post tiếp đi bạn..truyện hay lắm
Printable View
post tiếp đi bạn..truyện hay lắm
post tiếp đi sis ơi.... chiện hay lắm đ'o...... thank.....
Nguyễn Đức đạp thắng cho xe dừng lại. Anh thở dài nhìn Thanh Nguyên bước xuống xe.
Lần đầu tiên Nguyễn Đức mang bộ mặt phiền muộn đến công ty , lần đầu tiên anh bị một người con gái từ chối. Thanh Nguyên đã đến làm việc và trực điện thoại. Cô bất ngờ nhìn lên lúc Nguyễn Đức bước vào , ánh mắt hai người tình cờ giao nhau. Đôi mắt Nguyễn Đức buồn vời vợi sâu lắng. Thanh Nguyên bối rối sụp mắt xuống. Anh là người hội đủ tài năng và lại đẹp trai , có đủ điều kiện mà các cô gái mơ ước , không có cô , anh có khối người khác.
Cộc... cộc...
Tiếng gõ cửa. Nguyễn Đức cất vội tờ báo vào ngăn tủ , ngồi quay lại.
- Vào đi !
Thanh Ngân đẩy cửa bước vào :
-Thưa giám đốc !
- Có chuyện gì vậy ?
- Dạ , mười lăm phút nữa có cuộc họp về triển lãm , công ty sẽ có mặt tại hội chợ triển lãm quốc tế.
- Tôi nhớ rồi ! Cô được gia tuyển nhân viên đứng ở quầy giới thiệu sản phẩm phải không?
- Dạ phải !
- Tôi muốn cô chọn cô Thanh Nguyên. À , mà cô ấy là gì của cô nhỉ ?
- Dạ em bạn dì , mẹ Thanh Nguyên là dì của tôi.
- Vậy đi nhé.
- Dạ.
Thanh Ngân hớn hở lui ra đến quầy tiếp tân gặp Thanh Nguyên :
- Giám đốc bảo chọn em là nhân viên giới thiệu sản phẩm công ty trong hội chợ triển lãm vào đầu tháng. Chúc mừng em.
Thanh Nguyên thản nhiên :
- Cám ơn chị đã nâng đỡ , nhưng chị chọn người khác đi , buổi tối em còn đi học nữa.
- Em đừng có dại , đây là cơ hội cho em tiến thân. Triển lãm có một tuần và lương mỗi ngày của em gấp ba lần lương chính. Đừng bỏ qua , chịu vất vả một chút đi em.
Nguyễn Đức đến gian hàng triển lãm công ty. Anh xúc động khi thấy bóng dáng quen thuộc của cô , thon thả dịu dàng và cũng tươi mát trong bộ đồng phục tiếp tân màu xanh nước biển. Nguyễn Đức thèm đặt một nụ hôn lên đó. Anh đã yêu cô mất rồi.
Nguyễn Đức nán lại gian hàng cho đến hai mươi hai giờ ba mươi. Anh vui vẻ mời tất cả đi ăn , các cô gái kêu lên vui thích ;
- Giám đốc bữa nay ga lăng ghê.
Suốt buổi ăn , Thanh Nguyên ngồi im lặng ăn , mặc cho những đám bạn đồng nghiệp của cô chọc phá vị giám đốc trẻ tuổi hào hoa. Nguyễn Đức còn đích thân đưa từng cô gái về nhà , và người ngồi cuối cùng trên xe là Thanh Nguyên. Thanh Nguyên hướng mắt nhìn ra hai bên đường.
- Thanh Nguyên lên đây ngồi đi , đừng tỏ vẻ xa cách tôi như vậy. Mà tôi không hiểu tôi đã làm gì cho Thanh Nguyên ghét tôi dữ vậy?
- Tôi đâu có ghét giám đốc.
- Vậy thì lên đây ngồi đi.
Không biết làm sao , Thanh Nguyên đành lên ghế trước ngồi , cách Nguyễn Đức một cái ghế. Nguyễn Đức hài lòng , ít ra cô cũng nhượng bộ anh một chút chứ và dần dần anh sẽ bắt cô nhượng bộ từng bước nhiều hơn nữa , một " chiến dịch tấn công " âm thầm.
Chờ cho Thanh Nguyên ngồi đàng hoàng , Nguyễn Đức mới nhìn cô mỉm cười :
- Trong con người có hai cảm giác được phân chia rõ ràng : ghét và thương.
Thanh Nguyên ngắt lời :
- Ý giám đốc nói là tôi không ghét sẽ thương chứ gì?
Nguyễn Đức cười phá lên thú vị :
- Cái đó Thanh Nguyên nói đó nghen.
Thanh Nguyên lườm Nguyễn Đức. Cô đã lọt vào cái bẫy mà anh ta giăng ra. Nguyễn Đức vui vẻ :
- Thanh Nguyên này ! Trên đời này thương có nhiều nghĩa phải không , vì thương có thể là thương cha mẹ , anh em bạn bè. Còn yêu là chỉ độc tôn , người yêu người , vợ yêu chồng.
Thanh Nguyên lãnh đạm :
- Còn tôi chẳng muốn nghĩ gì cả. Tôi mong hai chữ được yên thân. Giám đốc quẹo trái đi , đến nhà tôi rồi.
Nguyễn Đức bướng bỉnh cho xe chạy thẳng. Thanh Nguyên kêu lên :
- Dừng xe đi , cho tôi xuống ở đây !
- Lội bộ từ đây về nhà xa lắm.
- Không sao , giám đốc dừng xe đi.
- Tôi đáng sợ lắm sao mà Thanh Nguyên cuống lên như vậy. Thôi được , để tôi trở đầu xe đưa Thanh NGuyên về tận ngõ , được chứ ?
Thanh Nguyên không muốn chọc giận Nguyễn Đức nhưng cần phải làm như vậy. Cô không muốn cho anh cơ hội gần cô. Cô sợ tình yêu , làm sao anh có thể hiểu được.
Xe vừa đến đầu ngõ hẻm đậu lại , Thanh NGuyên mở xe bước xuống :
- Cám ơn giám đốc.
Thanh Nguyên chạy như bay vào ngõ hẻm , lòng cô đầy phiền muộn rối rắm. Bài học cay đắng hôm nào Vĩnh Thịnh cho cô quá sâu đậm , cô không thể nào không... đề phòng.
- Anh Đức !
Ngọc Linh sà lại , cô nũng nịu :
- Dữ không , bữa nay mới gặp được anh !
Nguyễn Đức mỉm cười dễ dãi :
- Tìm anh có chuyện gì vậy ?
- Mời sinh nhật của em. Anh nhất định phải có mặt nghen , anh mà không đến em cũng bắt Nguyệt Ánh lôi anh đến cho bằng được.
- Anh sẽ đi mà.
Nguyễn Đức thân mật ôm qua vai Ngọc Linh. Anh không biết cử chỉ thân mật của anh lại làm Ngọc Linh rung động.
- Em muốn anh tặng em quà sinh nhật nào ?
Ngọc Linh chớp nhanh mắt :
- Anh cho em món nào em cũng thích hết. Người ta nói của cho không bằng cách cho mà.
- Vậy tặng em hai mươi đóa hồng tượng trưng cho 20 tuổi nghen ?
Thích quá , Ngọc Linh nhẩy cẩn lên.
- Em chịu liền.
- Thôi về đi cô bé , anh còn phải họp nữa !
