Truyện hay đấy
post nhanh lên bạn ơi
thanks
Printable View
Truyện hay đấy
post nhanh lên bạn ơi
thanks
Rất nhanh một năm đã qua, nhà Mạc Mạc cũng đã mua sắm khá đầy đủ, nhưng mà, ba mẹ nói vẫn muốn ra ngoài siêu thị xem còn thứ gì cần phải mua thêm không. Thời tiết thay đổi nhanh chóng, vừa lúc mặt trời cao chiếu rọi ánh sáng hiền hòa, làm lòng người cảm thấy ấm áp, rất thích hợp ra ngoài.
Mạc Mạc giúp mẹ mặc thêm áo choàng, khăn ấm, trong lòng thực không hiểu mẹ đã lớn tuổi như vậy mà vẫn cứ mặc phong phanh ra ngoài, cho nên mỗi lần mẹ chuẩn bị ra ngoài, cô đều giúp mẹ chuẩn bị đồ.
Một bên ba Mạc Mạc ăn giấm chua: “Ai nha, con gái này tự ta nuôi nấng lớn lên, tâm đều một lòng một dạ quan tâm đến mẹ nó, ta làm ba mà lúc lạnh, lúc nóng cũng chưa từng được để ý, Mạc Mạc à, nếu về sau ba không ở, con phải thật tốt chăm sóc mẹ.”
Trong mắt Lăng Nguyệt Hồng mọng nước, không vui nói: “Phỉ phui cái mồm ông đi, tự dưng đang yên đang lành, nói cái gì không ở, buổi sáng sớm không cho phép nói những gì không may, nói loạn cái gì đâu, vả miệng.”
Ba Mạc Mạc cười cười: “Vả miệng, vả miệng, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi.”
Mẹ Mạc Mạc cũng cười, Mạc Mạc cười đi lấy áo khoác của ba treo ở mắc xuống: “Ba, mẹ, hai người đối với con mà nói không ai có thể thay thế được, nhưng mà nam nữ so với, nữ luôn được ưu tiên trước, đương nhiên trước là quan tâm mẹ. Ba à, ba không thể loạn ăn dấm chua của con, bằng không mẹ lại ăn dấm chua của ba nha.”
Ha ha, cả nhà liền cười rộ lên, Mạc Mạc là nguồn suối vui vẻ của cả nhà, là bảo bối của bọn họ. Một nhà ba người, vẻ mặt sáng ngời đi ra khỏi nhà. Theo quy củ, lão ba sẽ là người cầm lái, Mạc Mạc và mẹ ngồi ở ghế sau, trò chuyện những đề tài của nữ giới, thi thoảng lão ba chen vào một câu, trên đường đi vừa nói vừa cười.
Mạc Mạc ôm cánh tay mẹ nhìn ba mình, cảm thấy như vậy thực hạnh phúc, không có tình yêu, không có đàn ông, cô vẫn hiển hiện hạnh phúc, ba mẹ dành toàn bộ tình yêu cho cô, cô lại vì một người đàn ông mà thương tâm, cô thực sự không biết hưởng phúc.
Nhưng mà, ai cũng không thể nghĩ được, hạnh phúc ngay tại giờ phút này bên người Mạc Mạc lưu lại. Bọn họ không hề phòng bị bị một chiếc xe phía trước giống như bị đánh bay, quay cuồng kịch liệt lao vào, Lăng Nguyệt Hồng không chút suy nghĩ, theo bản năng ôm con gái gắt gao ở trong lòng.
Mạc Mạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong đầu hiện lên một dải ánh sáng trắng mãnh liệt, cô không nhìn thấy ba, cũng không nhìn thấy mẹ, càng không nghe được lời nói dịu dàng của mẹ, tiếng cười sang sảng của ba, người, lâm vào vực sâu bóng tối…
***
“Ba! Mẹ!” Cùng với tiếng thét kinh hãi, Mạc Mạc bật ngồi dậy trên giường bệnh, hô hấp dồn dập, tâm trí mơ hồ, đây là nơi nào, đều phủ màu trắng, màu trắng…bệnh viện. Lòng Mạc Mạc bị sợ hãi dần chiếm cứ, một loại dự cảm bất an bao phủ cô, đột nhiên phóng khỏi giường, người cũng hướng ra phía ngoài chạy. Lúc này, cửa phía sau phòng bệnh mở ra, một hộ sĩ đi tới, ngăn lại Mạc Mạc: “Ai, cô đi đâu vậy, cô không được lộn xộn.”
