành lang dài hun hút. Điều làm cô choáng là cô Trầm ngồi co ro hai tya khoanh quanh gối, đầu gục xuống.
Trung vội vàng quay đi khi nhìn thấy thế. Phượng Duy bật khóc, cô cảm nhận được điều khủng khiếp gì đã xẩy ra với cô Trầm.
Khinh hoàng Duy ngồi bệt xuống kế bên cô Út. Trung nhặt cái váy ngủ dài băng vải màu sẫm b'ac Thảo may hàng loạt cho cô mặc thảy về phía Duy.
Giọng nó lạc hẳn đi:
- Mình cân đưa cô Út về ngay.
Phượng Duy vừa khóc vừa mặc áo vào cho cô mình bằng đôi tay run rẩy.
Thấy Trung bước về phía mình cô Trầm ré lên sợ hải. Duy vội ôm cô dìu từng bước ra chổ dựng xe đạp, cô buốt thắt cả tim theo từng nhịp run của cô Út.
Duy chở Trầm phía trước, cô lọng cọngôm siết lấy eo DUy như sợ té, như mong được cô che chở.
Trung đạp xe kế bên, nó vốn trầm tỉnh vậy mà thỉnh thoảng lại chưởi:
- Đồ khốn nạn ! Nhất định phải báo công an để họ tìm ra bọn khốnnạn đó.
Duy cũng nghĩ thế. Cô nặng nề với từng vòng bánh xe quay và nặng nề với những gì vừa xẩy ra với cô Út.
Trong một thóang Phượng Duy quên mất Biên, quê rằng giờ này anh đang ở sân bay và đang rất buồn giận cô
Chương 11
Biên vươn vai đứng dậy. Anh đưa tay làm vài động tác thể dục rồi lại trở lại ngồi trước máy tính.
Anh làm việc ở đây đã hơn ba tháng từ ngày trở về VN. Trong thời gian bốn năm anh đi du học, ở nha ba anh đã xây dựng được một công ty phần mềm. Bây giờ anh được giao quản lý một bộ phận trong công tỵ Với nhiệt tình của tuổi trẻ, kiêu hảnh của tánh tình, Biên đang muốn chứng tỏ bản lảnh của mình. Anh làm việc quên cả giờ giấc, ăn uống thất thường và ngủ nghê tùy tiện.
Tuy thuê căn gác ấy nhưng Biên thỉnh thoảng vẩn ngủ lại trong công tỵ Ở đây anh có một phòng làm việc riêng với khá đầy đủ tiện nghị Tuy nhiên nó không thể là nơi ấm cúng để người ta ẩn thân sau một ngày vất vả. Biên vẩn thèm một mái nhà. Căn gác có vòm vửa sổ tít trên cao đó cũng không còn là mái nhà đúng theo suy nghì của Biên,nên anh cũng hời hợt với nọ Người xưa không còn, cảnh củ cũng vô hồn, vô duyên. Biên bám vào căn gác nho như bám vào hy vọng ngày nào đó Phượng Duy se quay về. Dù biết hy vọng ấy hết sức mong manh, Biên vẩn không nguôi hy vọng.
Tập trung làm cho dứt công việc còn lại, Biên đi ăn trưa. Khác với thời sinh viên, phải ăn cơm tháng, Biên bây giờ ă cơm quán. Phảinói là cơm nhà hàng mới đúng. Ở thành phố bây giờ có nhiều nhà hàng phục vụ cơm trưa cho công nhân viên chức. Anh thích bầu không khí ở đây hơn ở nhà Lan Khuệ Bởi vậy dù trả tiền thuê nhà và cả tiền cơm, nhưng anh không ăn. Phần tiền cơmBiên đề nghị bà Thảo mua thêm thức ăn riêng cho bà Nhụ So với bốn năm trước, bà ốm đi nhiều. Suốt ngày bà quanh quẩn trong ngôinhà vắng tanh với vẻ trông ngóng rất tội.
Bà Thảo từngkể lể:
- Nội con Khuê lẩn rồi. Sau khi cô Út Trầm chết bà suy sụp một phần, rồi con Duy bỏ đi, bà suy sụp hẳn. Hừ ! cái số cụ khổ về già khiến bác cũng khó theo, chỉ mẹ con Phượng Duy là sướng.
Biên thở dài, chẳng biết Duy sướng ở điểm nào. Anh không tiện hỏi thật cặn kẻ thật chi tiết về Phu8ợng Duỵ Chỉ biết cô đang sống với bà Hiệp và một đứa con không chạ Chính vì đứa bé này mà Duy rời khỏi đây và đã khiến cụ Nhu quỵ hẳn.
Rất nhiều đêm trằn trọc, Biên bệt cười khan khi nhớ lại hồi đó. Anh luôn tin Phượng Duy hồn hiên trong trắng chứ không vừ ranh vừa quỷ như Khuệ Anh tôn thờ cô đến mức ở phút chia tay anh chỉ dám ôm và hôn lên vầng trán bướng ấy rồi hẹn ngày về.
Thế đấy, thánh nử của Biên đã có con, Và đứa con ấy không có nổi một ông bố mới kinh khủng chứ.
Ngay ngày chia tay Phượng Duy đã cho anh leo cây, cô đã đùa cợt trên sự thành thật của Biên. Cô đã làm anh đau đớn suốt ba năm dài thế kia, vậy sao Biên còn mong có ngày trùng lại gặp lại?
Thú thật anh không lý giải được những mâu thuẩn trong hồn mình.
Biên chợt nhớ một bài thơ anh đọc qua mạng internet cách đey không lâu :
Anh lại về giửa mùa thu phố cu?
Lá me xanh ngan ngát phủ con đường
Ô cửa sổ nốt nhạ nào rơi xuống
Âm thanh buồn hiêu hắt đậu trên vai
Cổng rào xưa dây leo tím phủ đầy
Trong ký ức tiếng em cười đâu đấy
Đàn sẻ nhỏ mắt tròn xoe thức dậy
Hỏi thầm anh mầu áo củ nay đâu?
Chạy đuổi theo danh vọng mệt nhoài
Những được mất rồi chỉ là khái niệm
Anh tìm l.ai thưở học trò mực tím
Thiên đường xưa theo mây trắngbay đi
Phố thênh thang xanh tựa chiếc ô xoè
Con sẻ ngậm sợi nắng vàng bay mất
Em cùng khuất tựa tháng ngày xa lắc
Anh nặt giùm mình chút quạnh hiu rơi
Bài thơ buồn nhẹ những sâu lắng ấy không hiểu sao dứ đeo đẳng tâm trí anh. Có lẻ tác giả của bài thơ đã nói lên đúng tâm trạng của Biên chăng?
Con sẻ nhỏ Phượng Duy... tháng ngày xa lắc... chhỉ còn lại anh và một nổi quạnh hiu.
Biên băng quađường vào nhà hàng M. ngồi xuống chổ quen, anh chờ người phục vụ. Ngay lúc ấy anh có cảm giác ó ai nhìn mình.
Đó là một thanh niên nhỏ tuổi hơn anh. Anh ta đang dùng bửa với vài ba người khác và gật đầu chào khi thấy anh ngó sang.
Ai thế nhỉ? Biên nhớ không ra dù anh ta trông khá quen. Lịch sự Biên khẻ gật đầu đáp lể với một dấu hỏi to đùng quanh xung quanh.
Chiếc điện thoại di đông reo trong túi. Biên thư thả nghe.
Bên kia, giọng LanKhuê trách mó:
- Hôm nay đám giổ cô Út mà anhkhông về, nội vó vẻ buồn đó.
Biên ngớ mặt ra:
- Chết ! anh quên
Khuê lại tiếp tụ trách:
- PHáI chi anh về nhà thường xuyên hơn, chắc anh đã nhớ. Phải chi anh cho em số di động này, em đã nhắc anh rồi. Làm chức lớn như anh, em muốn... liên hệ cũng khó. Hể điện tới công ty thì người ta tra hỏi là ai, tìm anh làm gì, em năn nỉ muốn gẩy lưởi mới có số phone nầy đấy.
Biên nhỏ nhẹ cho qua chuyện:
- Anh xin lổi.
- Vậy bây giờ anh về đi. Em có chuyện vui lắm.
- Chà ! hợi bịkhó đây...
Lan Khuê kêu lên:
- Sao lạikhó? Đã hết giờ làm việc rồi mà
Biên âm ự:
- Anh đang ăn cơm với khách hàng. Chiều anh sè về. Khuê xin lổi nội hộ anh nhé.
KHuê thở dài:
- Đành vậy thôi, anh ăn cơm ngon nhé.
Biên cất điện thoại phần cơm của nah đã được dọn lên nhưng BIên biết mình không thể ăn ngon như lời Khuê vừa chúc.
Người thanh niên và nhóm bạn đã rời nhà hàng tự lúc nào. Lúc này Biên chợt nhớ dường như cậu ta là bạn của Lan Khuê và Phượng Duy, song tên gì Biên đã quên khuấy.
Bốn năm, một khoảng thời gian khá dài với người trẻ tuổi như anh. Biên quên những ai anh đã gặp thoáng qua cũng là lẻ thường tình.
Tạm bằng lòng với lời tự bào chửa cho sự vô tâm của mình, Biên bắt đầu buối cơm trưa va trở về phòng làm việc bốn bề bích kín với mày điều hoà va ánh đèn néon suốt ngày.
Điện thoại trên bàn lại reo. Biên nghe giọng ông Liêm thật rỏ.
- Ba cần bàn thêm với con về vấn đề lấp ráp máy tình xách tay.
Biên nói:
- Vâng, con nghe đây.
Ông Liêm cao gịong giản dạy một hơi hơn mười phút. Biên chỉ nghe và không nói lời nào. Anh chỉ giỏi chuyện môn còn mua bán kinh doanh thì chưa có kinh nghiệm gì. Bởi vậy anh cần nghe những đóng góp của những người từng rải như ba mình.
Sau khi nói xong chuyện làm ăn, ông bổng chuyển đề tài bất ngờ.
- Cháu nội bà cụ Nhu đã tốt nghiệp đại học phải không?
Biên nhíu mày:
- Vâng.
- Trước đây con có ý muốn ba tìm hộ con bé một công việc, nhưng sau khi con đi học ba chờ mà không thấy nó ghé. Mới vừa rồi bác Thảo có tới nhờ ba, nghĩ tới con, ba đã nhận lời.
Biên ngập ngừng:
- Vậy cũng tốt. Nhưng người trước kia con nhờ vả la người cháu khác của bà Nhu.
- Thế con bé ấy bây giờ đâu?
Biên ngậm ngùi:
- Con không biết. chúng con mất liên lạc mấy năm rồi.
Ông Liêm có vẻ băn khoăn:
- Này ! Giửa con và con bé ấy đã xẩy ra chuyện gì à?
Biên bối rối:
- Sao ba l.ai hỏi vậy?
Ông Liêm thở dài:
- Ba nhớ tới mẹ con ngày xưa. Khi trẻ, người ta hay đơn giản mọi vấn đề mà không khi nào nghĩ về già, chính là những vấn đề tưởng là đơn giản ấy lại khiến mình đau khổ khôn nguôi. Ba muốn nhắc con phải cẩn trol.ng trong tình cảm để không phải hối tiếc cả đời.
Biên nói:
- Vang, con hiểu ạ.
Anh nhẹ nhàng gác máy. Lòng suy nghĩ chẳng hiểu bà Thảo nói gì với ba mình. Thì ra Lan Khuê đã được ba mình nhận vào làm việc, Khuê tốt nghiệp đại học, cô đủ tiêu chuẩn tối thiếu để làm việc ở đây. Nhưng tự nhiên Biên thấy khó chiệu khi biết bà Thảo đã lợi dụng anh để xin việc cho Lan Khuê.
Hồi đó, Biên đã hứa như đinh đóng cột với bà Nhu là sẽ đưa Phượng Duy vào công ty của ba minh. Việc ấy đã không thành chắc chắn bà Thảo biết chuyện này, bà đã lập lờ khiến ba anh lầm tưởng cô gái anh từng quan tâM là Lan Khuệ Ông lầm cũng phải vì cách đây bốn năm, khi làm tiệc chia tay, rồi tiển anh ở sân bay, cũng chỉ mỗi Lan Khuệ Phương Duy như cái dấu lặng trong bản tình ca, cô hiện diện trong anh nhưng không ai thấy. Cô cho anh leo cây cũng chả ai hay.
Nhưng tất cả đã qua và đã xa rồi. Anh phải quên dầu đôi khi quên khó hơn nhớ rất nhiều.
Có tiếng gỏ cửa. Biên máy móc:
- Mời vào !
Một nhân viên chìa rươc bàn anh một xấp giấy:
- Đây là bảng báo giá linh kiện máy tính của các hàng ở Phố vi tính. Anh tham khảo ạ.
Biên gật đầu, anh kiểm tra lại mục lục toàn bộlinh kiện công ty vừa thầu vào VN rồi bảo:
- Sáng sớm mai tung bảng giá của mìnhrạ Nhất định sẽ trúng lớn.
- Da.
Đợi người nhân viên ra khỏi, Biên lại dán mắt vào máy. Anh đang thiết kế một phần mềm hổ trợ cho việc tổ chức của chính công ty của ba mình và tấy tâm đắc với nó.
Buổi chiều ra về, Bien ghé chợ mua hoa trái cây. Bới cô Trầm, anh vẫn có một tình cảm, nên anh muốn biểu lộ thương cảm của minh vào ngày giỗ của cô.
Ra mở của cho Biên, Lan Khuê cười tươi roi rói, cô giằng lấy hoa từ giỏ xe của anh.
- Chắc cô Trầm phải ngậm cười nơi chín suối.
Biên nhếch mép. Anh đợi Khuê xếp mọi thứ lên bàn thờ rồi mới đốt nhang.
Giọng Lan Khuê chợt trầm hẳn:
- Hồi sáng Phượng Duy có về.
Tim Biên như thắt lại, anh vờ hờ hửng:
- Thế à?
- Duy gởi lời thăm anh.
Biên chua chát:
- Chỉ vậy thôi sao? anh hơi ngạc nhiên vì thăm hỏi hiểu này không phải thói quen của Duy.
Khuê cười cười:
- Anh hiểu con bé nhỉ? Đúng là Duy không nói gì dù biết anh đã về và ở đây. Con bé vô tâm đến mức khó chấp nhận. Anh đã rất tốt với nó và chẳng được gì ngoài sự bạc bẽo.
Biên lãng đi:
- Bà nội đâu?
- Nằm trong phòng Phượng Duy lại khiến nội lên máu. Khổ ghê !
Rồi Lan Khuê tíu tít khoe:
- Em sắp đi làm rồi.
- Anh có nghe ba anh nói
- THế là mình là đồng nghiệp. thích ghê.
Biên nghĩ to8'i Duy, anh mặc kệ Lan Khuê huyên thuyên gì đó bên tai. Chỉ đợi Khuê ngừng lại để thở là Biên hỏi ngay:
- Dạo này Duy thế nào hả Khuê?
Mặt cô xìu xuống:
- THế nào là sao? em không hiểu?
Biên điềm tỉnh:
- Công việc? cuộc sống riêng? đã ổn định chưa hay vẩ...
Khuê cướp lời anh:
- Vẩn phất phơ trước gió phải không?
Biên gượng cười:
- Anh chào thua cách dùng từ của em.
Lan Khuê hiu hiu tự đắc:
- Em là nhà văn mà. Phượng Duy hân hạnh lắm mới là nhân vật của em đó.
- Em vẩn còn viết à?
Khuê ra vẻ nhà văn hơn:
- Làm sao bỏ được khi Nguyễn Du đã bảo:
"Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẩn trời gần trời xa"
Dầu đang nôn nóng muốn biết tin tức của Duy, Biên vẩn phải từ tốn hỏi:
- Em đã viết thế nào về nhân vật Duy?
Lan Khuê khinh khỉnh mặt:
- Đó là một cô gái luôn thích chơi trội hơn người. Cô ta đã thất bại vì cuộc chơi dài ấy, với kết quả là một đứa con rơi đã ra đời.
Biên nói:
- Dường nhu chơi trội không phải tính cách của Phượng Duy?
Khuê phản ứng:
- Dám nuôi... à không dám có một đứa con ở tuổi mười tám, không phải chơi trội là gì? Nhân vật của em yêu cuồng sống vội và dỉ nhiên còn một kết thúc bi thảm.
Biên so vai:
- Nhân vật ấy là do em tưởng tượng chư không phải là Phượng Duỵ Cô ấy không chơi trội, yêu cuồng, sống vội.
- Và cả không có một đứa con chớ gì? Em biết anh không tin em nhưng hảy đợi đấy.
Vừa nói Lan Khuê vừa đi về phía phòng bà Nhụ Lấy ra một quyển album, cô đưa cho Biên với vẻ thách thức:
- Anh xem đi. Duy vừa mang tới khoe bà Nội hoềi sáng. Hừ ! nó muốn nội chết sớm hay sao ấy.
Biên mở ra xem. Đó là những bức hình chụp một đứa bé gái khoảng ba tuổi rất xinh gái. Có nhiều hình chụp mổi mình đứa nhỏ rồi có hình chung chung nó, Duy, bà Hiệp.
Tim anh xao động khi thấy Duỵ Cô hơi khác xưa với mái tóc ngang vai, nụ cười đượm một chút phiền muộn chớ không vô tư như ngày nào.
Giọng Lan Khuê vang lên:
- Anh phát biểu cảm tưởng đi.
Biên vẩn không rời mắt khỏi gương mặt Duy:
- Đây là những bức ảnh đẹp
Khuê mĩa mai:
- Và dể làm ngưo8`i ta xúc động nửa chứ
Biên thản nhiên:
- Đúng vậy
Lan Khuê nhấn mạnh:
- Con bé giống Phượng Duy như đúc.
Biên ngắm nghiá tấm hình đứa nhỏ đang cười:
- Nó cũng có nhhiều nét giống em nửa.
Lan Khuê khựng lại:
- Hổng dám đâu !
Rồi cô cáu lên:
- Em không thích đùa như vậy.
Biên nói:
- Anh đâu có đùa, cùng họ hàng có những nét giốngnhau là thường tình mà.
- Nhưng anh ngụ ý gì khi nói thế?
Biên nhếch môi:
- Em đa cã quá. Anh thấy sao nói vậy chớ chả có ngụ ý gì hết.
Để quyển album lên bàn, Biên khô khan:
- Anh lên gác đây.
Rồi không cần quan tâm xem Lan Khuê nói gì, anh bước vội lên cầu thang. Dường như Khuê có gọi anh, nhưng Biên vờ không nghe. Cài chốt cửa lại, anh rút vào cõi riêng. Một cõi riêng cô đơn buồn bả.
Còn có gì để anh nhớ về Phượng Duy nửa không nhỉ? Sự thật đã rành rành ra đó. Phượng Duy cười bên đứa bé của mình. Hai mẹ con đều trẻ con như nhau, trông như hai chị em. Hôm trước, khuê có kể Duy bắt con mình gọi bà Hiệp là mẹ, gọi mình là chị để che mắt thế gian. Thực hư chưa biết thế nào, Nhưng những tấm ảnh được chup rất đẹp ấy đã nói lên tất cả. Đã tới lúc Biên quên hẳng Phượng Duy rồi.
Cái chuông gió anh vừa mua khi về SG lại leng keng. Âm thanh của nó không hay bằng âmthanh của cái củ. Biên bật cười vì nhận xét đầy chất hoài cảm của mình. Câu thơ củ lại vang lên trong tâm trí anh.
"Ô cửa sổ nốt nhạc nào rơi xuống
Âm thanh buồn hiu hắt đậu trên vai... "
Biên nhìn xuống khu vườn lâm thâm tối và thấy ba Nhu đang thơ thẩn bên gốckhế già. Cái dáng ốm yếu của bà trông tội nghiệp làm sao.
Lòng chợt đầy bất nhẩn, Biên trở xuống và ra ghế đá ngồi với bà.
Bà Nhu như hoạt bát hẳn lên:
- Nghe Lan Khuê nói cháu mau hoa và trái cay cho cô Trầm. Bà cám ơn.
Biên nhỏ nhẹ:
- Cháu vẩn xem cô Trầm như cô của minh.
Bà Nhu thở dài:
- Trước kia bà vẩn sơ, mình chết, rồi không biết cô Trầm sẽ như thế nào, giờ lại nghĩ chả biết linh hồn nó đã siêu thoát chưa. Tội nghiệp sống như nó đã là tội, nhưng chết như nó lại càng tội hơn.
Biên quan tâm:
- Cháu nghe cô Út mất nhưngkhông hiểu vì bịnh gì?
Bà Nhu lặng thinh, một lát sau mới nói:
- Nó bị cảm lạnhmà đâu có ai hay.
Rồi bà trớ sang chuyện khác:
- Ba cháu nhận Lan Khuê bào công ty khiến bà vui lắm. Tất cả cũng nhờ cháu.
Biên buột miệng:
- Không biết Phượng Duy bây giờ sống thế nào hả nội?
Bà Nhu ngập ngừng:
- Cũng tạp ổn. Nghe đâu nó với bạn bè làm ăn, buôn bán dĩa mềm, dĩa cứng gì đó bà không rành. Du có được như vậy cũng nhờ cháu... hồi đó đã dạy vi tính cho nó.
Biên nhíu mày :
- Duy làm ở đâu hả nội?
- Bà không biết. Cháu hỏi làm gì? quên nó đi.
Biên nói:
- Công ty của ba cháu có thể nhận Duy vào làm. Cháu muốn...
- Chắc Duy không bỏ tụi bạn đâu. Thây dệ nó đừng nghĩ tới nó nửa.
Bà Nhu ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi lại thôi. Biên cũng không hiểu sao mình nói thế, khi lúc nảy đứng ngay ô cửa sổ, anh đã tự nhủ phải quên Duy.
Thật ra, giửa anh và cô đã có gì sâu đâm đâu? ngay cả một lời yêu cũng còn lấp lửng. Duy đã xem anh như trò đùa. Ngày đó lúc nào quanh Phương Duy lại vắng bọn con trai. Lẽ ra Biên đừng nên tự cao lẩn chủ quan khi cho rằng trong đám tép riu ấy anh la1 cây đinh làm nghiêng ngả cả chị lẩn em. Lẻ ra anh phải hiểu là Phượng Duy vờ vỉnh với anh vì muốn Lan Khuê phải ghen tức.
Con gái là thế đó, nhưng anh vẩn không sao ghét Duy để yêu khuê?
Bà Nhu chậm chạp bước vào nhà. Biên ngồi lại một mình. Anh ngước lên nhìn ô cửa sô?
Dường như chiếc chuông gió đang run lên. Gió từ đâu đang thổi tới. Những âm thanh trầm bổng lại chợt ngân nga, văng vẳng, xôn xao lạ kỳ như ngày xưa ấy.
Chương 10
Bà Thảo vừa nhặt rau vừa nói:
- Băng mọi giá phải làm sao cho con quỉ nhỏ ấy không được ra sân bay tiển thằng Biên.
Lan Khuê lầm lì ngồi cạnh bên, cô bực giọng:
- Bằng cách nào mẹ nói đi khi mấy ngày nay bọn họ đeo dính nhau? thằn Ân thua cuộc rồi, nó không đủ bản lỉnh dứt Duy ra khỏi Biên.
Bà Thảo rít lên:
- Thằng Ân thua Biên là đương nhiên nhưng lẽ nao con thua Phượng DUy khi từ xưa tới giờ con hơn nó mọi mặt?
Lan Khuê cắn môi im lặng. Cô không thế là người thua cuộc, không ăn được cũng phá cho ôi. Duy chỉ là con ốc, nó không xứng với con hoàng hạc sắp tung cánh phương xa như Biên. Mẹ đã từng tức tối nói thế và Khuê tin mẹ đúng. Nhưng Biên lại thích con ốc nhỏ nhoi ấy mới tức chứ.
Cô thở dài ngao ngán:
- Ngăn cho DUy không ra sân bay nhắm có ít lợi gì. Bất quá cùng như bửa tiệc chia tay hôm kia. Không có con DUy lúc đo, nhưng khi tiệc tàn Biên đi tìm nó ngaỵ Anh ấy lăng xăng bên nó trông mà ứa gan.
Bà Thảo noi:
- Hôm đó ông nội và bà thằn Biên có ấn tượng rất tốt về con, ổng hỏi nội có phải BIên dạy vi tính cho con, và tương lai sẽ đưa con vào làm trong công ty gia đình ông ta không?
Lan Khuê tò mò:
- Sao ông ta hỏi thế?
- Me nghĩ chắc Biên có nói gì đó về Duy, nhưng ông ta tưởng con là nó. Bì vậy con phải tranh thủ gia đình Biên, con phải khiế gia đình nó tưởng con là người Biên thích. Trước giờ lên mày bay, Thường chỉ người yêu mới đưa tiển nhau.
Lan Khuê hoang mang:
- Mẹ làm thế làm gì?
Bà Thảo ngập ngừng:
- Mẹ chưa nghĩ ra nhưng chắc sẽ có tác dụng tốt cho con.
Khuê lầm bầm:
- Hôm đó cô Út lên cơn điên nên Duy phải vào trông chừng cổ cho bửa tiệc được ổn thoa? nhưng bửa nay dầu cô Út có lên cơn, con Duy vẩn bỏ cổ trong phòng để ra sân bay được mà.
Mắt bà Thảo chợt loé lên tia gian xảo:
- Mẹ có cách rồi nó phải ở nhà nhưng con Duy đâu?
Lan Khuê cộc lốc:
- Nó đang ở nhà của nó.
- Có thằng Biên không?
- Con không biết.
- Phải qua xem cho biết đi chớ.
Khuê miển cưởng bước đi. Cô ghé mắt vào nhà Duy và thấy nó đang ngồi trước máy tính mo6.t cách chăm chú. máy tính này BIên mang trên lầu xuống, là loại đời mới nhất còn rất tốt chớ không phải cái đồ dỏm, đồ lô như cái trước kia ở phòng Duy.
Trước khi đi xa chàng đã hào phóng tặng nàngmột kỷ vật khá nặng tiền vậy mà nội cũng đồn gý để con nhỏ nhận.
Lan Khuê mỉa mai:
- Một tặng phẩm mà bấc cứ đứa con gái nào cũng ao ước. Em làm chị phát ốm vì ganh tỵ rồi đó. Em dùng cách nào để mồi chày Biên vậy
Phượng Duy vẩn điềm nhiên nhấn phím chử. Cô htừa biết Lan Khuê muốn kiếm chuyện với màinh. Nhưng hôm nay, Duy không thích ăn miếng trả miếng vì cô đang buồn chết được.
Lát nửa thôi, Biên sẽ đi. Ngôi nhà và khu vườn âm ua sẽ trở về những ngày tháng đìu hiu trước kia. Dù Phượng Duy có rủ bọn con trai ồn ào về nghịch phá, thì tất cả cũng không thể như trước.
Duy không còn vô tư cười ha hả vì những chuyện tếu lâm của Hoàng. Cô phải làm việc để nuôi bản thân, chứ không chỉ phụ hộ mẹ như trước. Bà dâu thể đi giúp việc cho người ta như hiện giờ mãi. Dù mẹ đã bỏ ra cả ngày để giải thích, Duy vẩn không thể không buồn và mặc cảm. Cô thương mẹ lẩn thương thân. Nghĩ tới Biên cô càng thấy anh ở trên cao và mình hó lòng với tới.
