-
Chương 22
- Tất cả là như vậy . Sự việc xảy ra hêt' sức đột ngột . Cho đến bây giờ , mình vẫn cứ ngỡ là vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp . Nhưng không ngờ đó lại là sự thật đối với mình . Phi Hân thật là ác độc đến tàn nhẫn.
Bách Cơ vừa nói xong , lại đưa ly bia lên uống cạn đến nổi Mẫn Hào không kịp giằn ly lại . Mẫn Hào cũng không tin là câu chuyện Phi Hân lấy tiền của ngân hàng là có thật , nên anh lăc'' đầu phủ nhận :
- Bách Cơ này ! Không phải vì Phi Hân là đứa em gái kết nghĩa của mình mà mình bênh vực , nhưng trực giác của mình quả quyết rằng Phi Hân không phải là hạng người như vậy . Cậu nên bình tỉnh và điều tra xem có sự nhầm lẫn nào không . Cậu cũng biết đấy . Phi Hân là một đứa con gái ngoan hiền , thùy mị . Chẳng lẽ gần gủi nhau một thời gian dài vậy , cậu không rõ bản tính cô ấy sao ? Với nhận thức của một người đàn ông , tôi thấy Phi Hân yêu cậu vô cùng . Nên tôi tin tưởng Phi Hân không bao giờ có ý hại cậu hay muốn trả thù cậu đâu.
Đôi mắt của Bách Cơ vẫn nhìn thẳng vào một khoảng xa xăm nào đó . Anh rít thuốc liên tục . Khói thuốc như làm mờ cả khuôn mặt đau khổ , tiều tụy và căm hận của anh . Anh lắc đầu trong tuyệt vọng :
- Vô ích thôi , Mẫn Hào ạ . Mình cũng đã từng có trực giác , có suy nghĩ và hy vọng như cậu . mình hy vọng là mình bị nhầm lẫn , hy vọng là Phi Hân vẫn còn yêu mình . Nhưng sự thật vẫn là sự thật . Mình đã kiểm tra tiền ở ngân hàng , thấy số tiền bị mất hoàn toàn trùng hợp với số tiền do chính tay Phi Hân ký để rút ra.
- Nhưng có khả năng do người khác giả chữ ký của Phi Hân để hại cô ấy.
- Mình cũng đã từng nghĩ tới điều đó , nhưng Phi Hân đã nhiều lần xác nhận chính chữ ký đó là của cô ấy . Mà hành động rút tiền của cô ấy thật là khéo léo . Nếu khi xưa mình không được học ở trường đại học về chuyên môn quản lý thì khó mà phát hiện ra được.
Mẫn Hào vẫn không tin , anh cố vớt vát :
- Nhưng mà mình thấy …
Lại uống thêm một ly bia nữa , Bách Cơ cướp lời :
- Đừng thấy , đừng hy vọng gì nữa , Mẫn Hào ạ . Chính cậu và mình vẫn hy vọng điều đó là không có thật , nhưng sự thật đã quá rõ ràng vì chính miệng Phi Hân đã xác nhận chuyện đó . Chính cô ta đã lấy tiền của tôi.
- Hả ? cậu nói sao ? Phi Hân đã thú nhận tất cả ?
- Đúng . Cô ấy đã thú nhận tất cả , khi bị tôi phát hiện.
- Nhưng Phi Hân làm như vậy với mục đích gì ?
- Trả thù.
- Trả thù ?
Bách Cơ đau khổ :
- Đúng . Cậu còn nhớ trước kia vì hiểu lầm mà mình đối xử tệ với cô ấy không ? Cô ấy là một người cố chấp , nuôi mãi mối hận trong lòng và lợi dụng tình cảm cùng sự tin cậy của mình , để nhẫn tâm ra tay . Bây giờ mình thật là tồi tệ . Vừa mất người yêu , vừa mất một số tiền lớn , e rằng mình sẽ bị phá sản mất.
Mẫn Hào thở dài . Anh cảm thấy vô cùng thương xót cho Bách Cơ, sự việc mới xảy ra mà trông Bách Cơ già hẳn đi . Anh biết Bách Cơ rất yêu Phi Hân . Anh nghĩ mất một số tiền lớn như vậy đối với Bách Cơ không bằng cú sốc mà Phi Hân để lại cho Bách Cợ Mẫn Hào cũng thấy mình có một phần trách nhiệm trong câu chuyện này , anh vô cùng áy náy và tìm lời an ủi.
- Bách Cơ à ! Mình vẫn còn hy vọng Phi Hân không phải là một người cạn tàu ráo máng . Cậu đừng quá ưu phiền và lo lắng . Để mình tìm gặp Phi Hân hỏi xem cô ấy như thế nào . Nếu thật sự cô ấy làm như vậy , mình nhất định sẽ dùng tình cảm của người anh để khuyên nhủ cô ấy . Hy vọng Phi Hân sẽ sáng suốt hơn và biết hối hận về những việc mình đã làm.
Đôi mắt vẫn không rời khoảng không xa xăm vô định , giọng Bách Cơ nghe như một tiếng rên :
- Mình không ngờ Phi Hân lại nhẫn tâm như vậy . Mình yêu cô ấy vô cùng . Mình luôn có cảm nhận Phi Hân bằng pha lê , nên mình luôn nâng niu gìn giữ . Mình luôn sợ sệt lo lắng rằng , nếu mình không tốt thì cô ấy sẽ bị vỡ . Mình đã làm tất cả vì cô ấy . Trong đầu mình đang sắp xếp một kế hoạch , mình muốn xây cả một lâu đài để rướt Phi Hân về làm chủ nhân . Mình muốn làm tất cả , tất cả chỉ với mục đích duy nhất là đem niềm vui , sung sướng và hạnh phúc đến cho Phi Hân . Nhưng không ngờ , lâu đài mình chưa xây dựng xong đã đỗ vỡ . Mình thât'' vọng quá.
Bách Cơ lại cầm chả chai bia lên tu ừng ực . Hốt hoảng , Mẫn Hào giằng lấy và khuyên can :
- Bách Cơ à ! Cậu đừng uống nữa . Bây giờ , cậu cần phải thật bình tỉnh để giải quyết vấn đề chứ
Giọng Bách Cơ nhừa nhựa :
- Để cho mình uống đi , Mẫn Hào. Mình van cậu . Bây giờ , mình chỉ muốn được say để quên đi hình bóng của Phi Hân , chứ nếu hình ảnh của Phi Hân cứ lãng vãn trong tâm trí mình thì chắc mình điên mất.
- Bách Cợ Cậu hãy cứng rắn lên chứ . Như thế này đâu phải là bản tính của cậu , phải không ? Thế bây giờ chuyện của Phi Hân , cậu có dự tính thế nào chưa ?
- Thế nào là thế nào ?
- Mình muốn hỏi cậu định để yên hay có ý định nào khác không ?
Bách Cơ ôm đầu :
- Mình có nghĩ đến chuyện kiện cô ấy trước pháp luật . Nhưng mình luôn bị dằn vặt , vì nếu đưa Phi Hân ra trước pháp luật thì thế nào cô ấy cũng bị Ở tù . Điều đó nhất thời làm cho mình hả dạ . Nhưng nghĩ đến những ngày kế tiếp theo , Phi Hân phải sống trong cảnh tù đày cơ cực , trái tim mình cảm thấy đau buốt như có hàng ngàn mủi kim đâm vào nên mình không nỡ . Nên tạm thời cứ để yên như vậy đi.
Anh nhìn Mẫn Hào, hỏi tiếp :
- Mẫn Hào! Cậu có thấy là mình quá si tình không ?
Chơi thân với Bách Cơ khá lâu , hôm nay Mẫn Hào mới khám phá ra ở Bách Cơ ngoài lòng tốt ra , ở anh còn có lòng chung thủy và nhân ái vô cùng . Người th+.c sự đã làm cho Bách Cơ chới với mà anh cũng không nỡ ra tay . Càng nghĩ , Mẫn Hào càng thấy cảm phục Bách Cợ Đưa tay vỗ nhẹ vào vai bạn với tính cách an ủi , anh nói :
- Bách Cơ! Cậu là một người tốt . Mình tin tưởng cậu sẽ nhận được những điều tốt lành . Hy vọng là chúng ta sẽ tìm ra lối thoát . Có câu : " Sau cơn mưa trời lại sáng " mà . À , Bách Cơ này ! Vấn đề này còn đang trong vòng điều tra , mình sẽ giúp cậu , nhưng mình hy vo/ng cậu khoan hãy báo cho bác Nghiệp biết , Mình hứa sẽ giúp cậu tìm cho ra lẽ.
- Vâng , cám ơn cậu , Mẫn Hào
Mẫn Hào nhìn đồng hồ rồi nói :
- Thôi , bây giờ đã trễ , mà cậu thì đã say . Chúng ta về nhé , Bách Cơ?
- Không , cậu về trước đi . Mình muốn ở lại uống nữa , Mẫn Hào a.
Mẫn Hào kéo Bách Cơ đứng lên :
- Khổ quá ! Cậu đã say khướt rồi còn gì . Mình không yên tâm để cậu ở lại đây một mình đâu . Bách Cơ! Nghe lời mình đi . Không phải cậu đang muốn sớm tìm ra bằng chứng nào đó về việc này , về Phi Hân sao ?
Bách Cơ lè nhè :
- Đúng . Mình đang cố tìm một bằng chứng nào đó để chứng tỏ là Phi Hân không tàn nhẫn với mình.
- Vậy thì tốt rồi . Nhưng điều trước tiên là cậu cần phải tỉnh táo , Bách Cơ a.
Bách Cơ gật gù:
- Cậu nói đúng . Mình phải hết sức tỉnh táo.
- Thế thì theo mình về nhé.
Thế là Mẫn Hào kè Bách Cơ với những bước chân khập khểnh ra khỏi quán rượu
Không hiểu vì sao thành phố đêm nay thật là yên tĩnh.
Chương 23
Sáng nay , Bách Cơ thức giấc với sự mệt mỏi , đầu nhức buốt và chán chường . Anh lười nhác , muốn buông xuôi tất cả . Nhưng nghĩ lại , nếu làm thế thì bất hiếu với ba mẹ . Vì ngân hàng Hoàng Tâm là bao nhiêu công sức mà ba anh đã đổ vào đó . Cha anh rất hy vọng và tin tưởng ở anh . Cho nên anh không thể nào bỏ công việc trong ngân hàng đang lúc có nhiều sự cố rất cần sự có mặt của anh để giải quyết . Nghĩ thế nên anh cố dậy và một mình lái xe tới cơ quan với một cái đầu trống rỗng.
Thấy Bách Cơ vào , một vài nhân viên chào anh với ánh mắt ái ngại . Có lẽ họ đã biết chuyện và đang thương hại cho người chủ tốt bụng của mình . Khi đi ngang qua phòng làm việc của Phi Hân , anh đứng lại khá lâu và anh đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ với một chút hy vọng monh manh là Phi Hân đang ở trong đó . Nhưng điều đó không thể có được , vì anh đã chính thức đuổi việc Phi Hân rồi . Căn phòng vắng lặng như tờ . Chỉ có vài ngày vắng mặt Phi Hân mà căn phòng trở nên lạnh lẽo u buồn , giống như cả một thế kỷ chưa có người ở . Chiếc bàn cái ghế mà Phi Hân vẫn thường ngồi làm việc , trông chúng dường như cũng đang u sầu , héo hắ t. Bách Cơ có cảm tưởng như chúng đang nhìn anh với ánh mắt trách hờn . Anh cũng không hiểu là chúng đang trách anh hay là trách Phi Hân . Nhưng anh biết chắc chắn rằng chúng đang trách kẻ đã làm cho chúng cô đơn , buồn tẻ như thế này.
Bách Cơ thở dài , anh bước vào trong phòng như cố tình tìm kiếm một ít hơi hướng của Phi Hân còn xót lại . Anh yêu Phi Hân nhiều nhưng anh cũng hận nàng vô cùng . Có lúc anh nghĩ đến chuyện giết chết Phi Hân và anh sẽ tự sát theo nàng . Nhưng ý thức của một người đàn ông không cho phép anh hành động như vậy . Dẩu sao thì bêb anh vẫn còn ba mẹ , chị Mẫn Hào và những người khác rất tốt với anh . Biết nghĩ như vậy , nhưng anh vẫn dằn vặt , không thể nào bức ra khỏi Phi Hân . Giữa yêu và hận như đang giằng xé con tim anh.
Đang đứng mơ màng thì Bách Cơ nghe tiếng động mạnh ở cửa . Giật mình , anh quay lại , rồi lại thở ra , anh lên tiếng :
- Lại là em đấy à , Bảo Quyên ?
Bảo Quyên cũng không kém ngạc nhiên :
- Uả , Bách Cơ! Sao anh lại ở đây vậy ?
Bách Cơ bối rối :
- Ờ … ờ … anh định vào đây tìm một ít giấy tờ ấy mà . Thế em vào đây làm gì vậy , Bảo Quyên ?
