[TD] Áo vàng qua ngõ - Sưu tầm
Trúc thức dậy lúc 5 giờ sáng, chị Huyền hãy còn ngủ say sưa bên cạnh. Người chị trùm trong tấm mền dày chỉ chừa có gương mặt. Trong giấc ngủ gương mặt chị Huyền bình thản làm sao. Tự nhiên rồi Trúc bỗng chú ý tới gương mặt chị Huyền trong giấc ngủ mới kỳ lạ..... gương mặt chị trắng hồng, tuy rằng Trúc biết chẳng bao giờ chị thoa kem hoặc làm mặt nạ dưỡng da như hầu hết những cô gái khác vào lứa tuổi chị
Trúc rất ghét những cô gái làm điệu cả trong giấc ngủ, mặc dù Trúc cũng là người cùng phái. Chị Huyền ngủ không mím môi, mà cái môi he hé, cánh mũi thanh tú của chị hình như phập phồng theo nhịp thở, đôi mắt nhmắ với hai hàng lông mi cong như bup bê, cặp chân mày tỉa rất khéo, vầng trán thẳng, thông minh. Những sợi tóc rối vướng một bên gò má, nửa mái tóc kia phủ trên mặt gối. Phải nói chị Huyền đẹp dịu hiền như một thiếu nữ được vẽ trên lụa bởi bàn tay của một hoạ sĩ tài hoa và thông minh
Trúc lặng lẽ vuốt những sợi tóc mai loà xoà bên má chị Huyền, cô mỉm cười rồi lén xuống khỏi giường. Hãy cứ để yên cho chị ngủ, trời còn sớm, phải đến 6 giờ mới sửa soạn để đi Vũng Tàu. Trúc tranh thủ vào phòng tắm rửa mặt,đánh răng,chải sơ mái tóc rồi lên sân thượng tập thể dục theo như chương trình mỗi ngày mà dù bận rộn đến đâu Trúc cũng phải tuân theo.
Tiếng chuông của ngôi nhà thờ trong thành phố đã đổ gọi con chiên ngoan đạo vào buổi lễ sáng. Ðứng ở trên sân thượng. Trúc nghe tieng chuông như bay qua ngang đầu,ngân lên trong vầng sương sớm rồi tan loãng ra trên các vòm cây đã thay lá non từ đầu mùa mưa. Sau kỳ thi vất vả,sức khỏe của Trúc giảm sút đáng lo ngại,cô mất đến 4 ký lô và thường chóng mặt. Do đó,Trúc nghe theo lời khuyên của bác sĩ nghỉ ngơi hoàn toàn trong ba tháng hè,ăn uống theo một chế độ quy định,tăng phần bồi dưỡng và tập thể dục trước khi trời sáng khoảng chừng 20 phút. Trúc tập thể dục nhịp điệu,dù rằng không có sẵn cái máy phát băng như nhỏ Kim Hài. Tuy vậy Trúc cung~ tập say sưa và cảm thấy sức khoẻ của mình dỡ hợn Thoạt đầu Trúc rất ngượng nghịu với những động tác, cô chỉ dám tập một mình,nhưng rồi có nhừng hôm chú em út của cô thức dậy dớm lên sân thượng xem Trúc tập tha hồ cho nó chế
nhạo,thế mà cô đã quen dần rồi chẳng còn mắc cỡ nữa.
- Chị Trúc thức dậy sớm dữ ta
Chỉ thiếu chút nữa là Trúc té ngửa vì hoảng sợ. Ngồi lù lù một đống ở góc sân là nhỏ Phục,đứa em út của cô,nó thấy Trúc sợ xanh mặt càng có vẻ khoái chí nhe răng cượi
- Quỷ ơi,làm người ta đứng tim. Phục thức dậy làm gì sớm thế ?
-Em cũng tập thể dục nhịp điệu.
-Trời ơi! - trúc kêu lện
- Bộ thể dục nhịp điệu chỉ dành riêng cho con gái các bà thôi sạo Con trai cũng đưọc quyền tập vậy chứ - Phúc cãi cọ
- Ðược thôi chú em ạ , có ai cấm cản đâu, nhưng lần sau
đừng có làm cho người ta đứng tim nữa.
- Chị Huyền thức dậy chửa
- Còn ngủ.
- Trời ,giờ này mà còn ngủ,sưóng chưa
- Mới có 5 giờ thôi em ạ , 6 giờ mới sửa soạn,ăn sáng xong 7 giờ đị chưong trình đàng hoàng
-Nhưng phải thức dậy sớm để chuẩn bị chứ. Ðể em xuống kêu "bà" Huyền vậy
Chị Huyền đang ngủ mê,đừng kêu.
-Em thọc cù léc là bả dậy liền.
-Ðả bảo đừng có phá,hãy để chị Huyền ngủ thêm một chút nữa. Còn sớm lắm ông tướng nhà trời ơi.
Phục tới gần Trúc,nó ngần ngừ một lúc rồi hỏi:
-Tại sao chú Hiển không đem xe vô rước mình ra Vũng Tàu,đi xe đò em ớn lắm.
-Chú Hiển đâu có biết mình ra ?
-Sao chị Huyền bảo đánh điên tín cho chú Hiển rồi ?
-Lạ không,đánh điện tín thông báo mình ra Vũng Tàu chứ đâu có nhờ chú Hiển vô rước.
-Ờ háNhưng mà nói chung đi xe đò em không thích.
-Nói chung nói riêng gì cùng phải chịu thôi. Ðừng có công tử quá vậy nhỏ.Ðược đi chơi là thích rồi.
-Ra ngoài đó em sẽ tắm cả ngày dưới biến cho đã,ở đây tắm hồ tắm vừa chán,vừa chật chội,vừa dơ.
-tắm cả ngày cho em thành muối luôn.
-Ăn nhằm gì,thành muối ,rồi muối lại tan tròng lòng biển.
-Thôi đừng có lý sự.
-Chị tập thể dục đị.
-Ðứng trơ mắt ếch ra nhìn người ta,ai mà tập cho được.
-Xời,tập thể dục mà còn mắc cỡ
-Không mắc cỡ,nhưng Phục lịch sự một chút,đàn ông con trai phải biết lịch sự trước phụ nữ.
-Người ta còn "nhí" lắm,chưa phải là thanh niên đậu.
-Còn"nhí " thì càng phải lịch sự ngoan ngoãn hơn nữa em ơi.
-Thôi,trả tự do cho chị, em đi đánh răng rửa măt đây. Gớm,ở trên này lạnh như băng.
Nói xong Phục rùng mình,chạy vội xuống cầu thang,Trúc nhìn những chòm sao trên bầu trời,có một ngôi sao rực lên và người ta gọi đó là sao mai.Trúc không gọi thế,cô gọi là chiếc đèn lồng của nhà nôngbáo hiệu trời sắp sáng.Còn chị Hyền mơ mộng hơn, bảo đó là ngôi sao mai,ngôi sao này có nhiệm vụ đi tìm "đối tượng" để làm mai mối cho chàng trai cô gái nào đó gặp nhau kết thành tình yêu. Ngôi sao ông mai rất tận tuỵ và đúng giờ làm nhiệm vụ của mình, nhờ ngôi sao ông mai này mà suốt đòi có những đám cưới dưới trần gian. Trúc nghe chỉ cười tủm tỉm,và thầm phục cho trí tưởng tượng của chị Huyền,bà này ảnh hưởng Dodet hạng nặng,nhìn ngôi sao trên bầu trời hình dung ra những ông mai bà mối ,tưởng tượng ra những cái đám cưới.Cũng trúng thôi vì chị Huyền đã có người yêu rồi kia mà và nghe đâu sau khi ra trường anh chị sẽ tổ chức đám cưới.Những người đang yêu thì chúa hay mơ mộng ,thôi cũng thông cám chị ấy.
Tập thể dục xong,Trúc xuống phòng kêu chị Huyền nhưng chị đã dậy từ bao giờ và đang hát vang trong phòng tắm.Bà này có tật hát,buồn vui gì không biết cũng cứ hát cái đã.
Trúc hói lớn :
- Chị tắm xong chưa để em còn vào tắm nữa, ở đó mà ca hát làm người ta mất thì giờ. Rồi còn chuẩn bị để đi nừa chứ.
-Xong ngay, chị ra đây nhỏ ơi ,đừng có kêu la ầm ĩ như vậy.
-Có chị hát ầm ĩ thì có.
Chị Huyền đẩy cửa nhà tắm bước ra,gương mặt chị tái xành vì nước buổi sáng khá lạnh.
-Vào đi nhỏ, tập thể dục xong rồi hả ?
-Xong rồi.
-Bữa nay lên được mấy ký ?
-Ðồ quỷ.
Trúc đóng sập cửa nhà tắm lại. Chị Huyền vẫn thường trêu Trúc như vậy đấy ,cứ mỗi sáng thấy Trúc tập thể dục xong là chị trêu "bữa nay lên mấy ký". Mà lạ thật,hai chị em cùng một cha một mẹ sinh ra,sao chị Huyền lại mập mạp đầy đặn,còn Trúc thì gầy,chưa bao giờ Trúc lên được 45 ký. Ở trong lớp bạn bè thường gọi Trúc là "nàng thơ". Tên gọi này vừa mang ý nghiã Trúc xinh đẹp, vừa có ý trêu Trúc là một người......ốm nhách.
Vặn cái vòi bông sen cho nước phun ra như pháo hoa,Trúc chui vào đứng dưới vùng nước bao phủ khắp người,nước buổi sáng mát lạnh. Trúc vừa tắm vừa nghe chị Huyền hát bên ngoài,hình như bà đang ủi đồ. Phòng tắm của Trúc có cánh cửa sổ nhỏ,ngó xuống hông nhà,dưới đó là những bóng cây im sững trong buổi sáng mờ sương. Cây dạ lý hương nở những chùm bông trắng muốt,những cánh hoa nhỏ xíu ấy có một mùi thơm kỳ lạ,ma quái,Trúc nghemùi thơm của cây dạ lý hương đưa tới tận trên này. Bất ngờ Trúc cũng buột miệng hát nho nhỏ mấy câu hát mà cô thuộc lòng. Buổi sáng như vậy là có nhiều điềm lành.vui vẻ.
-Nhỏ ủi đổ của nhỏ chưa ?
Thấy Trúc di ra,chị Huyền hỏi. Trúc lắc đầu:
-Chưa.
-Chị xong rồi nè,ủi đi.
-Sao không ủi dùm em luôn thể - Trúc nheo mắt.
-Xời,chị còn phải xuống phụ với mẹ lo bữa ăn sáng cho cả nhà nữa chứ bộ.
-Thôi,chị để bàn ủi đó cho em.
Bữa ăn sáng hôm nay Trúc ngồicạnh ba.Trong nhà,nói chuyện với ba là thoải mái nhất,ông không cố chấp,lúc nào cũng gần gũi nhất và dù biết đựơc ba cưng,chìu ,Trúc cũng thấy sợ. Nhưng sáng hôm nay ba có vẻ vui,cởi mở. Trong lúc uống cà phê, Trúc hỏi:
-Sao ba không đi Vũng Tàu chơi với tụi con một chuyến ?
-Ba thì đi thế nào được,bận bịu luôn.
-Không có ba mất vui.
-Thôi đừng có "nịnh" cô nương-bà Phán lên tiếng.
Con nói thật mà mẹ.Ba chọ em thì buồn chết được. Nhất là nhỏ phục chúa hay cãi nhau.
-Em cãi chị hồi nào,có chị ăn hiếp em thì có Phục cãi.
-Thôi hai chị em đi chơi cho vui vẻ.Ngoài đó đã có chú Hiển,anh Trường.Ba hứa khi nào nghỉphép sẽ đi với mấy đưa một chuyến.
-Lúc đó đã hết hè rồi ba- Chị Huyền cười.
-Thì hè sang năm vay..
Xời,ba cứ hẹn hoài.Hè sang năm khôn được thì hè sang năm tới nữa. Ba là vua hẹn "lèo".
Ông bà Phán cười xoà. Phục đế thêm :
-Ba là....con ma nhà họ Hứa.
-Hứa hoài hứa hủy thành ra hứa leo Trúc cười.
-Thôi,tố ba vừa vừa cứ mấy cô mấy cậu.
-Hai cô và một cậu thôi mẹ ơi.Phục háy mắt.