GGiọng Lan Khuê càng cay ghiệt hơn:
- Sao không nói nhỉ? sợ chị cướp phần à? Hừ ! chị ứ thèm. Cho mà biết, chắng qua BIên thương hại hòan cảnh của em và muốn đền đáp tình cảnh gia đình mình đã đối xử tốt với ảnh, nên ảnh mới cho không biếu không cái máy tính này. Suy cho cùng nó chẳng phải của riêng em.
Phượng Duy chịu hết nổi cô nhếch môi :
- Vậy chắc nó của riêng chị?
Lan Khuê trơ tráo:
- Sao lại không? nếu bà nội không thiên vị, chắc chắn nó đã thuộc về chị trăm phần trăm.
Duy đứng dậy:
- Chị cứ mang về phòng mình trước khi Biên đi. Em muốn đâu phải ra đó.
Lan Khuê cjong cớn:
- Đâu cần phải làm thế. CHị lẽ nào tranh giành với em. Cho đùa tí cho vui thôi.
Duy lạnh lùng:
- Vậy thì hết chuyện. Xin lổi em phải làm việc.
Lan Khuê nhỏng nhảnh bước đi. Duy nhìn cái phong lonh treo ngay cửa sổ của mình mà bồi hồi.
Hầu như Biên... dọn xuống nhà Duy tất cả những vật dụng cá nhân. Nửa đùa nửa thật, anh bảo nhờ cô giử hộ cho tới ngày anh về. Cái máy tính cũng thế. Duy hiểu Biên là người tế nhị, nhưng nhận của anh nhiều quá cũng kỳ, mà từ chối quyết liệt quá càng kỳ hơn. Cô sẽ hết sức... cưng cái máy tính vì cô yêu anh cơ mà.
Duy cắn môi khi từ yêu thoáng qua hồn.
Cho tới giờ phút này giửa Biên và Duy vẩn chưa có gì rỏ ràng. Ngoài những câu trò chuyện thông thường, Biên không hề nhắc lại những câu đã từng hỏi mà Duy chưa trả lời. Trong khi càng gần tới ngày chia tay, co càng muốn nghe anh nhắc lại để được nói thật lòng mình.
Có lẻ vì tự ái Biên sẽ im mà đi. Như vậy phải Duy là đứa độc ác không?
Chống tay Duy thở dài nhìn màn hình, cô đang đánh bản thảo. So với thời sử dụng máy chử, vi tính đúng là hiện đại, sang trọng hơn nhiều. Có được như vày hoàn toàn do công sức của Biên. Vậy mà Phượng Duy cứ như là một đứa vô ơn.
Nhưng Duy biết phải làm gì đây? trái tim cô trỉu nặng. Nhìn đồng hồ thời gian đâu hề ngưng nghĩ. Giờ này Biên đang ở nhà ông Liêm. Bố con họ chắc có nhiều điều cần nói trước khi đi xa.
Duy cũng thế, sao Biên không về sớm một chút kìa. Tự nhiên cô giận dổi và thèm có Biên bên cạnh hết sức. Cô muốn cho anh biết cô sẽ chờ anh về, Sẽ là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh.
Phượng Duy đứng bật dậy khi thấy Biên bước vào sân. Anh vội vàng chạy về phía nhà cộ Bổng dưng mắt mũi Duy cay xè. Cô gục đầu vào tường và khóc.
Biên bối rối không nói nên lời. Anh bồi hồi dang tay kéo cô vào lòng. Duy run rẩy khóc trên vai anh.
- Em xin lổi, nhưng nếu không khóc, em chết vì vở tim mất. Bổng dưng em thấy sợ khi sẽ vắng anh.
Biên pha trò:
- Nhưng em cứ nhè thế này tim anh cũng vở mất. Quậy như Phượng Duy mà cũng mít ướt sao? Thật khó tin nếu vai áo anh không bị ướt vì cơn mưa bất ngờ này.
Phượng Duy thổn thức trên vai Biên. Anh cũng không trêu cô nổi nửa. Hai người cứ đứng lặng thinh trong tay nhau.
Mãi một lúc sau, Biên mới thì thào:
- Chờ anh về nghe Duy?
- Vâng em sẽ chờ.
- Một lát ba sẽ cho xe tới đón anh ra sân bay, em đi nhé? Anh sẽ giới thiệu em với bạ Lần làm tiệc chia tay anh đã không có em ở bên cạnh, lần này không được hụt nửa đâu. Anh muốn em tiển anh.
Phượng Duy chớp mắt:
- Em đã hứa sẽ tiến anh rồi mà.
- Nhưng anh vấn muốn em hứa thêm lần nửa.
Duy diệu dàng hơn bao giờ hết:
- Em sẽ ra sân baỵ Chỉ sợ em lại mít ướt nửa thì kỳ.
Biên cúi xuống làm tim Duy muốn rơi ra ngoài. Cô biết anh đang hôn lên tóc lên trán mình với những nụ hôn nhẹ như sương khói.
Anh giử gương mặt cô trong hai tay:
- Hảy giử gìn sự trong sáng cho tới khi anh về nghe Duỵ Anh muốn nhớ tới em với tất cả hồn nhiên anh gặp ở em lần đầu. Giờ anh phải tới chào ông nội. Một tiếng nửa anh sẽ quay lại đón em.
Phượng Duy bịn rịn rời tay anh. Bước được vài ba bước anh trở lại:
- Không được biến mất đó cô nhó thích đùa dai. Anh sẽ giận nếu vắng em.
Duy nghiêm trang:
- Có thích đùa cở nào em cũng không đùa trong trường hợp này. Trừ khi...
Biên nhíu mày:
- Trừ phi thế nào?
Mặt cô đỏ bừng lên:
- Trừ phi em không thương anh.
Biên cười:
- Anh thích nghe em nói thế lắm.
Phượng Duy nhìn Biên chạy vội về phía chiếc xe đậu ngoài đầu ngõ. Cô đợi anh khuất trong xe mới đóng cánh cổng sắt nặng nề va khóa lại.
Vào nhà, cô dật dựa nằn trên giường như bị Ốm. Biên chưa thật sự đi xa, nhưng sự thiếu vắng anh đã tràn đầy khiến cô không làm việc nổi.
Nằm một mình trong nỗi nhớ, cô đếm thời gian trôi để chờ tới lúc đi tiển đưa. Mãi đến khi nghe bà Thảo hoảng hốt la lối ngoài sân, cô mớ lồm cồm ngồi dậy chạy ra.
Bà Thảo quát vào mặt Duy :
- Cô Út Trầm đâu rồi mà ửa noẻ toang hoát thế kia?
Duy gật mình nhìn ra ngoài. Hai cánh cổng sắt nặng nề do chính tay cô vừa đóng va khoá cách đây không lâu giờ đã mở toanh
Sao lại thế nhỉ?
Bà Nhu trong nhàcũng hớt hải bước ra.
- Nó đâu mất thật rồi. trời ơi ! phải đi tìm nhanh. Để cô Út lạc như lần trước thì chết.
Lan Khuê nhìn chầm chậm Duy:
- Ai mở cổng mà không chịu khoá nhỉ?
Duy chưa kịp trả lời bà Thảo dà gắt:
- Lo đi tìm đi ở đó mà tra với hỏi.
Phượng Duy hoang man túa ra đường. Cô đi vòng trong xóm vẩn không thấy Út Trầm đâu. Chạy tới nhà Trung cô vừa thở vừa gọi nó.
Thằng lớp trưởng của Duy đang xà lỏn áo thun vội chạy ra. Duy nói một hơi :
- Trung làm ơn đi tìm cô Út phụ Duỵ Cổ biến đâu mất rồi DUy lo quá.
Trung trấn an:
- Không có gì phải lọ Cô Út loanh quanh mấy con hẻm gần đây thôi. Để Trung nhờ cả thằng Hoàng, thằng Ân nửa.
Duy gật đầu. Cô nhìn đồng hồ và trở về. Vừa vào tới cổng bà Nhu đã hỏi:
- Cô Út đâu?
- Con chưa tìm ra.
Vậy mà đã về.
Phượng Duy ấp úng :
- Tới giờ con đi tiển anh Biên rồi ạ.
Bà Nhu giận dữ:
- TIển thằng Biên với tìm cô Út, chuyện nào quan trọng hơn? Nhỡ xe... cán cô mày chết tươi thì sao? Hứ ! nó điên khùng có hiểu biết gì đâu chư.
Duy thoắt rùng mình vì những lời của nội. Tất tả dắt xe đạp ra, Cô đạp vòng vòng, vừa đạp cô vừa hú ba hồn chín vía cô mình, rồi tất tả quay về nhà xem sao.
Chẳng biết bà Thảo và Lan Khuê tìm cô Út ở đâu mà trên sân chỉ thấy mỗi bà Nhu.
Bà lập cập quát khi thấy Duy:
- Chưa tìm ra cô Út mày thì mày đừng về nhà. Lần trước cũng mày quên đóng cổng lần này cũng thế, nghĩa là sao?
Duy oan ức:
- Không phải con.
- Vậy thì ai? Ai đi ra với thằng Biên hả?
Phượng Duy vuốt mặt rồi lầm lũi dắt xe ra trong khi bà Nhu vật vả khóc:
- Con với cái. Nó làm khổ tôi tới chừng nào hả trời?
Duy gặp Trung ở cuối ngõ, nó nghiêm trọng:
- Bọn trẻ con nói thấy cô Út đi với mấy thanh niên l.a. Tụi nó bảo những người này hay vào tuốt trong khu nhà nhà máy để chích. Duy với Trung vào đó thử xem.
Nghe như thế, Phương Duy hết hồn. Cô tuyệt vọng nhìn đồng hồ rồi đạp xe theo Trung. GIờ này đã trể để tiển Biên. Chắc anh đang giận và rất buồn cộ Nhưng có lẽ bà nội sẽ giải thích và anh sẽ hiểu.
Tạm yên tâm với lập luận đó, Duy và Trung đạp xe vào khu nhà máy đã bỏ hoang gần một năm nay.
Vừ tới nơi, cô đã phát hoảng bởi vẻ vắng vẻ của nó.
Duy sởn tóc gáy:
- Ghê thế này, cô Út không vào đâu.
Trung chép miệng:
-Thì cứ tìm đã.
Dứt lời, nó ngoác mồm gọi. Duy cũng gọi theo. Cả hai dựng xe cạnh bờ tường và dò dẩm bước từng bước.
Trời bắt đầu tối, ngay lúc ấy, Duy nghe có thiếng khóc ì ì rất que thuộc. Cô chạy bổ về phía trước và chết sửng khi thấy cô Trầm đang ngồi ở gốc của một hành lang dài hun hút. Điều làm cô choáng là cô Trầm ngồi co ro hai tya khoanh quanh gối, đầu gục xuống.
Trung vội vàng quay đi khi nhìn thấy thế. Phượng Duy bật khóc, cô cảm nhận được điều khủng khiếp gì đã xẩy ra với cô Trầm.
Khinh hoàng Duy ngồi bệt xuống kế bên cô Út. Trung nhặt cái váy ngủ dài băng vải màu sẫm b'ac Thảo may hàng loạt cho cô mặc thảy về phía Duy.
Giọng nó lạc hẳn đi:
- Mình cân đưa cô Út về ngay.
Phượng Duy vừa khóc vừa mặc áo vào cho cô mình bằng đôi tay run rẩy.
Thấy Trung bước về phía mình cô Trầm ré lên sợ hải. Duy vội ôm cô dìu từng bước ra chổ dựng xe đạp, cô buốt thắt cả tim theo từng nhịp run của cô Út.
Duy chở Trầm phía trước, cô lọng cọngôm siết lấy eo DUy như sợ té, như mong được cô che chở.
Trung đạp xe kế bên, nó vốn trầm tỉnh vậy mà thỉnh thoảng lại chưởi:
- Đồ khốn nạn ! Nhất định phải báo công an để họ tìm ra bọn khốnnạn đó.
Duy cũng nghĩ thế. Cô nặng nề với từng vòng bánh xe quay và nặng nề với những gì vừa xẩy ra với cô Út.
Trong một thóang Phượng Duy quên mất Biên, quê rằng giờ này anh đang ở sân bay và đang rất buồn giận cô
Chương 11
Biên vươn vai đứng dậy. Anh đưa tay làm vài động tác thể dục rồi lại trở lại ngồi trước máy tính.
Anh làm việc ở đây đã hơn ba tháng từ ngày trở về VN. Trong thời gian bốn năm anh đi du học, ở nha ba anh đã xây dựng được một công ty phần mềm. Bây giờ anh được giao quản lý một bộ phận trong công tỵ Với nhiệt tình của tuổi trẻ, kiêu hảnh của tánh tình, Biên đang muốn chứng tỏ bản lảnh của mình. Anh làm việc quên cả giờ giấc, ăn uống thất thường và ngủ nghê tùy tiện.
Tuy thuê căn gác ấy nhưng Biên thỉnh thoảng vẩn ngủ lại trong công tỵ Ở đây anh có một phòng làm việc riêng với khá đầy đủ tiện nghị Tuy nhiên nó không thể là nơi ấm cúng để người ta ẩn thân sau một ngày vất vả. Biên vẩn thèm một mái nhà. Căn gác có vòm vửa sổ tít trên cao đó cũng không còn là mái nhà đúng theo suy nghì của Biên,nên anh cũng hời hợt với nọ Người xưa không còn, cảnh củ cũng vô hồn, vô duyên. Biên bám vào căn gác nho như bám vào hy vọng ngày nào đó Phượng Duy se quay về. Dù biết hy vọng ấy hết sức mong manh, Biên vẩn không nguôi hy vọng.
Tập trung làm cho dứt công việc còn lại, Biên đi ăn trưa. Khác với thời sinh viên, phải ăn cơm tháng, Biên bây giờ ă cơm quán. Phảinói là cơm nhà hàng mới đúng. Ở thành phố bây giờ có nhiều nhà hàng phục vụ cơm trưa cho công nhân viên chức. Anh thích bầu không khí ở đây hơn ở nhà Lan Khuệ Bởi vậy dù trả tiền thuê nhà và cả tiền cơm, nhưng anh không ăn. Phần tiền cơmBiên đề nghị bà Thảo mua thêm thức ăn riêng cho bà Nhụ So với bốn năm trước, bà ốm đi nhiều. Suốt ngày bà quanh quẩn trong ngôinhà vắng tanh với vẻ trông ngóng rất tội.
Bà Thảo từngkể lể:
- Nội con Khuê lẩn rồi. Sau khi cô Út Trầm chết bà suy sụp một phần, rồi con Duy bỏ đi, bà suy sụp hẳn. Hừ ! cái số cụ khổ về già khiến bác cũng khó theo, chỉ mẹ con Phượng Duy là sướng.
Biên thở dài, chẳng biết Duy sướng ở điểm nào. Anh không tiện hỏi thật cặn kẻ thật chi tiết về Phu8ợng Duỵ Chỉ biết cô đang sống với bà Hiệp và một đứa con không chạ Chính vì đứa bé này mà Duy rời khỏi đây và đã khiến cụ Nhu quỵ hẳn.
Rất nhiều đêm trằn trọc, Biên bệt cười khan khi nhớ lại hồi đó. Anh luôn tin Phượng Duy hồn hiên trong trắng chứ không vừ ranh vừa quỷ như Khuệ Anh tôn thờ cô đến mức ở phút chia tay anh chỉ dám ôm và hôn lên vầng trán bướng ấy rồi hẹn ngày về.
Thế đấy, thánh nử của Biên đã có con, Và đứa con ấy không có nổi một ông bố mới kinh khủng chứ.
Ngay ngày chia tay Phượng Duy đã cho anh leo cây, cô đã đùa cợt trên sự thành thật của Biên. Cô đã làm anh đau đớn suốt ba năm dài thế kia, vậy sao Biên còn mong có ngày trùng lại gặp lại?
Thú thật anh không lý giải được những mâu thuẩn trong hồn mình.
Biên chợt nhớ một bài thơ anh đọc qua mạng internet cách đey không lâu :
Anh lại về giửa mùa thu phố cu?
Lá me xanh ngan ngát phủ con đường
Ô cửa sổ nốt nhạ nào rơi xuống
Âm thanh buồn hiêu hắt đậu trên vai
Cổng rào xưa dây leo tím phủ đầy
Trong ký ức tiếng em cười đâu đấy
Đàn sẻ nhỏ mắt tròn xoe thức dậy
Hỏi thầm anh mầu áo củ nay đâu?
Chạy đuổi theo danh vọng mệt nhoài
Những được mất rồi chỉ là khái niệm
Anh tìm l.ai thưở học trò mực tím
Thiên đường xưa theo mây trắngbay đi
Phố thênh thang xanh tựa chiếc ô xoè
Con sẻ ngậm sợi nắng vàng bay mất
Em cùng khuất tựa tháng ngày xa lắc
Anh nặt giùm mình chút quạnh hiu rơi
Bài thơ buồn nhẹ những sâu lắng ấy không hiểu sao dứ đeo đẳng tâm trí anh. Có lẻ tác giả của bài thơ đã nói lên đúng tâm trạng của Biên chăng?
Con sẻ nhỏ Phượng Duy... tháng ngày xa lắc... chhỉ còn lại anh và một nổi quạnh hiu.
Biên băng quađường vào nhà hàng M. ngồi xuống chổ quen, anh chờ người phục vụ. Ngay lúc ấy anh có cảm giác ó ai nhìn mình.
Đó là một thanh niên nhỏ tuổi hơn anh. Anh ta đang dùng bửa với vài ba người khác và gật đầu chào khi thấy anh ngó sang.
Ai thế nhỉ? Biên nhớ không ra dù anh ta trông khá quen. Lịch sự Biên khẻ gật đầu đáp lể với một dấu hỏi to đùng quanh xung quanh.
Chiếc điện thoại di đông reo trong túi. Biên thư thả nghe.
Bên kia, giọng LanKhuê trách mó:
- Hôm nay đám giổ cô Út mà anhkhông về, nội vó vẻ buồn đó.
Biên ngớ mặt ra:
- Chết ! anh quên
Khuê lại tiếp tụ trách:
- PHáI chi anh về nhà thường xuyên hơn, chắc anh đã nhớ. Phải chi anh cho em số di động này, em đã nhắc anh rồi. Làm chức lớn như anh, em muốn... liên hệ cũng khó. Hể điện tới công ty thì người ta tra hỏi là ai, tìm anh làm gì, em năn nỉ muốn gẩy lưởi mới có số phone nầy đấy.
Biên nhỏ nhẹ cho qua chuyện:
- Anh xin lổi.
- Vậy bây giờ anh về đi. Em có chuyện vui lắm.
- Chà ! hợi bịkhó đây...
Lan Khuê kêu lên:
- Sao lạikhó? Đã hết giờ làm việc rồi mà
Biên âm ự:
- Anh đang ăn cơm với khách hàng. Chiều anh sè về. Khuê xin lổi nội hộ anh nhé.
KHuê thở dài:
- Đành vậy thôi, anh ăn cơm ngon nhé.
Biên cất điện thoại phần cơm của nah đã được dọn lên nhưng BIên biết mình không thể ăn ngon như lời Khuê vừa chúc.
Người thanh niên và nhóm bạn đã rời nhà hàng tự lúc nào. Lúc này Biên chợt nhớ dường như cậu ta là bạn của Lan Khuê và Phượng Duy, song tên gì Biên đã quên khuấy.
Bốn năm, một khoảng thời gian khá dài với người trẻ tuổi như anh. Biên quên những ai anh đã gặp thoáng qua cũng là lẻ thường tình.
Tạm bằng lòng với lời tự bào chửa cho sự vô tâm của mình, Biên bắt đầu buối cơm trưa va trở về phòng làm việc bốn bề bích kín với mày điều hoà va ánh đèn néon suốt ngày.
Điện thoại trên bàn lại reo. Biên nghe giọng ông Liêm thật rỏ.
- Ba cần bàn thêm với con về vấn đề lấp ráp máy tình xách tay.
Biên nói:
- Vâng, con nghe đây.
Ông Liêm cao gịong giản dạy một hơi hơn mười phút. Biên chỉ nghe và không nói lời nào. Anh chỉ giỏi chuyện môn còn mua bán kinh doanh thì chưa có kinh nghiệm gì. Bởi vậy anh cần nghe những đóng góp của những người từng rải như ba mình.
Sau khi nói xong chuyện làm ăn, ông bổng chuyển đề tài bất ngờ.
- Cháu nội bà cụ Nhu đã tốt nghiệp đại học phải không?
Biên nhíu mày:
- Vâng.
- Trước đây con có ý muốn ba tìm hộ con bé một công việc, nhưng sau khi con đi học ba chờ mà không thấy nó ghé. Mới vừa rồi bác Thảo có tới nhờ ba, nghĩ tới con, ba đã nhận lời.
Biên ngập ngừng:
- Vậy cũng tốt. Nhưng người trước kia con nhờ vả la người cháu khác của bà Nhu.
- Thế con bé ấy bây giờ đâu?
Biên ngậm ngùi:
- Con không biết. chúng con mất liên lạc mấy năm rồi.
Ông Liêm có vẻ băn khoăn:
- Này ! Giửa con và con bé ấy đã xẩy ra chuyện gì à?
Biên bối rối:
- Sao ba l.ai hỏi vậy?
Ông Liêm thở dài:
- Ba nhớ tới mẹ con ngày xưa. Khi trẻ, người ta hay đơn giản mọi vấn đề mà không khi nào nghĩ về già, chính là những vấn đề tưởng là đơn giản ấy lại khiến mình đau khổ khôn nguôi. Ba muốn nhắc con phải cẩn trol.ng trong tình cảm để không phải hối tiếc cả đời.
Biên nói:
- Vang, con hiểu ạ.
Anh nhẹ nhàng gác máy. Lòng suy nghĩ chẳng hiểu bà Thảo nói gì với ba mình. Thì ra Lan Khuê đã được ba mình nhận vào làm việc, Khuê tốt nghiệp đại học, cô đủ tiêu chuẩn tối thiếu để làm việc ở đây. Nhưng tự nhiên Biên thấy khó chiệu khi biết bà Thảo đã lợi dụng anh để xin việc cho Lan Khuê.
Hồi đó, Biên đã hứa như đinh đóng cột với bà Nhu là sẽ đưa Phượng Duy vào công ty của ba minh. Việc ấy đã không thành chắc chắn bà Thảo biết chuyện này, bà đã lập lờ khiến ba anh lầm tưởng cô gái anh từng quan tâM là Lan Khuệ Ông lầm cũng phải vì cách đây bốn năm, khi làm tiệc chia tay, rồi tiển anh ở sân bay, cũng chỉ mỗi Lan Khuệ Phương Duy như cái dấu lặng trong bản tình ca, cô hiện diện trong anh nhưng không ai thấy. Cô cho anh leo cây cũng chả ai hay.
Nhưng tất cả đã qua và đã xa rồi. Anh phải quên dầu đôi khi quên khó hơn nhớ rất nhiều.
Có tiếng gỏ cửa. Biên máy móc:
- Mời vào !
Một nhân viên chìa rươc bàn anh một xấp giấy:
- Đây là bảng báo giá linh kiện máy tính của các hàng ở Phố vi tính. Anh tham khảo ạ.
Biên gật đầu, anh kiểm tra lại mục lục toàn bộlinh kiện công ty vừa thầu vào VN rồi bảo:
- Sáng sớm mai tung bảng giá của mìnhrạ Nhất định sẽ trúng lớn.
- Da.
Đợi người nhân viên ra khỏi, Biên lại dán mắt vào máy. Anh đang thiết kế một phần mềm hổ trợ cho việc tổ chức của chính công ty của ba mình và tấy tâm đắc với nó.
Buổi chiều ra về, Bien ghé chợ mua hoa trái cây. Bới cô Trầm, anh vẫn có một tình cảm, nên anh muốn biểu lộ thương cảm của minh vào ngày giỗ của cô.
Ra mở của cho Biên, Lan Khuê cười tươi roi rói, cô giằng lấy hoa từ giỏ xe của anh.
- Chắc cô Trầm phải ngậm cười nơi chín suối.
Biên nhếch mép. Anh đợi Khuê xếp mọi thứ lên bàn thờ rồi mới đốt nhang.
Giọng Lan Khuê chợt trầm hẳn:
- Hồi sáng Phượng Duy có về.
Tim Biên như thắt lại, anh vờ hờ hửng:
- Thế à?
- Duy gởi lời thăm anh.
Biên chua chát:
- Chỉ vậy thôi sao? anh hơi ngạc nhiên vì thăm hỏi hiểu này không phải thói quen của Duy.
Khuê cười cười:
- Anh hiểu con bé nhỉ? Đúng là Duy không nói gì dù biết anh đã về và ở đây. Con bé vô tâm đến mức khó chấp nhận. Anh đã rất tốt với nó và chẳng được gì ngoài sự bạc bẽo.
Biên lãng đi:
- Bà nội đâu?
- Nằm trong phòng Phượng Duy lại khiến nội lên máu. Khổ ghê !
Rồi Lan Khuê tíu tít khoe:
- Em sắp đi làm rồi.
- Anh có nghe ba anh nói
- THế là mình là đồng nghiệp. thích ghê.
Biên nghĩ to8'i Duy, anh mặc kệ Lan Khuê huyên thuyên gì đó bên tai. Chỉ đợi Khuê ngừng lại để thở là Biên hỏi ngay:
- Dạo này Duy thế nào hả Khuê?
Mặt cô xìu xuống:
- THế nào là sao? em không hiểu?
Biên điềm tỉnh:
- Công việc? cuộc sống riêng? đã ổn định chưa hay vẩ...
Khuê cướp lời anh:
- Vẩn phất phơ trước gió phải không?
Biên gượng cười:
- Anh chào thua cách dùng từ của em.
Lan Khuê hiu hiu tự đắc:
- Em là nhà văn mà. Phượng Duy hân hạnh lắm mới là nhân vật của em đó.
- Em vẩn còn viết à?
Khuê ra vẻ nhà văn hơn:
- Làm sao bỏ được khi Nguyễn Du đã bảo:
"Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẩn trời gần trời xa"
Dầu đang nôn nóng muốn biết tin tức của Duy, Biên vẩn phải từ tốn hỏi:
- Em đã viết thế nào về nhân vật Duy?
Lan Khuê khinh khỉnh mặt:
- Đó là một cô gái luôn thích chơi trội hơn người. Cô ta đã thất bại vì cuộc chơi dài ấy, với kết quả là một đứa con rơi đã ra đời.
Biên nói:
- Dường nhu chơi trội không phải tính cách của Phượng Duy?
Khuê phản ứng:
- Dám nuôi... à không dám có một đứa con ở tuổi mười tám, không phải chơi trội là gì? Nhân vật của em yêu cuồng sống vội và dỉ nhiên còn một kết thúc bi thảm.
Biên so vai:
- Nhân vật ấy là do em tưởng tượng chư không phải là Phượng Duỵ Cô ấy không chơi trội, yêu cuồng, sống vội.
- Và cả không có một đứa con chớ gì? Em biết anh không tin em nhưng hảy đợi đấy.
Vừa nói Lan Khuê vừa đi về phía phòng bà Nhụ Lấy ra một quyển album, cô đưa cho Biên với vẻ thách thức:
- Anh xem đi. Duy vừa mang tới khoe bà Nội hoềi sáng. Hừ ! nó muốn nội chết sớm hay sao ấy.
Biên mở ra xem. Đó là những bức hình chụp một đứa bé gái khoảng ba tuổi rất xinh gái. Có nhiều hình chụp mổi mình đứa nhỏ rồi có hình chung chung nó, Duy, bà Hiệp.
