Dòng đời bình yên - Trần Hiếu Nam
"Bạn có biết, mỗi ngày khi bắt đầu đi làm hay tan sở...người bước đi bên cạnh mình có thể là một người lạ ở lúc đó..nhưng sau này...họ cò thể trở thành người thân cận nhất và cũng là người mà mình không thể nào mất được trong cuộc đời?"
Ngày mai giông tố kéo đến,
ngày mai gió mưa mịt mù
Ngày mai có nắng mới,
ngày mai ấm êm cuộc đời...
Nhấn nút tắt máy, Yến Chi lấy dĩa CD bỏ vào hộp rồi cho cả mấy dĩa CD khác vào túi xách màu nâu đậm, xong bỏ nó bên cạnh vali mà cô đã chuẫn bị sẵn nằm cạnh cửa phòng.
Yến Chi đi lại chiếc bàn học bây giờ đã trống đi mấy bức hình, những keo thuỷ tinh cấm mấy bông hoa bằng giấy. Suy nghĩ một hồi, Yến Chi quyết định ghi lại mấy dòng chữ cho mẹ rồi đứng dậy bước ra ngoài. Cô ván tờ giấy đó lên cửa tủ lạnh, đọc kỹ lại một lần nữa rồi mới trở vào phòng xách vali đi.
Không hiểu sao lúc này Yến Chi muốn khóc hết sức, nhưng mà hình như nước mắt lại rơi thầm lặng trong lòng chứ không ở ngoài mắt, làm cho lồng ngực cô nặng đến nghẹn cả hơi thở. Đây không phải là lần đầu tiên cô muốn thoát ra khỏi căn hộ này, nó có thể là lần thứ một ngàn lẻ mấy lần kìa. Nhưng mà cô cứ chần chừ, phân vân...mãi đến cuối cùng, cũng là quyết định ra đi thôi.
Kéo vali ra ngoài, Yến Chi đưa mắt nhìn quanh một lần, tuy sống chỗ này không bao lâu, nhưng Yến Chi vẫn không sao thoát khỏi nỗi bịn rịn lúc sắp rời xa. Cô thương mẹ, nhưng cũng thấy buồn mẹ, nửa thương nửa buồn làm cho cô thấy mệt mỏi. Có lẽ, mẹ sẽ bớt đi gánh nặng khi không có cô bên cạnh, mọi chuyện cũng có thể êm ả hơn.
Chuyến xe đưa cô đến một nơi tấp nập người qua lại. Có nhiều ánh mắt lạ lùng của những người qua đường nhìn vào Yến Chi, như muốn biết cô "vừa xảy ra chuyện gì?" mà trên tay mang hành lý. Cô lặng lẽ ngồi xuống băng ghế bên cạnh cây phong cao lớn, lấy trong xách ra một cuốn sổ tay và cây viết. Yến Chi viết lại hành trình ngày hôm nay của mình. Viết được vài hàng thì cô đã không biết được bước đi kế tiếp ra sao để mà viết nữa, vì trước mắt cô bây giờ là một vết mờ mịt.
Giờ này Thúy Phụng không có ở nhà cho nên Yến Chi không còn chỗ nào khác để đi. Cô ngồi đó không biết bao lâu, có lẽ rất là lâu. Người qua đường cũng thưa dần, chỉ còn một ánh mắt đang nhìn cô thờ thẩn.
Chắc tại Yến Chi đang nhìn tận phương trời xa nào đó, nước mắt không biết từ đâu chảy dài trên má, không thèm lau, cứ nhìn trân trân phía trước mặt. Người đó ngồi bên cạnh cô lúc nào cũng không hay, chẳng để ý. Đến khi Yến Chi bỏ đi một đoạn thật xa, thấy cô bước lên chiếc xe taxi, Tuấn Phong mới thở ra một hơi thật mạnh.
Có lẽ những nét đẹp trên ngương mặt người con gái sẽ hiện ra nguyên vẹn trong lúc các cô khóc hay sao ? Tuấn Phong chợt thầm hỏi. Thùy Dương cũng vậy, cô gái nọ cũng vậy. Tuấn Phong không thích nhìn thấy cảnh ấy, nhất là nước mắt, nó khiến cho anh cảm thấy đối phương qúa yếu đuối, nhu nhược, cần sự che chỡ, quan tâm.
