Sao lâu quá không thấy post tiếp vậy nè :-s
Printable View
Sao lâu quá không thấy post tiếp vậy nè :-s
- Hừm ! Cậu không giấu được tôi đâu. Tôi vốn dĩ không thuận chèo mát mái mấy về mặt này, nên tôi ít nhiều cũng có một vài kinh nghiệm. Chuyện làm ăn thì không phải rồi. Ngân hàng của chúng ta lúc này đang đi lên, ai cũng biết cả. Vậy thì chỉ có chuyện tư riêng... thú thật đi, nhân vật nào ừ khôi vậy? Đã có khả năng làm khấy động cái đầu đóng băng của giám đốc nhà ta?
- Cậu tưởng tượng thế đủ chưa?
Dương Trần thở hắt ra:
- Gì mà "ai", "ai" loạn xị cả lên thế. Tôi đã nói rồi, tôi không vui vì không có gì để vui thôi. Nhiệm vụ trước mắt của cậu là ra ngoài tìm cô Hồng, lựa lời mà nài nit cô ấy kìa, đừng có ở đây làm rộn tôi nữa.
- Đi thì đi, nhưng trước sau gì tôi cũng sẽ tìm ra nguyên nhân.
Phó giám đốc Tuấn nheo mắt, hậm hực đi ra, nhưng chưa đầy năm phút sau, thì anh lại đẩy mạnh củưa lao vào.
Thấy Tuấn, Dương Trần uể oải xua tay, mặt nhăn nhó:
- Cậu lại định gây rắc rối gì nữa đây?
Tiếng Tuấn cười giòn thật to:
- Đừng lo ! Lần này kẻ gây rắc rối cho cậu không phải là tôi đâu. Là nhân vật khác cơ.
- Ai thế?_ Dương Trần thoáng khựng lại.
- Khách hàng !_ Tuấn trả lời gọn lỏn.
- Nếu là khách hàng, cậu không thể thay tôi tiếp họ được sao? _ Dương Trần thở nhẹ.
- Tôi cũng đã có ý định thay thế đây chứ, ngặt nỗi...
Phó giám đốc Tuấn ngồi phịch xuống đối diện với Trần qua cái bàn, giọng đùa cợt:
- VỊ khách này đòi cho bằng được gặp giám đốc Dương Trần ấy.
Ngả người ra phía sau, Dương Trần ngước mắt nhìn trần nhà:
- Cậu ra bảo với họ tôi đi vắng.
- Cậu không tiếp thật hở? _ tuấn xoa cằm.
Dương trần gật nhanh:
- Không tiêp !
- Rồi cậu sẽ hối hận cho xem !
Vừa nói Tuấn vừa tủm tỉm đi về phía cửa.
Dương Trần nhìn theo:
" Khách hàng là ai mà cậu ấy úp úp mở mở thế nhỉ? Có khi nào..."
- Khoan đã cậu Tuấn !
Dương Trần bật dậy, anh gọi giật phó giám đốc Tuấn lại.
- Gì nữa nào?_ Tuấn dấm dẳng.
Dương Trần buông tay:
- Ra mời người khách ấy vào đây.
- Chịu tiếp rồi ư?
Tuấn quay lại, anh trề môi, ranh mãnh như con gái.
- Ừm !
Dương Trần vuốt mặt:
- Tôi không muốn mình phải hối hận như lời cậu vừa nói.
- Ái dà ! Cậu quả là một giám đốc nhạy bén và thức thời.
Tuấn gật gù:
- Được !
Anh búng tay đánh tróc:
- Hy vọng sau khi tiếp khách xong rồi cậu sẽ không còn khs dễ với những người xung quanh nữa.
Dương Trần càu nhàu:
- Cậu sinh tật nhiều chuyện từ bao giờ vậy?
Phó giám đốc Tuấn lại cười thành tiếng:
- Có nhiều niềm vui và sự hạnh phúc cũng nhờ vào sự nhiều chuyện ấy đấy.
- Nghĩa là tôi phải cảm ơn cậu chứ gì?_ Dương Trần nhíu mày.
- Hình như...có lẽ vậy giám đốc Trần ạ !
Phó giám đoóc Tuấn cười phá lên.
- Cậu thật là quá lắm rồi nha !
Dương trần vung cao nắm tay, nhưng Tuấn đã biến nhanh ra khỏi phòng. Và sau đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
- Cửa không khoá, vào đi !