Tim anh xao động khi thấy Duỵ Cô hơi khác xưa với mái tóc ngang vai, nụ cười đượm một chút phiền muộn chớ không vô tư như ngày nào.
Giọng Lan Khuê vang lên:
- Anh phát biểu cảm tưởng đi.
Biên vẩn không rời mắt khỏi gương mặt Duy:
- Đây là những bức ảnh đẹp
Khuê mĩa mai:
- Và dể làm ngưo8`i ta xúc động nửa chứ
Biên thản nhiên:
- Đúng vậy
Lan Khuê nhấn mạnh:
- Con bé giống Phượng Duy như đúc.
Biên ngắm nghiá tấm hình đứa nhỏ đang cười:
- Nó cũng có nhhiều nét giống em nửa.
Lan Khuê khựng lại:
- Hổng dám đâu !
Rồi cô cáu lên:
- Em không thích đùa như vậy.
Biên nói:
- Anh đâu có đùa, cùng họ hàng có những nét giốngnhau là thường tình mà.
- Nhưng anh ngụ ý gì khi nói thế?
Biên nhếch môi:
- Em đa cã quá. Anh thấy sao nói vậy chớ chả có ngụ ý gì hết.
Để quyển album lên bàn, Biên khô khan:
- Anh lên gác đây.
Rồi không cần quan tâm xem Lan Khuê nói gì, anh bước vội lên cầu thang. Dường như Khuê có gọi anh, nhưng Biên vờ không nghe. Cài chốt cửa lại, anh rút vào cõi riêng. Một cõi riêng cô đơn buồn bả.
Còn có gì để anh nhớ về Phượng Duy nửa không nhỉ? Sự thật đã rành rành ra đó. Phượng Duy cười bên đứa bé của mình. Hai mẹ con đều trẻ con như nhau, trông như hai chị em. Hôm trước, khuê có kể Duy bắt con mình gọi bà Hiệp là mẹ, gọi mình là chị để che mắt thế gian. Thực hư chưa biết thế nào, Nhưng những tấm ảnh được chup rất đẹp ấy đã nói lên tất cả. Đã tới lúc Biên quên hẳng Phượng Duy rồi.
Cái chuông gió anh vừa mua khi về SG lại leng keng. Âm thanh của nó không hay bằng âmthanh của cái củ. Biên bật cười vì nhận xét đầy chất hoài cảm của mình. Câu thơ củ lại vang lên trong tâm trí anh.
"Ô cửa sổ nốt nhạc nào rơi xuống
Âm thanh buồn hiu hắt đậu trên vai... "
Biên nhìn xuống khu vườn lâm thâm tối và thấy ba Nhu đang thơ thẩn bên gốckhế già. Cái dáng ốm yếu của bà trông tội nghiệp làm sao.
Lòng chợt đầy bất nhẩn, Biên trở xuống và ra ghế đá ngồi với bà.
Bà Nhu như hoạt bát hẳn lên:
- Nghe Lan Khuê nói cháu mau hoa và trái cay cho cô Trầm. Bà cám ơn.
Biên nhỏ nhẹ:
- Cháu vẩn xem cô Trầm như cô của minh.
Bà Nhu thở dài:
- Trước kia bà vẩn sơ, mình chết, rồi không biết cô Trầm sẽ như thế nào, giờ lại nghĩ chả biết linh hồn nó đã siêu thoát chưa. Tội nghiệp sống như nó đã là tội, nhưng chết như nó lại càng tội hơn.
Biên quan tâm:
- Cháu nghe cô Út mất nhưngkhông hiểu vì bịnh gì?
Bà Nhu lặng thinh, một lát sau mới nói:
- Nó bị cảm lạnhmà đâu có ai hay.
Rồi bà trớ sang chuyện khác:
- Ba cháu nhận Lan Khuê bào công ty khiến bà vui lắm. Tất cả cũng nhờ cháu.
Biên buột miệng:
- Không biết Phượng Duy bây giờ sống thế nào hả nội?
Bà Nhu ngập ngừng:
- Cũng tạp ổn. Nghe đâu nó với bạn bè làm ăn, buôn bán dĩa mềm, dĩa cứng gì đó bà không rành. Du có được như vậy cũng nhờ cháu... hồi đó đã dạy vi tính cho nó.
Biên nhíu mày :
- Duy làm ở đâu hả nội?
- Bà không biết. Cháu hỏi làm gì? quên nó đi.
Biên nói:
- Công ty của ba cháu có thể nhận Duy vào làm. Cháu muốn...
- Chắc Duy không bỏ tụi bạn đâu. Thây dệ nó đừng nghĩ tới nó nửa.
Bà Nhu ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi lại thôi. Biên cũng không hiểu sao mình nói thế, khi lúc nảy đứng ngay ô cửa sổ, anh đã tự nhủ phải quên Duy.
Thật ra, giửa anh và cô đã có gì sâu đâm đâu? ngay cả một lời yêu cũng còn lấp lửng. Duy đã xem anh như trò đùa. Ngày đó lúc nào quanh Phương Duy lại vắng bọn con trai. Lẽ ra Biên đừng nên tự cao lẩn chủ quan khi cho rằng trong đám tép riu ấy anh la1 cây đinh làm nghiêng ngả cả chị lẩn em. Lẻ ra anh phải hiểu là Phượng Duy vờ vỉnh với anh vì muốn Lan Khuê phải ghen tức.
Con gái là thế đó, nhưng anh vẩn không sao ghét Duy để yêu khuê?
Bà Nhu chậm chạp bước vào nhà. Biên ngồi lại một mình. Anh ngước lên nhìn ô cửa sô?
Dường như chiếc chuông gió đang run lên. Gió từ đâu đang thổi tới. Những âm thanh trầm bổng lại chợt ngân nga, văng vẳng, xôn xao lạ kỳ như ngày xưa ấy.
ôi bạn ơi vừa đọc vừa chờ chán qua.a.aaaaa
mình nhớ mình có post truyện đều đều mà,
mình se cố gắng post nhiều hơn nữa
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Chương 12
Đọc bản giá xong Trung cau có nói :
- Chắc mình xập tiệp vì mấy công ty đại giá này quá. Họ nhiều vốn bán phá giá the này làm sao mình chiệu nổi.
Hoàng cay cú :
- Nhỏ Khuê mới được nhận vào công ty Thanh Liêm đó, nó sẽ nuốt chửng bọn bình mất.
Tú Nhi chua lét:
- Răng mấy ôn lại sợ con Khuể nó mần công chớ có mần chủ mô mà nuốt mình?
Trung nhún vai:
- Ai thèm sợ nó nhưng công ty Thanh Liêm mới đáng gờm. Thiếu gia của họ vừa du học về đã thấy khác trước ngay.
Phượng Duy chớp mắt, cô thừa hiểu Trung muốn ám chỉ ai. Dù đã khẳng định Biên là một giấc mơ, đã tan biến cách đây bốn năm, anh không còn quan hệ gì với mình, nhưng Biên vẩn xôn xao khi nghe nhắc tới anh.
Gịong Hòang đay tự tin:
- Họ có mặt mạnh của họ, mình phải né để khai thác mặt mạnh của mình. Rồi cũng sống được thôi.
Dứt lời, Hoàng bước ra cửa hàng đón khách. Phượng Duy làm thinh cắm cúi phân loại dĩa CD, cô đếm số lượng bỏ vào bao để Trung và Tú Nhi đi bỏ mối.
Đợi Nhi đi rồi Trung mới nói:
- Thỉnh thoảng Trung vẩn gặp anh Biên, Nhưng chắc anh ta không nhớ Trung là ai.
Duy hờ hửng:
- Trung nói với mình điều đó làm gì?
Trung nheo nheo mắt:
- ĐỂ xem nếu Duy thích, mình sẽ đưa Duy đi gặp Biên, Trưa nào ảnh cũng ăn ở quán M. Chổ ấy khá lý tưởng để hò hẹn.
Phượng Duy dằn chồng dĩa xuống mặt tủ kính
- Duy không thích.
Trung ung dung hát:
- Thôi em đừng dối lòng, dù sao chăng nửa cũng nhớ đến tình đôi ta.
- Mình nhớ nhưng người ta không, cũng chả ăn thuạ Tốt hơn đừng khuấy động quá khứ
- Một suy nghĩ bi quan yếm thế, đâu phải tính cách của Phượng Duy?
Duy thở dài, cô trầm ngâm thú thật:
Nhớ tới Biên, Duy lại bị cô Út ám ảnh. Nếu chiều đó mình đừng để tình cảm chi phối đến mức quên khoá cổng, cô Út đã không bỏ đi lang thang và mọi chuyện đã không xẩy ra. Mình chưa bao giờ tha thứ cho bản thân, trước đây, bây giờ và mãi mãi về sau cũng thế. Bởi vậy Trung đừng nhac tới Biên, hãy để Duy thanh thảng.
Trung kêu lên:
- Tại sao Duy lại tự kết tội mình như thế?
Duy rùn vai :
- Mọi người đều kết tội DUy như thế mà.
- Chắc gì họ đúng? người ta đã từng đổ lổi cho người đã từng phạm lổi đó, cho dù lần này họ không hề...
Duy cười buồn:
- Tiếc thay, chỉ Trung nghĩ như vậy.
Trung đứng lên:
- Mấy giờ Duy về?
- Hôm nay mẹ mình đón bé Búp, mấy giờ mình về cũng được hết.
- Vậy DUy phụ Hoàng nhé, Trung đi đây.
Leo lên chiếc 79 cà tàng, Trung đánh mấy vòng tới các mối quen bỏ đủ số dỉa rồi... đáp lại qúan M. nơi Trung vẩn thường ghé ăn trưa.
Cũng như mọi khi, anh vừa ăn vừa trao đổi thông tin với những người cần những phần mềm đặc biệt về trang trí nội thất.
Quán ăn này là nơi để Trung giao dịch và anh vẩn có thêm khách hàng mới ở đây.
Là một người khá bương chải, anh vừa học đại học vừa phụ bán linh kiện máy tính cho ông chú ruột. Việc làm ăn thuận bườm xuôi gió. Trung kéo thêm Duy vào rồi sau đó tới Hoàng, rồi Tú Nhi.
Bây giờ đã tốt nghiệp đại học anh Nhi va Hoàng không đi làm cho công ty nào đó như Lan Khuê mà bám trụ Ở chổ người ta quen gọi là "phố vi tính"
Chú anh nhường lại cửa hàng vốn mấy chục triệu cho cháu làm ông chủ nhỏ. Trung vốn nhạy bén nên thấy xa trông rộng. Tương lại thị trường công nghệ thông tin rất lớn, dĩ nhiên tính chất cạnh sẽ rất khốc liệt. Ít vốn như anh phải chuyển sangkinh doanh phần mêm. Với uy tín để lại của ông chú, cửa hàng của Trung luôn luôn đông khách. Anh đang mơ ước ngày nào đó sẽ thành lập công ty công nghệ tự động hoá robo như chú mình hiện naỵ Ước mơ này Trung chỉ thố lộ cùng Phượng Duỵ Con nhỏ luôn ủng hộ anh, nên Trung tin mình sẽ đạt được niềm mơ ước đó.
Nhắc tới Phượng Duy Trung lại bồn chồn. Tình bạn giửa hai người nếu tính từ khi học chung từ lớp sáu tới bây giờ, đà hơn mười năm. Đó là tình bạn đẹp, Trung khao khát nó biến thành thứ tình cảm khác, nhưng Duy thì không. Trái tim cô đã có chủ, anh chưa đủ mạnh để đánh bật gã ấy ra khỏi tâm trí Duy.
Mà tình yêu mới rắt rồi làm sao ! Biên và Duy bặt tinh nhau đăng đẳng bốn năm ròng, Duy bới biết bao nhiêu biến cố với đời nhưng vẩn không quên anh ta.
Cánh cổng khép vào trái tim Duy như vỉnh viển khép lại sau cái chết tức tưởi của cô Trầm.Duy luôn dày vò minh, và cô không đủ can đảm để yêu lần nửa. Tất cả lòng yêu thương cô dồn hết cho bé Búp. Trng cứ như cái bóng bên cô, không hơn không kém.
Người khách cuối cùng vừa đứng lên, Trung nhìn đồng hồ. Anh định về thì thấy Biên bước tới.
Biên mỉm cười thay lời chào:
- Trong cậu quen lắm.
Trung thẳng thắng :
- Vâng, chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà Lan Khuê nhiều năm trước đây.
Mắt Biên sáng lên:
- Nhưng cậu thân với Phượng Duy hơn. Ã ! tôi nhớ rồi cậu hay chở Duy đi học mỗi ngày. Câu bây giờ khác trước nhiều nên thấy quen tôi vẩn nhận không ra.
- Vâng anh nhớ đúng nhưng hơi chậm.
- Cậu không vội chứ?
- Không, mời anh tự nhiên.
Biên cởi mở :
- Cà phê nhé?
Trung nhè nhẹ gật đầu, khác với bốn năm trước đang là một học sinh trung học, hôm nay Trung thấy mình cũng ngang cơ với Biên. Anh cũng là ông chủ như ai.
Biên hỏi:
- Cậu ở phố vi tính à?
- Vâng.
- Cả Phượng Duy chứ?
- Vâng, Duy và hai người bạn khác cùng lớp thời phổ thông.
Biên ngập ngừng:
- Duy thế nào rồi?
Trung nhát gừng:
- Vẩn khoe?
- Lâu quá rồi chắc cô ấy đã quên tôi.
Trung nhếch môi:
- Anh nghĩ vậy à?
Biên dò dẩm :
- Tôoi cho rằng Biên không phải tuýp phụ nử vừa ru con vừa nhớ về một người nào đó Trong những người cô ấy từng đùa vui trong qúa khứ.
Trung nghệch mặt ra:
- cái gì ru con, anh nói về Duy hay về ai vậy?
Biên im lặng. Nhấp một ngụp cà phê anh bảo:
- Ngày đó tôi tin là rất hiểu Duy, giửa chúng tôi có những kỷ niệm đẹp, hai đứa hứa hẹn sẽ chờ nhau, Chỉ hứa hẹn mà không nghĩ thời gian sẽ xoá mờ tất cả.
Giọng Biên chợt chua cay:
- Cũng có thể chỉ riên tôi không nghĩ điều đó, còn Phượng Duy thì đã nghĩ rất khác. Cô ấy biết rỏ là đang đùa với một kẻ xắp đi xa, trò đùa ấy sẽ lên đỉnh cao khi Duy cho tôi leo cây ở phút chót. Cho tới bây giờ đà bốn năm, tôi vẩn chưa thể quên cảm giác hụt hẩng, tuyệt vọng đó. Tôi vẩn muốn gặp Duy để hỏi xem cô ấy đã hứa, đã thề nhưng lại vội phá hỏng lời thề còn mới nguyên. Sao Phượng Duy đành đoạn không tiển đưa khi chính hành động ấy là để bày tỏ tình cảm cô bé dành cho tôi?
Trung ngạc nhiên:
- Ủa anh thật không biết lý do à?
Biên bực bội:
- Tôi hỏi Lan Khuê chỉ ởm ờ bảo Duy bận việc riêng rất quan trọng. Khi tới xứ người tôi viết liên tiếp ba lá thư, nhưng không hề được hồi âm. Và tôi hiểu tất cả những gì Duy đối với tôi đều dối trá.
Trung cưoi mỉa mai:
- Đúng là chỉ Lan Khuê mới đủ độc ác để trả lời một câu hỏi khiến có người phải uất ức suốt đời như thế?
- Chẳng lẻ Khuê nói dối?
- Con nhỏ không nói dối nhưng còn hơn là nói dối. Lan Khuê cố tình gây mâu thuẩn giửa anh và Duy băng kiểu lấp lửng ấy. Còn những lá thư chắc cũng rơi vào tay nó rồi.
Biên nuốt nghẹn xuống:
- Nhưng thật ra Duy đã bận công việc quan trọng gì?
Trung xa xôi:
- Tôi còn nhớ rất rỏ, anh đi ngày hai mươi tháng tám, cách đây đúng bốn năm. Đúng chớ?
Biên nhíu mày:
- Đúng rồi nhưng tại sao...
Trung xoay tách cà phê, giọng dài ra như trêu chọc:
- Vào thời điểm ấy, Duy đang ở cạnh tôi...
Mặt Biên đỏ bừng lên giận dữ, nhưng anh đã kềm chế và buột miệnng:
- Thế à
Trung xoay cái ly cà phê trong tay:
- Và tụi tôi đang làm một việc quan trọng là đi tìm cô Út.
Biên trợn mắt:
- Cô Út đi lạc à?
Trung chép miệng:
- Ngay thời điểm lẻ ra Duy phải ra sân bay tiển anh, đúng là trùng hợp phải không?
Biên lầm bầm:
- Tại sao cô Trầm ra ngoài được?
Trung gật gù:
- Một câu hỏi rất haỵ Khổ nổi đấy lại là lổi của Phượng Duỵ Bác Thảo và Lan Khuê nhất định cho rằng tại Duy không khoá cửa sau khi đưa anh về bên nội.
Biên thảng thốt:
- Vô lý. Duy đã khoá cửa, tôi đảm bảo trăm phần tăm là thế.
Trung ngạc nhiên:
- Sao anh dám chắc dữ vậy?
Biên quả quyết:
- Tôi co quay lạI khi ra tới đầu ngỏ, nhưng vì thấy cửa khoá nên tôi không gọi Duy nửa.
Trung kêu lên:
- That vậy sao? Vậy mà bấy lâu nay Duy cứ tưởng mình là người lơ đểnh. Đúng là số con nhỏ mắc oan. Duy bị dằn vặt về chuyện này dử dội lắm. Con nhỏ luôn nghĩ minh gây ra cái chết của cô Út.
Im lặng một lát Duy nói tiếp:
- Chắc chắc sau đó có người mở cổng mà không khoá lại.
Trung cao giọng:
- Người đó không phải Duy, con nhỏ nói thế, nhưng đâu ai chịu tin. Bác Thảo nhất định đổ lổi cho Duy và bắt con nhỏ đi tìm bằng được co Út, dù biết Duy đã có hẹn với anh. Con bé chạy tới nhà tôi. Phải khá lâu chúng tôi mới tìm được cô Trầm. Nhớ lại tôi vẩn thấy khổ...
Trán Trung chợt nhíu lại, anh xoa đầu như muốn xoá đi hình ảnh nào đó trong quá khứ. Rồi như xực nhớ ra điều gì, Trung đứng lên:
- Xin lổi, tôi phải đi.
Biên hơi bấtngờ, nhưng vẩn hỏi:
- Cậu cho tôi địa chỉ được không?
Trung lấy trong túi ra một tờ danh thiếp rồi không hiểu sao anh lại cất trở vào.
- Nhà toi vẩn ở gần nhà Lan Khuê như xưa. Nếu rảnh anh cứ sang chơi, nhưng phải hơn chín giờ tối tôi mới về.
Biên gượng cười:
- Nhất định tôi sẽ tới.
Rồi anh ngập ngừng:
- Cho tôi gởi lời thăm Phượng Duy
- Vâng tôi sẽ gởi lời tới Duy nhưng tôi nghĩ anh tới thăm con nhỏ thì hay hơn. Cửa hàng của bọn tôi dể tìm lắm.
Biên ngồi lại với ly cà phê vơi một nửa. Anh có cảm giác Trung vẩn còn điều gì chưa nói hết với mình.
Thì ra việc quan trọng ngăn Duy đến tiển Biên vào phút chót là chuyện này. Nhưng đó cáo phải nguyên nhân chủ yếu không? Tại sao sau đó Duy không liên lạc với anh, và lý do gì lại sai lầm đên mức có con mà chẳng có chồng?
Biên trở về căn phòng làm việc kín nhưng bưng của mình. Anh khoanh tay nhìn những lá trầu bà trong chậu, những lá ốm yếu vì thiếu ánh sáng đang cố gắng vươn thân ra xạ Không khí tù hảm này khiến cỏ cây cũng bạc nhược nói chi đến con người.
Ngồi trước màn hình Biên tiếp tục công việc b? dở lúc nảy.
Điện thoại reo anh hờ hửng nhấc máy. Giọng Lan Khuê vang lên thật điệu hạnh.
- Em đây.
Biên khô khan:
- Có gì không?
- Lúc nảy em định mời anh cơm trưa, nhưng điên sang không ai nhấc máy.
- À, lúc đó anh ra ngoài rồi.
- Một mình hay với ai?
Biên lấp lửng:
- Khi ra một mình nhưng lúc vào quán anh gắp người quen,, nên trở thành hai mình.
- Vui nhỉ !
Biên cộc lốc:
- Nhưng anh không vui tí nào với những gì được nghe.
Lan Khuê ngập ngừng:
- Sao thế?
- Anh có nhiều điều muốn hỏi em về Duy, song có lẽ để về nhà đã.
- Mà chuyện gì vây? Duy thế nào?
Biên nói:
- Cũng không có gì. Em chỉ gọi để hỏi vừa rồi anh đi đâu thôi sao?
- Vâng với lại, em...
- Mai mốt đừng gọi nửa. Anh không thích thích. Thôi nhé.
Lan Khuê cuống lên:
- Khoan đã! thế chiều nay anh có về không?
Biên nhíu mày:
- Chắc là không. Công việc của anh nhiều lắm.
Khuê có vả dổi:
- Thế anhh thêu nhà làm gì mà cứ bỏ trống suốt. Mẹ em phiền lắm đó.
- Anh không biết bác thảo phiền. Chà ! chắc anh phải dọn đinơi khác quá.
- Ấy chết ! ý em không phải thế.
Biên dứt khoát:
- Thôi nhé anh bận lắm, bao giờ gặp em nói tiếp.
Biên thở phào khi gác máy. Cũng may Lan Khuê làm bên công ty của ba anh, nếu làm chung với anh, chắc suốt ngày Biên bị quấy rối quá. Càng ngày Lan Khuê càng để lộ mục đích của mình và càng khiến Biên chán. Có lẻ đã tới lúc anh nên rời khỏi căn gác đó. Phượng Duy không về nửa, anh còn trong mong gì cơ chứ.
Hết giời làm việc, Biên vòng xe ngoài đường. Tới ngã tư Bùi thị Xuân, Tôn thất TÙng, Biên cho xe chạy chậm lại và tìm... Anh hy vọng sẽ gặp một gương mặt thân quen trong những cửa hàng vi tính mọc san sát nhau này
Ngay lúc đó anh thấy Trung, cậu ta dừng xe trước một cửa hàng bên kia đường và bước vào trong.
Ngừng xe lại Biên thắc thỏm nhhìn theo. Có hai cô gái tóc dài ngang vai, dù họ xoay lưng ra ngòai, Biên vẩn nhận ra ai là Phượng Duỵ Trong tích tắt đó trái tim anh làm chủ mọi hành động. Anh phóng xe qua đường va dừng lại ngay lúc Duy quay ra.
Hai người chết sửng nhìn nhau. Biên không thể rời mắt khỏi gương mặt tái xanh vì xúc động của Duỵ Rỏ ràng cô còn nghĩ tới anh thật nhiều, nếu không đã không thế có gương mặt bàng hoàng như thế.
Trung cũng vừ thấy Biên. Chỉ hơi ngạc nhiên một chút vì không ngờ anh xuất hiện quá sớm. Trung lấy lại vẻ ông chủ ngaỵ Anh vồn vả :
- A ! anh Biên ! ghé vào xem cơ ngơi của tôi.
Tiếng Trung làm cho Duy như bừng tỉnh, cô hấp tấp chạy tuốt vào vên trong nấp sau những thùng linh kiện, tim đập như muốn vọt ra ngoài.
Cô nghe giọng BIên rồi giọng Trung. Hai người trao đổi gì đó về chuyện kinh doanh. Không hiểu đây là sự tình cờ hay hửu ý ma Biên lại ghé chổ này.
Lan Khuê khoe rằng công ty của ba Biên là một công ty vi tính lớn nhất nhì SG. CÙng ngành nghề Biên tới đây cũng là thường. Chắc chắn anh không tìm Duy đâu.
Tú Nhi cằn nhằn:
- Mi mần răng rứa? tao dám cá Biên tìm mi đó. Ra chào người ta một tiếng.
Phượng Duy nhăn nhó:
- Cho tao xin hai chử bình yên đi mày.
- Lý do chỉ vì con nhỏ Khuê hử? tao không hiểu nổi mi rồi.
Trung bước vào:
- Anh Biên muốn gặp Duy.
- Sao Biên biết chổ này?
- Duy ra mà hỏi anh ấy.
Phượng Duy nhìn đồng hồ :
- Tới giờ mình về với bé Búp rồi.
Trung nhỏ nhẹ :
- Chớ không phải chiều nay bác Hiệp rước nó à? Thôi, đừng chạy trốn chính mình nửa. Cứ gặp một lần rồi có nói vỉnh biệt cũng có sao đâu. Trung thấy anh Biên rất thật lòng.
Duy làm thinh mà trong hồn như chuyểng giông chuyển bảo.
Tú Nhi hối:
- Để hắn chờ dị lắm ra đi.
Cô thở dài rồi thổn thức bước ra:
Giọng Biên nhẹ tênh:
- MÌnh tìm một quán cà phê nào đó gần đây. Anh muốn nói chuyện tha6.t nhiều với em.
Phượng Duy phân vân rồi cuối cùng gật đầu. Hai người vào một qúan cà phê ở góc đường Nguyển thị Minh Khai.
Ngồi đối diện nhau và im lặng Duy chợt lo sợ không biết mình phải nói gì và sắp nghe gì từ Biên.
Cô yếu ớt:
- Anh nói đi. Em đang chờ nghe anh trách đây.
Biên vẫn nồng nàn như ngày nào:
- Sao anh lại trách khi cuộc sống hiện giờ của em có hạnh phúc gì đâu? Anh chỉ muốn biết hoàn cảnh nào đã đưa đẩy em như thế để có thể chia xẻ cùng em.
Phượng Duy chớp mắt :
- Đừng bắt em phải nhớ những gì em muốn quên. Em bằng lòng với cuộc sống hiện tại và không buồn tẻ như anh tưởng đâu, trái lai cuộc sống đó lại rèn luyện em cứng rắn và chịu đựng hơn trước đây.
Biên lặng lẻ nhìn Duy :
- Anh có xem hình em chụp. Trông em và cô bé tí xíu ấy cứ như hai chị em.
Duy mỉm cười:
- Ở nhà gọi nó là bé Búp. Ai cũng bảo nó giống em.
Phượng Duy bổng cắn môi không nói tiếp. Biên chợt thương cảm :
- Vì bé Búp mà em chấp nhận đi khỏi ngôi nhà đó phải không?
Duy thản thốt :
- Sao anh biết?
Biên trả lời:
- Anh nghe Khuê noi, không phải tự nhiên Khuê kể về em tại anh hỏi mãi.
Giọng Biên chùng xuống khó nhọc:
- Anh thật sự bị sốc khi nghe Phượng Duy thánh thiện của anh ngày nào giờ đã trở thành bà mẹ trẻ.
Phượng Duy nuốt nước bọt :
- Anh bảo Khuê nói... nói..trời ơi ! Em không ngờ chị ấy lại nói thế.
Rồi cô nhếch môi :
- Chị Khuê luôn là người khôn ngoan giỏi giắn, đứng đắn hơn em về mọi mặt, nên có gì đâu mà anh phải sốc khi em đã là một bà mẹ trẻ?
Biên ngập ngừng:
- Nhưng sự thật không phải thế chư?
Phượng Duy dứt khoát:
- Em không trả lời anh câu hỏi này đâu.
- Anh xin lổi nhưng tại sao em không muốn gặp lại anh?
