kô cần cảm ơn mình đâu . mình chỉ giúp một ít thôi mà . tại dạo này hay bệnh nên ko post thường xuyên được sorry
**********************
Printable View
kô cần cảm ơn mình đâu . mình chỉ giúp một ít thôi mà . tại dạo này hay bệnh nên ko post thường xuyên được sorry
**********************
trân người chịu đựng . Rồi chàng giữ tay cô lại :
Thôi, nghĩ giải lao một chút đi em, để em mệt tội anh lắm .
Anh biết, anh xin lỗi, chịu chưa ?
Không chịu, phải nói lại .
Nói làm sao ?
Làm sao nghe được thì thôi .
Anh yêu em lắm, chịu chưa ?
Không tin .
Sao lại không tin ?
Yêu em sao muốn cọp ăn thịt em ?
Muốn hồi nào ?
Hồi nãy, chính miệng anh nói .
Anh xin lỗi, đừng ăn hiếp anh nữa mà .
Không thèm nghe .
Thôi nào, lúc nảy anh nói bậy, thành thật nghiêng mình xin lỗi em . Chị chưa mặt trời của anh ?
Không để Tử Lan kịp nói, Vũ Nguyên cúi xuống, thì thầm bên tai cô :
Em biết không, em là vầng trăng của anh đó, chịu không ?
Tử Lan cũng thầm thì :
Thôi, em không dám làm vầng trăng đâu, chỉ là một mảnh trăng thôi .
Sao khiêm tốn vậy hả em ?
Tự nhiên, họ im lặng, họ không nói chuyện bằng ngôn ngữ nữa, họ dùng cử chỉ biểu lộ tình yêu vô hạn tặng cho nhau . Bản thân người này là món quà vô giá đối với người kia .
Trên trời, vầng trăng tế nhị giấu mặt sau đám mây .
Rồi họ rời nhau ra, cùng yên lặng nhìn trăng . Tư Lan tựa vào vai Vũ Nguyên, thủ thẻ :
Chủ nhật này đưa em về nhà anh đi, anh Nguyên ?
Vũ Nguyên quay lại nhìn cô, giọng chàng nghiêm lại :
Sao em muốn như vậy ? Em thừa biết là anh không thể mà ?
Tại sao ?
Không thể được .
Tử Lan ngân ngấn nước mắt, rồi khóc rưng rức, Nguyên khổ sở :
Em hiểu dùm anh mà Lan, anh không thể đưa em về nhà được . Bất tiện lắm, em ở đó không nổi đâu, một ngày cũng không nổi, anh biết trước mà .
Em chịu được, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn xem em như một người lạ ? Em thấy rõ một điều, chẳng bao giờ anh muốn đón nhận em vào đời anh . Yêu nhau mà như vậy đó sao ?
Vũ Nguyên thở dài :
Anh không thể làm khác được, mình đã chẳng giao ước với nhau rồi sao, em nhớ không ?
Lúc trước khác, lúc ấy mình quen nhau, có thể anh chưa yêu em nhiều, nhưng bây giờ ... chẳng lẽ anh vẫn xem tình cảm hai đứa như trò đùa ?
Vũ Nguyên cúi đầu :
Không phải là trò đùa, nhưng không thể đi đến kết thúc tốt đẹp .
Em không muốn nghe nữa .
Em phải nghe . Anh không đánh giá thấp em, nhưng anh biết, bản năng con gái là ích kỷ, muốn được che chở, muốn sống sung sướng . Còn anh thì không thể cho em cuộc sống đầy đủ như ba mẹ em đã cho . Nếu trói buột nhau, sao này nghèo khổ em sẽ hận anh . Lúc đó anh biết làm sao với em đây ?
Em đã nói rồi, em không phải là gà vịt mà phải đợi anh nuôi .
Rồi hai đứa sống bằng gi Lan ? Anh không đủ sức lo một cái đám cưới cho tươm tất nữa là, và còn một điều khác lớn hơn, là anh phải lo cho mẹ với đứa em của anh nữa . Anh không được phép lo cho bản thân mình trước, em hiểu anh không ?
Tử Lan im lặng, cô nói nhiều cũng vậy thôi . Tính Vũ Nguyên cương quyết lắm, cô không lay chuyển được chàng đâu . Hình như hoàn cảnh khắc nghiệt làm người ta trở thành có bản lĩnh . Nhưng Tử Lan cũng chưa bao giờ bỏ cuộc một khi đã muốn, rồi cô sẽ tìm hiểu cái điều cô muốn biết .
Họ im lặng, vầng trăng trên trời ngỡ ngàng nhìn họ, như ngạc nhiên tự hỏi vì sao mới đây họ còn đang đùa nghịch là thế, bây giờ lại lầm lì, gay gắt, giận dỗi . Có lẽ trăng cũng trở thành vô duyên đối với họ, trăng giấu mặt sau một cụm mây đen .
+++++
Suốt giờ Hán nôm, Tử Lan mệt mỏi chống tay lên mặt, cô giấu đôi mắt chỉ muốn sụp xuống . Sáng nay Hải Trâm bảo cô nghĩ học, nhưng Tử Lan đã nghĩ quá ba ngày, cô ráng lếch thếch đến lớp, nhưng ra lớp học thì lại ủ rũ như con gà bệnh .
Tử Lan bỏ ba giờ sau, không cho Hải Trâm đưa về, cô theo đường tắt về ký túc xá . Trong phòng không còn ai, cô thay đồ, mở bớt một cánh cửa sổ , rồi nằm lăn ra giường .
Có tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ, Tử Lan đứng dậy bướt ra . Vũ Nguyên đứng dưới chân cửa, nhằn cô :
Sao em bỏ học vậy, có bị bệnh không ?
Em bị nhức đầu , sao anh biết em về ?
Anh đứng trên sân thượng , thấy em đi dưới sân . Chờ anh một tí nghen .
Khoan, anh đi đâu vậy ?
Mua thuốc cho em .
Em có bệnh gì đâu mà uống thuốc, nằm ngủ một chút là hết thôi .
Vũ Nguyên nhìn cô dò hỏi :
Thật không đó ?
Thật, em không thích uống thuốc đâu .
Có ai trong phòng không ?
Chỉ có mình em thôi .
Anh vô được chứ ?
Tử Lan gật đầu rồi quay qua dọn sơ lại chiếc giường . Vũ Nguyên đi vào, chàng hấp tấp kéo Tử Lan vào lòng . Trong bóng tối mờ mờ của căn phòng, họ ngấu nghiến yêu thương nhau .
Vũ Nguyên thì thầm :
Hết nhức đầu chưa em ?
Hết rồi !
Thật chứ ? Sao nhanh vậy ?
Tử Lan không hay mình nói một cách rất văn hoa :
Chỉ cần ở bên anh là em không bệnh nữa .
Nhắc lại nữa đi cưng .
Thôi, kỳ lắm !
Nguyên đặt Tử Lan nằm xuống giường, dịu dàng sửa đầu cô ngay ngắn trên gối . Chàng ngồi bên cạnh cô :
Mấy hôm nay không thấy em đi với Hải Trâm, anh định hỏi, nhưng cô ta "ngầu" vơÍ anh quá nên thôi . Em đi đâu vậy Lan ?
Em về nhà nhỏ bạn chơi .
Ở đâu ?
Ở Châu Đốc .
Vũ Nguyên nhướng mắt :
Tự nhiên bỏ học đi chơi, em bốc đồng quá .
Tử Lan im lặng, sẽ không bao giờ cô nói thật với Vũ Nguyên rằng cô đi Minh Hải và cô đã biết gia đình chàng ra sao . Nguyên sẽ không tha thứ cho cô đâu .
Bây giờ ở đây, trong tay Vũ Nguyên, Tử Lan cứ tưởng những ngày qua là cơn mơ, một cơn mơ nặng nề . Bởi vì cô đã tận mắt thấy cuộc sống thực của Vũ Nguyên, một cuộc sống khắc khổ, lam lũ . Cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi người ta có thể nghèo và lạc hậu đến vậy và khi hiểu Vũ Nguyên xuất thân như thế nào, Tử Lan không tin người yêu của mình là như vậy . Sống trong một gia đình túng thiếu nghèo nàn, ở một vùng đất hoang sơ, làm sao Vũ Nguyên có một phong cách hòa hoa phong nhã như thế ? Càng nghĩ, Tử Lan càng thấy khó hiểu .