Dương Trần thẳng người đứng dậy, mắt anh mở to mừng rỡ khi nhân ra vị khách vừa vào là ai.
Song anh chưa kịp lên tiếng thì "vị khách" mới đến đã tuồn ngay một mạch:
- Tôi đến hỏi ông về việc tôi đã nhờ ông tuần trước. Tôi hứa, hỏi xong tôi sẽ đi ngay, không dám làm mất thời gian của ông nhiều đâu.
- Trân Trân ! Tôi xin cô ! đừng nói vậy mà !
xin cái teeem lâu lắm mới thấy nhỏ post chuyện chờ dài cổ hjxx
Dương Trần nhăn nhó:
- Chuyện tối đó, tôi đã không phải với cô ! Tôi không nên nổi nóng với cô như thế.
Trân Trân lạnh nhạt:
- Nên hay không là việc của ông, hơn nữa ông nói rất đúng. Tôi thật là con bé lắm chuyện, chỉ mang phiền phức đến cho người khác, tôi bị ông mắng chẳng sai hay oan đâu. Nhưng thôi ! Không nhắc đến việc ấy nữa. Hiện tại ông có thể cho tôi biết, hôm nay tôi đã nhận tiền được chưa?
- Dĩ nhiên là được !
Dương Trần bị động hoàn toàn, anh cười một cách gượng gạo:
- Công an đã tìm ra thằng nhíc móc ví của cô và họ cũng đã thu hồi lại tất cả giấy tờ, có điều số tiền trong ví đã không còn nữa.
Suýt nữa là Trân Trân đã reo lên mừng rỡ trước tin báo của Dương Trần, nhưng rồi như sực nhớ ra, cô nói xuôi xị:
- Không sao ! Tìm được giấy tờ là may mắn lắm rồi ! Cảm ơn ông đã giúp tôi rất nhiều trong thời gian qua. Vậy bây giờ tôi có thể ra ngoài để lãnh tiền chứ?
- Được !
Dương Trần gật khẽ:
- Cô chờ cho một lát, tôi sẽ đi cùng cô.
- Không cần đâu ! _ Trân Trân mím nhẹ môi.
- Tôi không dám làm phiền ông nữa đâu. Nhân viên ngoài ấy sẽ giúp tôi.
- Cô vẫn còn giận tôi sao, Trân Trân?_ Dương Trần chắt lưỡi, thở dài.
Trân Trân quay phắt lại:
- Tôi giận ông? Xem chừng ông nhầm lẫn rồi ! Là tôi chỉ tự trọng, chỉ tự trọng thôi, ông giám đốc Trần ạ !
- Cô tự trọng nhiều, mà tự ái cũng không ít, đúng không?
Hất những lọn tóc phủ trán ra phía sau, Trân Trân nhạt nhẽo:
- Ông hiểu sao cũng được ! Tuỳ ông !
- Nhưng Trân Trân à... tôi...
Vừa khi ấy chuông điện thoại phòng giám đốc reo vang, chưa nói hết câu, hết lời với Trân Trân, song Dương Trần cũng không thể không tiếp điện thoại, đến khi anh buông máy thì cô đã rời khỏi phòng.
Dương Trần vội vã chạy ra quầy rút tiền:
- Cô Thanh nè !
Dương Trần hỏi cô nhân viene của mình:
- Từ giờ có cô gái nào tên Trân Trân đến xin rút tiền không?
- Trân Trân ư?
Cô nhân viên Thanh gật nhanh:
- Có đấy giám đốc ạ !
- Thế cô ấy đâu rồi?
- Rút tiền xong cô ấy đi ngay !
- Vậy cô có nhớ, cô ấy đã rút bao nhiêu tiền không?
- Cô ấy đã rút hết số tiền gửi vào ngân hàng, ta đã nhận sổ lại.
- Đã rút hết cả rồi à? _ Dương trần sững sờ.
- Đúng vậy, thưa giám đốc.
" Hừ". Sao Trân trân lại có thể cố chấp đến chừng ấ chứ? Chỉ là nhưng lời nói trong lúc nóng giận, trong lúc bức xúc, vả lại anh cũng đã nhận sai, vậy cô ấy còn muốn gì nữa đây. Được. Cô ta đã muốn vậy thì mặc kệ cô ta. Từ nay, không thèm bận tâm nữa, lo nhiều, nghĩ nhiều càng thêm mệt mà thôi.