Tuy nói vậy , song Nguyễn Đức lại thân mật ôm qua vai Ngọc Linh đưa cô đi ra ngoài. Thanh Nguyên vờ không nhìn theo mà cúi đầu vào màn hình vi tính.
- Vỡ mộng rồi ! Có cái đẹp thôi , chức người ta là giám đốc thấy hoa đẹp chọc ghẹo vui tí thôi. Còn người yêu phải chọn con nhà gia thế môn đăng hộ đối kìa. Xem kìa , cái mặt héo như tàu lá rồi...
Cô cố quên hết những hình ảnh ấy và ra về. Cô lại đứng tần ngần trước cửa hiệu áo cưới. Cô người mẫu tạc bằng thạch cao mặc chiếc áo xinh quá. Mình làm gì mặc được chiếc áo cưới này , khi cuộc đời con gái trinh nguyên đã lầm lạc cho một người gian dối. Nước mắt Thanh Nguyên ứa ra , cô rảo nhanh :
- Em ơi !
Hai tên mặt mày bặm trợn chặn Thanh Nguyên đầu hẻm , ngang nhiên đứng hết con đường :
- Đẹp như em mà đi sớm về khuya , anh tiếc cho em. Cái thằng xe Matiza bỏ em rồi đúng không ? Ai biểu em trèo cao té nặng. Thôi thì anh dang tay đỡ em vậy. Anh sẽ nâng em như nâng trứng và hứng em như hứng hoa.
Miệng thốt ra những lời vô loại , hai tên côn đồ vuốt má Thanh Nguyên. Một tên sờ nắn vào hông Thanh Nguyên , sợ quá Thanh Nguyên co người lại.
- Tránh ra ! Nếu không , tôi la lên đó !
- Em la đi , bọn anh cóc có sợ !
Một tên xáp vào ôm đại Thanh Nguyên. Thanh Nguyên cố vùng ra , cô cào cấu đánh xé vào người gã.
- Bớ người ta cứu tôi , cứu...
- Buông cô ấy ra !
Nguyễn Đức nắm áo một tên , anh dang tay đấm mạnh vào mặt gã.
- Hự... hự...
Hai tên sàm sỡ bị những cú đấm như trời giáng té ngã lăn cù , hoảng sợ vội lết ra xa :
- Chạy mày ơi !
Lúc này Nguyễn Đức mới quay qua Thanh Nguyên :
- Thanh Nguyên có sao không ?
- Dạ , em không sao.
Lúc vô tình vì quá sợ , Thanh Nguyên xưng em ngọt sớt. Nguyễn Đức thầm cám ơn ông trời đã tạo cho anh cơ hội làm " anh hùng cứu mỹ nhân ".
Thanh Nguyên kéo lại chiếc áo bị xộc xệch , cô lí nhí cảm ơn.
- Tôi đưa Nguyên vào nhà , sau này đừng về khuya như vậy.
- Dạ !
Nguyễn Đức đưa Thanh Nguyên về tận nhà. Anh lưu luyến :
- Chúc ngủ ngon.
Lần đầu tiên Thanh Nguyên có lời nói dịu dàng :
- Anh đi về lái xe cẩn thận. Thôi , anh về đi.
- Nguyên bước vào nhà trước đi.
Như một cuộc hẹn hò , Đức nhìn theo Thanh Nguyên. Anh biết từ nay cô sẽ không lạnh lừng với anh nữa , cái nhìn của cô nhìn anh sẽ tình cảm hơn. Trái tim Đức reo vui.
Ngọc Linh buồn hiu khi chỉ thấy một mình Nguyệt Ánh :
- Anh Đức không đến à ?
- Ảnh bị đau chân rồi. Hôm qua đánh nhau với bọn côn đồ , lúc đó không thấy đau , chừng về nhà mới thấy mắc cá chân sưng to lên.
Ngọc Linh kêu lên :
- Vậy rồi có đi bác sĩ chưa ?
- Rồi ! Bác sĩ nói không sao. Vì vậy ảnh nhờ mình gởi quà và xin lỗi cậu.
- Lỗi gì đâu. Mà sao lại đánh nhau với bọn côn đồ?
- Chị Thanh Nguyên bị côn đồ làm hỗn , anh trông thấy nên can thiệp.
- Thanh Nguyên ? - Ngọc Linh cau mày - Chị ngồi ở quầy tiếp tân đẹp nhất đó hả ?
- Ừ ! - Nguyệt Ánh vô tình đùa - " Ông cụ " bị tiếng sét ái tình của chị Thanh Nguyên đánh ngã quay đơ rồi , lúc này thay đổi dữ lắm , không còn đi chơi , mà nghiêm chỉnh đi làm.
Ngọc Linh nghe tim mình thắt lại. Cô thầm yêu Nguyễn Đức và mong có ngày anh sẽ hiểu tình cảm của mình , nhưng giờ thì đã hết.
Người ấy chỉ là... người ấy thôi
Coi mình như cô bé trong đời
Hiên nhà không hẹn mình vẫn đợi
Mặc dù người ấy chỉ đi ngang...
Mười một giờ. Tiệc tan. Ngọc Linh ngập ngừng :
- Ánh này ! Mình theo cậu về nhà thăm anh Đức nha ?
Nguyệt Ánh nhìn đồng hồ :
- Giờ này ảnh ngủ rồi. Ngày mai cậu đến đi !
Nguyệt Ánh thầm hiểu tình cảm bạn mình và thông cảm cho tình cảm ấy.
Nguyệt Ánh về nhà , Nguyễn Đức còn thức. Anh vui vẻ ra mặt :
- Sao , sinh nhật có vui không ?
Nguyệt Ánh xịu mặt :
- Không có anh , Ngọc Linh buồn hiu.
Nguyễn Đức kêu lên.
-Lạ không ! tại sao không có anh lại buồn ?
-Anh biết tại sao mà ?
-Thật tình anh không biết.
-Anh vô tình như vậy hèn nào…Ngọc Linh thích anh đó.
Nguyễn Đức lắc đầu :
-Em biết anh yêu ai mà. Anh yêu Thanh Nguyên ngay từ lần đầu nhìn thấy cô ấy. May mà đau chân không đi dự, nếu không lại gây hiểu lầm, anh xem Ngọc Linh như em gái vậy.
-Tối nay thấy anh vui ?
-Ừ, anh mới được điện thoại của Thanh Nguyên. Lần đầu tiên cổ gọi cho anh, nói không ngờ vì cứu cổ mà anh bị đau chân.
-Rồi anh nói thế nào ?
-Thì anh nói là đàn ông thấy chuyện bất bình phải xen vào chứ, đau chân là chuyện thường, vài hôm cũng hết. Cổ nói mai sang xin phép đến thăm anh.
Nguyệt Ánh mỉm cười :
-Hèn nào mặt anh tươi như vậy.
Nguyễn Đức nháy mắt :
-Điều anh thích là Thanh Nguyên có tình cảm với anh. Em chẳng nói nếu em là con trai cũng tán tỉnh Thanh Nguyên sao ?
-Anh Ba ! Lần này anh yêu thật lòng hả ?
Nguyễn Đức trợn mắt :
-Thật lòng. Anh còn muốn cưới Thanh Nguyên làm vợ nữa kìa. Anh đã hăm bảy tuổi cũng đã đến lúc nghĩ đến một mái ấm gia đình chứ.
-Như vậy Ngọc Linh bị bệnh đau tim rồi.
-Cho nên em đừng tạo bất kỳ hy vọng nào cho Ngọc Linh, anh rất ghét những chuyện rắc rối.