Làm gì mà nhìn anh dữ vậy nhỏ ?
Anh Nguyên này, từ nhỏ đến lớn anh sống ở Minh Hải hả ?
Vũ Nguyên dè dặt :
Cũng không hẳn như vậy, nhưng em hỏi làm chi ?
Em chỉ muốn biết vậy thôi .
Em hết nhức đầu chưa ?
Em hết rồi .
Anh Nguyên .
Gì nhỏ ?
Mấy ngày nay anh nhớ em không ?
Nhớ như điên .
Có đi chơi với Mai Châu không đấy ?
Vũ Nguyên tát nhẹ lên mặt Tử Lan :
Hỏi ngớ ngẩn, làm như anh rảnh lắm vậy .
Thì tranh thủ một tí .
Không, bây giờ anh về nghe , ngủ đi , và không được suy nghĩ lung tung nưã, em là hay như vậy lắm .
Vũ Nguyên đứng dậy, nhìn Tử Lan chăm chăm, rồi như không kềm được, chàng nhào xuống, ghì lấy cô :
Em dễ thương quá .
Anh ở đây với em đi, một mình em trong phòng em buồn lắm .
Không được đâu em .
Sao vậy ? Anh bỏ học đi, anh sợ hả ?
Chuyện học không thành vấn đề, nhưng ở lại thế này không hay .
Chàng ngừng lại một chút, rồi ngập ngừng :
Anh dễ bị sa ngã lắm, sợ không kềm được chuyện đáng tiếc .
Tử Lan ngớ ngẩn , chưa kịp hiểu . Cô định hỏi thì Vũ Nguêyn đã đinhanh ra cửa . Tử Lan có cảm tưởng Vũ Nguyên trốn tránh cô .
Còn lại một mình, Tử Lan nắm yên, đắm chìm trong những hồi tưởng lộn xộn, nhớ lại chuyến phiêu lưu vừa rồi, cô hãy con thấy bàng hoàng .
Khi Tử Lan đòi về nhà Mỹ Thuý khoa sử, Thuý đã ngần ngừ :
Đi cực lắm nghe nhỏ . Chị sợ nhỏ đi không nổi .
Có gì đâu mà không nổi, nhưng chị đừng nói với anh Nguyên là em đã về nhà chị nghe .
Sao vậy ?
Em không muốn anh Nguyên biết .
Mỹ Thuý có vẻ hiểu chuyện :
Ồ, chị thấy cũng nên biết về gia đình Vũ Nguyên, nó giấu em lắm phải không .
Dạ .
Tộ nghiệp, nhưng nó suy nghĩ không đúng, giấu làm gì, thà để em biết hoàn cảnh thật của nó, rôi sau đó tự em quyết đinh .
Mỹ Thuý không hiểu hết Vũ Nguyên, Tử Lan cũng không thể nói .
Bây giờ nhớ lại, Tử Lan cũng không biết mình đã đến những nơi đâu . Chỉ còn một cảnh tượng sống động về vùng đất mênh mong sông nước . Xuống bên xe rồi, Tử Lan và Mỹ Thuý đi xuồng, đi liên tục từ nơi này đến nơi khác bằng phương tiện thô xơ đó . Ở đây, người ta hợp chợ trên ghe, trẻ em đi học bằng xuồng .. người ta sống thiếu những phương tiện bình thường nhất . Tử Lan không hiểu nổi tại sao họ sống và tồn tại bền bỉ được như vậy . Con người có sức sống kỳ lạ thật .
Đi ngang qua một túp lều cũ nát, xiêu vẹo, nằm chơ vơ giữa vùng mênh mong nước, Mỹ Thuý chỉ Tử Lan:
Nhà thằng Nguyên đó !
Tử Lan mở mắt , nhìn chằm chằm về cái nhà mà Mỹ Thuý gọi là nhà . Dùng từ như vậy là trịnh trọng lắm đấy . Trong suy nghĩ, Tử Lan dã hình dung nhà Vũ Nguyên đơn sơ, nhưng cô không ngờ nó tồi tàn đến mức như vậy, tưởng một cơn gió mạnh cũng đủ cuốn những cây cột mong manh đổ ụp xuống nước . Vậy mà mẹ và cô em gái của Vũ Nguyên vẫn sống được . Lẽ nào con người có thể chịu đựng đến như vậy ?
Tử Lan níu tay Mỹ Thúy :
Mình ghé nhà anh Nguyên đi chị .
Cũng được .
Tử Lan nhìn Mỹ Thúy :
Chị đừng nói em là bạn anh Nguyên nhé .
Ừ, chị biết mà .
Mẹ của Vũ Nguyên còn khá trẻ . Bộ đồ vá víu nghèo nàn vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp hiền hòa . Nhìn bà, Tử Lan nghĩ ngày xưa bà đẹp lắm . Trong cử chỉ của bà như có vẻ gì đó nhẫn nhịn, sủ nhẫn nhịn đã thành thói quen theo năm tháng . Vũ Nguyên không giống mẹ, mỗi đường nét cương nghị trên mặt chàng tương phản vơí vẻ ẩn nhẫn, hiền lành của bà mẹ . Có lẽ Vũ Nguyên giông cha hơn .
Để mắt Mỹ Thúy nói chuyện, Tử Lan ngồi yên, ngằm quan sát căn nhà . Chẳng có gì ngoài một chiếc chõng tre, một bộ ghế ọp ẹp và chiếc tủ đứng thô sơ, có lẽ bàn tay không lành nghề tự đóng . Đôi mắt cô chợt nhìn về góc nhà, ở đó có một hình phóng to , bức hình chụp đôi vợ chồng trẻ , đứng vơí hai đưá con trước tòa nhà lộng lẫy .Tử Lan chăm chú, cô nhận ra người phụ nữ hao hao giống người đàn bà ngồi trước mặt, và đưá con trai trong hình chính là Vũ Nguyên . Có lẽ lúc ấy chàng mơí mười lăm, mươì sáu tuổi .
Bức hình như lạc lõng giưã vách lá thô xơ .
Tử Lan thắc mắc , cô ngầm quan sát người đàn bà mà cô thường tưởng tượng, cố lý giải vì sao bà rơi từ cuộc sống vương giả xuống nơi tăm tối . Nhưng cái đầu ngây thơ của cô không lý giải nổi những phức tạp của cuộc đơì . Nhìn ngươì phụ nữ thanh tao sống giưã bốn vách lá tồi tàn, cô thấy đơì bất công quá, bất công đến phẫn uất lòng ngươì .
Khi cả hai đứng dậy về, mẹ Vũ Nguyên vuốt nhẹ tay Tử Lan :
Mai mốt con về nhà Thúy thì ghé đến nhà bác chơi nhé . Con dễ thương quá .
Dạ .
Mỹ Thúy buột miệng :
Bác thích Tử Lan không ? Biết đâu sau này nó làm dâu nhà bác đấy .
Bà cươì hiền lành :
Nhà bác nghèo lắm, chắc Lan nó không chịu đâu .
Trên đường về, Tử Lan suy nghĩ, Mỹ Thúy nhìn cô dò xét :
Em thấy tận mắt rồi phải không, sợ không ? Nói thật vơí chị đi .
Tội nghiệp anh Nguyên quá chị Thúy ơi .
Mỹ Thúy cươì, như thông cảm :
Chị không khuyên nhỏ bỏ cuộc, cũng không vun đắp thêm, có điều nhỏ nên suy nghĩ kỹ, lúc yêu khác, lúc thành vợ chồng khác, nhỏ đừng có lãng mạn mà nghĩ rằng cuộc sống chỉ cần một túp lều tranh vơí hai quả tim vàng .
Tử Lan dò hỏi :
Chị biết nhiều về gia đình anh Nguyên không chịu Thúy ?
