Công ty: Kỳ 8 : Hoàng Anh – truy lùng đáp số cho bài toán
Bước ra khỏi cổng công ty sổ số kiến thiết, tôi gọi taxi và yêu cầu chở đến thẳng bưu điện. Qua gương chiếu hậu, ánh mắt tài xế nhìn tôi thăm dò. Có lẽ ông ta thường đón khách ở đây nên đã quen với đủ loại biểu hiện hạnh phúc vui mừng khi người ta may mắn có được khoản tiền lớn. Chỉ có tôi trông rất khác. Chẳng cần soi gương, tôi cũng biết cơ mặt tôi rất căng thẳng, gò má tái xanh, đôi môi nhợt nhạt. Gần hai tuần, kể từ khi lấy được tấm vé số của Lim, đầu óc tôi hỗn độn kinh khủng. Trạng thái hoang mang pha lẫn sợ hãi khi nghĩ về tội lỗi đã phạm phải. Từ thuở bé, dù nghèo khó, chưa bao giờ tôi lấy trộm một thứ gì của ai. Trong mắt tôi và tất cả những người chung quanh, ăn cắp là trọng tội nhục nhã. Hàng chục lần, tôi nghĩ đến việc trả lại tờ vé số cho chủ nhân, thẳng thắn thú nhận hoặc kín đáo không ai biết. Thế nhưng, tôi đã chẳng làm gì. Tờ vé số vẫn nằm im trong ví. Tôi tuyệt vọng đếm từng ngày hết hạn trả thưởng. Cuối cùng, không sao cưỡng lại được sức hút của 50 triệu, tôi đã đi xe ôm đến công ty sổ số. Đi qua các bàn làm thủ tục nhận thưởng, rồi sang khu vực kê khai đóng thuế, tôi không sao giữ được bình tĩnh dù hết sức cố gắng. Tôi cảm giác rõ rệt có một đôi mắt bí mật luôn dõi theo, bất kể lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, vỗ nhẹ lên vai và thì thầm nói vào tai tôi rằng họ đã biết hết bí mật về tấm vé số đánh cắp. Duy nhất ý nghĩ khoản tiền khổng lồ sẽ giải quyết vô số khó khăn cho ba má ở quê và thằng em sắp lên tỉnh trọ học khiến tôi can đảm lên đôi chút.
Trưa nay, tôi gặp trưởng phòng, xin nghỉ việc nửa ngày. Chị Bảo nhìn tôi bằng cặp mắt khó chịu. Hai tháng làm việc tại A&A, tôi đã học cách bỏ qua thái độ của kẻ khác. Cũng tốt khi được nhiều người yêu mến. Nhưng dễ chịu hơn nhiều nếu có thể làm mọi thứ theo ý mình, không cần băn khoăn bởi nhận xét hay cảm xúc của người xung quanh. Chẳng phải chính những người như Ms. Bảo trưởng phòng Sales hay giám đốc Nguyên đã thực hiện đúng công thức ấy hay sao. Bằng giọng nói gay gắt, Ms. Bảo thông báo cho biết chiều nay, tôi cần gặp một khách hàng đến từ công ty dệt may. Tôi gần hết thời gian tập sự. Nếu muốn được ký hợp đồng chính thức, tôi cần phụ trách thêm một vài khách hàng quan trọng và chứng minh khả năng vượt trội. Bằng trực giác tinh nhạy, Ms. Bảo dịu giọng thăm dò:
-Cô có thể lùi lại việc riêng chiều nay được không? Mà này, sao cô không nhờ một ai đó trong các cô nhân viên ở đây giúp cô làm việc riêng đó. Trong cùng một phòng, các nhân viên trẻ nên giúp đỡ nhau…
-Dạ không, em cảm ơn. Việc gia đình, em phải tự lo, thưa chị! – Tôi nói nhanh.
Đôi mắt Ms.Bảo đột nhiên sa sầm xuống. Giọng nói của chị ta đanh lại, sắc nhọn như một lưỡi dao nguy hiểm:
-Thôi được, cô cứ làm việc riêng của cô. Còn khách hàng bên công ty dệt may, tôi sẽ không nhúng tay vào. Tôi đã giao dự án cho cô, nếu có việc gì xảy ra, cô hãy tự giải thích với ban giám đốc.