Nguyệt Ánh phì cười :
-Em không ngờ bây giờ anh trở nên là người đàng hoàng nghiêm chỉnh. Thanh Nguyên có lực hấp dẫn ghê ghớm vậy sao ?
Nguyễn Đức mơ màng. Đúng là Thanh Nguyên đã thay đổi được anh, nói như văn hào De Saudery : “ bắt đều yêu là bắt đầu sống, sống có ý nghĩa ”.
-Cốc…cốc…
-Nguyên vào đi !
Anh bấm nút mở cửa, âu yếm nhìn Thanh Nguyên :
-Em đến thăm anh được rồi, còn mua gì vậy ?
Thanh Nguyên ngượng ngập :
-Em mua ít trái cây. Chị Ngân nói anh thích ăn nho tươi và hồng khô. Còn chai rượn này là rượu xoa bóp, rượu ngâm với hạt linh chi, mẹ em nói trặc gân, bong gân xoa vào rất có hiệu quả.
-Cám ơn em nghen. Chân anh không sao đâu.
-Nhưng vì cứu em anh mới bị như thế này, em thật sự ái ngại.
-Cái chân đau nhưng em không sao là anh vui rồi. Vào đây ngồi đi Nguyên.
Ngồi xuống ghế Thanh Nguyên bối rồi nhìn xuống chân Nguyễn Đức :
-Hãy còn sưng to quá. Hay là em xoa rượu thuốc cho anh nghen ?
Nguyễn Đức như mở cờ trong bụng :
-Được đó, em giúp anh đi !
Bàn tay Thanh Nguyên mềm mại xoa nhẹ theo cổ chân Nguyễn Đức làm anh sung sướng :
-Có đau không anh ? Đau, anh kêu lên nhé ?
-Không sao, em cứ xoa đi !
Gương mặt thanh tú gần sát với Đức quá, không nén được lòng, anh cầm tay cô :
-Nguyên à…anh muốn cưới em làm vợ. Anh yêu em.
Thanh Nguyên ngỡ ngàng rụt tay lại :
-Anh Đức !
Nguyễn Đức tha thiết :
-Anh nói thật mà ! Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
-Nhưng mà em…
-Em sợ vấn đề giai cấp phải không ? Đâu có hề gì, hay là em không tin anh mang lại hạnh phúc cho em ?
-Không phải !
-Như vậy được rồi ! Anh cũng không bắt em nhận lời ngay đâu, em cứ suy nghĩ. Nhiều lần anh thấy em hay đứng trước cửa hiệu áo cưới ngắm say mê, anh biết em thích những chiếc áo đó. Anh sẽ cho em điều ước đó.
Thật lâu, Thanh Nguyên mới nói :
-Anh Đức !
Nguyễn Đức âu yếm :
-Em muốn nói gì nói đi, anh đợi được mà.
Thanh Nguyên bối rối, không biết mình có nên nói hay khôn. Ôi lời nói thật trong lúc này chẳng dễ dàng gì.
Cô ấp úng :
-Liệu…chúng mình có tiến nhanh quá không anh ?
-Không đâu ! Ngay từ lúc gặp em, anh biết ông trời sinh em ra là cho anh, chắc chắn như thế.
Nguyễn Đức nâng cằm Thanh Nguyên lên :
-Anh nói câu này em nghe nhé : Tình yêu mạnh như luồng sét dự dội không kèm theo tiếng nổ và những tiếng sét dữ dội của nó cũng hết sức dễ chịu. Chúng mình sẽ làm đám cưới thật trọng thể, anh mua cho em những chiếc áo cưới mà em thích. Anh muốn nhìn em xinh đẹp như nàng công chúa trong xứ sở thần tiên vậy.
Thanh Nguyên e thẹn, và thế là cô lại yêu thêm một lần nữa…
Vĩnh Thịnh cố đuổi theo Tuyết Hoa,anh nắm cánh tay cô kéo lại :
-Tuyết Hoa
Tuyết Hoa quay lại, cô khó chịu khi nhìn thấy Thịnh :
-Anh muốn gì ?
Vĩnh Thịnh khổ sở :
-Anh có muốn gì hơn là biết tin về Thanh Nguyên đâu, em hãy cho anh biết về Thanh Nguyên đi.
Tuyết Hoa giằng tay, xẵng giọng :
-Được, anh muốn biết tôi cũng nói cho anh biết. Nó có chồng rồi. Sao anh còn muốn biết gì nữa không ?
Vĩnh Thịnh buông thỏng tay đau khổ :
-Em nói thật chứ ?
Tuyết Hoa khinh bỉ :
-Anh cứ nghĩ như thế nào khi anh đã có vợ, vợ anh sắp sinh cho anh đứa thứ ba. Tôi chưa thấy gã đàn ông nào bần tiện như anh, miệng nói không yêu vợ mà vợ anh vẫn mang thai sinh con. Anh mà còn làm phiền tôi nữa, toi sẽ gọi điện thoại cho vợ anh đó.
-Tuyết Hoa ác với tôi chi vậy, tôi thật lòng yêu Thanh Nguyên mà.
-Anh hại nó thì có. Anh nói yêu mà không biết ngượng miệng. Lúc nó phá thai bị băng huyết suýt chết, anh ở đâu, hay là biến mất sợ trách nhiệm ? Tôi cấm anh gọi tôi, còn làm phiền tôi nữa thì đừng có trách.
Tuyết Hoa bỏ đi.Điện thoại reo, Tuyết Hoa vui mừng nhận ra số điện thoại của Thanh Nguyên, cô vui vẻ :
-Mình đang trên đường mua vé máy bay về Sài Gòn ăn cưới cậu nè.
Thanh Nguyên cười khẽ trong máy :
-Ờ vào đi, mình trả tiền vé máy bay cho.
-Cậu không trả mình cũng vào mà. Thanh Nguyên biết mình mới gặp ai không ?
-Ai ?
-Còn ai nữa, gã Vĩnh Thịnh. Gã chặng đường mình năn nỉ bảo mình hãy cho gã biết cậu ở đâu.
Thanh Nguyên lo lắng :
-Rồi cậu nói sao ?
-Dĩ nhiên mình còn lâu mới nói ra. Nhưng mình bảo cậu sắp có chồng rồi, gã còn làm phiền sẽ méc vợ gã. Bà ấy bụng to lắm rồi chắc sắp sinh.
Thanh Nguyên thở dài :
Còn mấy hôm nữa cưới, sao mình thấy lo quá Hoa ơi. Mình vẫn không ám nói thật là mình từng với ai đó.
Tuyết Hoa an ủi :
-Thời nay người ta cũng đâu có quan trọng vụ đó. Thời đại thế kỷ 21 rôi Nguyên ơi.
Thanh Nguyên cười ngượng :
-Mình cũng mong vậy. Cậu tranh thủ vào sớm nha Hoa.
Nhớ rồi, mình cũng muốn xem “bạch mã hoàng tử” của cậu là ai.
-Nói chung anh ấy là người tốt. ban đầu mình lanh lùng mãi, nhưng rồi anh ấy đã chinh phục mình, để mình lại mở rộng trái tim lần nữa. Giá như lúc đó mình có can đảm nói sự thật, mình không pahỉ lo như bây giờ. Cũng có lúc mình định nói, nhưng nhìn anh ấy quá vui và quá yêu mình, mình lại đành câm như hến.
-Thôi không sao đâu, tắt điện thoại nghen, lên máy bay mình nói tiếp.
Hù !