- Dạ , em vào dọn dẹp . Phi Hân đã nghĩ viêc rồi , em cần dọn bỏ những thứ cũ để mai mốt có người mới vào thay thế chức vụ kế toán trưởng này.
Thay thế ư ? Bách Cơ nghe đau nhói nơi ngực , anh ngăn Bảo Quyên :
- Không cần đâu . Bảo Quyên cứ để nguyên như vậy đi.
Bảo Quyên nhìn Bách Cơ, khó chịu :
- Sao vậy Bách Cở Chẳng lẽ anh còn nhớ đến con khốn nạn đó sao ? Nó đã hại anh đến nông nổi như vậy mà anh vẫn còn yêu nó sao ? Anh nhìn lại mình xem . Mới có mấy ngày mà trông anh tiều tụy thấy rõ.
- Bảo Quyên ơi ! Anh rất hiểu , nhưng tình cảm của anh dành cho Phi Hân sâu nặng quá , nên anh cần có thời gian để xoá đi.
Bảo Quyên bước đến , nắm lấy tay Bách Cơ:
- Bách Cơ! Nhìn anh , em cảm thấy thật đau lòng . Thấy anh luôn say xỉn , tiều tụy , em xót ruột lắm , anh có biết không , Bách Cở Anh hãy vì em một chút , có được không ?
Bách Cơ nhìn sững Bảo Quyên , ngạc nhiên :
- Bảo Quyên ! Em vừa nói gì thế ? Em nói thế là có ý gì ? Anh không hiểu
Bảo Quyên rơm rớm nước mắt , giận dỗi :
- Làm sao mà anh biết được tình cảm của em , bởi vì bên anh lúc nào cũng có Phi Hân . Em nói thật . Hằng ngày thấy anh và Phi Hân quấn quýt bên nhau và anh hết lòng lo lắng cho cô ấy làm trái tim em như bị rỉ máu.
- Bảo Quyên ! Em nói như vậy là … Chẳng lẽ em cũng …
- Đúng . Em đã yêu anh từ ngày đầu tiên gặp gỡ . Cả dáng vẻ bên ngoài và bản tính của anh đã làm ngây dại trái tim em . Nhưng lúc đó em cũng phát hiện ra anh và Phi Hân đã yêu nhau . Thế là em giấu kín chuyện của trái tim mình và thầm ghen tị với Phi Hân có được một người yêu tốt như anh . Bên cạnh đó , em cũng luôn cầu chúc cho hai người được hạnh phúc , nhưng không ngờ Phi Hân đã không biết giữ gìn.
- Bảo Quyên ! Anh đã quá vô tình . Nhưng mong em đừng trách . Anh quá yêu Phi Hân rồi , có lẽ vết thương này sẽ khó mà lành được . À , mà này ! Thế tình cảm của em dành cho Mẫn Hào thế nào ? Chẳng lẽ em không …
- Làm sao mà giống với anh được . Với anh ấy thì khác , em chỉ xem anh ấy là một người bạn , một người anh bình thường thôi mà . - Bảo Quyên nhìn Bách Cơ với ánh mắt đau khổ : - Bách Cơ! Em chỉ yêu có mỗi mình anh thôi . Bách Cơ, dẫu sao thì bây giờ Phi Hân cũng đã bỏ anh rồi.
Trước sự vồ vập của Bảo Quyên làm cho Bách Cơ bối rối , anh đẩy Bảo Quyên ra và nói :
- À , Bảo Quyên Bảo Quyên này ! Anh đã hiểu tấm lòng của em rồi , nhưng bây giờ anh chưa quyết định được . Chúng ta cần phải có thời gian , em a.
- Em hiểu , Bách Cơ! Em không trách anh nữa đâu.
Nhưng Bách Cơ vẫn không thoát khỏi sự lo lắng , quan tâm của mình dành cho Phi Hân , nên hỏi :
- Ờ . Mấy hôm nay em có gặp Phi Hân không ? Em thấy thái độ của cô ấy như thế nào rồi ?
Bảo Quyên quắt mắt , quay đi nơi khác , đáp cộc lốc :
- Không gặp . Mấy hôm nay nó không có về nhà
- Hả ? Phi Hân không có về nhà ? Thế cô ấy đi đâu chứ ? Còn đồ đạc …
- Em nghĩ , có lẽ nó sợ phải đi tù nên trốn mất rồi , không thấy trở về nữa.
- Trời ơi ! Phi Hân đã đi thật sao ? Mà cô ấy đi đâu chứ ?
Bảo Quyên nổi nóng :
- Làm sao em biết cái thứ bội bạc đó đi đâu chứ . Bách Cơ! Anh hãy bình tỉnh và sáng mắt ra chứ . Nó là cái thứ tồi tệ , anh yêu và tốt như vậy mà nó lại nhẫn tâm hại anh . Nó chính là một mụ phù thủy đội lốt người đẹp , cố tình đến bên anh và hại anh . Nó chỉ muốn cho anh chết , vậy mà anh cứ mãi nhớ và lo lắng cho nó hoài vậy . Bách Cơ! Mãi cho đến bây giờ , anh chưa tỉnh sao ?
Bách Cơ ôm đầu :
- Bảo Quyên ơi ! Em đừng nói nữa . Đừng nhắc đến tên Phi Hân trước mặt anh . Phải . Em nói đúng . Kể từ bây giờ , anh sẽ cố quên hết , anh sẽ cố xua đuổi hình bóng của Phi Hân ra khỏi trái tim anh.
Bảo Quyên mỉm cười :
- Thế thì tốt lắm , Bách Cơ! Em sẽ làm tất cả vì anh , miễn sao anh được vui vẻ là em hạnh phúc lắm rồi.
- Bảo Quyên ! Cám ơn em . Nhưng bây giờ anh thấy buồn và cô đơn quá , Bảo Quyên a.
Bảo Quyên đến bên Bách Cơ, vuốt ve anh một cách tình tứ :
- Đã có Bảo Quyên đây . Em sẽ ở bên anh , Bách Cơ a.
Choàng tay qua vai Bảo Quyên , Bách Cơ thì thầm :
- Hãy ở lại bên anh nhé Bảo Quyên . Lúc này anh rất cần có em . Anh cần em
Bảo Quyên ngả đầu vào ngực Bách Cơ, trên môi lại nở một nụ cười.
Chương 24
Trong khi Bảo Quyên cố tình tìm cách quấn quýt bên Bách Cơ thì Phi Hân như người mất hồn lang thang khắp nơi . mang trong lòng nổi oan ức . Nàng cảm thấy giận Bách Cơ vô cùng . Nàng trách anh sao không tin nàng . Ngay cả anh không tin nàng thì ai còn tin nàng nữa đây . Nàng đã dành tất cả cuộc đời nàng cho Bách Cơ , thế mà anh lại nhẫn tâm sĩ nhục nàng . Nhưng suy nghĩ lại , Phi Hân thấy anh cũng có lý do riêng của mình . Những chứng cứ rành rành như vậy , bảo sao anh không tin và không nổi giận cho được . Phi Hân cảm thấy thương cho bản thân mình và thương cho anh . Không biết ai đã nhẫn tâm hại nàng và hại anh . Mất số tiền lớn như vậy , nhất định anh sẽ bị khốn đốn và ngân hàng sẽ gặp khó khăn . Hơn lúc nào hết , bây giờ nàng rât'' muốn được ở gần anh để giúp đỡ anh . Nhưng nàng biết chăc'' chắn không thể được . Anh không thể chấp nhận nàng . Vì sau sự việc này , có lẽ nàng đã mất anh vĩnh viễn rồi . Nàng cứ suy nghĩ mãi để tìm một lý do nào đó giải thích cho sự Oan ức của mình , nhưng nàng không làm được . Càng giận anh , nàng lại càng nhớ anh da diết . Nàng đã tìm đến những nơi mà hai người thường đến để tìm lại một chút hương vị tình yêu của hai người . Như công viên này chẳng hạn . Đã hơn 10 lần nàng đến đây rồi . Lần nào nàng cũng chọn cái ghế mà lần đầu tiên hai người đã ngồi và anh đã tỏ tình cảm của anh với nàng . Và nơi đây , hai người đã từng có những nụ hôn thắm thiết ngọt ngào . Còn bây giờ , nàng một mình ngồi nơi đây để nghe trái tim mình thổn thức.
- Phi Hân !
Tiếng gọi quen thuộc làm Phi Hân giật mình quay lại , nàng cũng thốt lên :
- Mẫn Hào ! Sao anh biết em ở đây vậy ?
Nhìn Phi Hân với ánh mắt lo lắng , Mẫn Hào nói :
- Phi Hân ơi ! Mấy hôm nay em đi đâu vậy ? Làm anh lo lắng lắm , biết không ? Anh đã đi tìm em khắp nơi . Cứ sợ em trong lúc quẫn trí quá làm liều . Phi Hân ơi ! Sao em khờ quá vậy ? Dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa , thì hãy tìm đến anh , vẫn còn có anh lo lắng cho em đây mà.
Gặp được Mẫn Hào và thấy sự lo lắng của anh làm cho Phi Hân vô cùng xúc động . Những giọt nước mắt mà mấy ngày qua , nàng cố gắng nuốt ngược vào trong bây giờ có dịp trào ra . Phi Hân ngả vào lòng Mẫn Hào , khóc ngon lành , như nàng chưa từng được khóc.
Nhìn đứa em gái bé bỏng xáx xơ tiều tụy , lòng Mẫn Hào vô cùng thương xót . Mẫn Hào vỗ về :
- Hãy thật bình tỉnh đi Phi Hân . Hãy kể những gì đã xảy ra với em . Mặc dù Bách Cơ đã kể cho anh nghe hết rồi , nhưng anh vẫn muốn chính miệng em kể lại.
Phi Hân ngẩng lên nhìn Mẫn Hào với khuôn mặt xanh xao , nhoà lệ :
- Mẫn Hào ơi ! Em khổ quá
Bất chợt Phi Hân ôm ngực và khuô mặt trở nên tái xanh , nàng nhăn nhó . Mẫn Hào hố thoảng :
- Phi Hân ! Em sao vậy ? Phi Hân …
- Em .. . em mệt quá
- Chế t! Cơn đau tim lại lên phải không ? Thôi chết rồi ! Em có mang thuốc theo không ?
Phi Hân ngã hẳn người ra ghế và nói :
- Có . Ở .. Ở trong giỏ … Anh … lấy hộ em
Không chần chờ , Mẫn Hào mở giỏ lấy chai thuốc và nhỏ mấy giọt liền vào miệng Phi Hân . Xong , anh làm vài động tác sơ cứu cho Phi Hân . 5 phút trôi qua , gương mặt Phi Hân giãn ra và hơi thở của nàng nhẹ hơn . Mẫn Hào hỏi :
- Phi Hân ! Em thấy thế nào rồi ?
Phi Hân ái ngại :
- Em đã khoẻ rồi . Xin lỗi . Em đã làm phiền anh , Mẫn Hào
- Trời ơi ! Bây giờ mà em còn nói như vậy nữa . Em có thếy sưc'' khoẻ mình suy kiệt lắm rồi không ?
- Em biết , nhưng sức khoẻ đối với em không còn gì quan trọng nữa . Mọi chuyện đã làm cho em quá chán chường . Mẫn Hào ! Anh có tin là em đã hại anh Bách Cơ không ?
- Làm sao mà anh tin được . Nhưng Phi Hân này ! Tại sao em lại ký vào những sổ sách đó.
- Không phải là em ký , nhưng nghĩ mãi , em vẫn không thể giải thích được vì sao đó chính là chữ ký của em . Mẫn Hào à ! Bây giờ em khổ quá ! Em không biết làm sao cho mọi người hiểu được là em vô tội , và làm thế nào để lấy lại số tiền mà Bách Cơ đã bị mất.
- Phi Hân ! Dù cho như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không tin em là một người xấu . Nhất định anh sẽ giúp em tìm ra sự thật - Nhìn bộ đồ nhuốm bụi đường và mái tóc rối tung của Phi Hân , Mẫn Hào hỏi tiếp :- Ờ , Phi Hân ! Mấy hôm nay em đi đâu vậy ? Anh đã đi tìm em khắp nơi mà không gặp
Nước mắt Phi Hân lại tuôn dài :
- Em lang thang khắp nơi
- Trời ơi ! Tại sao em không về nhà.
- Em không dám về nhà . Em nghĩ sẽ không ai tin em . Em sợ những đôi mắt khinh bỉ khi nhìn em . Em sợ lắm , anh Mẫn Hào ơi.
- Đừng . Đừng khóc nữa . Nếu không , em sẽ mệt nữa đấy . Em thật là khờ . Mọi chuyện đều chưa sáng tỏ . Có lẽ nhất thời Bách Cơ tức giận , nhưng vẫn còn anh , còn Bảo Quyên chi . Ngày nào anh cũng đến nhà tìm em , anh thấy Bảo Quyên lo lắng cho em lắm đó.