-Chị có thể chuyển đổi giùm em vụ này cho một nhân viên sales khác được không? Em sẽ nhận làm hợp đồng với các khách hàng khá – Tôi đề nghị mềm mỏng.
-Không, đây là kế hoạch được phân công bởi Peter Yeo. Cô hãy tự giải thích với ông ta. Đừng quên, ông ấy là người quyết định lựa chọn nhân viên tập sự nào có thể ở lại làm việc lâu dài ở Red Sun. –Trưởng phòng cười khẩy, khoái trá tin rằng đã giáng xuống đầu tôi một cú chí mạng.
Tôi im lặng. Một phụ nữ quá tự tin như Ms. Bảo thực chất không hoàn toàn thông minh. Chị ta nghĩ rằng tôi sợ những miếng đòn vặt vãnh đấy ư? Ồ không, trong mắt Peter Yeo, rõ ràng tôi đã có vị thế khác. Đặc biệt kể từ sau khi tôi bí mật gửi riêng cho ông ta danh sách khách hàng tiềm năng. Kể từ đó, tôi không còn lo lắng về việc có được vào Rad Sun hay không. Đã đến lúc, tôi cần phải tính một con đường dài hơn chứ không chỉ mảnh hợp đồng cầm được trong tay. Vẻ mặt tôi hiền lành, nhẫn nại. Làm sao Ms. Bảo thấu rõ được những ý nghĩ cuộn xoáy trong đầu tôi lúc ấy.
-Cô liều liệu đấy! Một sinh viên mới ra trường như cô, lại ở tỉnh lẻ lên thành phố như cô, không dễ kiếm một chỗ ngon lành như ở Red Sun này đâu! – Đôi môi đỏ sẫm của Ms.Bảo nở ra thành một nụ cười đáng căm ghét.
Vậy đấy, sự đe doạ và nhạo báng trong giọng chị ta chẳng cần nguỵ trang dưới lớp vỏ nào nữa. Một hơi nóng bốc lên thiêu cháy lưỡi tôi, khiến tôi không thể lặng im được nữa.
-Chị cho em số điện thoại khách hàng được không? – Tôi đề nghị.
Tin rằng tôi đã quy thuận, Ms. Bảo mắc bẫy ngay. Chị ta đưa cho tôi name card. Ngay trước mắt chị ta, tôi rút điện thoại di động, bấm số gọi cho khách hàng. Chỉ cần một lý do dễ chịu, chỉ cần một giọng nói ngọt ngào, tôi dời được cuộc hẹn buổi chiều sang sáng ngày mai. Gấp điện thoại cất vào túi xách, lần đầu tiên, tôi nở nụ cười châm biếm và thách thức với trưởng phòng. Dưới lớp phấn dày, làn da gò má chị ta rõ ràng vẫn tái nhợt đi. Mắt các đồng nghiệp hướng về phía tôi, lo sợ lẫn kinh ngạc. Tôi khoác túi lên vai, bước ra khỏi phòng. Đầu gối tôi run khẽ. Nhưng tôi đã bước được một bước chống cự lại trấn áp đáng sợ của sếp nữ.
…Người lái taxi vẫn liếc trộm tôi qua gương chiếu hậu. Tôi cảnh giác. Có thể ông ta biết tôi mang trong người một khoản tiền lớn và đang mưu tính một việc nguy hiểm. Bàn tay tôi nắm chặt quai túi. Chỉ cần ông ta điều khiển xe chạy khác lộ trình đến bưu điện, tôi sẽ tìm cách bật cửa, ngã văng ra ngoài. Tôi không thể để mất món tiền đã trở nên vô cùng quan trọng. Tôi nhìn đăm đăm vào gương, dò xét từng hành vi nhỏ của tài xế. Vẫn chăm chú vào tay lái, chợt ông ta cất giọng trầm trầm:
-Đừng nghĩ về tôi như thế. Tôi biết, cô vừa lãnh tiền trúng sổ số. Nhưng tôi chẳng tính toán gì xấu đâu!
Lặng đi một lúc, tôi mới mở miệng hỏi rụt rè:
-Chú đọc được ý nghĩ trong đầu cháu sao?
-Ừ, đâu có gì khó. Chỉ cần nhìn cô cách cô lên xe, là đoán ra ngay. Cô không quen đi taxi, đúng không? Cô ra bưu điện, để gửi tiền cho người nhà ở quê, đúng không? – Nụ cười hồn hậu bỗng nở trên môi người tài xế đứng tuổi.