Ông phán là một bác sĩ tập kết về miền Nam sau ngay giải phóng,hiện nay ông là giám đốc của một bệnh viện lớn của thành phố.Ở lứa tuổi năm mươi,nhiều người già khọm,tóc bạc trắng và co thể sinh ra lẩm cẩm.Nếu không lảm cẩm thia bẳn tính,cáu gắt,khó gần gũi với con cháu.Ông Phán ngược lại khó ai đoán được tuổi thật của ông,phần nhiều đều nói ông trẻ hơn vì mái tóc vẫn còn đen mươt,không có một sợi muối tiêu.Với voc người to khỏe,mập mạp,nước da trắng,sống chừng mực ít ra ông cũng còn trẻ trước tuổi vài năm nữa. Ông Phán co thói quen hút pipe và hút liên tục. Mỗi lần ông bập bập tẩu thuốc sửa soạn nhả những cụm khói khét lẹt là Trúc nhăn mũi,nhưng phải thú thật,cái dáng ông Phán hút hipe rất đẹp,giống như một nghệ sĩ tạo hình đang suy tư trước bức vẽ của mình.Gương mặt ông Phán phúc hậu nhưng cũng mang nét khắc khổ của những năm tháng chiến tranh ,một vết sẹo nhỏ chừng ba phân nằm vắt qua thái dương là kỷ niệm của chiến trường.Trúc có đôi mắt và sóng muĩ giống ba,cái miệng và vầng trán thong giống me. Bà Phán cũng là một cán bộ tập kết,nhưng khác với chồng,bà công tác ở nghành giáo dục và là một giao viên đại học co uy tín.Tuy nhiên do nhữnng năm chiến tranh,dạy học trong điều kiện khắc nghiệt ở vùng núi sơ tán nên sưc khỏe bà sút giảm,suy sụp.Sau ngày giai phóng bà Phán về miền Nam dạy học được một thời gian rồi xin nghí hưu vì mất sức.Bà Phán là một người miền Nam đúng nghia,chìu chồng,thương con,đảm đang việc gia đình.So với ông Phán bà già hơn rất nhiều,mặc dù bà nhỏ hơn ông hai tuổi.
Nhưng hai tuổi với một người đàn ông thì chẳng ảnh hưởng gì, chứ với người đàn bà có khi lại không phải hai năm,mà là hai thế kỷ.Chị Huyền có nét giống mẹ nhiều hơn,gương mặt và đôi mắt,nhưng vầng trán và cái miệng lai giống ba.Còn nhóc Phục thì rõ ràng là cái khuôn đúc từ ba rồi,chú nhóc có vẻ khoái chí vì chuyện giống ba lắm.Mỗi lần cãi cọ,nhóc Phục lý luận theo kiểu "luận cổ suy kim" Con gái giống cha giàu ba họ ,con trai giống mẹ khó ba đời.Nghĩa là làm sao ?Chú giảng giải luôn-Nghìa là chú chàng không giống mẹ tí nào,cho nên........nhưng rất tiếc,chú chàng ít khi được nói hết câu đã bị mẹ nạt :
-Thôi đi cậu,đừng có khéo nịnh.
Thế là Phuc cụt hứng ngồi im re.Sáng nay chú nhóc có vẻ ngồi trầm tư bên ly sưã,khiến ba phải động viên chú:
-Phục ,sao ngồi im lặng vậy con ?
-Nhà lý luận đang suy tư đó ba-Trúc đáp.
-Ðàn ông con trai không láu táu cái miện như đàn bà.Người ta nói cái gì là phải chính xác.Không chính xác không nói.
Ông Phán cười khoái trá trước câu nói đầy vẻ lý luận và rất "người lớn" của cậu con trai út.Ông rít một hơi thuốc dài nhả khói,nheo nheo mắt nhìn vợ vẻ hài lòng.Nhưng bà Phán không tán đồng cái ý ngầm của chồng,bà chỉ lên tiếng căn dăn cậu con:
-Ra ngoài đó nếu có đi tắm biển thì tắm gần bãi cát đó nghen,đừng bơi xa nguy hiểm lắm.Ở nhà chú Hiển cũng đừng nghịch phá ,đi chơi rong.Nói chung là con phải ngoan ngoãn đừng để mang tiếng.
-Con bơi có phao mà mẹ ?
-Có phao cũng vậy thôi,sóng lớn cuốn một cái mười cái phao cũng đi tuốt.
Phục năm nay mười ba tuổi,nó học lớp 8,ớ lớp Phục cũng thuộc loại hoc sinh giỏi nhưng không toàn diện,có một hai môn nó còn kém,nhất là môn Văn phải nói là chú nhóc rất khố sớ. Nhiều lần chú nhóc nhờ Trúc "gà" cho bị Trúc "móc lò" :
-Sao Phục không giỏi đem tài "lý sự" truyền hống của mình ma tô điểm cho những âu văn hay ho để lấy điểm mà lại phải nhờ người ta ?
-Em có nhờ ai đâu,em nhờ chị chớ bộ
-Chị không có...hưỡn
-Thôi em năn nỉ mà.
-Năn nỉ cũng vậy thôi.
Nhớ lại những lần như vậy,Trúc hình dung ra gương mặt đau khổ,nhăn nhó của chú nhoccộ đâm ra tức cười.Thấy Trúc tự nhiên cuời.Phục kê liền:
-Ðược đi chơi chị Trúc thích mê lên cứ nhăn răng cười hoài.
-Ði chơi phải vui vẻ,chứ có phải đi...làm luận văn đâu mà khổ sở.
Bị "gõ" đúng chỗ nghiệt,Phục ngồi im re,ông Phán rít hơi thuốc cuối cùng trong tẩu thuốc rồi gõ cái tẩu lộp cộp trên cạnh bàn hỏi :
-Các con chuẩn bị xong chưa,mang đò đạc ra xe đi,ba chở ra bến xe.
Chị Huyền đáp :
-Xong cả rồi ba.
-Con còn phải thay đồ nữa chứ -Trúc luýnh quýnh nói.
-Vậy thì mau lên,bà này chậm như rùa.
Phục lợi dụng cơ hội nạt Trúc.Cô rời bàn ăn dư dứ nắm đấm vào mặt cậu em.
Phải mặc bộ đồ nào đây ?Trúc tần ngần trước tủ đựng quần áo cho chiếc gương to soi rõ cả người cô và tự hỏi như vậy.Ở tuổi của Trúc,các cô gái đã bắt đầu biết làm dáng,sửa soạn và chạy đua theo thời trang.Trúc cũng không thoát khỏi qui luật đó và may mắn cho cộđược sống trong một gia đình tương đối khá, ông bà Phán lại thương con không muốn cho con cái bị thiệt thòi nên cũng dễ dãi trong việc mua sắm quần áo cho cả ba chị em cúa Trúc. Do đó,Trúc co một tủ quần áo đầy,chật ních,may nhiều kiểu khác nhau.Nhưng hầu như Trúc chỉ thích một màu vàng,vì vậy trong tủ quần áo của Trúc người khác dễ nhận ra điều này.Trúc có tới ba chiếc áo dài màu vàng,từ vàng nắng,vàng hoa cúc cho tới vàng chanh.Áo sơ mi,áo pull cũng thế,nhiều màu vàng hơn các màu khác.Tại sao nhỏ thích màu vàng thế ? Nhiều đứa bạn đã thắc mắc và hỏi Trúc như vậy,cô chỉ mỉm cười chứ không trả lời.Làm sao Trúc trả lời cho được khi chính cô cũng không hiểu tại sao,chỉ thấy rằng cô rất thân thiết ,với màu vàng,say đắm với nó,và không thể thiếu màu vàng trong đời sống của mình.Mỗi lần đi qua một con đường,một công viên,một sân nhà ai,nếu thấy ở đó có những loại cây trổ hoa vàng là y như rằng Trúc bị cái màu sắc óng ánh ấy níu chân lại ,phải ngắm cho thoả thích mới bước đi được.
Cuối cùng,Trúc chọn chiếc quần tây mới may màu kem,ống túm để mặc với chiếc áo pull vàng hoa cúc.Trúc đứng ngắm mình trong gương,xoay người nhiều vòng và thầm đắc ý với bộ quần ác hợp thời trang và hợp với vóc người của cô.Trúc nheo nheo mắt với mình trong gương,không khỏi tự hào trước nhan sắc của mình.Một nhan sắc đang độ nở rộ như một bông hoa đầu mùa tươi thắm.Trúc cài chiếc ru băng màu vàng giữa mái tóc dài cho khỏi bung vì gió,đề phòng lúc ngồi trên xe chạy ra đường trường.Chiếc ru băng càng tăng thêm phần rực rỡ cho cô gái mười bảy tuổi,đang yêu đời và chưa chút vương bận nỗi lo âu nào trong cuộc sống.Trúc đứng ngắm mình một lần nữa,tuy sức khoẻ cô có giảm sút sau kỳ thi,nhưng Trúc vẫn giữ được một thân thể nở nang,thu hút bất cứ cái nhìn nào của người khác phái.
-Sắm tuồng lâu quá trời,ba kêu chị kìa.
Phục ló mặt vào cửa phòng la to.Trúc xoay người một vòng cuối cùng trước gương rồi nói với cậu em:
-Phục xách giùm chị cái túi quần áo xuống xe đi cưng.
-Sao nhờ người ta "bà" ngọt ngào nhu thế.Khi người ta nhờ "bà" lại khó khăn ?
Trúc lườm Phục bằng ánh mắt sắc lẹm :
-Ðàn ông con trai phải biết lịch sự với phụ nữ chứ "ông" ?
-Người ta chưa phải là "ông".
-Tóm lại là Phục phải xách giùm túi đồ cho chị,vậy thôi,đừng có lý sự nữa,nếu không muốn ở lại -Trúc nói như ra lệnh.
Và chỉ có như vậy mới bắt Phục làm theo.Chú nhóc xịu mặt,đôi mắt nó mở lớn ở thế tấn công bà chị,chẳng ngờ chỉ một câu nói đánh trúng chỗ hiểm,Phục ta tiu nghỉu,cụp mặt xuống,te te xách túi quần áo Trúc xuống lầu.
-Gớm,sửa soạn cái gì ma lâu thế ?- Chị Huyền la lên.
-Hát dở mà sắm tuồng lâu,xưa nay sự đời vốn như vậy đấy.
Phục ngồi bên cạnh Trúc,cũng cố vớt vát thể diện một câu.Trúc véo vào bắp vế Phục một cái và nguýt dài.Bà Phán nãy giờ đứng bên cạnh xe chờ Trúc xuống.Thấy ba đứa con đã ngồi trên xe,bà can dặn :
-Ra đó tắm biển vừa thôi,hãy dành thời gian đọc sách để tăng thêm kiến thức.Ðừng ham chơi qua nghe cô cậu ? Huyền nhớ coi chừng cái cậu Phục cho kỹ.
-Mẹ làm như con còn bé tí không bằng.
-Chứ chú nhóc tí thế mà đòi lớn với ai-Trúc cười.
-Thôi,lên đường được chưa ?-Ông Phán nói to.
-Ðược rồi ba ơi.Ðúng bảy giờ không sai một phút.
Mùa này,bảy giờ sáng mà trời thì lờ mờ,thành phố như một lớp sương mỏng che phủ,thấp thoáng qua các mái nhà và những bóng cây.Chiếc TOYOTA màu trắng sữa nối vào dòng xe cộ hãy còn thưa thớt trên đường phố hướng về bến xe Vũng Tàu.
-Nhồi tẩu thuốc cho ba cái Huyền -Ông Phán quay qua chị Huyền nói.
-Ðể Trúc nó làm cho ba,con dở lắm,không khéo tay bằng -Huyền cười.
-Ừ,thôi Trúc giúp ba một chút.Thèm thuốc quá.
Trúc nhoài người lên băng trước lấy cái tẩu thuốc bằng sừng đã lên nước bóng dơn của ba rồi nhón một nhụm thuốc trong giấy bạc nhồi vào tẩu.Ở nhà,nhiều lần ba đã nhờ Trúc làmcồng việc này lên cô khá rành.Trúc nhồi thuốc rất khéo tay,không chặt,cũng không bời rời,chỉ vừa đủ cho thuốc ngấm lửa.Có điều đã quen vói gout hút thuốc bằng pipe của ba,nhưng Trúc cũng không chịu nổi mùi khói thuốc khét lẹt,mặc dù khi thuốc còn trong bao giấy bạc bay mùi rất thơm, giống như người ta có ướp hương chocolat.
-Ðốt thuóc giùm ba luôn chứ,con gái.
Trúc đưa tấu thuốc cho Phục,nói :
-Bập mạnh vào vài hơi cho chị đốt,nhóc.
-Em sặc làm sao ?
-Ho vài tiếng làm duyên,sợ gì ?
-Thôi,em sặc chết.
Tuy nói thế nhưng Phục cũng ngấm tẩu thuốc bập bập cho Trúc đốt. Phục ta bập máy hơi không ăn thua,gương măt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Nó giẫy nẩy lên :
-Khét quá chịu không nổi.
-Thuốc này thơm chứ -Trúc cười.
-Thơm sao chị không "bập" thử mà bắt người ta ?
Trúc cười,đưa tẩu thuốc cho chị Huyền :
-Chị đốt giùm ba đi
Chị Huyền đưa tẩu thuốc vào miệng ba,ông Phán ngậm lệch một bên khoé miệng ,cười :
- Rồi,đốt đi chứ cô.