Chị không biết, bạn vậy chứ họ không kể cho mình nghe chuyện riêng của họ .
Tử Lan nhắm mắt , vùi mặt vơí những suy nghĩ về gia đình Vũ Nguyên, một tình cảm lạ lùng, vưà sợ hãi, vưà tội nghiệp . Cô không hiểu được mình .
Buổi chiều, Tử Lan đi một mình ra bưu điện, cô vét tất cả số tiền để xài trong tháng này về địa chỉ của mẹ Nguyên .
Cô giấu Hải Trâm, giấu tất cả mọi ngươì về điều mình làm .
Bây giờ thì cô hiểu tại sao Vũ Nguyên chạy trốn tình yêu của cô, làm sao Vũ Nguyên có thể đặt tình yêu lên trên khi mà gia đình chỉ trông cậy vào chàng . Làm sao Nguyên có thể lo cho hạnh phúc riêng khi gia đình còn lận đận như thế .
Và có lẽ cô sẽ xem thường nếu Vũ Nguyên ích kỹ lo cho bản thân mình . Ô ! Cuộc đơì ! Sao trơì thích đày đọa đày con ngươì vào nghịch cảnh đến vậy ?
Lần đầu tiên trong đơì, Tử Lan nghiền ngẫm về định mệnh . Những ai sinh ra trên đơì chỉ biết hạnh phúc, ngươì đó sẽ không hiểu được nổi đau của con ngươì trước hoàn cảnh đâu . Chiều nay cô cảm thấy tâm hồn đầy u ám, bi quan .
+++++
Trâm cho anh gặp Tử Lan .
Hải Trâm đứng bên cưả sổ, đáp tỉnh queo :
Tử Lan đi chơi rồi, anh Nguyên ạ !
Vậy à ? Anh về nghe .
Dạ .
Hải Trâm quay lại nhìn Tử Lan, nheo mắt :
Thế nào, có tiếc không ?
Tử Lan ngồi bó gối trên giường, đầu gục xuống không trả lơì, Hải Trâm an ủi :
Thôi ráng quên đi, vài lần là anh ấy tự hiểu thôi .
Tử Lan im lặng . Cô tin rồi Vũ Nguyên sẽ tự hiểu, cô tin chàng sẽ tự trọng không đến tìm cô nưã . Nhưng sao Tử Lan vẫn không thấy nhẹ nhàng , chỉ có một nỗi buồn trĩu nặng .
Hơn một tuần nay, Tử Lan tránh mặt Vũ Nguyên . Lòng cô bây giờ là một khoảng chông chênh, tình yêu đang ngã nghiêng, chao đảo . Chỉ có tiếng nói của lý trí lấn áp trái tim .
Ấn tượng về lần về quê Vũ Nguyên làm cô sợ hãi . Khi đã tỉnh táo, khi bản năng thức dậy, cô chỉ muốn cắt phăng một quan hệ sẽ đẩy đơì mình vào bóng tối . Tưởng tượng ngày nào đó làm vợ Vũ Nguyên , rồi sẽ từ bỏ cuộc sống đầy đủ, để giam mình về neo heo hút vơí kiếp sống nghèo tủi , Tử Lan thấy hãi hùng .
Và như vậy là hết, là chấm dứt những ước mơ bay cao, là từ bỏ thế giơí ảo mộng màu hồng . Thời con gái sống trong chiếc nôi êm ái của gia đình, rồi vì một người con trai, vì tình yêu mù quáng, cô tự đẩy mình vào vực thẳm, uổng công cha mẹ nâng niu, kỳ vọng .
"Không thể được Tử Lan ơi ! Đừng có điên khùng như vậy . Cái giá phải trả cho mối tình lãng mạn là một đời nghèo khổ . Ôi, thế là đắt lắm, thế là tự giết đời mình và dập tắt niềm hy vọng của mẹ cha, không được phép với số phận như vậy ". Tử Lan nhắm mắt , những ý nghĩ tỉnh táo làm cô thấy đau khổ .
Chiều nay cô ngồi một mình trong phòng, thẩn thờ nhìn hàng khuynh diệp rủ buồn trong ánh tà dương :
Cô hát khe khẽ :
"Anh đã cho em một cánh hoa buồn, một ly rượu tràn đầy vị đắng cay, một ngày nào đó anh sẽ cho em một kiếp đoạ đầy"
Tử Lan im bặt, nghiến ngấu từng lời hát u buồn . Kinh khủng thay là đau khổ vì tình . Cô muốn trả lại Vũ Nguyên tình yêu từng làm cô choáng váng men say, muốn lấy trọn lại một trái tim đã dâng tặng .. cô sợ đời mình tăm tối .
"Hãy dừng lại bên bờ vực thẳm trước khi đã muộn màng ."
Trong nỗi bàng hoàng khổ não . Tử Lan ôm mặt chạy trốn chính bản thân mình .
Mỗi ngày cô đến lớp với một tâm trạng, cô nói cười với bạn bè mà không hiểu mình nói gì , cô chạy trốn tình yêu mà sao tâm hồn cứ hoảng loạn .
Và như cô nghĩ . Những ngày sao đó Vũ Nguyên thật sự rời xa cô, họ cũng không có gặp nhau trên đường đi, hay ở lớp học . Bóng dáng tình yêu đã lua vào mờ nhạt .
Vũ Nguyên lặng lẽ trả lại khoảng tự do mà cô muốn có, chẳng cần một lời thanh minh, bày giải .
Trong tâm trạng cô đơn dày vò, cũng có lúc Tử Lan thấy mình thanh thản . Nhưng điều đó chỉ xảy ra ngắn ngủi, khi lòng trần lắng lại, cô hiểu rằng cô không thể quên Vũ Nguyên . Bởi vì tình yêu đâu phải đến một cách dễ dàng, họ đã tặng cho nhau những niềm vui dịu ngọt, tặng cả những đắng cay dày vò . Muốn quên đi đâu phải là điều đơn giản .
+++++
Tối nay Tử Lan rủ Hải Trâm ra bãi cát, cả hai yên lặng nhìn bóng đêm phủ dày đặt trên sông . Hải Trâm nhịp nhịp ngón tay, hat khe khẽ một bài hát tình ca . Tử Lan tựa mặt vào nắm tay, Hải Trâm chợt quay lại :
Ngồi ở đây Lan có nhớ anh Nguyên không ?
Đang nhớ .
Sao kỳ vậy, tới bây giờ vẫn còn nhớ ? Bộ Lan còn thương anh Nguyên hả ?
Tử Lan thú nhận :
Còn , không cách gì mình quên được .
Không đươc, phải quên, bằng mọi giá phải quên .
....
Mấy ngày nay Lan quên được thì lấy trớn đó mà quên luôn đi , nhớ như vậy là mai mốt yêu nữa đấy .
Nếu mình tiêp tục yêu anh Nguyên thì sao đây ?
Hải Trâm nhún vai :
Thì cuối cùng về Minh Hải mà sống một cuộc đời khổ cực . Ba mẹ Lan không chịu đâu .
Chẳng lẽ vì nghèo mà mình để mất tình yêu .
Không mất sớm thì cũng mất muộn . Lan cứ sống trên mây rồi sau này khổ . Bộ trên đời này hết con trai rồi sao ?
Tử Lan nói khẽ :
Con trai thì nhiều lắm . Nhưng yêu thì chỉ yêu được một người, người đó là phân nửa của mình .
Vớ vẩn ! Lãng mạn .
Hỏi thật nghe, nếu bây giờ gia đình anh Khanh nghèo, Hải Trâm còn yêu anh Khanh không ?
Hải Trâm so vai :
Nghĩ tào lao, không bao giờ nhà anh Khang nghèo được .
Tử Lan im lặng . Hải Trâm hồn nhiên đơn giản là thế, nhưng lại rất thực tế , Hải Trâm đối xử tốt với bạn bè, dễ dãi trong mọi quan hệ, nhưng lại khe khắt và không hề tha thứ sau lầm của kẻ khác, thậm chí không hề thông cảm cho những người lỡ vận . Cho đến bây giờ Hải Trân vẫn mang ấn tượng không đẹp đối với Vũ Nguyên . Có lúc Tử Lan thấy mình sai lầm khi kể về gia đình chàng với Hải Trâm . Tử Lan biết Hải Trâm thương cô rất nhiều, nhưng Trâm lại vô tình làm khổ cô không kém .
