sao lau wa zay ban oi
nhanh len ban oi
lau wa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!:rang:
Printable View
sao lau wa zay ban oi
nhanh len ban oi
lau wa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!:rang:
quên hay sao vậy lâu thế truyện đanh hay mà
chán như con gián!!!!!!!!
bạn ơi!!!!sao vậy
nhanh lên chứ ,bộ ko định viết nữa ah!!!!!!!!!!!!!nhanh lên ,,,,,,,,mệt như con nhện!!!!!!!
tg sao ko post típ cho pa con xem típ way? hay để mình thay bạn post típ cho nha
êy ai bít post thì post đi
cho mọi người cùng đọc
dung rui do
post dc thi cac ban cu post di de moi ngươi cung doc chu kieu nay cho toi gia van chau doc dươc het we!!!!!!!!!
nhanh len nhan ba con nha minh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
srry pa con nha, vì mấy ngày nay máy mih bị hỏng nên ko thể post cho mọi người đọc
__________________________________________________ ___________________________________
Chap 8: Lời trái tim muốn nói
Tại ngoài đường
- Nè, hôm nay chúng ta trúng đậm rồi mới vớ được 1 em ngon thế này.
- Hì, em nào mà vào tay mày thì còn lâu mới thoát nổi.Mày làm tao ghen tị đấy nhá.
- Đừng lo, khi nào tao chơi ngán rồi thì sẽ dành cho mày chơi mà...À, mà con nhỏ này có làn da trắng thiệt đấy, chỉ tiếc là ngực nó nhỏ quá
- Quỷ sứ, mày đúng là dâm thiệt đó, hahaha.
Keng - tiếng lon nước ngọt bỗng lăn đến chỗ 2 tên ấy
- Hả..Mày..mày là thằng nào?
- Thả cô gái đó ra.
- Thằng nhãi này, mày cũng gan thiệt nhỉ, dám ngán đường bọn tao.
- tụi bây không nghe sao, ta bảo...các ngươi thả cô gái ấy ra. - tên con trai nói bằng 1 giọng lạnh lùng.
....................................
Bí bo bí bo
- Nè, các bà biết gì chưa, hình như bên đó có người bị thương đấy. Tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi kìa.
- biết rồi, nghe đâu là 2 thằng con trai ấy.
- Tôi còn nghe nói đầu họ bị chảy máu nhiều lắm .
- Chao ôi, chắc lại là mấy cuộc cãi vã của bọn thanh niên bây giờ ấy mà.
(Nhi đang ngủ, trông dễ thương quá^_^)
..................
- Ư....- Nhi mở mắt ra - ...Ôi, đầu mình nhức quá, chuyện gì xảy ra thế này, đây là....
- Cô đã từng đến đây vài lần mà không nhớ sao.
- Ơ....
Trước mắt Nhi chính là Tuấn....
- Xem ra trí nhớ cô đúng là tệ thiệt đấy. - Tuấn cười
- Tuấn, tại sao cậu....Á..tại..tại sao cậu lại ở đây thế này - Nhi la lên
- Thì đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?
- Í.., nhà cậu..ơ...i..aa..- Nhi dáo dác nhìn xung quanh - ..ơ.., mà..mà sao tôi lại ở đây?
- Cô còn nói nữa. Cô chưa đủ 18 tuổi mà bày đặt uống rượu rồi, suýt nữa bị mấy thằng con trai ấy...May mà tôi bắt gặp được, nếu không thì...
- Hả..có chuyện như vậy sao, tôi chẳng còn nhớ gì nữa.
- Lúc đó cô say túy bí, làm sao mà nhớ.
- Hì.., nhưng..nói tóm lại là cậu đã cứu tôi, đúng chứ? - Nhi nhìn Tuấn rồi nở 1 nụ cười mỉm.
- Ờ, cũng có thể nói vậy. - Tuấn vội quay mặt sang chỗ khác để tránh đi ánh mắt của Nhi.
Rồi cả 2 bỗng im lặng 30s....
- Tu..Tuấn à - Nhi nói nhỏ
- ??????????????
- Có..có thể cho mình hỏi 1 câu chứ?
- Gì?
- Cậu..ưm..à.., mình muồn hỏi là.cậu..cậu còn thích mình không?
Câu hỏi của Nhi khiến Tuấn ngạc nhiên, Tuấn thật sự không biết nên trả lời Nhi thế nào, bởi vì chính Tuấn cũng không thể hiểu được trái tim hiện giờ của cậu ra sao. Tình cảm của Tuấn trông thật phức tạp.., nó như nửa muốn quay lại với Nhi, nửa như không muốn. Bởi vì trong tim cậu, vẫn tồn tại hình bóng của 1 cô gái, 1 cô gái đã góp phần không nhỏ trong sự thay đổi con người cậu....