-Vâng, chú đoán đúng hết. Cháu ra bưu điện gửi tiền về cho gia đình. Thật may. Đúng khi ba má cháu cần tiền, cháu lại trúng số! – Lời nói dối vang lên khe khẽ.
-Dành ra một chút làm từ thiện cô ạ, để vận may và niềm vui được kéo dài! – Ông gợi ý.
Tôi lặng thinh. Ban nãy, biết phải đóng thuế trên khoản trúng thưởng, tôi đã rất tiếc rẻ. Lúc trả tiền taxi, tôi gắng mỉm cười với người tài xế. Thay lời chào, ông chỉ nói ngắn gọn với tôi: “Đừng quá đa nghi, cô gái trẻ ạ!”.
Tôi đã gửi 20 triệu, như đã hứa, về cho ba má ở quê. Từ bưu điện bước ra, tâm trạng tôi không vui, cũng chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào dù mối lo gia đình đã giải quyết ổn thoả. Người tài xế đoán đúng. Ở một khía cạnh nào đó, niềm vui trong tôi không thể kéo dài. Bởi tôi đã dùng đồng tiền của người khác. Vỉa hè buổi chiều nóng rực. Nhạc chuông điện thoại trong túi reo vang. Tôi mở máy, vừa đi vừa trả lời một vài chi tiết về tập mẫu hàng cho người văn thư trong phòng Sales. Bỗng tôi chẳng nghe được gì trong điện thoại. Tiếng rú ga ầm ĩ vọng lên từ phía sau. Chưa kịp ngoảnh đầu lại, đột nhiên, tôi đã thấy mình mất thăng bằng, ngã chúi. Chiếc điện thoại buột khỏi tay tôi, bay vèo đi. Vai tôi đau điếng như bị vặn gãy. Tôi sấp mặt xuống đất. Đầu gối và lòng bàn tay bỏng rát. “Giựt điện thoại!”- Tôi hét lên. Nhưng, hình như tôi lầm. Cái điện thoại rẻ tiền chỉ văng về phía trước, cách mũi tôi một đoạn. Sống lưng lạnh toát. Tôi lồm cồm ngồi dậy, chạm vào vai mình. Cái túi biến mất. Bọn chạy xe máy đã cướp gọn cái túi xách bên trong còn đến 25 triệu đồng.
*
Dù bị trầy xước đi lại đau buốt, sáng nay tôi vẫn đến chỗ hẹn gặp khách hàng, sau đó trở về công ty tiếp tục làm việc. Mọi người trong phòng đều tỏ ra lo lắng và chia sẻ với tôi, trừ Ms. Bảo. Biết tôi bị thương, Lim rối lên. Từ phòng thiết kế, cô chạy sang khu vực phòng Sales, lăng xăng chạy đi mua thuốc bôi, thuốc uống và cả bông băng cho tôi.
-Nào, chị chịu khó xót tí teo khi Lim sát trùng lại bằng alcon trước khi băng kỹ! – Cô bé dỗ tôi như dỗ dành một đứa trẻ nít – Nếu không, mai mốt chân sẹo, chị không mặc váy đầm được đâu…
-Không có gì ghê gớm mà! – Tôi gạt đi. Tại sao người ta cứ quá chú tâm đến những nỗi đau vặt vãnh ngoài da, trong khi đó, bao nhiêu xót xa khác lớn hơn nhiều.
-Tụi ăn cướp đáng bị treo lên như heo quay! – Lim càm ràm, thắt nút băng quanh đầu gối tôi – Chị bị cướp mất nhiều tiền không?
Tôi lắc đầu, chẳng thể than phiền hay đả động gì dù nỗi tiếc rẻ khiến tôi đau thắt ruột. Chiều qua, lúc người đi đường khuyên tôi đến báo công an về vụ cướp, tôi cũng không đi. Nếu họ hỏi về 25 triệu trong túi, tôi sẽ giải thích thế nào? Sẽ ra sao nếu ai đó trong Red Sun biết tôi có khoản tiền lớn đến vậy? Trước khi về, Lim còn ghé qua phòng, cho tôi mấy quả táo thơm phức. Cô nhìn tôi, mỉm cười tươi tắn, vô tư lự. Cụp mắt xuống, tôi không sao nhìn được vào đôi mắt sáng trong ấy.
