-
Cố Trèo Lên Khỏi Vực
Ta trợt rong bị ngả rơi đáy vực
Mạng sống còn nhưng chấm dứt liền thân
Vĩnh viễn đời, tàn phế một cái chân
Giữa bóng tối bao trùm, không thấy hướng!
Sầu da diết ôm tận cùng đau đớn
Thôi hết rồi! ánh sáng của trăng thanh
Chỉ giờ đây giá lạnh phủ xung quanh
Trùm điệp khúc nỉ non từ xa vọng
Cố lết tới, nhích vào trong thạch động
Giữ cho mình đủ ấm đợi qua cơn
Khoảng thời gian nhức nhối chẳng lời rên
Bởi hồn sĩ bồng bềnh nơi tâm não!…
Bước ra gió, chút dật dờ, lảo đảo
Quặn nằm đây, rỉ máu hãy nằm đây
Gác quên đi! Quờ quạng cả hai tay
Để tìm kiếm đầu dây trèo lên miệng
Nhưng hỡi ôi! Đã bao lần gắng gượng
Lại phong cuồng đẩy xuống dập bầm thêm
Trời từ từ tắt nắng, kéo màn đêm
Đành thui thủi, mượn đèn sao đợi nữa!
Xào xạc lắc từ đầu cây, ngọn cỏ
Hoà ngân nga đâu đó tiếng côn trùng
Khiến cõi lòng khắc khoải nỗi nhớ nhung
Bao kỷ niệm gợi buồn thương lặng lẽ…
Dài luẩn quẩn dưới khung mờ quạnh quẽ
Hằng bao lần tiếp té, tiếp lần tay
Bóng thời gian chầm chậm có nào hay
Hoàng hôn đến mới ngoi lên khỏi vực...
15/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
- - - Updated - - -
Mâu Thuẫn
Ta muốn làm thơ…Lắm cái hay
Cho mình với bạn, những vòng tay
Choàng ôm quả lớn, niềm rung cảm
Dào dạt, lâng lâng chuỗi tháng ngày!
Ta muốn làm thơ…Có thật nhiều
Ru ngàn tan tác, nỗi liêu xiêu
Vơi đi khoắc khoải, sầu cô lẻ…
Nhỏ lệ buồn đau dưới nhạt chiều
Ta muốn làm thơ…Rộng ý tình
Loang từng ngõ ngách cõi nhân sinh
Thương trao, mến tặng, nguồn dâng hiến
Thêm sức thuyền nan giữa bập bềnh!…
Thế mà thỉnh thoảng tận con tim
Mâu thuẫn giằng co đụng ngọn đèn
Làm ánh chập chờn trên giấy mực
Khiến lòng mộng sĩ trở trăn đêm
Nếu không lãng mạn lấy đâu ra
Gió tận đỉnh đồi, mây nẻo xa
Sương trắng trong mơ, hồn đáy biển…
Trải thành điệp khúc, hóa lời ca
Nếu không lãng mạn liệu bao lâu
Nửa khuyết vầng trăng dạ bóng cầu
Khi nước lững lờ, bao sóng vỗ
Thời gian chầm chậm đẩy canh thâu…
Nhưng rồi có phải uống men cay
Uống thật là nhiều, cho thật say
Để khỏi phải nghe không phải thấy
Ô nầy! Lãng mạn có gì hay...
16/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
- - - Updated - - -
Vẫn Điệp Cung Đàn
Gần cả tuần nay em ốm đau
Nửa vầng trăng chạnh khuất về sau
Bên bờ chiếc bóng đang lầm lũi
Giữa cõi đêm đen phủ kín vào!…
Đâu rồi! Anh ạ! Em nè anh!
Tiếng vọng nhẹ nhàng tận chốn xa
Quen thuộc, thân yêu hằng mỗi tối
Ấm lòng tri kỷ, đượm ngân nga…
Bốn phía giờ đây tợ lạnh lùng
Trùm lên nỗi nhớ đến xa xăm
Lặng ngồi khỏ, bấm, tìm khuây khỏa
Chuyện lạ, ảnh phim, diễn múa rồng…
Khoảnh khắc tạm thời cũng loãng trôi
Vẫn nầy trống vắng với mình thôi
Lan man nghĩ ngợi, niềm lo lắng
Buốt lạnh, ho hen…Khổ một người
Ôi! thấy dạt dào những nhớ thương
Bức tranh nét vẽ quá nhiều sương
Nhỏ lên cánh rũ, màu phai nhạt
Thưởng thức nằm đâu? Chỉ lắm buồn!