Trước hoàn cảnh lúc này, Tuấn chỉ biết im lặng. Còn Nhi, Nhi như không muốn mất Tuấn lần nữa, cô biết rằng hạnh phúc là phải do chính mình tìm đấy chứ không ai có thể giúp được. Cô cũng biết rằng cô tuyệt đối không thể nhường Tuấn cho bất kì người con gái nào khác nữa...
- Ưm..., mình biết.., mình biết là người cậu thích là Dung.
- Nhi, tôi và Dung không có quan hệ gì đâu. Tôi cũng chưa hề thích cô ta như cô đã tưởng cả.
- Đừng nói nữa..., chuyện đó không còn quan trọng với mình nữa..., mình..mình sẽ không để ý đâu, cho dù.., cho dù cậu có thích ai đi nữa, mình cũng sẽ không để ý. Bởi vì...mình thật sự rất muốn được ở bên cậu.
- Nhi....
- Cho nên...- Nhi tiến đế chỗ Tuấn và từ từ ôm lấy Tuấn - Cho nên...xin cậu..., đừng bao giờ rời xa tớ 1 lần nữa nhé. Hãy để tới luôn được bên cậu, cậu không cần phải thích tớ đâu, chỉ cần tớ thích cậu là được. Cậu chỉ cần...để tớ được gần cậu.., Tuấn.., chỉ có thế thôi, mình chỉ cần thế thôi. - hai hàng nước mắt bỗng lăn trên má của Nhi từ lúc nào.
- Nhi à..- Tuấn như cũng không thể kìm lòng được, cậu cũng từ từ lấy đôi tay mình ôm lấy Nhi..., nhưng chưa kịp ôm thì....
- hey, brother, have you slept. - Thiên Thiên mở toạc cánh cửa phòng của Tuấn ra - Ơ...a..AAAAAA..hai..hai người đang làm gì thế này? - Thiên thiên trợn con mắt ra nhìn Nhi và Tuấn
Thấy thế, Tuấn và Nhi liền nhanh chóng tách ra....
- Thiên Thiên, sao lúc nào vào phòng em cũng không gõ cửa thế hả? - Tuấn bực tức nói
- Hứ..anh thiệt là.., sao anh lại có thể đưa 1 cô gái không rõ lai lịch này về nhà mình thế hả? Lại còn...trời ơi, tức quá đi à...Ơ.., mà...- Thiên Thiên như nhận ra điều gì đó nên tiến đến chỗ Nhi, vừa đi vòng quanh vừa nhìn chằm chằm vào Nhi rồi tiếp - Á, tui nhận ra cô rồi, cô chính là con nhỏ mà đã bị anh tui đá đây mà.
Lúc này, Nhi mới lên tiếng:
- Cô là ai? Nếu nhớ không lầm thì tui đâu có quen cô.
- Tất nhiên là cô không quen tui. Tui cũng đâu có quen cô nhợ. Nhưng...chuyện jì của anh tui thì tui đều biết hết á. Cô tên Nhi, 16 tuổi, đã từng học cùng lớp với anh tui và 3 tháng trước mới bị anh tui đá xong, đúng chứ? -Thiên Thiên hít một hơi rồi kể hết 1 lèo
- Thiên Thiên, Stop. Go back your room for me, ok?
- No.., I never let you be lured by her again.
- ...- Tuấn im lặng 1 hồi rồi tiếp - Được, thích thì cứ ở lại đây, Nhi.., để tôi đưa cô về - Tuấn quay sang nói với Nhi
- Um..- Nhi theo Tuấn đi ra
- Nè, các người.., các người không được đi..có nghe không hảa....Hứ, tức quá điiiiiiii..., đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc, anh hai là đồooo ngốocccc- Thiên Thiên hét lên mặc dù Tuấn và Nhi đã đi ra khỏi cửa^_^
....
- Cô chủ thiên Thiên không biết có chuyện gì mà la hét dữ quá - bà giúp việc trong nhà Tuấn lẩm bẩm trong căn phòng của bà^_^
.................................
Trời bi giờ tối đen như mực, trên con đường vắng vẻ lúc này, đang có 2 bóng người cùng bước đi....<lãng mạn quá^_^>
- Mình không ngờ là cậu lại có 1 đứa em đấy. - Nhi vuốt lại mái tóc mình cho chỉnh tề rổi nói với Tuấn
- Ờ...- Tuấn vẫn không thích nói nhiều, chỉ ờ 1 tiếng nhẹ rồi đi tiếp
- Tuấn..tuấn này..- Nhi bắt đầu đi chậm lại - ưm..à, chuyện hồi nãy..
- Tạm thời đừng nhắc đến nữa, được chứ? - chưa để Nhi nói hết câu, Tuấn đã phán 1 câu làm Nhi thất vọng.
- Ơ...ưm.., mình hiểu - Nhi nói thật nhỏ
- Nhi, tôi xin lỗi, nhưng...cô hãy cho tôi thời gian, tôi cần phải xác định rõ con tim của mình, cho nên...