Duy chớp mắt:
- Vì em đâu biết anh muốn gặp em hay không. Bốn năm dài không tin tức về nhau. Tat cả dường như thay đổi cả rồi.
Biên trầm giọng:
- Vì muốn gặp em anh đã mướn lại căn gác đó. với anh tới bây giờ em vẩn là người quan trọng nhất, dầu có thể đã thay đổi, nhưng anh vẩn nghĩ về em như xưa. Anh từng ngày chờ đời em em biết không?
Phượng Duy nghe lòng rưng rưng trong một thoáng cô lại thấy mình quay về tuổi mười tám bới mối tình đầu trong như sương mai. CÔ đã khóc đã hứa sẽ tiển Biên ở sân bay, rồi sau đó hình ảnh cô Trầm trần truồng, run rẩy ngôi ở góc tối hành lang lại rõ mồn một khiến Duy tái mặt.
Cái ký ức khinh hoàng ấy vẩn không thôi đeo đẳng cộ Nó kéo theo cái chết thê thảm của cô Trầm để trở thành nổi ám ảnh mổi khi cô nhớ tới Biên.
Nếu không vì cô quên khoá cánh cửa định mệnh ấy thì mọi chuyện đã không như bây giờ.
Phượng Duy nói:
- Em không bao giờ trở về ngôi nhà đó nửa.
- Tại sao vậy?
- Em thấy sợ khi nhớ tới cô Út.
Biên nhíu mày:
- Sao lại thế, cái chết ấy có liên quan gì tới em sao?
Phượng Duy rùng mình:
- Có lẻ là vậy, em đã quên đóng cổng để để cô Út lang thang rồi..rôi..bị cảm lạnh...
- Và em cứ ray rứt khổ sợ mãi vì chuyện này?
Biên kể :
- Trưa nay anh có gặp Trung ở quán M. Trung có cho anh biết lý do tại sao em không ra sân bay tiển anh.
Phượng Duy kêu lên:
- Tới bây giờ anh mới biết à. Em tướng mọi người đã nói với anh ngay lúc đó rồi chứ
- Không, trước kia Khuê chỉ nói em bận việc riêng rất quan trọng, nhưng không nói việc gì. Chính sự lấp lửng của Khuê đã khiến anh ấm ức suốt bốn năm trời.
Phượng Khuê nhếch môi :
- CÓ lẻ chị Khuê muốn thế cơ mà.
Biên nói:
- Trung bảo mọi người đổ lổi em quên đóng cổng sau khi anh đi sang nhà ông nội.
Duy buồn bả:
- Có thể em quên thật không chừng.
Biên từ tốn:
- Em không quên. Anh làm chứng cho em.
Duy tròn mắt :
- Làm chứng bằng cách nào?
Biên trầ giọng:
-- Sau khi ra tới đầu đường anh đã quay lại vi thấy cần nói với em một điều quan trọng. Cổng đã khoá anh không tự ý mở được vì đã trả chìa khóa cho bác Thảo. Anh đanh thôi vì nghĩ một lát gặp em ở sân bay anh nói cũng chưa muộn.
Duy thảng thốt:
- Có thật như vậy không anh?
Biên gật đầù:
- Anh không bao giờ quên. Đã có một linh cảm gì đó khi tay anh chạm phải ổ khóa lạnh ngắt. Đã có người khác quên khóa cửa hoặc cố tình để cửa cho cô Trầm đi lang thang chớ không phải em.
Phượng Duy hoang mang:
- Cố tình cho cô Trầm đi lang thang để lam gì cơ chứ?
Biên chắc nịch:
- Để em phải đi tìm cô Út, để em không thể ra phi trường đón anh.
Duy bổng ôm lấy mặt. Cô chóang váng vì những lập luật của Biên. Trời ơi ! không lẽ có người ác đến thế? Chỉ vì ganh tỵ mà nở dựng lên một màn kịch để Duy phải đôn đáo tìm cô Trầm để cô Trầm phải chịu một hậu quả bi thảm. Duy đau nhoi nhói. Những hình ảnh tội nghiệp của cô Trầm những ngày tháng trước khi chết lần lượt hiện ra khiến Duy nấc lên:
- Trời ơi ! nếu thế thì tội nghiệp co Trầm quá ! Em không tinh có ai cố tình đẩy cô em ra đường đau.
Biên nhíu mày:
- Vậy chẳng lẻ em tin chính mình quên khoá cổng?
Tay Duy bấu vào cạnh bàn:
- Thà tin như thế em thấy đở khổ. Thà em là ngưoì có lổi vẩn hơn, nội sẽ không chịu nổi cú sốc này nếu bà biết được.
Biên đanh giọng:
- Em không phải là người có lổi sao lại gánh lấy. Trong khi kẻ khác nhởn nhợ Anh thấy em nên làm rỏ chuyện này để tâm trí được thanh thảng.
Phưong Duy ngồi như hoá đá trên ghế. Nếu đúng như lập luật của Biên, không cần nói cô cũng biet ai là người tàn nhẩn ấy rồi. Biết để roì Duy càng khổ hơn chớ thanh thản chi đau.
Cô nghe giọng mình lạ hoắc :
- Em biet mình không có lổi là đủ rồi, cần gì phải đào bới chuyện củ lên để có thêm người khổ nửa. Hãy để cô Út yên nghỉ.
Biên buột miệng:
- Em đúng là bao dung.
Phượng Duy lắc đầu:
- Em không tốt như anh khenđa6u.
Biên lặng lẽ nhìn cô, mái tóc ngang vai tạo cho Duy một nét dịu dàng đặc biệt. Bien khó tim lại được vẽ ngang ngạnh, bướng bỉnh ngày nào. Nhưng không có nghĩ là những tính cách ấy biến mất nó đang chìm trong Duỵ Biên khao khát nghe cô nói, nhìn cô lắc đầu để buâng khuâng nhận ra mình còn quá nặng tình với Duỵ Chỉ mới ngoì gan co dăm ba phút, Biên đã khơi dậy hết tất cả những si mê nhung nhớ lâu nay, anh đã cố chôn vùi vê Duy.
Anh thì thầm:
- Dù em thế nào, anh cũng vẩn chưa thể quên em.
Phượng Duy hơi chua chát:
- Thật không khi bay giờ em đã là một bà mẹ trẻ.
Biên chưa kịp nói gì, Duy đã dài giọng:
- Có lẽ anh bốc đồng nên nói thế nhưng dầu sao em cũng vui vì anh vẫn nhớ tới em, nhớ nhiều hơn là em tưởng.
Ngần ngừ vài giây, rồi Duy tiếp:
- Hôm đám giổ cô út em có nghe Bác Thảo nói về anh và chị Khuê nhiều lắm. Bác trai rat ưng ý chị Khuệ Thế là tốt rồi. Ngày xưa, nếu em vào làm việc ở công ty cúa bác biết đâu chừng bác đã thất vọng vì em. Ngẫm lại mọi chuyện, em thấy dưo8`ng như có sự sắp xếp của định mệnh.
Biên phản ứng:
- Định mệnh nào cơ chứ. Neu có sự sắp xếp thì đó là sự sắp xếp của bác Thảo. Và anh rất khó chịu khi phải nói toạt ra như vậy. Có thể với em anh không còn chổ đứng nào hết, nhưng cũng đừng vì thế mà gán ép anh với Lan Khuệ Ngày xưa anh không thhích Khuê, bây giờ và sau này cũng thế.
Mặt đỏ bừng vì kích động, Biên tiếp lời:
- Khi anh hỏi về em Khuê và bác Thảo luôn lắc đầu không biết. Giờ anh đã gặp được em, em nói rằng sẽ không về ngôi nhà ấy nữa, vậy anh ở đó làm chỉ Anh sẽ dọn đi ngay để chứng tỏ anh không mướn căn gác đó vì Lan Khuê.
Phượng Duy vội vàng:
- Anh đâu cần phải làm thế khi anh rất thích khung cảnh ấy.
Biên Trầm giọng:
- Khung cảnnh đẹp tới đâu nhưng không có người mình yêu quý thì cũng trở nên vô nghĩa.
Phượng Duy như chết chìm trong cái nhìn tha thiết của Biên. Cô muốn gục đầu lên vai anh mà khóc như hôm chia tay năm nào quá. Biên vẩn còn qúy mến cô vậy thì tại sao Duy còn tiếp tục tron tránh anh chứ? những chuyện xẩy ra cho cô Trầm, không phải lổi của cộ Duy sẽ thanh thản để đến vơi Biên cơ mà.
Biên nghiêm giọng:
- Em có còn muốn là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh không Duy?
Phượng Duy nuốt nghẹn xuong. Cô thổn thức:
- Lúc nào em cũng muốn thế nhưng anh thấy đó, cuộc sống của em bây giờ không như ngày xưa. Em phải chăm sóc bé Búp, nhắm anh hiểu để thông cảm và chia sớt với em không?
Biên nhìn vào mắt Duy:
- Anh muốn biết sự thật về bé Búp.
Phượng Duy chợt bừớng bỉnh:
- Nếu sự thật đúng như lời chị Khuê nói anh nghĩ sao?
Biên từ tốn:
- Anh nghe Khuê nói như thế về em ngay khi vừa trở về nước. Anh đã rất đau lòng, tìm em anh tìm không ra. Anh suy nghĩ rất nhiều lần và thầm nhủ với lòng nhất định phải gặp em để tìm hiểu lý do tại sao... Nếu đó là việc không may ngoài ý muốn, nếu em còn nghĩ tới anh, chúng ta sẽ tiếp tục như ngày xưa.
Phượng Duy hỏi gặng:
- Thật à? anh sẽ bỏ qua tất cả sao?
Biên gật đầu. Duy riểu cợt:
- Anh đã nghĩ kỷ chưa?
Biên thành thật:
- Thật không dể dàng gì khi nói được như thế. Anh đã đánh vật với chính mình.
Duy ngắt ngang lời anh:
- Xung quanh anh hiện tại biết bao nhiêu con gái giâu có, xinh đẹp. Tại sao anh lại khổ vì em. Tốt nhất anh nên quên em đi.
Biên tha thiết:
- Nếu quên được anh đã quên rồi.
Phượng Duy chớp mắt lòng cô rộn ràng vì sự si tình của Biên. Cô còn đòi hỏi gì ở anh nửa chứ. Nãy giờ cô thử lòng Biên hơi nhiều rồi. Đã đến lúc cô phải thành thật với anh.
Phượng Duy dịu dàng nhìn anh, giọng cô rất nghiêm:
- Sự thật không như lời chị Khuê nói đâu. Bé Búp là do mẹ xin từ bịnh viện về nuôi. Nó gọi em là chị Hai, gọi mẹ là mẹ. Và nếu anh thích nó sẽ gọi anh là anh Hai.
Mặt Biên nghệch ra mất mấy giây rồi anh hỏi:
- Em muốn biết điều quan trọng anh muốn nói khi quay lại tìm em cách đay bốn năm là gì không?
Duy lắc đầu Biên trầm giọng:
- Anh muốn nói là : Hảy đợi anh. Anh yêu em.
Siết bàn tay Duy Biên nồng nàn:
- Ngay bay giờ lòng anh vẩn chưa thay đổI. Dầu anh đã rất buồn với những gì được nghe về em. Anh vẫn yêu em, yêu như cách đây bốn năm.
Duy mĩm cười nhưng nước mắt hoen mị Biên không rời tay cộ Anh đã cố tìm lại được mối tình đầu thơ dại của mình.
Chương 13
Điện thoại trên bàn reo vang, Duy nhấ tmáy và nghe giọng Biên thật nồng nàn:
- Anh nhớ em.
Duy nũng nịu:
- Em không thèm nhớ anh
Biên cười:
- Anh biết thế nào em cũng nói thế mà. Ở nhà sao rồi? có ngoan không?
- Ta6't cả vẩn ngoan, chừng nào anh về?
- Hết tuần này nứa.
Phượng Duy kêu lên:
- Sao lâu thế? em nhớ anh nói anh đi một tuần thôi mà.
- Đúng vậy nhưng công việc chưa xong. Mà em hỏng thèm nhớ anh anh đi bao lâu kệ anh. Sao em hỏi làm chi?
- Bé Búp hỏi: "anh hai đâu?" Nó nhớ anh chớ đâu phải em nhớ.
Biên dài giọng:
- Vậy thì anh ở lại HN tới hết tháng luôn.
- Anh thích thì cứ em đâu dám ngăn cản. Nhưng nhớ bao giờ về, nhớ báo trước để em trả lời con nhóc Búp.
- Anh sẽ không báo đâu. THôi nhé ! anh cũng hỏng thèm nhớ em.
Phượng Duy tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Đang đếm dỉa gần đó, Tú Nhi càu nhàu:
- Chàng gọi điện cho nàng. Nàng cười tươi... tao phát ghen với mi đó Duy.
Duy thản nhiên:
- Mầy ghen thì nhầm gì.
Nhi nheo mắt:
- Lan Khuê ghen mới sợ, đúng không?
Phượng Duy nhún vai:
- Cho qua !
Tú Nhi nheo mắt:
- Qua chi mà qua, Khuê đang ghen lồng ghen lộn với mị Hắn tới nhà tau nói xấu mi nghe điếc tai. Mần răng hắn ở không rứa hỉ?
Duy nhíu mày:
- Bà Khuê nói gì thế?
- Hắn nói mi giật người hắn yêu, hắn nói nhiều lắm, tao không dể đâu. Mi phải đề phòng, Lan Khuê là đứa tiểu nhân đó. Hắn sẽ không để mi và Bien yên ổn. Haiđứa mi phải dè chừng hắn đó. Tau nghi nó đang âm mưu gì đó để mày phải xa Biên. Không được chủ quan đấy.
Duy gật đầu. Cô bước ra lấy mấy con chuột trong tủ kính cho khách hàng lựa mà đầu cứ nghĩ đi đâu.
Từ khi gặp lại Biên, biết mình vô tội trong vụ án quên khóa cổng. Phượng Duy càng lúc càng khinh ghét Lan Khuệ Cô biết chắc nó và ba THảo làm việc đó rồi đổ cho cô với mục đích duy nhất là Duy không có cơ hội ra sân bay tiển anh. Họ muốn chia rẽ cô với Biên.
Có thể hai người đều không nghĩ tới hậu quả cô Trầm phải lảnh. Nhưng sau khi chuyện tác tệ ấy xẩy ra cho tới bây giờ, cả bác Thảo lẩn Khuê đều nhơn nhơn nét mặt, không biểu lộ vẻ gì ray rứt ân hận hay cảm xúc thương tâm. Lẽ nào khi trút hết tội lổi của mình sang người khác, họ đã cho phép lương tâm mình thảnh thơi.
Lại có khách Duy mỉm cười thật tươi đế chào đón.
Người đàn ông trung niên nhìn ô chăm chú rồi hỏi:
- Cháu là Phương Duy?
Cô ngạc nhiên:
- Dạ vâng ạ.
Ông khách tự giới thiệu:
- Tôi là ba của Biên.
Duy lật đật:
- Chào bác a.
Ông Liêm nhìn quanh cửa hàng rồi buâng quơ nói:
- Trông khá lắm, nhưng chỉ là một cửa hàng bé tẹo vốn liếng chẳng bao nhiêu.
Phượng Duy hoang mang, cô không hiểu ông Liêm ghé đây làm gì. Cửa hang này làm sao so bì với công ty to lớn của ông được.
Cô ngập ngừng:
- Bọn sinh viên bạn cháu chung vốn làm nên đấy thưa bác.
- Thế cũng giỏi rồi. Duy này ! tôi có chuyện muốn nói với cháu cháu, cháu không bận chứ?
Duy lễ phép:
- Không ạ.
- Vậy tôi mời cháu sang quán cà phê bên kia phố để trao đổi một chút.
- Vâng a.
- Tôi chờ cháu đấy.
Ông Liêm vừa ra khỏi cửa, Tú Nhi đã hù doạ.
- Xem ra lành ít dử nhiều. Mi phải bình tỉnhcoi ôn già nớ muốn chị Tau dám cá con yêu Lan Khuê đâm thọc chi rồi.
Phượng Duy rên lên:
- Làm ơn đừng hù tao nửa.
Vào trong rửa mặt cho tỉnh táo, Duy bước vội qua đường.
Vào quán, Duy đã thấy ông Duy ngồi chổm chệ Ở giửa. Trên bàn đã có sẳn thức uống.
Giọng ông vang lên:
- Tôi không nhiều thời gian nên không rào đón vòng vo nửa. Tôi nghe BIên nói nhiều về cháu. Qua lời con trai tôi, chắc hai đứa đã thương nhau?
Cứng người vì câu hỏi bất ngờ, thẳng tuột của ông Liêm, Phượng Duy gật đầu theo phản xạ.
- Vâng ạ.
Ông Liêm nhếch môi khiến ruột gan Duy như bị đốt cháy :
- Nếu thật lòng với nhau thì quá tốt, nhưng cháu co thật lòng với on trai tôi không?
Phượng Duy vén những sợi tóc may lên, cô tự nhủ phải bình tỉnh, bình tỉnh hơn nữa.
Cô từ tốn đáp:
- Dạ cháu ra6't thật lòng ạ.
- Cháu không lừa dối nó bất cứ chuyện gì chứ?
- Dạ không a.
Ông Liêm hơingã người vào lưng ghế, cái phong thế giám đốc khiến ông như quyền uy hơn so với dáng vẻ nhỏ bé, ngơ ngác của Duy.
Ông cất giọng:
- Tôi muốn biết mối quan hệ thật sự giửa cô và cô em gái nuôi tên Búp
Phượng Duy rành rẻ:
- Bé Búp là em nuôi của cháu.
Ông Liêm khẳng định:
- Không đúng. Tôi đã được xem một số hình chụp cháu với bé Búp và thấy hai người rất giống nhau. Bé Búp không chỉ đơn giản là em nuôi của cháu, chắc chắn cháu và nó phải có quan hệ huyết thống.
Hai tay Duy siết chặt nhau, cô nhỏ nhẹ :
- Cháu không hiểu ý bác.
Ông Liêm nhìn xoáy vào mắt Duy:
- Có dư luận cho rằng bé Búp là con của cháu.
Mặt Duy tái xanh:
- Không phải đâu bác.
Ông Liêm khô khan:
- Vậy cháu hãy giải thích lý do tại sao trước đây đang sống chung với bà nội và gia đình bác ruột, mẹ con cháu phải bỏ đi. Trong khi thu nhập hết sứ ít ỏi, mẹ cháu lại nhận con nuôi thì thật là lạ đấy.
Phượng Duy cứng cỏi:
- Thương người không cần có nhiều tiền mà cần có lòng nhân là đủ rồi ạ.
Ông Liêm gật gù:
- Mẹ cháu nuôi bé Búp vì lòng nhân à? Vẩn chưa đủ sức thuyết phục tôi đâu. Nhưng không sao tôi tới đây để biết cháu thật tình tới đâu. Cháu nói là thật tình yêu Biên, tôi không cấm đóan với tôi cũng ó quá khứ, nhưng cái quan trọng là họ có can đảm nhìn nhận quá khứ ấy để đi tiếp con đường dẩn tới tương lai không hay hèn nhát chối bỏ nó, hèn nhát lừ người mình thương yêu vì mục đích nào đó.
Duy vuốt mặt. Qúan cà phê máy lạnh nhưng mồ hôi vẩn ướt lưng áo cộ Ông Liêm không cấm đóan việ cô và Biên thương yêu nhau, vậy ông nói những câu vừa rồi với mục đích gì?
Như để trả lời thắc mắ ủa cô, ông Liêm nói tiếp :
- Tôi có ba đứa con, vì hoàn cảnh, tới khi Biên khôn lớn tôi mới biết có nó. Từ đó tới giờ, tôi luôn luôn làm tròn trách nhiệm người chạ Sau này Biên sẽ thừa kế cơ nghiệp của tôi, vì hai đứa em của nó không đứa nào đủ khả năng đảm nhiệm việc quản lý một công ty lớn. Một mình Biên cũng sẽ gặp khó khăn, nó cần người chung vai gánh sức. Không ai làm việc này tốt hơn vợ Biên. Nhưng cháu không thành thật, tôi làm sao yên tâm nhận cháu làm dâu con.
Phượng Duy hấp tấp:
- Cháu không hề nói dối, bé Búp không phải là con của cháu.
Ông Liêm cười khẻ nụ cười ngụ ý không tin của ông làm Phượng Duy đùng dùng tự ái. Cô ứ nghẹn ở cổ nên không nói gì thêm.
Ông Liêm bảo:
- Thật đáng buồn nếu đó là khảng định sau cùng của cháu. Khi yêu có thể Biên mù quáng, nhưng người ngoài cuộc thì không. Tôi không cấm nó yêu cháu, nhưng muốn nó hết sức thận trọng khi cưới vợ. Vợ Biên chắc chắn phải là người trung thực. Có thể cháu là vợ Biên, nhưng không phải là con dâu của bác.
Phượng Duy trầm giọng:
- Có thể cháu sẽ không là vợ Biên, nhưng cháu cũng là người rung thực. Bác đã không hiểu hòan cảnh của cháu và có lẽ bác sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng cháu không hề nói dối và cũng không trách bác.
Lễ phép đu8'ng lên, Duy thưa:
- Thưa bác, cháu về.
Đi như chạy ra khỏi qúan, Phượng Duy quay về cửa hàng. Cô ra tuốt phía sau và ngồi thở dốc. Với cô những gì vừa xẩy ra giống một cơn ác mộng hơn.
Tú Nhi tò mò:
- Có đúng nhỏ Lan Khuê đã hại mi không?
Duy lắc đầu, giọng khô khan:
- Mày trông cửa hàng một mình nhé. Tao mệt mõi quá.
Nhi nhìn cô ái ngại:
- Ỡ mi về đi, chạy xe cẩn thận hỉ?
Phượng Duy mĩm cười dắt xe ra và uể oải đạp về nhà. Cô biết giửa mình và Biên đã có một hàng rao ngăn trở. Ông Liêm đã nói rỏ rồi, vợ Biên chắc chắn phải là một người trung thực, đối với ông, Duy là một con bé dối trá, cô không thể là con dâu của ông.
Ông Liêm đã lật hết các quân bài lên và cô không được quyền lựa chọn. Nếu cô thật lòng yêu Biên và muốn anh công thành danh toại thì đừng bao giờ nghĩ tới anh nửa.
Ông Liêm đúng là một tay già đời, ông giỏi nói lời ràng buộc, nai tơ như Duy làm sao thoát khỏi lướt ông đã giăng.
Thất thểu bước vào nhà Duy không buồn hôn bé Búp ù con bé đeo dính theo cô.
Nghe nó bi ba bi bô, Duy càng thêm đau lòng. Cô xoa đầu con bé rồi chui lên căn gác lửng thấp lè tè nằm xoải tay chân.
Dước nhà tiếng bọn trẻ đồng tuổi với be Búp cười vang lên nghe trong vắt khiến tim Duy nhức nhối.
Khi quyết định hết sức liều và can đảm là mang bé Búp về nuôi, mẹ và Duy đã trải qua những tháng ngày hết sức khủng hoảng. Vừa phải rời khỏi nhà củ, vừ thiếu thốn tiền bạc, mẹ đã hết sức vất vả khi nhận thêm ba đứa trẻ nhỏ khác để kiếm tiền sửa cho bé Búp. Nuôi nó mẹ phải xin nghĩ việc đang làm, còn Duy suốt ngày gò lưng bên máy tính.
Ơn trời, người ta vẩn nhớ tới Duy để thuê cô đánh bản thảo. Lúc đó bản thảo rất nhiều và cô làm việc một ngày mười bốn mười lăm tiếng như một cái máy không biết ngơi nghỉ. Cô cần tiền để nuôi ve Búp, cũng may be Búp rất dể nuôi, Hầu như nó không biết bịnh là gì.
Mẹ bảo những đứa trẻ như nó thường rất biết thân biết phận. Tội nghiệp ! bé Búp cũng chính là số phận của Phượng Duỵ Cô không a6 hận khi đà quyết định nuôi nó. điều cô buồn là thái độ và hành động của Lan Khuệ Chắc chắn Khuê đã đặt điều nói với ông Liêm mối quan hệ của Duy và bé Búp.
"Lời nói là đọi máu". Lan Khuê đang ngậm máu, giòng máu của những người cùng huyết thống không làm nó ray rứt khi phải dối trá vì bản thân hay sao?
Duy biết Khuê sẽ im lặng khi có ai đó hỏi về bé Búp, do vậy nên nó sẳn sàng nói dối để được cho mình.l Bà chị họ của Duy ngày càng ngập ngụa trong sai lầm mới dể sợ cơ chứ.
Giọng bé Búp reo lên dớt đát:
- Anh Hai ! Anh Hai về
Rồi giọng cười trầm đặc đàn ông của Biên dưới nhà, khiến Duy vừ mừng vừa khổ. Như thường ngày chắc chắn cô đã chạy xuống với anh, nhưng hôm nay Duy không thể. Trái tim cô đang muốn trốn, muốn biến khỏi cõi trần đầy hệ lụy này.
Thì ra lúc nãy Biên vờ dối cộ Anh nói chưa về SG nhưng chắc lúc đo anh đang ở TSN. Biên rất thích gây bất ngờ cho Duỵ Anh bảo rất thích nhìn cô cười, vì khi cô cười trông rất dể thương va tinh quái. Giờ chắc Duy cười không nổi rồi.
Quay vào vách Duy nghe sốn mũi cay xè:
Sàn gác run rinh rất khẻ, không nhìn Duy cũng biết Biên đã lên tới. Đây là lần đầu anh dám lên tới đây. Duy cắn môi nằm yên vờ ngũ Nhưng Biên đâu phải trẻ con để Biên có thể giả vờ, Anh xoay cô lại, gịng nhỏnhẹ nhưng hết sức cương quyết:
- Dù ba nói gì đi chăng nửa, anh cũng không bao giờ rời xa em.
Phượng Duy ấp úng:
- Sao... anh biết?
- Anh ghé cửa hàng và nghe Tú Nhi kể.
Duy úp mặt vào vai Biên:
- Ba cấm húng ta yêu nhau, nhưng ba không tin em.
Biên thở dài :
- Chuyện liên quan tới bé Búp chớ gì? chắc chắn Lan Khuê đã tác động vào Nói thật càng ngày anh càng ghét cô ta.
Duy đặt ngón tay trỏ lên môi Biên:
- Đừng nói nửa.
Biên ắn nhẹ tay cô:
- Anh nhớ em lắm. Cứ sợ Ở HN về lại tìm em không gặp, chỉ nghĩ thế thôi đã thấy sợ rồi.
Phượng Duy chớp mắt xúc động, Biên hối hả dán dính vào cô nụ hôn nghẹt thở. Tinh yêu quấn quýt hai người băng những đôi tay mềm.
- Được bên em thế này là nhất anh không mơ gì khác.
Duy phụng phịu:
- Đàn ông nói thế không sợ bị cười à.
Biên lùa tay vào tóc cô và hít lấy mùi hương cỏ:
- Không. Anh chấp cả thế giới này, miễn sao anh yêu em là đủ.
Phượng Duy im lặng cô hiểu Biên không hề nói để lấy lòng. Anh yêu quý cô thật sự. Duy rất hạnh phúc và tự hào với tình yêu đó. Cô luôn tinh dù vật dổi sao dời, tình yêu của hai người vẩn bất di bất dị.