Mạc Mạc bàng hoàng, vô thố hỏi: “Ba mẹ tôi đâu? Vì sao tôi lại ở đây?…”
“Cô nằm xuống trước đã…”
“Ba mẹ tôi đâu? Mau nói cho tôi…” Mạc Mạc hét lên, hai tay bám chặt vào hai cánh tay của người hộ sĩ, “Nói cho tôi, nói cho tôi!”
“Xe nhà cô gặp tai nạn, người nhà đang ở trong phòng cấp cứu, đầu của cô bị…”
Mạc Mạc không nghe được hết câu, buông tay hộ sĩ, tất tả chạy ra khỏi phòng bệnh, mặt tái nhợt đáng sợ, hướng phòng cấp cứu chạy đi. Ba! Mẹ! Đừng dọa làm Mạc Mạc sợ, đừng dọa làm Mạc Mạc sợ…
***
“Anh! Anh mau đi nhanh lên!” Cầm Tử thúc giục Tô Thiệu Cẩn, vốn dĩ có hẹn với Mạc Mạc buổi chiều cùng đi xem phim, gọi điện thoại cho Mạc Mạc, người tiếp điện thoại không phải là Mạc Mạc mà là người của bệnh viện, mới biết Mạc Mạc xảy ra chuyện, Cầm Tử bị dọa khóc, vội vàng gọi điện cho Tô Thiệu Cẩn, hai người vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện.
Sắc mặt Tô Thiệu Cẩm ngưng trọng, không nói gì, nhưng mà lòng cũng mau chóng đuổi tới bệnh viện. Vội vàng tới nơi, lúc Tô Thiệu Cẩn và Cầm Tử nhìn thấy Mạc Mạc, cô đã đứng ở trước cửa phòng cấp cứu. Một thân đơn bạc quần áo, trên mặt vẫn còn dính máu, Mạc Mạc đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng mà Tô Thiệu Cẩn vẫn cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng Mạc Mạc.
Mạc Mạc ngơ ngác đứng nhìn, con ngươi tràn đầy hoảng sợ cùng bất an gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, khóc không được, kêu không được, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, máu ngưng tụ, thân thể không kìm được run rẩy, run rẩy.
Cô hoàn toàn lâm vào trong sợ hãi, nghe không được tiếng gọi lo lắng ầm ĩ của Cầm Tử và Tô Thiệu Cẩn, nhìn không tới vẻ mặt lo lắng của cả hai người, trong mắt của cô chỉ có cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng cô chỉ duy nhất cất chứa ba mẹ, còn tai cô chỉ ngóng chờ một câu: Người bị thương cấp cứu tại đây, đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà, vì cái gì mà cánh cửa vẫn không mở, vì cái gì một câu kia còn không có người đến nói với cô.
“Anh, Mạc Mạc làm sao vậy?” Cầm Tử ôm lấy thân thể cứng ngắc của Mạc Mạc, nhìn thấy Mạc Mạc không hề phản ứng, vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng vẫn an ủi Mạc Mạc: “Mạc Mạc, đừng sợ, không có việc gì hết, cậu không phải sợ, biết không?”
Tô Thiệu Cẩn nhìn thấy Mạc Mạc hồn bay phách lạc, lòng đau, tình huống bên trong, bọn anh hiện không thể biết được, tay vươn ra ôm cả Cầm Tử và Mạc Mạc: “Đừng sợ, chờ bác sĩ ra sẽ có kết quả…”
Cửa phòng cấp cứu bật mở, Mạc Mạc giống như thứ bị kích thích, chạy vọt qua, một phen nắm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, ba mẹ cháu không có việc gì đúng không bác sĩ, bác đã cứu sống họ đúng không?”
Bác sĩ thoáng nhìn qua Mạc Mạc: “Người bị thương cần phải truyền máu, cô là con gái họ phải không?”