Phi Hân lau những giọt lệ , nghẹn ngào :
- Em cảm thấy mình thật có lỗi . Em đã làm phiền đến mọi người.
Mẫn Hào ngồi suy nghĩ khá lâu , anh hỏi :
- Phi Hân này ! Em có nghi ngờ ai đó hại em không ? Hay ở ngân hàng em có gây phiền phức với ai không ?
- Không . Xưa nay , em không làm gì phiền đến ai cả . Còn nghi ngờ người hại em thì càng khó hơn , vì tất cả hồ sơ sổ sách đều do em giữ , chỉ có người thường xuyên ra vào giúp em là Bảo Quyên thôi . Nhưng Bảo Quyên không bao giờ hại em và Bách Cơ như vậy
- Chị có em và Bảo Quyên thôi sao ? Nhưng anh cũng nghĩ như em . Bảo Quyên rất dễ thương và rất tốt với chúng ta . Cô ấy nhất định không bao giờ làm điều đó.
- Anh Mẫn Hào này ! Thế anh nghe Bách Cơ nói đưa vụ này ra thưa kiện không ?
- Bách Cơ là một người thanh niên giàu lòng nhân ái và chung thủy . Cậu ấy bảo rất muốn đưa ra tòa , nhưng nghĩ đến những ngày em sẽ bị tù đày thì cậu ấy cảm thấy đau lòng nên không nỡ . Em yên tâm . Anh cũng có một số vốn riêng . Tạm thời anh đã giúp đỡ cho cậu ấy khăc'' phục khó khăn về tài chánh . Bây giờ , chỉ cần cậu ấy luôn tỉnh táo thì ngân hàng sẽ sớm được khắc phục và trở về bình thường.
- Vậy thì tốt rồi , có điều đáng tiếc là chúng ta không tìm ra thủ phạm . Mẫn Hào ! Em cảm ơn anh đã tin tưởng vào sự trong sáng của em . Nhưng em nghĩ em sẽ không ở lại được nơi này nữa rồi.
Mẫn Hào hốt hoảng :
- Phi Hân ! Thế em định đi đâu ?
- Tạm thờ em cũng không biêt'' nữa , nhưng chắc chắn là em sẽ đi xa lắm . Xa hẳn cái thành phố này để em được yên ổn và quên hẳn Bách Cơ . Em sống nơi đây thấy cảnh củ mà nhớ người xưa , em chịu không nổi
Mẫn Hào thở dài :
- Anh rất hiểu tâm trạng của em . Nhưng Phi Hân à ! Dù có chuyện gì xảy ra với em đi nữa , thì em phải nhớ rằng em còn có người anh này . Anh sẵn sàng giúp đỡ em
- Em nhớ rồi Mẫn Hào
Reng … reng … reng …
Câu chuyện của hai người bị cắt đứt bởi tiếng chuông của điện thoại di động của Mẫn Hào reo vang . Anh đưa máy lên nghe , bên kia là giọng hối hả của cô y tá . Rồi anh trả lời vào máy :
- Được , tôi sẽ về ngay
Quay sang Phi Hân , anh nói :
- Có một ca cấp cứu đang chờ anh . Phi Hân ! Em đã muốn về chưa ? Anh đưa về.
Phi Hân cười nhẹ :
- Cứu người quan trọng hơn , anh cứ lo công việc của mình đi . Vả lại , em cần mua sắm vài thứ ở chợ nữa.
- Thôi được , anh về trước nhé . À mà Phi Hân này ! Nhớ lời anh giặn . Hãy suy nghĩ . Anh em ta sẽ gặp lại sau nhé . Qua trọng nhất là em phải chăm lo sức khoẻ của mình đấy
- Em hiểu rồi . Anh về đi , Mẫn Hào
Nhìn chiếc xe đưa Mẫn Hào lao vút trên đường phố , không hiểu sao lòng Phi Hân cảm thấy trống trải lạ thường.
Ngoài sông , trên dòng nước đang chảy xiết có một cánh hoa lục bình đang chơi vơi , cô độc . Mặc cho dòng nước cuốn đi , không biết đến một phương trời nào.
-
Chương 25
Đang chở Bảo Quyên chạy bon bon trên đường . Khi đi ngang qua công viên bên bờ sông , bỗng Bách Cơ thắng gấp xe lại làm cho Bảo Quyên ngạc nhiên :
- Bách Cơ ! Sao anh lại dừng ở đây vậy ? Chẳng lẽ anh lại muốn cùng em dạo công viên à ?
Bảo Quyên hỏi , nhưng vẫn ngồi trên xe và hai tay ôm cứng Bách Cơ . Bách Cơ lắc đầu bảo :
- Xuống xe đi Bảo Quyên . Anh muốn vào đây một chút
Bảo Quyên thấy lạ , nhưng cũng làm theo lời Bách Cơ . Khi cả hai đã vào công viên , Bách Cơ lại đến ngồi trên ghế đá , cũng chính cái ghế mà lần đầu tiên anh đưa Phi Hân đến đây . Và nơi đây , giữa anh và nàng có nhiều kỷ niệm đẹp . Anh không thể nào quên được . Anh lại lấy thuốc ra hút và mắt nhìn lơ đãng ra phía dòng sông , nơi ấy từng đám lục bình đang trôi bồng bềnh theo dòng nước . Thấy thái độ của Bách Cơ rất lạ , với lại , anh chẳng thèm nói một lời nào nên Bảo Quyên bực bội , hỏi :
- Bách Cơ ! Anh đang làm cái gì vậy ? Chẳng lẽ anh bắt em ra đây ngồi để xem anh hút thuốc đấy à ?
Quay sang Bảo Quyên , anh nói :
- Bảo Quyên ! Em có biết không ? Tại công viên này chính nơi ghế đá này , anh và Phi Hân đã yêu nhau . Luc''c đó , cô ấy hiền dịu và e ấp ngả vào người anh . Anh vô cùng hạnh phúc , nhưng không ngờ bây giờ mọi sự đã tiêu tan . Cô ấy thật là tàn nhẫn.
Thấy Bách Cơ còn nặng lòng về Phi Hân , Bảo Quyên nổi nóng :
- Bách Cơ ! Tôi cảm thấy quá thất vọng về anh . Anh hãy nhìn lại mình xem , tại ai mà anh phải khổ sở , phải ưu sầu như vậy ? Phi Hân là một mụ phù thủy . Nó đã hại anh như vậy còn chưa đủ sao mà anh cứ mãi nhớ nó hoài vậy ? Em đã vất vả và lo lắng cho anh đủ thứ . Chỉ muốn làm cho anh vui mà anh có đoái hoài tới đâu . Vậy mà anh cứ mãi nhớ đến con người phản bội đó.
Đôi mắt Bách Cơ vẫn không rời dòng sông và anh vẫn rít thuốc liên tục . Giọng anh thật nhẹ :
- Đừng buồn mà Bảo Quyên . Anh rất hiểu tâm trạng của em . Nhưng xin em hãy cho anh một lần , một lần nữa thôi để nhớ về Phi Hân , anh sẽ chôn vào dĩ vãng , rồi sau này chỉ còn mổi mình em thôi , Bảo Quyên ạ . Chỉ có em mới thật lòng yêu anh thôi . Còn tất cả đều giả dối , phải không Bảo Quyên ?
Bảo Quyên bắt đầu sụt sịt và ngả vào ngực Bách Cơ :
- Bách Cơ ! Em xin lỗi anh . Vì em lo cho anh quá nên em mới lớn tiếng như vậy . Xin anh đừng giận em nhé.
Đưa tay ôm Bảo Quyên vào lòng , Bách Cơ nói :
- Làm sao anh lại giận em chứ , khi em là người rất tốt với anh , Bảo Quyên . Em mãi mãi ở bên anh nhé.
- Bách Cơ ơi ! Em hạnh phúc quá . Em yêu anh vô cùng
- Bảo Quyên ! Hôm nay chỉ còn lại có Bách Cơ và Bảo Quyên thôi . Không còn ai xen vào chúng ta nữa , phải không em ?- Bách Cơ nói như người đang trong cơn mê.
Bảo Quyên cố tình nép sát vào người anh hơn và nàng nhìn anh với ánh mắt đắm đuối và đôi môi chờ đợi
- Bách Cơ !
- Bảo Quyên , em !
Và Bách Cơ cúi xuống . Đôi môi họ chạm nhau và Bảo Quyên ôm cứng Bách Cơ . Nụ hôn của họ kéo dài gần như không dứt.
Nhưng có lẽ Bách Cơ không thể ngờ được , khuất sau một gốc cây to cạnh hai người , nảy giờ Phi Hân đã nghe thấy và chứng kiến tất cả . Khi chứng kiến hai người ôm nhau hôn say đắm , nàng đã bỏ chạy . Và nàng cũng không biết là mình chạy đi đâu nữa.
Chỉ với hy vọng chạy càng xa càng tốt , để khỏi phải chứng kiến người bạn thân nằm trong vòng tay người yêu của mình
Nàng thấy trời đất như đang quay cuồn , u ám
Chương 26
Ngồi trước tấm gương lớn , Bảo Quyên cẩn thận trang điểm khuôn mặt của mình . Nàng thấy mình thật là thành công . Mọi chuyện do nàng sắp xếp đã xảy ra đúng như mong ước của nàng , nhất là Bách Cơ , không ngờ anh lại ngả về phía nàng sớm như vậy . Nàng không ngờ màn kịch đó nàng diễn thành công như vậy , đến nổi Bách Cơ không một chút nghi ngờ và cứ ngỡ nàng yêu anh thật . Nàng mỉm cười hài lòng . Được làm người yêu của Bách Cơ , nhất định nàng sẽ làm cho Phi Hân đến uất ức mà chết , nhưng không nói lên được một lời . Chỉ có thế , nàng mới trả xong được mối thù của cha mẹ nàng.
Nhìn vào gương thêm một lần nữa , nàng cảm thấy hài lòng và vào trong thay đồ , bởi tối này nàng có hẹn với Bách Cơ . Nàng chọn một bộ đồ đẹp nhất . Nàng nhất định sẽ làm cho Bách Cơ chết mê chết mệt vì nàng . Vừa từ trong phòng bước ra , Bảo Quyên giật mình vì thấy Phi Hân đang đứng nơi cửa nhìn nàng với ánh mắt u buồn và xen lẫn trách hờn . Qua một phút bối rối , Bảo Quyên đã nhanh chóng lấy lại bình tỉnh . Nàng giả vờ mừng rỡ chạy đến bên Phi Hân , rối rít :
- Trời ơi , Phi Hân ! Mấy hôm nay cậu đi đâu vậy ? Mình đi tìm cậu khắp nơi , mình lo lắng cho cậu nhiều lắm . Thấy cậu về , mình mừng quá.
Phi Hân vẫn giữ nét lạnh lùng . Nàng thản nhiên đi vào ghế ngồi
Sốt ruột , Bảo Quyên hỏi tiếp :
- Phi Hân ! Chuyện của cậu , mình đã nghe Bách Cơ kể cho nghe hết rồi . Lòng mình rất ngạc nhiên và không tin cậu là người như cậy , Phi Hân . Chuyện gì đã xảy ra với cậu ? Thật ra , ai đã hại cậu ?
Phi Hân nhìn thẳng vào Bảo Quyên . Nàng vẫn lạnh lùng , nhưng giọng nàng thật rắn rỏi :
- Bảo Quyên ! Chuyện đó đã qua rồi , mình không muốn nhắc đến và không cần phải giải thích . Mình chỉ muốn nói là mình đã chứng kiến chuyện cậu và Bách Cơ trong công viên . Thế cậu có gì để giải thích với mình không ?
- Mình …
- Mình hy vọng là cậu không dối mình , vì mình đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện . Nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói hơn.
1 thoáng suy nghĩ , rồi Bảo Quyên cười nhạt :
- Thì ra cậu đã biết hết rồi , nên mình cũng không muốn giấu cậu làm gì nữa . Vâng , mình đã yêu Bách Cơ . Nhưng vấn đề chính là anh ấy cũng tha thiết yêu mình . Phi Hân đã chứng kiến , chắc Phi Hân cũng thấy sự cuồng nhiệt của anh ấy dành cho mình rồi.
Nhớ tới nụ hôn mà Bách Cơ hôn Bảo Quyên và hai người ôm siết lấy nhau , tự nhiên Phi Hân thấy như ai đang bóp nát trái tim mình và nàng thấy khó thở vô cùng . Nhìn gương mắt tái xanh và hơi thở nặng nhọc của Phi Hân , Bảo Quyên mừng thầm . Đây là cơ hội mà bao lâu nàng chờ đợi để ra tay . Nàng bước tới bên Phi Hân , đứng khoanh tay cười nhạt :
- Phi Hân ! Mày mới biêt'' một mà chưa biết 10 . Mày chỉ mới biết tao và Bách Cơ gặp nhau thôi . Chứ làm sao mày biết những chuyện khác do tao làm , chẳng hạn như chuyện rút tiền ở công ty.