Có phải tình yêu gieo tiếng hẹn
Hay là tiền kiếp lỡ tơ duyên
Uyên ương ly biệt ngàn đau khổ
Ước nguyện lai sinh trở lại thuyền?
Mà sao vương vấn mãi trong tâm
Mặc ảo, mặc trôi, mặc nắng tàn
Vẫn điệp Cung đàn ngân réo rắt
Trưa, chiều, sáng, tối...Toả âm vang...
17/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
-
Niềm Đau Dĩ Vãng
Có một cái gì ẩn giữa khuya
Đong đưa nhúc nhích ở con tim
Làm cho loáng thoáng đau ê ẩm
Phải tạm dừng tay nghĩ ngợi tìm!
Thì ra dĩ vãng đã vùi chôn
Chẳng hiểu vì sao lại trở về
Và tự lúc nào vô giữa trái
Âm thầm nằm đó nín im re
Nay dưới khung trời trải xám mây
Kẻ sầu thao thức, lặng ngồi đây
Cái kia khua động gây niềm nhớ
Quay ngược thời gian chuỗi tháng ngày…
Để dòng kỷ niệm thuở quen nhau
Phút chốc hiện lên, ảnh chập chờn
Mắt biếc, môi hồng, lời thỏ thẻ…
Khiến lòng giá lạnh quặn từng cơn!
Em ơi! Đâu nỡ muốn rời xa
Bởi tại năm xưa tuổi mộng đầu
Cánh mỏng chim trời rơi biển gió
Lộng cuồng vùi dập rớt hang sâu
Còn chi gửi tặng với trao thương
Chỉ dãy âm u phủ vạn buồn
Lưu luyến muôn phần đành phải chịu
Khuất mình, canh vắng ngắm sương buông
Vầng trăng độ ấy cứ từ từ
Thả lóng lánh vàng tiễn bóng đêm
Rồi khắp bốn bề dần đổi ánh
Cuối cùng chẳng dịp… Nói yêu em...
18/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
- - - Updated - - -
Hỏi Em…Để Mà…
Hỏi em sao ở nơi tôi
Trăng tròn độ ấy khuyết rồi hôm nay
Thuở nào tha thiết tình ai
Giờ đây khô cạn, men say thả trời!
Hỏi em sao ở nơi tôi
Tám thu khép cửa, kiếm người trong mơ
Giờ đây bảng lảng, vật vờ
Nhìn qua ảo ảnh thẫn thờ vậy thôi
Hỏi em sao ở nơi tôi
Tâm tư bỗng chốc đổi dời nghĩ suy
Ngày nào bến mộng tìm đi
Giờ đây nhạt nhẽo chẳng gì thấy vui
Hỏi em sao ở nơi tôi
Ngày đêm khắc khoải chơi vơi dạ sầu
Đợi mong có dịp sang cầu
Giờ đây lặng ngắm, tím màu nước trôi
Hỏi em sao ở nơi tôi
Chiều tà rụng lá, ngậm ngùi nhớ thương
Lang thang trĩu bước trên đường
Giờ đây dưới bóng tịch dương chỉ ngồi
Hỏi em sao ở nơi tôi
Âm thầm bới đất chôn vùi ngày xưa
Ảnh treo Facebook nằm kia
Nhưng giờ trông đấy như là lạ xa…
Thôi thì cứ hãy cho qua
Thời gian đăng đẳng ngân nga đủ rồi
Gặp nhau khoảnh khắc cuộc đời
Dấu hằn dĩ vãng cố bôi…Để mà...
21/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
- - - Updated - - -
Nỗi Nhớ Và Niềm Đau
Bất ngờ ngoảnh mặt nhìn qua
Thấy em lững thững từ xa lại gần
Nửa say sóng biếc nghiêng thành
Nửa xô dào dạt, rung rinh nhịp dài!