Một vòng tay bịt mắt Thanh Nguyên. Thanh Nguyên giật mình phụng phịu :
-Em biết ngay là anh mà, làm em giật mình hà.
-Em suy nghĩ gì mà đứng yên xuất thần vậy ? Căng thẳng vì sắp mặc áo cô dâu đúng không ? Anh tới để xem bên ba em mời bao nhiêu người để anh đặt bàn ?
-Ba em nói chừng ba mươi người.
-Ít quá ! Em nói với ba mẹ có thể mời đến 50 cũng được.
-Anh mới đi đổi nhẫn, em phải đeo chiếc nhẫn 10 ly mới sang.
Thanh Nguyên kêu lên :
-Đâu cần phải mua mắt tiền như vậy anh Đức ?
-Em mặc kệ anh đi, đời người có một lần, anh không quan trọng hay ngại tốn kém, điều anh muốn là mang đến hạnh phúc cho em.
-Anh Đức…
Nguyễn Đức ranh mãnh hôn một cái nữa vào môi Thanh Nguyên :
-Anh biết em muốn nói gì rồi. Em cảm động vì anh đã yêu em đúng không ? Anh cũng vậy. Anh cứ nhớ hoài hình ảnh lần đầu anh gặp em , trông em thanh thoát làm sao.
Thanh Nguyên không nói được lời nào chỉ biết dúi mặt vào ngực Nguyễn Đức :
-Có khi nào anh sẽ ghét em hay là đánh em khi em làm anh giận không ?
-Nếu em làm anh giận, anh sẽ không đánh em. Anh sẽ uống một ly nước thật lạnh, hạ cơn giận xuống. Còn em thì vuốt giận cho anh, Nguyên nhé.
Thanh Nguyên không nói được lời nào đành phó mặc cho vòng xoay của tạo hóa.
-Cậu ơi ! Mợ sanh con gái gần bốn ký lô lận
lúc này Vĩnh Thịnh đang bận suy nghĩ về Thanh Nguyên. Không nghe Vĩnh Thịnh phản ứng, chị giúp việc hỏi :
-Cậu có vào bệnh viện thăm mợ không ?
Vĩnh Thịnh giật mình gật đầu :
-Có chứ, tôi đi ngay ! Chị ở nhà dỗ hai đứa nhỏ.
-Dạ !
Nghe tiếng mở cửa, Ngọc Mai mở mắt ra :
-Anh vào một mình à ?
-Ừ, mẹ đâu ?
-Mẹ vừa về. Em sinh con 3 nên mẹ không lo lắng, tiếc thật. – Ngọc Mai chép miệng – Không ngờ đi sinh con lại ngay ngày Nguyễn Đức cưới vợ, mất chuyến đi ăn cưới.
-Trừ khi nào cứng cáp đi thì đi thăm cũng được.
-Nói như anh ! – Ngọc Mai lườm Thịnh – Ai không biết còn khối cơ hội đi thăm, em muốn dự đám cưới của Nguyễn Đức kìa. Nghe nói cô ấy là hoa khôi, từng đi thi hoa hậu sinh viên đậu tuyển chọn hoa hậu duyên dáng nhất.
Vĩnh Thịnh giật mình nghĩ đến Thanh Nguyên. Ngọc Mai véo tay anh :
-Lại nhớ tới cô Nguyên gì của anh đó à ?
Bị đau Thịnh nhăn mặt :
-Nhớ gì mà nhớ ! Anh và cô ta chia tay cả năm , anh vợ con đùm đề, ai thèm anh nữa.
-Các cô gái bây giờ luôn thích đàn ông có sự nghiệp, hào hoa lịch lãm. Em mà không làm trời làm đất xem anh có con rơi bên ngoài không. Ngoài cô Nguyên đó ra, anh mà còn cô nào em xé anh ra đó.
Thịnh nhăn nhó :
-Thôi mà, mới sinh, lo ngủ đi, không mệt sao mà nói khoẻ dự vậy ?
-Mệt, nhưng em vẫn nói. Bởi vì anh chỉ có thể có một mình em thôi và các con thôi không được của ai khác.
-Anh biết rồi.
Chưa bao giờ Thanh Nguyên thấy mình căng thẳng đến như vậy, cùng nỗi lo sợ nếu như Nguyễn Đức biết cô không còn trong trắng nữa. hai bàn tay Thanh Nguyên cứ lạnh toát. Tuyết Hoa phải động viên :
-Đừng quá căng thẳng Thanh Nguyên. Mình thấy anh Đức là người phóng khoáng, có thể anh bị cú sốc một chút, chỉ cần cậu khôn khéo là đâu lại vào đấy.
-Nguyên !
Nguyễn Đức đẩy cửa bước vào phòng, người anh nồng nặc mùi rượu, gương mặt đỏ lên vì rượu và vì hạnh phúc của một tân lang nữa. Anh tiến đến sau lưng Thanh Nguyên và ôm cô vào lòng. Anh hôn nhẹ vào má cô :
-Anh làm em giật mình à ?
Nhìn đôi mắt đẹp đang e lệ thẹn thùng, Nguyễn Đức say đắm :
-Hôm nay em đẹp tuyệt vời, ai cũng khen chúng mình đẹp đôi như đôi Tiên đồng Ngọc nữ vậy, anh sung sướng ghê. Em có cảm giác như anh không ?
Thanh Nguyên khe khẽ :
-Dạ có !
Anh đặt nụ hôn lên đôi môi của Thanh Nguyên. Nụ hôn của Thanh Nguyên rung động ngây ngất. Cô yêu Đức. Thanh Nguyên nghe toàn than mình được nhấc bổng lên, và chỉ quay người, cô và anh cùng ngã trên chiếc giường xinh đẹp, chăn gối êm ái.
Tách – Ngọn đèn trong phòng bật sang lên soi rõ từng mãn than thể Thanh Nguyên trước mặt Đức, một than thể đang thuộc về anh, anh vừa thật hạnh phúc và sung sướng như vị anh hung thắng trận dẫn quân xông vào chiếm thành. Nhưng có một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh lạnh ngắt, cho anh rơi tòm xuống mặt đất, không dừng lại trên mặt đất mà còn rơi sâu xuống vũng bùn. Thanh Nguyên đã từng với ai đó.
Thanh Nguyên co rúm người sợ hãi., cái cảm xúc tuyệt vời bay mất còn lại là sợ hãi, cô biết chắn chắn Đức đã hiểu. Anh nhìn cô cái nhìn thất vọng đau đớn, giọng anh khô khan, nhưng những nhát dao chem. xuống thân thể Thanh Nguyên :
-Hắn là ai thế ? Soa chưa bao giờ em nói với tôi, trước tôi em đã với ai đó.
Thanh Nguyên chết lặng, một câu hỏi không dễ dàng trả lời.
-Hãy nói đi, tôi không phải là người đàn ông thức nhất của em đúng không ?
Mắt Thanh Nguyên mờ lệ, cô nấc khẽ :
-Em xin lỗi, em không cố ý lừa dối anh, nhưng em yêu anh là thật.
Anh cay đắng :
-Có bao giờ em nghĩ rằng việc em không thành thật với tôi khiến tôi thấy mình như một cú đấm vào mặt, đau đớn thương tổn. tại sao vậy ? tôi đã lầm em, cũng như tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, khi trông thấy em, em trong sang dịu dàng. Thậm chí tôi còn sung sướng đến kiêu hãnh, nghĩ rằng tôi là mối tình đầu của em. Em đã đập nát lòng kiêu hãnh của tôi rồi, Thanh Nguyên ơi.