Một que diêm bật lên thành mồi lửa,chị Huyền nhanh nhẹn mồi vào tẩu thuốc,ông Phán bập nhẹ vài cái,thở ra mấy hơi khói.
-Hôi quá,nữa con lấy chồng,dứt khoát không chịu để ông chồng hút loại thuốc năng này -Huyền nói.
-Coi chừng ghét của nào trời trao của đó đấy cô ơi.
Chiếc Toyota chạy vòng qua công viên khu vực nhà thờ Ðức Bà.Trúc ngạc nhiên trước nhiều tiếng chim líu ríu như gọi nhau trong bầu trời.Cô ngó ra cửa xe,gần như cả một rừng chim én thi nhau bay lượn,chúng lượn rất nhanh,tạo thành những vệt sẫm xẹt ngang khoảng trời và vút qua các tán cây cao.Những người dự lễ nối dài từ trong ra ngoài hành lang nhà thờ ,họ đứng yên lặng ,giữa một không gian đầy tiếng chim
-Ðẹp quá - Trúc buột miệng nói.
-Cái gì đẹp ?-Chị Huyền ngạc nhiên hoi.
-Những con chim én ,chúng bay lượn ngang bầu trời.
-Mơ mộng.
Trúc cười.Ừ nhỉ, tai sao trong lúc moi ng ko ai để ý tới những con chim én và tiếng kêu êm đềm hạnh phúc của chúng mà chỉ co Trúc quan tâm tới ?
-Em rất ghét loài chim này,vừa xấu,vừa ko biết hót.
-Thế Phục ko nghe chúng đang hót là gì ?
-Ðó là chúng kêu chú ko hót.
-Kêu hay hót gì cũng vậy thôi ,miễn nghe hay là được.
-Ðâu phải kêu khác ,còn hót khc'.Vậy là chị chẳng hiểu tí gì về loài chim cả.
Dĩ nhiên cãi cọ vói nhóc Phục chuyện chim chóc,chuyện dế mèn,chuyện cà lai thia là Trúc thua thôi. Cho nên cô chỉ cười ngồi im.Nhớ những hôm Phục lén lây khẩu súng Tiệp Khắc của ba đi ra ngoài phố bắn chim sẻ,ko biết nó tập bắn bao giờ mà bắn giỏi ghê ,đi một buổi mang về một xâu chim,lớp bị gãy cánh,lớp bị bể đầu,lớp bị gãy chân máu me tùm lum trong phát khiếp.Ấy vậy mà Phục ta nhe răng cười ,giơ xâu chim lên khoe với Trúc :
-Coi thành tích của nhà thien xạ nè.Bắn như vậy mới gọi là bắn.Chiều nay em sẽ vặt lông làm cho ba một bữa chim sẻ rô ti ba lai rai.
-Xin mời nhà thiện xạ đi chỗ khác chơi ,kẻ gian ác -Trúc thét lên.
Phục ngạc nhiên :
-Em làm gi mà gian ác ?
-Bắn chim ,Trúc hét , bắn chim ngoài phố là chuyên gây mất an ninh trậ tự ,bắn loài chim sẻ hiền lành dễ thương ,là mang tội với trời đất ,là một kẻ sát....nhơn,gian ác chứ còn gi nữa.
Phục xách xâu chim đi ra ,nhún nhún vai kiểu cách rồi lý sư. :
-Mấy con chim vô danh tiểu tốt này mà "bà" làm như trời sập tới nơi.
Bây giờ nói chuyện mấy con chim én ,Trúc ko khỏi cười khi nhớ lại gương mặt tiu nghỉu của Phục khi bị Trúc hét inh ỏi và mắng như té nuoc" vào mặt.Tuy nhiên nếu nói chuyện chim "hót" hay "hét" thì Trúc đành chịu thua nhóc Phục
-Mùa này ra Vũng Tàu nghỉ mát mà thì ko còn gi hơn. Ba như nhìn thấy màu xanh nước biếc của VT.
Ông Phán vừa lái xe vừa nói.Trúc cười :
-Nhưng ba đời nào đi chơi được.Ba gắn bóng mình với cái bệnh viện mùi Ê te ,đầy tiếng rên rỉ đó rồi.
-Chứ ba phải làm sao bây giờ,ai cũng phải làm việc.Ba lại là một bác sĩ....
-Lớn lên con cũng sẽ làm một bác sĩ_Phục la lên.
-Bác sĩ cái cù loi- Trúc đưa cùi chòi thúc vào hông Phục -Láu táu như nhóc nữa chỉ có đi hát xiệc thôi.
-Hát xiếc cũng có lắm ng mê vậy chứ bộ.
Ông Phán cười khà khà khi có cô con gái và cậu con trai cãi nhau một cách tức cười.Ðúng là trẻ con.Ông Phán đạp "ga" cho chiếc xe chồm tới.Buổi sáng vừa hé ngắng qua các vòm cây
-Phải nhanh một tí ,ba còn phải quay về bệnh viện nữa...
o0o
Bãi biển nằm xoài dưới chân Trúc.Từ trên bờ đá cao Trúc nhún mình nhảy xuống cát.Thật là tuyệt ,những hạt cát mịn ồ tới ,như ôm lấy hai cổ chân xinh tròn,tráng muốt của Trúc.Không còn gì dễ chịu hơn khi ngâm mình trong cát ướt.Hình như chị huyền đã nói như vậy, và bây giờ Trúc mới thực sự cong nhận lời chị Huyền nói bủa nọ là đúng.
Nhưng rồi ko lẽ cứ đứng mãi ở đây,ngâm hai bàn chân mình trong cái ướt hoài như mấy con dã tràng ko muốn rời cái hang nhỏ xíu,xinh xắn của nó trong lòng cát ẩm ?Trúc cười khẽ,rút hai bàn chân thon nhỏ của mình bước đi một cách chậm chạp giống như con meo tam thể ở nhà trong những hôm trời nắng đẹp,muốn tới một góc sân nằm sưởi nắng.Sáng nay cũng là 1 buỏi sáng đẹp của biển ,gió ko gian dữ mà hiền từ lướt qua trên đầu những ngọn sóng bạc,như để xua những ngon song ấy vào bãi cát,và những đợt sóng như co một sức co giãn mãnh liệt ,ngấm ngầm. Cứ 1 đợt chạy vào mí cát thì lập tức ngay sau đó rút vội trở ra,hoà nhập vào cái màu xanh muôn thuở của biển mà có lần ba bảo là ba rất thích.Mấy hôm nhóc tì Phục đã cãi tay đôi voi Trúc về chuyện những con sóng ,nó bảo là những con song choi trò keo co.Trúc cãi với nó là những con song theo luật tự nhiên,cãi cả buối,Trúc mệt wá nên chịu thua Phục cho xọng Ừ nhỉ,nhớ lại từ ngày ra Vũng Tàu đến giờ sao Trúc hay chịu thua Phục wá nhỉ ,mà dường như ra ngoài này nhóc tì Phục cũng làm tàng.cãi co với Trúc luôn.
Trúc rất thích ngắm cảnh biển buối sáng ,do đó suốt 1 tuần lễ qua ,kể từ ngày ra đây ,sáng nào Trúc cũng dậy thật sớm ,ko phải đi tắm biển mà tranh thủ để đi ngắm biển trước thiên hạ.Trúc thích khi mình ra tới biển mà không co ai,như vặy mới thú vị,khi ấy cô có cảm tưởng biển hoàn toàn thuộc về mình ,Trúc "độc chiếm" biển ,tha hồ ngắm ,tha hồ tướng tượng và tha hồ đầy trí tưởng tượng của mình ra khơi ,theo những cơn sóng.
Sáng nay cũng vậy ,Trúc thức dậy thật sớm ,lúc nhóc Phục và chị Huyền ngủ say như chết và cô đả lẻn đi ra biển 1 mình. Nhà của chú Hiển ở gần biển,chỉ cánh khoang nửa giờ đi bộ nên rất thuận tiện. Có lẽ Trúc là ng dạo biển sớm nhất th. phố VT này và nêu" như có ai bất ngờ trông thấy cái bóng Trúc đổ dài trên baĩ cát chắc ng ta sẽ tưởng lầm Trúc là 1 con nhỏ điên.Nhưng Trúc yên tâm vì tròi chỉ mói vùa hé nắng ,làm sao co chuyen cai bóng cô đổ dài trên bãi cát ,ngoài mấy con sóng lớn sùi bọt trắng bò vào mí cát và những con dã tràng chạy lăn tăn vè hang khi thay Trúc từ xa đi tới.
Trúc cũng rất thú vị với trò chơi đuổi bắt những con dã tràng.Những con vật nhỏ bé này chạy rất nhanh ,vừa thoạt trông thấy chúng như 1 cái chấm màu nâu trên bãi cát ,lập tức chúng phóng vút đi như những mũi tên ,như nhừng hòn đạn,chỉ kịp thấy 1 cái bóng xẹt ngang bãi cát rồi mất hút ở 1 cái hang nào đấy.Dã tràng chạy bằng những cái chân nhỏ xíu,mỏng manh,thế mà cả nhóc tì Phục và Trúc rượt theo ko kip.
"Da tràng xe cát Bien Dong
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì...."
ko biết Phục nghe ai bày, cứ mỗi lần tới cái hang dã tràng, nó vô bàn tay úp xuống miệng hang và đọc nên 2 câu đó như là thầy pháp đọc "thần chú ".Ðến nỗi Trúc phải trêu cậu em bằng vài câu ví :
"thôi về nằm ngủ cho xong
Rình hoài mà chẳng nên cong cán gì "
Sáng nay ro ràng Trúc là ng nổi bật trên bãi biển.Ngó suốt chiều ngang,chiều dọc ,bãi biển hầu như ko có bóng ng đi dạo chơi.đi tắm biến,chỉ ở phía sau kia ,chỗ bên thuyền chài mới có ng ,dĩ nhiên họ là những ng đánh cá vừa theo ghe vè sau mọt chuyen ra khơi. Những ngư dân này đang xả lưới và lựa cá.Từ chỗ này ,Trúc co thé nghe đuọc mùi cá tanh lồng tróng gió đưa tới.Trúc cũng đã cảm thấy quen thuộc vơí mùi khó chịu này mà những ngày đầu tiên ra biến TRúc cảm thấy chóng mặt,buồn nôn. Sáng nay Trúc mặc 1 chiéc quàn tây màu xanh sẫm,gần trùng lấp với màu nước biển áo pull màu vang chạnh , khoác hờ chiếc ao len màu trang sữa va cổ quấn chiéc phu la màu reu non,chan mang đôi dép Lào màu xanh da trời.17 tuổi ,tóc Trúc thả dài chấm lưng tự nhiên.Bây giờ mái tóc đen óng mượt ấy được dịp bay tung trong gió ,còn gương mặt Trúc bị khuất sau mái tóc.khong thể phu nhạn điều này :Trúc là 1 cô gái đẹp ,nổi bật lên trên bãi biển VT những hôm đông ng, dù ràng vào nhung ngay cuối tuần,ngày lễ,ở đây tập trung rất nhiều những cô gái đẹp tù thanh phố khác tới. Trúc ko khỏi tự hào về điều này ,và dù sáng nay trên bãi biển vắng ng,nhưng Trúc thấy "kiêu kiêu " làm sao. Ðó là tâm lý chung của con gái,nhất là Trúc lại đang ở tuổi mới lớn.
Trúc chậm rãi bước về phía 1 chiếc thuyền đánh cá vừa chạy trở lên bãi cát.Ðặc biệt chiếc thuyền đánh cá này có cái mũi ghếch cao lên,như muốn vươn thẳng cái sức mạnh tiềm nang của nó đã từng chiến thắng những đợt sóng từ ngoài khơi.
Ngày dưới mũi thuyền,trên bãi cát có một người đàn bà và 1 đứa con trai chừng 11 hoặc 12 tuối đang hý hoáy ngồi lựa cá.Mùi cá biển phả vào ko khí ,nhưng TRúc lại thích ngắm những con cá biển tươi roi rọi Chúng có những cặp mắt tròn xoe,có con mắt màu hổ phách,óng anh như 2 hạt cườm.
Thấy Trúc tần ngần trước mũi thuyền và ngắm những con cá biển.Ng đàn bà mặc bộ quần áo bà ba màu đen,đầu quấn chiếc khăn rằn đã cũ che gió cho tóc khỏi bung,ngước đôi mắt sâu,mệt mỏi nhìn Trúc va hỏi:
-Cô muốn mua cá nục tươi phải ko ?
-Dạ ko,cháu chỉ muốn ngắm những con cá thôi.
-Cá biển tanh lắm,cô phải đứng phía trên gió mới được.
Cậu con trai nãy giờ ngôì im ngó Trúc,bây giờ chợt cười lớn ,giọng nói liếng thoắng :
-A,con biết chị này rồi.Sáng nào chị cũng ra ngắm biển phải ko?