- được rồi, cậu không cần phải nói, mình hiểu mà. Nhưng... dù sao đi nữa thì mình vẫn sẽ đơi cậu. Tuy nhiên, từ giờ đến đó, tụi mình vẫn sẽ là bạn chứ?
- Nhi...hì.., tất nhiên - Tuấn cười
- Ưm...mình tự về được rồi. Cậu cũng về nhà đi. À, mà nhân tiện nói luôn, thật ra mình với Long không có jì hết đâu, hum đóa chỉ là mình chọc cậu chơi thôi.
- Điều đó tôi cũng đoán được mà.
- Hì.., cậu đúng là rất thông mình đấy - Nhi lại nhìn Tuấn rồi cười 1 nụ cười thật tươi
- Thôi, tôi về đây, cô cẩn thận nhé
- Ờ, bai.
................
Đến khi Tuấn đi rồi thì...
Rầm - Nhi đập mạnh vào bức tường kế bên
- tức thật - Nhi lẩm bẩm rồi lặng lẽ đi về nhà.
..............................
Tại nhà Nhi
- A, Nhi, con về rồi đấy hả? Con có bị sao không? - Bố Nhi lo lắng hỏi
- Không - Nhi trả lời
- Em không sao là tốt rồi. Vậy mà làm anh lo lắng kiếm em mãi. - Thắng chen miệng vô
- Con có im không hả. Ba còn chưa hỏi tội con đấy, đi đâu không đi, lại rủ em gái mình đi vũ trường.
- Jì chứ. Con thấy nó buồn nên mới dẫn nó đi chơi vui ấy mà. - Thắng cãi
- Con...
- anh à, đừng có giận...Thắng, mau xin lỗi ba đi con - dì Mi dịu dàng nói
- Gì mà xin lỗi chứ. Con có thấy con có lỗi gì đâu. Vả lại Nhi bây giờ cũng lành lặn trở về đó thôi, có mất 1 cọng tóc nào đâu.
- Mày..mày..- bố Nhi nổi giận
- Anh Thắng nói đúng đấy, ba. Chỉ tại Nhi nó tự uống rượu thôi, đâu có liên quan gì đến anh Thắng. - Linh cũng thọc miệng vô
- Linh, Thắng..2 con đừng nói nữa..nào, anh..đừng đôi co với bọn trẻ . Nhi bình an về là tốt rồi - dì Mi vừa nói vừa rót cho ông 1 ly nước.
- Hứ, con về phòng đây - Thắng chạy lên lầu
- Con cũng về phòng ngủ đây - Linh cũng lủi thủi lên lầu
- Con mệt rồi, con muốn đi ngủ, ba cũng ngủ sớm đi - Nhi nói rồi bước vào phòng mình, để lại bố Nhi và dì Mi dưới lầu than thở
..............................................
Ngày hôm sau
Tại quán kem của trường
- Ui.., ly kem socola này đúng là ngon thiệt - nhỏ Tuyết vừa ăn vừa khen
- Trời nóng thế này ăn kem đúng là không gì sướng bằng. - Hồng
- Nếu không có ly kem này thì chắc làn da mỷ miều của tớ đã khô héo cả rồi. - Anh
- Ax.., - cả nhóm bị sock - Gì mà mỹ miễu, nghe mắc ói quá. Giống xác ướp khô thì có. - cả nhóm phá lên cười sằng sặc
- cái jì, mình như vậy mà giống xác ướp khô ư- nhỏ Anh méo miệng
- Thôi, các bạn đừng chọc nhỏ Anh nữa. - Như Vân dịu dàng nói
- mà tiếc thiệt nhỉ, trận thi đấu hum qua anh Long đã thua. - Tuyết buồn bã
- Ừm, chiện lạ hiếm có. Anh Long mà lại thua.
- Hì, cũng phải thôi. Mà người thắng anh Long đúng là rất handsome đó. Ôi..ước jì mình được gặp lại chàng - nhỏ Anh mơ mộng
- Thôi đi, pà. Hám trai vừa vừa thôi chứ...À, mà Nhi nè, seo hum wa Nhi về sớm vậy - Tuyết vừa ăn kem vừa hỏi Nhi
- à.., mình thấy không được khỏe nên về trước.
Chap 9: số phận của Linh
__________________________________________________ __________
- Thôi đi, pà. Hám trai vừa vừa thôi chứ @_@...À, mà Nhi nè, seo hum wa Nhi về sớm vậy - Tuyết vừa ăn kem vừa hỏi Nhi
- À, mình thấy không khỏe nên về trước.
- Um...A, thứ 7 tuần sau nghe nói là ca sĩ Ayumi sẽ kí tặng chữ kí ở gần siêu thị Marco ấy, hay là chúng ta cùng đến đó đi. - Tuyết đề nghị
- Sao, thứ 7 à? - nhỏ Anh nhăn nhó - huhu, xui quá, hôm đó mình phải đi học thêm rùi.
- Thì nghỉ 1 bữa đi.
- Thui, má la chít. Má mình nghiêm lém.