Nhưng có lẽ vì thế giới này luôn chuyển động, tình yêu của Duy làm sao dừng chân được khi ông Liêm đã cố tình đánh động trái tim non trẻ còn nhiều xốc nổi, bồng bột như tim Duỵ Ra vẽ như dể dãi, nhưng thật ra ông Liêm lại không dể chút nào, ông đang để Duy tự rút lui đó thôi.
Biên nhiệt tình:
- Anh muốn được chăm sóc em, lo cho mẹ và bé Búp.
Duy buột miệng:
- Nhưng bác trai không muốn thế. Bác đã nói sẽ không chọn em.
Biên tự tin:
- Điều đó đâu quan trọng vì anh đâu phụ thuộc vào bạ Anh tự chọn tình yêu và hạnh phúc cho mình. Anh tin ba sẽ hiểu cũng như sẽ thông cảm khi nghĩ tới me anh.
Phượng Duy xốn xang trong lòng. Cô không tin ông Liêm sẽ thông cảm cho cô vì theo cách ông nghĩ, Duy là một người giả dối, cô không xứng đáng với tình cảm chân thật Biên dành cho cộ Ông sẽ phản đối vì nghĩ giửa cô và Biên không phải là tình yêu.
Nghĩ cho cùng cũng khó trách ông, có bậc cha mẹ nào vui khi thấy con mình lấy ngưo8`i đã có con rơi cơ chứ.
Cồ trầm ngâm:
- Bác sẽ không hiểu vì trong cái nhìn của bác em là một cô gái hư hỏng, đà có con hoang mà không dám nhận đứa bé, trái lại còn dối gạt anh bằng cách nói đứa nhỏ là em nuôi Bác cho rằng em đang quyến rủ anh khiến anh trở nên mù quang.
Ngẩng lên nhìn Biên, Duy hỏi:
- Em hỏi thật, anh có nghi ngờ em lừ dối anh không?
Biên buốt má Duy:
- Em mà dối được anh sao? Nhưng em không muốn thổ lộ điều bí mật thì thôi, anh dành chiệu.
Giọng Biên chùng xuống:
- Có điều anh buồn vì em không tin anh để nói rỏ lý do tại sao mẹ và em nhận nuôi bé Búp.
Phượng Duy kêu lên:
- Không phải em không tin, nhưng vì một lời hứa, em chưa thể nói được với anh khi...
Biên mỉm cười ngắt lời cô:
- Khi anh chưa phải là thành viên torng gia đìnhem, khi anh chưa là chồng em đúng không?
Duy ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
- Anh nghĩ vậy vì không có cách giải thích nào cho hợp lý hơn.
- Anh mỉa mai em đó sao?
- Su thật là vậy mà.
Giọng Biên lại vang lên:
- Ba anh rất tin lời Lan Khuê, thành ra anh nghĩ ngay bây giờ ví dụ em có nói thật bé Búp là con ai chăng nửa, chưa chắc ông đã tin em. Anh đang gặp khó khăn đây.
Phượng Duy làm thinh, cô nghe như Biên co gì trách móc mình. Cô đang bắt anh chịu một áp lực nặng nề từ ba mình. Là người đứng giửa, Biên sẽ không dể chịu chút nào. Nếu chọn Duy Biên sẽ mất cả sự nghiệp đang chờ anh kế thừa. Giờ còn đang mê mẩn trong tình yêu nên anh mù quáng như ông Liêm nói, lở sau này gặp trắc trở trên đường đời bếit đâu lúc ấy anh sẽ biến yêu thành hận. Anh sẽ hận vì Duy mà công danh lận đận.
Mẹ từng nói :"trên đời này không có gì gọi là vỉnh cửu hết". Phượng Duy nhớ tới ba mình mà ngao ngán. Ông đã bỏ mẹ con cô để đi tìm sự nghiệp nơi xứ người. Với đàn ông, sự nghiệp là trên hết. Duy thật ác khi để Biên phải bỏ sự nghiệp vì mình.
Nhìn anh cô nói bằng giọng bức xúc:
- Tốt hơn hết anh đừng yêu em. Bác trai không tin em hai bố con sẽ bất hoà. Mà em lại không muốn thế.
Biên nhíu mày:
- Em nói đi đâu vậy Duy, ba không tin thì em và anh phải làm cho ông tin chứ.
- Bằng cách nào khi vừa rồi anh bảo bác rất nghe những lời của chị Khuê?
- Chỉ vì những lời ủa Khuê đã thuyết phục người khác tin hơn, nếu xét về mặt hoàn cảnh của em lúc nhận nuôi bé Búp.
- Trong nhóm "người khác" ấy có cả anh chứ?
Biên khó chịu:
- Sao lại gay gắt với anh?
- Vì cách lập luận của anh giống của bác trai. Theo đó thì dường như người nghèo không thể nhận con nuôi. Đây là một định khiến hạn hẹp.
Biên bênh vực ba mình ngay :
- Ý ba anh không phải vậy.
Phượng Duy cố chấp:
- Nhưng gần giống thế, tóm lại, trong mắt bác em không phải là người trung thực, không thể nào xứng đang làm con dâu của giám đốc công ty lớn như công ty Thanh Liêm. Em chịu thua.
Biên gằn giọng:
- Thua là sao? Chẳng lẻ bé Búp là con em đúng như lời Lan Khuể chẳng lẻ em lừ dối anh? Nói thật, anh cảm thấy mệt mỏi về chuyện thật giả chẳng phân minh này lắm rồi.
Phượng Duy nhấn mạnh:
- Thật giả chẳng phân minh. Rõ rang anh nghi ngờ em nên mới nói thế.
Rồi cô giận lẩy một cách ngu ngốc:
- Đã vậy thì thôi anh cứ nghĩ bé BÚp là con em cho khỏi vì nghi hoặc, ghen tuông.
Mặt Biên đỏ bừng lên:
- Nghi hoặc, ghen tuông. Anh từng như thế với em sao? Đối với em lòng anh trong sáng chẳng chút quanh co, trước sau như một cơ mà.
Phượng Duy đổ bướng:
- Vậy chỉ là riêng em tối tăm khuất lấp, không thành thật với anh? Anh nên tin lời chị Khuê, chúng ta chia tay, lòng anh sẽ nhẹ nhõm.
Biên lặng lẽ nhìn Duy:
- Chẳng lẽ đó là cách giải quyết em muốn? tin Khuê dể hơn tin em nhiều lắm nhưng anh đã tin em.
Duy chì chiết:
- Điều đó đâu có nghĩa anh không nghi ngờ em.
Biên nạt ngang:
- Thôi, đủ rồi Duỵ Anh không thích cách nói lời ràng buộc của em. khó nghe lắm.
Phượng Duy sửng sờ, đây là lần đầu tiên, Biên nói lớn tiếng với cô.
Tự ái xen lẫn tự cao trẻ con, cô mai mĩa:
- Em biết anh thích cách nói ngọt ngào, lãng mạn của nhà văn hơn. Bởi vậy anh đâu thể rời ca9n gác xép đầy ấp kỷ niệm ấy, dù em đà bỏ đó mà đi lâu lắm rồi.
Biên đứng phắt dậy:
- Lúc nào em cũng cố tình đẩy anh về phía Lan Khuệ Đã vậy thì đừng có trách anh.
Tim Duy như có khối đá to kéo xuống, nặng nề nhói buốt, nhưng cô vẩn ngồi yên nhìn Biên bước đi. Anh đà không chiệu hiểu em. Duy cảm thấy một nổi đau khổ vô bờ bến tràn ngập trong lòng và cô úp mặt vào gối khóc rưng rức.
Chương kết
Biên uống hết lon bia rồi nhìn chung quanh. Quán đặc sản thịt rừng vẩn vẩn rất đông người, nhưng không ai ngồi một mình như anh. Tất cả các bợm nhậu đều co chiến hửu. Anh đâu phải bợm mà chỉ là một người muốn mượn rượu giải sầu, bởi vậy anh ngồi đơn độc cung là lẻ đương nhiên.
Đã hai tuần rồi, Biên và Duy không gặo, không nghe, không biết gì về nhau. Tình trạng này nôm na gọi là giận. Những người yêu nhau thế nào ít nhiều cũng phải có lúc giận nhau đế rồi sau đó làm lành và yêu nhau hơn.
Chẳng hiểu với tình trạng hiện giờ, Biên và Duy có làm lành để được yêu nhau hơn không, hay sẽ mãi mãi chia xả Sao hai người bổng dưng lại cố chấp thế? Thật ra Biên đâu có lổi gì, sao Duy cứ gán ép anh với Khuê.
Nhức nhối buồn anh bóp mạnh cái lon bia rổng lúc có một người ngồi xuống đối diện.
Hắn ta cười như thân với anh từ đời kiếp nào:
- Vẩn khoẻ chứ ông anh?
Biên nhíu mày nhìn cái nụ cười có phần đểu cáng ấy rồi buột miệng:
- Ân phải không?
- Đúng bon. không ngờ anh nhớ dai như vậy.
Biên nhếch môi:
- Biên sao được khi có những người mình chỉ gặp một lần nhưng lại nhớ suốt đời.
Ân nhưo8'ng mày :
- Như anh nhớ tôi chẳng hạn. Đúng không?
Biên không trả lời, Ân nói tiếp :
Nghe nói anh mới ở nước ngoài về và đang lên hương lắm?
Biên ậm ự cho qua chuyện:
- Tôi cũng đi làm ăn lương chớ co gì đâu gọi là lên hương. À nghe nói cậu ở nha trang mà.
Ân gật đầu:
- Tôi học đại học Thuỷ Sản ở ngoài ấy, mới về SG mấy tháng và cũng đang tìm việc làm.
Biên báo:
- Nhóm của cậu trước đây vẩn tập họp đủ Trung, Hoàng, Nhi, Duỵ Cậu thử ghé phố vi tính một chuyến xem, đôi lúc tôi vẩn nghe họ nhắc cậu.
Ân chép miệng:
- Tôi có ghé chơi vài lần nhưng ngại gặp Phượng Duy quá, nên... rút.
Biên dò dẫm:
- Sao thế? Trước kia cậu thích Duy lắm mà.
Ân ra vẻ từng trải:
- Cái gì chưa từng nếm qua thì khao khát, chớ đã ngán ngẩm rồi thì... chậc ! là đàn ông với nhau chắc anh hiểu mà.
Biên khô khan:
- Tôi chả hiểu gì hết.
Ân gỏ gỏ tay lên bàn:
- CHẳng lẻ anh không biết gì về Duy trong khi trước kia anh từng chạy nước rút với tôi.
Biên tỉnh táo:
- Với tôi Duy vẩn như ngày nào.
Ân cười khùng khục:
- Láo !
Rồi anh ta hạ giọng:
- Phải nói là Duy đàn bà hơn xưa nhiều chứ. Trước kia Duy cứ như là một thằng đực rựa. Còn giờ thì... Hà hà gái một con trong mòn con mắt.
Biên nghe máu chạy rần rần trong người. Anh chồm về phía trước răng nghiến lại:
- Mày con nói thế về Duy tao đấm cho vở mồm.
Ân xua tay:
- Ậy ! Đừng mất bình tỉnh chứ ông anh. Đậu phải tự nhiên tôi nói thế, tại anh hỏi mà. Đó là lý do tôi ngại gặp lại Duy.
Biên buộc miệng:
- Thế ai là ba đứa bé.
Ân nhún vai:
- Tôi đi học xa làm sao biết được nhưng thằng Trung chắc rất rành.
Vừa lúc ấy có người gọi Ân, anh ta liền rời khỏi bàn của Biên để trở về với đám bạn của mình.
Biên chịu không nổi vớinhững gì vừa nghe. Rỏ ràng lòng anh không rộng lượng bao dung như lâu nay anh vẩn tưởng. Anh đang điên lên vì nghĩ mình bị lừa dối.
Khui thêm bia, anh uống liên tục cho tới khi đầu óc lâng lâng mới loạnh choạng đứng lên. Biên chạy xe vào nhà theo quán tính.
Người ra mở cổng cho anh là Lan Khuệ Cô kêu lên như các bà vợ co chồng say rượu:
- Trời ời ! rỏ khổ sao anh uống nhiều thế?
Rồi cô ôm ngang lưng Biên để dìu anh vào, nhưng Biên không chịu. Anh lừ lừ bước từng bước lên lầu và ngã vật xuống giường.
Giọng Lan Khuê vang lên:
- Tội gì phải hành hạ bản thân như vậy? Anh không nghĩ làm thế em sẽ buồn sao? (cái con nhỏ này thật là dzô dziên thúi)
Rồi Khuê tự động ngồi xuống:
- Bác Liêm dặn em phải chăm sóc cho anh. Nghĩ cũng đúng người đàn ông lắm khi cũng như đứa trẻ, thiếu tay phụ nử là không được. Anh cần có em bên cạnh anh hiểu không ?
Biên chồm lên ghịt mạnh hai vai Khuê khiến cô muốn té xấp lên người anh.
- Anh muốn biết ai là ba của bé Búp.
Môi Khuê cong cớn lên:
- Đã biết hỏi thế rồi à? Hừ! nó làm gì có ba có mẹ, nó là con nuôi của thím Hiệp mà.
Biên gầm gừ:
- Đừng đùa nửa em nói đi. Ai?
Lan Khuê ởm ờ:
- Em không biết sao anh không hỏi thẳng Duy?
Liếc mắt về phía cửa phòng, Khuê khúc khích cười :
- Anh đâu cần ôm siết thế này mới biểu lộ tình yêu đối với em. Lở nội trông thấy em sẽ bị mắng đấy.
Ngay lúc đó Biên nghe giọng Phưo8.ng Duy tức giận :
- Đúng là dối trá trơ trẻn.
Rồi tiếng chân cô rầm rầm trên cầu thang gổ. Biên như bừng tỉnh anh đẩy mạnh khuê ra, Nhưng cô đà kéo anh lại :
- Định đuổi theo à ! vô ít thôi ! cả hai chẳng còn ai tin ai nửa thì đến với nhau làm chị Duy chờ anh từ chiều đến giờ. Hà ! chờ để thốt lên những lời oán hận như vừa rồi đung là đau.
Biên gạt tay Khuê ra, anh xuống tới sân khi Duy đã ra đến ổng. Bổ nhào theo, Biên ghị tay cầm xe đạp của cô lại.
Phượng Duy quắt mắt:
- Buông ra! Chúng ta dứt khoát chấm dứt. Anh không phải thắc mắc gì về em nữa hết. Bé Búp và em là máu mủ ruột rà . Anh vừa lòng chưa?
Lúc Biên còn sửng sốt vuốt mặt cho tỉnh. Duy đã cong lưng đạp xe đi. Anh bước với theo cô mấy bước rồi đứng lại trong tuyệt vọng.
Cuối cùng Phượng Duy cũng phải thừa nhận những lời Lan Khuê là sự thật. Biên ngồi phịch xuống bậc thêm ẩm ướt rêu với buồn bực khốn khổ.
Yêu anh vẩn còn yêu Duy, nhưng nhắm anh có thể tha thứ cho sự dối trá đầy cố chấp của cô không?
Tiếng dép lẹp xẹp của bà Nhu vang lên, Khiến Biên phải quay lại nhìn.
Bà ngập ngừng:
- Cháu bỏ mặc Phượng Duy về rồi à?
Biên gượng gạo đứng lên:
- Cháu không giử Duy lại được.
Bà chép miệng:
- Tại lòng cháu không muốn đó thôi. Tội nghiệp Duy nó chiều nhiều áp lực quá. Nặng nề nhất là từ cháu, cháu đã không tin nó.
Biên thảng thốt:
- Ý bà là... là
Bà Nhu thong thả:
- Nó không như cháu nghĩ đâu. Lan Khuê thật ác khi đặt điều cho em mình. Bà đã mắng và nó đã ngồi khóc trong nhà. Nhưng cái biển nước mắt cá sấu của Khuê không bằng một giọt khóc thầm của Duỵ Con bé đã chịu đựng quá nhiều, bà đã nhận ra điều này va thấy mình ích kỷ nếu cứ để Phượng Duy phải chịu thiệt thòi vì sỉ diện của bà.
Giọng già nua của bà run run vang lên :
- Hãy đến với con bé, nếu cháu thiệt lòng thương nó.
Đưa bà Nhu về phòng, Biên nhíu mày thắc mắc những lời bà cụ nói, nhưng anh không dám hỏi. Rửa mặt cho thật tỉnh táo, anh phóng xe một mạch tới nhà Duy ở.
Bà Hiệp mở cửa cho anh:
- Duy ở trên lầu. Nó gài cửa căn gác lửng lại rồi. Cháu không lên được đâu.
Giọng Biên quả quyết:
- Cháu sẽ ngồi chờ ngoài sân, chừng nào Duy chịu gặp cháu mớithôi.
Bà Hiệp hỏi:
- Đã không tin Duy, cháu còn tìm làm gì?
Biên nói một hơi:
- Cháu tin Duy, nhưng ít ra Duy phải tin để cho háu bie6't nhiều hơn về bé Búp chứ. Thật tình cháu rất khổ tâm về những nguồn tin khác nhau về Duy, rồi những thắc mắc của ba mình.
Bà Hiệp có vẻ ngở ngàng:
- Không phải chiều nay Duy đã nói hết với cháu rồi sao?
Biên nuốt nghẹn xuống:
- Duy bảo rằng bé Búp và Duy là máu mủ ruột rà, rồi cương quyết chấm dứt với cháu.
Bà Hiệp kêu lên:
- Sao lại thế? Chắc chắn nó đã tức cháu chuyện gì rồi đó.
Biên liếm môi:
- À ra thế ! Vậy thì cháu ráng tìm cách giải thích với nó đi.
Rồi bà vào trong dổ bé Búp ngủ. Biên di tới đi lui tren sân một hồi cũng mõi. Anh ngồi lên cái yên xe mướt sương. Đêm cang khuya càng lạnh.
Bà Hiệp nói vọng ra:
- Vào trong nhà mà ngồi, không khéo cháu cảm lạnh mất.
- Dạ không sao đâu ạ.
Vừa dứt lời Biên nhảy mũi một hơi liền mấy cái. Gía như nghiền thuốc lá anh đã đốt vái đie6'u cho dấm rồi. Nhóc Duy coi thế mà ác thật. Biên thở dài... ai biểu anh yêu làm cho... Nghĩ cũng đáng đời và đáng ấm ức cho một gã như anh.
Nhưng sự thật là thế nào? Bà cụ Nhu bảo không, Duy lại nói ngược với những gì trước kia cô từng nói thật nghiêm túc với anh. Chắc chắn vì cô ghen. Nếu vì ghen, sớm muộn gì Biên cũng năn nỉ được Duy vì cô vốn đơn hậu cơ mạ Thế nào Duy cũng sẽ xuống để đuổi Biên về vì cô đâu nở lòng nào cho anh cảm lạnh.
Nghĩ là nghĩ the nhưng rột gan Biên vẩn như lửa đốt. Anh không muốn trong trạng thái khó chiu này thêm chút nào nửa. Nửa tháng trôi qua không có cô là quá sức rồi. Duy đà chủ động tìm tới anh trước, vậy mà anh lại khiến cô thất vọng. Anh thật đáng tội.
Tất cả cũng tại con nhài ranh Lan Khuệ Lẽ ra anh phải cẩn thận trò ăn không được phá cho ôi của nó. Nhưng vì ghe, viè muốn biết sự thật về Duy, anh đã quên nghĩ tới việc Khuê dày mặt ga6y khó cho mình. để bây giờ chuyện cũ chưa giải quyết xong, đã khéo theo cơn giận mới. Thế mới biết Phượng Duy của anh rất Hà Đông. Biên thở dài. Anh sắp thành xác ướp mất rồi Duy ơi !
Phượng Duy bước ra với chiếc áo gió tren tay:
- Trả anh chiếc áo hôm đi HN về bỏ quên.
Biên ngần ngừ khi cô giơ cái áo về phía mình, rồi sau đó nhanh như chớp, Biên kéo mạnh Duy vào lòng.
- Đừng làm khổ nhau nửa mà Duy.
Đẩy Biên ra Duy lạnh lùng:
- Chỉ có anh khổ thôi chớ em thì không. Bởi vậy anh đừng nghĩ tới em làm chi rồi than khổ.
Mặc cho Duy đ'anh liên hồi vào ngực, Biên lì lơm chiệu đòn. Anh cứ ôm siết lấy khiến cô không động đậy được đành phải đứng yên cho anh ôm.
Giọng Biên tha thiết:
- Em không ra chắc anh chết vì sưng phổi mất. Giờ ôm em trong tay anh mới biết thế nào là ấm lạnh.
Phượng Duy như vẩn còn giận, cô làm thinh, người cũng cứng đơ như gổ, mặc kệ Biên cưng quý nâng niu, ghiè siết vào lòng.
Biên nâng gương mặt dửng dưng như tượng sáp của Duy lên:
- Đừng giận anh nửa nhé Duỵ Suốt nửa thang nay anh đã thấm thía thế nào là không có em rồi.
Phượng Duy dài giọng:
- không có em anh vẩn có người khác chớ đâu phải cô đơn.
Biên nồng nàn:
- Chẳng có người khác nào thay thế được em trong tim anh. Lẽ nào em không hiểu điều đó.
Duy bĩu môi:
- Làm sao hiểu được khi kể từ hôm đó, anh như biến mất khỏi cõi đời này.
- Em đã nói thế lẽ nào anh không tự ái. Nhưng anh nghĩ kỹ rồi. Giận em anh có giận, nhưng anh không thế vắng em.
Phượng Duy chớp mị Hai người lặng lẻ ngồi bên nhau. Một lát sau Duy nói:
- Em xin lổi, đã gay quá nhiều áp lực cho anh. Em xin lổi, vì yêu nhưng còn dấu nhưng chuyện riêng của mình, dù những chuyện ấy có liên quan đến chúng tạ Chiều nay em về nhà nói với nội đã tới lúc em phải thật lòng với anh. Em rất muốn thế, nhưng khi bước lên lầu, nhìn thấy anh và chị Khuê, em tức điên lên.
Biên vội vàng:
- Em lại hiểu lầm rồi.
Duy thở dài:
- Em ghen quá phải không?
- Biên âu yếm hôn lên tóc cô:
- Tại em yêu anh nên mới ghen.
Phượng Duy noi:
- Nãy giờ nhìn dáng anh đơn độc ngồi một mình dưới sương, em chợt thấy mình ít kỷ hẹp hòi, trong khi rộng lượng, không hề nghi ngờ em. Anh nói rất đúng, chả có lý do gì phải nhận nuôi bé Búp khi hoàn cảnh lúc đó thiếu trước hụt sau, trừ phi nó là con gái em.
Biên khẳng định:
- Búp không phải là con gái em, anh chắc chắn như thế, nhưng nó là con ai anh thật sự muốn biết.
Phượng Duy ray rứt :
- Đó là một chuyện hết sức đau lòng, nó đã ám ảnh em suốt một thời gian dài, mà mỗi khi nhớ lại em luôn thấy mình là người có lổi, nó khiến em ray rứt không dám nghĩ tới anh. Dù biết anh đã rở về và ở trên căn gác năm xưa, e vẩn lánh mat không dám gặp.
Trán Biên nhíu lại:
- Chuyện đau lòng gì nghiêm trọng dử vậy Duỵ Nó có liên quan tới anh nửa sao?
Phượng Duy nhếch môi:
- Nó liên quan tới cánh cổng và sự đảng trí của em.
Biên kêu lên thảng thốt:
- Cô Út Trầm.
Duy lặng lẻ gật đầu, giọng cô sũng nước mắt :
- Chiều đó em và Trung tìm khắp nơi nhưng không thấy cô Út đâu cả. Sau cùng tụi em tìm ra cô Út sau khu nhà máy bỏ hoang. Thì ra lúc đi lang thang, cô Út đã bị người xấu làm hại. Em và Trung định đem chuyện này báo với công an, Nhưng bác Thân và bác Thảo quyết liệt phản đối. Hai người cho là làm thế tự khác nào bôi tro trét trấu vào danh dự gia đình. Dù cô Trầm là người bị tâm thần, và là nạn nhân đi chăng nửa, thì miệng lưởi thị phi thiên hạ vẩn xì xầm. Thôi thì cứ để mọi việc trôi qua.
Đưa tay lau mồ hôi Duy nói tiếp :
- Ý người lớn như vậy em và Trung đâu dám cải. Hơn nửa, lúc ấy bao tội lổi em điều gánh nên đâu dám há miệng. Mọi cái chưa được lắng xuống cho em yên thân thì việc kinh thiên động địa khác lại đến. Bác Thảo phát hiện cô Út có thai. Vì lúc nào co6 cũng mặc cái váy dài quá gối rộng thùngthình nên chẳng ai đế ý,đến khi biết được cái thai quá lớn...
Im lặng một chút cho cơn úc động trôi quạ Duy khó nhọc nói tiếp:
- Bác Thảo nhờ cô Sương mẹ Trung là bác sỉ phụ sản giải quyết hộ đứa nhỏ, nhưng không được vì thai quá lớn, và sức khoẻ cô Út quá yếu.
Duy ôm đầu:
- Em còn nhớ lúc đó. Thật tội nghiêp cô Út, tối ngày cô bị bác Thảo nhốt trong phòng. Em tới gần là bị mắng bị đuổi, vì em là nguyên nhân gây ra mọi chuyện cơ mà.
Giọng Duy nghẹn lại:
- Lúc đó em khổ tới mức không dám nhớ tới anh. hcỉ vì quên khoá cửa mà...
Biên ôm Duy vào lòng, anh xó xa lau những giọt nước mắt oan ức trên mặt cô.
Duy tức tưởi:
- Với em lúc đó là ác mộng.
Biên hôn lên mắt cô:
- Giờ cơn mộng dữ ấy đã vỉnh viển qua rồi. Đừng khóc nửa nhóc ạ Bình tỉnh kể tiếp đi em.
Phượng Duy nói:
- Vì không được chăm sóc chu đáo nên sức khoẻ Út rất tệ. Chưa đến ngày sinh đứa bé đã ra đời. Cô Útkhông đủ sức chiệu đựng nên cũng vỉnh viển ra đi. Số phận con bé đã được định đọat ngay lúc nó còn được nuôi trong lòng kính. Bà nội, bác Thân, bác Thảo và cả Lan Khuê nhất định cho bé Búp vào cô nhi viện, nhưng mẹ và em hoàn toàn không biết. Đến ngày bệnh biện sắp mang cho đi, Trung mớinói với em... Mẹ và em nhận bé Búp về nuôi, trước cơn thịnh nộ của mọi người.
Đưa tay chận lên ngực Duy kể tiếp:
- Bác Tảo ra quyết định: muốn nuôi bé Búp thì phải ra khỏi ngôi nhà này để không ai biết Út Trầm có đứa con hoang. Bà nội bắt em và mẹ thề trước bàn thờ không được kể với người ngoài gia đình chuyện này. Em và mẹ đã thề.
Biên siết nhẹ những ngón tay mềm của Duy :
- Vì lời thề đó em đã im lặng trước anh. Thế còn Trung và mẹ cậu ấy thì sao? Chả lẻ họ cũng phải thề.
Phượng Duy ngập ngừng:
- Mẹ con Trung rất kính miệng và tốt. Bà nội rất muốn em và Trung...
- Trung có vẻ yêu em đấy.
- Nhưng em không yêu. Trung hiểu tại sao, do đó tụi em vẩn còn là bạn tốt.
Biên gật gù:
- Chớ không phải như Ân yêu mà hèn.
Phượng Duy chép miệng:
- Song đáng sợ nhất là cách của Lan Khuệ Độc ác, ti tiện. Nếu anh đóan không lầ thì ngày xưa, người quên khoá cửa để cô Út lang thang là mẹ con Lan Khuê chớ chẳng ai khác.