Ng mẹ rầy con :
-Thôi đừng nói xạo Ngoan,biết cái gì mà tía lia cái miệng ?
-Biết chứ mẹ,con biet nhiều chuyện lắm đấy.Ở trên bãi biển có cái gi mà qua mắt được con đâu-Chú bé tên Ngoan cãi lại.
-Xì,có gỏi tài ba xao thì có. Ng mẹ cười.
Chú bé có cái tên rất la- Ngoan-nhưng là 1 cái tên rất mộc mạc ,dễ thương.Sáng sớm mới từ biển theo ghe về nên ng chú bé ướt như chuột lột.Tóc cậu bé dài phủ ót ,đầu đội chiếc nón thủng lõ chõ những dấu tròn hình viên bi.
--chị ở trong SG ra nghỉ mát phải hông ?
Trúc gật đầu cười. Cậu bé vênh mặt nói với me:
_Thấy chưa mẹ,đã bảo chuyện gi con cũng biẽt hết mà.
-Lại xạo nữa rồi.Thôi lo lựa cá cho mau để còn mang ra chợ bán.Trễ buổi chợ ,ông già mày cạo mày bằng búa đó
-Ông hăm vậy chứ đời nào ông đánh con,đừng nói gì tới cạo đầu.
Ngoan khoái chí ngồi cười,hàm răng chú trắng bóng ,đôi mắt to đen,hàng lông mi dài và cong như lông mi con gái.
-Nè ,em đang điều tra "theo dõi" chị đấy.Có 1 anh đã giao nhiệm vụ quan trong nầy cho em ,nhưng em phai đảm bảo bí mật tuyệt đối
-Lại xạo nữa,bí mật gì mà nói rùm beng- Ng mẹ trợn mắt nạt con
-Con chỉ nói cho mẹ nghe chứ bộ
-Còn chị thì sao -Trúc cười hỏi
-Chị là đối tượng đang bị "theo dói". nhưng mà nói cho chị nghe cũng ko ăn nhằm gì.
Trúc cười :
-Ai giao cho em nhiem vụ quan trọng,theo dõi ,điều tra chị vậy ?
Trúc cố ý nhấn mạnh mấy chữ mà chú bé Ngoan vừa nói với vẻ quan trong thật là buồn cười.
-Ai thì rồi chi sẽ biết,em ko nói đâu.Nhưng ko phải là công an,chị đừng sợ quá mà phát sốt phát rét lên rồi lâm bệnh.Ng đẹp như chị mà bệnh thì.....buồn lắm đấy.
Trúc lắc đầu :
-Chị chẳng sợ bệnh
-Vạy là chị ngon nhất xứ rồi.Em thì sọ bệnh muốn chết ,vì bệnh sẽ ko theo được ông già đi biển.Mà như vậy thì chết con sướng hơn.
-Mai mốt chị về SG rồi,em có theo dõi điều tra gì thì lam nhanh lên nhé.
-Ủa,sao chị về chi sớm vậy ?
-Hết hè thì về đi học chứ sao.
-Còn lâu mới hết hè.
-Chị về đi học....thể dục nhip điệu
-Cái môn đó là môn gì ma em nghe lạ quá ?-Chú bé tròn mắt vẻ ngac nhiên hỏi
Trúc cười liến thoắng :
-Học môn này vui lắm,vừa tăng cường sức khoẻ ,vừa có thân hình cân đối ,dẹp đẽ,cử chỉ dịu dàng.Ðó là môn thể thao tập theo điệu nhạc
-Lạ wá ta,bây giờ em mới biết đấy. Môn học đó ,con trai như em hoc được ko ?
-Ðược thôi.Bộ ở VT chưa có môn này sao ?
-Em đi biển hoài có ớ nhà thường đâu mà biết. Chú bé nói với vẻ mặt ỉu xìu,buồn bã.
-Này Ngoan,chị cho em cái này.
Trúc móc từ túi quần tây ra mấy viên kẹo chocolat dúi vao tay chú bé.Ngoan cầm lấy,ngắm những viên kẹo màu nâu gói trong làn giấy bóng nhiều màu sặc sỡ rồi cười nói :
-Chị cho em thie em lấy ,nhưng em chảng thich kéo đau vì em đã lớn rồi chứ bộ
-Em bao nhiêu tuổi ?
-12
-Nhỏ hơn em của chị 1 tuổi.Như vậy chưa phải là lớn đâu chú bé -Trúc cười.
-Bao nhiêu tuổi mới gọi là ng lớn ?
-Con gái 17,con trai 18.
-Tại sao co chuyện con gái con trai vào đây. Và tại sao con gái chỉ có 17t thôi ,còn con trai 18 ?
Ng mẹ xen vào câu chuyện :
-Thông thường ,ng ta nói 18 là tuổi thành niên.
-Bộ có tuối đặc biệt dành cho con gái nữa sao me ?
-Mẹ ko biết.Nhưng 17 ,18 cung suýt soát nhau thôi.
-Ngoan biết tại sao con gái 17t đã gọi là ng lớn chưa ?-Trúc cười hỏi.
chưa.
-tại vì có câu : con gái 17 bẻ gãy sừng trâu. con trai 18 chưa chắc bẻ nổi.Do đó con gai 17t là ng lớn rồi.
-Nói vậy ,con gái 17t bẻ gãy sùng trâu phải gọi là....ng khống lồ chứ?
Ngoan cười khúc khắc với vẻ khoái trá.Trúc hơi ngượng vì bị chú bé móc lọ Cô xoay chuyện tìm cách hỏi :
-Ngoan có đi học ko ?
-Ở đời ai mà ko hoc ,chị.
Trúc hơi sùng trong bụng ,câu trả lời của Ngoan có vẻ "lý sự" giống y hệt như PHục Trúc hỏi tiếp :
-Học lớp mấy rồi ?
-Ðố chị đoán ra đó.
-Lớp 7
-ko trúng rồi
- lớp 6.
-cũng ko trúng nữa
-chị chịu thua.
-em hoc lop 6 rưỡi
-lớp gì mà lạ vậy ?
Ngoan cười giòn :
-Em đã học xong lớp 6,năm nay chuẩn bị vào lớp bảy,như vây ko phải là lop 6,5 sao ?
Câu trả lời Ngoan hơi ngang,nhưng quả thật chú bé thông minh ,làm cho Trúc bị bất ngờ.
Ng mẹ lại hối con :
-Lựa cá nhanh lên Ngoan. Nguời mẹ vừa hối con vừa cắm cúi lựa đống cá
-Thôi chào Ngoan nhé.
-Ủa chi....về hả ?
-Trời nắng lên rồi.Biển cũng hết đẹp và có nhiều ng tắm biển nên chị đi về.
-Mai chị có ra đây chơi nữa kô ?
-Chắc lại ra nữa thôi.cho đến khi nào chị về SG.
-Em sẽ để dành những viên kẹo của chị ,khi nào ra khơi ,lênh đênh trên biển em mới ăn.
Trúc chào ng đàn bà va quay lưng đi. Trúc đi nguọc lên bãi ,trên bãi giờ này đã có nhiều người đi tắm sớm.Trúc vượt qua 1 đám đông nam nữ và trẻ con vừa từ trên bãi cát ào xuống. Họ mặc đồ tắm và có lẽ là vừa từ thành phố ra đến. Một vài thanh niên trong bọn ngó Trúc ,cô ngượng nghịu bước nhanh qua những cây dù họ căng ra làm chỗ nghỉ. 1 thanh niên khoẻ manh, mặc đồ tắm nằm trên ghế xích đu chợt ngó sững Trúc rồi bật kêu lên :
-Cô bé,cô bé............
Trúc nghe,nhưng ko dừng lại,anh thanh niên chạy vội theo và bằng một cái nhảy như con sơn dương,anh ta đứng chắn trước mặt Trúc.
-Cô bé không nhận ra ng quen sao ? -Anh thanh niên cười hỏi.
Trúc ngó anh ta. Hình như Trúc đã gặp anh thanh niên này ở đâu rồi.Cái nụ cười ,ánh mắt đó hình nhự.......
-Ðâu cô bé cứ thử nhớ kỹ lại xem chúng ta đã gặp nhau ở đâu ?
Chịu thôi ,bất chợt Trúc ko tài nào nhớ nổi ,nhung chắc chắn 1 điều anh thanh niên này mình đã từng gặp 1 vài lần rồi.
-Cô bé ko nhớ anh ,nhưng anh thì nhớ cô bé. Nhớ cả tên nữa.Trúc ,phải ko,còn nếu gọi cho đầy đủ thì là Thuỷ Trúc.
-Xin lỗi ,anh là................
-Bách ,bạn của Nghiêm ,có lần đã tới nhà chơi với chị Huyền. Nhớ chưa ?
-Bây giờ thì nhớ ra rồi
Trúc ngượng nghịu đáp,Bách tự nhiên hỏi :
-Trúc ra đây hồi nào,sao lại đi co 1 mình ?
-Em ra đây với gia đình....ko phải có 1 mình.
-Ko là 1 mình chứ là cái gì - Bách cười -Ðàn ông đi biển có đôi. đàn bà đi biển mồ côi 1 mình.Trúc đã nghe nói như vậy bao giờ chưa. Ðàn bà mà đi biển mồ côi bao giờ cung thât tội nghiệp
-Anh Bách ra đây chơi với bạn bè à ?
-Ðúng vậy ,ko ai đi biển 1 mình như cô bé đâu.
-Tại em thích vậy
-Ra đây Trúc ở đâu ?
-Dạ ,em ở nhà ông chú.
-Sao ko ở khách sạn ?
-Có nhà ko ở lại ở khách sạn,anh Bách hỏi kỳ ?
-Ko kỳ đâu.Nhưng thôi,địa chỉ nhà ông chú ớ đâu Trúc cho anh biết ,anh sẽ ghé chơi.
Trúc thối thác, tìm cách nói dối.
-Ko nhớ số nhà. Ông chú cũng nhgiêm lắm ,anh Bách tới chới kô được đâu.
-Tới chơi chứ có làm gì đâu mà kô được
-Thôi chào anh Bách nhé.
-Muốn gặp TRúc thì gặp ớ đâu được ?-Bách cố ý đi theo và hỏi.
-Mai mốt em về SG rồi,có gì anh Bách tới nhà.
Và Trúc bỏ đi thẳng.Hình như Bích ngẩn ngơ ngó theo Trúc 1 khoảng xa mới quay lại chỗ bạn be của anh ta.Lên khỏi bãi cát ,Trúc vẫn còn hồi hộp vì cuộc gặp gỡ bất ngờ vừa rồi.Cái anh chàng Bách sao dạn dĩ và bạo phổi wá nhỉ ,mà phải đâu anh ta la bạn của Trúc ? Nhớ có lần Bách theo anh Nghiêm ,bạn của chị Huyền tới nhà chơi ,Trúc làm nhiệm vụ bưng nước ra mời khách ,Bách ngớ sững Trúc rồi yêu cầu chị Huyền cho Trúc ngồi nói chuyện cho vui.Trong ánh mắt của anh ta có 1 cái gì đó làm cho Trúc ngượng nghịu ,hốt hoảng.Ðôi mắt ấy nói lên điều gì và anh ta nghì ngợi ra sao khi nhin mình ? Hồi đó Trúc đã thường hỏi như vậy ,và hôm nay tình cờ gặp lại Bách trên bãi biến anh ta cũng nhìn Trúc như vậy ,vẫn cái nhìn sửng sốt ,ánh mắt như xoáy vào mắt mình ,va anh ta đã nghĩ điều gì ?
Trúc dừng lại ,ngồi xuống nột tảng đá và rút dép ra phủi cát ở 2 bàn chân.Ở đây nhìn biển 1 màu xanh thẳm ,những cơn sóng từ ngoài khơi đố vào ,sủi bọt trắng xoá trên bãi cát.Nhấp nhô tít ngoài khơi 1 vài chánh buồm.Tiếng sóng ầm ào,dội tới ,1 điệp khúc muôn thuở cúa biển cả.Trúc cởi chiếc áo len cầm tay và đi dài theo đường ,qua những quán ăn trên bãi biển để về nhà chú Hiến.
-Cô bé ko chạy trốn được đâu -Từ trong quán giải khát bất ngờ Bách xông ra chắn trước mặt Trúc cười - đóan cô bé đi về hướng này ,quả nhiên đúng.Thôi vào đây uống nước với anh rồi về ,TRúc !
-Anh này làm ng ta hết hồn -Trúc nhăn mặt
-Gì ma hết hồn ? Và đừng có nhăn mặt kiểu đó.
-Em phải về thôi ,kô thể uống nước được đâu.
-Làm gì hấp vậy cô bé.
-Em phải về ,kô thôi chị Huyền đợi ở nhà.
-10 phút thôi ,có gì ma cuống lên vây.?