- Xì.., thế còn Hồng, Vân và Nhi thì sao? Có đi được hok?
- Tớ hả? Hum đóa tớ phải đi du lịch với gia đình rùi. Chủ nhật mới về lận. - Hồng nói với vẻ mặt tiếc nuối
- Mình cũng không được rồi. Dì mình sẽ về nước vào hôm ấy, mình phải đi tiễn. Sorry Tuyết nhiều nha - Như Vân
- Hừ.., seo ai cũng hok đi được thế.., thật mất hứng...Hì...- Tuyết nhìn chằm chằm vào Nhi với đôi mắt sáng rực - Nhi iu quý, Nhi đi với mình nhé.
- Ơ...mình....ưmm, thôi được rồi, đi thì đi.
- Yeahhhhhhhhh - Tuyết phấn khởi la lên
.....................................
Hai ngày sau, tại nhà Nhi
Hôm nay sẽ xảy ra 1 chuyện làm cả nhà Nhi bất hòa, mà nguyên nhân chính là do..Nhi +_+
Mới buổi sáng sớm, sau khi sửa sang quần áo chuẩn bị đi học, Nhi bước xuống nhà dùng điểm tâm cùng gia đình.
Mặc dù vụ lần trước đã làm cho Thắng và papa có chút cãi lộn, nhưng đến hôm nay thì mọi chuyện trở lại bình thường, họ lại ăn nói vui vẻ như trước. Tuy nhiên đối với Linh thì cô đã bắt đầu có ác cảm với Nhi, bởi cô cho rằng chỉ tại Nhi mà lần đầu tiên papa lại mắng anh trai mình và mắng cả mình nữa.
Nhi từ từ kéo ghế ra và ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình.
- Được rồi, bây giờ các con hãy thông báo kết quả học tập tháng này cho ba nghe nào. - papa nói với các con của mình
- E.., con nói trước, con nói trước- bé Huy giành với các anh chị - Ba à, tháng này bé Huy được cô khen là bé khỏe bé ngoan đấy, ba thấy bé Huy giỏi không nè.
- Hì, Con giỏi lắm, Huy ạ. - ông cười mỉm - Thế con thì sao, Thắng.
- Dạ, thì hạng 8 trong lớp.
- Hạng 8 thôi à..ưmmm..thôi, cũng được...lần sau cố hơn con nhé. Thế còn Chi.
- Hạng 20 - Nhi vừa ăn vừa trả lời
- Haha, chị Chi dở quá - bé Huy chọc
- Huy, sao con dám nói hỗn với chị Chi thế hả - dì Mi lên tiếng - Còn không biết xin lỗi chị đi.
- Hix.., xin lỗi chị Chi.
Nhi vẫn im lặng và tiếp tục ăn...
- Mẹ à, bé Huy chỉ nói sự thật thôi, mẹ làm gì mà phải mắng nó chứ. - Linh cảm thấy mẹ nói bé Huy thế nên liền lên tiếng
- con im đi...Vậy con thì học hành ra sao hả, Linh?
- Hì.., ba mẹ xem nè..tèn ten ten
- Gì đây?
- Dạ, đây là giấy đi du học đấy.
- Du học à?
- Đúng thế, học bổng ấy mà mẹ. Chỉ có 3 người giỏi nhất trường mới được đi đấy.
- Ồ, em hạng 3 trong trường à, không ngờ em giỏi quá ta - Thắng
- Hứ, anh đừng cóa mà xem thường em chứ...Hì, ba nè, mẹ nè, 2 người có đồng ý cho con đi không?
- Ơ..đi du học, mẹ chưa bao h nghĩ con có thể đấy.
- Thôi mà mẹ, mẹ cũng bít là đi du học là ước mơ lớn nhất đời con mà.
- Ưmm...ý anh sao hả? - dì Mi hỏi papa
- Thì cứ để nó muốn làm gì thì làm đi.
- Yahoooo, vậy là ba đồng ý rùi nhé - Linh mừng rỡ
- thế em bao giờ đi. - Thắng hỏi
- Dạ, tuần sau
- Ax..- cả nhà bị sock - Tuần sau? Sao mà nhanh thế?
- Hihi..à..tại..tại...hì.., vì cái này nhà trường phát lâu rùi, nhưng con không biết ba mẹ có cho không nên không có nó.
- Trời.., vậy..vậy mẹ phải chuẩn bị đồ cho con ngay thôi.- dì Mi nhốn nháo chạy lên lầu
- Vậy con cần phải chuẩn bị gì hả, Linh.
- Dạ, con cần phải đem cái giấy này đi đăng kí. hum nay là hết hạn đấy, nên lát con đi học về sẽ đi lun.
- Lát à, mà hình như hôm nay em phải đi học thêm tới 5 h mà.
- Áaa...em quên mất..trời ơi.., 3h30 là nó đóng cửa rồi...làm sao đây...anh Thắng.., anh đi giùm em nha.
- Thôi.., xin miễn, anh còn cuộc hẹn với bạn gái nữa.