Môi hồng chúm chím tặng “ai”
Một chùm bắp nấu “thế nầy là sao”?
Làm cho mật ngọt tuôn trào
Thuyền duyên xuôi mái lẹ vào bến mơ…
“Hổm rày nhớ quá anh à”!
Em chưa nói vậy nhưng mà anh nghe
Tiếng trong quả đỏ ngân nga
Luyến lưu tha thiết đậm đà của em…
Lâng lâng xúc động con tim
Muốn ôm bạn ngọc tỏ niềm yêu thương
Ngặt bao ánh mắt trên đường
Liếc xem hai đứa…Khiến chuông đợi chiều!
Bắp kia em biến thành diều
Còn anh hóa gió thổi nhiều sáng nay
Tiếng đàn nằm ở bàn tay
Kẻ trao người nhận ngất ngây cõi lòng…
Giờ đây nàng đã sang sông
Còn tôi ở lại ngắm dòng nước trôi
“Vầng trăng ai xẻ làm đôi”
Để cho ánh khuyết, ngậm ngùi hồn đan…
Bao thu lặng lẽ dưới tàn
Vi vu gió nhẹ, lá vàng lắc lư
Nỗi buồn trống vắng chơ vơ
Dư âm kỷ niệm, vật vờ bước chân...
22/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
-
Thôi Đành…Nằm Yên
Chẳng ngờ anh gặp lại em
Nửa vầng trăng khuyết của đêm năm nào
Xanh xao vàng võ sắc màu
Hồ thu đẫm lệ, nghẹn ngào nhớ xưa!
Ngoài trời chẳng có đổ mưa
Mà sao lành lạnh thổi lùa vào tôi
Ảnh hình kỷ niệm xa xôi
Chập chờn ẩn hiện, bồi hồi con tim
Đâu rồi một đóa thuyền quyên
Hương loang dỗ mộng, nụ duyên say tình
Đâu rồi má thắm môi xinh
Làm anh ngây ngất, bồng bềnh kề bên!…
Giờ đây lặng lẽ dưới đèn
Em ôm dĩ vãng riêng mình trở trăn
Cảnh đời ngang trái phũ phàng
Chuỗi dài chỉ nhạt ánh tàn với đông
Gia đình có cũng như không
Đông tây nghịch hướng, vợ chồng chán chê
Đường ai cứ mặc nấy đi
Tơ hồng buộc mối vướng ghì cánh bay…
Giọt sầu em nhỏ tối nay
Hóa thành tiếng vọng nhẹ lay tử hồn
Khiến cho rung lắc từng cơn
Hồi sinh sống lại bật lên từ từ
Ráng ngồi thẳng dậy để mà…
Nhưng nghìn đất cát nặng đè ép thân
Nghiêng qua cựa quậy mấy lần
Sức cùng lực tận thôi đành…Nằm yên...
23/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
-
Vương Vấn Hình Xưa
Em ngồi gần sát bên anh
Nhẹ nhàng kể chuyện sớm hôm cảnh đời
Bờ môi dễ nhoẻn nụ cười
Nay phơi sắc tím, kéo hồi chuông rung
Quả sầu em cất ở trong
Anh đây đã thấy, nên lòng xót xa
“Của mình” thành vợ người ta
Hỡi ôi! Ai hiểu đâu là đớn đau!
Bến mơ, nửa bước tới cầu
Bất ngờ cầu gãy, nghẹn ngào ép tim
Lỡ làng chỉ mối xe duyên
Dòng sông ngược bến, con thuyền đứt dây
Tại người hay tại gió mây
Người không có cánh duỗi bay đẩy mờ
Hoặc mây trước gió lững lờ
Nhưng kia nhẹ thổi để chờ mắc mưa!
Bây giờ vương vấn tình xưa
Cũng đành phải chịu canh khuya bóng tàn
Bâng khuâng lệ nhỏ đôi hàng
Luyến lưu dĩ vãng, ngỡ ngàng hôm nay…
Tối rồi! Anh tạm chia tay
Tiễn người ra cửa, dạ ai có buồn?
