Phải giảm cưn *cố lên* còn lại keconme tất cả :so_funny:
Printable View
Phải giảm cưn *cố lên* còn lại keconme tất cả :so_funny:
Bà giảm cân tới đâu rồi? Tui nhìn cái thân tui trong gương mỗi ngày mà nản quá bà ơi. Đã mập rồi lại còn thèm ăn dễ ngủ nữa. Mỗi ngày đều suy nghĩ và đặt báo thức là 5h sáng dậy chạy bộ, mà thèm ngủ...mắt mở không nổi luôn. Thêm cái con tui còn đòi uống sữa cữ đêm nữa. Thật là muốn khóc!
Phận có con nhỏ éo le quá!
Cứ mỗi lần chồng đi vắng là giấc ngủ ko bao giờ là tròn cả. Cũng chẳng phải nhung nhớ gì, chỉ là thói quen khó bỏ. Thiết nghĩ thói quen thật sự rất đáng sợ, nên nhiều lúc bảo sao ngta nói từ bỏ thói quen chẳng dễ dàng gì.
Chị cả đã thành cô gái có tuổi, và chị ấy cũng coi bố thành "thói quen khó từ bỏ". Mỗi lần bố đi có việc, là chị ấy nhào vào lòng bố rồi giờ tay bai bai mẹ đòi theo bố. Hnay cũng vậy, bố đi khuất sau ngõ thì mắt chị ầng ậc nước mặt méo xệch, mẹ phải bế sang nhà bác hàng xóm chơi. Ngồi đc 5p chị con gái tự động bai bai bác đòi mẹ dắt ra ngoài ngõ. Chị ấy vừa đi vừa chạy, thấy có chú mặc áo giống bố chị ấy hét ầm lên gọi rồi buồn thiu khi ko phải. Tối bố gọi đt cho chị ấy, chị a nhô xong bố hỏi 1 câu thì chị trả lời tiếng tây tiếng tàu câu ấy. Mẹ ở ngoài chả hiểu bố con nhà chị đang nói gì. Nói chuyện bai bai nhau tắt điện thoại. Chị con gái lại đưa điện thoại cho mẹ đòi gọi cho bố, mẹ bảo bố bận rồi ko gọi nữa, chị kệ đưa đt lên tai "a nhô" mà ko thấy giọng bố. Dỗi chị lăn đùng ra giường ăn vạ =))) mẹ thì cười đau bụng còn chị con gái thì vừa dỗi vừa đạp vừa quát mẹ "này này", "hư hư" :so_funny:
Chỉ cần con luôn khỏe mạnh và vui vẻ, còn lại cả bố và mẹ đều cố gắng vì con.
Chỉ là những ngày này, trong đầu luôn nhớ đến câu mà nó nói "Sau này tao sẽ làm công an, tao sẽ bảo vệ mày!" . Thanh xuân chớp mắt 1 cái đã tàn, có thể nó đã quên hoặc là bản thân mình coi lời nó nói là quan trọng. Khi nó mặc bộ vest đen đứng ngay trước mặt mình, cười nói như thể ko có gì xảy ra. Chỉ muốn hỏi " Đến bản thân mày còn ko lo đc, sao có thể bảo vệ tao?" .
Nhạt toẹt. Như một trò đùa.
Chắc là tuổi già đang tới, luôn nhớ khoảng thời gian đã qua. Cười có, nước mắt có, lừa dối có, hạnh phúc có,... Mọi thứ chớp mắt cái thễ mà cũng đã gần chục năm. Chẳng biết nên vui hay nên buồn :)
Gầy quá mức cho phép, mông tóp ngực cũng tóp theo =))) đù móe
Thật ra khi 1ng hỏi mình dạo này có vào đây hay ko, mình thường bảo quên pass rồi. Thực ra pass nơi đây chưa từng quên, nó gắn liền với 1 người cùng 1 thời của tuổi trẻ, mãi mãi để luôn nhớ mình nợ ngta nhiều hơn cả câu “xin lỗi” :) tuổi trẻ thật buồn cười, chưa đi đến cuối chặng đường, nên chưa biết thế nào là xót xa.
Bữa có em gái bảo mình rằng “đúng là bạn trên mạng chị ha”. Thì đúng rồi, trên mạng mà. Cũng ngót gần chục năm nói chuyện cùng nhau, cũng tốn kha khá vào từng nửa tiếng nc với nhau qua đt, rồi mất kha khá tiền nhắn tin chém gió giờ ơi, cũng ngần ấy thời gian anh em tâm sự, an ủi, kéo nhau lên mặc kệ ngoài kia,... cũng chỉ là mạng mẽo. Hazzz thằnG anh ế chổng chơ, giờ kiếm đc gái tơ cũng mừng ������������ chẳng qua hơi chạnh lòng câu nói xíu thôi. Cũng qua cái tuổi nghĩ nhiều rồi, miếng cơm manh áo tã bỉm sml thời gian đâu nghĩ vẩn vơ như thuở đôi mươi ������
Con Thối thời tiết như cc, thế là chị ấy ho, ho dai dẳng kèm them combo ngạt mũi. Chị bám mẹ như thể sợ mẹ đi đâu mất. Và thế là có cớ để “nghỉ học” ������ thanh niên em bé học lớp mâmg chưa kịp nảy chồi đã lưu ban về nhà sờ ti mẹ, khổ ghê ������
Cũng gần đc tuần nằm viện, mông lung như 1 trò đùa. Ngta nằm viện giảm cân, mình thì thoải mái quá tăng hẳn 2kg :so_funny: nhớ Thối phát hờn, thèm ôm em ngủ :(