- Nè, Chi, hay là con giúp Linh đi đăng kí đi. - papa nhờ
- Dạ.
- "Hừm dù hok thích nhờ nó, nhưng cũng chả có cách nào khác "- Linh nghĩ thầm - Thôi được, nhớ cẩn thận nhé, đừng có làm mất tờ giấy đăng kí đấy.
- Tất nhiên - Nhi cười 1 nụ cười nửa miệng.
__________________
Khi tan học, Nhi không về nhà cũng không đến đăng kí cho Linh như đã hứa, cô đến bên 1 cái thùng rác, xé tờ giấy đăng kí đi và bỏ vào thùng rác. Sau đó, cô đi chơi boling, mãi đến 5h chiều mới về.
Khi đi về nhà, mắt Nhi ướt ướt như muốn khóc
- Chi, con sao vậy - papa thấy Nhi như vậy liền hốt hoảng hỏi
- Dạ, con..con...- Nhi nhìn vào Linh như người có lỗi
- Nè, cô đã giúp tôi đăng kí chưa -Thấy có gì đó không lành, Linh liền gặng hỏi
- Ơ..Linh..xin..xin lỗi...Tôi...
- Cháu có jì thì nói ra đi - dì Mi cũng bắt đầu lo lắng
- Dạ..hix...con..con làm mất cái giấy đăng kí của Linh rồi.
Linh như không tin vào tai mình nữa, cô liền thốt lên
- Cái jì?
- Hix..hồi..hồi nãy con ngồi xe buýt đến chỗ đăng kí.., cái tờ giấy con để ở bóp, nhưng..nhưng không hỉu sao khi xuống xe thì cái bóp đã không còn nữa, nên...hix..
Linh đứng đó nhìn Nhi với vẻ mặt kinh ngạc.., ánh mắt cô toát lên như muốn ăn tươi nuốt sống Nhi..
- Thôi, con đừng khóc nữa, Chi. Con cũng đâu có cố ý. - papa an ủi và đưa cho Nhi tờ khăn giấy
- Nó..nó mà không cố ý gì. Mọi người không thấy là nó đang đóng kịch sao - Sự tức giận của Linh dường như đã lên đến đỉnh điểm
- Hix..xin lỗi Linh
- Thôi đi, tôi không cần. Cô có thể gạt được ai chứ với tôi thì đừng hòng.
- Linh.., con im đi
- Ba im mới đúng, tại sao ba thiên vị quá thế hả? Ba có biết ước mơ của con đã bị cô ta phá hủy rồi không? Thế mà..thế mà ba chẳng hề giúp con lên tiếng.
- Linh, bình tĩnh đi con - dì Mi can
- Thôi đi, con bít là mẹ cũng rất đau lòng đúng chứ. từ khi cô ta về nhà mình thì chưa lần nào nhà mình được vui vẻ hết. Thế mà tại sao..tại sao mẹ phải cắn răng chịu đựng chứ? con không hiểu, con không hiểu, con thật sự không hiểu? Tại sao mẹ lại phải nhịn con nhỏ ác quỷ này chứ? Bộ mẹ muốn nhà mình lúc nào cũng la lối um sùm sao? Bộ mẹ muốn cô ta phá hoại hạnh phúc gia đình mình thì lúc đó mẹ mới lên tiếng sao?
Bốp
Papa tát một cái đau điếng vào mặt Linh
- Con nói đủ chưa hả?
-....đánh đi, ba cứ đánh đí, đằng nào thì con và anh Thắng cũng đâu phải con ruột của ba. Ba cứ mà lo cho cục cưng của ba đi, con không thèm ở nhà này nữa đâu.
Nói rồi Linh chạy vội ra ngoài cổng, nhưng khi mới mở cửa ra thì Thắng đi chơi về, một người ra, một người vô, kết quả 2 anh em **ng nhau và té cái rầm.
- Ui da, em chạy đâu mà vội thế .
Linh im lặng không trả lời, chỉ đứng dậy và tiếp tục chạy thẳng ra ngoài với đôi mắt đỏ òm vì khóc.
Thắng thì không hiểu gì ráo, bước vào nhà thì thấy papa, mẹ mình và Nhi đứng đó, liền hỏi:
- Linh nó làm sao thế mẹ?
- Ơ..umm..không sao đâu Thắng, con cứ để em con bình tĩnh lại đi. - dì Mi nói với nét mặt buồn rời rợi, bà nhìn chồng mình lát rồi bỏ lên phòng 1 mình.
Sau đó thì papa cũng lên lầu, nhưng không về phòng mà đi thẳng vào phòng đọc sách. Chỉ để lại Thắng và Nhi dưới lầu
- Chi à, có chuyện gì xảy ra vậy? - Thắng nhìn Nhi hỏi
Tuy nhiên, Nhi không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi đi về phía phòng mình, đóng sập cửa lại.
