-
Chap 11: Sự thật và những giọt nước mắt
Nó run run tay đỡ lấy khuôn mặt đã gục lên chân mình…
-Duy…Duy…Không thể là Duy được…-Nó hét lên liên tuc, cảm giác nhức nhối xâm chiếm cả con người nó. Đôi mắt căm phẫn…Không kiềm chế được cảm xúc. Nó dung hết sức mình lao thẳng vào thằng cầm dao lúc nãy
-Bốp!-Thằng nhóc ngã xuống. Nó vẫn không dừng, dùng sức đánh túi bụi vào thằng đó…Phẫn nộ, nó lao luôn cả vào con mập với tất cả quyết tâm. Con mập cũng ngã xuống. Không biết gì đến xung quanh…nó cứ đánh…đánh cho thỏa mãn…cả lý trí, cả con tim nó như chạy chệch hướng vậy…
-Đủ rồi đấy! Cô muôn giết chúng đấy à.-Phong nắm lấy tay nó kéo lại-Nếu còn đủ sức thì đưa bạn cô đến bệnh viện đi.
Nó như sực tĩnh, vùng khỏi tay Phong, chạy đến bên Duy
-Duy…Duy…-Nó khóc, lần đầu tiên sau ngày đó nó đã khóc, khóc vì kẻ đã khiến mình không khóc nữa…Bầu trời tối mù…sấm liên tục nổ…Mưa bắt đầu nặng hạt..
Phong nhanh chóng giúp nó đưa Duy vào bệnh viện.
Thằng nhóc này quan trọng với Kah-chan vậy sao?
----------------------------
Tại bệnh viện:
Các bác sĩ nhanh chóng đưa Duy vào phòng cấp cứu. Chỉ còn lại nó và Phong chờ đợi…trong câm lặng…Nó cảm thấy mình thật sự yếu đuối…yếu đuối đến tột độ. Bất giác…nó gục đầu vào vai Phong, tìm kiếm sự bình yên cho trái tim mình…
Phong lặng lẽ nìn nó dịu dàng. Cậu như mềm lòng trước sự yếu ớt của nó.
-Cạch!-Tiếng cửa mở khô khốc.
-Bác sĩ! Cậu ấy sao rồi?-Nó không dám đến gần đó, chỉ có Phong đủ bình tĩnh để nói chuyện với họ lúc này thôi.
-Uhm! Không sao đâu. Vết thương chỉ đâm sượt qua bụng, không ảnh hưởng đến các bộ phận khác, chẳng qua là mất máu quá nhiều. Để cậu ấy tĩnh dưỡng vài ngày là được.
Nó thở phào nhẹ nhõm. Tự lẩm bẩm với chính bản thân mình, nó nhẹ hẳn lòng.Nhưng…chính lúc ấy, tự dưng trong lòng nó dấy lên cảm giác hờn giận vô cớ…
-Cô không vào thăm cậu ấy à?-Phong nhìn nó chăm chú,
-Không việc gì phải làm vậy. Tôi cũng đâu có bảo cậu ấy cứu tôi. Cậu ta không chết là đỡ gây phiền phức cho tôi rồi.-Nó nói rồi rảo bước đi nhanh.
Phong nhìn theo bóng nó cho đến khi đã khuất dần sau cầu thang máy. Thở dài:
-Sao lại cứ cố kìm nén chính mình thế kia?...Haizzzzzzzzz
Phong đẩy cửa phong bệnh bước vào. Duy nằm yên lặng trên giường. Cậu đã tỉnh từ lúc nào…Mệt mỏi. Duy ngước nhìn Phong đầy ẩn ý
-Cậu không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó.-Phong quay lưng về phía cửa sổ-Tôi nguy hiểm lắm hả?
-Tại sao cậu lại tiếp cận Quỳnh?-Duy hỏi
-Haizzzzz…Sao các người cứ phải để ý đến chuyện ấy nhỉ? Tôi và cô ta là ác duyên thôi.Tôi không yêu cô ta đâu mà cậu lo.
-Ác duyên mà cậu lại quan tâm đến Quỳnh vậy sao?-Duy vặn vẹo.
-Quan tâm á. Cứ cho là quan tâm thì đã làm sao?-Phong quay lại nhìn thẳng vào mắt Duy.-Cậu ghen à?-Nói rồi Phong đẩy cửa bước ra ngoài.-Ráng giữ gìn sức khỏe nhé! Ra khỏi bệnh viện này rồi xem cậu điều tra được gì?
Duy cau mày. Nắm chặt tay, đấm vào tường:
-Chết tiệt
Cậu ta tên là Vũ Thanh Phong.Ba mẹ cậu ta là hai người rất có thế lực trong thế giới ngầm.Ba là Vũ Mạnh Phi, chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vũ Kỳ, mẹ cậu ta là một người phụ nữ rất giỏi giao tiêp, được nhiều người nể sợ. Gia đình đầy quyền lực và của cải nhưng xem ra cậu ta không thích gì cha mẹ mình cho lắm…Cậu ta chuyển về thành phố này ở từ năm 10 tuổi, ít khi gặp mặt cha mẹ mình…Là một người thông minh, đẹp trai được nhiều người mến mộ nhưng rất lạnh lùng và ít quan tâm đến mọi chuyện xung quanh…Rất giỏi võ và bắn súng…có vẻ cậu ta đam mê mấy trò cảm giác mạnh thì phải.Nhưng, con nhất định phải cẩn thận với cậu ta…Ta không muốn con gây chuyện gì bất trắc cho sự nghiệp của ta đâu…
Những lời ba nói vẫn cứ ong ong trong đầu cậu.
------------------------------------
-Quỳnh ơi! Duy bị gì thế. Có sao không?-Tiếng con Châu léo nhéo bên tai làm nó khó chịu.
-Bị đâm. Chết rồi. Bà đi nhặt xác đi!-Nó cáu gắt.
-Bà điên đấy à. Không dưng rủa lão ý chết.-Châu cũng nổi khùng,
-Tôi thích thế đấy. Bà nói nhiều quá, biến ra chỗ khác cho tôi ngủ.
-Sặc! Uổng công lão ý cứu bà rồi bị dối xử như thế này.
-Thì bà đến mà nói với hắn. Tôi không biết.-Nói rồi nó trùm chăn che mặt kín mít.
Châu nhìn nó chán nản. Bực mình:
-Bà có đi không thì bảo…Tôi điên bà lắm rồi đấy.
Châu dùng hết sức mình lôi nó dậy…
-----------------------------------
-Ông khỏe hẳn chưa?-Châu quan tâm
-Haizzzzzz.Tành tành thôi. Cũng chưa chết là được-Duy mệt mỏi
-Ông điên à. Ông đừng có âm mưu chết để thủ tiêu tiền hương của tôi nhé.Tôi nói trước là ông có chết thì tôi cũng không đi đám đâu đấy.
-Thế giờ bà mua đường sữa đến thăm tôi không phải là tốn tiền hơn đấy à.
-Thôi…Không tranh cãi với ông nữa.-Châu quay mặt buồn rầu-Ông cố tìm mọi cách bảo vệ Quỳnh vậy mà…tại sao ngày ấy ông lại bỏ đi không cho nó một lời giải thích gì cơ chứ?
Duy cúi mặt:
-Cũng là lỗi của tôi
6 tháng trước, tại nhà Duy:
-Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Không được đến gần con nhỏ đó.-Ba Duy tức giận hất mạnh ly rượu trên bàn xuống.
-Nhưng lí do gì mới được chứ? Không lẽ bạn bè quan tâm đến nhau cũng không được sao hả ba?
Ông nhìn Duy bằng ánh mắt bực bội:
-Con nghe ba nói đây. Nếu con còn đến gần con bé đó thêm lần nào nữa thì đừng trách ba. Ba sẽ không để yên cho con nhỏ đó đâu.Con đã vì con nhỏ đó mà cũng chẳng biết mình là ai nữa rồi đấy
-Nhưng mà…
-Con định không nghe lời ba hả? Được, vậy để cắt đứt mọi mối quan hệ của con và nó, con phải đi Sài Gòn một thời gian. Nếu con chịu nghe lời thì ba sẽ cho con về lại đây.
-Thế là do ba ông hả?-Châu nhìn Duy sửng sốt.
Duy buốn buồn:
-Ừ! Làm thế nào Quỳnh mới tha lỗi cho tôi đây?
…………..
-Cô làm gì mà lén la lén lút ngoài cửa phòng bệnh thế? Muốn thăm cậu ấy thì vào trong đi chứ?-Phong đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó.
Nó không nói gì, vội vã chạy lướt qua mặt Phong. Cố gắng nhắm mắt, chạy đi, chạy đi.Linh cảm có chuyện gì đó, Phong vội vã đuổi theo nó.
Nghe tiếng người ngoài phòng bệnh, Châu và Duy cùng ngoái ra:
-Ấy chết! Tôi quên mất là Quỳnh đang ở ngoài đó.Lôi kéo mãi nó mới chịu đi nhưng mà không chịu vào.