Tử Lan buồn bả :
Mình về đi Trâm .
Sao về sớm vậy ?
Về ngủ .
Cả hai yên lặng đi bộ ra đường lớn . Ngang qua nơi có phiến đá nắm khuất ngoài bờ sông . Tử Lan nhìn ra, tim cô chợt đập mạnh khi thấy Vũ Nguyên ngồi một mình ở đó, dáng dấp thật cơ đơn, lặng lẽ . Cô quay sang Hải Trâm . Trâm về trước đi, mình muốn gặp anh Nguyên .
Không đợi Hải Trâm phản ứng, Tử Lan đi nhanh về phía Vũ Nguyên :
Cô đứng yên phía sau Nguyên, nửa muốn gọi, nửa không dám . Nguyên ngồi bất động, hút thuốc liên tục . Tử Lan không biết phải có thái độ như thế nào, cô thấy một chút sờ sợ .
Rồi cô gọi nhỏ :
Anh Nguyên .
Vũ Nguyên giật mình ngẩng lên . Rồi bình thản ngồi nhích về phía đầu phiến đá .
Ngồi chơi .
Bất kệ mọi người ngoài kia . Tử Lan lao vào lòng Vũ Nguyên , choàng tay ôm cổ chàng . Vũ Nguyên ngồi yên, rồi gở tay cô ra . Tử Lan chớp mắt, muốn khóc :
Gặp em anh không mừng hả anh Nguyên , trong khi em ..
Giọng chàng lạt lẽo :
Đi đâu ra đây vậy ?
Em đi chơi với Hải Trâm
Vậy à ?
Cả hai im lặng, Tử Lan thấy khổ sở :
Anh Nguyên !
Gì ?
Anh đi đâu ra đây vậy ?
Cũng như em, đi chơi .
Lại im lặng :
Tử Lan rụt rè :
Anh Nguyên !
Em muốn hỏi gì ?
Lúc này .. lúc này anh có hay đi chơi không ?
Vũ Nguyên cười lặng lẽ :
Thỉnh thoảng thôi, anh bận lắm .
Chàng đứng dậy :
Về đi Lan, tối rồi .
Em không về, em muốn ở đây với anh .
Anh có công viêc .
Em không tin .
Vũ Nguyên kéo bật Tử Lan đứng lên, nghiêm giọng :
Đi về, tối nay anh bận lắm .
Tử Lan dậm chân :
Anh muốn tránh mặt em phải không ? Em không muốn về .
Chàng chợt quát lên :
Đừng làm phiền tôi nữa, để cho tôi yên .
Trong bóng tối, Tử Lan không nhìn rõ khuôn mặt chàng, chỉ thấy đôi mắt quắc lên như giận dữ, cô sợ hãi :
Sao anh nạt em như vậy, trong khi em ...
Vũ Nguyên ngắt lời :
Em khỏi nói gì hết, anh hiểu rồi . Đừng quấy rồi anh nữa .
Em không quấy rối anh, em ....
Đừng nói nhiều nữa, anh không muốn nghe .
Tử Lan hiểu mình không nên nói gì nữa, dù có buồn cách mấy cũng hãy giữ lấy nỗi buồn trong im lặng . Cô hiểu tính Vũ Nguyên bao giờ cũng cương quyết, cô cúi đầu :
Anh thay đổi với em nhiều quá, được rồi, em không dám làm phiền anh nữa đâu .
Vũ Nguyên không trả lời . Họ đi bên nhau như một người lạ, họ chia tay như chưa hề quen biết .
Đêm ấy Tử Lan khóc một mình .
Sáng nay cô nhờ Vinh nhắn Vũ Nguyên lên phòng, nhưng hai ngày rồi ba ngày, Vũ Nguyên vẫn hút bóng .
Cô gởi tiếp mấy lá thư vẫn không thấy Nguyên hồi âm . Tử Lan không ngờ Vũ Nguyên sắc đá đến như vậy . Chẳng lẽ chàng dứt khoát thật rồi sao ? Thế còn tình yêu ? Tử Lan không tin chàng có thể vứt bỏ tình cảm một cách lạnh lùng như vậy .
Cô hoang mang, tuyệt vọng !
Buổi trưa, tan học Tử Lan quyết định ở lại chờ Vũ Nguyên . Cô đứng ở chân cầu thang chận Nguyên lại :
Em cần gặp anh một chút .
Chàng cau mặt :
Chuyện gì nữa ?
Anh có nhận được thư em không ?
Vũ Nguyên vẫn lạnh lùng :
Có, nhưng anh bận lắm .
Một vài người tò mò nhìn họ, Tử Lan hơi quê, như cô mặc kệ, cô nhìn Vũ Nguyên khẩn khoản :
Mình lại góc hành lang đi anh, em muốn nói chuyện với anh .
Vũ Nguyên nhún vai :
Anh thấy chẳng có việc gì phải đến đó cả, ở đây nói cũng được .
....
Thế nào, nói nhanh đi, tôi bận lắm !
Anh bận gì vậy ?
Tôi có hẹn .
Tử Lan nhìn chàng riết róng :
Anh hẹn với ai giờ này ?
Vũ Nguyên trả lời lơ đãng :
À, với một cô bạn, Mai Châu, chúng tôi hẹn nhau đi xem phim .
Tử Lan choáng váng, đất trời dưới chân như sụp đổ . Cô bám chặt lan can " không được khóc, khóc là nhục" . Cô cô nuốt nước mắt . Vũ Nguyên nhìn cô như dò xét -"Đừng hòng thấy tôi đổ nước mắt vì anh , đồ đểu". Cô cười khinh miệt, bất cần :
Tôi chỉ định gặp anh để hỏi thăm chị Thuý nhưng anh không rảnh thì thôi .
Cô hất mặt lên , quay đi . Được vài bước , cô đứng lại :
Xin lỗi đã làm phiền anh .
Không thèm nhìn Vũ Nguyên, cô đi thẳng đến chổ lấy xe, đến bây giờ mới nhận ra tim mình đập cuồng loạn vì phẫn nộ, đau khổ .
Thế là hết . Tử Lan thề với lòng sẽ không bận bịu nghĩ về Nguyên nữa . Thà cô chết treo còn hơn đi năn nỉ van xin con ngưòi đểu giả kia
cái chiện này hay thiệt ....Sup cảm ơn bạn đã post nhé :D chờ đọc tiếp
chời, bùn wá trời luôn, post tiếp dùm mình nha bạn ^^
Đọc truyện này mình vừa kính phục con người Vũ Nguyên vừa thấy ghét Vũ nguyên, ...khi yêu nhau á, ...VN đã giữ gìn cho Tử Lan ...Nhưng phải công nhận rằng kết thúc của truyện này thì hhay lắm! ...mèo phụ post 1 đoạn nhé:D
Cơn mưa đầu mùa làm không khí se lạnh, buồn buồn . Lâu lắm rồi Tử Lan mới được nhìn mưa . Trưa nay cô đứng bên cửa sổ nhìn trời giăng giăng . Hàng cây khuynh diệp gục đầu trong màn nước trắng xóa, những âm thanh rào rào như ru hồn người vào cơn buồn man mác .
Tử Lan tựa đầu vào thành cửa . Lặng nghe tiếng đàn Guiltare trầm âm vọng đến, rồi một tiếng hát cất lên:
"Tiếng đàn ai buông lơi
Tiếng đàn như tiếng khóc rung từng tiếng tơ não nùng ai oán .
Khiến lòng tôi day dứt, khiến lòng tôi thổn thức .."
Cô nhắm mắt . Buồn lịm .
Vũ Nguyên ơi !
Lẽ nào tình yêu đã lui vào quá khứ xa xăm . Bây giờ em đành khắc khoai với tháng ngày còn lại, những tháng ngày chưa kịp chôn kỷ niệm vào ký ức mịt mờ . Anh đã tặng em một tình yêu dịu ngọt, và tặng luôn cho em một vết thương đau nhức nhối . Đến bây giờ em vật vờ trong thế giới màu tím ngắt ...