Đức bật dậy, anh hấp tấp lao ra cửa tuôn ra ngoài. Rầm…cánh cửa đóng mạnh vào để lại một mình Thanh Nguyên giữa căn phòng tân hôn làm cô hoá đá. Cô tự hỏi mình phải làm gì bây giờ ?
Thanh Nguyên đau khổ nhì chiếc valy của cô nằm trên nền gạch, những quần áo chưa kịp cất vào tủ cùng với quần áo của Nguyễn Đức. Chắc chắn anh sẽ nói với cô, anh không muốn có người vợ lừa dối anh..
Sáng sớm, ánh sáng lờ mờ bên ngoài hắt vào. Lúc này Nguyễn Đức mới trở về., dù cánh cửa chỉ mở đủ cho anh bước vào nhưng Thanh Nguyên vẫn cảm thấy hơi lạnh tràn vào căn phòng tân hôn của cô. Nguyễn Đức không thèm nhìn Thanh Nguyên. Anh lặng lẽ ôm gối mền trải xuống đất nằm. Thanh Nguyên ngồi dậy :
-Anh Đức !
Đức lạnh lùng :
-Tôi đang buồn ngủ lắm.
Đức vùi đầu vào tấm mền, không biết anh thức hay ngủ mà không cử động. Thanh Nguyên cắn chặt vào mép gối để ngăn tiếng khóc vỡ oà.
truyện hay quá...........
truyện hay quá post tiép di bạn
Cứ như thế. Gần nửa đêm, Đức mới về nhà, người anh nồng nặc mùi rượu. Anh lại ôm gối trải mền nằm dưới đất, Thanh Nguyên bật khóc :
-Nếu như anh không chấp nhận em thì anh cho em về nhà. Anh đừng đi suốt ngày và khi trở về anh cư xử với em như thế này. Đúng là em sai, khi không có can đảm nói với anh, em khờ dại lầm tin yêu một người đàn ông và trao thân cho anh ta, để rồi hiểu rằng anh ta đã có vợ con. Ngày mai em sẽ đi, để giữa hai chúng ta không còn nặng nề khó thở.
Thanh Nguyên tiến lại mở tủ để lấy valy ra. Lúc này Nguyễn Đức mới chịu ngồi dậy, anh nhìn Thanh Nguyên đăm đăm. Anh muốn tha thứ cho cô, nhưng sao lòng hờn ghen ích kỷ cứ xéo xắt anh. Trước anh, cô đã từng với ai đó. Anh giận dữ ra lệnh :
-Bỏ valy xuống ! Ngày mai chúng ta đi Đà Lạt. Tôi muốn có thời gian suy nghĩ để quyết định. Tôi không phủ định tôi yêu em, rất yêuem, chính vì vậy mà tôi cũng đau khổ. Giá như em nói với tôi em từng với ai đó, tôi không cảm thấy mình bị sốc và có cảm giác như bị lừa dối vậy.
-Em xin lỗi, cũng có một lúc em muốn nói ra sự thật, nhưng lần nào anh cũng vui vẻ nói về đám cưới, em sợ mất anh, em thật sự sợ anh bỏ em.
Thanh Nguyên khóc nấc nở. Đức muốn ôm cô vào lòng nhưng hờn ghen cao hơn cả, bắt anh ngồi thinh lặng như hóa đá.
-Ngủ đi, ngày mai còn đi Đà Lạt !
Đức nằm xuống, anh không hiểu mình có thể dứt bỏ Thanh Nguyên, khi anh quá yêu cô say đắm và cũng chính vì thế mà anh đau khổ vô cùng, anh chỉ là kẻ đến sau.
Thanh Nguyên ngồi bó gối, lần đầu tiên cô hiểu thế nào là đêm dài. Hơn một năm, cô trợ lại trong trạng thái đau khổ tuyệt vọng như ngày nào cô quyết định rời bỏ Vĩnh Thịnh, chạy trốn anh ta để không là kẻ thứ ba. Tại sao bây giờ cái dĩ vãng khờ dại ấy mãi đeo bám tôi ?
Đến Đà Lạt, ngoài mặt anh vẫn đối xử thật ân cần với vợ trước mặt mọi người, nhưng đằng sau cánh cửa là sự thật hoàn toàn khác.
Thanh Nguyên biết mình phải ra đi, cô sắp xếp hành lý. Chợt cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Nguyễn Đức lại đối xử với cô như vậy. Thanh Nguyên kêu khẽ trong cổ họng :
-Nếu anh không tha thứ cho em, anh hãy để em đi, đừng hành hạ em. Em xin anh !
-Em khóc ư Thanh Nguyên ? Nước mắt của em làm trái tim anh tan nát. Anh quá yêu em nên không thể nào không đau khổ. Anh hứa sau đêm nay, anh sẽ không làm cho em rơi nước mắt nữa. Đi ngủ đi em !
Nguyễn Đức nằm lăn kềnh ra trên nền gạch. Thanh Nguyên ngồi bên cạnh nức nở. Cô cần phải đi, cô không thể chịu đưng hơn nữa. Thanh Nguyên viết lá thư để lại lên bàn, nước mắt cô rơi nhòe cả thư.
-“ Anh Đức
chúng ta nên chia tay, em không chịu nổi với cách cư xử của anh với em. Em đau khổ lắm…”
Thanh Nguyên dằn tờ thư, cô thay quần áo, vội vã xách valy đi.
-Thanh Nguyên !
Đức mở mắt ra. Căn phòng lạnh tanh, chiếc valy của Thanh Nguyên biến mất. Rụng rời cả chân tay, Nguyễn Đức lao ra ngoài :
-Thanh Nguyên ! Thanh Nguyên !
Anh bắt kịp Thanh Nguyên đi trên con đường phố lạnh vắng, vội ôm choàng lấy cô :
-Em đi đâu ?
Thanh Nguyên nghẹn ngào :
-Anh hãy để em đi, đừng làm em đau khổ hơn nữa.
Nguyễn Đức giữ chặt lấy Thanh Nguyên ;
-Anh không cho em đi ! A cần có em Nguyên ạ. Đừng bỏ anh. Anh hứa sẽ quên chuyện cũ, bởi vì anh làm khổ em là anh làm khổ anh nữa.Thanh Nguyên cũng sụp xuống, cô ngã vào lòng Đức :
-Em yêu anh, Đức ơi…
Nguyễn Đức sung sướng ghì chặt Thanh Nguyên hơn nữa :
-Anh cũng yêu em. Làm sao xa em cho được. Thức dậy, mở mắt ra mấy ngày nay anh luôn thấy em. Anh không thể nào mất em. Em phải hiểu rằng anh qú yêu em, nên tự giày vò mình và em, nhưng thật sự là anh cần em Nguyên ạ.
Đà Lạt lành lạnh, hai người yêu nhau tay trong vòng tay. Lúc này họ mới cảm nhận, sự tha thứ chính là tăng them hạnh phúc. Trong ý nghĩ hàm ơn, Thanh Nguyên cho anh tình yêu của cô, cảm giác hạnh phúc lan toả…
Í ! chị hai về !
Nguyệt Ánh chạy ào ra, cô tíu tít ôm choàng Nguyệt Mai :
-Chà ! trông chị đẹp hơn nghen. Đưa em bồng cháu cho.
Một tay Nguyệt Ánh bế đứa bé trên tay Nguyệt Mai, một tay bẹo má thằng cu Bin.