Nghĩ đến đó, Tuấn Phong vụt đứng lên, nhưng mắt anh kịp nhận ra vật màu đen nằm trên băng ghế. Chắc là cô ta bỏ quên. Tuấn Phong chụp nhanh cuốn sổ rồi chạy vào bãi đậu xe gần đó lấy xe. Trả tiền xong, anh chạy nhanh đến căn condo cách đó khoảng mười lăm phút.
Lên đến tận lầu 40 , Tuấn Phong đứng trước phòng số 4012, nhìn nó rồi anh nhấn chuông.
-Tới rồi hả ? - Vừa mở cửa, Thùy Dương mỉm cười hỏi - Ăn cơm chưa ?
Tuấn Phong lấn mình đi vào, anh lắc đầu:
-Chưa, theo anh Hai ra toà rồi không trở lại văn phòng.
Thùy Dương ồ một tiếng, cô chỉ mấy thùn đồ nói:
-Còn nhiều thứ chưa soạn ra kịp, Ngô luật sư, em có rảnh không?
Tuấn Phong quay lại nhìn Thùy Dương, hỏi:
-Thật là phải làm vậy sao ? Biết tánh má rồi mà, sao làm vậy chứ?
Thùy Dương vén tóc ra sau tai, cô ngồi xuống khui thùn đồ ra, nói:
-Chị biết . Nhưng mà nhìn thấy chị, má buồn lắm, chị không muốn như vậy.
Tuấn Phong nghe giọng nói cô hơi nghèn nghẹn, anh đưa hai tay lên nói:
-Thôi được rồi, phán chị vô tội, làm ơn đừng có khóc trước mặt tôi nữa . Hôm nay đụng phải ba độ, độ nào cũng khóc, thật là khổ.
Thùy Dương quẹt nhanh mắt mình, cô hỏi:
-Đụng độ thế nào, nói nghe coi Ngô luật sư.
-Ờ, thì lúc trên toà, bên thua kiện khóc như mưa tuôn, ngoài toà gặp một người khóc như thác lũ, bây giờ thì...răm răm...sắp mưa nữa rồi.
Thùy Dương đứng dậy với chồng sách và album hình , cô hỏi:
-Người bên ngoài toà là ai ? Bị cáo, nguyên cáo?
-Không phải bên bị cũng chẳng là bên nguyên.
-Vậy là ai?
-Không biết .
-Sao không biết ?
-Phản đối ! Phản đối không được nêu ra những câu hỏi không liên quan đến án tình hôm nay !
Tuấn Phong mệt mỏi ngồi xuống ghế, anh hỏi:
-Con nhóc đâu rồi ?
-Ngủ rồi. Ăn gì không ? Chị làm cho .
Tuấn Phong nhìn quanh rồi hỏi:
-Tối nay ....cho ngủ ké một đêm được không ?
Thùy Dương tròn mắt :
-Cái gì ? Thôi đừng, má biết em ở đây thì phiền chị lắm. Về nhà đi Phong.
-Ok, ok. Vậy thì tôi đi sang nhà thằng Quân hay thằng Thiện gì cũng được.
Tuấn Phong đứng dậy, chỉ mấy thùn đồ còn lại:
-Tội không thương người, nên phạt tự mình làm lấy, xin chào !
Thùy Dương đứng há mồm nhìn Tuấn Phong bước ra khỏi cửa, anh đóng lại cái rầm . Đứng bên ngoài, Tuấn Phong mỉm cười lắc đầu, nói vọng vào:
-Lần sau, nếu cũng không đồng ý, là tôi tẩy chai chị đó nghe, bái bai !
Tiếng bước chân Tuấn Phong xa dần, Thùy Dương ngồi xuống mở mấy thùn đồ khác ra tự mình đặt ở những nơi mình thích. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô cứng rắng như vậy, việc làm cứng rắng đầu tiên là dọn ra khỏi nhà, tới căn condo này. Bây giờ , đây là thế giới mới của Thùy Dương và bé Mẫn Nhi. Hai mẹ con Thùy Dương nhất định sống cho thật tốt để mọi người xung quanh họ bớt lo lắng cho họ, quan tâm đến họ.