Phượng Duy kêu lên:
- Trời ơi ! em xin anh, nội mà nghe được bà sẽ khổ mà chết. Từ xưa tới nay nội đặt biết bao nhiêu kỳ vọng vào chị Khuê, nội không đời nào thấy những điều sai trái của chị ấy đâu.
Biên nghiêm nghị:
- Bởi vậy càng ngày Khuê càng quá đáng. Anh lại nghĩ chắc nội đã hiểu Khuê là người thế nào rồi. Có hơ muộn so với những gì cô ấy đã làm. Nhưng vẩn kịp để Khuê thôi đi những lời dối trá về em.
Phưọng Duy đều giọng:
- Nội nói sè gặp bác trai và ông nội anh để minh oan cho em.
Biên nhẹ nhàng:
- Đối với nội, đó chắc là chuyện nặng nhọc nhất, theo anh phải để Lan Khuê ba mặt một lời xin lổi em thì phải hơn.
Phượng Duy nói:
- Em không thích đối diện với những tình huống đó chút nào. Sau câu chuyện em vừ kể với anh, nếu bác trai hiểu em tin em rồi thì thôi. Em muốn để mọi chuyện qua đi. Em muốn cô Út thật sự yên nghĩ.
Biên ngập ngừng :
- Anh hiểu ý em. Nhưng anh nghĩ sau khi ba anh sau khi thông suốt mọi chuyện chắc Khuê khó được giử lại làm việc trong công ty, mà anh không thể giúp gì hơn cho cô ấy.
Phượng Duy thở dài:
- Nếu thế chị Khuê đành phải chịu thôi. Đó là bài học chị a6'y cần được học để sống tốt hơn.
Biên mỉm cười:
- Anh cũng đã được học một bài học rất đáng giá.
Duy nhìn Biên:
- Đó là bài học gì vậy anh?
Biên trả lời :
- Đó là bài học về tình yêu. Khi yêu phải thành thật, thủy chung và cùng lý tưởng với người mình yêu.
Phượng Duy tựa vào vai anh :
- đấy là những điều kiện đầu tiên của tình yêu. Chúng ta đã có được tình yêu đúng như vậy thì đừng vì lẻ gì lại đánh mất đi nhé anh.
Biên trầm giọng:
- Tình yêu của em chính là cuộc đời của anh. Đâu ai lại tự đánh mất cuộc đời mình hả nhóc.
Phượng Duy cười, cái chuông gió cô treo trên cửa sổ lại nhẹ lanh canh. Cô nghe như trong những âm thanh ấy có thiếng cô Út hát nghêu ngao như ngày nào. Ở nơi rất xa ấy chắc hẳn cô đang rất vui với tất cả những gì Duy đã làm vì yêu thương cô, yêu thương cuộc đời sống của một con người.
Hết
Chương 12
Đọc bản giá xong Trung cau có nói :
- Chắc mình xập tiệp vì mấy công ty đại giá này quá. Họ nhiều vốn bán phá giá the này làm sao mình chiệu nổi.
Hoàng cay cú :
- Nhỏ Khuê mới được nhận vào công ty Thanh Liêm đó, nó sẽ nuốt chửng bọn bình mất.
Tú Nhi chua lét:
- Răng mấy ôn lại sợ con Khuể nó mần công chớ có mần chủ mô mà nuốt mình?
Trung nhún vai:
- Ai thèm sợ nó nhưng công ty Thanh Liêm mới đáng gờm. Thiếu gia của họ vừa du học về đã thấy khác trước ngay.
Phượng Duy chớp mắt, cô thừa hiểu Trung muốn ám chỉ ai. Dù đã khẳng định Biên là một giấc mơ, đã tan biến cách đây bốn năm, anh không còn quan hệ gì với mình, nhưng Biên vẩn xôn xao khi nghe nhắc tới anh.
Gịong Hòang đay tự tin:
- Họ có mặt mạnh của họ, mình phải né để khai thác mặt mạnh của mình. Rồi cũng sống được thôi.
Dứt lời, Hoàng bước ra cửa hàng đón khách. Phượng Duy làm thinh cắm cúi phân loại dĩa CD, cô đếm số lượng bỏ vào bao để Trung và Tú Nhi đi bỏ mối.
Đợi Nhi đi rồi Trung mới nói:
- Thỉnh thoảng Trung vẩn gặp anh Biên, Nhưng chắc anh ta không nhớ Trung là ai.
Duy hờ hửng:
- Trung nói với mình điều đó làm gì?
Trung nheo nheo mắt:
- ĐỂ xem nếu Duy thích, mình sẽ đưa Duy đi gặp Biên, Trưa nào ảnh cũng ăn ở quán M. Chổ ấy khá lý tưởng để hò hẹn.
Phượng Duy dằn chồng dĩa xuống mặt tủ kính
- Duy không thích.
Trung ung dung hát:
- Thôi em đừng dối lòng, dù sao chăng nửa cũng nhớ đến tình đôi ta.
- Mình nhớ nhưng người ta không, cũng chả ăn thuạ Tốt hơn đừng khuấy động quá khứ
- Một suy nghĩ bi quan yếm thế, đâu phải tính cách của Phượng Duy?
Duy thở dài, cô trầm ngâm thú thật:
Nhớ tới Biên, Duy lại bị cô Út ám ảnh. Nếu chiều đó mình đừng để tình cảm chi phối đến mức quên khoá cổng, cô Út đã không bỏ đi lang thang và mọi chuyện đã không xẩy ra. Mình chưa bao giờ tha thứ cho bản thân, trước đây, bây giờ và mãi mãi về sau cũng thế. Bởi vậy Trung đừng nhac tới Biên, hãy để Duy thanh thảng.
Trung kêu lên:
- Tại sao Duy lại tự kết tội mình như thế?
Duy rùn vai :
- Mọi người đều kết tội DUy như thế mà.
- Chắc gì họ đúng? người ta đã từng đổ lổi cho người đã từng phạm lổi đó, cho dù lần này họ không hề...
Duy cười buồn:
- Tiếc thay, chỉ Trung nghĩ như vậy.
Trung đứng lên:
- Mấy giờ Duy về?
- Hôm nay mẹ mình đón bé Búp, mấy giờ mình về cũng được hết.
- Vậy DUy phụ Hoàng nhé, Trung đi đây.
Leo lên chiếc 79 cà tàng, Trung đánh mấy vòng tới các mối quen bỏ đủ số dỉa rồi... đáp lại qúan M. nơi Trung vẩn thường ghé ăn trưa.
Cũng như mọi khi, anh vừa ăn vừa trao đổi thông tin với những người cần những phần mềm đặc biệt về trang trí nội thất.
Quán ăn này là nơi để Trung giao dịch và anh vẩn có thêm khách hàng mới ở đây.
Là một người khá bương chải, anh vừa học đại học vừa phụ bán linh kiện máy tính cho ông chú ruột. Việc làm ăn thuận bườm xuôi gió. Trung kéo thêm Duy vào rồi sau đó tới Hoàng, rồi Tú Nhi.
Bây giờ đã tốt nghiệp đại học anh Nhi va Hoàng không đi làm cho công ty nào đó như Lan Khuê mà bám trụ Ở chổ người ta quen gọi là "phố vi tính"
Chú anh nhường lại cửa hàng vốn mấy chục triệu cho cháu làm ông chủ nhỏ. Trung vốn nhạy bén nên thấy xa trông rộng. Tương lại thị trường công nghệ thông tin rất lớn, dĩ nhiên tính chất cạnh sẽ rất khốc liệt. Ít vốn như anh phải chuyển sangkinh doanh phần mêm. Với uy tín để lại của ông chú, cửa hàng của Trung luôn luôn đông khách. Anh đang mơ ước ngày nào đó sẽ thành lập công ty công nghệ tự động hoá robo như chú mình hiện naỵ Ước mơ này Trung chỉ thố lộ cùng Phượng Duỵ Con nhỏ luôn ủng hộ anh, nên Trung tin mình sẽ đạt được niềm mơ ước đó.
Nhắc tới Phượng Duy Trung lại bồn chồn. Tình bạn giửa hai người nếu tính từ khi học chung từ lớp sáu tới bây giờ, đà hơn mười năm. Đó là tình bạn đẹp, Trung khao khát nó biến thành thứ tình cảm khác, nhưng Duy thì không. Trái tim cô đã có chủ, anh chưa đủ mạnh để đánh bật gã ấy ra khỏi tâm trí Duy.
Mà tình yêu mới rắt rồi làm sao ! Biên và Duy bặt tinh nhau đăng đẳng bốn năm ròng, Duy bới biết bao nhiêu biến cố với đời nhưng vẩn không quên anh ta.
Cánh cổng khép vào trái tim Duy như vỉnh viển khép lại sau cái chết tức tưởi của cô Trầm.Duy luôn dày vò minh, và cô không đủ can đảm để yêu lần nửa. Tất cả lòng yêu thương cô dồn hết cho bé Búp. Trng cứ như cái bóng bên cô, không hơn không kém.
Người khách cuối cùng vừa đứng lên, Trung nhìn đồng hồ. Anh định về thì thấy Biên bước tới.
Biên mỉm cười thay lời chào:
- Trong cậu quen lắm.
Trung thẳng thắng :
- Vâng, chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà Lan Khuê nhiều năm trước đây.
Mắt Biên sáng lên:
- Nhưng cậu thân với Phượng Duy hơn. Ã ! tôi nhớ rồi cậu hay chở Duy đi học mỗi ngày. Câu bây giờ khác trước nhiều nên thấy quen tôi vẩn nhận không ra.
- Vâng anh nhớ đúng nhưng hơi chậm.
- Cậu không vội chứ?
- Không, mời anh tự nhiên.
Biên cởi mở :
- Cà phê nhé?
Trung nhè nhẹ gật đầu, khác với bốn năm trước đang là một học sinh trung học, hôm nay Trung thấy mình cũng ngang cơ với Biên. Anh cũng là ông chủ như ai.
Biên hỏi:
- Cậu ở phố vi tính à?
- Vâng.
- Cả Phượng Duy chứ?
- Vâng, Duy và hai người bạn khác cùng lớp thời phổ thông.
Biên ngập ngừng:
- Duy thế nào rồi?
Trung nhát gừng:
- Vẩn khoe?
- Lâu quá rồi chắc cô ấy đã quên tôi.
Trung nhếch môi:
- Anh nghĩ vậy à?
Biên dò dẩm :
- Tôoi cho rằng Biên không phải tuýp phụ nử vừa ru con vừa nhớ về một người nào đó Trong những người cô ấy từng đùa vui trong qúa khứ.
Trung nghệch mặt ra:
- cái gì ru con, anh nói về Duy hay về ai vậy?
Biên im lặng. Nhấp một ngụp cà phê anh bảo:
- Ngày đó tôi tin là rất hiểu Duy, giửa chúng tôi có những kỷ niệm đẹp, hai đứa hứa hẹn sẽ chờ nhau, Chỉ hứa hẹn mà không nghĩ thời gian sẽ xoá mờ tất cả.
Giọng Biên chợt chua cay:
- Cũng có thể chỉ riên tôi không nghĩ điều đó, còn Phượng Duy thì đã nghĩ rất khác. Cô ấy biết rỏ là đang đùa với một kẻ xắp đi xa, trò đùa ấy sẽ lên đỉnh cao khi Duy cho tôi leo cây ở phút chót. Cho tới bây giờ đà bốn năm, tôi vẩn chưa thể quên cảm giác hụt hẩng, tuyệt vọng đó. Tôi vẩn muốn gặp Duy để hỏi xem cô ấy đã hứa, đã thề nhưng lại vội phá hỏng lời thề còn mới nguyên. Sao Phượng Duy đành đoạn không tiển đưa khi chính hành động ấy là để bày tỏ tình cảm cô bé dành cho tôi?
Trung ngạc nhiên:
- Ủa anh thật không biết lý do à?
Biên bực bội:
- Tôi hỏi Lan Khuê chỉ ởm ờ bảo Duy bận việc riêng rất quan trọng. Khi tới xứ người tôi viết liên tiếp ba lá thư, nhưng không hề được hồi âm. Và tôi hiểu tất cả những gì Duy đối với tôi đều dối trá.
Trung cưoi mỉa mai:
- Đúng là chỉ Lan Khuê mới đủ độc ác để trả lời một câu hỏi khiến có người phải uất ức suốt đời như thế?
- Chẳng lẻ Khuê nói dối?
- Con nhỏ không nói dối nhưng còn hơn là nói dối. Lan Khuê cố tình gây mâu thuẩn giửa anh và Duy băng kiểu lấp lửng ấy. Còn những lá thư chắc cũng rơi vào tay nó rồi.
Biên nuốt nghẹn xuống:
- Nhưng thật ra Duy đã bận công việc quan trọng gì?
Trung xa xôi:
- Tôi còn nhớ rất rỏ, anh đi ngày hai mươi tháng tám, cách đây đúng bốn năm. Đúng chớ?
Biên nhíu mày:
- Đúng rồi nhưng tại sao...
Trung xoay tách cà phê, giọng dài ra như trêu chọc:
- Vào thời điểm ấy, Duy đang ở cạnh tôi...
Mặt Biên đỏ bừng lên giận dữ, nhưng anh đã kềm chế và buột miệnng:
- Thế à
Trung xoay cái ly cà phê trong tay:
- Và tụi tôi đang làm một việc quan trọng là đi tìm cô Út.
Biên trợn mắt:
- Cô Út đi lạc à?
Trung chép miệng:
- Ngay thời điểm lẻ ra Duy phải ra sân bay tiển anh, đúng là trùng hợp phải không?
Biên lầm bầm:
- Tại sao cô Trầm ra ngoài được?
Trung gật gù:
- Một câu hỏi rất haỵ Khổ nổi đấy lại là lổi của Phượng Duỵ Bác Thảo và Lan Khuê nhất định cho rằng tại Duy không khoá cửa sau khi đưa anh về bên nội.
Biên thảng thốt:
- Vô lý. Duy đã khoá cửa, tôi đảm bảo trăm phần tăm là thế.
Trung ngạc nhiên:
- Sao anh dám chắc dữ vậy?
Biên quả quyết:
- Tôi co quay lạI khi ra tới đầu ngỏ, nhưng vì thấy cửa khoá nên tôi không gọi Duy nửa.
Trung kêu lên:
- That vậy sao? Vậy mà bấy lâu nay Duy cứ tưởng mình là người lơ đểnh. Đúng là số con nhỏ mắc oan. Duy bị dằn vặt về chuyện này dử dội lắm. Con nhỏ luôn nghĩ minh gây ra cái chết của cô Út.
Im lặng một lát Duy nói tiếp:
- Chắc chắc sau đó có người mở cổng mà không khoá lại.
Trung cao giọng:
- Người đó không phải Duy, con nhỏ nói thế, nhưng đâu ai chịu tin. Bác Thảo nhất định đổ lổi cho Duy và bắt con nhỏ đi tìm bằng được co Út, dù biết Duy đã có hẹn với anh. Con bé chạy tới nhà tôi. Phải khá lâu chúng tôi mới tìm được cô Trầm. Nhớ lại tôi vẩn thấy khổ...
Trán Trung chợt nhíu lại, anh xoa đầu như muốn xoá đi hình ảnh nào đó trong quá khứ. Rồi như xực nhớ ra điều gì, Trung đứng lên:
- Xin lổi, tôi phải đi.
Biên hơi bấtngờ, nhưng vẩn hỏi:
- Cậu cho tôi địa chỉ được không?
Trung lấy trong túi ra một tờ danh thiếp rồi không hiểu sao anh lại cất trở vào.
- Nhà toi vẩn ở gần nhà Lan Khuê như xưa. Nếu rảnh anh cứ sang chơi, nhưng phải hơn chín giờ tối tôi mới về.
Biên gượng cười:
- Nhất định tôi sẽ tới.
Rồi anh ngập ngừng:
- Cho tôi gởi lời thăm Phượng Duy
- Vâng tôi sẽ gởi lời tới Duy nhưng tôi nghĩ anh tới thăm con nhỏ thì hay hơn. Cửa hàng của bọn tôi dể tìm lắm.
Biên ngồi lại với ly cà phê vơi một nửa. Anh có cảm giác Trung vẩn còn điều gì chưa nói hết với mình.
Thì ra việc quan trọng ngăn Duy đến tiển Biên vào phút chót là chuyện này. Nhưng đó cáo phải nguyên nhân chủ yếu không? Tại sao sau đó Duy không liên lạc với anh, và lý do gì lại sai lầm đên mức có con mà chẳng có chồng?
Biên trở về căn phòng làm việc kín nhưng bưng của mình. Anh khoanh tay nhìn những lá trầu bà trong chậu, những lá ốm yếu vì thiếu ánh sáng đang cố gắng vươn thân ra xạ Không khí tù hảm này khiến cỏ cây cũng bạc nhược nói chi đến con người.
Ngồi trước màn hình Biên tiếp tục công việc b? dở lúc nảy.
Điện thoại reo anh hờ hửng nhấc máy. Giọng Lan Khuê vang lên thật điệu hạnh.
- Em đây.
Biên khô khan:
- Có gì không?
- Lúc nảy em định mời anh cơm trưa, nhưng điên sang không ai nhấc máy.
- À, lúc đó anh ra ngoài rồi.
- Một mình hay với ai?
Biên lấp lửng:
- Khi ra một mình nhưng lúc vào quán anh gắp người quen,, nên trở thành hai mình.
- Vui nhỉ !
Biên cộc lốc:
- Nhưng anh không vui tí nào với những gì được nghe.
Lan Khuê ngập ngừng:
- Sao thế?
- Anh có nhiều điều muốn hỏi em về Duy, song có lẽ để về nhà đã.
- Mà chuyện gì vây? Duy thế nào?
Biên nói:
- Cũng không có gì. Em chỉ gọi để hỏi vừa rồi anh đi đâu thôi sao?
- Vâng với lại, em...
- Mai mốt đừng gọi nửa. Anh không thích thích. Thôi nhé.
Lan Khuê cuống lên:
- Khoan đã! thế chiều nay anh có về không?
Biên nhíu mày:
- Chắc là không. Công việc của anh nhiều lắm.
Khuê có vả dổi:
- Thế anhh thêu nhà làm gì mà cứ bỏ trống suốt. Mẹ em phiền lắm đó.
- Anh không biết bác thảo phiền. Chà ! chắc anh phải dọn đinơi khác quá.
- Ấy chết ! ý em không phải thế.
Biên dứt khoát:
- Thôi nhé anh bận lắm, bao giờ gặp em nói tiếp.
Biên thở phào khi gác máy. Cũng may Lan Khuê làm bên công ty của ba anh, nếu làm chung với anh, chắc suốt ngày Biên bị quấy rối quá. Càng ngày Lan Khuê càng để lộ mục đích của mình và càng khiến Biên chán. Có lẻ đã tới lúc anh nên rời khỏi căn gác đó. Phượng Duy không về nửa, anh còn trong mong gì cơ chứ.
Hết giời làm việc, Biên vòng xe ngoài đường. Tới ngã tư Bùi thị Xuân, Tôn thất TÙng, Biên cho xe chạy chậm lại và tìm... Anh hy vọng sẽ gặp một gương mặt thân quen trong những cửa hàng vi tính mọc san sát nhau này
Ngay lúc đó anh thấy Trung, cậu ta dừng xe trước một cửa hàng bên kia đường và bước vào trong.
Ngừng xe lại Biên thắc thỏm nhhìn theo. Có hai cô gái tóc dài ngang vai, dù họ xoay lưng ra ngòai, Biên vẩn nhận ra ai là Phượng Duỵ Trong tích tắt đó trái tim anh làm chủ mọi hành động. Anh phóng xe qua đường va dừng lại ngay lúc Duy quay ra.
Hai người chết sửng nhìn nhau. Biên không thể rời mắt khỏi gương mặt tái xanh vì xúc động của Duỵ Rỏ ràng cô còn nghĩ tới anh thật nhiều, nếu không đã không thế có gương mặt bàng hoàng như thế.
Trung cũng vừ thấy Biên. Chỉ hơi ngạc nhiên một chút vì không ngờ anh xuất hiện quá sớm. Trung lấy lại vẻ ông chủ ngaỵ Anh vồn vả :
- A ! anh Biên ! ghé vào xem cơ ngơi của tôi.
Tiếng Trung làm cho Duy như bừng tỉnh, cô hấp tấp chạy tuốt vào vên trong nấp sau những thùng linh kiện, tim đập như muốn vọt ra ngoài.
Cô nghe giọng BIên rồi giọng Trung. Hai người trao đổi gì đó về chuyện kinh doanh. Không hiểu đây là sự tình cờ hay hửu ý ma Biên lại ghé chổ này.
Lan Khuê khoe rằng công ty của ba Biên là một công ty vi tính lớn nhất nhì SG. CÙng ngành nghề Biên tới đây cũng là thường. Chắc chắn anh không tìm Duy đâu.
Tú Nhi cằn nhằn:
- Mi mần răng rứa? tao dám cá Biên tìm mi đó. Ra chào người ta một tiếng.
Phượng Duy nhăn nhó:
- Cho tao xin hai chử bình yên đi mày.
- Lý do chỉ vì con nhỏ Khuê hử? tao không hiểu nổi mi rồi.
Trung bước vào:
- Anh Biên muốn gặp Duy.
- Sao Biên biết chổ này?
- Duy ra mà hỏi anh ấy.
Phượng Duy nhìn đồng hồ :
- Tới giờ mình về với bé Búp rồi.
Trung nhỏ nhẹ :
- Chớ không phải chiều nay bác Hiệp rước nó à? Thôi, đừng chạy trốn chính mình nửa. Cứ gặp một lần rồi có nói vỉnh biệt cũng có sao đâu. Trung thấy anh Biên rất thật lòng.
Duy làm thinh mà trong hồn như chuyểng giông chuyển bảo.
Tú Nhi hối:
- Để hắn chờ dị lắm ra đi.
Cô thở dài rồi thổn thức bước ra:
Giọng Biên nhẹ tênh:
- MÌnh tìm một quán cà phê nào đó gần đây. Anh muốn nói chuyện tha6.t nhiều với em.
Phượng Duy phân vân rồi cuối cùng gật đầu. Hai người vào một qúan cà phê ở góc đường Nguyển thị Minh Khai.
Ngồi đối diện nhau và im lặng Duy chợt lo sợ không biết mình phải nói gì và sắp nghe gì từ Biên.
Cô yếu ớt:
- Anh nói đi. Em đang chờ nghe anh trách đây.
Biên vẫn nồng nàn như ngày nào:
- Sao anh lại trách khi cuộc sống hiện giờ của em có hạnh phúc gì đâu? Anh chỉ muốn biết hoàn cảnh nào đã đưa đẩy em như thế để có thể chia xẻ cùng em.
Phượng Duy chớp mắt :
- Đừng bắt em phải nhớ những gì em muốn quên. Em bằng lòng với cuộc sống hiện tại và không buồn tẻ như anh tưởng đâu, trái lai cuộc sống đó lại rèn luyện em cứng rắn và chịu đựng hơn trước đây.
Biên lặng lẻ nhìn Duy :
- Anh có xem hình em chụp. Trông em và cô bé tí xíu ấy cứ như hai chị em.
Duy mỉm cười:
- Ở nhà gọi nó là bé Búp. Ai cũng bảo nó giống em.
Phượng Duy bổng cắn môi không nói tiếp. Biên chợt thương cảm :
- Vì bé Búp mà em chấp nhận đi khỏi ngôi nhà đó phải không?
Duy thản thốt :
- Sao anh biết?
Biên trả lời:
- Anh nghe Khuê noi, không phải tự nhiên Khuê kể về em tại anh hỏi mãi.
Giọng Biên chùng xuống khó nhọc:
- Anh thật sự bị sốc khi nghe Phượng Duy thánh thiện của anh ngày nào giờ đã trở thành bà mẹ trẻ.
Phượng Duy nuốt nước bọt :
- Anh bảo Khuê nói... nói..trời ơi ! Em không ngờ chị ấy lại nói thế.
Rồi cô nhếch môi :
- Chị Khuê luôn là người khôn ngoan giỏi giắn, đứng đắn hơn em về mọi mặt, nên có gì đâu mà anh phải sốc khi em đã là một bà mẹ trẻ?
Biên ngập ngừng:
- Nhưng sự thật không phải thế chư?
Phượng Duy dứt khoát:
- Em không trả lời anh câu hỏi này đâu.
- Anh xin lổi nhưng tại sao em không muốn gặp lại anh?
Duy chớp mắt:
- Vì em đâu biết anh muốn gặp em hay không. Bốn năm dài không tin tức về nhau. Tat cả dường như thay đổi cả rồi.
Biên trầm giọng:
- Vì muốn gặp em anh đã mướn lại căn gác đó. với anh tới bây giờ em vẩn là người quan trọng nhất, dầu có thể đã thay đổi, nhưng anh vẩn nghĩ về em như xưa. Anh từng ngày chờ đời em em biết không?
Phượng Duy nghe lòng rưng rưng trong một thoáng cô lại thấy mình quay về tuổi mười tám bới mối tình đầu trong như sương mai. CÔ đã khóc đã hứa sẽ tiển Biên ở sân bay, rồi sau đó hình ảnh cô Trầm trần truồng, run rẩy ngôi ở góc tối hành lang lại rõ mồn một khiến Duy tái mặt.
Cái ký ức khinh hoàng ấy vẩn không thôi đeo đẳng cộ Nó kéo theo cái chết thê thảm của cô Trầm để trở thành nổi ám ảnh mổi khi cô nhớ tới Biên.
Nếu không vì cô quên khoá cánh cửa định mệnh ấy thì mọi chuyện đã không như bây giờ.
Phượng Duy nói:
- Em không bao giờ trở về ngôi nhà đó nửa.
- Tại sao vậy?
- Em thấy sợ khi nhớ tới cô Út.
Biên nhíu mày:
- Sao lại thế, cái chết ấy có liên quan gì tới em sao?
Phượng Duy rùng mình:
- Có lẻ là vậy, em đã quên đóng cổng để để cô Út lang thang rồi..rôi..bị cảm lạnh...
- Và em cứ ray rứt khổ sợ mãi vì chuyện này?
Biên kể :
- Trưa nay anh có gặp Trung ở quán M. Trung có cho anh biết lý do tại sao em không ra sân bay tiển anh.
Phượng Duy kêu lên:
- Tới bây giờ anh mới biết à. Em tướng mọi người đã nói với anh ngay lúc đó rồi chứ
- Không, trước kia Khuê chỉ nói em bận việc riêng rất quan trọng, nhưng không nói việc gì. Chính sự lấp lửng của Khuê đã khiến anh ấm ức suốt bốn năm trời.
Phượng Khuê nhếch môi :
- CÓ lẻ chị Khuê muốn thế cơ mà.
Biên nói:
- Trung bảo mọi người đổ lổi em quên đóng cổng sau khi anh đi sang nhà ông nội.
Duy buồn bả:
- Có thể em quên thật không chừng.
Biên từ tốn:
- Em không quên. Anh làm chứng cho em.
Duy tròn mắt :
- Làm chứng bằng cách nào?
Biên trầ giọng:
-- Sau khi ra tới đầu đường anh đã quay lại vi thấy cần nói với em một điều quan trọng. Cổng đã khoá anh không tự ý mở được vì đã trả chìa khóa cho bác Thảo. Anh đanh thôi vì nghĩ một lát gặp em ở sân bay anh nói cũng chưa muộn.