Gần sáu giờ, khi tôi xếp dọn bàn làm việc, chuẩn bị ra về, Hoà gọi vào điện thoại của tôi. Anh bảo tôi chờ, anh sẽ đến đón tôi về. “Hôm nay anh đã kiếm được việc làm chưa?” –Tôi hỏi khẽ. Mấy tháng nay, tôi đã ổn định công việc, mà Hoà vẫn chưa tìm được công ty hay xí nghiệp nào khả dĩ để có thể yên tâm làm lâu dài. Vài mối dạy thêm ngoại ngữ buổi tối giúp anh đắp đổi qua ngày, nhưng nếu so với những gì tôi và Hoà xác định thời đi học đại học – một công việc tốt, có cơ hội thăng tiến để bám trụ lại thành phố – thì chúng quá bọt bèo. Im lặng hồi lâu, Hoà rụt rè: “Vẫn chưa có việc, em ạ. Sáng mai anh ghé trung tâm giới thiệu việc làm nữa. Em đừng lo…”. Tôi thở dài: “Em nhờ bạn đồng nghiệp chở về nhà trọ được rồi. Anh đi dạy luôn nhé, kẻo muộn”. Nói xong tôi tắt máy. Chẳng có bạn đồng nghiệp nào cả. Nhưng đột nhiên ý nghĩ sẽ chịu đựng cảm giác buồn rầu và hy vọng leo lét khi ở bên Hoà khiến tôi chán nản. Thà tôi đi xe bus chật chội còn hơn.
Tôi mở hé cửa phòng Sales, nhìn ra ngoài hành lang. Cánh cửa đối diện là phòng của giám đốc Nguyên. Khi nào anh ra về, tôi sẽ bước ra theo và đi cùng thang máy. Ký ức về lần anh bế tôi trên tay, lái xe đưa tôi về nhà vẫn còn in đậm trong óc. Hệt như một ảo giác sáng chói. Vừa sợ hãi anh, tôi vừa ước ao điều ấy xảy ra thêm một lần nữa. Sự thật là hôm đó tôi mệt, nhưng không suy sụp quá mức. Tuy nhiên, một ý nghĩ ma quái đã xui tôi ngã khuỵu xuống trước mặt anh. Áp mặt vào ngực anh, được nhìn thật gần gương mặt đàn ông hoàn hảo ấy, khiến tôi chấn động ghê gớm. Nhiều người khen tôi xinh đẹp, dáng vẻ mảnh mai đài các, chỉ cần tôi ăn mặc đẹp sẽ có nhiều người để mắt đến. Tôi nghe thế, mà không thật chú tâm. Tuy nhiên giờ đây, với vị giám đốc trẻ, tại sao tôi không thể ước ao đôi chút? Chỉ cần tôi biết thu xếp tạo ra vài cuộc gặp ngẫu nhiên thông minh, và nỗ lực chứng tỏ năng lực trong công việc…
Tôi lật một quyển tạp chí ảnh thời thượng, thỉnh thoảng liếc ra cửa, chờ đợi. Bất chợt, điện thoại trong giỏ xách mới lại reo lên. Peter Yeo. Ông ta đang chờ tôi dưới tầng hầm để xe. Ông ta muốn đưa tôi đi ăn. Ông ta sẽ đưa tôi đi chơi đâu đó trước khi về nhà. Những đề nghị dồn dập, liên tiếp vang lên trong điện thoại, trước khi tôi hiểu được ý nghĩa tất cả những lời nói đó.
Tôi ngồi thừ, run cầm cập. Cơ hội? Sự liều lĩnh nguy hiểm? Đầu óc tôi muốn gì? Trái tim tôi hướng về đâu? Mồ hôi vã ra trên trán tôi. Thời gian quá gấp rút. Peter đang chờ dưới kia. Tôi sẽ chọn đáp số nào cho bài toán?