- Hả ? Chẳng lẽ chuyện đó là do Bảo Quyên làm sao ?
Phi Hân cảm thấy như không thở nổi , cơn mệt tim lại đang hành hạ nàng , nhưng lọ thuốc đã hết sạch , vì mấy hôm nay nàng liên tục dùng đến nó . Phi Hân la>o đảo chạy vào phòng , lọ thuốc ở trong phòng cũng sạch nhẫn , mặc dù nàng chưa đụng tới lần nào . Nàng cố lết xuống nhà bếp rồi phòng tắm . Lạ thật , ~ lọ thuốc nàng chưa dùng đến một lần nào mà sao sạch hêt'' . Nàng lại lảo đảo , chệch choạng bước lên nhà và bắt gặp nụ cười của Bảo Quyên :
- Mày định đi tìm thuốc đấy à ? Đừng mất công vô ích vì tao đã đổ chúng xuống cống hết rồi . Có muốn thì chui xuống cống mà tìm.
Phi Hân ôm ngực nhăn nhó , nàng nói trong tiếng ngắt quãng :
- Bảo … Quyên ! Mình mệt .. quá . Bảo Quyên đưa mình đi bác sĩ giùm đi.
Bảo Quyên cười nhạt :
- Nếu muốn đưa mày đi bác sĩ thì tao đổ thuốc của mày làm gì . Cho mày biết , mày đã tới số rồi đó.
Phi Hân lết đến bên Bảo Quyên , cố níu tay Bảo Quyên , nàng nói :
- Bảo Quyên ! Mình mệt … quá …
Bảo Quyên giằng mạnh tay làm Phi Hân lăn tròn , cô đanh giọng :
- Mặc mày chứ . Trước khi mày chết , tao cũng muốn cho mày biết những gì tao đã làm . Đã bao ngày tao vất vả ngồi tập giả chữ ký của mày và chính tay tao đã ký ~ phiếu chi đó và lợi dụng sự sơ hở của mày nên tao đã lấy con dấu của ngân hàng đóng vào rồi tự tao đi rút tiền.
- Khoan , Bảo Quyên ơi ! Đừng nói nữa . Làm … ơn đưa mình đi bác … sĩ . Mình mệt …. quá …
Bảo Quyên nắm tóc Phi Hân và lật ngữa mặt nàng lên , cô cười độc ác :
- Mày mệt thì kệ mày . Tao đâu có ngu mà đưa mày đi bác sĩ . Và tao muốn mày phải nghe ~ gì tao đã làm . Chính tay tao đã rut'' tiền và cẩn thận sắp xếp vào để cho Bách Cơ hiểu lầm mày , để hắn bỏ mày cho mày vĩnh viễn mất một người yêu vừa đẹp trai vừa giàu có và tốt như Bách Cơ . Tao muốn mày phải mất hết tất cả . Mất hẳn vĩnh viễn . Mày có biết tao đã vất vả bao nhiêu ngày để tìm và tiếp cận được mày . Khi được mày giúp xin vào làm ở ngân hàng Hoàng Tâm , tao vô cùng mừng rỡ và càng mừng rỡ hơn khi nghe Mẫn Hào nói là mày bị bệnh tim rất nặng . Thế là tao đã thỏa mản được ~ gì mà tao muốn nói … Ha .. ha … Mày phải chết.
Phi Hân kinh hoàng trước ~ lời lẽ của Bảo Quyên . Nhưng tại sao Bảo Quyên lại muốn nàng chết ? Nàng có lỗi lầm gì đâu . Nàng lại thều thào :
- Bảo … Quyên ! Tại sao lại phải làm … như … vậy
Bảo Quyên quay phắt lại , đôi mắt quắt lên một cách ác độc :
- À ! Tao quên chưa nói với mày là tại sao tao muốn mày chết . Mày còn nhớ không ? Đã có một lần tao kể với mày là gia đình tao bị người ta hại đến pah'' sản . Đến nổi ba mẹ tao phải tự tử . Mày có biết là do ai gây ra không ?
- Không , mình .. không … biết
Kề sát vào mặt Phi Hân , Bảo Quyên gằn giọng :
- Bọn khốn nạn đó chính là ba mẹ của mày đó.
- Hả ? Không . Không có . Không thể nào
- Mày bảo không có , không thể thế tao hỏi mày . Có phải cơ sở sản xuất hàng cao cấp mang tên "Hà sương" là của gia đình mày không ?
Phi Hân ôm lấy ngực , oằn oại trong cơn đau , thều thào :
- Phải … Phải …
- Thế thì đúng rồi . Chính cha mẹ mày đã cho người tìm cách lọt vào cơ sở của ba tao phá hoại để một mình ông ấy tung hoành trên thị trường . Ông ấy thật là đôc. ác . Hại cho cha mẹ tao không còn con đường sống , đến nổi ba mẹ tao phải tự tử - Bảo Quyên lại nắm tóc Phi Hân giật ngược lên và tiếp :
- Chính họ . Chính cha mẹ mày đã hại gia đình tao tan gia bại sản . Và chính họ đã bưc'' tử ba mẹ tao . Phi Hân ! Mày có biết không ? Nếu không có bàn tay độc ác của họ thì gia đình tao rất hạnh phúc . Và Gia Minh sẽ không bỏ tao để chạy theo người khác . Tao không can tâm . Những gì họ gây ra thì chính đứa con gái cưng của họ phải gánh chịu
- Đừng mà , Bảo Quyên ! Chúng ta là bạn thân mà . Đừng tàn nhẫn với mình .. Mình không … chịu nổi … đâu …
- Bao lâu nay tao luô mong muốn có ngày này . Mày đừng trách tao . Có trách thì trách ba mẹ mày đi . Ai biểu gây ra , bây giờ mày phải gánh chịu . Tao muốn mày phải mất Bách Cơ , cũng như tao đã từng mất người yêu . Xem như bù đắp lại cho tao , Bách Cơ phải là của tao . Tài sản của hắn cũng phải thuộc về tao.
Phi Hân gần như kiệt sức , nàng nằm bẹp dí trên nền nhà với hơi thở mệt nhọc , đứt quảng . Nàng cố phân minh :
- Bảo Quyên ! Mình biết ba mẹ mình là người tốt , họ không hại ai đâu . Có lẽ cậu hiểu lầm rồi đấy . Mình van cậu . Cứu mình với , rồi mọi chuyện chúng ta sẽ giải quyết sau
Bảo Quyên cười gằn :
- Cứu mày à ? Đừng có mơ ! Còn mày bảo tao hiểu lầm à ? Hừm ! Chỉ có mày lầm thì có . Mày muốn biết có lầm hay không thì chờ xuống dưới sum họp với cha mẹ mày , rồi hỏi rõ ổng bả xem như thế nào nhé.
Bảo Quyên đưa tay xem đồng hồ , rồi nói :
- Thôi , mọi chuyện mày đã biết rõ ràng rồi nhé . Tao có hẹn với Bách Cơ . Có lẽ anh ấy đang sôt'' ruột đợi tao . Mày ráng ở đây rồi từ từ chết để cùng sum họp với ba mẹ mày nhé.
Phi Hân cố hết sức lực lết đến bên Bảo Quyên và van nài :
- Bảo .. Quyên ! Mình không chịu nổi nữa .. rồi . Cứu mình đi . Nếu không , mình chết , công an sẽ hỏi đến cậu đó … Nhất định cậu sẽ bị liên … lụy
Bảo Quyên đứng lại , mắt trợn tròn và cười mỉa mai :
- Mày định hù tao đấy à ? Họ bảo tao giết mày ? Thật là vô lý . Tao có đụng chạm gì đến mày đâu . Mày nên nhớ . Mày là một đứa con gái bị bệnh tim đã có giấy tờ và bác sĩ đã công nhận bệnh tim của mày rất nặng . Nếu mày chết thì công an họ sẽ điều tra ra mày là kế toán trưởng của ngân hàng , đã thụt két tiền của ngân hàng , trộm tiền của người yêu và đang lẫn trốn , và có lẽ sống trong phập phồng lo sợ nên mày lên cơn đau tim và ở nhà có một mình gặp điều không may vì thuốc trợ tim đã hết nên chết bất đắc kỳ tử . Đơn giản là như vậy . Liên can gì tới tao . Thôi nhé , có thế thôi . Vĩnh biệt mày.
- Đừng .. Bảo … Quyên
Nhưng Bảo Quyên vẫn thản nhiên phủi tay , bước ra ngoài . Và cánh cửa lạnh lùng tàn nhẫn đóng mạnh phía sau lưng nàng.
Nàng đã trả xong mối thù cho ba mẹ.
Chương 27
Ngồi trong một quán bar sang trọng và đông khách , nhìn ~ đôi trai gái dìu nhau nhảy ~ điệu nhạc rất tình tứ mà lòng Bảo Quyên thấy vô cùng sốt ruột . Bách Cơ đã hẹn với nàng ở đây mà mãi đến bây giờ , đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả . Ly nước cam trên bàn đã tan hết đá tràn nước cả ra ngoài mà nàng cũng không đụng đến . Vừa lo sợ chuyện của Phi Hân ở nhà , vừa nóng lòng chờ Bách Cơ làm nàng cảm thấy như ngồi trên đống lửa . Không chịu nổi , nàng đến bên quầy điện thoại gọi cho Bách Cơ , nhưng bấm máy và chờ mãi vẫn không có người nhấc máy . Bực dọc , Bảo Quyên bỏ máy định quay về đi tìm Bách Cơ , nhưng không may cú quay người quá mạnh nên nàng đụng phải anh bồ đang cầm hai ly nước trong tay , làm nước văng ra tung toé vào cả bộ đồ đẹp của nàng . Nổi cáu , Bảo Quyên gắt :
- Mắt mủi để đâu mà đi đứng kiểu gì lạ vậy.
Tội nghiệp cho anh bồi sững sờ trước Bảo Quyên , vì thật sự nàng mới là người có lỗi trong vụ va chạm này . Nhưng khách là "thượng đế" nên anh bồi nhỏ nhẹ :
- Xin lỗi , xin lỗi . Tôi vô ý quá . Bây giờ tôi có thể giúp gì cho cô được không ?
Bảo Quyên quắt mắt :
- Không cần đâu . Để tôi tự đi rửa được rồi.
Bảo Quyên quày quả bỏ vào phòng vệ sinh , để lại anh bồi thở dài , lắc đầu
- Anh bảo sao ? Bây giờ , mọi chuyện như thế này rồi mà anh không có trách nhiệm à ? Thế là thế nào chứ ?
- Cô buồn cười thật đó . Từ xưa tới nay , tôi có bao giờ hứa hẹn gì với cô đâu . Là do cô tự nguyện , tự cô đến với tôi , tự cô dâng hiến chứ tôi có nói , có hứa gì đâu nào . Thử nhớ lại xem
Vừa bước đến phòng vệ sinh , Bảo Quyên đã nghe tiếng một đôi nam nữ đang lớn tiếng cải cọ . Nhưng lạ thật , nàng nghe giọng nói rất quen thuộc . Rón rén , Bảo Quyên lén nhìn vào . Nàng cảm thấy bất ngờ vì họ chính là Gia Minh và Kiều Diễm . Tò mò trước câu chuyện nên Bảo Quyên đứng nép vào cửa để nghe . Rồi tiếng của Kiều Diễm chanh chua :
- Bây giờ , anh nói như vậy sao ? Anh đúng là sở khanh . Đúng . Tôi đã lao vào anh như một con thiêu thân , nhưng anh cũng đâu có vừa . Anh cũng chết mê chết mệt vì tôi.
Tiếng cười của Gia Minh vang lên :
- Thì chúng ta có qua có lại , bây giờ chán thì thôi , cứ xem như chẳng ai nợ ai cả . Đường ai nấy bước , cô đừng quấy rầy tôi . Tôi không thích đâu . Còn cái bầu của cô , tôi không bảo đảm đâu . Biết đâu nó là của một gã nào đó thì sao . Thôi , để cho tôi yên đi . Tôi không hân hạnh có đứa con đó đâu
À ! Thì ra Kiều Diễm đã có thai và muốn trói buộc Gia Minh , nhưng Gia Minh không chấp nhận . Bảo Quyên mỉm cười thích thú . Hắn bỏ được tao thì cũng sẽ bỏ được mày thôi , Kiều Diễm a.
Bên trong lại là giọng tức giận của Kiều Diễm :
- Anh có dám bỏ tôi không ? Mọi điểm yếu của anh đều nằm trong tay tôi . chỉ cần tôi hô lên rằng anh buôn bán hàng cấm là công an sẽ thộp cổ anh . Và còn vô vàn chuyện xấu mà anh đã làm . Chẳng hạn như giả vờ làm người tình của con gái người ta để trà trộn vào cơ sở người ta hòng phá hoại công việc của họ . Chỉ cần bao nhiêu đó thôi là anh cũng ở tù rục xương rồi.