-Trời ạ!Sao bà không chịu nói sớm chứ. Vậy là nãy giờ Quỳnh đã nghe hết rồi ư?
-Để cho nó nghe cũng tốt. Ít ra thì nó cũng sẽ hiểu cho ông.
-Nhưng mà…tôi phải đi tìm Quỳnh đã.-Nói rồi Duy gượng hết sức bước xuống giường, mặc kệ vết thương chưa lành hẳn.
---------------------------------
-Này! Quỳnh! Đứng lại đã!-Phong vừa lau mồ hôi vừa cố đuổi theo nó-Grừ! Con nhỏ này. Chạy như ăn cướp ý
Nó chạy, nghe tiếng Phong gọi phía sau, nhưng nó không muốn dừng lại. Cảm giác đau đớn như trỗi dậy trong nó.
-Được rồi đấy! Cô sao thế hả?-Phong nắm lấy tay nó rồi giữ lại.
Nó cứ cúi gằm mặt, không nói gì, chỉ có cảm giác nóng hổi trên mặt.Nó gục vào người Phong và khóc.Những giọt nước mắt vỡ òa, vỡ òa trên khuôn mặt nó.
Phong cũng không nói gì. Chỉ có đôi bàn tay cậu bất giác đưa ra ôm lấy nó.Ấm áp quá! Nó muốn thốt lên như vậy. Nhưng:
-Rốt cuộc tôi đã làm gì vậy? Tại sao ông trời lại khắc nghiệt với tôi đến như vậy chứ?Tôi cứ cố chấp, cố tạo ra cho mình một vỏ bọc, một bức tường chắn để giấu cảm xúc thật. Tôi cứ hận thù, trách móc cái gì vậy chứ?
Nó hét lên. Phong cố ghì nó lại bằng đôi tay của mình.
-Đúng vậy! Cô ngốc lắm. Tại sao cô lại lẩn tránh tình cảm của người khác dành cho mình? Tại sao cô cứ cố tỏ ra là một con bé mạnh mẽ và hư hỏng, trong khi thực ra thì cô rất yếu đuối. Cuối cùng thì chính cô làm tổn thương cô mà thôi.Đồ ngốc!
-Tôi phải làm sao? Làm sao mới có thể đối diện với cậu ấy? Tôi đã sai rồi.
Nó khóc, khóc mãi. Những giọt nước mắt làm cho lòng Phong cũng nhói đau.
-Cứ khóc đi! Khóc cho quên hết những cảm xúc này rồi trở về đối diện với cậu ấy bằng chính trái tim cô.
Hai người đứng đó hồi lâu. Một người khóc. Một người im lặng.
-
Chap 12: Hòa giải
-Mưa rồi-Phong cất tiếng, nhẹ đưa bàn tay ra nắm những giọt mưa, cậu lên tiếng.Nó vẫn gục đầu vào trong vai Phong, những giọt nước mắt đã vơi dần nhưng khuôn mặt lại thêm ướt đẫm bởi những giọt nước mưa.
-Mưa! Sao mỗi lần tôi khóc là trời lại mưa? Tại sao?-Nó hỏi, câu hỏi dành cho ai, cho Phong hay cho nó?
Phong thầm thì vào tai nó:
-Có lẽ là vì khóc trong mưa thì sẽ không ai biết rằng mình đang khóc. Có người đã nói với tôi như vậy đấy.-Phong cười buồn.
Nó nhìn Phong ngạc nhiên vì sự thay đổi đột ngột của cậu. Cất tiếng:
-Cậu làm sao vậy?
Phong lắc đầu:
-Có sao đâu. Chỉ là quá khứ vẫn thường làm người ta nhói lòng vậy thôi. Tìm chỗ trú mưa đi nào, không lại bị cảm đấy.-Phong nói đầy quan tâm.
Nó không nói gì, lặng lẽ đi theo Phong về phía một căn nhà gần đấy. Lại ngồi nhìn nhau. Và lại im lặng.Sự im lặng đén nhói cả lòng, dường như cả hai người đều có điều gì đó muốn nói, nhưng….có lẽ là tại mưa nên chẳng ai cất nên lời.
---------------------------------------------------------------------
-Kah chan! Em lại khóc đấy à?
-Kah-chan? Sao vậy?
-Shou! Tsu! Tại sao? Tại sao lúc nào mẹ cũng lạnh lùng với em? Tại sao?
-Kah-chan! Đừng khóc nữa. Còn có tụi anh ở bên cạnh em mà.
-Shou! Tsu!
-Sao em lại cứ dầm mưa mà khóc vậy? Lạnh lắm đấy. Em sẽ bị cảm mất.
-Em thích như vậy. Vì trời mưa, thì sẽ không ai biết là em đang …khóc
-------------------------------------------------------------------------
Bóng chiếc xe hơi lao vun vút trong màn đêm lạnh giá. Bóng đêm sâu hoắm như muốn nuốt chửng lấy tất cả. Nó vô tư gục đầu lên vai Phong ngủ, tìm chút thanh thản trong lòng , để vơi đi cảm giác bứt rứt khó chịu.
Chỉ một lát nữa thôi, nó sẽ đối diện với Duy, với cảm xúc thật sự trong lòng nó.
-----------------------------------------------
-Kết quả điều tra thế nào rồi?
-Dạ đã tìm hiểu được rồi ạ, cậu ta là Hoàng Mạnh Duy, con trai của ông Hoàng Mạnh Quân, là tổng giám đốc một tập đoàn thương mại lớn ở thành phố. Tuy nhiên, cậu ta không có vẻ gì là một cậu công tử nhà giàu cả. Đẹp trai, hiền lành và được mọi người yêu mến, sống hòa đồng với bạn bè. Cậu ta là bạn thân với cô Quỳnh, nhưng 6 tháng trước đột ngột chuyển đi Sài Gòn, mới về đây được 1 tháng. Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu tiếp ạ.
--------------------------------------------------------
-Lý do gì mà cậu ta lại bỏ Quỳnh đi chứ? Mình không tin chỉ là vì ba cậu ta ghét Quỳnh-Phong nghĩ-Mình nhất định phải điều tra cho ra.
Trên vai cậu, nó cựa quậy đầu,mở mắt rồi ngồi bật dậy. Cảm giác mệt mỏi choáng ngợp cả tâm hồn nó.
-Cô đỡ hơn chưa?
-Tôi có sao đâu mà đỡ chứ.-Nó đưa mắt nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
-Lại trở về bản tính nguyên thủy, đúng là đánh chết cái nết không đổi.
-Kệ tôi.
Chiếc xe đỗ xịch trước cổng bệnh viện, nó uể oải bước xuống. Nó sẽ làm gì đây?
-Quỳnh!-Châu hớt hải chạy đến chỗ nó, kéo tay vội vàng.
-Sao thế?-Ánh mắt hoảng hốt của con bạn làm nó cũng chực lo lắng theo.
-Bà đi đâu mà đến giờ mới về. Duy vào phòng cấp cứu lại rồi,do vết thương chưa lành mà cứ lo cho bà, chạy ra ngoài tìm đấy.
Nó nghe như đầu mình trống rỗng, cảm giác sẽ mất thêm một người yêu thương nữa làm nó thấy sợ hãi. 6 tháng trước, nó vào bệnh viện, có Duy bên cạnh. Còn giờ, ai ở bên nó đây? Nó đưa ánh mắt cầu cứu nhìn xung quanh.
Phong vẫn ở bên nó từ lúc nào, cậu khẽ đưa tay nắm nhẹ tay nó…
…
1 tiếng chờ đợi
60 phút sống trong khắc khoải
3600 giây đợi chờ
…
-Duy!-Cánh cửa phòng bật mở, nó chạy ào vào, gục xuống bên giường bệnh,
-Duy ơi! Duy nói gì đi. Duy không được bỏ Quỳnh-Nó nắm lấy bàn tay Duy, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nó, chảy dài trên cả bàn tay Duy.
……..
Lại thêm một đem dài chờ đợi, đợi chờ không nguôi. Nó gục xuống bên giường bệnh. Mệt mỏi. Phong lặng lẽ cởi áo khoác đắp nhẹ lên người nó. Rồi lại thở dài bước ra ngoài.
-Quỳnh!-Một bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc nó. Choàng tỉnh, nó hét lên:
-Duy! Duy tỉnh rồi.
Duy nhìn ánh mắt lo lắng của nó, thoáng ngạc nhiên.
-Cả đêm qua Quỳnh ở đây sao?
Nó không nói gì, thấy tự dưng nước mắt lại rơi ra.
-Duy…Duy xin lỗi Quỳnh. Hôm qua Quỳnh đã nghe hết rồi phải không.Duy thật sự xin lỗi Quỳnh.-Tiếng Duy ngập ngừng đầy cảm xúc.
-Quỳnh không muốn nghe. Quỳnh không muốn nghe Duy xin lỗi. Tại sao chứ? Tại sao ngay lúc Quỳnh cần Duy nhất thì Duy lại không ở bên Quỳnh, Quỳnh ghét Duy, Quỳnh ghét Duy-Nó khóc, tiếng nói nhòe trong tiếng khóc.