Biết từ chối cung ko được ,cuối cùng Trúc miễn cưỡng theo Bách vào quán giải khát. Bách chọn chiếc bàn trong góc tách biệt hẳn với đám đông ồn ào ,nhưng có thể nhìn thẳng ra biển.Bách hút thuốc và hỏi :
-Trúc uống cái gì đây ?
-Anh gọi cho em dừa.
-Anh uống bia nhé ? -Bách lịch sự và kiểu cách hỏi.
-tuỳ anh.
Ng phục vụ mang ra chia bia và ly nước dừa.Bách lịch sự cầm chiếc muỗng cà phê quậy đường cho tan đều trong ly nước dừa của Trúc.
-Ðuợc rồi đó,Trúc uống thử xẹm.
Trúc uống 1 ngụm nước dừa.BÁch cười ,rồi bưng ly bia lên uống 1 hợi
-Bộ sợ anh bỏ thuốc mê vào ly nước dừa sao mà dè dặt thế ?
-Ðâu có
-Chừng nào Trúc về SG ?
-Sắp về ,nhưng chưa rõ ngày nào.
-Sao vậy ?
-Vì còn tuỳ thuộc vào chị Huyền -Trúc cười.
-Bà Huyền với ông Nghiêm dạo này ra sao ?
-Anh Nghiêm vẫn tới chơi luôn.Họ vẫn bình thường vậy thôi.
-Sắp làm đám cưới phải ko ?
-Hình như vậy ,em đã nghe ba mẹ bàn tính rồi
-Còn Trúc ,bao giờ ?- Bách nheo mắt hỏi.
-Trời ơi ,em còn nhỏ xíu ,còn đi học mà anh..
-Con gái lớn mau lắm.vÀ chuyện đi học với chuyện lấy chồng đâu có liên quan gì với nhau.Nhiều cô còn đi học vẫn lấy chồng như thường. Hoặc lấy chồng rồi nghỉ học ở nhà làm mẹ.
-Em khác ,em phải học xong đại học đã.
-Coi chừng...lực bất tòng tâm đấy
-Anh nói như vậy nghĩa là gì ?
-Trúc tìm hiểu lấy chứ ai đi giải thích -Bách cười giòn và ngửa cổ uống 1 hơi bia.
-Bao giờ anh Bách về ?
-Chiều nay
-Bạn gái của anh đâu rồi ?
Bách hơi sượng khi Trúc hỏi như vậy ,nhưng anh ta làm tính rít 1 hơi thuốc đáp :
-Ðang tắm biến
-Anh rủ em uống nước ,ngồi cung bàn như vầy,không sợ chị ấy..... ghen sao ?
-mắc mớ gì ma ghen.
-Thôi,em ko dám đâu,phụ nữ là chúa ghen ẩu.Mà anh Bách cũng ẩu nữa ,em sợ bị tát acid oan lắm.
-Làm gì có chuyện đó
-Nói đùa thế thôi ,nhưng anh Bách phải lưu ý.Phụ nữ có những điều bất ngờ lắm.Em có 1 bà chị bà còn suýt bị tạt acid vì bị hiểu lầm.
-Thôi ko nói chuyện này nưã~.Nghe ghê quá.
-Sao độ này ít thấy anh đi với anh Nghiêm tới nhà chơi ?
-Ng ta sắp cưới vợ rồi ,còn mình thì lang thang ,đi chơi thêm tủi thân
-Xì, anh Bách mà lang thang ,lần nào gặp anh em cũng thấy anh đi với 1 cô xinh xắn ,vậy mà than hoài.
-Ngó vậy chứ kô phải vậy
-Anh đính chính với em đế làm gì mà phải cuống lên như vậy ?
Trúc háy mắt trêu Bách làm anh ta hơi ngượng
-Trúc ác lắm - Bách buột miệng nói
-em làm gì mà anh gọi là "ác"
Bách ném mấu thuốc và châm thêm 1 điếu nữa. Cử chỉ của anh ta hơi bối rối khiến Trúc phì cười. 1 thời gian ngắn kô gặp lại Bách, anh ta vẫn đối xử với Trúc thật tự nhiên như giữa Trúc và anh ta đã khá thân thiết.Còn Trúc thoạt đầu kô nhận ra ng bạn trai của chị mình, vả lại Bách cũng chẳng để lại ấn tượng gì trong những lần tới nhà cùng với anh Nghiêm.Giờ đây ngồi trước mặt Bách ,Trúc thấy Bách vẫn ko khác gì mấy ,có chăng dạo này anh chàng ăn mặc có vẻ mô-đen hơn ,quần áo kiểu "Việt kiều hồi hương " ,rộng thùng thình giống như ông già.
-Sao Trúc cứ nhìn anh cười hoài.
-Tại vì thấy anh lạ
-Lạ là sao ?
-Lúc này anh mô- đen qua nghen
-Ng ta sao mình vậy, ko theo mô-đen ng ta cho mình lạc hâu. Nhất là mấy cồ gái trẻ như Trúc chẳng han.
-Bao giờ anh Bách cưới vợ ?
Câu hỏi bất ngờ của Trúc làm Bác lúng túng ,anh ta ngượng ngập trong mấy giây mới trá lời :
-Ðiều này khó nói
-Anh bay bướm quá trời, sợ lấy vợ rồi bị ràng buộc phải kô ?
-Có lẽ vậy
Bách cũng là 1 ky sư xây dựng như anh Nghiêm ,hình như chị Huyền đã có lần nói với Trúc như vậy.Nhưng giờ đây ngồi trước mặt Bách ,cô thấy anh ta chẳng có vẻ gì là 1 kỹ sư cả,Bách như 1 thanh niên con nhà giàu ,sống dư dả, ăn chơi thoải mái kô bận tâm vì sinh kế. Những anh thanh niên như vậy mình phải cảnh giác.Trúc nghĩ thầm và cô lại mỉm cười.
-Thôi xin phép anh Bách nhé ,em phải về vì muộn wá rồi.
-ô kìa ,ngồi chơi 1 chút nữa cô bé
Trúc đứng lên nói :
-Ko được đâu ,em đã có hẹn với chị Huyền là phải về sớm.Anh đừng đưa Trúc mất công.
Không đợi cho Bách kịp phản ứng ,Trúc chào anh ta và đi ra cửa.Cô băng nhanh qua đường và theo ngõ tắt về nhà chú Hiển.
áo vàng qua ngõ phần cuối
Ít có dịp nào mà cả bốn đứa bạn thân đều có mặt đông đủ như vậy. Nhưng chiều nay sự có mặt của bạn bè tại nhà làm cho Trúc khổ tâm vô cùng.
Ðã thế Khánh Huệ lại bô bô cái miệng :
- Tại sao nhỏ lại nghỉ học lâu thế ?
- Mình bận
- Bận gì cũng phải nói cho bạn bè biết chứ. Ðằng này lẳng lặng nghỉ, không nói lời nào. Tưởng đâu nhỏ nghỉ học ở nhà để chuẩn bị lấy chồng rồi.
Hồng Ánh cười :
- Nhỏ lấy chồng thế nào ta cũng phải làm phù dâu. KHông trốn bạn bè được đâu.
- Ta cũng phải có một chân trong đám cưới mới được, cũng không trốn khỏi đâu Thuỷ Trúc ơi.
Trong bốn đứa bạn thân, chỉ có Bích Hồng là thường gặp Thuỷ Trúc hơn cả. Tuy không biết rõ lý do nghỉ học của Trúc, nhưng Bích Hồng đã cảm thấy một việc gì đó đang xảy ra cho bạn. Mấy lần nhờ Bích Hồng xin phép. Trúc đã tạo cho bạn một nỗi nghi ngờ.
Hôm nay Bích Hồng cũng phải nói :
- Không được đâu Trúc ơi, ở trường đã đặt vấn đề rồi đấy. Lần này không ai có thể xin phép cho bạn. Hoặc là Trúc đi học, hoặc là phải có người nhà tới trường. Thế thôi.
- Có lẽ mình đến nước phải nghỉ học luôn thôi.
- Tại sao vậy ? Nhỏ đùa hay nói thật ?- Bích Hồng ngạc nhiên
- Mình buồn lắm
- Buồn đi học cho vui. Ở nhà buồn là đúng rồi - Minh Ánh khuyên
- Lúc này trong lớp nhiều chuyện vui lắm. Thiếu Trúc gia đình "năm mái nhà ngói " mất một cây cột chống đỡ, làm sao mà chống chói với nhóm khác - Khánh Huệ nói
- Quán chè mất một mối quen, dì Tư cũng buồn thúi ruột.
Bích Hồng vuốt tóc Trúc cười :
- Ở nhà tóc dài ra mất tấc rồi, mai đi học cho bọn con trai no ngắm.
- Chút nữa Bích Hồng ở lại với mình nhé - Trúc dặn nhỏ
- Có chuyện gì à ?
- Mình muốn tâm sự với nhỏ. Buồn lắm.
- Ừa, thấy mặt nhỏ ta cũng biết có chuyện gì buồn bã lắm.
Hôm nay có ba mẹ ở nhà nên Trúc rất sợ bị phát hiện ra việc Trúc nghỉ học. Do đó, Trúc mời khéo bốn nhỏ bạn thân ra ngồi dưới gốc cây khế. Vừa ngồi xuống, Khánh Huệ là người đầu tiên nhìn Trúc với ánh mắt ngạc nhiên, rồi hỏi :
- Lúc này Trúc mập ra đấy, và có vẻ gì khác lạ lắm.
Trúc giật thót người. Hồng Ánh ngắm nhìn Trúc một hồi lâu rồi cũng gật gù :
- Ðúng đấy, ta cũng thấy như thế
- Mập thì rõ ràng rồi, nhưng gương mặt lại xanh.
- Tại Trúc ở trong phòng miết, chẳng đi ra ngoài nên da trắng ra đấy.
- Trắng khác, xanh khác nhỏ ơi - Minh Ánh kêu lên. Khánh Huệ bỗng nói :
- Thông báo cho nhỏ một cái tin quan trọng, ngày mai có thể cô giáo chủ nhiệm và bí thư trường sẽ tới nhà gặp ba mẹ Trúc đấy.
- Thật không ?- Trúc hốt hoảng hỏi
- Không lẽ ta đi hù nhỏ à ?
- Chết rồi, làm sao đây ?- Trúc kêu lên hoảng hốt
- Ủa, chứ Trúc nghỉ học ở nhà không biết sao.
- Không.
- Thế thì chết thật. Rồi những ngày nghỉ học Trúc đi đâu ?
- Tới nhà bà chị ở suốt buổi. Ðến giờ thì về.
- Bà chị không nói với ba mẹ Trúc à ?
- Không, vì mình đã dặn rồi.
- Thôi thế thì chết thật đấy - Hồng Ánh lo ngại nói.
- Trúc gan thiệt - Minh Ánh kêu lên
- Ừa, gan quá trời. Ta không dám liều lĩnh thế đâu. Dù gì cũng phải lo ở nhà biết chứ.
Bích Hồng dè dặt bên vực bạn :
- Dĩ nhiên là phải có lý do gì đó Thuỷ Trúc mới giấu gia đình chứ.
- Bây giờ chuyện sắp đổ bể tùm lum làm sao mà giấu được nữa.
- Mấy nhỏ cứ làm rối lên thêm - Bích Hồng trách.
- Chứ còn biết làm sao bây giờ ?
- Từ từ tính
- Nhỏ nói ngon quá ta, ngày mai ở trường tới đây đây mà bảo từ từ tính - Minh Ánh nói.
- Thế thì giúp được gì cho Thuỷ Trúc, Minh Ánh hiến kế đi ? - Bích Hồng nói.
- Ta đâu biết kế gì, nhỏ lãng òm.
- Vậy thì nhỏ im đi, đừng làm Trúc rối lên nữa.
Trúc thầm cám ơn Bích Hồng đã hiểu ý mình. Quả thật từ lúc bốn nhỏ bạn kéo tới nhà. Trúc đã lo lắng bồn chồn không yên. Cô như ngồi trên lửa và không biết phải giải thích làm sao cho bốn nhỏ bạn hiểu được hoàn cảnh của mình. Bây giờ chuyện không khéo sẽ sinh ra cãi nhau.
- Thôi được rồi, tới thăm Trúc cho biết tình hình vậy thôi, tụii này về.
Khánh Huệ ngó Trúc nói. Hồng Ánh và Minh Ánh cũng đứng lên. Ba nhỏ cứ nhìn Trúc chằm chằm, Trúc lãng tránh những đôi mắt như dò xét ấy và tiễn ba nhỏ bạn ra cổng.
- Dù sao Trúc cũng phải tới trường. Ở nhà là nguy hiểm lắm - Hồng Ánh dặn.
- Ðể mình tính.
Trúc buồn bã quay vào buông người xuống chiếc ghế xích đu như một người mất hồn. Bích Hồng cầm bàn tay nhỏ nhắn của Trúc bóp nhẹ và an ủi bạn.