Mà sao bịn rịn trên đường
Để xe em dắt, ánh sương ửng trào
Em ơi! Da diết biết bao
Mênh mang nỗi nhớ len vào tâm tư
Trải niềm khuây khoả vào thơ
Hồn thương năm cũ vật vờ mái hiên.
25/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
- - - Updated - - -
Dưới Bóng Chiều
Thuở khốn đốn chuyển về quê sinh sống
Trải sức mình dưới nắng gắt đồng xanh
Tạm bỏ quên mộng lành cùng ước vọng
Bước dặm ngàn duỗi bóng kiếm trăng thanh!
Ngày lao nhọc cần cù quên mệt mỏi
Đêm mái nghèo thui thủi, cạnh bàn kia
Đường mù mịt, canh khuya mờ phủ lối
Nhẹ âm thầm đi tới, ráng lần qua…
Bỗng bất ngờ nhận được thư của em
Khiến nhịp đập tăng thêm, ngân nga mãi
Cứ những tưởng rồi đây màu nhạt tím
Sẽ loang buồn, lưu luyến cố phôi phai
Vậy mà không ngờ nơi heo hút nầy
Vẫn hãy còn phút giây nghe da diết
Khúc cung đàn tha thiết gửi về “ai”
Bao khắc khoải, u hoài…Anh có biết?
Không thể chờ! Không thể đợi nữa rồi
Bởi rung cảm từng hồi khi đọc lá…
Sự tình gì mà ở đó chơi vơi
Hoa rụng cánh, tả tơi theo ngọn gió?
Phải chăng em nặng mang niềm hụt hẫng
Dạ âu sầu ngày tháng ngắm mây trôi
Mượn bút giấy nhỏ lời vơi u ẩn
Hay tỏ lòng vương vấn đến “xa xôi”?…
Để giờ đây dưới chiều tà nắng xế
Lắm bao lần lặng lẽ nhớ hương xưa
Kẻ bâng khuâng, bên bờ quay hướng ấy
Từ con tim nhức nhói…Cớ sao mà.
27/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
-
Giọt Mưa Buồn Rả Rích
Hai mươi năm thắm thoát dưới khung xanh
Thời dĩ vãng qua nhanh rồi em nhỉ
Mới ngày nào đường đi xe nổ bánh
Phải ngược về, canh cánh đọng bờ mi
Từ dạo ấy bắt đầu ta quen biết
Cứ mỗi lần công việc đã làm xong
Thường ghé thăm, trải lòng tình thân thiết
Em ngọt ngào cơm nước đãi anh ăn…
Nhìn nét mặt dịu hiền chan chứa thắm
Anh hiểu mà! Nhiều lắm ở nơi em
Tiếng nhịp đập êm đềm mang vương vấn
Đang ngân nga chầm chậm giữa con tim
Nhưng chim trời dặm ngàn xoè đôi cánh
Hướng thênh thang tắm nắng gió mưa mây
Có lắm khi vườn ai dừng đậu nhánh
Phút giây rồi vỗ mạnh tiếp đường bay
Khiến vô tình với lá cỏ hoa xuân
Mang lưu luyến ngập ngừng treo nỗi nhớ
Cho ngày tháng, thẫn thờ vào tít tận
Thắt thẻo sầu, hụt hẫng một niềm mơ…
Chiều hôm nay ngắm hoàng hôn nắng tắt
Có kẻ ngồi, man mác, dạ bâng khuâng
Sao thuở ấy vầng trăng treo trước mắt
Mà cung đàn xếp cất, bước quay ngang
Rồi cảm thấy một cái gì nhúc nhích
Đang từ từ kéo ghịt ở bên trong
Nầy mi hỡi! Sao xuôi dòng mù mịt
Để giọt buồn rả rich lạnh chờ mong!...
30/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
-
Tôi Hỏi Anh!
Anh cũng như tôi lặng lẽ lâu nay
Niềm trăn trở ngập đầy theo nỗi nhớ
Mượn giấy bút từng giờ…tìm khuây khỏa
Vơi mối sầu lối ngõ quạnh chơ vơ!