Công Ty: Kỳ 9 : Lim – Nhảy qua những hố tuyết
Tôi thức giấc vào lúc ba giờ sáng chủ nhật, lưng áo ngủ ướt đẫm mồ hôi. Tôi ngồi thừ trên giường, ngẫm nghĩ. Mỗi khi bị ám ảnh công việc, đêm ngủ thế nào tôi cũng gặp những giấc mơ khó chịu…
Suốt tuần lễ vừa qua, sau giờ học bên trường, tôi chạy như điên sang Red Sun tự nguyện giam mình tại văn phòng làm việc. Buổi họp lớn đầu tiên tôi được chính thức tham dự, CD Nguyên triệu tập tất cả nhân viên khu vực thiết kế, bàn về một dự án lớn mà Red Sun vừa ký với công ty dược phẩm J&P. Tiến trình dự án CD Nguyên trình bày điềm đạm, phảng phất vẻ uể oải khó hiểu. Nhưng tôi chẳng chú ý gì khác ngoài số tiền hợp đồng lớn chưa từng thấy, lên tới hơn một tỉ đồng. Ái chà, các công ty trước đây tôi đến thực tập, hợp đồng lớn nhất cũng chỉ ngót nghét 100 triệu. Thế mà dự án một tỉ đồng lại được trình bày chán nản đến thế. Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Art director Quang ngồi cạnh huých nhẹ khuỷu tay, đẩy sang tôi mẩu giấy nhỏ: “Ngậm miệng lại nào, cô nhóc. Chỉ là 70 ngàn đô. Một con số vặt vãnh đến thảm hại so với khối lượng công việc khổng lồ sắp đổ ụp xuống đầu chúng ta!”. Những gương mặt designer, visualizer hay copywriter chung quanh lạnh lùng, không chút cảm xúc. Có lẽ đó là thái độ chuyên nghiệp mà bất kỳ ai gia nhập cộng đồng thiết kế ở Red Sun cũng nên khoác vào.
Theo phân chia của CD Nguyên, tôi làm việc trong nhóm thiết kế poster và hình ảnh quảng cáo ngoài trời, dưới sự quản lý trực tiếp của anh ta. Nhóm 5 người. Không riêng tôi, tất cả mọi người đều bất ngờ. Lạ lùng hơn, với kinh nghiệm non nớt, tôi những tưởng mình sẽ bị đẩy xuống đảm trách khâu f.a, tức là chỉ làm việc thuần tuý kỹ thuật, hoàn chỉnh mẫu vẽ của các designer chuyển xuống. Thế nhưng CD Nguyên yêu cầu tôi tham gia thiết kế chính thức. Tôi lạnh gáy, nhét tay vào túi áo, che giấu những ngón run rẩy. Một lần nữa, AD Quang nhận ra vẻ lo lắng khốn khổ của tôi. Anh ta lại viết mẩu giấy nhỏ: “Đừng sợ! Nhóc được lựa chọn vào nhóm làm việc khó nhất, vì nhóc có khả năng thật sự. CD Nguyên luôn nhìn ra khả năng tiềm ẩn nơi người khác. Tin tôi đi!”. Động viên nhẹ nhàng mà hiệu quả bất ngờ. Những lời đơn giản, nhưng đủ sức làm tôi dễ chịu và phấn chấn hẳn lên. Làm việc trong cộng đồng designer của Red Sun vài tháng, tôi dần dần thấm bài học lịch sự và cách tạo ra vỏ bọc dễ chịu. Luôn mỉm cười. Luôn nói ra những lời nhẹ nhàng. Không bao giờ xen vào công việc của nhau. Có thể cùng nhau đi ăn trưa, thảo luận rôm rả về bộ phim vừa giành Oscar hay một clip nhạc quyến rũ vừa xem trên MTV tối hôm trước. Nhưng, tất cả chỉ dừng ở đấy. Đừng hy vọng tạo nên các mối quan hệ thân thiết với riêng ai. Hãy kìm giữ trái tim nhiệt thành trong một cái hộp yên tĩnh. Nếu bạn ốm đau hay gặp rắc rối cá nhân, cứ việc cố gắng giải quyết một mình êm thấm. Phá vỡ những quy ước vô hình, bạn sẽ trở nên lố bịch. Chỉ duy nhất AD Quang đã vài lần vượt qua lằn ranh. Chẳng phải lần trước, khi tôi thất vọng cùng cực vì mất tờ vé số, anh đã đưa bàn tay cho tôi nắm đấy ư.