Cạch
- hì..kết quả này thật đúng như mình mong muốn... Các người hãy đợi đấy, đấy chỉ mới là bước đầu thôi, về sau còn có đống chuyện để các ngươi than. Những ai.., những ai đã từng có lỗi với ta, thì các ngươi đừng hòng được yên bình. Đầu tiên là cái gia đình chướng mắt này, còn Dung.., cô may mắn lắm vì đang ở nước ngoài, cho nên ta tạm thời tha cho cô... Tuy nhiên , ta vẫn còn 1 mục tiêu lớn hơn....
Cô nhìn vào tấm hình chụp với Tuấn
Và
ném...
X..O...Ả..N....GG....
Cái khuôn hình bằng thủy tinh vỡ ra, tấm hình...tấm hình chụp của 2 người...nằm hòa lẫn với những mảnh kính vỡ .
Hai người họ trông đang cười thật tươi, nhất là Nhi, cô đang cười với tất cả những hạnh phúc của mình, ....Thế nhưng, đó đã là quá khứ, mãi mãi không thể trở lại được nữa rồi...
Nhi từ từ ngồi xuống, nhặt tấm hình dưới đất lên, nhìn vào đó 1 hồi lâu, ánh mắt cô long lanh như hai giọt nước. Sau đó cô bước xuống sân vườn, bật cái bật lửa lên đốt tấm hình..., dưới ánh lửa vàng rực, khuôn mặt Nhi cũng vàng theo.
Cô tự nhủ với mình rằng để làm nên việc lớn thì cô không thể luyến tiếc bất cứ thứ gì. Cô phải mạnh mẽ hơn ai hết, lạnh lùng hơn ai hết và trái tim cô phải băng giá hơn ai hết để không còn người nào có khả năng làm tổn thương cô nữa.
Lúc đó, Thắng đứng trong phòng nhìn xuống sân thì thấy Nhi đang đốt cái gì đó nhưng cậu lại đang cho em gái mình là Linh nên cũng chẳng để ý gì mấy.
.......................................
Tại ngoài đường, Linh buồn bã đi một mình giữa khu phố vắng vẻ, khu vực này mọi khi đã vắng nhưng hôm nay lại đặc biệt vắng hơn.
- Hức hức...Thật đang ghét..., sao mình ghét con nhỏ đó quá đi, huhuhu...
Vừa đi Linh vừa khóc òa lên, và bất chợt bỗng từ đâu 1 đám con trai chạy đến chỗ Linh chặn đường cô lại .
- Nè, em gái, đi đâu 1 mình mà buồn thế?
- Có ai ăn hiếp em à, đừng lo, nói cho bọn anh biết để bọn anh trả thù cho.
Thấy có vẻ gì đó không ổn, Linh liền bỏ chạy. Nhưng nhanh chóng bị mấy thèng đóa đuổi kịp. Hết cách, Linh liền la lên:
- Cứu với, cứu tôi với..cư..
Chưa hết câu, Linh liền bị 1 thằng dùng tạy bịt miệng lại, Linh cố giãy giụa nhưng vô ích. Linh liền cắn 1 cái thật mạnh vào tay thằng đó.
Thằng đó đau quá buông tay, lợi dụng thời cơ, Linh lấy hết sức mà chạy trốn. Mấy thằng đó đuổi theo. Linh cứ chạy, cứ chạy, chạy với sức lực nhỏ bé của mình. Chạy mãi, chạy mãi mà chẳng thấy ai đi ngang qua để cầu cứu. Linh bắt đầu yếu sức.
Và.....
Uỳnh uỳnh
Sấm sét đột nhiên vang lên thật dữ dội .
Típ nha pa con ^^
.................................................. ..........
Chap 10: Nỗi đau
................................................
Cả ngày hôm đó, cả nhà trừ Nhi đang hết sức lo lắng cho Linh bởi cô bé đã ra ngoài khá lâu rồi, bây giờ cũng gần 11h rồi chứ không vừa.
- anh à, em lo quá đi, sao con bé giờ này còn chưa về thế? - dì Mi sốt ruột nói với papa
- Em bình tĩnh nào, chắc Linh nó đang giận anh đấy, đợi con bé hết giận thì chắc sẽ mò về thôi.
- Ưm....mong là thế.
- Hay chúng ta báo cảnh sát đi, mẹ? - Thắng nói, rõ ràng anh chàng này cũng đang rất lo lắng cho em gái mình+_+
- Không đươc đâu anh Thắng, chưa qua 24 tiếng mà. - Nhi bảo
Ào ào
Reng reng reng
Tiếng điện thoại nhà reo lên trong bầu không khí căng thẳng ấy.
- Alo..ai đấy ạ..- dì Mi nhấc máy lên -..vâng..là tôi, xin hỏi có gì không ạ?....Sao? O..ông nói jì? - giọng bà bắt đầu run lên
.....
Và rồi dì Mi đã bị ngất ngay sau khi nghe xong cú điện thoại ấy...
.....................
Đến khi dì Mi tỉnh lại thì bà đã ở trong bệnh viện rồi.