Duy thảng thốt:
- Có thật như vậy không anh?
Biên gật đầù:
- Anh không bao giờ quên. Đã có một linh cảm gì đó khi tay anh chạm phải ổ khóa lạnh ngắt. Đã có người khác quên khóa cửa hoặc cố tình để cửa cho cô Trầm đi lang thang chớ không phải em.
Phượng Duy hoang mang:
- Cố tình cho cô Trầm đi lang thang để lam gì cơ chứ?
Biên chắc nịch:
- Để em phải đi tìm cô Út, để em không thể ra phi trường đón anh.
Duy bổng ôm lấy mặt. Cô chóang váng vì những lập luật của Biên. Trời ơi ! không lẽ có người ác đến thế? Chỉ vì ganh tỵ mà nở dựng lên một màn kịch để Duy phải đôn đáo tìm cô Trầm để cô Trầm phải chịu một hậu quả bi thảm. Duy đau nhoi nhói. Những hình ảnh tội nghiệp của cô Trầm những ngày tháng trước khi chết lần lượt hiện ra khiến Duy nấc lên:
- Trời ơi ! nếu thế thì tội nghiệp co Trầm quá ! Em không tinh có ai cố tình đẩy cô em ra đường đau.
Biên nhíu mày:
- Vậy chẳng lẻ em tin chính mình quên khoá cổng?
Tay Duy bấu vào cạnh bàn:
- Thà tin như thế em thấy đở khổ. Thà em là ngưoì có lổi vẩn hơn, nội sẽ không chịu nổi cú sốc này nếu bà biết được.
Biên đanh giọng:
- Em không phải là người có lổi sao lại gánh lấy. Trong khi kẻ khác nhởn nhợ Anh thấy em nên làm rỏ chuyện này để tâm trí được thanh thảng.
Phưong Duy ngồi như hoá đá trên ghế. Nếu đúng như lập luật của Biên, không cần nói cô cũng biet ai là người tàn nhẩn ấy rồi. Biết để roì Duy càng khổ hơn chớ thanh thản chi đau.
Cô nghe giọng mình lạ hoắc :
- Em biet mình không có lổi là đủ rồi, cần gì phải đào bới chuyện củ lên để có thêm người khổ nửa. Hãy để cô Út yên nghỉ.
Biên buột miệng:
- Em đúng là bao dung.
Phượng Duy lắc đầu:
- Em không tốt như anh khenđa6u.
Biên lặng lẽ nhìn cô, mái tóc ngang vai tạo cho Duy một nét dịu dàng đặc biệt. Bien khó tim lại được vẽ ngang ngạnh, bướng bỉnh ngày nào. Nhưng không có nghĩ là những tính cách ấy biến mất nó đang chìm trong Duỵ Biên khao khát nghe cô nói, nhìn cô lắc đầu để buâng khuâng nhận ra mình còn quá nặng tình với Duỵ Chỉ mới ngoì gan co dăm ba phút, Biên đã khơi dậy hết tất cả những si mê nhung nhớ lâu nay, anh đã cố chôn vùi vê Duy.
Anh thì thầm:
- Dù em thế nào, anh cũng vẩn chưa thể quên em.
Phượng Duy hơi chua chát:
- Thật không khi bay giờ em đã là một bà mẹ trẻ.
Biên chưa kịp nói gì, Duy đã dài giọng:
- Có lẽ anh bốc đồng nên nói thế nhưng dầu sao em cũng vui vì anh vẫn nhớ tới em, nhớ nhiều hơn là em tưởng.
Ngần ngừ vài giây, rồi Duy tiếp:
- Hôm đám giổ cô út em có nghe Bác Thảo nói về anh và chị Khuê nhiều lắm. Bác trai rat ưng ý chị Khuệ Thế là tốt rồi. Ngày xưa, nếu em vào làm việc ở công ty cúa bác biết đâu chừng bác đã thất vọng vì em. Ngẫm lại mọi chuyện, em thấy dưo8`ng như có sự sắp xếp của định mệnh.
Biên phản ứng:
- Định mệnh nào cơ chứ. Neu có sự sắp xếp thì đó là sự sắp xếp của bác Thảo. Và anh rất khó chịu khi phải nói toạt ra như vậy. Có thể với em anh không còn chổ đứng nào hết, nhưng cũng đừng vì thế mà gán ép anh với Lan Khuệ Ngày xưa anh không thhích Khuê, bây giờ và sau này cũng thế.
Mặt đỏ bừng vì kích động, Biên tiếp lời:
- Khi anh hỏi về em Khuê và bác Thảo luôn lắc đầu không biết. Giờ anh đã gặp được em, em nói rằng sẽ không về ngôi nhà ấy nữa, vậy anh ở đó làm chỉ Anh sẽ dọn đi ngay để chứng tỏ anh không mướn căn gác đó vì Lan Khuê.
Phượng Duy vội vàng:
- Anh đâu cần phải làm thế khi anh rất thích khung cảnh ấy.
Biên Trầm giọng:
- Khung cảnnh đẹp tới đâu nhưng không có người mình yêu quý thì cũng trở nên vô nghĩa.
Phượng Duy như chết chìm trong cái nhìn tha thiết của Biên. Cô muốn gục đầu lên vai anh mà khóc như hôm chia tay năm nào quá. Biên vẩn còn qúy mến cô vậy thì tại sao Duy còn tiếp tục tron tránh anh chứ? những chuyện xẩy ra cho cô Trầm, không phải lổi của cộ Duy sẽ thanh thản để đến vơi Biên cơ mà.
Biên nghiêm giọng:
- Em có còn muốn là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh không Duy?
Phượng Duy nuốt nghẹn xuong. Cô thổn thức:
- Lúc nào em cũng muốn thế nhưng anh thấy đó, cuộc sống của em bây giờ không như ngày xưa. Em phải chăm sóc bé Búp, nhắm anh hiểu để thông cảm và chia sớt với em không?
Biên nhìn vào mắt Duy:
- Anh muốn biết sự thật về bé Búp.
Phượng Duy chợt bừớng bỉnh:
- Nếu sự thật đúng như lời chị Khuê nói anh nghĩ sao?
Biên từ tốn:
- Anh nghe Khuê nói như thế về em ngay khi vừa trở về nước. Anh đã rất đau lòng, tìm em anh tìm không ra. Anh suy nghĩ rất nhiều lần và thầm nhủ với lòng nhất định phải gặp em để tìm hiểu lý do tại sao... Nếu đó là việc không may ngoài ý muốn, nếu em còn nghĩ tới anh, chúng ta sẽ tiếp tục như ngày xưa.
Phượng Duy hỏi gặng:
- Thật à? anh sẽ bỏ qua tất cả sao?
Biên gật đầu. Duy riểu cợt:
- Anh đã nghĩ kỷ chưa?
Biên thành thật:
- Thật không dể dàng gì khi nói được như thế. Anh đã đánh vật với chính mình.
Duy ngắt ngang lời anh:
- Xung quanh anh hiện tại biết bao nhiêu con gái giâu có, xinh đẹp. Tại sao anh lại khổ vì em. Tốt nhất anh nên quên em đi.
Biên tha thiết:
- Nếu quên được anh đã quên rồi.
Phượng Duy chớp mắt lòng cô rộn ràng vì sự si tình của Biên. Cô còn đòi hỏi gì ở anh nửa chứ. Nãy giờ cô thử lòng Biên hơi nhiều rồi. Đã đến lúc cô phải thành thật với anh.
Phượng Duy dịu dàng nhìn anh, giọng cô rất nghiêm:
- Sự thật không như lời chị Khuê nói đâu. Bé Búp là do mẹ xin từ bịnh viện về nuôi. Nó gọi em là chị Hai, gọi mẹ là mẹ. Và nếu anh thích nó sẽ gọi anh là anh Hai.
Mặt Biên nghệch ra mất mấy giây rồi anh hỏi:
- Em muốn biết điều quan trọng anh muốn nói khi quay lại tìm em cách đay bốn năm là gì không?
Duy lắc đầu Biên trầm giọng:
- Anh muốn nói là : Hảy đợi anh. Anh yêu em.
Siết bàn tay Duy Biên nồng nàn:
- Ngay bay giờ lòng anh vẩn chưa thay đổI. Dầu anh đã rất buồn với những gì được nghe về em. Anh vẫn yêu em, yêu như cách đây bốn năm.
Duy mĩm cười nhưng nước mắt hoen mị Biên không rời tay cộ Anh đã cố tìm lại được mối tình đầu thơ dại của mình.
Chương 13
Điện thoại trên bàn reo vang, Duy nhấ tmáy và nghe giọng Biên thật nồng nàn:
- Anh nhớ em.
Duy nũng nịu:
- Em không thèm nhớ anh
Biên cười:
- Anh biết thế nào em cũng nói thế mà. Ở nhà sao rồi? có ngoan không?
- Ta6't cả vẩn ngoan, chừng nào anh về?
- Hết tuần này nứa.
Phượng Duy kêu lên:
- Sao lâu thế? em nhớ anh nói anh đi một tuần thôi mà.
- Đúng vậy nhưng công việc chưa xong. Mà em hỏng thèm nhớ anh anh đi bao lâu kệ anh. Sao em hỏi làm chi?
- Bé Búp hỏi: "anh hai đâu?" Nó nhớ anh chớ đâu phải em nhớ.
Biên dài giọng:
- Vậy thì anh ở lại HN tới hết tháng luôn.
- Anh thích thì cứ em đâu dám ngăn cản. Nhưng nhớ bao giờ về, nhớ báo trước để em trả lời con nhóc Búp.
- Anh sẽ không báo đâu. THôi nhé ! anh cũng hỏng thèm nhớ em.
Phượng Duy tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Đang đếm dỉa gần đó, Tú Nhi càu nhàu:
- Chàng gọi điện cho nàng. Nàng cười tươi... tao phát ghen với mi đó Duy.
Duy thản nhiên:
- Mầy ghen thì nhầm gì.
Nhi nheo mắt:
- Lan Khuê ghen mới sợ, đúng không?
Phượng Duy nhún vai:
- Cho qua !
Tú Nhi nheo mắt:
- Qua chi mà qua, Khuê đang ghen lồng ghen lộn với mị Hắn tới nhà tau nói xấu mi nghe điếc tai. Mần răng hắn ở không rứa hỉ?
Duy nhíu mày:
- Bà Khuê nói gì thế?
- Hắn nói mi giật người hắn yêu, hắn nói nhiều lắm, tao không dể đâu. Mi phải đề phòng, Lan Khuê là đứa tiểu nhân đó. Hắn sẽ không để mi và Bien yên ổn. Haiđứa mi phải dè chừng hắn đó. Tau nghi nó đang âm mưu gì đó để mày phải xa Biên. Không được chủ quan đấy.
Duy gật đầu. Cô bước ra lấy mấy con chuột trong tủ kính cho khách hàng lựa mà đầu cứ nghĩ đi đâu.
Từ khi gặp lại Biên, biết mình vô tội trong vụ án quên khóa cổng. Phượng Duy càng lúc càng khinh ghét Lan Khuệ Cô biết chắc nó và ba THảo làm việc đó rồi đổ cho cô với mục đích duy nhất là Duy không có cơ hội ra sân bay tiển anh. Họ muốn chia rẽ cô với Biên.
Có thể hai người đều không nghĩ tới hậu quả cô Trầm phải lảnh. Nhưng sau khi chuyện tác tệ ấy xẩy ra cho tới bây giờ, cả bác Thảo lẩn Khuê đều nhơn nhơn nét mặt, không biểu lộ vẻ gì ray rứt ân hận hay cảm xúc thương tâm. Lẽ nào khi trút hết tội lổi của mình sang người khác, họ đã cho phép lương tâm mình thảnh thơi.
Lại có khách Duy mỉm cười thật tươi đế chào đón.
Người đàn ông trung niên nhìn ô chăm chú rồi hỏi:
- Cháu là Phương Duy?
Cô ngạc nhiên:
- Dạ vâng ạ.
Ông khách tự giới thiệu:
- Tôi là ba của Biên.
Duy lật đật:
- Chào bác a.
Ông Liêm nhìn quanh cửa hàng rồi buâng quơ nói:
- Trông khá lắm, nhưng chỉ là một cửa hàng bé tẹo vốn liếng chẳng bao nhiêu.
Phượng Duy hoang mang, cô không hiểu ông Liêm ghé đây làm gì. Cửa hang này làm sao so bì với công ty to lớn của ông được.
Cô ngập ngừng:
- Bọn sinh viên bạn cháu chung vốn làm nên đấy thưa bác.
- Thế cũng giỏi rồi. Duy này ! tôi có chuyện muốn nói với cháu cháu, cháu không bận chứ?
Duy lễ phép:
- Không ạ.
- Vậy tôi mời cháu sang quán cà phê bên kia phố để trao đổi một chút.
- Vâng a.
- Tôi chờ cháu đấy.
Ông Liêm vừa ra khỏi cửa, Tú Nhi đã hù doạ.
- Xem ra lành ít dử nhiều. Mi phải bình tỉnhcoi ôn già nớ muốn chị Tau dám cá con yêu Lan Khuê đâm thọc chi rồi.
Phượng Duy rên lên:
- Làm ơn đừng hù tao nửa.
Vào trong rửa mặt cho tỉnh táo, Duy bước vội qua đường.
Vào quán, Duy đã thấy ông Duy ngồi chổm chệ Ở giửa. Trên bàn đã có sẳn thức uống.
Giọng ông vang lên:
- Tôi không nhiều thời gian nên không rào đón vòng vo nửa. Tôi nghe BIên nói nhiều về cháu. Qua lời con trai tôi, chắc hai đứa đã thương nhau?
Cứng người vì câu hỏi bất ngờ, thẳng tuột của ông Liêm, Phượng Duy gật đầu theo phản xạ.
- Vâng ạ.
Ông Liêm nhếch môi khiến ruột gan Duy như bị đốt cháy :
- Nếu thật lòng với nhau thì quá tốt, nhưng cháu co thật lòng với on trai tôi không?
Phượng Duy vén những sợi tóc may lên, cô tự nhủ phải bình tỉnh, bình tỉnh hơn nữa.
Cô từ tốn đáp:
- Dạ cháu ra6't thật lòng ạ.
- Cháu không lừa dối nó bất cứ chuyện gì chứ?
- Dạ không a.
Ông Liêm hơingã người vào lưng ghế, cái phong thế giám đốc khiến ông như quyền uy hơn so với dáng vẻ nhỏ bé, ngơ ngác của Duy.
Ông cất giọng:
- Tôi muốn biết mối quan hệ thật sự giửa cô và cô em gái nuôi tên Búp
Phượng Duy rành rẻ:
- Bé Búp là em nuôi của cháu.
Ông Liêm khẳng định:
- Không đúng. Tôi đã được xem một số hình chụp cháu với bé Búp và thấy hai người rất giống nhau. Bé Búp không chỉ đơn giản là em nuôi của cháu, chắc chắn cháu và nó phải có quan hệ huyết thống.
Hai tay Duy siết chặt nhau, cô nhỏ nhẹ :
- Cháu không hiểu ý bác.
Ông Liêm nhìn xoáy vào mắt Duy:
- Có dư luận cho rằng bé Búp là con của cháu.
Mặt Duy tái xanh:
- Không phải đâu bác.
Ông Liêm khô khan:
- Vậy cháu hãy giải thích lý do tại sao trước đây đang sống chung với bà nội và gia đình bác ruột, mẹ con cháu phải bỏ đi. Trong khi thu nhập hết sứ ít ỏi, mẹ cháu lại nhận con nuôi thì thật là lạ đấy.
Phượng Duy cứng cỏi:
- Thương người không cần có nhiều tiền mà cần có lòng nhân là đủ rồi ạ.
Ông Liêm gật gù:
- Mẹ cháu nuôi bé Búp vì lòng nhân à? Vẩn chưa đủ sức thuyết phục tôi đâu. Nhưng không sao tôi tới đây để biết cháu thật tình tới đâu. Cháu nói là thật tình yêu Biên, tôi không cấm đóan với tôi cũng ó quá khứ, nhưng cái quan trọng là họ có can đảm nhìn nhận quá khứ ấy để đi tiếp con đường dẩn tới tương lai không hay hèn nhát chối bỏ nó, hèn nhát lừ người mình thương yêu vì mục đích nào đó.
Duy vuốt mặt. Qúan cà phê máy lạnh nhưng mồ hôi vẩn ướt lưng áo cộ Ông Liêm không cấm đóan việ cô và Biên thương yêu nhau, vậy ông nói những câu vừa rồi với mục đích gì?
Như để trả lời thắc mắ ủa cô, ông Liêm nói tiếp :
- Tôi có ba đứa con, vì hoàn cảnh, tới khi Biên khôn lớn tôi mới biết có nó. Từ đó tới giờ, tôi luôn luôn làm tròn trách nhiệm người chạ Sau này Biên sẽ thừa kế cơ nghiệp của tôi, vì hai đứa em của nó không đứa nào đủ khả năng đảm nhiệm việc quản lý một công ty lớn. Một mình Biên cũng sẽ gặp khó khăn, nó cần người chung vai gánh sức. Không ai làm việc này tốt hơn vợ Biên. Nhưng cháu không thành thật, tôi làm sao yên tâm nhận cháu làm dâu con.
Phượng Duy hấp tấp:
- Cháu không hề nói dối, bé Búp không phải là con của cháu.
Ông Liêm cười khẻ nụ cười ngụ ý không tin của ông làm Phượng Duy đùng dùng tự ái. Cô ứ nghẹn ở cổ nên không nói gì thêm.
Ông Liêm bảo:
- Thật đáng buồn nếu đó là khảng định sau cùng của cháu. Khi yêu có thể Biên mù quáng, nhưng người ngoài cuộc thì không. Tôi không cấm nó yêu cháu, nhưng muốn nó hết sức thận trọng khi cưới vợ. Vợ Biên chắc chắn phải là người trung thực. Có thể cháu là vợ Biên, nhưng không phải là con dâu của bác.
Phượng Duy trầm giọng:
- Có thể cháu sẽ không là vợ Biên, nhưng cháu cũng là người rung thực. Bác đã không hiểu hòan cảnh của cháu và có lẽ bác sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng cháu không hề nói dối và cũng không trách bác.
Lễ phép đu8'ng lên, Duy thưa:
- Thưa bác, cháu về.
Đi như chạy ra khỏi qúan, Phượng Duy quay về cửa hàng. Cô ra tuốt phía sau và ngồi thở dốc. Với cô những gì vừa xẩy ra giống một cơn ác mộng hơn.
Tú Nhi tò mò:
- Có đúng nhỏ Lan Khuê đã hại mi không?
Duy lắc đầu, giọng khô khan:
- Mày trông cửa hàng một mình nhé. Tao mệt mõi quá.
Nhi nhìn cô ái ngại:
- Ỡ mi về đi, chạy xe cẩn thận hỉ?
Phượng Duy mĩm cười dắt xe ra và uể oải đạp về nhà. Cô biết giửa mình và Biên đã có một hàng rao ngăn trở. Ông Liêm đã nói rỏ rồi, vợ Biên chắc chắn phải là một người trung thực, đối với ông, Duy là một con bé dối trá, cô không thể là con dâu của ông.
Ông Liêm đã lật hết các quân bài lên và cô không được quyền lựa chọn. Nếu cô thật lòng yêu Biên và muốn anh công thành danh toại thì đừng bao giờ nghĩ tới anh nửa.
Ông Liêm đúng là một tay già đời, ông giỏi nói lời ràng buộc, nai tơ như Duy làm sao thoát khỏi lướt ông đã giăng.
Thất thểu bước vào nhà Duy không buồn hôn bé Búp ù con bé đeo dính theo cô.
Nghe nó bi ba bi bô, Duy càng thêm đau lòng. Cô xoa đầu con bé rồi chui lên căn gác lửng thấp lè tè nằm xoải tay chân.
Dước nhà tiếng bọn trẻ đồng tuổi với be Búp cười vang lên nghe trong vắt khiến tim Duy nhức nhối.
Khi quyết định hết sức liều và can đảm là mang bé Búp về nuôi, mẹ và Duy đã trải qua những tháng ngày hết sức khủng hoảng. Vừa phải rời khỏi nhà củ, vừ thiếu thốn tiền bạc, mẹ đã hết sức vất vả khi nhận thêm ba đứa trẻ nhỏ khác để kiếm tiền sửa cho bé Búp. Nuôi nó mẹ phải xin nghĩ việc đang làm, còn Duy suốt ngày gò lưng bên máy tính.
Ơn trời, người ta vẩn nhớ tới Duy để thuê cô đánh bản thảo. Lúc đó bản thảo rất nhiều và cô làm việc một ngày mười bốn mười lăm tiếng như một cái máy không biết ngơi nghỉ. Cô cần tiền để nuôi ve Búp, cũng may be Búp rất dể nuôi, Hầu như nó không biết bịnh là gì.
Mẹ bảo những đứa trẻ như nó thường rất biết thân biết phận. Tội nghiệp ! bé Búp cũng chính là số phận của Phượng Duỵ Cô không a6 hận khi đà quyết định nuôi nó. điều cô buồn là thái độ và hành động của Lan Khuệ Chắc chắn Khuê đã đặt điều nói với ông Liêm mối quan hệ của Duy và bé Búp.
"Lời nói là đọi máu". Lan Khuê đang ngậm máu, giòng máu của những người cùng huyết thống không làm nó ray rứt khi phải dối trá vì bản thân hay sao?
Duy biết Khuê sẽ im lặng khi có ai đó hỏi về bé Búp, do vậy nên nó sẳn sàng nói dối để được cho mình.l Bà chị họ của Duy ngày càng ngập ngụa trong sai lầm mới dể sợ cơ chứ.
Giọng bé Búp reo lên dớt đát:
- Anh Hai ! Anh Hai về
Rồi giọng cười trầm đặc đàn ông của Biên dưới nhà, khiến Duy vừ mừng vừa khổ. Như thường ngày chắc chắn cô đã chạy xuống với anh, nhưng hôm nay Duy không thể. Trái tim cô đang muốn trốn, muốn biến khỏi cõi trần đầy hệ lụy này.
Thì ra lúc nãy Biên vờ dối cộ Anh nói chưa về SG nhưng chắc lúc đo anh đang ở TSN. Biên rất thích gây bất ngờ cho Duỵ Anh bảo rất thích nhìn cô cười, vì khi cô cười trông rất dể thương va tinh quái. Giờ chắc Duy cười không nổi rồi.
Quay vào vách Duy nghe sốn mũi cay xè:
Sàn gác run rinh rất khẻ, không nhìn Duy cũng biết Biên đã lên tới. Đây là lần đầu anh dám lên tới đây. Duy cắn môi nằm yên vờ ngũ Nhưng Biên đâu phải trẻ con để Biên có thể giả vờ, Anh xoay cô lại, gịng nhỏnhẹ nhưng hết sức cương quyết:
- Dù ba nói gì đi chăng nửa, anh cũng không bao giờ rời xa em.
Phượng Duy ấp úng:
- Sao... anh biết?
- Anh ghé cửa hàng và nghe Tú Nhi kể.
Duy úp mặt vào vai Biên:
- Ba cấm húng ta yêu nhau, nhưng ba không tin em.
Biên thở dài :
- Chuyện liên quan tới bé Búp chớ gì? chắc chắn Lan Khuê đã tác động vào Nói thật càng ngày anh càng ghét cô ta.
Duy đặt ngón tay trỏ lên môi Biên:
- Đừng nói nửa.
Biên ắn nhẹ tay cô:
- Anh nhớ em lắm. Cứ sợ Ở HN về lại tìm em không gặp, chỉ nghĩ thế thôi đã thấy sợ rồi.
Phượng Duy chớp mắt xúc động, Biên hối hả dán dính vào cô nụ hôn nghẹt thở. Tinh yêu quấn quýt hai người băng những đôi tay mềm.
- Được bên em thế này là nhất anh không mơ gì khác.
Duy phụng phịu:
- Đàn ông nói thế không sợ bị cười à.
Biên lùa tay vào tóc cô và hít lấy mùi hương cỏ:
- Không. Anh chấp cả thế giới này, miễn sao anh yêu em là đủ.
Phượng Duy im lặng cô hiểu Biên không hề nói để lấy lòng. Anh yêu quý cô thật sự. Duy rất hạnh phúc và tự hào với tình yêu đó. Cô luôn tinh dù vật dổi sao dời, tình yêu của hai người vẩn bất di bất dị.
Nhưng có lẽ vì thế giới này luôn chuyển động, tình yêu của Duy làm sao dừng chân được khi ông Liêm đã cố tình đánh động trái tim non trẻ còn nhiều xốc nổi, bồng bột như tim Duỵ Ra vẽ như dể dãi, nhưng thật ra ông Liêm lại không dể chút nào, ông đang để Duy tự rút lui đó thôi.
Biên nhiệt tình:
- Anh muốn được chăm sóc em, lo cho mẹ và bé Búp.
Duy buột miệng:
- Nhưng bác trai không muốn thế. Bác đã nói sẽ không chọn em.
Biên tự tin:
- Điều đó đâu quan trọng vì anh đâu phụ thuộc vào bạ Anh tự chọn tình yêu và hạnh phúc cho mình. Anh tin ba sẽ hiểu cũng như sẽ thông cảm khi nghĩ tới me anh.
Phượng Duy xốn xang trong lòng. Cô không tin ông Liêm sẽ thông cảm cho cô vì theo cách ông nghĩ, Duy là một người giả dối, cô không xứng đáng với tình cảm chân thật Biên dành cho cộ Ông sẽ phản đối vì nghĩ giửa cô và Biên không phải là tình yêu.
Nghĩ cho cùng cũng khó trách ông, có bậc cha mẹ nào vui khi thấy con mình lấy ngưo8`i đã có con rơi cơ chứ.
Cồ trầm ngâm:
- Bác sẽ không hiểu vì trong cái nhìn của bác em là một cô gái hư hỏng, đà có con hoang mà không dám nhận đứa bé, trái lại còn dối gạt anh bằng cách nói đứa nhỏ là em nuôi Bác cho rằng em đang quyến rủ anh khiến anh trở nên mù quang.
Ngẩng lên nhìn Biên, Duy hỏi:
- Em hỏi thật, anh có nghi ngờ em lừ dối anh không?
Biên buốt má Duy:
- Em mà dối được anh sao? Nhưng em không muốn thổ lộ điều bí mật thì thôi, anh dành chiệu.
Giọng Biên chùng xuống:
- Có điều anh buồn vì em không tin anh để nói rỏ lý do tại sao mẹ và em nhận nuôi bé Búp.
Phượng Duy kêu lên:
- Không phải em không tin, nhưng vì một lời hứa, em chưa thể nói được với anh khi...
Biên mỉm cười ngắt lời cô:
- Khi anh chưa phải là thành viên torng gia đìnhem, khi anh chưa là chồng em đúng không?
Duy ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
- Anh nghĩ vậy vì không có cách giải thích nào cho hợp lý hơn.
- Anh mỉa mai em đó sao?
- Su thật là vậy mà.
Giọng Biên lại vang lên:
- Ba anh rất tin lời Lan Khuê, thành ra anh nghĩ ngay bây giờ ví dụ em có nói thật bé Búp là con ai chăng nửa, chưa chắc ông đã tin em. Anh đang gặp khó khăn đây.