Hình ảnh AD Quang chiếm lĩnh dần suy nghĩ trong đầu tôi, được bao bọc bởi lớp cảm xúc trìu mến. Hơi kỳ quái khi một designer tập sự lại mơ mộng đôi chút về AD đàn anh kinh nghiệm. Nhưng thật chết tiệt, làm sao tôi có thể đẩy cảm xúc của mình vào một căn phòng tối, nhốt kín nó lại và cài khoá thật chặt được chứ? Trong một buổi làm việc, tôi cố gắng không ngoảnh nhìn quá nhiều lần về góc cabin của Quang. Trái tim tôi có thể đập loạn lên trong lồng ngực, nhưng gò má nhất định không được trắng bệch đi khi nghe bước chân AD băng qua phòng. Anh ta vẫn đối xử với tôi như với một cô nhóc ngốc nghếch, chẳng có biểu hiện nào khá khẩm hơn. tuy vậy, mọi thứ bao quanh AD lại toả sáng lấp lánh. Bản tình ca ngọt như một cục đường của thập niên 70 mà AD Quang vặn khẽ trong máy tính cũng khiến tôi xao xuyến. Tôi tìm mua bằng được album hợp tuyển có bài hát ấy, nghe đến thuộc lòng, bất kể xưa nay tôi chỉ nuốt trôi những bản nhạc jazz hay R&B đặc sánh chất da đen. Ồ, nghe thì có vẻ quái dị. Nhưng tin tôi đi, một khi bạn thật lòng để tâm đến ai khác, bạn sẽ nhảy bổ ra ngoài bản thân, vượt qua lằn ranh của những thói quen cũ kỹ. Trái tim bạn có khi lướt đi thanh thoát như một vũ công balet, có khi hào hứng nhảy nhót điên rồ như một gã nốc đầy bụng rượu. Nói thế nào nhỉ? Chà, tức là bạn sẽ cư xử khác, rất khác…
Nếu AD Quang khiến tôi hứng thú làm việc bao nhiêu, CD Nguyên lại làm tôi nặng nề bấy nhiêu. Suốt một tuần liền, tôi gần như rơi vào những đợt stress trầm trọng. Làm việc nhóm hoàn toàn khác với những gì tôi hình dung. Không phải mỗi người làm một việc, rồi cộng lại để có sản phẩm cuối cùng. Mỗi thành viên luôn sửa soạn sẵn trong đầu những ý tưởng mới để đem ra thảo luận. Phải biết chấp nhận thất bại. Bởi bất kỳ lúc nào, ý tưởng của mình cũng có thể bị loại trừ và phải sẵn sàng bắt tay triển khai tốt nhất sáng tạo của cộng sự. Tuy nhiên, tất cả những điều này không thấm tháp gì so với hàng loạt các mệnh lệnh khó nhằn đưa xuống từ CD Nguyên. Tôi luôn tự hỏi vì đâu một cái đầu bình thường, chắc hẳn cũng chẳng lớn hơn bộ óc của tôi bao nhiêu, lại chất đầy những ý tưởng đột phá? Chúng buộc các designer trong nhóm phải lao đi, tự cuốn xoáy vào cuộc chạy đua kiếm tìm bằng được hình thù cho các ý tưởng vừa táo bạo, vừa mơ hồ. Vài lần, phác thảo của tôi được khen ngợi, đưa vào triển khai. Cũng có ngày, tôi bị khiển trách nặng nề vì làm hỏng tổng thể bản vẽ của nhóm khi ngu xuẩn sử dụng phần mềm illustrator lạc hậu. Chẳng ngày nào đoán trước được tốt hay xấu. Chọn môi trường làm việc cao cấp, hệt như chấp nhận bị ném xuống biển, việc duy nhất là cố gắng bơi điên cuồng để đến được hòn đảo mơ ước. CD Nguyên nhìn mọi việc qua cặp mắt lượng giá lạnh băng. Điều này thật đáng sợ. Đôi lần, quá mệt mỏi và căng thẳng, tôi tự hỏi mình điên cuồng thế này làm gì? Tiền bạc ư? Vị trí ổn định lâu dài ở Red Sun ư? Không. Một nữ sinh viên năm ba chẳng quá tha thiết mấy điều ấy. Một buổi tối, hoa mắt giữa các bản vẽ, bất chợt, tôi phát hiện ra sức quyến rũ công việc nằm bên trong chính các áp lực lẫn nỗi lo sợ. Phải, chính là nó. Qua công việc, cả thành công lẫn thất bại, tôi cứng cáp lên, biết mình là ai. Sức hút bí mật nằm ở đó.