Duy đưa tay ôm nó vào lòng, cảm giác muốn che chở cho nó vực dậy trong lòng cậu.
-Duy sai rồi. Duy sẽ không rời xa Quỳnh nữa…
Ngoài cửa, một người con trai đã chứng kiến tất cả. Cậu khẽ đóng cửa lại, dựa vào tường chán nản. Rồi vội vàng bước đi. Ngoài trời, cơn mưa đêm qua vẫn vội vã nhòe đi bóng người.Cậu đưa tay ra nắm những giọt mưa, thì thầm một mình:
-Rồi cái gì sẽ đến nữa đây
-
pó tay........rắc rối quá.........T_T
-
Chap 13: Nữ hoàng và mối quan hệ đáng ngờ
2 ngày sau.
-Duy đã đi học được chưa?-Nó vừa cắt táo vừa quay sang
Duy hỏi.
-Chắc là được. Mà Quỳnh cắt táo thì nhìn vào dao ý, làm vậy kinh quá!-Duy nhăn mặt.
-Nói vậy là sao hả? Duy muốn Quỳnh giết Duy đấy hả?-Nó giơ giơ cái dao ra trước mặt Duy chọc ghẹo.
-Thôi được rồi! Con nhỏ này…-Duy đẩy cái dao ra một bên.
---------------------------------------------------------------
Trước cổng trường.
Phong cắm phone vào tai, rồi lim dim mắt theo điệu nhạc buồn. Một vài người tò mò đi qua nhìn câu, đưa điện thoại chụp lấy cảnh tượng trước mắt.Cậu không xua đuổi, cũng chẳng nói gì, cậu đã quen với việc được người ta thích thú, ngưỡng mộ vì vẻ ngoài rồi. Cậu cố tập cho mình thói quen thờ ơ từ ngày nhỏ, khi mà trái tim non nớt phải chịu đựng những nỗi đau không gì hàn gắn được.Cố tập cho tâm hồn mình trống rỗng, nhưng trái tim thì cứ thét gào những yêu thương giấu kín. Cậu cố gắng, cố gắng để tìm kiếm cái gì chứ?
-Ủa! Phong. Làm gì mà đứng ở cổng trường ngủ vậy?-Nó tháo phone ra khỏi tai Phong, hỏi nhẹ nhàng.
Phong giật mình nhìn nó một cách ngỡ ngàng:
-Chắc mắt tôi có vấn đề rồi. Đi khám mắt đã!-Nói rồi Phong dụi dụi mắt định bước đi. Nó nhíu mày, kéo Phong lại, gắt:
-Này! Ăn nói kiểu gì thế hả?
-Ủa. Là cô đấy hả Quỳnh. Tôi cứ tưởng nhầm người nữa chứ.
-Nhầm người là sao?-Nó thắc mắc
-Thì tại bạn Nguyễn Trúc Quỳnh mà tôi biết không có kiểu nói nhẹ nhàng như hồi nãy mà.-Phong chưng hửng.
Nó nhéo Phong một cái rõ đau:
-Liệu hồn cậu đấy nhé. Hừ.
-Ái chà.Đúng là chỉ giả bộ được chút xíu là hết nhỉ.-Phong nhìn nó cười đểu.
-Cậu…
Duy chạy nhanh đến kéo nó:
-Đi thôi Quỳnh.
Phong không thèm để ý đến hành động của Duy, cậu nhìn theo Duy bằng một ánh mắt đầy khó hiểu, vừa có chút gì đó ngạo mạn, thách thức, lại vừa có cái gì đó buồn bã.
-À. Cái lũ đánh cô bữa trước đang chờ cô trong lớp đấy. Cứ từ từ mà xử nhé.-Phong gọi với theo nó.
Nó cố ngoái đầu lại, nhìn về phía Phong Bất giác, nó nở một nụ cười.
-Con nhỏ đó biết cười từ lúc nào vậy?-Phong lẩm bẩm.
….
Duy vừa kéo nó đi, vừa khẽ hỏi nó:
-Quỳnh này!
-Sao thế?-Nó ra vẻ ngây thơ.
-Quỳnh với cậu ấy là gì vậy?
Nó chợt nhớ đến câu hỏi của Châu lúc trước “Bà và anh chàng đẹp trai đó có quan hệ gì?” Là gì nhỉ? Chính nó cũng không biết. Có lúc thì ghét cay ghét đắng, ghét đến nỗi chỉ cần nhìn thấy nhau là muốn “choảng” nhau liền. Nhưng, những lúc nó cảm thấy mình yếu ớt nhất, cảm thấy bơ vơ nhất, thì Phong luôn ở bên nó. Nó mấp máy:
-Là…bạn …
-Bạn ư?-Duy hỏi lại lần nữa.
-Có lẽ.
“Chỉ có lẽ thôi ư? Vậy cái có lẽ của Quỳnh được bao nhiêu phần trăm chứ? Duy muốn một câu trả lời chắc chắn cơ.?-Đầu Duy ong lên vì suy nghĩ đó.
-Hôm nay Duy sao vậy?-Nó hỏi.
-Ừm ! Duy không sao. Chỉ hỏi vậy thôi mà.
Nó thấy lạ vì thái độ của Duy ngày hôm nay, nhưng không tiện hỏi vì đã vào lớp rồi. Nhác thấy bóng nó và Duy bước vào, cả lớp trố mắt ngạc nhiên.
-Tại sao Duy lại đi với Quỳnh?
-Ôi! Sao công chúa dễ thương của tôi lại nỡ lòng bỏ tôi ra đi.
-Không được. Con nhỏ đó dám đến gần hoàng tử của tôi. Không thể tha thứ được.
-Thế bà định làm gì Quỳnh chứ? Muốn chết à?
-Nhỏ đó là cái quái gì mà tôi phải sợ chứ?
-Nhìn ra ngoài ấy rồi biết.
Theo lời một đứa tỉnh táo nào ấy trong vô số những đứa đang không bình tĩnh, hàng chục cái đầu…ngoái ra phía cửa.
-Chị Quỳnh! Em xin lỗi ạ.-Là con nhỏ mập hôm trước đang quỳ trước mặt nó dưới tình trạng không còn gì thê thảm bằng.Nó cau mày, khó chịu:
-Mấy người làm cái gì giữa cửa lớp thế hả?
Bằng một giọng điệu hết sức thảm thương, cả lũ đàn em của con nhỏ đó chêm vào:
-Dạ! Tụi em xin lỗi chị Quỳnh nhiều lắm. Chị Quỳnh tha lỗi cho ạ.
-Cô lớp mấy?-Nó cúi xuống hỏi con mập.
-Dạ lớp 12!
-Còn cậu?
-Em lớp 11 ạ!-Mộ đứa khác lí nhí trả lời.
-Vậy thì…mấy anh mấy chị làm thế này em ngại lắm, nhưng- Nó đổi giọng-…đừng có gọi tôi bằng chị được không hả? Tôi chưa già đến thế đâu.-Nó trừng mắt nhìn .Rồi cùng Duy rảo bước vào lớp.
-Á! Chị Quỳnh! Tụi em không có ý đó ạ. Hay gọi là…-Con mập níu lấy chân nó, thống thiết.Nhưng…dường như cảm nhận được ánh nhìn đầy sát khí của nó nên vội vàng buồng tay. Hét lên:
-Từ nay tất cả phải gọi chị Quỳnh là nữ hoàng của trường này. Nghe chưa? –Rồi tất cả kéo nhau chạy mất dép. Để lại nó với ánh mắt chán nản, mệt mỏi vì bị quấy rầy.
-Thật là ồn ào!
-Quỳnh lạnh lùng thật đấy!-Duy lắc đầu nhìn nó.
-Nhờ ơn ai đấy.-Nó ngúng nguẩy.
-Gì chứ?
-Hì hì! Đùa thôi mà.-Nó cười cười nhìn Duy rồi bước vào lớp .
-
Chap 14: Lớp học và những người bạn
-----------------------------------------
-Quỳnh ơi! Bà đi học lại rồi à?-Con Châu chạy ào ra cửa chặn ngang nó và Duy.
-Ừ! Mà bà đang thay đổi tóc theo cái thể loại gì đấy? Nhìn giống cái tổ cú quá!-Nó vặn vẹo con Châu rồi chụp lấy cái đầu mới cắt của con bạn mà phá.
….
-Chuyện là có thật!
-Cái gì lạ thế?
-Nữ hoàng băng giá của trường mình mà lại cười đùa thoải mái thế kia.
-Chắc tụi mình lé rồi .
-Oài! Hay là được tình yêu của hot boy cảm hóa rồi.
-Hot boy nào cơ?
-Còn ai ngoài chàng Duy yêu quý của các bà. Chẳng lẽ là tên cao thủ tên Phong ấy, hai người này giống kẻ thù hơn.
-Sao cả 2 anh chàng đẹp trai ấy lại bu lấy con nhỏ đấy?