- Cô nói tôi phá hoại ai nào ? À ! Tôi nhớ rồi , là cơ sở sản xuất hàng cao cấp của cha mẹ Bảo Quyên đấy mà.
Bảo Quyên như đứng không vững trước ~ lời mà Gia Minh vừa thốt ra . Nhưng mọi chuyện chưa rõ ràng nên nàng cố bình tỉnh và tiếp tục theo dõi câu chuyện
Giọng của Gia Minh vần đều đều :
- Kiều Diễm ! Cô ngốc thật ! Cô tưởng làm như vậy là hại được tôi sao ? Thế cô không nghĩ đến mẹ cô sao ? Mẹ cô mà có chuyện gì thì cả cô và gia đình cô sẽ ra sao đây ?
- Anh nói vậy là thế nào ?
- Cô không biết gì sao ? Mọi chuyện đều do mẹ cô làm đạo diễn cả , ngay cả ~ chuyện buôn lậu , rồi chuyện bà ấy lấy danh nghĩa đứng tên cho cơ sở sản xuất mà ba mẹ của Phi Hân chết để lại nhờ bà ấy trông coi . Bà ấy muốn một mình làm chủ nên nảy ra một ý thâm hiểm và đã lợi dụng tôi . Bà ấy bảo tôi phải tìm cách lấy lòng . sao cho Bảo Quyên yêu tôi . Khi được gia đình Bảo Quyên thương và tin tưởng tôi như người nhà , chính mẹ cô đã chỉ dẫn tôi cách phá hoại cơ sở họ cho đến khi họ bị phá sản và tự tử chết . Thế không phải có bàn tay đôc. ác của mẹ cô nhúng vào hay sao ?
Trời ơi ! Thật sự là như vầy sao ? Bảo Quyên nghe chân tay mình rụng rời . Nàng thật là hồ đồ vì khi nghe cơ sở Hà Sương hại gia đình nàng , nàng chỉ đi tìm hiểu xem ai đứng tên thì biết đó là của ba Phi Hân, nhưng nàng có ngờ đâu ông bà đã chết từ lâu . Mà người làm hại cha mẹ nàng lại chính là bà Kiều Mỹ và Gia Minh , người mà nàng yêu tha thiết
Bên trong lại có tiếng của Gia Minh :
- Còn nữa . Những tài sản mà hiện nay gia đình cô đang có , tất cả đều là của Phi Hân. Mẹ cô thật là gian manh . Cơ sở Hà Sương làm ăn rất thịnh vượng , nhưng bà ấy tìm cách rut'' rỉa cho riêng mình , cho đến một lúc cần thiết thì ba `đã tuyên bố công ty đã bị phá sản . Nhưng thực chất , tất cả tiền bạc đều nằm trong tay bà . Ba cô và Phi Hân nào có hay biết . Kiều Diễm ! Bây giờ cô có muốn kể tội tôi ra nữa không ? Tôi nói cho cô biết . Nếu mọi chuyện đổ bể , tôi chỉ có chết một thôi mà mẹ cô chết 10 . Chắc cô không muốn mẹ con cô phải bị tù đày và đi ăn mày chứ ?
- Anh …
- Kiều Diễm ! Muốn được yên thân thì tôi khuyên cô nên câm mồn đi . Những chuyện này chỉ có tôi , cô , và mẹ cô biết thôi . Đến chết , cả Bảo Quyên và Phi Hân cũng không ngờ được , nếu không ai tiết lộ . Nên bâ giờ cô lo cho bản thân mình đi . Đừng nên làm phiền tôi nữa , Tạm biệt nhé
- Đứng lại . Đồ khốn nạn !
sự xuất hiện của Bảo Quyên kèm theo tiếng hét làm cho Gia Minh và Kiều Diễm tái mặt . Gia Minh lắp bắp :
- Bảo Quyên ! Là em sao ?
- Hừ ! Đến bây giờ mà anh còn dám gọi tôi thân mật như vậy sao ? Bây giờ , tôi mới hiểu các người là một bọn ác thú.
- Bảo Quyên ! Em nói cái gì ?
Bảo Quyên đanh mặt :
- Câm mồm ! Nãy giờ tôi đã nghe tất cả . Thì ra là do các người . Các người thật là ác độc . Gia Minh ! Xưa nay tôi luôn tin tưởng anh . Tôi vẫn tin anh là một người tốt . Thế mà anh là một tên sở khanh , một loại thú có máu lạnh . Tôi sẽ không tha thứ cho các người đâu . Nhất định các người sẽ phải trả giá cho việc làm của mình.
Gia Minh cố với vát :
- Bảo Quyên ! Bình tỉnh đi em . Em nghe anh giải thích này
"Bốp"
1 cái tát nảy lửa vào má Gia Minh , Bảo Quyên như con thú lồng lộn :
- Gia Minh ! Cha mẹ tôi đã đối xử với anh thế nào ? Vậy mà anh dám nhẫn tâm hại họ . Thế mà xưa nay tôi đã hiểu lầm . Tôi đã hại người tốt . Hại ~ người mà họ thương yêu và tốt với tôi nhất . Trời ơi ! Sao tôi lại hồ đồ thế này ?
Bất chợt , Bảo Quyên nhớ đến Phi Hân đang oằn oại trong cơn hấp hối ở nhà , nàng thét lên :
- Trời ơi ! Phi Hân!
Không được . Phi Hân không được chết . Trời ơi ! Nàng vừa làm một cái việc thật tày trời . Phi Hân! Đừng chết nha , Phi Hân. Phi Hân vô tội . Phi Hân đáng thương quá . Nàng không thể để cho Phi Hân chết oan ức như vậy . Nàng phải tìm đủ mọi cách để cứu sống Phi Hân. Nàng phải về nhà ngay kẻo muộn mất . Quay sang Gia Minh và Kiều Diễm . Bảo Quyên nhìn họ với đôi mắt toé lửa hận thù . Nàng đanh lại :
- Hai người cứ đợi đấy . Tôi sẽ không để yên cho hai người đâu . Nhất định chúng bây sẽ bị quả báo.
Bảo Quyên chạy như bay ra khỏi quán bar và hối hả đón một chiếc taxi
Chiếc taxi lao vút về nhà trọ . Bảo Quyên lo sợ đến độ gần như không thở ra hơi , nàng lao vào nhà khi xe vừa dừng . Đôi tay run rẩy mở cửa , miệng nàng lảm nhảm :
- Phi Hân ơi ! Khoan chết nha , Phi Hân. Mình về đưa cậu đi bác sĩ đây . Ba mẹ Ơi ! Con là người có tội . Xin ba mẹ phù hộ cho Phi Hân, đừng để cho Phi Hân chết nhé.
Loay hoay một hồi , cuối cùng Bảo Quyên cũng mỡ được cửa . Nhưng nàng hoàn toàn bất ngờ vì bên trong vắng lặng không hề thấy bóng dáng của Phi Hân. Bảo Quyên lo sợ tột cùng . Nàng cất tiếng gọi , nhưng cảm thấy như không ra hơi :
- Phi Hân!
- …
- Phi Hân ơi ! Cậu đang ở đâu vậy ?
Vẫn không có tiếng trả lời . Bảo Quyên chạy khắp nhà và cất tiếng gọi inh ỏi , nhưng Phi Hân vẫn bặt tăm . Bỗng nhiên có tiếng chị hàng xóm gọi nàng ở cửa :
- Bảo Quyên ơi ! Có phải là cô về đấy không ?
Biết chắc chắn chị hàng xóm gọi nàng là do có liên quan đến Phi Hân, nên Bảo Quyên lao lên nhà trên như một cơn lốc và hấp tấp :
- Có chuyện gì không chị ?
- À ! Lúc nảy cô Phi Hân ở nhà có một mình bị lên cơn đau tim , cũng may có cậu gì hay đưa đón cô ấy đó , đến kịp thời và đưa đi bệnh viện rồi . Cậu ấy nhắn với tôi là nếu cô về thì đến đó ngay
- Thế chị thấy Phi Hân bệnh có nặng không chị ?
- Ờ , tôi cũng không biết nữa , nhưng thấy cậu ấy bế trên tay mà cô ấy mềm nhũn và thấy người tái xanh hà.
- Trời ơi ! Tại tôi cả ! Phi Hân ơi ! Đừng chết nha , Phi Hân! Mình còn nhiều chuyện phải nói với cậu lắm . Nếu cậu chết thì nhất định mình sẽ không tha thứ cho mình đâu
Thấy Bảo Quyên đứng lãm nhãm , chị chủ nhà tốt bụng e ngại nói :
- Thôi , nếu không có gì , tôi về nhé cô Bảo Quyên
Bảo Quyên cảm kích nói :
- Dạ em cám ơn chị rất nhiều
Bảo Quyên thẫn thờ khoá cửa và lững thững bước ra xe . Chiếc xe lại xé gió lao thẳng đến bệnh viện
-
Chương 28
Bảo Quyên lao đến phòng cấp cứu thì gặp ngay Bách Cơ đang ngồi ủ rủ . Cô hỏi :
- Bách Cơ ! Phi Hân thế nào rồi anh ?
Bách Cơ lắc đầu , thở dài :
- Không biết ra sao nữa . Mẫn Hào đang cấp cứu cho cô ấy . Nhưng khó có hy vọng
Buông rơi túi x''ach đang cầm trên tay , Bảo Quyên bước đến , qùy trước mặt Bách Cơ làm Bách Cơ vô cùng ngạc nhiên . Anh chau mày . thắc mắc :
- Bảo Quyên ! Em làm cái gì vậy ?
Bảo Quyên bật khóc :
- Bách Cơ ơi ! Tất cả là do em . Anh hãy trừng phạt em đi . Hãy giết em đi . Chính em đã hại Phi Hân đến như vậy
Bách Cơ cứ ngỡ rằng Bảo Quyên áy náy về chuyện Phi Hân bệnh mà cô không hay biết , nên dỗ dành :
- Bảo Quyên ! Em đừng áy náy gì cả . Làm sao bắt buộc em ở mãi bên cạnh Phi Hân chăm sóc cô ấy được
- Không phải đâu , Bách Cơ ơi . Anh không hiểu đâu . Là do em , chính em đã hại Phi Hân và cả anh nữa.
- Em nói sao , Bảo Quyên ? Em đã hại anh ? Chuyện là như thế nào ? Em đứng lên đi và ngồi xuống đây nói anh nghe . Đầu óc anh muốn nổ tung ra đây này.
Bảo Quyên đứng dậy , bước đến ngồi xuống ghế cạnh Bách Cơ và kể :
- Bách Cơ ơi ! Em có tội với anh và Phi Hân nhiều lắm . Ngày xưa , gia đình em bị dồn đến bước đường cùng nên ba má phải tự tử chết ` cách tưc'' tưởi . Qua tìm hiểu , em biết cơ sở hại ba mẹ em là do ba má của Phi Hân làm chủ . Không cần suy nghĩ gì thêm , em đã tìm đủ mọi cách được gần gủi và tiếp cận Phi Hân để trả thù cho cha mẹ em . Bách Cơ ơi ! Em đã lợi dụng lòng tốt của mọi người và hại Phi Hân hòng ngă cách anh và Phi Hân. Muốn vu oan giá hoa. cho cô ấy , em đã giả chữ ký của Phi Hân để rút tiền của anh.
Bách Cơ nghe bàng hoàng cả người , anh siết mạnh vao Bảo Quyên :
- Trời ơi ! Chuyện đó là do em làm đó sao , Bảo Quyên ?
Bảo Quyên nhăn mặt đau đớn vì cái siết mạnh của Bách Cơ và xác nhận
- Đúng . Là do em . Số tiền đó vẫn còn nguyên , một phần nhập vào tài khoản của Phi Hân, còn một phần em cất vào tủ áo quần của cô ấy với hy vọng là anh sẽ đưa chuyện này ra toà và sẽ điều tra đễ dàng kết tội Phi Hân. Nhưng may là anh chưa đi báo . Vẫn chưa hài lòng về việc mình đã làm , em đã cố tình gần gủi anh để được làm người yêu của anh . Bách Cơ ơi ! Vì muốn trả thù , em mới làm như vậy , chứ thật ra em không hề yêu anh . Em chĩ muốn Phi Hân nếm mùi cay đắng khi bị người yêu bỏ thôi . Vì ngày xưa , khi gia đình em bị phá sản , người yêu của em cũng bỏ đi luôn . Tài sản mất , cha mẹ mất , người yêu mất , em không còn gì cả , nên em cũng muốn Phi Hân cũng sẽ bị mất tất cả như em
Bách Cơ ôm đầu . Anh cũng như Bảo Quyên , vì muốn trả thù sự tàn nhẫn của Phi Hân nên anh đã đến với Bảo Quyên , chứ anh nào có yêu gì Bảo Quyên đâu . Anh rên rỉ :
- Bảo Quyên ơi ! Em đừng nói nữa . Đến bây giờ anh mới hiểu . Kể ra , anh cũng là thứ hồ đồ , hèm hạ . Chúng ta đã bỡn cợt trên sự đau khổ của Phi Hân.