Chiều hôm qua thứ bảy, quãng 6 giờ chiều, một số copywriter và designer đã xong việc nên về sớm. Tôi cần chỉnh sửa một vài chi tiết trên hình ảnh gốc của người mẫu sẽ đưa lên poster nên ở lại thêm giờ. Chạy ào sang phòng nước, tôi lấy gói cà phê bột. Bất chợt, tôi nhận ra bên trong căn phòng nhỏ yên ắng hình như có người. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa, nhón chân bước vào. Tiếng nói chuyện, tiếng hai người đàn ông trao đổi, và cả tiếng khóc sụt sịt rất khẽ. Tất cả vẳng ra từ sau bức vách ngăn cách cửa sổ và bàn nước. Nam designer nào đó cáu kỉnh. Một món quà không như ý muốn. Ý nghĩ bực bội muốn đập vỡ mối quan hệ chán ngắt này. Ngay sau đó, nối tiếp các câu van xin, dỗ dành ngọt ngào. Giọng nói thứ hai nghe rất quen thuộc. Tôi lặng đi, bàng hoàng. Âm vực trầm mềm mại không thể nhầm lẫn của AD Quang. Run lẩy bẩy, tôi bước lại gần hơn bức vách, nhìn qua khe ván ghép. “Hãy tin tôi. Đừng rời bỏ tôi. Tôi sẽ luôn đến mỗi khi nhận được điện thoại…”. Cùng với lời hứa hẹn, AD Quang rút khăn tay, chùi nước mắt cho cậu f.a bên ê-kip làm các mẫu phim quảng cáo. Trong khoảnh khắc, máu đông cứng dưới da tôi. AD Quang và cậu f.a này yêu nhau. Họ là gay. Có lẽ, phòng thiết kế biết điều ấy từ lâu. Thói quen và quy ước, chẳng ai chú trọng đến việc không liên quan. Chỉ mình tôi ngốc nghếch mà thôi… Lặng lẽ cũng như khi đến, tôi nhanh chóng thoát ra khỏi căn phòng nhỏ. Suốt thời gian còn lại trong buổi tối, tôi cắm cúi vẽ. Vẽ để trốn tránh cảm giác kinh hoàng. Vẽ để chạy thoát ra ngoài nỗi xấu hổ thảm hại. Nhầm lẫn của một cô sinh viên trẻ con, thiếu kinh nghiệm. Chẳng có gì phải khóc. Tôi tự nhủ liên tục. Thế nhưng, chẳng rõ vì sao, tay chân tôi vẫn lạnh toát hệt như vùi trong lớp băng tuyết dày đặc miền Nam Cực.
…Tôi vẫn ngồi im trên giường, nhìn ra bầu trời gần sáng. Tôi vừa gặp ác mộng. Trong giấc mơ dữ, AD Quang và những cỗ máy tính rượt đuổi tôi dữ dội. Chân tôi chạy cuồng lên, đau dừ. Tuy nhiên, bây giờ, chỉ cần một buổi tối ngăn cách giữa hôm qua và hôm nay, đầu óc tôi sáng suốt hẳn. Tôi sẽ chẳng vướng bận trong đầu bí mật của AD Quang. Tôi biết ơn thái độ trìu mến và những hành động giúp đỡ anh ta giành cho tôi. Còn vấn đề cá nhân của mỗi người, tôi sẽ tôn trọng. Suy cho cùng, ai chẳng có một vấn đề, một trục trặc riêng. Nếu không thể chia sẻ, hãy bày tỏ sự cảm thông bằng sự im lặng. Ý nghĩ này khiến tôi dễ chịu hẳn. Bầu trời ngoài kia ửng lên. Hơi thở tươi mát tràn qua cửa sổ, len lỏi vào ngóc ngách căn buồng nhỏ. Bỗng dưng, nỗi buồn nặng nề trong lòng bị đánh át đi trước một ngày tươi sáng đang đến. Chẳng phải điều quan trọng nhất với tôi là công việc cần hoàn tất đó ư? Rửa mặt bằng nước lạnh, tôi ngồi vào bàn, mở PC làm việc tiếp. Những bản vẽ dang dở mang về từ công ty. Đến 8 giờ sáng, tất cả đã xong. Tôi vươn vai khoan khoái. Thật thú vị nếu giờ này chạy ra quán cà phê gần trường đại học, ăn lót dạ và uống một chút gì đó thật ngon lành.