-Thế bà thử dễ thương hơn Quỳnh đi rồi họ bu theo bà. Xấu mà chảnh.
Đó là toàn bộ buổi họp chợ hoành tráng của lớp 10B4, tất nhiên có trừ bốn người nó, Phong, Duy và Châu.
-Đề nghị hai em Vũ Thanh Phong và Nguyễn Trúc Quỳnh lên phòng giám thị ngay lập tức.
Tiếng loa rè rè phát ra làm không khí ồn ào trong lớp ngưng bặt. Duy nhìn nó lo lắng:
-Có chuyện gì mà giám thị gọi Quỳnh lên thế?
Nó chưng hửng:
-Oài! Chắc là nghỉ học không có phép nhiều quá ấy mà, Duy đừng lo.
Nói rồi Quỳnh rảo bước nhanh về phía phòng giám thị.Phía sau nó,ở đâu đó một nụ cười bí ẩn đắc thắng.
-------------------------
-Hai em làm gì mà nghỉ học mấy ngày không phép hả? Liên lạc với gia đình thì không có ai cả là sao?-Tiếng thầy giám thị rè rè phát ra một cách khó chịu. Nhưng đáp lại ông vẫn là sự im lặng của Phong và nó. Sự im lặng đến đáng sợ.
-Nói! Tụi mày là hai đứa câm hả?-Dường như không nén nổi bực tức, ông hét lên.
-Không nói là câm chắc.-Nó khó chịu-Thầy nói nhiều là không câm còn tụi em không nói là câm. Thầy hay thật đấy!
-Em…-Ông nén giận nhìn nó-Thứ mất dạy như em thì chắc gia đình cũng chẳng ra gì đâu nhỉ, rác rưởi thì đúng vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi. Không hiểu sao mọi người cứ phải đối xử nhẹ nhàng với những đứa không biết điều như vậy-Lão cười đểu.-Đánh nhau giỏi như em, giỏi đến nỗi bọn đầu gấu trường này còn tôn em là đại ca thì nên đi ăn cướp, giết người rồi cầm đầu băng đảng xã hội đen mới đúng chứ nhỉ?Không biết giáo viên chủ nhiêm lớp em kiểu gì mà để mấy đứa tận cùng xã hội đến học ở đây, nếu không có học sinh báo lại thì..
-Ông câm miệng lại! Ông nghĩ là cái quái gì mà gọi tôi là rác rưởi hả. Thứ như ông mới là rác rưởi của xã hội đấy!-Nó tím mặt, sự giận dữ không giấu đi đâu được.
-Mày dám chửi thầy giáo là rác rưởi hả…-Lão đưa tay lên
-Bốp!-Cái tát dứng lại trên mặt Phong. Cả nó và lão đều ngạc nhiên
-Em làm gì đấy hả? Biến ra, hay em cũng là loại rác rưởi như con nhỏ đó.-Lão không dừng lại, lần này cầm luôn cây thước to đùng chuẩn bị đánh nó.
Nhưng trước khi nó kịp ứng phó gì với cây thước đang lăm le trên tay lão ta thì Phong lại lao ra, lần này, cậu ôm lấy nó và che chở. Tiếng thước cứ lộp bộp nện vào người Phong. Những vết thương không đụng đến nó, nó không đau về thể xác như cả tâm hồn thì đau nhói. Tưởng như trái tim nó đang bị ai bóp nghẹt vậy. Nó không chịu đựng nổi nữa, không thể để Phong đỡ đòn cho nó mãi như vậy. Nó xô Phong ra. Nó muốn tự mình hứng chịu những đau khổ này, tội nó gây ra không thể để cho Phong chịu đựng được.
-Cô ngốc đấy à?-Phong đưa tay ra giữ lấy cây thước chuẩn bị lao thẳng vào mặt nó.-Còn ông nữa-Phong quay qua lão-Hôm nay tôi để cho ông đánh tôi không phải là tôi sợ ông mà không đánh lại. Đừng tưởng làm thầy thì hay. Cứ chờ đấy…lão rác rưởi. Nói rồi Phong nắm lấy tay nó kéo đi. Sâu thẳm trong trái tim nó, những nỗi đau cứ cuộn lên, trào lên như sóng.
-Phong! Cậu…
Phong quay lại nhìn nó mỉm cười, một nụ cười trìu mến mà lần đầu tiên nó thấy ở cậu.
-Cuối cùng cô đã biết gọi tên người khác rồi đấy. Tôi biết cô muốn hỏi gì nhưng…đừng hỏi…rồi sẽ đến lúc cô hiểu.
---------------------------
-Tao hỏi đứa nào?-Nó đạp cửa bước vào lớp, khuôn mặt nó đầy sự tức giận…đến nỗi dưới này không đứa nào dám hé răng-Đứa nào dám tố chuyện của tao với lão giám thị đó hả? Đứa nào?
Ánh mắt nó chứa đầy thù hận, chỉ chực chờ kẻ nào ló mặt là sẵn sang bộp ngay.
-Em làm gì đấy. Có biết đang là giờ học không hả?-Cô giáo nhìn nó khó chịu nhưng chợt sững lại vì ánh nhìn của nó
-Cô có ý kiến gì hả? Hay là do cô nói?
-Ơ. Cô không biết gì cả. Thôi, giờ này lớp tự quản, cô xuống văn phòng có việc đã.-Cô giáo lau mồ hôi rồi vội vã ôm cặp bước đi.
Nó liếc khẽ theo bóng cô rồi nhìn thẳng xuống dưới lớp.
-Đứa nào?
Duy sững sờ nhìn thái độ của nó, nhưng…cậu cảm nhận được rằng nó đang ở rất xa cậu, cậu cảm thấy sợ con người nó lúc này vô cùng.
-Là do cô thôi. Tưởng mình là ai mà hung dữ với tụi tôi như thế. Có gan nghỉ học thì bị phạt thôi!-Tiếng Ly vang lên từ dưới lớp xua đi sự im lặng bao trùm lớp học.
-Thế là cô nói hả? Tưởng lớp trưởng là ngon chắc?-Nó tiến lại gần Ly.
-Ừ.Là do tôi nói đấy. Sao hả?Chắc bị phạt nặng lắm nên mới như thế nhỉ-Ly nhìn nó cười cười.
Cả lớp tái mặt sợ hãi vì thái độ của lớp trưởng và nó. Im lặng không nói nên lời.
-Đúng là đồ rác rưởi. Có cô ở trong lớp này chỉ làm khó chịu. Đã vậy còn bám lấy Duy nữa chứ.-Ly thì thầm vào tai nó-Cô không đáng xách dép cho tôi đâu.
-Bốp. 5 ngón tay nó hằn rõ từng vết trên mặt Ly.-Tao nói cho mày biết nhé. Loại như mày đừng tưởng có chút ít tiền mà đòi làm vua của xã hội. Tao ghét nhất cái thứ khinh thường người khác và chơi xấu sau lưng như mày đấy.
-Mày…mày dám đánh tao. Tao sẽ làm cho mày phải nghỉ học.-Ly hét lên.
-Mày có ngon thì cứ việc, tao đây không chán phải nghỉ học nhé. –Nó nhìn Ly khiêu khích.
-Mày…
-Hai người đủ rồi.-Duy bước ra chen giữa hai đứa nó.
-Sao Duy lại bênh vực cô ta chứ? Nó không xứng với Duy. Đồ bám trai, thấy Duy đẹp trai là bu lấy không rời.-Ly hét lên trong nước mắt.
-Cô đủ rồi đấy Ly. Thứ nhất, Quỳnh không phải rác rưởi như cô nói, thứ hai cô ấy không bám tôi, thứ ba là tôi tự bám theo cô ấy vì…tôi thích cô ấy thôi.
-Hả?-Lần này, không phải chỉ một mình Ly mà cả lớp bao gồm cả nó cùng nhìn Duy ngạc nhiên.
-Đúng thôi. Nếu phải chọn, tôi cũng chọn Quỳnh, ít ra cũng xử lí ngay thẳng chứ không chơi xấu người khác như thế.
-Đúng đấy! Ly quá đáng lắm. Sao lại nói người khác là rác rưởi như thế chứ?
-Chẳng phải từ lúc Quỳnh vào trường đã xử bọn đầu gấu hay bắt nạt mọi người trong trường sao? Từ đó đến giờ tụi nó có còn dám đả động gì nữa đâu.
-Đúng vậy! Ly thua rồi.
-Chơi kiểu như Ly thì không đáng mặt gì cả.
Lần này thì cả lớp đều lên tiếng phản đối Ly, ủng hộ Quỳnh. Ly hoảng hốt vì thái độ của mọi người, chạy lên phòng giám thì tìm kiếm sự hỗ trợ thì…
-Mày biến đi! Tại mày mà tao bị đuổi việc đấy. Mày biết hai đứa nó có ảnh hưởng như thế nào mà vẫn xúi tao xử nó, cuối cùng tao nhận được cái gì hả? Con ngu!