Em không tin người ta có thể tàn nhẫn với nhau khi tình yêu đã lui vào kỷ niệm .
Nhưng làm sao mà không tin, còn đâu nữa mà hy vọng níu kéo, khi chính mắt đã nhìn thấy tình yêu đằm thắm của chàng với Mai Châu .
Tử Lan lắc đầu, cố xua đuổi những hình ảnh xé nát tâm hồn, nhưng mà lúc quên là lúc người ta điên cuồng nhớ nhung . Cô không sao quên được hình ảnh lúc sáng Vũ Nguyên đứng với Mai Châu bên hành lang họ cùng ngắm mưa rơi, họ nói cười âu yếm . Cô không sao quên được nụ cười của Nguyên cuối xuống đáp lại nụ cười của đứa con gái cô ghét cay ghét đắng . Tại sao họ có thể cười trong nước mắt người khác được chứ . Họ có trái tim không ?
Và khôn chỉ riêng lúc sáng, Vũ Nguyên đã từng cùng với Mai Châu đi dạo ngang phòng cô . Họ ở bên nhau thật khuya trước sân, trước cửa sổ phòng cô . Cả dãy B2 không ai là không biết Tử Lan bị bồ đá . Cô chất ngất trong nổi đau thất tình, và bẽ bàng trước dư luận dèm pha . Cô ngày càng sụp đổ tuyệt vọng .
Sáng nay trời mưa . Giờ giải lao các lớp đứng dọc hành lang ngắm mưa bay lất phất . Hải Trâm kéo Tử Lan lên căn phòng nhỏ trên sân thượng chơi . Cô sợ Tử Lan nhìn thấy Vũ Nguyên và Mai Châu đi dạo .
Mưa mỗi lúc một lớn . Chỉ nghe tiếng rào rào của nước, Hải Trâm nhìn khuôn mặt héo rủ của Tử Lan, cười vui vẻ :
Mình tắm mưa đi Lan .
Thôi, khùng hả ?
Ra vọc nước một lát là Lan hết buồn ngay, đi nào .
Còn hai giờ cuối thì sao ?
Bỏ luôn, không có tụi mình t ịu nó cũng đem tập về chứ gì .
Tử Lan chưa kịp phản đối, Hải Trâm đã kéo cái ào . Tử Lan hết hồn vì lạnh, cô chưa kịp hoàn hồnn thì người đã ướt loi ngoi . Hài Trâm lôi Tử Lan đến góc cuối sân, nơi đó nước đọng trên gạch, nước trong vắt nhìn thật thích . Chẳng bao lâu, Tử Lan bị cuốn hút theo tính nghịch ngợm . Cô hất chân một cái, bụi nước tung lên trắng xoá . Tử Lan cười khanh khách . Hài Trâm hứng chí :
Thích không Lan ?
Thích, thích lắm !
Tử Lan đưa hai tay hứng những giọt nước mưa áp lên mặt . Cả người cô ướt đẫm . Lâu lắm rồi, từ lúc bắt đầu làm người lớn, Tử Lan bỏ quên trò chơi thú vị này . Giờ đây, cô có cảm giác mình sống lại tuổi thơ đùa nghịch . Cô trở lại là cô bé hồn nhiên . Vũ Nguyên và nỗi thất tình đã bị những giọt mưa cuốn đi .
Cô cúi xuống, bụm nước hất vào Hài Trâm, Hài Trâm kêu chí choé và hất trả lại . Cả hai cười hét vang một góc sân .
Ở phía cửa, vài cái đầu bù xù ló ra nhìn, những đôi mắt loé lên kinh ngạc . Rồi lại vài cái đầu khác ló ra .. Đám con trai nhìn hai cô gái như những người ngoài hành tinh bay tới . Tử Lan thấy buồn cười, một chút ngượng ngùng . Cô kéo Hài Trâm đứng lại, len lén đến nép sau tường chờ họ đi xuống .
Mưa cũng bắt đầu ngớt . Tử Lan và Hài Trâm kéo vào phòng chờ, nước trên người nhỏ xuống, cả hai nhìn nhau :
Ướt hết rồi, làm sao về ?
Thì đứng đây chờ đồ khô .
Trời ơi, chờ có mà đến chiều .
Hay là mình về đại đi, đang giờ học đâu có ai thấy .
Rón rén đi xuống cầu thang, hai cô gái giống như hai đứa bé sợ bị bắt quả tang nghịch ngợm . Lầu hai và lầu ba vắng hoe, cả lớp đã vào học nên dãy hành lang không bóng người . Tử Lan và Hài Trâm lặng lẽ xuống sân lấy xe, chạy vội về ký túc xá . Bây giờ mới thấy run cầm cập .
Về phòng, cả hai thay đồ thật nhanh, rồi leo lên giường chiu vào mềm . Hình như cơn lạnh làm Hải Trâm mất hứng, cô nằm im thin thít . Tử Lan hé mắt nhìn Hài Trâm :
Lạnh lắm huh ?
Trâm gật đầu, răng vẫn đánh lập cập, nhìn cô như con mèo bị nhúng nước . Tử Lan thấy buồn cười .
Rồi Hài Trâm ngủ ngon lành . Tủ Lan nằm yên, nhìn ra ngoài trời . Sau cơn mưa, bầu trời càng ảm đạm . Còn cô, sau những phút đùa vui, cô trở về với nỗi buồn cào xé . Tử Lan úp mặt trong gối, khóc thầm lặng . Cho đến khi cô chìm vào cơn mưa .
Hồng Chi lay Tử Lan dậy :
Dậy đi Lan, có bệnh không ? Sao trán nóng quá vậy ?
Tử Lan cố mở mắt . Cô thấy đầu nhức rất khó chịu, cô rên lên :
Mình nhức đầu quá .
Cô nhắm mắt lại, bên tai còn nghe tiếng Bích Ty léo nhéo :
Tự nhiên hai người lăn ra bệnh, sao kỳ vậy ?
Mỹ Ngân cười khúc khích :
Tự nhiên sao được, khi không kéo lên sân thượng dầm mưa, hai nhỏ này khùng rồi .
Hài Trâm mở mắt, cố ngốc đầu lên :
Mình không có khùng, đi mua thuốc dùm mình đi .
Lát sao, Hồng Chi mang lên nồi cháo còn bốc khói, Tử Lan và Hài Trâm ngồi dậy nuối vài muỗng . Tử Lan bỏ dở chén cháo nằm vật xuống .Cô còn nghe tiếng Hài Trâm cười đùa .
Đến tối thì Tử Lan sốt dử dội, người cô nóng như lửa, bắt đầu mê sảng . Cả phòng quýnh quáng đưa cô qua khu 1 . Tử Lan vẫn mê man .
Khi cô tỉnh lại, trời đã khuya, xung quanh yên lặng . Tử Lan nhìn qua bên cạnh . Hồng Chi đang ngủ lơ mơ, nghe tiếng động, Chỉ mở choàng mắt :
Lan tỉnh rồi hả, đói không ?
Tử Lan khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại . Hông Chi ngồi dậy :
Để mình pha sữa .
Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa nhè nhẹ , thận trọng nhưng gấp gáp . Hồng Chi cao giọng :
Ai vậy ?
Tôi, Vũ Nguyên .
Hồng Chi đứng bật dậy, đi nhanh ra mở cửa . Vũ Nguyên đứng đó thở gấp . Hồng Chi ngạc nhiên :
Sao giờ này mà anh Nguyên vô đây được ?
Anh leo qua cổng . Tử Lan ra sao rồi Chi ?
Nó mê man từ chiều giờ, mới tỉnh .
Sao anh biết nó bệnh ? Và anh qua đây chi vậy ?
Vũ Nguyên nôn nóng nhìn vào trong .
Anh mới về phòng, nghe Vinh nói anh chạy qua đây liền .
Hông Chi nhìn anh, nghi ngại :
Anh qua đây chi vậy ?