Bà mở mắt ra...thấy chồng mình, Thắng và Nhi đứng đó ...
- A, em tỉnh rồi à? - papa nhẹ nhàng nói với dì Mi
- Anh...ơ...- như sợt nhớ ra điều gì, bà vội vàng hỏi - Linh, Linh đâu rồi hả anh?
Papa buồn bả né tránh câu hỏi của bà
- Ưm...chắc em đói lắm rồi nhỉ, để anh gọt táo cho em ăn.
- Không, em hỏi là Linh đâu rồi?
- Mẹ à, mẹ uống nước đi - Thắng lại gần và đưa cho mẹ mình 1 ly nước ấm
- Đã bảo không cần mà - dì Mi hất ly nước ra
Xoảng
- Bây giờ đang mưa...chắc Linh đang lạnh lắm..., mẹ phải đi tìm Linh, mẹ phải đi tìm em con - dì Mi vừa nói vừa bước xuống giường
- Không được đâu mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi.
- Con tránh ra, mẹ phải đi tìm Linh.
- Mẹ...mẹ yên lặng nghe con nói đây - Thắng ôm chặt lấy mẹ mình - Linh..Linh nó sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu.
- Jì? Con nói linh tinh gì đấy. Con thả mẹ ra, mẹ phải đi kiếm nó, em con sợ lạnh lắm, mẹ phải đi kiếm nó. Nếu không em con sẽ sợ đấy, con thả mẹ ra, thả mẹ ra điiiiii...
- Linh nó đã chết rồi mẹ ơiii.
Bốp
Dì Mi tát vào mặt Thắng...
- Mẹ không cho phép con nói những điều xằng bậy. Linh..Linh nó chưa chết, mẹ phải đi rước nó, mẹ phải...
- Em điên đủ chưa đấy, Linh đã chết thật rồi, con bé đã vĩnh viễn rời xa chúng ta rồi, em có hiểu không vậy.
- Khôngggg...Linh chưa chết...Linh chưa chết...huhuhu Linh ơi, Linh ơiii... - nước mắt dì Mi bắt đầu tuôn ra
Ào Ào
Cơn mưa vẫn dai dẳng rơi...
.........
Dì Mi run run bước vào phòng đựng xác con mình, bà từ từ lấy chiếc khăn màu trắng đang che đầu con mình ra....
Bà như khựng lại...trời ơi, đứa con gái yêu quý của bà đang ở trước mặt bà, mặt cô bé trắng bệch, chắc do sợ và do ở ngoài mưa quá lâu. Mắt cô bé nhắm lại, cô bé đã vĩnh viễn không thể mở mắt ra nhìn người mẹ thân yêu của mình được nữa rồi.
Dì Mi đau khổ ôm lấy xác con mình, bà ôm thật chặt, như thể sợ ai mang con gái mình đi vậy.
- LINH...LINH...CON TỈNH LẠI ĐI LINH..., CON ĐỪNG BỎ MẸ LINH ƠIIII....LINH..HUHUHU...
Papa và Thắng đứng đó nhìn mà không khỏi xót thương.
Còn Nhi, Nhi bỗng thấy lòng đau vô cùng, cô chạy ra khỏi căn phòng đó, ngồi xuống 1 góc trong bệnh viện. Cô ngồi đó mà lòng cứ khấp khỏm không yên, cô tự hỏi rằng liệu có phải mình nên dừng lại? Liệu có phải mình không nên tiếp tục trả thù? Những câu hỏi đó cứ liên tục,
liên tục hiện ra trong đầu Nhi.
- A...A....A.........AAAAAAAAAA.....A.a............. .
Nhi la lên. Cô dường như đã chịu hết nổi rồi. Cô không biết bước tiếp theo mình sẽ phải làm gì. Không ai, không một ai có thể chỉ bảo cho Nhi cả. Nhi, liệu cô sẽ ứng xử sao đây? Từ bỏ hay tiếp tục? Đó đều hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của cô.
.......................
Theo lời cảnh sát kể thì Linh đã bị 1 nhóm người cưỡng bức rồi dùng dao giết chết. Án mạng xảy ra tại 1 khu phố vắng vẻ, ít ai lui tới, nên chắc dù Linh có kêu la thì cũng chẳng có ai nghe được.
Mấy ngày sau đó, hung thủ đã được tìm ra, đó là 1 nhóm thanh niên sống bụi đời. Tuy nhiên tìm thấy thì sao chứ, Linh - cô bé với mái tóc ngắn đầy cá tính - cũng sẽ không thể nào sống lại được nữa rồi.
Đó mới chỉ là bước khởi đầu cho số phận của những người trong gia đình này....
.....................
Về phía Nhi, đêm nay Nhi đã mơ 1 giấc mơ kì lạ, cô mơ được gặp lại mẹ mình...mẹ cô đứng đó, mỉm cười....
- Mẹ..mẹ..con nhớ mẹ lắm...