-
Chap 15: gió và những cảm xúc
Ly vừa bước ra khỏi lớp thì cả đám lóc nhóc trong lớp ùa đến chỗ Quỳnh hỏi han
-Quỳnh! Bị gọi lên văn phòng có sao không?
-Lão giám thị không đánh Quỳnh chứ?
-Không sao chứ Quỳnh?
Nó thực sự ngạc nhiên, ánh mắt sững sờ vì thái độ mà mọi người dành cho cho nó. Nó đã nghĩ, nghĩ rất nhiều, sự hiện diện của nó, tính các của nó chỉ có thể làm cho người khác căm ghét thôi, sẽ không ai them quan tâm đến nó cả:
-Mọi người…-Đôi lúc con người ta không thể mạnh mẽ và gượng ép với cảm xúc của chính mình. Nó cảm thấy hơi ươn ướt ở khóe mắt.
-Quỳnh đừng như thế. Bọn tôi đều biết hoàn cảnh của Quỳnh mà. Nhưng bọn tôi không hề có ý thương hại Quỳnh mà thực sự rất muốn làm bạn với Quỳnh. Được chứ?-Một thằng nhóc mỉm cười nhìn nó.
-Đúng đấy!.
Dường như lúc ấy, những giọt nước mắt đã vội vã tuôn rơi, khóe mi thấm những giọt lệ, nhưng không còn là đớn đau mà đâu đó…trong cái vị mặn chát của nước mắt còn có gì đó của hạnh phúc.
-Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!
Có lẽ với lớp 10B4 ngày đó là ngày đẹp nhất, với cảnh tượng thật đầm ấm…Băng giá thì cũng đến lúc tan chảy mà…đúng không?
-Còn một chuyện nữa…-Một đứa nào đấy thốt lên vu vơ rồi nhanh chóng đứa ánh nhìn láu lỉnh về phía Duy.
Không ai bảo ai, tụi nó đều đưa mắt nhìn chàng hoàng tử đẹp trai của lớp mình. Duy bối rối nhìn nó:
-Ơ…Cái gì đấy?
-Hì hì! Thế ai vừa bảo tôi thích Quỳnh đấy nhỉ?
-Ừ! Ai ấy nhỉ?
-Thế còn Quỳnh? Quỳnh thì sao?-Một đứa quay ngoắt về phía Quỳnh.
-Ơ!...-Đúng vào lúc nó đang bối rối vì sự cuống nhiệt của lũ quỷ sứ thì một dáng người quen thuộc lướt nhanh qua cửa lớp. Ánh mắt hững hờ, lạnh lùng từ buổi đầu gặp gỡ…Trong phút chốc, chân nó bất giác lao đi, không theo một chủ định nào của ý thức. Môi nó mấp máy:
-Xin lỗi.Tôi có việc.
Nó vội vã chạy đi để lại sau lưng là Duy và đám hỗn độn 10B4 với sự ngạc nhiên khôn tả:
-Thế này là lại chuyện tình tay ba rồi.-Một đứa nào đấy vu vơ nói.
-Thôi! Cố gắng nhé Duy-Một thắng nhóc vỗ vai Duy tỏ ra thông cảm.
Những bước chân vồ vập của nó, cuống cuồng trong nhịp chảy của cảm xúc:
-Phong!
Thằng nhóc quay lại, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng. Không biết từ bao giờ, Phong đã quên đi ánh nhìn lạnh lùng thưở trước, và cả nó, nó cũng đã nhìn Phong bằng chính con tim của mình.
-Gì thế? Sao cô lại chạy theo tôi?-Phong hỏi nó.
-Không biết!-Nó buột miệng trả lời theo cảm xúc. Nhưng đúng là nó cũng không biết vì sao nó lại đuổi theo Phong, nó chỉ biết rằng nếu không làm vậy nó sẽ mất đi một cái gì đó to lớn lắm.
-Lên sân thượng hóng gió đi!-Phong rủ.
Nó không nói gì, lặng lẽ bước theo Phong. Đứng trước Phong nó cảm thấy có một cảm giác gì đó thật kì lạ. Kì lạ đến chính nó cũng không phân biệt được ở đâu là điểm dừng nữa.
-Cậu biết không?-Nó bắt đầu bằng một câu nói như thế.
Đứng dựa vào tường, để gió lùa mái tóc bay bay. Phong khẽ nhìn theo bóng nó
-Tuổi thơ tôi không êm đềm, chẳng hạnh phúc gì cả. Tôi sống một cách vô thức, nếu những đứa trẻ khác đều biết về tuổi thơ của nó, bắt đầu nhìn cuộc sống từ khi mới lọt lòng thì tôi lại khác…Kí ức của tôi bắt đầu khi tôi 6 tuổi, toàn bộ những ý niệm về quãng thời gian trước đó với tôi dường như vô thức. Nhưng tôi không hề cho đó là điều quan trọng, tôi nghĩ con nít thì dễ quên mà thôi.Nhưng, nhiều lúc tôi thật sự muốn biết tôi có từng hạnh phúc, vui vẻ không? Vì những gì tôi cảm nhận được vào lúc 6 tuổi là sự mệt mỏi và buồn chán. Mẹ tôi luôn nhẫn nhịn, chịu khó còn ba tôi thì lại là một kẻ gia trưởng, độc đoán. Tôi sống từng ngày bằng những trận đòn của ông ta và nước mắt của mẹ.Cảm giác bé thơ vừa chớm nở vội vàng dập tắt bởi những khổ đau lên tâm hồn non trẻ.Haizz…Đến lúc biết suy nghĩ, tôi bắt đầu tập cho mình cách đeo mặt nạ, cố che dấu cảm xúc của mình, lúc nào cũng phải làm con ngoan trò giỏi, tôi thực sự mệt mỏi. Nhiều lúc, tôi cảm thấy xung quanh mình chỉ là sự lợi dụng, và muốn chết đi…-Nó cười buồn-Nhưng…đâu phải muốn chết là được, tôi lại phải tập cho mình cách sống mạnh mẽ, tập tìm niềm vui từ trong đau khổ. Những lúc ấy, Duy và tụi bạn cùng lớp lại là nguồn an ủi lớn nhất trong tôi. Nhiều lúc, tôi thấy Duy thật sự quan trọng trong cuộc sống của mình, ở bên cậu ấy tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản…Có lẽ tôi đã coi cậu ấy quá quan trọng, nên sau khi mẹ và em trai mất, tôi coi cậu ấy là chỗ dựa vững chắc nhất cho tâm hồn mình…để rồi, khi cậu ấy bỏ tôi ra đi không một lời giải thích thì tôi lại cảm thấy hụt hẫng, thấy thế giới như xoay chuyển, rồi tự mình rơi xuống vực thẳm của đau khổ.Tôi tự làm khổ mình trong những nỗi đau,tự làm khổ mình bằng sự dối lừa của cảm xúc…Tỏ ra hư hỏng, đánh nhau, không coi thầy cô ra gì…tôi thật ngu ngốc phải không?
-Không…Cô không ngốc mà chỉ là cô tự tìm sự giải thoát cho bản thân mình mà thôi-Phong đưa ánh nhìn về phía xa, hờ hững nói.
-Sao cậu lại nghĩ vậy?-Nó thắc mắc.
-Không biết. Chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi.
-Haizz…Vậy mà khi cậu ấy trở về…và khi tôi đã biết được lí do mà cậu ấy phải rời xa tôi, thì tôi thực sự cảm thấy xao động. Và khi cậu ấy nói thích tôi thì có lẽ tôi đã rất hạnh phúc…
-Vậy còn cô thì sao? Cô có thích cậu ấy không?
-Uhm…Có lẽ là …có…Tôi nghĩ vậy đấy.Nhưng mà, tôi không muốn nói với cậu chuyện này, điều tôi muốn nói là một lời cảm ơn với cậu.Cảm ơn vì cậu đã ở bên tôi những lúc tôi yếu đuối nhất. Cảm ơn…vì ở bên cậu tôi mới thực sự sống đúng với trái tim mình…-Nó nói rồi vội vã chạy đi, muốn giấu khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì ngượng.
Còn lại một mình, Phong đưa bàn tay ra, hững lấy ánh nắng và không khí hư vô. Cậu đưa ánh nhìn sững sờ vào trong đó:
-Có cần phải khách sáo vậy không?Kah-chan thực sự đã quên rồi, kí ức ngày xa xưa ấy…Kẻ giữ, người quên…Đúng là cuộc sống mà…Haizzz…Cảm xúc đó của Kah chan liệu có đúng đắn hay không? Thoáng qua hay chỉ còn là bất chợt như những ngày xưa ấy…Mình không còn nhiều thời gian nữa rồi. Mình biết phải làm gì nữa đây?...
Những giọt nước mắt của nó ngày nào tưởng chừng còn nồng ấm trên tay Phong…Cuộc đời ôi sao khắc nghiệt quá!