- Bách Cơ ơi ! Em là kẻ đáng nguyền ruả , vì một sự hiểu lầm mà hại chết Phi Hân
Bách Cơ nhìn xoay vào Bảo Quyên :
- Chẳng lẽ việc Phi Hân đang nằm cấp cứu trong kia cũng do em gây ra ư ?
Bảo Quyên nấc lên :
- Vâng . Chính là em . Em đã đổ tất cả thuốc trợ tim của Phi Hân và chọc cho cô ấy tức lên , dẫn đến cơn đau tim hành hạ cô ấy . Vậy mà em nhẫn tâm bỏ đi , trong lúc Phi Hân đang bị cơn đau tim hành ha.
- Trời ơi !
- Nhưng trời đã hại em rồi . Bách Cơ ơi ! Em đã hại người tốt . Phi Hân cũng là một nạn nhân như em , nào em có hay biết gì . Nhưng khi hiểu ra thì có lẽ đã muộn mất rồi . Bách Cơ ! Anh giết em đi . Em là người đáng tội chết.
- Bảo Quyên ! Em nói Phi Hân là nạn nhân như em , em hiểu ra chuyện gì ?
Bảo Quyên quệt nước mắt , nói trong căm hận :
- Lúc nảy , em đợi anh trong quán bar , vô tình em nghe Kiều Diễm và gia Minh cãi nhau và vô tình họ đã tiết lộ rằng người hại ba mẹ em chính là Gia Minh và bà Kiều My , chứ không phải ba má của Phi Hân. Em còn nghe họ nói bà kiều My đã chiếm đoạt phần tài sản rất lớn của cha mẹ Phi Hân để lại , nhưng Phi Hân không hề hay biết
- Họ thật là tham lam đôc. ác . Thế em đã làm gì họ rồi ?
- Em chỉ mới đe doa. bọn chúng thôi , vì nhớ đến Phi Hân đang trong cơn đau tim ở nhà nên em đã chạy về ngay . Nhưng không ngờ anh đã có mặt sớm hơn em . Bách Cơ ! Vì một sự hiểu lầm mà em đã gây ra tội lỗi tày trời . Nếu Phi Hân có mệnh hệ nào thì nhất định em sẽ không tha thứ cho mình đâu.
Bách Cơ thở dài :
- Có lẽ đây là một bài học cho chúng ta . Chúng ta thật hồ đồ khi không chịu suy nghĩ . Chỉ tội nghiệp cho Phi Hân mảnh mai yếu đuối mà phải chịu bao nhiêu sóng gió vì sự ngu xuẩn của chúng ta . Bây giờ , chúng ta còn biết cầu nguyện cho cô ấy tai qua nạn khỏi
Bảo Quyên ngồi khóc khá lâu rồi chợt hỏi Bách Cơ :
- À ! Bách Cơ này . Sao anh biết Phi Hân bệnh mà đến vậy ?
- Anh không biết gì cả . Khi chuẩn bị đi chơi với em , anh còn xem lại tập hồ sơ mà Phi Hân đã ký khống . Anh đã xác định một số sơ hở , chứng tỏ là Phi Hân không phạm tội có người giả chữ ký . Không cần suy nghĩ , anh chạy lại nhà trọ tìm Phi Hân để hỏi thêm vài điều . Đến nơi , anh thấy cánh cửa khép hờ . Anh đẩy cửa bước vào thì thấy ngay Phi Hân đang nằm thoi thóp với hơi thở yếu ớt và hai mắt trợn trừng
- Trơi ơi ! Tôi đúng là một con rắn độc . Ông trời ơi ! Xin hãy lấy mạng con mà để cho Phi Hân được sống.
Bảo Quyên ôm mặt khoc'' ngất vì hối hận chuyện mình gây ra . Đàng kia , Bách Cơ cũng níu tay vào cánh cửa , đôi vai anh cũng run lên với những cơn nấc
Thời gian chầm chậm trôi qua rồi cánh cửa phòng cấo cứu cũng bật mở và Mẫn Hào với gương mặt lo âu phiền nảo bước ra . Thấy Mẫn Hào , Bách Cơ và Bảo Quyên chạy đến . Giọng Bách Cơ nôn nóng :
- Mẫn Hào ! Phi Hân không sao chứ ? Cô ấy thế an`o rồi ?
Mẫn Hào lắc đầu , thở ra mệt mỏi . Thấy thế , Bảo Quyên bật khóc , cô hỏi Mẫn Hào :
- Phi Hân thế nào hở anh ? Mẫn Hào ! Có thể cứu sống được Phi Hân không vậy anh ?
- Tình trạng Phi Hân rất nguy kịch . Bây giờ chỉ còn cách duy nhất có thể có hy vọng cứu Phi Hân là phải giải phẩu.
- Vậy tại sao anh không mổ ngay đi , còn chần chờ gì nữa ?
- Mổ thì được rồi , nhưng cần phải tiếp máu . Phi Hân thuộc nhóm máu O mà hiện nay nhóm máu này rất khan hiếm . Tôi đã liên hệ với các ngân hàng máu và các bệnh viện đồng nghiệp , họ đã trả lời là nơi họ cũng cạn kiệt . Bây giờ không biết phải làm sao . Nếu mổ mà không có máu tiếp thì cô ấy cũng sẽ chết
Bách Cơ ôm đầu rồi qụy xuống , anh kêu lên thống thiết :
- Trời ơi ! Phi Hân ơi ! Anh phải làm sao để cứu em đây ?
Bảo Quyên cũng ôm mặt , khoc'' ngất :
- Trời ơi ! Tôi là người khốn nạn . Chính tôi đã hại Phi Hân ra nông nổi này . Ông trời ơi ! Ông hãy lấy mạng con đi để cho Phi Hân được sống , con mới chính là kẻ đáng chết . Phi Hân không có tội tình gì cả . Ông trời ơi ! Hãy cho con chết đi . Chỉ có cái chết , con mới rửa hết tội lỗi của mình
Những lời lẽ của Bảo Quyên làm cho Mẫn Hào vô cùng ngạc nhiên . Nắm lấy tay lạnh ngắt đang run rẩy của Bảo Quyên , anh hỏi :
- Bảo Quyên ! Em vừa nói gì thế ? Tại sao em là người có tội ? Không phải là em đang quẩn trí đó chứ ? Bảo Quyên ! Hiện giờ mọi người đang căng thẳng , em bình tỉnh một chút đi
- Không . Tất cả đều do em . Em rất tỉnh táo . Chỉ do sự hồ đồ của em mà Phi Hân mới như vầy
Mẫn Hào thấy đầu óc mình như mớ bòng bong , anh kêu lên :
- Thế là thế nào chứ ? Tôi không hiểu gì cả . Bách Cơ ! Là chuyện gì thế ?
Bách Cơ thẩn thờ :
- Bảo Quyên nói đúng đấy . Là do cô ấy gây ra đó
- Trơi ơi ! Như vậy là sao ? Em nói đi . Sự thật là như thế nào ?
Bảo Quyên vẫn khóc ngấc :
- Chuyện dài dòng lắm , em sẽ kể cho anh nghe sau . Nhưng đại khái là như vầy . Em lầm tưởng Phi Hân là con của kẻ đã hại cha mẹ em , nên em đã tìm cách trả thù . Khi em đa,t được muc. đích thì mới vỡ lẽ ra Phi Hân vô tội , kẻ thù của em là người khác . Còn Phi Hân cũng là nạn nhân như em
- Trời ! Bảo Quyên ơi ! Sao em lại tàn nhẫn thế ? Phi Hân dễ thưong biết chừng nào
Bách Cơ đến bên Mẫn Hào , nói :
- Mẫn Hào ạ ! Tôi biết chúng tôi đã gây ra cớ sự này . Nhưng đây không phải luc''để phiền trách mà chúng ta phải tim` cách nào đó để cứu Phi Hân. Tôi đã thề rồi . Nếu Phi Hân chết , tôi nhất định sẽ trừng phạt mình và mãi mãi không tha thứ cho mình đâu
Mẫn Hào hiểu được nổi đau của Bách Cơ nên anh nhẹ nhàng nói :
- Bách Cơ ! Mình rất hiểu tâm sự của cậu . Nhưng bây giờ , cách duy nhất cứu Phi Hân là phải có máu nhóm đó . Bây giờ , chúng ta phải chạy hỏi khắp nơi xem có ai có nhóm máu giống Phi Hân và cầu cứu họ thôi
Bách Cơ nói trong thất vọng tột cùng :
- Đó là một cách , nhưng chúng ta phải đi hỏi từng người , rất mất thời gian , đến khi có máu trong tay thì tôi e đã trễ mất . Phi Hân của chúng ta sẽ không có sức chờ đợi nổi
Cả 3 lại im lă/ng , có lẽ mỗi chúng ta đang tòm ra một sáng kiến . Bỗng nhiên Bảo Quyên kêu lên
- Mẫn Hào ! Luc'' nãy anh nói Phi Hân đang cần nhóm máu nào thế ?
- Là nhóm máu O hiện ….
- Máu O ? Mẫn Hào , Bách Cơ ơi ! Có thể cứu sống Phi Hân rồi . Em thuộc nhóm máu O đây . Mẫn Hào ! Anh lập tức lấy máu của em và mổ ngay cho Phi Hân đi . Nhanh lên anh
Cả Mẫn Hào và Bách Cơ đều mừng rỡ . Bách Cơ hỏi :
- Mẫn Hào ! Có máu rồi , nhất định Phi Hân sẽ khỏi chứ ?
- Vẫn không thể nói trước được , vì có mổi mình Bảo Quyên cho máu thì vẫn chưa chắc gì có đủ máu để tiếp cho Phi Hân
Bảo Quyên lại bật khóc và níu lấy Mẫn Hào
- Mẫn Hào ơi ! Anh cứ lấy máu trong người em đi . Lấy hết máu trong người em cũng được . Miễn sao cứu được Phi Hân. Em nhất định phải cứu Phi Hân. Nếu cần , anh cứ lấy cả tim của em để thay thế cho tim của Phi Hân. Mẫn Hào ơi ! Em tự nguyện đấy . Chẳng thà được chết để cứu Phi Hân, còn hơn sống mà nhìn Phi Hân chết do chính mình gây ra thì em không muốn sống nữa làm gì . Mẫn Hào ! Nhất định anh phải cứu sống Phi Hân. Nếu cần thiết những cơ quan nào trên cơ thể em nữa thì anh cứ lấy đi để thay thế và cứu sống cho Phi Hân
Trước sự xuc động tột cùng của Bảo Quyên làm cho Mẫn Hào cũng không cầm được nước mắt . Anh dìu Bảo Quyên đứng lên và an ủi , dỗ dành
- Bảo Quyên ! Em không nên xúc động quá ! Những suy nghĩ của em , anh đã hiểu . Thôi , bây giờ theo anh vào để lấy máu . Nhưng em nên nhớ . Phải thật bình tỉnh và tin tưởng . Em nên nhớ . Tâm trí em bị hoảng lao.n thì nguồn máu sẽ không tốt . Mà bây giờ thì Phi Hân đang rất cần máu tốt . Em có hiểu không , Bảo Quyên ?
- Vâng , em đã hiểu . Và em hứu sẽ thật bình tỉnh để cứu Phi Hân
Quay sang Bách Cơ , Mẫn Hào vỗ nhẹ vào vai bạn với ánh mắt đồng cảm . Anh nhẹ nhàng nói
- Bách Cơ ! Cậu cũng phải thật bình tỉnh nhé . Mình đi lo cho Phi Hân đây . Chúng ta hãy hy vọng rằng , với tình yêu thương của chúng ta , nhất định Phi Hân phải sống để tận hưởng ~ gì mà cô ấy đã có , phải thế không ?
Bách Cơ gật gù :
- Vâng , mình cũng hy vọng thế . Nhất định Phi Hân sẽ không nở bỏ chúng ta mà đi . Bởi vì cô ấy rất ngoan hiền và luôn có lòng vị tha
Mẫn Hào moi?m cười rồi nắm lấy tay Bảo Quyên , nói với Bách Cơ :
- Bây giờ cậu ở đây nha , mình đi giải phẩu cho Phi Hân đây
Bách Cơ hơi lo ngại nên ngăn Mẫn Hào lại
Vỗ vào vao Bách Cơ , Mẫn Hào nói với vẻ tự tin
- Hãy tin tưởng ở khả năng của mình , Bách Cơ ạ . Vả lại , ở đây có đầy dủ trang thiết bị cho một ca mổ tim , mình muốn tự tay mình cứu sống Phi Hân. Và mình muốn trong cơn đau của đứa em bé bỏng ấy , mình sẽ truyền thêm sức mạnh để Phi Hân sẽ vượt qua cơn đại nạn này
- Vậy thì tốt . Mình đặt hết hy vọng vào cậu đấy . Vì Phi Hân không của riêng mình mà của tất cả chúng ta
- Tất nhiên là như vậy
- Chúc may mắn
Mẫn Hào và Bảo Quyên đã khuất sau cánh cửa . Họ đi làm một sứ mệnh thật quan trọng , đó là giành lại một tâm hồn trong trắng và tinh khiết khỏi lưỡi hái của tử thần.