- Chi à, mẹ cũng nhớ con lắm...ưmmm...con đã lớn lên rất nhiều rồi....Con hãy cố gắng tiếp tục sống nhé...Đừng để bất kì ai có thể ăn hiếp con.., như thế mẹ mới yên tâm được.
Mẹ cô vuốt nhẹ lên mái tóc cô...
- Mẹ..con thật sự không biết phải làm sao nữa. Mẹ hãy chỉ cho con cách đi đi..Con không biết có nên tiếp tục trả thù không nữa.
- con yêu của mẹ, con có bít ước muốn của mẹ là gì không nè? ....Đó là mẹ hi vọng con sẽ luôn hạnh phúc, cho nên ...mẹ không muốn con làm bất cứ điều gì tổn hại đến người khác cả. Bởi như thế, sau này con sẽ rất hối hận và sẽ rất đau khổ.
- Nhưng chính họ, chính họ đã hại chết mẹ, chính họ đã làm cho con phải chịu nhiều mất mát.
- .....mẹ Nhi khẽ lắc đầu - không đâu con, mọi chuyện đều do mẹ cả. Lúc còn sống, mẹ đã ko bít quý trọng gia đình này, chỉ lo biết cờ bạc. Chính vì thế, mẹ đã đánh mất ba con, và đã làm hại đến con. Mẹ xin lỗi...Chi.
- mẹ....không phải do mẹ đâu...
- Cám ơn con, Chi ạ....ưmm...mà đến giờ mẹ phải đi rồi..tạm biệt con nhé.....Con hãy nhớ...hãy nhớ đừng bao giờ chỉ biết nghĩ cho riêng mình...con nhé....mẹ iu con nhiều....
- mẹ...mẹ đừng đi, con xin mẹ....,hãy ở lại với con !!!!!
Mẹ Nhi im lặng không trả lời, chỉ nở 1 nụ cười thật hiền hậu rồi biến mất trong làn khói trắng.
...
Hoảng hốt tỉnh dậy, Nhi mới biết thì ra mình mơ...
- Mẹ.....
Nhi lặng lẽ ngồi trên giường ụp đầu xuống đầu gối và ngẫm nghĩ. Bên ngoài, ông mặt trời cũng bắt đầu ló dạng báo hiệu 1 ngày mới sắp bắt đầu....
....................................
Tại nhà của Tuấn
- Thưa cậu chủ, có thư của ông chủ gửi đến ạ
<Hix, nhà Tuấn sang thiệt, papa gửi thư cho con mà không phải gửi qua bưu điện, mà trực tiếp kêu người hầu của mình ngồi trực thăng gửi
sang +_+>
- Hey, có thư của papa à. - Thiên Thiên vừa nghe tin đã chạy từ phòng mình ra - Nè, brother, mau xem papa nói jì đi.
- Phiền phức, muốn xem thì tự mình xem.
Tuấn nói mà tay vẫn đang làm việc với cái laptop của mình.^_^
- Hứ..anh lúc nào cũng vậy hết á...Ưmm...để xem nào....papa nói là khi nào anh mới chịu về Mỹ đấy.
- Không rảnh, nếu muốn về thì em tự mà về.
- Xì...papa đâu cóa nhắc đến em đâu. papa chỉ thương mình anh thui à...
- Em ghen tuông vớ vẩn jì đấy.
- Thì đúng là vậy mừ...Từ khi em đến đây đến giờ, có lần nào papa gửi thư đến mà nhắc đến em đâu chứ.
- Nhảm...nếu muốn nhõng nhèo thì về Mỹ mà nhõng đi.
- Hứ.., anh hai là đồ..ooo ngốccccccc.
Ring Ring Ring
Tiếng chuông nhà kêu lên
Bà người hầu vội ra mở cửa thì thấy một cô gái đội mũ, đeo kính đen xuất hiện...
- Ơ...cô tìm ai?
- Dạ, cho tôi gặp David ạ.
- David nào, chắc cô tìm nhầm chỗ rồi.
- Sao lại thế được. Có phải cậu ta không muốn gặp tôi không?
- Cô lạ nhỉ, đã bảo ở đây không có David mà. Cô đi đi, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy.
- Đủ rồi, bà vào đi. - tiếng của Tuấn vang lên
- Ơ.., cậu chủ..., nhưng....
- Bà không nghe thấy sao, ở đây không có chuyện của bà nữa.
Tuấn liếc bà người hầu 1 cái, bà ta sợ quá liền nhanh chóng đi vô ^_^
Sau đó Tuấn đưa mắt lên nhìn cô gái...
- Một người nổi tiếng như cô đến đây mà không đem theo cận vệ à?
Cô gái thấy Tuấn nói vậy thì mỉm cười, cởi bó nón và kính ra..để lộ khuôn mặt đẹp như thiên thần.
Đúng, cô gái đó không phải ai khác, chính là ca sĩ Ayumi^_^.
Thật ra Tuấn và cô ca sĩ này có mối quan hệ gì đây?