Thật ra được quan tâm, long lắng đâu phải ai cũng có phước phần. Nhưng đối với Thùy Dương, nó bao gồm quá nhiều áp lực. Áp lực đó khiến tinh thần cô căng thẳng đến mỏi mệt. Bây giờ, nhìn quanh căn nhà, tuy rất nhỏ và vắng vẻ, nhưng Thùy Dương thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều. Tuy nhiên, cô không tránh khỏi cảm giác có tội khi nghĩ đến ba má.
-Xin lỗi bắt mày chờ lâu , vào đi Chi .
Thúy Phụng giúp Yến Chi xách hành lý vào, cô hỏi:
-Chỉ bấy nhiêu đồ thôi hả ? Ít vậy ?
Yến Chi cười gật đầu:
-Không phải mày nói là có nhiều đồ cho tao "share" hay sao ? Cho nên tao không có mang theo hết, vả lại, ở tạm thôi mà, mang nhiều đồ phiền phức lắm.
Thúy Phụng đưa Yến Chi vào phòng có sẵn hai chiếc giường nhỏ, bộ trải giường một bên màu hồng một bên màu trắng.
-Tao biết mày thích màu trắng nên mày biết giường nào là của mình rồi chứ? -Chỉ tay lên trên, Thúy Phụng nheo mắt - Anh họ tao cũng chừa chỗ trong quán bar cho mày, thời gian ra sao thì tao không biết.
Yến Chi ôm chầm lấy Thúy Phụng, nói :
-Cám ơn nhiều nghe Phụng, không có người bạn như mày, chắc là tao phải nằm đường.
Thuý Phụng vỗ vai Yến Chi, xong đẩy cô ra:
-Xì..nói gì không, ai biểu tao là bạn mày chi chứ . Nói gì mà làm tao cảm động muốn khóc luôn.
-Tao nói thật mà, rất cám ơn mày.
-À, mà sao mày bị "off" vậy ? Lại cũng vụ cũ à ?
Yến Chi khe khẽ gật đầu. Thúy Phụng ngồi bệch xuống giường, chắc lưỡi:
-Thiệt tình, sao có người tệ hại như vậy nữa hỏng biết !
-Cũng có thật đó, nếu không đâu có Dương Yến Chi ngày hôm nay.
Thấy giọng nói Yến Chi buồn buồn, Thúy Phụng mỉm cười :
-Thôi, xin lỗi mày đi, tao không nên nhắc ba cái chuyện đó ấy hoài, nè, tao giúp mày soạn đồ.
-Cám ơn.
Thúy Phụng máng chiếc áo cuối cùng vào tủ, cô quay qua thấy Yến Chi lụt lạo tìm gì đó trong xách tay mà mặt có vẻ đờ đẫn, cô hỏi:
-Mày tìm gì đó?
-Cuốn sổ của tao, đâu mất tiêu rồi. - Yến Chi nghiêng đầu suy nghĩ, không biết mình đã đánh mất ở đâu . - Tao nghĩ mãi vẫn không biết đánh mất ở đâu?
-Quan trọng lắm không, giấy tờ toàn bộ trong đó chứ ?
-Không, chỉ là sổ tay bình thường.
Thúy Phụng thở phào:
-Còn tưởng giấy tờ chứng minh, cũng đỡ.
-Cũng không có gì đâu, đừng quan tâm tới Phụng à. -Yến Chi mỉm cười cho qua, nhưng trong lòng cô vẫn tiếp tục hoang mang. Đã làm mất ở đâu nhỉ ?
-Chi à ?
-Hả ?
Thấy Yến Chi trầm ngâm hơi lâu, Thúy Phụng giục:
-Mau lên , tao đưa mày lên lầu gặp anh chị - Vừa kéo Yếu Chi đi, Thúy Phụng vừa nói như khoe - Tao nói cho mày nghe nghen, bạn gái anh Tài "cool" lắm, chịu chơi nữa. Tao kết như tánh bà đó mày ơi, chơi tới bến luôn !
Yến Chi chau mày mim mím cười. Người mà Thúy Phụng đang tả, sao nghe giống đàn anh chị "xã hội ..đen " quá, làm Yến Chi cảm thấy sợ .
-Nghe sợ phải hông ? Hà hà...tao nói thật, chỉ tên là Betty, vừa cao, vừa đẹp gái..