- Có chuyện gì buồn lắm sao mà coi Trúc giống như một kẻ mất trí vậy ?
- Ðúng đấy. Cả tháng qua mình gần như mất trí đau khổ tột cùng mà phải ráng cắn răng chịu đựng.
- Tại sao ?
- Bích Hồng không hiểu nổi đâu.
- Dĩ nhiên nhỏ không nói thì ta làm sao mà biết được.
- Mình cũng không thể nói.
- Sao lại không thể nói, mình là bạn thân, có gì Trúc cứ nói, đừng ngại. Mình không như mấy nhỏ kia cái mồm lanh chanh, tía lia mà chẳng hiểu gì hết đâu.
- Chuyện vô cùng quan trọng mà không làm sao nói được
- Xời, chuyện sập trời cũng phải nói chứ.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má Trúc, cô khóc ngon lành và giấu mặt mình sau mái tóc. Bích Hồng hoảng hồn lay bạn :
- Sao Trúc khóc, có gì nói cho mình nghe chứ.
Trúc lắc đầu, Bích Hồng thở ra một hơi dài, nhìn bạn đầy thương cảm.
- Chuyện của Trúc và Thường à ? - Một lúc Bích Hồng hỏi
- Không. Lâu rồi mình không gặp anh ấy.
- Như thế thì có gì phải khóc ?
- Nhỏ đừng hỏi nữa. Bây giờ phải làm sao đây ?
- Làm sao là làm thế nào ? - Bích Hồng bực mình.
- Nếu Bích Hồng cũng giống như mấy nhỏ kia thì hãy về đi, để Trúc yên thân.
Bích Hồng bóp nhẹ bàn tay Trúc cười :
- Chơi với nhau thân thiết như "người yêu" ai bỏ Trúc trong hoàn cảnh này
- Cớ sao Bích Hồng có vẻ bực mình, gắt gỏng ?
- Thôi, không gắt gỏng nữa.
- Vậy thử bảo mình phải làm gì đây ?
- Hay là mình và Trúc tới nhà con nhỏ bí thư Ðoàn và cô chủ nhiệm giải thích ?
- Ðã bảo không thể giải thích được cho bất cứ một người nào khác.
- Vậy thì biết làm sao bây giờ ? - Bích Hồng nhăn mặt nói.
- Chắc mình không sống nổi đâu - Trúc nức nở
- Ðừng có nói tầm bậy.
Trúc bỗng nói :
- Lâu nay Bích Hồng có gặp Thường không ?
- Không
- Chắc là Thường giận mình lắm. Nếu có dịp nào gặp Thường, Bích Hồng nhắn giùm một lời, nói mình xin lỗi anh ấy.
- Nhỏ làm gì mà như trăn trối thế ?
- Bích Hồng không biết được đâu.
- Tức quá, chuyện gì thì cứ nói cho Bích Hồng biết đi chứ, ở đó cứ khóc, cứ than thở mãi vậy ?
- Thôi, Bích Hồng về đi.
Trúc lại úp mặt trong mái tóc khóc vùi. Quả thật Bích Hồng không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với bạn. Cô đứng lên đi vòng quanh trong sân, thử chắp nối lại những suy nghĩ của mình nhưng cuối cùng Bích Hồng cũng chịu thua. Vừa lúc ấy nhóc Phục từ trên lầu ló mặt ra nhăn răng cười với Bích Hồng. Lập tức, Bích Hồng ngoắn nó xuống.
- Ở nhà đang có chuyện gì vậy ? - Bích Hồng kéo Phục về một góc sân hỏi
- Chuyện gì đâu ?
- Chuyện có liên quan tới chị Trúc đấy - Bích Hồng bắt nọn
- Chẳng có chuyện gì hết.
- Cớ sao chị Trúc buồn ?
- Ối, dạo này bà ấy "mát".
- Hỏi chuyện, Phục cũng như không.
- Chứ ai biết chuyện gì đâu mà nói.
- Cách đây hơn tháng, Trúc ra Vũng Tàu giải quyết chuyện gì đấy ?
- Chuyện nhà.
- Chuyện nhà là chuyện gì mới được chứ ?
- Chuyện gia đình chú Hiển ấy mà, chị không cần biết bởi vì nó không có liên quan gì tới chị đâu.
- Vô duyên, chị hỏi là sợ có liên quan gì tới Trúc thôi.
- Nhưng bảo đảm là không có liên quan gì tới chị Trúc đâu. Hồi đó chị Trúc và Phục ra ngoài ấy coi giùm nhà cho chú Hiển, vậy thôi.
- Hồi ấy chị Trúc có gặp lại anh Thường không ?
- Chắc là không
- Phục nhớ kỹ lại nha, trả lời cho chính xác. Chị phải "điều tra" cho ra chuyện quan trọng này. Nhớ kỹ đi chú bé.
Phục nhìn Bích Hồng cười :
- Bộ chị tính tập sự làm... công an sao mà điều tra
- Ừa
- Ối dào, chị mà làm công an tui... cùi liền.
- Thôi, nói đùa chứ PHục nhớ kỹ lại đi. Trong thời gian ở Vũng Tàu có ai tới nhà chú Hiển tìm Trúc không ?
- Có
- Ai vậy ?
- Thằng cha Bách chứ ai ?
- Bách nào ?
- Bách bạn của Nghiêm, chồng chị Huyền, người chụp hình chung với chị trong đám cưới ấy mà.
- Ờ.. ờ... chị nhớ ra thằng cha ấy rồi.
- Hình như ông ấy mết chị lắm đấy.
- Ðồ quỷ
Phục bỏ chạy vào nhà, tiếng cười nó ròn tan như trêu chọc Bích Hồng thêm, Bích Hồng đi về chỗ Trúc nằm, tự nhiên cô cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ cho bạn. Bích Hồng lay mạnh vai Trúc hỏi :
- Nói thật đi, có phải thằng cha Bách đã làm cho Trúc buồn phải không ?
Trúc giật thót người, đôi mắt đỏ heo mở lớn, đầy vẻ hoảng hốt :
- Bách nào ?
- Ðừng có giả vờ nữa cô bé ơi, còn Bách nào nữa cái thằng cha kỹ sư xây dựng gì đấy đã nhào vô chụp chung hình với tụi mình trong đám cưới của bà Huyền ấy. Hồi nhỏ ra Vũng Tàu thằng cha đó đã mò ra tới nơi phải không ?
Trúc ấp úng :
- Nhưng mà...
- Nhưng với không nhị gì, có không thì Trúc cứ bảo chứ đừng giả vờ nữa.
- Ừa.. có.
- Thôi chết rồi - Bích Hồn kêu lên
- Nhưng không phải lỗi ở Trúc đâu, anh ta tự tìm ra nhà chú Hiển chứ Trúc đâu có cho địa chỉ.
- Thế ông Bách đã làm gì khiến Trúc phải khổ sở như vậy ?
Trúc nhìn Bích Hồng, tiếng khóc của cô vỡ ra. Chưa bao giờ Bích Hồng cảm thấy thương bạn đến thế, mỗi tiếng khóc của Trúc như một mũi kim nhọn đâm vào trái tim cô. Bình thường Thủy Trúc là một cô gái cứng rắn, giỏi chịu đựng, nhưng không ngờ hôm nay Thủy Trúc mềm yếu đến thế, như vậy tức là phải có một vận đề nào đó làm cho Thuỷ Trúc đau khổ đến tột cùng mới dẫn Thuỷ Trúc đến tâm trạng như thế này.
Bích Hồng gần như sắp khóc theo bạn, cô nhỏ nhẹ hỏi :
- Có chuyện gì Trúc cứ nói đi. Hãy tin ở Bích Hồng. Không nên dè dặt nữa.
- Mình khổ quá...
- Ðã bảo cứ nói đi, cứ than khổ hoài, làm sao Bích Hồng biết được.
- Tại Bách tất cả. Mình căm thù anh ta cột cùng.
- Nhưng mà có chuyện gì ?
- Mình... mình.. Trúc nghẹn ngào không nói được hết câu.
- Bình tĩnh đi Thủy Trúc , cứ nói, không sao cả...
- Mình...có thai rồi.
Bích Hồng sửng sốt, tưởng đâu mình nghe lầm. Cô ngồi nín lặng một hồi lâu như để kiểm chứng lại lời nói của Trúc. Và cuối cùng, Bích Hồng tin là mình nghe không lầm. Cô chết lặng giữa tiếng khóc của cô bạn gái đáng thương. Sự thật xảy ra như vậy sao ? Bích Hồng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Trúc, gương mặt tối sầm lại qua màn nước mắt. Bích Hồng thẩn thờ hỏi :
- Bao giờ ?
- Cả tháng nay rồi. Ðó là lý do mình bỏ học. Mình không thể tới lớp được, mình cũng không muốn sống.
- Chuyện này không thế giấu bác được. Nếu Trúc sợ không dám nói, Bích Hồng sẽ nói hộ cho.
- Không, không được đâu...
- Tại sao lại không được ?
- Mình không muốn ba mẹ mình phải buồn khổ.
- Thà biết trước để tìm cách giải quyết, còn hơn để mọi chuyện qúa muộn. Tại sao Trúc... ngu thế ?
- Trúc sợ lắm.
- Ngốc quá. Trúc ngốc chưa từng thấy. Rồi thằng cha Bách trời đánh đó biết chưa ?
- Chưa
-Lâu nay hắn có tới đây gặp Trúc không
- Có tới vài lần nhưng Trúc lánh mặt. Mình căm thù anh ta thấu xương.
00000000000000000
mấy sis đọc đở đi nha CTMM phải đi công chuyện nếu tối nay hông có đi đánh banh thì sis sẽ viết tiết cho mấy siss đọc
- Cả nhóm sẽ tìm gặp anh ta để "hỏi tội". Ðồ khốn nạn
- Không nên đâu... đừng cho anh ta biết.
- Cái gì Trúc cũng sợ hết thì giải quyết được gì. Nín khóc và chờ ở đây.
Bích Hồng đi vào nhà, nhưng vừa tới phòng khách Bích Hồng dừng lại, cô không hiểu khi ba mẹ Trúc biết được việc này thì câu chuyện sẽ diễn biến ra sao. Có nên nói không ?
- Gì thế Bích Hồng ?
Ba mẹ Trúc đang đánh cờ tướng trong phòng khách chợt nhìn thấy Bích Hồng lấp ló ngoài cửa, ông PHán đã lên tiếng hỏi.
- Dạ..
- Thuỷ Trúc đâu rồi ?
- Trúc ở ngoài vườn đó bác.
- Sao cháu không ở ngoài đó chơi với Trúc ?
- Dạ.. Bích Hồng ngập ngừng.
- Vào đây.
Ba Trúc vẫy tay gọi, Bích Hồng không còn cách nào khác phải đi vào. Bích Hồng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông, ván cờ đang hồi gay cấn. Bích Hồng không giỏi chơi cờ tướng, nhưng cũng biết sơ qua các nước đi. Ông Phán cười :
- Bác của cháu sắp thua rồi. Có cách nào gỡ thế bí giùm bác gái không ?
Bà Phán ngẩng lên, háy mắt :
- Chưa chắc.
Bích Hồng định lui ra, nhưng ông Phán đã giữ tay cô lại ôn tồn hỏi :
- Sao, có cái gì cần nói với bác không, sao lại rụt rè thế cô bé ?
Bích Hồng cắn môi, cô nhìn ba mẹ Thuỷ Trúc bằng cặp mắt dè dặt, rồi cuối cùng cô quyết định nói sự thật.
- Thưa bác, cháu muốn một việc quan trọng có liên quan tới Thuỷ Trúc
o0o
Bà Phán sốt ruột nhìn đồng hồ, bà hết ngồi lại đứng, mắt cứ dán chặt vào cánh cửa phòng hồi sức. Trúc được đưa vào đây hơn một tiếng đồng hồ để cấp cứu. Chưa bao giờ bà Phán thấy thời gian trôi quá chậm chạp như lúc này.
Trong khi đó ông Phán ngồi ở một góc hành lang, ông như người mất hồn với nỗi đau đớn không lường trước được. Ông không biết nên giận vợ hay giận mình. Rất tiếc ông không khóc được trong trường hợp này, nếu khóc được, chắc nỗi đau sẽ vơi bớt đi ít nhiều. Khi Phục phát hiện ra việc Trúc tự tử, ông chỉ kịp quyết định chở Trúc tới một bệnh viện khác, chứ không phải là bệnh viện nơi ông đang công tác. Ông vừa xấu hổ vừa bàng hoàng, vừa điên cuồng giận dữ. Khi người bạn của ông, một bác sĩ thân thiết đẩy ông vào phòng riêng, trao cho ông ly nước lọc và ép ông uống bằng hết, và khi ông buông người xuống chiếc ghế rộng của bạn, ông mới tìm lại được sự bình tĩnh cần có. Người bạn bác sĩ ấy đã hiểu nỗi đau của ông, anh không nói một lời nào, chỉ đóng sập cửa phòng lại gấp rút theo cô y tá tới phòng hồi sức để trực tiếp cấp cứu cho con gái của bạn mình. Lẽ ra ông Phán nên nghe lời bạn, ở yên trong phòng, nhưng vì qúa nóng ruột ông ra ngoài hành lang ngồi đợi. Và kể từ lúc bước chân vào bệnh viện ông Phán không nói một lời nào với vợ.