Mạc Mạc trong mắt tràn đầy hi vọng, tái nhợt nghiêm mặt, liên tục gật đầu: “Cháu là con gái bọn họ, hãy lấy máu của cháu, bao nhiêu cũng được, chỉ cầu mong bác sĩ hay cứu ba mẹ cháu…”
“Chúng tôi sẽ cố hết sức, theo tôi đến đây đi.” Bác sĩ đưa Mạc Mạc đến phòng xét nghiệm, Tô Thiệu Cẩn và Cầm Tử cũng liền đi theo. Chờ Mạc Mạc đi ra, không kịp ngồi đợi, đã thấy trong phòng truyền ra âm thanh hoảng sợ của Mạc Mạc: “Vì cái gì không thể lấy máu của cháu, vì cái gì, cháu là con gái bọn họ, máu của cháu nhất định có thể dùng, bác sĩ, lấy máu của cháu, lấy máu của cháu, thân thể của cháu không quan hệ…”
Bác sĩ mở cửa đi ra, không để ý tới Mạc Mạc khổ sở yêu cầu, mà Mạc Mạc đã muốn mất đi lý trí, cùng đi ra nắm chặt tay bác sĩ: “Cầu, van cầu bác sĩ hãy cứu ba mẹ cháu, hãy lấy máu của cháu…”
Bác sĩ bực mình nói: “Ba mẹ cô đều là nhóm máu A, còn của cô là nhóm máu B, làm sao mà lấy được.”
Ba mẹ nhóm máu A, cô là nhóm máu B, sao lại thế được, sẽ không, không phải, ai cũng biết, ba mẹ nhóm máu A, đứa nhỏ sao lại nhóm máu B, Mạc Mạc lắc đầu, mất đi lý trí hô to: “Sẽ không, bác sĩ, nhất định ngươi lầm, cháu sao lại là nhóm máu B được, không phải…Bác sĩ xét nghiệm lần nữa, cháu phải cứu ba mẹ…”
“Mạc Tiểu Hữu, em bình tĩnh một chút…” Tô Thiệu Cẩn quát một tiếng, đi qua ôm lấy Mạc Mạc, quặc ở trong lòng ngực, quyết đoán nói với bác sĩ: “Bác sĩ, tôi nhóm máu A, hãy lấy máu của tôi…”
Tô Thiệu Cẩn buông Mạc Mạc ra theo bác sĩ vào lại trong phòng xét nghiệm, Mạc Mạc được Cầm Tử ôm lấy, thân thể lạnh như băng tìm chỗ dựa vào, gắt gao ôm Cầm Tử, khóc nói: “Cầm Tử, ba mẹ tớ, sẽ không bỏ tớ lại một mình đúng không?”
Cầm Tử gật đầu: “Đúng vậy, sẽ không. Tiểu Hữu, sẽ không…”Mẹ Mạc Mạc dịu dàng như thế, bố Mạc Mạc hòa ái như thế, nhất định sẽ không có việc gì.
Chờ đợi trong lo lắng bất an, thời gian chậm chạp trôi đi, từng tiếng tic tắc tic tắc kêu trên hành lang vắng vẻ của bệnh viện, đèn trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, cửa vừa mở ra Mạc Mạc đã loạng choạng bước về phía trước hai bước, rồi lại lui về phía sau, nhìn theo bác sĩ cùng hộ sĩ mặc áo blue trắng, đeo khẩu trang đi ra, lòng chợt nảy lên một dự cảm không lành, nghĩ muốn nói chuyện lại ngần ngại, không nói nên lời, không có cách nào mở miệng ra hỏi chuyện của ba mẹ.
“Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
Vạn vật yên lặng, đất trời như ngừng quay, thế giới Mạc Mạc hoàn toàn sụp đổ, trong nháy mắt thống khổ bao trùm toàn bộ Mạc Mạc, lòng thiếu nữ 17 tuổi, thừa nhận một kiếm đâm trí mạng.
“Không!…” Tiếng khóc thê lương mà thống khổ vang lên từ tâm khảm Mạc Mạc, đau xé lòng người, Mạc Mạc lảo đảo bước vào trong phòng cấp cứu, tất cả đều được phủ một mảnh vải trắng xóa, trong phòng tràn ngập mùi máu. Trên giường lạnh như băng có hai con người tối thân thích với cô, yên lặng nằm đó – là ba mẹ của cô.