Cùng giống nhau quả thắm hồng nồng cháy
Của một thời mê mải tuổi thanh xuân
Cố kéo trăng cõi tầng từ xa lại
Đến gần mình soi rọi, bước thênh thang…
Rồi hôm nay dưới hoàng hôn nắng tắt
Canh cánh lòng, chất ngất chuyện thời qua
Nhịp cung đàn ngân nga còn với mất
Theo tháng ngày rung lắc mãi tim ta!
Nhưng có phải độc hành, chìm vô vọng
Nẻo sương mờ chiếc bóng nghẹn đau thương
Biến da diết, u buồn thành ngọn nóng
Toả lan tràn làm bỏng khét làn hương
Giờ đây tính hơn thua và đố kị
Lửa sân si âm ỉ ở trong anh
Thiêu đốt dần sắc vàng muôn cao quý
Thuở năm nào chí khí trải khung xanh
Anh nắn nót, trầm ngâm anh nắn nót
Cố gom về từng giọt thả vào mơ
Dẫu chỉ chút dạ mờ lên bọt nước
Cũng lộng khuôn treo đó hoá hồn thơ
Để làm gì? Tôi hỏi anh để làm gì
Cho người thấy ngựa phi về tới đích
Hay khiến người khúc khích, rẽ chân đi
Qua ngả khác…Ánh thề sao đánh mất.
1/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
-
Thuyền Trôi
Ôi! Đọc vần thơ nhỏ mấy dòng
Buồn cho trăng khuyết, phủ hàn đông
Luyến lưu, vương vấn hình xưa cũ
Khắc khoải thời gian, tím cõi lòng!
Ngày tháng u hoài hướng vọng xa
Nỗi niềm da diết mãi ngân nga
Canh khuya vò võ sầu trăn trở
Gối chiếc chăn đơn lệ đẫm nhòa
Lắm khi trách gió với hờn mây
Sao kéo về đây, thả chốn nầy
Để một góc trời mang sẫm tối
Khiến ngàn u ám quấn hồn ai
Rồi lại chạnh lòng thấy nhớ thương
Dáng người, kỷ niệm chuỗi tơ vương
Bờ sông, bải vắng, bên hè phố…
Tay ấm trong tay, nhịp khúc đàn…
Chỉ còn thổn thức tự mình thôi
Duyên phận bèo mây một kiếp đời
Cũng phải đành cam mà chấp nhận
Thuyền duyên đứt sợi lạc dòng trôi…
2/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
-
Nếu Như Em Và Tôi
Nếu như em và tôi thường xuyên gặp
Cũng không gian rộn rã tiếng cười vui
Chuyện riêng tư mỗi người thầm đậy nắp
Bông đùa nhau từng chập, bấy nhiêu thôi!
Nếu như em và tôi thường xuyên gặp
Tợ ngàn mây phủ khắp cả bầu xanh
Nỗi sầu thảm, bi quan phơi đầy ấp
Treo cửa tình đen sẫm với mong manh
Nếu như em và tôi thường xuyên gặp
Nhìn toàn là bước thấp, ghị bước cao
Trách, giận, hờn… ấn vào trong quả thắm
Nhỏ loang dài chầm chậm rớt tầng sâu
Nếu như em và tôi thường xuyên gặp
Nửa mơ hồ ấm áp trải vườn xuân
Nửa u ám xa xăm dần kéo lại
Hai bóng quần cuốn xoáy giữa thâu canh
Nếu như em và tôi thường xuyên gặp
Mảnh đất cằn hụt hẫng ánh vầng dương
Cây ít lá trên đường cành teo tóp
Nở trái mùa lất phất nhạt mùi hương
Nếu như em và tôi thường xuyên gặp
Luôn ảnh hình rực nắng bỏng làn da
Chén mật ngọt đậm đà đâu chẳng thấy
Chỉ chực hờ lửa cháy dậy phèn la
Thì có lẽ em ơi! Chắc có lẽ
Tôi sẽ về quạnh quẽ của riêng tôi
Hơn là phải ngậm ngùi vì trăng tỏ
Tháng năm dài vò võ vẫn mù khơi...
3/2/2018
Nguyễn Thành Sáng