Cánh cửa phòng hồi sức bỗng hé mở, người bạn bác sĩ bước ra. Bà Phán như lao tới bác sĩ với ánh mắt trông chờ.
- Chị yên tâm, cháu đã tỉnh.
- Sao lâu thế anh ? - Bà Phán lo lắng hỏi.
- Chúng tôi rửa ruột cho cháu xong còn phải cấp cứu cháu vì cái thai non ngày bị hu do cháu quá kích động và sức khoẻ suy sụp.
Bà Phán lặng lẽ thở dài. Bà không dám nhìn chồng, chỉ len lén đưa ánh mắt dè dặt về phía ông khi hai người bạn bắt tay nhau với sự cảm thông.
- Cám ơn anh đã tận tình. Tôi thật khổ tâm... Ông Phán lúng túng nói.
- Cháu khoẻ rồi, nhưng có lẽ anh chị đừng nên vào thì hơn. Hãy để vài ngày nữa cho cháu lấy lại quân bình. Ngoài việc suy sụp về sức khoẻ, tinh thần cháu cũng suy sụp nặng sau cú sốc này.
- Tôi nghe anh - Ông Phán buồn bã nói.
- Anh vào phòng tôi uống nước.
- Thôi, có lẽ tôi phải về. Mong anh lưu ý cháu nhiều hơn.
- Vâng, anh cứ yên tâm. Có gì tôi sẽ gọi điện thoại tới bệnh viện báo cho anh biết.
Ông Phán không nhìn vợ, cũng chẳng nói một lời, chỉ lẳng lặng quay đi. Bà Phán biết ông rất giận mình nên cũng không dám nói gì.
- Chúng tôi rất xấu hổ vì chuyện này, chắc anh cũng hiểu chồng tôi giận tôi đến mức nào - Bà Phán lúng túng nói.
- Chị cứ yên tâm, tôi rất hiểu hoàn cảnh của anh chị. Việc anh ấy đưa cháu đến đây là hợp lý, sẽ không ai biết được chuyện không may xảy ra cho gia đình anh chị đâu.
- Tôi biết phải làm sao bây giờ, anh ?
Bà Phán khóc rấm rức.
- Chị cứ về nhà nghĩ, ít hôm nữa hãy vào thăm cháu. Nếu cần thiết, chị có thể nhờ một cô bạn nào đó của cháu tới đây, chứ chị đừng nên gặp cháu vội. Ðây là vấn đề tâm lý...
- Tôi hiểu
Bà Phán đón xích lô ra về. Vừa tới nhà, bà gọi Phục hỏi:
- Con biết nhà chị Bích Hồng không ?
- Biết
- Lấy xe đi mời chị Bích Hồng tới ngay, mẹ có việc nhờ chị ấy
- Chị Trúc ra sao rồi hả mẹ ? - Phục nhìn mẹ với vẻ lo lắng.
- Không sao đâu, chị Trúc đã tỉnh.
- Có nên nói cho chị Bích Hồng biết không ?
- Ðừng có lẻo mép, cứ mời chị Bích Hồng tới và đừng nói lôi thôi vì cả.
Phục đi và về khoảng nửa giờ thì Bích Hồng tới. Bà Phán gọi Bích Hồng vào phòng khách.
- Thưa bác, có chuyện gì thế ạ ? - Bích Hồng dè dặt hỏi :
- Bác thật khổ tâm, Trúc nó tự tử phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. May còn kịp, bây giờ đã tỉnh. Chiều nay bác nhờ cháu vào bệnh thăm Trúc. Ðược chứ ?
Sau mấy giây bàng hoàng, Bích Hồng gật đầu nói :
- Vâng, cháu sẵn sàng. Thật cháu không ngờ Trúc lại liều lĩnh như vậy.
- Trúc nó bị hư thai - Bà Phán ấp úng - Thôi như vậy cũng xong.
- Thưa bác, Bách đã biết chuyện này chưa ạ ?
- Chưa và cũng đừng cho hắn biết. Bác thật không ngờ nó tệ như vậy. Rồi bác sẽ gặp nó để nói chuyện. Cũng tại bác cả mà thôi. Bác tin nó là bạn của chồng con Huyền phải là người đứng đắn, ai ngờ...
- Thật là khổ.
- Trúc nó dại qúa.
- Bác không nên trách Trúc, nó không ngờ sự thể xảy ra đến như vậy đâu.
- Tai hoạ này làm bác ân hận suốt đời. Mấy ngày nay bác trai không nói với bác nửa lời. Ông ấy ở luông trong bệnh viện không về nhà. Nếu có ông ấy ở nhà, chắc Trúc cũng không đến nỗi tự tử.
- Mọi chuyện rồi cũng qua bác ạ.
- Bác sẽ chuẩn bị những thứ cần dùng cho Trúc, chiều cháu ghé lại đây rồi hãy vào bệnh viện nhé ?
- Vâng.
- À.. lâu này cháu có gặp cậu Thường không ?
Bích Hồng lắc đầu. Bà Phán đăm chiêu nhìn qua cửa sổ rồi thở dài.
Buổi chiều Bích Hồng tới bệnh viện trong cơn mưa nhẹ. Trúc đã được đưa về phòng bệnh nhân và đang thiếp trong giấc ngủ. Nhưng khi Bích Hồng tới bên giường, nghe tiếng động Trúc mở mắt ra nhìn.
- Trúc khỏe chưa - Bích Hồng cầm tay bạn hỏi.
Trúc khẽ gật đầu. Bày mấy thứ đồ dùng ra bàn Bích Hồng bỗng nghe mưa rơi mạnh bên ngoài. Trúc hỏi :
- Mưa à ?
- Lúc nãy Bích Hồng tới trời cũng đã mưa, nhưng không lớn lắm, bây giờ lại là một cơn mưa lớn qúa chừng.
- Bây giờ mà được đi ra ngoài mưa thì thú vị biết bao
- Nhỏ bệnh mà đi đâu được ?
- Tại sao Bích Hồng biết mình nằm ở đây mà vào thăm ?
- PHục tới cho hay.
- Chút xíu nữa thì Bích Hồng không còn thấy mình nữa rồi. Chết lúc này sướng nhỉ ?
- Ðừng có nói nhảm nữa, Trúc uống sữa không mình pha cho.
- Không đói đâu.
Bích Hồng muốn trêu Trúc cho con nhỏ phát cười lên cho không khí căn phòng bớt ảm đạm, nhưng không biết nói gì bây giờ. Bình thường nếu gặp nhau, thế nào cũng phải trêu nhau vài câu. Nhưng trong hoàn cảnh này Bích Hồng thấy ái ngại.
- Không biết bao giờ Trúc được xuất viện nhỉ ?
- Bao giờ bác sĩ cho phép.
- Nằm đây buồn quá. Gặp những cơn mưa như thế này lại càng buồn hơn.
- Vì thế Trúc phải nghĩ đến một chuyện gì đó cho vui vẻ.
- Làm sao mà nghĩ được. Những gì mà Trúc nghĩ tới đều là chuyện buồn.
- Ðể ngày mai Bích Hồng sẽ mang cho Trúc quyển "Những người thích đùa". Bảo đảm đọc xong Trúc sẽ mau lành bệnh cho coi.
- Bây giờ là mấy giờ rồi, nhỏ ?
- Hơn năm giờ.
- Sao trời tối qúa nhỉ ?
- Tại mưa
- Sao người ta chưa bật đèn ?
Bích Hồng nhìn quanh, thấy công tắc ở góc phòng vội tới bật lên. Ngọn đèn tỏa ánh sáng trắng xanh lên gương mặt của Trúc, khiến cô như một người nào khác.
- Mỗi ngày Bích Hồng đều phải tới đây với mình nhé ?
- Dĩ nhiên rồi.
- Và nhớ mang sách vào cho mình đọc. Ðừng quên.
- Quên sao được mà quên.
- Bây giờ ta chỉ còn mỗi mình nhỏ thôi.
Bình thường hai đứa vẫn gọi nhau theo cách đó, nhưng hôm nay nghe Trúc xưng hô như thế Bích Hồng thấy thương bạn vô cùng. Ta và nhỏ, tưởng không còn cách gọi nào chân tình hơn, cảm động hơn.
- Mấy hôm nay nhỏ có gặp Thường không ?
- Không
- Sao Thường biến mất tăm vậy nhỉ ?
- Làm sao mình biết được. Hình như Trúc cũng không còn muốn gặp Thường nữa mà ?
- Trước đây thì như thế đấy, còn bây giờ thì muốn gặp Thường biết bao nhiêu.
- Ðể làm gì ?
- Cũng chẳng biết nữa, nhưng mình cảm thấy cần thiết phải gặp Thường.
Bích Hồng nhìn đôi mắt trũng sâu, mệt mỏi của Trúc như muốn tìm ở đấy một lời giải đáp.
- Bích Hồng nhìn gì thế ? - Trúc hỏi.
- Thật là khó hiểu. Hình như trong tâm hồn Trúc đầy sự mâu thuẫn.
- Bích Hồng tưởng như vậy ư ?
- Chứ còn sao nữa, khi thì lẫn tránh nhau như mèo vờn chuột, khi thì tha thiết muốn gặp. Ai mà biết cho được lòng Trúc nghĩ thế nào.
Trúc nhắm mắt lại, trên đôi môi xanh tái của Trúc hình như khẽ động đậy thành một nụ cười.
o0o
Thường dừng lại trước một quầy bán hoa ở đường Nguyễn Huệ. Bích Hồng ngạc nhiên hỏi :
- Trời đất, dừng lại ở đây làm gì vậy ông ?
- Có chuyện
- Anh quen với cô bán hoa nào ở đây à ?
- Quen
- Vậy thì cứ nói chuyện đã đời đi, tui chờ.
- Không, Bích Hồng cũng phải góp ý chứ. Vì đây là chuyện quan trọng.
- Quan trọng của ông mà tui góp ý làm gì ?
- Quan trọng mới nhờ Bích Hồng chứ, không quan trọng đã chẳng nhờ.
Bích Hồng nhăn mặt
- Gần hết giờ vào bệnh viện rồi ôi ơi, làm gì thì nhanh lên. Hay ông ở đây nói chuyện với người ta, tui vào bệnh viện thăm Trúc một mình.
- Bích Hồng làm khó qúa vậy ? Người ta nhờ góp ý coi mua hoa gì tặng cho Trúc cho có ý nghĩa đấy chứ.
- Lại còn bày đặt - Bích Hồng trề môi.
- Bạn bè không thông cảm còn còn chê bai nhau làm chi ?
Thường ngó Bích Hồng gãi gãi đầu và nhìn vào quầy bán hoa. Mắt anh dừng lại trước một loại hoa nào đó rồi vội lướt nhanh sang một loại hoa khác. Bích Hồng mỉm cười trước vẻ lúng túng của Thường.
Cô bán hoe trêu chọc :
- Anh muốn mua hoa gì mà chọn lựa kỹ thế ?
- Tặng người bệnh thì mua hoa gì, cô ?- Thường lúng túng hỏi
- Hoa vạn thọ
- Sau lại hoa vạn thọ ?
- Ðể chúc cho người bệnh mau khỏi bệnh và sống lâu ngàn năm ngàn tuổi.
- Còn tặng bạn bè ?
- Bạn trai hay bạn gái ?
- Bạn gái.
- Mua bông mười giờ Thái Lan đi, thứ này rẻ, vài trăm bạc có được một chậu đủ thứ hoa vàng, trắng, đỏ, hồng... nói lên tình bạn muôn màu muôn vẻ.
- Bông Cẩm Chướng được không ? Hoa mười giờ xấu lắm.
- Ðược
- Còn tặng người yêu ?
- Cái ông này... lộn xộn.
- Lộn xộn sao được tôi muốn mua một thứ hoa gì mang được tất cả ý nghĩa của người bệnh, tình bạn và tình yêu. Bởi thế tôi mới lựa kỹ.
- Thôi ông mua hoa nylon đi
Cô bán hoa cười khúc khích. Bích Hồng sốt ruột vì sắp hết giờ phải vào bệnh viện, lại giận Thường bày vẻ mà cù lần qúa đổi. Cô gắt lên :
- Mua hoa hồng đi ông Thường ơi.
- Hồng gì, có nhiều thứ hồng qúa.
- Hồng nhung, màu đỏ thẩm. Thôi mua nhanh lên
Thường mỉm cười nói với cô bán hoa :
- Cho một chục bông hồng nhung màu đỏ, gói sao thật đẹp giùm cô ơi.