-
Chap 16:quá khứ của những tiếng gọi ngày mưa
-Duy!-Nó chạy ào đến chỗ Duy, nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời. Nụ cười mà nó ngỡ mãi mãi nó sẽ chẳng bao giờ có được. Duy nhìn nó ngạc nhiên, cậu mỉm cười lại với nó. Từ trong sâu thẳm trái tim mình, cậu biết mình đã đạt được tình cảm của nó. Cậu đã không còn phải lo sợ gì nữa rồi.
Từ trên sân thượng, Phong khẽ nhìn xuống mặt đất, nhìn nó, nhìn Duy rồi…buông một tiếng thở dài…
-Khục khục…-Cậu ho nhẹ…nhưng dường như nó đau đau lắm, cứa cả trái tim cậu…Một giọt máu rơi xuống…nhẹ nhàng…nhẹ nhàng…như nước mắt ai…Màu đỏ chói chang, chói chang đến nhói lòng:
-Rốt cuộc , rốt cuộc thì còn bao lâu nữa…?-Cậu thụp xuống…Mắt dán chặt vào giọt máu vừa rơi xuống…Máu của chính mình mà cậu cảm thấy giờ đây sao nó xa xỉ đến thế? Xa xỉ đến tột cùng. Vì cậu đã không thể giữ nó được nữa rồi…
Nụ cười của em rực sáng giữa bầu trời êm lạnh giá
Anh mỉm cười chờ đơi
Sự tinh khôi, thánh thiện ấy dội vào lòng mình…
Nhưng sao, xung quanh anh…vẫn mãi chỉ là màn đêm hun hút
Không lối thoát…
Và không em…
Chưa bao giờ trong lòng nó, sự bình yên và ấm áp lại tràn ngập như lúc này. Có lẽ là vì nó đã tìm thấy giữa muôn ngàn vô vọng là một bến bờ, chỗ dựa vững chắc.
-Quỳnh quen với Duy nhé!-Dẫu biết trước câu trả lời qua thái độ của nó, cậu vẫn hỏi, hỏi để tìm đến sự chắc chắn, tuyệt đối
-Quỳnh không biết đâu. Hi hi-Nó cười cười chọc Duy rồi chạy biến ra chỗ khác ra vẻ chọc ghẹo cậu.
Sợi dây nhân duyên cứ nối rồi đứt, đứt rồi lại nối liền…
Tình cảm liệu có thực sự là thứ bền vững…?
-Duy ơi! Phen này là phải khao lớn nhé!
-Cuối cùng hoàng tử cũng đã chinh phục được nữ hoàng băng giá của chúng ta rồi.
-Mà công nhận…ông tốt số thật đấy…
-Tại sao tôi lại không có chút đẹp chai của ông nhỉ?
-Oài! Đúng là ông trời bất công mà.
Tụi con trai 10B4 bu quanh Duy đùa giỡn…Cậu chẳng hề tỏ ra khó chịu mà thực sự rất vui…Cuối cùng thì nó cũng chỉ thuộc về cậu mà thôi.
Cậu tin chắc là vậy.
Trời đang nắng bất chợt đổ cơn mưa. Cơn mưa cuối xuân có chút gì đó nhè nhẹ, đắm chìm trong ngất ngây của muôn vàn sự sống đua nhau nảy nở.Nước mưa có vị gì nhỉ? Nó đã tự hỏi mình nhiều lần như vậy? Câu hỏi đó mỗi ngày với nó lại một khác.
Ngày hôm qua, là vị đắng, cay của đau khổ.
Ngày hôm này, là ngọt ngào của tình đầu chớm nở, ngọt ngào của hạnh phúc nhưng…vẫn có cái gì chan chát nơi đầu môi…Khó chịu và cũng đau nhói cả kí ức con người.
-Quỳnh ơi! Vào trong này đứng chứ không bị ướt bây giờ!-Duy kéo tay nó chạy về phía lớp học.
-À ừ…-Nó chạy đi, trong lòng vẫn còn dấy lên niềm tiếc nuối vô bờ…
Kah chan mau vào đây đi! Ướt hết bây giờ!
Ai cũng đã từng nói với nó những lời ấy…không không phải nó…Là cô bé tên Kah chan nào đó…
Trong mưa, những kí ức, những niềm tin của tiềm thức cứ trỗi dậy, dâng trào mạnh mẽ…
-Tsu kun! Shou kun! Hai người đang làm gì thế?-Con bé đưa ánh mắt tò mò nhìn hai thằng nhóc đang thủ thỉ với nhau.
-Có gì đâu. Con nhóc này chỉ được cái tò mò là giỏi-Một thằng nhóc xoa đầu con bé nhẹ nhàng.
-Hai người giấu Kah chan! Không chơi với hai người nữa.-Con bé ngúng nguẩy quay đi
-Xí! Đồ con gái nhiều chuyện. Không chơi thì thôi, ai thèm chứ.-Thằng nhóc còn lại cau có bốp lại lời con bé.
-Grừ! Nói ai nhiều chuyện hả? Đồ con trai xấu tính.
Lời qua tiếng lại, ba đứa nó đuổi nhau trong một chiều đông lạnh…Những tiếng cười của trẻ thơ ngây thơ và trong sáng…Tiếng nói trong trẻo, vang vọng về nơi nào xa xăm ấy.
-Oái! Mưa rồi.-Tụi nó dừng cuộc chơi lại nhìn nhau, nhìn trời, bàn tay đưa ra chờ những giọt mưa len qua tay mình.
Rồi, không ai bảo ai, hai thằng nhóc nắm lấy tay con bé cười vui vẻ:
-Kah chan mau vào đây đi! Ướt hết bây giờ
Sự tinh nghịch của trẻ thơ ngày trước…liệu sẽ là gì mang đến cho mưa mùa sau
Phong quỳ trong mưa, những bóng hình quá khứ cứ nhảy múa trêu ngươi trước mắt cậu…Quằn quại, trong nỗi đau của tiềm thức. À mà không, phải là hạnh phúc của tiềm thức mới đúng, còn nỗi đau là của hiện tại. Qúa khứ cứ nhói trong cậu, làm trái tim cậu tan nát. Mới đó thôi, nó con hiện hữu rõ rệt trước mắt cậu…Nhưng đưa tay ra, nào có chạm đến được, chỉ chạm đến tận cùng của buốt giá, và tổn thương mà thôi.
Còn đâu nữa nụ cười trong sáng, tiếng nô đùa tinh nghịch, sự hồn nhiên vô tư một thuở…
Còn đâu nữa?
Cậu bật khóc. Bật khóc trong mưa…Trong sự vô vọng của đau thương và cô độc.Mong nhớ, chờ đơi, khắc ghi…
Cậu như kẻ vô thức, nằm ngủ giữa rừng mưa vô vọng xa xăm ấy…
Để những nhớ mong thấm nhuần, phủ sâu vào vết thương lòng…
Gục xuống, cậu hoàn toàn bị mưa vùi lấp, hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa để gắng gượng…Nằm trong mưa, chờ mưa, đợi mưa…
ĐỢI BẮT LẤY KÍ ỨC ĐÃ CHẢY TRÔI…
-
Chap 17: 4 tờ giấy có chữ
--------------------------------
-Cậu chủ! Cậu chủ không sao chứ?-Người đàn ông hoảng hốt đỡ lấy Phong, đưa cậu vào nhà.
Phong khẽ xua tay, cười buồn:
-Không có gì đâu!Tôi chỉ hơi mệt…Khục khục!-Cậu cố gắng nến tiếng ho đang bật ra. Người đàn ông nhanh nhẹ lấy lọ thuốc luôn để sẵn trong túi đưa cho cậu.
-Tôi đã nói rồi. Sức khỏe cậu không được tốt, cậu nên ở nhà dưỡng bệnh thì hơn.
Cậu nhẹ nhàng nhìn người đàn ông luôn tận tâm chăm sóc cậu, với người ngoài ông ta chỉ là một kẻ làm thuê, như quản gia của cậu, nhưng với cậu, ông là một người bạn, như người thân trong gia đình luôn ở bên cậu.
-Ông biết mà…Tôi…đã không còn nhiều thời gian nữa rồi…-Cậu cố thì thào mấy tiếng rồi gục xuống. Sự mệt mỏi đã đánh gục cậu...
------------------------
-Mẹ ơi!-Nó ôm lấy bức ảnh mẹ thì thầm, mùi hương trên bàn thơ còn thơm nức cả căn phòng.-Quyết định của con liệu có đúng không nhỉ?
Nó khẽ thở dài, mân mê bức hình mẹ và em trai nó một cách tiếc nuối.Tự nó độc thoại trong màn đêm:
-Con có thực sự thích Duy không hả mẹ? Con lại ngớ ngẩn nữa rồi…Nếu có mẹ ở đây chắc mẹ sẽ mắng con nhiều lắm…Nhưng mẹ ơi! Con thực sự không biết cảm giác của con đối với Duy có thực sự là thích hay không? Con thực sự không biết những gì mình đã làm là đúng hay sai..ước gì…con có thể vui vẻ, an tâm với quyết định của mình…Nhưng, con cảm thấy thực sự có cái gì đó không trọn vẹn…Mệt mỏi và có cái gì cứ đau nhói cả tâm hồn…
Nó ngập ngừng, dường như trong cái khoảng trống ngập ngừng ấy là những tiếng nấc đang cố bật ra.