Tiếng ồn ào dưới nhà làm Đức trỗ dậy anh ôm qua người Thanh Nguyên :
-Chị Hai ở Hà Nội về. Tháng trước đám cưới tụi mình, chỉ mới sinh được có 1 tháng nên không về được. Em chảy tóc xong xuống nhà chào anh chị.
Cốc…cốc…
Mẹ gọi anh với chị Nguyên xuống nhà chào anh chị Hai.
-Anh biết rồi, năm phút nữa có mặt theo lệnh gọi.
Dưới nhà bà Nguyệt Thu nựng nịu hai đứa cháu ngoại. Ông Huỳnh nói chuyện với con rễ, xem vẻ tâm đắc. Ông ngẩng đầu lên khi thấy Đức và Thanh Nguyên đi xuống :
-Xuống đây ! Hôm 2 con làm đám cưới, Nguyệt Mai sinh nằm 1 chỗ, còn Vĩnh Thịnh phải đi Trung Quốc công tác.
Vĩnh Thịnh quay lại :
-Cậu Đức…
Suýt chút nữa cả Thanh Nguyên lẫn Vĩnh Thịnh kêu lên, cả hai dừng lại kịp, mặt Thanh Nguyên tái mét không còn chút máu.
Ông Huỳnh và bà Nguyệt Thu vẫn vô tình. Ông Huỳnh vui vẻ giới thiệu :
-Vợ thằng Đức, ngồi xuống đây đi ! Đây là anh chị Hai của con ngoài Hà Nội vào.
Vĩnh Thịnh cười, giã lả chào :
-Chào mợ !
Thanh Nguyên cố ngồi bên Đức, cô như người mất hồn. Nhìn vào mắt Vĩnh Thịnh, cô biết Vĩnh Thịnh không buông tha mình. Thanh Nguyên đứng lên, cô khẽ bảo vào tai Đức :
-Em xuống bếp phụ nấu ăn nghen ?
Không cần Đức đồng ý Thanh Nguyên đã bỏ xuống bếp.
…
Tiếng chân cầu thang đi lên sân thượng ngỡ là Đức nên Thanh Nguyên nói mà không quay lại.
-Anh Đức ! cây phong lan của anh ra hoa rồi nè !
Không tiếng trả lời, Thanh Nguyên quay người lại. Cô sầm mặt vì nhận ra Vĩnh Thịnh, cô vội vàng bỏ đi.
Vĩnh Thịnh đưa tay ra ngăn lại :
-Anh biết là anh có lỗi khi lừa dối em rằng anh chưa có vợ, nhưng anh thề thật sự là anh
có yêu em và vẫn yêu em.
Vĩnh Thịnh không cần sự đồng ý của Thanh Nguyên đã lao vào ôm chằm lấy cô, hôn cô.
-Buông tôi ra !
Mặc cho Thanh Nguyên chống cự, cào cấu vào mặt anh ta. Đôi môi tham lam của anh ta tìm gặp môi cô.
Nguyệt Ánh bước lên. Cô đang nghe những lời nói của anh Hai và vụt chạy xuống. Nhưng Vĩnh Thịnh đã nắm tay cô kéo đi theo mình. Sau một hồi trấn tĩnh, cô giật mạnh tay ra.
-Như vậy là sao anh Hai ?
-Anh xin em đừng nói chuyện này cho bất cứ ai, nhất là chị Hai của em. Anh đi ngang phòng, thấy Thanh Nguyên lôi anh lại, tưởng cô ấy cần gì nên anh bước vào, ai dè cổ ôm anh, em và gia đình chắc không biết rằng thời sv cô ấy là gái bao, bất kỳ ai có tiền là cổ ngủ với người ta. Bây giờ cổ sợ anh nói cho mọi người biết quá khứ dơ dáy của mình, nên cổ định… hiến than để bịt miệng anh.( cha này đểu không thể tưởng )
Nguyệt Ánh sững sờ :
-Có như vậy sao anh Hai ?
-Khi nào em đi Hà Nội đi, anh sẽ dẫn em đi gặp mấy người bạn của cổ, em sẽ rõ cái quá khứ ghê gớm của cô ta. Em đừng kể chuyện này cho chị Hai em biết, anh là đàn ông, bay bướm chút cũng chẳng sao, chứ chị Hai em hiểu lầm thì không nên. Thôi nào, anh em mình đi ăn cơm, không thôi ba má chờ.
Xuống tời bàn ăn mọi người đều vui vẻ, chỉ có Nguyệt Ánh là không vui. Cô nhìn chị dâu mình khác hẳn mọi hôm, Vĩnh Thịnh nhìn Nguyệt Ánh và cô làm ra vẻ như không có chuyện gì.
Dang tay ra cho Thanh Nguyên gối đầu lên cánh tay mình, Đức dịu dàng ôm cô vào lòng :
-Công việc ba giao cho em bề bộng căng thẳng lắm à ?
-Dạ, đâu có.
-Anh thấy em lo lắng bất an. Nếu có gì hãy chia sẻ với anh.
Thanh Nguyên vùi mặt vào lồng ngực rộng của chồng :
-Em có điều gì đâu, điều em lo là… hình như đã mười ngày rồi anh ạ. Em chưa có…không hiểu liệu kỳ này em có làm cho anh mừng hụt nữa không.
-Vậy ngày mai anh đưa em đi khám bac sĩ nghen. Anh hỏi thật em nghen Nguyên ?
-Dạ, anh hỏi gì ?
-Gã đàn ông đó…em còn nhớ anh ta không ?
Một cảm giác lạnh toàn than, Thanh Nguyên lăn người ra nghẹn ngào :
-Anh nghi ngờ lòng dạ của em ?
-Không, nhưng càng yêu em anh càng đau khổ nghĩ rằng trong quá khứ, em từng yêu hắn đến dại khờ.
-Anh Đức !
Thanh Nguyên kêu lên sửng sốt, cô bật khóc :
-Anh xin lỗi.
Đức ôm Thanh Nguyên vào lòng mình, anh hôn cô bằng những nụ hôn tạ lỗi.
Bên ngoài tiếng ồn ào vang lên, thì ra Vĩnh Thịnh đã về nhà trong tình trạng say be bét.
Nguyệt Mai vội vàng kéo Vĩnh Thịnh vào :
-Sao anh lại say đến như vậy ?
Vĩnh Thịnh lảo đảo, anh té nhà xuống, anh ôm Nguyệt Mai lại :
-Em đừng đi, anh cần em mà Nguyên ơi.
Nguyên ! Nguyệt Mai sửng sốt. Hết còn chịu nổi, Nguyệt Mai xô đùa Vĩnh Thịnh ra. Cô đánh tới tấp vào đầu vào cổ vào mặt Thịnh, vừa đánh vừa khóc.
Tiếng khóc ầm ĩ làm cả nhà chạy áo ra. Bà Nguyệt Thu lôi Nguyệt Mai ra :
-Con không thấy nó say không còn biết gì nữa sao ?
-Nhưng ảnh còn nhớ rõ bị bỏ rơi, đau khổ kêu gọi tên cô ta : Nguyên, Nguyên…
Thanh Nguyên vừa đi xuống nửa cầu thang với Đức, vội dừng lại :
-Anh xuống đi, em không xuống đâu !
Thịnh nằm luôn trên nền gạch, anh ta đã quá say, mồn lè nhè :
-Thanh Nguyên…Thanh Nguyên, em đừng bỏ anh.