Phượng Duy làm thinh, cô nghe như Biên co gì trách móc mình. Cô đang bắt anh chịu một áp lực nặng nề từ ba mình. Là người đứng giửa, Biên sẽ không dể chịu chút nào. Nếu chọn Duy Biên sẽ mất cả sự nghiệp đang chờ anh kế thừa. Giờ còn đang mê mẩn trong tình yêu nên anh mù quáng như ông Liêm nói, lở sau này gặp trắc trở trên đường đời bếit đâu lúc ấy anh sẽ biến yêu thành hận. Anh sẽ hận vì Duy mà công danh lận đận.
Mẹ từng nói :"trên đời này không có gì gọi là vỉnh cửu hết". Phượng Duy nhớ tới ba mình mà ngao ngán. Ông đã bỏ mẹ con cô để đi tìm sự nghiệp nơi xứ người. Với đàn ông, sự nghiệp là trên hết. Duy thật ác khi để Biên phải bỏ sự nghiệp vì mình.
Nhìn anh cô nói bằng giọng bức xúc:
- Tốt hơn hết anh đừng yêu em. Bác trai không tin em hai bố con sẽ bất hoà. Mà em lại không muốn thế.
Biên nhíu mày:
- Em nói đi đâu vậy Duy, ba không tin thì em và anh phải làm cho ông tin chứ.
- Bằng cách nào khi vừa rồi anh bảo bác rất nghe những lời của chị Khuê?
- Chỉ vì những lời ủa Khuê đã thuyết phục người khác tin hơn, nếu xét về mặt hoàn cảnh của em lúc nhận nuôi bé Búp.
- Trong nhóm "người khác" ấy có cả anh chứ?
Biên khó chịu:
- Sao lại gay gắt với anh?
- Vì cách lập luận của anh giống của bác trai. Theo đó thì dường như người nghèo không thể nhận con nuôi. Đây là một định khiến hạn hẹp.
Biên bênh vực ba mình ngay :
- Ý ba anh không phải vậy.
Phượng Duy cố chấp:
- Nhưng gần giống thế, tóm lại, trong mắt bác em không phải là người trung thực, không thể nào xứng đang làm con dâu của giám đốc công ty lớn như công ty Thanh Liêm. Em chịu thua.
Biên gằn giọng:
- Thua là sao? Chẳng lẻ bé Búp là con em đúng như lời Lan Khuể chẳng lẻ em lừ dối anh? Nói thật, anh cảm thấy mệt mỏi về chuyện thật giả chẳng phân minh này lắm rồi.
Phượng Duy nhấn mạnh:
- Thật giả chẳng phân minh. Rõ rang anh nghi ngờ em nên mới nói thế.
Rồi cô giận lẩy một cách ngu ngốc:
- Đã vậy thì thôi anh cứ nghĩ bé BÚp là con em cho khỏi vì nghi hoặc, ghen tuông.
Mặt Biên đỏ bừng lên:
- Nghi hoặc, ghen tuông. Anh từng như thế với em sao? Đối với em lòng anh trong sáng chẳng chút quanh co, trước sau như một cơ mà.
Phượng Duy đổ bướng:
- Vậy chỉ là riêng em tối tăm khuất lấp, không thành thật với anh? Anh nên tin lời chị Khuê, chúng ta chia tay, lòng anh sẽ nhẹ nhõm.
Biên lặng lẽ nhìn Duy:
- Chẳng lẽ đó là cách giải quyết em muốn? tin Khuê dể hơn tin em nhiều lắm nhưng anh đã tin em.
Duy chì chiết:
- Điều đó đâu có nghĩa anh không nghi ngờ em.
Biên nạt ngang:
- Thôi, đủ rồi Duỵ Anh không thích cách nói lời ràng buộc của em. khó nghe lắm.
Phượng Duy sửng sờ, đây là lần đầu tiên, Biên nói lớn tiếng với cô.
Tự ái xen lẫn tự cao trẻ con, cô mai mĩa:
- Em biết anh thích cách nói ngọt ngào, lãng mạn của nhà văn hơn. Bởi vậy anh đâu thể rời ca9n gác xép đầy ấp kỷ niệm ấy, dù em đà bỏ đó mà đi lâu lắm rồi.
Biên đứng phắt dậy:
- Lúc nào em cũng cố tình đẩy anh về phía Lan Khuệ Đã vậy thì đừng có trách anh.
Tim Duy như có khối đá to kéo xuống, nặng nề nhói buốt, nhưng cô vẩn ngồi yên nhìn Biên bước đi. Anh đà không chiệu hiểu em. Duy cảm thấy một nổi đau khổ vô bờ bến tràn ngập trong lòng và cô úp mặt vào gối khóc rưng rức.
Chương kết
Biên uống hết lon bia rồi nhìn chung quanh. Quán đặc sản thịt rừng vẩn vẩn rất đông người, nhưng không ai ngồi một mình như anh. Tất cả các bợm nhậu đều co chiến hửu. Anh đâu phải bợm mà chỉ là một người muốn mượn rượu giải sầu, bởi vậy anh ngồi đơn độc cung là lẻ đương nhiên.
Đã hai tuần rồi, Biên và Duy không gặo, không nghe, không biết gì về nhau. Tình trạng này nôm na gọi là giận. Những người yêu nhau thế nào ít nhiều cũng phải có lúc giận nhau đế rồi sau đó làm lành và yêu nhau hơn.
Chẳng hiểu với tình trạng hiện giờ, Biên và Duy có làm lành để được yêu nhau hơn không, hay sẽ mãi mãi chia xả Sao hai người bổng dưng lại cố chấp thế? Thật ra Biên đâu có lổi gì, sao Duy cứ gán ép anh với Khuê.
Nhức nhối buồn anh bóp mạnh cái lon bia rổng lúc có một người ngồi xuống đối diện.
Hắn ta cười như thân với anh từ đời kiếp nào:
- Vẩn khoẻ chứ ông anh?
Biên nhíu mày nhìn cái nụ cười có phần đểu cáng ấy rồi buột miệng:
- Ân phải không?
- Đúng bon. không ngờ anh nhớ dai như vậy.
Biên nhếch môi:
- Biên sao được khi có những người mình chỉ gặp một lần nhưng lại nhớ suốt đời.
Ân nhưo8'ng mày :
- Như anh nhớ tôi chẳng hạn. Đúng không?
Biên không trả lời, Ân nói tiếp :
Nghe nói anh mới ở nước ngoài về và đang lên hương lắm?
Biên ậm ự cho qua chuyện:
- Tôi cũng đi làm ăn lương chớ co gì đâu gọi là lên hương. À nghe nói cậu ở nha trang mà.
Ân gật đầu:
- Tôi học đại học Thuỷ Sản ở ngoài ấy, mới về SG mấy tháng và cũng đang tìm việc làm.
Biên báo:
- Nhóm của cậu trước đây vẩn tập họp đủ Trung, Hoàng, Nhi, Duỵ Cậu thử ghé phố vi tính một chuyến xem, đôi lúc tôi vẩn nghe họ nhắc cậu.
Ân chép miệng:
- Tôi có ghé chơi vài lần nhưng ngại gặp Phượng Duy quá, nên... rút.
Biên dò dẫm:
- Sao thế? Trước kia cậu thích Duy lắm mà.
Ân ra vẻ từng trải:
- Cái gì chưa từng nếm qua thì khao khát, chớ đã ngán ngẩm rồi thì... chậc ! là đàn ông với nhau chắc anh hiểu mà.
Biên khô khan:
- Tôi chả hiểu gì hết.
Ân gỏ gỏ tay lên bàn:
- CHẳng lẻ anh không biết gì về Duy trong khi trước kia anh từng chạy nước rút với tôi.
Biên tỉnh táo:
- Với tôi Duy vẩn như ngày nào.
Ân cười khùng khục:
- Láo !
Rồi anh ta hạ giọng:
- Phải nói là Duy đàn bà hơn xưa nhiều chứ. Trước kia Duy cứ như là một thằng đực rựa. Còn giờ thì... Hà hà gái một con trong mòn con mắt.
Biên nghe máu chạy rần rần trong người. Anh chồm về phía trước răng nghiến lại:
- Mày con nói thế về Duy tao đấm cho vở mồm.
Ân xua tay:
- Ậy ! Đừng mất bình tỉnh chứ ông anh. Đậu phải tự nhiên tôi nói thế, tại anh hỏi mà. Đó là lý do tôi ngại gặp lại Duy.
Biên buộc miệng:
- Thế ai là ba đứa bé.
Ân nhún vai:
- Tôi đi học xa làm sao biết được nhưng thằng Trung chắc rất rành.
Vừa lúc ấy có người gọi Ân, anh ta liền rời khỏi bàn của Biên để trở về với đám bạn của mình.
Biên chịu không nổi vớinhững gì vừa nghe. Rỏ ràng lòng anh không rộng lượng bao dung như lâu nay anh vẩn tưởng. Anh đang điên lên vì nghĩ mình bị lừa dối.
Khui thêm bia, anh uống liên tục cho tới khi đầu óc lâng lâng mới loạnh choạng đứng lên. Biên chạy xe vào nhà theo quán tính.
Người ra mở cổng cho anh là Lan Khuệ Cô kêu lên như các bà vợ co chồng say rượu:
- Trời ời ! rỏ khổ sao anh uống nhiều thế?
Rồi cô ôm ngang lưng Biên để dìu anh vào, nhưng Biên không chịu. Anh lừ lừ bước từng bước lên lầu và ngã vật xuống giường.
Giọng Lan Khuê vang lên:
- Tội gì phải hành hạ bản thân như vậy? Anh không nghĩ làm thế em sẽ buồn sao? (cái con nhỏ này thật là dzô dziên thúi)
Rồi Khuê tự động ngồi xuống:
- Bác Liêm dặn em phải chăm sóc cho anh. Nghĩ cũng đúng người đàn ông lắm khi cũng như đứa trẻ, thiếu tay phụ nử là không được. Anh cần có em bên cạnh anh hiểu không ?
Biên chồm lên ghịt mạnh hai vai Khuê khiến cô muốn té xấp lên người anh.
- Anh muốn biết ai là ba của bé Búp.
Môi Khuê cong cớn lên:
- Đã biết hỏi thế rồi à? Hừ! nó làm gì có ba có mẹ, nó là con nuôi của thím Hiệp mà.
Biên gầm gừ:
- Đừng đùa nửa em nói đi. Ai?
Lan Khuê ởm ờ:
- Em không biết sao anh không hỏi thẳng Duy?
Liếc mắt về phía cửa phòng, Khuê khúc khích cười :
- Anh đâu cần ôm siết thế này mới biểu lộ tình yêu đối với em. Lở nội trông thấy em sẽ bị mắng đấy.
Ngay lúc đó Biên nghe giọng Phưo8.ng Duy tức giận :
- Đúng là dối trá trơ trẻn.
Rồi tiếng chân cô rầm rầm trên cầu thang gổ. Biên như bừng tỉnh anh đẩy mạnh khuê ra, Nhưng cô đà kéo anh lại :
- Định đuổi theo à ! vô ít thôi ! cả hai chẳng còn ai tin ai nửa thì đến với nhau làm chị Duy chờ anh từ chiều đến giờ. Hà ! chờ để thốt lên những lời oán hận như vừa rồi đung là đau.
Biên gạt tay Khuê ra, anh xuống tới sân khi Duy đã ra đến ổng. Bổ nhào theo, Biên ghị tay cầm xe đạp của cô lại.
Phượng Duy quắt mắt:
- Buông ra! Chúng ta dứt khoát chấm dứt. Anh không phải thắc mắc gì về em nữa hết. Bé Búp và em là máu mủ ruột rà . Anh vừa lòng chưa?
Lúc Biên còn sửng sốt vuốt mặt cho tỉnh. Duy đã cong lưng đạp xe đi. Anh bước với theo cô mấy bước rồi đứng lại trong tuyệt vọng.
Cuối cùng Phượng Duy cũng phải thừa nhận những lời Lan Khuê là sự thật. Biên ngồi phịch xuống bậc thêm ẩm ướt rêu với buồn bực khốn khổ.
Yêu anh vẩn còn yêu Duy, nhưng nhắm anh có thể tha thứ cho sự dối trá đầy cố chấp của cô không?
Tiếng dép lẹp xẹp của bà Nhu vang lên, Khiến Biên phải quay lại nhìn.
Bà ngập ngừng:
- Cháu bỏ mặc Phượng Duy về rồi à?
Biên gượng gạo đứng lên:
- Cháu không giử Duy lại được.
Bà chép miệng:
- Tại lòng cháu không muốn đó thôi. Tội nghiệp Duy nó chiều nhiều áp lực quá. Nặng nề nhất là từ cháu, cháu đã không tin nó.
Biên thảng thốt:
- Ý bà là... là
Bà Nhu thong thả:
- Nó không như cháu nghĩ đâu. Lan Khuê thật ác khi đặt điều cho em mình. Bà đã mắng và nó đã ngồi khóc trong nhà. Nhưng cái biển nước mắt cá sấu của Khuê không bằng một giọt khóc thầm của Duỵ Con bé đã chịu đựng quá nhiều, bà đã nhận ra điều này va thấy mình ích kỷ nếu cứ để Phượng Duy phải chịu thiệt thòi vì sỉ diện của bà.
Giọng già nua của bà run run vang lên :
- Hãy đến với con bé, nếu cháu thiệt lòng thương nó.
Đưa bà Nhu về phòng, Biên nhíu mày thắc mắc những lời bà cụ nói, nhưng anh không dám hỏi. Rửa mặt cho thật tỉnh táo, anh phóng xe một mạch tới nhà Duy ở.
Bà Hiệp mở cửa cho anh:
- Duy ở trên lầu. Nó gài cửa căn gác lửng lại rồi. Cháu không lên được đâu.
Giọng Biên quả quyết:
- Cháu sẽ ngồi chờ ngoài sân, chừng nào Duy chịu gặp cháu mớithôi.
Bà Hiệp hỏi:
- Đã không tin Duy, cháu còn tìm làm gì?
Biên nói một hơi:
- Cháu tin Duy, nhưng ít ra Duy phải tin để cho háu bie6't nhiều hơn về bé Búp chứ. Thật tình cháu rất khổ tâm về những nguồn tin khác nhau về Duy, rồi những thắc mắc của ba mình.
Bà Hiệp có vẻ ngở ngàng:
- Không phải chiều nay Duy đã nói hết với cháu rồi sao?
Biên nuốt nghẹn xuống:
- Duy bảo rằng bé Búp và Duy là máu mủ ruột rà, rồi cương quyết chấm dứt với cháu.
Bà Hiệp kêu lên:
- Sao lại thế? Chắc chắn nó đã tức cháu chuyện gì rồi đó.
Biên liếm môi:
- À ra thế ! Vậy thì cháu ráng tìm cách giải thích với nó đi.
Rồi bà vào trong dổ bé Búp ngủ. Biên di tới đi lui tren sân một hồi cũng mõi. Anh ngồi lên cái yên xe mướt sương. Đêm cang khuya càng lạnh.
Bà Hiệp nói vọng ra:
- Vào trong nhà mà ngồi, không khéo cháu cảm lạnh mất.
- Dạ không sao đâu ạ.
Vừa dứt lời Biên nhảy mũi một hơi liền mấy cái. Gía như nghiền thuốc lá anh đã đốt vái đie6'u cho dấm rồi. Nhóc Duy coi thế mà ác thật. Biên thở dài... ai biểu anh yêu làm cho... Nghĩ cũng đáng đời và đáng ấm ức cho một gã như anh.
Nhưng sự thật là thế nào? Bà cụ Nhu bảo không, Duy lại nói ngược với những gì trước kia cô từng nói thật nghiêm túc với anh. Chắc chắn vì cô ghen. Nếu vì ghen, sớm muộn gì Biên cũng năn nỉ được Duy vì cô vốn đơn hậu cơ mạ Thế nào Duy cũng sẽ xuống để đuổi Biên về vì cô đâu nở lòng nào cho anh cảm lạnh.
Nghĩ là nghĩ the nhưng rột gan Biên vẩn như lửa đốt. Anh không muốn trong trạng thái khó chiu này thêm chút nào nửa. Nửa tháng trôi qua không có cô là quá sức rồi. Duy đà chủ động tìm tới anh trước, vậy mà anh lại khiến cô thất vọng. Anh thật đáng tội.
Tất cả cũng tại con nhài ranh Lan Khuệ Lẽ ra anh phải cẩn thận trò ăn không được phá cho ôi của nó. Nhưng vì ghe, viè muốn biết sự thật về Duy, anh đã quên nghĩ tới việc Khuê dày mặt ga6y khó cho mình. để bây giờ chuyện cũ chưa giải quyết xong, đã khéo theo cơn giận mới. Thế mới biết Phượng Duy của anh rất Hà Đông. Biên thở dài. Anh sắp thành xác ướp mất rồi Duy ơi !
Phượng Duy bước ra với chiếc áo gió tren tay:
- Trả anh chiếc áo hôm đi HN về bỏ quên.
Biên ngần ngừ khi cô giơ cái áo về phía mình, rồi sau đó nhanh như chớp, Biên kéo mạnh Duy vào lòng.
- Đừng làm khổ nhau nửa mà Duy.
Đẩy Biên ra Duy lạnh lùng:
- Chỉ có anh khổ thôi chớ em thì không. Bởi vậy anh đừng nghĩ tới em làm chi rồi than khổ.
Mặc cho Duy đ'anh liên hồi vào ngực, Biên lì lơm chiệu đòn. Anh cứ ôm siết lấy khiến cô không động đậy được đành phải đứng yên cho anh ôm.
Giọng Biên tha thiết:
- Em không ra chắc anh chết vì sưng phổi mất. Giờ ôm em trong tay anh mới biết thế nào là ấm lạnh.
Phượng Duy như vẩn còn giận, cô làm thinh, người cũng cứng đơ như gổ, mặc kệ Biên cưng quý nâng niu, ghiè siết vào lòng.
Biên nâng gương mặt dửng dưng như tượng sáp của Duy lên:
- Đừng giận anh nửa nhé Duỵ Suốt nửa thang nay anh đã thấm thía thế nào là không có em rồi.
Phượng Duy dài giọng:
- không có em anh vẩn có người khác chớ đâu phải cô đơn.
Biên nồng nàn:
- Chẳng có người khác nào thay thế được em trong tim anh. Lẽ nào em không hiểu điều đó.
Duy bĩu môi:
- Làm sao hiểu được khi kể từ hôm đó, anh như biến mất khỏi cõi đời này.
- Em đã nói thế lẽ nào anh không tự ái. Nhưng anh nghĩ kỹ rồi. Giận em anh có giận, nhưng anh không thế vắng em.
Phượng Duy chớp mị Hai người lặng lẻ ngồi bên nhau. Một lát sau Duy nói:
- Em xin lổi, đã gay quá nhiều áp lực cho anh. Em xin lổi, vì yêu nhưng còn dấu nhưng chuyện riêng của mình, dù những chuyện ấy có liên quan đến chúng tạ Chiều nay em về nhà nói với nội đã tới lúc em phải thật lòng với anh. Em rất muốn thế, nhưng khi bước lên lầu, nhìn thấy anh và chị Khuê, em tức điên lên.
Biên vội vàng:
- Em lại hiểu lầm rồi.
Duy thở dài:
- Em ghen quá phải không?
- Biên âu yếm hôn lên tóc cô:
- Tại em yêu anh nên mới ghen.
Phượng Duy noi:
- Nãy giờ nhìn dáng anh đơn độc ngồi một mình dưới sương, em chợt thấy mình ít kỷ hẹp hòi, trong khi rộng lượng, không hề nghi ngờ em. Anh nói rất đúng, chả có lý do gì phải nhận nuôi bé Búp khi hoàn cảnh lúc đó thiếu trước hụt sau, trừ phi nó là con gái em.
Biên khẳng định:
- Búp không phải là con gái em, anh chắc chắn như thế, nhưng nó là con ai anh thật sự muốn biết.
Phượng Duy ray rứt :
- Đó là một chuyện hết sức đau lòng, nó đã ám ảnh em suốt một thời gian dài, mà mỗi khi nhớ lại em luôn thấy mình là người có lổi, nó khiến em ray rứt không dám nghĩ tới anh. Dù biết anh đã rở về và ở trên căn gác năm xưa, e vẩn lánh mat không dám gặp.
Trán Biên nhíu lại:
- Chuyện đau lòng gì nghiêm trọng dử vậy Duỵ Nó có liên quan tới anh nửa sao?
Phượng Duy nhếch môi:
- Nó liên quan tới cánh cổng và sự đảng trí của em.
Biên kêu lên thảng thốt:
- Cô Út Trầm.
Duy lặng lẻ gật đầu, giọng cô sũng nước mắt :
- Chiều đó em và Trung tìm khắp nơi nhưng không thấy cô Út đâu cả. Sau cùng tụi em tìm ra cô Út sau khu nhà máy bỏ hoang. Thì ra lúc đi lang thang, cô Út đã bị người xấu làm hại. Em và Trung định đem chuyện này báo với công an, Nhưng bác Thân và bác Thảo quyết liệt phản đối. Hai người cho là làm thế tự khác nào bôi tro trét trấu vào danh dự gia đình. Dù cô Trầm là người bị tâm thần, và là nạn nhân đi chăng nửa, thì miệng lưởi thị phi thiên hạ vẩn xì xầm. Thôi thì cứ để mọi việc trôi qua.
Đưa tay lau mồ hôi Duy nói tiếp :
- Ý người lớn như vậy em và Trung đâu dám cải. Hơn nửa, lúc ấy bao tội lổi em điều gánh nên đâu dám há miệng. Mọi cái chưa được lắng xuống cho em yên thân thì việc kinh thiên động địa khác lại đến. Bác Thảo phát hiện cô Út có thai. Vì lúc nào co6 cũng mặc cái váy dài quá gối rộng thùngthình nên chẳng ai đế ý,đến khi biết được cái thai quá lớn...
Im lặng một chút cho cơn úc động trôi quạ Duy khó nhọc nói tiếp:
- Bác Thảo nhờ cô Sương mẹ Trung là bác sỉ phụ sản giải quyết hộ đứa nhỏ, nhưng không được vì thai quá lớn, và sức khoẻ cô Út quá yếu.
Duy ôm đầu:
- Em còn nhớ lúc đó. Thật tội nghiêp cô Út, tối ngày cô bị bác Thảo nhốt trong phòng. Em tới gần là bị mắng bị đuổi, vì em là nguyên nhân gây ra mọi chuyện cơ mà.
Giọng Duy nghẹn lại:
- Lúc đó em khổ tới mức không dám nhớ tới anh. hcỉ vì quên khoá cửa mà...
Biên ôm Duy vào lòng, anh xó xa lau những giọt nước mắt oan ức trên mặt cô.
Duy tức tưởi:
- Với em lúc đó là ác mộng.
Biên hôn lên mắt cô:
- Giờ cơn mộng dữ ấy đã vỉnh viển qua rồi. Đừng khóc nửa nhóc ạ Bình tỉnh kể tiếp đi em.
Phượng Duy nói:
- Vì không được chăm sóc chu đáo nên sức khoẻ Út rất tệ. Chưa đến ngày sinh đứa bé đã ra đời. Cô Útkhông đủ sức chiệu đựng nên cũng vỉnh viển ra đi. Số phận con bé đã được định đọat ngay lúc nó còn được nuôi trong lòng kính. Bà nội, bác Thân, bác Thảo và cả Lan Khuê nhất định cho bé Búp vào cô nhi viện, nhưng mẹ và em hoàn toàn không biết. Đến ngày bệnh biện sắp mang cho đi, Trung mớinói với em... Mẹ và em nhận bé Búp về nuôi, trước cơn thịnh nộ của mọi người.
Đưa tay chận lên ngực Duy kể tiếp:
- Bác Tảo ra quyết định: muốn nuôi bé Búp thì phải ra khỏi ngôi nhà này để không ai biết Út Trầm có đứa con hoang. Bà nội bắt em và mẹ thề trước bàn thờ không được kể với người ngoài gia đình chuyện này. Em và mẹ đã thề.
Biên siết nhẹ những ngón tay mềm của Duy :
- Vì lời thề đó em đã im lặng trước anh. Thế còn Trung và mẹ cậu ấy thì sao? Chả lẻ họ cũng phải thề.
Phượng Duy ngập ngừng:
- Mẹ con Trung rất kính miệng và tốt. Bà nội rất muốn em và Trung...
- Trung có vẻ yêu em đấy.
- Nhưng em không yêu. Trung hiểu tại sao, do đó tụi em vẩn còn là bạn tốt.
Biên gật gù:
- Chớ không phải như Ân yêu mà hèn.
Phượng Duy chép miệng:
- Song đáng sợ nhất là cách của Lan Khuệ Độc ác, ti tiện. Nếu anh đóan không lầ thì ngày xưa, người quên khoá cửa để cô Út lang thang là mẹ con Lan Khuê chớ chẳng ai khác.
Phượng Duy kêu lên:
- Trời ơi ! em xin anh, nội mà nghe được bà sẽ khổ mà chết. Từ xưa tới nay nội đặt biết bao nhiêu kỳ vọng vào chị Khuê, nội không đời nào thấy những điều sai trái của chị ấy đâu.
Biên nghiêm nghị:
- Bởi vậy càng ngày Khuê càng quá đáng. Anh lại nghĩ chắc nội đã hiểu Khuê là người thế nào rồi. Có hơ muộn so với những gì cô ấy đã làm. Nhưng vẩn kịp để Khuê thôi đi những lời dối trá về em.
Phưọng Duy đều giọng:
- Nội nói sè gặp bác trai và ông nội anh để minh oan cho em.
Biên nhẹ nhàng:
- Đối với nội, đó chắc là chuyện nặng nhọc nhất, theo anh phải để Lan Khuê ba mặt một lời xin lổi em thì phải hơn.
Phượng Duy nói:
- Em không thích đối diện với những tình huống đó chút nào. Sau câu chuyện em vừ kể với anh, nếu bác trai hiểu em tin em rồi thì thôi. Em muốn để mọi chuyện qua đi. Em muốn cô Út thật sự yên nghĩ.
Biên ngập ngừng :
- Anh hiểu ý em. Nhưng anh nghĩ sau khi ba anh sau khi thông suốt mọi chuyện chắc Khuê khó được giử lại làm việc trong công ty, mà anh không thể giúp gì hơn cho cô ấy.
Phượng Duy thở dài:
- Nếu thế chị Khuê đành phải chịu thôi. Đó là bài học chị a6'y cần được học để sống tốt hơn.
Biên mỉm cười:
- Anh cũng đã được học một bài học rất đáng giá.
Duy nhìn Biên:
- Đó là bài học gì vậy anh?
Biên trả lời :
- Đó là bài học về tình yêu. Khi yêu phải thành thật, thủy chung và cùng lý tưởng với người mình yêu.
Phượng Duy tựa vào vai anh :
- đấy là những điều kiện đầu tiên của tình yêu. Chúng ta đã có được tình yêu đúng như vậy thì đừng vì lẻ gì lại đánh mất đi nhé anh.
Biên trầm giọng:
- Tình yêu của em chính là cuộc đời của anh. Đâu ai lại tự đánh mất cuộc đời mình hả nhóc.
Phượng Duy cười, cái chuông gió cô treo trên cửa sổ lại nhẹ lanh canh. Cô nghe như trong những âm thanh ấy có thiếng cô Út hát nghêu ngao như ngày nào. Ở nơi rất xa ấy chắc hẳn cô đang rất vui với tất cả những gì Duy đã làm vì yêu thương cô, yêu thương cuộc đời sống của một con người.
Hết
bóc tem chap cuối, hay wá àh tg ơi. truyện nì là short fic fải hok zạ? có 2 trang mà hết ờy. tg post đều thật ấy. pipi, hẹn gặp lại author ở fic khác