-Con sợ! Con sợ mình sẽ quyết định sai! Con sợ con sẽ gây ra đau khổ cho chính bản thân mình và những người xung quanh… Con sợ…con sợ lắm! Dạo này, con lại còn hay mơ thấy những giấc mơ kì lạ nữa…Con cảm thấy thật sự bối rối…Những giấc mơ ấy là cái gì…Khó chịu lắm mẹ ạ! Con nhớ mẹ…Nhớ mẹ nhiều lắm…Con rất cần có mẹ ở bên cạnh…Một mình con trong bóng đêm thế này…con thấy cô đơn lắm! Mẹ ơi!..
Nó bật khóc. Tiếng độc thoại trong bóng đêm im bặt, chỉ còn lại mình nó đối diện với sự cô đơn và tiếng khóc nghẹn ngào của chính mình.
Những giọt nước mắt cứa sâu cả 2 trái tim, 2 tâm hồn, 2 mảnh đời về 2 phía chân trời xa cách.
Liệu ở nơi nào đó, có còn sự đoàn tụ, sự kết nối của tình cảm.
-------------------------------
-Bỏ tôi ra! Mấy người làm cái trò gì thế?-Nó hét
-Hờ hờ! Bà cởi đồ ra nhanh lên!-Một đám người cứ rượt theo nó chạy vòng quanh.
-Láo! Đứa nào vừa phát ngôn bừa bãi đấy!-Nó
-Tưởng là nữ hoàng rùi chảnh hả. Cóc sợ nhá
-Á à! Nói gì! Tin tôi giết hết không?
-Không tin đấy! Làm gì nhau nào. Phen này bà có 100 cái chân cũng đừng hòng chạy nhá! Há há!
-Biến ra! Không được đụng vào tôi. Lũ dơ bẩn.
-Ai dơ bẩn hả cái con chảnh như cá cảnh kia.Lần này tôi nhất định lột hết đồ của cô!
-Kyaaaa! Đừng hòng. Đứa nào thử đụng vào chị đây thì sẽ cho lên lò thiêu hết nhá.
-Mau bắt lấy nó! Cởi đồ ra!
-----------------------
Hờ hờ! Cái gì mà cứ như giết nhau thế này. Tình hình là vầy…
Một tuần trước
-E hèm!-Thằng Tùng-lớp trưởng hắng giọng. Tùng thầm mong sẽ có một đứa nào đấy chú ý đến cái âm lượng ở hạng tầm tầm của mình…Nhưng đổi lại chỉ là:
-Duy! Cười cái coi nào! Ngó hạnh phúc quá nhỉ?-Một đám xúm xít bu quanh Duy và nó.
-Hờ! Thì cười!-Duy dịu dàng nở nụ cười…cười xã giao ý mà…nhưng cũng làm đến mấy em ngất ngây con gà tây, xịt máu mũi, hộc máu miêng (hơi quá) làm cả lớp chìm trong biển máu.
-Quỳnh ơi! Quỳnh! Quỳnh nhận hoa của tụi tớ này. 100 đóa hồng đỏ thắm tươi đàng hoàng đấy nhé!-Lần này thì một hội con trai bao vây nó.Trời đã nóng , lại gặp thêm lũ hâm hâm này, đầu nó sốt đến tận 40 độ C, điên cấp nặng nhất:
-Biến ra cho tôi nhờ! Một lũ hâm
-E hèm!-Thằng Tùng vẫn cố gắng tiếp tục sự nghiệp gây chú ý của mình, lần này âm lượng có vẻ to hơn một chút.
-Phong ơi! Nhà cậu ở đâu thế?-Ở một góc khác của lớp, Phong cũng đang nỗ lực hết mình để chống chịu ngọn lửa cuồng nhiệt của fan hâm mộ.
-Phong ơi! Cậu thích ăn gì không? Bọn tớ làm socola cho cậu này! Ăn nhé.
-Xin lỗi! Không thích ăn-Phong lạnh lùng đáp
-Kyaaa! Lạnh lùng mà vẫn đẹp trai khiếp. Ai cứu tôi với! Ngất mất thui.-Lũ ấy hét ầm lên.
…
-E hèm!-Tùng cố tăng volume thêm chút nữa, một vài đứa ngoái lại nhìn nó…nhưng bằng ánh mắt thương cảm, rồi quay lưng không thèm quan tâm.Bức xúc vì lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề, thằng Tùng sôi máu:
-Tao bảo tụi mày có nghe không hả? (Làm như là tôi nói đồng bào có nghe rõ không ý)
…
5 giây im lặng. Đứa nào đứa nấy giật mình vì cái giọng nói khủng bố đến nỗi chim đang đậu trên cành cũng phải rớt xuống vì sóng âm quá kinh khủng.Rồi đành lủi thủi bỏ về chỗ nhìn thằng lớp rưởng đang hí ha hí hửng về chiến tích của mình.
-E hèm! E hèm!
-Ông cà lăm à! Có gì nói nhanh lên.-Tụi nó bức xúc.
-Tụi mày muốn gì?-Tùng liếc tụi kia bằng nửa con mắt. Có lẽ nó đang lấy danh hiệu lớp trưởng ra để uy hiếp.-Muốn nói thì tao nói, nhớ ngoáy tai mà nghe cho rõ nhá!
-Uhm uhm! E hèm-Vẫn cái điệu muôn thuở-Mình muốn phổ biến với các bạn một sự kiện đang được chờ đón (đổi giọng từ lúc nào vậy không biết)…Đó chính là VĂN NGHỆ
Choáng! Đó là từ duy nhất có thể mô tả tình hình của lớp lúc này. Cũng phải, lớp này vốn nổi tiếng là ca than múa củi mà…(kêu tụi này ca là sẽ thành ca than, múa thì trơ như mấy khúc củi di động…) tóm lại là không hề có một chút tiềm năng nào cả…nhưng có khi có mà dấu nghề cũng nên.
-Hic! Mình rất hiểu tâm trạng của các bạn lúc này nhưng…-Tùng ra vẻ buồn bã-Lớp 10B4 quyết tâm đợt này phải thắng!-Tùng hét lên long trời lỗ đất, một lần nữa chim bay loạn xạ.
-Ông chỉ được cái hô hào!Thích thì ông ra mà hát-Một đứa nào đấy ngồi bĩu môi chê bai.
-Đứa nào vừa thốt ra mấy lời vàng ngọc ấy hả?-Tùng liếc nhìn bằng ánh mắt hình phi tiêu.-Ơ hờ! Thế có ai xung phong không nào?-Tùng xuống giọng năn nỉ.
…
-Tôi!-Không chỉ Tùng, cả lớp đều quay lại nhìn cái đứa đang dơ tay lên một cách chới với, vô vọng như thể người ngoài hành tinh.
-Ly hả?-Mắt chữ O mồm chữ A.
-Uh! Mấy người chưa được nghe qua giọng ca oanh vàng của tôi nên khinh hả. Nói cho mà biết tôi hát thì chỉ có nước chim cũng sà xuống hót cùng thôi. Kết hợp với nét đẹp cua tôi thì sẽ làm nghiêng thành đổ nước. Nên lần này lớp mình nhất định sẽ đứng nhất-Ly chảnh.
-Xí! Có mà nghiêng thùng đổ nước ý.
-Khỉ kêu vượn hú chứ chim chóc nỗi gì.
-Có ra gì không mà chảnh.
Chưa gì mà hội dưa lê đã nhanh chóng được thành lập.
-Im ngay! –Tùng cáu-Các người phải biết khâm phục tinh thần tự giác của Ly chứ! Nhưng…-Tùng quay xuống lớp…-Vẫn còn 1 tiết mục nữa…Ai đồng ý đảm nhận đây nhỉ?
Im phăng phắc.
-E hèm! Tôi cũng đã đoán biết là thế nào cũng vậy mà. Lũ nhát cáy này-Tùng hất hất mái tóc một cách điệu nghệ-Thế nên…-Đột ngột nhấn mạnh làm cho bọn kia hết cả hồn…-Tôi đã có chuẩn bị cả rồi…-Trê bàn tôi là 47 tờ giấy, 43 tờ trắng và 4 tờ có chữ…đứa nào may mắn bốc trúng 4 tờ có chữ thì…cứ thế mà làm nhé-Tùng cười đểu.
-Khoan! Tại sao chỉ có 47 tờ. Sĩ số lớp này là 49 cơ mà.-Một đứa tỏ ra anh hung đứng lên tranh cãi.
-E hèm! Trừ của Ly và của tôi ra nhá…
-Vì sao ông không phải bốc?
-Vì tôi là lớp trưởng…há há há há…….
Điệu cười của Tùng làm cho cả trường phải lạnh gáy vì tưởng mụ phù thủy ở đâu rúc về.
…
Mọi người cứ từ từ mà bốc nhé!
Linh cảm không lành, nó len lén định chuồn ra phía cửa.