Tại quán cà phê, một người thanh niên rời chỗ ngồi trong góc, bước về phía bàn tôi. Vẻ mặt u buồn ghê gớm, anh ta đứng khựng, nhìn xuyên qua vai tôi, ánh mắt đau đáu tìm kiếm điều gì đó. Phải mất một quãng định thần, tôi mới nhận ra đấy là Hoà, người yêu của Hoàng Anh. Hoàn toàn khác xa hình ảnh trầm tĩnh mà tươi vui cách đây vài tuần khi anh dừng xe chờ dưới chân cao ốc đón Hoàng Anh tan việc, Hoà hốc hác và lơ đãng. Hệt như anh đã biến thành một người khác. Anh kéo ghế ngồi đối diện tôi, đôi vai so lên, mệt mỏi và mất hết tự tin.
-Có chuyện gì vậy? Sao anh lại dạt sang quán cóc trường em thế này? – Tôi gọi thêm một ly cà phê cho Hoà, gãi đầu hỏi rụt rè.
-Hoàng Anh bỏ tôi rồi! – Hoà nói, rồi lặng đi. Đôi mắt anh nhìn tôi khác nào một con thú yếu ớt bị trọng thương.
-Không mà. Chắc chị ấy giận hờn gì anh chút xíu thôi! – Gắng che giấu nỗi sững sờ và sợ hãi, tôi thử mỉm cười, an ủi.
Người đối diện im lặng. Những hạt nước lạnh đọng trên thành cốc cà phê, chảy xuống mặt bàn buồn tủi. Rất lâu, Hoà mới nói tiếp được:
-Lim này, em làm cùng chỗ Hoàng Anh, em biết mà. Cô ấy đã chọn ai khác, phải không? Tôi vẫn chưa có việc làm. Cô ấy thì giỏi dang, xinh đẹp. Tôi chỉ làm cô ấy thất vọng…
Tôi lắc đầu ngay:
-Chị ấy chỉ tập trung làm việc thôi. Chẳng có ai đâu…
Suýt nữa tôi cắn vào lưỡi. Tôi sực nhớ gần đây, mấy cô tiếp tân có xì xào bàn tán Hoàng Anh được gã CD Nguyên đưa về nhà bằng xe hơi. Rồi mấy nhân viên sales cũng xì xầm về sự quan tâm đặc biệt của Peter Yeo giành cho Hoàng Anh. Ôi, nhưng tất cả chỉ là những đồn thổi vô căn cứ. Tôi nói khẽ với Hoà:
-Anh đừng buồn quá. Có thể chị ấy bị áp lực công việc nên muốn tạm xa anh. Anh cứ kiên nhẫn.
Tôi đẩy ly cà phê về phía Hoà. Anh uống chậm chạp, đứng dậy ra quầy thanh toán, rồi ngoảnh nhìn tôi ánh mắt tuyệt vọng trước khi bước ra cổng. Tôi vội vã chạy theo, lấy số điện thoại của anh, kèm lời nhắn duy nhất mà tôi nghĩ ra lúc ấy: “Em sẽ nhá máy để anh biết số của em. Nếu cần giúp gì, gọi em, anh Hoà nhé!”. Anh ta bước đi, dáng vẻ cô độc đến nỗi tim tôi nhói đau.
Ăn xong bữa sáng, tôi sẽ về nhà làm việc tiếp rồi tập mấy bản nhạc mới trên cây cello. Bất chợt điện thoại rung lên. Số của Hoàng Anh. Tôi ngỡ chị ấy sẽ hỏi tôi về Hoà, hay tâm sự đôi chút về tình yêu tan vỡ. Nhưng với cách nói khẩn thiết đượm bí mật, Hoàng Anh chỉ hỏi tôi chi tiết về lần tôi tình cờ nhìn thấy Ms. Bảo và một người đàn ông lạ trong tầng hầm để xe cao ốc. Có việc gì thế nhỉ? Tại sao lại hỏi những chuyện ấy vào sáng chủ nhật tươi đẹp thế này? Dù hơi tò mò, tôi vẫn nói lại với cô bạn tất cả những gì tôi đã nghe thấy. Đột nhiên, giữa những câu nói của Hoàng Anh, tai tôi chợt bắt được ấm vang tiếng cười, hơi thở mạnh thoáng qua của một người đàn ông. Không, tôi chẳng nhầm lẫn đâu. Cách phát âm đó. Cung giọng đó không của ai khác, ngoài Peter Yeo.