Nói tới đó thì đã đến cửa lầu một, Thúy Phụng đưa tay lên gõ , kế tiếp có người mở cửa, là một người thanh niên. Tóc anh cắt rất ngắn , chỉ để trên trán vài cọng màu vàng nhạt. Thấy Thúy Phụng và cô gái lạ bên cạnh, anh tự nhiên đoán ra:
-Em là Chi mà con Phụng nhắc phải không ? Chào em, anh là Tài.
Yến Chi gật đầu đưa tay ra bắt, điểm nụ cười nói:
-Dạ, cám ơn anh giúp đỡ. Từ nay làm phiền anh chị nhiều.
Tài mở cửa rộng ra, chỉ vào phòng khách:
-Vào đi, đứng ở ngoài người ta tưởng anh bạt đãi hai người đẹp . -Tài gọi lớn - Betty ! Có Phụng lên nè!
Betty từ trong phòng mở cưả bước ra, cô khoát trên người chiếc áo tang top màu xanh, cổ cắt thấp để lộ phiá trước ngực một màu trắng ngà gợi cảm. Cô ấy giống như lời Thúy Phụng đã nói, rất biết chưng diện, xinh đẹp cao ráo. Yến Chi gật đầu chào:
-Em tên Chi, ở dưới nhà với Phụng.
-Ồ...- Betty lại gần nắm tay Yến Chi - Em đẹp gái quá, vậy mà con Phụng nói ..em thua nó 180 cây số ...
Thúy Phụng trề môi ngồi xuống ghế, mắc cô liếc Betty sắc bén:
-Chị thật là vô nhân đạo quá, nói là giữ bí mật cho em, bây giờ nói xấu ! Thấy mà ghét !
Betty đi lại ôm Thúy Phụng, nhéo lên má cô một cái, nói:
-Không có mặt người ta, em láu khoét, nói là Yến Chi chỉ "tầm thường thôi", bây giờ rõ là Yến Chi này xinh đẹp hơn cả chị...làm chị tưởng mình ngon lành nhất nữa. Em thật là đáng bị phạt.
Yến Chi vẫn đứng đó, hai gò má cô đỏ rần lên bởi những lời khen tế nhị của Betty. Tài thấy vậy xen vào:
-Thôi đủ rồi, hai người làm vậy không lo khách buồn lòng sao? Đỏ mặt hết rồi kìa.
-Làm gì có ! -Thúy Phụng kéo Yến Chi ngồi xuống sô fa - Ngồi đi ...Mày biết không, bà chị Betty này cứ nghĩ mình đẹp nhất, bây giờ, bà ta thua mày, nên muốn nhéo tao cho đỡ tức...
-Nói gì hả nhóc con ? - Betty lại nhéo tới tấp lên mặt và đùi Thúy Phụng làm cô nàng phải đưa tay lên đầu hành.
-Em chịu thua, em xin lỗi...
Betty đẩy Thúy Phụng ra, cô nghiêm trang lại, hỏi Yến Chi:
-Làm trong quán ba, em không ngại chứ ?
-Dạ không, em có làm qua chị ạ.
-Nghe nói em có bằng pha rượu ?
-Dạ.
-Ok, very good ! Vậy nà, quán chị bây giờ có bốn người làm, và thay phiên nhau làm cuối tuần. Vì em đến sau, anh chị chỉ có thể cho em làm vào những đêm cuối tuần, ngày thường thì....ư...vì cũng không bận lắm nên có thể không cho em giờ được. Nhưng mà vậy, làm cuối tuần thì tiền "tips" nhiều lắm, bù cho những ngày không làm.
Yến Chi đồng ý gật đầu:
-Dạ, ok mà chị. Ngày thường, em hy vọng tìm được việc làm full time, chị giúp tạm em nhiêu đó quá hay rồi. Em cám ơn anh chị.
Betty gật đầu với Yến Chi, cô nói thêm:
-Quán chị đa số là chỗ quen biết, bạn bè. Cho nên, em đừng lo những chuyện không tốt xảy ra, quán chị rất bình yên về mặt trật tự.
-Dạ.