Thường nhận bó hoa từ tay cô bán hoa có nước da trắng như trứng gà bốc và trả tiền. Anh mang hoa tới dúi vào tay Bích Hồng :
- Nhờ Bích Hồng cầm giùm. Hoa đẹp lắm đấy, Trúc vẫn thích hoa hồng.
- Biết vậy sao lúc nãy sao không mua ngay mà đợi người ta nhắc tuồng ?
- Tại quýnh qúa nên quên đầu quên đuôi
- Xì
Bị Bích Hồng "xì" cho một tiếng, Thường lúng túng ngượng ngùng lên xe phóng đi như sợ ai nhìn thấy.
- Chạy chậm thôi ông ơi, một người đang nằm nhà thương được rồi, tui không muốn phải đi nuôi một người thứ hai đâu đó.
Nhưng mặc cho Bích Hồng cảnh cáo bằng đủ lời lẻ, Thường vẫn phóng xe như bay giữa đường phố. Kể từ lúc Bích Hồng ghé nhà báo cho biết Trúc đang nằm bệnh viện và kể hết hoàn cảnh của Trúc, Thường cảm thấy như lửa đốt trong lòng. Anh giục Bích Hồng tới ngay bệnh viện sau cơn mưa.
- Trong những ngày vừa qua anh biết đi đâu vậy ?- Bích Hồng hỏi
- Tôi vẫn ở trong thành phố này, rất tiếc tôi không thể hoá ra con ve mùa hẹ chui xuống đất. Và nếu biến được, chắc tôi cũng biến mất tăm hơi rồi.
- Anh biết mặt thằng cha Bách không ?
- Biết chứ
- Trong trường hợp nào vậy ?
- Gặp một vài lần khi Trúc đi chơi với hắn.
- Lúc ấy anh làm gì ?
- Tôi như muốn khùng
- Và rồi anh tìm cách lánh mặt Trúc với một sự căm thù, bất lực à ?
- Căm thù Trúc thì không, còn làm gì trong trường hợp này ư ? Ðúng là tôi chẳng biết làm sao được. Những ngày đó tôi sống quay quắt như một kẻ đau tim nặng, tôi nằm lỳ trên căn gác đầy bụi.
- Ôi dào, thơ mộng qúa trời
- Bích Hồng còn chế nhạo tôi làm gì ?
- Tôi không chế nhạo anh, nhưng quả thật anh đánh trách vô cùng.
- Tôi mà đáng trách ư ?
- Chẳng lẽ anh đáng thương trong chuyện này, dù rằng anh đáng thương. Người tên Thường không đáng thương đâu nhé ? - Bích Hồng thấm ý, cười khúc khích
Thường nổi sùng :
- Tôi không cần ai thương hại cả
- Anh không cần ai thương là đúng rồi, nhưng anh phải thương Trúc. Ðúng không ?
Thường bị Bích Hồng hỏi kiểu đó, anh lúng túng không biết trả lời sao, chẳng lẽ lại nói "không". Thường bực bội cho chính mình, anh thở nặng nhọc như người đang leo dốc.
- Bích Hồng không biết tôi khổ tâm như thế nào đâu. Tôi đã phải sống với những kỹ niệm đau buồn khi phải về Vũng Tàu. Ðâu đâu tôi cũng nhìn thấy màu áo vàng của Trúc. Cho nên nếu về Vũng Tàu là tôi theo ghe đánh cá ngay để khỏi quay quắt với những hình ảnh ấy.
- Ở trên biển, anh có quên được màu áo vàng kkhông ?
- KHông.
- Anh làm gì trong lúc "lang thang" trên biển ấy ?
- Tôi nằm trên sàn ghe đánh cá đếm sao trời.
- Xời, chắc là "có bao nhiêu sao mọc tôi thương nàng bấy nhiêu" à ? Nghe nói mà cảm động chưa
- Trong lúc đó Trúc lại đi chơi với thằng khốn nạn đó. Vậy mà Bích Hồng còn mai mỉa tôi ?
- Anh khờ lắm. Nhưng thôi, gần tới bệnh viện rồi, anh dẹp cái bộ mặt "hận tình" của anh lại đi và đừng có than thở nữa.
Sau khi gởi xe, Thường cầm bó hoa được bao giấy cẩn thận đi theo Bích Hồng vào bệnh viện. Vừa đi Bích Hồng vừa "lên lớp "
- Anh hiểu thế nào là một người tự tử vừa được cứu sống chưa ?
- HiểU
- Trúc lại đang đau tim, cần phải tránh sự kích động, không nên nhắc lại chuyện đau buồn đã qua.
- Tôi biết chứ
- Hãy tìm cách khéo léo để an ủi, động viên Trúc. Coi như anh là người... có lỗi trong chuyện này. Ðược không ?
Thường đỏ mặt hỏi :
- Tại sao tôi là người có lỗi ?
- Nếu như anh không chịu như vậy thì thôi, dừng lại đây tốt hơn
Thường bối rối, nhìn bó hoa cầm trên tay, anh gật đầu.
- Thôi, cũng được đi, cứ cho là như thế.
- Anh miễn cưỡng qúa.
- Tôi.. có lỗi thật
- Bằng sự tự nguyện rất chân thành, chứ không phải bị ép buộc ?
- Ðúng vậy
- Vậy thì được. Phòng của Trúc bên tay trái kìa. Anh vào đi.
Thường bối rối hỏi
- Bích Hồng đi đâu ?
Tôi ở phía sau lưng anh chứ đi đâu ? - Bích Hồng cười khúc khích.
Tới trước cửa phòng. Thường đột nhiên bối rối, anh dừng lại thập thò như một đứa trẻ con. Bích Hồng đẩy vào lưng Thường một cái mạnh.
- Vào đi chứ, giường số năm, bên tay phải
Và thật là một trường hợp đầy xúc động, Thường tới bên giường của Trúc trong khi Trúc nhắm mắt thiếp vào giấc ngủ. Thường lúng túng, gương mặt đau khổ tột cùng, anh ngồi nhẹ xuống mép giường tìm bàn tay của Trúc sau tấm chăn len. Thường nắm bàn tay nhỏ bé, xanh xao của Trúc.
Trong lúc đó trong giấc ngủ mơ hồ, chơi vơi, Trúc cảm thấy có cai nắm lấy bàn tay mình, bàn tay ấy cứng cáp và đầy hơi ấm. Trúc khẽ mở mắt và rồi cô vụt nhắm ngay mắt lại. Trong khoé mắt Trúc long lanh một giọt nước mắt.
Bích Hồng khẽ lay vai bạn nói :
- Mở mắt ra đi Thuỷ Trúc, coi có nhận ra người quen không ?
Cặp mắt đen sâu thẳm ấy lay động, chớp mấy cái rồi từ từ mở ra.
- Ðừng có khóc nữa công chúa ơi - Bích Hồng bẹp má Trúc nói đùa.
- Anh vừa được Bích Hồng báo tin và đến thăm em đây - Thường lúng túng nói và dúi vào bàn tay Trúc bó hoa
- Cái gì thế Thường
- Hoa hồng đấy.
- Ôi...
Trúc kêu lên và đưa bó hoa kề sát mũi mình. Trúc sung sướng hỏi Bích Hồng
- Ngoài trời còn mưa không nhỏ ?
- Tạnh rồi
- Sao trời không mưa nữa nhỉ ?
- Lại đòi mưa. Bộ nhỏ nằm trong này riết rồi ghiền mưa hả ?
Trúc gật đầu, hôn lên những bông hồng đỏ thắm, chơi vơi trong niềm vui. Bích Hồng ngó Thường cười :
- Anh làm mưa... nhân tạo được không ?
- Ðùa.
- Sao lại đùa. Khi người yêu muốn là trời muốn mà. Anh hãy đem một cơn mưa vào phòng Thuỷ Trúc đi.
Thường hiểu ý, anh tới mở tung cách cửa sổ phòng. Bên ngoài buổi chiều đã xám lại với một khoảng trời mờ đục, uớt đẫm nước sau cơn mưa.
Trúc nhìn ra cửa sổ, mỉm cười hỏi :
- Sao người ta không thắp đèn nhỉ ?
- Bây giờ còn là buổi chiều, Trúc quên rồi sao ?
Trúc gật nhẹ đầu. Thường đặt bàn tay nhỏ bé của Trúc vào trong chăn và hỏi :
- Trúc thấy trong người ra sao ?
- Khoẻ nhiều rồi
- Cố gắng vượt qua để mau lành bệnh và trở lại trường
- Bích Hồng đã kể cho Thường nghe hết mọi chuyện chưa ?
- Thường biết cả rồi. Trúc hãy xem đó là một giất mơ. Mọi chuyện rồi sẽ chống quên như cơn mơ trong giấc ngủ mà thôi.
- Thường tưởng như vậy thật ư ?
Bích Hồng đưa mắt ra hiệu cho Thường. Anh hiểu ý nên đổi hướng câu chuyện :
- Chú bé Ngoan có gởi cho Trúc một bức thư dài, lúc đi vội qúa Thường quên mang theo.
- Thường đã đọc thư chú Ngoan chưa ?
- Chưa, bức thư dán kín. Chú ta cẩn thận lắm, nhất định không cho người thứ ba biết mình viết gì trong thư đâu.
- Ngày mai Thường vào nhớ mang theo thư của Ngoan nhé.
- Dĩ nhiên rồi
- Có lẽ sau khi ra viện. Trúc sẽ về Vũng Tàu ở một thời gian.
- Trúc định như thế à ?
- Phải vậy thôi, Trúc sợ thành phố này. Người ta sẽ nhìn mình ra sao ?
Bích Hồng lên tiếng :
- Nhỏ lo làm gì cho mệt. Mọi chuyện sẽ tan như bụi bám trên cây lá sau cơn mưa thôi. Không ai sống mãi với ám ảnh đâu.
Trúc bỗng nắm bàn tay Thường, cô nức nở, giọng cô như vỡ ra trong cơn xúc động :
- Thường căm thù em lắm phải không ?
Thường bóp nhẹ những ngón tay run rẩy của Trúc, nói :
- Sao Trúc lại nói thế ?
- Lúc nhìn ánh mắt của Thường trong vũ trường ngày nào khi mình tình cờ "đụng độ" nhau. Ðôi mắt ấy sao mà dễ sợ qúa. Ðôi mắt ấy như căm thù, cứ đi mãi theo em cho tới bây giờ. Hôm trước ra Vũng Tàu, ngồi với Ngoan trên thuyền nhìn xuống mặt biển buổi chiều em cũng thấy đôi mắt ấy.
Thường cười :
- Tại Trúc tưởng tượng ra đấy thôi.
- Bây giờ Thường ra sao ?
- Vẫn đi học bình thường, vẫn ăn ngủ bình thường.
- Còn giận em nữa không ?
- Không bao giờ
- Ðừng giận em nữa nhé. Em giống như con chim nhỏ bị thương rồi.
Thường cố tránh cho Trúc sự xúc động không cần thiết, nhưng rồi câu chuyện lại diễn biến theo hướng bất ngờ ấy. Anh ra hiệu cho Bích Hồng, rồi nói với Trúc :
- Anh ra ngoài mua gói thuốc lá, em nằm nghỉ nhé.
- Không, anh đừng tìm cách lẫn tránh em một lần nữa - Trúc hốt hoảng nói.
- Anh vào ngay thôi mà....
Thường lật đật buớc nhanh ra khỏi phòng. Anh đi thẳng tới cổng mua một gói thuốc lá, xé bao thuốc ra rút ra mộtt điếu châm lửa hút và rít mấy hơi thuốc như kềm chế sự xúc động của mình. Thường không trở vào ngay mà đi vòng vòng trong khoảng sân rộng của bệnh viện, anh tới ngồi xuống một chiếc ghế đá kê dưới tàn cây. Không khí ẩm ướt như mang theo một chút hương hoa.
Lúc Thường trở vào, Bích Hồng đã dùng một ly trong suốt để cắm những bông hồng đỏ thắm. Căn phòng đã sáng, bình hoa rực rỡ hẳn lên. Trúc cũng đã ngồi dậy, cô dựa vào bức tường và đang ăn những múi cam.
- Hoa hồng của anh đẹp lắm - Bích Hồng khen.
- Nhờ ý kiến của bạn đấy - Thường cười.
- Xời. Tại vì thấy anh tội nghiệp qúa thôi.
Thường đỏ mặt, anh ngồi xuống mep giường. Trúc trao cho Thường múi cam và nói :
- Ăn với em múi cam để mong cho em mau khỏi bệnh.
- Ðồng ý.
Thường ngậm múi cam trong miệng, cảm thấy vị ngọt ngào tan dần trên đầu lưỡi. Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trúc bồi hồi như khi bắt gặp đôi mắt ấy lần đầu tiên trong vườn nhãn mùa hè ngày nào.