Vũ Nguyên cau mày :
Anh muốn thăm Tử Lan, không được sao Chi ?
Hồng Chi im lặng , đẩy rộng cửa . Vũ Nguyên đi nhanh vào . Ngồi sụp xuống cạnh giường, hấp tấp áp bàn tay lên trán Tử LAN . Hồng Chi nhìn bàn tay run run của Nguyên, thấy một chút xúc động . Cô nói nhỏ :
Anh Nguyên ở đây với Tử Lan giùm . Chi đi kiếm nước sôi .
Khi Hồngg Chi cầm ly sữa trở lại, cô thấy Vũ Nguyên ngồi quay lưng ra ngoài . Bằng cách nào đó, Tử Lan nằm ngọn trong lòng chàng . Đầu cô gục trong vai Vũ Nguyên, những ngón tay chàng hấp tấp xoa trên vai Tử Lan . Hồng Chi đứng yên, phân vân . Rồi cô mạnh dạn đi vào, đưa Vũ Nguyên ly sữa :
Anh cho Tử Lan uống giùm, từ trưa giờ nó không ăn gì cả .
Cô tế nhị ra ngoài hành lang đứng nhin . Khi trạm xá lặng chìm trong bóng đêm .
Trong phòng, Vũ Nguyên kề ly sữa vào miệng Tử Lan, dỗ dành :
Uống miếng đi em, cho tỉnh .
Nhìn môi cô mím chặt, khuôn mặt đờ đẫn toát lên vẻ giận hờn, Nguyên năn nỉ :
Đừng giận anh nữa, Lan . Em hết bệnh đi rồi mình nói chuyện .
Tử Lan quay mặt đi :
Anh về đi, đừng quay đây nữa .
Em uống sữa, anh mới về .
Không !
Vũ Nguyên cúi xuống, áp môi mình lên mặt cô :
Anh năn nỉ, nghe lời anh đi mà .
Anh buông tôi ra đi .
Được rồi, nhưng em phải uống hết sữa đã . ( Hihihi bướng bĩnh thiệt )
Tử Lan im lặng, ngoan ngoãn uống hết ly sữa trên tay chàng, rồi Nguyên đặt cô nằm xuống . Tử Lan quay mặt vô tường, phủi tay Nguyên trên vai cô . Giọng cô thật nhẹ nhưng cương quyết :
Anh về đi, đừng có đến đây nữa .
Vũ Nguyên buồn rầu đứng dậy , chàng sửa đầu cô nằm ngay ngắn trên gối rồi ra ngoài .
Nghe tiếng mở cửa, Hồng CHi quay lại :
Anh Nguyên về đi , khuya quá rồi .
Hài Trâm đâu mà Chi ở đây vậy ?
Trâm chưa khoẻ nên bọn nó chưa cho nó qua đây .
Cả Hài Trâm cũng bệnh nữa cơ à ?
Dạ, nhưng cảm xoàng thôi .
Hoàng Chi im lặng một lát, rồi nói khẽ :
Tại lúc sáng tụi nó dầm mưa đó anh Nguyên .
Anh biết, hai cô kéo lên sân thượng giỡn dữ lắm mà .
Dạ .
Thôi anh về, sáng anh qua . Chi trông chừng Tử Lan dùm anh .
Hồng Chi rụt rè :
Sợ ngày mai tỉnh rồi, nó không tiếp anh đâu, nó giận anh lắm, với lại ...
Với lại sao, Chi ?
Chi thấy .. anh đừng nên qua . Mai Châu biết được không hay đâu . Tử Lan nó tự ái lắm .
Vũ Nguyên lắc đầu chán ngán :
Không phải như vậy đâu, thôi anh về nghe .
Dạ .
Khi Hồng Chi quay vào, Tử Lan đã ngủ say .
Đêm thật yên lặng .
+++
Mấy ngày rồi, hầu như Vũ Nguyên bỏ học lo săn sóc Tử Lan, nhưng rất ít khi chàng có dịp nói chuyên riêng với cô, hầu như suốt ngày bạn bè đến thăm Tử Lan tấp nập . Và những lúc chỉ có hai người với nhau, Tử Lan nằm quay mặt vào tường, sau khi đã lạnh lùng đuổi Vũ Nguyên ra khỏi cửa . Những lúc như vậy, Vũ Nguyên chỉ im lặng, kiên nhẫn ngồi bên cạnh giường .
Ngày cuối tuần, bạn bè trong phòng "hộ tống" Tử Lan về ký túc xá . Buổi chiều ấy, Hồng Chi đã tế nhị kéo Hài Trâm đi chợ , trong phòng chỉ còn mỗi hai người . Họ ngồi trên giườnG Tử Lan, cùng tựa vào tường . Cả hai im lặng thật lâu .
Vũ Nguyên nhìn Tử Lan đăm đăm . Cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ, không thèm quan tâm ai đang ngồi bên mình . Vũ Nguyên tư dài .
Rồi chàng lên tiếng :
Em khoẻ hẳn chưa ?
Rồi, cám ơn anh đã có nhã ý hỏi thăm .
Em có mệt thì nằm xuống đi cho khoẻ .
Tôi không sao hết .
Vũ Nguyên ngồi yên, nhìn mong lung ra ngoài trời . Chàng có vẻ suy nghĩ căng thẳng . Cuối cùng, chàng đứng lên :
Em nằm nghĩ đi, anh về .
Tử Lan vẫn lạnh lùng :
Cám ơn anh .
Vậy mà khi Nguyên ra cửa, Tử Lan nằm vật ra giường, khó nức nở (Con gái thiệt khó hiểu quá ), cô giận Vũ Nguyên cay đắng . Cô thù Mai Châu cũng cay đắng . Mai Châu cao thượng lắm . Mai Châu "chơi đẹp" với Tử Lan lắm . Những ngày cô ngã bệnh, cô ta đã sự xự rất quân tử, cô ta để Vũ Nguyên đến săn sóc cô, cô ta tế nhị tránh mặt . Bởi vì cô ta tìn rằng trái tim Vũ Nguyên không thuộc về Tử Lan nữa (Hình như con gái luôn tự hạ thấp mình và nâng cao bản chất của người khác tuy sự thật thì không hẳn đã là như thế) . Khi có tình yêu, người ta trở nên cao thượng lạ kỳ, vậy đó, có lẽ họ ban bố cho Tử Lan chút lòng thương hại .
Mỗi lần nghĩ đến, Tử Lan uất người vì phẫn nộ .Cô cố kềm chế để khỏi phải xúc phạm Vũ Nguyên . Mọi cố gắng của cô chỉ có thế đến đó . Cô không đủ bản lĩnh để sử xự cao đẹp hơn .
Cô lặng thầm gặm nhấm cho hết nỗi cay đắng của mình, còn gì đau hơn khi mình bị bỏ rơi, và tệ hơn nữa, lại bị thương hại . Ôi, thà Tử Lan này chết mòn còn hơn để đối thủ của mình thương hại . Cảm thấy mình bị đem ra làm trò chơi . Tử Lan tức uất người .
Cùng với sự hồi phục về thể chất . Tử Lan cảm thấy mình vững vàng hơn về tâm hồn . Mọi nỗi đau rồi sẽ qua . Tình yêu đầu đời sẽ chôn sâu vào ký ức .Tử Lan tin một ngày nào đó mình có thể quay lưng về kỷ niệm .
Cô bắt đầu đến lớp, trở lại nếp sinh hoạt bình thường . Bây giờ cô có thể bình tĩnh hơn khi vô tình gặp Vũ Nguyên, dù sao mỗi lần gặp như vậy, Tử Lan nghe có một cái gì đó nhoi nhói, cô cố dập tắt cảm nghĩ đó, và cũng chẳng dám mổ xẻ đến tận cùng . Cô khép chặt mọi ý nghĩ có liên quan đến Vũ Nguyên . Cô không hay lý trí của mình đang đối phó với trái tim nổi loạn .