Sau lần gặp gỡ đó, hai hôm sau là Yến Chi bắt đầu đi làm. Tuần lễ đầu vì có người xin nghĩ lễ, nên cô làm khá nhiều giờ. Quán VPub đúng như lời Betty đã nói, đa số khách đến có quen biết với Tài và Betty. Họ rất thông cảm tay chân lọng cọng của Yến Chi và thường hay trêu chọc cô cho vui. Mỗi lần bị lấn tới hết cách gỡ thì Betty nhảy vào cứu , câu mà Betty thường nói nhất là "cảnh cáo các anh đừng quấy rầy nhân viên của tôi". Yến Chi rất phục tánh thẳng thắn của chị.
~0~
Tuấn Phong ngồi ở bàn làm việc, thờ thẩn nhìn điện thoại di động một lúc rồi anh mới quyết định mở nấp ra. Nhấn vào tên người anh muốn gọi. Điện thoại reo lên hai lần , đầu giây bên kia mới bắt.
-Hello , là anh hả? Sao hổm rày không gọi cho em chứ ? Nhắn biết bao nhiêu tin, cũng im luôn. Làm việc gì mà quên cả giờ giấc, quên luôn cả em, thấy mà ghét.
Giọng nói nũng nịu hờn giận bây giờ không làm cho lòng Tuấn Phong xao động nữa, âm vang ấy dường như làm anh mất đi vẻ tự nhiên. Nếu hôm đó, sau phiên toà anh không đến ngân hàng gặp Nguyễn Quân thì giọng nói nũng nịu bây giờ làm cho anh thấy có lỗi vô cùng. Có rất nhiều chuyện khiến mình trở nên hồ đồ, không còn biết tin đâu là sự thật. Và có rất nhiều sự việc, nếu không chính mắt mình nhìn thấy thì không bao giờ dám tin . Tuấn Phong là một luật sư, anh rất tin tưởng chứng cớ thật sự, và rồi sau đó mới quyết định mình phải làm cách nào. Dù không phải là luật sư đi nữa, từ nhỏ đến giờ, tánh Tuấn Phong rất thẳng thắn, không thích dây dưa. Lại thêm ảnh hưởng từ nơi Thùy Dương, tình yêu đối với anh là một thứ gì đó mà mình nên đắng đo suy nghĩ, đừng nên quá lều lĩnh. Không thể nào quyết định ở giây phút hồ đồ nhất thời, rồi sau đó mới hối tiếc.
Thấy Tuấn Phong vẫn im lặng, Thiên Kim xuống nước;
-Thôi được rồi, đừng có vậy nữa, em tha lỗi cho đó. Anh Phong nè, mình đi chơi nghe, bạn em có tiệc đính hôn, mình đi dự nha ?
-Xin lỗi.. .- Tuấn Phong nói - Anh ..có chuyện cần phải nói với em.
-Chuyện gì ? Anh nói mau đi, em phải chuẫn bị thay đồ, trang điểm nữa.
-Mình có thể nào ra ngoài nói chuyện không ?
Thiên Kim hơi khựng lại, cô hỏi:
-Ra ngoài à ? Mình đâu còn thời gian chứ, vậy thì anh đến đón em đi dự tiệc, có gì thì nói sau.
-Không được, chuyện này rất quan trọng. Mình cần phải nói chuyện.
-Quan trọng ư, vậy thì anh mau nói đi, còn ra ngoài chi cho mất thời gian chứ ?
Tuấn Phong không muốn những chuyện như thế này nói thông qua bằng điện thoại. Anh hy vọng gặp mặt Thiên Kim bên ngoài, tìm chỗ nào đó để nói rõ ràng hơn. Tuấn Phong không thích trốn tránh sau khi đã quyết định ý của mình. Nhưng Thiên Kim một mặt không muốn đối diện với anh, cô xem mọi việc gì cũng quá đỗi tầm thường không đáng để ý tới.
Tuấn Phong hỏi thêm một lần:
-Có thể gặp ở ngoài chứ?
-Em bảo là không có thời gian, em còn đi làm tóc.
Tuấn Phong hơi thất vọng, nhưng anh hoàn toàn không thấy buồn bực chút nào. Bởi vì, anh cho quyết định của mình sẽ không sai. Tuấn Phong vẫn ngồi trên bàn làm việc, trên tay cầm cây bút , sẵn có tờ giấy nháp nằm bên cạnh, anh nhanh tay viết một chữ "Over!". Sau đó anh nói vào điện thoại:
-Anh nghĩ mình không đáp ứng được yêu cầu của Kim, thời gian làm việc của anh quá là nhiều, anh không tròn trách nhiệm với Kim. Anh thật là xin lỗi.