Thanh Nguyên ? mọi người nhìn nhau. Nguyệt Ánh chạy ầm ầm lên cầu thang, cô không còn muốn im lặng nữa, anh rể cô và chị dâu đều là những con người bỉ ổi.
Nguyệt Ánh hét lên :
-Thanh Nguyên chị đứng lại ! Bây giờ tôi mới biết chị ghê gớm cỡ nào ?
Đức ngơ ngác nắm tay Nguyệt Ánh lại :
-Em nói gì vậy Ánh ?
-Sao chị không nói chị từng với anh rể tôi, chị moi tiền anh tôi, chị là loại gái sống thực dụng ở Hà Nội ai không biết. Mấy ngày nay chị quyết rũ anh rể tôi.
Quay sang anh trai, Nguyệt Ánh hằn học :
-Em không thể im lặng cho anh bị người khác gạt nữa. Hôm mọi người đi Long Hải, em thấy anh Thịnh và cô ta hôn nhau.
Đức rụng rời, anh không muốn tin vào những lời nói sét đánh vào đầu mình :
-Thanh Nguyên có đúng vậy không ?
Thanh Nguyên im lặng không nói được tiếng nào.Nguyệt Mai gào lên :
-Tại sao lúc đó em không cho chị biết vậy Ánh ?
-Anh Thịnh không cho em nói.
Quay sang Thanh Nguyên, Nguyệt Ánh khinh bỉ :
-Chị nên đi đi ! Những gã đàn ông giàu có si mê chị đâu có thiếu. Cho nên hãy tha cho anh Ba của tôi. Tội nghiệp ảnh, ảnh là cừu non, còn chị là con cáo. Ba mẹ tôi sẽ cho chị tiền, hãy đi đi !
Nguyệt Mai khinh bỉ :
-Cô muốn bao nhiêu tiền thì mới tha cho chồng và em trai tôi ?
Thanh Nguyên lắc đầu, nước mắt cô ràn rụa :
-Tôi không đòi hỏi bất cứ điều gì cũng như tiền bạc. Tôi sẽ đi !
-Đúng, cô nên đi đi, trả lại bình yên cho gia đình chúng tôi.
Đức đứng lên, anh đau đớn nhìn Thanh Nguyên. Bà Nguyệt Thu tức giận lôi Đức đi :
-Con lưu luyến làm gì hạng người này.
Đức khẩn khoản :
-Chuyện Thanh Nguyên và anh Thịnh là chuyện quá khứ. Cô ấy bây giờ là vợ của con, xin mẹ đừng buộc cô ấy phai3 xa con.
Bà Nguyệt Thu giận dữ tát vào mặt Đức :
-Con đúng là mù quáng, một kẻ dơ bẩn xấu xa như vậy mà con vẫn muốn lấy làm vợ. Con muốn mẹ tức chết mới vừa lòng phải không ?
Thanh Nguyên biết mình phải ra đi để gia đình Đức được bình yên mặc dù anh cố níu kéo cô ở lại.
Thanh Nguyên tỉnh dậy, cô ngơ ngác nhìn quanh. Đây là đâu vậy ?
-Em tỉnh rồi hả Nguyên ?
Vĩnh Thịnh vui mừng. Anh ta yêu Thanh Nguyên nhưng cũng sợ trách nhiệm, nếu Thanh
Nguyên không tỉnh lại, anh ta sẽ cao bay xa chạy. Thanh Nguyên đang mang thai, đứa con của Đức, lòng anh tràn ngập thất vọng, cái thất vọng của gã đàn ông thích hưởng thụ hơn là thích trách nhiệm.
-Đây là đâu vậy ?
-Bệnh viện. Em ngất đi làm anh sợ muốn chết, anh bế em đến bệnh viện, có viết giấy nhắn lại nhà, có lẽ ba mẹ em hay rồi.
-Anh đi đi !
Thanh Nguyên nức nở :
-Xin anh đừng có hại tôi nữa, làm ơn đừng cố tìm tôi…
-Anh Thịnh ! bắt quả tang rồi nghen.
Nguyệt Mai ào vào cùng với Nguyệt Ánh, cô giật mạnh Thịnh ra, túm lấy Thanh Nguyên trên giường bệnh, vừa đánh tới tấp vào đầu Thanh Nguyên đang nằm trên giường bệnh và hét lên :
-Đã bắt quả tang còn chối nữa thôi ? Đồ khốn kiếp.
Lúc này Vĩnh Thịnh hèn nhát bỏ đi ra cửa như con chó cụp đuôi. Nguyệt Ánh phải cố can Nguyệt Mai ra :
-Đây là bệnh viện, chị đừng có đánh người.
May nhờ nhân viên bệnh viện can thiệp lôi Nguyệt Mai ra, cô vẫn cứ gào thét như người điên :
-Buông tôi ra, tôi phải giết nó, cái đứa phá hoại gia can của tôi..
Thanh Nguyên sợ hãi ngất đi lần nữa. Nguyệt Mai hoảng sợ nhưng vẫn không ngừng mắng chửi :
-Mày đừng có làm bộ ngất, không ai tin mày đâu.
Nhân viên bệnh viện đẩy Nguyệt Mai ra ngoài, nghiêm khắc :
-Nếu cô ấy chết, chị là người chịu trách nhiệm.
Hơi sợ, Nguyệt Mai cãi lại khinh bỉ ;
-Tôi mua cái mạng cô ta, tôi thừa sức làm.
Người trong bệnh viện bu lại và dường như có ai đó đưa điện thoại lên chụp ảnh. Nguyệt Ánh vội vàng lôi Nguyệt Mai đi :
-Chúng ta đi thôi, có người chụp ảnh chúng ta.
Hai chị em lên xe, còn Vĩnh Thịnh thì biến mất từ lúc nào một cách hèn nhát.
Đúng là trên trang nhất một tờ báo Thanh Nguyên bị đánh ghen, cô hoa khôi duyên dáng của trường Đại học kinh tế là con dâu của chủ tịch thương mại tập đoàn lớn nhất nước.Những câu hỏi được đặt thành cái tít lớn, khá giật gân để câu đọc giả, nhưng nó là cái nhục đối với gia đình ông Nguyễn Huỳnh. Ông nổi trận lôi đình, còn bà Nguyệt Thu càng them khắc nghiệt đối với Đức :
-Con phải ly hôn nghe rõ chưa ! Xưa nay chưa một ai dám làm ảnh hưởng đến danh dự cha con. Hãy mở to mắt ra đừng mù quáng, mang một cô gái hư hèn về nhà làm vợ mình, quá đủ nhục nhã rồi.
Thần kinh của Nguyễn Đức căng thẳng như một sợi dây treo quá căng, tâm hồn anh điên đảo, tim anh rực lửa hờn ghen. Thanh Nguyên, tại sao cô lại là con người dơ bẩn, cô giẫm nát lên trái tim tôi. Tôi sẽ mạnh dạn dứt bỏ cô.
tÍp đI bẠn đAng hAy mÀ >"<
Cánh cửa bị đẩy vào, Thanh Nguyên giật nẩy người nhận ra Nguyễn Đức, cô yếu ớt ngồi dậy :
-Anh Đức ! Em xin thề với anh …
-Em thề với anh là em yêu anh có đúng không ? Em đã khiến tôi quá đau đớn và thất vọng .