Và dù muốn dù không, Tử Lan cũng phải nhận thấy thời gian sau này, Vũ Nguyên không còn tim Mai Châu nữa . Thỉnh thoảng họ gặp nhau ở trên hành lang, trên đường về ký túc xa hay ở thư viện, cô thấy chàng đi một mình . Bao giờ cô cũng bắt gặp nét buồn khó tả phảng phất trên mặt Vũ Nguyên . Những lần như vậy, bao giờ Tử Lan cũng vất vả đâu tranh với trái tim phản phúc của mình, trái tim cứ nhói lên sự rung động sao xuyến . Trái tim phản chủ .
+++++
Mùa xuân đã về, mỗi buổi sáng cảm nhận được hơi lạnh len vào không khí, những cơn mưa đầm đề không còn nữa . Mỗi ngày nắng càng hanh vàng hơn . Buổi chiều gió du dương gợi cảm hơn . Mùa xuân làm tâm hồn người ta lâng lâng êm dịu .
Cùng với những cảm giác hân hoan, sinh viên của các khoa cũng trĩu nặng nỗi lo thi cử . Buổi chiều tan học, thư viện thành phố lại đông hơn . Và trong trường, các dãy phòng học lại chật kín những con người trí tuệ
(Hình như hơi thâm thuý tí nhưng hiện nay, chưa chắc nhà trường là nơi dành cho những học sinh có ý trí ham học hiểu, nhưng thay vào đó là cơ hội tốt cho những kẻ có tiền chu cấp học phí) .
Buổi chiều, Hồng Chi và Tử Lan đứng trên lầu hai nhìn xuống . Ở dưới sân, Vũ Nguyên đang dựng xe, chàng vô tình ngước lên, rồi bình thản đi vào phòng học .
Hồng Chi thấy tất cả điều đó, cô quay qua nhìn Tử L an, thấy cặp môi hồng của Tử Lan mím lại, vẻ mặt xao động . Hồng Chi thở dài, thấy thương Tử Lan hơn bao giờ .
Từ sau lần Lan bệnh, tình bạn giữa hai người bắt đầu hình thành, những nỗi buồn , niềm vui, Hồng Chi hay kể với Tử Lan . Và ngược lại, với Hồng Chi , Tử Lan có thể trút cạn nỗI đau thất tình, những điều mà cô không dám kể với Hài Trâm .
Bây giờ Chi không còn "làm nghề" như lúc trước nữa, nhưng cô vẫn làm ở một quán bia ôm . Tử Lan hiểu điều đó và luôn có trách nhắc đến . Nhắc làm gì nỗi bất hạnh không thể cứu vãn . Giờ đây Hồng Chi chỉ còn nhắm mắt lao theo vòng đời vẫn đục . Có được người bạn như Lan, Chi thấy cuộc đời bớt nỗi trống trãi, hụt hẫng . Cô cần Tử Lan như cần một nguồn hạnh phúc gia đình .
Nhìn ngó về phía hành lang, Hồng Chi thấy chạnh lòng :
Lan đang buồn phải không ?
Tử Lan gượng cười :
Mình bình thường .
Lan giấu mình làm gì . Mình biết Lan nghĩ tới ai rồi .
Như vậy là không nên phải không Chi ?
Hồng Chi có vẻ suy nghĩ, ánh mắt cố giấu một nỗi buồn dùm bạn, cô trầm lặng nói :
Lan này, mình thấy .. hình như anh Nguyên với nhỏ Châu huề nhau rồi .
Mình cũng đoán vậy .
Lan thấy sao ?
Chuyện đó đâu có ảnh hưởng gì đến mình .
Thật chứ ?
Tử Lan ngập ngừng ;
Cứ coi như vậy đi .
Nhưng bây giờ mình lại thấy hai người chia tay như vậy tức tưởi quá Lan à .
Mình biết anh Nguyên còn thương Lan .
Một chút h y vọng loé lên trong tim Tử Lan, nhưng cô dập tắt ngay :
Mình không tin .
Sao vậy, Lan thử phân tích thái độ của anh Nguyên xem . Nếu không còn thương sao lúc Lan bệnh anh Nguyên có vẻ lo lắng vậy ?
Tử Lan thẩn thờ :
Mình nghĩ, lúc ấy hai người đó muốn tỏ ra cao thượng với mình . Mai Châu bảo anh Nguyên qua thăm mình để chứng tỏ nó rộng lượng . Có đau cho mình không chứ, mình giận lắm .
Hông Chi đăm chiêu :
Hôm no Lan với Hài Trâm ngồi ở bờ hồ dưới sân, lúc đó anh Nguyên đứng trên lầu một, mình thấy anh Nguyên nhìn Lan suốt, đến nỗi mình nhìn mà anh ấy vẫn không hay . Mình nghĩ như vậy là anh Nguyên còn thương Lan, đâu Lan chủ động tới giản hoà xem .
Tử Lan im lặng, những điều Hồng Chi nói đã đánh thức trong cô nỗi khát khao tình yêu tưởng đã quên lãng . Cô hiểu rằng mình chưa quên gì hết . Làm sao người ta có thể quên những gì thuộc về máu tim mình .
Trở vào lớp, Tử Lan cố tập trung vào bài vở, nhưng không cách gì cô xua đuổi được hình ảnh Vũ Nguyên khỏi tâm trí . Và bỗng cô đứng dậy, rời khỏi lớp học, không hiểu sao Tử Lan tin rằng tối nay cô sẽ gặp chàng ở đó, ở góc hành lang vắng lặng cho riêng hai người .
Trong bóng tối mờ mờ . Tử Lan nhận ra dáng người con trai đứng tựa thành cột, chiếc bòng ngả dài trên hành lang. Dáng dấp sao mà cô đơn đến nhói tim .
Đây là nơi chứng kiến kỷ niệm đầu tiên họ đến với nhau , và cũng là nơi ghi lại vô số buồn vui của mối tình sóng gió . Những nụ cười giòn giã hồn nhiên, những cái hôn âu yếm bất tận, và cả những giọt nước mắt đắng cay chua xót .
Bỏ hết mọi hờn giân, rụt rè . Tử Lan lao vào lòng Vũ Nguyên, úp mặt trong ngực chàng, run lên vì xúc đọng . Vũ Nguyên đứng yên, phân vân . Rồi dịu dàng ôm choàng vóc dáng mảnh mai vào người . Họ đứng lặng yên trong bóng tối .
Nguyên cúi xuống thì thầm :
Sao em không học, ra đây chi vậy ?
Em không học được, tự nhiên em linh cảm là ra đây sẽ gặp anh .
Mai mốt đừng như vậy nữa nghe em, lỡ lần này thôi .
Tử Lan ngước lên :
Lúc em bệnh, anh bảo là khi em hết bệnh sẽ nói chuyện . Bây giờ anh nói đi .
Đừng nhắc chuyện đó Lan, bây giờ anh quên rồi .
Không, em không tin .
Thôi, chuyện cũ em quên đi, đừng nghĩ ngợi làm gì cho mệt trí, em cứ sống thanh thản như trước đi, cho anh đỡ khổ .
Tử Lan hỏi lại :
Sao anh biết em thanh thản ?
Vũ Nguyên không trả lời . Cô cũng im lặng . Và hơn lúc nào hết, Tử Lan tha thiết muốn hỏi cái điều từng dày vò cô :
Sao khi chia tay với em , sao anh yêu Mai Châu nhanh vậy anh Nguyên ? Anh không nghĩ làm như vậy là em khổ sao ? Lẽ ra anh tránh đừng để em thấy .
Cô bật khóc :
Như vậy Mai Châu có quyền thương hại em , khi dễ em . Anh vừa lòng chưa ?
Vũ Nguyên thở khó khăn :
Đừng nói chuyện đó Lan . Anh không sung sướng gì mà làm như vậy đâu .
Có người yêu mới mà không sung sướng à . Em không tin . Không sung sướng sao anh quấn quít vơi Mai Châu quá vậy ?
Vũ Nguyên thở dài , như phải nén lại sức chịu đựng :
Em không hiểu gì đâu .
Bây giờ anh còn yêu Mai Châu không anh ?