Vừa mới rồi còn cười nói, trêu đùa vui vẻ, cô còn giúp mẹ chuẩn bị đồ, giúp ba mặc áo khoác, lời nói dịu dàng của mẹ vẫn còn quanh quẩn đâu đây cùng với tiếng cười sang sảng của ba vẫn còn văng vẳng đâu đây.
Thế mà giờ đây đột nhiên xảy ra biến hóa, hai người chỉ nằm lặng lẽ trên chiếc giường trắng toát trong căn phòng lạnh lẽo của bệnh viện, Mạc Mạc lê từng bước chân đi tới, rồi lại giống như nổi điên chạy tới bên cạnh giường bệnh, tay vén tấm vải trắng lên, “phịch” tấm vải rơi xuống nền đất, lộ ra khuôn mặt của ba cô. Ba ơi! Không, không phải, cô chỉ là đang nằm mơ, nằm mơ thôi…
Mạc Mạc hoảng sợ mở to mắt, thân thể run rẩy, liên tục lui về phía sau, lại chạm vào cái giường sau lưng, cô vội xoay người, thấy được lớp khăn phủ trắng xóa như trước, che đậy nỗi sợ hãi, tay run run nhấc tấm khăn trắng lên, là mẹ!
Nhìn thấy mẹ nhắm chặt hai mắt, Mạc Mạc càng hoảng sợ khóc thảm thiết, hai tay ôm chặt lấy đầu, tiếng khóc như xé ruột xé gan mà lại thê lương quanh quẩn trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo, thế giới của cô bị phá hủy hoàn toàn, tựa trời long đất lở, trời đất xoay vần, tim đau như bị dao cắt, vì cái gì lại để cô một mình, sao không đem cô đi cùng, thật tối, thật u ám, một mảnh hắc ám bao trùm…
“Mạc Mạc!” Cầm Tử nhìn thấy Mạc Mạc mất đi lý trí đến cuồng loạn, cũng khóc theo, muốn ôm cô, sợ cô tự làm tổn thương bản thân, nhưng lại bị Mạc Mạc điên loạn hất sang một bên, thiếu chút ngã sấp xuống đất.
Cô điên rồi, giờ khắc này cô điên rồi, cô không muốn chấp nhận, tự nói với bản thân tất cả đều là giả dối, là mơ, đều không cần đùa cô như vậy. Phải đến khi Tô Thiệu Cẩn đi đến muốn ôm lấy Mạc Mạc, thì có một bóng người từ phía sau vượt lên, chuẩn xác ôm chặt Mạc Mạc, người đàn ông kia, chính là người đàn ông khiến Mạc Mạc thần hồn điên đảo gặp tại khách sạn ngày đó.
Mạc Mạc khóc to, trên mặt đều là nước mắt, hai mắt đỏ ngầu, hai tay lung tung đánh vào người đàn ông đang ôm lấy chính mình, cô không cần cảm giác chân thật như vậy, cảm giác đó cho thấy cô không phải nằm mơ. Chân thật rõ ràng cho cô biết ba mẹ cô đã vĩnh viễn nhắm mắt, rời xa cô…
Giản Chiến Nam giống như một cây cột trụ ôm Mạc Mạc, tùy ý Mạc Mạc đánh, cũng nhất quyết không chịu buông tay, trên mặt anh bị móng tay Mạc Mạc cắt qua, thậm chí nắm tay Mạc Mạc không chút lưu tình dừng ở trên mặt anh.
Nhìn thấy người thân mất đi, đau khổ khiến Mạc Mạc mau hóa điên, bởi vì chịu thật nhiều đả kích cùng thống khổ, môi cô đã muốn cắn nát, chảy ra máu tươi, ánh mắt cô hoảng loạn mơ hồ, làm lòng Giản Chiến Nam cũng đau đớn theo, càng quặc chặt Mạc Mạc ở trong lồng ngực mình, tức giận quát: “Bác sĩ đâu, còn không mau bước vào?”
Bác sĩ cùng hộ sĩ đã sớm đứng ở cửa: “Giản tiên sinh, cô gái này hiện tại như vậy cần phải làm cho trấn tĩnh lại, bằng không sẽ rất nguy hiểm…”
Giản Chiến Nam giận dữ hét: “Vậy còn không đi làm, nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì.”
Lâu quá người ơi
...........
hix.cam đông.
tò mò k biết sau đó tn.
sốt ruột quá
lau wa cơ.
còn mấy cháp nữa zay