Chương 29
Bà Kiều My ngồi vừa nhâm nhi ly cà phê sửa đá vừa tính tyính toán toán . Mấy tháng nay bà làm ăn nên như diều gặp gío . Chuyến hàng nào bà cũng làm với Gia Minh và thằng rễ tương lai của bà cũng trúng đậm . Nên chuyến này Gia Minh bảo bà gom thật nhiều tiền vào để hắn đi một chuyến . Vốn càng nhiều thì số lãi càng to . Nên bà đã gom hết tất cả tiền mặt rồi chạy vạy thêm nửa để giao cho Gia Minh sau đó an tâm ngồi chờ Gia Minh đem một số lời to lớn về cho bà . Nhấp một ngụm cà phê vào miệng và bà bấm máy tính , nhưng con số hiện ra làm gương bà tươi rói . Bà thầm nghĩ , Kiều Diểm , con gái bà thật là có phúc , vớ được một người yêu biết làm ăn . Và mai mốt làm vợ nó , nhất định Kiều Diễm sẽ được sung sướng cả đời . Còn bà là mẹ sẽ được thơm lây . Nhờ thằng rễ tương lai này , bà sẽ được phất lên khó có ai chạy theo kịp . Ngay luc'' đó ông Phi Thịnh đi đâu về . Thấy vợ đang ngồi cười một mình , ông hỏi :
- Bà làm cái gì mà hôm nay trông bà vui quá vậy ? Ngồi có một mình mà cười hoài.
Sẵn đang vui , bà khoe ngay :
- Cho ông biết , phen này tôi giàu to rồi . Chuyến hàng này mà Gia Minh về , tiền đếm không xoể đâu
Ông Phi Thịnh chặc lưỡi , lắc đầu :
- Tôi thấy bà với con Kiều Diểm cái gì cũng thằng Gia Minh . Tôi nói trước là tôi thấy thằng đó không thiệt tình đâu . Nhìn cái mặt nó gian gian làm sao ấy
Đang vui , nghe lời ông Thịnh nói làm cho bà Kiều My cụt hứng . Bà nổi cáu :
- Ông biết cái gì mà nói ? Ai ông cũng biểu là người xấu . Chỉ có ông ăn bám váy vợ con là người tốt phải không ?
- Bà vẫn quen thói như vậy . Thì trực giác của người đàn ông cho tôi thấy như vậy ,nên tôi nói thế để hai người cảnh giác mà thôi
Bà Kiều My nguýt dài :
- Thôi , ông làm ơn dẹp ba cái trực giác mụ mẫm của ông đi . Thằng Gia Minh nó là rể cưng của tôi , chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ tổ chức đám cưới rồi . Nhất định nó là thằng rễ tốt . Rồi lúc đó xem trực giác của ông như thế nào nhé
Vừa lúc đó , như chứng minh cho lời nói của ông Phi Thịnh , Kiều Diểm từ ngoài lao vao như một cơn lốc , mặt mày tái xanh , giọng cô kêu lên thất thanh :
- Mẹ Ơi ! Mẹ à ! Chết rồi , mẹ Ơi !
Bà Kiều My cau mày :
- Trời ơi ! Có chuyện gì mà mày hét ầm lên vậy ? Không phải bị cháy nhà chứ ?
Kiều Diểm vừa thở dốc vừa nói :
- Còn hơn cả cháy nhà nữa . Mẹ cứ mãi lo ở nhà , mẹ có biết gì đâu.
- Là chuyện gì vậy ?
Cô buông thõng :
- Gia Minh đã bỏ trốn rồi
Bà Kiều My trợn tròn đôi mắt :
- Mày nói cái gì ? Gia Minh đi rồi à ? nhưng mà đi đâu ?
- Hắn gom tất cả tài sản và bỏ trốn mất biệt rồi
- Trời ơi ! Nó đi khi nào , sao đến giờ mày mới biết ?
- Mấy hôm nay hắn nói con tránh gặp hắn , vì chuyện mẹ và hắn hại gia đình Bảo Quyên và cả chuyện mẹ đoạt cả gia tài của Phi Hân , họ đã biết cả rồi . Hắn bảo con là để cho hắn lo chuyện này , nhưng hôm nay con đến thì nơi ở của hắn trống không . Và còn có nhiều người mà hắn đã lường gạt cũng đã đang lùng sục hắn . Nhưng hắn đã cao bay xa chạy rồi.
Bà Kiều My ngã ra sàn nhà và hét lên như một người điên :
- Trơi ơi ! Tài sản của tôi , tất cả đi theo nó . Trơi ơi ! Công sưc'' tôi gom góp bao năm nay , bây giờ thì sạt nghiệp rồi.
Ông Phi Thịnh đến bên bà , tức giận :
- Hừ ! Thì ra chính bà đã đoạt tài sản của anh chị Phi Hiền để lại , lại còn đuổi con người ta . Bà thật là ác độc . Bây giờ bà bị quả báo rồi đó.
Bà Kiều My vẫn không thôi la hét và đập đầu vào tường :
- Trời ơi ! Gia Minh ơi ! Mày về đây trả tiền cho tao . Mày thật là ác độc . Tao tốt với mày mà bây giờ mày nở hại tao . Mày lấy hết tiền của tao , rồi nợ nần của tao làm sao đây ?
Kiều Diểm nhìn mẹ khóc thút thít :
- Hắn chỉ lấy tiền của mẹ thôi , còn con thì hắn để lại cho con …. Bây giờ con khổ quá.
Nghe thế bà chồm đến bên Kiều Diểm :
- Nó để tiền lại cho con hả ? Nhiều ít ? Bao nhiêu vậy ?
- Không . Hắn không để lại tiền mà để lại cho con một cái bầu sụ to tướng
- Hả ?
Bà Kiều My nh`in vào cái bụng của Kiều Diểm đã lúp xúp mà mấy tháng nay vì bị lóa mắt trước đồng tiền nên bà có hay biết gì đâu . Bà hỏi nhẹ tênh :
- Mấy tháng rồi ?
- Hơn 5 tháng
Bà lại ngả phịch xuống nền nhà rên rỉ :
- Trơi ơi ! Đúng là nó đã hại mẹ con mình rồi . Đồ ăn cướp ! Đồ sở khanh !
Ông Phi Thịnh lắc đầu , mỉm cười . Nhưng có lẽ ngoài ông ra , không có ai hiểu được nụ cười của ông có hàm ý gì . Ông lững thững đi ra ngoài sân . Nơi đó có một vườn hoa đang cần ông bón phân tưới nước . Và chỉ có duy nhất công việc này mới làm cho ông cảm thấy thư thái và hạnh phúc
-
Chương 30
Bách Cơ nhào đến bên Mẫn Hào khi cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở , anh hấp tấp hỏi :
- Mẫn Hào ! Phi Hân thế nào rồi ?
Vổ vai bạn , Mẫn Hào cười rạng rỡ :
- Thành công ngoài sức tưởng tượng . Bây giờ thì không còn gì để lo nửa . Tôi đã nói rồi . Phi Hân không nở bỏ chúng ta mà đi đâu
Bách Cơ thở phào , cười tươi :
- Mẫn Hào ! Cậu giỏi lắm . Cám ơn cậu rất nhiều
- Ơ , cái cậu này lạ chưa . Làm gì phải cám ơn mình ? Đó là bổn phận của mình , vì Phi Hân là đứa em gái duy nhất mà mình thương yêu mà . – Lườm Bách Cơ , Mẫn Hào tiếp : - Này ! tôi báo cho mà biết . Đây là lần cuối cùng nhé . Nếu cậu còn làm cho Phi Hân buồn thì không yên với mình đâu nhé
Bách Cơ rên rỉ :
- Trơi ơi ! một lần là mình đã chết khiếp đi rồi , ở đó mà có lần sau nữa . À , Mẫn Hào này ! Thấy Phi Hân ổn rồi , mình mừng lắm , nhưng mình vẫn còn lo ngại . Liệu cô ấy có còn tha thứ cho mình không
- Cậu yên tâm đi . Phi Hân là người biết suy nghĩ , biết lẽ phải . Vả lại cô ấy rất có lòng vị tha . Mình tin khi hiểu ra mọi chuyện , Phi Hân không còn giận cậu đâu . Có câu “ sau cơn mưa trời lại sáng “ mà
- Nhưng mình tàn nhẫn với cô ấy quá . Đã vậy , còn đem Bảo Quyên ra đùa cợt , hòng chọc tức Phi Hân để thoa? lòng bưc. tức.
Mẫn Hào lắc đầu , cười :
- Chắc ông anh này phải ra tay làm sứ giả hoà bình nữa đây . Cậu yên tâm đi . Mình sẽ hết lòng giúp cậu trong chuyện này
Bách Cơ nhìn Mẫn Hào cảm kích :
- Mẫn Hào ! Quả là mình không lầm khi làm bạn thân với cậu . À , Mẫn Hào này ! Mình có thể vào với Phi Hân được không ?
- Bây giờ Phi Hân đang còn mê man vì thuốc, nhưng cũng rất cần ~ lời thì thầm của cậu đấy
- Mình biết m`inh phải làm gì mà , Mẫn Hào . Thôi , mình vào với Phi Hân đây
Bách Cơ vừa quay lưng , chợt Mẫn Hào gọi lại
- Bách Cơ ! Bảo Quyên đâu rồi ?
Bách Cơ ngạc nhiên :
- Chứ không phải cô ấy vẫn đang nằm trong phòng sao ?
- Đâu có , cô ấy không có trong phòng . Vậy chứ từ sáng đến giờ , cậu có gặp cô ấy không ?
- Không . Cô ấy không hề ra đây . Vậy mà mình cứ tưởng cô ấy sau khi lấy máu còn mệt nên nằm trong đó chứ
- Lạ thật . Chẳng lẽ Bảo Quyên đã bỏ đi ?
Nãy giờ đang nép sau cánh cửa , Bảo Quyên đã nghe hết cuộc đối thoại của Bách Cơ và Mẫn Hào . Khi biết Phi Hân đã qua cơ nguy hiểm , nàng rất mừng và thấy nhẹ nhỏm Nàng rất muốn đến bên Phi Hân và qùy dưới chân Phi Hân để tạ tội , nhưng nàng thấy nàng không còn xứng đáng để gặp Phi Hân , kể cả Mẫn Hào và Bách Cơ . Dù không muốn xa mọi người , nhưng nàng thấy mình không còn trong sạch , để sống chung với ~ người tốt nữa , nên chỉ còn có cách là nàng phải đi thật xa . Xem như là chạy trốn . Không phải là trốn tránh pháp luật vì nàng biết chắc chắn rằng Phi Hân sẽ không bao giờ tố cáo nàng . Nếu Phi Hân tố cáo nàng trước pháp luật , nàng còn thấy dễ chịu hơn , cho nên nàng phải chịu trừng phạt chính mình bằng cách là phải đi xa , dứt bỏ lại tình yêu mà nàng đã tha thiết dành cho Mẫn Hào . Nàng thấy mình không xứng đáng để nhận lấy tình cảm của anh . Mẫn Hào ơi ! Em tha thiết yêu anh , nhưng em không thể ở lại . Tội em làm , em phải gánh chịu
- Bảo Quyên ơi !
- Bảo Quyên !
Tiếng gọi của Bách Cơ và Mẫn Hào làm Bảo Quyên nép sát vào cửa hơn . Qua khe cửa , nàng thấy Mẫn Hào và Bách Cơ đang hớt hải vừa chạy , vừa goi nàng . Bách Cơ chạy từ phòng này sang phòng khác . Luc'' này , nàng rât'' muốn chạy ra ngoài nhưng sợ bị phát hiện nên nép sát vào trong góc bờ tưỜng . Nàng nghe giọng Mẫn Hào hỏi một cô y tá
- Kim Liên ! Nãy giờ cô có thấy Bảo Quyên đâu không ?
- Dạ , cách đây hơn một tiếng , em thấy cô ấy lạ lắm , cứ hỏi mãi về chị Phi Hân thế nào rồi . Em thấy cô ấy có vẻ rất hồi hộp và còn khóc nữa . Nhìn cô ấy , em thấy dường như cô ấy muốn đi đâu hay sao ấy ,
- Cám ơn kim liên . Này ! Cô nói với mấy người nữa đi vòng vòng tìm xem , nếu gặp Bảo Quyên thì báo ngay với tôi nhé.