-Quỳnh! Định đi đâu thế?-Tùng nhìn nó, mặt đầy sát khí.-Vào lớp ngay!
Nó lại lững thững bước vào lớp. Chán! Định trốn mà không được.
-Đừng có ai có ý định chuồn nhé! Anh Tùng đây tinh mắt lắm. Bắt đầu!
Từng đứa một lững thững bước lên lấy thăm của mình, tim đứa nào đứa nấy cứ nhảy dựng cả lên.
-Ze! May quá, không phải mình!
-Hố hố! Em đã thoát nạn rồi.
Tụi trong lớp thi nhau hét lên, sau một hồi định thần tụi nó mới nhớ lại 4 đứa nào xấu số phải lên đoạn đầu đài. Nhìn quanh một hồi, chúng nó cũng nhanh chóng phát hiện được kẻ nào là món mồi ngon của thần chết.
-Quỳnh!
-Phong!
-Duy!
-Châu!
Tụi kia cứ há hốc mồm ra, nhìn 4 đứa mặt đằng đằng sát khí, sẵn sàng giết bất cứ ai lúc này nếu lỡ dại đụng đến.
-
Chap 18: Tiếng sáo kí ức
Chẳng ai bảo ai, cả 4 đứa nó nhìn thẳng về phía Tùng….Những tia nhìn tóe lửa, ai yếu tim đừng nhìn ha.
-Tại sao lại thế này hả?-Phong nắm lấy vai thằng lớp trưởng hèn nhát đang xách dép định chạy trốn.
-Hờ hờ!E hèm! Cái này thì…là do số phận đưa đẩy thui mà…4 người bốc chứ có phải là tui bốc giùm đâu.
-Ông được! Lại đổ tội cho số phận nữa hả?-Nó nhìn Tùng như muốn ăn tươi nuốt sống
-Tôi không biết! Bớ người ta có kẻ muốn giết con!Lỡ dại bốc trúng rồi thì mấy người diễn đi!
-Tôi không muốn! Chết cũng không!-Cả 4 đứa đồng thanh hét lên, đứa nào màng nhĩ yếu phen này toi chắc luôn.
…
-Sao thế? Hok lẽ mấy người đó không biết hát múa gì hả?
-Hic! Tôi không tin đâu! Hoàng tử của lòng tôi mà không biết hát sao?
-Ôi! Nữ hoàng của anh! Chẳng lẽ em không thể cho anh diện kiến những bước nhảy dịu dàng của em hay sao?
-Con Châu mấy bữa thấy sôi nổi lắm mà. Hok lẽ định dấu nghề hả?
…
-Này…các người…-Tụi nó quay lại, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nếu như giết người mà không phải đi bóc lịch hay đi bán muối thì tụi nó sẵn sàng giết chết bọn kia.
-Tóm lại là…Các vị phải tập đàng hoàng nhé!-45 đứa kia tuyên bố chắc nịch (à quên chỉ 44 thôi, còn Ly đang tức xây xẩm mặt mày vì không được hát với Duy)-Giải tán thôi bà con!
Nói là làm, tụi kia kéo về hết, để lại 4 đứa nó với bộ mặt thê thảm không gì bằng.
-Thôi lỡ rồi! Đành phải tập chứ sao!-Duy chán nản.
-Ừ! Không là tụi nó hội đồng cả 4 đứa mình đấy!-Châu thở dài.
Nhưng trước khi nói 2 đứa kia đã quên mất sự tồn tại của 2 đứa còn lại rồi hay sao ấy.
-Đừng có nằm mơ! Chết cũng không bao giờ tôi lên nhảy tưng tưng trên sân khấu đâu!-Nó và Phong hòa âm, làm Duy và Châu lạnh cả người, không còn da gà để mà nổi nữa.
-Ơ này…2 người…
Không nói không rằng, nó và Phong tót ngay ra đường,… trốn tránh trách nhiệm đây mà.
--------------------
Hôm sau…
-Thế nào hả ? 4 người đã tập được cái gì chưa?-Một đám nhiều chuyện bu quanh bàn Duy.
-Thế nào là thế nào? Sao lại hỏi tôi?-Duy hờ hững.
-Nói hay! Đừng có bảo là mấy người chưa có kế hoạch gì cả nhé!
-Thì tôi chưa kịp nói ông đã dành nói mất rồi còn gì!-Duy chán nản.
-Grừ! Khỏe gớm. Các người tỉnh nhỉ?-Tùng nổi khùng…-Thế còn 2 đứa kia đâu? Trốn việc hả?
…
Vâng, 2 kẻ trốn việc chính là nó và Phong. Nó cũng đến trường đấy chứ, có điều nó sợ bị chấn thương tai nên lủi thủi dạo quanh trường…
Từng cơn gió nhẹ nhàng mơn man qua da thịt nó…Lắng lòng nghe tiếng gió thì thào qua kẽ lá…Chân nó vô thưc bước theo tiếng nhạc dịu dàng…thanh thoát…mà có chút gì đó ảo não, cô độc…Là tiếng sáo…
Nó dừng chân…Ngước nhìn…
Phong ngồi đó…dựa vào tường, mắt nhìn xa xăm. Dáng ngồi bất cần đời nhưng tiếng sáo lại làm người nghe phải đau lòng….có cảm giác như những giọt nước mắt được tiếng sáo mang đến.
-Này! Con chuột! Rình rập gì thế-Phong ngừng thổi, ngoái về phía nó.
Nó giật mình:
-Grừ! Ai là chuột hả?
Rồi bước đến gần Phong.
Vẫn Phong, vẫn vẻ lạnh lùng và đáng ghét như thường ngày:
-Cậu cũng có khiếu âm nhạc đấy chứ. Sao không chịu tham gia văn nghê.-Nó thắc mắc.
-Không thích!-Phong buông thõng người, hít một hơi dài, rồi thở hắt ra.
-Cậu thích thổi sáo à?-Nó tò mò nhìn cây sáo trên tay Phong.
-Ừm! Có lẽ…
-Sao lại có lẽ?
-Vì có một người cũng rất thích thổi sáo. Thế thôi!-Phong thoáng nhìn xa xôi, mặt đầy tâm trạng.
-Người yêu cậu à?-Nó lại hỏi, con này chắc đến chết cũng không quên cái thói tò mò.
-Hỏi làm gì? Này cô thổi thử không?-Phong đưa cây sáo cho nó, ra vẻ dò hỏi.
-Sao chứ? Tôi đã thổi cái loại này bao giờ đâu mà kêu tôi thử?-Nó mệt mỏi.
-Thì chưa biết mới thử chứ biết rồi thử làm gì. Hay là…cô không biết thổi-Phong khiêu khích.
Nó cáu tiết, giật lấy cây sáo trên tay Phong:
-Hừ! Thổi thì thổi! Đừng tưởng con này ngốc nhá!
Nó đưa cây sáo lên…Có một cảm giác gì đó thật thân quen….
Tiếng sáo vút bay trong chiều gió lộng.Những tiếng chiều heo hắt theo giai điệu của sáo. Chiều buồn…Nhưng tiếng sáo tràn ngập vui tươi, kéo chút ánh sáng lé loi cho màu đêm hoang vắng.
-Tsu kun! Shou kun! Hai người thổi sai hết rồi!
-Gì chứ? Kah chan biết gì mà nói! Chỉ biết đứng đấy mà hét.
-Ăn nói kiêu gì đấy hả? Hai người thật tình…Lại làm em phải ra tay mới được…Chẹp chẹp, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
-Chảnh vừa thôi bà ơi! Nổ mũi giờ!
-Hừ! Không chấp nhé! Nghe đấy…
Tiếng sáo bay cao, bay cao nơi cánh đồng hoa dịu dàng. Vút động cả lòng người…
-Chậc! Không hổ danh Kah chan! Chỉ giỏi được mỗi cái này với bắt nạt con trai nhỉ?
-Nói gì hả? Cầm sáo và tập nhanh lên!
-Tự nhiên phải thành cô giáo bất đắc dĩ của hai người!
-Có ai bắt đâu! Tự nhận rồi nói nhiều!
-Không chấp nữa! Tập thôi!
Ba đứa trẻ hòa mình trong tiếng sáo chiều, giữa mùi hương ngọt ngòa của hoa đang mùa nở rộ….Những cánh hoa nhè nhẹ bay theo tiếng sáo…Tiếng sáo ngọt ngào , thanh thoát…
Những hình ảnh xẹt ngang qua mặt nó…
Nó bắt đầu thổi…Cái cảm giác tâm hồn được lấp đầy, con người hòa mình vào trong tiếng sáo làm lòng nó thấy nhẹ bổng hẳn…Cất tiếng sáo…Những âm nốt quen thuộc, phải từng rành rọt lắm mới có thể thổi được như thế. Tiếng sáo hay tiếng lòng…lúc réo rắt vui tươi…lúc buồn bã da diết…
-
công nhận truyện bạn này post truyện nào cũng hay ><
thấy tên bạn thui là vô liền ^^