Thanh Nguyên nghẹn ngào :
-Em xin lỗi, song em thề với anh chuyện em và anh Thịnh là quá khứ . Lúc đi học ở Hà Nội, em đã dại dột …
Đức cười gằn :
-Em không dại dột, anh biết tất cả . Con gái ra Hà Nội học, đua đòi không an phận, vì vậy em ngả vào lòng anh Thịnh . Em được anh ấy cho tiền ăn học, cho em những quần áo đẹp và nhà ở cũng không tốn tiền phải không ?
-Anh Đức ! Em …
-Bù lại, em sống như vợ chồng với anh ấy . Cho đến khi chị của anh xiết tài chính của anh ấy lại, em mới bỏ ảnh vào Nam .
Thanh Nguyên khóc òa :
-Không phải như vậy mà .
-Em có biết hàng trăm sinh viên sống thực dụng như em, em là một trong số hàng trăm người đó, thực dụng, sống thử . Tôi ghê tởm con người em Thanh Nguyên ơi . Tôi muốn bóp em cho tan nát vụn vỡ, tại sao lại là con người xấu xa đó ?
-Em biết nói làm sao cho anh tin em đây hả anh Đức ?
-Mãi mãi tôi không còn tin anh nữa . Đồ xấu xa !
Một cái tát như trời giáng vào mặt Thanh Nguyên, tóa hỏa tam tinh . Đức gầm lên :
-Tôi là thằng ngu, lầm tin cái dáng vẻ bên ngòai của em . Thực sự em chỉ là thứ gái bao cao cấp . Bây giờ tôi mua em lần cuối cùng nhé .
Tọac … Chiếc áo trên người Thanh Nguyên bị xé toang, Đức nhào vào đẩy ngửa Thanh Nguyên ra, anh lột trần cô ra . Thanh Nguyên sợ hãi co người lại, cô khóc nức nở :
-Xin đừng đối xử với em như thế này !
-Em sợ đúng không, vì anh quá dữ tợn, còn anh Thịnh nhu mì dịu dàng đúng không ?
Đức dằn Thanh Nguyên ra, đôi mắt đỏ lửa của anh nhìn lướt trên thân thể Thanh Nguyên, một thân thể từng cho anh những cảm xúc say đắm ngọt ngào . Giờ không còn là sự thèm khát mà là một sự ghê tởm lợm đến buồn nôn .
-Anh Đức !
Chưa bao giờ Thanh Nguyên thấy sợ Nguyễn Đức đến như thế . Cô không sợ anh giết cô chết, mà ví dụ có chết dưới bàn tay anh thì hạnh phúc biết bao .
Nhưng không, Đức mím môi lại khắc nghiệt :
-Cô có biết cảm giác tôi lúc này như thế nào không ? Buồn nôn đó ! Tôi muốn ói … tôi muốn ói !
Thanh Nguyên nằm chết lặng . Hết rồi, giữa cô và anh thật sự chấm dứt Đức lao nhanh lại mở cửa tuôn ra ngòai . Thanh Nguyên nằm chết điếng, quên cả không gian và thời gian .
Anh đã giết em !
Anh chôn em vào trái tim anh …
Hơn một tháng ốm liệt giường, Thanh Nguyên mới đi tìm Nguyễn Đức . Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng .
Thanh Nguyên cố ngăn dòng nước mắt, cô biết anh đang giận cô . Cô đi tìm anh vì đứa bé trong bụng cô, nó là con của anh, dù biết có thể anh không còn niềm tin vào cô nữa .
Thanh Nguyên nói nhỏ :
-Em có thể nói chuyện với anh được không ?
Đức gật đầu . Anh đi trước sang quán cà phê bên đường, gọi nước uống . Thanh Nguyên nghẹn ngào :
-Em không giải thích hay biện hộ gì với anh cả . Có điều em muốn nói …
Đức ngắt ngang lời, giọng nói anh lạnh băng .
-Tôi đã làm thủ tục ly hôn . Tôi cũng sẽ cho em một số tiền cộng với sáu tháng lương nghỉ việc ở công ty . Tôi xin em hãy cắt đứt với anh Thịnh, chị Mai và hai đứa nhỏ sống không thể nào thiếu anh ấy . Còn khối cơ hội làm lại cuộc đời, đừng thất nhân tâm đi phá họai gia đình người khác .
Đức lấy tờ “sec” trong túi mình, viết vào một số tiền một trăm triệu :
-Em cầm số tiền này đi xa Sài Gòn . Không tìm thấy em, tự động anh Thịnh sẽ trở về với vợ con của anh ấy .
Đức đứng lên . Thanh Nguyên ngồi chết lặng, cô có nói được lời nào, điều cô muốn nói là cô đang mang của anh một giọt máu . Có nghĩa lý gì nữa, khi cả đến anh không còn tin cô nữa .
Thanh Nguyên cầm tờ chi phiếu lên, cô xé nó tan nát, có thể cô cần tiền để lo cho đứa bé trong bụng cô, nhưng tuyệt đối cô không sử dụng đồng tiền của anh . Nó là đồng tiền anh mua chuộc cô, để cô đừng “đeo” theo Vĩnh Thịnh . Con người hèn nhát đó bỏ mặc để cô cho vợ anh ta đánh đập cô . Lúc lâm sự anh ta luôn chạy trốn, cái con người đáng cho cô khinh bỉ và nguyền rủa anh ta suốt đời . Cô sẽ đi, rời xa thành phố này mãi mãi . Đi đâu, Thanh Nguyên chưa biết nhưng nhất định là cô phải đi .
Chiếc valy quần áo của Thanh Nguyên bị quăng ném vung vãi ra ngòai . Ông Thành đón Thanh Nguyên bằng vẻ mặt hầm hầm :
-Mày hãy nhặt hết những thứ của mày ra khỏi nhà này . Tao thật nhục nhã đã trót sinh ra mày ra . Đã có bao giờ cha mẹ để mày thiếu thốn chưa, mà mày lại đi bôi tro trét trấu lên mặt cha mẹ mày . Đi ra khỏi nhà tao, từ nay mày không phải là con tao !
Thanh Nguyên cúi nhặt quần áo của cô lên nhét vào valy . Cô không giận cha không xua đuổi đánh mắng cô, vì chắc chắn cha còn đau lòng hơn cô, khi có một đứa con hư hỏng làm nhụcnhã gia đình như vậy .
Thanh Nguyên quỳ dưới chân ông nức nở :
-Con xin lỗi ba …
-Mày đi đi !
Cánh cửa đóng rầm lại khi bà Thành định lao ra :
-Ông đuổi nó rồi nó đi đâu ?
-Nó đi đâu mặc kệ nó, không sống được thì chết đi .
Bà Thành khóc ròng, Thanh Nguyên đứng lên, cô không còn can đảm ở lại . Thằng Tý chạy theo Thanh Nguyên :
-Mẹ nói đưa chị cái này !
Nó đặt vào tay Thanh Nguyên cuộn tiền, giật lùi :
-Chị đi đi, đừng để người ta khinh cha mẹ mình nữa !
Thanh Nguyên cầm nắm tiền, cô đi lầm lũi . Về đâu, cô về đâu đây ? Biển đời mông mênh và lòng người sao quá nhẫn tâm độc ác .
Mệt quá, Thanh Nguyên để chiếc valy xuống mặt đường, cô ngồi bẹp luôn trên mặt đường, hai chân cô mỏi nhừ run rẩy, sự đau khổ như muốn dìm cô xuống tận cùng . Gục đầu xuống hai chân, Thanh Nguyên ngồi như hóa đá … Chợt, cô giật bắn người vì chiếc valy bị lôi đi . Thanh Nguyên thảng thốt nhìn lên .
-Cướp !