Anh chưa khi nào yêu cổ, tin hay không tuỳ em . Em chỉ cần hiểu một điều là đừng nến dấn sâu vào anh nữa . Em đã có một lần can đảm chia tay . Vậy thì đừng để yếu lòng nữa . Tử Lan không quan tâm những gì anh nói, cô bận nghĩ đến điều khác :
Anh còn yêu em không ? Anh nói thiệt với em đi .
Vũ Nguyên điềm tĩnh :
Còn em, em thương yêu hay thương hại anh ? Em hiểu kỹ lòng mình chưa ?
Tử Lan định mở miệng, nhưng chàng khoát tay :
Đừng tưởng anh không hiểu, anh biết có lúc em chao đảo, em muốn rút lui khỏi anh. Anh không trách em điều đó, anh tạo cho em điều kiện thanh thản quên anh, sao em bỏ cuộc như vậy ? Em yếu đuối lắm chi để kéo lây cả anh khổ .
Vũ Nguyên nín lặng một giây rồi thở dài :
Lúc em bệnh, anh bỏ mặt em không đành, nhưng tiếp tục yêu em thì hai đứa sẽ đi sâu vào bế tắc . Thời gian đó anh muốn quẫn trí và mâu thuẩn, em biết không ?
Nhưng mà .. anh phải biết là em yêu anh !
Anh biết, nhưng em đã có lúc dùng ý trí kềm chế tình cảm vì em sợ khổ, đúng không ? Cứ nhìn thẳng vào anh và trả lời :
Tử Lan thú nhận :
Điều đó có, có lúc em sợ khổ, nhưng rồi em vượt qua được, vì đối với em, nghèo thì có thế vươn lên được, nhưng mất tình yêu thì cả đời không tìm lại đươc.
Em ảo tưởng lắm !
Tử Lan vùi mặc trong ngực Vũ Nguyên, thỏ thẻ :
Bây giờ hết hiểu lầm rồi, mai mốt anh đừng có tư tưởng chia tay với em nữa nghe , anh hứa không ? Thấy Vũ Nguyên quay mặt đi im lặng, Tử Lan khóc nấc lên :
Vậy đó đến bây giờ anh vẫn muốn chạy trốn em . Vậy lúc em bệnh anh đi thăm em chi vậy, anh bỏ em luôn đi .
Sao em cứ làm khổ anh hoài vậy ? Em có biết khi em lánh mặt anh, anh đau khổ thế nào không ? Nhưng rồi anh gượng lại được và tự xem như vậy tốt hơn . Thế rồi em quay lại, anh hiểu em không vượt qua nổi sự yếu đuối, anh phải cố tránh em , ngã vào tỉnh cảm Mai Châu để em dễ dàng quên anh . Nhưng sau đó anh không đủ sức đóng kịch nữa, nói như vậy để em hiểu, đây không phải là truyện đùa đâu em .
Em biết, em không có đùa .
Thấy Nguyên im lặng, Tử Lan tấn công : '
Anh không biết, lúc nào em cũng hiểu mình như con chim đậu trên cành liễu yếu, biết rằng cây oằn oại đấy, nhưng em vẫn không sợ, vì em biết con chim còn có đôi cánh .
Vũ Nguyên nhếch miệng :
Nhưng cuộc đời là cơn bão dữ dội lắm em, đôi cánh mong manh làm sao vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt . Em chưa khổ nên em còn lý tưởng lắm .
Không, em thấy rồi, em đã ...
Vũ Nguyên chặn lời cô :
Em không thấy gì hết, anh vạch cho em thấy nhé . Chỉ một chuyện anh chạy xe đạp ôm mà em hãi hùng như vậy, làm sao anh dám tin . Và sau này làm vợ anh, em phải về ở sống một nơi heo hút, thiếu những tiện nghi bình thường nhất, sống mà không biết cho ngày mai mình có gì để ăn . Đời anh là như vậy đó, làm sao em chịu nổi ? Dứt khoát anh không thể ràng buột với người con gái nào cả . '
Ra trường rồi cuộc sống khác đi chứ . Anh không thấy vậy sao ?
Khác ở chổ nào ?
Anh đi làm, dễ kiếm tiền hơn .
Làm ở đây Lan ? ai nhận ?
Tử Lan ấp úng :
Thì người ta phải phân công chứ, chẳng lẽ họ để mình thất nghiệp .
Họ nào vậy em ? Bộ em không thấy mấy khoá trước ra trưòng rồi thất nghiệp dài dài sao . Vả lại .. anh không có chút thân thế, anh đã nhìn thấy trước một tương lai sụp đổ chờ mình rồi .
Tử Lan chẳng biết nói gì, cô lặng lẽ nhìn chàng . Nguyên thở dài :
Lúc chưa vào đại học, anh nghĩ nó là con đường duy nhất để tiến thân . Bây giờ thì khác, anh biết mình đã sai lầm trầm trọng, biết đâu trong bốn năm đó anh có thể tạo cho mình nhiều thứ hơn là đeo đuổi mớ kiến thức vô dụng .
Tử Lan vô tư :
Sao em thấy anh nghĩ xa xôi quá, và thực tế nữa, em không ngờ anh thực tế đến vậy .
Theo em thì anh phải làm sao ?
Làm sao ấy há ? Em nghĩ còn đi học ngày nào thì cứ vui với ngày ấy, lo làm chi chuyện ra trường .
Anh hỏi thật nghe, em có nghĩ mai mốt ra trường em làm gì không ?
Em đi dạy .
Chỉ đi dạy thôi à ? Lương làm sao đủ sống ?
Em .. em không biết .
Vũ Nguyên hỏi tới :
Nếu không đi dạy được thì sao ? Em phải biết là bây giờ sinh viên thất nghiệp nhiều lắm . Lúc đo em sống bằng cách nào ?
Tử Lan lúng túng :
Em .. à , có thể em sẽ .. em cũng không biết nữa .
Vũ Nguyên ngửa người ra sao, cười khàn .
Em còn lơ mơ với cuộc sống quá . Làm sao anh dám tin em chịu được khổ cực . Em bảo rằng nghèo có thể vươn lên nhưng chỉ là ý nghĩ . Là lý thuyết mà thôi .
Rồi chàng đọc khẽ :
Mọi lý thuyết đều là màu xám .
Chỉ có cây đời mãi xanh tươi .
Mở mắt ra nhìn đời đi em, em đủ lớn để hiểu cuộc sống rồi, đừng lãng mạn nữa .
Đây không phải là những điều mà Tử Lan muốn nghe .
Cô muốn nói về tình yêu hơn . Yêu là phải bay bổng, lãng mạn .
Thực tế cuộc sống đợi ra trường rồi hẳn tính . Tình yêu không có bóng dáng của những lo toan đời thường . Vậy mà Vũ Nguyên không chịu hiểu điều đó . Cô thấy buồn buồn .
Vũ Nguyên vẫn vô tình :
Anh hỏi để em quan niệm cuộc sống ra sao thôi, chứ thực ra, con gái chẳng cần phải làm gì hết, mọi gánh nặng lo toan là việc của con trai .
Tử Lan im lặng, một chút giận dữ . Cô thích nghe chàng nói về tình yêu hơn, thế mà, Vũ Nguyên như chẳng quan tâm điều đó . Bình thường chàng rất ít nói, chàng chỉ cười khuyến khích khi cô huyên thuyên những chuyện vớ vẩn . Còn nói về thực tế cuộc sống thì Nguyên chịu nói lắm nhưng Tử Lan thì không tiêu hoá nổi những khái niệm trừu tượng đó .
Thấy Tử Lan im lìm, nét môi gọn xinh hơi cung lên vẻ bất mản, Vũ Nguyên cười lặng lẽ, rồi kéo cô vào lòng, áp môi lên cái miệng xinh như hoa của cô . Giờ thì họ quên mất chuyện thi cử và những thứ lo lắng tương tự .
Đất trời đã nhập thành một .
Sau mỗi lần hờn giận xa cách . Họ lại yêu nhau cuồng nhiệt, sâu sắc hơn .
tiếp tục nhé bạn...^^
típ tục chờ nhé bạn :hihi:
chài....chiện cũ chưa post xong nhảy wa post chiện mới...khó hiểu thật