-Anh nói gì em không hiểu chi hết ? Cái gì yêu cầu , cái trách nhiệm ?
-Anh đã suy nghĩ rất kỹ, giữa anh và em, không có "work out" , tốt nhất chỉ làm bạn. Anh hy vọng Kim....
-Hả, anh nói gì ? -Thiên Kim vội vả cướp lời - Anh có điên không mà nói vậy ? Anh ..anh làm ơn giải thích rõ ràng những gì mình vừa nói, em không hiểu nổi !
Tuấn Phong vẫn giữ thái độ ôn tồn:
-Thiên Kim, em hiểu, em nhất định là hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai. Chúng ta sẽ rất tự do nếu không bị đối phương ràng buộc.
-Ý anh là sao ? Anh bảo em ràng buộc anh ?
Tuấn Phong đưa tay bóp đầu. Thật ra Thiên Kim đang làm gì ? Cô ấy chẳng phải rõ ràng hơn ai hết sao, có thể nào làm như chưa hề xảy ra chuyện gì được à ? Tuấn Phong ra quyết định này bởi vì anh không muốn níu kéo những gì vốn không thuộc về mình. Tình cảm anh dành cho Thiên Kim không sâu đậm nên không cảm giác đau khi thấy cô thân mật bên người khác. Thiên Kim là một cô gái thông minh, có học thức. Nhưng có lẽ cô chưa đủ trưởng thành để hiểu và thông cảm giác cho Tuấn Phong. Đó là anh rất coi trọng việc làm mới bắt đầu của mình. Với anh, sự nghiệp mới khởi đầu của người đàn ông rất quan trọng, tuy nhiên, cũng không nên lơ là đến chuyện yêu đương bè bạn. Có thể chính vì nguyên do Tuấn Phong không dành nhiều thời gian cho Thiên Kim, nên đã khiến cho cô ngã vào lòng người khác? Sao cũng được, Tuấn Phong hy vọng Thiên Kim sẽ hạnh phúc, nhất là bây giờ, sau khi kết thúc giữa hai người, cô sẽ được tự do.
Tuấn Phong nói thẳng:
-Trong thời gian tìm hiểu nhau, anh nghĩ đối phương có quyền quyết định sự chọn lựa của mình. Có lẽ... anh không thích hợp với em.
-Đừng nói quyền và luật lệ với em !- Thiên Kim hét qua điện thoại - Có phải anh có người khác ? Nếu có thì nói thẳng ra, cần chi úp mở, nói như là em có lỗi vậy !
-Nếu em nghĩ vậy, thì là vậy đi. Anh chúc em vui vẻ.
-Em muốn gặp anh !
-Xin lỗi Kim.
Đóng điện thoại, Tuấn Phong đưa tay xoa đầu. Điện thoại anh cứ réo lên liên tục. Đáng lý là bài nhạc này là bài anh thích nhất , vậy mà hôm nay nó như là tiếng chuông ngân vang chát chúa, nhức cả đầu. Tuấn Phong chóng hết nỗi, anh tháo luôn bin ra, ném điện thoại lên giường ngủ của mình.
Theo thối quen, mỗi khi có chuyện bực mình là Tuấn Phong đi qua phòng bên cạnh. Anh rất thích nghe giọng cười của Mẫn Nhi, cô cháu gái đáng yêu của anh. Mỗi lần cô bé cười, mệt mỏi trong đầu óc Tuấn Phong điều tan biến đi hết.
Tuấn Phong gõ nhẹ cửa, nhưng bất thần sực tỉnh, Thùy Dương và bé con đã không còn ở trong nhà này nữa, chị ấy đã dọn đi hơn hai tuần nay rồi. Tuấn Phong đẩy cửa bước vào, phòng Thùy Dương vẫn còn y nguyên, một chiếc giường king rộng rãi, trên giường, còn đọng lại dáng nằm sấp của Mẫn Nhi. Cô bé chống tay lên cằm, vừa đọc sách vừa cười giòn giã.
