Nguyên văn bởi
hoahongxula
Quán ơi em lại về, mệt mỏi và đau đớn, tưởng chừng như muộn phiền có thể dâng trào và dìm sâu em vào mê cung ko lối thoát, cho em về lại góc ngồi cũ, chút gió mát an lành, và một ly chè nhiều màu sắc nhé. Cuộc đời em bây giờ chỉ toàn màu xám, mờ mịt ko rõ ràng. Ngày xưa ko đen thì trắng, ko yêu và yêu, chẳng chi phải vướng bận nhiều. Nhưng giờ đây anh ấy lại bảo cho anh thời gian một tháng? Phải chăng em quá đa nghi hay tình cảm em ko đủ để tin tưởng anh ấy? Mỗi đêm ý nghĩ anh viện lý do này để có một tháng đến với tình yêu mới, và dành cho em một bản án treo ko lối thoát. Em ko đủ can đảm để chắc chắn rằng em sẽ vượt qua được thử thách này khi lòng em bây giờ thấy toàn màu xám, giữa yêu và ko yêu, giữa chờ đợi và bước tiếp, nỗi lòng cứ giằng co từng ngày. Em phải làm gì đây Quán ơi? Mặc dù những lời nói trước lúc anh quyết định bỏ lại em có thể khẳng định anh sẽ quay lại, nhưng đó có thật sự là lý do anh phải bước đi? Hay anh chỉ dùng nó để ko thấy có lỗi khi đến với người con gái khác? Lòng em quá ngổn ngang và muộn phiền rồi quán ơi, em phải suy nghĩ làm sao? Và em phải quyết định như thế nào? Xin cho em một phút được bình yên để em có thể nhìn rõ việc em phải làm