Lòng bảo lòng là mặc kệ nhưng khi trở lại văn phòng, Dương Trần chẳng làm được việc gì cả. Thì ra, Trân Trân đã chi phối anh nhiều hơn anh nghĩ.
Tuy vậy, nhưng ngày sau đó, lu bu với công việc tổng kết cuối năm, Dương Trân đã tạm thời lãng quên. Ngay đến thông lệ về thăm bà vào chiều thứ bảy hằng tuần, anh cũng dành khất lại.
lai teeem nua thanks
Tỳ tay lên thành balcon, Trân trân nhìn ra đường phố tấp nập với cơ man dòng người và xe cộ qua lại.
Phố đã lên đèn, màn đêm bắt đầu bao phủ, thành phố về đêm thật đẹp.
Vậy là Trân Trân đã dọn về đây được hơn hai tháng.
Sau lần ngã xe cùng Mỹ Linh, Trân Trân đã một lần đến đây, đã gặp được bà Dương Lan. Đối với bà, cô có một quyết luyến rất đặc biệt nhưng có nằm mơ cô cũng chẳng thể nào ngờ được, có một ngày cô lại đựơc sống bên bà.
Tất cả đều do Mỹ Linh sắp xếp. Tuy đang du học ở nước ngoài, Mỹ Linh vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho Trân Trân.
Khi biết cô xảy ra chuyện rắc rối, Mỹ Linh một mặt viết thư về cho ngoại mình, bà Dương Lan, nhờ bà ra tay bảo bọc Trân Trân, một mặt cô viết thư gửi Trân trân.
" Nghe ta đi Trân trân ! Hãy dọn đến ở cùng ngoại ta. Mi thừa biết đấy, noại ta rất thích mi, việc mi tới ở bà rất hoan nghênh. Lâu rrồi bà vẫn ước ao có đứa cháu gái kề cận, ta lại không thể gần bà, xem như vì tình bạn của ta và mi bấy lâu, hãy thay ta chăm sóc ngoại.
Còn nếu mi cứ khăng khăng khước từ, ta sẽ đáp máy bay về Việt Nam ngay. Chẳng lẽ nhỏ nỡ đẻ ta phải vừa hao tốn vừa phải bỏ hoc, khó khăn lắm ta mới được qua đây."
Tính Mỹ Linh hễ nói là làm. Không thể đẻ Mỹ Linh bận tâm hơn về mình, Trân Trân đành dọn đến đây.
Chính bà Dương Lan đã cho người tới phụ giúp cô thu xếp đồ đạc. Để khỏi phải giải thích dài dòng với bà chủ nhà và cxng vì muốn giấu Dương Trần nên Trân Trân đã giới thiệu với bà, cô người làm của bà Dương Lan là bạn học của mình.
Sống bên cạnh bà Dương Lan, thật lòng Trân Trân rất thoải mái, tuy vậy cô vẫn không sao quên được những ngày tháng êm ấm hạnh phúc cùng dì Phương Minh và chị Phương Giao mà cô đã phạm sai lầm nên đánh mất nó.
Về tình cảm của Trân trân dành cho Gia Nguyên, hoa sra cô đã nhầm lẫn, ngộ nhận như lời Dương Trần từng nói.
Những tưởng sau khi rời xa Gia Nguyên cô sẽ buồn rầu ghê gớm, sẽ nhớ nhung khổ sở, nào ngờ người mà Trân Trân nhớ nhiều ở đây lại là Dương Trần. Nhớ để mà ấm ức, hậm hực nhưng dẫu sao vẫn là nhớ.
Song đến khi Trân Trân hiểu ra được điều này thì tất cả đã muộn, cô không còn dịp để gặp lại Dương Trần. Còn chuyện Gia Nguyên thì cô đã không còn dịp để sửa chữa. giờ đây trong mắt mọi người, Trân Trân là kẻ vong ơn bội nghĩa, có lấy hết nước biển Đông cũng khó mà rửa sạch.
- Trân Trân à ! Cô có trong đó không?
Tiếng gõ cửa của chị bếp từ bên ngoài vọng vào đã cắt đứt dòng suy tưởng của Trân Trân.
- Chuyện gì thế chị?
Mở nhẹ cửa, Trân Trân thò đầu ra hỏi nhanh.
- Bà bảo tôi qua mời cô sang phòng gặp bà.
Chị bếp mau mắn trả lời.
- Được rồi ! em sang ngay chị ạ ! Chị thưa lại bà dùm em nhé!
- Ừ ! Nhưng cô phải nhanh đấy kẻo bà đợi.