Tuấn Phong đi lại giường, ngồi xuống, nói như cho Thùy Dương nghe:
-Bà chị khờ, nếu cứng rắng một chút, đâu phải như vậy chứ. Tình yêu của chị ra sao ? Tình yêu của chị, đúng là hồ đồ, khờ khạo, không đáng tôn sùng một tí nào.
Tuấn Phong nghĩ, nếu như tánh Thùy Dương giống như mình, thì tình cảnh bây giờ sẽ có khác. Cùng cha mẹ sinh ra, sao tánh họ không ai giống ai hết vậy ? Đúng với câu "cha mẹ sanh con, trời sanh tánh". Đúng là vậy rồi, nếu không thì đâu có một người nhu nhược , còn một người thì cứng rắng.
Đứng trước tấm hình chân dung của mẹ con Thùy Dương, Tuấn Phong nhìn đến không chợp mắt. Tuấn Phong lấy làm buồn chị, nhưng cũng thầm cảm ơn Thùy Dương, cám ơn cô đã cho anh nhìn rõ ràng hơn trong vấn đề tình cảm. Dù lúc nào anh cũng nghĩ Thùy Dương rất khờ dại, nhưng có lẽ tình yêu của cô là như thế. Không ai trong cuộc là sáng suốt cả, tình yêu của Thùy Dương là vậy, rất mù quáng. Ai cũng có suy nghĩ khác về tình yêu, và cho đến bây giờ, không một ai có thể giải thích rõ ràng, "tình yêu là gì?".
Vừa mở cửa bước ra, Tuấn Phong dừng lại. Má anh, bà Phương Thùy đã đứng bên ngoài từ bao giờ. Ánh mắt bà vừa vui vừa ngỡ ngàng , rồi chuyển thành thất vọng nhìn Tuấn Phong. Anh khép cửa lại nói:
-Con tưởng chị Tư còn trong phòng...
Bà Phương Thùy quay lưng bước xuống lầu, giọng nói bà bỗng trở nên lạng bưng:
-Thích đi thì cứ đi, sẵn nhà này đâu cần những người ngốc nghếch đến như vậy.
Tuấn Phong theo chân bà Phương Thùy đến tận phòng khách, đợi cho má ngồi xuống ghế, Tuấn Phong bất mãn nói:
-Chuyện xưa vậy rồi, má vẫn thích trách móc chỉ vậy hoài sao ? Dù gì chỉ cũng là con của má.
Bà Phương Thùy khoanh tay xoay mặt nơi khác, nói:
-Tôi không có phước như vậy !
-Má ! Thấy chỉ như vậy, má không buồn ư ? Con biết má không ghét chỉ, nhưng tại sao má dửng dưng, bỏ mặc chỉ như vậy? Má có biết chỉ đau khổ đến mức nào không?
-Đủ rồi ! Tôi không cần cậu ở đó mà dạy đời tôi ! Hãy liệu mà nhìn kỹ bản thân mình, đừng bước theo con đường nó đã đi qua ! Mất mặt bao nhiêu đó cũng quá đủ rồi !
-Con không phải là chỉ, con mãi mãi không bao giờ giống chỉ !
Nói xong Tuấn Phong bỏ đi. Còn lại bà Phương Thuỳ một mình trong phòng khách, vắng toanh. Mới mấy tuần trước đây, còn có tiếng trẻ thơ kêu bà ngoại, ông ngoại. Cô bé kiên nhẫn ngồi nghe bà dạy từng nốt nhạc lời ca. Cây đàn piano màu đen to lớn bây giờ thiếu vắng bóng dáng nhỏ xíu thơ ngây của cô bé ngày nào ngồi nhịp nhịp chân tay. Ai bảo bà không đau lòng, có người mẹ nào mà không đau lòng khi thấy con mình như vậy. Bà biết tánh Thùy Dương quá kia mà, con bé khờ nhất trong bốn đưá con, là đứa con gái bà lo lắng nhiều nhất. Không phải vì Thùy Dương ngu ngốc, trái lại Thùy Dương học rất khá. Chỉ vì tánh cô con gái này của bà quá hiền, nhẹ dạ, dễ tin người nên mới có kết cuộc như vậy.
Nếu muốn trách, thì phải trách ai đây ? Tình yêu ư ? Tình yêu của tuổi trẻ bây giờ, và những cái giá mà chúng phải trả cho hai chữ gọi là "tình yêu" thật là quá đắc.