- Dạ vâng thưa bác sĩ
Kim Liên đi rồi , qua khe cửa nhỏ , Bảo Quyên thấy Mẫn Hào đang đứng ôm đầu rân rĩ với vẻ thống khổ :
- Bảo Quyên ơi ! Chẳng lẽ em không biết tình cảm của dành cho em như thế nào ? Bảo Quyên ơi ! Anh biết em rất ân hận và mặc cảm vì chuyện em đã gây ra cho Phi Hân . Nhưng chuyện qua rồi , anh tin là Phi Hân sẽ tha thứ cho em tất cả . Mọi người không ai hờn trách em mà còn thương em hơn . Còn em thì loáng một cái là phải tay bỏ lại tất cả không một lời từ biệt . Như vậy , em có thấy tàn nhẫn quá không Bảo Quyên ? Nếu em ra đi thì suốt đời , anh vẫn không tha thứ cho em đâu.
Mẫn Hào buồn bã ngồi xuống ghế đá . . Nhìn cảnh đó , Bảo Quyên không cầm được nước mắt . Nàng nấc lên từng cơn . Nghe tiếng nấc vang lên đâu đó . Mẫn Hào cứ ngỡ mình nghe lầm . Anh lại bình tỉnh và tiếp tục nghe . Lần này tiếng nấc lại lớn hơn . Mừng rỡ , anh kêu lên thản thốt :
- Bảo Quyên ! Có phải là em không , Bảo Quyên ?
Không có tiếng trả lời , chỉ có tiếng nấc từng cơn , Mẫn Hào reo lên :
- Bảo Quyên ! Nhất định là em rồi . Đến đây với anh đi . Hơn lúc nào hết , bây giờ anh rất muốn được gặp em . Bảo Quyên ! Hãy đến đây với anh
Bảo Quyên không còn kềm chế được tình cảm của mình nữa , nàng lao ra ôm chầm lấy Mẫn Hào , khóc ngất :
- Mẫn Hào !
Ôm người yêu trong tay , Mẫn Hào dâng trào cảm xúc :
- Em khờ quá ! Tại sao lại hành hạ mình như vậy chứ ? Bảo Quyên ! Mọi chuyện đã qua rồi , em đừng lo sợ nữa
- Mẫn Hào ơi ! Em không dám gặp các anh , nhưng em cũng không muốn xa anh . Em yêu anh vô cùng
Siết chặc Bảo Quyên , Mẫn Hào nhắm nghiền đôi mắt để nghe niềm cảm xúc dâng trào :
- Bảo Quyên ! Anh cũng vậy . Anh rất yêu anh . Cả Phi Hân và Bách Cơ cũng thế . Anh tin rằng họ cũng rất thương yêu em
Nhìn Mẫn Hào với đôi mắ t mờ nhào lệ , Bảo Quyên nghẹn ngào :
- Em có còn xứng đáng nữa không anh ? Em đã phụ lòng mọi người mất rồi
- Còn chứ . Em rất xứng đáng . Em không nhớ rằng chính em đã cứu Phi Hân thoát chết đó sao
- Có phải thế không anh ?
- Đúng như vậy . Nhờ những giọt máu của em đã góp phầncứu sống Phi Hân
- Mẫn Hào ! Thế là em đã làm được việc tốt rồi , phải không anh ? Em hạnh phúc quá
- Anh cũng vậy
Nãy giờ đứng chứng kiến Mẫn Hào và Bảo Quyên , lòng Bách Cơ cũng dạt dào hạnh phúc . Anh mỉm cười tự nhủ : Có lẽ nơi đây không cần anh giúp đỡ nửa rồi . Anh sẽ đi đây , vì trong phòng bệnh chắc chắn Phi Hân đang chờ đợi anh
Và anh cũng đang khao khát muốn gặp lại nàng sau bao nhiêu ngày sóng gió.
Chương kết
Phi Hân lại thích thú ngồi nhìn qua cửa sổ để thấy những chú ong đang say mê tìm mật để lo cho cuộc sống còn của đồng loại . Nàng thấy chúng mới đáng yêu làm sao . Nhìn chúng , nàng lại nghĩ đến mình . Nàng vừa trải qua một cơn chêt'' đi sống lại . Nhưng không hiểu sao lần này nàng cảm thấy yêu đời làm sao . Từ khi tỉnh lại sau một giấc ngủ dài , nàng chưa gặp lại Bách Cơ và hôm nay anh có một việc rất quan trọng ở ngân hàng không thể vắng mặt được . Nhưng trong lúc mê man , với tiềm thức của nàng , nàng dừơng như đã nghe được ~ lời tâm sự của Bách Cơ . Nàng biết anh đã túc trực ở bên nàng mấy ngày liền khi nàng còn hôn mê . Và nàng cũng đã cảm nhận được không biết bao nhiêu giọt nước mắt nóng hổi của anh đã rớt xuống mặt , tay và người nàng . Luc'' đó , nàng rất muốn đưa tay ngăn ~ giọt lệ của anh , nhưng lực bất tòng tâm
Sáng nay , khi tỉnh dậy , Mẫn Hào đã ân cần kể lại mọi chuyện do Bảo Quyên hiểu lầm . Anh kể tất cả , ngay cả chuyện Bảo Quyên còn tự nguyện hiến máu để cứu nàng . Chẳng những nàng không thấy giận Bảo Quyên tí nào , mà còn thấy thương Bảo Quyên hơn . Nàng rất muốn gặp ngay Bảo Quyên để nói lời tha thứ , nhưng Mẫn Hào bảo vì bị lấy hơi nhiều máu và quá lo lắng nên Bảo Quyên rât'' yếu , cần được tỉnh dưỡng
Nghĩ tới Bách Cơ , nàng rât'' muốn gặp anh . Nàng biêt'' anh đang sôt'' ruột muốn gặp nàng . Nàng nghĩ nếu sau này khỏi bệnh , nàng sẽ tiếp tục giúp đỡ anh sớm làm nên sự nghiệp . Nghĩ tới ~ ngày sum họp vui vẻ như trước kia , Phi Hân sung sươ”ng mỉm cười . Bỗng cánh cửa phòng bật mở và Bách Cơ lao vào , anh kêu lên :
- Phi Hân ! Em đã tỉnh rồi ư ?
Phi Hân chớp mắt để ngăn dòng lệ :
- Bách Cơ ! Em trông anh lắm
Bách Cơ bước đến , ôm người yêu trong tay , dỗ dành :
- Đừng khóc ! Đừng khóc em ! Anh có lỗi với em , cho anh xin lỗi nhé . Mọi chuyện đã qua hết rồi , em yêu
- Bách Cơ ! Bây giờ thì anh đã hiểu và không còn phiền trách em nữa chứ ?
Hôn vào trán người yêu , anh nói :
- Anh mới là người có lỗi với em . Anh hồ đồ quá
- Đừng như vậy mà anh . Mẫn Hào đã kể cho em nghe tất cả . Nếu là em thì em cũng sẽ làm như vậy thôi . Bách Cơ ! Bây giờ em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm . Nhất là được ở bên anh
- Phi Hân ! Giờ cho trời đất có lay chuyển cở nào , anh cũng không bỏ em một mình đâu
Phi Hân cưỜi e ấp :
- Anh hứa thì phải giữ lời đấy nhé
- Anh hứa . Anh hứa mà
1 lần nữa cánh cửa phòng lại bật mở và Mẫn Hào bước vào . Giọng anh oang oang :
- Phi Hân ! Xem anh đưa ai vào đây.
Bước theo sau Mẫn Hào là Bảo Quyên , cô bước đến bên Phi Hân và qùy xuống , khóc ngấc :
- Phi Hân ! Hãy tha thứ cho mình nhé . Mình thật là độc ác
Phi Hân hoảng hồn
- Đừng làm như vậy mà , Bảo Quyên . Bách Cơ ! Anh đỡ Bảo Quyên dậy đi
Khi Bảo Quyên đứng lên , Phi Hân ân cần nắm tay Bảo Quyên nói
- Bảo Quyên ! Nghe mình nói đây . Đây là lời thật lòng . Sau khi mình chết đi sống lại , mình đã quên hết mọi chuyện rồi . Và bây giờ , mình chỉ còn biết rằng mình có một người bạn thân dễ thương như cậu . Xin cậu hãy cùng mình tận hưởng ~ tình cảm mà Mẫn Hào và Bách Cơ dành cho . Có đồng ý thế không , Bảo Quyên ?
Bảo Quyên ôm chầm lấy Phi Hân , khóc lớn hơn :
- Phi Hân ! Ôi ! Cậu thật là một người cao thượng . Mình không biết phải nói gì đây để cám ơn cậu
Thấy thế , Mẫn Hào kêu lên :
- Thôi , thôi . Bây giờ , mọi chuyện đã qua rồi . Cũng như Phi Hân , chúng ta hãy quên hết ~ chuyện không vui đi . Và hãy nhận lấy ~ gì ta đang có và sẽ có . Bây giờ có đủ mặt rồi , tôi xin báo cho mọi người một tin mừng là sau ca phẩu thuật này , Phi Hân đã khỏi hẳn bệnh tim . Từ rày về sau , Phi Hân sẽ luôn luôn khoẻ mạnh và không còn lo lắng gì ca?
Mọi người cùng reo lên :
- Ồ ! Có đúng như vậy không ?
- Đúng như vậy . Tôi đã kiểm tra rồi
Bảo Quyên nắm tay Phi Hân :
- Phi Hân ! Mình xin thật lòng chúc mừng cậu
Tiếng Mẫn Hào lại vang lên :
- Còn một chuyện nữa , anh xin báo tin vui cho Bảo Quyên và Phi Hân . Đó là chuyện bà Kiều My và Gia Minh đã hại gi ađình Bảo Quyên và đoạt gia tài của Phi Hân
- Thế là thế nào ?
- Các em cũng biết rồi đấy . Sau khi tên họ sở Gia Minh giúp bà Kiều My phá hoại cơ sở của đình Bảo Quyên và cặp bồ với Kiều Diểm , nên được bà Kiều My rất tin tưởng . Mới đây , sau khi để lại cho Kiều Diểm một cái bầu to tướng , hắn đã gom hết tất cả tiền bạc vốn liếng của bà Kiều My định trốn đi . Nhưng xui xẻo cho hắn , bởi tham thì thâm . Trướ ckhi đánh bài chuồn , hắn đã buôn hàng lậu qua biên giới , nhưng không may cho hắn đã bị công an phát hiện và bị bắt rồi . Hiện giờ hắn đang nằm trong trại giam để nhớ lại và cung khai ~ gì mà hắn đã làm . Bà Kiều My cũng vậy , việc làm của bà ta đã đổ bể . Hiện bà ta cũng đang nằm trong nhà tạm giam để điều tra . Nhất định họ phải trả giá thật đắt ~ gì mà họ đã gây ra
Phi Hân thở dài , buông một câu :
- Không ngờ họ lại gian trá đến như vậy
Bách Cơ nói thêm :
- Anh thấy họ bị như vậy là thích đáng
Mẫn Hào lại hồ hởi :
- Anh có quen với mấy người luật sư giỏi và đã nhờ họ giúp đỡ rồi . Họ bảo họ rất hứng thú trong việc này , nhất định họ sẽ giành lại công bằng cho các em . Rồi đây , các em sẽ nhận lại ~ gì mà mình đã bị mất
Chợt Phi Hân lo lắng hỏi :
- Thế còn chú em , ông ấy có bị liên lụy không ?
- Em yên tâm , đã điều tra rồi , chú em không dính líu đến việc này . Bây giờ , ông ấy rất nhàn nhã trong vườn hoa nhỏ của mình . À ! Mấy hôm nay , chú ấy cũng rất lo lắng cho em lắm . Ngày nào ông ấy cũng đến thăm em đó
- Vậy thì em yên tâm lắm rồi . sau này , em sẽ lo lắng và chăm soc'' cho chú Thịnh
Mẫn Hào xoa tay , cười tươi :
- Thôi , mọi chuyện đã ổn thỏa và vui vẻ cả rồi nhé . Sao , Bách Cơ ! hai người bao giờ mới phát thiệp hồng báo tin đây ? Để rồi đến tôi và Bảo Quyên nữa chứ
Bảo Quyên đứng nép vào Mẫn Hào , với nụ cười e ấp
Bách Cơ nắm tay Phi Hân , đôi mắt anh nhìn Phi Hân đắm đuối . Anh nói đều đều :
- Phi Hân ! Làm vợ anh nhé ? Đây là lời cầu hôn lãng mạn của anh đấy
Trả lời anh là ánh mắt Phi Hân lonh lanh sáng . Nàng nép đầu vào ngực anh , để cho hai trái tim cùng hoà chung một nhịp đập và để trái tim nàng trả lời thay nàng
Mẫn Hào và Bảo Quyên cũng cười lên sung sướng . Căn phòng chợt tràn ngập nụ cưỜi hạnh phúc.
Hết
--------------------------------------------------------------------------------
Tài liệu theo: dainam.net
Đánh máy: Han
Lần đọc: 9287 Trang đầu Trang trước Trang kế Trang cuối Trang 29 / 31
May4Phuong ©
© May4Phuong